Mục lục
Hậu Duệ Kiếm Thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1536: Nguy hiểm

Mọi người đều nhìn người đàn ông mang đao, khi gã ta đến gần bức tượng, lần này bức tượng lại không ra tay.

Người đàn ông mang đao thầm thở phào, sau đó nhanh chân bước đến bên cạnh quan tài máu ở một bên, gã ta lạnh lùng nhìn hai người Diệp Quân.

Diệp Quân mỉm cười, không nói gì.

Lúc này Đại Tôn cười nói: “Xem ra ở nơi này phải khiêm tốn mới được. Các vị, chúng ta qua đó đi”.

Dứt lời, hắn ta quay đầu sang nhìn đám người cô gái áo bào trắng.

Cô gái áo bào trắng sải bước đi về phía chín quan tài máu đó.

Mấy người nền văn minh Tu La đi theo sát phía sau cô ta.

Lúc đi ngang qua bức tượng, cô gái áo bào trắng ngẩng đầu lên nhìn, ánh mắt hiện lên vẻ hiếu kỳ nhưng cô ta không dừng lại mà tiếp tục đi thẳng đến chỗ chín quan tài máu.

Chẳng mấy chốc, mọi người đều đã đến trước quan tài máu.

Cô gái áo bào trắng giải phóng thần thức của mình ra, thế nhưng thần thức vừa đến gần chín quan tài máu thì biến mất.

Những người khác cũng như thế.

Cô gái áo bào trắng bước đến trước một quan tài máu trong số đó, cô ta quan sát thật kỹ phù văn bí ẩn trên quan tài máu, nghiên cứu một lúc cô ta bỗng nhíu chặt mày.

Người bên nền văn minh Quân Lâm cũng bắt đầu vây quanh quan tài máu để nghiên cứu.

Diệp Quân lại kéo Nhất Niệm đứng sang một bên.

Không phải là hắn không có hứng thú với mấy quan tài máu này, chủ yếu là hắn biết rõ nếu mấy quan tài này rơi vào tay hắn thật thì chỉ là một chuyện không tốt với hắn thôi.

Thần vật nền văn minh vũ trụ cấp bốn.

Sẽ khiến rất nhiều nền văn minh vũ trụ điên cuồng vì nó, bây giờ hắn vẫn chưa có thực lực để chống lại nhiều nền văn minh vũ trụ như thế.

Diệp Quân nhìn xung quanh, cả tinh không vô tận trống không, chỉ có nơi này là có chín cỗ quan tài máu và một pho tượng, những nơi khác đều sâu không đáy, giống như vực sâu khiến người ta sợ hãi.

Nhất Niệm hơi quay đầu lại nhìn tận cuối tinh không bên phải, không nói gì.

Diệp Quân thầm nói: “Tháp gia, ngươi có thể nhìn thấy bên trong quan tài máu này là gì không?”

Thần thức của hắn cũng không thể đi vào trong quan tài máu này được.

Tiểu Tháp nói: “Không nhìn thấy”.

Diệp Quân cạn lời.

Tiểu Tháp lại nói: “Đại ca à, ngươi đừng có xem ta làm gì cũng được chứ. Ta thật sự chỉ là một tòa tháp, ta không có chức năng gì đặc biệt cả”.

Diệp Quân: “…”

Đúng lúc này, cô gái áo bào trắng bỗng giờ tay phải ra, sau đó bắt đầu nghịch chuyển, quan tài máu trước mặt bắt đầu rung lên, phù văn bí ẩn trên đó lập tức biến thành hàng vạn phù ấn bí ẩn, mấy phù ấn này bắt đầu nhanh chóng tụ lại khi được cô gái áo bào trắng điều khiển.

Thấy thế, vẻ mặt Diệp Quân thay đổi, cô gái này muốn phá cấm chế của phong ấn.

Ánh nhìn của mọi người đều dừng lại trên người cô gái áo bào trắng.

Không biết qua bao lâu, đồng tử cô gái áo bào trắng bỗng co rút lại. Nhìn thấy cảnh tượng này, Diệp Quân quả quyết kéo Nhất Niệm bên cạnh lùi về sau, cùng lúc đó vô số kiếm ý bắn ra từ trong người hắn như thủy triều, sau đó biến thành một màn kiếm ý chắn trước mặt hắn.

Lúc này những phù văn bí ẩn trên quan tài máu bỗng phát ra một nguồn sức mạnh đáng sợ, thoáng chốc mọi người đứng trước quan tài máu đều bị đánh văng ra xa.

Mặc dù Diệp Quân đã có chuẩn bị trước nhưng vẫn bị đánh văng ra xa cả ngàn trượng, khi vừa dừng lại hắn nhận ra vô số kiếm ý của mình bắt đầu tiêu biến.

Thấy thế, sắc mặt Diệp Quân tối sầm, kiếm ý của hắn đã trải qua tôi luyện của Vũ Trụ Kiếp, cho dù là cường giả mười phần thần tính cũng khó mà phá hủy được nó.

Diệp Quân đã có đề phòng từ trước nên không bị tổn thương quá nặng, mặc dù cô gái áo bào trắng là người bị đánh trúng đầu tiên nhưng khi quan tài máu đó toát ra sức mạnh, trước mặt cô ta lập tức có một lớp bảo vệ bí ẩn, màn bảo vệ đó mạnh mẽ bảo vệ được cô ta.

Còn những người phía sau cô ta lại không may mắn đến thế, đều bị đánh văng ra xa cả ngàn trượng.

Người thê thảm nhất là người đàn ông mang đao, xác thịt gã ta bị chấn động đến nứt toác, máu chảy ra ngoài, cả người đã trở thành người máu.

Lúc này đầu gã ta kêu lên ong ong.

Nụ cười trên môi Đại Tôn cũng đã không còn, thay vào đó là vẻ nghiêm trọng, hắn ta cũng cảm nhận được mối nguy hiểm.

Hơn nữa cảm giác nguy hiểm này ngày càng mạnh mẽ.

Diệp Quân từ từ ngẩng đầu lên nhìn chín cỗ quan tài máu ở đằng xa, chín cỗ quan tài yên tĩnh nằm ở đó, lúc này Diệp Quân cũng cảm nhận được nguy hiểm.

Thật ra từ sau khi đến đây, hắn luôn cảm thấy bất an, hắn có cảm giác bị ai đó nhìn chằm chằm, hắn nhìn tinh không tĩnh lặng xung quanh nhưng không phát hiện được gì.

Không nghĩ nhiều Diệp Quân bỗng kéo Nhất Niệm bên cạnh, sau đó nói: “Chúng ta đi”.

Mặc dù hắn cũng rất tò mò về nền văn minh vũ trụ cấp bốn này nhưng hắn biết rõ cho dù nền văn minh vũ trụ cấp bốn đã bị hủy diệt, cũng không phải là thứ mà hiện giờ hắn có thể chống lại, cho nên hắn dứt khoát rời đi.

Nhất Niệm nhìn Diệp Quân, cũng không ngăn hắn lại, để mặc hắn kéo cô ta xoay người rời đi.

Ngay khi hai người Diệp Quân định bước vào cánh cổng bằng đá, cánh cổng bỗng đóng lại, lúc này vô số ánh sáng xung quanh cũng tắt lịm, cả tinh không rơi vào chết lặng, chỉ có thể nhìn thấy được chín cỗ quan tài máu ở đằng xa.

Diệp Quân sầm mặt.


Chương 1537: Người bí ẩn

Từ sau chín quan tài máu, có tiếng bước chân vang lên.

Hấp dẫn sự chú ý của tất cả mọi người.

Ai nấy đều bày ra vẻ đề phòng, dàn trận chờ đợi.

Diệp Quân kéo Nhất Niệm lùi về trước lối vào, sẵn sàng tung kiếm Thanh Huyên ra khỏi cơ thể.

Cửa tuy đã bị đóng kín nhưng phá nó là việc quá dễ dàng với kiếm Thanh Huyên, chỉ cần tình huống có gì không ổn thì hắn sẽ lập tức ra tay.

Nhất Niệm liếc nhìn phần ngực Diệp Quân, tuy không nói gì nhưng lại khiến đốm lửa Thiên Hành trong người hắn run lên.

Tiếng bước chân ngày càng gần, đưa một người bí ẩn xuất hiện trong tầm mắt. Người này đội nón rộng vành, cả người mờ ảo như sương khói hoặc vong hồn.

Trong tay còn cầm một cây quyền trượng đang sáng lên.

Ai nấy đều nhìn y với vẻ đề phòng.

Người bí ẩn chỉ nhìn quanh một lượt rồi hỏi: “Bây giờ là kỷ nguyên gì?"

Không ai hiểu gì hết.

Kỷ nguyên gì là thế nào?

Thấy vẻ mặt họ, người bí ẩn hơi lắc đầu: “Xem ra đã qua rất lâu rồi”.

Đại Tông dè dặt cất tiếng: “Tiền bối là người của văn minh nào?"

Người bí ẩn: “Văn minh Thuật Giả”.

Đại Tông nhíu mày.

Bởi hắn ta chưa từng nghe cái tên này bao giờ.

Cô gái áo trắng và nhóm người đi theo cô ta cũng đều như vậy.

Người bí ẩn chỉ lắc đầu: “Đã mấy chục tỉ năm trôi qua từ ngày hủy diệt, các ngươi không biết về chúng ta cũng là thường”.

Mấy chục tỉ năm?!

Ai nấy nghe mà hoảng hồn.

Văn minh vũ trụ Tu La kéo dài lắm cũng chỉ mới được vài tỉ năm, vậy mà người này nói văn minh Thuật Giả đã bị hủy diệt mấy chục tỉ năm rồi ư?

Sắc mặt Diệp Quân trở nên phức tạp.

Bởi hắn nhận ra bất kỳ nền văn minh nào cũng chỉ như hạt cát trong dòng sông thời gian của vũ trụ.

Người bí ẩn lại nói: “Trước kia từng có ba người đi đến nơi này, lập giao kèo với ta. Người gần đây nhất đến từ văn minh Sâm Lâm, đã được ta giúp đạt đến Độc Khai Nhất Đạo... Các ngươi có ai biết hắn?"

Văn minh Sâm Lâm!

Nhận ra người đó là Việt Cổ Thị, Diệp Quân nheo mắt lại.

Tầm mắt người bí ẩn lập tức bắn tới chỗ hắn: “Ngươi biết?"

Diệp Quân sửng sốt.

Tiểu Tháp la lên: “Cẩn thận, đối phương biết thôi diễn nhân quả đấy”.

Thôi diễn nhân quả!

Diệp Quân càng sinh lòng phòng bị, thẳng thắn đáp trả: “Đúng vậy”.

Người bí ẩn: “Hắn đã chết rồi, mà còn có liên quan đến ngươi”.

Sóng cuộn trỗi dậy trong lòng Diệp Quân.

Má nó!

Tới nỗi này luôn hả?!

Những ánh mắt tò mò từ bốn phía bắn tới.

Mà cô gái giáp đen đứng cạnh cô gái áo trắng thì nhìn sang với vẻ bực tức.

Bởi vì văn minh Sâm Lâm là đối tượng mà văn minh Tu La muốn tiêu diệt, chưa kể cô ta còn từng bị xử phạt vì tội để cho văn minh Sâm Lâm trốn thoát do khinh thường.

Đại Tông cũng hiếu kỳ nhìn Diệp Quân.

Người bí ẩn không dời mắt khỏi Diệp Quân, liên tục suy diễn hàng loạt hình ảnh trong đầu. Nhưng khi một bóng váy trắng xuất hiện, sắc mặt y bỗng thay đổi, sau đó thân thể nổ tung trong ánh mắt ngạc nhiên của những người khác.

Những người khác ngạc nhiên.

Tự hỏi y đang làm gì vậy?

Diệp Quân cũng không hiểu.

Chợt nghe Tiểu Tháp cười nói: “Thằng rảnh hơi này suy diễn tới cô cô hoặc ông nội ngươi rồi”.

Diệp Quân: “...”

Tuy người bí ẩn không còn thân xác nhưng linh hồn thì vẫn vẹn nguyên, nhưng cũng đã vô cùng mờ nhạt. Ánh mắt y nhìn Diệp Quân trở nên nghiêm trọng, nhưng vì không ai có thể tiếp cận y bằng thần thức nên mọi người không thấy được điều này, cũng không thấy được hình dạng vốn có của y.

Đại Tông bỗng hỏi: “Ban nãy tiền bối nói lập giao kèo với ba người?"

Người bí ẩn gật đầu.

Đại Tông mở to mắt: “Chúng ta cũng muốn!"
Chương 1538: Hủy diệt nhiệm vụ

Độc Khai Nhất Đạo!

Có thể làm được điều này chắc chắn là cường giả, cho dù là ở văn minh Tu La hay văn minh Quân Lâm.

Đại Tông chắc chắn không thể giúp ai Độc Khai Nhất Đạo, nhưng người bí ẩn này lại đến từ văn minh vũ trụ cấp bốn!

Chỉ nghe y nói: “Ta chỉ thực hiện giao kèo lớn, không làm mối nhỏ”.

Đại Tông nheo mắt: “Tiền bối nói nghe thử xem”.

Người bí ẩn cong môi: “Ngươi qua đây”.

Đại Tông tỏ vẻ do dự.

Người bí ẩn: “Nếu ta muốn giết ngươi thì không cần rề rà như vậy”.

Đại Tông mới chịu thi lễ: “Là vãn bối nông cạn”.

Rồi nhấc chân đi tới.

Người ngoài không nghe thấy bọn họ nói gì.

Chỉ thấy sắc mặt Đại Tông thoắt cái trở nên khó coi vô cùng. Hắn ta lắc đầu nguầy nguậy với chút tức tối, nhưng sau đó nhanh chóng bình tĩnh lại, hai tay siết chặt, sắc mặt âm u, đan xen giữa lưỡng lự và lo lắng.

Không bao lâu sau, hắn ta bình tĩnh trở lại.

Người bí ẩn kia mới đưa một chiếc hộp màu đen sang.

Đại Tông im lặng nhìn nó trong một khoảng thời gian thật lâu rồi mới đưa tay nhận lấy, sau đó xoay người bước đi.

Diệp Quân nhìn theo, biết rằng hắn ta vừa thực hiện một giao kèo trao đổi gì đó với người bí ẩn kia.

Đại Tông cất chiếc hộp đi, nụ cười cà lơ phất phơ trước kia biến mất, thay vào là vẻ âm trầm.

Người bí ẩn bỗng mỉm cười hỏi cô gái áo trắng: “Ngươi có muốn lập giao kèo luôn không?"

Cô ta đáp sau một hồi im lặng: “Ta đúng là tò mò”.

Nói rồi đi đến trước mặt y.

Cũng như lần trước, người ngoài không nghe thấy họ nói gì.

Không lâu sau, cô gái áo trắng nhíu chặt hai hàng lông mày, quả quyết cự tuyệt.

Người bí ẩn lại lấy ra một quyển trục lạ lùng, tiếp tục nói gì đó.

Cô gái áo trắng nhìn nó, vẫn lắc đầu như trước rồi thối lui.

Người bí ẩn nhìn theo, sắc mặt có chút thay đổi, càng nhiều phần tán thưởng hơn.

Bởi vì trên đời có rất ít người giữ vững được bản tâm trước những cám dỗ mời gọi.

Thấy cô gái áo trắng quả quyết rời đi, cô gái giáp đen tỏ vẻ muốn nói lại thôi.

Văn minh Quân Lâm hôm nay đã nhận được một cơ duyên, đây là điều bất lợi với văn minh Tu La. Bọn họ đều là văn minh vũ trụ gần cấp bốn, tuy cách nhau rất xa nhưng ai cũng biết sau này chắc chắn sẽ có chiến tranh.

Nhưng văn minh Quân Lâm hôm nay đã nhận được một cơ duyên từ văn minh vũ trụ cấp bốn, đây là điều bất lợi với văn minh Tu La.

Cô gái áo trắng vẫn giữ vẻ mặt điềm tĩnh, không tỏ ra thất vọng, cũng không nói gì, chỉ thoáng liếc nhìn Đại Tông.

Người bí ẩn mỉm cười, lại hỏi Nhất Niệm: “Có muốn giao kèo không?"

Cô ta lập tức lắc đầu.

Tọa độ nơi này đã được ghi rõ vào đầu cô ta.

Giao kèo ư?

Không.

Trở về là sẽ hoàn thành nhiệm vụ hủy diệt ngay!

Người bí ẩn thấy Nhất Niệm đã quyết ý thì cũng không nhiều lời nữa mà chỉ nhìn cô ta lâu hơn, sau đó chuyển ánh mắt sang thiếu niên đeo đao đứng kế bên. Cậu ta lộ vẻ mong chờ ra mặt, nào ngờ người bí ẩn lại bỏ qua, trực tiếp hỏi Diệp Quân: “Còn ngươi?"

Sắc mặt thiếu niên kia sa sầm.

Diệp Quân ngẫm nghĩ một hồi rồi nhấc chân đi tới.

Đại Tông liếc nhìn hắn một cái rồi nhắm mắt lại, không biết đang suy nghĩ gì.

Cô gái áo trắng cũng tò mò nhìn xem thanh niên này sẽ lựa chọn những gì.

Ánh mắt thiếu niên đeo đao thì bình tĩnh đến lạ.

Bỗng Diệp Quân dừng bước, nói với người bí ẩn: “Tiền bối, ta có một đề nghị này”.

Y ngạc nhiên: “Đề nghị gì?"

Diệp Quân nghiêm túc nói: “Vãn bối tự nhận thiên phú không tệ, nhân phẩm khá tốt, vừa nỗ lực lại cố gắng. Nếu tiền bối không chê, vãn bối sẵn lòng tiếp nhận truyền thừa của văn minh Thuật Giả, một lần nữa đưa nó ra ánh sáng, lấy lại huy hoàng năm xưa!"

Người bí ẩn kinh ngạc.

Mọi người: “...”

Đại Tông bất ngờ phá ra cười: “Má nó! Lần đầu tiên ta thấy có người miêu tả hai chữ ăn cướp một cách cao siêu như vậy! Thiên cmn tài!"

Cô gái áo trắng thì tỏ vẻ dở khóc dở cười, trong lòng thầm nghĩ tên này đúng là quỷ quyệt.

Chỉ có người bí ẩn im lặng nhìn Diệp Quân.

Hắn lặp lại: “Ta nói thật đấy”.

Người bí ẩn cong môi cười: “Truyền thừa à... Bọn ta cũng có suy nghĩ này, nhưng thứ cho ta nói thẳng, ngươi quá yếu, không phải là người bọn ta chọn”.

Quá yếu?

Diệp Quân lắc đầu cười: “Thế thì đành chịu”.

Người bí ẩn lại nói: “Nhưng nếu ngươi muốn, ta đây lại có một giao kèo dành cho ngươi”.

Diệp Quân tò mò: “Là gì?"

Y vung tay, thả ra một luồng sức mạnh bí ẩn bao trùm lấy cả hai, để người ngoài không nghe họ nói gì.

Người bí ẩn: “Ta muốn thứ quý giá nhất ngươi có trên tay, đổi lại ta sẽ giúp ngươi đạt được mười phần thần tính”.

Y thoáng dừng lại rồi nói thêm: “Bằng phương pháp đơn giản nhất”.

Mười phần thần tính?

Phải công nhận, đây là một miếng mồi thơm phưng phức.

Người thường muốn đi từ chín phần đến mười phần thần tính đã khó như lên trời, huống chi một kẻ vừa tới Thần Đạo Cảnh như hắn.

Nhưng... thứ quý giá nhất của hắn ư?

Diệp Quân hỏi lại: “Tiền bối muốn gì từ ta?"

Người bí ẩn chỉ cười: “Thứ quá giá nhất của ngươi. Ta nói thẳng thế này, ta không biết trong tay ngươi có báu vật gì, nhưng ta biết ngươi có”.

Diệp Quân khẽ cười rồi lắc đầu.

Người bí ẩn: “Ngươi từ chối?"

Hắn gật đầu.

Người bí ẩn tỏ ra khó hiểu: “Chẳng lẽ báu vật trong tay ngươi còn quý hơn cả mười phần thần tính?"

Diệp Quân cong môi: “Cũng không phải, nhưng vãn bối cho rằng cảnh giới thì nên đi tới đâu chắc tới đó thì hơn”.

Người bí ẩn lại hỏi: “Vậy nếu ta giúp ngươi đạt đến Độc Khai Nhất Đạo thì sao?"

Diệp Quân lập tức nhíu mày. Đạt đến Độc Khai Nhất Đạo?

Gì ghê gớm dữ!
Chương 1539: Truyền thừa ký ức

Thấy vẻ mặt kinh ngạc tột độ của hắn, người bí ẩn chỉ mỉm cười hỏi: “Ngươi không tin?"

Diệp Quân thành thật gật đầu.

Độc Khai Nhất Đạo?

Trong lòng hắn, người duy nhất có thể đến cảnh giới này chính là Tông chủ Tư Phàm Tịnh của Quá Khứ Tông, mà hắn thì không tin cường giả cấp bậc ấy lại phải mượn dùng ngoại vật để thực hiện việc này.

Người bí ẩn chỉ cười nói: “Ngươi hẳn cũng biết cái người đến từ văn minh Sâm Lâm kia, cũng là Độc Khai Nhất Đạo đấy”.

Diệp Quân hỏi: “Ta lấy gì để tin tiền bối có thể giúp ta đạt đến Độc Khai Nhất Đạo?"

Người bí ẩn chỉ vươn tay ra, gọi một quyển trục bí ẩn màu đen xuất hiện: “Đây là một phần truyền thừa võ đạo còn đầy đủ, hay đúng hơn là... truyền thừa ký ức”.

Diệp Quân nhíu mày: “Truyền thừa ký ức?"

Người bí ẩn gật đầu: “Người của văn minh chúng ta có thể sao chép lại ký ức của một cường giả cao cấp, để người sau tu hành có thể trực tiếp kế thừa nó. Sau khi tiếp nhận rồi, con đường ngươi sắp đi đều đã được đi qua, việc tu hành trở nên dễ dàng như hít thở”.

Diệp Quân: “Ký ức của cường giả Độc Khai Nhất Đạo?"

Đối phương gật đầu.

Sắc mặt Diệp Quân đanh lại: “Đồng nghĩa với việc sao chép cường giả ư?"

Hắn kinh hãi vô cùng. Bởi vì nếu người bí ẩn này không nói dối thì có nghĩa là văn minh Thuật Giả có khả năng sao chép phục chế vô số cường giả cao cấp.

Kinh!

"Sao chép?"

Người bí ẩn cong môi: “Dùng từ hay đấy”.

Diệp Quân hỏi: “Tiền bối, ta không hiểu chỗ này. Theo lý mà nói, văn minh của các vị nếu có khả năng này thì phải có vô vàn cường giả mới đúng, vì sao lại bị hủy diệt?"

Nụ cười trên mặt người bí ẩn biến mất.

Diệp Quân vội bổ sung: “Vãn bối không có ý xúc phạm, chỉ tò mò mà thôi!"

Người bí ẩn lại lắc đầu với vẻ phức tạp: “Là văn minh Thiên Hành?"

Văn minh Thiên Hành?

Diệp Quân sửng sốt: “Là văn minh vũ trụ cấp năm kia??"

Người bí ẩn gật đầu.

Diệp Quân rơi vào im lặng.

Không ngờ thủ phạm tiêu diệt văn minh Thuật Giả lại chính là văn minh Thiên Hành.

Hắn bèn tò mò hỏi: “Rốt cuộc bọn họ mạnh đến đâu chứ?"

Người bí ẩn lắc đầu: “Không biết”.

Diệp Quân nhìn sang, thấy y cười khổ: “Chúng ta còn chẳng nhìn được thấy mặt họ khi bị tiêu diệt cơ mà”.

Diệp Quân: “Là lửa Thiên Hành?"

Người bí ẩn gật đầu.

Diệp Quân chợt nhớ lại đốm lửa đang nằm trong cơ thể mình, nhận ra mình đã đánh giá thấp uy lực của nó.

Không ngờ nó có thể hủy diệt cả văn minh cấp bốn!

Người bí ẩn lại hỏi: “Ngươi có muốn lập giao ước không?"

Diệp Quân bèn cười: “Tiền bối cho rằng báu vật quý giá nhất của ta có thể sánh bằng truyền thừa ký ức này sao?"

Người bí ẩn: “Ta nghĩ ta sẽ không bị lỗ”.

Nhưng Diệp Quân lại lắc đầu.

Người bí ẩn: “Xem ra báu vật của công tử còn quý giá hơn ta tưởng nhiều”.

Diệp Quân chỉ cười cười: “Ta luôn cho rằng tu hành nên dựa vào chính bản thân mình, bằng không thì... Cái này ta không nói ngoa, nhưng nếu muốn Độc Khai Nhất Đạo thì đã làm được từ lâu rồi”.

Sau đó hắn ôm quyền, xoay người rời đi.

Độc Khai Nhất Đạo ư?

Nếu hắn không muốn bỏ công bỏ sức, có lẽ cô cô váy trắng hoặc ông nội hoàn toàn có thể giúp hắn lên đến cảnh giới này.

Nhưng vậy thì có nghĩa lý gì chứ?

Cái gì bản thân lĩnh ngộ được mới là của mình.

Với cả, báu vật quý giá nhất của hắn là gì?

Là kiếm Thanh Huyên và Tiểu Tháp.

Dùng hai món ấy đi đổi một phần truyền thừa ký ức ư?

Hắn không có óc bã đậu đến vậy.

Bỗng hắn nghe giọng nói người bí ẩn vang lên sau lưng: “Tiểu hữu đợi đã”.

Diệp Quân dừng bước, xoay lại, thấy y cười nói: “Nếu ngươi thấy giao dịch này không được thì chúng ta đổi cái khác?"

Diệp Quân ngẫm nghĩ một hồi: “Tiền bối thấy ta thế nào?"

Người bí ẩn hơi ngẩn ra, không ngờ hắn sẽ hỏi câu này, bèn quan sát một hồi: “Cũng được”.
Chương 1540: Không có tư cách

Cũng được!

Đã là đánh giá rất cao rồi.

Bởi vì thời đại của y không thiếu thiên tài ngút trời, người như Diệp Quân thật sự không thể xem như số một, chỉ miễn cưỡng tạm được mà thôi.

Cũng được!

Hai chữ này khiến Diệp Quân câm nín, nhưng rồi hắn nhanh chóng hiểu ra.

Bởi vì đối phương đã gặp gỡ quá nhiều thiên tài và yêu nghiệt.

Phải chơi ác mới được.

Diệp Quân ngoái nhìn Đại Tông và những người khác phía sau, hỏi người bí ẩn: “Tiền bối có thể che chắn một chút không?"

Y nhìn theo, gật đầu: “Được”.

Y vung tay lên, thả ra một thứ sức mạnh bí ẩn bao trùm cả hai, rồi nhìn Diệp Quân bằng ánh mắt tò mò và nghi hoặc.

Hắn chỉ gọi kiếm Thanh Huyên xuất hiện, đưa đến trước mặt y.

Người bí ẩn có một giây sững sờ.

Diệp Quân quan sát y, tuy đề phòng nhưng cũng hiểu được đạo lý không vào hang cọp thì sao bắt được cọp con.

Người bí ẩn vươn hai ngón tay ra, muốn chạm vào kiếm Thanh Huyên nhưng rụt lại, hỏi Diệp Quân: “Ta được phép chứ?"

Hắn gật đầu.

Y mới đặt tay lên thân kiếm, truyền vào một thứ sức mạnh bí ẩn. Kiếm run lên, hất ngón tay y ra.

Người bí ẩn ngạc nhiên vô cùng, bèn hỏi: “Kiếm này do ai tạo?"

Diệp Quân chỉ vào mình.

Người bí ẩn lắc đầu: “Không thể nào”.

Diệp Quân đen mặt nói: “Ý là người nhà ta làm”.

Người bí ẩn im lặng hồi lâu mới nói: “Nếu thanh kiếm này là báu vật quý giá nhất của ngươi, truyền thừa ký ức của ta quả thật không sánh bằng”.

Y nhìn hắn với ánh mắt phức tạp: “Tiểu hữu đúng là không hề tầm thường đấy”.

Diệp Quân ôm quyền: “Tiền bối, vãn bối lấy kiếm này ra không có ý đồ gì khác, chỉ muốn kết thiện duyên mà thôi. Tuy ta hiện còn nhỏ yếu, không đủ để tiền bối đặt vào mắt, nhưng vãn bối tin rằng chỉ cần nỗ lực, không lâu sau là có thể đỡ đần giúp tiền bối”.

Người bí ẩn im lặng.

Y đương nhiên nhận ra người này muốn gì.

Rõ ràng là muốn cướp trắng đồ chứ còn gì nữa!

Bèn không khỏi dở khóc dở cười.

Đúng là muốn dùng tay không bắt hổ, không để mình bị thiệt thòi.

Nhưng nếu đổi góc độ suy nghĩ, thì thanh niên này về sau tuyệt đối sẽ bất phàm, cớ gì mà không kết thiện duyên ngay lúc này?

Nghĩ vậy, người bí ẩn mỉm cười, vươn tay đẩy một chiếc nhẫn sang cho Diệp Quân: “Trong này có một con hình nộm thuật giáp được tạo thành từ chất liệu đặc biệt, cường giả Độc Khai Nhất Đạo cũng khó mà thương tổn nó, có thể giúp tiểu hữu bây giờ”.

Diệp Quân mừng rơn, vội nhận lấy: “Đa tạ tiền bối”.

Người bí ẩn cười cười: “Nếu ta đoán không nhầm thì tiểu hữu còn một báu vật khác đúng không?"

Diệp Quân gật đầu, giấu diếm trước cường giả bực này cũng vô dụng, tốt nhất nên thành thật.

Người bí ẩn: “Quả nhiên”.

Rồi y nhìn chín quan tài máu đằng sau, hỏi: “Tiểu hữu có thể giúp ta chuyện này không?"

Giúp đỡ?

Diệp Quân nheo mắt, cười khổ trong lòng, thầm nghĩ quả nhiên trên đời không có gì miễn phí.

Người bí ẩn: “Ta muốn tiểu hữu giúp ta trông nom... một quan tài máu”.

Y không đợi Diệp Quân nói gì mà vung tay, gọi một quan tài bay vụt tới.

Diệp Quân lẳng lặng quan sát nói.

Người bí ẩn: “Nếu tiểu hữu thấy khó thì có thể từ chối”.

Diệp Quân cười trừ.

Từ chối ư?

Ban nãy còn nói sau này sẽ giúp đỡ đần mà bây giờ đã từ chối... Hắn không làm vậy được.

Thôi, ai bảo nhận quà của người ta làm gì.

Thế là hắn hỏi: “Bên trong là gì vậy tiền bối?"

Người bí ẩn cười: “Chừng nào đến lúc, tiểu hữu sẽ biết”.

Diệp Quân im luôn.

Người bí ẩn: “Yên tâm, vật bên trong tuyệt đối sẽ không làm hại tiểu hữu, ta có thể cam đoan”.

Diệp Quân gật đầu: “Được”.

Vì lý do an toàn, hắn không thu quan tài vào Tiểu Tháp mà đặt vào trong nhẫn.

Rồi hắn lại sực nhớ mà hỏi: “Các tiền bối không thể rời khỏi đây ư?"

Người bí ẩn gật đầu.

Diệp Quân: “Vì sao?"

Người bí ẩn: “Vì chúng ta quá mạnh, một khi rời đi mà không có phong ấn che giấu sẽ dẫn lối cho văn minh Thiên Hành đến đây”.

Diệp Quân gật gù: “Ta hiểu rồi”.

Người bí ẩn mỉm cười, vung tay giải trừ cấm chế.

Diệp Quân ôm quyền chào y rồi xoay người đi.

Những người khác phát hiện chín quan tài đã biến thành tám thì nhìn hắn chằm chằm.

Thiếu một cái rồi!

Chắc chắn Diệp Quân đang giữ nó!

Ai nấy đều ôm tâm tư khác nhau.

Bọn họ muốn có được quan tài máu nhưng lại không dám cướp trắng trợn, bởi đây là văn minh vũ trụ cấp bốn - cho dù đã suy bại, mà không ai có thể nhìn thấu người bí ẩn này nên không dám đắc tội.

Nhưng Diệp Quân thì không phải người của văn minh cấp bốn!

Đại Tông liếc nhìn Diệp Quân rồi nhắm mắt lại.

Kể từ sau khi giao dịch cùng người bí ẩn, hắn ta bỗng trưởng thành hơn rất nhiều.

Cô gái áo trắng thì nhìn Diệp Quân với vẻ tò mò, rất muốn biết hắn đã làm giao dịch gì với người bí ẩn.

Cô gái giáp đen thì không rời mắt khỏi Diệp Quân, không biết đang nghĩ gì.

Diệp Quân trở lại mỉm cười với Nhất Niệm, nhận lại được một nụ cười tuy chỉ có nửa mặt nhưng vẫn rạng rỡ.

Bỗng người bí ẩn kia nói: “Chư vị giải tán đi thôi”.

Người đàn ông đeo đao bỗng lập cập bước tới trước: “Tiền bối, vãn bối cũng muốn giao dịch!"

Người bí ẩn chỉ lắc đầu: “Ngươi không có tư cách”.

Mọi người: “...”

Người đàn ông giận dữ vung tay chỉ Diệp Quân: “Cảnh giới thấp như hắn mà cũng có thế giao dịch, vì sao vãn bối lại không thể?"

Rõ ràng là không phục.

Người bí ẩn chỉ liếc nhìn Diệp Quân một cái, không trả lời gì mà biến mất.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK