Mục lục
Hậu Duệ Kiếm Thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1966: Ta sợ chết!

Bố Huyền nhìn xung quanh với ánh mắt phức tạp: “Đây là nơi Phục Võ - quan chấp hành đứng đầu đời đầu tiên từng tu luyện, cũng vì bà ấy mà chức vị quan chấp hành đứng đầu này đã trở thành tối cao vô thượng, không thể xâm phạm trong nền văn minh Thiên Hành”.

Diệp Quân nói: “Tiền bối đó có còn sống không ạ?”

Bố Huyền gật đầu: “Còn sống”.

Diệp Quân nhìn xung quanh: “Người ấy đang ở đây ạ?”

Bố Huyền gật đầu: “Phải”.

Diệp Quân do dự rồi hỏi: “Ta đấu với người đó ư?”

Bố Huyền cười: “Bà ấy thật sự sẽ đánh chết ngươi đấy. Cũng không đúng, ngươi không phải người của nền văn minh Thiên Hành, có lẽ bà ấy sẽ không đánh chết ngươi đâu”.

Diệp Quân hơi thắc mắc.

Bố Huyền nhẹ nhàng nói: “Đây là bí mật của nền văn minh Thiên Hành, nó là chuyện xảy ra từ rất lâu trước đây rồi”.

Diệp Quân nói: “Kể chút đi?”

Bố Huyền nhìn Diệp Quân, cười: “Cũng được. Năm xưa quan chấp hành đứng đầu Phục Võ này đã từng phản bội nền văn minh Thiên Hành!”

Nghe điều này, Diệp Quân bỗng thấy hứng thú: “Phản bội nền văn minh Thiên Hành?”

Bố Huyền gật đầu: “Đúng thế, nguyên nhân là bà ấy yêu một người đàn ông nền văn minh ngoại tộc, nhưng lúc này nền văn minh chúng ta lại không cho phép”.

Diệp Quân im lặng, hắn đã cảm nhận được nền văn minh Thiên Hành này bài xích ngoại tộc đến mức nào.

Bố Huyền nói tiếp: “Ban đầu Phục Võ đã định bỏ trốn cùng người đàn ông ấy, nhưng họ vẫn bị Thiên Hành Chủ đời đó tìm được. Ta không biết quá trình cụ thể, bởi vì lúc đó ta còn chưa ra đời, ta chỉ biết họ nảy ra xung đột, bà ấy dẫn theo bốn vị quan chấp hành, Thiên Hành Chủ dẫn theo hai thượng thần và bốn vị hồng ý thần tướng đại chiến… Trận chiến ấy, hai vị quan chấp hành đã chết, ba hồng y thần tướng đã ngã xuống, hai vị thượng thần chết hết toàn bộ…”

Nói đến đây, trong mắt hắn hiện lên vẻ phức tạp: “Trận chiến đó nền văn minh Thiên Hành ta đã bị tổn thương nguyên khí nặng nề”.

Diệp Quân nói: “Thiên Hành Chủ ấy và quan chấp hành đứng đầu Phục Võ kia thì sao?”

Bố Huyền nói: “Quan chấp hành đứng đầu Phục Võ bị trấn áp tại đây, Thiên Hành Chủ bị thương nặng, không đến một trăm năm thì ra đi”.

Diệp Quân sửng sốt: “Ra đi?”

Bố Huyền gật đầu: “Thực lực của quan chấp hành đứng đầu Phục Võ vô cùng đáng sợ, trận chiến đó vô cùng khốc liệt, cường giả hàng đầu của nền văn minh Thiên Hành ta chết gần một nửa…”

Nói đến đây, y lắc đầu thở dài: “Dù đã nhiều năm trôi qua nhưng nền văn minh Thiên Hành ta vẫn chưa hoàn toàn khôi phục nguyên khí”.

Diệp Quân do dự một lúc rồi hỏi: “Thực lực của quan chấp hành Phục Võ kia mạnh như vậy, vì sao mọi người không thỏa hiệp một chút mà cứ nhất quyết phải đối đầu đến chết với bà ấy?”

Bố Huyền hơi bất đắc dĩ: “Đây cũng là điều ta rất không hiểu”.

Diệp Quân cạn lời.

Bố Huyền nói tiếp: “Nền văn minh ngoại tộc thì nhất định sẽ rất tệ à? Ta không thấy thế, chẳng hạn như ngươi, ta thấy ngươi rất xuất sắc. Thật đấy, ngươi là một nhân tài!”

Diệp Quân chợt trở nên cảnh giác.

Ông già này có gì đó bất thường!

Bố Huyền bỗng hỏi: “Có biết vì sao ta lại nói những điều này với ngươi không?”

Diệp Quân lắc đầu ngay: “Không biết, ta cũng không muốn biết”.

Bố Huyền nhìn thẳng vào hắn: “Bởi vì Thiên Hành Chủ đời này bị mắc kẹt ở vũ trụ Vô Gian, vậy nên phong ấn Thiên Hành Chủ đời đó để lại không được củng cố, vậy nên…”

Diệp Quân trầm giọng hỏi: “Bà ấy sắp ra rồi à?”

Bố Huyền gật đầu: “Đúng thế, ngươi có căng thẳng không?”

Diệp Quân hỏi: “Sao lại là ta căng thẳng hay không? Bố huynh, huynh nói cho rõ đi, chuyện này liên quan gì đến ta?”

Bố Huyền cũng không quan tâm đến xưng hô Diệp Quân gọi, y nhìn thẳng vào hắn rồi nghiêm túc nói: “Ta và Tuế Tuế ở lại đây có hai nghiệm vụ, thứ nhất là sát hạch người, đào tạo người ưu tú, thứ hai là bảo vệ phong ấn nơi này…”

Diệp Quân nói thẳng: “Người biết thực lực của ta mà, người nghĩ ta có thể trấn áp nổi quan chấp hành đứng đầu Phục Võ này không?”

Bố Huyền cười: “Ngươi nghĩ gì đấy? Sao ta lại để ngươi đi trấn áp quan chấp hành đứng đầu Phục Võ được?”

Diệp Quân hơi khó hiểu: “Vậy thì sao?”

Bố Huyền nghiêm túc nói: “Ta muốn ngươi đi nói chuyện với bà ấy để bà ấy đừng phá”.

Diệp Quân nói: “Vì sao người không đi nói chuyện với bà ấy?”

Bố Huyền bảo: “Ta sợ chết”.

Diệp Quân: “…”
Chương 1967: Khuyên người ta buông bỏ hận thù?

Sợ chết!

Mặt Diệp Quân thoáng chốc đen sầm: “Người tưởng ta không sợ chết à?”

Bố Huyền cười: “Quan chấp hành đứng đầu Phục Võ khá hận con dân, nhưng ngươi không phải con dân, vậy nên ta thấy ngươi có thế nói chuyện với bà ấy được”.

Diệp Quân hỏi: “Có lợi gì không?”

Thấy Diệp Quân đồng ý, Bố Huyền lập tức tươi cười: “Có chứ…”

Diệp Quân đầy mong đợi.

Bố Huyền cười: “Ngươi đã từng nghe nói tới quả sinh mệnh Thiên Hành bao giời chưa? Đó là thần vật tối cao của nền văn minh Thiên Hành ta, ngươi giúp ta hoàn thành chuyện này thì ta sẽ tặng ngươi nửa quả miễn phí”.

Quả sinh mệnh Thiên Hành!

Nửa quả!

Sắc mặt Diệp Quân lập tức tối sầm lại, giống như bị dội một chậu nước lạnh từ đỉnh đầu xuống, sự chờ mong trong nháy mắt hoàn toàn tan biến.

Thấy Diệp Quân đen mặt, Bố Huyền hơi thắc mắc: “Ngươi không biết quả sinh mệnh Thiên Hành à?”

Diệp Quân bình tĩnh đáp: “Biết một chút”.

Bố Huyền trầm giọng giải thích: “Có lẽ ngươi biết không nhiều, quả này không phải thứ mà quả đạo hồ lô của ngươi có thể so sánh. Ăn một quả sẽ tăng ít nhất trăm triệu năm tu vi. Nó là thần vật tối cao của nền văn minh Thiên Hành ta, dù chúng ta là quan chấp hành đứng đầu thì một nghìn năm cũng mới được phân một quả, ngươi nghĩ xem quý giá nhường nào”.

Diệp Quân nói: “Ồ!”

Sắc mặt Bố Huyền cũng tối xuống, y nghiêm túc nói: “Thật sự rất quý giá đấy, không phải thứ mà quả đạo hồ lô của ngươi có thể so sánh được đâu”.

Diệp Quân ngẫm nghĩ rồi hỏi: “Có thể đổi thứ khác không?”

Bố Huyền nhìn thẳng vào Diệp Quân: “Ta thật sự không lừa ngươi, quả này vô cùng quý giá, nếu ngươi ăn một quả, đảm bảo thực lực sẽ tăng lên rất nhiều”.

Diệp Quân nói: “Ta dị ứng với quả này, không thể ăn nhiều”.

Dị ứng?

Bố Huyền hơi nghi ngờ, trực giác nói cho y biết tên này có điều bất thường, nhưng y lại không đoán ra được.

Diệp Quân lại hỏi: “Đổi thứ khác được không?”

Bố Huyền ngẫm nghĩ, sau đó quan sát Diệp Quân: “Ta có thể giúp ngươi tái tạo thân xác, một thân xác cực kỳ cực kỳ mạnh”.

Diệp Quân lập tức nổi hứng thú: “Thân xác thế nào?”

Nụ cười của Bố Huyền dần biến mất, thay vào đó là vẻ nghiêm nghị: “Thiên Hành thể, thánh thể mạnh nhất nền văn minh Thiên Hành ta”.

Vừa nghe đã thấy rất lợi hại, Diệp Quân vội vàng gật đầu: “Được được!”

Bố Huyền lại nói: “Chi phí ngươi phải tự lo”.

Vẻ mặt Diệp Quân cứng đờ.

Bố Huyền bảo: “Ngươi đi nói chuyện với bà ấy trước được không?”

Diệp Quân lắc đầu ngay: “Đưa cho ta công pháp trước đã, ta muốn tu luyện trước”.

Bố Huyền nghiêm túc nói: “Nếu bà ấy thật sự muốn giết ngươi thì dù ngươi có cải thiện thân xác, chắc cũng không có hiệu quả lắm…”

Diệp Quân vẫn kiên quyết: “Ta muốn nâng cấp thân xác trước”.

Bố Huyền nghĩ rồi gật đầu: “Được”.



Nói xong, y xòe tay ra, một quyển trục màu vàng xuất hiện trong tay y: “Phương pháp tu luyện Thiên Hành thể”.

Nói xong, một quyển trục màu vàng hóa thành kim quang bay vào đầu mày Diệp Quân, rất nhanh, vô số thông tin tràn vào đầu hắn.

Thiên Hành thể!

Thánh thể tối cao vô thượng của nền văn minh Thiên Hành, do một vị Thiên Hành Chủ của nền văn minh Thiên Hành khi xưa sáng tạo ra. Vị Thiên Hành Chủ này khác với người dân khác, ông khá thích tu luyện thân xác, vì thế đã mất hàng chục triệu năm để nghiên cứu cách cải thiện thân xác, cuối cùng tạo ra phương pháp tu luyện Thiên Hành thể này. Sau trăm năm tu luyện, ông trở thành người dân mạnh nhất trong lịch sử nền văn minh Thiên Hành!

Mạnh nhất!

Chiến đấu hoàn toàn dựa vào liều lĩnh!

Nhưng từ sau con dân có thân xác cứng nhất này, công pháp này đã dần biến mất khỏi tầm mắt của nền văn minh Thiên Hành.

Bởi vì người dân của nền văn minh Thiên Hành đều không muốn tu luyện thân xác, bởi tu luyện thân xác thật sự quá đau đớn.

Đương nhiên chủ yếu là họ hoàn toàn không cần thiết phải tu luyện thân xác, đối với họ, thân xác không quá quan trọng, chỉ cần dùng được là được, nền văn minh Thiên Hành vẫn khá thích đùa với lửa.

Một lúc sau, Diệp Quân mở mắt ra, khá là phấn khích, tuy vẫn chưa tu luyện nhưng hắn có thể cảm nhận được Thiên Hành thể rất lợi hại!

Cực kỳ ngầu!

Hắn và Ngao Thiên Thiên đều có thể tu luyện, nhất là Thiên Thiên. Cô ấy chú trọng thân xác, nếu tu luyện Thiên Hành thể, lại có quả Thiên Hành và tinh thể Vĩnh Hằng trợ giúp, thân xác của cô ấy chắc chắn sẽ được cải thiện rất nhiều.

Nhưng hắn tạm thời không thể tu luyện, bởi vì tinh thể Vĩnh Hằng và quả Thiên Hành đều ở trong Tiểu Tháp, mà Tiểu Tháp lại không được mang vào, bây giờ tu luyện ở đây, không có quả Thiên Hành và tinh thể Vĩnh Hằng hỗ trợ, không thể tu luyện thành công. Tu luyện thân xác rất tốn tiền!

Bố Huyền cười: “Thế nào?”

Diệp Quân gật đầu: “Rất mạnh!”

Bố Huyền cười lớn: “Đương nhiên rồi, nó được một vị Thiên Hành Chủ của chúng ta sáng tạo ra đấy, cực kỳ cực kỳ mạnh. Chỉ tiếc là người dân nền văn minh Thiên Hành đều không thích tu luyện thân xác, vì thế sau này không còn người dân nào mạnh được như vị Thiên Hành Chủ đó nữa!”

Diệp Quân nói: “Tiền bối muốn ta nói gì với bà ấy?”

Nụ cười của Bố Huyền dần biến mất: “Ngươi cũng biết bây giờ Thiên Hành Chủ của nền văn minh Thiên Hành ta đang mắc kẹt ở vũ trụ Vô Gian, có thể nói là lúc này nền văn minh Thiên Hành đang vô cùng khó khăn…”

Diệp Quân hỏi: “Ý đồ thật sự của tiền bối là muốn ta nói sự thật cho bà ấy, đúng không?”

Trong mắt Bố Huyền hiện lên vẻ ngạc nhiên: “Sao ngươi biết?”

Diệp Quân nói: “Năm xưa đã đánh tới mức đó rồi, sao bà ấy ó thể từ bỏ hận thù đối với nền văn minh Thiên Hành được? Nếu bây giờ ta đến khuyên bà ấy buông bỏ hận thù, chắc chắn bà ấy sẽ chém chết ta ngay. Hơn nữa ta cũng sẽ không làm điều đó, bởi vì rất vô đạo đức, làm người không thể quá thánh thiện”.

Khuyên người ta buông bỏ hận thù?

Đương nhiên hắn sẽ không làm chuyện ngu xuẩn như vậy!

Năm đó nền văn minh Thiên Hành suýt nữa giết chết đối phương, sau đó còn trấn áp người ta bao nhiêu năm, bây giờ hắn tới khuyên người ta buông bỏ hận thù, vậy thành ra cái gì?

Kẻ khuyên người khác rộng lượng đều là kẻ ngu!

Bố Huyền khẽ thở dài: “Ta cũng biết bà ấy không thể nào buông bỏ hận thù với nền văn minh Thiên Hành được, bởi vậy lần này ta bảo ngươi vào là muốn ngươi thăm dò xem tình hình hiện tại của bà ấy thế nào, để chúng ta còn chuẩn bị. Đương nhiên ta không bảo ngươi vào đó để tìm cái chết, ngươi không phải người dân của nền văn minh Thiên Hành, khả năng cao bà ấy sẽ không giết ngươi đâu, bà ấy chỉ hận nền văn minh Thiên Hành”.
Chương 1968: Ta tin cô cô!

Diệp Quân gật đầu: “Hy vọng vậy!”

Bố Huyền nói: “Đi theo ta”.

Nói xong y xoay người đi về phía xa.

Diệp Quân đi theo.

Bố Huyền nhìn Diệp Quân, cười hỏi: “Ngươi tên là gì?”

Diệp Quân đáp: “Diệp Quân”.

Bố Huyền dừng bước, xòe tay ra, một lá bùa xuất hiện trước mặt Diệp Quân.

Diệp Quân hơi khó hiểu: “Đây là thứ gì?”

Bố Huyền đáp: “Quyền phù, bên trong có chứa quyền kỹ của ta. Nếu bà ấy thật sự ra tay với ngươi thì ngươi hãy kích hoạt lá bùa này, ta sẽ đưa ngươi ra. Đương nhiên ta cũng chưa giao đấu với bà ấy bao giờ nên không biết thực lực của bà ấy mạnh đến đâu, càng không biết quyền kỹ này của ta có thể ngăn được bà ấy hay không…”

Diệp Quân trầm giọng: “Bà ấy là quan chấp hành đứng đầu, tiền bối cũng vậy, cho dù có chênh lệch thì chắc cũng không quá lớn đâu nhỉ?”

Bố Huyền gật đầu: “Ta cũng nghĩ vậy”.

Diệp Quân không nói nên lời.

Bố Huyền thở dài: “Đều là tạo nghiệp cả! Đời trước tạo nghiệp, đời sau gánh chịu, đúng là khốn kiếp”.

Diệp Quân nói: “Đây đã là chuyện của đời trước rồi, mà những kẻ đáng chết đời trước đều đã chết gần hết. Vậy nên, chắc bà ấy không đến nỗi trả thù cả đời này chứ?”

Bố Huyền tiếp lời: “Ta cũng nghĩ vậy”.

Diệp Quân: “…”

Bố Huyền nhìn về phía xa, nhẹ nhàng nói: “Tất cả đều là điều chưa biết! Gần đây ta luôn thấy bồn chồn, luôn cảm thấy sắp có chuyện lớn xảy ra!”

Diệp Quân trầm giọng hỏi: “Ta có thể không đi không?”

Bố Huyền đáp: “Đây là sát hạch cửa ải thứ hai, chỉ cần ngươi đi ra thì sẽ coi như qua ải, ta có thể quyết định. Ngươi cũng có thể không cần thông qua ải thứ ba, trực tiếp qua luôn”.

Diệp Quân hơi tò mò: “Qua thì có lợi gì?”

Bố Huyền nói: “Truyền thừa, rửa tội”.

Diệp Quân cau mày: “Truyền thừa, rửa tội?”

Bố Huyền cười: “Đại khái có thể tăng thực lực của ngươi lên từ năm đến mười lần!”

Diệp Quân rung động.

Bố Huyền lại nói: “Hơn nữa ngươi còn có thể tiếp xúc với một số cơ mật cốt lõi của nền văn minh Thiên Hành. Đương nhiên, ngươi không phải người dân, ta không chắc những người kia có chấp nhận ngươi không, nhưng ta nghĩ có thể được đấy, bởi vì trên người ngươi có biến số”.

Diệp Quân hơi khó hiểu: “Biến số?”

Bố Huyền hỏi ngược lại: “Ngươi không biết à?”

Diệp Quân lắc đầu.

Bố Huyền cười đáp: “Nói cách khác tức là có ngươi thì mọi chuyện đều có thể”.

Diệp Quân trầm giọng: “Tiền bối nói cụ thể hơn đi”.

Bố Huyền nghĩ: “Giống như vốn là thế thua, nhưng nếu ngươi gia nhập thì thế thua ấy có thể sẽ thay đổi”.

Diệp Quân cau mày.

Bố Huyền nói tiếp: “Thật ra ngươi không chỉ là biến số, còn là một dị số… Nếu ngươi gặp được biến số thì sẽ trở thành dị số, thế nào là dị số? Nói một cách đơn giản thì nó vượt ra ngoài mọi đại đạo, có thể vào bất kỳ thế nào, nhưng sẽ không bị mắc kẹt…”

Nói tới đây y lắc đầu: “Đương nhiên ta cũng không dám hoàn toàn xác định, ta không giỏi thuật Quan Tinh Trắc Toán lắm, nếu là Quan Tinh Chủ đời đầu thì có lẽ ông ấy sẽ xem được rõ hơn cho ngươi”.

Diệp Quân hỏi: “Nền văn minh Thiên Hành còn có cả xem bói nữa à?”

Bố Huyền gật đầu: “Có chứ, Quan Tinh Chủ đời đầu rất đáng gờm, sau này không biết vì sao ông ấy lại rời khỏi nền văn minh Thiên Hành, mà ông ấy vừa đi, Quan Tinh Điện của nền văn minh Thiên Hành ngày một tệ đi, đúng là đáng tiếc. Nếu khi xưa ông ấy ở lại thì có lẽ nền văn minh Thiên Hành đã không xảy ra biến cố ấy. Có lẽ đều là số cả…”

Nói đến đây, y chợt quay lại nhìn Diệp Quân: “Ngươi tin vào số phận không?”

Diệp Quân đáp: “Ta tin cô cô!”

Bố Huyền hơi khó hiểu: “Cô cô?”

Diệp Quân gật đầu: “Đúng vậy”.

Bố Huyền cười hỏi: “Cô cô ngươi mạnh lắm à?”

Diệp Quân mỉm cười: “Cũng được, chỉ là chưa thua bao giờ thôi”.

Bố Huyền: “…”

Một lúc sau, Diệp Quân và Bố Huyền đến trước một tinh cầu, Bố Huyền nhìn tinh cầu ấy, vẻ mặt dần trở nên nghiêm túc: “Bà ấy đang ở bên trong”.

Diệp Quân quay đầu nhìn Bố Huyền: “Tiền bối có lời khuyên gì cho ta không?”

Bố Huyền ngẫm nghĩ rồi trả lời: “Nếu bà ấy thật sự định ra tay với ngươi thì ta khuyên ngươi hãy đầu hàng luôn”.

Diệp Quân gật đầu: “Được!”

Nói xong hắn đi về phía tinh cầu đó.

Nhìn Diệp Quân biến mất ở phía xa, Bố Huyền khẽ nói: “Hy vọng phong ấn đừng xảy ra vấn đề gì, nếu không…”

Khi nói, trong mắt y hiện lên vẻ lo lắng sâu sắc.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK