Mục lục
Hậu Duệ Kiếm Thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 341: Đánh thức Thanh Khưu

Diệp Quan Chỉ gật đầu: “Đúng thế, đây là quy tắc do Tần các chủ đặt ra vào năm đó. Sau khi đạt tới Đăng Phong Tạo Cực, muốn lên thêm một bước thì phải trải qua thiên kiếp, thiên kiếp là do Thiên Đạo tự mình giáng xuống. Nơi này là một ranh giới, tiến lên thêm một bước đạt tới Chí Cảnh mới được xem là một người tu hành thật sự, những người này được gọi là người tu hành tinh anh ở vũ trụ Quan Huyên”.

Cô ấy ngừng lại một chốc, rồi nói: “Hai chữ tinh anh này cũng là do Tần các chủ truyền về”.

Diệp Quân lắc đầu, thầm hỏi: “Tháp gia, Tần các chủ của Tiên Bảo Các này là người tốt hay người xấu?”

Tiểu Tháp vội nói: “Người tốt! Là người rất tốt! Mặc dù Tiên Bảo Các hơi xấu xa nhưng bà ấy thật sự là người tốt, thật đấy”.

Nó không dám nói dối chuyện này.

Nếu không sẽ bị ăn đạn!

Diệp Quân khẽ gật đầu, sau đó nhìn về phía Diệp Quan Chỉ, cô ấy cười nói: “Muốn đạt đến Chí Cảnh thì phải trải qua thiên kiếp, nếu trải qua thiên kiếp thì có thể nhận được Thiên Đạo, khống chế sức mạnh thiên kiếp. Thực lực của các cường giả nắm giữ sức mạnh thiên kiếp rất mạnh, họ có thể dễ dàng phá hủy một thành phố lớn chỉ trong một cái phẩy tay. Quan trọng nhất là thần hồn và cơ thể của họ cũng có thể đạt đến cấp độ thiên kiếp để có thể mạnh lên”.

Cô ấy dừng một chút, lại nói: “Các cường giả nắm giữ sức mạnh thiên kiếp mới có tư cách tu luyện võ kỹ công pháp từ cấp Giản trở lên, vì võ kỹ của cấp Giản trở lên đều có uy lực vô cùng đáng sợ, sự tồn tại hơn cả thiên kiếp chỉ có cường giả Chí Cảnh mới có thể nắm bắt được, có thể nói dưới Chí Cảnh và Chí Cảnh là một trời một vực”.

Diệp Quân bỗng hỏi: “Quan Chỉ cô nương, cô đang ở cảnh giới nào?”

Diệp Quan Chỉ cười nói: “Chí Cảnh”.

Chí Cảnh!

Diệp Quân rơi vào trầm tư.

Diệp Quan Chỉ cười nói: “Hơn nữa ta cũng không phải Chí Cảnh bình thường. Vì ta nắm giữ Chí Cảnh của vực, có vực của riêng mình. Nếu ta không nắm giữ vực của riêng mình thì sẽ không có nhiều cơ hội đánh thắng công tử. Kiếm của công tử nhanh một cách bất thường”.

Diệp Quân hỏi: “Phải làm sao mới có thể nắm giữ được vực?”

Diệp Quan Chỉ nói: “Phải đạt đến Chí Cảnh thì công tử mới có thể nắm vững vực, vì chuyện này cần rất nhiều sức mạnh về thể chất và tinh thần. Cảnh giới bây giờ của công tử quá thấp, dù có nắm kiếm vực thì công tử cũng không thể thi triển được nó, vì muốn thi triển vực cần phải tiêu hao rất nhiều năng lượng. Bây giờ công tử không thể chịu được, nhất là còn phải đột phá đại đạo Thiên Địa, tự tạo nên vực của riêng mình, có thể nói với cảnh giới hiện giờ của công tử, dù có thi triển được vực e là cũng chỉ có thể kiên trì trong mấy giây thôi”.

Diệp Quân khẽ gật đầu: “Ta hiểu rồi”.

Diệp Quan Chỉ cười nói: “Ta nghĩ bây giờ công tử có thể phát triển theo hai phương hướng, một là tu luyện thật tốt Kinh Lôi này để tốc độ có thể đạt tới một tầm cao mới, nếu công tử tu luyện thành công pháp Kinh Lôi này, chỉ cần không phải nắm giữ Chí Cảnh của vực thì công tử có thể giết chết trong tích tắc; hai là tu luyện Dĩ Điểm Phá Diện”.

Diệp Quân cau mày: “Dĩ Điểm Phá Diện?”

Diệp Quan Chỉ gật đầu, nghiêm túc nói: “Đúng thế, chỉ cần thành thục Dĩ Điểm Phá Diện thì công tử cũng không bị các cường giả về vực khống chế, đến lúc đó…”

Cô ấy vừa nói vừa vung tay phải lên: “Công tử sẽ vô địch trong Chí Cảnh, dưới Chí Cảnh thì có thể tùy ý giết”.

Diệp Quân ngẫm nghĩ một chút, sau đó nói: “Ta chỉ đột ngột nghĩ đến Dĩ Điểm Phá Diện nhưng phải làm sao để tu luyện đến cực hạn, bây giờ ta cũng không có ý nào khác, Quan Chỉ cô nương, cô có đề nghị gì hay ho không? Ta đều nghe theo cô”.

Ta đều nghe theo cô!

Diệp Quan Chỉ nở nụ cười động lòng người, nói: “Muốn nắm chắc Dĩ Điểm Phá Diện thì phải nắm vững một phương pháp đặc biệt, đó là giới hạn, mà bây giờ thư viện có hai người biết đến phương pháp này, người đầu tiên là Đại Võ Tông. Thực lực của người này rất cao, võ công rất cao thâm nhưng ông ta lại là thầy của người mang thiên mệnh, chắc chắn sẽ không dạy công tử”.

Diệp Quân vội hỏi: “Còn một người nữa?”

Diệp Quan Chỉ cười nói: “Viện chủ Tăng Vô của Phật Viện, bây giờ trong số tất cả các viện, ông ta là viện chủ duy nhất ở trong thư viện, ông ta là người của hàng ngàn vạn năm trước. Nhưng ông ta thường ở tại ngôi chùa của mình, chưa từng hỏi han bất kỳ chuyện gì của thư viện cả”.

Diệp Quân trầm giọng nói: “Ông ta sẽ dạy cho ta sao?”

Diệp Quan Chỉ lắc đầu: “Ta không chắc nhưng công tử có thể đi thử xem”.

Diệp Quân gật đầu: “Ừ”.

Diệp Quan Chỉ cười nói: “Công tử phải tự mình đi tìm ông ta, bây giờ ta vẫn còn bị giam giữ, không thể đi với công tử”.

Diệp Quân gật đầu: “Quan Chỉ cô nương, cảm ơn nhiều”.

Diệp Quan Chỉ cười nói: “Khách sáo rồi”.

Diệp Quân cười nói: “Hôm khác ta lại đến thăm cô”.

Diệp Quan Chỉ gật đầu: “Ừ”.

Diệp Quân khẽ gật đầu, không nói gì thêm, ngự kiếm bay lên, xoay người biến thành kiếm quang rồi biến mất ở chân trời.

Sau khi Diệp Quân đi, Lý bà bà xuất hiện bên cạnh Diệp Quan Chỉ, bà ấy nhìn xuống bên dưới khẽ nói: “Nếu lúc nãy con đánh hết sức thì kết cục sẽ thế nào?”

Diệp Quan Chỉ mỉm cười: “Nếu chỉ là tập luyện thì ta có thể đánh thắng hắn, nhưng nếu là cuộc chiến sinh tử thì ta đánh không lại hắn”.

Lý bà bà cau mày: “Tại sao?”

Diệp Quan Chỉ nhẹ giọng nói: “Nếu kiếm không có ý chém giết thì làm sao có uy lực? Vừa rồi trong lúc hắn đấu với ta, kiếm đều không có ý chém giết, uy lực đã yếu hơn rất nhiều, nhất là khi hắn thi triển võ kỹ đó, hắn sợ làm ta bị thương, đến thời khắc quan trọng lại thu lại mấy phần lực”.

Cô ấy lắc đầu cười: “Lần tập luyện này của bọn ta hệt như chơi trò chơi vậy”.

Lý bà bà bỗng nói: “Hắn là một thanh niên rất tốt”.

Diệp Quan Chỉ gật đầu: “Ừ”.

Lý bà bà nhìn Diệp Quan Chỉ, không nói gì.

Diệp Quan Chỉ bỗng hỏi: “Bên người mang thiên mệnh có động tĩnh đúng không?”

Lý bà bà gật đầu, trầm giọng nói: “Đúng thế, hơn nữa động tĩnh không nhỏ đâu. Theo ta được biết, trong khoảng thời gian này, ngày nào Đại Võ Tông cũng dẫn Lục Thiên đi chào hỏi khắp nơi, rõ là chúng đang cố gắng lôi kéo mấy thế gia và tông môn kia, con cũng biết gã có thân phận khá đặc biệt, mấy thế gia và tông môn kia chắc chắn sẽ không từ chối gã”.

Diệp Quan Chỉ khẽ nói: “Cuộc tỉ võ hôm đó, ta muốn đến núi Thanh Khưu”.

Lý bà bà ngạc nhiên nói: “Tại sao?”

Diệp Quan Chỉ bình tĩnh nói: “Nếu hôm đó có ai dám cả gan làm gì ngang ngược, đối xử bất công với Diệp công tử, dù có đánh mất cái mạng này, ta cũng phải đánh thức sư tỷ Thanh Khưu”.

“Không được!”

Lý bà bà vội nói: “Thanh Khưu cô nương từng để lại lời nhắn, ngoài Kiếm Chủ Nhân Gian thì không ai được quấy rầy cô ấy. Con cũng biết đấy, sau khi Kiếm Chủ Nhân Gian biến mất, viện chủ Thanh Khưu đã không còn quản lý thư viện nữa, một khi cô ấy nổi giận, hậu quả sẽ khó lường. Hơn nữa nơi đó có cường giả bí ẩn canh gác, nếu đi quấy rầy, cường giả bí ẩn ở đó chắc chắn sẽ giết con, mà con cũng biết ngay cả nội các cũng không dám ra lệnh cho những cường giả bí ẩn kia, con…”

Diệp Quan Chỉ lắc đầu: “Ta biết hết”.

Lý bà bà khó hiểu nói: “Vậy tại sao con còn có ý nghĩ này? Con…”

Diệp Quan Chỉ quay đầu nhìn xuống bên dưới, khẽ nói: “Thư viện năm lần bảy lượt đối xử như vậy với hắn quả thật không công bằng, thế gian này không có đạo lý này”.


Chương 342: Phương pháp Lâm Giới

Phật Viện.

Sau khi nghe ngóng, Diệp Quân nhanh chóng tìm được vị trí của Phật Viện.

Bây giờ, viện lớn nhất trong thư viện Quan Huyên là nội các, dưới nội các có cửu viện lần lượt là Võ Viện, Văn Viện, Thiện Viện, Yêu Viện, Thiên Đạo Viện, Ám Viện, Pháp Viện, Phật Viện, Thần Đạo Viện.

Dưới cửu viện là Trung Khu Viện.

Trong đó Võ Viện và Yêu Viện có thực lực mạnh nhất trong thư viện. Võ Viện năm nào cũng đào tạo ra nhân tài xuất chúng, là nhân vật được coi trọng trong các viện lớn.

Thực lực của Yêu Viện cũng rất mạnh, nhưng chủ viện của Yêu Viện không được xây trong nội viện của thư viện Quan Huyên, mà là ở Yêu Vực, vì vậy người của thư viện hơi xa lạ với Yêu Viện.

Nhưng không ai dám coi thường Yêu Viện.

Hàng ngàn năm qua, Yêu Viện mạnh hơn nhiều so với nhân tộc.

Bây giờ vũ trụ Quan Huyên đang đấu đá nội bộ.

Mà viện có ít cảm giác tồn tại nhất trong cửu viện là Phật Viện.

Bọn họ thật quá khiêm nhường!

Viện chủ của Phật Viện rất khiêm tốn, những người học phật trong Phật Viện cũng vậy, bọn họ đều là người xuất gia, làm việc gì đều dĩ hòa vi quý, rất ít khi đố kỵ với người khác.

Khi Diệp Quân đến Phật Viện, hắn nhìn thấy một ngôi chùa cổ kính, ở lối vào, có một tiểu hòa thượng đang lau chùi các bậc thang đá.

Diệp Quân tiến lên, chắp tay nói: “Xin chào tiểu sư phụ!”

Tiểu hòa thượng nhìn Diệp Quân, bình tĩnh hỏi: “Có chuyện gì sao?”

Diệp Quân gật đầu: “Tại hạ là Diệp Quân, xin được gặp viện chủ Tăng Vô!”

Tiểu hòa thượng lắc đầu: “Sư tổ đang bế quan, không thể quấy rầy!”

Nói xong, y tiếp tục quét sàn.

Diệp Quân suy nghĩ một lát, rồi lấy ra một chiếc nhẫn không gian đặt vào tay tiểu hòa thượng: “Tiểu sư phụ, xin hãy giúp ta!”

Tiểu hòa thượng nhìn nhẫn không gian, hơi bất ngờ, do dự một chút rồi nói: “Cổng tử làm gì vậy? Ta… ta không phải người như vậy!”

Diệp Quân nghiêm túc nói: “Chỉ cần thông báo một tiếng thôi, xin tiểu sư phụ giúp đỡ!”

Tiểu hòa thượng do dự rồi lặng lẽ cất chiếc nhẫn không gian đi: “Nhìn công tử mặt mày lương thiện, chắc cũng là người có tấm lòng nhân hậu, sư tổ thường nói lấy việc giúp đỡ người khác làm niềm vui, thôi được, cho dù bị sư tổ trách phạt, ta cũng sẽ giúp công tử thông báo một tiếng”.

Nói xong, y quay người rời đi.

Diệp Quân nói: “Tiểu sư phụ, đợi đã!”

Tiểu hòa thượng nhìn Diệp Quân, hỏi: “Sao thế?”

Diệp Quân lấy Tiểu Tháp ra rồi nói: “Ngươi hãy đưa tòa tháp này cho sư tổ của ngươi, nói có con của cố nhân đến bái kiến!”

Tiểu Tháp: “???”

Giọng nói bí ẩn trầm giọng nói: “Hắn biết điều gì rồi à? Hay là đoán mò?”

Tiểu Tháp đáp: “Ta không biết!”

Giọng nói bí ẩn nói: “Tên này có lúc rất đáng sợ!”

Tiểu Tháp khẽ thở dài.

Bây giờ đang thật sự hơi sợ tên khốn này.

Tiểu Tháp như nó thật khó sống!

Sống được ngày nào hay ngày đó!

Tiểu hòa thượng cũng không nghĩ nhiều, y cầm Tiểu Tháp, sau đó quay người đi vào chùa.

Diệp Quân lẳng lặng đứng tại chỗ.

Hắn đưa Tiểu Tháp cho tiểu hòa thượng là vì hắn biết viện chủ sẽ không gặp một tên vô danh tiểu tốt như hắn.

Vì vậy, hắn chỉ đành lấy Tháp gia ra.

Tháp gia chắc chắn đến từ ba nghìn vạn năm trước, hơn nữa lai lịch cũng không nhỏ, nói không chừng Tăng Vô sẽ quen Tháp gia, nếu vậy thì hắn sẽ có cơ hội.

Nếu không quen biết thì cũng không sao, dù sao hắn cũng không mất mát gì.

Hắn cũng từng cân nhắc đến sự an nguy của Tháp gia, nhưng trực giác nói cho hắn biết người bình thường không thể làm hại đến Tháp gia, huống chi bên trong tháp gia còn một vị nhân vật thần bí.

Đừng thấy Tháp gia bình thường không nghiêm túc mà lầm, hắn biết Tháp gia có thể xử lý mọi việc.

Bây giờ thực lực hắn còn yếu, vào thời khắc then chốt vẫn cần phải dựa vào Tháp gia.

Đúng lúc này, một vị lão hòa thượng nhanh chóng đi tới trước mặt Diệp Quân, vừa nhìn thấy Diệp Quân, ông ấy sững sờ tại chỗ.

Diệp Quân vội vàng nói: “Vãn bối tham kiến viện chủ Tăng Vô!”

Tăng Vô nhìn Diệp Quân một hồi lâu, trong mắt hiện lên vẻ phức tạp: “Vào trong rồi nói!”

Diệp Quân đáp: “Được!”

Lúc này hắn mới cảm thấy nhẹ nhõm, quả nhiên người này quen Tháp gia, Tháp gia thật lợi hại.

Tăng Vô dẫn Diệp Quân vào một tiểu điện, ông ấy đặt Tiểu Tháp trước mặt Diệp Quân: “Ngồi đi!”

Diệp Quân do dự một lát rồi nói: “Ta đứng thì tốt hơn!”

Tăng Vô nhẹ nhàng nói: “Tháp gia đi theo ngươi sao?”

Diệp Quân gật đầu: “Đúng vậy!”

Tăng Vô nhìn Diệp Quân, mỉm cười: “Ngồi đi! Không sao đâu!”

Diệp Quân hỏi: “Tiền bối quen biết Tháp gia sao?”

Tăng Vô gật đầu: “Quen biết!”

Diệp Quân hỏi tiếp: “Tiền bối quen biết cha mẹ ta không?”

Tăng Vô khẽ gật đầu: “Quen!”

Diệp Quân lại hỏi: “Tháp gia không chịu nói cho ta biết cha mẹ ta là ai, chắc tiền bối cũng sẽ không nói cho ta biết, đúng không?”

Tăng Vô cười nói: “Ngươi thật sự muốn biết sao?”

Diệp Quân gật đầu: “Đương nhiên rồi. Lúc nhỏ ở Nam Châu, khi tranh đấu với người ngoại tộc, người ngoài thường mắng chửi ta không có cha mẹ, là con hoang… Loại cảm giác này thật khó chịu!”

Tăng Vô trầm mặc một hồi rồi nói: “Ngươi sẽ biết họ nhanh thôi, đợi thêm chút đi, được không?”

Diệp Quân cười nói: “Tiền bối, các người làm chuyện này trở nên thật phức tạp!”

Tăng Vô mỉm cười: “Bọn ta không hề có ác ý!”

Diệp Quân nói: “Tháp gia nói cha mẹ ta là người tốt, đúng không?”

Tăng Vô gật đầu: “Rất tốt!”

Diệp Quân khẽ gật đầu: “Ta không hỏi thân phận của họ, ta chỉ hỏi họ có để lại thứ gì cho ta không… ví dụ như tài sản gì đó?”

Tăng Vô im lặng nhìn Diệp Quân.

Lúc này, ông ấy dường như nhìn thấy người đàn ông trước đây, người đàn ông có hàng trăm tâm tư.

Chàng trai trước mắt này cũng không phải một ngọn đèn tiết kiệm dầu.

Tăng Vô cười nói: “Hình như không có tài sản gì cả. Nhưng ta nhớ hình như cha ngươi nợ rất nhiều, ông ấu thường xuyên nói cha nợ con trả là điều đương nhiên, ngươi nghĩ sao?”

Mặt Diệp Quân lập tức tối sầm lại, trên đời này có người cha gian xảo vậy sao? Chắc không có đâu nhỉ! Hừ, vị tiền bối này chắc đang đùa ta, cha ta sao có thể làm ra chuyện vô nhân tính như vậy được.

Tăng Vô cười nói: “Ngươi đến tìm ta có chuyện gì?”

Diệp Quân thu suy nghĩ lại nói: “Tiền bối, lần này ta đến là muốn tiền bối dạy ta phương pháp Lâm Giới!”

Tăng Vô hơi bất ngờ, nói: “Lâm Giới ư?”

Diệp Quân gật đầu, sau đó kể cho Tăng Vô nghe cuộc trò chuyện giữa hắn và Diệp Quan Chỉ.

Tăng Vô nghe xong trầm mặc một lúc rồi nói: “Bây giờ ngươi đã có thể Dĩ Điểm Phá Diện rồi sao?”

Diệp Quân khẽ gật đầu: “Đúng vậy!”
Chương 343: Lừa cả hòa thượng

Tăng Vô đứng bật dậy, phất tay áo, trong nháy mắt, ông ấy và Diệp Quân đã xuất hiện trong một khoảng không gian.

Diệp Quân nhìn xung quanh, trong lòng chấn động, thực lực của hòa thượng này thật lợi lại, chỉ một động tác đã có thể dịch chuyển thời không, thật đáng sợ.

Tăng Vô cười nói: “Thử chút Dĩ Điểm Phá Diện của ngươi!”

Diệp Quân gật đầu, hắn xòe bàn tay ra, kiếm Long Ngâm xuất hiện trong tay hắn, lúc này, hắn đâm liên tiếp mười kiếm vào cùng một điểm.

Rắc!

Nơi kiếm đâm vào, không gian nứt lìa, sau đó nhanh chóng lan ra xung quanh.

Diệp Quân thu kiếm lại sau đó nhìn Tăng Vô, Tăng Vô cười nói: “Biết biết Lâm Giới là thế nào không?”

Diệp Quân cung kính đáp”

Xin tiền bối chỉ dạy!”

Diệp Quân cười nói: “Lâm Giới là khi sức mạnh đạt tới một trình độ nhất định, sẽ đạt đến biến hóa về chất, điều này gọi là Lâm Giới. Giống như ngươi vừa rồi, mặc dù sức mạnh của mỗi nhát kiếm của ngươi không mạnh lắm, nhưng nếu mười kiếm chồng lên nhau thì uy lực sẽ biến chất, phương pháp của ngươi rất tốt, nhưng ngươi vẫn chưa đạt được Lâm Giới thật sự!”

Diệp Quân hỏi: “Tốc độ của ta chưa đủ nhanh sao?”

Tăng Vô cười nói: “Không chỉ tốc độ không đủ nhanh, mà sức mạnh cũng không đủ mạnh!”

Diệp Quân suy nghĩ rồi hồi, sau đó lại đâm kiếm ra, nhát kiếm này được thêm kiếm ý và kiếm thế, nên uy lực tăng lên rất nhiều, có thể nói đã xảy ra sự biến chất.

Nhìn thấy cảnh này, Diệp Quân lắc đầu cười, trước đây lúc ngự kiếm, hắn rất ít khi dùng kiếm thế và kiếm ý, đương nhiên không phải hắn không muốn dùng mà là vì hao tốn quá nhiều kiếm thế và kiếm ý, vì vậy nếu không cần thiết thì hắn sẽ không dùng.

Hắn cũng biết ưu điểm của hắn là cảnh giới kiếm đạo cao, nhược điểm là cảnh giới tự thân thấp.

Tăng Vô nói tiếp: “Sau khi thêm kiếm ý và kiếm thế, uy lực kiếm của ngươi đã mạnh hơn, ngươi thử lại đi, xem thử có thể xuất mười kiếm liên tiếp hay không. Nhớ kỹ, phải nhanh lên, tốt nhất là lập tức xuất liên tiếp mười kiếm”.

Diệp Quân gật đầu, lại đâm kiếm ra, trong nháy mắt đã đâm mười nhát.

Rắc!

Không gian xung quanh lại nứt thành mạng nhện.

Sắc mặt Diệp Quân lại trầm xuống, uy lực tăng lên rất nhiều, nhưng hắn cũng phát hiện ra một vấn đề lớn, đó là kiếm thế ngày càng yếu đi, đặc biệt là mấy nhát cuối cùng, uy lực chỉ bằng sáu phần nhát kiếm đầu tiên.

Thấy vẻ mặt của Diệp Quân, Tăng Vô mỉm cười: “Đừng nản lòng, mới chỉ là bắt đầu là thôi. Ta vừa xem rồi, nếu ngươi có thể luyện chín nhát kiếm sau nhanh như nhát kiếm đầu và duy trì được sức mạnh thì sức mạnh của ngươi sẽ đạt tới Lâm Giới”.

Diệp Quân gật đầu, hắn lại đâm kiếm ra, lần này, thay vì đâm liên tiếp mười kiếm, hắn chỉ đâm ba kiếm, hắn phát hiện, ba kiếm đầu hắn có thể phát huy tốc độ và sức mạnh như nhau, nhưng từ nhát thứ tư, sức mạnh và tốc độ bắt đầu yếu đi.

Nhát kiếm thứ tư là then chốt.

Tiếp theo Diệp Quân bắt đầu điên cuồng tu luyện, hắn không vội vàng thành công, mà muốn từng bước lên trời, bắt đầu từ nhát kiếm thứ tư.

Vội vàng sẽ khó đạt, càng vội sẽ càng khó thành công.

Không lâu sau, nhát kiếm thứ tư của Diệp Quân đã duy trì được tốc độ và sức mạnh như nhát kiếm đầu tiên, vì vậy hắn bắt đầu tu luyện nhát kiếm thứ năm. Sau khi bước vào trạng thái tu luyện, Diệp Quân càng lúc càng phấn khích, hắn thích cảm giác điên cuồng tu luyện này.

Không lâu sau, hắn đã tu luyện nhát kiếm thứ năm thành công, nhưng càng về sau càng khó, đặc biệt là kiếm thứ sáu, hắn bắt đầu mất kiên nhẫn.

Thấy vậy, Tăng Vô đang định lên tiếng thì Diệp Quân bỗng buông kiếm xuống, hít một hơi thật sâu, sau đó nói: “Không được, không nên quá vội vàng, vội vàng sẽ không đạt được hiệu quả bản thân kỳ vọng, dễ dàng mất lý trí, ta phải bình tĩnh lại, bình tĩnh lại!”

Tăng Vô đứng bên cạnh nghe Diệp Quân nói vậy, ông ấy không nói nên lời.

Đại ca, ngươi đúng là không cần người dạy!

Đương nhiên ông ấy cũng rất hài lòng, cậu thanh niên trước mặt đúng là rất yêu nghiệt!

Lúc này, Diệp Quân nhìn Tăng Vô: “Tiền bối, sau Lâm Giới là Biến chất, sau Biến Chất có phải Biến Chất nữa không? Ví dụ như một trăm nhát kiếm của ta đều có thể đạt tốc độ và sức mạnh như nhát kiếm đầu tiên!”

Tăng Vô cười nói: “Biến Chất cũng được phân chia cấp bậc, cấp một là cơ bản nhất, phá thời không, chắc ngươi cũng biết thời gian và không gian tách biệt, người bình thường có thể dễ dàng phá không gian, nhưng rất khó phá vỡ thời không. Nếu ngươi có thể đạt Biến Chất thì có thể phá thời không. Cấp hai là Phá Giới, mười vạn dặm thời không là một giới, nếu ngươi có thể xuất một trăm nhát kiếm trong nháy mắt thì mười vạn dặm thời không sẽ hóa thành tro tàn trong chớp mắt.

Diệp Quân hỏi: “Cấp ba thì sao?”

Tăng Vô cười đáp: “Phá Vực!”

Diệp Quân nhíu mày: “Phá Vực?”

Tăng Vô gật đầu: “Đúng vậy, trăm vạn dặm là một vực, nếu ngươi có thể xuất ngàn nhát kiếm trong nháy mắt thì sức mạnh biến chất đủ để hủy diệt một thế giới nhỏ”.

Diệp Quân trầm mặc, trong lòng vô cùng kinh ngạc.

Tăng Vô cười nói: “Thứ để đo lường thực lực không chỉ có cảnh giới, bởi vì có nhiều người cảnh giới rất cao, hoặc có người cảnh giới tự thân không cao, nhưng những cảnh giới khác lại rất cao. Ví dụ như ngươi, cảnh giới tự thân không cao, nhưng cảnh giới kiếm đạo lại rất cao, vì vậy có một số người cảnh giới cao hơn ngươi, nhưng thực lực của họ kém xa ngươi”.

Ông ấy ngừng lại một chút rồi nói tiếp: “Mọi người có thể cảm thấy hơi bất thường, nhưng thực ra là bình thường mà thôi, bởi vì bọn họ chỉ nhìn vào cảnh giới tự thân của ngươi, mà không nghĩ tới cảnh giới đạo kiếm của ngươi! Ngươi là Kiếm Đế, cảnh giới này có thể so sánh với cảnh giới Đăng Phong, nếu cảnh giới của ngươi cũng đạt được đến cảnh giới Đăng Phong thì sức chiến đấu của ngươi sẽ càng thêm kinh khủng”.

Diệp Quân gật đầu: “Ta hiểu rồi!”

Tăng Vô mỉm cười: “Nếu còn chỗ nào không hiểu thì có thể hỏi ta!”

Diệp Quân khẽ hành lễ: “Đa tạ!”

Tăng Vô chắp tay, đang định nói gì đó bỗng nhíu mày, sau đó nói: “Có người tới, ta đi xem thử, ngươi ở đây tu luyện tiếp đi”.

Diệp Quân đáp: “Được!”

Tăng Vô quay người biến mất tại chỗ.

Ở cổng chùa.

Tăng Vô nhìn thấy hai người, đó là Đại Võ Tông và Lục Thiên.

Đại Võ Tông nhìn thấy Tăng Vô lập tức cười nói: “Tăng Vô viện chủ, làm phiền ông rồi!”

Tăng Vô liếc nhìn hai người, cười nói: “Đại Võ Tông đến tìm ta có việc gì sao?”

Đại Võ Tông gật đầu: “Viện chủ Tăng Vô, ta có thể vào trong nói chuyện không?”

Tăng Vô gật đầu: “Đương nhiên có thể!”

Ba người họ đi vào đại điện, Đại Võ Tông nói thẳng: “Chắc viện chủ Tăng Vô cũng biết trận chiến giữa Lục Thiên và Diệp Quân!”

Tăng Vô gật đầu: “Ta biết!”

Đại Võ Tông nhìn thẳng vào Tăng Vô: “Tăng Vô viện chủ, hai người bọn ta cần sự hỗ trợ của Phật Viện!”

Tăng Vô nhìn Lục Thiên, sau đó cười nói: “Ý của Đại Võ Tông là gì?”

Đại Võ Tông nhìn Lục Thiên, Lục Thiên đi ra ngoài, sau đó kích thích tâm pháp, bỗng một vệt huyết mạch nhàn nhạt xuất hiện trên người gã.

Tăng Vô sững sờ nói: “Huyết mạch phong ma?”

Lục Thiên gật đầu: “Đúng vậy!”

Đại Võ Tông nhìn Tăng Vô: “Tăng Vô viện chủ, ông đã biết thân phận của Lục Thiên rồi chứ?”

Tăng Vô im lặng.

Hai tên yêu nghiệt!

Mẹ kiếp, hai tên khốn các ngươi lừa cả hòa thượng, thật không phải là người!
Chương 344: Thành công rồi

Thấy Tăng Vô không nói gì, Đại Võ Tông vội nói: “Tăng Vô viện chủ?”

Hai tay Tăng Vô chắp lại, giả vờ ngạc nhiên nói: “Hóa ra là hậu duệ của Kiếm Chủ Nhân Gian, thất lễ rồi”.

Lục Thiên mỉm cười: “Tăng Vô viện chủ không cần đa lễ như thế”.

Tăng Vô không nói gì, nhưng sâu trong tâm bỗng bùng lên sát khí, suýt nữa thì phá sát giới.

Đại Võ Tông cũng cười nói: “Tăng Vô viện chủ, trận chiến lần này của Lục Thiên và Diệp Quân e là có thay đổi nên bọn ta mong Tăng Vô viện chủ có thể giúp đỡ bọn ta”.

Tăng Vô nhìn Lục Thiên, sau đó nghiêm túc nói: “Phật Viện ta sẽ cố hết sức giúp đỡ Lục Thiên thiếu chủ”.

Nghe thế cuối cùng Lục Thiên cũng nở nụ cười.

Đại Võ Tông cũng lộ ra vẻ tươi cười: “Tăng Vô viện chủ, vậy bọn ta không làm phiền nữa”.

Hai tay Tăng Vô chắp lại: “Đại Võ Tông đi cẩn thận, Lục Thiên thiếu chủ đi cẩn thận”.

Lục Thiên mỉm cười: “Tăng Vô viện chủ không cần khách sáo như thế, sau khi xong việc, ta sẽ không quên Tăng Vô viện chủ và Phật Viện đâu, đến lúc đó ta chắc chắn sẽ hỗ trợ hết mình cho Phật Viện”.

Tăng Vô vội nói: “Lão nạp cảm ơn thiếu chủ, thiếu chủ vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế”.

Nghe thế Lục Thiên sửng sốt, sau đó bật cười: “Tăng Vô viện chủ miễn lễ”.

Tăng Vô lặng thinh, các ngươi còn không đi nữa thì lão nạp sẽ phải siêu độ cho các ngươi đấy.

Lục Thiên bỗng nhìn Đại Võ Tông: “Thầy ơi, chúng ta đi thôi”.

Đại Võ Tông gật đầu, sau đó hai người rời đi.

Tăng Vô nhìn bầu trời, im lặng hồi lâu rồi lắc đầu thở dài: “Đầu óc này vẫn thua kém Diệp Quân và Vô Biên rất nhiều”.

Ông ấy nhíu mày: “Gã là người mang thiên mệnh thật sao?”

Lúc này ông ấy lại hơi ngờ vực.

Ông ấy từng tiếp xúc với người mang thiên mệnh hai đời trước, người sau có thể làm người trước lung lay.

Mà đời này…

Một lúc sau, Tăng Vô lắc đầu, người mang thiên mệnh chẳng có tác dụng gì cả, người của thiên mệnh mới là thần mãi mãi.

Ông ấy xoay người đi.

Ở tận chân trời.

Lục Thiên cười nói: “Thầy ơi, có vẻ đầu óc của Tăng Vô viện chủ này không được thông minh”.

Đại Võ Tông nói: “Đừng xem thường ông ta, ông ta có thể được Kiếm Chủ Nhân Gian chọn trúng, hơn nữa còn để ông ta tiếp quản Phật Viện chắc chắn là có nguyên nhân”.

Nụ cười trên môi Lục Thiên biến mất, khẽ gật đầu: “Ta hiểu rồi”.

Đại Võ Tông lại nói: “Bây giờ đã có Phật Viện ủng hộ, phần thắng của chúng ta có thể cao hơn một chút rồi”.

Lục Thiên bình tĩnh nói: “Sư phụ yên tâm, hôm đó ta có thể dựa vào thực lực của mình để giết hắn, cho dù hắn là một Đại Kiếm Đế”.

Đại Võ Tông khẽ gật đầu: “Nếu là thế vậy thì tốt quá rồi, dù thế nào, có chuẩn bị trước là tốt”.

Lục Thiên gật đầu: “Vâng”.

Đại Võ Tông nói: “Đi thôi”.

Hai người biến mất ở đằng xa.

Sau khi hai người đi không lâu, không gian ở vị trí hai người đứng lúc nãy rung chuyển, một bóng người xuất hiện.

Chính là Ám U!

Ám U nhìn hướng hai người đi, sau đó biến mất.



Trong hư không, Diệp Quân tiếp tục tu luyện, bây giờ hắn đã có thể khống chế được tốc độ và sức mạnh của sáu kiếm cùng lúc.

Cùng lúc xuất ra nhát kiếm thứ sáu, uy lực giống hệt kiếm đầu tiên, phải nói là tiêu hao rất nhiều năng lượng nhưng uy lực lại vô cùng đáng sợ, uy lực này đã vượt xa Liệt Thế Thốn Kình của hắn.

Dĩ nhiên nếu hắn có thể xuất liên tục sáu lần Liệt Thế Thốn Kình thì vẫn là Liệt Thế Thốn Kình mạnh hơn, nhưng hắn không thể làm được như thế.

Liệt Thế Thốn Kình này là võ kỹ cấp Giản, cần thời gian thi pháp, hắn hoàn toàn không thể thi triển một cách thuận lợi, hơn nữa thi triển một lần sẽ tiêu hao một lượng năng lượng rất lớn.

Trong không gian tiếp theo, Diệp Quân chú trọng đến nhát kiếm thứ bảy.

Bây giờ hắn không thiếu tài nguyên tu luyện, dù sao Trương Lão mới cho hắn năm trăm vạn tiên tinh.

Nhưng bắt đầu tu luyện vẫn tốn khá nhiều kim tinh, chỉ mới mấy ngày mà hắn đã tiêu tốn hết nghìn vạn kim tinh.

Số tiền này đều dùng để mua Khôi Phục Đan.

Tăng Vô cũng không đi đâu cả, cả quá trình đều cùng tu luyện với Diệp Quân, khi Diệp Quân gặp phải vấn đề khó giải quyết, ông ấy sẽ chỉ bảo Diệp Quân.

Mười ngày trôi qua.

Diệp Quân đã có thể liên tục xuất ra chín nhát kiếm như một.

Một nhát kiếm bằng chín nhát kiếm.

Diệp Quân lặng lẽ đứng trong không trung, lòng hắn không có tạp niệm, tĩnh khí ngưng thần.

Không biết qua bao lâu, Diệp Quân bỗng xuất kiếm.

Liên tục đánh ra chín nhát kiếm.

Vèo!

Không gian trong vòng ba trăm trượng bỗng nứt ra, sau đó…

Ầm!

Không gian trong vòng ba trăm trượng bị phá tan.

Phá không gian!

Nhát kiếm này không chỉ phá vỡ không gian mà còn phá vỡ thời không.

Nhưng chỉ một giây sau, thời không đã tự động khôi phục lại như trước đó.

Tăng Vô ở một bên cười nói: “Được rồi đấy”.

Nhưng Diệp Quân lại lắc đầu: “Vẫn còn thiếu một nhát kiếm cuối cùng”.

Tăng Vô trầm giọng nói: “Nhát kiếm cuối cùng sẽ rất khó”.

Phương pháp Lâm Giới này càng về sau sẽ càng khó.

Diệp Quân nhìn Tăng Vô, cười nói: “Ta nghĩ đây không phải là giới hạn của ta, ta vẫn có thể làm tốt hơn”.

Tăng Vô hơi sửng sốt, sau đó cười nói: “Vậy ngươi thử xem”.

Diệp Quân gật đầu, hắn lấy một viên Khôi Phục Đan ra rồi uống, sau đó hắn tiếp tục bắt đầu tu luyện.

Tăng Vô nhìn Diệp Quân đang tu luyện cách đó không xa, nở nụ cười, thanh niên này được đấy.

Bớt cái kiểu khoe khoang hơn cha hắn nhưng lại có được sự trầm tĩnh.

Diệp Quân tiếp tục xuất kiếm.

Phải nói là nhát kiếm cuối cùng này quả thật rất khó, nhưng hắn không bỏ cuộc vì hắn biết giới hạn của mình, nếu không làm được thật, hắn sẽ quả quyết bỏ cuộc, sẽ không cứng đầu một cách mất não.

Làm người phải tự biết mình.

Lúc này sở dĩ hắn muốn thử là vì hắn nghĩ vẫn chưa đến giới hạn của hắn.

Cứ thế, Diệp Quân chém hết nhát kiếm này đến nhát kiếm khác, không gian ở đó vỡ ra rồi lại khôi phục như ban đầu, sau khi khôi phục lại bị phá vỡ…

Thất bại hết lần này đến lần khác nhưng Diệp Quân chỉ cảm thấy phấn khích chứ không nản lòng, vì hắn nhận ra mình thực sự có thể tiến bộ hơn. Hắn đã có thể xuất ra liên tiếp mười nhát kiếm, chẳng qua uy lực của nhát kiếm cuối cùng chỉ bằng bảy mươi phần trăm so với nhát kiếm đầu tiên, mà lúc đầu nhát kiếm cuối cùng này của hắn chỉ bằng hai mươi phần trăm nhát kiếm đầu tiên mà thôi.

Nhưng bây giờ nhát kiếm cuối cùng đã có hiệu quả đến bảy mươi phần trăm.

Năm ngày trôi qua.

Xoẹt!

Một tiếng xé tan không khí vang lên, không gian trong vòng năm trăm trượng của tinh không này nứt ra, sau đó bị phá vỡ.

Ầm!

Sóng xung kích không gian mạnh mẽ mà không gian bị phá vỡ tạo ra lập tức lan rộng cả ngàn trượng, thoáng chốc không gian trong vòng ngàn trượng bị nứt thành hình mạng nhện.

Nhưng Diệp Quân lại gục ngay xuống.

Lúc này một lực dịu dàng kéo Diệp Quân.

Tăng Vô bước đến cạnh Diệp Quân, khoảng thời gian này, ông ấy vẫn luôn ở đây với hắn.

Diệp Quân từ từ nhắm mắt lại, cả người có cảm giác sắp không xong rồi, nhưng trên môi hắn lại xuất hiện nụ cười.

Thành công rồi!
Chương 345: Chẳng phải người tốt lành

Lúc này hắn mới cảm nhận được cực hạn thật sự.

Tăng Vô cười nói: “Thấy thế nào?”

Diệp Quân hít sâu một hơi, sau đó nhếch môi nói: “Rất sảng khoái”.

Tăng Vô gật đầu cười nói: “Chúc mừng ngươi”.

Phải công nhận là ông ấy cũng cảm thấy khá ngạc nhiên, ban đầu ông ấy cứ nghĩ nhát kiếm thứ chín đã là giới hạn của Diệp Quân, nhưng ông ấy không ngờ tên này thế mà lại làm có thể làm đến kiếm thứ mười.

Diệp Quân nghỉ ngơi một lúc rồi ngồi dậy, sau đó hắn bỗng chỉ về phía trước.

Vèo!

Thời không nứt ra, một thanh phi kiếm bỗng đánh đến khoảng cách trăm trượng.

Không phải là một thanh kiếm mà là mười thanh phi kiếm.

Xoẹt!

Không gian nơi mười thanh phi kiếm rơi xuống bị nứt ra một góc, sau đó không gian trong khoảng cách năm trăm trượng lại bị phá vỡ.

Thấy thế Tăng Vô sửng sốt: “Thuật ngự kiếm?”

Diệp Quân cười nói: “Đúng thế, thuật ngự kiếm cũng có thể chồng lên nhau”.

Tăng Vô trầm giọng nói: “Tốc độ thuật ngự kiếm này của ngươi cực kỳ nhanh, tiếc là ngươi lại dùng khí kiếm, nếu có thể có mười thành phi kiếm mạnh thì uy lực sẽ tăng lên ít nhất năm lần”.

Diệp Quân gật đầu: “Đợi sau khi về Kiếm Tông, ta sẽ tìm đại sư huynh hỏi thử có thể cho ta vài phi kiếm hay không”.

Tăng Vô cười nói: “Ừ”.

Diệp Quân lại nói: “Tiền bối, ta còn phải tu luyện một thân pháp kỹ nữa, có thể ở lại chỗ của ông thêm vài ngày không?”

Tăng Vô nói: “Ở bao lâu cũng được”.

Diệp Quân do dự một lúc rồi nói: “Tiền bối, quan hệ của ông và cha của ta…”

Tăng Vô khẽ cười: “Sau này ngươi sẽ biết”.

Diệp Quân cười nói: “Được rồi”.

Tiếp đó Diệp Quân bắt đầu tu luyện thân pháp kỹ Kinh Lôi cấp Giản.

Kinh Lôi!

Niệm cùng lúc, rúng động Kinh Lôi.

Lúc mới bắt đầu tiếp xúc với thân pháp kỹ này, Diệp Quân hơi kinh sợ, phải thừa nhận là thân pháp kỹ này quả thật rất đáng sợ, thảo nào hôm đó Lục Thiên có thể đấu lại với tốc độ của hắn bằng pháp này.

Đúng là lợi hại thật!

Tất nhiên hắn lợi hại hơn, vì cho dù hắn không dùng đến thân pháp kỹ, tốc độ của hắn cũng nhanh hơn pháp Kinh Lôi này.

Nếu hắn tu luyện thành công Kinh Lôi này thì mạnh càng thêm mạnh.

Lần này Diệp Quân chỉ mất chưa đến hai ngày đã hoàn toàn nắm vững được pháp của Kinh Lôi.

Tốc độ của hắn tăng lên gấp đôi khi được pháp Kinh Lôi hỗ trợ.

Tốc độ ban đầu của hắn đã là một thứ rất nghịch thiên, nhưng bây giờ tốc độ của hắn lại tăng lên gấp đôi, vậy thì khủng khiếp thế nào?

Thiếu sót lớn nhất của hắn ngay lúc này vẫn là vấn đề cảnh giới.

Cảnh giới quá thấp, huyền khí tích trữ của hắn không có cách nào dùng để đánh nhau trong thời gian dài.

Tăng Vô ở một bên khẽ nói: “Tốc độ hiện giờ của ngươi đã là vô địch trong những người dưới cảnh giới Chí Cảnh rồi, cho dù gặp phải cảnh giới cường giả Chí Cảnh, chỉ cần không phải là thiên tài tuyệt thế về vực thì ngươi cũng đã bất khả chiến bại”.

Diệp Quân mỉm cười không nói gì.

Tăng Vô cười nói: “Ngươi nắm chắc mấy phần trăm trong trận đánh với người mang thiên mệnh?”

Diệp Quân bình tĩnh nói: “Đối thủ của ta chỉ có một người”.

Tăng Vô sửng sốt, sau đó: “Ai?”

Diệp Quân nói: “Bản thân ta”.

Tăng Vô sửng sốt.

Diệp Quân khẽ nói: “Trên con đường kiếm đạo vô địch của ta, kẻ thù thật sự chỉ có chính ta, chỉ cần tâm cảnh của ta không xấu, luôn có thể giữ vững lòng mình thì không ai có thể đánh bại ta, người có thể đánh bại ta ở giai đoạn này chỉ có ta ở giai đoạn tiếp theo”.

Tăng Vô trầm giọng nói: “Con đường ngươi đi là con đường kiếm đạo vô địch sao?”

Diệp Quân gật đầu.

Vẻ mặt Tăng Vô trở nên nghiêm túc: “Vậy ngươi có biết ngươi không thể thất bại dù chỉ một lần không?”

Diệp Quân cười nói: “Tiền bối, ông lầm rồi, con đường kiếm đạo vô địch không phải là không thể thất bại mà là cần phải bại”.

Tăng Vô sửng sốt.

Diệp Quân nghiêm túc nói: “Chỉ có thất bại mới có thể tìm ra khuyết điểm của mình, mới có thể tiếp tục tiến bộ. Thứ không thể thất bại là trái tim và ý chí, ngươi có thể đánh bại con người của ta nhưng ngươi không thể đánh bại trái tim và ý chí của ta”.

Rầm!

Một luồng kiếm ý đáng sợ bỗng lao lên từ trong người hắn.

Tăng Vô vô cùng ngạc nhiên.

Lúc này Diệp Quân bỗng đè tay phải xuống ép buộc trấn áp kiếm thế đó xuống.

Tăng Vô khó hiểu nhìn Diệp Quân: “Ngươi… đó là kiếm thế của Đại Kiếm Đế…”

Diệp Quân cong môi không nói gì.

Tăng Vô trầm giọng nói: “Ngươi đang áp chế cảnh giới kiếm đạo của mình”.

Diệp Quân vẫn cong môi cười, không nói gì.

Tăng Vô nhìn Diệp Quân: “Tại sao?”

Diệp Quân ngẫm nghĩ rồi nói: “Bây giờ ta vẫn còn rất yếu kém, không có thực lực vô địch như mấy người Kiếm Chủ Nhân Gian nên nhiều lúc ta không thể để lộ ra, phải học cách che giấu nó đi. Nói đơn giản hơn là ta phải giữ lại vài quân bài để bảo vệ mạng sống, không nên phơi bày hết quân bài của mình ra trước mặt người khác”.

Hắn dừng một chút, sau đó nói: “Kiếm tu không thể cứ mãi cứng nhắc như vậy, dù sao thế giới này cũng quá phức tạp, quá nhiều cường giả. Nếu cứ cứng rắn mãi, chỉ có thể gây thù với rất nhiều người, khiến bản thân liên tục rơi vào tuyệt vọng. Thế nên đôi khi phải mềm mỏng, trong sách nói nhu và cương phải kết hợp với nhau, ta nghĩ câu này rất có lý. Thế nên kẻ thù của ta sẽ chỉ biết con át chủ bài của ta vào một thời điểm, đó là khi ta chôn vùi hắn”.

Tăng Vô lặng thinh không nói.

Mẹ nó, cha con các ngươi đều chẳng phải người tốt lành gì.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK