Diệp Quân nhẹ giọng nói: “Tháp gia, trước đây ta đi tới đâu, người nơi đó đều sẽ trở thành kẻ địch của ta, có thể nói là đi tới đâu thì đánh tới đó, tại sao lại phải thế? Những người trước mắt đây bọn họ đều cần ta, Tiểu Tháp, ta cũng cần bọn họ giúp đỡ, mọi người hợp tác không phải tốt hơn sao?”
Tiểu Tháp cười nói: “Ngươi trưởng thành rồi, xem ra, bị đánh tơi bời vẫn có ích.”
Diệp Quân: “...”
Tiểu Tháp lại nói: “Bây giờ huyết mạch phong ma thế nào rồi?”
Diệp Quân cảm nhận sức mạnh huyết mạch phong ma tràn ngập trong cơ thể, mỉm cười nói: “Khá tốt.”
Huyết mạch phong ma đúng là hiểu chuyện!
Khi hắn quyết định không áp chế và kháng cự nữa, huyết mạch phong ma này cũng nảy sinh lòng tốt chưa từng có với hắn.
Hỗ trợ và thấu hiểu lẫn nhau!
Thật ra, bây giờ chỉ cần huyết mạch phong ma đồng ý, lúc nào cũng có thể để Diệp Quân hoàn toàn rơi vào phong ma, trở thành một cỗ máy giết người, vì bây giờ Diệp Quân không hề phòng bị nó, nhưng nó cũng không làm như vậy.
Nó chỉ bị điên thôi chứ không có ngu!
Đại tiểu chủ này vất vả lắm mới có trí tuệ, nó cũng không muốn tự mình tìm chết, khiến quan hệ đôi bên căng thẳng, dù sao thì đó cũng là chủ nhân, nếu nó đi quá xa thì sẽ bị xử lý.
Vào giờ phút này, Diệp Quân đã hoàn toàn buông bỏ, mặc cho huyết mạch phong ma trong cơ thể hắn chơi đùa thỏa thích, sát ý và lệ khí không ngừng lan dần ra khắp cơ thể và thức hải của hắn, nó rất gần gũi với hắn.
Sức mạnh huyết mạch!
Nếu như bây giờ hắn có ý muốn giết người, vậy thì nhất định sẽ rất kinh khủng, bây giờ dù không có ý muốn giết người, sức mạnh huyết mạch phong ma của hắn cũng rất kinh khủng.
Nhưng hắn vẫn muốn thử xem ý muốn giết người của mình rốt cuộc đã mạnh tới mức độ nào!
Diệp Quân vừa có ý muốn giết người.
Rầm!
Trong phút chốc, một cột máu phóng lên cao, toàn bộ thế giới Tiểu Tháp bắt đầu dần dần biến thành biển máu.
Cùng lúc đó, trái tim trong cơ thể Diệp Quân lập tức biến thành trái tim chém giết.
Sát ý ngút trời, phá hủy tất cả mọi thứ!
Tiểu Tháp vội vàng nói: “Mau dừng lại.”
Nhưng Diệp Quân lại hưng phấn cười tá ác, thè lưỡi liếm môi, sát ý vô cùng vô tận không ngừng tuôn ra khỏi cơ thể.
Tiểu Tháp đột nhiên nổi giận nói: “Huyết mạch phong ma, mau ngăn hắn lại, trong thời không này đều là người thân của hắn, nếu hắn giết bọn họ, đến khi hắn tỉnh lại, hắn có thể tha thứ cho ngươi sao?”
Trong nháy mắt im lặng, rất nhanh, sát ý và lệ khí của Diệp Quân dần tan biến.
Thấy cảnh này, Tiểu Tháp thở phào nhẹ nhõm.
Nếu Diệp Quân giết người ở đây, vậy chẳng phải là chuyện vớ vẩn sao?
Khi huyết mạch phong ma bình tĩnh lại, Diệp Quân lập tức trở nên tỉnh táo.
Nghĩ tới trạng thái lúc trước của mình, Diệp Quân cũng đổ mồ hôi lạnh, cảm giác vừa rồi như muốn hủy diệt hết thảy!
Thật sự phá hủy tất cả mọi thứ!
Cũng may huyết mạch phong ma chủ động giúp hắn tỉnh lại, nếu không, hậu quả chắc chắn không thể tưởng tượng được.
Diệp Quân hít sâu một hơi, vẻ mặt hưng phấn, vì trong nháy mắt vừa rồi, hắn cảm thấy uy lực huyết mạch phong ma của mình đã tăng lên hơn năm lần!
Năm lần!
Đó là khái niệm như thế nào chứ?
Có thể nói, bây giờ hắn chỉ dựa vào sức mạnh huyết mạch đã có thể tùy ý giết những cường giả ở cảnh giới Đạo Cực rồi.
Dĩ nhiên, hắn cũng không vì vậy mà vui vẻ, vì kẻ địch của hắn không phải những tên cỏn con đó, mà là Phạn Chiêu Đế, người phụ nữ này bây giờ đã đạt cảnh giới Tế Chúng Sinh, hơn nữa, thật ra thực lực thật sự của cô ta bây giờ vẫn còn là một ẩn số.
Vẫn còn chưa đủ mạnh!
Diệp Quân từ từ siết chặt hai tay, chỉ cần người phụ nữ này ở đây, bất kể hắn có mạnh đến cỡ nào cũng sẽ cảm thấy mình chưa đủ mạnh, vẫn chưa đủ cố gắng!
Tiểu Tháp đột nhiên nói: “Có phải ngươi đã quên huyết mạch phàm nhân của ngươi rồi không?”
Diệp Quân lắc đầu, cười một tiếng: “Sao có thể chứ?”
Hắn xòe lòng bàn tay ra, sức mạnh huyết mạch phàm nhân xuất hiện trong tay hắn, sức mạnh huyết mạch này đến bây giờ vẫn chưa thật sự viên mãn.
Hắn cũng đã tu luyện lại hai lần, ban đầu hắn cũng cho rằng sau khi bắt đầu lại, mình có thể chính thức Nhập Phàm, nhưng không phải như vậy.
Huyết mạch phong ma có thể tăng lên nhờ giết chóc, nhưng huyết mạch phàm nhân lại không giống như vậy, mà huyết mạch phàm nhân này phải làm thế nào mới có thể đủ đại viên mãn, hắn cũng không biết.
Gặp khó khăn rồi!
Diệp Quân nhẹ giọng nói: “Sau này phải hỏi cô cô mới được.”
Ngay tại lúc này, một lão già đột nhiên đi tới, Diệp Quân quay đầu nhìn, thấy người tới, hắn hơi ngẩn người ra.
Người tới chính là Khu Cơ chủ giáo.
Khu Cơ chủ giáo tới trước mặt Diệp Quân, hành lễ: “Thánh Tử, lúc trước ta đã đắc tội vài lần, xin thánh tử đại nhân bỏ qua cho tiểu nhân, tuyệt đối đừng để bụng.”
Trong khoảng thời gian tới, mọi người trong toàn bộ Thánh Đường đều vui vẻ, chỉ có mình ông ta là buồn.
Tại sao ư?
Vì chỉ có ông ta đắc tội Diệp Quân.
Mỗi lần nghĩ tới, ông ta lại hận không thể vả miệng mình vài cái, ban đầu tại sao cứ nhất định phải là ông ta làm ra chuyện này chứ?
Nhìn Chu Lăng chủ giáo và Đại chủ giáo người ta thông minh như vậy? Nhất là Đại chủ giáo kia, khi chuyện còn chưa sáng tỏ, người ta tuyệt đối không chia bè chia phái.
Chương 2622: Mượn sách
Bản thân mọi người cũng chưa có xung đột lợi ích, nhưng đầu óc mình lại bốc đồng, cứ phải ra ngoài châm chọc người ta vài cái, bây giờ thì hay rồi, mọi người đều có thể tiến vào bên trong Tiểu Tháp tu luyện, học hỏi, chỉ có ông ta là không được.
Đây chính là tự làm tự chịu!
Diệp Quân nhìn Khu Cơ chủ giáo nói xin lỗi trước mặt mình, không nói gì cả.
Thấy Diệp Quân yên lặng, Khu Cơ chủ giáo trầm xuống, ông ta lại tiếp tục cung kính hành lễ: “Thánh Tử, ta...”
Diệp Quân đột nhiên cười nói: “Khu Cơ chủ giáo nói quá rồi, ta mới tới đây, thân phận không rõ ràng, ông nghi ngờ thì đó cũng là chuyện bình thường mà thôi, đừng nói là ông, đổi lại là ta, ta cũng sẽ chất vấn, sự nghi ngờ của ông cũng không có ý xấu gì, chỉ đều vì Thánh Đường, vì thuyền Thánh, ta có thể hiểu được, nhắc tới cũng xấu hổ, lúc ấy ta cũng hơi kích động, một câu không hợp là đã rút kiếm, thật sự là quá lỗ mãng, ông cũng đừng để trong lòng.”
Thấy Diệp Quân thấu tình đạt lý như vậy, Khu Cơ chủ giáo nhất thời cảm động, ông ta kích động nói: “Thánh tử, ta...”
Diệp Quân khẽ mỉm cười: “Ông và ta đều không có ý xấu, tất cả đều vì Thánh Đường, vì Bỉ Ngạn Giới, cũng chính là vì thuyền thánh, chúng ta càng phải đoàn kết nhất trí, đồng tâm hiệp lực đối mặt với kiếp nạn sắp tới, ông nói xem có đúng không?”
Khu Cơ chủ giáo cảm động, vội nói: “Đúng đúng, nên như vậy, thánh tử đại nghĩa.”
Nói xong, ông ta lại hành lễ một cái.
Diệp Quân đỡ Khu Cơ chủ giáo dậy, ôn tồn nói: “Khu Cơ chủ giáo, nơi này thích hợp tu luyện, ông cũng đi tìm một chỗ để tu luyện cho tốt hoặc là học hỏi đi!”
Khu Cơ chủ giáo hành lễ, cảm động nói: “Đa tạ thánh tử tha thứ!”
Nói xong, ông ta xoay người rời đi.
Rất nhanh Khu Cơ chủ giáo đã tới một chỗ không người, ông ta quay đầu nhìn về phía Diệp Quân đứng lúc nãy, ánh mắt hiện lên vẻ phức tạp: “Tuổi còn nhỏ như vậy mà đã biết hành xử như vậy, lợi hại quá!”
Nói xong, ông ta lắc đầu cười một tiếng, xoay người rời đi.
Bên kia, Diệp Quân tới bên cạnh đám người Tống Uyên, thấy Diệp Quân đến, đám người Tống Uyên đang nghiên cứu thí nghiệm vội vàng dừng lại, sau đó hành lễ với Diệp Quân: “Bái kiến thánh tử.”
Dù Diệp Quân không có thực quyền ở Thánh Đường Bỉ Ngạn nhưng dựa theo quy tắc, địa vị thánh tử cao hơn tất cả, bao gồm cả giáo chủ.
Diệp Quân mỉm cười nói: “Tống đại giáo sĩ, bây giờ các người nghiên cứu thế nào rồi?”
Tống Uyên cười khổ: “Thời không nơi đây thần sự ẩn chứa rất nhiều kiến thức, thật sự quá thâm sâu, tiến triển của bọn ta đang rất chậm.”
Trong khoảng thời gian này, ngày nào bọn họ cũng điên cuồng nghiên cứu, nhưng hiệu quả lại quá thấp, vì trong này ẩn chứa rất nhiều kiến thức, đã vượt ngoài phạm vi nhận thức của bọn họ, vì vậy, nghiên cứu vô cùng khó khăn.
Diệp Quân nhìn về phía cách đó không xa, nơi đó có một thần khí trông giống hai cái nắp nồi xếp chồng lên nhau, hình dáng kỳ lạ.
Bên cạnh, Tống Uyên giải thích: “Vật này chính là thánh khí của Thánh Đường Bỉ Ngạn chúng ta, gọi là Tạo Hóa Ngọc Điệp.”
Diệp Quân hiếu kỳ: “Vật này có chức năng gì?”
Tống Uyên nói: “Vật này là thánh khí phòng ngự, vô cùng kiên cố, vạn vật không thể hạ gục.”
Diệp Quân đột nhiên đi tới trước Tạo Hóa Ngọc Điệp, hắn cầm kiếm Thanh Huyên nhẹ nhàng rạch một đường.
Rắc rắc!
Tạo Hóa Ngọc Điệp kia lập tức bị nứt một góc.
Mọi người: “...”
Tạo Hóa Ngọc Điệp: “?”
Diệp Quân xoay người nhìn Tống Uyên: “Tống đại giáo sĩ, cái này không chắc chắn lắm thì phải!”
Tống Uyên cứng người, nhất thời không biết nên nói gì.
Diệp Quân đột nhiên hành động như vậy khiến tất cả mọi người đều choáng váng.
Diệp Quân nói: “Tống đại giáo sĩ, các người dùng vật này để thử nghiệm thời không nơi này sao?”
Tống Uyên khôi phục lại tinh thần, ông ta gật đầu, sau đó nói: “Vật này ngoài chắc chắn không thể gãy còn có một chức năng khác, đó là có thể dung nhập vào bất kỳ thời không nào mà không phải chịu sự hạn chế của luật pháp Đại Đạo, nhưng...”
Nói đến đây, ông ta lắc đầu cười khổ: “Chúng ta đã thử rất lâu, lại phát hiện, vật này hoàn toàn không thể nào dung hợp với thời không nơi đây, nó và quy tắc Đại Đạo thần bí ẩn chứa trong thời không nơi đây không hợp nhau, vì vậy, chúng ta đã nghiên cứu rất lâu mà không có thu hoạch gì cả.”
Diệp Quân đột nhiên xòe lòng bàn tay, kiếm Thanh Huyên chậm rãi bay tới trước mặt Tống Uyên: “Tống đại giáo sĩ, nếu không ngại thì có thể dùng thử kiếm này xem sao.”
Tống Uyên ngạc nhiên, ông ta nhận lấy kiếm Thanh Huyên, khi sờ vào kiếm, ông ta bỗng nhiên khiếp sợ: “Kiếm này cực kỳ đặc biệt.”
Diệp Quân cười nói: “Thử xem đi.”
Tống Uyên nắm kiếm Thanh Huyên đặt trước mặt, kiếm Thanh Huyên khẽ run lên, sau đó dung hợp một cách hoàn hảo với thời không, thấy cảnh này, đám người Tống Uyên đều mừng rỡ.
Bây giờ thứ bọn họ cần nhất chính là môi giới có thể dung hợp với thời không nơi đây, sau đó dùng để nghiên cứu.
Bây giờ thanh kiếm này vừa hay lại phù hợp!
Diệp Quân cười một tiếng: “Kiếm này cho các người mượn để nghiên cứu đấy!”
Nghe vậy, đám người Tống Uyên vui mừng, Tống Uyên dẫn đầu vội vàng hành lễ: “Đa tạ thánh tử.”
Những người còn lại cũng nhanh chóng hành lễ.
Diệp Quân nói: “Đương nhiên, ta cũng có một yêu cầu nho nhỏ, đó là nếu các người nghiên cứu ra được cái gì thì phải chia sẻ với ta.”
Tống Uyên vội vàng nói: “Đó là điều ta nên làm, thánh tử yên tâm, chúng ta lúc nào cũng sẽ báo cáo thành quả nghiên cứu cho người.”
Diệp Quân gật đầu, sau đó nói: “Còn có một chuyện nữa, ta muốn xem sách bên trong Thánh Đường Bỉ Ngạn của chúng ta.”
Tống Uyên nói: “Trú Hàn, cô tới Thánh Tịch Khố cùng thánh tử đi!”
Bên cạnh, một cô gái mặc trường bào đỏ nhạt bước ra.
Chương 2623: Tò mò
Dưới sự chỉ dẫn của Trú Hàn, Diệp Quân đi tới trước một tòa Đồ Thư Điện cổ kính. Bên ngoài tòa Đồ Thư Điện này giản dị mà trang nghiêm, tọa lạc trong một khu rừng cổ yên tĩnh, xung quanh là những cây cổ thụ cao vút, dưới gốc cây có rất nhiều người đang yên lặng ngồi đọc sách.
Trú Hàn dẫn Diệp Quân đi tới trước Đồ Thư Điện, không có ai canh giữ. Trú Hàn mở cổng Đại Điện đi vào, một luồng hương thơm của sách lập tức ập vào mặt, từng giá sách đứng sừng sững trong Đại điện. Trên giá sách được xếp đầy sách cổ.
Trong Đại điện cũng có rất nhiều người, nhưng họ đều đang yên lặng đọc sách.
Trú Hàn quay đầu nhìn Diệp Quân, khẽ cười nói: “Có rất nhiều loại sách cổ như thế này, không biết thánh tử muốn đọc sách gì?”
Diệp Quân đáp: “Đọc hết.”
Trú Hàn cười nói: “Thánh tử muốn hiểu rõ toàn bộ nền văn minh Bỉ Ngạn sao?”
Diệp Quân gật đầu: “Đúng vậy.”
Hắn vô cùng tò mò nền văn minh Bỉ Ngạn này, đặc biệt là thuyền Bỉ Ngạn trong truyền thuyết. Năm đó thứ đồ này vậy mà lại có thể đánh bại được chủ nhân bút Đại Đạo, hơn nữa còn có thể lưu đày được chủ nhân bút Đại Đạo, điều này khiến hắn cảm thấy rất bất ngờ.
Lúc này, Trú Hàn đột nhiên mở lòng bàn tay ra, một quyển sách cổ dày cộm xuất hiện trong tay của cô ta. Cô ta đưa quyển sách cổ này cho Diệp Quân: “Quyển sách này có thể giúp thánh tử nhanh chóng hiểu rõ được lịch sử của cả nền văn minh Bỉ Ngạn này.”
Diệp Quân hơi tò mò: “Đây là gì?”
Trú Hàn đáp: “Lịch sử của nền văn minh Bỉ Ngạn.”
Diệp Quân gật đầu: “Được.”
Trú Hàn khẽ mỉm cười: “Thánh tử từ từ xem, nếu có cần gì thì cứ liên hệ lại với ta bất kì lúc nào.”
Diệp Quân gật đầu: “Được rồi, cô đi làm việc của mình đi.”
Trú Hàn khẽ cúi đầu, sau đó bước vào bên trong Tiểu Tháp.
Diệp Quân ngồi xuống, thần thức của hắn quét qua, trong phút chốc, vô số thông tin tràn vào trong thức hải của hắn.
Nền văn minh Bỉ Ngạn!
Từ rất lâu về trước, lúc đó Bỉ Ngạn Giới chỉ là một thế giới nguyên thủy vô cùng bình thường. Thời kì này còn được gọi là thời kì văn minh nguyên thủy. Mà trong thời kì này, người dân của Bỉ Ngạn Giới có tuổi thọ không đến một trăm tuổi, lại còn phải chiến đấu với đủ loại yêu thú cường đại và đối mặt với các thảm họa thiên nhiên. Có thể nói môi trường sống vô cùng khắc nghiệt.
Cho đến một ngày, một con thuyền nhỏ đi đến thế giới này. Con thuyền nhỏ này giáng xuống Bỉ Ngạn. Từ đó về sau, cả nền văn minh Bỉ Ngạn chính thức bước vào nền văn minh Tu Đạo.
Khi bước vào nền văn minh Tu Đạo chưa tới một trăm năm, thế giới này đã xuất hiện vị chân thánh đầu tiên!
Chân thánh sơ khai!
Vị chân thánh sơ khai này không chỉ là vị chân thánh đầu tiên của nền văn minh Bỉ Ngạn, mà còn là người cần thời gian ngắn nhất để trở thành chân thánh. Mà Bỉ Ngạn Giới lúc đó dưới sự lãnh đạo của vị chân thánh sơ khai này đã tiến vào thời kì phát triển nhanh chóng, Bỉ Ngạn Giới ngày càng có nhiều chân thánh. Trong thời kì đỉnh cao, Bỉ Ngạn Giới xuất hiện hàng nghìn vị chân thánh, vì vậy, mọi người từ chinh phục lục địa, bắt đầu chinh phục sang vũ trụ tinh hà.
Nhưng sau đó, không biết là vì nguyên nhân gì, vị chân thánh sơ khai và tất cả chân thánh của thời đại đó đều đột nhiên biến mất.
Cùng với sự mất tích của những vị chân thánh này, văn minh võ đạo của Bỉ Ngạn Giới cũng nhanh chóng bước vào thời kì suy yếu, suốt mấy chục nghìn năm cũng không xuất hiện thêm vị chân thánh nào nữa.
Cho đến rất lâu về sau, thuyền thánh lại lần nữa xuất hiện. Mà với sự giúp đỡ của thuyền thánh, văn minh vũ trụ Bỉ Ngạn mới xuất hiện vị chân thánh mới.
Nền văn minh Bỉ Ngạn có hai thời khắc nguy hiểm nhất, một là Quần Tinh xâm lược xuất hiện vào một trăm nghìn năm trước. Thời kì đó, nền văn minh Bỉ Ngạn gặp phải vô số cuộc xâm lược của vô số Quần Tinh, Bỉ Ngạn Giới gần như bị sụp đổ. May mà dưới sự giúp đỡ của thuyền thánh và một số vị chân thánh lúc bấy giờ, nền văn minh Bỉ Ngạn mới vượt qua được kiếp nạn này. Nhưng điều này cũng gây nên thiệt hại nặng nề cho Bỉ Ngạn Giới. Mãi hơn mấy chục nghìn năm trôi qua, Bỉ Ngạn Giới mới dần dần khôi phục lại sức sống.
Mối nguy hiểm cuối cùng là sự xuất hiện của chủ nhân bút Đại Đạo!
Dị đoan xâm phạm!
Dưới sự lãnh đạo của chủ nhân bút Đại Đạo, cả nền văn minh Bỉ Ngạn Giới gần như bị lật đổ, cuối cùng cũng là nhờ sự giúp đỡ của thuyền thánh và các vị chân thánh lúc đó mới có thể vượt qua được kiếp này. Nhưng Bỉ Ngạn Giới bị tổn thất nghiêm trọng, vì dẫu sao có một số vị chân thánh đã thiệt mạng!
Quần Tinh rơi xuống!
Diệp Quân cau mày lại, hắn muốn hiểu tường tận về trận đại nạn lúc đó. Mà trông quyển sách cổ này lại không hề ghi chép chi tiết về trận đại nạn đó, chỉ nói ngắn gọn vài câu, còn về sự xâm phạm của chủ nhân bút Đại Đạo thì lại được ghi chép vô cùng tỉ mỉ.
Ngoài ra hắn cũng rất tò mò về sự biến mất đột ngột của nhóm chân thánh đầu tiên, nhưng trong này cũng không có bất kỳ ghi chép gì.
Diệp Quân bỗng nhiên gọi: “Trú Hàn cô nương!”
Một lát sau, Trú Hàn xuất hiện.
Diệp Quân nhìn Trú Hàn, khẽ mỉm cười: “Ta có một số việc muốn hỏi cô một chút.”
Trú hàn gật đầu: “Mời thánh tử nói.”
Diệp Quân nói: “Nhóm chân thánh lúc đó…”
Dứt lời, hắn nói ra hai chuyện mà mình tò mò nhất.
Sau khi nghe Diệp Quân nói xong, Trú Hàn khẽ lắc đầu: “Thánh tử, hai chuyện mà người nói thì chuyện thứ hai ta chỉ biết một ít. Còn về chuyện thứ nhất đừng nói là ta, ngay cả thầy của ta cũng không biết.”
Diệp Quân hỏi: “Tại sao?”
Chương 2624: Không xứng để học
Trú Hàn thấp giọng nói: “Năm đó sau khi vị chân thánh sơ khai và nhóm cường giả chân thánh kia biến mất, cả nền văn minh Bỉ Ngạn bước vào một thời kì suy yếu. Mà những ghi chép lịch sử về thời kì này lại vô cùng ít ỏi. Đặc biệt là thời kì những vị chân thánh biến mất kia lại càng ít hơn.”
Diệp Quân khẽ nhíu mày: “Có người đang cố ý che giấu.”
Trú Hàn gật đầu: “Đúng vậy.”
Diệp Quân hỏi: “Giáo chủ có biết nhiều hơn không?”
Trú Hàn suy nghĩ một lát rồi đáp: “Thân là giáo chủ, nhất định ông ta sẽ biết nhiều hơn một chút. Nhưng ta không chắc liệu ông ta có nói cho người biết hay
không. Dù sao, người rất thần bí.”
Dứt lời, khóe miệng cô ta cong lên một nụ cười.
Diệp Quân tất nhiên hiểu được ẩn ý của đối phương, hắn mỉm cười rồi đáp: “Cô nói về chuyện thứ hai đi.”
Trú Hàn gật đầu, sắc mặt dần trở lên nghiêm túc: “Chuyện thứ hai là một trận đại nạn. Lúc đó lịch sử Bỉ Ngạn chỉ có một đoạn ghi chép về trận đại nạn đó là: Quần Tinh rơi xuống, trăm năm không dứt, tối tăm không có mặt trời.”
Diệp Quân có phần kinh ngạc: “Trận Quần Tinh đó rơi liên tục suốt một trăm năm sao?”
Trú Hàn gật đầu: “Đúng vậy.”
Một trăm năm!
Diệp Quân có phần khiếp sợ: “Đây là thiên tai hay họa do con người gây ra?”
Trú Hàn lắc đầu: “Ta không biết, ta chỉ biết sau trận đại nạn đó, bản đồ của Bỉ Ngạn Giới đã thu nhỏ lại gần một nửa. Mà ở di tích Bỉ Ngạn có một khoảng nghĩa trang thần bí, có đến hàng trăm ngôi mộ, đều là những ngôi mộ không tên. Nghe nói, đây là những tiền bối đã hy sinh để bảo vệ cho Bỉ Ngạn Giới.”
Diệp Quân yên lặng.
Trú Hàn tiếp tục nói: “May mà trận đại nạn đó cuối cùng cũng qua đi, kể từ lúc đó, Bỉ Ngạn Giới chúng ta bắt đầu điên cuồng bồi dưỡng cường giả. Mà vào lúc chân thánh bọn ta càng lúc càng nhiều thì chủ nhân bút Đại Đạo lại tới.”
Dứt lời, cô ta nhìn thoáng qua Diệp Quân: “Ta nghe nói thánh tử biết chủ nhân bút Đại Đạo?”
Diệp Quân gật đầu: “Đúng vậy.”
Trú Hàn tiếp tục hỏi: “Rất quen sao?”
Diệp Quân đáp: “Đã từng gặp mấy lần.”
Trú Hàn do dự một lát, rồi lại hỏi: “Người này như thế nào?”
Diệp Quân bình tĩnh đáp: “Không phải là người tốt, các người không nên gọi ông ta là dị đoan, mà nên gọi là ngoại tộc thì đúng hơn!”
Trú Hàn liếc hắn một cái, không nói gì.
Diệp Quân nhìn xung quanh rồi nói: “Chỗ này có sách về tu hành không?”
Hắn muốn hiểu rõ hơn về phương pháp tu hành của thế giới này, xem có gì đáng để học không. Đặc biệt là về kiếm đạo.
Kiếm đạo của trưởng bối trong nhà cách hắn quá xa, hoàn toàn không có cách nào học được.
Mấy tên đó, giết người không cần dùng đến nhát kiếm thứ hai!
Học thế nào được?
Trú Hàn đáp: “Có một ít, nhưng những quyển tốt nhất thì không ở đây, mà là ở trên lầu.”
Diệp Quân ngẩng đầu lên nhìn: “Ta có thể đi lên được không?”
Trú Hàn chớp mắt: “Không biết.”
Diệp Quân nói: “Vậy chúng ta đi lên thử xem.”
Trú Hàn đáp: “Được.”
Hai người đi lên lầu, vừa tới cửa vào thì một luồng sức mạnh thần bí lập tức chặn hai người lại.
Trú Hàn có phần bất đắc dĩ nhìn Diệp Quân.
Diệp Quân gật đầu: “Chúng ta đi thôi.”
Hai người vừa định xuống lầu thì lúc này lại có một ông lão đột nhiên xuất hiện ở trước mặt hai người. Ông lão mặc một bộ áo xám, lưng hơi gù, trong tay ôm một quyển sách cổ dày cộm.
Trú Hàn thấy ông ta thì khẽ cúi đầu: “Sư bá.”
Ông lão trước mặt này cũng là một vị Đại giáo sĩ tên là Thời Dư, cùng cấp bậc với Tống Uyên, hơn nữa còn học cùng một thầy với Tống Uyên, địa vị của ông ta ở Thánh Đường Bỉ Ngạn cũng vô cùng cao, chỉ là hơi khiêm tốn, hơn nữa không thích giao tiếp với người ngoài, cả ngày chỉ làm tổ ở trong Đồ Thư Điện này.
Thời Dư liếc nhìn hai người họ: “Vào đi!”
Nói xong, ông ta đi về phía lối vào, màn chắn vô hình đột nhiên biến mất không dấu vết.
Tầng hai chính là một lầu các nhỏ, giá sách ở bên trong không nhiều, chỉ có mười giá sách.
Sau khi Diệp Quân và Trú Hàn bước vào, hai người đều tò mò quan sát xung quanh.
Diệp Quân quay đầu nhìn Trú Hàn: “Cô chưa từng vào đây sao?”
Trú Hàn khẽ mỉm cười: “Ta từng vào một lần từ rất lâu rồi, nơi này không phải là nơi có thể tùy tiện ra vào. Chỉ cần tùy ý lấy một quyển sách cổ ở trong đây ra là có thể khiến cho cả Bỉ Ngạn Giới gặp trận động đất lớn.
Diệp Quân đi tới một giá sách, hắn đang định đưa tay ra lấy một quyển sách cổ, thì giống như nghĩ đến việc gì đó, hắn bèn dừng lại, sau đó quay đầu nhìn Thời Dư ở phía xa xa. Thời Dư liếc nhìn hắn một cái: “Cứ xem đi.”
Diệp Quân mỉm cười đáp: “Cảm ơn.”
Dứt lời, hắn cầm lấy một quyển sách cổ ở trước mặt hắn lên, vừa mở ra xem, một dòng chữ cổ xuất hiện trong tầm mắt hắn: “ Thánh quyền Bỉ Ngạn!
“Oa!”
Lúc này, Trú Hàn đột nhiên đi tới, kinh ngạc nói: “Đây, đây chính là Thánh quyền Bỉ Ngạn mà năm đó vị chân thánh Thiên Phong có quyền đạo phi phàm sáng tạo ra đây mà.”
Diệp Quân nhìn Trú Hàn đang kinh ngạc ở bên cạnh: “Chân thánh Thiên Phong sao?”
Trú Hàn gật đầu: “Đúng vậy, đúng vậy. Vị chân thánh này quyền đạo vô song, vô cùng cường đại.”
Dứt lời, trong mắt cô ta tràn đầy sự tôn kính và sùng bái.
Ở Bỉ Ngạn Giới, người có thể trở thành chân thánh thì chắc chắn là thiên tài muôn thuở!
Sau khi Diệp Quân mở quyển Thánh quyền Bỉ Ngạn ra đọc một hồi, hắn cũng có phần kinh ngạc. Thánh quyền Bỉ Ngạn này vô cùng mạnh mẽ, quyết liệt vô song. Một khi dùng trong thực chiến, quyền ý cuồn cuộn vô tận không dứt, đủ để hủy diệt tất cả.
Tuy nhiên lại không phù hợp với hắn!
Diệp Quân quay đầu nhìn Thời Dư ở phía xa xa: “Tiền bối, có quyển sách nào về kiếm đạo không?”
Thời Dư nhìn hắn: “Có, nhưng có lẽ nó không thích hợp với ngươi.”
Diệp Quân không hiểu: “Vì sao?”
Thời Dư bình tĩnh đáp: “Sợ là ngươi không xứng để học!”
Diệp Quân sửng sốt.
Chương 2625: Tìm được bản ngã trong gian khổ!
Không xứng để học!
Lúc nghe Thời Dư nói vậy, Diệp Quân bỗng ngẩn người, sau đó bật cười hỏi: "Tại sao?"
Thời Dư nhìn hắn: "Kiếm kỹ kia là do chân thánh Hạo Nhiên sáng tạo ra, chỉ có người có ý chí siêu cấp mạnh mẽ mới có thể học, từ khi ông ấy sáng tạo ra kiếm kỹ này, Bỉ Ngạn Giới chưa có một kiếm tu nào học được!"
"Chân thánh Hạo Nhiên!"
Trú Hàn ở bên nghe thế thì cả kinh.
Diệp Quân nhìn về phía Trú Hàn, Trú Hàn biết hắn không biết nên nhanh chóng giải thích: "Vị chân thánh Hạo Nhiên là một kiếm tu của mấy vạn năm trước, ông ta vốn là con riêng nên sống trong gia tộc rất vất vả, mẹ kế của ông ta sợ ông ta uy hiếp đến địa vị con mình nên đã hủy hoại hết đan điền cùng kinh mạch của ông, hai mắt cũng bị dụi lửa cho mù. Nhưng may mắn ngay lúc đó ông ta được vợ mình giúp đỡ mới thoát được một mạng, nhưng từ đó cũng trở thành người tàn phế".
Nói đến đây, cô ta khẽ thở dài rồi mới nói tiếp: "Nhưng không ai ngờ được, ông ta lại ngộ ra được tuyệt thế kiếm đạo trong cuộc đời bể khổ của mình... Thật ra tuy ông ta được người đời gọi là chân thánh, nhưng cảnh giới vẫn chưa thật sự đạt đến mức đó. Có điều sức chiến đấu của ông ta quả thật ngang cơ với chân thánh, cũng là người duy nhất dù chưa đến Chân Thánh Cảnh nhưng không hề thua kém ai ở cảnh giới đó. Ngoài ra ông ta cũng được ca ngợi là kiếm tu huy hoàng cuối cùng của Bỉ Ngạn Giới, sau ông ta, chưa có một kiếm tu nào đạt được đến trình độ đó".
Diệp Quân nghe vậy thì khá ngạc nhiên: "Kiếm đạo của ông ta là gì?"
Thời Dư ở bên kia đáp: "Kiếm đạo Khổ Nan".
Diệp Quân nhìn về phía Thời Dư, Thời Dư xòe tay ra, một quyển kiếm điển bay vào trong bàn tay ông ta, lúc ông ta nhìn quyển kiếm điển thì trong mắt ánh lên một tia phức tạp: "Từ trong bể khổ tìm được bản ngã, lấy bản ngã chứng kiếm đạo, vậy nên người muốn tu kiếm đạo của ông ấy nhất định phải là người hiểu được thế nào là khổ, thế nào là khó".
Nói rồi, ông ta nhìn Diệp Quân.
Diệp Quân suy nghĩ một chút mới nói: "Ta cũng không biết bản thân có được xem là vô cùng khổ cực không".
Thời Dư nói: "Vậy ngươi thử đi".
Diệp Quân gật đầu: "Được".
Thời Dư xòe tay ra, quyển kiếm điển kia đột nhiên bay đến trước mặt, mà trong khoảnh khắc khi Diệp Quân tiếp được nó thì một luồng kiếm ý mênh mong trào ra từ bên trong, thoắt cái đã bao trùm lấy hắn, chỉ trong chớp mắt, hắn như bị hàng vạn ngọn núi đè ép, không tài nào thở được.
Diệp Quân kinh hãi trong lòng, vội vàng tỏa kiếm ý trật tự của mình ra để chống lại, nhưng cho dù có kiếm ý trật tự giúp đỡ thì hắn vẫn cảm nhận được một cỗ áp lực kinh khủng, luồng kiếm ý ẩn bên trong kiếm điển này tựa như dòng lũ ào ạt không ngừng xối về phía hắn, vô cùng vô tận.
Thời Dư ở bên yên lặng nhìn Diệp Quân.
Trú Hàn thì tỏ vẻ hiếu kỳ.
Tuy cô ta đang đứng cùng một chỗ với Diệp Quân, nhưng cô ta lại không hề cảm nhận được bất kỳ tia kiếm ý nào.
Luồng kiếm ý kia chỉ nhắm vào một mình Diệp Quân!
Diệp Quân đứng tại chỗ, ánh mắt âm trầm, hai tay siết chặt, kiếm ý trật tự của hắn vẫn đang gắng gượng chống lại luồng kiếm ý thần bí kia.
Kiếm ý thần bí kia tuy vô cùng mạnh mẽ, nhưng cũng không thể làm gì được hắn.
Cứ thế, sau một hồi giằng co, bỗng, những kiếm ý kia tựa thủy triều ồ ạt rút nước.
Diệp Quân lập tức thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng lúc này, bên trong quyển kiếm điển bỗng nổ ra một luồng kiếm quang lấp lánh, chưa đợi Diệp Quân phản ứng lại, kiếm quang kia đã bao trùm lấy hắn, chớp mắt, hắn đã xuất hiện ở một vùng vũ trụ mênh mông bạt ngàn.
Diệp Quân nghi ngờ nhìn xung quanh, bỗng, hắn ngẩng đầu nhìn về phía trước cách mình mấy trăm trượng, ở đó có một người đàn ông mặc áo bào bằng vải bố, đang đứng quay lưng về phía hắn.
Diệp Quân thi lễ: "Xin chào tiền bối".
Người đàn ông chậm rãi quay người lại, nhìn bên ngoài thì thoạt chừng ba mươi tuổi, dáng vẻ thanh thoát, nhưng trên đôi mắt có một miếng vải bố che ngang lại.
Là Hạo Nhiên!
Là kiếm tu mạnh nhất trong lịch sử nền văn minh Bỉ Ngạn!
Hạo Nhiên không nói gì.
Mặc dù đối phương đang che mắt bằng vải bố, nhưng Diệp Quân có thể cảm nhận được đối phương đang nhìn mình.
Hạo Nhiên đột nhiên cười nói: "Đã nhiều năm trôi qua, ngươi là người đầu tiên tới được chỗ này".
Diệp Quân nói: "Xin tiền bối chỉ giáo".
Dứt lời, hắn đè tay trái lên kiếm Thanh Huyên, thủ thế chờ đợi.
Thấy vậy, Hạo Nhiên thoáng nghiêng người, sau đó cười nói: "Thú vị, thú vị".
Ông ta không ngờ hậu bối trước mặt này lại muốn khiêu chiến với mình!
Diệp Quân nhìn chằm chằm vào Hạo Nhiên ở trước mặt, lặp lại: "Xin tiền bối chỉ giáo".
Hạo Nhiên cười nói: "Được, ngươi cứ xuất kiếm đi".
Diệp Quân bước lên trước một bước, bỗng chốc, người kiếm đã hợp nhất bắn thẳng về phía Hạo Nhiên.
Đối mặt với kiếm tu mạnh nhất lịch sử nền văn minh Bỉ Ngạn này, tất nhiên hắn không hề dám xem thường, vừa tung chiêu đã là Nhất Kiếm Quyết Sinh Tử, gia tăng kiếm thế của bản thân đế cực hạn.
Chiêu kiếm này vừa tung ra, vũ trụ tinh hà lập tức trở nên mờ ảo với tốc độ mắt thường có thể thấy được, nó căn bản không chịu nổi sức mạnh của chiêu kiếm này.
Đối mặt với kiếm thế đó, Hạo Nhiên chỉ cười khẽ một cái, sau đó lấy ngón tay làm kiếm, khẽ điểm về phía trước.
Ầm!
Chiêu kiếm của Diệp Quân bị khống chế dừng lại ngay tại chỗ, ngay sau đó, kiếm ý trật tự của hắn lập tức bị đánh nát, bắn ra tán loạn.
Diệp Quân đứng sững tại chỗ.
Hạo Nhiên liếc mắt nhìn những kiếm ý chỉ bị phá nát những không biến mất của Diệp Quân, mỉm cười nói: "Đạo Trật Tự..."
Nói đoạn, ông ta quay sang nhìn Diệp Quân, hơi kinh ngạc: "Ngươi không phải người của Bỉ Ngạn Giới".
Diệp Quân gật đầu, thẳng thắn đáp: "Ta không phải người của Bỉ Ngạn Giới mà là đến từ một vũ trụ khác".
Đối mặt với cường giả cấp bậc này, tất nhiên hắn sẽ không giở trò khôn vặt gì, bởi vì như thế là tự rước lấy nhục.