Mục lục
Hậu Duệ Kiếm Thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 856: Đầu óc nhanh nhạy

Đè Diệp Quân xuống giường, Hiên Viên Lăng hít sâu một hơi, như thể đã hạ quyết tâm, cô ấy nhanh chóng nắm chặt hai tay, trong tích tắc, huyết mạch trong cô ấy đột nhiên sôi trào.

Và cũng trong tích tắc này, quần áo trên người cô ấy cũng hóa thành tro tàn.

Ầm!

Đầu óc Diệp Quân đột nhiên trống rỗng.

Hiện tại hắn đã hiểu vì sao thấy mình nhắc tới chuyện muốn xem huyết mạch, Hiên Viên Lăng lại thẹn thùng như thế.

Thì ra là thế này!

Diệp Quân vội kéo chăn che cho Hiên Viên Lăng, nhưng vào lúc này, Hiên Viên Lăng đột nhiên cúi người xuống, áp lên người hắn, run run nói: “Đừng nhúc nhích, cẩn thận cảm thụ đi”.

Nói xong, trên người cô ấy bỗng tràn ra một tia sức mạnh rất mỏng.

Đó là sức mạnh huyết mạch.

Diệp Quân cảm thụ tia sức mạnh huyết mạch đó, rồi hắn nhanh chóng nhận ra, vừa rồi Hiên Viên Lăng có nói huyết mạch của hai người là tương đồng, nhưng thực tế chúng lại bất đồng, hơn nữa, sức mạnh huyết mạch trong cô ấy rất yếu ớt.

Lúc này, Hiên Viên Lăng bỗng ghé sát lỗ tai hắn, run rẩy hỏi: “Cảm nhận được chưa?”

Không chỉ giọng nói run lên mà cả thân thể cũng hơi run run.

Diệp Quân không đẩy cô ấy ra, hắn kéo chăn, đắp lên cho hai người, do dự một chút, hắn vòng tay bên hông cô ấy, cảm giác nhẵn nhụi mềm mại dưới tay khiến hắn thoáng rung động trong lòng.

Vào giây phút này, Hiên Viên Lăng càng khẩn trương hơn.

Cô ấy thẹn thùng vùi đầu vào cạnh đầu Diệp Quân, không dám nhìn hắn.

Diệp Quân vô thức lần tay từ thắt lưng xuống dưới…

Thân thể Hiên Viên Lăng càng run rẩy dữ dội: “Không…”

Một tiếng ‘Không’ đủ khiến Diệp Quân tỉnh táo trở lại.

Mình làm gì thế này?

Diệp Quân vội đặt Hiên Viên Lăng sang bên cạnh, đắp kín cho cô ấy, sau đó hắn xuống khỏi giường, đi vào trong nhà vệ sinh, xối nước lạnh một lúc, đầu óc trở nên thanh tỉnh hẳn.

Diệp Quân nhìn mình trong gương, cười cười tự giễu.

Không có tu vi, thậm chí ngay cả dục niệm trong lòng mình cũng không áp chế được.

Phải nói thật lòng rằng mình thực sự quá kém cỏi.

Không có tu vi áp chế, tâm cảnh của mình hình như cũng chỉ có thế thôi.

Diệp Quân nhắm mắt, không thể không nói, lần này tới hệ Ngân Hà, tu vi bị áp chế, hắn mới thấy được nhiều khiếm khuyết của bản thân.

Không chỉ có tạp niệm quá nhiều mà tâm cảnh cũng có vấn đề.

Diệp Quân hít sâu một hơi, ra khỏi phòng vệ sinh, Hiên Viên Lăng vẫn còn trên giường, vừa rồi, khi Diệp Quân nhảy khỏi giường, cô ấy như đã chết sững.

Diệp Quân nghiêm túc nói: “Lăng cô nương, tôi rất xin lỗi về chuyện vừa rồi”.

Nói xong, hắn lấy kiếm Hiên Viên ra, đặt lên bàn: “Thanh kiếm này là chí bảo của gia tộc Hiên Viên, tôi không có mặt mũi nào mang đi được, hiện giờ xin trả lại cho gia tộc Hiên Viên”.

Nói đến đó, hắn quay đầu rời đi.

Diệp Quân đi rồi, Hiên Viên Lăng nhìn thanh kiếm Hiên Viêm trước mắt, trái tim như bị khoét rỗng.



Rời khỏi gia tộc Hiên Viên, Diệp Quân bảo tài xế của Hiên Viên Lăng đưa mình về Yến Kinh.

Trên đường phố, Diệp Quân thong thả bước đi, tuy hiện giờ đã khuya nhưng đường phố Yến Kinh vẫn rất náo nhiệt.

Đối với người thường, tan làm, đi ăn chút đồ nướng, uống ly rượu, chém gió với nhau vài câu, đây chính là khoảnh khắc vui vẻ nhất trong ngày của họ.

Chợt nghĩ đến điều gì, Diệp Quân vội lấy điện thoại ra, bấm số của Tô Tử. Gần như ngay lập tức, bên kia đã nhận máy, giọng Tô Tử vang lên trong loa: “Tôi còn tưởng anh quên tôi rồi chứ”.

Nghe thấy giọng cô ấy, Diệp Quân thoáng mỉm cười: “Tôi rất nhớ cô”.

Đầu bên kia, Tô Tử trầm mặc một lát mới nói: “Tôi cũng vậy”.

Diệp Quân cười hỏi: “Có bận không?”

Tô Tử nhẹ nhàng nói: “Bận. Dự án mới vừa bắt đầu, còn rất nhiều chuyện cần xử lí”.

Diệp Quân mỉm cười: “Vậy cô bận việc trước đi”.

Tô Tử do dự giây lát rồi hỏi: “Vừa gặp chuyện gì sao?”

Diệp Quân cười cười: “Không, cô đừng làm việc khuya quá, phải nghỉ sớm đó”.

Tô Tử đáp: “Được”.

Diệp Quân cúp điện thoại, đi về một hướng. Hắn nhanh chóng đi tới góc đường, nơi này rất hẻo lánh, tối tăm, có rất ít người qua lại.

Đúng lúc này, sau lưng Diệp Quân xuất hiện một người đàn ông trung niên.

Người này chính là vị cường giả tông sư của Vị Lai Tông từng tấn công hắn lần trước.

Diệp Quân nhìn vị cường giả tông sự kia, khẽ cười một tiếng: “Ông vẫn chưa chịu từ bỏ ý định nhỉ”.

Người đàn ông trung niên nhìn chằm chằm vào Diệp Quân: “Cậu cố ý dẫn tôi tới đây”.

Diệp Quân đang định nói gì, người đàn ông trung niên đã xoay người lao vụt đi, thoáng chốc đã biến mất ở cách đó không xa.

Diệp Quân sửng sốt.

Chạy luôn à?

Cái quỷ gì thế?

Quả thực, hành vi của đối phương đã khiến hắn kinh ngạc không thôi.

Nhận thấy tình hình không ổn liền chạy luôn?

Đầu óc đám người của ngôi sao màu xanh này đều nhanh nhạy như vậy?

Một lúc sau, Diệp Quân lắc đầu, không biết phải nói gì, vốn định dùng kiếm khí trấn áp và giết đối phương, ai ngờ đối phương quá cảnh giác, chuồn nhanh như vậy.
Chương 857: Trấn áp tất cả

Diệp Quân rời khỏi góc tối, đi ra đường chính, dạo quanh phố phường, đi tới cầu vượt.

Cha và cô cô từng tới nơi này, hắn cũng muốn tới đây thử vận may, chỉ tiếc, vẫn không thấy được hai người.

Từ Chân hôm nay có tới.

Cô ta vận bộ váy dài màu vàng nhạt, tóc xõa vai, dung nhan tuyệt mỹ. Trước mặt cô ta có bày mấy cuốn sách.

Người qua người lại, ai đi ngang cũng phải ghé mắt nhìn Từ Chân giây lát, bởi vì cô ta thật sự quá đẹp. Trên cây cầu vượt này, Từ Chân chính là một ‘cảnh quan’ đẹp mắt nhất.

Thấy Diệp Quân đi tới, Từ Chân chỉ mỉm cười.

Diệp Quân ngồi xuống cạnh Từ Chân, chào: “Chân tỷ”.

Từ Chân liếc nhìn hắn một cái: “Trông cậu có vẻ không được vui nhỉ”.

Diệp Quân nghiêm túc bảo: “Chân tỷ, tỷ biết Tuế Nguyệt Nghịch Lưu Giả không?”

Từ Chân gật đầu: “Biết”.

Diệp Quân vội hỏi: “Đã từng đấu với bọn chúng chưa?”

Từ Chân vẫn gật đầu.

Diệp Quân trầm giọng: “Đây là hạng người thế nào?”

Từ Chân cười bảo: “Một đám nằm ngoài trật tự, nhưng lại ở trong Đạo”.

Diệp Quân nghi hoặc: “Ở ngoài trật tự, lại ở trong Đạo?”

Từ Chân gật đầu: “Có thể trở thành Tuế Nguyệt Nghịch Lưu Giả đều phải là những người mạnh nhất ở các thời đại, thực lực thông thiên, tự thân đã vượt qua được trật tự, đánh vỡ tất cả những trật tự và quy tắc ràng buộc trong trời đất và vũ trụ, vượt trên tất cả, đương nhiên, bọn họ chỉ vượt trên trật tự và quy tắc, không thể vượt trên Đạo”.

Diệp Quân trầm ngâm: “Đã đạt tới trình độ đó, bọn họ còn muốn tấn công ngôi sao màu xanh này làm gì?

Từ Chân cười bảo: “Bọn họ rất mạnh, nhưng không phải không có kẻ địch”.

Diệp Quân nhìn Từ Chân: “Là chủ nhân bút Đại Đạo?”

Từ Chân lắc đầu: “Không phải, là Đại Đạo sau lưng chủ nhân bút Đại Đạo”.

Diệp Quân nheo mắt: “Đại Đạo là một thứ cụ thể sao?”

Từ Chân gật đầu: “Phải. Chủ nhân bút Đại Đạo có thể thành lập quy tắc và trật tự là vì ông ta nhận được sự ủng hộ của Đại Đạo, ông ta chính là người hiểu rõ nhất sự tồn tại của Đại Đạo trên thế giới, có thể nói, ông ta chính là người phát ngôn của Đại Đạo ở nhân gian”.

Diệp Quân lại bảo: “Cho nên, kẻ địch của đám Tuế Nguyệt Nghịch Lưu Giả kia chính là chủ nhân bút Đại Đạo và Đại Đạo”.

Từ Chân gật đầu: “Hai bên như nước với lửa, đánh với nhau từ kỷ nguyên thượng cổ xa xôi đến giờ, bởi vì mâu thuẫn giữa bọn họ là không thể điều tiết”.

Diệp Quân đột nhiên hỏi: “Vũ Trụ Kiếp là dạng tồn tại thế nào?”

Từ Chân đáp: “Cũng là Đại Đạo”.

Diệp Quân sửng sốt.

Từ Chân cười bảo: “Vũ trụ chính là một phần của Đạo, cậu có thể hiểu là, Vũ Trụ Kiếp là mặt ác của Đại Đạo, đương nhiên, đối với vũ trụ, Vũ Trụ Kiếp không tính là ác, nhưng đối với chúng sinh mà nói, Vũ Trụ Kiếp tất nhiên là ác, hai bên có lập trường không giống nhau thôi”.

Diệp Quân liếc nhìn Từ Chân: “Nói vậy, tỷ cũng là Nghịch Lưu Giả?”

Từ Chân lắc đầu cười cười: “Ta thì không phải”.

Diệp Quân nghi hoặc: “Nhưng tỷ đang ở đấy đối kháng với Vũ Trụ Kiếp…”

Từ Chân quay đầu nhìn Diệp Quân: “Trên thế giới có rất rất nhiều chuyện khiến người ta bất đắc dĩ”.

Diệp Quân trầm giọng: “Chân tỷ, ta có mấy người thân, thực lực nghịch thiên, nếu đồng loạt hợp tác với tỷ để ra tay thì có thể giải quyết Vũ Trụ Kiếp không?”

Từ Chân lắc đầu.

Diệp Quân nghiêm túc nhấn mạnh: “Bọn họ thực sự rất mạnh”.

Từ Chân mỉm cười: “Có mạnh đến đâu cũng không được”.

Diệp Quân không hiểu: “Vì sao?”

Từ Chân chớp mắt: “Thực ra, nếu ta muốn, ta có thể hủy diệt Vũ Trụ Kiếp bất cứ lúc nào”.

Diệp Quân trầm giọng: “Nhưng không thể hủy diệt?”

Từ Chân gật đầu: “Nó là một phần của Đại Đạo, hủy diệt nó chẳng khác gì hủy diệt Đại Đạo, mà một khi hủy diệt Đại Đạo, trừ một số người có thực lực thông thiên, tức là những cường giả vượt ngoài Đạo ấy, thì chúng sinh đều phải chết, bởi vì, chúng sinh cũng là một bộ phận của Đạo”.

Diệp Quân nặng nề hỏi: “Thế còn đám Nghịch Lưu Giả kia…”

Từ Chân cười bảo: “Đại Đạo bị hủy diệt, bọn họ lại sẽ không hủy diệt. Những người này đã từng dựa vào tài nguyên trong đất trời để làm mình trở nên mạnh hơn, khi đạt tới một trình độ nhất định, đất trời này sẽ trở thành mối ràng buộc với họ, vì thế, bọn họ sẽ muốn siêu thoát khỏi đất trời. Sau khi siêu thoát khỏi đất trời, Đại Đạo lại trở thành ràng buộc của họ, vì vậy, họ sẽ lại vượt qua Đại Đạo. Đến cuối cùng, vượt qua cũng không đủ, vì chỉ cần có Đại Đạo ở đó, đối với họ mà nói vẫn là một mối đe dọa, đồng thời còn áp chế thọ mệnh của họ, khiến họ không thể được sống mãi, vì thế, họ càng muốn hủy diệt Đại Đạo…”

Nói đến đó, cô ta dừng lại giây lát mới tiếp tục: “Chúng sinh hủy diệt rồi… Cuối cùng, bọn họ có thể đạt tới mục đích, được sống vĩnh hằng. Đương nhiên, chuyện sẽ không chỉ đơn giản như vậy. Đợi thêm một thời gian nữa, có lẽ cậu sẽ biết thôi”.

Diệp Quân trầm ngâm một lát rồi hỏi: “Đại Đạo muốn hủy diệt chúng sinh, những Nghịch Lưu Giả này cũng muốn hủy diệt chúng sinh…”

Nói đến đây, hắn khẽ lắc đầu: “Cách nào thì chúng sinh cũng đều phải chết”.

Từ Chân cười bảo: “Hệ Ngân Hà có câu, hưng thịnh, trăm họ khổ, suy vong, trăm họ cũng khổ. Ở thời cổ đại, đối với đám người nắm quyền, nhân dân trăm họ chỉ là công cụ để chúng tranh quyền đoạt lợi, mà lợi ích của người dân trăm họ, được mấy kẻ nắm quyền quan tâm tới?”

Diệp Quân khe khẽ thở dài.

Từ Chân chỉ lặng lẽ mỉm cười.

Diệp Quân đột nhiên ngẩng lên nhìn cô ta: “Tôi có thể thay đổi điều đó không?”

Từ Chân quay đầu nhìn hắn: “Cậu muốn thay đổi?”

Diệp Quân nhìn thẳng vào mắt Từ Chân: “Phải”.

Từ Chân cũng nhìn chằm chằm vào hắn: “Cậu có chắc không?”

Diệp Quân gật đầu: “Ta có thể thử, Chân tỷ, ta nên làm thế nào?”

Từ Chân đáp: “Một chữ thôi: Giết!”

Diệp Quân sửng sốt.

Từ Chân cười bảo: “Giết cho đám Nghịch Lưu Giả tuyệt diệt, giết cho Đại Đạo cúi đầu thần phục, giết cho Vị Lai Giả không người dám xưng thần… Giết cho thế gian không người dám nói vô địch… Xây dựng trật tự, chấp chưởng Càn Khôn, trấn áp tất cả, cậu nói một, không ai dám nói hai!”
Chương 858: Ta sắp phải đi rồi!

Trên cầu vượt, nghe xong những điều Từ Chân nói, Diệp Quân chậm rãi siết chặt nắm tay.

Vô địch!

Vô địch một cách chân chính!

Trấn áp tất cả!

Chỉ có như vậy mới có thể xây dựng lại trật tự.

Chưa nói đến làm, chỉ mới nghĩ tới thôi, hắn đã thấy áp lực nặng nề.

Hắn biết, chỉ cần hắn thực sự đi lên con đường này, từ nay về sau, hắn lại phải quay về cuộc sống bi thảm như trước đây.

Mỗi ngày đều đối mặt với những ván cờ cao cấp nhất.

Từ Chân nhìn hắn, cười hỏi: “Thấy áp lực lắm à?”

Diệp Quân gật đầu.

Từ Chân mỉm cười: “Có áp lực là chuyện thường, ta cũng từng có ý niệm này trong đầu, nhưng sau đó ngẫm lại, vẫn nên bỏ đi vậy. Bởi vì như thế sẽ mệt chết đi! Hơn nữa, ta cũng đã không thể làm vậy”.

Diệp Quân không hiểu: “Vì sao?”

Từ Chân cười nói: “Thần tính và nhân tính trong ta, mỗi cái chiếm một nửa. Nếu ta thực sự làm vậy, cuối cùng, thần tính sẽ hoàn toàn áp chế nhân tính, đến khi ấy, ta sẽ lại thành kẻ địch lớn nhất của vũ trụ này”.

Diệp Quân trầm ngâm: “Nếu ta đi làm, sau này thần tính của ta…”

Từ Chân cười nói: “Cậu của bây giờ, nhân tính áp chế hoàn toàn thần tính, đi được đến bước này vẫn có thể bảo trì hoàn chỉnh nhân tính như thế là rất hiếm có. Có thể thấy được, trong lòng cậu, người thân quan trọng hơn Đại Đạo của mình”.

Diệp Quân chỉ cười cười, không nói.

Từ Chân nhìn hắn: “Cho nên, cậu có muốn đi làm không?”

Diệp Quân gật đầu: “Làm, ta không có đường lui”.

Từ Chân chớp mắt, cười bảo: “Quả thực không có đường lui, đợi khi con trai cậu trở thành Thần Chủ của Chân vũ trụ, khi ấy, Chân vũ trụ và vũ trụ Quan Huyên đều là con dân của cậu, cả ngôi sao màu xanh này nữa, nơi này cũng là địa bàn của cậu, dù cậu không đi đối đầu với bọn chúng, bọn chúng cũng sẽ tới giết cậu”.

Diệp Quân gật đầu: “Đúng thế”.

Không có đường lui!

Thân phận của hắn đã ấn định Diệp Quân hắn không thể trở thành một người bình thường, đương nhiên, hắn cũng không muốn làm một người thường.

Sinh ra làm người, sao có thể tầm thường suốt đời?

Ông nội có thể vô địch, cha có thể vô địch, cô cô có thể vô địch, ngay cả đại bá cũng có thể đến được ngưỡng vô địch…

Mình, vì sao lại không thể?

Vô địch!

Trấn áp tất cả!

Diệp Quân chậm rãi nhắm mắt, Diệp Quân hắn đây, sẽ không yếu kém hơn các bậc cha chú.

Từ Chân liếc nhìn Diệp Quân, mỉm cười.

Ngay lúc này, chợt có một người đàn ông đi tới trước mặt Diệp Quân và Từ Chân. Người này thoạt nhìn chừng ngoài hai mươi tuổi, tóc vuốt ngược ra sau, diện mạo tuy không phải đặc biệt tuấn tú nhưng cũng không xấu, gọi là trông cũng tạm được.

Tay người này còn cầm một bó hồng rất to.

Diệp Quân liếc nhìn người vừa tới, hắn không hề bất ngờ, bởi vì Từ Chân xinh đẹp như vậy, có người theo đuổi là chuyện dễ hiểu.

Người đàn ông kia đưa bó hồng cho Từ Chân, nhìn cô ta bằng ánh mắt si tình: “Cô Từ Chân, tôi…”

Từ Chân đột nhiên kéo tay Diệp Quân, chớp chớp mắt, nói: “Đây là bạn trai tôi”.

Bạn trai!

Vừa nghe Từ Chân nói thế, không chỉ người đàn ông kia sửng sốt mà toàn bộ những người bán hàng rong trên cầu vượt đều ngây ra.

Từ Chân có bạn trai?

Diệp Quân cũng hơi sững sờ, quay đầu nhìn Từ Chân, thấy Từ Chân đang nhìn mình, khóe miệng hơi cong lên.

Người đàn ông kia la lên: “Cô Từ Chân, người này nhìn là biết một gã ăn bám, cô chớ có bị vẻ ngoài của nó mê hoặc”.

Diệp Quân bất mãn bảo: “Này người anh em, nói chuyện kiểu gì thế?”

Người đàn ông nọ nhìn Diệp Quân, cả giận nói: “Tôi nói sai chỗ nào à? Anh trừ mỗi cái mặt đẹp ra thì còn có ưu điểm gì?”

Diệp Quân bình thản nói: “Tôi khỏe”.

“Mẹ nó!”

Người đàn ông kia chỉ tay vào Diệp Quân, nổi giận đùng đùng: “Anh… Anh… thật không biết xấu hổ”.

Từ Chân bỗng thu gom hết sách trước mặt, cười bảo: “Dọn quầy đây”.

Nói xong, cô ta kéo Diệp Quân rời khỏi đó.

Người đàn ông kia vội vã chắn đường hai người, tận tình khuyên bảo: “Cô Từ Chân à, cô chớ bị lời ngon tiếng ngọt của người này lừa nhé, tôi trông anh ta không thể cho cô tương lai đâu…”

Từ Chân chớp mắt nhìn: “Tôi có rồi”.

“Hả?”

Người đàn ông kia ngây ra: “Có gì cơ?”

Từ Chân nghiêm túc nói: “Có em bé”.

Diệp Quân: “…”

Người kia cứng đờ cả mặt, trợn mắt như không tin nổi.

Từ Chân không nói gì thêm, tiếp tục kéo Diệp Quân đi mất.

Xuống dưới cầu vượt, Diệp Quân nhìn Từ Chân, Từ Chân cười bảo: “Con của Tiểu Thụ cũng là con của ta, không chỉ có con của Tiểu Thụ là của ta mà cả cậu cũng là của ta”.

Diệp Quân ngập ngừng nói: “Cái đó…”

Từ Chân cười bảo: “Mọi thứ của bốn tỷ muội ta đều là của chung, cậu có ý kiến gì?”

Diệp Quân trầm mặc.

Nếu tỷ đã nói thế… ta đây đương nhiên không có ý kiến.

Ngang qua sạp đồ nướng, Từ Chân mua một bọc to, trở về nhà, cô ta vội vã lấy ra mấy bình rượu đế.

Thấy thế, đầu Diệp Quân đã bắt đầu đau: “Chân tỷ, không cần phải uống rượu, tỷ muốn hỏi cái gì, ta sẽ nói hết cho tỷ”.

Từ Chân lắc đầu: “Uống say mới nói thật được”.

Diệp Quân không biết phải nói sao.

Từ Chân mở một bình rượu đưa cho Diệp Quân, nói: “Có lẽ ta sắp phải đi rồi”.
Chương 859: Tỷ có từng thích ai chưa?

Diệp Quân sửng sốt: “Đi?”

Từ Chân gật đầu: “Sách của ta sắp viết xong, viết đến cái kết là sẽ phải rời khỏi nơi này”.

Diệp Quân hỏi: “Đi trấn áp Vũ Trụ Kiếp?”

Từ Chân cười nói: “Đúng thế”.

Diệp Quân còn muốn nói gì đó, Từ Chân đã ngăn lại: “Nào, uống rượu đi”.

Diệp Quân liếc nhìn cô ta, uống vài hơi, rượu này vẫn mạnh như rượu lần trước, nhưng lần này hắn đã bắt đầu quen.

Từ Chân nhìn ra cảnh đêm ngoài cửa sổ, nhẹ giọng nói: “Thực lực hiện nay của cậu thực ra cũng khá, nhưng nếu để chống lại đám Nghịch Lưu Giả này thì chỉ có khả năng bị treo lên mà đánh không thể chống trả thôi”.

Diệp Quân cũng thở dài khe khẽ: “Ta còn tưởng đối thủ của ta cùng lắm chỉ có Vĩnh Sinh Đại Đế, nhưng đến giờ, Vĩnh Sinh Đại Đế còn chưa giải quyết được, lại thấy mọc ra đám Nghịch Lưu Giả này…”

Nói đến đó, hắn lắc đầu: “Ta đang hoài nghi mình bị chủ nhân bút Đại Đạo chơi khăm”.

Chủ nhân bút Đại Đạo: “…”

Từ Chân cười bảo: “Ông ta không ghim cậu đâu, cục diện hiện nay của cậu là do thân phận của cậu gây nên thôi”.

Diệp Quân sửa: “Là lập trường”.

Từ Chân gật đầu: “Lập trường của cậu quyết định cậu sẽ thành kẻ địch với ai”.

Diệp Quân trầm mặc.

Từ Chân lại nói: “Ta sắp phải đi, nhưng còn có rất nhiều chuyện chưa hoàn toàn yên tâm”.

Diệp Quân nhìn cô ta, Từ Chân cười nói: “Chính là ba đứa nhỏ kia, trong đó, làm ta không yên tâm nhất chính là Từ Nhu, muội ấy hay nghĩ nhiều, lời của ta, muội ấy cũng chỉ biết nghe có chọn lọc, ta sợ ta đi rồi, muội ấy lại gây ra những chuyện không hay”.

Diệp Quân chau mày: “Chân tỷ, chẳng lẽ tỷ định hi sinh bản thân trấn áp Vũ Trụ Kiếp đấy à?”

Từ Chân chớp mắt nhìn hắn: “Cậu thấy sao?”

Diệp Quân nhìn Từ Chân, một lúc sau, hắn nghiêm túc đáp: “Bất kể thế nào, ta hi vọng tỷ có thể an lành”.

Từ Chân mỉm cười không nói, chỉ cần bình rượu cụng vào bình của Diệp Quân một cái rồi ngửa cổ uống vài hớp.

Diệp Quân hơi ngạc nhiên: “Chân tỷ, tu vi của tỷ chẳng phải đã bị phong ấn sao?”

Từ Chân vội gật đầu: “Đúng vậy”.

Diệp Quân hỏi: “Vậy vì sao tỷ uống nhiều thế mà không say?”

Từ Chân nghiêm túc đáp: “Tửu lượng của ta rất khá”.

Diệp Quân cười hỏi: “Tỷ từng uống say bao giờ chưa?”

Từ Chân chỉ chớp chớp mắt, không nói.

Diệp Quân lại cười: “Tỷ có thể thử uống say một lần, cái cảm giác đó thực ra cũng rất được”.

Từ Chân ngạc nhiên: “Thật à?”

Diệp Quân gật đầu: “Thật”.

Từ Chân suy nghĩ một chút rồi nói: “Vậy thử xem”.

Nói đoạn, cô ta cầm bình rượu lên, ngửa cổ uống một hơi cạn sạch.

Diệp Quân cười cười, cũng uống một ngụm, rượu này mặc dù uống vào hơi ngấm men, nhưng sau khi ngấm men lại có cảm giác khá được, cái gì cũng dám nói.

Từ Chân ngồi bên cửa sổ, vừa ăn vừa uống vừa trò chuyện, không bao lâu sau, Diệp Quân bắt đầu thấy choáng váng. Mà Từ Chân vì không dùng sức mạnh áp chế nên uống một hồi, mặt cô ta cũng đỏ bừng lên, trông có vẻ đã ngấm men say.

Sau khi ngấm cồn, nội dung trò chuyện của hai người cũng càng ngày càng không kiêng dè gì.

Có đôi khi, người ta cũng cần say một lần trong đời.

Diệp Quân đột nhiên hỏi: “Chân tỷ, hỏi tỷ câu này”.

Từ Chân gật đầu: “Được”.

Diệp Quân hỏi: “Tỷ có từng thích ai chưa?”

Từ Chân quay đầu nhìn về phía Diệp Quân, chớp chớp mắt: “Đàn ông?”

Diệp Quân gật đầu.

Từ Chân lắc đầu: “Không có ai”.

Diệp Quân lại hỏi: “Vậy tỷ thích kiểu người thế nào?”

Từ Chân trầm ngâm một lát rồi đáp: “Chưa từng nghĩ tới”.

Diệp Quân khó hiểu: “Vì sao chưa từng nghĩ tới?”

Từ Chân cười bảo: “Vì ta có rất nhiều chuyện cần làm”.

Diệp Quân lại nói: “Vậy giờ tỷ thử nghĩ xem”.

Từ Chân lại trầm tư một lát, đáp: “Ta thấy cậu cũng rất tốt”.

Diệp Quân ngạc nhiên: “Ta à?”

Từ Chân gật đầu, nghiêm túc nói: “Đúng vậy”.

Diệp Quân chớp mắt, ngại ngùng nói: “Cái đó… Ta chỉ trông hơi đẹp trai chút, cũng coi như có tiền, gia thế cũng tạm… Trừ những cái đó, ta cũng không có nhiều ưu điểm lắm”.

Từ Chân đột nhiên vươn tay nhéo má Diệp Quân, cười bảo: “Da mặt cậu đã trở nên dày hơn rồi này”.

Diệp Quân cười cười: “Chân tỷ, ta biết tỷ chỉ trêu ta cho vui. Cường giả cấp bậc cao như tỷ, sẽ không bao giờ có hứng thú với loại người thực lực yếu kém như ta. Nếu không nhờ Tiểu Thụ và Tiểu Kính, ta đối với tỷ có lẽ chẳng khác gì một người qua đường”.

Từ Chân mỉm cười: “Chẳng trách Tiểu Nhu nói cậu rất ngốc”.

Diệp Quân sửng sốt.

Từ Chân lại uống nửa bình rượu, sau đó nói: “Đổi một góc độ khác để nghĩ về vấn đề này đi, ví dụ như thân phận của cậu cùng thực lực đều vượt xa Tô Tử cô nương kia, nhưng liệu cậu có vì thế mà không thích cô ấy chăng?”

Diệp Quân lắc đầu: “Không đâu”.

Từ Chân cười nói: “Ta chưa bao giờ nhìn vào thân phận hay thực lực gì đó, nếu để kết bạn, yêu đương mà trước hết phải xem thân phận, xét thực lực thì còn gì là thú vị nữa? Hơn nữa, ta đây vốn là vô địch, ta cần thêm một người đàn ông thật mạnh ở bên sao?”

Nói đến đó, cô ta ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ: “Mọi việc cứ để tùy tâm, thích gì làm nấy, chỉ đơn giản thế thôi”.

Diệp Quân trầm mặc.

Từ Chân lại nói: “Đương nhiên, như cậu mới nói, ta để mắt đến cậu đúng là vì bọn Tiểu Thụ, cậu là người đàn ông của mấy đứa nó, trong suy nghĩ của ta, như vậy cậu cũng là người của ta… à, nói đúng ra là người thân của ta. Hơn nữa, ở bên cạnh cậu có cảm giác rất tốt”.

Nói đoạn, cô ta nhìn sang phía Diệp Quân, cười bảo: “Cậu đó, có đôi khi cứ thích nghĩ linh tinh”.

Diệp Quân ngẫm lại, rồi thấp giọng thở dài: “Cảnh giới của ta kém tỷ nhiều quá”.

Từ Chân cười bảo: “Bình thường mà, bởi vì cậu còn quá trẻ, ta ở tầm tuổi cậu cũng chẳng làm được tốt như cậu đâu. Thực ra, ta không quá tán thành phương thức giáo dục của cha cậu dùng cho cậu”.

Diệp Quân nhìn Từ Chân, cô ta mỉm cười: “Có nhiều bậc cha mẹ mong con mình trở nên xuất sắc, do đó luôn đề ra các yêu cầu, lấy danh nghĩa là vì con, nhưng thực tế, bọn họ chưa từng thử nghĩ lại, khi bọn họ ở tuổi đó, có lẽ còn xa mới bằng con mình hiện giờ. Những chuyện bọn họ không làm được ở tuổi đó lại đi yêu cầu con mình phải làm được, loại hành vi này thật tình không tốt lắm”.

Diệp Quân trầm mặc.

Từ Chân nhìn Diệp Quân, nói tiếp: “Ta cảm thấy cậu rất tốt, rất xuất chúng, là bởi vì mỗi khi ở cạnh nhau như thế này, ta chưa bao giờ lấy góc độ của người có thực lực mạnh như ta lúc này để xem cậu, ta dùng một góc độ bình đẳng nhìn cậu, ví dụ như, chính ta lúc 19 tuổi, khi ấy ta cũng chỉ là một đại tỷ của thôn Thạch mà thôi, bất kể tâm tính hay thực lực, ta ở tuổi đó thực sự không chắc đã tốt hơn cậu”.

Diệp Quân hơi cúi đầu, im lặng.

Từ Chân lại ngẩng lên, nhìn vào tinh không, khẽ nói: “Này nhóc, nếu có một ngày ta không còn ở đây, cậu phải giúp ta chăm sóc ba muội ấy nhé”.

Nghe vậy, Diệp Quân chợt thấy căng thẳng trong lòng, vội kéo Từ Chân: “Chân tỷ…”

Từ Chân nhoẻn cười: “Giỡn thôi mà”.
Chương 860: Phương thức cảm ơn thuần khiết

Nói giỡn thôi!

Nghe Từ Chân nói thế, không biết vì sao, lòng Diệp Quân chợt dâng lên một niềm bất an, hắn lờ mờ cảm thấy, Chân tỷ có lẽ tính làm chuyện gì đó không tốt.

Lúc này, Từ Chân chợt nhấc bình rượu, nhẹ nhàng cụng vào bình của hắn rồi giục: “Uống nào”.

Nói xong, cô ta uống một hơi cạn sạch.

Diệp Quân liếc nhìn Từ Chân rồi cũng dốc bình ngửa cổ uống cạn.

Hai người đều đã uống đến đỏ bừng mặt, đặc biệt là Từ Chân, gương mặt kia ửng lên như ráng chiều, xinh đẹp vô ngần.

Nhìn Từ Chân, Diệp Quân chợt mỉm cười, khen một câu xuất phát từ đáy lòng: “Chân tỷ, tỷ thật là xinh đẹp”.

Nghe Diệp Quân nói thế, Từ Chân bèn quay đầu nhìn về phía hắn, cười mà như không cười.

Diệp Quân mỉm cười, sắc mặt tự nhiên, hắn thật sự không có ý gì khác.

Nhìn vào đôi mắt trong sáng của Diệp Quân, Từ Chân cũng cười cười theo.

Diệp Quân bỗng nằm xuống, chậm rãi nhắm mắt: “Chân tỷ, trong thời gian này, tỷ có thể chỉ dạy võ đạo cho ta không?”

Hắn biết, một ngày rời khỏi hệ Ngân Hà, chắc chắn sẽ có vô số cuộc ác chiến chờ hắn.

Vĩnh Sinh Đại Đế, Vũ Trụ Kiếp, Tuế Nguyệt Nghịch Lưu Giả, cùng với những nguy hiểm chưa biết tên…

Hiện giờ, hắn phải chuẩn bị sẵn sàng cho tương lai, nếu không, một khi đại chiến tới, mình sẽ bị người ta đánh cho không có sức chống đỡ.

Từ Chân gật đầu: “Ban ngày ta phải viết sách, buổi tối cậu có thể tới chỗ ta, có gì không biết, ta có thể dạy cho”.

Nói xong, cô ta cũng từ từ nằm xuống.

Diệp Quân đột nhiên quay đầu nhìn sang Từ Chân, cảm nhận được ánh mắt Diệp Quân, Từ Chân cũng ngoảnh qua.

Bốn mắt nhìn nhau.

Diệp Quân nghiêng người, rướn tới hôn lên đôi môi mềm mại của Từ Chân.

Từ Chân trợn to mắt, dường như không kịp định thần.

Một giây, Diệp Quân đã tách ra, nhìn Từ Chân vẫn còn đang ngây dại, hắn mỉm cười: “Đây là một phương thức cảm ơn đặc thù của hệ Ngân Hà, không có ý gì khác”.

Từ Chân nhìn Diệp Quân, mắt chớp chớp, không nói một lời, nhưng trong lòng vô cùng nghi hoặc, hệ Ngân Hà thực sự có phương thức cảm ơn đặc thù này sao?

Nhìn dung nhan tuyệt mỹ gần ngay trong gang tấc, Diệp Quân không kìm lòng được, lại khẽ hôn một cái, nói: “Cảm ơn thêm chút nữa”.

Nói đoạn, hắn ngả người nhắm mắt, ngủ.

Từ Chân vẫn chằm chằm nhìn Diệp Quân, nhưng lúc này, Diệp Quân đã ngủ rồi.

Hồi lâu sau, cô ta mỉm cười, chậm rãi nhắm mắt.

Hôm sau.

Trời mới tờ mờ sáng, Diệp Quân đã tỉnh dậy, nhận ra điều bất thường, hắn quay người sang, thấy Từ Chân lại ngủ trong lòng mình, đầu gối lên cánh tay hắn.

Từ Chân đang co người nằm trong lòng hắn, nửa người áp sát bên người hắn, mềm mại ấm áp vô cùng.

Máu trong huyết quản Diệp Quân như sôi lên.

Song, thoáng chốc hắn đã trấn áp được.

Diệp Quân cười cười, chậm rãi nhắm mắt, hơi men tối qua còn chưa tan hết, hiện giờ hắn vẫn thấy choáng váng đầu óc.

Tuế Nguyệt Nghịch Lưu Giả!

Trong đầu hắn chợt hiện ra bóng dáng cô gái áo bào trắng hôm qua.

Hai bên vừa gặp mặt, không cần nói bất kì một câu thừa thãi nào, lập tức ra tay.

Hắn là vua của vũ trụ Quan Huyên, có rất nhiều khi, dù hắn không đụng đến ai nhưng người ta cũng sẽ tự tới gây hấn với hắn.

Thực lực!

Thời gian của mình thực sự không còn nhiều.

Hiện giờ kiếm đạo của hắn đã tăng cao nhiều lần, nếu khôi phục thực lực, không bị áp chế, Vĩnh Sinh Đại Đế chắc chắn đã không còn là đối thủ của hắn, nhưng hắn biết, như thế còn xa mới đủ, bởi vì kẻ địch có lẽ cũng sẽ thăng cấp.

Đại Đế!

Phải tìm biện pháp đạt được cảnh giới Đại Đế.

Đương nhiên, cảnh giới Đại Đế cũng còn chưa đủ cao, bởi vì tiếp theo, rất có thể có những đối thủ như Vũ Trụ Kiếp, Tuế Nguyệt Nghịch Lưu Giả hoặc một vài kẻ địch chưa rõ.

Thời gian của mình thực sự không có nhiều lắm.

Sắc mặt Diệp Quân dần trở nên nghiêm nghị, bởi hắn biết, mình không thể cứ mãi dựa vào An tiền bối cùng những người khác.

Đúng lúc này, Từ Chân đang nằm trong lòng hắn đột nhiên cử động.

Diệp Quân dứt khỏi dòng suy tư, cúi đầu nhìn Từ Chân, Từ Chân chậm rãi mở mắt, nhìn lên phía Diệp Quân, bốn mắt chạm nhau.

Từ Chân mỉm cười, vùi đầu vào ngực hắn, nói: “Thì ra vòng tay của đàn ông là như thế sao”.

Diệp Quân cũng cười cười, tay phải ôm lấy vai Từ Chân.

Từ Chân ngẩng lên nhìn Diệp Quân, hắn không né tránh mà nhìn thẳng vào mắt cô ta.

Khóe miệng Từ Chân thoáng cong lên: “Hiện giờ tư tưởng biến thành thuần khiết rồi”.

Diệp Quân cười bảo: “Không biết vì sao, khi ôm Chân tỷ, ta luôn có cảm giác an toàn”.

Từ Chân chớp mắt: “Cảm giác an toàn?”

Diệp Quân gật đầu: “Đúng vậy”.

Từ Chân cười hỏi: “Không suy nghĩ lung tung?”

Diệp Quân do dự giây lát mới nói: “Thỉnh thoảng cũng nghĩ lan man một chút”.

Nghe Diệp Quân nói thế, nụ cười trên môi Từ Chân bỗng trở nên rạng rỡ bất ngờ: “Coi như cậu còn thành thật”.

Diệp Quân hỏi: “Tỷ có để ý điều đó không?”

Từ Chân chỉ cười cười không đáp.

Diệp Quân trầm mặc.

Cô gái trước mắt đây không quá giống những cô gái khác, hắn hoàn toàn không thể hiểu nổi suy nghĩ và ý đồ của người này, ở cạnh cô ta cứ có cảm giác sẽ bị bắt chẹt không chạy được.

Từ Chân đột nhiên nhắc: “Dậy ăn thôi, còn phải làm việc”.

Nói xong, cô ta định ngồi dậy, nhưng Diệp Quân bỗng nói: “Chân tỷ, bây giờ trong tỷ chỉ có một mặt nhân tính, đúng không?”

Từ Chân nhìn Diệp Quân, cười nói: “Cậu sợ ta hai mặt?”

Diệp Quân gật đầu.

Từ Chân bảo: “Không cần nghĩ linh tinh, ta chính là ta, ta mà cậu nhìn thấy lúc này chính là ta chân thật nhất”.

Diệp Quân khẽ gật đầu: “Ra là thế”.

Từ Chân nói: “Ta đi nấu mì”.

Cô ta đứng dậy, đi vào phòng bếp.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK