Mục lục
Hậu Duệ Kiếm Thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1211: Trưởng thành

Bái sư!

Ánh mắt ông lão nóng rực, vô cùng phấn kích.

Hạt giống tốt!

Thiên phú của hai người trước mắt này đều rất kinh khủng!

Thánh thể Đại Đạo!

Cơ thể phàm nhân!

Ông ta không ngờ mình lại gặp được hai người có thể chất đặc biệt trong truyền thuyết ở đây, điều này khiến ông ta cảm thấy như đang nằm mơ.

Nghe ông lão nói vậy, người đàn ông áo trắng khẽ cười: “Bọn ta chỉ tùy tiện đi dạo một vòng thôi”.

Ông lão vuốt râu mỉm cười, tỏ vẻ bí hiểm: “Các ngươi biết ta là ai không?"

Người đàn ông áo trắng còn chưa kịp đáp lời, ông lão đã nói: "Đã từng nghe nói về Đạo lão nhân chưa?"

Người đàn ông áo trắng lắc đầu: “Chưa từng nghe”.

Ông lão cau mày: “Chưa từng nghe sao?”

Người đàn ông áo trắng thành thật gật đầu.

Ông lão nhìn chằm chằm người đàn ông áo trắng, gằn từng chữ: “Đạo lão nhân... ngươi... chưa từng nghe đến cái tên này thật sao?"

Thấy ông lão sắp nổi giận, người đàn ông áo trắng hơi do dự, sau đó nói: "Đột nhiên nhớ ra rồi, ngưỡng mộ đã lâu, ngưỡng mộ đã lâu".

Ở bên cạnh người đàn ông áo trắng, khóe miệng người phụ nữ váy trắng hơi nhếch lên, bà ấy liếc nhìn người đàn ông áo trắng, trong mắt tràn đầy vẻ dịu dàng.

Ông lão cũng không dễ bị lừa như vậy, ông ta trầm giọng nói: "Chỉ mới mấy năm trôi qua, sao thế giới bên ngoài lại không còn truyền thuyết về Đạo lão nhân ta nữa chứ?"

Người đàn ông áo trắng cười nói: “Bọn ta chỉ tới đây đi dạo một vòng, vô tình quấy rầy, xin thứ lỗi”.

Ông lão cười nói: “Vào sư môn của ta, có thể gặp được Đại Đạo”.

Người đàn ông áo trắng lắc đầu, từ chối một lần nữa.

Nụ cười trên mặt ông lão dần dần biến mất: “Người trẻ tuổi, ngươi có biết ngươi vừa từ chối gì không?”

Người đàn ông áo trắng hơi bất đắc dĩ, ông ấy quay đầu nhìn về phía người phụ nữ váy trắng ở bên cạnh.

Người phụ nữ váy trắng nhún vai, tỏ vẻ bất lực.

Người đàn ông áo trắng lắc đầu cười.

Ông lão hơi tức giận, mấy người cho rằng Đạo lão nhân ta là nhân vật ở cấp bậc gì? Năm đó ta cũng là nhân vật làm rung chuyển trời đất, bây giờ chủ động thu nhận hai ngươi làm đệ tử, nhưng hai ngươi ba lần bảy lượt từ chối, lại còn bày ra vẻ mặt bất đắc dĩ, đúng là không biết trời cao đất dày là gì!

Ông lão lạnh lùng hừ một tiếng, một luồng sức mạnh vô hình bao phủ lấy hai người bọn họ, ông ta vốn định cho hai người trẻ tuổi này biết thế nào là lễ độ. Tuy nhiên, khi sức mạnh của ông ta bao phủ lấy hai người, ông ta lập tức sững sờ.

Bởi vì hai người trẻ tuổi trước mắt không bị ảnh hưởng chút nào.

Ông lão thầm sửng sốt: “Các ngươi…”

Người đàn ông áo trắng cười nói: “Đã quấy rầy rồi”.

Nói xong, ông ấy xoay người rời đi cùng người phụ nữ váy trắng ở bên cạnh.

Đạo lão nhân đột nhiên nói: “Khoan đã”.

Người đàn ông áo trắng xoay người nhìn về phía Đạo lão nhân, Đạo lão nhân khẽ cười nói: “Không ngờ ta lại nhìn nhầm”.

Người đàn ông áo trắng ngẫm nghĩ, sau đó nói: "Hai người bọn ta tới đây chỉ đi dạo, nếu lỡ quấy rầy thì xin thứ lỗi”.

Đạo lão nhân nhìn chằm chằm người đàn ông áo trắng: “Nếu ta không thứ lỗi thì sao?”

Người đàn ông áo trắng cau mày.

Lúc này, người phụ nữ ở bên cạnh đột nhiên lật tay ấn mạnh.

Ầm!

Đạo lão nhân quỳ thẳng xuống, không thể động đậy.

Đầu óc Đạo lão nhân trống rỗng.

Người phụ nữ váy trắng nhìn Đạo lão nhân: “Ta đã nể mặt ông lắm rồi đấy”.

Đạo lão nhân kinh hãi: “Các ngươi…”

Người đàn ông áo trắng kéo người phụ nữ váy trắng, cười nói: “Chúng ta đi thôi”.

Nói xong, hai người xoay người rời đi.

Sắc mặt Đạo lão nhân tái nhợt như tờ giấy trắng, khuôn mặt ngơ ngác…

. . .

Ở phía xa.

Hai người chậm rãi đi về phía cuối dãy núi.

Người đàn ông áo trắng yên lặng không nói gì cả.

Người phụ nữ váy trắng liếc nhìn người đàn ông áo trắng: “Không vui sao?”

Người đàn ông áo trắng cười nói: "Suốt dọc đường đi, hầu hết những người gặp trên đường đều không thân thiện lắm”.

Người phụ nữ váy trắng bình tĩnh nói: “Đánh một trận thì sẽ thân thiện ngay thôi”.

Người đàn ông áo trắng cười ha hả.

Đánh một trận!

Không thể không nói, cách này rất bạo lực, nhưng cũng vô cùng hiệu quả.

Người đàn ông áo trắng không còn đắn đo vấn đề này nữa, ông ấy lôi kéo người phụ nữ bên cạnh, chậm rãi đi về phía dãy núi xa, một lúc sau đã biến mất trong dãy núi mênh mông.

. . .

Bên trong Tiểu Tháp.

Diệp Quân lẳng lặng đứng ở một nơi trên đỉnh núi, cuối tầm nhìn của hắn ở trên những đám mây, một cô bé đang cầm kiếm đi tới.

Chính là Lâm Bảo Mỹ!

Lâm Bảo Mỹ không ngừng xuyên qua từng tầng mây, khi thì bay vút lên trời, khi lại lao lên đỉnh, rồi lao thẳng xuống, xuyên qua những đám mây, chơi đùa rất vui vẻ.

Trên đỉnh núi, trên mặt Diệp Quân nở nụ cười, Lâm Bảo Mỹ đã lĩnh hội được thuật ngự kiếm.

Điều đáng nói là Lâm Bảo Mỹ đã lĩnh hội được kiếm ý chỉ trong khoảng thời gian ngắn ngủi, không những vậy, cô bé này hiện đã bắt đầu tiếp xúc với vực...

Ngay cả Diệp Quân cũng cảm thấy hơi đáng sợ với thiên phú này, phải biết rằng, thiên phú của hắn đã rất yêu nghiệt, mà bây giờ, thiên phú của Lâm Bảo Mỹ trước mặt còn đáng sợ hơn.

Không chỉ có thiên phú kiếm đạo, Lâm Bảo Mỹ dường như không gặp bất kỳ trở ngại nào trong quá trình luyện tập, tiến bộ cực kỳ nhanh.

Ngoại trừ Lâm Bảo Mỹ, tu hành của Diệp An và Cẩu Đán cũng rất yêu nghiệt, nhưng Cẩu Đán thì bi thảm hơn, cậu ta sợ Diệp An và Lâm Bảo Mỹ, ở trước mặt hai người này, cậu ta chỉ dám phục tùng mệnh lệnh, không dám lớn tiếng.

Lúc này, Lâm Bảo Mỹ đột nhiên ngự kiếm bay đến trước mặt Diệp Quân, kiếm quang tản đi, Lâm Bảo Mỹ nhảy khỏi thân kiếm, cười nói: "Sư phụ".

Lâm Bảo Mỹ mặc một chiếc váy bó sát màu đỏ, bên hông có buộc hai quả bóng len đỏ, một cao một thấp, rất có sức sống, bím tóc ban đầu được cô bé tháo ra, biến thành mái tóc dài xõa ngang vai, khiến cô bé trông có vẻ trưởng thành hơn.
Chương 1212: Vũng nước bẩn

Diệp Quân cười nói: “Cảm thấy thế nào?”

Lâm Bảo Mỹ nghiêm túc nói: “Rất thoải mái”.

Diệp Quân cười ha hả, sau đó xòe bàn tay ra, trong tay xuất hiện hai thanh kiếm: “Cho con cái này".

Nhìn thấy hai thanh kiếm trước mắt, hai mắt Lâm Bảo Mỹ sáng rực, vội vàng nhận lấy: “Oa, sư phụ...”

Diệp Quân nhìn Lâm Bảo Mỹ đang phấn khích, cười nhẹ nói: "Hai thanh phi kiếm này, một thanh tên là Long Ngâm, một thanh là Phượng Ngâm, là bội kiếm mà ta đã đeo năm đó, bây giờ ta đưa chúng cho con".

Long Ngâm!

Phượng Ngâm!

Lâm Bảo Mỹ nhìn về phía Diệp Quân, nghiêm túc nói: "Sư phụ, con chắc chắn sẽ không phụ chúng”.

Diệp Quân cười nói: “Ta tin tưởng con”.

Lâm Bảo Mỹ hơi do dự, sau đó nói: "Sư phụ, tại sao người lại đối xử tốt với con như vậy?"

Diệp Quân hơi kinh ngạc: “Sao lại hỏi thế?”

Lâm Bảo Mỹ không nói gì.

Diệp Quân mỉm cười, sau đó nói: “Có một số việc, không nhất định phải có lý do, hiểu chưa?”

Lâm Bảo Mỹ trừng mắt nhìn, không nói lời nào.

Diệp Quân cười nói: “Không hiểu sao?”

Lâm Bảo Mỹ gật đầu.

Diệp Quân nhoẻn miệng cười, sau đó nói: "Vậy thì tạm thời để đó đi, khi nào lớn lên thì con sẽ hiểu”.

Lâm Bảo Mỹ hơi cúi đầu: “Khi người mới đến trấn nhỏ, con bắt người phải cho con kẹo hồ lô thì con mới chịu giúp người, con đưa người về nhà con, nhưng người cũng phải cho con chút lợi ích ... Sau đó, con không thể cho người bất cứ thứ gì, nhưng người lại bằng lòng giúp đỡ bà nội, còn bằng lòng dạy con tu hành...”

Nói đến đây, cô bé ngẩng đầu nhìn Diệp Quân, trong mắt hiện lên màn sương mù, nước mắt tuôn rơi: “Con cảm thấy con không xứng với lòng tốt của người".

Sắc mặt Diệp Quân phức tạp, không ngờ cô bé này lại nghĩ nhiều như vậy, hắn đăm chiêu một hồi, sau đó nói: "Có muốn nghe suy nghĩ của sư phụ không?"

Lâm Bảo Mỹ vội vàng gật đầu.

Diệp Quân nghiêm túc nói: "Lần đầu tiên chúng ta gặp nhau, con không nợ ta cái gì, cũng không có nghĩa vụ phải giúp đỡ ta miễn phí, vì vậy, việc con đòi hỏi lợi ích từ ta cũng là lẽ đương nhiên, không nên cảm thấy chuyện đó là sai trái. Về sau, sư phụ giúp con mà không cầu lợi ích, bởi vì với sư phụ mà nói, giúp con và bà nội của con chỉ là một chuyện vô cùng dễ dàng, nằm trong khả năng cho phép của ta. Vì vậy, ta lựa chọn giúp đỡ, nếu như chuyện quá khó giải quyết, nguy hiểm đến tính mạng của ta, ta sẽ không ra tay, hiểu chưa?"

Lâm Bảo Mỹ im lặng một lúc, sau đó khẽ gật đầu: “Hiểu một chút rồi ạ".

Diệp Quân cười, sau đó xoa cái đầu nhỏ của Lâm Bảo Mỹ: “Nhớ kỹ, sau này khi con có đủ bản lĩnh, nếu gặp phải chuyện bất bình, mà lại nằm trong khả năng cho phép của con, thì con có thể ra tay. Đương nhiên, nếu con bất lực thì đừng ra tay, tiền đề của việc giúp đỡ người khác là tránh cho mình lâm vào tình cảnh nguy hiểm, hiểu chưa?"

Lâm Bảo Mỹ gật đầu: “Vâng ạ”.

Diệp Quân mỉm cười, nói: "Kiếm tu chúng ta coi trọng tâm cảnh nhất, nên con đừng suy nghĩ nhiều nữa, đừng nghĩ lung tung, tất nhiên, nếu thật sự không thể chịu được mà suy nghĩ lung tung thì phải nói ra".

Lâm Bảo Mỹ nhìn Diệp Quân: “Con hiểu ý của sư phụ, đối với sư phụ mà nói, giúp đỡ con và bà nội chỉ là một việc hết sức dễ dàng, nhưng đối với con mà nói thì không phải như vậy, trong sách nói: ‘Trên đời này không có ai mắc nợ bạn, nhưng nếu bạn mắc nợ người khác thì cũng đừng coi thường nó’, Vì vậy, con sẽ cố gắng tu luyện, con sẽ báo đáp sư phụ”.

Diệp Quân bật cười, sau đó nói: "Nếu một ngày nào đó cần tới sự giúp đỡ của con, ta nhất định sẽ không khách khí với con đâu”.

Lâm Bảo Mỹ nghiêm túc nói: “Cứ quyết định như vậy!”

Diệp Quân cũng nghiêm túc nói: “Chốt kèo”.

Lâm Bảo Mỹ cười toe toét: “Con đi tu luyện đây”.

Nói xong, cô bé xoay người đứng dậy, ngự kiếm bay thẳng lên trời cao.

Lúc này, Mộc Nguyên xuất hiện ở bên cạnh Diệp Quân, ông ta nhìn bầu trời, nhẹ giọng nói: “Thiên phú của đứa bé này và Cẩu Đán thật đáng sợ”.

Thật đáng sợ!

Ông ta đã từng gặp rất nhiều thiên tài trong thời đại Thần Nhất, nhưng dù vậy, ông ta vẫn cảm thấy tài năng của hai đứa trẻ này thật đáng sợ.

Đặc biệt là bây giờ, hai đứa trẻ này còn đang đi theo Diệp Quân - một thiên tài tuyệt thế.

Diệp Quân mỉm cười, sau đó nói: "Bên ngoài thế nào rồi?"

Mộc Nguyên thu hồi ánh mắt, sau đó nói: “Tới rồi”.

Tới rồi!

Diệp Quân nhẹ giọng nói: “Nằm trong dự liệu”.

Mộc Nguyên trầm giọng nói: "Bọn chúng đi tới Võ Tông”.

Võ Tông!

Diệp Quân yên lặng.

. . . .

Võ Tông.

Huyền Âm nhìn đám cường giả Vương tộc trước mặt, trầm mặc không nói gì.

Mục đích chuyến đi lần này của Vương tộc rất đơn giản, hy vọng Võ Tông có thể giúp đỡ tìm Diệp Quân, Võ Tông là một thế lực địa phương, nếu chịu giúp đỡ thì việc tìm được Diệp Quân chỉ là một chuyện đơn giản.

Phía dưới, Vương Tông nhìn Huyền Âm: “Không biết Huyền tông chủ suy tính như thế nào?"

Huyền Âm cười nói: "Vương tông chủ, Huyền Âm ta không muốn nhúng tay vào chuyện này”.

Vương Tông cau mày, sau đó đứng dậy, trịnh trọng nói: "Nếu Huyền tông chủ bằng lòng trợ giúp, Vương tộc ta nhất định sẽ khắc ghi trong lòng, về sau nhất định sẽ báo đáp”.

Đây cũng coi như một lời hứa hẹn.

Huyền Âm cười nói: "Vương tông chủ, Huyền Âm ta không muốn tham gia”.

Nghe vậy, sắc mặt của đám người Vương tộc đều trở nên u ám.

Võ Tông nhỏ bé này thật ngông cuồng, nếu ở bên ngoài, thế lực như này còn không có tư cách nói chuyện với Vương Tông.

Một số cường giả Vương tộc định tấn công, nhưng bị Vương Tông ngăn lại, Vương Tông chậm rãi đứng dậy, sau đó nói: "Quấy rầy rồi".

Nói xong, lão ta rời đi cùng đám người cường giả Vương tộc.

Sau khi tất cả các cường giả Vương tộc rời đi, Huyền Âm đột nhiên nói: "Người đâu".

Một ông lão xuất hiện phía sau Huyền Âm.

Huyền Âm bình tĩnh nói: “Diệp công tử giờ đang ở đâu?”

Ông lão nói: "Ở một dãy núi vô danh cách đây hàng ngàn dặm".

Trong địa bàn Võ Châu, Diệp Quân rất khó che giấu hành tung của mình với Võ Tông, dù sao đây cũng là địa bàn của Võ Tông, hơn nữa, cảnh giới bây giờ của Diệp Quân đã bị phong ấn.

Huyền Âm yên lặng một lát rồi nói: "Thông báo cho hắn biết, bảo hắn cẩn thận, sau đó đừng âm thầm theo dõi nữa”.

Võ Tông không còn thích hợp để tiếp tục dính vào vũng nước bẩn này nữa.

Tuy nhiên, giữa Diệp Quân và Vương tộc, bà ta vẫn sẽ chọn thiết lập mối quan hệ với Diệp Quân.
Chương 1213: Nhờ giúp đỡ

Kết giao.

Nghe Huyền Âm nói thế, ông lão do dự, sau đó nói: “Tông chủ, so với Diệp Quân này, lẽ nào Vương tộc không phải càng thích hợp để kết giao hơn sao? Dù sao họ cũng là hậu duệ thần linh, đắc tội với Vương tộc – hậu duệ thần linh vì một thanh niên có thiên phú thì rất không đáng”.

Huyền Âm khẽ cười: “Ngươi nghĩ Diệp công tử này là người tầm thường sao?”

Ông lão hơi ngờ vực.

Huyền Âm khẽ nói: “Diệp công tử này không phải là người tầm thường”.

Ông lão hỏi: “Không đơn giản hơn cả hậu duệ thần linh ư?”

Huyền Âm cười nói: “Vương tộc đến đây giết hắn, đã có thể chứng tỏ nhiều điều”.

Ông lão trầm giọng nói: “Tông chủ rất tán thưởng Diệp công tử này”.

Huyền Âm quay đầu nhìn ông lão, bật cười: “Thiết Lão không nghĩ ta thích hắn đó chứ?”

Ông lão không đáp lời thẳng câu này: “Diệp công tử này quả thật rất tuấn tú”.

Huyền Âm cười nói: “Ông nói thế hình như cũng đúng, Diệp công tử không chỉ có thực lực mạnh mà còn đẹp trai tuấn tú”.

Nghe nói thế, lòng ông lão căng chặt.

Huyền Âm lại chuyển chủ đề: “Thiết Lão, có biết tại sao ta lại trả lời mấy câu ông hỏi trước đó không?”

Thiết Lão nhìn Huyền Âm, Huyền Âm cười nói: “Vì điểm xuất phát của ngươi là vì Võ Tông, cho nên ta sẵn lòng bàn bạc với ngươi, nhưng bây giờ vấn đề của ngươi hình như đã liên quan đến việc cá nhân của ta rồi”.

Nghe thế, ông lão biến sắc, lập tức cúi người thật sâu: “Là thuộc hạ không biết chừng mực, mong tông chủ lượng thứ”.

Huyền Âm phất tay.

Ông lão không dám nói gì nữa, xoay người rời đi.

Huyền Âm xoay người nhìn trời, nở nụ cười đầy hàm ý: “Hậu duệ thần linh…”



Bên ngoài Võ Tông.

Đám người Vương Tông vừa rời khỏi Võ Tông, một trưởng lão Vương tộc trong đó hung hăng nói: “Thật láo xược, Võ Tông này thế mà lại chẳng xem Vương tộc ta ra gì, nếu đang ở bên ngoài chắc chắn phải giết cả tông đó luôn”.

Sắc mặt các trưởng lão Vương tộc khác cũng vô cùng u ám, mấy năm nay nhà họ Vương chưa từng bị ai xem thường như thế.

Đại trưởng lão bình tĩnh nói: “Nơi này không phải ở bên ngoài”.

Câu này như một gáo nước lạnh dội từ trên đầu xuống.

Ở đây, Võ Tông đúng là không sợ họ.

Lúc này Vương Tông bỗng nói: “Ta thử sức mạnh phong ấn này một chút”.

Nói rồi lão ta phất tay lên để mọi người lùi ra xa.

Sau khi mọi người lùi hết, Vương Tông ngẩng đầu lên nhìn trời, ngay sau đó một luồng khí tức mạnh bỗng lao lên trời từ trong người lão ta.

Ầm!

Lúc này thời không xung quanh đều sục sôi.

Nhưng thoáng chốc sức mạnh đáng sợ từ trên trời giáng xuống rơi trên người Vương Tông, tu vi Vương Tông lập tức bị phong ấn.

Thấy thế, sắc mặt các cường giả Vương tộc đều trở nên khó coi.

Vương Tông sầm mặt, hai tay run rẩy.

Sức mạnh phong ấn đáng sợ đó mạnh hơn lão ta nghĩ rất nhiều, mặc dù lão ta có thể chống đỡ sức mạnh phong ấn đó một lúc nhưng mức độ tiêu hao quá nhiều sức, lão ta không thể chịu được quá lâu.

Vương Tông im lặng hồi lâu rồi nói: “Ở Võ Châu ngoài Võ Tông, còn thế lực nào khác không?”

Đại trưởng lão nói: “Có, Tiên Nguyên Tông, nhưng thực lực của chúng không bằng Võ Tông”.

Vương Tông nói: “Thực lực yếu càng dễ nói chuyện, đến Tiên Nguyên Tông”.

Đại trưởng lão gật đầu: “Ừ”.

Không lâu sau, mọi người khởi hành đến Tiên Nguyên Tông.



Tiên Nguyên Tông.

Tông chủ Tiên Nguyên Tông tên là Tư Mã Nho, cũng được coi là nhân vật có máu mặt ở Võ Châu, dù sao cũng là một cường giả cảnh giới Thiên Quân.

Khi biết các cường giả Vương tộc đến, Tư Mã Nho khá kinh ngạc, thật ra ông ta cũng không biết nhiều về gia tộc Vương tộc này, suy cho cùng Tiên Nguyên Tông cũng không bằng Võ Tông, không có nhiều thông tin về thế giới bên ngoài.

Trong đại điện.

Tư Mã Nho nhìn các cường giả Vương tộc, sắc mặt rất bình tĩnh.

Thật ra người trong động thiên Thần Nhất không có thiện cảm gì với người từ bên ngoài đến, người trong động thiên Thần Nhất nghĩ người ngoài vào đây không khác gì quân xâm lược.

Lúc này sắc mặt của các cường giả Vương tộc cũng không tốt lắm, vì họ nhận ra hình như người của Tiên Nguyên Tông không chào đón họ, chẳng những không chào đón mà còn có vẻ như thù địch.

Vương Tông nhìn Tư Mã Nho, chắp tay nói: “Tông chủ Tư Mã, làm phiền rồi”.

Tư Mã Nho bình tĩnh nói: “Có việc à?”

Vương Tông gật đầu: “Tông chủ Tư Mã, lần này bọn ta đến đây là muốn nhờ Tiên Nguyên Tông giúp đỡ”.

Tư Mã Nho nhíu mày: “Giúp?”

Vương Tông khẽ gật đầu: “Bọn ta tới đây vì một người thanh niên, hắn tên là Diệp Quân nhưng vì nơi này khá đặc biệt, tu vi của bọn ta đều bị phong ấn nên không thể tìm được tung tích của người này. Do đó muốn nhờ Tiên Nguyên Tông giúp đỡ, nếu Tiên Nguyên Tông sẵn lòng giúp, Vương tộc sẽ hậu tạ xứng đáng”.

Tư Mã Nho nheo mắt: “Hậu tạ cái gì?”

Vương Tông ngẫm nghĩ, sau đó nói: “Năm đạo Tổ Nguyên”.

Tư Mã Nho đứng lên, ông ta nhìn Vương Tông: “Ngươi có Tổ Nguyên hả?”

Có trưởng lão Vương tộc ở một bên nhắc: “Nhà họ Vương ta là hậu duệ thần linh”.

Tư Mã Nho nhíu mày, hậu duệ thần linh? Cái quái gì đấy? Ông ta chưa từng nghe.

Lúc này Vương Tông xòe tay ra, năm đạo Tổ Nguyên chậm rãi bay đến trước mặt Tư Mã Nho.

Tổ Nguyên!

Nhìn thấy là Tổ Nguyên, mắt Tư Mã Nho lập tức nóng rực, Tiên Nguyên Tông không bằng Võ Tông là vì cho tới nay Tiên Nguyên Tông vẫn không có Tổ Mạch, cho nên Tổ Nguyên là thứ rất quý giá với Tiên Nguyên Tông.
Chương 1214: Giết người cướp của

Vương Tông nhìn Tư Mã Nho: “Nếu Tiên Nguyên Tông giúp bọn ta tìm được Diệp Quân, nhà họ Vương ta vẫn có hậu tạ”.

Tư Mã Nho cất năm đạo Tổ Nguyên đó đi, ông ta nhìn Vương Tông: “Chuyện này có ảnh hưởng khá lớn, ta cần bàn với các trưởng lão”.

Vương Tông nhíu mày.

Có cường giả nhà họ Vương định lên tiếng nhưng bị Vương Tông ngăn lại.

Tư Mã Nho lại mặc kệ đám người nhà họ Vương, xoay người đi vào nội điện.

Một trưởng lão nhà họ Vương bên cạnh Vương Tông tức giận nói: “Ức hiếp người quá đáng! Đúng là người thất thế dễ bị hại, nếu ở bên ngoài…”

Vương Tông bỗng quát: “Câm miệng!”

Nghe thế trưởng lão đó không dám nói gì nữa, chỉ là sắc mặt cực kỳ khó coi.

Vương Tông lạnh lùng nhìn ông lão còn tức giận đùng đùng đó: “Bỏ cái dáng vẻ kiêu ngạo của ngươi đi, bây giờ chúng ta đang ở địa bàn của người khác, không phải ở thế giới bên ngoài, mọi chuyện đều là đại cục, đừng gây phiền toái cho ta”.

Đại trưởng lão cũng gật đầu: “Mục đích lần này của chúng ta là Diệp Quân, thế nên cố gắng đừng gây mâu thuẫn với thế lực bản địa”.

Các trưởng lão khác cũng gật đầu, mặc dù rất giận nhưng cũng chẳng còn cách nào khác, nơi này không phải ở ngoài kia, vẫn phải cúi đầu xuống khi ở đây.

Nhẫn nhịn một chút, sóng yên biển lặng.



Nội điện.

Tư Mã Nho triệu tập tất cả cường giả Tiên Nguyên Tông, sau khi nghe Tư Mã Nho nói xong, các cường giả Tiên Nguyên Tông đều động lòng.

Tổ Nguyên đó!

Nếu Tiên Nguyên Tông có đủ Tổ Nguyên thì thực lực của Tiên Nguyên Tông sẽ không dừng ở đây.

Quan trọng hơn là bây giờ họ đã rất lâu rất lâu rồi không thăng cấp, nếu có Tổ Nguyên, không chừng có thể đột phá, đạt tới một cấp bậc khác.

Có trưởng lão bỗng nói: “Giúp chúng tìm được Diệp Quân, chúng có thể cho được bao nhiêu Tổ Nguyên?”

Tư Mã Nho lắc đầu: “Chỉ nói sẽ có hậu tạ, còn bao nhiêu thì không nói rõ”.

Trưởng lão đó nhíu mày.

Lúc này một trưởng lão áo đen trầm giọng nói: “Ta có một cách”.

Mọi người nhìn trưởng lão áo đen, ánh mắt trưởng lão áo đen trở nên lạnh lùng: “Sao chúng ta không tự mình lấy?”

Tự lấy!

Mọi người sửng sốt.

Giết người cướp của?

Tư Mã Nho cũng sửng sốt, ông ta chưa từng nghĩ đến điều này.

Nhưng bây giờ nghe nói thế… hình như cũng không phải không thể.

Có trưởng lão hơi lo lắng nói: “Chúng có thể tùy ý đưa năm Tổ Nguyên, xem ra không phải là người tầm thường…”

Trưởng lão áo đen đứng lên, lạnh lùng nói: “Chính vì như vậy, mới chứng minh chúng có càng nhiều Tổ Nguyên, đáng giá để mạo hiểm. Thật ra cũng không tính là mạo hiểm, chúng là người ở thế giới bên ngoài, có lẽ là một thế lực rất mạnh, nhưng đừng quên ở nơi này tu vi của chúng đều bị phong ấn, chúng ta cần để tâm đến những điều đó sao? Chỉ cần Tiên Nguyên Tông không ra ngoài thì chúng có thể làm gì chúng ta?”

Mọi người đều im lặng.

Trưởng lão áo đen càng lúc càng phấn khích nói: “Mạo hiểm mới làm giàu được, các vị, đây quả thực là một cơ hội lớn với Tiên Nguyên Tông. Các ngươi xem trên tay đám người đó đều đeo nhẫn, điều đó có nghĩa là khi họ vào đây, tất cả bảo vật đều được mang theo vào. Nếu họ bị giết hết, Tiên Nguyên Tông sẽ phát tài”.

Nghe trưởng lão áo đen nói thế, vài cường giả Tiên Nguyên Tông cũng bắt đầu trở nên phấn khích.

Giết người cướp của.

Dĩ nhiên họ không ít lần làm chuyện này.

Tất cả trưởng lão đều nhìn về phía Tư Mã Nho.

Tư Mã Nho im lặng.

Dĩ nhiên ông ta có thể nhìn ra đám người bên ngoài đó chắc chắn có lai lịch không đơn giản, nếu giết người cướp của chắc chắn sẽ có báo ứng.

Ngay lúc này trưởng lão áo đen lại nói: “Tông chủ, chúng ta chỉ cần không rời khỏi đây, người bên ngoài có lợi hại đến đâu thì liên quan quái gì đến chúng ta? Đánh đi”.

Các trưởng lão khác cũng gật đầu tỏ ý có thể đánh.

Giết người cướp của!

Tổ Nguyên!

Nghĩ thôi cũng thấy kích thích.

Quả là miếng thịt béo bở dâng đến tận cửa.

Tư Mã Nho nhìn mọi người, sau đó nói: “Có phúc cùng hưởng, có họa cùng chia, đánh”.

Đánh!



Ngoài điện.

Lúc này đám người Vương Tông vẫn còn đang đợi.

Mặc dù cường giả Vương tộc hơi mất kiên nhẫn nhưng cũng không ai nói gì, mọi người đều ưu tiên đại cục.

Sắc mặt Vương Tông rất bình tĩnh, lão ta rất tự tin, thế lực nhỏ này chắc chắn sẽ không từ chối được sự hấp dẫn của Tổ Nguyên, nói trắng ra là những người ở đây đều là đám nhà quê chưa từng trải đời, đưa bừa một ít Tổ Nguyên đủ để khiến những người ở đây sẵn sàng bán mạng cho nhà họ Vương lão ta.

Ngay lúc này, Tư Mã Nho bỗng bước ra.

Vương Tông bình tĩnh nhìn Tư Mã Nho.

Tư Mã Nho nở nụ cười nhưng lời nói ra lại khiến mọi người biến sắc: “Giết!”

Giết!

Ông ta vừa dứt lời, xung quanh đại điện có vô số cường giả Tiên Nguyên Tông lao ra.

Thấy thế, các cường giả Vương tộc đều ngơ ngác.

Chuyện quái gì thế?

Lúc này, một vị trưởng lão Vương tộc trong đó bỗng nổi giận: “Các ngươi làm gì vậy, Vương tộc ta là hậu duệ thần linh đấy, sao các ngươi dám... a... mẹ kiếp... các ngươi nghiêm túc hả…”
Chương 1215: Kiếm được món hời lớn

Giết!

Tất cả cường giả Tiên Nguyên Tông đều ra tay, vô số cường giả Vương tộc mất cảnh giác đều bị chết giết.

Mục tiêu của Tư Mã Nho là Vương Tông.

Đánh giặc thì trước tiên phải giết người dẫn đầu.

Sự việc xảy ra quá bất ngờ khiến tất cả cường giả Vương tộc bị giết đều sững sờ. Có thế nào họ cũng không ngờ Tiên Nguyên Tông lại dùng chiêu này.

Lúc này sắc mặt Vương Tông vô cùng khó coi, vì lão ta cũng không ngờ Tiên Nguyên Tông lại giết người cướp của như vậy.

Đám quê mùa chưa từng trải đời này điên rồi sao?

Lửa giận của Vương Tông bùng cháy.

Lúc này Tư Mã Nho đã lao đến trước mặt lão ta, đánh một chưởng vào lão ta.

Vương Tông nhìn chằm chằm Tư Mã Nho đánh một chưởng đến, ánh mắt lạnh lùng đáng sợ, nếu đang ở bên ngoài, cường giả cảnh giới Thiên Quân như Tư Mã Nho cũng chẳng có tư cách ra tay khi đứng trước mặt lão ta, nhưng lúc này tu vi của lão ta đã bị phong ấn.

Vương Tông bất đắc dĩ, chỉ có thể miễn cưỡng hồi phục tu vi, đối đầu với sức mạnh phong ấn đó.

Vương Tông đánh một quyền về phía Tư Mã Nho.

Rầm!

Hai đòn tấn công chạm vào nhau, sức mạnh cực lớn lan ra xa, cả đại điện đều biến thành tro bụi.

Tư Mã Nho lùi về sau gần cả ngàn trượng, sau khi dừng lại sắc mặt ông ta trở nên nghiêm trọng, ông ta không ngờ người trước mặt này lại có thể chống đỡ sức mạnh phong ấn để đánh trả ông ta.

Vương Tông ở đằng xa nhìn Tư Mã Nho, ánh mắt đằng đằng sát khí: “Ngươi có biết ngươi đang làm gì không hả?”

Tư Mã Nho khẽ cười: “Sao nào, ngươi muốn đe dọa ta à?”

Vương Tông nhìn Tư Mã Nho, sát khí trong mắt càng thêm nồng đậm.

Tư Mã Nho không nhiều lời nữa, lao về phía trước, tung một quyền vào Vương Tông, thời không xung quanh nổ tung.

Mặc dù đại chiến trong Tiên Nguyên Tông sẽ phá hủy Tiên Nguyên Tông, nhưng đây là chuyện nhỏ, chỉ cần giết được đám người trước mặt, lấy được bảo vật của đám người này thì đã chiếm được món hời với Tiên Nguyên Tông.

Lúc này sắc mặt của Vương Tông vô cùng tái nhợt, vì sau cú đấm đánh vào Tư Mã Nho vừa rồi, tu vi của lão ta lại bị phong ấn, mỗi khi lão ta ra tay, phần lớn sức mạnh của lão ta đều sẽ dùng để chống lại sức mạnh phong ấn đó, thế nên bây giờ lão ta hoàn toàn không phải là mối đe dọa với Tư Mã Nho, ngược lại Tư Mã Nho là một mối đe dọa với lão ta.

Trong lúc lão ta suy nghĩ, Tư Mã Nho đã lao đến trước mặt, Vương Tông mặc kệ mọi thứ chỉ có thể lại tung ra một quyền.

Bùm!

Hai người đồng thời lùi về sau, sức mạnh quyền ý khiến thời không xung quanh vỡ tan.

Khi dừng lại, Vương Tông nhìn xung quanh, sắc mặt lập tức trở nên u ám, lúc này các cường giả Vương tộc xung quanh đang bị Tiên Nguyên Tông tàn sát.

Là tàn sát đấy!

Vì đa số cường giả Vương tộc đều không có khả năng chống lại sức mạnh phong ấn, thế nên khi đối mặt với Tiên Nguyên Tông, họ chỉ là những người bình thường, từ đầu đến giờ, không tới nửa canh giờ, Vương tộc đã mất cả vạn người.

Hạng vạn cường giả.

Hai mắt Vương Tông đỏ ngầu, mặt mày hung tợn.

Lúc này Đại trưởng lão ở một bên bỗng lo lắng nói: “Tông chủ, mau triệu hồi bóng dáng thần linh đi”.

Triệu hồi bóng dáng thần linh!

Đây là con át chủ bài cùng của Vương tộc, là một bóng người năm đó vị thần linh của Vương tộc để lại, nhưng chỉ có thể sử dụng ba lần, mà Vương tộc đã từng dùng hai lần trước kia, bây giờ chỉ còn một lần, nếu dùng thì Vương tộc sẽ mất đi con át chủ bài này.

Còn việc liên hệ tiên tổ thần linh… thật ra Vương tộc không thể nào chủ động liên hệ với tiên tổ thần linh, vị tiên tổ thần linh đó đã rất lâu rồi chưa xuất hiện.

Nếu lão ta dùng con át chủ bài này ở đây thì Vương tộc sẽ không còn bất kỳ chỗ dựa nào, đến lúc đó Vương tộc sẽ thực sự gặp nguy hiểm. Phải biết rằng Vương tộc không có bất kỳ đường lui nào thì sẽ là miếng thịt béo bở ở trước mặt các gia tộc thần linh lớn khác.

Không thể dùng.

Nghĩ đến đây, Vương Tông hít sâu một hơi, sau đó hắng giọng nói: “Các vị trưởng lão, chống lại phong ấn với ta để người trong tộc chạy đi”.

Nói xong, lão ta bỗng tiến đến một bước, xòe bàn tay ra, một cái vòng tay màu đen xuất hiện trên cổ tay, lão ta thầm niệm vài câu cổ chú, vòng tay đó khẽ run lên, sau đó một luồng thần quang phóng lên trời từ trong vòng tay đó.

Sau khi được thần bảo trợ sức, khí tức trên người Vương Tông tăng lên rất nhanh.

Các cường giả Vương tộc như mấy người Đại trưởng lão xung quanh cũng lấy ra át chủ bài.

Thấy thế, sắc mặt đám người Tư Mã Nho ở phía xa bỗng trở nên nghiêm trọng, sau khi lao vào đánh nhau, họ mới nhận ra nếu đám người trước mặt này không bị phong ấn trấn áp thì họ sẽ đánh không lại chúng.

Không lâu sau, ánh mắt đám người Tư Mã Nho hiện lên sát khí, nếu đã thành thù của nhau thì tiêu diệt hậu họa này mãi mãi đi.

Tư Mã Nho bỗng nói: “Giết!”

Giết!

Vừa dứt lời, các cường giả Tiên Nguyên Tông lao về phía các cường giả Vương tộc.

Lúc này hai mắt của tất cả cường giả Tiên Nguyên Tông cũng đỏ ngầu.

Lúc này rồi thì chỉ có một sống một còn.

Lúc này, Vương Tông bỗng lao tới trước, cánh tay phải vung mạnh về phía trước, vòng tay trên cổ tay rung lên dữ dội, sau đó luồng sáng vàng đáng sợ bỗng nổ tung, sức mạnh cường đại lập tức tiêu diệt vài cường giả Tiên Nguyên Tông.

Tư Mã Nho lập tức biến sắc, nói: “Cẩn thận”.

Ông ta vừa nói vừa dẫn các cường giả Tiên Nguyên Tông liên tục lùi về sau, tạm thời tránh đòn tấn công.

Lúc này các cường giả Vương tộc đó cũng nhanh chóng rút lui về dưới sự dẫn dắt của mấy người Đại trưởng lão.

Luồng sáng màu vàng mà Vương Tông phóng ra xuất hiện không lâu thì bị phong ấn của Thần Nhất để lại vô tình trấn áp.

Vương Tông cũng nôn ra vài ngụm máu, sắc mặt trắng bệch, vô cùng yếu ớt.

Ép buộc sử dụng thần bảo, cộng thêm lại đối đầu trực diện với phong ấn mà Thần Nhất để lại đã tiêu hao quá nhiều sức lực của lão ta, lão ta đã sắp không chịu nổi nữa.

Không dám nghĩ nhiều, sau khi dùng thần bảo đẩy lui đám người Tư Mã Nho, Vương Tông lập tức xoay người rồi biến thành lưu quang, biến mất ở tận cuối chân trời cùng với đám người Đại trưởng lão bên cạnh.

Lúc này có cường giả trong Tiên Nguyên Tông đã bắt đầu thu dọn chiến trường, phải nói trong nhẫn của những cường giả Vương tộc này có không ít bảo vật, trong nhẫn của vài người còn có Tổ Nguyên, khiến các cường giả Tiên Nguyên Tông đều cười không nhặt được mồm.

Đúng là kiếm được món hời lớn.

Lúc này Tư Mã Nho dẫn đầu bỗng nói: “Đuổi theo”.

Nghe Tư Mã Nho nói thế, tất cả cường giả Tiên Nguyên Tông lập phản ứng lại, bây giờ không phải là lúc vui vẻ, chắc chắn ở bên ngoài những người này không đơn giản, mà giờ có thể nói là Tiên Nguyên Tông đã kết mối thù sinh tử với đối phương... Nếu không đuổi giết đến tận cùng thì sau này sẽ gặp vô số rắc rối.

Nhân lúc người gặp nạn lấy mạng ngươi luôn.

Tất cả cường giả Tiên Nguyên Tông đều đuổi theo dưới sự dẫn dắt của Tư Mã Nho.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK