Mục lục
Hậu Duệ Kiếm Thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 466: Ôi chao, què mất rồi!

Bát Uyển tỷ?

Diệp Quân hơi ngờ ngợ, ai vậy?

Hắn nhìn phía cuối con đường, một cô gái cưỡi trâu chầm chậm đi tới, là một con trâu đực trưởng thành, hai cái sừng cong như đao, vô cùng bá đạo.

Tuổi tác của cô gái cưỡi trên lưng trâu có vẻ không lớn lắm, chỉ tầm mười sáu, mười bảy, mặc quần áo vải bình thường, trên đồ còn có mấy miếng vá, eo buộc một dây thừng, trong dây thừng còn nhét một nhúm cỏ, sau lưng cô ấy còn mang một cái bát lớn.

Cô ấy không đẹp tuyệt trần nhưng trông rất thanh tú, đặc biệt là đôi mắt, trong suốt như hồ nước mùa thu.

Cô ấy tết một bím tóc dài, tóc mai hai bên lơ thơ.

Bát Uyển tỷ!

Diệp Quân đang ngờ vực thì cô gái trên lưng trâu bỗng nhún người ngảy xuống, lúc cô ấy nhảy xuống, thời không trước mặt Diệp Quân bỗng gợn sóng!

Đồng tử Diệp Quân rút lại, giây phút này, hắn cảm nhận được sự nguy hiểm trước nay chưa từng có!

Không dám sơ suất!

Diệp Quân đâm một nhát kiếm ra!

Hai mươi nhát kiếm!

Lúc này, một chưởng ấn núi lớn bỗng xuất hiện trước mặt hắn!

Thịch!

Chớp mắt, Diệp Quân đã lùi ra sau trăm trượng, hắn vừa dừng lại cánh tay phải đã nứt toác, máu tươi bắn ra, còn khí kiếm trong tay hắn đã vụn vỡ thành trăm mảnh!

Diệp Quân thầm kinh hãi!

Lúc này, cô gái kia bỗng xông lên phía trước, khẽ quát: "Ban Sơn!"

Dứt lời, tay phải của cô ấy bỗng quét về phía Diệp Quân.

Ầm!

Thời không trong vòng trăm trượng xung quanh Diệp Quân chấn động kịch liệt, đồng tử Diệp Quân thít lại, không dám khinh suất, hắn lập tức đâm kiếm ra!

Hai mươi lăm nhát kiếm!

Nhưng, vào giây phút kiếm đâm ra...

Rầm!

Diệp Quân và thời không trăm trượng quay hắn đều bị đánh bay về phía bên phải mấy trăm trượng!

Vừa dừng lại, thời không quanh Diệp Quân đã vỡ nát, máu tươi ứa ra qua khóe miệng hắn.

Nhưng đúng lúc này, cô gái kia bỗng lộn ngược và đánh một quyền xuống đấy: "Phá Địa!"

Quyền này vừa đấm xuống, một luồng sức mạnh hủy thiên diệt địa bỗng trào lên từ sâu trong lòng đất dưới chân Diệp Quân!

Ấy vậy mà bấy giờ, Diệp Quân lại biến mất như một hồn ma, chỗ hắn vừa đứng, một luồng sức mạnh phóng thẳng lên cao mấy trăm trượng, những nơi nó đi qua, thời không đều hóa thành tro bụi!

Vù!

Một tia kiếm quang xuyên tới trước mặt cô gái!

Thuấn Sát Nhất Kiếm!

Thanh kiếm này là kiếm Ẩn Tiên.

Lúc này, cô gái bỗng nhích chân trái sang phía bên trái, hai cánh tay khẽ huơ về phía bên trái rồi mạnh mẽ quật sang phải, khẽ quát: "Hám Thiên!"

Ầm!

Thời không trong vòng nghìn trượng trước mặt cô gái ầm ầm vỡ nát, cùng lúc đó, Diệp Quân bị đánh bay ra mấy trăm trượng, cuối cùng đập mạnh xuống con sông nhỏ kia khiến nước sông văng lên cao mười mấy trượng.

Cô gái không đánh tiếp nữa, cô ấy quay người đi vào trong thôn. Lúc này, mọi người trong thôn đang vỗ tay: “Bát Uyển vô địch!”

Cô gái tên Bát Uyển kia khẽ nhấc tay phải rồi áp nhẹ xuống dưới, thản nhiên nói: "Thao tác cơ bản, thao tác cơ bản... mọi người tiếp tục cổ vũ đi... Vương Nhị Ngưu, ngươi chưa ăn cơm à? Vỗ tay nhẹ thế, có tin ta tới nhà ngươi ăn cơm không?"

Nghe thế, chàng trai tên Vương Nhị Ngưu tái mặt, gã vội vã đứng dậy, vỗ tay nhiệt liệt đến nỗi hai lòng bàn tay đỏ chót.

Những người khác khi nghe đến câu "Tới nhà ngươi ăn cơm" thì cũng tái mặt, cuống quýt vỗ tay, một ông cụ cụt một tay cũng vội vỗ tay lên đùi đen đét, vỗ đến nỗi đùi ông lão run lên bần bật.

Bỗng chốc, tiếng vỗ tay vang lên như sấm trong thôn làng!

Trong tiếng vỗ tay của mọi người, Bát Uyển đi tới trước con trâu kia, cô ấy rút ra một nhúm cỏ trên dây thừng bên eo rồi đặt trước miệng nó, con trâu há miệng rồi bắt đầu nhai cỏ.

Bát Uyển khẽ vuốt sừng trâu: "Này trâu, ta mời ngươi ăn cỏ, ngươi mời ta ăn thịt trâu nhé?"

Con trâu bỗng nhả hết cỏ trong miệng ra, dù Bát Uyển có đút thế nào nó cũng không ăn nữa.

Bát Uyển nhếch miệng: "Đồ hẹp hòi, ta mời ngươi ăn nhiều cỏ vậy, đổi lấy tí thịt trâu ngươi cũng không cho!"

Con trâu: "..."

Bát Uyển dẫn con trâu đi về phía xa trong ánh nhìn của mọi người.

Thấy Bát Uyển đi càng lúc càng xa, mọi người mới thở phào nhẹ nhõm.

Ông cụ vỗ đùi vừa nãy thì nhũn cả chân ra, cái đùi của ông ấy đã sưng cả lên.

Hết cách rồi!

Những nơi Bát Uyển đi qua, không còn một hạt gạo nào!

Ngoài thôn, bên sông.

Diệp Quân từ từ bò lên, chỉ có một từ để diễn tả hắn lúc này: thê thảm!

Toàn thân nứt toác, máu tươi nhuộm đỏ cả áo quần.

Quan trọng nhất là, kiếm Ẩn Tiên đã nát!

Diệp Quân nằm trên đất, bây giờ hắn hơi ngơ ngác!

Bị áp đảo hoàn toàn!

Tốc độ mà hắn lấy làm kiêu ngạo chẳng có tác dụng gì cả khi đối mặt với cô gái kia!

Diệp Quân thầm hỏi: "Tiền bối, cô gái kia thật sự chỉ mới mười sáu, mười bảy tuổi ạ?"

Giọng nói bí ẩn: "Đúng vậy!"

Diệp Quân im lặng.

Giọng nói bí ẩn hỏi: "Sao thế?"

Diệp Quân cười nói: "Núi cao còn có núi cao hơn!"

Nói rồi hắn lấy một viên đan dược ra uống.

Một lát sau, thương tích của Diệp Quân đã khôi phục hòm hòm, hắn đứng dậy rồi lại tiếp tục tới trước thôn.

Có một ông cụ đang ngồi trước cổng thôn không xa, ông ta chống gậy, trông có vẻ đi đứng không tiện.

Ông cụ nhìn Diệp Quân: "Tới tìm Bát Uyển à?"

Diệp Quân gật đầu: "Vâng!"

Ông cụ quan sát Diệp Quân rồi nói: "Ta nói cho cậu biết, Bát Uyển sẽ không thích công tử bột như cậu đâu, con bé thích người mạnh mẽ như Nhị Ngưu nhà ta, có sức làm việc! Một ngày Nhị Ngưu nhà ta cày được đến mười mẫu ruộng, cậu làm được không?"

Diệp Quân nhìn ông cụ, không trả lời mà tiếp tục đi về phía trước.

Thấy Diệp Quân không trả lời mình, ông cụ nhíu mày hỏi: "Cậu bị điếc à?"

Diệp Quân nhìn chân của ông cụ rồi hỏi: "Có phải chân ông bị người khác đánh què không?"

Ông cụ nghe vậy thì như bị xát muối lên vết thương, chợt nổi cơn thịnh nộ, chống gậy đứng bật lên...

Diệp Quân bỗng xẹo người, đi cà nhắc: "Ôi chao, què rồi! Què mất rồi!"

Ông cụ: "..."
Chương 467: Thịt rồng ngon không?

Diệp Quân đi vào trong thôn, lúc người dân trong thôn nhìn thấy Diệp Quân cũng chẳng tỏ vẻ sợ hãi mà còn hiếu kỳ quan sát hắn.

Mấy người phụ nữ vừa cười vừa nói gì đó, Diệp Quân nghe cũng không hiểu mấy, gì mà 'công phu', 'tư thế', 'bền', 'chắc to lắm'...

Hắn nghe cũng chẳng hiểu gì, thầm nghĩ mấy người nghe hiểu ngôn ngữ này chắc phải lợi hại lắm.

Chẳng mấy chốc Diệp Quân đã tới trước một căn nhà tranh, trước nhà có một con trâu già, chính là con trâu vừa nãy Bát Uyển cưỡi. Con trâu nhìn Diệp Quân, hứ một tiếng rồi quay người lại.

Diệp Quân nhíu mày, ý mày là gì?

Lúc này, trong nhà có tiếng động, Diệp Quân nhìn vào trong, thấy một cô gái đang thổi lửa trước bếp lò.

Chính là Bát Uyển.

Như phát hiện ra điều gì đó Bát Uyển quay đầu nhìn Diệp Quân, lúc nhìn thấy hắn, cô ấy bỗng nhíu mày.

Lúc nhìn thấy mặt của Bát Uyển, Diệp Quân cũng hơi ngẩn ra.

Mặt cô ấy dính đầy nhọ nồi!

Bát Uyển nhìn Diệp Quân, hai tay siết lại, Diệp Quân vội nói: "Cô nương, đợi đã!"

Bát Uyển nhìn Diệp Quân: "Ngươi còn dám tới đây à?"

Diệp Quân do dự một lát rồi hỏi: "Ta có thể vào trong không?"

Bát Uyển không trả lời mà quay người tiếp tục nhóm lửa.

Diệp Quân chần chừ rồi bước vào trong căn nhà tranh, nhà không lớn, chỉ có ba cái bếp, ba cái nồi lớn và một cái ghế gỗ.

Diệp Quân đi tới bên cạnh Bát Uyển, hắn nhìn cô gái trước mặt rồi nói: "Cô nương, ta tới đây không có ác ý nào cả!"

Bát Uyển nhìn Diệp Quân, hỏi: "Có gạo không?"

Gạo?

Diệp Quân sững người.

Bát Uyển nhíu mày: "Vẻ mặt của ngươi vậy là sao? Ngươi không ăn cơm hả?"

Diệp Quân trầm mặc một lát rồi nói: "Không có gạo, nhưng có thịt rồng, được không?"

Bát Uyển ngờ vực: "Thịt rồng là gì?"

Diệp Quân nhìn Bát Uyển: "Cô chưa từng nhìn thấy rồng à?"

Bát Uyển lắc đầu: "Chưa! Ngon không?"

Diệp Quân ngồi xuống trước mặt cô ấy rồi hỏi: "Ăn thử không?"

Bát Uyển vội vã gật đầu: "Được được!"

Diệp Quân lấy ra hai miếng thịt rồng, thấy hai miếng thịt rồng, mắt Bát Uyển sáng hẳn lên. Diệp Quân mỉm cười rồi bắt đầu nổi lửa nướng thịt rồng.

Bát Uyển ngồi trước bếp lửa, chốc chốc lại nhìn miếng thịt rồng đầy thèm thuồng, suýt chảy nước miếng.

Diệp Quân nhìn Bát Uyển, hỏi: "Cô nương, bao lâu rồi cô chưa được ăn cơm?"

Bát Uyển suy nghĩ rồi đáp: "Lâu lắm rồi, bọn họ đều không chịu cho ta mượn gạo!"

Diệp Quân do dự rồi nói: "Cô chưa từng ra ngoài à?"

Bát Uyển: "Thế giới bên ngoài hả?"

Diệp Quân gật đầu.

Bát Uyển: "Chưa!"

Diệp Quân ngờ vực: "Thế cô tu luyện bằng cách nào?"

Bát Uyển nhìn Diệp Quân: "Tu luyện hả?"

Diệp Quân gật đầu: "Ừ!"

Bát Uyển: "Ý ngươi nói là đánh nhau à?"

Diệp Quân nhìn Bát Uyển rồi gật đầu: "Đúng vậy!"

Bát Uyển nhíu mày, vẻ mặt mờ mịt: "Đánh nhau mà cũng cần phải tu luyện hả? Chẳng phải muốn đánh thế nào thì cứ đánh thế ấy thôi sao?"

Diệp Quân im lặng, trông cô nương này không giống đang nói dối.

Không tu luyện!

Trời sinh đã biết đánh nhau à?

Đương nhiên Diệp Quân không tin lắm.

Bát Uyển bỗng hỏi: "Ngươi còn thịt rồng này không?"

Diệp Quân gật đầu: "Còn!"

Bát Uyển chớp mắt: "Có thể cho ta mượn một ít không?"

Diệp Quân cười nói: "Có thể!"

Nói rồi, hắn lấy ra hai miếng thịt rồng đưa cho Bát Uyển.

Thịt của tộc Chân Long này, hắn ăn cả đời cũng không hết!

Bát Uyển ôm thịt rồng chạy ra ngoài!

Diệp Quân khó hiểu.

Chẳng mấy chốc, Bát Uyển đã xách một cái thùng gỗ nhỏ vào, trong thùng gỗ chứa đầy gạo!

Bát Uyển nhếch miệng cười: "Ăn thịt mà không có cơm sao được?"

Nói rồi cô ấy đổ hết gạo vào nồi và nấu thành cơm.

Một hồi sau, thịt rồng đã nướng xong, cơm cũng chín.

Bát Uyển lấy cái bát còn to hơn cả cái đầu ở phía sau lưng ra rồi xới cho mình một bát cơm đầy, như nghĩ ra điều gì đó, cô ấy bỗng nhìn Diệp Quân, hỏi với vẻ đề phòng: "Ngươi có ăn cơm không?"

Diệp Quân ngập ngừng hỏi: "Ta được ăn không?"

Bát Uyển gật đầu: "Ngươi không ăn thì ta ăn một mình nhé".

Nói rồi, cô ấy lấy ra một cái thìa gỗ thật to, bắt đầu ăn hùng hục. Cô ấy ăn hai thìa cơm không rồi xé miếng thịt rồng ăn kèm.

Diệp Quân nhìn cô gái ăn cơm hùng hục trước mặt thì lòng hơi mờ mịt.

Lúc này, Bát Uyển đã ăn hết bát cơm, nhưng cô ấy không dừng lại mà xới cho mình bát thứ hai.

Cứ như vậy, một mình cô ấy ăn hết cả một nồi cơm trong sự ngỡ ngàng của Diệp Quân.

Một lần ăn hết cả nồi cơm to!

Diệp Quân hơi ngơ ngác.

Ăn cơm xong, Bát Uyển dựa ngửa ra chiếc ghế gỗ bên cạnh, ợ một cái rồi nhìn Diệp Quân: "Ăn của người thì phải giúp người, ngươi cần ta làm gì, nói đi!"

Diệp Quân nhìn Bát Uyển: "Ta muốn cọ xát với cô thêm lần nữa!"

Bát Uyển hỏi: "Cọ xát, là đánh nhau đúng không?"

Diệp Quân gật đầu: "Ừ!"

Bát Uyển gật đầu: "Được!"

Diệp Quân mỉm cười, hắn đứng lên định ra ngoài nhưng Bát Uyển đã cầm cây gậy mồi lửa bên cạnh đánh về phía đầu Diệp Quân!

Tốc độ cực nhanh, nhanh đến độ Diệp Quân còn chưa kịp phản ứng đã bị gậy mồi lửa đánh lên đầu!

Vù!

Diệp Quân bị đánh bay ra ngoài...

Diệp Quân: "???"
Chương 468: Rắc rối vậy?

Diệp Quân nằm bò trên đường.

Lúc này, đầu hắn nặng như chì.

Trước nhà tranh, Bát Uyển cầm gậy mồi lửa nhìn chằm chằm Diệp Quân, nói đúng hơn là nhìn đầu của hắn, chắc đang định tiếp tục đánh thêm gậy nữa!

Nhưng nghĩ lại, vừa nãy mới ăn một bữa cơm của người ta, không được quá đáng, thế nên cô ấy từ bỏ ý định thừa thắng xông lên.

Bấy giờ, Diệp Quân từ từ đứng dậy, hắn lắc đầu thật mạnh, cơn choáng váng dần dần tan biến.

Diệp Quân quay đầu nhìn Bát Uyển đứng trước nhà tranh, ngờ vực hỏi: "Bát Uyển cô nương, sao cô lại tập kích ta?"

Bát Uyển nhìn chằm chằm Diệp Quân, ngờ vực hỏi: "Tập kích là gì?"

Diệp Quân trầm giọng nói: "Chính là đánh lén!"

Bát Uyển nhíu mày: "Là ngươi nói muốn cọ xát mà!"

Diệp Quân gật đầu: "Đúng là ta nói muốn cọ xát, nhưng chúng ta phải ra khỏi nhà tranh, tìm một nơi rộng rãi để cọ xát chứ? Sao cô lại đột ngột đánh lén như vậy chứ?"

Bát Uyển hỏi: "Người ở thế giới bên ngoài các ngươi đánh nhau đều rắc rối vậy à?"

Diệp Quân trầm mặc.

Bát Uyển lại nói: "Đánh lại lần nữa không?"

Diệp Quân gật đầu: "Đánh!"

Nói rồi, hắn vội bổ sung: "Chúng ta ra ngoài tìm một nơi rộng rãi để đánh!"

Người trong thôn này đều là người bình thường, không chịu nổi trận đánh của hai bọn họ đâu!

Bát Uyển gật đầu: "Được!"

Diệp Quân quay người ngự kiếm bay tới một vùng thảo nguyên cách thôn trăm dặm, hắn vừa dừng lại thì Bát Uyển đã xuất hiện cách hắn không xa rồi!

Diệp Quân nhìn Bát Uyển với vẻ mặt nặng nề.

Tốc độ của Bát Uyển không hề chậm hơn hắn, đây là lần đầu tiên hắn gặp người trẻ có tốc độ tương đương hắn!

Bát Uyển cầm gậy mồi lửa, cô ấy nhìn Diệp Quân: "Đánh nhau tốn sức lắm, thế nên ngươi lo cơm cho ta, được không?"

Diệp Quân cười nói: "Bao no!"

Nghe vậy, khóe miệng Bát Uyển khẽ nhếch lên, để lộ hai chiếc răng nanh nhỏ: "Ăn cơm! À nhầm, đánh thôi!"

Nói xong, cô ấy bỗng nhún người nhảy lên, tốc độ nhanh như sét đánh, những nơi cô ấy lướt qua đều có một luồng năng lượng mạnh mẽ đánh nát thời không, cực kỳ ghê rợn.

Chớp mắt, cô ấy đã tới trước mặt Diệp Quân, khẽ quát một tiếng rồi vung gậy đánh xuống ót của Diệp Quân.

Ầm!

Gậy này đánh xuống, thời không trong vòng trăm trượng xung quanh Diệp Quân lõm xuống.

Vẻ mặt Diệp Quân nặng nề, trong lòng cũng vô cùng chấn động.

Hắn không tránh né, cũng không có cách nào tránh né, vì gậy này đã phong tỏa tất cả đường lui của hắn!

Đành phải đối đầu trực diện thôi!

Diệp Quân đâm một kiếm ra!

Ba mươi nhát kiếm!

Lần này hắn dùng kiếm ý vô địch!

Đối diện với cô gái Bát Uyển này, hắn không dám lơ là hay khinh suất gì.

Một kiếm quyết định thắng thua!

Lúc nhát kiếm này đánh ra, khu vực thời không lõm xuống chỗ hắn đứng bất chợt nứt ra!

Ầm!

Bỗng chốc, thời không trong vòng nghìn trượng nổ tung, năng lượng mạnh mẽ khiến Diệp Quân liên tục lùi sau ra đến mấy trăm trượng.

Bát Uyển cũng lùi sau gần trăm trượng, cô ấy dừng lại rồi nhìn gậy mồi lửa trong tay mình, một làn gió thổi qua, gậy mồi lửa chợt hóa thành tro bụi!

Bát Uyển sững sờ.

Phía xa, Diệp Quân dừng lại, khóe miệng ứa máu, hắn nhìn tay phải của mình, bây giờ nó đã đứt lìa, máu tươi không ngừng phun ra từ bả vai phải.

Diệp Quân nhìn Bát Uyển ở đằng xa, vẻ mặt nghiêm trọng: "Bát Uyển cô nương, cô đang ở cảnh giới nào thế?"

Bát Uyển nhíu mày: "Cảnh giới gì?"

Diệp Quân trầm mặc.

Cô nương này hoàn toàn không biết cái gì là cảnh giới!

Bát Uyển bỗng cười phớ lớ: "Chúng ta ăn cơm đi!"

Diệp Quân đơ mặt ra.

Một lát sau, Diệp Quân lại hầm một nồi thịt rồng cho Bát Uyển, đương nhiên không thể thiếu một nồi cơm.

Diệp Quân dựa lưng vào tảng đá lớn bên cạnh, yên tĩnh trị thương.

Bát Uyển thì ngồi bên cạnh, cứ một miếng cơm lại một miếng thịt, ăn rất khí thế.

Một lát sau, thương tích của Diệp Quân đã hồi phục kha khá, hắn nhìn Bát Uyển rồi thầm hỏi: "Tiền bối, cô ấy thật sự không có cảnh giới ạ?"

Giọng nói bí ẩn: "Có!"

Diệp Quân hơi ngẩn ra: "Có sao?"

Giọng nói bí ẩn: "Có nhưng cô ấy không biết. Cô ấy cũng từng tu hành, nhưng cô ấy không biết mình đã tu hành".

Nghe thế, Diệp Quân càng mơ hồ hơn.

Trong tháp, Tiểu Tháp nói: "Cô gái này không đơn giản, có phải ngươi đã biết gì không?"

Giọng nói bí ẩn: "Ngươi không trêu vào người này được đâu, bớt hỏi đi!"

Tiểu Tháp: "..."

Lúc này, Bát Uyển đặt bát cơm xuống rồi nằm dài trên đất, ợ một cái thật kêu với vẻ mặt thỏa mãn.

Diệp Quân cười nói: "Bát Uyển cô nương, cô ăn no rồi à?"

Bát Uyển gật đầu: "No rồi! Đã rất lâu rồi ta chưa được ăn no!"

Diệp Quân cười nói: "Bát Uyển cô nương, sao cô học được cách đánh nhau vậy?"

Bát Uyển ngồi bật dậy, cô ấy nhìn Diệp Quân: "Ngươi muốn biết hả?"

Diệp Quân gật đầu: "Cô có tiện chia sẻ không?"

Bát Uyển cười đáp: "Có một sơn động, ta học trong đó đấy!"

Sơn động!

Diệp Quân ngờ vực: "Sơn động sao?"

Bát Uyển gật đầu: "Hay là ta dẫn ngươi tới đó nhé?"

Diệp Quân nhìn Bát Uyển, thấy vẻ mặt chân thật của cô ấy liền đáp: "Được!"

Bát Uyển cười: "Đi thôi!"

Nói xong cô ấy đứng dậy, quay người đi về phía xa.

Diệp Quân đi theo.

Chỉ chốc lát sau, Bát Uyển đã dẫn Diệp Quân tới trước một sơn động. Hai người cất bước vào trong, vách đá xung quanh sơn động tỏa ra tia sáng mờ ảo, thế nên trong động không hề tối.

Bát Uyển dẫn Diệp Quân tới trước một vách đá, trên vách đá đó có đặt một quyển sách cổ đã ố vàng.

Bát Uyển nhặt quyển sách cổ lên đưa cho Diệp Quân: "Ta học từ trong này!"

Diệp Quân nhận quyển sách cổ, hắn mở ra xem, trang đầu tiên có bốn chữ lớn: Bất Bại Quyền Kinh!

Bất Bại Quyền Kinh!

Diệp Quân lật từng trang, một lát sau, sắc mặt hắn trở nên cực kỳ nghiêm trọng.

Không biết quyển Bất Bại Quyền Kinh này ở cấp bậc nào, tổng cộng có sáu thức, lần lượt là: Ban Sơn, Phá Địa, Hám Thiên, Trích Tinh, Cầm Nguyệt, Táng Thần.

Diệp Quân không tiếp tục xem nữa, hắn nhìn Bát Uyển: "Cô học hết rồi à?"

Bát Uyển gật đầu: "Đúng vậy!"

Diệp Quân im lặng.

Rõ ràng lúc giao đấu, cô gái này đã nương tay với hắn.

Nghĩ tới đây, Diệp Quân lắc đầu cười.

Trước đây, hắn luôn cảm thấy mình quá sức yêu nghiệt, do năng lực tăng quá nhanh nên hắn cảm thấy mình phi thường. Nhưng bây giờ xem ra, tầm nhìn của mình còn hạn hẹp quá!

Đúng như tiền bối bí ẩn nói, thiên tài yêu nghiệt của vũ trụ này nhiều bao nhiêu kể xiết?

Núi cao còn có núi cao hơn!

Diệp Quân cười rồi nhìn Bát Uyển: "Bát Uyển cô nương, vật này cực kỳ trân quý, sao cô không mang nó đi?"

Bát Uyển bình tĩnh nói: "Mang đi làm gì? Có ăn được đâu!"

Diệp Quân trầm mặc.

Tính cách của cô nương này... thật đặc biệt!

Bát Uyển lại nói: "Nếu muốn học, ngươi cũng có thể xem".

Diệp Quân chân thành nói: "Nếu ở thế giới bên ngoài, vật này quý giá lắm đó!"

Bát Uyển lắc đầu: "Việc đó không liên quan tới ta. Trước khi ta tới, nó đã nằm ở đây, nó không phải là đồ của ta, đương nhiên ta không thể mang nó đi được. Nhưng nếu nó là đồ ăn thì chưa chắc".

Diệp Quân chỉ biết lắc đầu cười, tính tình của cô gái này thật hiếm thấy.

Diệp Quân mở cuốn quyền kinh ra, sau khi ghi nhớ toàn bộ chiêu thức tâm pháp, hắn lại đặt quyển sách về chỗ cũ.

Bát Uyển nhìn Diệp Quân: "Ngươi không cầm đi à?"

Diệp Quân cười nói: "Trước khi ta tới, nó đã nằm ở đây, nó không phải là đồ của ta, đương nhiên ta không thể mang nó đi được".

Bát Uyển hơi ngẩn ra, cô ấy nhìn Diệp Quân rồi khẽ nói: "Ngươi thật là, sao lại bắt chước lời nói của ta?"

Diệp Quân cười ha hả.
Chương 469: Nguy hiểm!

Bát Uyển bỗng kéo Diệp Quân đi ra ngoài: "Đi thôi, đi thôi!"

Diệp Quân ngơ ngác: "Sao thế?"

Bát Uyển thành thật: "Tới giờ ăn rồi!"

Diệp Quân đơ mặt ra, chẳng phải cô vừa mới ăn xong à?

Bát Uyển liếc Diệp Quân: "Ngươi vậy là không được nhé, tới giờ ăn mà không thấy tích cực chút nào, trong thôn này, ăn cơm mà không tích cực là không cưới được vợ đâu!"

Diệp Quân đen mặt.

Đúng vào lúc hai người chuẩn bị rời đi, Diệp Quân chợt quay đầu nhìn, thấy trên vách động đã xuất hiện một phù ấn đỏ như lửa từ lúc nào không hay, phù ấn hơi lập lòe rồi dần dần mờ đi.

Diệp Quân sững người.

Mà lúc này, Bát Uyển đã kéo hắn chạy vội.

Chạy ra khỏi sơn động, Bát Uyển dừng lại, cô ấy hít sâu vào một hơi rồi ngoảnh đầu nhìn lại vào trong sơn động, khẽ nói: "Lại xuất hiện rồi!"

Diệp Quân khó hiểu: "Đó là gì vậy?"

Bát Uyển lắc đầu, lòng còn sợ hãi: "Ta không biết, nhưng thấy nó nguy hiểm lắm!"

Nguy hiểm!

Diệp Quân nhíu mày, đang định hỏi gì đó thì Bát Uyển đã lấy cái bát to sau lưng ra: "Ăn cơm thôi!"

Diệp Quân: "..."

Một lát sau, Diệp Quân nấu cơm cho Bát Uyển, hắn nấu hẳn hai nồi thịt rồng và hai nồi cơm.

Còn hắn ngồi một bên tu luyện Bất Bại Quyền Kinh!

Hắn là Võ Thần, đương nhiên có thể tu luyện được Bất Bại Quyền Kinh này rồi.

Vừa mới tu luyện, hắn thấy cũng dễ, chưa đến ba ngày hắn đã luyện thành Ban Sơn, Phá Địa. Nhưng tu luyện đến Hám Thiên thì lại gặp khó khăn.

Tu luyện gặp phải chỗ khó hiểu, hắn liền tới trước mặt Bát Uyển đang ngồi bên cạnh, khiêm tốn thỉnh giáo: "Bát Uyển cô nương, trong tâm pháp quyền kinh có nói khi thi triển chiêu Hám Thiên này, lúc vung tay cần phải tâm thần ý niệm hợp nhất, nhưng mỗi lần ta vung tay đều cảm thấy hơi kiệt sức, không thể nào phát huy được uy lực thật sự, vì sao vậy?"

Bát Uyển cắn một miếng thịt rồng rồi nói: "Ta không biết!"

Diệp Quân thần người ra.

Bát Uyển nhìn Diệp Quân: "Khó học lắm à?"

Diệp Quân ngập ngừng hỏi: "Lúc đầu cô học Bất Bại Quyền Kinh này tốn bao nhiêu thời gian?"

Bát Uyển xúc một thìa cơm lớn rồi nói: "Bằng thời gian một bữa ăn thôi!"

Diệp Quân trầm mặc.

Hắn thật sự đã bị đả kích!

Bằng thời gian một bữa ăn?

Diệp Quân bỗng thấy mình giống một kẻ vô dụng!

Mất ba ngày mới học được đến chiêu thức thứ ba!

Diệp Quân lắc đầu cười, hắn đi sang một bên, tiếp tục tu luyện.

Lúc này, giọng nói bí ẩn bỗng nói: "Vào cảnh giới 'kiếm tâm tương thông, người kiếm hợp nhất', bình tĩnh tập trung, đừng có tạp niệm gì cả".

Nghe lời khuyên, Diệp Quân vội gật đầu, hắn chậm rãi nhắm mắt lại, rất lâu sau, hắn cứ như một vị tăng sư đã nhập định.

Bấy giờ, lòng hắn không chút tạp niệm nào, tâm yên tĩnh, tinh thần thấu suốt.

Một lát sau, tâm pháp quyền kinh vận chuyển trong cơ thể hắn, chớp mắt, một luồng năng lượng mạnh mẽ đã hội tụ trên cánh tay hắn.

Diệp Quân mở bừng mắt, hai tay vung lên.

Ầm!

Thời không trong vòng nghìn trượng vụn vỡ!

Diệp Quân hít sâu vào một hơi, nụ cười hiện lên trên gương mặt điển trai.

Thành công rồi!

Diệp Quân nhìn hai cánh tay của mình, xem ra trước đây mình đã hấp tấp quá rồi!

Nóng lòng muốn đạt được sẽ khiến tâm thái thấp thỏm, cuối cùng không đạt được gì.

Nghĩ vậy, Diệp Quân không khỏi nhìn Bát Uyển đang ngồi ăn bên cạnh. Cô nương này tu hành nhanh như vậy, ngoài thiên phú trời sinh, có lẽ còn một nguyên nhân nữa, chính là đầu óc cô ấy đơn giản, không suy nghĩ gì ngoài việc ăn cơm.

Diệp Quân vốn định tiếp tục tu luyện, nhưng hắn lại phát hiện mình không thể tu luyện chiêu thức Trích Tinh.

Cảnh giới không đủ!

Chiêu võ càng mạnh càng cần nhiều huyền khí, chiêu thức Trích Tinh này, dùng tay không để hái sao, uy lực vô tận, cảnh giới của hắn bây giờ không thể nào tu luyện được.

Cảnh giới thấp chính là nhược điểm lớn nhất của hắn bây giờ.

Trước đây, cảnh giới thấp, hắn không thấy áp lực gì, hạng tôm tép như Lục Thiên hoàn toàn không đủ để kích phát tất cả thực lực của hắn.

Nhưng khi ra khỏi vũ trụ Quan Huyên, gặp những thiên tài của vũ trụ khác, hắn lập tức nhìn nhận ra được, cảnh giới qua thấp sẽ dễ chịu thiệt.

Ví như ngay bây giờ, nếu đánh nhau với Bát Uyển, hắn sẽ không có phần thắng.

Nhưng nếu cảnh giới của hắn đạt đến Nhân Tiên thì chưa biết thắng thua thế nào.

Vừa nãy hắn đã hỏi giọng nói bí ẩn, bà ấy ảo cảnh giới của Bát Uyển cô nương này là Nhân Tiên, chỉ là cô nương này không biết cảnh giới của mình mà thôi.

Diệp Quân thu hồi mạch suy nghĩ, nếu đã không thể tiếp tục thực lực Bất Bại Quyền Kinh này nữa thì hắn bắt đầu nghiên cứu cảnh giới thôi!

Cảnh giới Đại Kiếp!

Mục tiêu của hắn bây giờ là cảnh giới Đại Kiếp!

Hắn cũng đang tự áp chế cảnh giới của mình, vì hắn muốn áp chế đến cực hạn mới đột phá, như vậy cảnh giới sẽ vững chắc hơn.

Diệp Quân bắt đầu vận chuyển tâm pháp Vũ Trụ, linh khí trong trời đất ào ào đổ về phía hắn.

Hắn cũng lấy ra ít linh nguyên để hấp thu, phải công nhận lượng linh khí ẩn chứa trong linh nguyên cực kỳ khủng bố, mười linh nguyên bằng tất cả linh khí ở tiểu thế giới này gom lại.

Cứ vậy, sau mấy ngày ngồi tu luyện thì Diệp Quân bắt đầu cọ xát với Bát Uyển.

Tuy mỗi lần đều bị áp đảo nhưng hắn cũng được nâng cao rất nhiều, đặc biệt là tốc độ. Vì khi đánh với Bát Uyển, hắn phải nhanh hơn mới được, nếu để Bát Uyển nắm được cơ hội, hắn chỉ còn nước ăn đòn!

Cứ như vậy, mười ngày trôi qua!

Mỗi ngày đều tu luyện với cường độ cao, cuối cùng cảnh giới Tiểu Kiếp đã tự động nâng lên thành cảnh giới Đại Kiếp.

Sau khi cảnh giới đột phá lên Đại Kiếp, thực lực tổng thể của Diệp Quân chợt tăng lên rất nhiều, cuối cùng cũng không bị Bát Uyển áp đảo toàn diện nữa!

Bây giờ, hắn đã có thể dần dần phản kích được rồi.

Lại qua thêm hai mươi ngày nữa.

Trong quá trình đánh nhau với Bát Uyển, Diệp Quân đã đột phá lên cảnh giới Pháp Kiếp!

Sau khi lên Pháp Kiếp, tốc độ, thần hồn và sức mạnh tự thân của Diệp Quân đạt được một bước tiến rất lớn, hắn đã có thể đáp trả lại đòn đánh của Bát Uyển rồi.

Đương nhiên, tổng thể hắn vẫn đang ở thế yếu.

Hơn nữa, Bát Uyển vẫn chưa dùng ba chiêu thức sau để đánh hắn!

Bát Uyển cũng có điều lo lắng, cô ấy thấy không thể đánh chết chàng trai này được, đánh chết rồi thì cô ấy không còn đồ ăn nữa!

Mỗi ngày đánh một lần, chàng trai này lo năm bữa ăn!

Năm bữa ăn!

Chuyện tốt thế này, e rằng cả đời khó gặp!

Cứ như vậy, Diệp Quân và Bát Uyển đánh nhau suốt một tháng trời. Trong một tháng qua, dù Diệp Quân chưa đạt đến Phàm Cảnh, nhưng thực lực của hắn đã có sự biến hóa nghiêng trời lệch đất, vì hắn đã đột phá từ cảnh giới Pháp Kiếp lên cảnh giới Đạo Kiếp rồi!

Trong một tháng tăng liền ba cấp!

Vậy cũng chưa nhanh lắm, vì tâm pháp hắn tu luyện là Vũ Trụ Quan Huyên Pháp, mỗi ngày đều dùng linh nguyên, tiền bối bí ẩn còn thường xuyên chỉ điểm cho hắn nữa.

Nếu không nhờ hắn cật lực áp chế thì có lẽ cảnh giới của hắn sẽ còn cao hơn.

Để ổn định cảnh giới, hắn luôn áp chế cảnh giới của mình, mỗi lần đột phá đều là đột phá trong lúc chiến đấu kịch liệt với Bát Uyển.

Mà bây giờ, nếu Bát Uyển chỉ dùng ba chiêu thức đầu thì sẽ không thể uy hiếp được hắn nữa!

Ngược lại, kiếm của hắn đã bắt đầu uy hiếp được đến Bát Uyển!

Tốc độ kiếm của hắn bây giờ rất rất nhanh, đặc biệt trong lúc cận chiến, Bát Uyển đã cảm thấy hơi chịu không nổi rồi.

Ngoài ra hắn đã luyện thành công chiêu thức thứ tư Trích Tinh, không chỉ vậy, hắn đã bắt đầu thử dung hòa kiếm ý vô địch của mình vào trong Bất Bại Quyền Kinh này...

Được đấy, uy lực cực lớn!

Nhưng cũng tiêu hao quá nhiều.

Ấy thế mà Diệp Quân vẫn thấy rất hưng phấn.

Hắn tìm ra được một con đường mới toanh, võ đạo và kiếm đạo có thể dung hợp!

Phát hiện này khiến Diệp Quân mừng như điên!

Điều đáng nhắc tới là hiện nay hắn đã có thể xuất ra một lần bốn mươi nhát kiếm!

Bốn mươi nhát kiếm!

Nhiều hơn trước đây mười nhát kiếm!

Đừng nghĩ mười nhát kiếm là ít, mỗi lần thăng cấp trong Lâm Giới này đều cực kỳ khó khăn, càng về sau càng khó.

Như bây giờ, hắn muốn đạt đến bốn mươi mốt nhát kiếm thì phải đột phá thêm một cảnh giới mới làm được.

Tóm lại, nhờ tu luyện với Bát Uyển mà thời gian qua thực lực của hắn đã được nâng cao rất nhiều.

Ngày hôm nay, Diệp Quân tu luyện xong rồi nấu cho Bát Uyển hai nồi thịt, hai nồi cơm.

Sức ăn của Bát Uyển quả thật kinh người!

Nhoáng một cái, Bát Uyển đã giải quyết xong hai nồi thịt và hai nồi cơm, cô ấy rửa sạch bát rồi mang lại trên lưng.

Diệp Quân nhìn bụng của Bát Uyển, thầm tò mò, cô gái này ăn nhiều cơm vậy mà bụng chẳng to chút nào, kỳ thật.

Lúc này, giọng nói bí ẩn bỗng nói: "Nguy hiểm!"

Nguy hiểm?

Tiền bối bí ẩn nói nguy hiểm sao?

Sắc mặt Diệp Quân chợt thay đổi, hắn lập tức lấy Tháp gia ra.

Tiểu Tháp: "..."
Chương 470: Ta lấy nhé, ý kiến gì không?

Tiểu Tháp cạn lời.

Thằng nhóc này cứ hễ gặp nguy hiểm không thể chống lại được là lại lấy nó ra!

Mình chỉ là một cái tháp mà!

Diệp Quân ôm Tiểu Tháp, cực kỳ cảnh giác, như phát hiện ra điều gì, hắn quay phắt người lại. Một luồng sức mạnh khủng bố bộc phát ra từ trong sơn động, nháy mắt, cả ngọn núi ầm ầm nứt ra, vô số đá vụn bắn lên trời.

Mặt Diệp Quân tái mét, khí tức khủng bố quá!

Giọng nói bí ẩn bỗng nói: "Đi mau, đây là một vị Đại Đế bị phong ấn ở đây! Bây giờ ông ta sắp phá phong ấn rồi".

Đại Đế!

Diệp Quân sửng sốt.

Nơi này phong ấn một vị Đại Đế sao?

Ngay lúc này, Bát Uyển bỗng quay người chạy về phía thôn làng ở đằng xa.

Diệp Quân nhìn về hướng thôn làng, vô số vụn đá đang văng về phía thôn làng như cuồng phong bão táp.

Diệp Quân vội kéo Bát Uyển lại: "Bát Uyển cô nương, rất nguy hiểm, phải đi thôi!"

Bát Uyển nhìn thôn làng ở đằng xa: "Ta phải bảo vệ thôn, và cả trâu của ta nữa!"

Nói rồi cô ấy bỗng nhún người nhảy lên, bay tới trên không của thôn làng. Cô ấy quát lên rồi giơ tay phải tóm lên trời: "Trích Tinh!"

Ầm!

Một bàn tay khổng lồ nghìn trượng phóng lên trời, bàn tay này đã che chở cả thôn làng, nhưng ngay lúc ấy, phía chân trời, từng luồng sức mạnh khủng khiếp tỏa ra xung quanh. Chớp mắt, cả tiểu thế giới bắt đầu vụn nát.

Bàn tay khổng lồ kia của Bát Uyển cũng đang dần nứt vỡ từng chút một!

Thấy vậy, Diệp Quân hoảng hốt, hắn bất chấp tất cả, lập tức hóa thành một tia kiếm quang bay lên không phận của thôn làng. Hắn vung tay phải lên, Tiểu Tháp xuất hiện bên cạnh: "Tháp gia, ta biết ngươi không bị thương, mau thu thôn này vào trong tháp đi".

Lần này, Tháp gia không nói nhiều, liền hóa thành một đạo kim quang, hút cả thôn làng vào trong!

Diệp Quân vội nói: "Bát Uyển cô nương, người này quá mạnh, chúng ta không phải đối thủ, đi thôi!"

Nói xong hắn kéo Bát Uyển quay người bỏ chạy.

Ngay lúc ấy, trong số vô số đá vụn kia bỗng bộc phát ra vạn đạo kim quang, cả bầu trời bắt đầu nát vụn từng chút một, vô cùng khủng bố.

Trên trời, Diệp Quân đang kéo Bát Uyển chạy, sắc mặt bỗng thay đổi, hắn dừng bước rồi quay người lại. Bấy giờ, vạn đạo kim quang đã phóng tới.

Theo bản năng, hắn kéo Bát Uyển ra sau lưng, tâm niệm khẽ động, mấy trăm thanh phi kiếm tức thì phóng từ cơ thể hắn ra ngoài. Thế mà phi kiếm vừa tiếp xúc với những kim quang kia đã vỡ nát, lực đánh mạnh mẽ khiến hắn và Bát Uyển phải liên tiếp lùi sau. Trong khi lùi lại, thân xác của Diệp Quân đã bắt đầu nứt ra...

Bát Uyển đứng sau lưng thấy da thịt của Diệp Quân nứt ra thì hơi sững sờ.

Cô ấy lập tức kéo Diệp Quân ra phía sau rồi mạnh mẽ vung hai tay về phía trước.

Ầm!

Một luồng sức mạnh khủng khiếp bộc phát từ hai cánh tay cô ấy.

Trời đất chấn động!

Nhưng luồng sức mạnh này chẳng thể nào bì được với những kim quang kia!

Ầm!

Bát Uyển và Diệp Quân cùng bị đánh bay ra nghìn trượng, cuối cùng hai người đập mạnh xuống đất.

Khi rơi xuống đất, Diệp Quân nhíu chặt mày, hắn cảm thấy xương cốt toàn thân lúc này như muốn vỡ vụn.

Bát Uyển thì đang nằm trên người hắn, điều làm hắn kinh ngạc là Bát Uyển không hề bị thương, áo quần cũng không rách luôn.

Gì vậy?

Lúc này, Bát Uyển bò dậy nhìn Diệp Quân rồi hỏi: "Ngươi... không sao chứ?"

Diệp Quân cười khổ: "Chưa chết được!"

Bát Uyển chỉ im lặng nhìn Diệp Quân.

Diệp Quân lấy ra một viên đan dược uống vào. Hắn ngẩng đầu nhìn lên trời, ở đó, những vụn đá kia đã rơi xuống hết, một người đàn ông trung niên với thân hình cao lớn đứng đó, ông ta cao đến tám thước, mặc một bộ trường bào rộng rãi, tóc dài xõa sau vai, vô số mảnh vụn phù văn từ từ rơi xuống xung quanh ông ta.

Đại Đế!

Diệp Quân nhìn người đàn ông trung niên này với vẻ mặt nặng nề.

Thần Đế không thể so sánh nổi với Đại Đế đâu, mỗi một vị Đại Đế đều là cường giả cực mạnh của trời đất, dù là ở Chân vũ trụ thì Đại Đế cũng được xem là cường giả tuyệt đỉnh!

Bây giờ Diệp Quân hắn hơi tò mò, ai đã phong ấn vị Đại Đế này ở đây?

Chân Thần sao?

Trong lúc Diệp Quân đang đoán già đoán non, Đại Đế kia bỗng nhìn hắn và Bát Uyển. Ánh nhìn này như có thể nhìn thấu tất cả, ánh nhìn vô tình nhưng lại chứa đựng khí thế ngút trời, thời không trước mặt Diệp Quân và Bát Uyển nứt vỡ từng chút một!

Bát Uyển vội kéo Diệp Quân ra sau lưng, tay phải đấm một quyền về phía trước!

Nhưng Bát Uyển bây giờ nào phải đối thủ của một vị Đại Đế cơ chứ?

Rầm!

Tiếng nổ vang lên, Diệp Quân và Bát Uyển lại lần nữa cùng bị đánh bay.

Hai người đập mạnh xuống đất, máu không ngừng tuôn ra khỏi miệng Bát Uyển.

Trên đất, Diệp Quân cũng cảm thấy kinh mạch toàn thân mình như đã nát vụn, đau đớn tột cùng.

Lúc này, Bát Uyển trở người đứng dậy, sau đó xách Diệp Quân đi về phía gần đó.

Diệp Quân kinh ngạc: "Bát Uyển, cô định làm gì vậy?"

Bát Uyển nhấc Diệp Quân đặt lên một tảng đá lớn, sau đó nhìn vị Đại Đế đứng đằng xa. Hai tay cô ấy siết chặt, định ra tay thì Diệp Quân cuống quýt kéo cô ấy lại: "Vị này, cô đánh không lại!"

Thực lực của Bát Uyển rất mạnh, nhưng chắc chắn không thể đánh lại Đại Đế.

Bát Uyển nhìn Diệp Quân: "Ta không sợ!"

Diệp Quân ngẩn người, suy nghĩ rồi nói: "Nói lý trước đã!"

Nói rồi hắn đứng dậy, kéo Bát Uyển ra phía sau, cô nhóc này gan lắm, hắn sợ cô ấy chịu thiệt.

Thấy Diệp Quân kéo mình ra sau, Bát Uyển chỉ ngẩng đầu nhìn hắn mà không nói gì.

Diệp Quân nhìn người đàn ông trung niên đứng trên trời kia. Lúc này, người đàn ông kia bỗng bước tới một bước, lập tức xuất hiện trước mặt hai người Diệp Quân.

Diệp Quân nhìn người đàn ông trung niên, lễ mạo nói: "Tiền bối, hai người bọn ta chỉ đi ngang qua nơi này, không có ác ý gì cả".

Người đàn ông trung niên nhìn chằm chằm Diệp Quân, ánh mắt thoáng tia kinh ngạc: "Đại Kiếm Đế đỉnh cao, Võ Thần!"

Diệp Quân gật đầu, hắn không hề bất ngờ, vì Tháp gia không giúp hắn che giấu khí tức nữa.

Người đàn ông trung niên bỗng hỏi: "Cái tháp nhỏ vừa rồi của ngươi là tháp gì vậy?"

Diệp Quân nhìn ông ta rồi đáp: "Là Tháp gia của ta!"

Người đàn ông trung niên nhìn Diệp Quân chòng chọc: "Cho ta xem thử được không?"

Chưa đợi Diệp Quân trả lời, người đàn ông trung niên đã xòe tay ra, một luồng năng lượng mạnh mẽ đã bao trùm lấy hắn và Bát Uyển, ngay sau đó, Tiểu Tháp trong cơ thể Diệp Quân đã bị một sức mạnh hút ra ngoài.

Diệp Quân nhìn người đàn ông trung niên, không lên tiếng.

Người đàn ông trung niên nhìn cái tháp trong tay, tặc lưỡi lấy làm kỳ lạ, mắt sáng hẳn lên: "Đồ tốt, thời gian trong tháp và bên ngoài lại khác biệt nhiều đến thế này..."

Nói rồi ông ta hỏi Diệp Quân: "Ta lấy tháp này nhé, ngươi có ý kiến gì không?"

Cướp tháp?

Diệp Quân ngây ra như phỗng. Hắn không ngờ nhân vật tuyệt thế mạnh mẽ đến nhường này lại có ý định cướp tháp của hắn!

Kỳ thật hắn hơi phản cảm với hành vi này.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK