Vô Biên Chủ cũng không nói gì nữa, hắn ta nhìn chằm chằm vào chỗ sâu trong hư không, yên lặng châm một điếu xì gà, vòng khói phiêu đãng.
Cả hai đều sẵn sàng cho một trận lớn.
Nhưng đúng lúc này, không biết vì nguyên nhân gì, nơi sâu thẩm trong hư không kia, ba luồng khí tức đáng sợ kia đột nhiên rút lui như thủy triều.
Nhìn thấy cảnh tượng như vậy, cả Vô Biên Chủ và Diệp Quân đều ngẩn ra, hai người nhìn nhau, trong mắt tràn đầy sự nghi ngờ.
Sao đột nhiên lại rút lui?
Vô Biên Chủ liếc mắt nhìn một nơi nào đó trong chỗ tối, khẽ cau mày, nhưng đã nhanh chóng thu hồi ánh mắt: “Chúng ta phải lập tức rời khỏi nơi này, không được can thiệp vào bất cứ chuyện gì ở đây nữa”.
Diệp Quân gật đầu: “Chờ ta một lát”.
Dứt lời, hắn xoay người một cái, đi tới một nơi ở phía dưới, cách đó không xa, tiểu cô nương còn đang nằm ở nơi đó gào khóc.
Diệp Quân thấp giọng thở dài, hắn nhặt một con búp bê vải trong sọt trên mặt đất lên, con búp bê vải kia mặc giống như tiểu cô nương đó, cả tóc và thần thái đều rất giống nhau, rõ ràng là cha mẹ cô bé đặc biệt làm cho cô bé.
Hắn hơi hơi trầm ngâm, sau đó đi về phía cô bé, hắn kéo tiểu cô nương dậy, lúc này tiểu cô nương đã khóc đỏ cả mắt.
Diệp Quân đặt búp bê vải vào lòng cô bé, nhẹ giọng nói: “Đừng khóc nữa”.
Tiểu cô nương nhìn Diệp Quân, hốc mắt đỏ bừng, khàn khàn nói: “Tại... tại sao... lại như vậy”.
Diệp Quân ngẩng đầu nhìn thoáng qua, nhẹ giọng nói: “Có lẽ là một loại trật tự, tất cả mọi thứ đều đã được sắp đặt, lúc nào người phải chết, đều đã được sắp xếp sẵn, không thể thay đổi khác được..”.
Tiểu cô nương ngơ ngác nhìn Diệp Quân, một lát sau, cô bé nhẹ giọng nói: “Thật ra ta cũng phải chết rồi, đúng không?”
Diệp Quân nhẹ nhàng xoa xoa đầu nhỏ của cô bé: “Bây giờ ngươi phải sống thật tốt”.
Cô bé nắm chặt hai tay, thấp giọng nói: “Trật tự..”.
Trong giọng nói có đầy sự oán hận.
Diệp Quân nói: “Thứ ta tu cũng là trật tự”.
Tiểu cô nương ngẩng đầu nhìn về phía Diệp Quân, Diệp Quân mỉm cười nói: “Trật tự có tốt, cũng có xấu, trật tự bây giờ của ca ca, là tốt”.
Tiểu cô nương hỏi: “Vậy sau này thì sao? “
Diệp Quân nghĩ nghĩ, sau đó nói: “Ta sẽ cố gắng làm tốt”.
Tiểu cô nương nhìn hắn, không nói gì.
Diệp Quân giúp cô bé xây hai ngôi mộ trên bãi đất trống này, hắn cũng không để lại bất cứ thứ gì cho cô bé, lần này hắn đã cảm nhận được sự đáng sợ của nhân quả vô thượng, hắn sợ thứ mình cho cô bé sẽ mang đến tai họa khác cho cô bé.
Nhưng hắn lục soát thi thể của Mã Phỉ trước, sau đó đưa cho tiểu cô nương những món đồ của Mã Phỉ.
Diệp Quân nói: “Ta đi đây”.
Tiểu cô nương cúi đầu, không nói lời nào.
Diệp Quân cũng chưa đi, hắn sao lại không nhìn ra được, tiểu cô nương đã không còn có ý muốn sống nữa?
Hắn nghĩ nghĩ, sau đó ngồi xổm xuống, cầm lấy tay cô bé, nhẹ giọng nói: “Ngươi có muốn báo thù không?”
Tiểu cô nương nhìn về phía Diệp Quân, cuối cùng trong mắt cũng có một tia dao động.
Diệp Quân nói: “Phải sống, tu luyện cho tốt, sau này lật đổ tất cả trật tự xấu, được không?”
Tiểu cô nương nặng nề gật đầu.
Diệp Quân mỉm cười, hắn xoay người chống kiếm đứng dậy, biến mất ở nơi sâu trong Tinh Hà.
Trước trấn nhỏ, tiểu cô nương ngẩng đầu nhìn về phía luồng kiếm quang biến mất ở cuối Tinh Hà kia, ngây người hồi lâu.
...
Nơi nào đó trong bóng tối, một người phụ nữ mặc áo bào trắng thu hồi ánh mắt, xoay người rời đi...
...
Diệp Quân và Vô Biên Chủ nghịch lưu tuế nguyệt lần nữa, trên đường, sắc mặt của hai người đều cực kì ngưng trọng, đặc biệt là Diệp Quân, chuyện lần này khiến cho hắn hiểu được sự đáng sợ của vô thượng nhân quả.
Trước kia nghịch thiên cải mệnh, giống như chơi đùa, nhưng lần này, hắn mới phát hiện, vô thượng nhân quả này không thể đảo nghịch .
Nếu như không phải hắn cố gắng chuyển nhân quả của tiểu cô nương lên người mình thì chắc chắn tiểu cô nương phải chết.
Diệp Quân như thể nghĩ đến điều gì đó, đột nhiên hỏi, “Tiền bối, thực lực của ba tên kia có phải đã vượt qua cả cảnh giới phá vòng tầng thứ chín rồi không?”
Vô Biên Chủ lắc đầu: “Không biết, nhưng có thể xác định được ít nhất đã đạt đến cảnh giới phá vòng tầng thứ chín đỉnh phong”.
Diệp Quân im lặng.
Vô Biên Chủ nói: “Mặc dù không biết tại sao bọn họ đột nhiên rút lui, nhưng có thể xác định được ngươi đã bị nó theo dõi, hơn nữa, trên người ngươi còn có nhân quả kia... Ta vốn nghĩ là chúng ta sẽ trở về ngay lập tức, nhưng nghĩ lại, đến thì cũng đã đến rồi, cứ tay không mà về thì không còn mặt gì nữa”.
Nói đến đây, hắn nhìn về phía Diệp Quân: “Lần này, chúng ta không thể lại tiến vào trong thế giới của bất kì kỷ nguyên nào nữa, đến kỷ nguyên Cổ Tiền, nhìn một chút rồi chúng ta đi”.
Diệp Quân gật gật đầu: “Ta biết rồi”.
Vô Biên Chủ gật đầu.
Sau khi trải qua chuyện vừa rồi, lúc này cả hai người đều trở nên nghiêm túc, không hề cười đùa hi hi ha ha nữa.
Rất nhanh, hai người lại gặp một mảnh khu vực kiếp lôi lần nữa, toàn bộ đều là thần lôi màu đen, hai người đã cảm nhận được uy lực khủng khiếp của luồng đạo lôi kia từ phía xa.
Khi tới gần khu vực kiếp lôi kia, sắc mặt Diệp Quân và Vô Biên Chủ đều có chút khó coi, trong khu vực kiếp lôi kia, vô số thần lôi màu đen bắt đầu quay cuồng, nếu rơi xuống, hai người bọn họ đều sẽ trở thành đống tro tàn.
Sắc mặt của Diệp Quân trầm xuống, nếu như chỉ là có vài luồng thần lôi màu đen như thế này thì hắn vẫn là có nắm chắc được cơ hội đi qua, nhưng con mẹ nó, trong này nhiều thần lôi màu đen như vậy...
Diệp Quân quay đầu nhìn về phía Vô Biên Chủ, Vô Biên Chủ nói: “Tháp....”.
Tháp gia lúc này cả giận nói: “Cút!”
Diệp Quân: “.....”.
Vô Biên Chủ đột nhiên lấy ra hai viên đan dược, hắn ta đưa cho Diệp Quân một viên, viên đan dược kia hiện lên lôi sắc, bên trong lóe ra lôi điện.
Diệp Quân có chút kinh ngạc: “Đây là cái gì? Còn mang theo tia chớp”.
Vô Biên Chủ trực tiếp nuốt xuống, sau đó nói: “Là do Tiểu Linh Nhi luyện chế, nói có thể tránh sấm sét”.
Tránh sấm sét!
Vẻ mặt Diệp Quân cứng đờ, hắn quay đầu nhìn Vô Biên Chủ: “Đáng tin không?”
Vô Biên Chủ nói: “Có lẽ là đáng tin”.
Có lẽ...
Diệp Quân mặt đầy hắc tuyến.
Vô Biên Chủ nói: “Tiểu Linh Nhi chính là luyện đan sư đệ nhất dưới trướng nương ngươi, nàng ấy nói có thể tránh sấm sét, có lẽ sẽ không có vấn đề gì đâu”.
Diệp Quân nghĩ nghĩ, sau đó nuốt vào, dù sao trước mắt cũng không có lựa chọn nào khác.
sau khi Diệp Quân nuốt lên lôi đan kia xuống, đột nhiên cảm giác mình giống như bị điện giật một cái, nhưng trừ lần đó ra, cũng không có cảm giác nào khác nữa.
Diệp Quân nhìn Vô Biên Chủ, hỏi: “Ngươi xác định là đáng tin? Chuyện này không nói đùa được đâu”.
Vô Biên Chủ im lặng.
Hắn ta cũng không xác định được Tiểu Linh Nhi có đáng tin hay không......
Nhưng bây giờ không còn lựa chọn nào khác.
Vô Biên Chủ cắn răng nói: “Ta lựa chọn tin tưởng Tiểu Linh Nhi, xông lên”.
Nhưng hắn ta không nhúc nhích.
Diệp Quân cũng không nhúc nhích.
Vô Biên Chủ quay đầu nhìn về phía Diệp Quân: “Cùng nhau xông lên”.
Diệp Quân gật gật đầu, hắn khởi động trật tự pháp của bản thân trước để bảo vệ thân thể của mình, sau đó lại khởi động kiếm ý vô địch và kiếm ý trật tự bao quanh mình, nhưng hình như cảm thấy vẫn chưa đủ, hắn lại làm cho mình thêm mấy tầng giáp, đó đều là chiến lợi phẩm mà lúc trước hắn đạt được, cấp bậc gì gì đó, tuy rằng chưa đạt tới thần vật tối cao, nhưng cũng không tính là thấp.
Nhìn thấy Diệp Quân như vậy, Vô Biên Chủ đứng hình, nhưng hắn ta suy nghĩ một chút, sau đó cũng lấy một bộ giáp ra mặc.
Sau khi hai người chuẩn bị đầy đủ xong, lúc này mới xông vào mảnh khu vực kiếp lôi kiai, mới vừa xông vào khu vực kiếp lôi, hơn mười luồng lôi điện màu đen trực tiếp đánh xuống, tốc độ cực nhanh, trong nháy đã bao vây cả hai người ở trong đó.
Thần pháp của Diệp Quân vào giờ khắc này trực tiếp được phát huy đến cực hạn, từng luồng thần pháp điên cuồng chống đỡ những thần lôi màu đen kia, cùng lúc đó, Diệp Quân thi triển tốc độ của mình đến cực hạn, muốn cố gắng nhanh chóng xuyên qua khu vực kiếp lôi này.
Tốc độ của hắn rất nhanh, trong nháy mắt đã sắp xuyên qua mảnh khu vực kiếp lôi này, nhưng đúng lúc này, phía trước hắn đột nhiên xuất hiện một màn kiếp lôi khủng bố, toàn bộ đều được hình thành từ lôi điện màu đen.
Con mẹ nó!
Trong lòng Diệp Quân tức giận mắng một tiếng, lúc này ngừng lại, không dám xông vào, mà lúc này, những thần pháp trên người hắn dưới sự oanh kích của thần lôi màu đen, bắt đầu trở nên nhạt dần.
Tối đa là mười nhịp thở, nếu hơn nữa thì hắn sẽ không kiên trì nổi nữa.
Diệp Quân ngẩng đầu nhìn về phía màn sấm sét màu đen trước mặt, hắn trầm mặc một lát, sau một khắc, hắn đột nhiên hóa thành một luồng kiếm quang xông ra ngoài.
Xông vào!
Một kiếm này của hắn, mạnh mẽ xé toạc chiếc màn sét màu đen kia ra một lỗ hổng, hắn xông vào trong đó, một đường xông thẳng về phía trước, nhưng không bao lâu, kiếm quang của hắn lại trở nên nhạt dần, hắn cố gắng khởi động trật tự pháp và hai loại kiếm ý của mìn, hai loại kiếm ý và trật tự pháp trực tiếp xé rách lôi điện khắp bốn phía ra, giờ phút này, hắn thi triển tốc độ của mình lên đến cực hạn.
Ba nhịp thở!
Trong vòng ba nhịp thở mà không ra được, hắn sợ là phải chết tại đây mất.
Đúng lúc này, hắn nhìn thấy phía trước xuất hiện một mảng ánh sáng, trong lòng hắn mừng rỡ, rống lên một tiếng, kiếm ý vô địch và kiếm ý trật tự vung ra nhiều như nêm, cố gắng đẩy lùi lôi điện màu đen khắp bốn phía, mà ngay khi hắn muốn lao ra khỏi mảnh khu vực lôi kiếp này, tất cả thần lôi màu đen của mảnh khu vực lôi kiếp này đột nhiên cháy lên, sau đó lại xông thẳng về phía hắn.
Đồng tử Diệp Quân chợt co rụt lại, ngay khi hắn muốn thi triển tuyệt kỹ “Quan Huyền” của mình, hắn đột nhiên quay đầu nhìn lại, bên phải cách đó không xa, Vô Biên Chủ đang chậm rãi đi tới, hắn đi trong mảnh lôi kiếp đan cháy kia, bình tĩnh, quanh người hắn ta khoác một giáp quang lôi điện, đám lôi điện màu đen ở bốn phía căn bản không thể tới gần hắn ta.
Diệp Quân: “..”.
Vô Biên Chủ cười nói: “Ngươi thật dũng cảm”.
Diệp Quân mặt đầy hắc tuyến, hắn rút thần pháp và kiếm ý của mình lại, những tia lôi diễm màu đen kia xông về phía hắn, nhưng khi muốn tới gần hắn, lại bị một sức mạnh vô hình bắn ngược ra.
Trên người hắn cũng xuất hiện một giáp quang lôi điện.
Hiển nhiên, đó là hiệu quả từ “Tị Lôi Đan” của Tiểu Linh Nhi.
Con mẹ nó!
Diệp Quân hơi đau đớn.
Vô Biên Chủ cười hắc hắc nói: “Biết bây giờ Tiểu Linh Nhi được gọi là gì không?”
Diệp Quân nhìn về phía Vô Biên Chủ, Vô Biên Chủ nói: “Bây giờ Tiểu Linh Nhi được gọi là Đan Tổ”.
Diệp Quân: “..”.
Vô Biên Chủ đang muốn nói chuyện, đúng lúc này, giáp quang trên người hắn ta đang biến mất, cảm nhận được chuyện này, sắc mặt của Vô Biên Chủ đại biến, “Đậu má, cái này có hạn chế về thời gian..”.
Diệp Quân đã xông ra ngoài.
Vô Biên Chủ vừa muốn lao ra, giáp quang trên người hắn ta đã biến mất sạch sẽ...
Sau khi lao ra, Diệp Quân xoay người nhìn lại, một ngọn lửa hừng hực cũng theo đó xông ra, chính là Vô Biên Chủ.
“Đậu má! Đậu má!”
Vô biên chủ vừa xông ra vừa chửi tục.
Diệp Quân phất tay áo vung lên, một đạo thần pháp bao phủ lấy Vô Biên Chủ, ngọn lửa trên người hắn ta lập tức được thanh trừ từng chút một.
Diệp Quân nói: “Chúng ta tiến vào kỷ nguyên Bạch Tộc rồi”.
Đúng lúc này, một tiếng bước chân đột nhiên vang lên.
Diệp Quân và Vô Biên Chủ đều sửng sốt.
...