Mục lục
Hậu Duệ Kiếm Thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 2346: Cử người trở về

Lâm Việt nhẹ giọng nói: “Bây giờ Nữ hoàng Đại Chu quản lý Tiên Bảo Các và nội các, mà cô ta đang muốn hợp nhất thư viện và Đại Chu, từ đầu đến giờ, quan hệ giữa Đại Chu với thư viện Quan Huyên mới hòa hoãn, nếu chuyện ở chỗ này bị truyền ra, quan hệ hai bên sẽ trở nên tồi tệ, đây tuyệt đối là điều Nữ hoàng không cho phép, quan chức cấp cao trong thư viện cũng không cho phép”.

Ông lão áo đen trầm giọng nói: “Đại cục”.

Lâm Việt khẽ gật đầu: “Cấp bậc thân phận đám người Phương Ngự quá thấp, căn bản không gặp được cấp cao hơn, vì vậy, cho dù bọn họ trở lại tổng viện thư viện Quan Huyên, chuyện này cũng sẽ bị thư viện và Đại Chu liên thủ trấn áp”.

Ông lão quần áo đen hơi do dự, sau đó nói: “Nhưng Đại Lục bị vứt bỏ kia...”

Lâm Việt lắc đầu: “Một đại lục không có tài nguyên thì không có giá trị, những sinh linh trên đó, nói khó nghe thì chúng đều là tiện dân, sự sống chết của bọn họ đối với thư viện mà nói không có bất kỳ giá trị nào, nếu không có giá trị, thư viện sao có thể coi trọng bọn họ”.

Ông lão quần áo đen hơi do dự, sau đó nói: “Mấy trăm triệu mạng sống đấy”.

Lâm Việt bình tĩnh nói: “Chỉ là một con số mà thôi”.

Mọi người đi tới bên trong một vùng tinh không, Tư Mã Phong đi đầu sắc mặt cực kỳ khó coi, Khuất Thần ở bên cạnh ông ta thấp giọng thở dài, vẻ mặt phức tạp, ông ta cũng không ngờ rằng Lâm Việt không thèm suy nghĩ đã đứng về phía Đại Chu!

Phải biết rằng Phương Ngự là viện chủ, hơn nữa trong tay còn có Quan Huyên Lệnh!

Bên cạnh ông ta, Phương Ngự nhìn Quan Huyên Lệnh trong tay, im lặng không nói.

Khoảng thời gian này, gã hơi hoài nghi nhân sinh.

Gã không ngờ người nơi vùng sâu vùng xa này lại kiêu ngạo như vậy.

Thấy Quan Huyên Lệnh như thấy viện trưởng cũng vô dụng, gã đột nhiên hơi bối rối.

Thế đạo này... Chết tiệt!

Hay là hủy diệt luôn đi!

Lúc này, Khuất Thần đột nhiên nói: “Bây giờ việc quan trọng nhất là phải trở lại vũ trụ Quan Huyên, chỉ có trở lại vũ trụ Quan Huyên, nguy cơ lần này mới được giải quyết”. Ông ta cuối cùng cũng hiểu ra.

Bây giờ bọn họ chỉ trở lại vũ trụ Quan Huyên mới an toàn!

Bởi vì ở bên ngoài bất kể là thư viện Quan Huyên hay Tiên Bảo Các đều không dám đắc tội Đại Chu.

Phương Ngự đột nhiên nói: “Chúng ta đi tới tinh vực Thiên Trần, nơi đó có trận pháp dịch chuyển tới vũ trụ Quan Huyên”.

Lúc này Khuất Thần lắc đầu: “Không được, nơi đó quá xa, hơn nữa, Đại Chu chắc chắn cũng nghĩ đến chuyện này, vì vậy nhất định bọn họ đã cử người đến đó”.

Sắc mặt Phương Ngự hơi khó coi.

Khuất Thần trầm giọng nói: “Sự việc đến mức này, đám người Đại Chu chắc chắn sẽ không để cho chúng ta trở lại vũ trụ Quan Huyên, vì vậy, ta đoán, bọn họ có thể sẽ điều thêm nhiều cường giả tới, chúng ta phải chuẩn bị tâm lý!”

Chuẩn bị tâm lý!

Vừa nói xong, sắc mặt cường giả thư viện Quan Huyên và cường giả Tiên Bảo Các mà Khuất Thần dẫn tới đều trở nên nghiêm túc.

Tư Mã Phong đột nhiên nói: “Chết không đáng sợ, sợ nhất là chết nhục nhã không ai biết như vậy, còn có mấy trăm triệu sinh linh trên Đại Lục bị vứt bỏ kia nữa, không thể bỏ rơi bọn họ như vậy được, chúng ta phải cử một người trở lại tổng viện vũ trụ Quan Huyên”, vừa nói ánh mắt ông ta nhìn vào Phương Ngự.

Khuất Thần cũng nhìn về phía Phương Ngự: “Phương viện chủ, chỉ có ngươi trở lại tổng viện chuyện này mới được giải quyết, ngươi phải trở lại tổng viện!”

Phương Ngự lắc đầu: “Không được”.

Khuất Thần hơi nhíu mày.

Phương Ngự nhẹ giọng nói: “Bọn họ sẽ không cho ta trở về tổng viện, ta là mục tiêu chính của bọn họ”.

Khuất Thần và Tư Mã Phong im lặng.

Đúng vậy.

Đại Chu dù thế nào cũng sẽ không để Phương Ngự trở về!

Phương Ngự đột nhiên xoay người nhìn về phía Diệp Quân và Táng Cương ở một bên, gã quan sát Diệp Quân một lúc, sau đó nói: “Là ngươi bảo Long Đại cô nương đưa tin cho ta à?”

Lúc này, ánh mắt mọi người trong sân đều nhìn về phía Diệp Quân, giờ bọn họ mới nhớ, mọi chuyện đều do người trước mặt này.

Diệp Quân khẽ gật đầu: “Ừ”.

Phương Ngự nhìn chằm chằm Diệp Quân: “Tại sao ngươi lại biết ta?”

Nếu là ở vũ trụ Quan Huyên, người trước mặt này biết gã là điều bình thường, nhưng chỗ này vô cùng hẻo lánh, người biết gã vô cùng ít.

Diệp Quân đã sớm chuẩn bị trước, vì vậy nói: “Ta từng đi qua vũ trụ Quan Huyên nên biết Phương viện chủ”.

Phương Ngự khẽ nhíu mày, còn muốn nói gì đó, Khuất Thần bên cạnh đột nhiên nói: “Phương viện chủ, lúc này không phải lúc quan tâm vấn đề này, chuyện ưu tiên bây giờ của chúng ta là cử người quay trở lại tổng viện thư viện Quan Huyên, để tổng viện biết chuyện bên này”.

Phương Ngự nhìn chằm chằm Diệp Quân: “Để bọn họ trở về”.

Diệp Quân sửng sốt.

Tư Mã Phong và Khuất Thần cũng sửng sốt.

Phương Ngự trầm giọng nói: “Bất kể là ta hay là Khuất Thần chủ sự, hoặc là Tư Mã Phong viện chủ đều là mục tiêu chính của bọn họ, nhưng vị huynh đệ này không phải, ba người chúng ta có thể thu hút sự chú ý của bọn họ, sau đó để vị huynh đệ này quay về tổng viện thư viện Quan Huyên”.

“Không được!” Khuất Thần đột nhiên lắc đầu: “Cho dù hắn sống sót trở lại tổng viện thư viện Quan Huyên cũng vô ích, dù sao thì hắn cũng chỉ là người bình thường, hắn trở về sợ là ngay cả cửa thư viện cũng không vào được”.

Phương Ngự định nói gì đó, ngay lúc này, thời không phía xa đột nhiên rung lên, một khắc sau, bốn luồng khí tức mạnh mẽ cuốn tới.

Bốn tên quân cận vệ Đại Chu phá thời không lao tới!
Chương 2347: Dùng ké bảo vật

Nhìn thấy cảnh này, vẻ mặt của Khuất Thần và Tư Mã Phong lập tức tối sầm lại, ông ta không ngờ rằng đối phương lại tới nhanh như vậy.

Cách đó không xa, bốn gã cường giả của quân cận vệ Đại Chu vừa mới tới, bốn luồng khí tức mạnh mẽ đã lập tức trói chặt bọn họ lại.

Tất cả đều ở trong một trạng thái thần thánh!

Ở một nơi như thế này, cường giả ở cấp này thật sự giống như một vị thần.

Sau khi bốn gã quân cận vệ Đại Chu đi ra, Chu Ngôn và đám người Đại Chu cũng xuất hiện.

Chu Ngôn dẫn đầu nhìn Khuất Thần cười nói: “Gặp Lâm Việt rồi à?”

Khuất Thần nhìn chằm chằm Chu Ngôn với ánh mắt thâm trầm và không nói gì.

Chu Ngôn cười nói: “Bọn ta có thể tìm được các người nhanh như vậy đều là nhờ viện chủ Lâm Việt đó”.

Khuất Thần gằn giọng nói: “Tên chó má này!”

Bây giờ ông ta mới hiểu được đám người trước mặt tại sao lại có thể tìm tới nhanh như vậy.

Thì ra là do Lâm Việt tiết lộ tin tức.

Làm tốt thật đấy!

Chu Ngôn khẽ lắc đầu: “Chủ sự Khuất Thần, viện chủ Tư Mã Phong, các người nhìn xem, những chuyện mà các người làm có ý nghĩa gì không?”

Nói rồi, ông ta đột nhiên nhìn về phía Phương Ngự: “Đặc biệt là ngươi, là người được bổ nhiệm mới của thư viện Quan Huyên, vốn dĩ có tiền đồ sáng lạn nhưng lại cố tình đâm đầu vào chỗ chết, đúng là ngu không ai bằng”.

Phương Ngự nhìn chằm chằm Chu Ngôn: “Địa vị nhà họ Chu ở Đại Chu chắc hẳn là không hề thấp, ta thật sự không hiểu nổi, ông có tài nguyên tốt như vậy, tại sao lại làm ra những chuyện không hợp pháp chứ?”

Chu Ngôn cười nhạt: “Ai lại ngại tiền nhiều chứ?”

Ở bất cứ thế giới nào, tu luyện đều phải đi đôi với tiền, tiền càng nhiều thì tức là cường giả bồi dưỡng ra lại càng nhiều.

Đương nhiên, còn phải có dã tâm và dục vọng.

Có được một trăm triệu, lại muốn có thêm 1 tỷ, có 1 tỷ, lại muốn có thêm 1 tỷ nữa.

Chu Ngôn đột nhiên nói: “Phương Ngự, ta có thể cho ngươi thêm một cơ hội nữa, nếu ngươi đồng ý quy phục Đại Chu của ta, những chuyện hôm nay, ta không những sẽ bỏ qua mà còn có thể giúp ngươi tìm chỗ đứng trong tổng viện của thư viện Quan Huyên, nếu như có sự trợ giúp của Đại Chu, cộng thêm cơ duyên của ngươi, tin ta đi, không tới trăm năm, Phương Ngự, ngươi cũng có thể trở thành một nhân vật tầm cỡ ở thư viện Quan Huyên đấy!”

Phương Ngư im lặng.

Chu Ngôn nhìn chằm chằm Phương Ngự: “Đây là cơ hội cuối cùng của ngươi”.

Bây giờ với Phương Ngự mà nói, đại cục đã được định sẵn, vì gã hoàn toàn không thể nào chống lại được những người trước mắt này.

Nhưng đối với Chu Ngôn, Phương Ngự sống sẽ có ích hơn.

Chu Ngôn lại nói: “Phương viện chủ, dù cho ngươi không suy nghĩ cho bản thân thì cũng phải nghĩ tới nhà họ Phương của ngươi chứ, ta tin rằng, ngươi nhất định sẽ không muốn người trong tộc của mình xảy ra chuyện gì đâu nhỉ?” Đe dọa!

Phương Ngự nheo mắt: “Chẳng lẽ ông còn có thể diệt trừ được nhà họ Phương của ta sao?”

Chu Ngôn cười nói: “Ngươi có muốn xem thử không?”

Phương Ngự siết chặt tay, không nói gì.

Lúc này, Trần Tiêu đứng cách đó không xa đột nhiên nói: “Phương gia chủ, ta cảm thấy chúng ta thật sự không cần phải lãng phí thời gian với bọn họ”.

Chu Ngôn khẽ gật đầu: “Nói đúng lắm!”

Lời vừa dứt, ông ta nhìn về phía bốn gã quân cận vệ cách đó không xa, bốn gã đó ngay lập tức biến mất tại chỗ.

Bốn luồng khí tức mạnh mẽ quét qua giữa sân.

Cách đó không xa, Tư Mã Phong và Khuất Thần đã lập tức bước lên phía trước, hai người đồng loạt ra tay, nhưng cảnh giới của bọn họ vốn thấp hơn bốn gã quân cận vệ kia, hơn nữa, nhân số lại không chiếm ưu thế, bởi vậy, vừa mới giao đấu, bọn họ đã bị đánh bay ra ngoài.

Hoàn toàn bị nghiền nát!

Chu Ngôn đột nhiên chỉ vào Phương Ngự ở đằng xa: “Giải quyết gã trước đi”.

Bốn gã quân cận vệ kia lập tức xông về phía Phương Ngự.

Phương Ngự nhìn bốn gã quân cận vệ thực lực vượt xa mình đang xông tới, ánh mắt gã không hề có chút sợ hãi nào.

Đúng lúc này, Khuất Thần cách đó không xa đột nhiên xòe bàn tay ra, trong tay ông ta xuất hiện một bức tranh cuộn tròn, ông ta niệm một câu thần chú, ngay sau đó, bức tranh cuộn kia đột nhiên bay dựng lên, một luồng ánh sáng đáng sợ quét qua.

Trong nháy mắt, bốn gã cường giả của quân cận vệ bị luồng ánh sáng này đánh lui.

Thấy cảnh này, đám người Chu Ngôn nhíu mày, bọn họ đồng loạt nhìn về phía Khuất Thần, trên đầu Khuất Thần, bức tranh kia được mở ra, nó rộng tầm khoảng nghìn trượng, đó là một bức tranh sơn thủy khổng lồ, xung quanh tỏa ra một luồng khí tức cực kỳ mạnh mẽ.

“Thần Giai Chí Bảo!” Thấy cảnh này, vẻ mặt Chu Ngôn lập tức tối sầm lại, ông ta nhìn về phía Khuất Thần, nhíu mày: “Tên này tại sao lại có nhiều báu vật như vậy chứ?”

Không chỉ có Chu Ngôn, Tư Mã Phong đứng bên cạnh cũng cảm thấy khiếp sợ: “Chủ sự Khuất Thần! Ông…” Khuất Thần cười khổ.

Đây đâu phải là bảo vật của ông ta, đây thật ra đều là đồ của Tiên Bảo Các, làm chủ quản sự của Tiên Bảo Các, ông ta được nắm giữ rất nhiều báu vật, nhưng thật ra không có quyền sử dụng chúng, để đề phòng chủ sự các nơi kiếm tiền bỏ túi riêng, Tiên Bảo Các đã đặt ra rất nhiều hình phạt nghiêm khắc, một khi tự ý sử dụng thần vật, nhẹ thì được miễn tội, nặng thì sẽ phải nhận hình phạt.

Nhưng giờ phút này, ông ta không thể nào quan tâm nhiều thứ như vậy được nữa.

Mạng sắp mất đến nơi rồi, còn quan tâm nhiều như vậy làm gì?

Khuất Thần ngẩng đầu nhìn bức tranh, ông ta hít sâu một hơi, sau đó tiếp tục kích hoạt bức tranh cuộc tròn, khi được kích hoạt, bức tranh đột nhiên rung lên kịch liệt, ngay sau đó… một tia sáng cao vạn trượng đột nhiên phát ra từ trong bức tranh, sức mạnh mãnh liệt đó đã đánh lui bốn gã quân cận vệ của Đại Chu chỉ trong nháy mắt !
Chương 2348: Diệp An

Không chỉ có bọn họ, đám người Chu Ngôn cũng bị tia sáng này đánh lui ra sau.

Khuất Thần đột nhiên bước lên phía trước một bước, trong cơ thể ông ta có vô số huyền khí mạnh mẽ tràn vào bức tranh, ông ta lại tiếp tục kích hoạt bức tranh, nó đột nhiên phát ra một luồng khí tức đáng sợ, dưới sự chấn động của luồng khí tức này, toàn bộ thiên hà dâng trào như nước khiến người ta sợ hãi vô cùng.

Khuất Thần đột nhiên rống lên: “Giết! Giết!”

Lời vừa dứt, bức tranh kia đột nhiên hóa thành vô số tia sáng đánh thẳng về phía đám người Chu ngôn, tia sáng quét qua nơi nào thì không gian xung quanh nơi đó đều bị phá hủy. Cách đó không xa, đám người Chu Ngôn thấy tia sáng kinh khủng đó, vẻ mặt trở nên cực kỳ căng thẳng, bọn họ cũng không ngờ rằng uy lực của thần vật kia lại đáng sợ đến như vậy, họ lập tức vừa lui ra sau vừa phòng vệ, toàn bộ bầu trời sao ngay lập tức trở thành một mớ hỗn độn.

Việc này cũng làm tiêu hao rất nhiều sức lực của Khuất Thần, chỉ trong nháy mắt, huyền khí trong cơ thể ông ta đã chạm đáy, không chỉ như vậy, bây giờ thực lực của ông ta hoàn toàn không thể nào không chế được thần vật, bởi vậy trong thời gian ngắn ngủi vẻ mặt của ông ta cũng trắng bệch ra như tờ giấy.

Đúng lúc này, ánh sáng tỏa ra từ thần vật cũng bắt đầu yếu dần, không bao lâu sao, những tia sáng đó đã tự tan biến hết, lúc này, một cường giả của quân cận vệ đột nhiên lao tới trước mặt Khuất Thần, vẻ mặt Khuất Thần hoàn toàn thay đổi, ông ta vội vàng điều khiển thần vật chắn trước người mình.

Bùm!

Sau tiếng nổ, Khuất Thần bị đánh thẳng ra ngoài, nhưng ngay lúc này, Tư Mã Phong đột nhiên chắn trước mặt tên cường giả của quân cận vệ, tay phải ông ta siết chặt lại, sau đó đấm ra một quyền.

Sau cú đấm này, vô số chính khí hạo nhiên quét qua mặt ông ta, tên cường giả của quân cận vệ cũng đột nhiên đâm ra một ngọn giáo.

Keeng!

Bùm!

Một luồng súng nổ và chính khí hạo nhiên đột nhiên vỡ tan, tiếp theo, Tư Mã Phong và tên cường giả của quân cận vệ kia đồng thời lui ra sau, nhưng Tư Mã Phong còn chưa kịp dừng lại thì có thêm hai gã cường giả của quân cận vệ bay thẳng về phía ông ta.

Bùm!

Trong bầu trời sao, sau khi chính khí hạo nhiên tan vỡ, Tư Mã Phong đột nhiên bị đánh bay ra ngoài, vừa mới dừng lại thì cơ thể ông ta đã tan biến, chỉ còn lại linh hồn!

Mà đúng lúc này, một cường giả của quân cận vệ đột nhiên lao về phía Phương Ngự đứng cách đó không xa, đương nhiên là muốn nhanh chóng xử lý Phương Ngự.

Đối mặt với cường giả ở cấp bậc này, Phương Ngự hoàn toàn không còn cách nào khác, gã nhìn chằm chằm tên cường giả của quân cận vệ đang lao về phía gã, ánh mắt bình tĩnh, thản nhiên đón nhận cái chết.

Nhưng ngay tại thời khắc mấu chốt, Khuất Thần đột nhiên mang theo thần vật chắn trước mặt Phương Ngự, thần vật kia hóa thành một tấm khiên chắn trước mặt bọn họ, lúc này, một ngọn giáo đột nhiên phóng tới.

Bùm!

Thần vật rung lên mãnh liệt, sức mạnh cường đại kia đánh bay đám người Khuất Thần và Phương Ngự ra ngoài.

Cũng may có thần vật ngăn cản phần lớn sức mạnh, nếu không chỉ bằng một đòn này, bọn họ đã chết rồi! Tuy vậy, nhưng Phương Ngự vẫn bị thương, cơ thể rạn nứt, máu me khắp người.

Khuất Thần đột nhiên tự thiêu đốt cơ thể và linh hồn của mình, ông ta vội vàng kích hoạt thần vật, thần vật đột nhiên hóa thành một tia sáng bao bọc lấy bọn họ, sau đó bay về phía chân trời.

Đôi mắt Chu Ngôn híp lại: “Định chạy trốn sao? Ngây thơ!”

Nói rồi, ông ta dẫn mọi người đuổi theo bọn họ.

Trong bức tranh, Phương Ngự đang nằm trên mặt đất đột nhiên nhìn Diệp Quân ở bên cạnh: “Viện chủ Tư Mã Phong, chủ sự Khuất Thần, chúng ta ở lại giữ chân bọn họ, để vị huynh đệ và cô bé này đi đi”.

Khuất Thần liếc qua cơ thể đầy vết thương của Phương Ngự, gật đầu: “Được”.

Phương Ngự đột nhiên nắm lấy tay của Diệp Quân, gã lấy Quan Huyên Lệnh ra, liếc qua rồi nhẹ giọng nói: “Đây là thứ trước đây đại ca của ta đưa cho ta, lúc đó huynh ấy nói rằng muốn để mọi người ở thế hệ của chúng ta không bao giờ mất hy vọng”.

Nói rồi, gã đặt Quan Huyền Lệnh vào trong tay Diệp Quân, gã nhìn chằm chằm Diệp Quân: “Bây giờ ta giao nó lại cho ngươi, giúp ta chuyển lời với đại ca của ta, cứ nói, năng lực người huynh đệ của huynh ấy có hạn, không làm được nhiều chuyện, nhưng huynh đệ của huynh ấy sẽ không để huynh ấy phải mất mặt đâu!”

Vừa dứt lời, máu tươi phun ra từ miệng gã, cùng lúc đó, cơ thể gã bắt đầu rạn nứt từng chút từng chút một, Khuất Thần đặt một chiếc nhẫn không gian vào trong tay Diệp Quân: “Tiểu huynh đệ, có thể tới vũ trụ Quan Huyên hay không thì phải xem tạo hóa của ngươi rồi”.

Nói xong, ông ta đưa Diệp Quân và Táng Cương tới một tinh không tĩnh mịch, bọn họ thay đổi hướng thần vật, lao tới phía đám người Chu Ngôn, nhưng bọn họ vừa mới lao tới thì bốn ngọn giáo lại đâm thẳng về phía bọn họ.

Bùm!

Một tiếng nổ vang lên, thần vật kia nổ tung ra, đám người Khuất Thần rơi từ trên trời xuống, cuối dùng ngã thật mạnh xuống đất, Phương Ngự vừa chạm đất, cơ thể lập tức vỡ tan, máu tươi bắn tung tóe, chỉ còn lại xác thịt.

Đám người Khuất Thần cũng bị trọng thương!

Lúc này, đám người Chu Ngôn dừng trên mặt đất, ông ta nhìn đám người Phương Ngự cách đó không xa: “Giết”.

Giết.

Lời vừa dứt, bốn gã thị vệ của quân cận vệ lao thẳng về phía đám người Phương Ngự.

Phương Ngự lập tức trở nên tuyệt vọng, hai mắt gã từ từ nhắm lại: “Dương huynh, vĩnh biệt”.

Đúng lúc này, cách đó trăm trượng về phía bên phải, thời không nơi đó đột nhiên vỡ ra, sau đó, một cô gái mặc áo đỏ, tóc cũng đỏ như máu, trong tay cầm giáo chậm rãi bước ra.

Thấy có người đột nhiên xuất hiện, mọi người trong sân đều kinh ngạc.

Chu Ngôn nhìn chằm chằm cô gái áo đỏ: “Ngươi là người phương nào?”

Cô gái áo đỏ chậm rãi bước về phía ông ta: “Diệp An”.

Chu Ngôn nhíu mày: “Cái quái gì thế? Giết”. Lời vừa dứt, bốn gã cường giả của quân cận vệ xung quanh ông ta lao về phía cô gái.
Chương 2349: Ngông cuồng

Lúc bốn cường giả của quân cận vệ Đại Chu lao về phía Diệp An cách đó không xa, hai mắt Diệp An hơi nheo lại, khoảnh khắc tiếp theo, cô ấy đột nhiên lóe lên như một tia sét lướt qua trong tích tắc, tốc độ cực nhanh, cực kỳ mạnh mẽ.

Chỉ trong tích tắc, bốn cường giả của quân cận vệ Đại Chu đông cứng tại chỗ, giữa hai hàng lông mày của bọn họ có một cái lỗ, đồng thời máu cũng tràn ra.

Một chọi bốn!

Nhìn thấy cảnh tượng này, Chu Ngôn cách đó không xa đột nhiên trở nên nghiêm túc. Ông ta không ngờ người phụ nữ bí ẩn đột nhiên xuất hiện lại mạnh mẽ đến thế. Phải biết rằng, bốn cường giả quân cận vệ kia đều đạt tới cảnh giới có một phần thần tính. Tuy nhiên, chỉ trong vài giây mà họ lại bị giết ngay lập tức. Giờ phút này, trong mắt Chu Ngôn không chỉ có vẻ nghiêm túc, còn có chút cảnh giác cùng nghi hoặc.

Vẻ mặt của đám người Trần Tiêu cũng tỏ ra nghiêm túc chưa từng có. Người phụ nữ bí ẩn đột nhiên xuất hiện này có sức mạnh quá lớn, khiến mọi người e dè, tất cả mọi người đều hơi ngờ vực không biết đây là ai.

Cách đó không xa, sau khi Diệp An dùng một đòn giết chết bốn cường giả của quân cận vệ Đại Chu, cô ấy chậm rãi ngẩng đầu nhìn Chu Ngôn: “Giết ta ư?"

Chu Ngôn nhìn chằm chằm Diệp An, mắt hơi nheo lại. Tuy cảnh giác nhưng khí thế của ông ta không hề yếu: “Ngươi là ai, ngươi biết ta là…"

Diệp An đột nhiên biến mất khỏi vị trí ban đầu.

Đồng tử của Chu Ngôn đột nhiên co rút lại, ông ta vừa định ra tay, nhưng đúng lúc này, một cây thương dài đã đâm xuyên qua ngực ông ta.

Đùng!

Trong ánh mắt kinh ngạc của mọi người, Chu Ngôn bị đóng đinh ngay tại chỗ!

Chết ngay tức khắc!

Giờ phút này, sắc mặt của đám người Trần Tiêu đều biến sắc.

Họ không biết người phụ nữ này là ai cũng là điều bình thường vì Diệp An hầu như không xuất hiện ở thư viện Quan Huyên. Không giống như Diệp Quân, cô ấy được sinh ra ở hệ Ngân Hà. Mặc dù sau này cô ấy đã giúp đỡ Diệp Quân nhưng số lần cô ấy xuất hiện quá ít. Vì vậy, hầu hết người bình thường không biết nhiều về cô ấy. Đám người Đại Chu lại càng không.

Chu Ngôn nhìn Diệp An với vẻ hoài nghi, nói với giọng run rẩy: "Ngươi... Ngươi chính là Diệp An!"

Tuy nhiên, Diệp An hoàn toàn phớt lờ ông ta. Cô ấy lấy ra một lá thư rồi nhìn về phía đám người Phương Ngự cách đó không xa: “Ai đã gửi cho ta bức thư này?”

Diệp Quân ở một bên vẫn im lặng, nhưng ánh mắt Diệp An lại rơi vào người hắn.

Diệp Quân im lặng.

Diệp An cứ nhìn chằm chằm Diệp Quân như vậy, cũng không lên tiếng.

"Diệp An!" Đúng lúc này, Trần Tiêu cách đó không xa dường như nghĩ đến điều gì đó, sắc mặt ông ta thay đổi rõ rệt, giọng run rẩy nói: "Ngươi là tỷ tỷ của viện trưởng!"

Tỷ tỷ của viện trưởng!

Ngay khi những lời này vừa thốt ra, sắc mặt của mọi người trong sân đều thay đổi.

Viện trưởng có tỷ tỷ sao? Chu Ngôn bị đóng đinh bên kia hoàn toàn bối rối.

Hai chân Trần Tiêu bắt đầu run rẩy.

Diệp An!

Với tư cách là thế lực bản địa trong vũ trụ Quan Huyên, ông ta đương nhiên biết Diệp Quân có tỷ tỷ. Sở dĩ ban đầu ông ta không nghĩ ra là vì tỷ tỷ của viện trưởng quá khiêm tốn, gần như chưa từng xuất hiện ở thư viện Quan Huyên.

Tuy nhiên, ban đầu khi Diệp Quân đang đại chiến với Chân vũ trụ, người tỷ tỷ này có xuất hiện, còn cả lúc Diệp Quân kết hôn, Diệp An này cũng từng góp mặt.

Tuy nhiên, ông ta cũng chỉ mới nghe nói, chưa từng thấy tận mắt, bởi vì khi Diệp Quân kết hôn, nhà họ Trần của ông ta hoàn toàn không có tư cách tham dự.

Ở một bên, sắc mặt của Lý Quân – chủ sự Tiên Bảo Các cũng rất khó coi. Lão ta nhìn chằm chằm Diệp An, nói: "Trần Tiêu, ngươi có chắc không?"

Trần Tiêu nhìn chằm chằm Diệp An, hai tay nắm chặt, giọng nói không ngừng run rẩy: “Ta không biết, ta chỉ biết viện trưởng có một người tỷ tỷ, hình như tên là Diệp An”.

Nghe Trần Tiêu nói vậy, sắc mặt Lý Quân trong nháy mắt tái nhợt.

Tỷ tỷ của Diệp Quân!

Trần Tiêu nhìn Diệp An, đột nhiên nói: "Ngươi là Diệp An à?"

Diệp An đột nhiên quay đầu nhìn Trần Tiêu, cây thương bay ra khỏi tay.

Bùm!

Trước khi Trần Tiêu kịp phản ứng, ông ta đã bị đóng đinh tại chỗ.

Mọi người: "...”

Diệp An lạnh lùng liếc nhìn Trần Tiêu: “Lắm lời quá”.

Nói xong, cô ấy quay sang nhìn Diệp Quân, nhìn xong chân mày đột nhiên nhíu lại, bởi vì cô ấy không thể nhìn thấu.

Ngay sau đó, ánh mắt của cô ấy lại rơi vào Táng Cương bên cạnh Diệp Quân.

Đột nhiên, cô ấy xuất hiện ngay trước mặt Táng Cương. Đôi mắt của Táng Cương hiện lên vẻ hung dữ, vội cầm một con dao đâm về phía trán Diệp An.

Con dao găm của cô bé dừng lại cách trán Diệp An khoảng nửa tấc!

Thực lực hiện tại của cô bé hiển nhiên không thể so sánh với Diệp An.

Diệp An nhìn vòng xoáy huyết sắc trong mắt Táng Cương, lông mày hơi nhíu lại. Đột nhiên, huyết mạch phong ma Táng Cương kích hoạt, cô bé dang rộng lòng bàn tay rồi giơ lên.

Thuật Đề Đầu!

Tuy nhiên, lần này thuật Đề Đầu của cô bé đã thất bại.

Diệp An nhìn chằm chằm Táng Cương, nói: "Ngươi ngông cuồng thật đấy!"

Táng Cương quay đầu nhìn Diệp Quân, rất khó hiểu, rõ ràng đang hỏi tại sao chiêu võ của cô bé không có tác dụng.

Lúc này, Diệp An cũng nhìn Diệp Quân: “Ngươi tên là gì?”

Diệp Quân im lặng.

Người khác khi nghe đến cái tên Dương Tháp có thể không nghĩ nhiều, nhưng tỷ tỷ trước mặt mà không nghĩ nhiều mới lạ.

Thấy Diệp Quân không nói gì, Diệp An đột nhiên nắm lấy vai hắn, sau đó xoay người. Không đợi hắn phản ứng, cô ấy đã đá vào mông hắn.

Bịch!

Diệp Quân bay ra xa vài thước, cuối cùng đầu chà xuống đất mẹ một hồi.

Diệp Quân: "...”
Chương 2350: Hù dọa

Nhìn thấy Diệp Quân bị đánh, Táng Cương tức giận. Cô bé nắm chặt tay, một dòng huyết mạch phong ma dâng trào từ bên trong cô bé. Tuy nhiên, khoảnh khắc huyết mạch phong ma đó đến gần Diệp An lại cứ như chuột thấy mèo, nó dường như cảm nhận được nguy hiểm và nhanh chóng rút lui.

Táng Cương sửng sốt.

Diệp An nhìn chằm chằm vào Táng Cương, không nói thêm lời vô nghĩa nào. Cô ấy nắm lấy vai Táng Cương, dùng lực xoay người cô bé lại. Sau đó, cô ấy đá vào mông cô bé.

Bịch!

Táng Cương bay ra ngoài, đúng lúc đáp xuống bên cạnh Diệp Quân, ăn một ngụm đất.

Táng Cương nhổ đất ra, sau đó nhanh chóng đứng dậy, cô bé lấy ra một con dao, chuẩn bị lao về phía Diệp An, lúc này, Diệp Quân nhanh chóng nắm lấy cánh tay cô bé: “Bỏ đi, nhẫn nhịn”.

Táng Cương: “...”

Lúc này, Tư Mã Phong ở bên cạnh đột nhiên nói: "Cô nương, cô thật sự là tỷ tỷ của viện trưởng à?"

Diệp Quân quay đầu nhìn Tư Mã Phong: “Không giống sao?"

Tư Mã Phong liếc nhìn Diệp Quân, sau đó vui mừng khôn xiết: "Giống, rất giống”.

Ở bên cạnh, Khuất Thần cũng phá lên cười.

Đúng là tỷ tỷ của viện trưởng rồi!

Sự xuất hiện của Diệp An đối với bọn họ giống như chợt nhìn thấy một tia sáng trong vực sâu tuyệt vọng.

Bên kia, sắc mặt đám người Trần Tiêu trở nên vô cùng tái nhợt.

Tỷ tỷ của viện trưởng!

Nhà họ Dương này có thân phận thế nào vậy chứ!

Biểu cảm của Chu Ngôn lúc này rất bình tĩnh, ông ta cứ nhìn chằm chằm Diệp An như vậy.

Diệp An đi đến chỗ Diệp Quân và Táng Cương một lần nữa, cô ấy liếc nhìn Diệp Quân, cũng không nói gì mà nhìn Tư Mã Phong ở bên cạnh: “Có chuyện gì xảy ra ở đây vậy?"

Tư Mã Phong nhanh chóng nói cho Diệp An biết ngọn nguồn sự việc, sau khi nghe Tư Mã Phong nói xong, lông mày Diệp An đột nhiên nhăn lại: “Thằng nhóc này làm viện trưởng kiểu gì vậy chứ? Sao cấp dưới của nó đều phản chủ như vậy?"

Tư Mã Phong mỉm cười, ông ta không dám trả lời.

Diệp Quân cười khổ.

Diệp An quay sang nhìn Chu Ngôn cách đó không xa, nhưng Chu Ngôn lại bật cười, vừa định lên tiếng, Diệp An đột nhiên giơ tay tát ông ta.

Bốp!

Cơ thể Chu Ngôn bị một bạt tai đánh nát.

Tất cả mọi người: “…”

Diệp An nhìn chằm chằm Chu Ngôn lúc này chỉ còn lại linh hồn: “Buồn cười lắm à?" Vẻ mặt của Chu Ngôn vô cùng khó coi, hai tay siết chặt, ánh mắt u ám.

Diệp An chuẩn bị lên tiếng, đột nhiên, cô ấy ngẩng đầu nhìn vùng tinh không sâu thẳm, đôi mắt hơi nheo lại: “Vẫn đang gọi người đến à?"

Khi cô ấy vừa dứt lời, tinh hà đột nhiên sôi sục ở phía xa. Theo sau đó, mười hai cường giả mặc áo giáp màu vàng kim từ từ xuất hiện.

Mười hai tên thuộc quân cận vệ Đại Chu!

Không giống như bốn cận vệ lúc trước, mười hai cận vệ này đều có cảnh giới ba phần thần tính, hơn nữa bọn họ còn mặc bảo vật cấp Đế.

Ngay khi mười hai tên cận vệ Đại Chu xuất hiện, một luồng hào quang đáng sợ bao phủ tất cả thời gian và không gian.

Nhìn thấy những cường giả quân cận vệ Đại Chu, Tư Mã Phong và Khuất Thần ở bên cạnh hoảng hốt, Chu Ngôn đúng là điên rồi. Vào thời điểm như thế này mà vẫn triệu hồi bọn họ. Trần Tiêu cũng vô cùng ngạc nhiên không ngờ bây giờ Chu Ngôn lại gọi viện binh.

Diệp An liếc mắt nhìn mười hai tên cận vệ Đại Chu, ngược lại hơi kinh ngạc.

Chu Ngôn nhìn chằm chằm Diệp An: “Cho dù ngươi là tỷ tỷ của viện trưởng thì đã sao? Tỷ tỷ của viện trưởng thì cho rằng có thể ức hiếp Đại Chu của bọn ta à?"

Đột nhiên, Diệp An tiến lên một bước, tát ông ta một cái.

Chát!

Với cái tát đó, linh hồn của Chu Ngôn đột nhiên run rẩy và trở nên hư ảo.

Chu Ngôn sửng sốt, lúc này ông ta đã là một linh hồn, nếu phải chịu thêm một đòn tấn công nữa, có thể ông ta sẽ hoàn toàn biến mất khỏi thế giới này.

Ông ta không ngờ rằng dù có mười hai cường giả cận vệ Đại Chu bên cạnh, cô gái trước mặt vẫn không hề sợ hãi.

Lúc này, một cường giả Đại Chu ở cách đó không xa đột nhiên nói: "Các hạ thật ngang ngược!"

Diệp An quay đầu nhìn cường giả Đại Chu đang lên tiếng, gã định nói gì đó, Diệp An đột nhiên biến mất khỏi vị trí ban đầu. Sắc mặt của cường giả Đại Chu bỗng thay đổi đáng kể. Gã đang định ra tay, nhưng vào lúc này, một sức mạnh kinh khủng bao trùm lấy gã. Dưới luồng sức mạnh này, cơ thể gã trở nên hoàn toàn bất động. Khi nhận thức được chuyện gì đã xảy ra, một cây thương dài đã đâm xuyên qua ngực gã!

Chết ngay tại chỗ!

Diệp An đứng trước mặt tên cường giả vừa lên tiếng: "Ngang ngược ư?" Gã cường giả kia căm tức nhìn Diệp An: "Ta chính là Đại...”

Diệp An đột nhiên giơ tay lên tát.

Chát!

Đầu gã cường giả ngay lập tức bị tát bay.

Máu tươi phun thành cột!

Nhìn thấy cảnh này, tất cả mọi người trong sân đều sững sờ.

Diệp An nhìn cái đầu đang lăn, phủi tay, bình tĩnh nói: "Đại Chu của ngươi đang hù dọa ai thế?"

"Giết ả! Mau giết ả!" Đúng lúc này, Chu Ngôn ở cách đó không xa đột nhiên gầm lên.

Mười một cường giả quân cận vệ Đại Chu còn lại lúc này cũng tỉnh táo lại, bọn họ đồng loạt lao về phía Diệp An.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK