Mục lục
Hậu Duệ Kiếm Thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1106: Đổi máu phượng

Tổ Yêu Giới.

Diệp Quân theo Thiên Mệnh Váy Trắng đến Tổ Yêu Giới, vừa vào Tổ Yêu Giới, hắn đã cảm nhận được rất nhiều khí tức yêu thú cường đại.

Diệp Quân nhìn xung quanh, ở Tổ Yêu Giới này có vô số ngọn núi, trong những ngọn núi này ẩn chứa khí tức cường đại đáng sợ.

Thiên Mệnh Váy Trắng nói: “Ở đây có rất nhiều yêu thú đang ngủ say”.

Diệp Quân hỏi: “Là vì tuổi thọ ạ?”

Thiên Mệnh Váy Trắng gật đầu: “Đúng vậy, tuổi thọ của yêu thú nhiều hơn loài người, nhưng không phải vô tận, sau một thời gian dài, đám yêu thú này cũng phải thông qua một số phương pháp đặc biệt kéo dài tốc độ biến mất của tuổi thọ”.

Diệp Quân khẽ gật đầu: “Cô cô, chúng ta đi tìm ai nhờ giúp đây?”

Thiên Mệnh Váy Trắng đáp: “Đi gặp phượng hoàng tổ đi”.

Nói rồi bà ấy dẫn theo Diệp Quân biến mất tại chỗ.

Chẳng bao lâu, Thiên Mệnh Váy Trắng đã đưa Diệp Quân vào một vòng nham thạch, nhiệt độ trong nham thạch này cực kỳ đáng sợ, dù là Diệp Quân cũng hơi không chịu nổi.

Sau khi hợp nhất cùng Ngao Thiên Thiên, hắn mới thấy dễ chịu hơn nhiều.

Thiên Mệnh Váy Trắng cảm nhận sức mạnh thiêu đốt trong nham thạch, nhẹ nhàng nói: “Phượng hoàng tổ vẫn ở đây”.

Nói rồi bà ấy đưa Diệp Quân đi về một nơi sâu trong nham thạch.

Không lâu sau, hai người đi đến nơi sâu trong nham thạch, mà hai người vừa bước vào khu vực này, một luồng khí đáng sợ đã khóa chặt họ.

Phượng hoàng tổ!

Thiên Mệnh Váy Trắng phất tay áo, luồng khí đó lập tức bị phá vỡ.

“Hửm?”

Lúc này một tiếng hô ngạc nhiên vang lên: “Tiếp xúc với Đạo”.

Thiên Mệnh Váy Trắng quay đầu nhìn Diệp Quân: “Vẫn còn Tuế Nguyệt chứ?”

Diệp Quân gật đầu, xòe tay ra, một luồng Tổ Nguyên xuất hiện trong tay hắn.

Tổ Nguyên vừa xuất hiện, một con phượng hoàng lửa hư ảo đã xuất hiện trước mặt hai người họ.

Phượng hoàng tổ.

Phượng hoàng tổ nhìn chăm chú Tổ Nguyên trong tay Diệp Quân, hai mắt nó sáng lên vẻ tham lam không hề che giấu.

Ở cấp bậc như chúng nó, chỉ có Tổ Nguyên mới có thể khiến chúng bị lay động.

Thiên Mệnh Váy Trắng bảo: “Một Tổ Nguyên đổi lấy máu phượng của ngươi”.

Phượng hoàng tổ quay sang nhìn Thiên Mệnh Váy Trắng: “Từ chối”.

Thiên Mệnh Váy Trắng nhíu mày, không ngờ đối phương lại thẳng thừng từ chối, bà đang định lên tiếng thì Diệp Quân đã kéo bà quay người bỏ đi.

Mà lần này đến lượt phượng hoàng tổ ngẩn người.

Không thương lượng chút nào ư?

Thấy hai người phía Diệp Quân thật sự định đi, Phượng hoàng tổ cau mày: “Đợi đã”.

Diệp Quân và Thiên Mệnh Váy Trắng dừng bước.

Phượng hoàng tổ nhìn Diệp Quân: “Một Tổ Nguyên đổi một giọt máu phượng”.

Diệp Quân hơi nhíu mày: “Có phải ngươi mơ đẹp quá không?”

Nói rồi hắn kéo Thiên Mệnh Váy Trắng quay người rời đi.

Thấy thế, ánh mắt phượng hoàng tổ dần lạnh đi, luồng khí đáng sợ phóng thẳng về phía Diệp Quân và Thiên Mệnh Váy Trắng.

Trực tiếp ra tay!

Nó là phượng hoàng tổ, đã bao giờ bị người khác coi thường thế này?

Thấy phượng hoàng tổ ra tay, ánh mắt Diệp Quân cũng trở nên lạnh lùng, mà lúc này Thiên Mệnh Váy Trắng đã quay người, hóa thành kiếm quang phóng đi.

Phập!

Luồng khí phượng hoàng tổ phóng ra lập tức bị phá vỡ và tiêu diệt, đồng thời phượng hoàng tổ cũng bị kiếm của Thiên Mệnh Váy Trắng chém lui mấy nghìn trượng.

Khí thế kiếm đạo mạnh mẽ khiến nham thạch xung quanh sôi trào.

Phượng hoàng tổ nhìn Thiên Mệnh Váy Trắng, ánh mắt hiện lên vẻ dè chừng.

Diệp Quân nhìn Phượng hoàng tổ: “Một Tổ Nguyên phải đổi lấy một lượng máu phượng đủ dùng”.

Đù dùng!

Nghe Diệp Quân nói thế, phượng hoàng tổ nổi giận đùng đùng, trên người phát ra khí thế thù địch khủng khiếp.

Diệp Quân nhíu mày: “Có đổi không? Không đổi thì ta đi tìm yêu thú khác để đổi”.

Phượng hoàng tổ nhìn Diệp Quân đăm đăm: “Loài người, ngươi tham lam quá đấy”.

Diệp Quân nói: “Tổ Nguyên có thể giúp ngươi tăng tuổi thọ”.

Tuổi thọ!

Phượng hoàng tổ im lặng.

Diệp Quân nhíu mày: “Dứt khoát lên, có đổi không?”

Phượng hoàng tổ nhìn Diệp Quân rồi xòe tay, ba bình ngọc trắng từ lòng bàn tay nó chầm chậm bay tới trước mặt Diệp Quân.

Ba bình máu phượng!

Phượng hoàng tổ nhìn Diệp Quân chằm chằm: “Chỉ nhiêu đây thôi”.

Diệp Quân nhíu mày, hắn quay đầu nhìn Thiên Mệnh Váy Trắng, bà ấy nói: “Thêm hai bình nữa”.

Phượng hoàng tổ nhìn Thiên Mệnh Váy Trắng rồi lại lấy ra thêm hai bình máu phượng nữa.

Tổng cộng là năm bình máu phượng!

Diệp Quân đưa Tổ Nguyên cho Phượng hoàng tổ, nhìn năm bình máu phượng trong tay rồi khẽ thở dài: “Thiệt rồi”.

Thiệt!

Nghe Diệp Quân nói thế, Phượng hoàng tổ nổi trận lôi đình: “Loài người, đây là máu của phượng hoàng tổ, loại máu quý giá nhất trên đời này, thế mà ngươi lại nói là thiệt, ngươi…”

Diệp Quân bất ngờ búng ngón tay, một giọt máu bay về phía phượng hoàng tổ.

Phượng hoàng tổ sững sờ khi cảm nhận được sức mạnh của ba loại huyết mạch trong giọt máu này.

Diệp Quân hờ hững nhìn phượng hoàng tổ: “Loại máu quý giá nhất trên đời?”

Nói xong hắn và Thiên Mệnh Váy Trắng xoay người rời đi.

Phượng hoàng tổ nhìn giọt máu trước mặt và chìm vào trầm tư, vẻ mặt nặng nề.

Sau khi hai cô cháu Diệp Quân đi khỏi vùng nham thạch dưới lòng đất ấy thì tới một vùng hư không, hai người lập tức đi vào Tiểu Tháp.

Tu hành đương nhiên phải vò Tiểu Tháp rồi.

Thiên Mệnh Váy Trắng đưa Diệp Quân đến một dòng sông băng, gió ở đây lạnh thấu xương, nhiệt độ rất thấp.

Thiên Mệnh Váy Trắng nhìn Diệp Quân, lấy một bình máu phượng ra đưa cho hắn: “Uống đi”.

Diệp Quân gật đầu, sau đó mở bình ngọc ra, không chút do dự uống vào.
Chương 1107: Tóm gọn một mẻ!

Đương nhiên hắn không sợ máu phượng này, đùa gì chứ, ba loại huyết mạch trong cơ thể hắn có loại nào không thể dễ dàng đánh bại được máu phượng?

Vừa uống máu phượng vào, Diệp Quân đã cảm thấy cơ thể mình như bốc cháy, không chỉ vậy quanh người hắn còn có một ngọn lửa mờ ảo, quần áo ngay lập tức biến thành tro bụi.

Thiên Mệnh Váy Trắng nói: “Kích hoạt sức mạnh của cả ba huyết mạch đi”.

Diệp Quân gật đầu, kích hoạt cả ba sức mạnh huyết mạch, vừa kích hoạt, quanh người hắn đã bộc phát ra một luồng khí đáng sợ.

Ầm!

Trong nháy mắt, thời không xung quanh sôi trào.

Thiên Mệnh Váy Trắng mau chóng áp chế thời không, nói với Diệp Quân: “Con thử khống chế huyết mạch phàm nhân đi”.

Diệp Quân gật đầu.

Thực ra từ khi huyết mạch phàm nhân thức tỉnh, hắn chưa bao giờ thực sự kiểm soát huyết mạch này.

Giống như huyết mạch phong ma, huyết mạch phàm nhân không nằm trong tầm kiểm soát của hắn, chúng có suy nghĩ riêng của mình và sẽ tự phát huy.

Một lát sau, Diệp Quân nhíu mày thật chặt.

Thiên Mệnh Váy Trắng hỏi: “Không được à?”

Diệp Quân gật đầu thật mạnh.

Hắn hoàn toàn không thể kiểm soát được sức mạnh của hai loại huyết mạch này.

Trong ba loại huyết mạch, chỉ có huyết mạch viêm hoàng là đỡ hơn một chút, nó sẽ thi thoảng phối hợp với hắn, nhưng sẽ không nghe lời hắn giúp huyết mạch phàm nhân áp chế huyết mạch phong ma.

Huyết mạch viêm hoàng này rất hèn, chẳng dám đắc tội ai.

Mà Diệp Quân…

Dù sao bây giờ Diệp Quân rất yếu, có thể không cần quá để ý.

Thiên Mệnh Váy Trắng im lặng một lúc lâu mới bảo: “Kích hoạt hoàn toàn huyết mạch phong ma đi”.

Diệp Quân sững sờ.

Thiên Mệnh Váy Trắng nhìn chằm chằm Diệp Quân: “Lấy độc trị độc, kích hoạt hoàn toàn huyết mạch phong ma, sau đó chiến đấu với ta”.

Bây giờ chỉ có thể dùng cách này thôi.

Nhưng Diệp Quân lại lắc đầu liên tục: “Không được, nếu hoàn toàn kích hoạt huyết mạch phong ma, con sẽ không kiểm soát được mình…”

Thiên Mệnh Váy Trắng mỉm cười: “Sao, con sợ làm ta bị thương chắc?”

Diệp Quân im lặng.

Thiên Mệnh Váy Trắng bảo: “Làm đi! Chúng ta thử xem”.

Diệp Quân im lặng một lúc lâu mới đáp: “Vâng”.

Nói xong hắn không còn áp chế huyết mạch phong ma nữa.

Ầm!

Trong nháy mắt, một luồng huyết mạch từ cơ thể Diệp Quân phóng lên trời, bỗng chốc cả bầu trời đều biến thành biển máu.

Huyết mạch phong ma hoàn toàn được kích hoạt!

Mấu khi kích hoạt hoàn toàn, Diệp Quân hóa thành một kiếm quang màu máu lao vào chém Thiên Mệnh Váy Trắng.

Thiên Mệnh Váy Trắng giơ tay vung kiếm.

Rầm!

Diệp Quân lập tức bị đẩy bay hàng nghìn mét, nhưng sau đó hắn lại giơ kiếm lên lao về phía Thiên Mệnh Váy Trắng.

Giết!

Giờ khắc này, trong đầu hắn chỉ có một suy nghĩ, đó là giết.

Điên cuồng giết chóc!

Mà sau khi huyết mạch phong ma được kích hoạt hoàn toàn, huyết mạch phong ma trong cơ thể Diệp Quân như cảm nhận được nguy cơ, lập tức trở nên điên cuồng.

Cứ như thế, ba loại huyết mạch của Diệp Quân cộng với máu phượng vừa mới uống tụ lại, giờ khắc này hắn cảm giác toàn thân như muốn nổ tung.

Chỉ có thể điên cuồng chiến đấu để xả ra!

Mà sau khi Diệp Quân điên cuồng chiến đấu, đường vân bí ẩn trên người hắn lại dần hiện ra.

Thấy thế, trong lòng Thiên Mệnh Váy Trắng vui mừng khôn xiết, quả nhiên có hiệu quả.

Huyết mạch phàm nhân này phải chiến đấu và kích thích mới được.

Vì thế, Thiên Mệnh Váy Trắng chiến đấu cùng Diệp Quân, với thực lực của bà đương nhiên không sợ Diệp Quân, dù hắn có hoàn toàn phong ma thì bà cũng không sợ chút nào.

Dù sao bà cũng sống nhiều hơn Diệp Quân bao nhiêu năm, tuy thiên phú của bà không bằng các cô gái váy trắng khác, nhưng cũng là hiếm có trên đời rồi.

Từ đầu đến giờ, Diệp Quân vẫn luôn bị Thiên Mệnh Váy Trắng áp chế, mà càng áp chế Diệp Quân càng điên cuồng, hắn càng điên cuồng, sức mạnh huyết mạch trong cơ thể hắn sẽ càng mạnh, nhất là huyết mạch phong ma và huyết mạch phàm nhân.

Khi gặp kẻ thù bên ngoài, hai huyết mạch sẽ không chiến đấu với nhau, mà sẽ đồng lòng chống lại kẻ thù.

Cứ như vậy, Diệp Quân điên cuồng chiến đấu, đường vân người phàm trên người hắn mỗi lúc một nhiều, cũng mỗi lúc một sâu…



Chúng Thần Điện.

Hôm nay, một ông lão mặc thần báo rảo bước đi vào Chúng Thần Điện.

Trong điện chỉ có Điện Tông và Nguyên chủ giáo.

Ông lão mặc thần bào đi vào điện xong thì hành lễ thật sâu với Điện Tông, nói: “Điện Tông đại nhân, chúng ta tìm thấy hai kiếm tu, một người mặc trường bào màu xanh, một người mặc trường bào mây trắng. Theo chúng ta điều tra, kiếm tu trường bào màu xanh chính là ông nội của Diệp Quân, cũng là một trong những chỗ dựa mạnh nhất phía sau hắn”.

Điện Tông đặt sách thần trong tay, nhìn ông lão mặc thần bào: “Hai kiếm tu?”

Ông lão mặc thần bào cung kính đáp: “Vâng, sau khi chúng ta phát động Thần Nhãn, thăm dò Tuế Nguyệt trường hà thì tìm được hai người này”.

Điện Tông hỏi: “Hai người họ ở đâu?”

Ông lão mặc thần bào đáp: “Khu vực Thần Hư!”

Khu vực Thần Hư!

Nghe ông lão mặc thần bào nói xong, Điện Tông nhíu mày: “Khu vực Thần Hư… thế mà lại ở nơi đó…”

Ông lão mặc thần bào lại nói: “Hình như bọn họ sắp đi rồi”.

Điện Tông chợt nở nụ cười: “Hai người đi cùng nhau… vừa hay tóm gọn một mẻ!”
Chương 1108: Ai là sinh mệnh đầu tiên?

Nói xong, Điện Tông lập tức đứng lên, gương mặt vốn hiền lành đã dần trở nên lạnh lẽo: “Phát động Thần Chiến!”

Phát động Thần Chiến!

Sắc mặt ông lão khoác thần bào chợt trở nên nặng nề.

Thần Chiến là thế nào?

Là cuộc chiến vận dụng đến thần lực.

Trong Chúng Thần Điện này, thần lực là chí cao vô thượng, bởi vì thần lực là thứ được chúng thần để lại nhân gian nhằm bảo vệ thế nhân, chỉ vào nhưng thời điểm đặc thù mới có thể vận dụng thần lực được các thần lưu lại nhân gian đó.

Phát động Thần Chiến đồng nghĩa với việc phải vận dụng đến thần lực.

Điện Tông chậm rãi đi tới trước mặt chúng thần, cung kính bái một cái, sắc mặt thành kính: “Xin chúng thần phù hộ…”

Thần Chiến.

Chúng Thần Điện chỉ mới phát động hai lần Thần Chiến, mà cả hai đều thất bại.

Đây là lần thứ ba.

Dân gian có câu, quá tam ba bận, Điện Tông tin rằng, lần này nhất định sẽ thành công.

Diệt trừ Diệp Quân cùng thế lực sau lưng Diệp Quân rồi, toàn bộ vũ trụ sẽ thuộc về Chúng Thần Điện.

Đây chính là hứa hẹn của tông chủ Quá Khứ Tông với Chúng Thần Điện.

Lần này, lão ta muốn cho hào quang của thần chiếu khắp vũ trụ này.

Chẳng bao lâu sau, bên trong Chúng Thần Điện, quân đoàn Kỵ Sĩ của Thần, cũng tức là quân đoàn mạnh nhất đã tập hợp dưới sự lãnh đạo của Điện Tông, tiến quân về khu vực Thần Hư.

Chuyện này quá quan trọng, lão ta cần phải đích thân chỉ huy, nói sao thì đây cũng là một chuyện có thể khiến lão ta được nêu danh trong thần sử.



Bên kia.

Tại một nơi nào đó giữa hư vô, một người phụ nữ chậm rãi bước tới.

Người nọ mặc áo bào trắng, đeo mặt nạ nửa mặt, tay chắp sau lưng, bước đi thong dong tự tại.

Đó là tông chủ của Quá Khứ Tông.

Cô gái áo bào trắng đó cứ tiếp tục bước đi, lát sau, cô ta đi qua một vùng hư vô, tới một khoảng tinh không mịt mùng.

Trước mặt cô ta, cách chừng mấy nghìn trượng, có một cỗ quan tài bằng đồng, đứng trước cỗ quan tài đó là một ông lão lưng còng.

Trên người ông lão lưng còng nọ treo tầng tầng xích sắt, đầu kia của xích gắn với quan tài bằng đồng.

Đó là Đà Quan lão nhân.

Khi nhìn thấy cô gái áo bào trắng, Đà Quan lão nhân chầm chậm nhấc mí mắt, đôi mắt ông ta đục ngầu, không có bất kì màu sắc nào, tựa như mắt người chết vậy.

Cô gái áo bào trắng chăm chú nhìn Đà Quan lão nhân, hỏi: “Vẫn còn chưa chịu buông bỏ?”

Đà Quan lão nhân chậm rãi ngẩng lên, giương đôi mắt đùng đục nhìn về phía cô gái, cất giọng khàn khàn: “Vì sao phải buông bỏ?”

Cô gái áo bào trắng bình thản nói: “Thời đại cũ đã qua, chúng thần, kẻ chết, kẻ bỏ chạy, ông cố kiên trì tiếp tục cũng có nghĩa lí gì?”

Đà Quan lão nhân nhìn chằm chằm vào cô gái áo bào trắng, ánh mắt dần trở nên kiên định: “Thời đại cũ chưa hề qua, cổ thuật cùng với Chúng Thần đã xuất hiện ở thế gian rồi”.

Cô gái áo bào trắng lắc đầu: “Tùy ông”.

Nói xong, cô ta tiếp tục cất bước đi về nơi xa.

Đà Quan lão nhân đột nhiên nói theo: “Tư Phàm Tịnh, thần vẫn luôn ở đó”.

Tư Phàm Tịnh dừng bước, trầm mặc hồi lâu mới nói: “Trong chúng thần, vị Thần Nhất đó quả thực đáng để tôn trọng, đồng thời cũng là vị thần duy nhất mà ta tôn trọng, còn các vị thần khác…”

Nói đến đó, cô ta khẽ lắc đầu: “Đều đáng chết”.

Đà Quan lão nhân bỗng chầm chậm quỳ xuống: “Tĩnh tông chủ, ngài là người duy nhất từ sau thời đại cũ có thể lấy thân người phàm sánh ngang vai cùng thần minh, ngài thần thông quảng đại, có thể mở được Thần Đạo, để cho Thần Nhất đại nhân…”

Tư Phàm Tịnh lắc đầu: “Đà Quan lão nhân, thời đại cũ đã qua rồi”.

Đà Quan lão nhân trầm mặc.

Tư Phàm Tịnh lại nói: “Chịu khó bước ra ngoài thăm thú xung quanh đi, ngoài kia có rất nhiều kẻ hùng mạnh đến độ ông không tưởng tượng nổi đâu”.

Nói đoạn, cô ta tiếp tục cất bước hướng về phương xa.

Đà Quan lão nhân ảm đạm sắc mặt, khe khẽ thở dài.

Đúng lúc này, một bóng mờ đột nhiên xuất hiện bên cạnh Tư Phàm Tịnh, hạ giọng nói nhỏ mấy câu, Tư Phàm Tịnh tức thì nhíu mày: “Tự tìm đường chết”.

Nói xong, cô ta lại xoay người trở lại đường cũ.



Khu vực Thần Hư.

Có hai người đàn ông đang chầm chậm bước đi.

Một người vận đồ xanh khoác áo choàng dài, người kia vận áo choàng màu trắng mang họa tiết mây.

Hai người thong thả bước về nơi xa.

Cuối tầm mắt hai người là một khu phế tích vô biên vô tận, ngay chính giữa phế tích này có hai cây cột đá chọc trời cao mấy vạn trượng, vươn thẳng lên bầu trời mênh mang.

Người đàn ông áo xanh chợt nói: “Tiêu huynh, nơi này hình như có vấn đề”.

Tiêu Dao kiếm tu gật đầu: “Có thể cảm nhận được”.

Người đàn ông áo xanh cười nói: “Không biết cái đám tự xưng là chúng thần năm ấy là dạng gì nhỉ”.

Nói đến đây, ông ấy quay đầu nhìn sang phía Tiêu Dao kiếm tu: “Huynh có tin trên đời này thật sự có thần không?”

Tiêu Dao kiếm tu bình thản nói: “Không quan trọng, dù sao thì cũng chỉ cần một kiếm là đủ”.

Người đàn ông áo xanh cười ha hả: “Tiêu huynh, huynh đúng là ngày càng giỏi khoe khoang đấy”.

Tiêu Dao kiếm tu mỉm cười: “Không hề, ta chỉ đang trần thuật một sự thật”.

Người đàn ông áo xanh trợn trắng mắt: “Huynh lại nổ rồi”.

Tiêu Dao kiếm tu: “…”

Người đàn ông áo xanh nhìn về mảng phế tích vô tận, nói khẽ: “Ta từng tự hỏi một vấn đề, vũ trụ và những thế hệ sinh linh vô tận này từ đâu mà tới? Khởi nguồn của sinh mạng…”

Nói đến đó, ông ấy hơi nheo mắt.

Khởi nguồn của sinh mạng!

Vấn đề đó, dù ông ấy đã mạnh tới trình độ này rồi nhưng vẫn không cách nào tìm được lời giải đáp.

Ai là sinh mệnh đầu tiên?

Vũ trụ đã được hình thành như thế nào?

Nhất định phải có nguyên nhân.
Chương 1109: Hai người đã bị bao vây

Đương nhiên, ông ấy chỉ tò mò chút thôi, với ông ấy, điều đó không quá quan trọng.

Bởi vì, với thực lực hiện nay của họ, chẳng có gì trong vũ trụ này đáng để sợ hãi cả.

Nếu thật sự có một ngày bọn họ phát hiện ra mình chỉ như ếch ngồi đáy giếng, có lẽ bọn họ sẽ càng vui mừng khôn xiết.

Bao lâu nay bọn họ thăm dò toàn bộ mọi thứ, chính là mong phát hiện ra những đối tượng mạnh hơn nữa, là thần, hoặc là loại sinh linh nào khác.

Bọn họ mong rằng hiểu biết của mình chỉ như ếch ngồi đáy giếng.

Nếu không, cuộc đời thật quá tịch mịch.

Tiêu Dao kiếm tu ngẩng đầu nhìn vào khoảng không sâu thẳm, nhẹ giọng bảo: “Dương huynh, ta rất muốn bị giết”.

Người đàn ông áo xanh chỉ lặng im không nói.

Ông ấy có thể hiểu được tâm tình của vị Tiêu huynh này.

Bao năm rồi, vị Tiêu huynh đây vẫn luôn tha thiết cầu mong bị giết.

Ông ấy dẫn theo Tiêu Dao kiếm tu lang bạt khắp nơi chính là vì mong Tiêu Dao kiếm tu chớ quá tịch mịch như vậy, chỉ tiếc, việc làm này cũng không có tác dụng gì lớn.

Vị Tiêu huynh đây vẫn cứ cầu mong bị giết chết.

Tiêu Dao kiếm tu không giống như ông ấy và người phụ nữ váy trắng, ông ấy cùng người phụ nữ váy trắng kia đều có nỗi băn khoăn, trong lòng có niềm mong nhớ.

Nhưng Tiêu Dao kiếm tu không có người thân, không có bất kì băn khoăn nào, chấp niệm duy nhất của người này chính là muốn chết.

Muốn chết là chấp niệm trong đời, dĩ nhiên là bởi cô độc tột cùng.

Chấp niệm của ông ấy là người thân, có người thân ở đó, tất nhiên ông ấy sẽ không nảy sinh ý tưởng lãng phí sinh mạng.

Người phụ nữ váy trắng cũng có chấp niệm, chấp niệm đó là anh trai, cho nên bà ấy cũng sẽ không nảy sinh ý niệm hoài phí sinh mạng của mình.

Nhưng Tiêu Dao kiếm tu thì khác, chấp niệm của người này lại là muốn được chết… Vấn đề này thật nan giải.

Người đàn ông áo xanh bỗng nói: “Tiêu huynh, huynh có thể tìm một người vợ”.

Tiêu Dao kiếm tu lắc đầu: “Phụ nữ sẽ ảnh hưởng tới tốc độ rút kiếm của ta”.

Người đàn ông áo xanh ha hả cười lớn.

Nếu người khác nói vậy thì có thể chỉ là lời nói giỡn, nhưng ông ấy biết, vị Tiêu huynh đây mà nói lời này thì chính là lời thật lòng.

Ngoại trừ kiếm, vị Tiêu huynh này không có hứng thú với bất kì thứ gì khác.

Tiêu Dao kiếm tu đột nhiên nói khẽ: “Thiên Mệnh…”

Người đàn ông áo xanh cười bảo: “Huynh nghĩ nó có thể buông bỏ chấp niệm đó không?”

Tiêu Dao kiếm tu trầm mặc.

Thiên Mệnh liệu có buông bỏ chấp niệm không?

Không ai hay biết.

Đương nhiên, Tiêu Dao kiếm tu hi vọng Thiên Mệnh buông bỏ chấp niệm này, bởi vì một khi Thiên Mệnh buông chấp niệm, nhất định sẽ có những biến hóa nghiêng trời lệch đất.

Nhưng, Thiên Mệnh thực sự sẽ buông bỏ sao?

Tiêu Dao kiếm tu khẽ thở dài một tiếng.

Nếu là người khác, có lẽ Thiên Mệnh sẽ chịu buông bỏ, nhưng… vị tiểu lão đệ này đa mưu túc trí lắm.

Tiểu lão đệ thật sự có thể nắm được thóp Thiên Mệnh đấy.

Tất nhiên, chủ yếu cũng do Thiên Mệnh cam lòng để người ta nắm được tâm tư.

Tiêu Dao kiếm tu lại thở dài một tiếng.

Hai người tiếp tục bước đi, lát sau đã tới khu vực trung tâm của phế tích. Cách họ không xa có một đại điện đổ nát, cổng lớn của đại điện cao nghìn trượng, bốn xung quanh đều là tàn tích của những bức tường, trong đại điện có một vài pho tượng đã bị tàn phá, đếm được chừng mười pho tượng như thế.

Trước đại điện có một đàn tế cực lớn, bên trên còn có vết máu.

Người đàn ông áo xanh tỉ mỉ quan sát đàn tế, nhận xét: “Thứ này cũng tạm, sau này cháu ta có thể sẽ dùng tới”.

Nói đoạn, ông ấy phất tay áo, đàn tế đã bị một sức mạnh thần bí bao vây. Khi ông ấy đang muốn thu đàn tế vào tay, từ bên trong đó đột nhiên vang lên một tiếng gầm giận dữ: “Lớn mật, dám khinh nhờn thần vật”.

Lời kia vừa vang lên, một luồng hơi thở đáng sợ phóng vút lên cao, sao đó ập về phía người đàn ông áo xanh.

Thấy thế, người đàn ông áo xanh hơi nhíu mày, lại phất tay áo một cái.

Ầm!

Chỉ một cử động nhỏ này, hơi thở đáng sợ kia đã bị nghiền nát.

Giọng nói kia lại vang lên, lần này nghe vô cùng hoảng sợ: “Ngươi…”

Người đàn ông áo xanh cười bảo: “Cháu của ta là một người rất rất tốt đấy, sau này ngươi đi theo nó có thể thoải mái hưởng thụ, hiểu không?”

Nói đoạn, ông ấy liền thu đàn tế vào.

Thấy vậy, Tiêu Dao kiếm tu đứng bên chỉ lắc đầu cười bảo: “Dương huynh, vì sao huynh lại đối xử với con trai và cháu trai khác nhau đến thế?”

Đối với Diệp Huyên, năm xưa vị Dương huynh đây thật sự hoàn toàn nuôi ở bên ngoài, không hề quản giáo chăm lo.

Người đàn ông áo xanh bình thản nói: “Năm ấy có Thiên Mệnh chiều nó, dung túng nó, nếu ta mà cũng dung túng nó nốt thì nó còn hoành hành ngang ngược đến đâu”.

Nói đến đó, ông ấy chợt khẽ thở dài: “Nhưng đứa cháu trai này của ta thì khác, số nó khổ quá, từ nhỏ bị nuôi bên ngoài, lại không có ai ở bên, nếu ta không giúp đỡ nó đôi chút thì nó biết sống thế nào?”

Tiêu Dao kiếm tu chỉ lắc đầu cười, không nói gì thêm.

Chẳng trách tiểu lão đệ có ý kiến với huynh đến thế.

Vừa nói chuyện, hai người vừa đi vào đại điện. Trong này có rất nhiều pho tượng, nhưng hầu như tất cả đều nứt vỡ thảm hại, một số còn cụt tay què chân, khung cảnh thật tiêu điều.

Người đàn ông áo xanh liếc nhìn những pho tượng, nói: “Đây hẳn là những vị thần năm xưa từng được thế nhân thờ phụng nhỉ”.

Tiêu Dao kiếm tu khẽ gật đầu, thần thức đã bao phủ lên những pho tượng thần kia, nhưng không tìm được gì cả.

Không có linh hồn, cũng không có ý thức.

Không tồn tại!

Thấy thế, đáy mắt Tiêu Dao kiếm tu thoáng một tia thất vọng.

Uổng công đi chuyến này rồi.

Người đàn ông áo xanh cũng lắc đầu. Hai người tìm tới đây là vì đã cảm nhận được một hơi thở mang thần tính từ nơi này, vốn còn tưởng tìm được một điều bất ngờ, ai dè, nơi này trừ những pho tượng cũ thì chẳng có gì cả.

Tiêu Dao kiếm tu dường như đã mất hết hứng thú: “Đi thôi!”

Người đàn ông áo xanh gật đầu, đang định rời khỏi nơi này lại đột nhiên phát hiện điều gì đó, ông ấy quay lại nhìn thẳng vào một góc điện, vung tay áo lên, một cuốn thần tịch cổ xưa xuất hiện trong tay ông ấy. Người đàn ông áo xanh quan sát một chút rồi lại cười bảo: “Thứ này cũng có ích cho cháu ta đây”.

Nói xong, ông ấy cất thần tịch đi.

Tiêu Dao kiếm tu đứng bên chỉ biết lắc đầu cười cười.

Hai người ra khỏi thần điện, nhưng vừa ra đến ngoài đã bị một đám cường giả bao vây.

Người cầm đầu chính là vị Điện Tông kia.

Điện Tông nhìn hai người, mỉm cười: “Hai vị đã bị bao vây”.
Chương 1110: Xuất kiếm

Bị bao vây?

Nghe Điện Tông nói thế, người đàn ông áo xanh và Tiêu Dao kiếm tu đều sửng sốt.

Làm gì vậy?

Hai người liếc nhìn nhau, ai nấy đều nghi hoặc ra mặt, ủa gì vậy?

Thấy hai người lộ vẻ nghi hoặc và khó hiểu, Điện Tông bèn mỉm cười, nhìn về phía người đàn ông áo xanh: “Ngươi là ông nội của Diệp Quân nhỉ?”

Người đàn ông áo xanh gật đầu: “Phải”.

Điện Tông cười bảo: “Thế thì đúng người rồi”.

Người đàn ông áo xanh trợn to mắt: “Có phải cháu ta lại gây ra chuyện gì không?”

Điện Tông nhìn người đàn ông áo xanh chằm chằm: “Phải, hơn nữa còn là chuyện rất lớn”.

Người đàn ông áo xanh ha hả cười lớn: “Chuyện cháu ta gây ra, cứ để mình ta gánh chịu đi”.

Nghe vậy, Điện Tông khẽ cười một tiếng: “Ngươi có biết ta đang đợi ai không?”

Người đàn ông áo xanh lắc đầu: “Không biết”.

Điện Tông đang định nói thì người đàn ông áo xanh đã chặn lại: “Là ai cũng thế cả thôi”.

Điện Tông nheo nheo, đáy mắt lóe một tia âm trầm lạnh lẽo: “Ngông cuồng quá đấy”.

Dứt lời, lão ta đột nhiên bước tới, lật lòng bàn tay, một luồng thần quang cực nóng chợt bắn ra, phóng thẳng về phía người đàn ông áo xanh.

Người đàn ông áo xanh nhăn mày: “Kém cỏi thế thôi?”

Nói đoạn, ông ấy phất tay áo một cái.

Ầm!

Luồng thần quang cực nóng kia bị nghiền nát.

Thấy thế, Điện Tông tức thì sửng sốt: “Cũng có chút bản lĩnh đấy”.

Người đàn ông áo xanh: “…”

Điện Tông không dám tiếp tục coi nhẹ, lão ta nhún người, phóng thẳng tới chân trời, hai tay giương lên, miệng lầm bầm niệm mấy chú ngữ cổ xưa.

Ầm!

Chú ngữ được phát ra, lại một luồng thần quang từ trong thân thể lão ta phóng lên, thần quang lao thẳng vào không trung sâu thẳm, nơi đó bỗng có một lối đi sáng màu vàng kim mở ra, khi lối đi màu vàng kim xuất hiện, một hơi thở cổ xưa từ sâu bên trong thông qua đó tràn xuống nơi này.

Cảm thụ được hơi thở cổ xưa nọ, Điện Tông cùng đám cường giả của Chúng Thần Điện đồng loạt quỳ xuống, kích động hô: “Cung nghênh thần lực”.

Thần lực!

Nghe thấy Điện Tông nói thế, người đàn ông áo xanh cùng Tiêu Dao kiếm tu ngẩng đầu nhìn lên, dưới ánh nhìn của hai người, lối đi sáng màu vàng kim nơi chân trời đang có từng luồng kim quang bừng lên, cuối cùng, chúng hội tụ thành một người khổng lồ màu vàng kim.

Người khổng lồ kia cao chừng trăm trượng, tay cầm một thanh kiếm lớn cũng màu vàng kim, đứng giữa không trung, bóng dáng đồ sộ, trên thân tản ra một hơi thở đáng sợ đến mức có thể hủy diệt vũ trụ.

Thấy người khổng lồ kia xuất hiện, Điện Tông lập tức kích động, vội vái lạy thật sâu.

Lão ta luôn dành cho thần một niềm tôn kính chân thành từ đáy lòng.

Bởi vì, thực lực và địa vị mà lão ta có được ngày nay, toàn bộ đều do được thần ban tặng.

Sau lưng Điện Tông, đám cường giả của quân đoàn kỵ sĩ cũng nhất loạt quỳ xuống, mắt đầy kích động.

Xa cách bao năm, cuối cùng lại được một lần gặp thần lực trong truyền thuyết.

Tuy bọn họ đã tiến vào Chúng Thần Điện rất lâu nhưng đều chưa từng được gặp thần chân chính, những hiểu biết về thần trong bọn họ đều là con số 0.

Có đôi khi, họ cũng từng nghĩ, trên đời thực sự có thần sao?

Vào giờ khắc này, cảm thụ được hơi thở đáng sợ từ người khổng lồ kia, họ đã biết, thế gian này thực sự có thần.

Thật sự có thần!

Lúc này đây, tín ngưỡng của họ kiên định hơn bao giờ hết.

Xa xa, người đàn ông áo xanh cùng Tiêu Dao kiếm tu nhìn người khổng lồ màu vàng kim nọ, sắc mặt người đàn ông áo xanh bình thản, chính xác hơn là đã có chút thất vọng.

Tiêu Dao kiếm tu cũng khẽ lắc đầu, con ngươi ánh lên vẻ thất vọng không che giấu.

Người khổng lồ kia đột nhiên cúi đầu nhìn về phía người đàn ông áo xanh và Tiêu Dao kiếm tu, không nói một lời, tay đã vung thanh kiếm bổ xuống.

Vèo!

Tinh hà nứt ra, đất trời vỡ nát.

Một kiếm bổ xuống, thế hùng hồn không thể đỡ.

Trước một kiếm này, hết thảy mọi thứ trên thế gian dường như đã trở nên thật nhỏ bé.

Bên dưới, sắc mặt người đàn ông áo xanh vẫn bình thản như không, ông ấy vung tay áo, kiếm trong tay phóng lên cao.

Ong!

Một âm kiếm kêu ngân vang, thanh kiếm màu vàng kim kia nát bấy, đồng thời, người khổng lồ màu vàng kim nọ cũng vỡ nát theo.

Một kiếm đã giết chết người khổng lồ nọ.

Thấy thế, Điện Tông cùng đám cường giả đi theo đều ngây người.

Mất rồi?

Không còn?

Đó là thần lực mà!

Chỉ một kiếm, đã bị đánh tan?

Cái quỷ gì vậy?

Đám người bên phía Điện Tông đều đã nghệt mặt ra.

Bên dưới, người đàn ông áo xanh nhìn về phía Điện Tông, bình thản nói: “Hay là các ngươi mời thần gì đó mà các ngươi thờ phụng ra luôn đi?”

Điện Tông quắc mắt nhìn chằm chằm vào người đàn ông áo xanh, lòng lão ta lúc này đã dậy sóng.

Thần lực mà mình gọi ra được, lại bị tên kiếm tu trước mặt đây chém tan chỉ bằng một nhát kiếm.

Sao có thể như thế được?

Tuyệt đối không thể như thế được!

Nhất định đã có chỗ nào gặp trục trặc rồi.

Điện Tông bắt đầu tự hoài nghi, tự phủ định.

Thần…

Thật sự là không gì không làm được sao?

Vào thời khắc này, lão ta vô cùng thống khổ, vô cùng mâu thuẫn.

Bởi vì tín ngưỡng của lão ta đang bắt đầu từ từ sụp đổ.

Người đàn ông áo xanh liếc nhìn con đường màu vàng kim kia, nói: “Này ông già, hỏi ngươi một câu”.

Nói đến đó, ông ấy quay đầu nhìn về phía phế tích của thần điện, hỏi: “Thần mà ngươi nhắc đến đó, cũng chính là thần ở bên trong thần điện hoang tàn kia à?”

Điện Tông liếc nhìn người đàn ông áo xanh, đáp: “Cũng không hẳn”.

Người đàn ông áo xanh nhăn mày: “Nói rõ hơn đi”.

Điện Tông nhìn ông ấy, trầm giọng: “Về lịch sử thời đại cũ, ta chỉ biết đôi chút, ta chỉ biết là năm ấy Chúng Thần Điện thờ phụng rất nhiều thần, phải trên trăm vị, nhưng sau đấy, giữa chúng thần xảy ra nội loạn, vì thế, có rất nhiều thần đã ngã xuống…”

Nói đến đây, lão ta nhìn về phía thần điện đổ nát sau lưng người đàn ông áo xanh giây lát rồi mới tiếp tục: “Nơi này là Chúng Thần Điện ban đầu, năm xưa chúng thần đã nội chiến ở chính nơi này, còn Chúng Thần Điện hiện nay của bọn ta đang thờ phụng những vị thần còn sót lại…”

Người đàn ông áo xanh nhăn mày: “Nội loạn?”

Điện Tông gật đầu: “Phải”.

Người đàn ông áo xanh lại hỏi: “Có biết có thể tìm thấy những vị thần còn sống sót ở đâu không?”

Điện Tông lắc đầu.

Người đàn ông áo xanh không hiểu: “Ngươi cũng không biết?”

Điện Tông cười khổ: “Ta thật sự không biết, trước nay luôn do thần chủ động liên hệ với bọn ta, phía bọn ta không thể liên hệ trước với thần”.

Người đàn ông áo xanh gật đầu: “Hiểu rồi”.

Nói đoạn, ông ấy quay đầu nhìn sang Tiêu Dao kiếm tu, cười bảo: “Có việc để làm rồi”.

Tiêu Dao kiếm tu gật đầu: “Đi gặp thử xem”.

Người đàn ông áo xanh gật gù, trước đó họ tới nơi này là vì thoáng cảm thụ được một hơi thở rất đặc biệt, hơi thở đặc biệt ấy chính là thần lực mà Điện Tông vừa mới triệu hồi ra.

Là thần của thời đại cũ!

Đối với chuyện này, cả hai đều rất có hứng thú.

Thấy người đàn ông áo xanh và Tiêu Dao kiếm tu không nhắc gì đến mình, Điện Tông căng thẳng hẳn lên.

Bất chợt, người đàn ông áo xanh quay sang phía lão ta. Thấy người đàn ông áo xanh nhìn về bên này, Điện Tông không hề chần chừ một giây, lập tức quay đầu bỏ chạy.

Tốc độ của lão ta rất nhanh, chớp mắt đã trốn vào trong thời không Tuế Nguyệt, nhưng cũng đúng lúc này, người đàn ông áo xanh cùng Tiêu Dao kiếm tu đã hiện ra trước mắt lão ta.

Thấy hai người, sắc mặt Điện Tông cứng đờ ra.

Người đàn ông áo xanh nhìn Điện Tông, cười bảo: “Cá nhân ta không có hứng thú gì với ngươi, nhưng ngươi lại đang có âm mưu nhằm vào cháu ta, tất nhiên ta đây không thể nào…”

Nhưng chưa dứt câu, ông ấy và cả Tiêu Dao kiếm tu bên cạnh dường như lại cảm nhận được điều gì, cả hai lập tức quay phắt lại.

Xa xa, giữa dòng thời không, có một người phụ nữ đang bước tới.

Đó chính là cô gái áo bào trắng.

Tư Phàm Tịnh.

Thấy Tư Phàm Tịnh xuất hiện, người đàn ông áo xanh cùng Tiêu Dao kiếm tu đều tỏ vẻ bất ngờ.

Người này thế mà lại tới đây.

Tư Phàm Tịnh chậm rãi đi tới trước mặt hai người, ánh mắt nhìn thẳng vào kiếm tu áo xanh.

Kiếm tu áo xanh cười hỏi: “Cô muốn bảo vệ ông ta?”

Tư Phàm Tịnh liếc nhìn Điện Tông một cái, Điện Tông vội vã cung kính vái chào: “Tịnh tông chủ”.

Tư Phàm Tịnh lại nhìn về phía người đàn ông áo xanh: “Xuất kiếm đi!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK