Mục lục
Hậu Duệ Kiếm Thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1156: Nội đấu

Kiếm pháp của hắn rất đơn giản, đơn giản đến cực điểm, không chút hoa mỹ, nhìn vẻ ngoài uy lực không mạnh lắm, nhưng nhát kiếm nào cũng vừa đủ mạnh.

Đại đạo chí giản!

Kiếm đạo cũng vậy.

Bùm!

Lúc này, theo một kiếm của Diệp Quân, hư ảnh kia bị đánh bay sau đó trở thành hư ảo.

Diệp Quân tiến lên lại đâm kiếm ra.

Một kiếm rất đơn giản.

Hư ảnh kia rút kiếm liên tiếp.

Thuật Trảm Thiên Bạt Kiếm.

Bùm!

Hai kiếm chạm vào nhau, vô số kiếm quang vỡ vụn trước mặt hư ảnh, ngay sau đó, hư ảnh lùi về phía sau, lúc này, một thanh kiếm bay tới chém vào giữa lông mày nó.

Bùm!

Hư ảnh vỡ tan.

Diệp Quân cầm kiếm đứng yên, không nói gì.

Thắng rồi!

Diệp Quân cúi đầu nhìn thanh kiếm trong tay, trong lòng hơi xúc động, một tháng trước, hắn còn không có sức đánh trả hư ảnh.

Nhưng bây giờ hắn đã có thể dễ dàng đánh bại hư ảnh đó.

Điều này có nghĩa là gì?

Nghĩa là bản thân hắn có thể làm tốt hơn, nhưng vì kiếm kỹ và sức mạnh huyết mạch nên hắn chưa từng ép buộc bản thân.

Đối mặt với chính mình.

Bây giờ, hắn mới thật sự là hắn.

Diệp Quân hít sâu một hơi, suy nghĩ thông suốt, cả người vô cùng thoải mái.

Cùng lúc đó, kiếm ý phóng ra xung quanh hắn.

Diệp Quân phất tay, tất cả kiếm ý đều biến mất.

Đúng lúc này, một giọng nói già nua từ trong tinh không vang lên: “Học viện Thần nội đấu, tất cả học viên lập tức rời khỏi sân thí luyện”.

Học viện Thần nội đấu?

Nghe vậy, Diệp Quân sững sờ, hắn nhanh chóng nhớ ra.

Học viện Thần nội đấu!

Trong học viện Thần có rất nhiều cuộc thi, học viên ngoại môn đấu với học viên ngoại môn, học viên nội môn đấu với học viên nội môn, học viên Thần Viện đấu với học viên Thần Viện.

Hắn và Diệp An đều là học viên Thần Viện, là những thiên tài hàng đầu trong Thần Viện, nhưng trong học viện Thần vẫn còn học viên khác.

Đều là những người rất hoàn hảo!

Phải nói rằng Diệp Quân cũng rất mong đợi.

Trong Thần Viện còn có ai yêu nghiệt hơn hắn sao?

Nếu như có…

Sợ sao?

Đánh là được!

Diệp Quân cười lớn rồi rời khỏi sân.



Vừa trở về Thần Viện, Diệp Quân phát hiện hôm nay vô cùng náo nhiệt.

Tất cả học viên đều ra ngoài.

Bất kể là ngoại viện hay nội viên, kể cả những người đang bế quan hay tu luyện bên ngoài đều đã trở về học viện Thần.

Bởi vì cuộc thi này rất quan trọng đối với tất cả học viên, không chỉ có phần thưởng hậu hĩnh mà còn có thể thăng cấp, ví dụ như học viên ngoại viện có thể thăng cấp thành học viên nội viện, học viên nội viện thăng cấp thành học viên Thần Viện.

Vì thế, mỗi học viên đều rất coi trọng lần nội đấu này.

Đặc biệt là học viên nội viện, những học viên này đều vô cùng kiêu ngạo, lúc gia nhập Thần Viện, bọn họ không được chọn vào Thần Viện nên đều không phục.

Mỗi lần nội đấu đều là cơ hội cho bọn họ.

Bọn họ có thể quang minh chính đại khiêu chiến với học viên Thần Viện.

Chỉ cần thách đấu thành công thì sẽ trở thành học viên Thần Viện.

Diệp Quân vừa ra khỏi sân luyện tập, một ông lão áo thần xuất hiện trước mặt hắn.

Trưởng lão Thần Viện - Tô Nguyên.

Thần Viện chỉ có một vị trưởng lão là Tô Nguyên.

Trên Thần Viện còn có hai vị trưởng lão là Tả chủ giáo và Hữu chủ giáo, trên nữa là viện trưởng của học viện Thần.

Hắn chưa từng gặp ba vị này, bọn họ đều là thần long thấy đầu không thấy đuôi, đặc biệt là vị viện trưởng trong truyền thuyết.

Đó là là người cùng thời với Chúng Thần.

Lúc Diệp Quân mới vào học viện Thần, hắn từng tiếp xúc một lần với Tô Nguyên.

Tô Nguyên nhìn Diệp Quân, nói: “Tỷ tỷ ngươi đâu?”

Diệp Quân đáp: “Đang tu luyện”.

Tô Nguyên gật đầu: “Hôm nay nội đấu, ngươi sẽ đại diện cho Thần Viện đấu với nội viện”.

Diệp Quân thấy hơi khó hiểu: “Tại sao lại là ta?”

Tô Nguyên nghĩ một lúc rồi nói: “Muốn nghe lời nói thật hay nói dối?”

Diệp Quân đáp: “Đương nhiên là nói thật”.

Tô Nguyên nhìn Diệp Quân: “Ngươi yếu nhất”.

Diệp Quân sa sầm mặt mày: “Ông chắc chứ?”

Tô Nguyên gật đầu.

Diệp Quân bình tĩnh nói: “Ta không phục”.

Tô Nguyên nói: “Sau khi ngươi đánh thắng nội viện, có thể thách đấu với học viên Thần Viện, lúc đó, ngươi có thể chứng minh thực lực của mình”.

Diệp Quân tò mò hỏi: “Bây giờ Thần Viện có bao nhiêu học viên?”

Tô Nguyên đáp: “Không nhiều, cộng thêm tỷ tỷ ngươi, tổng cộng chỉ có năm người”.

Năm người!

Diệp Quân nhíu mày: “Ít vậy sao?”

Tô Nguyên gật đầu: “Thần Viện chỉ nhận những người đủ tư cách, cho dù không còn ai nữa thì cũng không nhận những người không đủ tư cách. Rất lâu rồi Thần Viện không có học viên mới”.

Diệp Quân tò mò hỏi: “Từ xưa đến nay trong Thần Viện có bao nhiêu học viên”.

Tô Nguyên suy nghĩ rồi nói: “Cụ thể ta cũng không rõ, nhưng cũng không nhiều. Từ khi ta vào học viện Thần đến nay là hơn một ngàn năm, trong một ngàn năm qua, chỉ có chín người đủ điều kiện vào Thần Viện”.

Chín người!

Diệp Quân trầm mặc, một ngàn năm chỉ nhận chín người, ít thật đấy.

Lúc này, Tô Nguyên ngẩng đầu nhìn về phía xa, nhẹ nhàng nói: “Hai vị kia cũng về rồi”.
Chương 1157: Tỉ thí Nội Viện

Diệp Quân không khỏi tò mò khi nghe Tô Nguyên nói vậy, bèn nhìn về phương xa, hỏi: “Là ai?"

Tô Nguyên thu hồi ánh mắt, đáp: “Hai đệ tử khác của Thần Viện”.

Diệp Quân lập tức tràn đầy hứng thú: “Ta đi gặp họ được không?"

Tô Nguyên lắc đầu: “Phải tỷ thí với đệ tử Nội Viện trước đã”.

Diệp Quân thất vọng: “Thôi được”.

Hai người nhanh chóng đi vào một vùng mây mênh mông, thấp thoáng hai ngọn núi khổng lồ ở nơi xa. Đỉnh núi cách nhau vạn trượng, như hai thanh kiếm thẳng tắp vươn lên. Nằm giữa hai ngọn núi là một đài đá rộng mấy nghìn trượng, hai bên được buộc chặt bằng những sợi xích to như cột đình, hai đầu xích nối thẳng lên hai đỉnh núi.

Đã có khá nhiều học viên của học viện tập trung trên núi.

Tô Nguyên nhìn đài đá nằm trong mây, nói: “Đệ tử đứng đầu Nội Viện sẽ xuất hiện, sau đó sẽ khiêu chiến ngươi”.

Diệp Quân gật đầu: “Được”.

Sau đó hắn nhìn thấy một người thanh niên rẽ mây mà ra, xuất hiện trên đài đá.

Người này mặc trang phục trắng muốt không nhiễm bụi trần, tay cầm trường thương, tỏa ra thương thế bén ngót ngay cả Diệp Quân đang đứng cách cả vạn trượng cũng cảm nhận được.

Người này là thương tu.

Đã đạt đến cảnh giới Đế Quân.

Sau một khoảng thời gian đến đây, Diệp Quân đã phát hiện ra cường giả ở thời đại cổ này không mạnh hơn cường giả trong Tuế Nguyệt trường hà bao nhiêu.

Nhưng cũng có thể là vì hắn chưa tiếp xúc được với những cường giả ở đỉnh cao nhất.

Tuy vậy, không thể phủ nhận rằng các Đế Quân ở Tuế Nguyệt trường hà mà mang sang đây thì cũng là cường giả cấp cao nhất.

Sở dĩ hắn có hứng thú với số lượng và chất lượng cường giả ở thời đại cổ là vì mẹ hắn sẽ dẫn đại quân đến đây trong thời gian sắp tới, vì vậy mới muốn có cái nhìn tổng quát về tình hình sức mạnh của nơi này.

Đúng lúc này, có tiếng kiếm minh lảnh lót vang vọng trong mây. Kiếm quang phá vỡ mây trời, đáp xuống trước mặt thanh niên áo trắng.

Nó tản đi, để lộ bóng dáng một cô gái.

Cô ta mặc váy may bằng vải bố đơn sơ, có gương mặt trong trẻo mà lạnh lùng.

Diệp Quân vừa nhìn thấy đối phương thì ngẩn ra. Chính là nữ kiếm tu từng giao thủ với hắn ở Quá Khứ Tông, sau đó được Tông chủ Tư Phàm Tĩnh xuất hiện cứu đi trước khi hắn kịp ra tay tiêu diệt đây mà!

Không ngờ cô ta lại ở thời đại cổ, lại còn trở thành đệ tử Nội Viện của học viện Thần!

Tô Nguyên quay lại hỏi: “Ngươi biết nữ kiếm tu này?"

Diệp Quân hơi gật đầu: “Từng có tiếp xúc”.

Tô Nguyên thu ánh mắt về, không nói gì thêm.

Ông ta biết những thiên tài yêu nghiệt này có lai lịch phức tạp, đặc biệt là đệ tử Thần Viện, vì vậy học viện Thần sẽ không đi điều tra.

Căn bản là tra không ra.

Lấy năm yêu nghiệt trong học viện Thần ra làm ví dụ, bọn họ đã bắt tay vào âm thầm điều tra bốn người trong đó nhưng chỉ mò được đến bề mặt ngoài. Tỷ như Diệp Quân này, họ chỉ biết hắn đến từ Tuế Nguyệt trường hà, còn lại thì không tìm thấy gì.

Bởi vì Tuế Nguyệt trường hà và thời đại cổ là hai thế giới tách biệt.

Đúng lúc này, có tiếng nổ ầm vang phát ra từ đài đá trên không trung.

Đại chiến bắt đầu rồi.

Diệp Quân nhìn sang, thấy đài đá đã bị bao trùm trong kiếm quang và thương mang khi hai bên đối thủ lao vào chiến đấu kịch liệt.

Hắn lại phát hiện ra tu vi kiếm đạo của cô gái váy vải kia đã tăng lên rất nhiều.

Thế là hắn hỏi: “Trưởng lão nghĩ ai sẽ thắng?"

Tô Nguyên liếc nhìn hai người kia, hỏi ngược lại: “Ngươi nghĩ là ai?"

Diệp Quân cười: “Rồi sẽ biết, nhưng ta thắc mắc một điều. Sức mạnh và thiên phú của hai người này đều nằm ở cấp cao nhất, vì sao không vào Thần Viện luôn?"

Tô Nguyên: “Chưa đủ”.

Diệp Quân càng tò mò: “Nhưng ta thì đủ?"

Tô Nguyên: “Ngươi có ba loại huyết mạch và thể chất đặc biệt”.

Diệp Quân rơi vào im lặng.

Thật ra việc học viện Thần biết hắn có nhiều huyết mạch và thể chất đặc biệt cũng không có gì đáng ngạc nhiên, phải nói nếu họ không tra ra được thì mới là bất ngờ.

Tô Nguyên lại nói: “Chúng ta cũng tò mò về khả năng chiến đấu của ngươi”.

Diệp Quân cười: “Là nghi ngờ chứ hả?"

Tô Nguyên gật đầu: “Có một chút”.

Diệp Quân bật cười.

Ầm!

Một luồng kiếm quang bùng nổ từ trên đài đá. Kiếm khí kéo dài nghìn trượng chém thẳng xuống, đánh bay người thanh niên đi cả nghìn trượng, mạnh đến nỗi khiến biển mây xung quanh quay cuồng trông đến là đáng sợ.

Nếu không nhờ có trận pháp quanh đài đá, e rằng đòn tấn công của hai người này đã bổ đôi cả đất trời rồi.

Người thanh niên vừa dừng lại thì đã thấy một thanh kiếm lao tới như sấm giật.

Hắn ta nheo mắt, xoay nhẹ cổ tay vung thương về trước như con rồng tung mình khỏi biển, mang theo thương thế hùng hậu chặn đứng kiếm thế.

Ruỳnh!

Hai món vũ khí vừa tiếp xúc với nhau đã khiến đài đá run lên bần bật, biển mây như bị thủy triều đánh dạt đi tới vạn trượng.

Đất trời trong vắt.

Những người khác không dám thở mạnh dù chỉ một hơi.

Cô gái váy bố gác thanh kiếm lên ngang cổ người thanh niên áo trắng, cơ thể không ngừng tản ra kiếm ý mạnh mẽ, nhưng kiếm trong tay lại chẳng chém thêm được một tấc nào.

Người thanh niên điềm tĩnh cầm thương chặn lại, thương thế ùa ra như sóng thần.

Hai người giằng co quyết liệt.

Bỗng cô gái váy bố thét lên một tiếng, dứt khoát thu kiếm về, xoay người một cái rồi lại bổ kiếm xuống.

Hằng ha sa số kiếm quang trút xuống.

Người thanh niên nheo mắt, xoay nhẹ cổ tay vung thương về trước.

Lại tấn công trực diện!

Bởi vì đã không còn đường lui vào lúc này.

Uỳnh!
Chương 1158: Áo trắng và váy trắng

Hai món vũ khí vừa tiếp xúc, thương mang và kiếm quang đã ầm ầm bùng nổ, đẩy họ lui lại thật xa.

Đúng lúc này, người thanh niên áo trắng bất ngờ biến mất như một bóng ma. Một khắc sau, thanh trường thương đã xuất hiện trước mặt cô gái váy bố. Cô ta vừa định rút kiếm chống lại thì nghe thấy tiếng gầm phẫn nộ vang lên từ cây thương.

Uỳnh!

Cô gái váy bố như bị trọng thương, thất khiếu đổ máu, bị đánh bay đi cả nghìn trượng. Một giây sau, mũi thương đã kề sát yết hầu cô ta.

Thua rồi!

Bốn bề tĩnh lặng.

Sau đó...

"Mục Vân!"

Hàng loạt tiếng hoan hô vang lên.

Mục Vân nhìn cô gái váy bố rồi thu thương về, hướng mắt nhìn sang phía Diệp Quân đang đứng: “Mục Vân của Nội Viện, mong được đệ tử Thần Viện chỉ giáo”.

Giọng vang như sấm cuối chân trời.

Các đệ tử khác nhìn theo ánh mắt hắn ta, trông thấy Diệp Quân.

Cô gái váy bố cũng làm theo, khi thấy đó là ai thì nhíu mày thật chặt.

Cô ta không ngờ rằng hắn lại xuất hiện ở nơi này, lại còn trở thành đệ tử Thần Viện!

Đệ tử Thần Viện cơ đấy!

Tất cả các đệ tử khác, từ Ngoại Viện đến Nội Viện đều đang đổ dồn ánh mắt vào Diệp Quân.

Ai nấy đều tò mò về đệ tử Thần Viện.

Bởi vì Thần Viện là một sự bí ẩn trong học viện Thần, đệ tử nơi ấy cả ngày không thấy ló mặt ra, hơn nữa có tin đồn ai nấy đều tự bật hack.

Tò mò muốn chết!

Ngoài ra cũng có không phục.

Đó là những thiên tài đứng đầu Nội Viện, họ không nghĩ rằng mình thua kém hơn ai, nhưng lại không thể gia nhập Thần Viện.

Vì vậy nên từ đầu đã không phục.

Đương lúc nhìn thấy Diệp Quân, vô số đệ tử Nội Viện gào lên đầy khiêu khích chứ không thèm che giấu.

Tô Nguyên chỉ nói: “Lên đi”.

Diệp Quân hỏi: “Thắng hắn ta thì ta được đánh với đệ tử Thần Viện rồi chứ?"

Tô Nguyên gật đầu: “Ừ”.

Diệp Quân bật cười rồi hóa thành kiếm quang xuất hiện trước mặt Mục Vân.

Hắn là kiếm tu!

Mục Vân không nói gì, chỉ giương mắt lên nhìn.

Hắn ta tuy không phục đệ tử Thần Viện nhưng sẽ không xem thường, bởi vì Thần Viện nhiều năm qua không hề thu nhận hạng tầm thường vào.

Đồng thời, hắn ta cũng hiểu được đạo lý núi cao còn có núi cao hơn.

Vì vậy hắn sẽ dùng hết sức lực để đối phó với đối thủ mạnh mẽ là Diệp Quân này.

Còn Diệp Quân chỉ đang nhìn cô gái váy bố, thấy đối phương cũng đang nhìn mình.

Hắn bèn nói: “Bọn ta sắp tỉ thí, ngươi nên đi xuống đi chứ hả?"

Mọi người: “…”

Cô gái váy bố lạnh lùng trừng hắn một cái rồi hóa thành kiếm quang biến mất.

Diệp Quân nói với Mục Vân: “Đến đây”.

Hắn vừa dứt lời, đối phương đã nhấc chân đi tới, từng bước từng bước đều mang theo mũi thương nhọn hoắt lao về phía hắn.

Thương bắn tới như sấm sét, thoắt cái đã tiếp cận Diệp Quân khi nhiều khán giả còn chưa kịp phản ứng.

Tiếc rằng khi chỉ còn cách nửa tấc, một thanh kiếm đã đặt ngay trước trán Mục Vân.

Là phi kiếm!

Tốc độ còn nhanh hơn cây thương!

Sự xuất hiện của nó khiến Mục Vân biến sắc, không dám giấu nghề nữa mà gầm lên. Một con yêu thú xuất hiện từ giữa trán hắn ta, bắt lấy thanh phi kiếm.

Bản thân Diệp Quân thì đã lui lại hơn mười trượng.

Mục Vân tấn công thất bại!

Diệp Quân nhìn con yêu thú, thấy nó giống vượn, hai tay lớn như cột đình, cả người đầy sát ý dữ tợn.

"Vượn Bàn Thiên!"

Có người la lên.

Yêu thú ở thời đại cổ này chia làm chín cấp, lên trên là nhập Thánh - tức cấp Thánh, sau đó là Thần trong truyền thuyết.

Cũng được gọi là Thần thú.

Mà con vượn Bàn Thiên lại thuộc về cấp bậc này.

Mục Vân gào lên một tiếng, bước tới trước, trường thương trong tay dữ tợn đâm tới.

Vượn Bàn Thiên cũng vươn tay nắm chặt lấy cán thương.

Nhân thú hợp nhất!

Một đòn này khiến đài đá tỉ thí bắt đầu nứt vỡ.

Ngay cả trận pháp bảo vệ nó cũng không trụ nổi.

Bên kia, có hai người đứng trong đám mây đang chứng kiến trận chiến.

Một là nam mặc áo trắng.

Một là nữ mặc váy trắng.
Chương 1159: Đến đây!

Người đàn ông áo trắng nhíu mày nhìn thanh niên kiếm tu ở xa. Ông ấy cảm thấy người này có gì đó tương đối quen thuộc, lại còn mang theo sự thân thiết không biết từ đâu ra.

Điều này khiến ông ấy bối rối vô cùng.

Người phụ nữ váy trắng thì khẽ cong môi.

Người đàn ông chợt hỏi: “Thanh Nhi cho rằng ai sẽ thắng?"

Người phụ nữ hỏi lại: “Huynh nghĩ thế nào?"

Người đàn ông chỉ cười không đáp, ánh mắt không rời khỏi thanh niên kiếm tu.

Người phụ nữ thì khẽ liếc nhìn về chân trời rồi quay lại với người thanh niên.

...

Ở chân trời.

Có hai ông lão đang chăm chú theo dõi trận chiến trên đài đá tỉ thí, một người áo trắng, một người áo đen.

Họ chính là hai vị Tả Hữu chủ giáo của học viện Thần.

Ánh mắt họ đều đang đổ dồn vào Diệp Quân.

Họ cũng vô cùng tò mò về đệ tử mới gia nhập học viện, có ba loại huyết mạch đặc biệt cũng như thể chất hiếm thấy này.

Tả chủ giáo đứng bên trái lên tiếng: “Ông nghĩ ai sẽ thắng?"

Hữu chủ giáo nhàn nhạt đáp: “Còn phải hỏi à?"

Tả chủ giáo cười cười.

Trên đài luận võ.

Sau khi hợp nhất cùng con vượn, nhát thương của Mục Vân xảy ra thay đổi ngoạn mục, tỏa ra uy áp khiến trận pháp giăng xung quanh cũng không chịu nổi.

Nhưng đứng trước đòn tấn công khủng bố đó, Diệp Quân chỉ bình thản nhắm mắt lại.

Đất trời rơi vào tĩnh lặng, như có ai đó tắt hết âm thanh đi.

Nhìn từ bên ngoài, cây thương của Mục Vân nhanh đến nỗi mắt thường không thấy được. Nhưng với Diệp Quân, nó lại chậm vô cùng, bởi vì hắn đã làm quen được với tốc độ này khi chiến đấu với chính mình.

Đúng lúc này, kiếm của hắn rời vỏ.

U u u!

Theo tiếng kiếm minh kêu vang, một chấm kiếm quang chém thẳng vào mũi thương.

Rắc!

Mũi thương vỡ nát, Mục Vân cầm thương lui lại cả nghìn trượng. Cây thương nứt ra ngay khi hắn ta dừng lại.

Bốn bề yên tĩnh.

Không trụ nổi ư?

Tất cả mọi người nhìn Diệp Quân đầy khó tin.

Cô gái váy bố bên kia càng thêm trợn trừng khi nhận ra kiếm đạo của tên này lại tiến bộ thêm rất nhiều.

Trên đám mây, Tả chủ giáo thì thầm: “Lấy nhỏ phá lớn”.

Hữu chủ giáo lắc đầu: “Không phải trọng điểm”.

Tả chủ giáo nhìn sang, nghe đối phương giải thích: “Từ đầu đến giờ, người này vẫn luôn bình chân như vại, tâm lặng như nước. Kiếm đạo của hắn... rất tĩnh lặng. Đại Đạo tối giản cũng chỉ thế này mà thôi, kiếm đạo của hắn đang ở trên đường đơn giản hóa rồi. Ở tuổi này mà có thể làm được như vậy, thật sự không đơn giản”.

Tả chủ giáo hạ giọng: “Đã cho người điều tra nhưng không được gì”.

Hữu chủ giáo lắc đầu: “Không cần thiết. Chúng ta không điều tra được những thiên tài này, càng đừng nói chi khống chế họ. Chỉ có thể cùng họ kết thiện duyên, ngoài ra đừng làm gì khác”.

Tả chủ giáo ngoài miệng không phản đối nhưng trong lòng cũng không đồng tình, tuy vậy cũng không mở miệng nói gì.

Thiên tài yêu nghiệt đến đâu đi nữa cũng nào có thể so sánh với học viện Thần?

Trong khi Viện trưởng của họ có thể sánh vai với thần linh, chưa kể nội tình trong học viện cũng không hề thua kém năm gia tộc hậu duệ của Thần Đế.

Chỉ là một gã thanh niên, có là thiên tài đến mấy thì làm sao có thể chống lại học viện Thần?

Nhưng ông ta không mở miệng phản đối, bởi vì Hữu chủ giáo là người có quyền lực lớn nhất một khi Viện trưởng không có mặt.

Trên đài luận võ.

Sắc mặt Mục Vân đanh lại sau khi bị Diệp Quân đẩy lui, sau đó nhận ra mình vẫn đã xem thường kiếm tu thiên tài của Thần Viện này.

Đối phương chỉ dùng một kiếm là có thể nhẹ nhàng cản lại ngón đòn hắn ta đã dốc hết toàn lực vào.

Nhận thua ư?

Đương nhiên là không, vì Mục Vân vẫn còn giấu bài trên tay.

Hắn ta bước tới trước.

Uỳnh!

Một bức tượng yêu thú phóng ra từ trong cơ thể, lơ lửng sau lưng hắn ta.

Là vượn Bàn Thiên.

Thân hình nó cao như quả núi nghìn trượng, hai tay như cột đình, toàn thân săn chắc vạm vỡ, ẩn chứa sức mạnh hủy thiên diệt địa.

Uy áp thú dữ tỏa ra từ người nó theo từng đợt như sóng thần khiến trời đất sôi trào.

Mục Vân cầm thương đứng dưới cái bóng của vượn Bàn Thiên, tuy nhỏ bé nhưng khí thế không hề thua kém con vượn khổng lồ.

Khán giả bốn phía ngừng thở.

Diệp Quân chỉ nhìn đối phương với vẻ lạnh nhạt, không chỉ trong mắt mà còn trong lòng.

Bỗng giọng Ngao Thiên Thiên vang lên trong đầu hắn: “Ta muốn đánh cùng huynh”.

Thiên Thiên!

Diệp Quân cười lớn: “Được!"

Bản thân hắn có thể giải quyết, nhưng hắn vẫn muốn kề vai chiến đấu cùng nàng ấy.

Chỉ nghe Mục Vân gầm lên: “Chiến!"

Uỳnh!

Con vượn Bàn Thiên đứng phía sau siết tay phải lại, gọi một cây trường thương vàng óng xuất hiện.

Mục Vân khom lưng, đâm thương trong tay về phía Diệp Quân.

Gần như cùng lúc, con vượn Bàn Thiên lặp lại động tác đó.

Rắc!

Chiêu này vừa ra đã khiến trận pháp sắp được sửa xong lại vỡ ra, đất trời bốn phía nứt nẻ như mạng nhện.

Ai nấy đều hoảng hồn.

Cũng may còn có các cường giả học viện Thần nhanh chóng xuất hiện chữa trị, bằng không e là cả đài đá sẽ hóa thành bột vụn dưới chiêu này.

Cho dù vậy, họ vẫn cảm nhận được cảm giác áp bách đến là đáng sợ như bị trời cao đè xuống, làm họ chỉ biết tuyệt vọng khi hít thở không thông.

Thấy mũi thương lao tới, Diệp Quân bước lên trước, từng bước đều tỏa ra khí tức đáng sợ.

Khí tức không thuộc về nhân loại.
Chương 1160: Không phải ta khoác lác

Uỳnh!

Trong tầm mắt của mọi người, một con quái vật khổng lồ bay ra từ người hắn.

Là rồng!

Ai nấy đều mắt tròn mắt dẹt.

Còn có rồng cơ à?

Trên không trung, Tả chủ giáo nheo mắt: “Khí tức này... đã sắp vượt qua Thần Cảnh...”

Hữu chủ giáo chỉ nhíu mày quan sát, không nói gì.

Trên đài đá, Diệp Quân bất ngờ phóng tít lên, cao, vung kiếm chém vào cây thương.

Hắn sử dụng sức mạnh và khả năng phòng ngự của Ngao Thiên Thiên.

Trận pháp xung quanh không chịu nổi nữa mà sụp đổ, hai ngọn núi hai bên cũng hóa thành bột mịn theo.

Khiến tất cả mọi người hốt hoảng tháo chạy.

Kiếm khí.

Ầm!

Khán giả chỉ thấy thanh trường thương vỡ thành từng mảnh vụn, một luồng khí tức hùng hậu thổi bay Mục Vân và con vượn Bàn Thiên đến mấy vạn trượng.

Thân thể con vượn vỡ ra từng chút sau khi dừng lại, máu phun thành vòi trông kinh hãi vô cùng.

Mục Vân mặt trắng bệch như giấy, máu không ngừng trào ra từ khóe miệng.

Khán giả không ai nói nên lời.

Thua rồi!

Thiên tài đứng đầu Nội Viện bại trận rồi!

Các đệ tử khác của Nội Viện bày ra vẻ phức tạp trên mặt. Bọn họ vốn không phục kẻ được gọi là thiên tài yêu nghiệt của Thần Viện, vì vậy đều hy vọng Mục Vân sẽ thắng, nhưng bây giờ mới hiểu ra những người kia vốn đã mạnh hơn Nội Viện rồi.

Trên đài tỉ thí, Diệp Quân thu kiếm về, thản nhiên nói: “Đa tạ”.

Đây chỉ là tỉ thỉ võ công chứ không phải chiến đấu sinh tử, hắn đương nhiên sẽ không thừa thắng xông lên, đuổi cùng giết tận.

Mục Vân ở đằng xa lau vết máu bên môi, liếc nhìn Ngao Thiên Thiên một cái rồi nói: “Tâm phục khẩu phục”.

Sau đó xoay người rời đi cùng vượn Bàn Thiên.

Chậm rãi biến mất khỏi tầm mắt mọi người.

Nhưng khán giả không ai rời khỏi chỗ.

Vì sao?

Vì trận tỉ thí hấp dẫn nhất sắp diễn ra rồi!

Và đó là nội chiến Thần Viện!

Có gì hấp dẫn hơn thiên tài yêu nghiệt Thần Viện đánh nhau sao?

Sự chờ mong của họ càng lên cao sau khi chứng kiến sức mạnh khủng khiếp của Diệp Quân.

Hắn đã yêu nghiệt như vậy, các thiên tài Thần Viện khác thì sao? Liệu có ai yếu được không?

Chắc chắn là không.

Diệp Quân quay lại nhìn Truyền Ưng, trong lòng cũng mong muốn được gặp các thiên tài Thần Viện khác.

Không phải để khoe khoang mà là hắn thật sự muốn chiến đấu một trận đã đời, dù sao thì kiếm đạo cũng vừa lột xác xong.

Mục Vân ban nãy còn chưa đủ để hắn bung hết sức.

Thấy ánh mắt của hắn, Tô Nguyên biết ngay người này đang rất háo hức được đánh nhau to.

Các đệ tử học viện Thần cũng đang nhìn ông ta.

Tô Nguyên xuất hiện trước mặt Diệp Quân, nói: “Chữa thương trước đi”.

Diệp Quân vừa định mở miệng từ chối, muốn nói trận chiến vừa rồi chẳng thấm vào đâu với hắn, thì nghe Tô Nguyên lặp lại: “Chữa thương trước”.

Hắn liếc nhìn một cái, không nhiều lời nữa mà ngồi xếp bằng khôi phục khí tức.

Ngao Thiên Thiên cũng trở lại Tiểu Tháp.

Diệp Quân hỏi: “Thiên Thiên, muội đang ở cảnh giới nào rồi?"

Ngao Thiên Thiên: “Đế Quân”.

Đế Quân!

Diệp Quân cười: “Mạnh quá”.

Ban nãy khi dung hợp cùng đối phương, hắn đã cảm nhận được rõ ràng sức mạnh của Ngao Thiên Thiên đáng sợ đến ngần nào.

Kết hợp lại với nhau, Đế Quân có đứng trước mặt họ cũng chỉ như gió thoảng mây bay.

Nếu dùng cả ba loại huyết mạch và ba loại kiếm kỹ...

Diệp Quân lắc đầu cười, quyết định không nghĩ ngợi nữa mà chỉ muốn thầy được chân ngã để phát triển kiếm đạo thuần túy.

Tuyệt chiêu bí mật đương nhiên phải có.

Nhưng hắn sẽ không dùng đến trừ khi không còn cách nào khác.

Diệp Quân thu hồi suy nghĩ, tập trung vào chữa thương.

Không bao lâu sau, hắn chậm rãi đứng dậy.

Khán giả bốn phía hồi hộp trông mong.

Chờ đợi thiên tài yêu nghiệt kế tiếp xuất hiện.

Diệp Quân hỏi Tô Nguyên: “Tiền bối, đối phương chưa đến sao?"

Tô Nguyên cười cười: “Nôn nóng thế à?"

Diệp Quân gật đầu: “Phải”.

Tô Nguyên: “Ngươi tự tin đến vậy sao?"

Diệp Quân nghĩ ngợi một hồi: “Tiền bối, không phải ta khoác lác, nhưng xét trong cùng lứa tuổi thì ta chưa thua ai bao giờ, nên hôm nay mặc kệ đối thủ là ai, ta cũng sẽ đánh cho cha mẹ nhận không ra”.

Tô Nguyên chỉ nói: “Đến rồi”.

Rắc!

Thời không cách đó không xa run lên rồi nứt đôi, để một cô gái chầm chậm bước ra.

"Vãi?"

Diệp Quân vừa nhìn thấy đó là ai thì hóa đá tại chỗ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK