Mục lục
Hậu Duệ Kiếm Thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 2316: Thua thiệt

Sau khi Táng Cương đi vào, cô bé tìm một ít cành cây khô, rồi lấy từ trong túi ra một hộp diêm để nhóm lửa, sau đó, cô bé lại lấy từ trong túi ra một cái bánh bao, vừa đọc sách vừa ăn.

Vợ chồng Chúc Đào không dám tới gần cô bé, ngồi sang bên kia, cũng đốt một đống lửa.

Diệp Quân nhìn quyển sách trên tay Táng Cương, lần này hắn hơi kinh ngạc, vì hắn phát hiện sách Táng Cương đọc không phải là sách giải phẫu gì đó, mà là một cuốn sách về đao pháp, nhưng nó chẳng qua chỉ là một quyển sách đao pháp cơ bản.

Lúc này, Táng Cương đột nhiên ngẩng đầu nhìn về phía Diệp Quân, tuy rằng trên người cô bé toàn là máu, nhưng ánh mắt lại rất sạch sẽ trong trẻo.

Diệp Quân nói: “Sao vậy?”

Táng Cương lật cuốn sách lại, chỉ vào một chữ trong đó: “Đọc thế nào?”

Diệp Quân nhìn chữ kia một cái, sau đó nói: “Thô…”

Táng Cương nhìn Diệp Quân: “Có nghĩa gì?”

Diệp Quân nói: “Ngươi có thể hiểu thành thô lỗ…”

Táng Cương gật đầu, sau đó tiếp tục đọc sách.

Diệp Quân nhìn Táng Cương, sau đó đi về phía vợ chồng Chúc Đào, Chúc Đào đột nhiên lấy từ trong túi ra một cái bánh bao đưa cho Diệp Quân,

“Diệp đệ, ngươi ăn đi”.

Diệp Quân nhận lấy bánh bao, khẽ mỉm cười, sau đó nói: “Cảm ơn”.

Chúc Đào muốn nói lại thôi.

Diệp Quân hỏi: “Sao vậy?”

Chúc Đào thấp giọng thở dài: “Diệp đệ, nếu sớm biết ngươi chỉ có một tấm Thiên Huyền Lệnh, ta sẽ… Thật xin lỗi”.

Gã tưởng rằng Diệp Quân có hai tấm Thiên Huyền Lệnh, nhưng bây giờ xem ra Diệp Quân hẳn chỉ có một tấm, nếu có hai tấm thì Diệp Quân đã sớm rời khỏi nơi này.

Diệp Quân mỉm cười nói: “Không sao, huynh đừng nghĩ nhiều”.

Chúc Đào lại thở dài, cảm thấy rất áy náy.

Diệp Quân cắn một miếng bánh bao, sau đó nói: “Chúng ta ở đây nghỉ ngơi thật tốt trước đã”.

Chúc Đào gật đầu: “Được”.

Đúng lúc này, ngoài cửa đột nhiên xuất hiện một người đàn ông trung niên mặc áo choàng đen.

Diệp Quân cau mày khi nhìn thấy người đàn ông trung niên bước vào, người đàn ông trước mặt này lại là một vị tông sư.

Hắn hơi tò mò, lẽ ra cường giả cấp bậc tông sư hẳn đều đã rời đi, tại sao lại đột nhiên xuất hiện cường giả tông sư?

Chẳng lẽ là đến tìm hắn?

Ngay lúc hắn đang nghi ngờ, người đàn ông kia đột nhiên nhìn về phía Táng Cương đang đọc sách cách đó không xa: “Ngươi giết Chu Điệp đúng không?”

Chu Điệp!

Diệp Quân lập tức hiểu ra.

Người mặt này đến đây là vì Chu Điệp.

Táng Cương nhìn người đàn ông trung niên, không nói gì.

Người đàn ông trung niên chậm rãi đi về phía Táng Cương, ông ta chậm rãi nói: “Chu tộc ra giá một ngàn viên linh tinh để lấy mạng ngươi, nếu ngươi cho ta hai ngàn, ta có thể tha chết cho ngươi”.

Táng Cương nhìn người đàn ông trung niên, trong mắt đều là vẻ khó hiểu.

Người đàn ông trung niên khẽ lắc đầu: “Ngươi đừng giả vờ vô tội với ta, ta đã từng điều tra rồi, chính là do ngươi làm, ngươi…”

Nhưng lúc này, Táng Cương đột nhiên đá vào đống lửa, mấy thanh củi đang cháy bay thẳng về phía người đàn ông trung niên, ánh mắt người đàn ông trung niên lập tức trở nên lạnh lùng, vung tay áo lên, một luồng khí lập tức đánh văng những thanh củi đó ra, nhưng Táng Cương đã vọt tới trước mặt ông ta, dùng đao đâm vào bụng ông ta.

Tốc độ của Táng Cương thật sự rất nhanh, hơn nữa vô cùng tàn nhẫn, có điều, người đàn ông trung niên kia dù sao cũng là một tông sư, lúc Táng Cương lao tới trước mặt ông ta, ông ta đấm mạnh về phía Táng Cương, nắm đấm lóe lên tia sáng, vô cùng mạnh mẽ.

