Mục lục
Hậu Duệ Kiếm Thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1401: Quá trình tự hàng phục chính mình

Diệp Quân đi tới tòa đại điện mà Thanh Lăng nói, đại điện cực kỳ hùng vĩ, cao hơn trăm trượng, ở cửa có bốn cột đá cao chọc trời, trên cột đá khắc các loại thú kì dị.

Trên đại điện có bốn chữ to: Thư viện Tiên Linh.

Thư viện!

Diệp Quân trầm ngâm một lúc, rồi đi vào trong thư viện.

Hắn vẫn cực kỳ có hứng thú với lịch sử tộc Tiên Linh, dù sao, bây giờ chủng tộc này cũng được xưng là tộc mạnh nhất trong vũ trụ.

Diệp Quân vừa bước vào thư viện, một cảm giác trống trải đột nhiên xuất hiện, trong đại điện cực kỳ mênh mông, bốn phía toàn những giá sách cổ xưa, trên giá sách là những quyển trục pha lê lơ lửng.

Diệp Quân đi tới giá sách bên phải, nhưng ngay lúc đó, một giọng nói đột nhiên vang lên: “Ngươi là ai?”

Diệp Quân quay đầu nhìn, ở một góc sáng sủa ở bên trái cách hắn hơn mười trượng, có một cô gái. Cô gái mặc một chiếc váy dài màu xanh nhạt, áo choàng dài, dựa lưng vào giá sách, tay cầm một cuốn sách cổ, đang nhìn hắn, ánh mắt bình tĩnh như nước, không chút gợn sóng.

Diệp Quân biết, cô gái trước mặt là muội muội của Thanh Lăng, lập tức mỉm cười nói: “Xin chào, ta là Diệp Quân, từ bên ngoài tới”.

Bên ngoài!

Cô gái nhíu mày.

Diệp Quân nói tiếp: “Ta muốn tìm hiểu một chút về lịch sử tộc Tiên Linh nên ca ca của cô đã đề nghị ta tới đây”.

Cô gái liếc nhìn Diệp Quân, nhẹ nhàng chỉ tay, một cuốn sách cổ rất dày màu vàng bay tới trước mặt Diệp Quân.

Trên cuốn sách cổ màu vàng đề sáu chữ to: Lịch sử tổng quát Tiên Linh.

Diệp Quân vừa mở ra, vô số tin tức tràn vào đầu hắn.

Tộc Tiên Linh!

Sau một lúc, cuối cùng Diệp Quân cũng hiểu biết đại khái về tộc Tiên Linh.

Tộc Tiên Linh tới nay đã có mấy trăm triệu năm lịch sử, mà trong lịch sử tộc Tiên Linh, thời huy hoàng nhất không phải hiện tại, mà là thời đại sơ khai.

Thời đại sơ khai tổ tiên tộc Tiên Linh đã được xưng là có khả năng vô hạn để tiến gần đến mức mười phần thần tính!

Đương nhiên, từ đó về sau, tộc Tiên Linh đã không xuất hiện bất kì vị cường giả mười phần thần tính nào nữa, có thể nói vừa ra đời đã ở đỉnh cao.

Trong mấy trăm triệu năm lịch sử này, tộc Tiên Linh cũng sinh ra vô số thiên tài và yêu nghiệt, bọn họ đều có mục tiêu là mười phần thần tính, đáng tiếc, không một ai có thể đạt tới, dù vậy cường giả chín phần thần tính cũng không ít.

Chín phần thần tính!

Diệp Quân đột nhiên phát hiện, đừng nói là mười phần thần tính, cho dù là chín phần thần tính, thật ra cũng đã khó như lên trời.

Vì trong mấy trăm triệu năm lịch sử của tộc Tiên Linh, cường giả đạt tới chín phần thần tính cũng chỉ có hơn ba mươi vị.

Nhưng so với bên ngoài, hơn ba mươi vị chín phần thần tính cũng đã khủng bố.

Phải biết rằng, nhà họ Thần cũng chỉ mới xuất hiện một vị cường giả chín phần thần tính, Trấn tộc còn không có ai.

Nhưng chỉ riêng tộc Tiên Linh đã có hơn ba mươi vị!

Khó trách tộc Tiên Linh kiêu ngạo đến thế, người ta đúng là có tư cách để kiêu ngạo.

Ba mươi vị cường giả chín phần thần tính, thoạt nhìn rất nhiều, nhưng nói tới mấy trăm triệu năm lịch sử, thật ra cũng có vẻ ít.

Diệp Quân biết, bản thân hắn đã xem nhẹ tộc Tiên Linh này.

Lúc đầu, hắn nghĩ tộc Tiên Linh chỉ mạnh hơn nhà họ Thần và Trấn tộc một chút, nhưng xem ra, không chỉ là mạnh hơn một chút, mà nhà họ Thần và Trấn tộc căn bản không thể so với tộc Tiên Linh.

Lúc này, ở cách đó không xa, cô gái đột nhiên mở lời: “Ngươi là truyền nhân của Thần Nhất đang nổi tiếng dạo gần đây à?”

Diệp Quân thu hồi suy nghĩ, nhìn cô gái đứng đó không xa, cười nói: “Đúng vậy”.

Cô gái nhìn Diệp Quân, nghiêm túc hỏi: “Thần Nhất chết thật rồi sao?”

Diệp Quân gật đầu. Cô gái khẽ lắc đầu: “Đáng tiếc”.

Diệp Quân hơi tò mò: “Cô quen Thần Nhất à?”

Cô gái bình tĩnh nói: “Không quen, nhưng từng nghiên cứu”.

Diệp Quân nhất thời tò mò: “Nghiên cứu ư?”

Cô gái khẽ gật đầu, cô ta xòe tay, một cuốn sách cổ từ từ bay tới trước mặt Diệp Quân, bên trên đề ba chữ to: Thần Nhất truyện.

Thần Nhất truyện!

Diệp Quân hơi kinh ngạc: “Cô viết sao?”

Cô gái gật đầu: “Ừ”.

Diệp Quân mở ra nhìn, bên trong viết rất nhiều câu chuyện của Thần Nhất, bao gồm cả chuyện năm đó Thần Nhất tới tộc Tiên Linh. Điều khiến Diệp Quân kinh ngạc là cô gái trước mặt lại không hề che giấu việc năm đó Thần Nhất đánh bại yêu nghiệt và thiên tài của tộc Tiên Linh này, cô ấy đều viết ra hết.

Cô gái đột nhiên nói: “Lúc ông ấy đi có nói gì không?”

Diệp Quân lắc đầu: “Không”.

Cô gái nhíu mày.

Diệp Quân đột nhiên nói: “Ta vừa đọc bản lịch sử tổng quát, trong đó nói, tộc Tiên Linh các cô đã xuất hiện hơn ba mươi vị cường giả chín phần thần tính…”

Cô gái sửa lại: “Ba mươi sáu vị!”

Diệp Quân gật đầu: “Ba mươi sáu vị, so với Thần Nhất thì bọn họ thế nào?”

Cô gái lắc đầu: “Không bằng”.

Diệp Quân hơi kinh ngạc: “Lúc đó không phải tổ tiên các cô có khả năng vô hạn để tiếp cận tới mức mười phần thần tính sao?”

Cô gái trầm mặc một lúc lâu, nói: “Nhưng Thần Nhất đã tới gần với nhân tính”.

Diệp Quân lập tức khiếp sợ: “Cô nương, sau thần tính là nhân tính, phải không?”

Cô gái nhìn thoáng qua Diệp Quân, gật đầu: “Phải”.

Diệp Quân trầm mặc.

Quả nhiên hắn đoán không sai.

Điểm cuối của thần tính, lại là nhân tính.

Cô gái lại nói: “Tu luyện, thật ra là quá trình tự hàng phục chính mình”.
Chương 1402: Mạnh tới mức nào?

Diệp Quân đột nhiên tò mò: “Vị Thánh Nữ kia của các cô thì sao?”

Cô gái lắc đầu: “Bà ấy rất ít khi xuất hiện”.

Diệp Quân mỉm cười nói: “Cũng không biết trong lòng bà ấy còn có Thần Nhất hay không”.

Cô gái thản nhiên nhìn Diệp Quân: “Ngươi hơi ngây thơ”.

Diệp Quân ngơ ngác.

Cô gái bình tĩnh nói: “Nhìn chung cả lịch sử, phàm là người đã đạt tới đỉnh cao, trong lòng chỉ có Đại Đạo… Tình yêu trai gái chỉ bé nhỏ không đáng kể khi so sánh với Đại Đạo”.

Diệp Quân khẽ gật đầu: “Quả thật, đương nhiên cũng có ngoại lệ”.

Tình cảm trai gái đúng là có vẻ nhỏ bé không đáng kể khi so với Đại Đạo, phải biết rằng, ngươi thích một người, chẳng lẽ có thể thích mấy vạn năm, thậm chí là mấy trăm triệu năm?

Tình cảm gì cũng sẽ càng ngày càng mờ nhạt trước thời gian.

Đương nhiên, cũng có ngoại lệ.

Ví dụ như cô cô váy trắng!

Cô gái nhìn về phía Diệp Quân: “Ngoại lệ ư?”

Diệp Quân mỉm cười nói: “Ta quen biết một người, đối với người ấy, chỉ người thân mới quan trọng, Đại Đạo gì đó đều là mây bay”.

Cô gái đột nhiên nói: “Người đó có chấp niệm rất sâu phải không?”

Diệp Quân hơi khiếp sợ.

Cô gái bình tĩnh nói: “Một người sau khi đạt tới đỉnh cao, còn có thể để tâm tới một người trước sau như một thì có hai khả năng, thứ nhất, tính cách cho phép, đương nhiên, cho dù là người có tính cách như vậy, cũng sẽ bị thời gian làm mai một, vì vậy, chỉ có thể là người có chấp niệm sâu đậm mới có thể trước sau như một…”

Nói tới đây, cô ta từ từ khép lại cuốn sách cổ trong tay, nói tiếp: “Người dựa vào chấp niệm để vào Đạo thì chấp niệm chính là Đạo”.

Diệp Quân nhìn cô gái trước mặt, trong lòng chấn động: “Cô nương có kiến thức sâu rộng, ta bội phục”, cô gái nhìn Diệp Quân: “Ngươi cũng khiến ta bất ngờ”.

Diệp Quân hơi kinh ngạc: “Sao cô lại nói thế?”

Cô gái bình tĩnh nói: “Ngươi rất tự tin, loại tự tin này không phải giả vờ, mà là tự tin phát ra từ nội tâm, một người có thể tự tin như vậy thì có hai nguyên nhân, thứ nhất, bản thân người này có thực lực đủ mạnh, thứ hai, người trong nhà cũng đủ mạnh…”

Cô ta ngừng lại rồi nói tiếp: “Nếu là nguyên nhân thứ hai thì Diệp công tử phải cẩn thận. Sự tự tin không nhờ vào thực lực của bản thân thì là sự tự tin giả dối”.

Diệp Quân mỉm cười nói: “Nếu có cả hai thì sao?”

Cô gái nhìn Diệp Quân, hơi kinh ngạc: “Có cả hai hả?”

Diệp Quân gật đầu: “Cô nương nói đúng, ta rất tự tin, nguyên nhân chủ yếu là nhờ người nhà, có bọn họ, ta đương nhiên không lo sợ tộc Tiên Linh… Tự tin nhờ bản thân cũng có, tất nhiên, nếu so với cả tộc Tiên Linh thì có vẻ bé nhỏ không đáng kể”.

Cô gái khẽ gật đầu: “Diệp công tử đang lo lắng tâm cảnh của mình có vấn đề à?”

Diệp Quân gật đầu: “Phải”.

Cô gái mỉm cười nói: “Chuyện này cực kỳ đơn giản”.

Diệp Quân ngờ vực.

Cô gái mỉm cười: “Thật ra Diệp công tử lo lắng là tốt, vì ngươi lo lắng chứng minh ngươi đã ý thức được vấn đề này, chẳng qua, ngươi vẫn chưa suy nghĩ triệt để. Như lời ngươi nói, cá nhân ngươi đặt trước mặt cả tộc Tiên Linh, đương nhiên là bé nhỏ không đáng kể. Dù sao, tộc Tiên Linh đã trải qua mấy trăm triệu năm, còn ngươi mới bao nhiêu tuổi chứ? Nhưng đây không phải chuyện rất bình thường sao?”

Diệp Quân trầm mặc

Cô gái lại nói: “Đổi góc độ để nhìn nhận, nếu một người trong thế hệ trẻ của tộc Tiên Linh đối mặt với ngươi, Diệp công tử vẫn cảm thấy mình nhỏ bé không đáng kể ư?”

Diệp Quân sửng sốt.

Cô gái bình tĩnh nói: “Người tu đạo thường thích đi vào ngõ cụt, vướng vào mớ rắc rối đấu tranh vô nghĩa”.

Diệp Quân gật đầu: “Quả thật là vậy”.

Hắn nhiều khi cũng rất rối bời.

Cô gái quay đầu nhìn ra ngoài điện: “Trời đã không còn sớm, Diệp công tử, ta phải làm việc. Sách cổ ở đây ngươi có thể xem, nhưng không thể mang đi”.

Diệp Quân gật đầu: “Được”.

Cô gái ôm sách cổ xoay người rời đi.

Diệp Quân đột nhiên nói: “Xưng hô với cô nương thế nào?”

Cô gái dừng bước, nói: “Thanh Tri”.

Diệp Quân cười nói: “Thanh Tri cô nương từng ra ngoài nghiên cứu lịch sử bên ngoài chưa?”

Thanh Tri lắc đầu: “Chưa”.

Diệp Quân mỉm cười: “Có thể ra ngoài nhìn xem, dù sao, cả vũ trụ không chỉ có mình tộc Tiên Linh, bên ngoài còn có rất nhiều nền văn minh rất đặc sắc”.

Thanh Tri gật đầu: “Ta cũng định làm vậy”.

Diệp Quân nháy mắt: “Hay là đi tới vũ trụ Quan Huyên?”

Thanh Tri nhìn về phía Diệp Quân: “Vũ trụ Quan Huyên ư?”

Diệp Quân gật đầu, nghiêm mặt nói: “Đúng vậy, đó là một vũ trụ cực kỳ thú vị, ở đó từng xuất hiện rất nhiều cường giả tuyệt thế”.

Thanh Tri nhìn chằm chằm Diệp Quân: “Mạnh tới mức nào?”

Diệp Quân nghĩ một chút, nói: “Thanh Tri cô nương đi theo ta”.

Nói xong, hắn đưa Thanh Tri vào trong Tiểu Tháp.

Sau khi vào Tiểu Tháp, Thanh Tri lập tức sửng sốt, một lúc lâu sau, cô ta khẽ nói: “Thời không nơi này…”

Diệp Quân mỉm cười nói: “Thời không ở đây do một người thân của ta tạo ra, Thanh Tri cô nương, ở tộc Tiên Linh có người nào có khả năng tạo ra nó không?”

Thanh Tri gật đầu: “Có”.

Lần này, tới lượt Diệp Quân sững sờ.
Chương 1403: Thế hệ nối tiếp thế hệ!

Có ư?

Diệp Quân trầm giọng nói: “Cô chắc chứ?”

Thanh Tri gật đầu: “Có, tuy nhiên, chỉ là tương tự mà thôi, không có thời không nào nghịch thiên như vậy cả”.

Vừa nói, cô ấy vừa liếc nhìn xung quanh, sắc mặt hơi nghiêm trọng: “Mười năm ở nơi này bằng một ngày ở thế giới bên ngoài, khoảng cách thời gian đáng sợ như vậy, cho dù là cường giả chín phần thần tính cũng không tạo ra được. Người mà ta biết, một năm trong thời không đặc biệt do đối phương tạo ta cũng chỉ bằng mười ngày của thế giới bên ngoài”.

Nghe vậy, trong lòng Diệp Quân lập tức thở phào nhẹ nhõm.

Quả nhiên, cô cô váy trắng vẫn là vô địch!

Thanh Tri nhìn về phía Diệp Quân: “Diệp công tử, người mà ngươi biết không phải là Thần Nhất sao?”

Diệp Quân gật đầu: “Không phải Thần Nhất”.

Thanh Tri yên lặng một lát, sau đó nói: “Lần này Diệp công tử tới tộc Tiên Linh là vì chuyện gì?”

Diệp Quân cười nói: “Lấy Tiên Linh Lệnh, sau đó cứu một vị tỷ tỷ của ta”.

Thanh Tri nói: “Có thể nói cho ta nghe được không?”

Diệp Quân gật đầu, kể hết mọi chuyện về Nhược Mệnh.

Sau khi Thanh Tri nghe xong, lập tức lắc đầu: “Diệp công tử, Trí Sư đang lợi dụng ngươi”.

Diệp Quân cười nói: “Sao cô lại nói vậy?”

Thanh Tri bình tĩnh trả lời: “Thật ra có rất nhiều cách để cứu vị tỷ tỷ này của ngươi, đặc biệt là đối với Trí Sư mà nói, ông ta có rất nhiều cách để cứu cô ấy, nhưng ông ta vẫn khăng khăng chọn cách này, nếu như ta đoán không sai, ông ta muốn mượn tay ngươi để khiến tộc Tiên Linh ta tỉnh táo lại”.

Diệp Quân chỉ mỉm cười, không nói gì cả.

Tranh Tri lại nói: “Chuyện này tất nhiên là chuyện cực tốt đối với tộc Tiên Linh, nhưng ta thấy Trí Sư nên nói rõ với Diệp công tử”.

Diệp Quân hơi tò mò: “Tại sao?”

Thanh Tri bình tĩnh nói: “Bởi vì Diệp công tử cũng không ngốc, ông ta làm vậy, trong lòng Diệp công tử cũng hiểu rõ, ở trước mặt người thông minh, lựa chọn tốt nhất là nên thẳng thắn”.

Trong mắt Diệp Quân lóe lên vẻ phức tạp, cô gái trước mắt đúng là rất thông minh.

Thanh Tri đột nhiên nói: “Diệp công tử dẫn ta tới đây là vì muốn cho ta xem vũ trụ Quan Huyên sao?”

Diệp Quân gật đầu: “Thật không dám giấu giếm, vũ trụ Quan Huyên là địa bàn của ta, ta rất hoan nghênh những người như cô nương đến thăm nơi đó. Đặc biệt còn có một nơi có tên là hệ Ngân Hà, chỗ đó khá thú vị, cô nương có thể đi dạo ở đó”.

Thành thật mà nói, hắn vẫn có ấn tượng tốt với huynh muội Thanh Tri.

Thanh Tri cười nói: “Vậy chờ chuyện ở đây kết thúc, ta sẽ đi dạo với Diệp công tử”.

Diệp Quân cười nói: “Được”.

Thanh Tri nhìn xung quanh, trong mắt hiện lên vẻ phức tạp: “Thật khiến người ta không thể tưởng tượng nổi…”

Hai người trò chuyện với nhau thêm lúc nữa, Diệp Quân phát hiện, cô gái ở trước mắt này đúng là rất uyên bác, không chỉ thông minh mà còn hiểu biết nhiều.

Quan trọng nhất là vô cùng chân thành, không hề giả tạo chút nào, biết gì thì nói đó.

Diệp Quân cũng không giấu giếm gì, biết gì nói nấy, bởi vì hắn cũng là một người thẳng tính, không thích vòng vo.

Cứ như vậy, hai người nói chuyện một lúc lâu, Thanh Tri dường như nhớ ra gì đó, vội nói: “Diệp công tử, ta còn có việc phải làm, đi trước đây”.

Nói xong, cô ấy rời khỏi Tiểu Tháp, vội vã rời đi.

Diệp Quân lắc đầu mỉm cười, cô gái này không tệ, phải đưa về vũ trụ Quan Huyên mới được.

Nếu sau này vũ trụ Quan Huyên muốn đi xa hơn, chắc chắn không thể giậm chân tại chỗ, phải đi học chút ưu điểm của vũ trụ khác.

Mà trong quá trình này, tất nhiên là cần rất nhiều người mới!

Không suy nghĩ nhiều nữa, Diệp Quân cũng rời khỏi Tiểu Tháp, hắn nhìn thoáng qua những cuốn sách kia, chậm rãi nhắm hai mắt lại, sau đó điên cuồng tiếp thu kiến thức của những cuốn sách.

Trong thế giới văn minh võ đạo, ngoại trừ tâm pháp và tu luyện thuật thần thông, những cuốn sách khác đều không được coi trọng, vì vậy, Diệp Quân đã sao chép một bản ở đây, tất nhiên, hắn đã có được sự đồng ý của Thanh Tri.

Sau khi tiếp thu hết sách cổ, Diệp Quân hơi xúc động, không thể không nói, nền văn minh của tộc Tiên Linh này cũng thật hùng mạnh, trải qua mấy chục triệu năm, bọn họ không chỉ tiến bộ ở phương diện văn minh võ đạo, ngay cả nền văn minh kỹ thuật cũng vô cùng cường thịnh!

Những ngôi sao trên bầu trời của thành cổ Tiên Linh chính là một thành tựu của khoa học kỹ thuật.

Vũ trụ tinh thần trận!

Những ngôi sao của vũ trụ tinh thần trận này có rất nhiều tác dụng, không chỉ dùng để bảo vệ trận pháp, mà còn có thể dùng để dự tính vận mệnh, còn có thể nắm bắt quy luật vận hành của vũ trụ….

Đại Đạo!

Ở bên ngoài, Đại Đạo có địa vị cao, không thể gọt giũa.

Nhưng ở chỗ này, Đạo Đạo chẳng qua chỉ là đối tượng nghiên cứu của tộc Tiên Linh, hơn nữa, bọn họ còn nghiên cứu vô cùng kỹ lưỡng.

Diệp Quân nhận thấy rằng tộc Tiên Linh này cũng có Vũ Trụ Kiếp, giống như ở vũ trụ Quan Huyên, Vũ Trụ Kiếp ở đây cũng bị trấn áp.

Không chỉ vậy, tộc trưởng mỗi đời của tộc Tiên Linh đều sẽ trấn áp nó!

Thế hệ nối tiếp thế hệ!

Đến nay đã có chín nghìn chín trăm chín mươi thế hệ!

Vũ Trụ Kiếp!

Trong thư viện trống trải, Diệp Quân rơi vào trầm tư.

Bởi vì hắn phát hiện, Vũ Trụ Kiếp thực sự là một kiếp nạn không thể tránh khỏi, giống như luân hồi, mỗi một lần luân hồi lại xuất hiện một lần, sau đó vũ trụ lại xuất hiện, nền văn minh cũ biến mất, qua nhiều năm sau, vũ trụ lại chậm rãi khôi phục, nền văn minh mới xuất hiện…
Chương 1404: Không có mạnh nhất, chỉ có mạnh hơn

Trong những ghi chép lịch sử của tộc Tiên Linh, có ít nhất hàng trăm triệu nền văn minh từng bị Vũ Trụ Kiếp nuốt chửng và biến mất, mà trong này còn có rất nhiều nền văn minh khủng khiếp.

Để hiểu rõ hơn về những nền văn minh này, Diệp Quân đã cố ý đi tìm Thanh Tri.

Bên trong thư phòng của Thanh Tri, cô ấy để cây bút trong tay xuống, sau đó nhìn Diệp Quân: “Ngươi muốn biết về những nền văn minh đã biến mất à?”

Diệp Quân gật đầu: “Đúng vậy”.

Thanh Tri khẽ mỉm cười.

Diệp Quân hơi nghi ngờ: “Sao lại cười?”

Thanh Tri cười nói: “Xem ra, người thuộc bất kỳ chủng tộc nào cũng đều tò mò như nhau”.

Diệp Quân sững sờ, sau đó bật cười.

Tranh Tri nói: “Trong số những nền văn minh đã biến mất này, có một nền văn minh rất thú vị, có tên là nền văn minh Thần Tri, ta đã điều tra nền văn minh này. Bọn họ có lẽ là nền văn minh đầu tiên bắt đầu nghiên cứu về thần tính, đương nhiên, nói chính xác hơn đó là nền văn minh đầu tiên mà ta biết. Năm đó, nền văn minh này đã không ngừng nuốt chửng những nền văn minh vũ trụ khác để trì hoãn Vũ Trụ Kiếp, nhưng cách này không trị được tận gốc. Cuối cùng, Vũ Trụ Kiếp vẫn ập đến, mà theo ta điều tra được, nói đúng ra bọn họ không chết trong Vũ Trụ Kiếp, mà bị tiêu diệt bởi nội loạn".

Diệp Quân hơi tò mò: “Nội loạn ư?”

Thanh Tri khẽ gật đầu: “Đúng vậy, khi Vũ Trụ Kiếp ập đến, nội bộ bọn họ xuất hiện bất đồng tiếng nói, những người cực mạnh hy vọng Vũ Trụ Kiếp sẽ đến, bởi vì bọn họ có thể sống, nhưng những người yếu hơn họ sẽ chết, mà khi những người kia vừa chết, bọn họ có thể một mình hưởng thụ tài nguyên vũ trụ”.

Diệp Quân cau mày, điểm này khá giống với vũ trụ Quan Huyên và Chân vũ trụ.

Thanh Tri tiếp tục nói: "Đó cũng là bài học được rút ra từ nền văn minh Thần Tri, tiên tổ của tộc Tiên Linh đã quy định rằng tất cả các tiên tổ đều phải trấn áp Vũ Trụ Kiếp, nếu vi phạm, họ sẽ bị tước đoạt huyết mạch của tộc Tiên Linh, cũng sẽ không còn là thành viên của tộc Tiên Linh nữa. Vì vậy, cho dù có vài tiên tổ cũng từng có ý tưởng đó, nhưng cũng không dám làm vậy, bởi vì nếu làm thì sẽ bị tất cả mọi người trong tộc Tiên Linh ruồng bỏ!"

Diệp Quân trầm giọng nói: “Nhưng cuối cùng vẫn sẽ có một ngày không thể trấn áp được nữa, đúng không?”

Thanh Tri khẽ gật đầu: “Đúng vậy, tộc Tiên Linh ta cũng phát hiện, ngươi càng trấn áp Vũ Trụ Kiếp thì uy lực của nó lại càng mạnh, trấn áp được đến bây giờ… bọn ta cũng đã cố hết sức”.

Vừa nói, trong mắt cô ấy vừa hiện lên sự lo âu.

Diệp Quân hơi tò mò: “Nền văn minh Thần Tri này vẫn còn tồn tại sao?”

Thanh Tri gật đầu: “Còn”.

Diệp Quân sửng sốt.

Thanh Tri nói: "Ta quen biết một người, đó là lý do tại sao ta biết rất nhiều về nền văn minh này như vậy, mà lý do tại sao ta cảm thấy nền văn minh của bọn họ thú vị là bởi vì bọn họ học rất giỏi. Năm đó, họ đã trở thành nền văn minh hàng đầu nhờ không ngừng học tập. Thuật Tinh Thần Mệnh của tộc Tiên Linh bọn ta cũng học được từ bọn họ, đáng tiếc là không hoàn chỉnh”.

Diệp Quân hơi tò mò: “Cô nói thuật Tinh Thần Mệnh chính là những ngôi sao trên bầu trời của thành cổ kia à?”

Thanh Tri khẽ gật đầu: “Đúng vậy, đó chính là thuật Tinh Thần Mệnh, năm đó được xưng là thuật pháp hàng đầu trong vũ trụ, không chỉ có thể kiểm tra Đại Đạo và quy luật vận mệnh bất cứ lúc nào, mà còn có thể biết trước nguy cơ, quan trọng nhất vẫn là có thể đảo ngược Đại Đạo… Đáng tiếc, những gì bọn ta có được không đầy đủ, không thể nghịch chuyển Đại Đạo”.

Nói đến đây, cô ấy đột nhiên nhìn về phía Diệp Quân: “Trước đó ta đã từng nói với ngươi về người đã sáng tạo ra thời không đặc biệt, chính là người mà ta quen ở nền văn minh Thần Tri. Cho dù nền văn minh Thần Tri ở lúc đỉnh cao, có thể chế tạo ra khu vực thời không đặc biệt, cũng không thể so sánh được với khu vực trong tháp của ngươi… Nếu người đó thấy được, chắc chắn sẽ vô cùng khiếp sợ”.

Diệp Quân chớp mắt nhìn: “Ta có thể làm quen với người đó không?”

Thanh Tri bình tĩnh nói: “Ngươi muốn cướp người về phía mình đúng không?”

Diệp Quân cười ha hả.

Hắn biết, những suy nghĩ nhỏ nhặt của hắn không thể gạt được cô gái trước mắt này.

Thanh Tri nói: “Ngươi thấy người của tộc Tiên Linh bọn ta có kiêu ngạo không?”

Diệp Quân gật đầu: “Vô cùng kiêu ngạo”.

Thanh Tri khẽ gật đầu: “Người của nền văn minh Trần Tri còn kiêu ngạo hơn nhiều so với bọn ta, đương nhiên, người mà ta biết cũng khá tốt, nhưng tính tình của người đó lại không tốt lắm, người đó rất không thích tiên tổ của tộc Tiên Linh bọn ta, cho rằng người của tộc Tiên Linh bọn ta đều… ngu xuẩn… à, ngoại trừ ta ra”.

Diệp Quân: “…”

Tranh Tri nhìn Diệp Quân: “Ngươi không phải người của tộc Tiên Linh, hơn nữa, ngươi có Tiểu Tháp này, người đó chắc chắn sẽ bằng lòng làm quen với ngươi”.

Diệp Quân lắc đầu cười: “Đến lúc đó nhờ cô tiến cử giúp ta”.

Thanh Tri khẽ gật đầu: “Được”.

Diệp Quân đột nhiên nói: “So sánh thời điểm đỉnh cao của nền văn minh Thần Tri với tộc Tiên Linh các cô thì ai mạnh ai yếu?”

Thanh Tri suy nghĩ một lát, sau đó nói: “Không biết”.

Diệp Quân hơi nghi ngờ.

Thanh Tri nói: “Thời điểm đỉnh cao của nền văn minh Thần Tri cũng có cường giả cấp cao, tuy nhiên, ngươi cũng biết giữa những cường giả cấp cao này đều có mạnh và yếu, ta cũng không biết bọn họ cùng là cường giả chín phần thần tính thì ai mạnh hơn”.

Diệp Quân nói: “Vậy nghĩa là từng đánh nhau à?”

Thanh Tri bình tĩnh nói: “Chắc chắn”.

Cô ấy nhẹ nhàng nói: “Vũ trụ vô cùng lớn, ta luôn cho rằng không có mạnh nhất, chỉ có mạnh hơn”.
Chương 1405: Tùy người

Không có mạnh nhất, chỉ có mạnh hơn.

Diệp Quân im lặng.

Hắn vô cùng tán thành câu nói này, bởi vì suốt chặng đường qua, hắn đã gặp rất nhiều cường giả và rất nhiều nền văn minh.

Không có mạnh nhất, chỉ có mạnh hơn.

Tất nhiên phải trừ đi cô cô váy trắng.

Bởi vì cho đến bây giờ, cô cô váy trắng là người mạnh nhất, bất kỳ kẻ nào tự cho mình là mạnh nhất vũ trụ, chỉ cần gặp cô cô váy trắng thì đều biến thành con kiến.

Nghĩ vậy, Diệp Quân lắc đầu mỉm cười.

Lúc này, Thanh Tri nói: “Sao đột nhiên lại có hứng thú với nền văn minh khác? Thật sự chỉ là tò mò thôi sao?”

Diệp Quân khẽ gật đầu: “Đúng vậy, bây giờ ở bên ngoài, tộc Tiên Linh các cô là nền văn minh vũ trụ mạnh nhất trong thời đại cũ, các cô vô cùng mạnh trong lòng mọi người, ta hơi tò mò các cô đã tiếp xúc với nền văn minh cao hơn khác hay chưa”.

Thanh Tri xòe bàn tay ra, một quả cầu màu tím xuất hiện.

Diệp Quân tò mò hỏi: “Đây là cái gì?”

Thanh Tri nói: “Cầu vũ trụ”.

Diệp Quân chớp mắt: “Cầu vũ trụ ư?”

Thanh Tri gật đầu, giải thích: “Đây là vũ trụ mà tộc Tiên Linh ta hiểu rõ nhất… đã từng có rất nhiều nền văn minh và chủng tộc trên vũ trụ này, nhưng sau đó, những nền văn minh và chủng tộc này đã biến mất trong dòng sông lịch sử…”

Cô ấy khẽ lắc đầu: “Bất cứ nền văn minh và chủng tộc nào đều chỉ là khách qua đường trước vũ trụ vô tận. Ngay cả tộc Tiên Linh ta cũng có thể biến mất khỏi vũ trụ này vào một ngày nào đó, trở thành quá khứ. Còn ai luôn cho rằng mình là chủ nhân của vũ trụ thì suy nghĩ này thật nực cười”.

Diệp Quân cười nói: “Thật sự ta muốn đến tận cùng vũ trụ xem thử”.

Thanh Tri cười nói: “Diệp công tử nghĩ vũ trụ có điểm kết thúc không?”

Diệp Quân hỏi ngược lại: “Cô nương nghĩ sao?”

Thanh Tri chỉ vào khu vực tối đen trong cầu vũ trụ: “Nơi này tên rừng sâu Thần Hư, là nơi mà tộc Tiên Linh ta luôn khám phá, tộc Tiên Linh đã mất gần một trăm triệu năm để khám phá nơi này”.

Diệp Quân nhíu mày: “Rừng sâu Thần Hư ư?”

Thanh Tri gật đầu: “Một vị tiên tổ của tộc Tiên Linh đã phát hiện ra nơi này, kể từ đó, tộc Tiên Linh không ngừng khám phá nơi này, lúc đầu, bọn ta đã tổn thất nặng nề…”

Diệp Quân trầm giọng nói: “Nguy hiểm lắm sao?”

Thanh Tri gật đầu: “Vô cùng nguy hiểm”.

Diệp Quân tò mò: “Đó là nơi nào mà ngay cả các cô cũng cảm thấy nguy hiểm?”

Thanh Tri nói: “Theo ta điều tra được, nơi đây từng là nơi sinh sống của nền văn minh nào đó, nhưng không biết vì lý do gì, nên nền văn minh đó đã rời khỏi nơi đây… Bọn ta cũng chỉ biết vậy thôi, bởi vì bọn ta không thể tiến vào khu vực trung tâm do đó cũng không hiểu rõ”.

Diệp Quân hỏi: “Thanh Tri cô nương, các cô biết nhiều nền văn minh, có hiểu biết như vậy, tại sao vẫn kiêu ngạo, không coi người ngoài ra gì?”

Thanh Tri cười: “Tùy người mà”.

Diệp Quân nhíu mày: “Tùy người?”

Thanh Tri gật đầu: “Bọn ta không có hứng thú với nền văn minh thời đại cũ bên ngoài, bởi vì theo bọn ta thấy bọn chúng vô cùng lạc hậu… Nói trắng ra, nền văn minh võ đạo bên ngoài bây giờ vẫn chưa bằng bọn ta một trăm triệu năm trước. Trong trường hợp này, bọn ta không bắt bọn chúng làm nô lệ đã là nhân từ lắm rồi. Sự tôn trọng được xây dựng trên thực lực, bọn ta có thể hủy diệt bọn chúng thì sao bọn ta phải tôn trọng bọn chúng chứ?”

Diệp Quân trầm mặc.

Thanh Tri nói tiếp: “Tộc Tiên Linh ta vẫn tôn trọng những nền văn minh đặc biệt, ví dụ như người bạn ở nền văn minh Thần Tri của ta, bọn ta vô cùng tôn trọng người đó, ngay cả tộc trưởng cũng từng đích thân đến hỏi thăm người đó…”

Diệp Quân gật đầu: “Ta hiểu rồi”.

Thanh Tri cười nói: “Đây là hiện thực, ở đâu cũng như nhau”.

Diệp Quân gật đầu: “Đúng là không có thực lực thì đến đâu cũng bị coi thường”.

Thanh Tri nói: “Diệp công tử, ngươi biết đối thủ của mình là ai không?”

Diệp Quân lắc đầu: “Vẫn chưa biết”.

Thanh Tri mỉm cười: “Chắc chắn chỉ có hai người là Thánh Tử và Thánh Nữ”.

Diệp Quân hỏi: “Bọn họ chưa đạt đến chín phần thần tính nhỉ?”

Thanh Tri lắc đầu: “Đương nhiên là chưa. Từ xưa đến nay, tộc Tiên Linh ta đã có rất nhiều thiên tài và yêu nghiệt, bọn họ đều vô cùng tài giỏi, nhưng rất ít người đạt đến chín phần thần tính. Nhiều khi một người hai mươi tuổi đạt đến tám phần thần tính, nhưng phải mất hàng triệu năm cũng không thể đạt tới chín phần thần tính”.

Diệp Quân không hiểu: “Tại sao?”

Thanh Tri lắc đầu: “Ta cũng không biết, ta chỉ biết giữa tám phần thần tính và chín phần thần tính là con đường rất khó đi, khó như lên trời cũng không đủ để hình dung”.

Chín phần thần tính!

Diệp Quân trầm mặc. Cho đến bây giờ, ngoại trừ người nhà ra thì hắn mới chỉ gặp hai người có chín phần thần tính là Thần Nhất và tông chủ của Quá Khứ Tông.

Tông chủ Quá Khứ Tông!

Nghĩ đến người này, Diệp Quân thấy hơi đau đầu.

Cô ta là kẻ thù mạnh nhất từ trước đến nay.

Đối thủ mạnh nhất hắn từng gặp là Vĩnh Sinh Đại Đế, nhưng bây giờ người đó đã yếu như con kiến. Mà tông chủ Quá Khứ Tông thì khác, đối phương luôn bất khả chiến bại, cho đến bây giờ, hắn vẫn không phải là đối thủ của đối phương.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK