Chủ động rút khỏi cuộc thi Vạn Châu.
Sau khi nghe lời An Mộc Cẩn nói, sắc mặt Đại trưởng lão của nhà họ An lập tức tái nhợt.
Cuộc thi Vạn Châu!
Đây không chỉ là một cuộc thi đấu, mà còn là một tấm vé, tấm vé đi tới tổng viện giống như An Khinh Hàn, sau khi đạt được hạng nhất thì lập tức lên mấy, đến thẳng tổng viện, cuối cùng còn được làm chủ tịch Võ Viện!
Mà nhà họ An cũng vì cô ấy mà nhận được vô số lợi ích.
Nếu An Mộc Cẩn cũng có thể giành hạng nhất trong cuộc thi Vạn Châu thì chắc chắn cũng vào được tổng viện Kiếm Tông, nhận được nhiều tài nguyên đào tạo hơn, đến lúc đó địa vị của nhà họ An ở tổng viện sẽ lại được nâng cao.
Có thể nói nhà họ An đang chơi một ván cờ lớn.
Nhưng bà ta không ngờ An Mộc Cẩn lại chủ động từ bỏ tư cách tham gia cuộc thi Vạn Châu.
Đại trưởng lão tức giận quát: “Thiển cận, thiển cận!”
Nói xong bà ta hóa thành một đạo trường hồng biến mất ở nơi xa.
Bà ta phải lập tức về bẩm báo với gia chủ nhà họ An chuyện này.
Nhà họ An.
Gia chủ hiện tại của nhà họ An tên là An Lăng, là một người đàn ông trung niên khoảng bốn mươi tuổi.
Nghe Đại trưởng lão nói xong, An Lăng trầm mặc một lát rồi bảo: “Để ta xem Khinh Hàn nói thế nào”.
Nói rồi ông lấy ra một lá truyền âm phù.
Một lúc sau giọng của An Khinh Hàn vang lên trong truyền âm phù: “Nam nhi nhà họ An làm tốt lắm”.
Nghe thấy lời An Khinh Hàn nói, An Lăng lắc đầu cười, nhìn Đại trưởng lão: “Bà cũng nghe thấy rồi đấy”.
Đại trưởng lão do dự một chút rồi bảo: “Tộc trưởng, chuyện này…”
An Lăng chợt hỏi: “Vì sao bà lại tự ý quyết định chuyện này?”
Sắc mặt Đại trưởng lão thay đổi, bà ta vội khom người: “Tộc trưởng, chuyện này là do ta lỗ mãng”.
An Lăng nhìn chằm chằm Đại trưởng lão: “Nếu Mộc Cẩn thật sự giành được hạng nhất, bà nghĩ rằng đây là chuyện tốt đối với nhà họ An ư?”
Đại trưởng lão giật mình, nghi ngờ.
An Lăng khẽ thở dài: “Đương nhiên, nếu Mộc Cẩn thật sự có khả năng này thì với nó và với nhà họ An ta đương nhiên là chuyện tốt, nhưng chuyện gì cũng có hai mặt, lúc đó nhà họ An ta sẽ quá phô trương, tục ngữ có câu cây cao đón gió, nhà họ An ta bây giờ vẫn chưa có thực lực đối mặt với sóng gió dữ dội ở tổng viện, bà hiểu không?”
Đại trưởng lão do dự: “Tộc trưởng, vậy Khinh Hàn…”
An Lăng lắc đầu: “Khinh Hàn thì khác, năm xưa cô ấy được Viện trưởng và Nạp Lan các chủ công nhận, vì thế khi cô ấy nắm quyền có thể nói là chư thần đều tránh, không dám làm khó cô ấy, càng không dám chèn ép cô ấy. Vả lại Khinh Hàn cũng thông minh, sau khi vào tổng viện, không tham gia vào bất kỳ cuộc tranh chấp phe phái nào, làm một cô thần… Nhưng nếu nhà họ An ta lại có thêm một yêu nghiệt nữa thì nhà họ An chỉ có hai lựa chọn, hoặc là lôi kéo một số tập thể thế lực, hoặc là sẽ bị đàn áp, thậm chí là thiên tài sẽ bị chết yểu…”
Sắc mặt Đại trưởng lão thay đổi: “Tộc trưởng, vậy…”
An Lăng nhẹ nhàng nói: “Nơi nào có người, nơi đó có tranh đấu, huống hồ trong thư viện có biết bao tông môn thế gia, thư viện mở rộng quá nhanh, bánh kem càng ngày càng lớn, lợi ích cũng càng đáng sợ! Ai cũng muốn lấy được miếng bánh lớn nhất, thậm chí là toàn bộ…”
Nói xong ông lắc đầu: “Thôi vậy, đừng nhắc đến chuyện này nữa, nguy hiểm!”
Nói rồi trong mắt ông thoáng qua vẻ phức tạp.
Nhà họ An bây giờ đã khác trước, bởi vì nhà họ An trước đây làm chuyện đó với Diệp Quân nên mấy năm nay hai vị võ thần không còn đến nhà họ An nữa… Nếu không có chuyện đó, nhà họ An vẫn được võ thần chở che thì sao họ phải sợ những vòng xoáy này?
Bất kỳ võ thần nào xuất hiện cũng đủ để khiến mọi người kinh hãi.
Nhà họ An ngày nay buộc phải giấu nghề, chờ đợi thời cơ, trưởng thành một cách khiêm tốn.
Đại trưởng lão cúi đầu im lặng, bà ta không ngờ thư viện lại phức tạp đến mức độ này.
Như nghĩ tới điều gì, bà ta chợt nhìn An Lăng: “Mộc Cẩn…”
An Lăng im lặng một lát rồi bảo: “Nó vẫn còn quá trẻ, làm việc chưa đủ chín chắc, cần rèn luyện thêm”.
Đại trưởng lão gật đầu.
Kiếm Tông.
An Mộc Cẩn ngồi trên tảng đá ở sau núi Kiếm Tông, trước mặt y là một thanh kiếm, y nhìn chằm chằm thanh kiếm, im lặng không nói.
Lúc này có tiếng bước chân vang lên.
An Mộc Cẩn quay đầu nhìn lại thì thấy đó là Diệp Quân.
An Mộc Cẩn ngạc nhiên: “Diệp huynh?”
Diệp Quân lấy ra một chai Mao Đài, đưa cho An Mộc Cẩn: “Uống không?”
An Mộc Cẩn gật đầu: “Uống”.
Nói xong y cầm lấy mở ra, uống vài ngụm.
Diệp Quân hỏi: “Vẫn đang đắn đo chuyện lúc trước à?”
An Mộc Cẩn cầm chặt chai rượu: “Thật ra nếu đánh thật thì chưa chắc ta đã thua Phó huynh”.
Diệp Quân gật đầu: “Ta biết”.
An Mộc Cẩn lắc đầu nhẹ: “Ban đầu ta hơi giận, giận vì sao Phó huynh lại đồng ý với Đại trưởng lão, nhưng sau này ta cũng hiểu Phó huynh xuất thân bần hàn, huynh ấy không thể đấu lại được nhà họ An, chuyện này là nhà họ An ta làm không đúng mực, không liên quan đến huynh ấy”.
Nói xong y nhìn Diệp Quân: “Diệp huynh, chúng ta cọ sát được chứ?”
Diệp Quân cười: “Huynh chắc chứ?”
An Mộc Cẩn gật đầu: “So với Phó huynh, ta càng muốn so chiêu với Diệp huynh hơn”.
Diệp Quân gật đầu: “Được”.
An Mộc Cẩn cầm kiếm dưới đất lên, đứng dậy, nhìn Diệp Quân: “Diệp huynh, cẩn thận nhé”.
Dứt lời, y biến mất tại chỗ.
Phập!
Tiếng kiếm gãy đột nhiên vang lên.
Chương 2182: Cuối cùng ta cũng có thể ra vẻ được rồi
Xa xa, Diệp Quân rút kiếm Trật Tự của mình ra, hắn cầm kiếm đâm về phía trước, vừa khéo đâm vào vị trí cách mũi kiếm An Mộc Cẩn một tấc.
Ầm!
Sức mạnh trong kiếm của An Mộc Cẩn lập tức bị rút đi chín phần, đồng thời kiếm của y bị lệch, suýt chút nữa bay ra khỏi tay.
An Mộc Cẩn kinh hãi, cầm kiếm mau chóng lùi lại phía sau.
Sau khi dừng lại, y nhìn Diệp Quân, trong mắt đầy vẻ kinh hoàng: “Diệp huynh, huynh…”
Diệp Quân cười: “Tiếp tục”.
Vẻ mặt An Mộc Cẩn trở nên nghiêm nghị, lần này y không dám khinh thường nữa, cầm kiếm giơ cao lên trước trán, hai mắt chậm rãi nhắm lại.
Bùm!
Một luồng kiếm thế mạnh mẽ quét ra từ cơ thể y, giây tiếp theo, y đột nhiên mở mắt, thanh kiếm trong tay rung lên, trong nháy mắt, y vụt đi như tia sét.
Kiếm Thuấn Sát!
Kiếm kỹ cấp Thiên!
Nhát kiếm này tập trung vào tốc độ, trong vòng mười trượng, một kiếm là có thể giết được người.
Mà lúc này, y và Diệp Quân cách nhau chỉ có mấy trượng, vì thế khi kiếm quang vừa xuất hiện, kiếm đã phóng tới trước mặt Diệp Quân.
Diệp Quân cũng rút kiếm ra.
Phập!
Kiếm quang vỡ tan, thoáng chốc, một bóng người liên tục lùi lại.
Chính là An Mộc Cẩn, khoảnh khắc y dừng lại, một thanh kiếm đã ở ngay trước trán y.
An Mộc Cẩn khó tin nhìn Diệp Quân gần ngay trước mắt: “Diệp huynh, huynh…”
Lúc này trong lòng y thực sự vô cùng chấn động, y biết người đàn ông trước mắt rất mạnh, thậm chí đã đoán được kẻ đột nhập ví ẩn lúc trước chính là người đàn ông này, nhưng y không ngờ hắn lại mạnh đến mức này.
Thực sự mạnh tới khó tin.
Diệp Quân mỉm cười thu kiếm lại: “Có còn hứng thú luyện kiếm với ta nữa không?”
An Mộc Cẩn nhìn chằm chằm Diệp Quân: “Diệp huynh, rốt cuộc huynh là ai?”
Đương nhiên y hiểu Diệp huynh trước mắt này không phải người bình thường, thành tựu kiếm đạo này có lẽ cả Kiếm Tông chỉ vài người có thể so sánh được.
Diệp Quân cười: “Huynh không cần nghĩ nhiều, ta không phải người xấu, chỉ là một kiếm tu thôi”.
Trong mắt An Mộc Cẩn hiện lên vẻ phức tạp: “Diệp huynh, hai kiếm vừa nãy của huynh, kiếm nào cũng đơn giản cực kỳ, mang theo ý nghĩ đại đạo chí giản trong truyền thuyết…”
“Đại đạo chí giản?”
Diệp Quân lắc đầu cười nói: “Ta vẫn chưa đến mức đó”.
Không phải hắn tự hạ mình.
Đại đạo chí giản trong lòng hắn, ngoài mấy vị kiếm tu trong nhà ra, ít nhất cũng phải kiếm tu cấp bậc như Phục Võ và Diệp Tu Nhiên mới được tính, không chỉ thực lực mà còn cả thái độ của họ về kiếm đạo.
Mà hắn… tự hỏi chính mình, mấy năm nay hắn học mỗi nơi một ít, thực sự hơi phức tạp, hơn nữa trong tâm cảnh, gọi người và không gọi người cũng liên tục lặp lại, thực sự không được coi là thuần khiết, đại đạo chí giản.
Khoảng thời gian này, bên ngoài không còn đánh đấu giết chóc, không còn vĩnh viễn, cũng không còn kẻ thù mạnh không bao giờ có thể đánh bại được nữa...
Cảm giác này thực sự rất tuyệt.
Đồng thời hắn cũng có thể thật sự bình tĩnh lại, suy ngẫm về bản thân trước đây.
Trước đây hắn làm không tốt không có vấn đề gì, tuổi trẻ có ai không ngốc vài lần?
Bây giờ làm tốt là được rồi.
Lúc này An Mộc Cẩn đột nhiên cúi đầu thật sâu trước Diệp Quân: “Diệp huynh, ta muốn đi theo huynh học kiếm”.
Y biết hôm nay mình đã gặp được cao nhân rồi.
Diệp Quân gạt mọi suy nghĩ, nhìn An Mộc Cẩn, cười đáp: “Được”.
An Mộc Cẩn do dự một chút rồi nói: “Diệp huynh, ta hơi tò mò vì sao huynh lại đồng ý giúp ta?”
Diệp Quân cười: “Hai lý do, một là huynh rất tốt, vũ trụ Quan Huyên nên có thêm những người chính trực như huynh”.
An Mộc Cẩn nhìn Diệp Quân: “Huynh hy vọng vũ trụ Quan Huyên có thêm những người như ta ư?”
Diệp Quân gật đầu: “Ừm”.
An Mộc Cẩn hơi khó hiểu: “Tại sao?”
Diệp Quân đáp: “Thêm những người chính trực như huynh, vũ trụ Quan Huyên sẽ trở nên tốt hơn, phải không?”
An Mộc Cẩn lập tức trở nên kính cẩn, Diệp huynh này quả là vĩ đại!
An Mộc Cẩn lại hỏi: “Lý do thứ hai là gì?”
Diệp Quân cười: “Ta đã từng được người của nhà họ An giúp đỡ, bây giờ ta giúp huynh… coi như là có qua có lại!”
An Mộc Cẩn hơi thắc mắc: “Nhà họ An ta có người từng giúp Diệp huynh ư?”
Diệp Quân gật đầu: “Ừm”.
An Mộc Cẩn muốn nói lại thôi.
Diệp Quân cười: “Sau này có cơ hội huynh sẽ biết thôi, bây giờ ta không thể nói cho huynh được”.
An Mộc Cẩn cười: “Được!”
Nói rồi y cúi đầu thật sâu trước Diệp Quân: “Vậy sau này ta sẽ gọi Diệp huynh là sư phụ nhé…”
Diệp Quân cười: “Hãy cứ gọi ta là Diệp huynh đi!”
An Mộc Cẩn chần chừ một chút rồi gật đầu: “Được”.
Nói rồi y mỉm cười: “Diệp huynh, với thực lực hiện giờ của huynh, sợ rằng trong thế hệ trẻ này chẳng có ai là đối thủ của huynh nữa…”
Diệp Quân cười to, nói trong lòng: “Tháp gia, chúng ta ở lại đây thêm một thời gian đi”.
Tiểu Tháp khó hiểu: “Tại sao?”
Diệp Quân nhẹ giọng đáp: “Cuối cùng ta cũng có thể ra vẻ được rồi”.
Tiểu Tháp: “…”
Chương 2183: Được đào tạo trước
Cuối cùng cũng được thể hiện!
Câu nói này của Diệp Quân có hơi chua xót.
Những năm này ở bên ngoài hầu như cứ năm ngày ba bữa, hắn lại bị đánh, kẻ thù lúc nào cũng mạnh hơn hắn rất nhiều.
Thể hiện?
Mơ đi!
Sau khi về địa bàn vũ trụ Quan Huyên của mình, cuối cùng hắn cũng được thể hiện.
Nhưng dường như cũng chỉ có vậy!
Diệp Quân bật cười lớn.
Diệp Quân không dạy cho An Mộc Cẩn kiếm đạo của mình mà cho y một truyền thừa kiếm đạo khác, bởi vì hắn không nghĩ là thành tựu kiếm đạo hiện giờ của mình có thể làm được thầy của người khác, có thể lập đạo truyền thừa, hắn thấy bây giờ mình vẫn chưa đủ tư cách, đương nhiên chỉ dạy một chút thôi thì vẫn được.
Mà trong quá trình được Diệp Quân chỉ dạy, An Mộc Cẩn lại càng ngưỡng mộ kính nể Diệp Quân, bởi vì Diệp Quân luôn có thể chỉ ngay ra vấn đề trước mắt của y, đồng thời còn có thể sửa lại được.
Quá kinh khủng!
An Mộc Cẩn thật sự tâm phục khẩu phục, đương nhiên y càng thấy may mắn vì mình đã gặp được cao nhân tuyệt thế như này.
Sau khi chỉ dạy cho An Mộc Cẩn xong thì trời cũng tối, Diệp Quân rời khỏi núi sau, buổi tối là thời gian Dương Dĩ An học bài.
Dương Dĩ An đã ôm sách chờ hắn ở cửa trạch viện.
Thấy Diệp Quân đến, trên mặt Dương Dĩ An nở một nụ cười.
Diệp Quân ngồi xuống bên cạnh Dương Dĩ An, cô bé lập tức mở quyển sách cổ trong tay ra, chỉ vào một đoạn: “Vừa nãy ta đọc đến đoạn này không hiểu lắm…”
Diệp Quân nhìn chỗ Dương Dĩ An chỉ, mỉm cười nói: “Núi không thể từ chối mầm nhỏ nên mới cao lớn được như vậy; Sông lớn không chê suối hẹp nên mới có thể mênh mông… Con đường tu luyện cũng như vậy, mỗi một điều nhỏ nhặt trong cuộc sống cũng là một kiểu tu hành…”
Dương Dĩ An chợt nghiêng đầu nhìn Diệp Quân, không nói gì.
Dưới ánh trăng.
Hai người ngồi cạnh nhau, một người tập trung đọc sách, người kia tập trung giảng dạy.
Ngày hôm sau.
Sáng sớm, Diệp Quân đã được mời đến Tông Chủ Các, vừa vào Tông Chủ Các, hắn đã gặp Việt Kỳ và Ngu Ngưng.
Việt Kỳ nhìn Diệp Quân: “Ngươi là Diệp Dương?”
Diệp Quân gật đầu: “Phải”.
Việt Kỳ nhìn hắn không nói gì, một luồng uy áp vô hình ập tới.
Diệp Quân đứng yên bất động.
Đột nhiên, Việt Kỳ biến mất tại chỗ.
Diệp Quân cau mày, với thực lực hiện giờ của mình, hắn không thể tránh được nhát kiếm này, cũng không thể đỡ được, vì thế hắn lựa chọn không phản kháng.
Bởi vì hắn không cảm nhận được sát ý trong nhát kiếm này.
Kiếm của Việt Kỳ dừng lại khi cách lông mày của Diệp Quân nửa tấc, mà vẻ mặt Diệp Quân bình tĩnh như nước, không chút dao động.
Thấy vậy, Ngu Ngưng nhìn Diệp Quân thật sâu.
Việt Kỳ nhìn Diệp Quân: “Vì sao không tránh?”
Diệp Quân lắc đầu: “Không tránh được”.
Việt Kỳ nhìn thẳng vào Diệp Quân hồi lâu rồi thu kiếm: “Rốt cuộc ngươi là ai?”
Diệp Quân cười nhẹ: “Diệp Dương”.
Việt Kỳ lại hỏi: “Thân phận thật sự”.
Diệp Quân vẫn đáp: “Diệp Dương”.
Việt Kỳ nhìn hắn chăm chú.
Diệp Quân suy nghĩ một lúc rồi bảo: “Việt tông chủ, bà sợ ta gây bất lợi cho Kiếm Tông hay là gây bất lợi cho thư viện?”
Việt Kỳ nhìn hắn không nói gì.
Diệp Quân nghiêm túc nói:”Ta chỉ muốn một nền tảng, Kiếm Tông và thư viện là nền tảng ta muốn, chỉ vậy thôi”.
Việt Kỳ nhìn vào mắt Diệp Quân một lúc rồi mới khẽ gật đầu: “Được”.
Nói rồi bà ta nhìn Ngu Ngưng bên cạnh: “Lát nữa Ngu Ngưng sẽ giới thiệu cho ngươi một số thiên tài và yêu nghiệt, còn nữa, bắt đầu từ bây giờ ngươi, Phó Cát và Trúc Tân đều có thể dùng phòng tu luyện cấp cao nhất của Kiếm Tông, tất cả tài nguyên tu luyện của các ngươi đều do Kiếm Tông cung cấp, vũ khí, công pháp, Kiếm Tông có, các ngươi cứ việc chọn”.
Diệp Quân gật đầu: “Được!”
Đây là điều hắn cần nhất bây giờ.
Việt Kỳ nói: “Đi đi!”
Diệp Quân và Ngu Ngưng ra khỏi đại điện, sau khi ra ngoài, vẻ mặt Ngu Ngưng lạnh như băng, không có cảm xúc.
Diệp Quân cũng không nói gì.
Cứ thế, hai người im lặng đi một lúc, Ngu Ngưng bỗng dừng lại quay người nhìn Diệp Quân, sau đó ném cho hắn một quyển trục: “Trong này có thông tin của thiên tài hàng đầu các châu lớn, ngươi có thể xem của Nam Châu kỹ hơn, đối thủ mạnh nhất của chúng ta lần này là Nam Châu”.
Nói xong cô ấy quay người rời đi.
Diệp Quân đột nhiên gọi: “Ngu cô nương”.
Ngu Ngưng nhìn hắn, Diệp Quân cười: “Có thể nói cho ta thêm về Nam Châu không?”
Ngu Ngưng im lặng một hồi mới gật đầu: “Nam Châu có hai thiên tài yêu nghiệt, một là Diệp Thần của nhà họ Diệp, hai là Viện trưởng Võ Viện của thư viện Quan Huyên Nam Châu Tiêu Linh Võ, một người là thiên tài kiếm đạo, một người là thiên tài võ đạo, cảnh giới của cả hai hiện tại đều là Tuế Nguyệt Tiên, còn sức chiến đấu thế nào thì vẫn chưa biết”.
Diệp Quân hơi tò mò: “Diệp Thần của nhà họ Diệp? Là gia tộc của Viện trưởng ư?”
Ngu Ngưng gật đầu: “Phải”.
Diệp Quân cau mày, dường như hắn chưa từng nghe cái tên này bao giờ.
Ngu Ngưng nói tiếp: “Diệp Thần này rất không đơn giản, nghe nói có một sư phụ bí ẩn, nhưng người đó là ai thì không tra ra được. Tiêu Linh Võ kia cũng không đơn giản, được mệnh danh là người có võ đạo chỉ đứng sau An Khinh Hàn trong lịch sử vạn châu, Võ Viện của tổng viện đã bắt đầu đào tạo trước, giống như Diệp Trúc Tân vậy”.
Diệp Quân nhìn Ngu Ngưng: “Đào tạo trước?”
Ngu Ngưng gật đầu: “Một số thiên tài xuất sắc sẽ được tổng viện chú ý, không chỉ được chú ý, còn được các phe phái lớn chú ý…”
Nói đến đây, cô ấy đột nhiên dừng lại.
Diệp Quân tò mò: “Thư viện có phe phái ư?”
Ngu Ngưng không nói gì.
Chương 2184: Có phải chúng ta từng gặp nhau không?
Diệp Quân lại hỏi: “Ngu cô nương, có thể nói cho ta được không? Ta rất muốn biết thư viện có những phe phái nào?”
Ngu Ngưng nhìn hắn: “Không cần nói, ngươi yêu nghiệt như thế này, không lâu nữa, bọn họ sẽ đến tìm ngươi thôi”.
Diệp Quân cạn lời.
Ngu Ngưng nói tiếp: “Ngoài Nam Châu, Vân Châu cũng có một thiên tài, người này thể võ song tu, tên là Hám Vân Sơn, đằng sau có đại lão bí ẩn, cụ thể là ai thì cũng không biết, thực lực không thể xem thường”.
Diệp Quân khẽ gật đầu: “Ta hiểu rồi”.
Ngu Ngưng lại nói: “Thành tựu kiếm đạo của ngươi rất cao, nhưng cảnh giới lại quá thấp, thời gian này ngươi phải nghĩ cách nâng cao cảnh giới đi. Còn nữa, đừng đánh giá thấp mấy người ta nói, bởi vì họ không chỉ có thiên phú mà phía sau đều có cảnh giới bí ẩn chỉ dạy, sức chiến đấu không phải người bình thường có thể so sánh được, hiểu không?”
Diệp Quân gật đầu: “Cảm ơn cô đã nhắc nhở”.
Tuy hắn tự tin vào bản thân nhưng cũng sẽ không đánh giá thấp người khác, chủ yếu là sợ lật thuyền trong mương, nếu thua mấy tên thế hệ trẻ này thì đúng là không còn mặt mũi nào khôi phục thân phận nữa.
Ngu Ngưng nói: “Đi, ta đưa ngươi đến nơi tu luyện”.
Nói xong cô ấy ngự kiếm bay đi.
Diệp Quân thầm nhẩm niệm rồi cũng ngự kiếm bay theo Ngu Ngưng đến một tinh không.
Họ vừa vào tinh không, từng trận pháp dịch chuyển đã xuất hiện trước mặt hắn và Ngu Ngưng.
Ngu Ngưng nói: “Chọn một đi”.
Diệp Quân gật đầu: “Được”.
Nói xong hắn đi vào trận pháp dịch chuyển gần nhất, vừa vào hắn đã được đưa tới một nơi đặc biệt.
Linh khí ở đây gấp mười lần bên ngoài!
Diệp Quân nhếch miệng: “Vừa đủ để tu luyện”.
Những ngày tiếp theo, ban ngày Diệp Quân tu luyện và chỉ dạy kiếm đạo cho An Mộc Cẩn, tối đến thì dạy Dương Dĩ An học.
Điều đáng nói là thực ra hiện giờ Dương Dĩ An đã đạt đến cảnh giới Tiên Thiên.
Một tháng sau, tu luyện ở nơi đặc biệt đó, lại thêm linh tinh, hắn cũng đã đạt tới cảnh giới Thiên Pháp, có thể nói tốc độ đột phá hiện giờ của hắn vô cùng nhanh, đến Việt Kỳ và Ngu Ngưng cũng kinh ngạc, thật ra hắn vẫn cố ý kìm lại, bởi vì hắn muốn vững vàng hắn trong mỗi cảnh giới, nếu không còn có thể nhanh hơn nữa.
Thiên phú của hắn cực kỳ cao, trước đây hắn cũng đã từng đi qua nên tu luyện cảnh giới đối với hắn không quá khó khăn.
Thời gian trôi qua rất nhanh, chớp mắt lại một tháng nữa đã trôi qua.
Cuộc thi Vạn Châu đang đến gần!
Còn ba ngày nữa là tới cuộc thi Vạn Châu, cả Thanh Châu đều trở nên náo nhiệt, mỗi ngày trận pháp dịch chuyển của Thanh Châu đều quá tải…
Những người đến đều là thiên tài của các châu, còn có những người đến xem chiến.
Thanh Châu sôi động hơn bao giờ hết!
Để ngăn chuyện ngoài ý muốn xảy ra, thậm chí thư viện Thanh Châu còn xin tổng viện điều Quan Huyên Vệ tới giữ trật tự.
Giữa tinh không, Diệp Quân ra khỏi trận pháp dịch chuyển, hắn hít sâu một hơi, một luồng khí mạnh mẽ tuôn ra từ cơ thể hắn.
Bây giờ hắn đã đạt tới cảnh giới Nhân Tiên!
Trong thời gian tu luyện này, hắn đã có những tiến bộ lớn trong cảnh giới.
Tiếc rằng kiếm ý Trật Tự của hắn vẫn luôn chỉ là cấp bậc kiếm tu, không tiến bộ, hơn nữa hắn cũng không thể cố ý nâng cao…
Đột nhiên Diệp Quân ngự kiếm biến mất tại chỗ, hắn đến trạch viện của mình, Dương Dĩ An vội buông quyển sách trong tay xuống, chạy đến trước mặt hắn cười bảo: “Nghe nói thời gian này cả Thanh Châu đều vô cùng náo nhiệt, chúng ta đi dạo quanh có được không?”
Diệp Quân cười: “Được”.
Dương Dĩ An cười vui vẻ, cực kỳ phấn khởi.
“Diệp ca!”
Lúc này một giọng nói đột nhiên vang lên.
Diệp Quân quay đầu lại nhìn thì thấy Phó Cát chầm chậm đi tới, sau khi được Kiếm Tông đào tạo, bây giờ Phó Cát đã đạt tới cảnh giới Đạo Tiên, chỉ sau An Mộc Cẩn và Diệp Trúc Tân ở cảnh giới Tuế Nguyệt Tiên.
Phó Cát nhìn Diệp Quân và Dương Dĩ An, cười hỏi: “Hai người định đến Thanh Châu à?”
Diệp Quân gật đầu cười đáp: “Phải, đến đó chơi”.
Phó Cát vội nói: “Vậy tới nhà ta chơi đi? Mẹ ta vẫn luôn nói muốn được tiếp đón mọi người”.
Diệp Quân và Dương Dĩ An nhìn nhau, Diệp Quân đáp: “Được!”
Thấy Diệp Quân đồng ý, Phó Cát rất hưng phấn: “Đi thôi Diệp ca”.
Nói xong y ngự kiếm biến mất ở cuối bầu trời.
Diệp Quân mỉm cười, sau đó cũng dẫn Dương Dĩ An ngự kiếm bay đi.
Thành Thanh Châu.
Trong một căn nhà đơn sơ, Diệp Quân và Dương Dĩ An ngồi cạnh nhau, trên bàn bày đầy đồ ăn có thịt có rau, vô cùng phong phú, còn có cả bánh bao hấp.
Trước mặt họ là một người phụ nữ trung niên.
Người phụ nữ nhìn Diệp Quân và Dương Dĩ An: “Có phải chúng ta đã từng gặp nhau rồi không?”
Diệp Quân không nói gì.
Dương Dĩ An cũng không lên tiếng.
Chương 2185: Là lỗi của ta
Diệp Quân và Dương Dĩ An như ngồi bàn chông.
Khi xưa họ từng cướp bánh bao của người khác.
Nhất là Dương Dĩ An, tay trái ôm chặt cánh tay Diệp Quân, cúi đầu không nói gì.
Bởi vì cô bé không chỉ cướp một lần mà là rất nhiều lần.
Thấy vẻ mặt người phụ nữ và Phó Cát hơi nghiêm nghị, Diệp Quân cười: “Hình như chưa gặp bao giờ!”
Thím Kiều cười: “Vậy có lẽ là ta nhớ nhầm rồi”.
Nói rồi bà ấy đột nhiên kéo Phó Cát đang ngồi bên cạnh đứng lên, sau đó quỳ trước Diệp Quân và Dương Dĩ An.
Diệp Quân vội vàng đứng lên, nâng lòng bàn tay, một lực nhẹ nhàng nâng hai người dậy.
Diệp Quân sửng sốt: “Thím Kiều, thím làm gì vậy?”
Thím Kiều nghiêm túc nói: “Diệp công tử, Phó Cát nhà ta nói với ta nó có thể đại diện cho Thanh Châu xuất chiến hoàn toàn là nhờ cậu, nếu không có cậu thì không có nó… Ta chỉ là một người phụ nữ, không hiểu gì về người tu luyện, ta… ta lạy cậu”.
Nói xong bà ấy lại định quỳ xuống, nhưng được kiếm ý của Diệp Quân ngăn lại, không thể quỳ xuống.
Diệp Quân cười: “Thím Kiều, không cần phải vậy”.
Nói rồi hắn nhìn Phó Cát bên cạnh, Phó Cát vội đỡ thím Kiều dậy, nhẹ giọng hỏi: “Mẹ, chúng ta ăn cơm đã nhé?”
“Ừ, ăn cơm thôi!”
Thím Kiều hoàn hồn lại, vội gật đầu: “Đúng đúng, ăn cơm đã… Nào nào, đây là bánh bao hôm nay ta vừa mới hấp, dùng loại thịt ngon nhất đấy, mấy đứa nếm thử đi…”
Nói xong bà ấy đẩy một lồng bánh bao hấp tới trước mặt Diệp Quân và Dương Dĩ An.
Diệp Quân và Dương Dĩ An nhìn nhau, cuối cùng mỗi người lấy một cái…
Sau khi ăn xong, Diệp Quân và Dương Dĩ An rời đi.
Thím Kiều rất vui, bởi vì Diệp Quân và Dương Dĩ An ăn hết sạch đồ ăn bà ấy nấu, không chỉ vậy, khi rời đi còn cầm theo mấy cái bánh bao đi”.
Thím Kiều vừa dọn bàn vừa nói: “Tiểu Cát, bạn của con là nhân vật lớn đấy”.
Phó Cát nhìn thím Kiều: “Mẹ?”
Thím Kiều mỉm cười: “Chỉ là trực giác của mẹ thôi, con có thể được cậu ấy coi trọng là phúc của nhà họ Phó chúng ta. Mẹ không được đọc nhiều sách, nhưng mẹ hiểu một điều, sống trên đời thì phải biết ơn, sau này con phải cố gắng báo đáp người ta, biết chưa?”
Phó Cát gật đầu: “Con hiểu rồi”.
Nói rồi y nhìn thím Kiều: “Mẹ, chuyện của mẹ và chú… bán thịt, nên tìm thời gian tổ chức đi”.
Thím Kiều hơi giật mình.
Phó Cát nhẹ giọng: “Mấy năm nay nếu không có sự giúp đỡ của chú bán thịt thì chưa chắc mẹ con chúng ta đã có cuộc sống như bây giờ”.
Thím Kiều im lặng cúi đầu, nước mắt tuôn rơi.
Sao bà ấy lại không hiểu tâm ý của người bán chứ?
Nhưng bà không dám, một là sợ Phó Cát chịu tủi thân, hai là không muốn liên lụy người ta, mà lúc đó Phó Cát cũng có chút mâu thuẫn với bán thịt, vậy nên bà mới không dám nghĩ sâu xa chuyện này bao giờ, nhưng bà không ngờ Phó Cát lại nói như vậy…
Phó Cát nhìn ra ngoài cửa, ở đó, chú bán thịt cởi trần đang trốn sau cửa lén nhìn vào bên trong…
Phó Cát cười: “Chú bán thịt, chú vào đi”.
Chú bán thịt do dự một lát rồi mới vào, cười ngượng ngùng: “Tiểu Cát… Ta nghe nói cháu sắp đại diện cho Thanh Châu tham gia cuộc thi Vạn Châu à?”
Phó Cát gật đầu: “Vâng”.
Chú bán thịt lập tức giơ ngón tay cái lên: “Lợi hại, lợi hại!”
Phó Cát bỗng tiến lên trước mặt ông ấy, lấy ra một lọ đan dược: “Chú bán thịt, đây là đan dược ta mang từ Kiếm Tông về, có thể chữa bệnh thương hàn của chú…”
Chú bán thịt sững sờ tại chỗ, không biết phải làm gì.
Thím Kiều đá ông ấy: “Còn ngây ra đó làm gì?”
Chú bán thịt vội nhận lấy lọ đan dược, tay hơi run: “Tiểu Cát…”
Phó Cát bảo: “Hai người tìm thời gian tổ chức đi”.
bán thịt vẫn hơi ngơ ngác: “Tổ… Tổ chức gì?”
Thím Kiều trừng mắt nhìn chú bán thịt, sau đó nhìn Phó Cát cười: “Không vội, khi nào con tham gia cuộc thi Vạn Châu xong thì chúng ta sẽ tổ chức…”
Phó Cát gật đầu: “Được, khi đó con sẽ đích thân tổ chức cho hai người”.
Thím Kiều càng cười rạng rỡ hơn.
Nhưng chú bán thịt vẫn hơi ngơ ngác…
Sau khi Diệp Quân và Dương Dĩ An rời khỏi nhà Phó Cát, hai người đi trên đường, Dương Dĩ An ăn bánh bao, đang ăn bỗng nhiên cô bé dừng lại.
Diệp Quân nhìn cô bé cười hỏi: “Sao thế?”
Dương Dĩ An ngẩng đầu nhìn Diệp Quân: “Hình như bánh bao này ngon hơn trước đây rất nhiều”.
Diệp Quân cắn một miếng bánh bao, cười: “Đúng là ngon hơn rất nhiều”.
Dương Dĩ An cúi đầu, khẽ nói: “Trước đây ta luôn ăn trộm bánh bao của bà ấy là vì ta biết bà ấy sẽ không bao giờ báo qua… Ta… Ta sai rồi…”
Diệp Quân xoa đầu Dương Dĩ An: “Không phải lỗi của muội, là lỗi của thời đại này, là lỗi của ta”.
Ầm!
Dứt lời, kiếm Trật Tự trong nhẫn không gian của Diệp Quân bỗng rung chuyển dữ dội, trong nhẫn không gian phát ra tiếng kiếm ngân.
Kiếm ý Trật Tự của hắn đã thăng cấp lên cảnh giới Kiếm Tôn.
Thăng cấp cảnh giới!
Diệp Quân im lặng.
Lúc này hắn chợt hiểu thì ra kiếm ý của hắn có liên quan tới tâm cảnh và trật tự.
Dương Dĩ An bỗng quay đầu lại nhìn Diệp Quân, nghi hoặc hỏi: “Lỗi của huynh?”
Diệp Quân gạt mọi suy nghĩ, mỉm cười: “Đương nhiên, nếu ta gặp muội sớm hơn thì muội sẽ không phải khổ thế này”.
Dương Dĩ An ngơ ngác.
Diệp Quân xoa đầu cô bé: “Phía trước náo nhiệt quá, chúng ta đi xem đi”.
Nói xong hắn kéo Dương Dĩ An đi về phía trước.