Bùm!

Cú đấm này buộc Táng Cương phải dừng lại, cô bé lùi lại trước đống lửa, lại tung chân đá phát nữa, một đống tro bụi bay thẳng về phía người đàn ông trung niên, người đàn ông trung niên vung tay áo lên chặn lại, nhưng Táng Cương lại xông tới trước mặt ông ta, một đao đâm về phía đầu ông ta, nhưng nắm đấm của người đàn ông đã bắt được con dao găm của cô bé.

Bùm!

Táng Cương bị đánh bật ra sau, lúc này, người đàn ông đột nhiên bước tới, dùng khuỷu tay ấn Táng Cương xuống, Táng Cương thuận thế nằm dưới đất, đồng thời cô bé nắm lấy một đống tro trên đất ném về phía người đàn ông trung niên, ông ta vội thu tay về che mắt, đúng lúc đó, Táng Cương bất ngờ đứng dậy chém một đao vào cánh tay của ông ta.

Bùm!

Một tia lửa bắn ra, người đàn ông trung niên lùi lại vài bước, dưới ống tay áo lại có một tấm giáp mềm.

Diệp Quân ở một bên quan sát cũng hơi kinh hãi, phát hiện Táng Cương không có bất kỳ cảnh giới tu vi nào, cô bé chỉ dựa vào kỹ thuật giết người đơn giản, nếu người đàn ông trung niên không mặc áo giáp mềm thì cánh tay đã không còn nữa.

Người đàn ông trung niên vừa dừng lại, sắc mặt đột nhiên thay đổi.

Ông ta đột nhiên trở nên hung hãn, không ngờ mình lại thua thiệt trước cô bé không có bất kỳ tu vi nào trước mặt.

Thấy Táng Cương lại vọt tới, chân phải ông ta đột nhiên điểm nhẹ một cái lên mặt đất, cả người hóa thành dư ảnh lao tới.

Kỹ năng thân pháp!

Lúc này, tốc độ của ông ta tăng lên hơn mười lần, tóm lấy cổ của Táng Cương, tuy nhiên, gần như lúc đó, Táng Cương đâm thẳng vào mắt người đàn ông trung niên.

“A!”

Người đàn ông trung niên đột nhiên hét lên thảm thiết, ông ta nắm lấy cổ Táng Cương, muốn dùng hết sức bóp gãy, nhưng vào lúc này, trong cơ thể Táng Cương đột nhiên bộc phát ra một luồng sáng đỏ, đánh bay người đàn ông trung niên kia, cùng lúc đó, cơ thể người đàn ông trung niên đột nhiên nổ tung, vô số máu tươi bay về phía Táng Cương, sau đó bị Táng Cương hấp thu hết.

Diệp Quân chợt ngồi dậy, không thể tin nhìn Táng Cương rơi trên mặt đất cách đó không xa, run giọng nói: “Đây… Đây là khí tức huyết mạch phong ma... sao cô bé có thể…”
Chương 2317: Em gái?

“Mẹ nó!”

Tiểu Tháp cũng vô cùng kinh hãi.

Diệp Quân đi tới trước mặt Táng Cương, hắn nhìn Táng Cương đang hôn mê trước mặt, mặt đầy nghi ngờ, tất nhiên hắn không nhầm, vừa nãy, khí tức bộc phát ra chính là huyết mạch phong ma.

Diệp Quân đứng ở bên cạnh Táng Cương, hắn đưa tay gạt máu ở khóe miệng Táng Cương, nhìn máu trên đầu ngón tay, hắn im lặng.

Thật sự là có khí tức huyết mạch phong ma!

Mặc dù rất ít nhưng quả thật là huyết mạch phong ma.

Hắn hơi nghi ngờ, sao cô bé này lại có huyết mạch phong ma chứ?

Tiểu Tháp nói: “Chẳng lẽ là em gái ngươi?”

Diệp Quân lắc đầu.

Không phải hắn không nghĩ tới điều này, mà là hắn chỉ nhìn thoáng qua thì phát hiện, huyết mạch phong ma trong người Táng Cương rất ít, hơn nữa hắn không nghĩ cha sẽ nuôi thả con gái của mình.

Nếu cô bé không phải em gái hắn thì chỉ có một giải thích, đó chính là huyết mạch cô bé tự tạo ra…

Diệp Quân cau mày lại, bởi vì điều này cũng không có khả năng.

Tiểu Tháp đột nhiên nói: “Ta nhớ ra tồi, không phải lúc đầu cô bé dùng đao đâm ngươi sao? Sau khi đâm ngươi, cô bé liếm máu của ngươi, nhưng lúc đó cô bé lại không cảm thấy khó chịu gì hết, nói cách khác huyết mạch phong ma đã tiếp nhận cô bé, dù sao huyết mạch phong ma của ngươi cũng có linh trí…”

Lông mày Diệp Quân càng nhíu chặt hơn.

Tiểu Tháp nói: “Có khả năng cô bé đã thay đổi huyết mạch của mình nhờ một chút huyết mạch phong ma kia…”

Diệp Quân gật đầu: “Có khả năng”.

Lúc trước hắn đến gần Táng Cương, huyết mạch phong ma sẽ có phản ứng, loại cảm giác đó vô cùng gần gũi.

Huyết mạch phong ma nhận cô bé này.

Diệp Quân nhìn Táng Cương đang hôn mê trên mặt đất, trong mắt hiện lên một tia phức tạp, hắn cúi người bé Táng Cương lên, sau đó đặt cô bé lên đống cỏ khô bên cạnh, hắn phát hiện máu của Táng Cương có gì đó không ổn, lần này mặc dù huyết mạch phong ma trên người cô bé rất ít, nhưng đó cũng là huyết mạch phong ma, căn bản không phải là thứ mà bây giờ cô bé có thể chịu đựng được.

Như nghĩ tới điều gì Diệp Quân đột nhiên xoay người đi về phía người đàn ông trung niên đã chết, hắn tìm kiếm và tìm thấy một chiếc nhẫn không gian trên mặt đất, cấp độ nhẫn không gian của thế giới này cũng tương đối thấp, không có chức năng khóa gì cả, vì vậy căn bản không cần linh khí đã có thể mở được.

Diệp Quân tìm một lát, tìm được mấy lọ đan dược, lấy ra ngửi thử, cuối cùng đổ một lọ đan dược màu trắng trong đó vào trong miệng Táng Cương, đan dược vừa vào đã hóa thành chất lỏng… Chảy khắp cơ thể cô bé.

Cùng lúc đó, Diệp Quân bắt đầu giúp cô bé trấn áp huyết mạch phong ma đang xao động trong cơ thể.

Huyết mạch phong ma trong cơ thể cô bé gặp hắn, như chuột thấy mèo, vô cùng sợ hãi, điều này càng khẳng định suy đoán trước đó của Tháp gia.

Lúc này, Chúc Đào và thím Khương đi tới, Chúc Đào nhìn Táng Cương một cái, muốn nói lại thôi.

Diệp Quân quay đầu nhìn về phía Chúc Đào, Chúc Đào đang muốn nói chuyện, thím Khương bên cạnh đột nhiên thấp giọng thở dài: “Cô bé này cũng là một người đáng thương”.

Diệp Quân nhìn thím Khương, hơi kinh ngạc: “Thím, thím biết cô bé à?”

Thím Khương gật đầu: “Biết, người dân trong vùng bọn ta đều biết cô bé, cô bé bị cha mẹ ném vào bãi tha ma khi mới bốn tuổi. Mọi người đều nghĩ rằng cô bé đã chết, nhưng thực ra không phải vậy, cô bé bò ra từ trong bãi tha ma, sau đó dựa vào ăn…”

Nói đến đây...

Bà ta không tiếp tục nói tiếp.

Diệp Quân hơi nhíu mày.

Thím Khương tiếp tục nói: “Bởi vì cô bé bò ra từ bãi tha ma nên mọi người đều gọi cô bé là Táng Cương… Hơn nữa, khi đó, cho dù là những đứa bé ở khi dân nghèo cũng không muốn chơi với cô bé, nói thật, những năm gần đây không biết làm sao mà cô bé sống được…”

Diệp Quân nhìn Táng Cương trước mặt, im lặng.

Chúc Đào thấp giọng thở dài: “Nhưng cô bé này cũng thật sự là một người tàn nhẫn, mặc dù trong loạn thế này, ai cũng ác độc, nhưng cô bé này ác độc đến đáng sợ… Khi lớn lên, cô bé giết cha mẹ đã từng vứt bỏ cô bé... Chết vô cùng thảm…”

Thím Khương khẽ lắc đầu: “Bọn họ đều là người nghèo khổ”.

Ngay lúc này, Táng Cương đột nhiên mở mắt ra, ngay sau đó, cô bé đâm mạnh về phía Diệp Quân với tốc độ rất nhanh.

Cũng may Diệp Quân phản ứng rất nhanh, lúc Táng Cương ra tay, hắn vội lui ra, tránh khỏi một đao này của cô bé.

Chúc Đào và thím Khương cũng liên tục lui về phía sau.

Bọn họ cũng vô cùng sợ Táng Cường này…

Một đao không trúng, Táng Cương còn muốn đâm một đao nữa nhưng lúc này, bên trong cơ thể đột nhiên bị yếu đi, cơ thể cô bé mềm nhũn, ngã xuống.

Cô bé nhìn chằm chằm Diệp Quân bằng ánh mắt hung dữ, tay phải nắm chặt đao.

Chúc Đào ở một bên hơi do dự, sau đó nói: “Táng Cương, vừa rồi Diệp đệ đã cứu ngươi, ngươi… Ngươi bình tĩnh chút…”

Táng Cương không nói gì chẳng qua chỉ hung dữ nhìn chằm chằm Diệp Quân, nhưng không lâu sau, đôi mắt cô bé từ từ đóng lại, ngất đi.

Chúc Đào nhìn về phía Diệp Quân: “Diệp đệ, cô bé này thật sự quá nguy hiểm”.

Diệp Quân gật đầu: “Ta biết”.

Chúc Đào còn muốn nói gì đó, thím Khương đột nhiên kéo gã lại, sau đó thấp giọng nói: “Diệp công tử bản lĩnh rất lớn, ngươi đừng quan tâm”.

Chúc Đào nhìn Diệp Quân một cái, hơi ngại ngùng gãi đầu.
Chương 2318: Phối hợp hành động

Diệp Quân lại lấy ra một viên đan dược đút cho Táng Cương, một lát sau, sắc mặt Táng Cương rốt cuộc đã tốt hơn.

Qua hồi lâu, Táng Cương chậm rãi mở mắt ra, lần này, cô bé không ra tay, chỉ nhìn chằm chằm Diệp Quân.

Diệp Quân nhìn cô bé, không nói gì.

Ngay lúc này, một người đàn ông đột nhiên đi vài, Diệp Quân quay đầu nhìn về phía người đàn ông, người đàn ông nhìn Táng Cương trước mặt Diệp Quân, sau đó nói: “Ta không có ý xấu”.

Diệp Quân nói: “Có chuyện gì?”

Người đàn ông trầm trọng nói: “Bọn ta phát hiện có một trận pháp dịch chuyển ở trong dãy núi cách đây trăm dặm phía bên phải, nó được các thế lực Thiên Giới năm xưa xây dựng, hiện tại vẫn có thể sử dụng được, bọn ta muốn đi tới đó, nhưng bên đó tương đối nguy hiểm, bởi vì ở đó có một chút linh thú, vì vậy, bọn ta muốn tìm một số người giỏi chiến đấu…”

Hiển nhiên, Táng Cương ở trong mắt bọn họ là người vô cùng giỏi chiến đấu.

Diệp Quân hơi kinh ngạc: “Có trận pháp dịch chuyển ư?”

Người đàn ông gật đầu: “Ừ”.

Diệp Quân nói: “Chúng ta đi”.

Diệp Quân phải về lại Thiên Giới, lần này hắn phải đi tìm Long Đại, bởi vì Long Đại có thể thông báo cho Tiên Bảo Các và thư viện Quan Huyên.

Không có cách nào, cô cô của hắn yêu cầu hắn không thể sử dụng bất kỳ chỗ dựa hay thân phận nào, vì vậy hắn chỉ có thể tuân theo nội quy của học viện, làm theo quy trình bình thường.

Dĩ nhiên, người bình thường chắc chắn rất khó thực hiện theo các quy trình bình thường.

Nhưng

Không có cách nào, bây giờ chỉ có cách này.

Người đàn ông trầm giọng nói: “Bây giờ chúng ta đi”.

Diệp Quân nói: “Được”.

Người đàn ông nhìn Táng Cương đang nằm dưới đất, muốn nói lại thôi.

Diệp Quân nói: “Không sao, cô bé chỉ hơi yếu, sẽ sớm bình phục thôi”.

Người đàn ông gật đầu một cái: “Vậy chúng ta đi”.

Nói xong, gã xoay người rời đi.

Diệp Quân Nhìn về phía Chúc Đào và thím Khương: “Đào huynh, thím Khương, hai người ở lại đây đi, đến lúc đó ta sẽ tới đón hai người”.

Chúc Đào và thím Khương đều là người bình thường, ở lại đây sẽ an toàn hơn.

Chúc Đào gật đầu: “Được, Diệp đệ, ngươi chú ý an toàn”.

Diệp Quân gật đầu một cái, sau đó hắn cõng Táng Cương đi.

Nhìn Diệp Quân và Táng Cương rời đi, Chúc Đào nắm chặt tay thím Khương, nhẹ giọng nói: “Diệp đệ là một người rất tốt…”

Thím Khương hơi gật đầu, kể từ khi biết Diệp Quân đưa tấm Thiên Huyền Lệnh duy nhất cho Chúc Đào, thím Khương càng ngày càng hài lòng với Diệp Quân, đồng thời cũng cảm thấy hơi hối hận, lúc đầu bà ta thật sự hơi xấu tính.

Mà lần đầu tiên bà ta cảm thấy lòng tốt của chồng mình là một điều tốt, bởi vì nếu không phải chồng tốt bụng, Chúc Hạnh Nhiễm cũng không thể an toàn rời khỏi nơi này…

Có lúc, người tốt vẫn được báo đáp.

...

Diệp Quân cõng Táng Cương đi theo người đàn ông đi ra ngoài, dĩ nhiên hắn phải dẫn theo cô bé này, không chỉ vì an toàn của cô bé mà còn vì sự an toàn của người khác.

Cô bé này thật sự là thuộc loại người một lời không hợp thì đâm chết luôn.

Diệp Quân cõng Táng Cương đi theo người đàn ông tới cửa thành, lúc này ở đây tụ tập mười mấy người, nhìn một lượt tất cả đều là người ác, khi bọn họ nhìn thấy Diệp Quân và Táng Cương, đều nhíu mày lại.

Có người đột nhiên nói: “Chiêm Phó, ngươi chắc chắn hai người họ có thể chứ?”

Người đàn ông tên Chiêm Phó nhìn Diệp Quân và Táng Cương: “Có thể”.

Người nọ còn muốn nói gì đó, Chiêm Phó nhìn gã một cái: “Nói nhảm cái gì, đi”.

Người nọ hiển nhiên hơi sợ Chiêm Phó, không dám nói gì nữa.

Mọi người lên đường đi tới mục tiêu.

Trần Nhất Thiên mỗi ngày đều thêm một số máy đào mỏ, tốc độ phá hủy của Đại Lục bị vứt bỏ tăng lên đáng kể, có thể nói rằng trong vòng chưa đầy nửa tháng, có thể không đến mười ngày, toàn bộ Đại Lục bị vứt bỏ sẽ bị phá hủy hoàn toàn, lúc đó mọi sinh vật đều phải chết.

Diệp Quân biết thời gian còn lại không còn nhiều, hắn phải nhanh chóng đến Thiên Giới tìm Long Đại.

Mọi người trong bóng tối tiến về phía trước, thỉnh thoảng ở cuối tầm mắt, một luồng lửa sẽ bắn lên trời, chiếu sáng bầu trời như ban ngày.

Một lúc lâu sau, mọi người tiến vào một dãy núi, tuy nhiên, trước khi tiến vào dãy núi, đội trưởng Chiêm Phó lại bảo mọi người dừng lại, mọi người ngồi trước một tảng đá, gã liếc nhìn mọi người một cái, sau đó nói: Dãy núi này có linh thú bên trong, ít nhất cũng đều cấp sáu trở lên, cực kỳ hung hãn, không biết có bao nhiêu linh thú, nên sau khi tiến vào, chúng ta phải phối hợp cẩn thận, không ai được phép tự tiện hành động”.

Mọi người gật đầu.

Chiêm Phó nói: “Nghỉ ngơi mười lăm phút, ăn uống no nê, mười lăm phút nữa hành động”.

Mọi người bắt đầu lấy đồ ăn mình mang theo ra và bắt đầu ăn.

Cách đó không xa, Diệp Quân đặt Táng Cương xuống, Táng Cương nhìn hắn, không nói lời nào.

Diệp Quân lấy ra một cái bánh bao đưa cho cô bé, cô bé không từ chối, nhận lấy lập tức ăn.

Diệp Quân cũng lấy ra một cái bánh bao bắt đầu ăn.

Hai người đều không nói gì.

Mười lăm phút sau, mọi người lên đường đi sâu vào trong dãy núi.

Vừa tiến vào trong núi, Diệp Quân nhíu mày nhìn Táng Cương phía sau lưng, tay phải cô bé nắm chặt đao…
Chương 2319: Lắng nghe

Diệp Quân cũng cau mày lại, vì hắn cảm thấy nguy hiểm. Diệp Quân cõng Táng Cương đi đến bên cạnh Chiêm Phó, trầm giọng nói: “Nguy hiểm”.

Chiêm Phó hiển nhiên cũng nhận thấy có điều gì đó không ổn, gã liếc nhìn xung quanh, nhưng trời hoàn toàn tối đen, gã không nhìn thấy gì cả.

Chiêm Phó đột nhiên duỗi tay phải ra, mọi người vội vàng dừng lại.

Chiêm Phó ngồi xổm xuống, khẽ ngửi, một lát sau, gã mới chậm rãi quay đầu nhìn sang bên phải, ánh mắt trở nên lạnh lùng, đột nhiên cách đó không xa xuất hiện một bóng đen.

Linh thú!

Trong mắt Chiêm Phó lóe lên một tia sát ý, “Giết”, mọi người lập tức lao về phía trước.

Lần này, người mà Chiên Phó tìm tới đều có thể chiến đấu, tất cả đều là người tàn nhẫn, mọi người không hề do dự lao ra ngoài, dưới đòn tấn công của bọn họ, linh thú bị giết chết, sau đó bị phân thây…

Thịt của loại yêu thú này chính là vật vô cùng bổ dưỡng.

Sau khi giải quyết con linh thú kia, mọi người tiếp tục tiến về bóng tối phía trước, nhưng vừa đi được không lâu, mặt đất bắt đầu rung chuyển dữ dội.

Sắc mặt mọi người đột nhiên thay đổi. Một bầy yêu thú!

Ít nhất có mấy trăm linh thú!

Vẻ mặt đội trưởng Chiêm Phó rất bình tĩnh, đột nhiên nói: “Tách ra chạy”.

Nói xong gã lập tức chạy ra ngoài, trong nháy mắt biến mất khỏi tầm mắt mọi người.

Mọi người vẫn còn hơi bối rối, nhưng bọn họ nhanh chóng phản ứng lại, chết tiệt, có khả năng bọn họ đã bị lừa.

Diệp Quân cõng Táng Cương nhanh chóng biến mất ở phía xa. Mọi người cũng xoay người bỏ chạy.

Tốc độ của Diệp Quân rất nhanh, chạy về phía Chiêm Phó, nhưng chạy không được bao lâu, hắn phát hiện có mấy con linh thú đuổi theo hắn.

Diệp Quân quay lại nhìn, mấy con linh thú to bằng những con bò đực trưởng thành, tốc độ cực kỳ nhanh.

Diệp Quân tăng nhanh tốc độ, nhưng linh thú ở bốn phía càng lúc càng nhiều, những con linh thú kia đói khát đã lâu, khi nhìn thấy con người, mắt chúng đỏ ngầu, phấn khích như được tiêm thêm chất kích thích.

Sắc mặt Diệp Quân trầm xuống, với tốc độ này, sớm muộn gì hắn cũng sẽ bị đuổi kịp. Diệp Quân nói: “Tháp gia, ngươi nghĩ biện pháp đi”.

Tiểu Tháp nói: “Chạy”.

Diệp Quân: “…”

Ngay lúc này, hai mắt Diệp Quân nhất thời sáng lên, hắn phát hiện phía trước có một con sông, hắn cõng Táng Cương điên cuồng tăng tốc, khi đến bờ sông, hắn cõng Táng Cương nhảy xuống sông.

Hắn không biết linh thú kia có biết bơi hay không, dù sao bây giờ hắn chỉ có thể đánh cược. Nhưng vừa nhảy xuống sông, phía sau đã vang lên tiếng nước bắn tung tóe. Sắc mặt Diệp Quân bỗng tối sầm lại.

Lúc này, Táng Cương ở trên lưng hắn đột nhiên xoay người, lao về phía mấy con linh thú.

Một con linh thú vọt tới trước mặt Táng Cương, há miệng to như chậu máu, Táng Cương dùng đao đâm vào đầu nó.

Con linh thú kia gầm lên, co giật vài cái trong nước, cùng lúc đó Táng Cương xoay người đánh về phía một con linh thú khác.

Thật ra cô bé không có chút tu vi nào, nhưng tốc độ xuất đao của cô bé rất nhanh rất chính xác, góc độ cũng rất tốt, cô bé có thể dùng đao đánh vào điểm yếu nhất.

Cứ như vậy, dưới sự quan sát của Diệp Quân, Táng Cương một người một đao đã giết chết ba con linh thú.

Nước sông xung quanh hai người chuyển sang màu đỏ tươi.

Một lúc sau, Diệp Quân đưa Táng Cương trở lại mặt đất, hắn phát hiện Táng Cương bị cắn một miếng lớn ở vai, nếu sâu hơn chút nữa, khả năng cánh tay cô bé đã không còn nữa.

Diệp Quân xé ống tay áo của mình xuống băng bó vết thương cho cô bé, sau đó tìm thuốc chữa thương trong nhẫn không gian đút cho cô bé, trong lúc này, Táng Cương vẫn luôn nhìn chằm chằm hắn, tay phải nắm chặt lấy thanh đao.

Sau khi làm xong mọi thứ, hắn đi tới bờ sông, nhìn thi thể của ba con linh thú kia, hắn thu hai con vào trong nhẫn không gian, sau đó lột da con linh thú còn lại, rửa sạch sẽ.

Một lát sau, Diệp Quân đốt một đống lửa trước mặt Táng Cương rồi nướng thịt!

Táng Cương chỉ nhìn chằm chằm thịt linh thú trong tay Diệp Quân, thời gian trôi qua, mùi thịt càng lúc càng thơm, Táng Cương không khỏi cảm thấy cổ họng mình cuộn lên.

Thấy cảnh này, Diệp Quân cười một tiếng, Táng Cương nhìn hắn, không nói gì.

Một lúc sau, Diệp Quân xé một miếng thịt nướng đưa cho Táng Cương, Táng Cương nhìn chằm chằm hắn, cũng không nhận lấy, Diệp Quân cắn một cái, sau đó lại xé một miếng đưa cho cô bé, nhưng cô bé lại lấy miếng thịt hắn từng ăn, sau đó ăn từng miếng một.

Tốc độ ăn của cô bé rất nhanh, chớp mắt đã ăn hết miếng thịt, sau đó lại nhìn Diệp Quân, Diệp Quân đưa miếng thịt nướng trong tay cho cô bé, cô bé nhìn chằm chằm Diệp Quân cho đến khi Diệp Quân cắn một miếng, cô bé mới nhận lấy ăn…

Diệp Quân cũng xé một miếng thịt linh thú nếm thử, mùi vị không tệ nhưng kém xa mùi vị của thịt dê, hơn nữa, vì không có gia vị từ hệ Ngân Hà, vì vậy, nên mùi vị cũng kém đi nhiều.

Ăn được một lúc, đột nhiên, sâu trong dãy núi phía xa xuất hiện một luồng ánh sáng xanh, tia sáng bắn thẳng lên trời, chiếu sáng cả bầu trời như ban ngày.

Diệp Quân hơi nheo mắt lại: “Trận pháp”.

Nói xong, hắn quay đầu nhìn về phía Táng Cương: “Có thể đi được không?”

Táng Cương không nói gì, chỉ nhìn chằm chằm vào miếng thịt trước mặt hắn.

Diệp Quân xé thêm mấy miếng thịt linh thú cho cô bé, cô bé nhận lấy lập tức ăn. Diệp Quân nhìn Táng Cương một lúc, mới nói: “Ngươi có muốn tu luyện không?”

Táng Cương ngẩng đầu nhìn về phía Diệp Quân.

Diệp Quân nói: “Ta có thể dạy ngươi tu luyện, có muốn không?”

Táng Cương không nói gì, nhưng cầm một miếng thịt đưa cho Diệp Quân. Hiển nhiên, cô bé muốn tu luyện.

Diệp Quân nhận lấy thịt linh thú, sau đó nói: “Tiếp theo ta sẽ dạy ngươi một loại công pháp, ta đọc, ngươi nghe…”

Hắn chậm rãi giảng giải Vũ Trụ Quan Huyên Pháp.

Táng Cương nhìn Diệp Quân, cô bé rất nghiêm túc lắng nghe.
Chương 2320: Không xứng

Tiểu Tháp đột nhiên nói: “Ngươi muốn dạy cô bé này tu luyện sao?” Diệp Quân trong lòng nói: “Ừ”.

Tiểu Tháp trầm giọng nói: “Cô bé này bây giờ đã ác độc như vậy, sau khi cô bé tu luyện, ta không dám tưởng tượng...”

Diệp Quân nhìn Táng Cương, sau đó nói: “Số phận bất công với cô bé, ta muốn cho cô bé một cơ hội, tất nhiên, ta sẽ dẫn theo cô bé để cô bé có thể phân rõ thiện ác”.

Tiểu Tháp im lặng.

Thiên phú của Táng Cương cực tốt, chỉ mới một lần, cô bé đã nhớ được những lời Diệp Quân nói. Sau đó dưới sự hướng dẫn, lần đầu tiên cô bé có thể thục giục Vũ Trụ Quan Huyên Pháp.

Bộ công pháp này vô cùng nghịch thiên.

Cô bé vừa mới thúc giục, linh khí còn sót lại trong trời đất tụ lại sau đó đổ vào cơ thể cô bé.

Nhưng linh khí của nơi này quả thật quá ít, vì vậy, linh khí tụ lại càng ngày càng ít.

Một lát sau, Táng Cương chậm rãi mở hai mắt ra, cô bé nhìn về phía Diệp Quân, sau đó vội vàng đi tới bên cạnh chỗ nướng thịt, xé một miếng đưa cho Diệp Quân.

Thấy cảnh này, trên mắt Diệp Quân xuất hiện một nụ cười. Cô bé này ác nhưng không ngu!

Diệp Quân cười nói: “Có muốn mạnh hơn không?” Táng Cương gật đầu thật mạnh.

Sống sót ở trong loạn thế này, cô bé hiểu rất rõ một chuyện, đó là, muốn sống thì phải có thực lực mạnh mẽ.

Cô bé đi tới học viện Thần Miếu, chính là bởi vì vậy.

Diệp Quân quan sát Táng Cương: “Vậy ngươi phải nghe lời ta, thế nào?”

Táng Cương nhìn chằm chằm hắn: “Ta nghe lời ngươi thì có thể mạnh tới mức nào?”

Diệp Quân suy nghĩ một lúc rồi nói: “Rất, rất mạnh”.

Táng Cương nói: “Ví dụ”.

Diệp Quân quay đầu nhìn một ngọn núi ở phía xa, sau đó nói: “Ví dụ như, ngươi chỉ cần chỉ nhẹ một cái, ngọn núi kia sẽ bị tan thành mây khói”.

Táng Cương im lặng một lúc rồi nói: “Được”.

Diệp Quân gật đầu một cái: “Từ giờ trở đi, mỗi ngày ngươi đều đi cùng ta, sau khi ngươi đọc sách xong ta sẽ dạy ngươi tu luyện”.

Táng Cương nhìn về phía Diệp Quân: “Được”.

Sau khi nghỉ ngơi một lát, Diệp Quân đưa Táng Cương đi về phía sâu trong dãy núi, dọc theo đường đi, hắn bắt đầu dạy Táng Cương học chữ, trí nhớ của cô bé này cực tốt lại vô cùng thông minh, vì vậy Diệp Quân dạy rất nhanh.

Diệp Quân cũng không muốn cô bé thay đổi gì cả, mà muốn cô bé có thể phân biệt phải trái, biết thiện ác.

Thật ra hắn khá tán thưởng Táng Cương, mặc dù ban đầu đối phương lấy oán báo ơn, thiếu chút nữa đã giết cả hắn, nhưng nhìn từ một góc độ khác, cô bé này có thể lớn lên trong hoàn cảnh đó, không thể phủ nhận rằng cô bé vô cùng giỏi.

Lúc này hắn chợt hiểu ra một điều, đó là thế gian này thật sự không thiếu người có nghị lực lớn và thiên phú tuyệt đỉnh, nếu Diệp Quân không có xuất thân tốt, thì hắn cũng chỉ một thiên tài có chút tài năng ở trong vũ trụ này mà thôi.

Lúc này, hắn thật sự khâm phục ông nội, tay trắng lập nghiệp không dễ dàng gì. Ông nội chịu khổ, cháu trai hưởng phúc! Xem ra cũng không có gì sai cả!

Nghĩ tới đây, Diệp Quân không khỏi bật cười.

Táng Cương nhìn Diệp Quân đang cười, hơi nghi ngờ.

Nhận ra ánh mắt của Táng Cương, Diệp Quân vội vàng thu lại nụ cười, sau đó nghiêm mặt nói: “Ngươi biết người tốt và người xấu là gì không?”

Táng Cương lắc đầu.

Diệp Quân nói: “Không sao, ta sẽ dạy ngươi dần dần, ngươi nhớ rằng, sau này gặp người tốt, chúng ta không thể giết lung tung, phải biết phân biệt phải trái, phải giúp đỡ, gặp người xấu... Cứ dùng cách của ngươi”.

Táng Cương nhìn về phía Diệp Quân: “Ngươi là người tốt hay người xấu”.

Diệp Quân cười nói: “Ngươi có muốn giết ta hay không?”

Táng Cương suy nghĩ, sau đó gật đầu: “Muốn”.

Vẻ mặt Diệp Quân cứng đờ, sau đó hỏi: “Tại sao?”

Táng Cuong nói: “Muốn giết thì giết, không có lý do”.

Diệp Quân: “...”

Diệp Quân nhìn Táng Cương trước mặt, trong lòng thở dài, muốn để cô bé này biết thiện ác, hắn cần đi một chặng đường dài nữa đây.

Ngay lúc này, sâu trong núi phóng lên một cột sáng màu xanh, năng lượng mạnh mẽ đó phát ra từ sâu bên trong đó.

Diệp Quân thu hồi suy nghĩ, hắn nhìn về phía chân trời, sau đó nói: “Đi”.

Vừa nói, hắn nắm tay Táng Cương chạy vào chỗ sâu trong dãy núi.

Thiên Giới.

Trần Nhất Thiên cung kính đứng trong đại điện, ở trước mặt gã là một ông lão đang ngồi, ông lão này tên Chu Lăng, cùng tộc với Chu viện chủ, ở sau lưng ông lão, còn có một người mặc áo choàng đen.

Lúc này, gã mới biết Chu viện chủ lại là người của Đại Chu trong truyền thuyết.

Đó là thế lực nào?

Thế lực đỉnh cấp của nền văn minh vũ trụ Thiên Hành cấp bốn, hơn nữa, nghe nói bây giờ sắp thăng thành nền văn minh vũ trụ cấp năm.

Kinh khủng nhất là nữ hoàng Đại Chu còn là người phụ nữ của Viện trưởng Diệp Quân, hơn nữa, bây giờ không chỉ nắm giữ Tiên Bảo Các mà còn tiến vào nội các, có thể nói nữ hoàng Đại Chu chính là người phụ nữ quyền thế nhất vũ trụ Quan Huyên.

Chu Lăng bình tĩnh nói: “Đã tìm được người đó chưa?”

Trần Nhất Thiên hơi do dự, sau đó nói: “Chưa”.

Chu Lăng bỗng híp mắt lại, luồng sức mạnh vô hình bao phủ Trần Nhất Thiên, Trần Nhất Thiên vội vàng khom người xuống: “Bẩm đại nhân, thư viện đã phái người đi điều tra”.

Chu Lăng lắc đầu: “Không cần bọn họ, chuyện này Đại Chu ta có thể tự giải quyết, ngươi ra ngoài đi...” Trần Nhất Thiên vội vàng cung kính hành lễ, lui xuống.

Lúc này, người mặc áo choàng đen đằng sau Chu Lăng trầm giọng nói: “Lăng quản sự, theo ta biết, Chu viện chủ đã làm chuyện phạm pháp, ta nghĩ trong chuyện này có gì đó kỳ quái...”

Chu Lăng lạnh lùng nói: “Mặc kệ ông ta có phạm pháp hay không, không ai có thể giết ông ta, động vào người của Đại Chu ta thì sẽ bị diệt mười tộc”.

Người mặc áo choàng đen hơi do dự, sau đó nói: “Thuộc hạ cảm thấy chuyện này vẫn nên cẩn thận, tộc Thiên Long cũng...”

“Hừ!”

Chu Lăng đột nhiên hừ một tiếng, trên mặt đều là khinh thường: “Tộc Thiên Long chỉ là một loại yêu thú cấp thấp mà thôi, cũng xứng so sánh với Đại Chu chúng ta ư? Bọn chúng đến cả việc xách giày cho chúng ta cũng không xứng! Truyền lệnh xuống, lục soát toàn bộ Thiên Giới người tên Dương Tháp đó, nếu tra được, giết mười tộc để cảnh cáo!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK