Mục lục
Hậu Duệ Kiếm Thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1216: Người của mình

Võ Tông.

Huyền Âm đứng trước đại điện, phía sau bà ta không xa là một ông lão áo đen, ông lão hơi cúi người đang báo cáo gì đó.

Một lúc sau, Huyền Âm ngẩng đầu lên nhìn trời, khẽ nói: “Không ngờ Tiên Nguyên Tông lại to gan như thế…”

Không phải là chế giễu mà là lời nói tận đáy lòng.

Phải biết rằng, mặc dù bà ta đứng về phía Diệp Quân nhưng cũng không dám ra tay với Vương tộc.

Dù sao chúng cũng là hậu duệ thần linh.

Võ Tông không gánh nổi hậu quả này.

Bà ta không ngờ Tiên Nguyên Tông lại dám giết người cướp của.

Lúc này ông lão áo đen bỗng nói: “Người không biết thì sẽ không sợ”.

Huyền Âm khẽ cười không đáp trả, đúng là nếu để Tiên Nguyên Tông biết ý nghĩa của mấy chữ hậu duệ thần linh này thì có cho chúng một trăm lá gan, chúng cũng không dám ra tay với Võ Tông.

Ông lão áo đen trầm giọng nói: “Vương tộc đến đây đuổi giết Diệp công tử… chuyện này không đơn giản”.

Huyền Âm bỗng hỏi: “Giờ Diệp công tử đang ở đâu?”

Ông lão áo đen nói: “Người của chúng ta đã rút đi rồi…”

Huyền Âm im lặng một hồi rồi nói: “Tìm được hắn, lúc cần thiết có thể giúp hắn một chút, dĩ nhiên phải làm cho gọn, đừng để lại bất kỳ dấu vết gì”.

Ông lão áo đen nhìn Huyền Âm: “Sao tông chủ lại đổi ý định?”

Huyền Âm nheo mắt: “Tiên Nguyên Tông đã dám liều mạng như vậy rồi, lẽ nào chúng ta không bằng Tiên Nguyên Tông sao?”

Ông lão áo đen khẽ gật đầu, xoay người rời đi.

Huyền Âm ngẩng đầu lên nhìn tầng mây trắng trên trời, cong môi nói: “Có lẽ là thời cơ để Võ Tông bước ra…”

Bà ta quyết định tăng thêm mức cược.

Nếu đối đầu với loại người như thanh niên kiếm tu đó thì phải nghĩ cách giết được hắn như nhà họ Vương để diệt trừ hậu họa, còn nếu có cơ hội trở thành bạn với hắn thì dĩ nhiên phải biết nắm bắt cơ hội.

Nhưng bà ta không đặt cược hết mọi thứ.

Nếu không hoàn toàn đắc tội với nhà họ Vương, bà ta có thể tận lực giúp đỡ Diệp Quân để Diệp Quân tiếp tục nợ ân tình. Mặc dù làm theo cách này thu thì báo đáp sẽ có hạn nhưng lại rất phù hợp, vì cho dù cuối cùng Diệp Quân có chết ở trong tay nhà họ Vương, Võ Tông cũng sẽ không gây thù với nhà họ Vương vì chuyện này.

Vẫn còn đường thoát.



Ở một bên khác, trong một dãy núi, cường giả nhà họ Vương điên cuồng chạy trốn.

Lúc đi vào, họ có đến mấy vạn người nhưng bây giờ chỉ còn một vạn người.

Tổn thất quá nghiêm trọng.

Không còn cách nào khác, họ thật sự không ngờ Tiên Nguyên Tông này lại dám giết người cướp của như vậy.

Thật vô lý.

Sau khi dẫn mọi người lùi đến dãy núi, sắc mặt Vương Tông vô cùng khó coi, lúc này ngực lão ta đang nhỏ máu, lần này nhà họ Vương tổn thất quá nhiều.

Phải biết rằng, cường giả mà lão ta dẫn đến đều là tinh anh trong đám tinh anh, lần này tổn thất nhiều như thế thật sự là hao tổn quá mức với nhà họ Vương.

Lúc này Đại trưởng lão bên cạnh lão ta trầm giọng nói: “Tộc trưởng, tại sao không triệu hồi bóng dáng thần linh?”

Các trưởng lão khác đều nhìn Vương Tông, ánh mắt không hề thân thiện.

Nếu có bóng dáng thần linh thì Vương tộc đâu có rơi vào bước đường này?

Vương Tông lắc đầu: “Bóng dáng thần linh chỉ có thể triệu hồi một lần”.

Nghe Vương Tông nói thế, mọi người đều sửng sốt.

Sắc mặt Đại trưởng lão càng trở nên khó coi, thoáng chốc ông ta đã hiểu được lợi và hại bên trong đó.

Chỉ có một lần.

Một khi triệu hồi thì dù Vương tộc có ra khỏi đây cũng sẽ bị gia tộc hậu duệ thần linh khác thâu tóm.

Không có con át chủ bài, ai mà sợ ngươi nữa?

Dùng.

Thì gia tộc bị tiêu diệt.

Không dùng thì chỉ có vài người chết.

Chỉ có thể lựa chọn không dùng.

Vương Tông khẽ nói: “Cho dù có dùng cũng chỉ có thể dùng vào lúc quan trọng nhất, không thể dùng vào thế lực hạng ba này…”

Nói đến đây, sắc mặt lão ta bỗng trở nên bất thường.

Quả là nỗi nhục nhã lớn.

Người thất thế dễ bị hãm hại.

Ngay lúc này, có hàng ngàn khí tức cực mạnh cuồn cuộn đến từ bầu trời.

Chính là các cường giả của Tư Mã Nho đuổi đến.

Thấy thế, Đại trưởng lão quay đầu nhìn Vương Tông, trầm giọng nói: “Ở đây, chúng ta không phải là đối thủ của chúng”.

Hàm ý trong lời nói rất rõ ràng, nếu vẫn không dùng cách triệu hồi bóng dáng thần linh thì họ vẫn sẽ có nhiều người chết ở đây.

Vương Tông nhìn đám người Tư Mã Nho đuổi đến, im lặng không nói.

Lão ta không ngờ Vương tộc lại bị một thế lực thấp kém bức ép đến mức độ này.

Vương Tông tiến đến một bước, xòe bàn tay ra, một lệnh bài xuất hiện trong tay lão ta, mắt lão ta hiện lên vẻ phức tạp, không ngờ rằng con át chủ bài cuối cùng của nhà họ Vương lại phải sử dụng ở đây.

Rất khó chịu.

Vương Tông muốn sử dụng lệnh bài đó nhưng ngay lúc này lại xảy ra chuyện dị thường, một tia kiếm quang xoẹt qua.

Đồng tử Vương Tông co lại, hoảng hốt, vì mục tiêu của kiếm quang đó chính là lão ta.

Vương Tông cảm thấy hoảng sợ, lại ép buộc sử dụng thực lực, tung một quyền.

Rầm!

Vương Tông bị nhát kiếm của Diệp Quân chém lùi về sau cả ngàn trượng, khi ông ta dừng lại, lệnh bài trong tay ông ta đã không còn nữa.

Vương Tông ngẩng đầu lên nhìn, Diệp Quân yên tĩnh đứng đó, một thân áo trắng, tay hắn cầm lệnh bài.

Mắt Vương Tông trợn trừng: “Diệp Quân!”

Lúc này đám người Tư Mã Nho cũng đã chạy vào trong.

Tư Mã Nho nhìn Diệp Quân, nhíu mày, Diệp Quân nhìn Tư Mã Nho, mỉm cười: “Người của mình”.

Tư Mã Nho: “…”
Chương 1217: Hợp tác cùng Tiên Nguyên Tông

Thật ra Diệp Quân đã âm thầm theo dõi Vương tộc kể từ khi họ đặt chân vào Tiên Nguyên Tông.

Mà hắn cũng không ngờ Tiên Nguyên Tông lại mạnh đến mức dám ra tay với cả Vương tộc để cướp đoạt bảo vật.

Thật sự là nằm ngoài suy đoán của hắn.

Nhưng đây cũng là chuyện tốt, ai bảo kẻ thù của kẻ thù là bạn làm gì.

Khi thấy Vương Tông cầm lệnh bài ra, Diệp Quân biết ngay Vương tộc rất có thể còn đang giấu chiêu, thế là bèn cảnh giác.

Sau đó, hắn không chút do dự mà ra tay.

Tư Mã Nho đứng ở xa nhíu mày hỏi: “Cậu chính là tên Diệp Quân mà chúng đang truy lùng?"

Hắn cười đáp: “Chính xác”.

Tư Mã Nho: “Chúng phái cả tộc đến giết cậu?"

Diệp Quân gật đầu, trên mặt bình tĩnh nhưng trong lòng đã sinh ra một tia đề phòng.

Đại trưởng lão nhà họ Vương bỗng thốt lên: “Hắn cũng có Tổ Mạch!"

Hay cho một chiêu đánh lạc hướng!

Đôi mắt Tư Mã Nho nhìn Diệp Quân nheo lại.

Đại trưởng lão vội vàng bồi thêm: “Không chỉ một cái!"

Tư Mã Nho bèn hỏi lại: “Ngươi định khích ta?"

Đại trưởng lão tiếp tục: “Tổ Mạch mà hắn có...”

Nhưng Tư Mã Nho lại khoát tay: “Mấy trò rẻ tiền này thì đừng có mang ra làm gì cho nhục nhã. Cậu ta có Tổ Mạch thì cũng là của cậu ta, liên quan gì đến ta? Tiên Nguyên Tông bọn ta nghèo nhưng có tự trọng, tuyệt đối không lấy đồ của người khác”.

Các cường giả Vương tộc: “???"

Đại trưởng lão trừng Tư Mã Nho với gương mặt tối sầm khi nhận ra người này đang sỉ nhục cả Vương tộc một cách trắng trợn.

Diệp Quân chỉ nhếch môi cười cười.

Hắn đã dám xuất hiện tức đã không hề sợ Tiên Nguyên Tông, nếu đánh không lại thì cứ bỏ chạy thôi.

Tư Mã Nho chợt quay sang hỏi hắn: “Hợp tác không?"

Diệp Quân cười đáp: “Được thôi”.

Tư Mã Nho cong môi: “Thế thì giết!"

Lời vừa dứt, nhóm cường giả Tiên Nguyên Tông ông ta dẫn theo đã nhào về phía cường giả Vương tộc.

Phải đuổi tận giết tuyệt.

Bằng không Tiên Nguyên Tông sẽ không thể ngủ yên.

Gần như cùng lúc, Diệp Quân hóa thành kiếm quang biến mất tại chỗ, mục tiêu chính là Vương Tông.

Thấy hắn tấn công, đồng tử lão ta rụt lại: “Ngươi...”

Vương Tông vốn còn tự hỏi vì sao Diệp Quân còn chưa bị phong ấn sức mạnh, nhưng một giây sau thì khựng lại khi nhận ra thanh niên kiếm tu này vẫn tấn công cho dù đang bị phong ấn.

Sao lại thế được?

Vương Tông khó lòng tin tưởng.

Lão ta đã được đích thân trải nghiệm sức mạnh của phong ấn kia, ngay cả cường giả Tổ Cảnh như lão ta mà cũng phải chật vật, khó lòng phát huy hết sức, ấy vậy mà Diệp Quân vẫn có thể rút kiếm với uy lực không kém gì lúc trước.

Vô số suy nghĩ vụt qua đầu Vương Tông như điện xẹt.

Vương tộc đã đánh giá quá thấp tên kiếm tu này rồi!

Nhưng lúc này hối hận cũng đã muộn.

Vương Tông hít vào một hơi, khẽ lật cổ tay. Chiếc vòng tay bất ngờ bừng sáng.

Uỳnh!

Quầng sáng đẩy lui được Diệp Quân, nhưng một khắc sau Tư Mã Nho đã xuất hiện tung nắm đấm.

Rắc!

Quầng sáng vỡ nát, Vương Tông bị đấm bay ra ngoài, chưa kịp dừng lại thì đã bị Diệp Quân tấn công tiếp tục.

Đường kiếm lần này còn nhanh hơn trước đó.

Vương Tông chỉ vừa kịp phản ứng lại thì thanh kiếm đã ập tới. Lão ta ta hoảng sợ, vội vàng nâng tay phải lên ngăn lại. Một quầng sáng phụt ra từ cổ tay lão ta, hóa thành một tấm khiên vàng.

Ruỳnh!

Lưỡi kiếm của Diệp Quân chặt xuống khiến tấm khiên run lên bần bật. Sức mạnh khổng lồ va chạm khiến cả hai cùng lui bước, nhưng Diệp Quân vừa đi, Tư Mã Nho đã lại lao tới.

Ầm!

Tiếng nổ đinh tai vang lên khi Vương Tông bị đánh bay đi, sau đó lại là một tia kiếm quang ập tới như sấm chớp.

Không cho lão ta bất kỳ khoảng trống nào.

Nhìn thấy đường kiếm, Vương Tông hít vào một hơi rồi siết tay lại với ánh mắt quyết tuyệt.

Ruỳnh!

Thân xác và linh hồn lão ta đồng thời bốc cháy.

Khí tức tăng lên ngùn ngụt.

Vương Tông vung cú đấm, nơi cổ tay sáng lên vời vời.

Ầm!

Diệp Quân và Tư Mã Nho cùng nhau bị đánh bay.

Sau khi dừng lại, Diệp Quân cau mày, không ngờ Vương Tông lại thiêu đốt cả thân xác và linh hồn mà không hề do dự.

Tư Mã Nho tuy không nói gì nhưng cũng nhìn lão ta với vẻ kiêng dè.

Nếu họ đang ở bên ngoài thì Tiên Nguyên Tông không phải là đối thủ của một siêu thế lực như Vương tộc.

Vả lại nhân quả mang đến cũng quá lớn.

Nhưng Tiên Nguyên Tông bây giờ đã không còn đường lui, chỉ có thể tiếp tục chém giết.

Bởi vì ông ta cũng sợ bị trả thù.
Chương 1218: Gia thế phải thế nào

Sở dĩ ông ta hợp tác với Diệp Quân là vì biết thanh niên kiếm tu này có lai lịch phi thường, bằng không thì sao lại bị toàn thể Vương tộc đuổi giết, vì vậy nếu gây thù chuốc oán với hắn thì vô tình lại có thêm một kẻ địch.

Ông ta không ngu đến thế.

Nếu để lộ địch ý với người này, ông ta không chỉ có thêm một kẻ thù mà còn khiến cho đối phương hợp tác cùng Vương tộc chống lại Tiên Nguyên Tông.

Thế nên ông ta mới quyết định bắt tay với Diệp Quân.

Bên kia, Vương Tông lướt nhìn xung quanh, thấy cường giả Vương tộc đã bị tiêu diệt gần hết.

Nói đúng hơn là tàn sát.

Trừ một số như Đại trưởng lão ra, những cường giả khác của Vương tộc đã bị sát hại toàn bộ, từ hơn hai mươi nghìn nay chỉ còn lại mấy nghìn người.

Mấy nghìn thôi!

Hai mắt Vương Tông long lên sòng sọc đầy dữ tợn.

Vương tộc bị chôn vùi trên tay lão ta rồi ư?!

Nếu họ đang ở Vương tộc thì cho dù không có lệnh bài kia, bọn họ vẫn còn rất nhiều tuyệt chiêu khác, nhưng ở đây lại không có gì.

Đường cùng rồi!

Lão ta không hối hận khi trở thành kẻ thù với Diệp Quân, mà hối hận vì đã đi đến đây với tâm lý khinh địch.

Vương tộc mấy năm nay quen thói tự kiêu, cho rằng ai cũng phải nể mặt mũi mình, vậy nên lão ta mới dám mang người trong tộc đến động thiên Thần Nhất này, nào ngờ Tiên Nguyên Tông lại chẳng nể nang gì...

Nên trách Tiên Nguyên Tông ư?

Không.

Kẻ đáng trách là lão ta khi đã quá tự tin vào bản thân.

Cảm nhận được thân xác và linh hồn mình đang biến mất, Vương Tông hít vào một hơi rồi nói với Đại trưởng lão đang chật vật bên kia: “Ra ngoài rồi, hãy thông báo cho thế nhân biết: truyền thừa của Thần Nhất nằm trong tay Diệp Quân!"

Lão ta nói xong thì ngẩng đầu lên, vung tay ra. Chiếc vòng vàng trên cổ tay lão ta hóa thành tia sáng phóng vút lên cao.

Uỳnh!

Nó xé rách thời không trên cao. Một khắc sau, sức mạnh phong ấn bí ẩn kia lại ập xuống đè lên người Vương Tông, bị lão ta cắn răng gắng gượng chống lại.

Tư Mã Nho thấy thời không của động thiên bị phá thì biến sắc la lên: “Giết!"

Đương lúc ông ta chuẩn bị ra tay thì Vương Tông quay phắt lại, vung tay lên, để hàng loạt tia sáng lao ra.

Tư Mã Nho và những người khác biến sắc, không dám chống đỡ trực tiếp mà đành phải tạm lánh đi.

Diệp Quân cũng lựa chọn lùi lại chứ không tiến lên cản phá, bởi vì sức mạnh của Vương Tông sau khi thiêu đốt linh hồn, thể xác và sử dụng cả bảo vật kia đã đạt đến một mức độ đáng sợ.

Đẩy lui đối thủ rồi, Vương Tông mới gầm lên với bọn Đại trưởng lão: “Đi mau!"

Bọn họ không dám chậm trễ, lập tức thi nhau bay vút lên cao, chui vào kẽ hở thời không kia. Nhưng chưa được một trăm người tiến vào, sức mạnh phong ấn kia đã nghiền nát chiếc vòng tay, phong ấn tu vi Vương Tông, biến lão ta thành người phàm.

Lão quỳ một chân giữa không trung, thân thể dần trở nên trong suốt.

Đốt cháy linh hồn, thể xác và hủy diệt một món bảo vật, cũng chỉ có thể mở ra thời không trong vài giây.

Nhưng với lão ta, vậy là đủ rồi.

Vương tộc cần có người kế thừa.

Các cường giả Vương tộc chưa kịp rời đi lộ rõ vẻ khủng hoảng và tuyệt vọng trên mặt.

Đến lúc này họ mới biết thế nào là sợ hãi.

Bởi vì người ở đây không quan tâm họ có là hậu duệ của Thần hay không.

Chỗ dựa lớn nhất cũng không còn rồi.

Không lâu sau đó, những tiếng kêu la thảm thiết vang lên.

Khi cuộc tàn sát bắt đầu trở lại.

Vương Tông nhìn tộc nhân bị giết hại bốn phía, ngẩng đầu toét miệng cười với Diệp Quân: “Không lâu nữa đâu, các gia tộc hậu duệ của bốn đại Thần Linh sẽ đến tìm ngươi...”

Vừa dứt lời, lão ta đã biến mất trong một làn khói.

Diệp Quân chỉ lãnh đạm nhìn lên cao, chợt nhận ra hắn có thể phá vỡ phong ấn nơi này nếu có đủ sức mạnh.

Nhưng không cần phải đi thử làm gì, bởi hắn hoàn toàn có thể dùng truyền tống trận của Võ Tông để ra ngoài.

Như cảm nhận được gì, Diệp Quân quay đầu lại, thấy Tư Mã Nho đang nhìn mình.

Hắn cười nói: “Nho tông chủ, hợp tác vui vẻ”.

Tư Mã Nho đáp lễ: “Hợp tác vui vẻ”.

Diệp Quân: “Sau này gặp lại”.

Rồi xoay người rời đi.

Tư Mã Nho nhìn theo, chợt nói: “Diệp công tử, bảo vật của bọn chúng...”

Diệp Quân chỉ phất tay: “Ta không cần”.

Không cần?

Nụ cười trên mặt Tư Mã Nho đọng lại.

Một cường giả Tiên Nguyên Tông đi đến bên y, thấp giọng hỏi: “Tông chủ, thanh niên đó rất có thể có Tổ Mạch trong tay...”

Tư Mã Nho chỉ hỏi lại: “Chẳng lẽ ta không biết?"

Cường giả kia thắc mắc: “Vậy vì sao không...”

Tư Mã Nho: “Hắn đến cả Tổ Nguyên còn không đặt vào mắt... Rốt cuộc gia thế phải thế nào chứ? Tiểu tử này chắc chắn là con em được siêu gia tộc nuôi thả, chúng ta không nên đắc tội. Có muốn bắt nạt cũng phải chọn mấy đứa yếu yếu chứ...”

Vương Tông: “...”
Chương 1219: Mạt tộc

Sau khi được Đại trưởng lão đưa khỏi động thiên Thần Nhất, các thành viên Vương Tông quay đầu nhìn lại với đôi mắt long lên sòng sọc như sắp nứt ra, đáy lòng đau xót khôn tả.

Sau trận đánh này, Vương tộc xem như sụp đổ hoàn toàn.

Không chỉ mất đi hầu hết tộc nhân mà lệnh bài Thần Linh cũng bị rơi vào tay Diệp Quân, giờ đến cả thế lực hạng ba cũng không trèo lên được.

Xem như xong rồi.

Đại trưởng lão chợt nói: “Truyền lệnh ta, loan tin rằng truyền thừa của Thần Nhất nằm trong tay Diệp Quân”.

Đường sống duy nhất của Vương tộc vào lúc này là phải di dời sự chú ý của các gia tộc hậu duệ Thần Linh khác sang người Diệp Quân, chỉ khi ấy họ mới có cơ hội giữ mạng, thậm chí là lấy được thù lao.

Bằng không bọn họ sẽ bị nuốt chửng.

Đại trưởng lão nhìn xoáy vào động thiên Thần Nhất kia rồi quả quyết dẫn theo các cường giả còn lại trong tộc rời đi.

Không bao lâu sau, tin tức Diệp Quân nắm giữ truyền thừa Thần Nhất trong tay đã nhanh chóng lan đi khắp thời đại cũ.

Truyền thừa của Thần Nhất!

Đúng như Đại trưởng lão đoán, một khi chuyện này bại lộ, các gia tộc Thần Linh còn lại không còn quá để tâm đến một Vương tộc đã bị tổn thương nặng nề nữa.

Vô số cường giả ồ ạt đi đến lối vào động thiên Thần Nhất.

Ở Mạt tộc.

Gia chủ đương nhiệm Mạt Thiên Đô vừa nghe tin về truyền thừa thì lập tức triệu tập cường giả trong gia tộc đến trong điện.

Trong đó có Mạt Yêu Yêu.

Mạt Thiên Đô nhìn quanh một vòng, cất tiếng hỏi: “Chư vị thấy thế nào?"

Một lão già trong bộ áo gấm bước ra: “Lập tức phái người đến động thiên Thần Nhất”.

Mấy trưởng lão đứng sau cũng rối rít gật đầu. Truyền thừa của Thần Nhất không phải tầm thường, tuyệt đối không thể để rơi vào tay kẻ khác!

Mạt Thiên Đô quay sang hỏi người đứng thứ nhất bên tay trái mình: “Yêu Yêu thấy sao?"

Lão già áo gấm nghe vậy thì cau mày.

Mạt Yêu Yêu lên tiếng: “Con vừa nhận được tin mấy chục nghìn cường giả Vương tộc đi vào động thiên Thần Nhất nhưng chỉ có vài chục đi ra, Tộc trưởng Vương Tông cũng bỏ mạng trong đó”.

Sắc mặt những người khác sa sầm.

Mạt Yêu Yêu tiếp tục: “Vương tộc vừa thoát ra đã lập tức loan tin về truyền thừa của Thần Nhất, mục đích chính là để di dời sức hấp dẫn của bốn gia tộc hậu duệ Thần Linh chúng ta, để chúng ta tranh giành truyền thừa, cho bọn họ có thời gian nghỉ ngơi lại sức”.

Mạt Thiên Đô mỉm cười hỏi: “Vậy theo con chúng ta nên làm gì?"

Mạt Yêu Yêu điềm đạm đáp: “Nuốt gọn Vương tộc rồi âm thầm quan sát”.

"Không được”.

Trưởng lão áo gấm nói ngay: “Nếu cứ quan sát thì chúng ta sẽ thua thiệt nặng nếu truyền thừa rơi vào tay gia tộc khác”.

Mấy trưởng lão đứng sau cũng rối rít gật đầu đồng tình.

Mạt Yêu Yêu lại hỏi: “Đại bá có từng nghĩ vì sao Vương tộc lại bị tiêu diệt hoàn toàn trong đó không?"

Lão già áo gấm nhíu mày.

Mạt Yêu Yêu nghiêm giọng: “Ta từng tiếp xúc với vị Diệp công tử này, biết hắn tuyệt đối không phải phàm nhân. Vương tộc gặp kết cuộc hôm nay là vì đã quá xem thường hắn, Mạt tộc chúng ta tuyệt đối không thể đi vào vết xe đổ ấy”.

Lão già hạ giọng: “Nhưng đó là truyền thừa của Thần Nhất, thứ mà chúng Thần cũng từng ao ước... Nếu chúng ta không chớp lấy cơ hội, để nó rơi vào tay người khác, há chẳng phải sẽ rơi vào thế bị động hay sao?"

Mạt Yêu Yêu nói với Mạt Thiên Đô: “Con cho rằng trước tiên nuốt gọn Vương tộc rồi âm thầm quan sát”.

Ông ta không đáp lời.

Lão già bên kia lại nói: “Vương tộc đã là nỏ hết đà, muốn thâu tóm khi nào mà chẳng được, còn truyền thừa là cơ hội không thể bỏ qua, đi rồi sẽ không trở lại. Đây là cơ hội thay đổi vận mệnh Mạt tộc, ta đề nghị trước tiên chiếm lấy truyền thừa rồi hãy đối phó với Vương tộc. Quan trọng là phải nhanh”.

Mạt Thiên Đô vẫn im lặng.

Lão già áo gấm lại nói: “Trong truyền thừa của Thần Nhất chắc chắn có Tổ Mạch, lại còn đến từ thời đại của ông ấy...”

Mạt Thiên Đô nheo mắt lại, ra lệnh: “Lập tức đến động thiên Thần Nhất!"

Tổ Mạch!

Truyền thừa!

Đứng trước hai thứ này, Vương tộc không còn là miếng thịt thơm tho nữa.

Quá khác biệt!

Mạt Yêu Yêu rơi vào im lặng, mặt mày vẫn điềm tĩnh, không biết đang nghĩ gì.

Mọi người tan họp.

Các cường giả Mạt tộc dùng hết tốc độ đi đến động thiên Thần Nhất.

Chỉ có một người duy nhất ở lại, đó chính là Mạt Yêu Yêu.

Cô ta ngẩng đầu, im lặng nhìn hàng loạt tia sáng nổi lên ở chân trời.

Đúng lúc này, một người phụ nữ xinh đẹp đi đến, nắm lấy tay cô ta, thì thầm hỏi: “Con định rời khỏi nơi này?"

Mạt Yêu Yêu nói với bà: “Đi cùng con đi”.

Nhưng người phụ nữ chỉ mỉm cười lắc đầu.

Mạt Yêu Yêu muốn nói lại thôi.

Người phụ nữ: “Ta biết cha con cho phép ta ở lại đây, có được đầy đủ thân phận là bởi vì con, nhưng... Ta đã thỏa mãn rồi”.

Mạt Yêu Yêu không nói gì, lại nhìn về nơi xa.

Người phụ nữ lại nói: “Ta biết con phải đi, ta luôn ủng hộ con”.

Mạt Yêu Yêu quay lại nhìn bà: “Người biết không? Con cho rằng thương một người không có nghĩa là phải đánh mất bản thân mình, càng không nên vì đối phương mà nhân nhượng tất cả vì lợi ích chung mà không có giới hạn. Làm như vậy không đổi lại được tình yêu, chỉ có thương hại hoặc ghét bỏ”.

Người phụ nữ không nói gì.

Mạt Yêu Yêu tiếp tục: “Nếu con rời khỏi đây, không phải vì Mạt tộc đưa ra lựa chọn sai lầm, mà là vì con bây giờ mới nhận ra bọn họ chưa bao giờ xem chúng ta là người của họ. Nếu ở lại, con có lòng tin có thể trở thành chủ nhân Mạt tộc, và họ sẽ không ngăn cản được con. Nhưng con không cần phải làm vậy, vì Mạt tộc không đáng để con ở lại...”

Cô ta nhấc chân đi tới: “Làm phụ nữ, điều bi ai nhất là yêu phải một người không thương mình, làm con tự đày đọa bản thân mà không biết giới hạn. Con có thể yêu một ai đó, nhưng tuyệt đối sẽ không hèn mọn hạ mình. Nhưng đây là lựa chọn của người, nên con sẽ tôn trọng...”

Nói xong, cô ta biến mất ở nơi xa.

Là người duy nhất từng tiếp xúc với Diệp Quân, cô ta biết rõ đối phương không phải chỉ là một thanh niên tầm thường, hơn nữa phải là cực kỳ không tầm thường, sự hủy diệt của Vương tộc đã chứng minh điều này.

Nhưng đứng trước cám dỗ quá lớn, toàn bộ Mạt tộc đã bị lung lạc.

Không nhìn thấy được hiểm nguy!

Hay đúng hơn là họ thấy được, nhưng ỷ mình là hậu duệ Thần Linh mà xem thường gạt bỏ.

Hậu duệ Thần Linh.

Tức có Thần Linh đứng sau.

Đây là ngọn nguồn sức mạnh của họ.

Nhưng họ đâu ngờ chính nó sẽ hại tất cả.

Mạt Yêu Yêu nhìn thấu hết thảy, cũng đã ra sức lay tỉnh bọn họ, tiếc rằng vô dụng. Nếu thật sự làm thế, cô ta sẽ bị toàn bộ Mạt tộc vứt bỏ.

Khi ánh sáng soi vào bóng tội, nó mới chính là tội đồ.

Vậy nên, cô ta lựa chọn rời đi.

...
Chương 1220: Bắt cả nhà hắn!

Một hôm đó, có vô số cường giả tụ tập trước lối vào động thiên Thần Nhất.

Họ đến từ bốn đại gia tộc Thần Linh.

Ngoài ra còn có những thế lực khác đến ngóng xem có chấm mút được gì không.

Đây là truyền thừa của Thần Nhất.

Ai có thể không xiêu lòng?

Dù biết mình và nó không có tí quan hệ gì cũng không ngăn được bước chân họ tìm đến, nếu thật sự nẫng được gì thì đúng là lời to.

Điều đáng nói là người của Học viện Thần cũng đến.

Đó là Tả Hữu chủ giáo.

Trong bóng tối, Tả chủ giáo nhìn khắp nơi một lượt, khẽ nói: “Đến đông đủ rồi”.

Hữu chủ giáo gật đầu: “Họ đương nhiên sẽ không từ bỏ truyền thừa Thần Nhất, sẽ lại là một cơn mưa máu...”

Ông ta nhìn lối vào động thiên trong im lặng.

Ai ở đây cũng có chút tâm tư của riêng mình.

Tuy đều hận không thể vọt vào giết Diệp Quân để giành lấy truyền thừa, nhưng vẫn đủ lý trí để biết động thiên này không phải nơi có thể tùy ý ra vào, vì vậy đều chờ đợi ở đây.

Đúng lúc này, gia chủ Mạt Thiên Đô của Mạt tộc xuất hiện từ bóng tối, mỉm cười lên tiếng: “Chư vị gia chủ nếu đã đến thì xuất hiện trò chuyện chút chứ hả?"

Lời vừa dứt, đã có hai người xuất hiện cạnh ông ta: một người đàn ông trung niên và một lão già.

Người trước là gia chủ Trần Du của nhà họ Trần, người sau là gia chủ Tần Nguyên của nhà họ Tần.

Mạt Thiên Đô: “Còn Triệu huynh?"

Một thanh niên bỗng xuất hiện từ xa, chậm rãi đi đến. Ba người kia nhìn thấy hắn ta thì nhíu mày.

Thanh niên khẽ thi lễ: “Vãn bối Triệu Thiên Kích ra mắt ba vị tiền bối”.

Mạt Thiên Đô: “Đừng nói rằng nhà họ Triệu hiện đang do ngươi làm chủ?"

Triệu Thiên Kích cong môi: “Vãn bối vừa trở thành gia chủ cách đây không lâu, mọi việc trên dưới trong nhà đều do vãn bối lo liệu”.

Những lời này khiến ba người nhìn nhau khiếp sợ.

Nhà họ Triệu vậy mà đã nhượng quyền rồi?

Lại còn cho một người trẻ như vậy?

Mạt Thiên Đô nhìn vẻ mặt khiêm nhường của Triệu Thiên Kích, hỏi: “Chư vị thấy thế nào?"

Trần Du của nhà họ Trần cười: “Đương nhiên là giết người cướp truyền thừa”.

Trực tiếp vô cùng!

Tần Nguyên cười: “Bằng không trước tiên cứ phái người vào nói chuyện với vị Diệp công tử này đi. Nếu hắn bằng lòng giao nộp truyền thừa thì chúng ta có thể cho hắn chút thù lao, đủ để giàu sang cả đời. Vừa tránh được đao binh, vừa kết được thiện duyên, một mũi tên trúng hai con nhạn”.

Trần Du thản nhiên liếc sang: “Ngươi bớt ngây thơ đi được không?"

Tần Nguyên cũng không giận mà hỏi lại: “Lỡ như Diệp công tử là người thông minh, muốn giải quyết theo cách hòa bình thì sao?"

Trần Du thu hồi ánh mắt, nhìn Mạt Thiên Đô.

Ông ta lại hỏi thanh niên khôn khéo kia: “Ngươi thấy thế nào?"

Triệu Thiên Kích ngẫm nghĩ: “Vãn bối không có ý kiến, lần này đến đây là để học tập ba vị tiền bối. Các vị nói thế nào, vãn bối làm thế ấy”.

Tần Nguyên nhếch mép cười.

Trần Du lại hỏi: “Triệu Thiên Kích ngươi học ai không học, lại đi học mấy trò nham hiểm của lão Tần Nguyên này. Ngươi cho rằng ba lão già chúng ta sẽ bị dáng vẻ này của ngươi lừa gạt sao?"

Triệu Thiên Kích chỉ cười không đáp.

Mạt Thiên Đô lại nhìn động thiên: “Phải nghĩ cách bắt hắn lộ diện...”

Trần Du: “Há lại chẳng đơn giản quá?"

Dưới ánh mắt của những người khác, ông ta nói: “Điều tra lai lịch, bắt toàn tộc hắn đến đây. Hắn một ngày không ra, chúng ta giết một người, cho đến khi cả nhà hắn chết sạch, để ta xem hắn còn dám trốn không”.

Diệp Quân: “...”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK