Mục lục
Hậu Duệ Kiếm Thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1901: Tiêu diệt Thị Võ Thần

Mục tiêu của Thị Võ Thần không phải Diệp Quân, mà là ba tượng thần huyết mạch Diệp Quân triệu hồi ra. Ông ta đánh xuống giống như đất trời sụp đổ, tượng thần huyết mạch tản ra uy áp huyết mạch, khí thế bị trấn áp, đáng sợ vô cùng.

Lúc này, tượng thần huyết mạch của Diệp Quân đột nhiên ngẩng đầu, khuôn mặt hung ác, hai tay cầm huyết kiếm chém mạnh về phía Thị Võ Thần. Mà Thị Võ Thần đối mặt với nhát kiếm kia của tượng thần huyết mạch cũng không né tránh mà dùng đầu lao tới.

Đối đầu trực diện!

Rầm!

Đất trời rung chuyển.

Tượng thần huyết mạch cũng rung chuyển kịch liệt, sau đó bắt đầu nứt ra từng chút một!

Mà lúc này, trụ sáng phù quang và kính quang cũng rơi xuống ầm ầm, nhấn chìm tượng thần huyết mạch của Diệp Quân và Thị Võ Thần.

Ầm ầm ầm!

Cuối cùng tượng thần huyết mạch của Diệp Quân cũng không chịu nổi sức mạnh của ba thần mà nổ tung, vô số huyết khí văng ra khắp trời. Khoảnh khắc tượng thần huyết mạch vỡ nát, Thị Võ Thần dậm chân phải, đất trời nổ tung, bản thân ông ta cũng đang lao nhanh về phía Diệp Quân đằng xa.

Cú va chạm này của ông ta, người còn chưa đến mà thế đã đến, luồng thế mạnh tới mức khiến Diệp Quân nghẹt thở.

Diệp Quân không có đường trốn, không có đường lui đành phải đối đầu trực diện. Hắn tiến lên một bước, thời không trước mặt tách ra, vô số thanh kiếm ý phóng tới rồi hợp thành một.

Thời không Tuế Nguyệt xếp chồng!

Ầm ầm!

Vô số ý kiếm vỡ vụn, Diệp Quân bị đánh bay, mà trong lúc hắn bay ra ngoài, một luồng kính quang và trụ sáng phù quang đã phóng tới trước mặt hắn, lần này Diệp Quân không lấy cứng đối cứng nữa mà phóng ra vô số kiếm ý vô địch chắn lại trước mặt.

Rầm rầm!

Sức mạnh đáng sợ trong hai trụ sáng thoáng chốc đánh tan kiếm ý của Diệp Quân, sau đó Diệp Quân bị đánh bay về phía cuối trời.

Khi hắn bay ra ngoài, Thị Võ Thần hét lên giận dữ rồi lao về phía trước, tung một đấm về Diệp Quân.

Đùng đoàng!

Một quyền này khiến cho Diệp Quân lùi xa cả mấy chục vạn trượng, sau lưng hắn, trăm vạn thời không đã vỡ vụn, hủy diệt.

Uy lực của cú đấm này quá đáng sợ.

Diệp Quân vừa dừng lại, khóe miệng đã tuôn ra một búng máu, cơ thể hắn giờ phút này cũng đã nứt thành mạng nhện. Lúc này cơ thể hắn như tấm thủy tinh bị gõ mạnh, tuy chưa vỡ hoàn toàn nhưng chi chít vết nứt, chỉ cần gõ thêm một lần nữa là sẽ hoàn toàn vỡ tan.

Đương nhiên ba vị thần cũng hiểu điều này, vì thế bọn họ sẽ không cho Diệp Quân cơ hội, tiếp tục ra tay, Thị Võ Thần đi đầu xông lên đầu tiên, lao mạnh về phía Diệp Quân như lúc trước.

Mặc dù ý kiếm của Diệp Quân mạnh, nhưng cũng không thể tạo thành vết thương đáng kể cho ông ta, bởi vậy ông ta càng thêm không kiêng dè.

Thể tu đánh nhau chỉ bằng một chữ: Liều!

Mà sau lưng ông ta còn có hai trụ sáng, chính là sức mạnh của Kính Thần và Thiên Phù Thần.

Ở phía xa, Diệp Quân chậm rãi ngẩng đầu, lúc này có một giọng nói đột nhiên vang lên trong đầu hắn: “Tiểu chủ, linh hồn của tiểu chủ mẫu đã hoàn toàn khôi phục rồi”.

Không phải giọng của Tiểu Tháp, mà là giọng của Tiểu Hồn! Kiếm Thanh Huyên!

Khi nghe thấy Tiểu Hồn nói linh hồn tiêu chủ mẫu đã khôi phục hoàn toàn, cuối cùng hai mắt Diệp Quân cũng có chút dao động.

Mà lúc này Thị Võ Thần đã lao tới trước mặt hắn, vẫn là húc đầu tới.

Diệp Quân vẫn đâm ra một nhát kiếm như trước.

Nhưng không còn là kiếm ý nữa mà là kiếm Thanh Huyên.

Phập!

Sau cú húc đầu của Thị Võ Thần, kiếm Thanh Huyên xuyên mạnh qua trán ông ta.

Xì!

Thị Võ Thần như quả bóng da xì hơi, hơi thở quanh người trong nháy mắt vỡ tung, ông ta ngơ ngác đứng đó, hai mắt trợn tròn, nhìn chằm chằm Diệp Quân đang gần ngay trước mắt, trong mắt trên mặt là vẻ khó tin và hoảng sợ. Diệp Quân đột nhiên hét lên giận dữ, tay trái xoay thanh kiếm.

Ầm!

Kiếm Thanh Huyên hấp thu luôn linh hồn của Thị Võ Thần.

Thần hồn đều diệt vong!

Sau khi thanh kiếm tiêu diệt Thị Võ Thần, Diệp Quân vung kiếm, trụ sáng phù văn và kính quang vỡ tan.

Không chịu nổi một đòn đã vỡ tan!

Thấy cảnh này, Kính Thần và Thiên Phù Thần trên trời sửng sốt, bọn họ nhìn kiếm Thanh Huyên trong tay Diệp Quân với vẻ không thể tin được, lúc này bọn họ đã hoàn toàn sững sờ.

Thị Võ Thần là cường giả mạnh cỡ nào?

Trong cùng cảnh giới, cơ thể ông ta gần như bất khả chiến bại, thế nhưng lại bị một nhát kiếm giết chết trong một giây.

Cái quái gì thế này?

Đầu óc hai người lúc này đều không tải được, bởi vì chuyện này thật sự quá khó tin.

Nhưng Diệp Quân không cho bọn họ thời gian suy nghĩ nhiều, sau khi chém vỡ hai trụ sáng, hắn lại vung kiếm rồi rút ra, đâm mạnh về phía hai người kia.

Thấy cảnh này, vẻ mặt hai người đều thay đổi, bởi vì lúc này bọn họ phát hiện, khí thế trên người Diệp Quân đã hoàn toàn thay đổi, đặc biệt là khí thế của thanh kiếm kia. Cực kỳ kinh khủng!

Trong mắt hai người hiện lên sự nặng nề và nghiêm nghị chưa từng có.

Kính Thần đột nhiên tiến lên một bước, bà ta chắn gương thần Thiên Hành trước mặt, thầm niệm chú cổ, sau khi chú ngữ xuất hiện, bản thể gương thần Thiên Hành rung chuyển kịch liệt, trong gương dần ngưng tụ một thanh kiếm hư ảo!

Kiếm Thanh Huyên!

Bà ta định sao chép.
Chương 1902: Thiên Hành Sinh Mệnh Giới

Nhưng giây tiếp theo thanh kiếm ảo ấy lại chấn động kịch liệt rồi vỡ vụn.

“Không sao chép được!!”

Kính Thần mở to hai mắt, vẻ mặt đầy sự không thể tin được, bà ta run rẩy nói: “Sao có thể thế được!”

Lúc này, Diệp Quân đã phóng kiếm tới trước mặt bà ta.

Kính Thần hoảng sợ, kẹp gương thần Thiên Hành, bản thể gương thần Thiên Hành hóa thành một kính quang đâm về phía kiếm Thanh Huyên của Diệp Quân.

Giờ phút này, bà ta không dám khinh thường nữa mà điều khiển bản thể gương thần Thiên Hành chống lại kiếm của Diệp Quân.

Nhưng khi kiếm Thanh Huyên của Diệp Quân đâm vào gương thần Thiên Hành, gương thần chợt rung lên bần bật, sau đó phát ra tiếng hét thảm thiết chói tai, tiếp đó gương thần Thiên Hành nổ tung, hóa thành vô số mảnh vỡ kính quang.

Kiếm Thanh Huyên lao thẳng tới, chém về phía Kính Thần.

Thấy kiếm của Diệp Quân lao tới, lần đầu tiên trong mắt Kính Thần xuất hiện vẻ kinh hãi, bởi vì bà ta không ngờ thần bảo của mình lại bị một kiếm phá hủy như thế.

Kiếm của nền văn minh cấp thấp phá thần vật của nền văn minh cấp cao?

Sao có thể như thế?

Mà vào thời khắc mấu chốt này, một phù ấn ngọn lửa đột nhiên tập kích từ phía sau Diệp Quân, hắn nhíu mày đành phải dừng lại, bởi vì sau lưng hắn là Nhất Niệm, hắn nhanh chóng quay người, chém xuống một nhát.

Phập!

Trong tức khắc, phù ấn ngọn lửa nổ tung, hóa thành vô số ngọn lửa bắn tung tóe trên bầu trời.

Mà lúc này, Kính Thần đã lùi lại mười mấy trượng, kéo giãn khoảng cách với Diệp Quân.

Thiên Phù Thần nhìn chằm chằm Diệp Quân, trong mắt ngoài vẻ kinh ngạc còn có sự dè chừng rất rõ.

Bởi vì ông ta cũng không ngờ Thị Võ Thần lại bị kiếm của Diệp Quân giết trong nháy mắt, ông ta cũng không ngờ thần bảo gương thần Thiên Hành lại bị phá hủy bằng một kiếm.

Quá khó tin!

Thiên Phù Thần nhìn kiếm Thanh Huyên trong tay Diệp Quân, trong mắt đầy vẻ nghi hoặc, rốt cuộc đây là kiếm gì?

Đúng lúc này, Diệp Quân đột nhiên biến mất tại chỗ.

Vẻ mặt Thiên Phù Thần thay đổi, bởi vì mục tiêu của thanh kiếm đó là ông ta! Vì đã có kinh nghiệm nên lúc này Thiên Phù Thần không dám lấy cứng chọi cứng với kiếm của Diệp Quân, cơ thể ông ta run lên, lùi vội về phía sau.

Phập!

Kiếm của Diệp Quân chém vào khoảng không, hắn ngẩng đầu nhìn Thiên Phù Thần nơi xa, không tiếp tục công kích mà xoay người, vọt tới nơi xa trên bầu trời.

Thấy thế, vẻ mặt Kính Thần thay đổi rõ ràng: “Mục tiêu của hắn là Thiên Hành Sinh Mệnh Giới, ngăn hắn lại!”

Nói xong bà ta xòe lòng bàn tay, lửa Thiên Hành màu đỏ như máu xuất hiện, bà ta ném về phía Diệp Quân. Trong nháy mắt, một ngọn lửa cao vạn trượng vụt qua bầu trời, bay về phía Diệp Quân. Ở cuối bầu trời, Diệp Quân đột nhiên dừng lại, hắn xoay người, chém xuống một nhát.

Phập!

Ngọn lửa vạn trượng ấy bị hắn chém làm đôi rồi hủy diệt.

Hủy diệt!

Nhìn thấy cảnh này, con ngươi Kính Thần co rút, trong lòng cực kỳ kinh hãi, đến lửa Thiên Hành mà cũng bị tiêu diệt dễ dàng như vậy.

Kính Thần nhìn Diệp Quân từ xa, trong mắt cũng hiện lên vẻ dè chừng. Ban đầu bà ta cũng không nghĩ rằng người của nền văn minh vũ trụ cấp thấp này có thể uy hiếp được mình, nhưng giờ phút này bà ta đã thật sự cảm thấy nguy hiểm.

Rốt cuộc hắn đến từ nền văn minh nào?

Lúc này Thiên Phù Thần cũng xuất hiện bên cạnh Kính Thần, ông ta nói nhỏ bên cạnh, Kính Thần nghe xong thì cả kinh: “Sắp về rồi ư?”

Thiên Phù Thần gật đầu: “Đang trên đường rồi”.

Kính Thần quay đầu nhìn Diệp Quân đang cầm Kính Thần ở đằng xa, trầm giọng bảo: “Phải ngăn hắn lại thôi”.

Thiên Phù Thần nghiêm mặt: “Kiếm của hắn quá mạnh, thần bảo của chúng ta không thể chống lại được”.

Ánh mắt hai người đều rơi vào kiếm Thanh Huyên trong tay Diệp Quân, trong mắt đều hiện lên vẻ nặng nề.

Diệp Quân không quan tâm đến hai người mà quay người hóa thành một luồng kiếm quang bay về phía Thiên Hành Sinh Mệnh Giới.

Thấy cảnh này, vẻ mặt Kính Thần chợt thay đổi: “Ngăn hắn lại”.

Dứt lời, một phù ấn cháy hừng hực đã vụt qua bầu trời, bay về phía Diệp Quân.

Ở phía cuối bầu trời, Diệp Quân đột nhiên dừng lại, sau đó hắn biến mất tại chỗ như một bóng ma.

Nhìn thấy cảnh này, Kính Thần và Thiên Phù Thần đều kinh hãi, đồng thời điên cuồng lui về phía sau, bởi vì Diệp Quân đã xuất hiện ở trước mặt bọn họ, ngay sau đó một kiếm quang màu đỏ máu chém về phía hai người. Thiên Phù Thần vội tế thiên phù chiếu trong tay ra, không chỉ vậy ông ta còn triệu hồi cả lửa Thiên Hành ra để dung hợp với nó, sau khi dung hợp với lửa Thiên Hành, uy lực của thiên phù chiếu đã tăng vọt.

Một lần nữa đối đầu trực diện!

Ầm!

Sau khi kiếm của Diệp Quân hạ xuống, thiên phù chiếu rung lên dữ dội rồi nổ tung, hóa thành vô số mảnh vụn nhỏ bay khắp trời. Trong lòng Thiên Phù Thần kinh hãi, ông ta vội lùi về phía sau, không dám đối đầu trực diện với Diệp Quân nữa.

Diệp Quân cũng không đuổi giết hai người mà quay lại, hóa thành một luồng kiếm quang biến mất ở cuối trời, tốc độ cực nhanh, chỉ trong vòng mấy giây hắn đã tới cửa vào của Thiên Hành Sinh Mệnh Giới. Hắn giơ tay vung kiếm, kết giới của Thiên Hành Sinh Mệnh Giới vỡ tan, hắn hóa thành kiếm quang rồi bay vào.

Ở một biển mây nơi đó trên trời, Nhị điện chủ Khâu Bạch Y thấy cảnh này, khóe miệng hơi nhếch lên: “Chắc tên này sắp gọi người rồi, rất đáng để mong chờ đấy”.

Trong bầu trời sao sâu thẳm có một đôi mắt đang nhìn chằm chằm vào ông ta.
Chương 1903: Quan cận vệ

Khoảnh khắc Diệp Quân bay vào Thiên Hành Sinh Mệnh Giới, Thiên Phù Thần và Kính Thần nhìn từ xa tái mặt, sau đó hai người lao như điên về phía Thiên Hành Sinh Mệnh Giới.

Thiên Hành Sinh Mệnh Giới là trung tâm của nền văn minh Thiên Hành, cây sinh mệnh Thiên Hành còn quan trọng hơn cả mạng sống của họ, nếu cây sinh mệnh Thiên Hành bị phá hủy, bọn họ có chết vạn lần cũng không đủ để chuộc tội.

Lúc này hai người chẳng màng tới sự lợi hại của thần kiếm trong tay Diệp Quân, chỉ muốn nhanh chóng ngăn hắn lại.

Đột nhiên…

Rầm!

Chỉ nghe thấy một tiếng đập nặng nề vang lên.

Ngay sau đó, một bóng người bay ra từ Thiên Hành Sinh Mệnh Giới, bay cả mấy chục vạn trượng mới dừng lại, khi bóng người này vừa dừng lại, thời không khu vực ấy liền sụp đổ thành vực sâu.

Bóng người này chính là Diệp Quân.

Thấy Diệp Quân, hai người phía Kính Thần đều thở phào nhẹ nhõm, sau đó bọn họ nhìn xuống Thiên Hành Sinh Mệnh Giới, ở đó có một người đàn ông mặc chiến giáp màu đen đang chậm rãi bước ra. Khuôn mặt người đàn ông nghiêm nghị, ánh mắt lạnh như băng, chiến giáp đen trên người không biết được làm từ chất liệu gì mà bề mặt đen như mực, bên trong lại tóe ra những tia lửa giống như nham thạch.

Nhìn thấy người này, Kính Thần và Thiên Phù Thần đưa mắt nhìn nhau, một lần nữa thở phào nhẹ nhõm.

Quan cận vệ!

Quân cận vệ có ba quan cận vệ chính, mà người trước mắt chính là Lang Tiêu, một trong ba quan cận vệ chính.

Điện Cận Vệ rất đặc thù ở nền văn minh Thiên Hành, bọn họ chỉ nghe lệnh của Thiên Hành Chủ, mà bình thường ngoài bảo vệ bên ngoài thần điện Thiên Hành thì còn phụ trách bảo vệ Thiên Hành Sinh Mệnh Giới.

Lang Tiêu nhìn Diệp Quân phía xa, ánh mắt ông ta dừng trên kiếm Thanh Huyên trong tay hắn, hơi nhíu mày lại.

Thiên Phù Thần nhắc nhở: “Quan cận vệ Lang Tiêu, kiếm của người này vô cùng đặc biệt, ông phải cẩn thận”.

Ông ta vừa dứt lời đã thấy Diệp Quân biến mất tại chỗ. Lang Tiêu hơi híp mắt, tay phải nắm chặt, trong chốc lát, lòng bàn tay ông ta đã hóa thành biển lửa.

Kiếm của Diệp Quân đã đến.

Lang Tiêu tiến lên một bước rồi đấm ra.

Ầm!

Quyền mang rực lửa quét ngang bầu trời, kiếm của Diệp Quân còn chưa tới đã bị một luồng quyền thế ngút trời ép phải dừng lại tại chỗ. Nhưng chỉ trong nháy mắt, quyền thế ấy đã bị kiếm Thanh Huyên của Diệp Quân xe toạc một lỗ, nhưng bản thân Diệp Quân cũng không chịu nổi sức mạnh đáng sợ ấy, lập tức bị hất văng.

Diệp Quân còn chưa dừng lại, Lang Tiêu đã vọt lên trời, giờ phút này chiến giáp trên người ông ta bốc cháy.

Lửa Thiên Hành màu đỏ sẫm!

Trên bầu trời, Lang Tiêu đột nhiên gầm lên rồi vung nắm đấm về phía Diệp Quân.

Ầm!

Một quyền ấn rực lửa vạn trượng mang theo sức mạnh đáng sợ hủy thiên diệt địa từ trên trời giáng xuống, lao thẳng về phía Diệp Quân.

Giờ khắc này, đất trời như nước sôi, ùng ục sôi trào.

Phía dưới, Diệp Quân ngẩng đầu, kiếm Thanh Huyên trong tay chợt phóng lên trời, trụ sáng kiếm quang màu đỏ máu đâm mạnh về quyền ấn rực lửa ấy.

Ầm!

Ngay khi kiếm quang và quyền ấn rực lửa kia vừa va chạm, quyền ấn rực lửa vỡ tan thành từng mảnh, biến thành những mảnh vụn lửa rải rác khắp bầu trời, chói lọi như pháo hoa.

Lang Tiêu đang định ra tay lần nữa, nhưng lúc này thời không nơi hắn đang đứng lại chợt biến thành tấm lưới thời không kỳ dị. Thấy cảnh này, Kính Thần cũng biến sắc rồi hét to nhắc nhở: “Cẩn thận!”

Biến cố bất ngờ khiến Lang Tiêu cũng biến sắc, ông ta siết chặt hai tay, sau đó đan lại chắn trước mặt, mà gần như cùng lúc đó, vô số thanh kiếm phóng ra từ thời không trước mặt ông ta.

Lang Tiêu hét lên: “Ngự”.

Nói rồi hai cánh tay đang đan lại của ông ta di chuyển về phía trước.

Ầm!

Một tấm khiên lửa khổng lồ xuất hiện trước mặt ông ta, chính giữa tấm khiên ấy bùng lên một ngọn lửa cháy mãnh liệt.

Lửa Thiên Hành!!

Lúc này vô số thanh ý kiếm chém lên tấm khiên lửa khổng lồ ấy, nhưng chẳng lay chuyển được gì.

Nhưng vào lúc này, một thanh kiếm chợt phóng tới trước người ông ta, nhìn thấy thanh kiếm ấy, vẻ mặt Lang Tiêu biến đổi, sau đó kiếm Thanh Huyên chém thẳng lên tấm khiên lửa khổng lồ kia.

Tấm khiên lửa khổng lồ vỡ tan.

Nhưng Lang Tiêu cũng điên cuồng lùi lại ngay tức thì, không đối đầu trực diện với kiếm Thanh Huyên của Diệp Quân.

Nhưng ngay khi ông ta lùi lại, những tấm lưới thời không xung quanh ông ta lại chợt bay ra vô số phi kiếm, chặn đường lui của ông ta.

Trong mắt Lang Tiêu hiện lên sự ác độc, ông ta vung hai tay lên, vô số ngọn lửa tuôn ra từ cơ thể, mọi phi kiếm đều bị đánh bay, nhưng lúc này một thanh kiếm đã lặng lẽ xuất hiện trước mặt ông ta.

Diên Trì Nhất Kiếm!!

Nhưng thanh kiếm này không phải kiếm ý mà là kiếm Thanh Huyên.

Thanh kiếm xuất hiện bất ngờ khiến vẻ mặt Lang Tiêu thay đổi, lúc này ông ta đã không còn đường lui, vì thanh kiếm này xuất hiện quá quỷ dị, ông ta chỉ có thể chống đỡ!

Lang Tiêu gầm lên một tiếng, lại siết chặt hai tay lần nữa, áo giáp trên người ông ta phát ra những ngọn lửa vô tận, sau đó một chiếc áo giáp lửa khổng lồ hư ảo bao phủ lấy ông ta.

Thiên Hành Hỏa Giáp!

Đây là thần giáp siêu cấp chỉ điện Cận Vệ mới có, được Thượng Thần Thiên Vân nghiên cứu sáng tạo ra năm đó, có bộ giáp này tương đương với việc bất bại cùng cấp.

Kiếm tới!
Chương 1904: Không cần thiết!

Ù!

Bộ giáp lửa khổng lồ rung chuyển kịch liệt nhưng không vỡ.

Thấy thế, Lang Tiêu vui mừng khôn xiết, nhưng giây tiếp theo ông ta lại thấy kiếm Thanh Huyên rung lên, bộ giáp lửa khổng lồ nổ tung, kiếm dài đâm thẳng vào ngực ông ta.

Phập!

Hai mắt Lang Tiêu trợn tròn, ông ta bị ghim tại đó, khí thế quanh người tiêu tán. Thấy cảnh này, Kính Thần và Thiên Phù Thần ở nơi xa đều biến sắc, vội vàng lao về phía Diệp Quân, muốn cứu quan cận vệ Lang Tiêu, nhưng tốc độ của Diệp Quân cực nhanh, khi kiếm Thanh Huyên đâm vào ngực Lang Tiêu, hắn đã điều khiển kiếm Thanh Huyên hấp thu hoàn toàn linh hồn của ông ta.

Diệp Quân xòe lòng bàn tay, kiếm Thanh Huyên xuất hiện trong tay hắn, hắn quay người nhìn Thiên Phù Thần và Kính Thần, vẻ mặt hai người đều thay đổi, bọn họ vội vàng dừng lại rồi điên cuồng lui về phía sau.

Nếu Diệp Quân không có thanh kiếm kia thì đương nhiên bọn họ chẳng sợ, nhưng sau khi Diệp Quân có thanh kiếm đó, bọn họ chẳng còn dám đối đầu trực diện với hắn nữa.

Không biết thanh kiếm này của Diệp Quân do ai chế tạo mà lại mạnh vượt xa tiêu chuẩn thế này.

Thấy hai người không ra tay, Diệp Quân cũng không động đến bọn họ mà quay người hóa thành kiếm quang bay về phía Thiên Hành Sinh Mệnh Giới. Thấy cảnh này, vẻ mặt Kính Thần lại thay đổi lớn, bà ta đang định ra tay thì bị Thiên Phù Thần bên cạnh ngăn lại.

Kính Thần nhìn Thiên Phù Thần, Thiên Phù Thần không lên tiếng, chỉ nhìn Thiên Hành Sinh Mệnh Giới nơi xa. Dưới cái nhìn chăm chú của hai người, Diệp Quân cầm kiếm phóng tới cửa vào của Thiên Hành Sinh Mệnh Giới, nhưng đúng lúc này, một ngón tay khổng lồ bất chợt giáng từ trên trời xuống, một luồng uy thế bá đạo vô song trấn áp Diệp Quân tại chỗ.

Ở lối vào, Diệp Quân ngẩng đầu lên, kiếm Thanh Huyên trong tay phóng lên trời.

Ầm!

Ngón tay khổng lồ cũng không thể ngăn được kiếm Thanh Huyên, lập tức bị chém vỡ tan tành, nhưng lúc này một tàn ảnh đã lao đến trước mặt Diệp Quân.

Ầm!

Sau khi thời không nơi Diệp Quân đứng bị phá vỡ, Diệp Quân bay ra ngoài, ngay khi hắn bay ra ngoài thì hắn cũng đưa tay ra, kiếm Thanh Huyên hóa thành kiếm quang bay về phía hắn. Có điều ngay sau đó, một tàn ảnh đã xuất hiện trước kiếm Thanh Huyên, sau đó nắm lấy nó. Kiếm Thanh Huyên rung lên dữ dội nhưng không thoát được khỏi tay kẻ đó.

Người cầm kiếm Thanh Huyên là một người đàn ông trung niên, ông ta mặc trường bào màu đen rộng rãi, tóc dài tới vai, trên hai cánh tay ông ta có một đôi vòng tay bằng sắt màu đen.

Nhìn thấy người này, Kính Thần và Thiên Phù Thần nơi xa đều hơi ngạc nhiên, bọn họ không ngờ vị này lại xuất hiện.

Điện chủ điện Cận Vệ - Thương Hợp.

Sở dĩ hai người ngạc nhiên là vì Thương Hợp đã không xuất hiện cả chục triệu năm, bởi vì ông ta là cận vệ của Thiên Hành Chủ, bởi vậy ngoài Thiên Hành Chủ ra, không ai biết tung tích của ông ta.

Rất thần bí.

Tất nhiên người thần bí nhất vẫn là quan cận vệ đứng đầu điện Cận Vệ.

Người đó đã cả trăm triệu năm rồi không xuất hiện, nghe nói bây giờ ông ta đang giúp đỡ giải cứu Thiên Hành Chủ ở vũ trụ Vô Gian.

Nền văn minh Thiên Hành lần này thật ra hơi bối rối, bởi vì nền văn minh Thiên Hành chưa bao giờ bị ai xâm phạm, hơn nữa bên ngoài nền văn minh Thiên Hành, ngoài chín đại trận siêu cấp bảo vệ còn có quan bảo vệ của nền văn minh Thiên Hành trấn giữ, nhưng mọi người đều không ngờ có người lại tránh được cả chín đại trận siêu cấp và quan bảo vệ, tới thẳng Thiên Hành Sinh Mệnh Giới.

Thương Hợp cầm kiếm Thanh Huyên trong tay rồi quan sát, rất nhanh trong mắt ông ta đã hiện lên vẻ kinh ngạc, thanh kiếm này thực sự đặc biệt.

Kiếm Thanh Huyên lúc này không phản kháng, mặc cho Thương Hợp cầm nó. Mà Diệp Quân vẫn đứng ở nơi xa, quanh người vẫn tỏa ra khí thế huyết mạch đáng sợ, huyết mạch này của hắn càng chiến đấu, thực lực càng mạnh, bởi vậy từ khi bắt đầu chiến đấu đến bây giờ, khí thế của hắn càng lúc càng mạnh.

Kính Thần và Thiên Phù Thần xuất hiện bên cạnh Thương Hợp, hai người nhìn kiếm Thanh Huyên rồi Kính Thần trầm giọng bảo: “Thanh kiếm này rất đặc biệt, đến thần bảo của hai chúng ta cũng dễ dàng bị nó phá vỡ”.

Thương Hợp gật đầu, khen ngợi: “Đúng là không tồi”.

Nói rồi ông ta ngẩng đầu nhìn Diệp Quân phía xa, ông ta nhìn thấy Nhất Niệm phía sau hắn: “Người của điện Chấp Hành?”

Kính Thần gật đầu: “Đúng thế”.

Thương Hợp khẽ nhíu mày: “Mấy vị của điện Chấp Hành đâu?”

Kính Thần trầm giọng đáp: “Các quan chấp hành đứng đầu đều đang ở vũ trụ Vô Gian, có cần thông báo cho họ không?”

Thương Hợp lắc đầu: “Không cần thiết!”

Nói rồi ông ta nhìn Diệp Quân nơi xa: “Thực lực của hắn đều ở trên thanh kiếm này, không có kiếm, hắn không uy hiếp được chúng ta”.

Kính Thần chợt nói: “Hình như hắn đang đợi gì đó”.

Nghe vậy Thương Hợp nhíu mày, lúc này Diệp Quân vẫn đang đứng đó không nhúc nhích, hình như thật sự đang chờ gì đó.

Thương Hợp nhìn chằm chằm Diệp Quân: “Hắn dựa vào thanh kiếm này mới tới được đây, vậy thì để ta dùng thanh phàm kiếm này chém hắn, đây cũng được coi là nhân quả báo ứng”.

Nói xong ông ta lao đi, hóa thành kiếm quang biến mất tại chỗ.

Thực lực của ông ta vốn đã kinh người, lúc này dùng thêm thần kiếm nên khí thế lại càng đáng sợ, giống như đến gương thần Thiên Hành cũng có thể một kiếm hủy diệt. Thiên Phù Thần và Kính Thần thấy vậy đều kinh ngạc.

Tốc độ của Thương Hợp cực nhanh, chỉ trong nháy mắt đã tới trước mặt Diệp Quân, nhưng Diệp Quân không né cũng chẳng tránh.
Chương 1905: Quan bảo vệ Đóa Nhan

Thấy Diệp Quân không né cũng không tránh, Thương Hợp lập tức nhíu mày, sâu trong lòng cũng cảm thấy bất an. Nhưng giờ phút này súng đã lên nòng, không thể không tấn công, ông ta cũng không có đường lui, chỉ có thể dốc hết sức lực, muốn một kiếm tiêu diệt Diệp Quân.

Nhưng vào lúc này, kiếm Thanh Huyên với uy lực ngút trời trong tay ông ta chợt rung chuyển kịch liệt, sau đó toàn bộ sức mạnh đều biến mất không còn tăm hơi.

Thương Hợp kinh hãi, ông ta vừa định lùi lại thì thời không xung quanh đã biến thành những ô vuông thời không kỳ dị, sau đó vô số kiếm ý phóng ra, nhấn chìm ông ta.

Ầm ầm!

Thời không nơi Diệp Quân và Thương Hợp đứng biến thành một biển kiếm.

Nhìn thấy cảnh này, Kính Thần và Thiên Phù Thần nơi xa đều mở to mắt, trái tim cũng vọt lên tận họng.

Ù!

Đúng lúc này có tiếng kiếm ngân vang lên trong biển kiếm, sau đó biển kiếm lan ra khắp bốn phía.

Diệp Quân và Thương Hợp xuất hiện trong tầm mắt của hai người.

Mặt Kính Thần và Thiên Phù Thần tái nhợt như tờ giấy. Trong ánh mắt đầy kinh hãi của hai người, đầu mày Thương Hợp đã có thêm một thanh kiếm.

Kiếm Thanh Huyên!

Thương Hợp trợn to mắt, trong mắt cũng toàn là vẻ không thể tin được. Ông ta mở miệng, vừa định lên tiếng thì đột nhiên kiếm Thanh Huyên rung chuyển, hấp thu toàn bộ thần hồn của ông ta.

Thần và hồn đều bị tiêu diệt!

Mà kiếm Thanh Huyên sau khi hấp thu linh hồn của Thương Hợp xong thì khí thế đột nhiên dâng trào dữ dội.

Diệp Quân đưa tay cầm lấy kiếm Thanh Huyên, giờ khắc này hắn cảm thấy kiếm Thanh Huyên đang rất hưng phấn, kích động không gì sánh được!

Tiểu Hồn vốn đã sống nhờ ăn linh hồn, linh hồn càng mạnh càng giúp ích cho nó, mà đi theo Diệp Quân đúng là một ngày bị đói ba bữa, rất hiếm khi được ăn một bữa ngon lành.

Diệp Quân nhìn về phía Kính Thần và Thiên Phù Thần xa xa, vẻ mặt hai người đều thay đổi, nhưng mục tiêu của Diệp Quân không phải bọn họ, hắn một lần nữa bay về Thiên Hành Sinh Mệnh Giới.

Thấy vậy, Kính Thần vội nói: “Ngăn hắn lại”.

Nói xong bà ta hóa thành ngọn lửa chắn trước mặt Diệp Quân.

Thiên Phù Thần cũng theo sát phía sau, tuy hai người đều sợ kiếm Thanh Huyên trong tay Diệp Quân, nhưng càng sợ Diệp Quân vào được Thiên Hành Sinh Mệnh Giới, uy hiếp cây sinh mệnh Thiên Hành hơn!

Đối mặt với hai người chắn trước mình, Diệp Quân giơ tay chém ra một kiếm.

Rầm rầm!

Sau một luồng kiếm quang bộc phát, Thiên Phù Thần và Kính Thần đều bị đánh văng ra ngoài, trong lúc bay ra, thân xác hai người đều nổ tung.

Cơ thể Diệp Quân lúc này có ba loại sức mạnh huyết mạch, hơn nữa huyết mạch phong ma và huyết mạch phàm nhân đều ngày càng mạnh, quan trọng nhất là kiếm Thanh Huyên trong tay hắn cũng ngày càng mạnh hơn!

Kiếm Thanh Huyên không có cực hạn, nhưng đối với Diệp Quân thì lại có cực hạn, mà bây giờ hắn đang không ngừng đột phá cực hạn này!

Lần này Diệp Quân không tiếp tục lao về Thiên Hành Sinh Mệnh Giới nữa, hắn hóa thành một luồng kiếm quang bay về phía Kính Thần và Thiên Phù Thần.

Sát niệm!

Giờ khắc này sát niệm của hắn đã càng ngày cạnh lớn, chút lý trí còn sót lại của hắn cũng đã ngày càng ít.

Thấy Diệp Quân cầm kiếm xông tới, vẻ mặt Kính Thần và Thiên Phù Thần thay đổi rõ rệt, lúc này bọn họ không chỉ mất đi thần bảo mà cơ thể cũng chẳng còn, làm sao có thể chống lại được một kiếm này?

Vẻ mặt hai người đều xám xịt.

Nhưng đúng lúc này, một cây trường thương lửa phóng ra từ bầu trời, cả bầu trời bị xé ra tạo thành một lỗ lớn mấy vạn trượng. Diệp Quân dừng lại, bởi vì mục tiêu của cây trường thương ấy là hắn, mà sau lưng hắn là Nhất Niệm, hắn không thể không dừng lại. Diệp Quân quay người, hai tay giơ lên vung xuống một kiếm!

Ầm!

Khi kiếm của Diệp Quân hạ xuống, trường thương lửa trước mặt hắn nổ tung, ngay sau đó lại có một cây trường thương khác phóng tới.

Rầm!

Kiếm quang vỡ vụn, Diệp Quân bị hất văng ra mấy vạn trượng.

Diệp Quân còn chưa đứng lại đã lại có một cây thương khác phóng tới trước mặt hắn.

Rầm!

Diệp Quân lại lùi lại.

Mà trong lúc hắn lùi lại, lại có một cây trường thương khác phóng tới.

Diệp Quân gầm lên một tiếng, thời không xung quanh rung chuyển dữ dội, sau đó biến thành từng ô vuông kỳ dị, trong nháy mắt, vô số kiếm ý phóng ra từ những ô vuông kỳ dị này.

Đùng đoàng!

Trong thời không kỳ dị này, mấy cây trường thương nổ tung, sau đó vỡ tan thành từng mảnh.

Nhưng lúc này, một bóng người đột nhiên lao vào thời không kỳ dị ấy, sau đó lại có một cây trường thương khác phóng về hướng Diệp Quân. Uy lực của cây thương này rất mạnh, đánh bay những thanh kiếm ý của Diệp Quân, hướng thẳng đến trước mặt hắn.

Diệp Quân vung kiếm Thanh Huyên ra chém.

Trường thương kia không đỡ được uy lực của kiếm Thanh Huyên nên vỡ tan tành, mà bản thân Diệp Quân cũng bị đẩy lùi liên tục về phía sau.

Người tấn công Diệp Quân là một người phụ nữ mặc áo giáp trắng, dáng người cô ta cao lớn, đầu đội mũ sắt màu bạc, đôi mắt phượng đầy vẻ nghiêm túc.

Quan bảo vệ Đóa Nhan!

Sau khi trường thương đẩy lùi Diệp Quân, cô ta vẫn chưa dừng lại mà tiến lên một bước. Khi hạ chân xuống, cô ta đã cầm thương phóng tới trước mặt Diệp Quân, trong nháy mắt, thương mang rực lửa vạn năm đều bay về phía Diệp Quân. Thương thế bá đạo vô song!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK