Mục lục
Hậu Duệ Kiếm Thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 2133: Bị điều đi nơi khác

Lúc Tịnh tông chủ chuẩn bị rời đi, trong đại điện, Phương Ngự bỗng nhiên nói: “Không được”.

Không được!

Dứt lời, Diệp Quân chợt ngẩng đầu nhìn Phương Ngự đang ở trong đại điện, siết chặt hai tay.

Tịnh tông chủ dừng bước.

Trong đại điện.

Cam Tiếu ở trước mặt Phương Ngự cau mày: "Phương Ngự, ngươi... "

Phương Ngự nắm chặt tờ giấy đã được đóng dấu, lắc đầu: "Làm vậy là không đúng”.

Dường như nhận ra điều gì đó, sắc mặt Cam Tiếu đột nhiên thay đổi: “Phương Ngự, ngươi đừng suy nghĩ lung tung, bây giờ ngươi có tiền đồ rộng mở, chỉ cần ngươi bằng lòng bày ra thiện chí, đưa ra lựa chọn chính xác thì có thể nói, ngươi và người nhà họ Phương sẽ hoàn toàn quật khởi, trở thành người chói sáng nhất, ngươi tuyệt đối đừng tự tìm đường chết!”

Phương Ngự hít một hơi, lắc đầu nói: "Cam trưởng lão, làm vậy là không đúng”.

Sắc mặt Cam Tiếu trở nên khó coi.

Cam Tiếu còn định nói gì đó, đột nhiên Phương Ngự lên tiếng: “Ông còn nhớ lần đầu tiên ta đến tham dự cuộc khảo sát để trở thành ngoại vệ Quan Huyên không? Khi đó, ta tràn đầy nhiệt huyết, tràn đầy hy vọng, nhưng khi ta biết được câu chuyện bên trong, ông biết ta đã tuyệt vọng như nào không? Lúc đó ta không mong muốn gì nhiều, chỉ muốn có một cơ hội công bằng, nhưng cuối cùng ta phát hiện ra, ý nghĩ này thật quá xa xỉ”.

Nói đến đây, gã lắc đầu: “Cho đến khi ta gặp được viện trưởng, ngày hôm đó, huynh ấy đã trò chuyện với ta rất lâu, thời khắc cuối cùng, huynh ấy nói với ta một câu, khiến ta cả đời này cũng không quên được, huynh ấy nói: chúng ta không nên để cho người trẻ tuổi mất hy vọng...”

“Viện trưởng đúng là thằng nhóc nhảm nhí!”

Cam Tiếu bỗng nhiên tức giận nói: "Phương Ngự, viện trưởng là người theo chủ nghĩa lý tưởng, ngươi hoàn toàn không hiểu quy tắc vận hành của thế giới bên dưới, để ta nói cho ngươi biết, vũ trụ Quan Huyên là vũ trụ của tình người, sống trong thư viện này, ngươi phải học cách làm người, ngươi phải học cách sống ẩn dật không tranh đấu, phải hình thành lợi ích chung với những thế gia tông môn kia, như vậy, con đường của ngươi mới dễ đi, nếu không, ngươi không thể tiến thêm dù chỉ là nửa bước...”

Phương Ngự gật đầu: “Ta biết, Cam trưởng lão, ông nói đúng, nếu ta làm theo lời ông nói, Phương Ngự ta nhất định sẽ có tiền đồ rộng mở, nhưng điều này là sai trái, ta đã từng chịu bất công, ta biết cảm giác đó đau đớn như nào, cho nên, ta sẽ không bao giờ để cho người khác cũng gặp bất công như vậy…”

Sắc mặt Cam Tiếu vô cùng khó coi: “Phương Ngự, ngươi... ngươi tuyệt đối đừng làm chuyện ngu xuẩn”.

Phương Ngự chậm rãi cúi đầu, nhìn tờ giấy trong tay, khẽ nói: “Ở trong mắt viện trưởng, ta chỉ là con kiến hôi, không, ngay cả con kiến hôi cũng không bằng, nhưng...”

Nói đến đây, ánh mắt gã chợt trở nên nóng bỏng: “Huynh ấy có thể xưng huynh gọi đệ với ta, có thể ngồi uống rượu với ta, có thể cùng ta thảo luận tương lai của thư viện... ta không có gì báo đáp huynh ấy, cũng không thể thay đổi được tình trạng hiện giờ của thư viện, nhưng... ta có thể khiến huynh ấy không thất vọng...”

Nói xong, gã đột nhiên dùng sức xé.

Xoạt!

Tờ giấy bị xé vụn.

Thấy cảnh tượng này, Diệp Quân ở bên ngoài đột nhiên cười lớn, trong mắt không còn chút bối rối nào nữa, việc hắn làm là có ý nghĩa.

Ầm!

Giờ khắc này, kiếm ý và khí tức cảnh giới đang sụt giảm của hắn đột nhiên hồi phục.

Tịnh tông chủ đứng sững sờ tại chỗ, cô ta nhìn chằm chằm hai người trong đại điện, mặt không biểu cảm, im lặng không nói gì

Diệp Quân quay đầu nhìn Tịnh tông chủ, đang định lên tiếng thì Tịnh tông chủ lạnh nhạt nói: "Tiếp tục xem đi”.

Diệp Quân khẽ nhíu mày.

Trong đại sảnh, nghe Phương Ngự nói vậy, Cam Tiếu nhìn chằm chằm Phương Ngự một lúc lâu, sau đó lắc đầu: “Ngươi sẽ hối hận, ngươi sẽ hối hận!"

Nói xong, ông ta xoay người rời đi.

Phương Ngự bật cười, lúc này gã như trút được gánh nặng.

Kỳ thật trong lòng gã cũng rất mâu thuẫn, với tư cách là con cháu thế gia, đương nhiên gã biết một vài đường vòng trong thư viện, gã biết rất rõ, chỉ cần gật đầu đồng ý, gã sẽ có vô số tài nguyên, gã và nhà họ Phương sẽ nhanh chóng lên mây, nhưng gã không thể làm điều đó.

Bởi vì gã hy vọng một ngày nào đó khi đối mặt với viện trưởng, gã có thể thẳng thắn gọi to: Dương huynh.

Không lâu sau, Cam Tiếu quay lại đại điện, khẽ thở dài, sau đó lấy ra một quyển trục đưa cho Phương Ngự: “Đây là điều lệnh, nội dung đại khái là Văn Hóa Viện đang thiếu phó chủ sự, nên điều ngươi đến đó”.

Phó chủ sự!

Phương Ngự yên lặng, chức phó chủ sự cao hơn chức vụ hiện giờ của gã một bậc, nhưng không có thực quyền, chức cao quyền thấp, hơn nữa, cả đời sẽ không còn hy vọng thăng tiến, có thể nói, đó là dưỡng lão ở địa phương, nơi dành cho những người không có quan hệ, hoặc đã đắc tội với người khác.

Phương Ngự không ngạc nhiên lắm, cầm quyển trục lên, sau đó xoay người rời đi.
Chương 2134: Người tốt

Nhìn thấy Phương Ngự biến mất khỏi tầm mắt, Cam Tiếu lắc đầu thở dài, trong mắt hiện lên sự tiếc nuối: "Đúng là tuổi trẻ! Lúc này, một ông lão xuất hiện bên cạnh Cam Tiếu, liếc nhìn bên ngoài đại điện, sau đó châm chọc nói: “Không phải tuổi trẻ, mà là ngu ngốc, là do gã chưa trải qua va chạm của xã hội, có cơ hội như vậy, nhưng lại lãng phí vì cái gọi là chính nghĩa trong lòng, đúng là ngu không còn gì để nói!”

Cam Tiếu tiếp tục thở dài, ông ta cảm thấy rất đáng tiếc, vì ông ta biết, Phương Ngự làm vậy sẽ mất cái gì, đánh mất cơ hội thay đổi cuộc đời Phương Ngự và nhà họ Phương, mà cơ hội này, cả đời chỉ có thể đến một lần trong đời.

Ánh mắt ông lão kia đột nhiên lóe lên, nói: "Phía trên có phải là...”

Cam Tiếu lắc đầu: “Không biết, dù sao gã cũng từng tiếp xúc với viện trưởng, nếu làm như vậy, thì thật là ngu ngốc. Tuy nhiên, người cấp trên sẽ không cho phép người như gã tiếp tục thăng tiến, nói đơn giản là để gã tránh xa trung tâm vòng tròn quyền lực...”

Nói đến đây, ông ta thở dài: “Thật đáng tiếc, nếu gã linh hoạt một chút thì thật sự sẽ có tiền đồ rộng mở”.

Ông lão nói: "Gã sẽ hối hận”.

Phương Ngự đi đến Văn Hóa Viện, mặc dù Văn Hóa Viện là nơi dành cho công việc văn thư, nhưng công việc không nhiều, bởi thư viện Quan Huyên chú trọng đến văn hóa giáo dục, nhưng Văn Hóa Viện khác với Văn Viện. Văn Viện là nơi ở của các đại lão, còn chỗ này chuyên phục vụ cho các đại lão, tương đương với làm chân sai vặt cho các đại lão.

Sự xuất hiện của Phương Ngự đã dẫn đến một trận xôn xao.

Dù sao, bây giờ Phương Ngự là một nhân vật chạm vào có thể bỏng tay, người trong Văn Hóa Viện không ngờ người như vậy sẽ đến nơi này.

Chắc chắn gã đã đắc tội với người khác rồi!

Phương Ngự đi vào gian phòng trong đại điện, trước mặt gã cách đó không xa có một ông lão đang ngồi, ông lão mặc áo bào màu xám, tóc bạc, nhưng không hề xộc xệch, mà rất chỉnh tề, đôi mắt sáng ngời

Người này chính là Dương Cập - viện chủ Văn Hóa Viện.

Bên cạnh Dương Cập, còn có một thiếu niên, tầm hai mươi tuổi, mặc áo bào sạch sẽ, vẻ mặt rất tự nhiên.

Phương Ngự hành lễ: "Kính chào viện chủ”.

Dương Cập nhìn chằm chằm Phương Ngự: “Đắc tội với người khác rồi sao?”

Phương Ngự hơi kinh ngạc, không ngờ đối phương sẽ hỏi như vậy, hắn bỗng không biết nên trả lời thế nào

Dương Cập bình thản nói: “Thành thật mà nói, khi nhận được tin tức của ngươi, ta rất kinh ngạc, bởi theo ta biết, hôm qua ngươi mới đến Tiên Bảo Các dự tiệc, đúng không?"

Phương Ngự gật đầu.

Dương Cập nhìn chằm chằm Phương Ngự: “Ngươi có biết rằng đến chỗ này là để dưỡng lão không?”

Phương Ngự gật đầu: “Biết”.

Dương Cập yên lặng một hồi, nói: “Làm việc cho tốt đi”.

Phương Ngự hành lễ, sau đó xoay người rời đi.

Sau khi thấy Phương Ngự rời đi, trong mắt Dương Cập hiện lên vẻ phức tạp: "Cháu biết vì sao gã rơi vào tình cảnh này không?"

Thiếu niên gật đầu: “Không biết cách thay đổi linh hoạt”.

Dương Cập mỉm cười, chẳng qua nụ cười hơi chua xót.

Năm đó ông ta cũng đầy nhiệt huyết và hoài bão như vậy, đặc biệt là khi viện trưởng muốn thành lập một thế giới công bằng trật tự, ông ta xem đó là một loại tín ngưỡng, làm mục tiêu phấn đấu cả đời, nhưng sau khi gia nhập thư viện, ông ta mới phát hiện ra thư viện khổng lồ này phức tạp đến mức nào, các tông môn lớn nhỏ và thế gia rắc rối phức tạp, sâu không lường được.

Nếu ngươi muốn làm một việc gì đó, phải có người phía sau, nếu không, ngươi sẽ không làm được gì cả.

Đối đầu?

Ông ta đã từng đối đầu, nhưng kết quả là, ông ta bị chuyển từ nhân vật nòng cốt thư viện đến đây.

Ngươi không làm thì không sao, nhưng nếu ngươi muốn làm thì xung quanh ngươi sẽ toàn kẻ thù của ngươi.

Trong một số nơi, khi ánh sáng chiếu vào bóng tối thì đó chính là nơi có tội.

Bóng tối chính là nơi có tội.

Thiếu niên đột nhiên nói: "Ông nội hối hận sao?"

Dương Cập khẽ nói: “Hối hận, đến xanh cả ruột rồi... nếu năm đó ông nội biết linh hoạt một chút, gia tộc sẽ không bị ép thành như vậy, cháu cũng có thể đi đến thư viện, chứ không phải bị bọn họ nhắm vào, là ông nội hại gia tộc, hại luôn cả tiền đồ của cháu...”

Thiếu niên hơi cúi đầu, yên lặng không nói.

Thật ra, với tài năng của Dương Việt, gã chắc chắn có thể gia nhập tổng viện của thư viện, dù sao, gã mới mười tám tuổi đã đạt đến cảnh giới Đạo Tiên, vào trong thư viện, cũng là một thiên tài, nhưng bởi năm đó xảy ra một vài chuyện, người phía trên không muốn người của nhà họ Dương gã tiến vào tổng viện của thư viện...

Bọn họ cũng đã thử nhưng không có tác dụng gì cả.

Thiếu niên đột nhiên ngẩng đầu lên: "Viện trưởng hy vọng thư viện có thể trở nên tốt hơn”.

Dương Cập khẽ lắc đầu: “Viện trưởng... vẫn còn quá trẻ! Mọi người theo viện trưởng lăn lộn, không phải muốn thế giới trở nên tốt đẹp hơn, mà để kiếm lợi...”

Thiếu niên yên lặng một lúc lâu, nói: “Ông nội, ông hy vọng sau này cháu sẽ trở thành người như nào?”

Dương Cập trầm mặc hồi lâu, cuối cùng cũng ngẩng đầu nhìn bầu trời ngoài điện, nhẹ giọng nói: “Ông hy vọng cháu là một người tốt, nhưng ông nội biết, trên đời này, người tốt không thể làm được... giống như Phương Ngự, gã là người tốt, nhưng kết quả là gì? Nhiều khi, người càng xấu, lòng càng ác thì càng sống tốt, còn người càng tốt, lòng càng thiện, thì càng thê thảm... Thế gian này rốt cuộc làm sao vậy chứ?”
Chương 2135: Hết thuốc chữa

Trong thời không đặc biệt, Diệp Quân nhìn ông cháu trong đại điện, hồi lâu cũng không nói gì.

Hắn từng ở tầng dưới, nhưng dù sao nhà họ Diệp cũng chỉ là gia tộc nhỏ, khi đó hắn không tiếp xúc với thế giới tầng trên, cũng không hiểu quy tắc vận hành của cả vũ trụ thế giới, chứ đừng nói đến việc hiểu rõ nhân tính. Sau đó hắn kế thừa gia nghiệp, hắn càng không cần tiếp xúc và tìm hiểu vì hắn là người có quyền lớn nhất, tất cả quy tắc đều do hắn đặt ra.

Lúc này khi gặp được Phương Ngự và Dương Cập, hắn mới hiểu ra có nhiều lúc mình đúng là nghĩ quá đơn giản.

Như Dương Cập đã nói, những người và thế lực đi theo mình có mục đích gì?

Vì tín ngưỡng sao?

Không!

Họ đều là vì lợi ích.

Điều này là sai à?

Không sai!

Người ta không vì lợi ích thì tại sao phải đi theo mình?

Người sai không phải họ mà là bản thân mình, là mình nghĩ thế giới này và trật tự này quá đơn giản.

Mấy năm nay mình vẫn luôn không ngừng thu phục các thế lực ở ngoài, tưởng chừng như khiến học viện Quan Huyên ngày càng lớn mạnh, thật ra mình chưa thực sự thay đổi bản chất của cả vũ trụ, không chỉ thế mà còn có thể khiến một số nơi trở nên tồi tệ hơn.

Nhân tính!

Lúc này hắn nghĩ đến một câu nói của cô cô váy trắng từng nói với hắn trước kia: Điều khó thay đổi nhất ở thế giới này là nhân tính và lòng người.

Vũ trụ Quan Huyên có mạnh hay không không nên đánh giá bằng việc vũ trụ Quan Huyên có bao nhiêu cường giả đỉnh cấp, giàu có thế nào, mà nên đánh giá bằng việc bây giờ những người ở tầng thấp trong vũ trụ Quan Huyên sống có hy vọng hay không.

Nghĩ đến đây Diệp Quân thở dài, mình muốn thiết lập một trật tự công bằng, suy nghĩ này không sai, sai ở chỗ mình vẫn chưa làm tốt.

Diệp Quân quay đầu nhìn Tịnh tông chủ bên cạnh, khuôn mặt Tịnh tông chủ không chút cảm xúc.

Diệp Quân thu lại ánh mắt, hắn nhìn ông cháu Dương Cập trong điện, sau đó lại nhìn Phương Ngự đã quay về trong điện của mình.

Phương Ngự vừa về đến điện của mình, một ông lão chạy vào.

Nhìn thấy ông lão, Phương Ngự hơi ngạc nhiên: “Tộc trưởng?”

Người đến chính là tộc trưởng nhà họ Phương, Phương Đình.

Sắc mặt Phương Đình rất khó coi: “Tiểu Ngự, rốt cuộc chuyện là thế nào? Chuyện là sao?”

Nghe Phương Ngự nói xong, Phương Đình sững sờ hồi lâu, một lúc sau mới thở dài: “Thì ra là thế, thảo nào…”

Phương Ngự hơi khó hiểu: “Tộc trưởng, sao thế ạ?”

Phương Đình lại thở dài: “Cách đây không lâu, viện Xét Duyệt bỗng nói với bọn ta là nhà của chúng ta đã không qua xét duyệt, chúng ta không được phép ở đó nữa… Không chỉ vậy, hai vị trí học nhập của Phương Vân và Phương Lăng cũng đã bị từ chối, nói là chúng không đủ điều kiện để tuyển thẳng, còn…”

Nói đến đây ông ta muốn nói lại thôi.

Phương Ngự có cảm giác không lành hỏi: “Sao thế ạ?”

Phương Đình thấp giọng nói: “Nhà họ Nhạc đến hủy hôn”.

Phương Ngự sửng sốt: “Hủy hôn?”

Phương Đình gật đầu, sắc mặt khó coi: “Tất cả dấu hiệu đều cho thấy cậu đắc tội với ai đó, hơn nữa còn không phải là người tầm thường, bây giờ họ đều không dám đến gần nhà họ Phương, e bị liên lụy…”

Phương Ngự trầm giọng nói: “Tộc trưởng, ta xin lỗi”.

Phương Đình do dự một lúc, sau đó thở dài: “Bọn họ muốn lôi kéo quan hệ với cậu, dù sao cậu cũng là người từng gặp được viện trưởng, nếu cậu có thể trở thành người của bọn họ, dĩ nhiên là chuyện tốt với họ, mà cậu lại từ chối”.

Nói đến đây, ánh mắt ông ta hiện lên vẻ phức tạp: “Tiểu Ngự, cậu phải biết mặc dù cậu đã từng gặp viện trưởng, nhưng đối với họ, cũng chỉ là gặp một lần, họ sẽ không cho rằng cậu và viện trưởng là huynh đệ, cậu hiểu điều này chứ?”

Phương Ngự gật đầu: “Ta hiểu”.

Phương Đình hơi khó hiểu: “Vậy tại sao cậu còn muốn làm thế?”

Phương Ngự im lặng.

Phương Đình lại nói: “Tiểu Ngự, chắc cậu cũng biết lần này là một cơ hội lớn để nhà họ Phương chúng ta vực dậy, có thể nói là cơ hội ngàn năm hiếm gặp, chỉ cần nắm lấy được cơ hội này, nhà họ Phương chúng ta có thể vươn lên, có thể trở thành gia tộc lớn, thế hệ tiếp theo của cậu cũng sẽ có thể có được nhiều cơ hội hơn… Điều này có thể thay đổi cơ hội của cả gia tộc chúng ta, cậu… biết không?”

Nói đến cuối, giọng ông ta hơi run, còn xen lẫn chút tức giận.

Phương Ngự khẽ nói: “Ta biết cả”.

Mắt Phương Đình hơi đo đỏ: “Vậy tại sao cậu còn muốn làm thế?”

Phương Ngự nhìn Phương Đình: “Tộc trưởng, ông còn nhớ lần đầu tiên ta tham gia khảo sát Quan Huyên Vệ không? Khi đó, với thực lực của ta, vốn dĩ ta có thể vào đó nhưng kết quả thì sao? Ta phải nhường đường cho người khác, bởi vì những chỗ đó đã có người khác giành trước trong nội bộ rồi, ông có biết lúc đó ta tuyệt vọng đến mức nào không? Ta có năng lực, tại sao không thể vào được? Chỉ vì ta không có quan hệ? Chỉ vì không có quan hệ nên kết cục như vậy hả?”

Nói rồi gã lắc đầu, chậm rãi siết chặt hai tay: “Tộc trưởng, sau này ta được nhận vào Quan Huyên Vệ là nhờ viện trưởng đã cho ta một cơ hội, một cơ hội công bằng, hôm đó lúc huynh ấy ngồi trước cửa điện Quan Huyên nói chuyện với ta, huynh ấy vỗ vai ta nói rằng: Phương huynh, chúng ta đều phải cố gắng, chúng ta không nên để các tu sĩ thế hệ trẻ vũ trụ Quan Huyên đánh mất hy vọng với tương lai…”

“Ngu ngốc!”

Hai mắt Phương Đình đỏ hoe, đau lòng nói: “Tiểu Ngự, cậu thật sự rất ngu ngốc, cậu nghĩ viện trưởng coi cậu là huynh đệ thật sao? Cậu sai rồi, một nhân vật cấp cao như viện trưởng có thể bình tĩnh hòa nhã nói chuyện với cậu, thậm chí xưng huynh gọi đệ với cậu, nhưng cậu không nên coi mình và viện trưởng là huynh đệ. Cậu thử nghĩ xem cậu không có tài, không có thế gia và tông môn lớn mạnh, cũng không thể mang lại lợi ích gì cho viện trưởng, sao huynh ấy có thể xưng huynh gọi đệ với cậu? Tại sao ngay cả đạo lý đơn giản như vậy mà cậu cũng không nhìn thấu hả?”

Phương Ngự sửng sốt hồi lâu, đột nhiên bật cười lớn: “Cho dù lúc đó huynh ấy chỉ là tùy ý, không thật sự coi ta là huynh đệ thì cũng không sao cả, dù sao ta cũng coi huynh ấy như huynh đệ…”, Phương Đình lắc đầu: “Cậu đúng là hết thuốc chữa”.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK