Mục lục
Hậu Duệ Kiếm Thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1706: Đầu hàng

Trong Tiểu Tháp.

Không biết qua bao lâu, Tiên Đạo Thụ chợt rung chuyển mạnh, sau đó một luồng kiếm quang bay ra từ trong đó.

Kiếm quang tan đi, Diệp Quân xuất hiện.

Tiểu Tháp chợt lên tiếng: “Đại ca, ít nhất ngươi cũng mặc quần đùi vào có được không?”

Diệp Quân: “…”

Sau khi mặc áo bào màu đen vào, Diệp Quân chậm rãi nhắm mắt lại, hai tay từ từ nắm chặt, cơ thể hắn run lên bần bật, từng luồng khí thế mạnh mẽ tuôn ra từ trong cơ thể hắn, khuếch tán khắp thiên địa.

Giờ khắc này, thời không trong Tiểu Tháp cũng trở nên sục sôi.

Khí thế của Diệp Quân tăng vọt dữ dội.

Bây giờ hắn là cảnh giới tám phần thần tính, nhưng khí thế của hắn đã vượt xa cảnh giới tám phần thần tính.

Tiểu Tháp đột nhiên nói: “Ngươi định lên chín phần thần tính đấy à?”

Diệp Quân không nói gì, khí thế của hắn vẫn đang điên cuồng dâng lên, không có ý dừng lại, thời gian trong Tiểu Tháp bị khí thế của hắn bao phủ.

Không biết đã qua bao lâu…

Ù!

Một tiếng kiêm ngân chợt phóng ra từ cơ thể Diệp Quân, lên thẳng nơi sâu trong bầu trời.

Diệp Quân chầm chậm mở mắt ra, ánh mắt hờ hững.

Chín phần thần tính!

Lúc này Ngao Thiên Thiên trong bộ váy trắng đột nhiên xuất hiện bên cạnh Diệp Quân, cô ấy nhẹ nhàng nắm lấy tay hắn, vẻ thờ ơ hờ hững trong mắt hắn dần biến mất.

Thật lâu sau, Diệp Quân hít sâu một hơi sau đó quay đầu nhìn về phía Ngao Thiên Thiên, cười khẽ: “Chín phần thần tính!”

Ngao Thiên Thiên gật đầu, không chỉ Diệp Quân đạt tới chín phần thần tính mà cô ấy cũng đã đạt tới cảnh giới chín phân thần tính.

Diệp Quân ngẩng đầu nhìn những quả Đạo Linh trên bầu trời, cảm thán: “Không hổ là thần vật đến từ vũ trụ nền văn minh cấp năm…”

Phải nói rằng hai quả Đạo Linh này đã giúp hắn và Ngao Thiên Thiên rất lớn, không chỉ giúp họ tăng trưởng kinh tế mà còn khiến hắn cảm nhận được sức mạnh bí ẩn.

Sức mạnh của quả Đạo Linh!

Ngoài ra, như Tù Linh lúc trước đã nói, đúng là quả Đạo Linh này có công năng cải thiện thể chất, không chỉ có thể cải thiện thể chất còn có thể nâng cao huyết mạch, đương nhiên có vẻ cũng không giúp ích gì cho huyết mạch của hắn lắm.

Dù sao huyết mạch phong ma và huyết mạch phàm nhân của hắn đều thuộc hàng đỉnh cao, cho dù là quả Đạo Linh thì cũng không có tác dụng mấy, nhưng điều hắn bất ngờ là quả Đạo linh lại có tác dụng rất lớn với huyết mạch viêm hoàng của hắn.

Trong ba huyết mạch, chỉ có huyết mạch viêm mạch là không theo kịp.

Điều đáng tiếc duy nhất là cơ thể, tuy cơ thể cũng tăng lên rất nhiều, nhưng vẫn không bằng trước, dù sao cơ thể của hắn trước đây cũng được Vũ Trụ Kiếp tôi luyện.

Nhưng may mà cảnh giới đã tăng lên một bậc!

Chín phần thần tính!

Dường như nghĩ tới cái gì, vẻ mặt Diệp Quân dần trở nên nặng nề, khi đạt tới chín phần thần tính, hắn chợt nhận ra tâm cảnh của mình đã có sự thay đổi.

Sự thay đổi này chính là trở nên thờ ơ!

Ngay lúc đó, trong đầu hắn chợt có một ý nghĩ, vạn vật trên đời đều là phù du, chỉ có Đại Đạo là vĩnh hằng.

Thật ra, cho dù là lúc này hắn cũng cảm thấy câu nói này không có gì sai.

Nhận ra điều này, Diệp Quân chợt giật mình bừng tỉnh.

Như nhận ra sự thay đổi của Diệp Quân, Ngao Thiên Thiên khẽ ôm hắn vào lòng, cô không nói gì, bởi vì sau khi đạt tới chín phần thần tính, tâm cảnh của cô cũng có sự thay đổi.

Diệp Quân ôm nhẹ lấy Ngao Thiên Thiên, khẽ nói: “Mười phần thần tính có lẽ chỉ là kiếp của một mình ta”.

Ngao Thiên Thiên dịu dàng nói: “Ta tin huynh”.

Diệp Quân cười, ngẩng đầu nhìn Tiên Đạo Thụ, bên trên có hai mươi bảy quả Đạo Linh.

Diệp Quân nói: “Sậu Nguyên”.

Âm thanh vừa dứt, Sậu Nguyên xuất hiện trước mặt Diệp Quân và Ngao Thiên Thiên, cúi đầu cung kính.

Diệp Quân cười bảo: “Gọi mấy huynh đệ của ông tới đây đi”.

Sậu Nguyên hơi bất ngờ, nhưng vẫn nhanh chóng làm theo, chẳng mấy chốc, bảy huyết thi khác xuất hiện sau lưng ông ta.

Diệp Quân xòe tay ra, trên Tiên Đạo Thụ, tám quả Đạo Linh hóa thành tám luồng sáng rồi phóng xuống, dừng lại trong tay Diệp Quân.

Diệp Quân nhẩm niệm, tám quả Đạo Linh bay tới trước mặt nhóm Sậu Nguyên.

Nhìn thấy cảnh này, nhóm Sậu Nguyên đều trở nên kích động.

Quả Đạo Linh!

Đây là thần vật cấp cao nhất nền văn minh Thuật Giả, ban đầu khi ở nền văn minh Thuật Giả, họ không có cơ hội tiếp xúc với thần vật cấp bậc này.

Mà sở dĩ trước đây nền văn minh Thuật Giả có thể lớn mạnh như vậy cũng là nhờ Tiên Đạo Thụ, có thể tưởng tượng được quả Đạo Linh này trân quý cỡ nào.

Nhóm Sậu Nguyên không ngờ Diệp Quân lại tặng cho họ thần vật cấp này.

Nhóm Sậu Nguyên vô cùng kích động, nhất thời không biết phải làm sao.

Diệp Quân cười: “Hy vọng thứ này có thể giúp mọi người khai đạo”.

Nhóm Sâu Nguyên đều ở Bán Bộ Khai Đạo, muốn bước xa hơn chỉ có hai cách, một là chịu đựng để vượt qua, hai là cơ duyên.

Mà bây giờ họ đã có cả hai.

Sậu Nguyên đột nhiên quỳ xuống, run giọng nói: “Diệp thiếu, từ nay về sau mạng của thuộc hạ thuộc về Diệp thiếu”.

Những huyết thi còn lại cũng đồng loạt quỳ xuống.

Trước đây, sở dĩ họ đầu hàng Diệp Quân có một phần lý do rất lớn là vì nữ kiếm tu váy trắng.

Sợ chết!

Vì thế không thể không đầu hàng.

Nhưng giờ khắc này, bọn họ thật tâm đầu hàng.
Chương 1707: Nhặt được bảo bối

Với mấy người Sậu Nguyên, dĩ nhiên Diệp Quân muốn họ trở nên mạnh hơn, hơn nữa bây giờ ngoại trừ Ngao Thiên Thiên bên cạnh, mấy người Sậu Nguyên là người có cơ hội khai đạo thành công nhất.

Diệp Quân không chỉ cho mấy người Sậu Nguyên quả Đạo Linh, mà còn cho phép họ vào trong Tiên Đạo Thụ để tu luyện, vì tu luyện trong đó hiệu quả sẽ tốt hơn.

Dĩ nhiên mấy người Sậu Nguyên cực kỳ biết ơn với điều này.

Trước đó, họ buộc phải đi theo Diệp Quân, cảm thấy cả đời họ bị người khác kiểm soát, tương lai của họ là vô vọng, nhưng lúc này họ nhận ra rằng đây quả thật là một cơ hội tuyệt vời với mình.

Cơ hội thay đổi số mệnh.

Hơn nữa với tính cách dễ nói chuyện của Diệp Quân, sau này thậm chí họ còn có cơ hội xây dựng lại nền văn minh Thuật Giả.

Đợi sau khi mấy người Sậu Nguyên vào Tiên Đạo Thụ tu luyện, Diệp Quân kéo Ngao Thiên Thiên chậm rãi đi về phía đằng xa.

Tiên Đạo Thụ che cả bầu trời, một cành cây trải dài cả trăm dặm, đất trời ngập tràn hương trái cây kỳ dị, khiến người cảm thấy sảng khoái vui vẻ.

Diệp Quân bỗng nói: “Muội sẽ có thai chứ?”

Nghe Diệp Quân nói thế, mặt Ngao Thiên Thiên đỏ bừng như than bị đốt, cực kỳ xinh đẹp.

Nhìn người phụ nữ đẹp như tiên bên cạnh, Diệp Quân không khỏi kích động, khoảng thời gian này ngày nào hắn cũng tu luyện song hưu với Ngao Thiên Thiên.

Không đúng, lúc đầu là song hưu là để tu luyện, sau đó dĩ nhiên không còn thuần khiết nữa.

Ấm áp mềm mại.

Người ngoài không hiểu được cảm giác trong đó. Thật ra, do thể chất của Long tộc nên nhu cầu ở vài khía cạnh nào đó cao hơn con người rất nhiều. Lúc đầu Ngao Thiên Thiên vẫn còn ngại ngùng nhưng sau nhiều lần, cô ấy cũng dần thoải mái hơn, dù sao cô ấy và Diệp Quân cũng là vợ chồng, vợ chồng đều hiểu rõ lẫn nhau, đó là chuyện đương nhiên. Nhưng đến lúc động tình, có đôi khi cũng không phân trước sau.

Cảm nhận được ánh mắt nóng bỏng của Diệp Quân, Ngao Thiên Thiên không chịu được, lập tức trợn mắt nhìn hắn.

Diệp Quân bật cười, sau đó lại thấp giọng hỏi: “Sẽ mang thai chứ?”

Ngao Thiên Thiên hơi cúi đầu xuống, nhỏ giọng nói: “Ta không biết”.

Diệp Quân nhíu mày: “Chắc là sẽ nhỉ? Dù sao cũng…”

Mặc dù Ngao Thiên Thiên đã mở cởi hơn nhưng nghe hắn nói thẳng thắn như thế thì không khỏi run rẩy, đầu nóng lên bèn giơ tay đấm hắn một cái.

Bụp.

Diệp Quân không chút đề phòng bị đánh văng ra xa.

Diệp Quân: “…”

Nửa canh giờ sau.

Diệp Quân một mình đi đến bên bờ biển, sở dĩ đi một mình dĩ nhiên là vì những lời lúc nãy của hắn.

Diệp Quân đi đến một hòn đá, hắn nhắm mắt lại, một thanh ý kiếm xuất hiện trong tay hắn.

Một lúc sau, hắn cầm kiếm vung lên.

Chỉ một thoáng chốc, vùng biển đó bốc hơi trở thành nơi khô cằn.

Nhất Giới Tuế Nguyệt! Diệp Quân cúi đầu nhìn ý kiếm trong tay, lặng thinh không nói.

Trước đó lúc hắn đánh nhau với vài cường giả Độc Khai Nhất Đạo, hắn từng thi triển Nhất Giới Tuế Nguyệt nhưng hiệu quả không tốt lắm.

Vì tuổi thọ của đối phương quá cao.

Kiếm kỹ này chỉ có thể dùng với những cường giả có tuổi thọ không nhiều, nhưng sẽ có vẻ hơi vô dụng với những cường giả tuổi thọ vừa đủ, nguyên nhân chính vẫn là vì bây giờ hắn không thể bỗng chốc thi triển quá nhiều lần, nếu không chỉ cần dùng quá nhiều cũng có thể giết đối phương. Dường như nghĩ đến điều gì, Diệp Quân bỗng biến mất khỏi đó, lúc xuất hiện lại lần nữa, hắn đã đến bên cạnh Nhất Niệm, lúc này Nhất Niệm đang ngồi dưới đất, trước mặt cô ta là những con số lạ không biết tên.

Diệp Quân ngồi xuống bên cạnh Nhất Niệm, sau đó nói: “Nhất Niệm, muội đang làm gì thế?”

Nhất Niệm liếm hồ lô đường nói: “Tính toán”.

Diệp Quân hơi khó hiểu: “Tính cái gì?”

Nhất Niệm nói: “Tuế Nguyệt trùng lặp”.

Diệp Quân chớp mắt: “Làm Giới Tuế Nguyệt của ta mạnh hơn à?”

Nhất Niệm gật đầu.

Diệp Quân rất cảm động, lập tức lấy một cây kẹo hồ lô ra đưa cho Nhất Niệm.

Nhất Niệm nhận lấy, cười rất ngọt ngào.

Diệp Quân cảm thấy vẫn chưa đủ bèn nướng cho Nhất Niệm hai con dê.

Nhất Niệm cực kỳ vui.

Sau khi hai người ăn no, Diệp Quân vội hỏi: “Nhất Niệm, Tuế Nguyệt này trùng lặp thế nào?”

Nhất Niệm nói: “Với ta thì rất đơn giản, nhưng với huynh thì hi hi”

Diệp Quân: “…”

Nhất Niệm nói tiếp: “Đơn giản hóa nó đi, ta đang tìm cách đơn giản nó để huynh có thể tu luyện, sắp thành công rồi”.

Diệp Quân cười nói: “Cần ta giúp gì không?”

Nhất Niệm giơ một ngón tay: “Năm con dê lớn, à không hai con”.

Diệp Quân bật cười: “Được được”.

Nhìn Nhất Niệm chuyên tâm nghiên cứu, Diệp Quân thầm cảm thán: “Tháp gia, ta nhặt được bảo bối thật rồi”.

Tiểu Tháp không nói gì.

Diệp Quân lại nói: “Tháp gia, ngươi nói xem rốt cuộc Nhất Niệm làm gì thế? Ta cảm thấy muội ấy không giống người làm công, nhưng muội ấy lại không có khả năng gạt ta”.

Tiểu Tháp nói: “Ta không muốn nói chuyện với ngươi”.

Diệp Quân sửng sốt, sau đó cười nói: “Tháp gia, ngươi vẫn còn giận Thanh Thanh cô cô à”.

Tiểu Tháp run giọng nói: “Ngươi đừng nói bậy bạ, ta không giận bà ấy”.
Chương 1708: Người thân nhất

Diệp Quân cười nói: “Tính cách của Thanh Thanh cô cô là thế đấy, ngươi xem, chẳng phải ta cũng bị đánh đó sao?”

Tiểu Tháp im lặng một lúc rồi nói: “Bà ấy nói ta dạy hư ngươi, ngươi xem lại lương tâm của mình đi, ngươi đi khắp nơi trêu ghẹo con gái người ta, là ta dạy ngươi sao? Hả?”

Diệp Quân: “…”

Tiểu Tháp thấp giọng thở dài: “Ta thừa nhận, bây giờ ta lòe loẹt hơn trước, nhưng đó là lỗi của ta sao? Ông trời thương hại, ta xem như cũng ổn định, xuất thân là một tòa tháp trang nghiêm biết bao nhiêu? Tiếc là sau này đi theo cha ngươi, cha ngươi đúng là biến thái…”

Diệp Quân nghiêm túc nói: “Tháp gia, nhà họ Dương ta đều ghi nhớ công lao của ngươi, ngươi yên tâm đi, đợi sau khi ta thống nhất cả vũ trụ, ta sẽ xây một bức điêu khắc trong thư viện Quan Huyên ở vũ trụ Quan Huyên cho ngươi, để ngươi được người đời cung kính”.

Tiểu Tháp im lặng hồi lâu rồi nói: “Ta là kiểu tháp để ý đến hư danh sao? Ta muốn mỗi thư viện đều xây cho ta một bức tượng”.

Diệp Quân: “…”

Cuối cùng Diệp Quân đồng ý với Tháp gia, lúc này tâm trạng của Tháp gia mới tốt hơn.

Diệp Quân bỗng nói: “Không biết Thanh Thanh cô cô có nguy hiểm không”.

Nói rồi hắn rời khỏi Tiểu Tháp.

Ở bên ngoài, Diệp Quân ngẩng đầu lên nhìn tận cuối hư không, lúc này hắn đã không cảm nhận được ba người Diệp Thanh Thanh nữa.

Tiểu Tháp nói: “Yên tâm đi, dù Thanh Thanh cô cô của ngươi đánh không lại thì vẫn có thể chạy mà”.

Diệp Quân khẽ gật đầu: “E là Ác Đạo Minh này sẽ không buông tha, ta phải đi tìm Phạn cô nương bàn bạc một chút”.

Tiểu Tháp bỗng nói: “Ngươi định đối đãi với Phạn cô nương đó thế nào? Người ta đã làm rất nhiều chuyện vì ngươi”.

Diệp Quân lặng thinh.

Tiểu Tháp nói: “Đừng phụ lòng người ta”.

Diệp Quân khẽ nói: “Tháp gia, ta hơi nhiều vợ”.

Tiểu Tháp nói: “Nam tử hán đại trượng phu, có mấy cô vợ thì thế nào? Hơn nữa theo lời của cha ngươi, ngươi cũng không có gì sai, chỉ có thể coi là tình yêu rộng lớn, muốn cho mỗi cô gái một ngôi nhà”.

Diệp Quân ngạc nhiên: “Cha ta nói ư?”

Tiểu Tháp nói: “Phải”.

Diệp Quân lặng thinh.

Tiểu Tháp còn muốn khuyên, Diệp Quân bỗng nói: “Được rồi, ta nghe lời Tháp gia”.

Tiểu Tháp: “…”

Tiểu Tháp cảm thấy cả người tê cả lại.

Mẹ nó chứ!

Tên khốn kiếp này căn bản không cần mình khuyên.

Sau khi ra khỏi Tiểu Tháp, Diệp Quân đến Đại Chu, sau đó tìm Chu Phạn.

Lúc này Chu Phạn mặc một bộ váy màu xanh lục, vóc dáng mảnh khảnh, dung mạo tuyệt thế.

Nhìn thấy Diệp Quân, Chu Phạn mỉm cười: “Ngươi đến rồi”.

Diệp Quân gật đầu: “Ừ”.

Chu Phạn nói: “Có việc gì sao?”

Diệp Quân cười nói: “Không có việc gì thì không được đến tìm cô sao?”

Chu Phạn sửng sốt, sau đó bật cười: “Tất nhiên là được chứ”.

Diệp Quân nói: “Nói chuyện chút nhé?”

Chu Phạn gật đầu.

Một lúc sau, hai người đi đến một tinh không.

Vì trận chiến trước đó mà cả vũ trụ Đại Chu đã tan thành mây khói, cũng may không làm tổn thương đến căn cơ của Đại Chu, dù sao vẫn còn người ở đó.

Chỉ cần cường giả cốt cán không bị tổn thất, thì có thể xây dựng lại vũ trụ và thành trì bất cứ lúc nào.

Hai người chậm rãi đi trong tinh không tĩnh lặng, không ai lên tiếng nói gì.

Qua một lúc lâu sau, Diệp Quân cười nói: “Vốn dĩ muốn nói cảm ơn cô, nhưng cảm thấy nơi thế lại khách sáo, thế nên ta không nói”.

Chu Phạn mím môi: “Ừ”.

Diệp Quân nói: “Chắc chắn Ác Đạo Minh sẽ không tha”.

Chu Phạn nhìn Diệp Quân: “Ngươi định thế nào?”

Diệp Quân ngẫm nghĩ, sau đó nói: “Nếu là trước đây, ta sẽ trốn chạy, tạm thời lánh nạn, nhưng bây giờ…”, nói rồi hắn khẽ cười: “Chỉ có cách chiến đấu”.

Chu Phạn trầm giọng nói: “Thực lực của chúng ta không bằng chúng”.

Diệp Quân mỉm cười nói: “Lần này để nhà họ Dương ta đánh với chúng”.

Chu Phạn hơi khó hiểu: “Không phải nhà họ Diệp sao?”

Diệp Quân cười nói: “Chuyện này nói ra hơi phức tạp”.

Chu Phạn nói: “Ta muốn biết”.

Diệp Quân gật đầu: “Vậy ta sẽ từ từ nói cho cô nghe”.

Chu Phạn cong môi nở nụ cười động lòng người.

Diệp Quân chậm rãi kể khái quát lại chuyện giữa cha và ông nội đời trước, nghe hắn kể xong, Chu Phạn hơi kinh ngạc nói: “Gia tộc các ngươi đều nuôi dưỡng bên ngoài vậy sao?”

Diệp Quân gật đầu: “Ta là đời thứ ba được nuôi dưỡng bên ngoài”.

Chu Phạn nói: “Bá phụ nuôi dưỡng bên ngoài hoàn toàn à?”

Diệp Quân cười nói: “Đúng thế, nghe Tháp gia của ta nói, năm đó cha ta thảm lắm”.

Chu Phạn mỉm cười nói: “Tháp gia mà ngươi nói là vị tiền bối đi theo ngươi đấy ư?”

Diệp Quân gật đầu: “Đi thôi, ta dẫn cô vào trong xem”, nói rồi hắn dẫn Chu Phạn đi vào Tiểu Tháp.

Sau khi vào Tiểu Tháp, Chu Phạn ngây người, sau đó vẻ mặt cô ta dần trở nên nghiêm trọng: “Thời gian ở đây và thế giới bên ngoài”.

Diệp Quân nói: “Mười năm trong tháp bằng một ngày bên ngoài”.

Chu Phạn run lên, mặt đầy vẻ ngạc nhiên.

Diệp Quân mỉm cười: “Chỉ có người thân nhất của ta mới được ta dẫn vào đây”.

Chu Phạn sửng sốt, sau đó mặt đỏ bừng.

Tiểu Tháp: “…”
Chương 1709: Bạn bè đơn thuần

Người thân nhất của mình?

Nghe Diệp Quân nói thế, trái tim Chu Phạn đập loạn nhịp, hắn có ý gì?

Tỏ tình sao?

Chu Phạn lén nhìn Diệp Quân, chỉ thấy hắn đang nhìn mình, trong mắt là thứ gì đó không rõ.

Chu Phạn vội thu lại tầm nhìn, lòng đập thình thịch như chú nai tơ, thân là nữ hoàng ưu tú nhất Đại Chu, cô ta không phải chưa từng có người theo đuổi, hơn nữa người theo đuổi cô ta đều là con cưng của trời.

Nhưng cô ta đều rất thờ ơ, bởi vì vẫn chưa gặp được người khiến cô ta rung động, mà cô ta cũng nghĩ cả đời này cô ta ràng buộc bản thân chỉ vì chuyện tình cảm như những người phụ nữ bình thường, cho nên cô ta có thể thản nhiên với chuyện này, nhưng lúc này cô ta mới nhận ra cho dù là đàn ông hay phụ nữ thì khi đối diện với người mình rung động, thật sự không thể thờ ơ được.

Cứ ngại ngùng.

Chu Phạn lắc đầu khẽ cười, cực kỳ không thích cảm giác này, sau đó ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào Diệp Quân: “Ngươi đang tỏ tình với ta sao?”

Cô ta nói rất nghiêm túc, rất thẳng thắn và bình tĩnh, nhưng hai tay đã bất giác siết chặt lại.

Chu Phạn bỗng hỏi như thế khiến Diệp Quân hơi sửng sốt, nhưng hắn nhanh chóng bình tĩnh lại, gật đầu.

Hắn trả lời cũng rất thẳng thắn.

Trong chuyện tình cảm, kiêng dè nhất là ngại ngùng.

Thích thì cứ tiến lên, đừng có do dự mãi để rồi gây ra vài hiểu lầm không cần thiết, sau đó là một màn kịch đầy bi thương.

Chu Phạn nhìn chằm chằm Diệp Quân.

Hai người bốn mắt nhìn nhau.

Diệp Quân bỗng bước lên trước, sau đó cúi người hôn lên môi Chu Phạn.

Mềm mại, ấm áp!

Mùi hương cơ thể xộc vào mũi.

Cơ thể Chu Phạn cứng đờ, đôi mắt xinh đẹp trợn to, muốn phản kháng nhưng lúc này lại không biết tại sao chẳng còn chút sức lực, chỉ có thể để mặc người đàn ông trước mặt này làm càn.

Một lúc sau, hai đôi môi tách ra, một chất dịch trong suốt kéo ra từ bôi môi hai người.

Chu Phạn trợn mắt nhìn Diệp Quân.

Diệp Quân mỉm cười, sau đó dẫn Chu Phạn ra khỏi Tiểu Tháp, hắn chủ động nắm tay Chu Phạn, lần này Chu Phạn không từ chối, đã bị hắn cợt nhả như vậy rồi, đừng nói là nắm tay, cho dù...

Không biết nghĩ đến điều gì, mặt Chu Phạn đỏ bừng.

Diệp Quân bỗng lấy một viên quả Đạo Linh đưa cho Chu Phạn: “Cho muội”.

Nhìn quả Đạo Linh đó, Chu Phạn hơi ngạc nhiên: “Đây…”

Diệp Quân mỉm cười nói: “Quả Đạo Linh, thần vật của nền văn minh Thủy tộc”.

Chu Phạn nói: “Huynh thăng cấp là nhờ quả này à?”

Diệp Quân gật đầu: “Đúng thế”.

Chu Phạn nhận lấy quả Đạo Linh, sau khi đánh giá một phen, vẻ mặt cô ta dần trở nên nghiêm túc: “Linh khí chứa trong thứ này trống rỗng”.

Diệp Quân gật đầu: “Ừ”.

Chu Phạn hỏi: “Nền văn minh Thủy tộc là nền văn minh cấp năm thật sao?”

Cô ta cũng biết một ít về nền văn minh Thủy tộc, nhưng không chắc nền văn minh Thủy tộc là nền văn minh cấp năm hay cấp bốn.

Diệp Quân nói: “Đã từng là thế, nhưng sau khi trận chiến với nền văn minh Thiên Hành, cường giả của họ ngã xuống quá nhiều dẫn đến nền văn minh suy sụp”.

“Nền văn minh Thiên Hành”.

Chu Phạn nói: “Trước giờ không có cơ hội hỏi huynh, lửa Thiên Hành lúc trước của huynh...”

Diệp Quân xòe tay ra, lửa Thiên Hành xuất hiện trong lòng bàn tay hắn.

Nhìn lửa Thiên Hành trong tay Diệp Quân, sắc mặt Chu Phạn lập tức trở nên nghiêm túc.

Thần vật nền văn minh cấp năm.

Nghe nói khi vật này xuất hiện thì sẽ có một nền văn minh sụp đổ, thật ra mấy năm nay Đại Chu cũng đang trốn tránh nền văn minh Thiên Hành.

Không có nền văn minh nào muốn dây vào sự tồn tại đáng sợ trong truyền thuyết này.

Chu Phạn không nghĩ nữa, cô ta nhìn lửa Thiên Hành trước mặt, thấy lửa Thiên Hành không có dao động về năng lượng thì nhìn Diệp Quân nói: “Ta có thể sờ được không?”

Diệp Quân cười nói: “Tất nhiên”, nói rồi hắn đưa lửa Thiên Hành cho Chu Phạn.

Chu Phạn hơi do dự.

Diệp Quân cười nói: “Đừng sợ, lửa này đã bị ta trấn áp rồi”.

Lửa Thiên Hành: “…”

Tiểu Tháp không khỏi nói: “Đại ca à, ngươi chắc chắn là ngươi trấn áp chứ?”

Diệp Quân thầm nói: “Đều là người một nhà, cô cô trấn áp thì tức là ta trấn áp”.

Tiểu Tháp im lặng, nó nhận ra mặc dù tên này bình thường trông có vẻ rất lương thiện nhưng thực chất vẫn thừa hưởng một ít tính hiếu thắng của cha mình, chỉ là không thể hiện ra rõ như cha mình.

Quả nhiên là máu mủ ruột rà.

Chu Phạn liếc nhìn Diệp Quân, tất nhiên là cô ta không tin ngọn lửa này là do Diệp Quân trấn áp, nếu Diệp Quân có thể trấn áp ngọn lửa này thì còn không trở tay đánh cho Ác Đạo Minh một chưởng để chúng bị tiêu diệt sao?

Cô ta hết sức cẩn thận nhận lấy lửa Thiên Hành, ngọn lửa này giống hệt như miêu tả trong sách cổ, có màu đỏ sẫm, bên trong hình như có máu đang lưu chuyển, nhưng lại không có chút năng lượng nào, không khác gì lửa bình thường .

Bị trấn áp thật rồi.

Chu Phạn cảm thấy cực kỳ ngạc nhiên, cô ta nhìn Diệp Quân nghiêm túc nói: “Lúc trấn áp ngọn lửa này, huynh có vất vả không?”

Diệp Quân bật cười, hắn nhẹ nhàng xoa mặt Chu Phạn.

Chu Phạn mỉm cười, vẻ mặt động lòng người.

Diệp Quân nhìn ngọn lửa Thiên Hành đó, mỉm cười nói: “Đây là do cô cô ta trấn áp”.

Chu Phạn muốn nói lại thôi.

Diệp Quân cười nói: “Giữa ta và muội không cần phải che giấu”.

Chu Phạn nhìn Diệp Quân, dịu dàng như nước: “Ừ”.

Diệp Quân nói: “Muội tò mò thực lực của cô cô ta phải không?”

Chu Phạn gật đầu, cô ta thật sự không thể tưởng tượng được người có thể trấn áp lửa Thiên Hành.

Diệp Quân lắc đầu khẽ cười: “Ta không thể trả lời muội vấn đề này, vì ta cũng không biết rốt cuộc cô cô mạnh đến mức nào”.

Chu Phạn hơi khó hiểu: “Huynh cũng không biết ư?”

Diệp Quân gật đầu: “Cho đến lúc này, kẻ thù mà ta gặp đều không thể đỡ được một nhát kiếm của bà ấy”.

Nói rồi hắn chỉ vào lửa Thiên Hành: “Bao gồm cả lửa Thiên Hành này, hôm đó lúc ngọn lửa này lao đến, cô cô ta chỉ giơ ngón tay lên, ngọn lửa này mất tác dụng”.

Vẻ mặt Chu Phạn thay đổi.

Chỉ giơ ngón tay đã trấn áp được lửa Thiên Hành?

Cực kỳ đáng sợ.

Sắc mặt Chu Phạn dần trở nên nghiêm trọng, đồng thời cũng khá phức tạp, Đại Chu là vũ trụ nền văn minh đỉnh cấp cấp bốn.

Thật ra cũng được xem là hung hãn trong vũ trụ này, nhưng lúc này cô ta nhận ra trong vũ trụ rộng lớn này, trong mắt một số người, Đại Chu chỉ là sự tồn tại cực kỳ nhỏ bé.

Diệp Quân kéo tay Chu Phạn, mỉm cười nói: “Đừng ngạc nhiên, đây chỉ là thao tác cơ bản của cô cô chúng ta thôi”.

Chu Phạn nhìn Diệp Quân: “Cô cô chúng ta?”

Diệp Quân hỏi ngược lại: “Cô cô ta chẳng phải là cô cô của muội sao?”

Chu Phạn chớp mắt, sau đó nói: “Trước đây ta cứ nghĩ huynh hiền lành, thật thà, bây giờ xem ra là ta nhìn lầm. Huynh nói thật cho ta biết câu này của huynh có phải đã nói với rất nhiều cô gái rồi không?”

Khuôn mặt Diệp Quân cứng đờ.

Chu Phạn không tiếp tục chủ đề này nữa, cô ta kéo Diệp Quân đi về phía xa: “Ta không thể gả cho huynh”.

Diệp Quân sửng sốt.

Chu Phạn nói tiếp: “Phụ hoàng đã có ý về hưu, nói cách khác sau này ta sẽ trở thành nữ hoàng Đại Chu, mà theo luật pháp Đại Chu, nữ hoàng không thể gả cho người khác”.

Diệp Quân nói: “Nữ hoàng chỉ có thể độc thân à?”

Chu Phạn cười nói: “Đương nhiên không phải, mặc dù không thể gả cho người khác nhưng có thể nạp phi, nam phi”.

Diệp Quân: “…”

Chu Phạn nhìn Diệp Quân, sau đó cười nói: “Mặc dù ta không thể gả cho huynh, nhưng huynh có thể gả cho ta”.

Diệp Quân lắc đầu khẽ cười.

Chu Phạn nói: “Những gì ta nói đều là thật”.

Diệp Quân nói: “Ta biết, muội là một người kiên cường, muội không muốn trở thành vật trang trí của ta, muội muốn có sự nghiệp của mình, ta cũng ủng hộ muội, cũng sẽ cố gắng giúp muội”.

Chu Phạn nhìn Diệp Quân hồi lâu, sau đó chậm rãi nhào vào lòng Diệp Quân, khẽ nói: “Ta biết huynh hiểu ta”.

Diệp Quân ôm lấy eo Chu Phạn, khẽ nói: “Vậy chúng ta làm bạn bè đơn thuần nhé?”

Chu Phạn ngẩng đầu trợn mắt nhìn Diệp Quân.

Diệp Quân bật cười, như nghĩ đến điều gì, hắn bỗng nói: “Đi thôi”, nói rồi hắn kéo Chu Phạn ngự kiếm bay lên, biến mất ở tận cuối tinh không.
Chương 1710: Từ ngạc nhiên đến tuyệt vọng

Một lúc sau, Diệp Quân dẫn Chu Phạn đến một khoảng không vô tận, cách trước mặt họ hàng vạn dặm vang lên tiếng đánh nhau đinh tai nhức óc, đó là Diệp Thanh Thanh và Thương Võ, Cơ Tiểu Kiếm.

Thấy Diệp Quân đến, Diệp Thanh Thanh bỗng dừng lại, bà ấy nhìn Diệp Quân: “Con đến làm gì?”

Diệp Quân giật mí mắt, vội nói: “Con đi ngay”, nói rồi hắn kéo Chu Phạn xoay người bỏ chạy.

Chu Phạn: “…”

Diệp Thanh Thanh hừ một tiếng, sau đó xoay người nhìn Thương Võ và Cơ Tiểu Kiếm ở đằng xa, nhướng mày: “Nhìn cái đầu ngươi đấy”.

Cơ Tiểu Kiếm: “…”

Thương Võ trầm giọng nói: “Vừa nhận được tin, Thập điện chủ sắp ra tay, bảo chúng ta lui xuống”.

Cơ Tiểu Kiếm nhíu mày: “Hắn cũng về rồi à?”

Thương Võ gật đầu.

Cơ Tiểu Kiếm im lặng hồi lâu rồi nói: “Đánh hội đồng sao có thể là hành vi của đại trượng phu được? Ông đi đi”.

Nói rồi cô ta nhìn Diệp Thanh Thanh: “Hôm khác ta lại đến tìm ngươi”.

Cô ta xoay người biến thành một tia kiếm quang, biến mất ở chân trời.

Thương Võ ngẫm nghĩ một lúc, rồi nói: “Quả thật”, dứt lời, ông ta cũng quay người biến mất ở cuối chân trời. Nói đúng ra, họ không phải là người của Ác Đạo Minh, họ chỉ là người cung phụng của Ác Đạo Minh, mà cung phụng tức là tạm bợ.

Làm to chuyện rồi bỏ chạy.

Thật ra hai người vẫn cần phải mạnh hơn, hai đánh một, họ đều cảm thấy hơi quá đáng, nếu không phải vì muốn xem thử rốt cuộc thực lực của kiếm tu nữ váy đen này mạnh cỡ nào, họ cũng sẽ không làm như thế. Mà bây giờ Thập điện chủ đó còn muốn kêu bọn họ cùng đi đánh Diệp Quân, họ khinh thường hành vi này.

Dù sao Diệp Quân đó cũng thật sự quá yếu.

Mới chỉ là cường giả cảnh giới Thần Đạo.

Thấy hai người rời đi, Diệp Thanh Thanh nhíu mày, sau đó nhìn xuống dưới. Một lúc sau bà ấy biến thành tia kiếm quang biến mất khỏi đó.

Diệp Quân dẫn Chu Phạn quay lại bên dưới, hắn cũng nghĩ mà sợ, tính tình Thanh Thanh cô cô này ngày càng nóng nảy.

Vô lý thật sự!

Chu Phạn bỗng nói: “Vị đó là cô cô của huynh à?”

Diệp Quân gật đầu: “Tính tình Thanh Thanh cô cô…”

Tiểu Tháp bỗng run giọng nói: “Ta khuyên ngươi đừng nói bậy”.

Diệp Quân: “Khụ!”

Ngay lúc này một tiếng kho khẽ vang lên cách phía sau hai người không xa.

Diệp Quân và Chu Phạn xoay người lại, Hoàng Đế Đại Chu đứng cách hai người không xa.

Mặt Chu Phạn đỏ bừng, vội vàng buông Diệp Quân ra nhưng tay lại nắm lấy Diệp Quân không buông.

Diệp Quân mỉm cười.

Hoàng Đế Đại Chu gật đầu: “Ác Đạo Minh đã đến rồi”.

Ác Đạo Minh!

Diệp Quân nhíu mày.

Hoàng Đế Đại Chu nói: “Đi theo ta”.

Nói rồi ông ta xoay người biến mất.

Diệp Quân và Chu Phạn nhìn nhau, sau đó cũng biến mất khỏi đó.

Rất nhanh hai người đến một hư không.

Lúc này vài cường giả đỉnh cấp Đại Chu đều ở đây.

Khi nhìn thấy Diệp Quân đã là cường giả chín phần thần tính, mấy người Đạo Quân đều sửng sốt.

Mẹ nó chứ!

Tên này lại tăng lên một cảnh giới nữa nhanh thế sao?

Mấy người Đạo Quân nhìn nhau, đồng thời nghĩ đến một từ: biến thái.

Mà họ còn để ý đến chi tiết Diệp Quân nắm tay Chu Phạn, thấy thế vài cường giả Đại Chu đều nở nụ cười.

Bị mọi người vây xem, mặt Chu Phạn hơi nóng, vừa định rút tay lại thì Diệp Quân giữ chặt lại, không thể động đậy.

Chu Phạn xấu hổ trợn mắt nhìn Diệp Quân, nhưng lại không vùng ra nữa, để mặc Diệp Quân nắm.

Diệp Quân ngẩng đầu lên nhìn chân trời, có sáu cường giả đỉnh cấp đứng ở tận cuối nơi đó, người đứng đầu là Việt Tôn.

Sáu người đều là cường giả cảnh giới Khai Đạo.

Cường giả đỉnh cấp Thập Điện Ác Đạo đều tụ lại đây.

Việt Tôn cũng nhìn thấy Diệp Quân, khi thấy Diệp Quân đã là cường giả thần tính chín phần, sắc mặt ông ta cũng thay đổi, cảm thấy kinh ngạc.

Mẹ kiếp!

Tên này tăng cấp nhanh thế à?

Bất thường quá.

Sắc mặt Việt Tôn sầm lại.

Diệp Quân bỗng nói: “Tiền bối, tại sao họ không ra tay?”

Hoàng Đế Đại Chu nói: “Chắc là đang đợi ai đó”.

Diệp Quân híp mắt: “Còn có người mạnh hơn”.

Hoàng Đế Đại Chu gật đầu, ánh mắt hiện lên vẻ lo lắng: “Có lẽ sẽ sớm thôi”.

Diệp Quân đang muốn nói gì, lúc này thời không ở đằng xa bỗng rung lên, ngay sau đó thời không nổ tung, một người đàn ông trung niên mặc áo đen chậm rãi bước ra.

Người đàn ông trung niên này vừa bước ra, thời không cả trời đất sục sôi, sau đó tan ra từng chút.

Mọi người đều biến sắc.

Thập điện chủ.

Đám người Việt Tôn cung kính chào: “Chào Thập điện chủ”.

Hoàng Đế Đại Chu bên cạnh Diệp Quân nhìn chằm chằm Thập điện chủ, vẻ mặt nghiêm túc chưa từng thấy: “Thực lực của người này có lẽ còn cao hơn Cơ Tiểu Kiếm”.

Diệp Quân nhìn Thập điện chủ, phải nói là hắn vẫn đánh giá thấp Ác Đạo Minh.

Cường giả nhiều thật.

Thập điện chủ chậm rãi bước đến cách trước mặt mấy người Diệp Quân cả trăm trượng, ánh mắt ông ta nhìn sang Diệp Quân, cười nói: “Nghe nói đằng sau ngươi có một kiếm tiên nữ váy trắng, đúng không?”

Diệp Quân gật đầu: “Ừ”.

Thập điện chủ mỉm cười: “Thứ cho ta nói thẳng, các ngươi không một ai là đối thủ một quyền của ta, thế nên chúng ta đừng lãng phí thời gian nữa, ngươi gọi người đến đi, thế nào?”

Diệp Quân im lặng.

Thập điện chủ cười nói: “Nghe nói bà ta giết người chưa bao giờ cần dùng đến đòn tấn công thứ hai, đáng tiếc ta sẽ tiễn bà ta đến thế giới bên kia. Ngươi mau gọi bà ta ra, ta thật sự không chờ được rồi, muốn đấm vào đầu bà ta trước mặt ngươi. Bởi vì ta thực sự rất muốn xem quá trình kẻ thù đi từ ngạc nhiên đến tuyệt vọng, cảm giác đó thật tuyệt”.

Diệp Quân nhìn Thập điện chủ, đang định lên tiếng thì đột nhiên…

Thời không bên cạnh Diệp Quân nứt ra, một người phụ nữ váy trắng chậm rãi bước ra.

Diệp Quân: “…”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK