Mục lục
Hậu Duệ Kiếm Thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1586: “Huyền Sắc”

Diệp Quân vội xua tay, đang định từ chối thì một suy nghĩ đột nhiên xuất hiện trong đầu hắn, hắn ngẫm nghĩ rồi nói: “Ta có một cách có thể trấn áp ông ta, nhưng sẽ rất khó khăn”.

Tín Du vội hỏi: “Cách gì vậy?”

Huyền Lập kia cũng nhìn Diệp Quân bằng ánh mắt chờ mong.

Diệp Quân nói: “Lúc trước ta sử dụng thanh kiếm kia trấn áp nó, chỉ cần trả thanh kiếm kia lại cho ta, ta sẽ có thể trấn áp nó lại lần nữa…”

“Ngươi nói láo!”

Lúc này, một ông lão ở cách đó không xa đột nhiên quát to.

Người nói chuyện chính là Tu La Tiêu – Tộc trưởng đương nhiệm của tộc Tu La.

Tu La Tiêu nhìn chằm chằm Diệp Quân: “Ranh con, ngươi đúng là xấu xa, đã lúc này rồi mà ngươi còn chia rẽ chúng ta, thật là đáng chết”.

Diệp Quân bình tĩnh nói: “Ông không tin thì ta cũng đành chịu”.

Tu La Tiêu nhìn chằm chằm Diệp Quân, nếu không vì kiêng dè Tín Du và tộc Thái A thì ông ta thật sự đã thẳng thừng ra tay rồi.

Mẹ kiếp!

Từ lần đầu gặp thiếu niên này, ông ta đã biết hắn không phải kẻ tốt lành gì, lòng dạ xấu xa.

Diệp Quân không thèm quan tâm đến ánh mắt chứa đựng sát khí của Tu La Tiêu, hắn lui sang một bên, hắn còn mong Huyền tộc này chết sạch ấy chứ.

Mà Huyền Lập chợt cất lời: “Có lẽ hắn đang nói thật”.

Nghe thấy lời của Huyền Lập, Tu La Tiêu kia lập tức nổi giận, ông ta nhìn chằm chằm Huyền Lập: “Người này cố ý chia rẽ quan hệ giữa hai tộc chúng ta, chẳng lẽ ông không nhìn ra à?”

Huyền Lập trầm giọng nói: “Lúc trước khi quan tài máu đó ở trong tay hắn ta đúng là đã bị trấn áp… Với thực lực của hắn ta, hắn ta hoàn toàn không có khả năng trấn áp nó, rõ ràng là nhờ thanh kiếm kia”.

Nét mặt Tu La Tiêu không chút cảm xúc, cũng không nói một lời.

Đưa kiếm cho Diệp Quân?

Mơ đi!

Huyền Lập nhìn về phía Tu La Tiêu: “Cũng đâu cần phải trả kiếm lại cho hắn ta, chỉ cần tộc Tu La lấy kiếm ra trấn áp là được mà”.

Tín Du cũng gật đầu, cô ta nhìn về phía Tu La Tiêu: “Ta biết bình thường mọi người đều tranh đấu gay gắt, nhưng đã đến giờ phút này, xin tộc Tu La chú trọng tình hình chung”.

Nếu Huyền tộc thật sự bị tiêu diệt thì cũng không phải chuyện tốt với toàn bộ nền văn minh Tu La.

Tu La Tiêu im lặng một lúc rồi nói: “Chuyện này ta không thể quyết định, phải thương lượng với cha của ta”.

Tín Du lập tức nói: “Ta sẽ nói chuyện với ông ta”.

Dứt lời, cô ta quay đầu nhìn về phía kết giới phía xa, bắt đầu dùng huyền khí truyền âm.

Không lâu sau đó, kết giới kia đột nhiên rung động, Tu La Tịnh chậm rãi đi ra, lúc này sắc mặt lão ta hơi tái, hơi thở hỗn loạn, rõ ràng là vừa đại chiến.

Tín Du trầm giọng nói: “Tịnh tộc trưởng, thanh kiếm kia có thể trấn áp Huyết Thi, xin ông hãy chú trọng tình hình chung…”

Tất cả mọi người xung quanh đều nhìn Tu La Tịnh.

Tu La Tịnh im lặng.

Lão ta biết nếu mình cố chấp không sử dụng thanh kiếm kia thì uy tín của tộc Tu La sẽ bị ảnh hưởng nghiêm trọng.

Dù sao nền văn minh Tu La cũng lấy tộc Tu La làm chủ đạo, dưới tình huống này mà tộc Tu La vẫn thấy chết không cứu, sau này ai sẽ xông pha cùng tộc Tu La nữa?

Lúc này, kết giới phía xa đột nhiên vỡ tan tành, sau đó những hơi thở tà ác chợt kéo đến như thuỷ triều.

Thấy cảnh này, mọi người đều hoảng hốt, đồng loạt lùi lại.

Thấy cảnh này, mọi người sợ hãi vội vàng lùi lại.

Diệp Quân nhìn về phía xa, thời không nơi đó đột nhiên vỡ tan, có mấy người bay ra từ bên trong, dẫn đầu chính là “Huyền Sắc” kia, lúc này cả người “Huyền Sắc” đỏ như máu, tóc khô héo, mặt mũi dữ tợn, vô cùng tà ác.

Cách “Huyền Sắc” không xa chính là Thái A Thiên và một vài cao thủ của nền văn minh Tu La.

Lúc này, Diệp Quân chợt nói: “Tịnh tộc trưởng, bây giờ sử dụng thanh kiếm trấn áp còn có thể cứu được Huyền Sắc tộc trưởng, nếu ông còn do dựa thì Huyền Sắc tộc trưởng sẽ đi đời đấy”.

Tu La Tịnh lạnh lùng nhìn Diệp Quân, không nói gì.

Các cao thủ Huyền tộc ở xung quanh đều vội vàng nhìn về phía Tu La Tịnh, trong mắt tràn đầy chờ mong và nôn nóng.

Tu La Tịnh không do dự nữa, lão ta mở lòng bàn tay, kiếm Thanh Huyên xuất hiện, người lão ta rung lên, biến mất khỏi vị trí ban đầu.

“Huyền Sắc” ở phía xa chợt nâng cánh tay phải lên đỡ đòn.

Keng!

Tu La tịnh lập tức bị đánh bay cả nghìn trượng.

Mọi người sửng sốt.

Tu La Tịnh cũng ngạc nhiên, lão ta nhìn kiếm Thanh Huyên trong tay với vẻ mặt nghi ngờ: “Tại sao không có tác dụng?”

Diệp Quân chợt trầm giọng nói: “Tịnh tộc trưởng, đã đến lúc này rồi ông còn muốn giở trò thế à? Dù ông không muốn cứu Huyền Sắc tộc trưởng cũng nên tìm một cái cớ hay hơn chứ?”

Mọi người đồng loạt nhìn về phía Tu La Tịnh với nét mặt kỳ lạ, mà sắc mặt những người của Huyền tộc thì cực kỳ khó coi, đã lúc này rồi mà tộc Tu La còn muốn nội chiến, mẹ kiếp, nếu thật sự không sống nổi thì huỷ diệt cùng nhau đi!
Chương 1587: Cơn giận lên đến đỉnh điểm

Không muốn cứu!

Lúc này mọi người đều nghĩ Tu La Tịnh này không muốn cứu người, làm gì có chuyện kiếm có vấn đề chứ?

Kiếm này nằm trên tay ngươi có thể xảy ra vấn đề gì được?

Lúc này sắc mặt các cường giả Huyền tộc đều cực kỳ khó coi, thậm chí trong mắt đằng đằng sát khí.

Tín Du cũng cau mày, nhưng cô ta lờ mờ cảm thấy có gì đó không ổn, Tu La Tịnh không thể làm chuyện như vậy vào lúc này, chọc giận mọi người, làm mất lòng dân, lão ta không ngu ngốc đến thế.

Cách đó không xa, sắc mặt Tu La Tịnh sa sầm, lão ta không giải thích, chỉ nhìn thoáng qua kiếm Thanh Huyên trong tay, sau đó lại biến thành một luồng kiếm quang chém về phía Huyết Thi, Huyết Thi giơ tay tung ra một quyền, máu phun trào.

Ầm!

Tu La Tịnh bị đánh văng ra xa cả ngàn trượng.

Sau khi dừng lại, sắc mặt Tu La Tịnh cực kỳ khó coi, nhìn chằm chằm kiếm Thanh Huyên trong tay: “Kiếm này có vấn đề, nó không có thần lực…”

Dứt lời, lão ta ngẩng đầu lên nhìn mọi người, sau đó lại nói: “Nó có vấn đề thật mà”.

Huyền Lập ở phía xa bỗng tức giận nói: “Tu La Tịnh, là kiếm có vấn đề hay là người? Hả?”

Các cường giả Huyền tộc đều tức giận nhìn lão ta.

Rõ ràng tộc Tu La không muốn cứu người.

Tín Du nhíu mày trầm tư một hồi, sau đó quay sang nhìn Diệp Quân bên cạnh, Diệp Quân nghiêm túc nói: “Chắc chắn kiếm không có vấn đề gì”.

Kiếm quả thật không có vấn đề, chỉ là hiện giờ hắn không trao quyền cho Tu La Tịnh này mà thôi.

Tín Du bước đến cạnh Diệp Quân, sau đó khẽ nói: “Ngươi nói ta biết thanh kiếm này có phải chỉ có ngươi mới dùng được không?”

Diệp Quân cảm thấy kinh ngạc, mẹ kiếp?

Hắn nhận ra hình như hắn đánh giá cô gái xinh đẹp này hơi thấp rồi.

Thấy Diệp Quân không đáp lời, Tín Du kéo góc áo Diệp Quân, sau đó lại nói: “Có phải không?”

Diệp Quân nghiêm túc nói: “Thật ra người khác cũng có thể dùng”.

Tín Du ngẫm nghĩ, sau đó nói: “Có phải cần được ngươi trao quyền không?”

Diệp Quân: “…”

Tín Du nhìn chằm chằm Diệp Quân, muốn tìm được chút đầu mối gì đó từ nét mặt của Diệp Quân, tiếc là Diệp Quân giả vờ rất giỏi, cực kỳ bình tĩnh.

Thế nhưng Tín Du nghĩ vẻ bình tĩnh này quá bất thường.

Tín Du vốn định nói gì đó nhưng lời vừa đến môi, cuối cùng vẫn không thốt thành lời.

Tộc Tu La và Huyền tộc đối xử với người ta thế nào?

Lúc này nếu mình muốn cầu xin Diệp công tử trượng nghĩa cứu giúp, vậy thì có vẻ quá thánh mẫu rồi.

Tín Du nhìn Tu La Tịnh sắc mặt tái xanh và đám người Huyền tộc đang tức giận, thầm thở dài, mọi chuyện đều do họ tự chuốc lấy.

Tu La Tịnh bỗng xoay người tức giận nhìn Diệp Quân, hai mắt như sắp phun ra lửa: “Kiếm này của ngươi có vấn đề”.

Diệp Quân bình tĩnh nói: “Vấn đề gì chứ?”

“Ngươi!”

Tu La Tịnh nhìn Diệp Quân chằm chằm, sát khí đó cứ như thực thể.

Diệp Quân khẽ cười: “Tịnh tộc trưởng, ông cũng hay thật, một câu kiếm có vấn đề là có thể đẩy hết mọi tội lỗi lên đầu ta, nếu ông không muốn cứu người thật thì cứ nói thẳng, cần gì phải làm như thế?”

Tu La Tịnh bỗng biến mất khỏi đó.

Sức mạnh khủng khiếp lao đến chỗ Diệp Quân.

“Hỗn xược!”

Ngay lúc này một giọng nói tức giận bỗng vang lên từ đằng xa, sau đó Thái A Thiên xuất hiện trước mặt Diệp Quân, ông ta giơ tay lên tung cú đấm.

Ầm!

Hai sức mạnh cực lớn vừa tiếp xúc với nhau, làn sóng xung kích đáng sợ nổ tung, vài người có thực lực khá yếu bị chấn động văng ra xa.

Sau khi dừng lại, Tu La Tịnh ngẩng đầu lên nhìn Thái A Thiên trước mặt Diệp Quân, ánh mắt u ám: “Lẽ nào ông muốn cấu kết với người ngoài?”

Thái A Thiên khẽ cười: “Tịnh tộc trưởng, ông đừng đổ oan cho ta, mọi người ở đây đều có mắt đấy”.

Tu La Tịnh nhìn xung quanh, lúc này có rất nhiều người nhìn lão ta, ánh mắt đều hơi kỳ lạ.

Ngay cả vài người tộc Tu La cũng như thế.

Mọi người đều nghĩ Tu La Tịnh không muốn cứu người, bao gồm cả người tộc Tu La.

Lúc này, Diệp Quân nhìn Huyết Thi ở đằng xa, lúc này Huyết Thi đã bị một đám cường giả nền văn minh Tu La ngăn lại nhưng thực lực của Huyết Thi quá mạnh, cường giả nền văn minh Tu La xung quanh đều bị trấn áp hoàn toàn.

Diệp Quân nghiêm túc nói: “Tịnh tộc trưởng, ông còn không cứu người nữa thì Huyền Sắc tộc trưởng không cứu được thật đấy”.

Tu La Tịnh nhìn chằm chằm kiếm Thanh Huyên trong tay, vừa tức giận vừa ngờ vực. Trước đó thanh kiếm này không có vấn đề gì, nhưng tại sao bây giờ dường như trở thành một thanh kiếm bình thường?

Chắc chắn là do Diệp Quân giở trò.

Nghĩ đến đây, Tu La Tịnh nhìn Diệp Quân ở đằng xa, đang định lên tiếng thì Huyền Lập ở cách đó không xa bỗng nói: “Tịnh tộc trưởng, ta biết trước đó hai gia tộc chúng ta có chút bất hòa vì tranh đoạt thần vật, nhưng lúc đó chẳng phải Huyền tộc ta cũng đã trao thần kiếm cho tộc Tu La rồi đấy sao? Nếu ông vẫn chưa hả giận, ta thay mặt Huyền tộc xin lỗi ông, mong ông rộng lượng đừng chấp tiểu nhân, xin hãy giúp một tay, Huyền tộc ta rất biết ơn”.

Dứt lời, ông ta cúi người thật thấp với Tu La Tịnh.

Những người Huyền tộc khác cũng vội cúi người với Tu La Tịnh.

Mọi người đều đang nhìn lão ta.

Tu La Tịnh quay đầu nhìn Diệp Quân, Diệp Quân cười nói: “Nếu ông nghĩ kiếm có vấn đề thì đưa kiếm cho ta, để ta dùng”.

Tu La Tịnh mặc kệ Diệp Quân, chỉ khẽ cười, sau đó xòe tay ra, kiếm Thanh Huyên trong tay lão ta bay thẳng đến trước mặt học sĩ tối thượng.

Tu La Tịnh nói: “Học sĩ tối thượng, kiếm này có vấn đề hay không, cô dùng thử là biết”.

Dĩ nhiên lão ta sẽ không đưa kiếm cho Diệp Quân, đùa à, đưa kiếm này cho Diệp Quân thì còn có thể lấy lại được sao?

Nhưng học sĩ tối thượng thì khác, bởi vì phẩm chất của cô ta khá tốt, chỉ cần cô ta cũng không thể sử dụng thanh kiếm này thì mọi người sẽ biết Diệp Quân đang giở trò, lão ta có thể nhân cơ hội tiêu diệt Diệp Quân.

Lúc đó, dù là tộc Thái A cũng không thể bảo vệ Diệp Quân.

Vốn dĩ lão ta có thể làm thế sớm hơn, nhưng sở dĩ lão ta không làm thế là vì đang đợi, đợi cảm xúc giận dữ của người xung quanh lên đến đỉnh điểm.

Bây giờ họ tức giận bao nhiêu, lát nữa sẽ hung hăng với Diệp Quân bấy nhiêu.
Chương 1588: Đe dọa

Sau khi đưa kiếm cho học sĩ tối thượng, Tu La Tịnh quay sang nhìn Diệp Quân. Khi nhìn thấy sắc mặt Diệp Quân trở lên khó coi, lão ta mỉm cười, Diệp Quân bắt đầu hoảng hốt rồi.

Học sĩ tối thượng cầm kiếm Thanh Huyên trước mặt lên, cô ta quay sang nhìn Diệp Quân, sau đó xoay người biến thành kiếm quang lao đến chỗ Huyết Thi đó.

Huyết Thi ở phía xa thấy học sĩ tối thượng chém một kiếm đến, ánh mắt lóe lên vẻ khinh thường, giơ tay lên tung ra một quyền.

Rầm!

Trong ánh mắt chăm chú của mọi người, Huyết Thi bị đánh văng ra xa, khi nó dừng lại, cả cánh tay phải của nó nổ tung, không chỉ thế cơ thể nó cũng dần nứt ra.

Mọi người đều sững sờ.

Thoáng chốc mọi người đều nhìn Tu La Tịnh, khuôn mặt Tu La Tịnh đầy vẻ khó tin nhìn cảnh tượng này.

Như nghĩ tới điều gì, Tu La Tịnh quay phắt lại nhìn Diệp Quân ở phía xa, hung hăng nói: “Ngươi, là ngươi, ngươi có thể khống chế thanh kiếm này, ngươi… tên khốn kiếp nhà ngươi, ngươi đùa giỡn với ta, ngươi…”

Diệp Quân nhìn Tu La Tịnh, sau đó nhìn học sĩ tối thượng, cười nói: “Tín Du cô nương, cô hãy sử dụng thanh kiếm này lần nữa, thanh kiếm này chuyên để không chế thần hồn…”

Tín Du khẽ gật đầu, cô ta lập tức biến mất khỏi đó, thoáng chốc một nguồn sức mạnh bí ẩn bao phủ lấy Huyết Thi ở phía xa. Nhìn thấy cảnh tượng này, sắc mặt Huyết Thi thay đổi, nó vừa định bỏ chạy thì một luồng kiếm quang nhấn chìm nó ngay lập tức.

Diệp Quân liên hệ với Tiểu Hồn để giúp trấn áp.

Ầm!

Thần hồn của Huyết Thi dần bị trấn áp phong ấn, lúc này Huyền Sắc vốn dĩ bị thần hồn trấn áp dần bắt đầu trở nên tỉnh táo.

Diệp Quân đảo mắt, bỗng nói: “Tín Du cô nương, đưa kiếm cho Huyền Sắc tộc trưởng, mau…”

Tín Du hơi sửng sốt, thấy Diệp Quân nói có vẻ gấp gáp, cô ta không nghĩ nhiều lập tức ném kiếm cho Huyền Sắc. Lúc này Tu La Tịnh biến sắc: “Không thể đưa cho ông ta…”

Dứt lời, lão ta xông đến chỗ Huyền Sắc.

Lúc này Diệp Quân bỗng nhìn các cường giả Huyền tộc, lớn giọng nói: “Các ngươi còn nhìn gì nữa? Mẹ nó, mau ngăn lão ta lại! Lên đi! Đánh lão ta”.

Huyền Lập và các cường giả Huyền tộc đều sửng sốt, mặc dù cảm thấy có gì đó không đúng nhưng lúc này họ cũng không để tâm lắm, từng người một lao về phía Tu La Tịnh.

Khi nhìn thấy các cường giả Huyền tộc lao đến, các cường giả tộc Tu La đó cũng vội xông lên.

Lúc này dĩ nhiên họ phải đứng về phía tộc trưởng của mình.

Cứ thế, hai tộc lao vào đánh nhau.

Thấy thế, học sĩ tối thượng vội quát: “Dừng tay…”

Thế nhưng không có tác dụng, hai bên đều đánh đến đỏ mắt.

Dĩ nhiên quan trọng nhất vẫn là tranh đoạt thanh kiếm đó.

Mẹ nó chứ, giờ dù có mù cũng có thể nhìn ra được thanh kiếm đó cực kỳ lợi hại.

Một nhát kiếm suýt nữa đã đánh nát Huyết Thi…

Quả đúng là thần khí siêu cấp, ai mà lấy được nó thì người đó có thể thần cản giết thần, phật cản đánh phật.

Một cuộc chiến đẫm máu diễn ra.

Tín Du nhìn cảnh tượng trước mặt, trong mắt đầy vẻ thất vọng, lúc này cô ta mới cảm thấy hai gia tộc trước mắt này không còn cách cứu chữa nữa.

Đều là tầm nhìn hạn hẹp, ích kỷ.

Hai gia tộc đều sẽ không suy xét đến tình hình chung khi đối mặt với lợi ích, chỉ muốn tranh giành lợi ích thôi.

Bị lợi ích che mờ mắt.

Vì chỉ cần suy nghĩ một chút là biết thanh kiếm này có thể dùng được hay không hoàn toàn phụ thuộc vào Diệp công tử…

Tất nhiên cô ta biết rõ người của Huyền tộc và người tộc Tu La không phải không biết điều này, nhưng họ vẫn không thể từ bỏ thanh kiếm đó.

Hết thuốc chữa!

Tín Du thở dài.

Ở một bên khác, Thái A Thiên và Thái A Nan nhìn cảnh tượng trước mắt cũng không cảm thấy vui khi người gặp họa, mà hơn hết là vẻ phức tạp.

Lẽ nào tộc Thái A không có ý nghĩ nào với thanh kiếm đó sao?

Dĩ nhiên là có.

Nhưng Thái A Thiên biết rõ, so với thanh kiếm đó thì chủ nhân của thanh kiếm lại có thể giúp sức rất nhiều cho tộc Thái A.

Thanh kiếm lợi hại như vậy, chủ nhân của thanh kiếm và người tạo ra thanh kiếm có thể là người tầm thường được sao?

Không đi kết giao với chủ nhân của kiếm, ngược lại đi tranh giành thanh kiếm, đúng là bỏ gốc lấy ngọn, cực kỳ ngu ngốc.

Thái A Thiên quay đầu nhìn Diệp Quân cách đó không xa, ánh mắt lóe lên vẻ phức tạp. Diệp công tử này đúng là có khả năng nắm bắt lòng người.

Cũng không biết ai dạy hắn mà chỉ mới tuổi này đã có mưu trí đến thế.

Ầm!

Ngay lúc này, đằng xa bỗng nổ tung thành một luồng khí tức đáng sợ.

Mấy người Thái A Thiên vội quay đầu lại nhìn, chỉ thấy Huyền Sắc cách đó không xa cầm kiếm Thanh Huyên trong tay, trên người toát ra uy lực kiếm thế đáng sợ. Lúc này lão ta đã khôi phục lại bình thường, lão ta mượn sức kiếm Thanh Huyên trấn áp ngược lại thần hồn Huyết Thi đó.

Huyền Sắc quay đầu lại nhìn Tu La Tịnh, ánh mắt đằng đằng sát khí.

Tu La Tịnh thấy thế, sắc mặt cũng vô cùng nghiêm trọng, lúc này lão ta cảm nhận được sự đe dọa.

Tu La Tịnh nhìn Diệp Quân đằng xa, hãi hùng nói: “Ngươi mau thu lại quyền hạn đi…”

Diệp Quân nhìn Tu La Tịnh, bình tĩnh nói: “Ta không”.

Tu La Tịnh: “…”
Chương 1589: Hậu họa khó lường

Ta không?

Nghe Diệp Quân nói thế, một ngọn lửa không tên bùng lên trong người Tu La Tịnh, sau đó nhanh chóng lan khắp cả người lão ta, mẹ kiếp, điều này chẳng khác nào thừa nhận hắn có thể khống chế quyền hạn sử dụng kiếm.

Tiếc là lúc này có trận chiến cách đó không xa, mọi người không chú ý đến bên này, thế nên không nghe được lời Diệp Quân nói.

Tu La Tịnh không khỏi cảm thấy bất ổn.

Mẹ nó chứ!

Kiếm gì thế mà có thể làm đến mức này?

Muốn cho ai dùng thì cho vậy à?

Công năng này còn có thể đóng mở hả?

Ngay lúc này lão ta bỗng cảm nhận được một luồng khí lạnh, lão ta ngẩng phắt đầu lên nhìn, đằng xa là Huyền Sắc đang nhìn lão ta chằm chằm.

Không biết có phải vì Huyết Thi đó không mà lúc này quanh người Huyền Sắc toát ra từng luồng tà khí và sát khí đáng sợ.

Tu La Tịnh nhìn kiếm Thanh Huyên trong tay Huyền Sắc, sau đó vội giải thích: “Huyền Sắc tộc trưởng, chuyện này là âm mưu của Diệp Quân, ông có…”

Huyền Sắc bỗng giơ tay lên, kiếm quang lao ra, mấy cường giả tộc Tu La cách đó không xa bị chém chết.

Giết trong tích tắc.

Sắc mặt Tu La Tịnh trở nên cực kỳ khó coi.

Huyền Sắc nhìn Tu La Tịnh, lạnh lùng cười nói: “Tịnh tộc trưởng, trước đó chẳng phải ông nói thanh kiếm này không dùng được à? Ta thấy vẫn dùng tốt đấy chứ”.

Mặc dù Tu La Tịnh đã giận cực kỳ nhưng vẫn cố kiềm chế, lão ta giải thích: “Đây đều là âm mưu của thiếu niên đó, ông…”

“Âm mưu cái đầu ông đấy!”

Huyền Sắc bỗng cầm kiếm Thanh Huyên chỉ vào Tu La Tịnh giận dữ nói: “Đến lúc này rồi mà ông còn đổ lỗi cho Diệp Quân, rõ ràng là bản thân ông không muốn cứu, còn viện ra nhiều cớ như thế. Mặc dù Diệp Quân là người ngoài nhưng hắn nhân từ hơn tộc Tu La nhiều đấy, lão già khốn kiếp!”

Dứt lời, lão ta lại vung một nhát kiếm nữa, mấy cường giả tộc Tu La lập tức bị chém chết.

Lúc này các cường giả tộc Tu La đó hoảng hốt, đều đồng loạt dừng lại, sau đó lùi về phía sau Tu La Tịnh.

Sắc mặt Tu La Tịnh cực kỳ khó coi, lão ta biết mình bị chơi xấu.

Không chỉ lão ta bị chơi xấu mà cả Huyền tộc cũng bị.

Hai gia tộc của họ đều bị thiếu niên kiếm tu đó giở trò.

Tu La Tịnh quay đầu lại nhìn Diệp Quan cách đó không xa, hai tay lão ta siết chặt lại, lúc này người lão ta muốn giết nhất dĩ nhiên là Diệp Quân.

Diệp Quân bỗng nghiêm túc nói: “Tịnh tộc trưởng, ta đang nghĩ đến một vấn đề, nếu kiếm ở trong tay ông, ông còn phí lời với Huyền Sắc tộc trưởng như thế sao? Ta nghĩ là sẽ không đâu nhỉ?”

“Diệp Quân!”

Tu La Tịnh nhìn chằm chằm Diệp Quân, hai mắt đỏ ngầu.

Lúc này Huyền Sắc bỗng biến thành kiếm quang rồi biến mất khỏi đó.

Mục tiêu của lão ta chính là Tu La Tịnh.

Trước đó mặc dù thần hồn của lão ta bị trấn áp nhưng lão ta đều nhìn thấy rõ mồn một chuyện xảy ra ở bên ngoài, Tu La Tịnh muốn lão ta chết.

Ngược lại là Diệp Quân, mặc dù người ta là đối thủ nhưng lại không lợi dụng thời cơ mà hãm hại mình. Cho dù người ta có giậu đổ bìm leo thì lão ta cũng có thể hiểu được, dù sao cũng là đối thủ, còn mặc dù tộc Tu La và Huyền tộc có xích mích tranh đấu với nhau, nhưng chung quy vẫn là người của mình.

So ra thì tộc Tu La đúng là “chó má” thật sự.

Vẫn là câu nói cũ, người mong muốn ngươi chết nhất thường là người của mình.

Thấy Huyền Sắc cầm kiếm lao đến chỗ mình, sắc mặt của Tu La Tịnh lập tức thay đổi, thực lực ban đầu của lão ta gần như ngang ngửa với Huyền Sắc, nhưng hiện giờ Huyền Sắc có thanh kiếm trong tay nên thực lực của Huyền Sắc đã tăng lên rất nhiều.

Nhưng chẳng còn cách nào khác, lúc này lão ta không lên cũng phải lên.

Tu La Tịnh tức giận gào thét, xuất ra bức tượng của mình, sau đó hai cánh tay lão ta đập về phía trước.

Huyền Sắc giơ tay lên vung ra một nhát kiếm.

Ầm!

Sau khi nhát kiếm lao ra, tượng thần đó lập tức vỡ tan, biến thành mảnh vỡ bay đầy trời.

Thấy thế mọi người đều hoảng hồn.

Một nhát kiếm thôi sao?

Tượng thần đã bị chém tan nát?

Cái quái gì đây?

Sắc mặt Thái A Thiên cũng trở nên nghiêm trọng, ông ta không ngờ uy lực của thanh kiếm này lại đáng sợ đến thế.

Mạnh đến mức hơi hoang đường.

Lúc này Huyền Sắc cũng hơi ngạc nhiên, lão ta nhìn kiếm Thanh Huyên trong tay, mặt đầy vẻ phấn khích và kích động. Lão ta biết thanh kiếm này rất mạnh, nhưng không ngờ thanh kiếm này lại mạnh đến mức này.

Cầm thanh kiếm trong tay, lão ta như một nhân vật vô địch trong số người cùng cấp bậc.

Thậm chí có thể vô địch trong số những người có cấp bậc cao hơn mình.

Nghĩ đến đấy, Huyền Sắc bật cười.

Cảm giác vô địch!

Sắc mặt Tu La Tịnh ở đằng xa cũng cực kỳ khó coi, lão ta không ngờ tượng thần của mình lại bị một nhát kiếm đánh cho tan tác.

Tu La Tịnh quay phắt lại nhìn Diệp Quân, lúc này trong mắt lão ta đầy vẻ oán hận.

Diệp Quân không để ý đến lão ta, hắn nhìn Huyền Sắc ở đằng xa, sau đó nghiêm túc nói: “Huyền Sắc tộc trưởng, ta nhiều chuyện một câu, trước đó mặc dù Tịnh tộc trưởng hơi bất nhân bất nghĩa nhưng dù sao các ông cũng đều thuộc về cùng một nền văn minh, làm gì cũng nên để lại một đường lui thì tốt hơn. Ta tin hôm nay ông tha cho tộc Tu La, tộc Tu La tuyệt đối sẽ không trả thù, càng đừng nói oán trách…”

Nói đến đây hắn nhìn Tu La Tịnh: “Đúng chứ?”

Tu La Tịnh: “…”

Tín Du quay sang nhìn Diệp Quân, mặt trợn to như hai quả chuông đồng.

Thái A Thiên và Thái A Nan cũng ngạc nhiên nhìn Diệp Quân.

Mẹ kiếp!

Tên này là ma quỷ à?

Tiểu Tháp bỗng nói: “Ngươi không hổ là con trai do cha ngươi sinh ra… Có vài thứ đúng là do di truyền thật”.

Diệp Quân: “…”

Sau khi nghe Diệp Quân nói thế, Huyền Sắc từ tốn quay sang nhìn Tu La Tịnh đó, ánh mắt dần trở nên lạnh lùng.

Diệp Quân không nói điều này, lão ta cũng không nhận ra Huyền tộc và tộc Tu La đánh nhau đến mức hoàn toàn không có khả năng hòa giải, nếu lúc này lão ta không thoát khỏi tộc Tu La thì sau này tộc Tu La chắc chắn sẽ trả thù.

Hậu họa khó lường.
Chương 1590: Gọi tổ tông

Nghĩ đến đây, trong mắt Huyền Sắc đã đằng đằng sát khí.

Không chỉ Huyền Sắc, lúc này ánh mắt các cường giả Huyền tộc nhìn các cường giả tộc Tu La đều đã có ý định giết người.

Quả thật hai bên xung đột với nhau đến mức này hoàn toàn không có khả năng hòa giải.

Đã đến mức ta sống thì ngươi phải chết.

Nhìn thấy cảnh tượng này, Tu La Tịnh ở phía xa lập tức tức giận nói: “Huyền Sắc, lẽ nào ông còn chưa nhận ra sao? Mọi chuyện đều là âm mưu của Diệp Quân, hắn cố ý khiêu khích quan hệ giữa hai tộc chúng ta, ông… có phải ông bị Huyết Thi kia ảnh hưởng nên đầu óc có vấn đề không?”

“Câm miệng!”

Huyền Sắc bỗng gằn giọng nói: “Tu La Tịnh, người ta đã nói giúp cho ông, ông còn đổ tội cho người ta, ông đúng là đồ chó má…”

Dứt lời, lão ta biến thành kiếm quang lao đến chỗ Tu La Tịnh.

Thấy thế Tu La Tịnh vừa tức giận vừa kinh ngạc: “Đồ ngu ngốc, mẹ nó, ông đã bị Huyết Thi đó làm cho đầu óc hư hỏng rồi, chết tiệt…”

Dứt lời, cả người lão ta bỗng bay lên không trung, từng sóng khí màu đen khủng khiếp tuôn trào từ trong người lão ta.

Thế nhưng ngay khi sóng khí màu đen đó vừa tiếp xúc với kiếm Thanh Huyên thì lập tức bị phá tan như tuyết gặp dầu nóng.

Huyền Sắc cầm kiếm lao đến chém Tu La Tịnh.

Thấy thế, Tu La Tịnh biến sắc, hai tay lão ta hợp thành một, một bức tượng hung dữ bỗng xuất hiện phía sau lão ta.

Ầm!

Một luồng khí tức tà ác đáng sợ bỗng chốc lan ra.

Thấy thế, Diệp Quân hơi ngạc nhiên: “Ông ta có hai tượng thần à?”

Tín Du ở bên cạnh Diệp Quân giải thích: “Đây là tượng thần Tu La mà tộc Tu La có được, ngưng tụ bằng huyết mạch, cũng xem như là một trong các con bài át chủ của tộc Tu La”.

Diệp Quân khẽ gật đầu, hắn nhìn tượng thần Tu La, tượng thần này mạnh hơn tượng thần trước đó không ít.

Lúc này, trong đầu hắn bỗng hiện lên một ý nghĩ, huyết mạch tu la này có thể ngưng tụ được tượng thần huyết mạch, có phải mình cũng có thể làm được không? Phải biết rằng, mình có đến ba loại huyết mạch, theo lý thuyết có phải cũng có thể ngưng tụ được ba tượng thần huyết mạch không?

Có thể thử xem sao.

Tín Du nhìn Diệp Quân, muốn nói lại thôi.

Diệp Quân giả vờ như không nhìn thấy.

Cuối cùng Tín Du cũng không nói gì, vì cô ta cũng rất thất vọng về tộc Tu La và Huyền tộc.

Hai gia tộc này đã không cần phải tồn tại nữa.

Nghĩ đến đây, cô ta cũng cảm thấy thư thái, lúc cần quyết đoán mà do dự thì sẽ có hậu họa khó lường.

Ở đằng xa, sau khi Tu La Tịnh xuất tượng thần Tu La ra, từng sức mạnh đáng sợ liên tục lan tràn xung quanh. Uy lực này không giống với trước đó, còn có khí tức cực kỳ tà ác.

Huyết mạch tu la!

Tu La Tịnh nhìn Huyền Sắc chằm chằm, không phí lời nữa vì lúc này có nói gì cũng đã chẳng còn tác dụng.

Hai bên đã đến mức ta sống ngươi chết.

Tu La Tịnh bỗng cúi người xuống, tượng thần Tu La ở đằng sau lão ta tức giận gào lên một tiếng, sau đó tung ra một quyền đánh vào Huyền Sắc ở đằng xa.

Sức mạnh diệt trời hủy đất lập tức nổ tung, cả Tu La Giới bỗng chốc bắt đầu nứt ra rồi vỡ tan.

Người xung quanh hốt hoảng, đều lùi về phía sau đến khu vực chiến đấu trước đó.

Diệp Quân và Tín Du cũng lùi về sau gần cả vạn trượng, tránh khỏi uy lực còn sót lại của khí tức đó.

Huyến Sắc thấy một quyền đang lao đến, ánh mắt không hề sợ hãi, cả người lướt qua rồi biến thành kiếm quang lao ra.

Đối đầu trực diện!

Kiếm quang mà Huyền Sắc biến thành đó va chạm vào cú đấm của Tu La Tịnh.

Ầm!

Bàn tay cực lớn bỗng chốc nát vụn, vô số năng lượng vỡ tan và sóng khí sức mạnh cùng nổ tung, khiến người xung quanh hoảng sợ lại lùi về sau.

Ngay cả Tu La Tịnh cũng bị đánh văng ra xa mấy vạn trượng, không chỉ thế, bức tượng thần mà lão ta gọi đến đã biến thành mảnh vỡ trong thoáng chốc.

Lại là một nhát kiếm!

Thấy thế mọi người đều ngạc nhiên, cũng hoảng sợ không thôi.

Họ nhận ra hình như bản thân vẫn đánh giá thấp uy lực của thanh kiếm này.

Sau khi một nhát kiếm đánh vỡ tượng thần Tu La, bản thân Huyền Sắc cũng sững sờ, sau đó lão ta điên cuồng bật cười thật lớn.

Cảm giác vô địch!

Tu La Tịnh cùng cấp bậc với lão ta chỉ nhỏ bé giống như con kiến trước mặt lão ta mà thôi.

Bây giờ lão ta có cảm giác này.

Thần kiếm ở trong tay, ta có được vũ trụ.

Sắc mặt Tu La Tịnh trở nên cực kỳ khó coi, dĩ nhiên vẫn hốt hoảng nhiều hơn, lão ta không ngờ tượng thần Tu La của mình cũng không thể đánh lại thanh kiếm đó.

Mẹ nó chứ!

Đây là thanh kiếm quái quỷ gì thế?

Lúc này lão ta bỗng nhận ra một chuyện.

Thanh kiếm mạnh như vậy, thì người tạo ra thanh kiếm…

Nghĩ đến đây, Tu La Tịnh quay sang nhìn Diệp Quân vẫn đang bình tĩnh.

Diệp Quân nhìn Tu La Tịnh, thấy sắc mặt đối phương tái nhợt bèn an ủi: “Oan gia nên giải không nên kết, Tịnh tộc trưởng, ông xin lỗi một tiếng, Huyền Sắc tộc trưởng sẽ tha thứ cho ông”.

Tu La Tịnh nhìn Diệp Quân chằm chằm, lão ta bỗng cười gằn nói: “Ngươi nghĩ ngươi thắng rồi sao?”

Dứt lời, lão ta quay đầu lại nhìn Huyền Sắc nói: “Còn đồ ngốc nhà ông, ông cũng phải chết, đều phải chết…”

Dứt lời, lão ta tức giận gào lên: “Cho mời tiên tổ”.

Gọi tổ tông.

Ầm!

Một tia sáng trắng lao lên trời từ tận cuối Tu La Giới, sau đó một luồng khí tức đáng sợ bỗng bao phủ cả Tu La Giới.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK