Mục lục
Hậu Duệ Kiếm Thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 3096: Chư thần hạ giới

Ở Thần Khư Chi Địa, Diệp Quân gọi ý kiếm xuất hiện. Hắn động tâm niệm, nó đã run lên, thả ra vạn đạo.

Hắn đã tu tập thứ này trong lúc nhận truyền thừa, nên bây giờ nó cùng hòa vào trong kiếm.

Kiếm lại run lên, vạn đạo hợp nhất.

Kiếm đạo vô địch.

U u u!

Tiếng kiếm minh vang khắp nơi.

"Chúc mừng!"

Ông lão áo trắng lại xuất hiện, hớn hở nói: “Dung hợp được vạn đạo trong thời gian ngắn như vậy, đúng là thiên tài”.

Diệp Quân: “Đều nhờ ơn dạy bảo của các vị tiên hiền”.

Sở dĩ hắn có thể dung hợp vạn đạo, nâng cao kiếm ý là nhờ có họ dốc lòng truyền thụ.

Ông lão: “Chúng ta đi gặp Đế Chủ thôi”.

Diệp Quân: “Được”.

Rồi nhìn xung quanh: “Vị Cổ huynh kia...”

Ông lão cười: “Ta vừa đi hỏi, gã nói không có hứng thú, đang tự nghiên cứu cách chiến đấu”.

Diệp Quân cười: “Thế thì thôi vậy”.

Ông lão dẫn hắn cùng biến mất, xuất hiện ở vùng hư không khác.

Diệp Quân nhíu mày.

Nơi này không phải thời không ban nãy...

Hắn ngạc nhiên hỏi: “Đây là điểm giao Hư Chân sao tiền bối?"

Ông lão: “Chính là lối vào nơi ấy”.

Diệp Quân: “Đế Chủ tiền bối đang ở đây?"

Ông lão gật đầu.

Diệp Quân thấy một người đàn ông mắt vàng với cơ thể tản ra những tia sáng vàng kỳ dị.

Lơ lửng phía trên ông ta là một pháp án hoàng kim, hiên ngang chắn trước lối vào điểm giao Hư Chân.

Người này chính là Đế Chủ.

Cổ Đạo Thiên.

Ông lão khom lưng hành lễ: “Tham kiến Đế Chủ”.

Diệp Quân lại không ngờ lại chính là người này - là vị tiên hiền từng luận đạo với hắn ở Thần Khư Chi Địa.

Cổ Đạo Thiên mỉm cười: “Chúc mừng. Sức mạnh của ngươi ít nhất đã đến tám phần Chân, thêm huyết mạch nữa thì có thể đánh với cường giả chín phần”.

Diệp Quân: “Phải cảm ơn các tiền bối đã giúp đỡ”.

Cổ Đạo Thiên lắc đầu: “Nhờ thiên phú đáng sợ của ngươi. Dù sao ngươi cũng đã đến bình cảnh, chỉ cần một cơ hội thôi”.

Ông ta ngẩng đầu nhìn pháp ấn án trước lối vào, gọi một cái ấn vàng xuất hiện trong tay.

Nó tỏa ra ánh sáng vàng ùa vào cơ thể ông ta, từ đó tuôn vào trận pháp của pháp ấn nơi lối vào kia.

Diệp Quân không hiểu gì.

Cổ Đạo Thiên: “Năm xưa ta dùng thứ này để phong ấn lối vào điểm giao Hư Chân mới khiến cho bọn Thần kia không còn đường về, bọn ở trên cũng không xuống được”.

Diệp Quân hết hồn: “Nơi này là do tiền bối phong ấn?"

Cổ Đạo Thiên gật đầu: “Chính nó ngăn bọn Thần đi xuống, nhưng không có tác dụng với sinh linh yếu ớt”.

Ông ta nói với Diệp Quân: “Ta vẫn luôn duy trì nó nhiều năm qua, đến nay tâm huyết không còn, không thể tiếp tục”.

Diệp Quân: “...”

Cổ Đạo Thiên nhìn cái ấn: “Thế nhân ai cũng muốn có nó, ai lại ngờ rằng nó chính là thứ gây họa đâu?"

Diệp Quân khó hiểu: “Tiền bối, thần vật này là...”

"Ấn Thần Linh”.

Cổ Đạo Thiên đáp: “Đến từ ngoại vực điểm giao Hư Chân, nhưng thật ra ta cũng không chắc. Nó mang theo ý chí của thần linh, ai sử dụng sẽ nhận được sức mạnh to lớn, nhưng nó phải trở thành tín ngưỡng của ngươi, để ý chí của nó làm chủ ý chí của ngươi. Nói cách khác, muốn có được sức mạnh đó, ngươi phải thần phục nó”.

Ông ta mỉm cười: “Nó khá giống với Trật Tự Đạo của ngươi, nhưng của ngươi lại không cưỡng chế”.

Diệp Quân hạ giọng: “Chẳng lẽ chủ nhân của ấn này cũng tu Đạo Trật Tự?"

Cổ Đạo Thiên lắc đầu: “Ta đâu biết”.

Ông ta nhìn phong ấn trên cao: “Vốn ta có thể tiếp tục mười năm nữa, nhưng bây giờ ta cảm nhận được Chủ nhân bút Đại Đạo đang phá nó đi. Lợi hại thật, kết giới pháp trận Ấn Thần Linh mà cũng phá được”.

Diệp Quân vội nói: “Tiền bối à...”

"Diệp công tử”.

Cổ Đạo Thiên ngắt lời hắn đầy nghiêm túc: “Đừng để chư thần hạ giới…”

Rồi ông ta chợt bốc cháy.

Ông lão áo trắng tái mặt, vội vàng quỳ xuống lắp bắp: “Đế Chủ”.

Cổ Đạo Thiên: “Diệp công tử, ta tặng Ấn Thần Linh và vận khí nước Cổ Thần cho ngươi. Thế giới này và cô nương kia... cũng nhờ ngươi...”

Những tia sáng vàng trên người ông ta dâng trào rồi ùa về phía Diệp Quân như thủy triều.

Cái ấn vàng kia cũng chầm chậm bay tới.

Cổ Đạo Thiên thì hóa thành tia sáng lao vào pháp trận phong ấn.

Ông ta đang hiến thân tế trận.

Vào lúc lựa chọn Diệp Quân, ông ta cũng biết hắn chỉ có một cơ hội chiến thắng duy nhất, đó là giữ cho phong ấn tồn tại. Khi ấy chư thần mới không thể hạ giới, mà các thần đang ở nơi đây cũng không thể nào khôi phục sức mạnh.
Chương 3097: Khó hiểu

Lúc Cổ Đạo Thiên thiêu đốt cả thân xác lẫn thần hồn rồi lao vào trận pháp, Diệp Quân sững sờ tại chỗ, hắn không ngờ rằng vị tiền bối mà hắn chỉ mới gặp hai lần lại quyết đoán như vậy…

Tất nhiên hắn cũng hiểu được ý đồ của đối phương.

Trận chiến này không thể khiến những người được gọi là “Thần” ở trên đó xuống, nếu không phe của họ không có cơ hội chiến thắng, cho dù nước Cổ Thần thời kỳ hoàng kim cũng chắc chắn sẽ không thể ngăn chặn toàn bộ điểm giao Hư Chân chứ đừng nói là nước Cổ Thần hiện tại.

Không thể không thể khiến “Thần” ở trên xuống, hơn nữa phong án này còn phải tồn tại, trấn áp những Thần bị phong ấn ở đó ở đây…

Đương nhiên, cho dù là hắn hay Cổ Đạo Thiên đều hiểu thì việc này cũng rất khó khăn, bởi vì có thêm chủ nhân Bút Đại Đạo, phong ấn này… chưa chắc có tác dụng.

Nhưng với Cổ Đạo Thiên, gã đã không còn lựa chọn nào khác.

….

Trong hư không, chủ nhân Bút Đại Đạo đang phá trận pháp như cảm nhận được điều gì đó, ngẩng phắt đầu lên, tận cuối tầm mắt ông ta chính là phong ấn màu vàng đó.

Nhìn thấy Cố Đạo Thiên hiến thân cho trận pháp, chủ nhân Bút Đại Đạo chợt nheo mắt lại, ông ta không ngờ Cố Đạo Thiên lại liều mạng như vậy, hiến thân cho trận pháp.

Sau khi Cổ Đạo Thiên hy sinh cơ thể của mình cho trận pháp, trận pháp vốn đã yếu ớt bỗng phát ra ánh sáng rực rỡ, bao trùm thế giới.

Trận pháp mạnh hơn.

Khu vực Cổ Thần, tiếng gầm gừ của rất nhiều “Thần” bỗng vang vọng.

Họ vốn là có hi vọng, vì biết Cố Đạo Thiên không thể trụ được bao lâu, cho nên họ không ngừng kiên trì, vì họ có hy vọng được thoát ra, nhưng họ không ngờ rằng lúc này Cố Đạo Thiên lại hiến thân mình cho trận pháp.

Tia hy vọng cuối cùng cũng tiêu tan vào giây phút này.

Trong phút chốc, cả khu vực Cổ Hư vang lên vô số tiếng gầm, trời đất rung chuyển dữ dội, như thể mọi thứ sắp bị hủy diệt.

Những người dân sống ở khu vực Cổ Hư đều ngẩng đầu lên, hoảng sợ bất an, trong mắt họ đầy vẻ lo sợ.

Họ biết bên ngoài nguy hiểm, nhưng trước đó chưa từng xuất hiện sự việc chấn động như vậy…

Thôn Nguyên.

Tất cả dân làng đều tụ lại một chỗ, họ bất an nhìn xung quanh, ánh mắt đầy vẻ lo sợ.

Trưởng thôn Nguyên Phiên dẫn đầu liên tục trấn an mọi người…

Nguyên Chấn và Tần Liên cũng ở trong đám người đó, vẻ mặt họ cực kỳ nghiêm túc, vì họ biết sắp xảy ra chuyện gì.

Hai người nhìn nhau, đều cười gượng.

Vốn dĩ muốn sống ở đây thật tốt, nhưng giờ xem ra không thể làm vậy được nữa.

Hai người cùng nhìn Nguyệt Nhi, Nguyệt Nhi rất nhát gan, ôm chặt lấy cánh tay Tần Liên.

Nguyên Chấn truyền âm bằng huyền khí: “Chúng ta có thể chết, nhưng không thể để Nguyệt Nhi chết ở đây”.

Tần Liên gật đầu, ánh mắt trở nên kiên định.

Lúc này Nguyệt Nhi bỗng nói nhỏ: “Cha, mẹ… vị công tử đó sẽ đến cứu chúng ta chứ?”

Tần Liên và Nguyên Chấn nhìn nhau, Tần Liên lắc đầu cười nói: “Nhóc con, vị công tử kia cũng không phải người bình thường… Người như hắn cho dù có ở điểm giao Hư Chân thì cũng là người sáng chói nhất… Sao hắn có thể quan tâm đến một người phàm như chúng ta được?”

Vẻ mặt Nguyệt Nhi trở nên thất vọng, hơi cúi đầu xuống.

Hai người biết rõ suy nghĩ của cô bé, Tần Liên xoa đầu Nguyệt Nhi: “Có phải con thích Diệp công tử không?”

Mặt Nguyệt Nhi đỏ bừng, cô ấy lắc đầu: “Con chỉ cảm thấy… hắn rất mạnh…”

Tần Liên cười nói: “Diệp công tử đó có lai lịch không tầm thường, hơn nữa bản thân hắn cũng là yêu nghiệt, người này cho dù là ở toàn thế giới cũng là người vô cùng xuất sắc, chứ đừng nói ở đây… Nhưng Nguyệt Nhi cũng đừng tự ti, thân phận của con cũng không đơn giản”.

Nguyệt Nhi ngẩng đầu nhìn Tần Liên, mặt đầy vẻ khó hiểu.

Ngay lúc này, ngoài thôn bỗng có tiếng vó ngựa.

Mọi người đều nhìn ra bên ngoài, chỉ thấy một người đàn ông dẫn theo hàng trăm cận vệ Cổ Thần bước đến.

Người đàn ông đi đầu chính là Diệp Quân.

Nhìn thấy Diệp Quân, mắt Nguyệt Nhi sáng lên, cô ấy phấn khích nói: “Mẹ, là hắn…”

Tần Liên và Nguyên Chấn đều rất bất ngờ.

Diệp Quân bước vào trong thôn, hắn nhìn Nguyên Chấn: “Trưởng thôn…”

Nói rồi hắn lại nhìn Nguyệt Nhi cách đó không xa, mỉm cười nói: “Nguyệt Nhi cô nương, lại gặp nhau rồi”.

Nguyệt Nhi hơi cúi đầu xuống, gương mặt lộ ra vẻ vui mừng: “Ừm…”

Diệp Quân nói: “Nguyệt Nhi cô nương, trưởng thôn, các ngươi đi theo ta đi, nơi này đã không còn an toàn nữa”.

Nguyệt Nhi nghe Diệp Quân nói thế, bỗng cười rất tươi, cô ấy nắm lấy tay Tần Liên ở bên cạnh, phấn khích nói: “Mẹ, hắn nhớ tới chúng… chúng ta”.

Thấy con gái mình như thế, Tần Liên lắc đầu cười khổ.

Đương nhiên bà ta hơi ngạc nhiên, quay đầu nhìn Nguyên Chấn, Nguyên Chấn gật đầu, ông ta bước ra ngoài, sau đó lại nhìn Diệp Quân: “Diệp công tử, ngươi dẫn dân làng ở đây đi đi”.

Diệp Quân nhìn Nguyên Chấn: “Các ông không đi à?”

Nguyên Chấn lắc đầu.
Chương 3098: Vô hạn

Diệp Quân biết đối phương không phải người bình thường nên cũng không ép buộc, ngược lại nhìn Nguyệt Nhi, ngay lúc Nguyệt Nhi đang định lên tiếng, Tần Liên nói: “Diệp công tử, Nguyệt Nhi tự có nơi khác để đi”.

Diệp Quân im lặng một hồi rồi nói: “Có cần ta giúp không?”

Tần Liên lắc đầu.

Diệp Quân nhìn Nguyệt Nhi, Nguyệt Nhi nhìn Diệp Quân, lại nhìn Tần Liên, cô ấy do dự, sau đó nói: “Ta đi theo mẹ và cha, nhưng… cảm ơn ngươi…”

Diệp Quân mỉm cười nói: “Đừng khách sáo, cô bảo trọng”.

Nguyệt Nhi gật đầu: “Ừ”.

Diệp Quân xoay người rời đi.

Nguyệt Nhi bỗng nói: “Đợi… một chút”.

Diệp Quân dừng bước, quay đầu nhìn Nguyệt Nhi, Nguyệt Nhi hơi ngượng ngùng, nhưng vẫn lấy hết can đảm bước đến trước mặt Diệp Quân, lấy một cái bọc nhỏ từ trong ngực ra rồi đặt vào trong tay Diệp Quân: “Cái này… cho ngươi”.

Diệp Quân nhìn bọc nhỏ, trong đó là một đôi giày.

Hắn khá ngạc nhiên.

Nguyệt Nhi cúi đầu xuống, run giọng nói: “Bảo trọng…”

Diệp Quân mỉm cười nói: “Cảm ơn, cô cũng bảo trọng”.

Nói rồi hắn xoay người rời đi.

Chẳng mấy chốc hắn và các thân vệ Cổ Thần dẫn dân làng rời đi.

Sau khi đám người Diệp Quân rời đi, Tần Liên quay đầu nhìn Nguyên Chấn, Nguyên Chấn gật đầu, họ dẫn Nguyệt Nhi sang một bên, Tần Liên lấy một quyển trục ra, bà ta nhìn Nguyệt Nhi nói: “Nguyệt Nhi, viên đá quý mẹ đưa con trước kia đâu?”

Nguyệt Nhi vội lấy một chiếc vòng cổ bằng đá quý từ trong cổ áo ra, đó là một viên đá quý màu đen, có kích thước bằng ngón tay cái, được xuyên qua bằng một sợi dây gai rất bình thường, trên đó cũng có một viên hồ lô đường.

Nhìn thấy viên hồ lô đường, sắc mặt Nguyệt Nhi bỗng đỏ bừng.

Tần Liên cũng không nghĩ nhiều, ánh mắt phức tạp nhìn viên đá quý, khẽ xoa đầu Nguyệt Nhi, khẽ nói: “Nguyệt Nhi, lát nữa cha mẹ dẫn con về quê…”

“Về quê?”

Nghe thế Nguyệt Nhi chẳng hiểu gì cả.

Tần Liên gật đầu: “Ừ, nhà lúc trước của chúng ta…”

Nguyệt Nhi hơi lo lắng: “Mẹ…”

Tần Liên mỉm cười: “Đừng sợ, mẹ đi với con”.

Nói rồi bà ta bỗng bóp nát viên đá quý, một tia sáng lao lên trời, đi thẳng vào tận sâu trong điểm giao Hư Chân.

Cảnh tượng này khiến những người ở đó ngây người.

Một lúc sau, một giọng nói cực kỳ lạnh lùng bỗng vang lên từ sâu trong bầu trời: “Kẻ phản bội, ngươi còn dám chủ động liên lạc với Huyết Vực ta à… Hửm? Ngươi còn liên lạc với Thánh Địa? Ngươi muốn làm gì?”

Ở một bên khác, một tia thần thức cực mạnh rơi vào trên người Nguyên Chân từ cách đó vô số thời không.

Cường giả Thánh Địa.

Tần Liên nhìn thẳng vào tận sâu bầu trời: “Ta và Nguyên Chấn có tội đáng chết, nhưng Nguyệt Nhi vô tội… Mong lão tổ Thánh Địa và lão tổ Huyết Vực cứu nó về điểm giao Hư Chân…”

“Nực cười!”

Giọng của lão tổ Huyết Vực không giấu nổi sự tức giận: “Ngươi có biết ngươi đang nói cái gì không? Ngươi không màng đến thanh danh Huyết Vực ta, lén lút với một người Thánh Địa, còn sinh ra một đứa con gái, đã khiến cho Huyết Vực ta mất hết mặt mũi, bây giờ ngươi bảo bọn ta cứu nó... Ngươi điên rồi sao?”

Tần Liên nhìn chằm chằm tận sâu bầu trời: “Nguyệt Nhi là thần thể bẩm sinh”.

Thần thể bẩm sinh!

Không trung rơi vào trầm tư.

Cùng lúc đó, tất cả các “Thần” ở khu vực Cổ Khư đều nhìn sang trưởng thôn Nguyên.

Thần thể!

Những người được gọi là “Thần” như họ đã tu luyện hàng trăm triệu năm mới có thể tu luyện được “Thần thể”, mà thật ra “Thần thể” này là một cơ thể chứa đựng ý chí của thần mình…

Dĩ nhiên cũng có một kiểu người bẩm sinh đã có “ý chí Thần Minh”, tức là Thần thể bẩm sinh,

Người này cho dù có ở điểm giao Hư Chân thì cũng chỉ có trong truyền thuyết.

Họ không ngờ ở đây lại có…

Lúc này tất cả các “Thần” đều ngơ ngác.

Đời người có đôi khi sẽ như thế, ngươi vất vả cả một đời cũng không bằng người khác, vì người ta sinh ra đã như thế rồi.

Sau một khoảng im lặng ngắn ngủi, Tần Liên lại nói: “Nó không chỉ là Thần thể bẩm sinh mà trong người còn có “Thần chủng”…”

Lúc này cả khu vực Cổ Khư đều không còn bình tĩnh được nữa.

Thần chủng!

Sau khi trở thành “Thần”, muốn tiến lên một bước nữa thì phải gieo “Thần chủng” vào trong người, như thế mới có thể đạt được sức mạnh ý chí Thần Minh… Muốn gieo “Thần chủng” cũng là một việc rất khó khăn… Cũng có sự khác biệt rất lớn giữa việc gieo Thần chủng và không gieo Thần chủng.

Ở khu vực Cổ Khư này, chỉ có hai vị Thần gieo Thần chủng, đó là Hạo Thần và Ma Thần.

Bây giờ cô nương này trời sinh đã có Thần chủng…

Nếu nói Thần thể bẩm sinh là tiền vô hạn thì Thần chủng bẩm sinh là quyền vô hạn.

Tiền và quyền kết hợp…

Lúc này, lão tổ Huyết Vực bỗng mất bình tĩnh, run giọng nói: “Được rồi được rồi… Con nhóc này, ngươi sinh ra một đứa con gái ngoan… Lúc đầu họ đều không đồng ý cho ngươi ở cùng với người đàn ông đó Thánh Địa đó, chỉ có ta chưa từng nói một lời nào… Không nói thì tức là đồng ý, chỉ có ta đồng ý thôi”.

Tần Liên: “…”


Chương 3099: Nhẹ nhõm

Trời sinh có Thần thể!

Trời sinh là Thần chủng!

Tập hợp trong một người!

Không chỉ có Huyết Vực điên cuồng, lúc này lão tổ của Thánh Vực kia cũng điên cuồng.

Lão tổ của Thánh Vực nói với vẻ tức giận: "Lão quỷ Huyết, cô ấy chính là một thành viên trong Thánh Vực của ta, có quan hệ gì với Huyết Vực của ngươi?”

“Cút!”

Lão tổ của Huyết Vực gầm lên giận dữ: “Cô ấy là người con gái sinh ra trong Huyết Vực của ta, đương nhiên là thuộc về Huyết Vực của ta!”

Lão tổ của Thánh Vực tức giận đến mức bật cười: "Không có người ở Thánh Vực của ta, Huyết Vực của người có thể sinh ra được không?"

Nhìn thấy hai người đã gươm súng sẵn sàng, Tần Liên đột nhiên nói: "Hai vị lão tổ, việc khẩn cấp trước mắt là đưa Nguyệt Nhi trở về giao giới Hư Chân."

Nghe được lời nói của Tần Liên, hai vị lão tổ lập tức bình tĩnh lại.

Bây giờ cũng không phải là lúc để tranh cãi!

Bây giờ di tích cổ có tình hình gì?

Nơi này đã bị phong ấn, mặc dù những người ở bên trên có thể đi xuống dưới, nhưng những cường giả trong cảnh giới 'thần' cũng bị bẽ mặt, mà những vị 'thần' ở đây đã trở thành sự tồn tại nguy hiểm nhất với nước Cổ Thần.

Trời sinh có Thần thể!

Trời sinh là Thần chủng!

Ai không muốn có được chứ?

Vẻ mặt của Tần Liên và Nguyên Chấn trông rất nghiêm túc, đương nhiên là bọn họ cũng biết vấn đề này, nhưng không có cách nào, bởi vì bọn họ đã nhận ra rằng nơi này sẽ có một cuộc đại chiến nổ ra, bây giờ vị kia của nước Cổ Thần đã dùng thân xác của mình để tế trận, nếu không có cái siêu thần vật kia trấn áp, với sức mạnh của các vị thần ở đây và những cường giả của nước Cổ Thần cũng đủ để biến mọi thứ ở đây thành bột mịn.

Vì vậy, bọn họ cần phải xin Thánh Vực và Huyết Vực ở giao giới Hư Chân giúp đỡ.

Đúng lúc này, giọng nói của lão tổ Thánh Vực kia đột nhiên xuyên qua vô số thời không truyền đến di tích cổ: "Các vị đạo hữu, xin cho Thánh Vực của ta một chút thể diện, đừng làm khó con bé này... Thánh Vực của ta vô cùng cảm kích."

Lúc này lão tổ của Huyết Vực cũng nói: "Huyết vực của ta cũng vô cùng cảm kích."

Trong di tích cổ là một mảnh im lặng.

Chẳng mấy chốc, những cường giả đỉnh cấp của Thánh Vực và Huyết Vực chậm rãi đi đến di tích cổ, đương nhiên là không có một vị 'thần' nào, nhưng thấp nhất cũng đều là cảnh giới gần chín phần Chân.

Có khoảng hơn hai trăm người!

Toàn bộ cường giả ở cảnh giới gần chín phần Chân của cả hai bên đều đã đến đây.

Nhưng đội hình này đặt ở đây vẫn chưa đủ để nhìn, bởi vì mặc dù bọn họ có thể xuống dưới, nhưng cảnh giới cũng bị phong ấn của thiên đạo cổ kia trấn áp, toàn bộ đều đã biến thành cảnh giới gần năm phần Chân.

Đè ép mấy cảnh giới xuống một cách cứng rắn!

Mà những cường giả có cấp bậc này ở đây cũng không đủ để nhìn.

Lúc này, Tần Liên và Nguyên Chấn cũng cực kỳ căng thẳng...

Ở bên cạnh bọn họ, vẻ mặt của Nguyệt Nhi tràn đầy nghi ngờ, cô ấy căn bản không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

Lúc này, hai trăm cường giả ở cảnh giới gần năm phần Chân đều đồng loạt đi đến thôn Nguyên kia, hai bên vừa nhìn thấy mặt thì đã tỏa ra mùi thuốc súng.

Đều cảm thấy khó chịu với bên kia!

Một ông lão đứng đầu Thánh Vực ở bên trái bước nhanh đi đến trước mặt Nguyệt Nhi, hành lễ một cách cung kính: "Thánh nữ..."

Nguyệt Nhi nhìn về phía Nguyên Chấn với vẻ hơi căng thẳng: "Cha..."

Nguyên Chấn cũng hơi nghi ngờ.

Ông lão kia vội vàng giải thích: " Trước khi thuộc hạ đến, lão tổ đã phong cô ấy làm thánh nữ, cô ấy chính là thánh chủ tiếp theo của Thánh Vực của chúng ta…”

Nguyên Chấn cười khổ.

Trước đây, địa vị của ông ta ở Thánh vực thực ra cũng không thấp, là nhân vật nòng cốt, nhưng cũng chưa bao giờ nhận được đãi ngộ như này.

"Thánh nữ gì cơ?"

Cách đó không xa, một người đàn ông trung niên của Huyết Vực kia đột nhiên đi ra, ông ta liếc mắt nhìn ông lão một cái một cách lạnh lùng, sau đó nói: "Cô ấy chính là huyết chủ của Huyết Vực của ta..."

Trực tiếp trở thành huyết chủ!

Đám người Nguyên Chấn đều ngây ngẩn cả người.

Người đàn ông trung niên kia bước tới trước mặt của Nguyệt Nhi, hành lễ thật sâu: "Ra mắt huyết chủ."

Ông lão nói với vẻ tức giận: "Cô ấy đến từ Thánh Vực của ta…"

Người đàn ông trung niên nhìn chằm chằm vào ông ta, đối chọi gay gắt: "Cô ấy đến từ Huyết Vực của ta!"

Nhìn thấy hai bên sắp đánh nhau thì Tần Liên đột nhiên nói: "Hai vị, chúng ta đưa Nguyệt Nhi quay về giao giới Hư Chân trước."

Nghe vậy, lúc này hai người mới bình tĩnh lại.

Hai bên không cãi nhau nữa, sau đó bảo vệ ba người đi về phía giao giới Hư Chân.

Nhưng vào lúc này, một tia thần thức trực tiếp khóa chặt bọn họ.

Thần thức của thần!

Nhưng không biết đó là thần gì!

Vẻ mặt của mọi người thay đổi lớn.

Lúc này, một đạo kiếm quang đột nhiên xuyên qua không trung mà tới, chém thần thức kia lui lại.

Mọi người quay đầu lại nhìn thì thấy người ra tay chính là Diệp Quân.

Nhìn thấy Diệp Quân lại xuất hiện, Nguyệt Nhi lập tức hơi vui vẻ.

Diệp Quân nhìn cô ấy, mỉm cười và nói: "Ta tiễn cô một đoạn đường."

Nguyệt Nhi vội vàng gật đầu: “Được.”

Lão tổ của Thánh Vực kia nhìn về phía Nguyên Chấn, Nguyên Chấn gật đầu.

Mọi người tiếp tục tiến về phía trước, dọc đường đi, cường giả của hai bên cảm giác như đang phải đối mặt với một kẻ thù đáng gờm, cực kỳ đề phòng.

Nhưng chẳng bao lâu sau, càng ngày càng có nhiều thần thức đè ép về phía bọn họ.

Nhìn thấy cảnh tượng này, vẻ mặt của các cường giả của Thánh Vực và Huyết Vực đều tối sầm lại, bởi vì thần thức này thật sự quá mạnh, bọn họ căn bản không thể chịu đựng được.

"Lui ra!"

Đúng lúc này, một âm thanh đột nhiên truyền đến từ chỗ sâu trên trời cao.

Các 'thần' đều ngẩng đầu nhìn lên, nhìn thấy người nói chuyện chính là Hạo Thần kia.

Đứng bên cạnh Hạo Thần chính là chủ nhân bút Đại Đạo.

Hạo Thần nói: "Cô ấy cũng được xem là người của giao giới Hư Chân của ta, cô ấy đã trở nên mạnh mẽ hơn, không có hại đối với giao giới Hư Chân của ta... Chẳng lẽ vận mệnh của ngươi còn không bằng một thiếu niên là kiếm tu à?"

Nghe được lời nói của Hạo Thần, lúc này một loại thần thức của thần mới được thu lại.

Cường giả của Thánh Vực và Huyết Vực lập tức thở phào nhẹ nhõm.

Diệp Quân ngẩng đầu lên liếc mắt nhìn vào chỗ sâu trên trời cao một cái, hắn liếc mắt nhìn nhau với Hạo Thần kia một cái, rồi lập tức thu hồi ánh mắt, tiếp tục bảo vệ Nguyệt Nhi đi đến giao giới Hư Chân trước.
Chương 3100: Quỳ

Ở chỗ sâu trên trời cao, chủ nhân bút Đại Đạo nhìn thoáng qua Nguyệt Nhi và không nói gì.

Hạo Thần nói: "Cô ấy thuộc về loại tồn tại nào?"

Chủ nhân bút Đại Đạo nói: "Được trời ưu ái! Nhưng mà đối với cô ấy thì cũng không chắc chắn hoàn toàn là phúc."

Hạo Thần quay đầu lại nhìn về phía chủ nhân bút Đại Đạo, chủ nhân bút Đại Đạo nói: "Gặp may mắn như vậy, về sau nhất định có thiếu hụt..."

Dường như Hạo Thần hơi đăm chiêu.

Chủ nhân bút Đại Đạo thu hồi ánh mắt, ông ta ngẩng đầu nhìn về phía đạo phong ấn màu vàng kia: "Dùng thân thể để tế trận... Phải nói rằng vị đế chủ của nước Cổ Thần kia vẫn rất quyết đoán... Nhưng khiến ta cảm thấy hơi khó hiểu chính là bây giờ nước Cổ Thần đã tương đương với việc bị tiêu diệt, điều gì đã khiến cho hắn trở nên dứt khoát như vậy chứ? Chắc chắn là phải có nguyên nhân…"

Hạo Thần nói: "Ngươi có thể phá trận không?"

Chủ nhân bút Đại Đạo lắc đầu: "Phong ấn này không thể giải trừ được trong thời gian ngắn, mặc dù không thể để cho những cường giả ở cảnh giới 'thần' xuống dưới được, nhưng ta lại có thể làm cho những vị thần này lấy lại tự do ở đây..."

Hạo Thần nói: "Vậy cũng được."

Chủ nhân bút Đại Đạo mỉm cười và nói: "Nhưng vẫn cảm thấy hơi lo lắng về ngươi."

Hạo Thần nhìn về phía chủ nhân bút Đại Đạo, chủ nhân bút Đại Đạo nói khẽ: "Đã chuẩn bị sẵn sàng rồi!"

Nói xong, ánh mắt của ông ta lại dừng lại trên người của Diệp Quân: "Tên khốn này cũng có nhiều âm mưu quỷ kế như cha của hắn... Chúng ta phải cẩn thận một chút mới được."

...

Bởi vì Hạo Thần đã lên tiếng, nên dọc đường đi không còn có 'thần' nào nhắm vào Nguyệt Nhi nữa, còn bên nước Cổ Thần, vì có Diệp Quân nên cường giả của nước Cổ Thần cũng không nhắm vào Nguyệt Nhi.

Cứ như vậy, chẳng mấy chốc, đoàn người đã đi đến lối vào của giao giới Hư Chân.

Lúc này, Diệp Quân dừng lại, hắn quay đầu lại nhìn về phía Nguyệt Nhi, mỉm cười và nói: "Ta chỉ có thể đưa cô tới đây."

Nguyệt Nhi nhìn hắn: "Cám ơn."

Diệp Quân cười và nói: "Chú ý giữ gìn sức khỏe."

Nói xong, hắn xoay người bước đi.

Nguyệt Nhi đột nhiên nói: "Chúng ta là... bạn bè à?"

Diệp Quân dừng bước, hắn gật đầu.

Nguyệt Nhi lại nói: "Chúng ta còn có thể gặp lại chứ?"

Diệp Quân mỉm cười và nói: "Cái này khó mà nói, nhưng nếu như có duyên, chúng ta hẳn là còn có thể gặp lại nhau."

Nói xong, hắn đã biến mất ở phía xa.

Nguyệt Nhi nhìn chằm chằm vào nơi xa cho đến khi đạo kiếm quang kia biến mất hoàn toàn, rồi cô ấy mới thu hồi ánh mắt, sau đó nhìn về phía Tần Liên: "Mẹ, chúng ta đi thôi!"

Tần Liên khẽ thở dài, bà ta cầm lấy tay của Nguyệt Nhi, bà ta biết, sau khi rời đi, Nguyệt Nhi sẽ không thể tự quyết định cuộc sống sau này của mình được nữa.

Trừ khi sức mạnh của cô ấy đã đạt đến một trình độ cực kỳ khủng bố, có thể đồng thời trấn áp được cả Huyêt Vực và Thánh Vực...

Chẳng mấy chốc, nhóm người Nguyệt Nhi tiến vào đất của giao giới Hư Chân.

Diệp Quân thì đi đến di tích cổ, Cổ Bàn đã tu luyện ở nơi này, đương nhiên là hắn không biết Cổ Bàn đang tu luyện tập cái gì, chỉ biết là bây giờ người kia đang làm long trời lở đất ở một khu vực đặc biệt.

Lúc này, ông lão áo trắng xuất hiện ở bên cạnh Diệp Quân, hắn nói: "Diệp công tử."

Diệp Quân nói: "Nói cho ta biết, bây giờ chúng ta có bao nhiêu cường giả?"

Ông lão áo trắng nói: "Chỉ có ta, thống lĩnh Cổ Thần Vệ Cổ Trần, còn có Thiên Tàn và Địa Khuyết... Trước đây hai người bọn họ phụ trách quản lý Thiên Vệ và Địa Vệ, nhưng trong trận chiến năm đó, toàn bộ người dưới quyền của bọn họ đều đã chết trận, bây giờ chỉ còn lại hai người bọn họ…"

Diệp Quân nói: "Bốn người các ngươi thuộc cấp bậc nào?"

Ông lão áo trắng suy nghĩ một chút, sau đó nói: "Bán Thần!"

Diệp Quân quay đầu nhìn về phía ông lão áo trắng, ông lão áo trắng gượng cười: "Sức mạnh của bên chúng ta vốn không bằng giao giới Hư Chân, trước đây vì đế chủ dùng sức mạnh của bản thân đế trấn áp cảnh giới của những vị thần đi xuống, nên chúng ta mới có thể chiến đấu với bọn họ một trận... Nếu không thì chúng ta hoàn toàn không có cơ hội thắng nào cả."

Diệp Quân nói: "Còn có con bài nào chưa lật không?"

Ông lão áo trắng nói: "Các hiền triết đã khuất của nước Cổ Thần."

Diệp Quân nói: "Những vị thần ở di tích cổ ư?"

Ông lão áo trắng gật đầu: "Bọn họ còn có thể đánh một trận... Nhưng cùng lắm thì cũng chỉ có thể giam chân của mấy vị thần…"

Diệp Quân nói: "Nơi này còn có bao nhiêu thần?"

Ông lão áo trắng nói: "Còn có hai mươi ba vị!"

Vẻ mặt của Diệp Quân tối sầm lại, sao ván cờ nào cũng là ngược chiều gió cơ chứ?

Xem ra, chỉ có quay về Quan Huyên, mới có thể thắng được một ván cờ một cách thuận lợi.

Ông lão áo trắng nhìn Diệp Quân: "Phải nhờ vào siêu thần khí kia."

Diệp Quân mở lòng bàn tay ra, con dấu thần linh kia xuất hiện trong tay hắn, cho đến bây giờ hắn vẫn chưa chiếm được dấu ấn thần linh này, bởi vì hắn biết, hắn căn bản không thể chiếm được nó.

Ông lão áo trắng nói: “Ngươi nhất định phải chiếm được nó, để sử dụng nó, nếu không thì chúng ta sẽ không có bất kỳ cơ hội nào để chiến thắng cả."

Diệp Quân nhìn dấu ấn thần linh ở trước mặt: "Làm sao mới có thể chiếm được nó chứ?"

Ông lão áo trắng suy nghĩ một chút, sau đó nói: "Hay là ngươi thử cầu xin nó xem?"

Diệp Quân: "..."

Cầu xin?

Diệp Quân nhìn về phía dấu ấn thần linh ở trước mặt, hắn im lặng một lúc, rồi nói: "Nói chuyện đi?"

Dấu ấn thần linh không có phản ứng gì.

Diệp Quân thả thần thức của mình ra để tiến vào trong đó, nhưng thần thức của hắn mới vừa tiến vào trong đó đã biến mất không còn một tin tức nào.

Lông mày của Diệp Quân nhíu lại.

Sao lại thế này?

Ông lão áo trắng ở bên cạnh cũng hơi nghi ngờ.

Diệp Quân đang muốn nói chuyện, nhưng vào lúc này, dấu ấn thần linh kia bỗng nhiên run lên dữ dội, ngay sau đó, một đạo kim quang bao phủ lấy hắn, chẳng mấy chốc, hắn lại xuất hiện bên trong một thế giới kim quang.

Vô số ký hiệu màu vàng trôi nổi lơ lửng ở xung quanh hắn, giống như biển, biển cực kỳ tráng lệ.

Hai mắt của Diệp Quân nheo lại, chỗ này hẳn là thế giới bên trong dấu ấn thần linh.

"Quỳ xuống!"

Đúng lúc này, một âm thanh không biết truyền đến từ chỗ nào đột nhiên vang lên giữa không gian, trong giọng nói này ẩn chứa một loại uy nghiêm tối cao khiến cho người ta không nhịn được muốn nguyện khuất phục.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK