Mục lục
Hậu Duệ Kiếm Thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1256: Đứng đánh nữa!

Cái này đúng là quá may mắn, vừa tới đã gặp thi thể yêu thú Thần Đạo.

Nhưng đoàn trưởng Mục chỉ liếc mắt nhìn, sau đó xoay người đi sang bên kia.

Nhìn thấy cảnh này, tất cả mọi người đều sững sờ.

Một người trong đó vội vàng ngăn cản đoàn trưởng Mục: “Đoàn trưởng Mục, đó là thi thể của yêu thú Thần Đạo đó. . . "

Đoàn trưởng Mục chỉ nhàn nhạt nói: "Có sự khác thường, chắc chắn có yêu!"

Nói xong, bà ta tiếp tục đi về phía bên kia.

Tại chỗ, mọi người thất thần nhìn nhau, do dự không thôi.

Lúc này, một người đàn ông trung niên đột nhiên nói: "Mọi người, đây là cơ hội quá tốt cho chúng ta, chỉ cần lấy được thi thể yêu thú Thần Đạo, thì ngàn năm sau chúng ta cũng không cần lo về tài nguyên tu luyện nữa, nếu nội đan còn nguyên vẹn, thì càng tốt hơn, hơn nữa chúng ta cũng không cần tiếp tục mạo hiểm thăm dò chỗ sâu…”

Nói đến đây, ông ta liếc mắt nhìn mọi người: “Ai muốn giàu có theo ta”.

Nói xong, ông ta đi về phía xác yêu thú ở đằng xa.

Những người còn lại do dự một hồi rồi cũng theo sau.

Cao Thú cũng muốn đi, bởi vì ông ta cũng bị cám dỗ, chỉ cần có được một chút xác chết yêu thú như vậy, ông ta có thể kiếm được rất nhiều tiền.

Tuy nhiên, Diệp Quân đã kéo ông ta đi.

Bằng cách này, ngoại trừ Diệp Quân, Cao Thú và một thanh niên mặc áo bào đen, những người còn lại đã chọn lấy xác của yêu thú.

Đám Diệp Quân vội vàng đi theo đoàn trưởng Mục.

Mấy người vừa rời đi không bao lâu, đột nhiên, từng tiếng kêu chói tai từ sau lưng mọi người vang lên.

Diệp Quân đang muốn quay đầu lại nhìn, thì đoàn trưởng đột nhiên lạnh lùng nói: "Đừng quay đầu lại, tiếp tục đi”.

Nói xong, bà ta tăng tốc.

Diệp Quân do dự một chút, nhưng cũng không quay đầu lại, theo đoàn trưởng Mục đi nhanh về phía xa xa, một lát sau, bọn họ tiến vào một khu rừng rậm.

Mà phía sau, tiếng kêu chói tai không ngừng vang lên, phải nửa canh giờ sau tiếng kêu mới ngừng lại.

Trong rừng rậm, đoàn trưởng Mục không nói một lời tiếp tục đi về phía xa.

Bên cạnh Diệp Quân, sắc mặt Cao Thú có chút tái nhợt, nếu không phải Diệp Quân ngăn cản, ông ta đã qua đó rồi.

Cao Thú lau mồ hôi lạnh trên trán, rồi nói: "Diệp đệ, ngươi có biết đó là một cái bẫy không?"

Diệp Quân lắc đầu: “Ta không biết”.

Cao Thú đầy nghi ngờ.

Diệp Quân nhìn xa xa về phía đoàn trưởng Mục, sau đó nói: "Đoàn trưởng nói đúng, nếu điều bất thường, nhất định có yêu, hơn nữa phương pháp này có chút giống với ‘bẫy’ của gia tộc ta..”.

Nói xong, hắn vội vàng dừng lại.

Cao Thú cười khổ nói: "Thật ra ta với bọn họ cũng thấy có chỗ không ổn, nhưng ta vẫn muốn tới đó thử xem có thể gặp được vận may hay không.....”.

Bên cạnh, thanh niên áo bào đen đột nhiên lạnh lùng nói: "Theo con đường võ đạo, kiêng kỵ nhất chính là vận may, lần này có người cứu ngươi, nhưng lần sau thì chưa chắc đâu”.

Cao Thú thấp giọng thở dài, nhưng không nói gì nữa.

Diệp Quân liếc nhìn thanh niên mặc áo bào đen, rồi nhìn Cao Thú, cười nói: "Cao huynh, coi đây là một bài học cũng tốt. Hơn nữa, sở dĩ ta không đi hoàn toàn không phải là do ta thấy được đó là một cái bẫy. …”

Cao Thú có chút tò mò: “Còn có nguyên nhân khác sao?"

Diệp Quân gật đầu: “Ừ”.

Cao Thú hỏi: “Là gì?"

Diệp Quân nghiêm túc nói: "Bởi vì ta có tiền, ta không thèm thi thể của yêu thú Thần Đạo!"

Vẻ mặt của Cao Thú đông cứng lại.

Thiếu niên áo bào đen liếc nhìn Diệp Quân: “Ngươi rất giàu à?"

Diệp Quân gật đầu.

Người thanh niên áo bào đen cười nói: "Mới đi qua chút thế giới mà đã dám nói mình giàu có? Thật buồn cười”.

Diệp Quân mỉm cười, không để ý đến sự đối chọi gay gắt của thanh niên áo bào đen, hắn nhìn Cao Thú và cười nói: "Nếu ta nghèo, ta cũng sẽ nổi lòng tham và muốn mạo hiểm, vì vậy, Cao huynh, huynh đừng suy nghĩ nhiều, huynh suy nghĩ như vậy cũng là bình thường, nhưng về sau vẫn phải cẩn thận hơn một chút, dù sao lòng tham sẽ nuốt chửng lý trí của chúng ta, giết chết chúng ta”.

Nghe những lời của Diệp Quân, Cao Thú khẽ mỉm cười, trong lòng cảm thấy ấm áp, người anh em này được đấy!

Đoàn trưởng Mục hơi quay đầu lại, liếc nhìn Diệp Quân, rồi tiếp tục lên đường.

Lúc này, thanh niên áo bào đen đột nhiên nói: "Ngươi không phải rất giàu có sao? Nếu đã giàu có, vì sao còn mạo hiểm tới nơi này?"

Diệp Quân nhìn thiếu niên áo bào đen, cười nói: "Vị huynh đệ này, chúng ta không oán không thù, cần gì phải đối đầu nhau? Tại sao chúng ta không dĩ hòa vi quý, chung tay phát tài?"

Thanh niên áo bào đen lạnh lùng nhìn Diệp Quân một cái: “Ta ghét nhất loại ra vẻ như ngươi, không có bản lĩnh, chỉ biết ra vẻ... Hơn nữa, ngươi cũng không tư cách làm huynh đệ của ta...”

Đúng lúc này, Diệp Quân đột nhiên biến mất tại chỗ, thiếu niên áo đen còn chưa kịp phản ứng đã bị Diệp Quân tát vào mặt.

Bốp!

Thanh niên áo bào đen bay xa hơn mười trượng ...

Diệp Quân vỗ vỗ tay, sau đó bình tĩnh nói: "Quả nhiên, trong rất nhiều trường hợp, không nên quá nể nang, nể nang quá người ta sẽ cho rằng bản thân dễ bắt nạt…”

Nói xong, trực tiếp vọt tới trước mặt thanh niên áo bào đen, lúc này, thanh niên áo bào đen giơ hai tay lên, run giọng nói: "Đại ca, đừng đánh nữa, ta đầu hàng…”

Diệp Quân: "…”

Cao Thú: "…”
Chương 1257: Tin mới là lạ

Diệp Quân nhìn thiếu niên áo đen đang quỳ xuống xin tha trước mặt, trong lòng tự hỏi thằng này có đang chơi chiêu gì không đấy?

Chủ yếu là vì đối phương đầu hàng quá nhanh.

Y ngồi bệt xuống đất, hai tay ôm mặt, mở miệng gọi đại ca, ngậm miệng là xin tha.

Diệp Quân hỏi y: “Ngươi muốn chơi ta đúng không?"

Thiếu niên vội lắc đầu: “Không phải... Đại ca, là đệ không biết đại ca mạnh đến vậy. Đệ không nên trêu vào huynh, mong huynh đại nhân đại lượng tha cho đệ một mạng!"

Diệp Quân chớp mắt, cong môi nói: “Ta tin ngươi”.

Rồi xoay người rời đi.

Thiếu niên áo đen rũ mắt, giấu đi một tia lạnh lẽo. Đúng lúc này, y lại nghe Diệp Quân nói: “Mới là lạ”.

Lời vừa dứt, thiếu niên biến sắc kịch liệt, vội vã ngẩng đầu. Nào ngờ y chưa kịp phản ứng thì đã bị lưỡi kiếm lia ngang cổ.

Xoẹt!

Cái đầu đầm đìa máu của y bay ra ngoài, để máu phun như suối.

Hành động bất ngờ này của Diệp Quân khiến Cao Thú giật thót.

Đội trưởng Mục chỉ thờ ơ nhìn sang.

Diệp Quân nhặt lấy nhẫn của thiếu niên áo đen, thấy bên trong có hơn hai trăm Tổ Nguyên và ba món Thần bảo.

Hắn vươn tay, đẩy một trăm Tổ Nguyên sang cho đoàn trưởng Mục. Đối phương không từ chối mà lập tức thu vào.

Số Tổ Nguyên còn lại được đưa cho Cao Thú, ông ta cũng nhận lấy.

Một khi làm vậy, chứng tỏ bọn họ sẽ theo phe Diệp Quân.

Trên đường đời, đôi khi phải biết hào phóng mới được.

Trải qua khúc nhạc đệm nho nhỏ của thiếu niên áo đen, ba người lại tiếp tục lên đường. Đoàn trưởng Mục không hé răng, chỉ tập trung dẫn đường, Diệp Quân và Cao Thú thì lại chuyện trò rôm rả.

Tầm nửa giờ sau, ba người băng qua một khu rừng rậm, thấy một thung lũng rộng lớn với vách đá dựng đứng và thác nước đổ xuống ở hai bên. Hằng hà sa số dây leo vờn quanh hai bên vách núi, tạo thành cảnh tượng hùng vĩ.

Đoàn trưởng Mục mở miệng: “Thung lũng chết”.

Diệp Quân nhìn sang: “Sao lại gọi vậy?"

Đoàn trưởng Mục điềm tĩnh giải thích: “Vì có một cường giả Thần Đạo có ba phần thần tính đã bỏ mạng nơi này cách đây không lâu...”

Cô ta vươn tay chỉ vào nơi xa: “Đối phương lấy mạng đổi mạng với một con đại yêu ở trong đó. Mục tiêu lần này của chúng ta chính là di vật của họ”.

Di vật.

Diệp Quân vừa nghe đã hiểu.

Di vật của cường giả Thần Đạo Cảnh chắc chắn phải vô cùng phong phú, có khi còn có cả Tổ Mạch. Từ cuộc trò chuyện với Cao Thú, hắn biết rằng Tổ Mạch là thứ cần thiết phải có để đạt đến Thần Đạo Cảnh, bằng không thì có là kỳ tài hiếm gặp cũng không thể đột phá.

Tổ Mạch là thứ trân quý nhất!

Cường giả Thần Đạo Cảnh bỏ mạng ở đây đồng nghĩa với trên người đối phương có Tổ Mạch, mà lại có cả một con yêu thú Thần Đạo Cảnh...

Chỉ cần lấy được thi thể yêu thú và di vật cường giả thôi cũng đã lời to.

Cao Thú cũng trở nên phấn khích.

Nếu cường giả kia còn sống, ông ta tuyệt đối không dám nghĩ đến điều này, nhưng đoàn trưởng Mục nói ngươi đó đã chết rồi, vậy thì không còn đáng sợ bao nhiêu nữa.

Diệp Quân vẫn duy trì tỉnh táo, hỏi đoàn trưởng Mục: “Nhưng mọi chuyện không đơn giản như vậy, đúng chứ?"

Đoàn trưởng Mục khẽ gật đầu với hắn rồi nhìn về thung lũng: “Yêu thú nơi này cũng đang tranh đoạt thi thể con yêu thú Thần Đạo Cảnh kia...”

Lời còn chưa dứt, họ đã nghe thấy một tiếng nổ ầm vang buốt óc vang lên từ cuối thung lũng.

Diệp Quân nhìn theo, thấy hai con thú vóc dáng đồ sộ vươn mình đứng dậy, tạo ra cơn động đất khiến đất đai văng tứ tung, chấn động núi rừng.

Yêu thú đại chiến!

Hắn đanh mặt lại khi nhận ra khí tức của chúng mạnh vô cùng, tuy chưa đến Thần Đạo Cảnh nhưng ít nhất cũng là Thiên Đạo Cảnh đỉnh cao.

Hắn chợt cảm thấy hưng phấn, rất muốn lao vào đại chiến cùng hai con yêu thú kia một trận.

Đoàn trưởng Mục bỗng lên tiếng: “Mục tiêu của chúng ta là di vật của cường giả Thần Đạo Cảnh, thi thể con yêu thú Thần Đạo Cảnh kia thì đừng đụng vào, bằng không sẽ bị hai con yêu thú khác săn đuổi”.

Diệp Quân gật đầu: “Đồng ý”.

Đoàn trưởng Mục vươn tay, để hai hạt châu màu xanh thẫm bay sang chỗ hắn và Cao Thú: “Ẩn Nặc Châu, có thể hoàn toàn che giấu khí tức của bản thân”.

Diệp Quân vừa nhận lấy thì đã thấy khí tức của mình bị che phủ hoàn toàn, làm hắn kinh ngạc không thôi.

Hàng ngon!

Hắn nhìn đoàn trưởng Mục, thấy cô ta lại lấy ra một tấm bản đồ, chỉ vào năm vị trí trên đó: “Thi thể cường giả Thần Đạo Cảnh kia có thể nằm năm nơi này, mỗi người chúng ta đi tìm một nơi, tìm thấy thì dùng Ẩn Nặc Châu thông báo cho cả nhóm rồi tập trung tại đó”.

Cô ta ngẩng đầu lên nhìn hai người còn lại: “Đừng có mà tham lam, thấy thi thể con yêu thú kia cũng chớ đụng vào”.

Diệp Quân gật đầu: “Được”.

Thấy đoàn trưởng nhìn mình, Cao Thú vội nói: “Yên tâm, ta tuyệt đối sẽ không nảy lòng tham”.

Cô ta gật đầu: “Vậy thì đi”.
Chương 1258: Phản bội

Nói rồi tung mình nhảy lên, tiến vào sâu trong thung lũng.

Diệp Quân và Cao Thú nhìn nhau rồi cũng lên đường.

Đi vào một đoạn rồi, họ tách nhau ra. Diệp Quân hướng về bên phải, nhờ có Ẩn Nặc Châu mà khí tức được giấu kín, hoàn toàn có thể ngự kiếm mà không bị hai con yêu thú kia phát hiện.

Không lâu sau, hắn dựa vào trí nhớ mà đi đến một gò đá. Dùng thần thức quét một phen, thân hình hắn nhoáng lên rồi xuất hiện lại ở một nơi cách đó mười mấy trượng. Cách đó không xa là một thanh trường thương nằm chỏng chơ trên đất.

Cấp Thần Bảo!

Diệp Quân vươn tay gọi nó bay đến. Trên thân cây thương là vô số vết rạn như từng bị một thứ gì đó rất khủng khiếp nghiền nát.

Đúng lúc này, giọng nói phấn khởi của Cao Thú vang lên trong đầu hắn: “Diệp lão đệ! Ta tìm được rồi! Mau quay lại đây!"

Tìm được rồi!

Diệp Quân giật thót, vừa nhanh chóng xoay người ngự kiếm thì chợt nhận ra... Viên Ẩn Nặc Châu trên người hắn biến mất rồi!

Đúng lúc ấy, hai con yêu thú đồng thời quay đầu nhìn thẳng vào hắn. Một con há miệng rít lên đầy phẫn nộ rồi tung ra cú đấm với sức mạnh khiến núi non sụp đổ về phía Diệp Quân.

Hắn khẽ biến sắc, biết rằng mình không có đường trốn thoát khi một chiêu này đã phong tỏa mọi đường lui.

Đã vậy thì chỉ còn cách chiến đấu!

Hắn bèn bước tới, vung kiếm chém ra.

Kiếm ý vô địch và khí tức kiếm ý cuồn cuộn ập tới ngăn cản khí tức của con yêu thú kia.

Uỳnh!

Nhát kiếm của Diệp Quân đẩy lui được nắm đấm, nhưng lực đẩy sau khi va chạm cũng khiến hắn phải lùi lại. Nào ngờ còn chưa kịp đứng vững, một con yêu thú đã lao đến.

Diệp Quân không lùi mà tiến, thoắt cái vọt đến trước mặt nó.

Đánh!

Kiếm ý vô địch vô cùng vô tận không ngừng tuôn ra. Bầu trời phía trên thung lũng bị vô số tia kiếm quang xé toạc thành một vùng đen nhánh đáng sợ.

Một chọi hai!

Tuy phải đối mặt với hai con yêu thú nhưng Diệp Quân không hề sợ hãi, lại còn thấy nhiệt huyết dâng trào.

Bên kia, Cao Thú quắc mắt trừng đoàn trưởng Mục đứng gần đó: “Ẩn Nặc Châu của Diệp lão đệ bất ngờ mất hiệu lực, là do cô giở trò!"

Đoàn trưởng Mục chỉ chậm rãi bước tới: “Giao thi thể kia ra, ta sẽ chia cho ngươi một nửa”.

Cao Thú bỗng gào lên về phía Diệp Quân đang đánh nhau: “Diệp lão đệ! Cô ta muốn nuốt trọn một mình, mau trở lại...”

Đoàn trưởng Mục chợt bước tới, vung ra một kiếm cực nhanh cực mạnh về phía ông ta khiến thời không vỡ nát. Cũng may Cao Thú đã có chuẩn bị, vừa thấy cô ta rút kiếm thì giơ một tấm khiên ra che trước người.

Uỳnh!

Tấm khiên run lên bần bật trước khi rạn nứt. Sức lực trong nhát kiếm của đoàn trưởng Mục đánh Cao Thú bay đi, không để cho ông ta dừng lại đã tiếp tục lao tới.

Rắc!

Tấm khiên vỡ tan tành.

Cao Thú kinh hãi, mặc kệ mọi thứ mà tung ra cú đấm ẩn chứa những tia sáng vàng, tạo thành quyền mang hùng hậu. Nhưng lại một nhát kiếm của đoàn trưởng Mục lia tới chém vỡ quyền mang, đâm thủng tay phải Cao Thú.

Ông ta không những không lùi mà dùng thân xác tiếp tục tấn công. Đúng lúc này, đoàn trưởng Mục bỗng rút kiếm vung sang ngang rồi lùi lại một bước.

Xoẹt!

Cô ta tránh khỏi va chạm với Cao Thú, đồng thời cũng chém phăng cánh tay ông ta, làm máu phun như suối.

Dừng lại rồi, đoàn trưởng Mục lại giẫm nhẹ chân, tiếp tục tung ra một đường kiếm còn nhanh hơn.

Đúng lúc này, một luồng khí tức khủng bố bùng nổ từ Diệp Quân, giọng nói đầy lo lắng của hắn vang lên: “Cao huynh! Mau đưa cho cô ta đi...”

Nói đến giữa câu, hắn vung kiếm đẩy lui hai con yêu thú rồi bảo Ngao Thiên Thiên lao về phía đoàn trưởng Mục.

Cao Thú không đưa chiếc nhẫn trong tay cho đối thủ mà dùng mọi sức lực ném cho Ngao Thiên Thiên: “Diệp lão đệ, nhận lấy!"

Đoàn trưởng Mục gằn ra đầy dữ tợn: “Chính ngươi muốn chết!"

Thân hình cô ta nhòe đi. Đồng tử Cao Thú rụt lại, chỉ thấy kiếm quang lóe lên, sau đó đã bị một thanh kiếm cắm vào trán.

Phập!

Máu tươi phun ra từ sau gáy ông ta.
Chương 1259: Trả thù

Cao Thú ngã xuống với đôi máu trợn tròn và dòng máu tươi phun ra từ sau gáy.

Ngao Thiên Thiên đã lao đến, tung cú đấm vào mặt đoàn trưởng Mục. Sức mạnh khổng lồ ùa ra như sóng triều đẩy cô ta lùi lại liên tục.

Đoàn trưởng Mục ngẩng đầu nhìn Ngao Thiên Thiên, gương mặt dưới vành nón lần đầu tiên tỏ ra trầm trọng. Sức mạnh của đối phương rất lớn, đến nỗi kiếm của cô ta đã không chịu nổi mà nứt ra.

Bên kia, Diệp Quân vung kiếm đẩy lùi hai con yêu thú rồi thì không tiếp tục dây dưa nữa mà thoắt cái hóa thành kiếm quang bay đến chỗ Cao Thú.

Từ trong Tiểu Tháp, Mộc Nguyên và hai tôn Thần vọt ra tiếp đón hai con yêu thú.

Diệp Quân vội vàng nâng Cao Thú dậy, đưa cây thần tự nhiên vào cơ thể ông ta. Nhưng làm vậy cũng vô dụng, vì nhát chém của đoàn trưởng Mục đã hoàn toàn phá nát mọi sinh cơ trong cơ thể Cao Thú.

Sắc mặt Diệp Quân trở nên dữ tợn.

Cao Thú tóm lấy tay hắn, dúi vào một chiếc nhẫn, mấp máy môi: “Tinh giới... Tinh Hà Tông... Nói cho Cao Quân Như... sau này phải tự chăm sóc mình...”

Nói đến đây, thân hình ông ta hóa thành làn khói tan biết mất.

Diệp Quân siết chặt nhẫn trong tay, chầm chậm đứng dậy. Khi nhìn lên, hắn thấy đoàn trưởng Mục đã bị Ngao Thiên Thiên hoàn toàn áp chế.

Kiếm của cô ta tuy bén nhưng không phá được lớp phòng ngự của Ngao Thiên Thiên, hơn nữa sức mạnh kiếm đạo còn thua xa sức mạnh của Ngao Thiên Thiên.

Diệp Quân hít vào một hơi thật sâu, thét lên: “Thiên Thiên!"

Ngao Thiên Thiên lập tức hóa thành tia sáng vàng trở lại cơ thể hắn.

Diệp Quân bước tới trước, tung ra một đường kiếm quang dài vạn trượng thẳng vào đoàn trưởng Mục.

Uỳnh!

Cô ta bị đánh bay đi vạn trượng.

Chân trời cũng bị xé rách một lỗ toang hoác.

Đoàn trưởng Mục nheo mắt lại, nặng nề nhận ra mình không phải đối thủ của kiếm tu này.

Cô ta không chút do dự xoay người, hóa thành kiếm quang phóng lên cao.

Chạy!

Nào ngờ vừa quay lưng đi, cô ta đã cảm nhận được sức mạnh khổng lồ ập đến. Đoàn trưởng Mục biến sắc, vội vàng nâng kiếm lên đặt giữa trán rồi quay phắt lại chém ra.

Ầm!

Kiếm quang vỡ nát. Trong lúc bị đẩy đi, cô ta lại rút ra một lá bùa vàng, quẳng về phía Diệp Quân. Kích thước nó tăng vọt, hóa thành một Thần tướng mặc giáp vàng cản đường Diệp Quân.

Trong tay tên nó cón cầm một cây rìu khổng lồ, mỗi bước chân đều mang theo khí tức khiến đất trời rung động.

Thần tướng bước tới trước, bổ cây rìu trong tay xuống.

Một đòn này khiến đất trời rạn nứt, núi non sụp đổ.

Diệp Quân không lùi một bước, hóa thành kiếm quang lao vào.

Đánh trực diện!

Oành!

Cú va chạm khiến Thần tướng giáp vàng vỡ thành từng mảnh. Đoàn trưởng Mục đã chạy đến chân trời thấy vậy thì đồng tử rụt lại, hối hả tăng tốc tháo chạy.

Qua mấy hiệp giao thủ, cô ta biết mình căn bản không phải đối thủ của kiếm tu trẻ tuổi này, vì vậy cần phải nhanh chóng trở lại Đạo Thị. Chỉ có sức mạnh phong ấn hùng hậu ở nơi ấy mới có thể giúp cô ta sống sót.

Nhờ có Ẩn Nặc Châu mà cô ta không bị lũ yêu thú nơi này cản đường, nhưng Ẩn Nặc Châu của Diệp Quân đã mất đi tác dụng, vì vậy vừa ra tay đã khiến vô vàn yêu thú ghé mắt.

Chúng ồ ạt lao tới với ác ý ngùn ngụt như thủy triều.

Diệp Quân bèn gầm lên: “Cút!!"

Kiếm ý vô địch mạnh mẽ lan tràn đến tận sâu trong thung lũng, ép đám yêu thú kia lùi lại.

Diệp Quân không để ý đến chúng, hóa thành kiếm quang đuổi theo đoàn trưởng Mục.

Khí tức hùng hậu của hắn lan tràn, nhưng vì không có ý xâm chiếm địa bàn nên lũ yêu thú cũng không mạo hiểm xuất hiện cản đường. Vả lại trông hắn cũng chẳng yếu ớt gì cho cam, nên bọn chúng quyết định bớt chuyện cho bớt lo.

Có Ngao Thiên Thiên giúp tăng tốc độ nên Diệp Quân nhanh hơn đoàn trưởng Mục rất nhiều, bắt kịp cô ta khi đối phương chưa thoát khỏi Sơn Hải giới.

Cảm nhận được khí tức của hắn, một tia hung ác lóe lên trong mắt đoàn trưởng Mục. Cô ta xoay người, đưa kiếm lên giữa trán rồi niệm một loại kiếm quyết xa xưa. Vầng trán cô ta vỡ ra, để một giọt máu tươi dung nhập vào mũi kiếm. Sau đó cô ta cao giọng thét lên, dùng hai tay vung kiếm bổ xuống. Một đường kiếm khí màu đỏ rực lập tức xẻ đôi đất trời.

Đối mặt với nó, Diệp Quân không lùi mà tiến, đáp lại bằng một đường kiếm khác.

Một đường kiếm rất đỗi bình thường.

Roẹt!

Ấy vậy mà nó lại xé nát kiếm khí đỏ kia, đánh cho đoàn trưởng Mục bay đi. Trong lúc đó, cô ta lại tung ra ba lá bùa vàng, hóa thành ba Thần tướng chắn đường Diệp Quân.

Hắn giẫm mạnh chân phải, hóa thành kiếm quang lao tới.

Thần tướng đầu tiên vỡ nát khi kiếm quang lóe lên.

Đoàn trưởng Mục không ham chiến mà hóa thành kiếm quang biến mất ở chân trời. Cô ta dốc hết toàn lực, sử dụng tốc độ nhanh nhất. Lối ra đã ở ngay trước mắt, chỉ cần về đến Đạo Thị là có thể an toàn! Cô ta nhanh chóng đặt chân vào truyền tống trận rồi biến mất.
Chương 1260: Không được Dương gia cho phép

Diệp Quân cũng theo sát phía sau.

Hai người thoắt cái đã đến Đạo Thị.

Diệp Quân vừa xuất hiện đã bị một sức mạnh bí ẩn áp chế, mà đoàn trưởng Mục đang đứng ở cuối phố lạnh lùng nhìn hắn.

Hắn từng bước đi tới, cô ta lại không trốn.

Diệp Quân bỗng tăng tốc, nhào tới như con hổ vồ mồi.

Đoàn trưởng Mục nheo mắt, không ngờ hắn lại dám ra tay, nhưng vì biết người ở nơi này không ai có tu vi nên cô ta cũng không sợ hãi.

Diệp Quân nhào tới, tung cú đấm vào mặt đoàn trưởng Mục. Cô ta cũng không chậm trễ, lập tức giơ tay lên đỡ.

Bốp!

Đoàn trưởng Mục liên tục rút lui, Diệp Quân lại nhào tới với một cú đấm khác. Lần này đối phương không lùi nữa mà đáp trả bằng quả đấm.

Ầm!

Hai nắm tay vừa chạm nhau, đoàn trưởng Mục đã lui lại. Diệp Quân tiếp tục xông tới.

Hắn tung nắm đấm ra như mưa rào, đánh cho đoàn trưởng Mục phải tháo chạy liên tục, không ngừng bị áp chế. Nhưng trận chiến đã hấp dẫn sự chú ý của Đạo binh trong thành.

Ngay lập tức đã có bốn người vây quanh.

Nhưng vừa thấy Diệp Quân thì sa sầm mặt.

Người này vừa bị nhốt vào Đạo ngục cách đây không lâu, làm sao bọn họ quên cho được, nhưng không ngờ hắn lại trốn thoát mà chẳng ai hiểu bằng cách nào.

Thấy hắn đang giở trò hành hung người khác, sắc mặt các Đạo binh đều xấu đi. Một người quát: “Dừng tay!"

Diệp Quân và đoàn trưởng Mục cùng dừng lại.

Người Đạo binh liếc nhìn cả hai, nói: “Bắt lại”.

Ba người còn lại bước lên muốn thi hành.

Chợt thấy đoàn trưởng Mục bước tới trước mặt Đạo binh đi đầu, đưa ra một huy hiệu màu vàng. Đối phương thấy nó thì biến sắc: “Cô là...”

Đoàn trưởng Mục thu huy hiệu vào: “Ta không muốn hắn toàn mạng”.

Đạo binh dẫn đầu im lặng một hồi rồi hất đầu chỉ Diệp Quân: “Bắt hắn lại”.

Ba luồng khí tức hùng hậu lập tức khóa hắn lại.

Diệp Quân liếc nhìn đoàn trưởng Mục, nói: “Ta và cô ta đều ra tay ẩu đả, sao không bắt cô ta lại theo quy định?"

Đạo binh dẫn đầu: “Ta chỉ thấy ngươi ra tay, không hề thấy cô ta làm gì”.

Diệp Quân nhếch môi.

Đạo binh đi đến: “Thấy bất công à?"

Diệp Quân gật đầu.

Đối phương vươn ngón tay chọc vào vai hắn: “Ráng mà chịu”.

Diệp Quân ngẩng đầu lên: “Bằng không thì sao?"

Đạo binh khiêu khích: “Thì thử xem”.

Ba Đạo binh còn lại cũng nhìn Diệp Quân chằm chằm, khí tức lưu động, sẵn sàng ra tay.

Bọn họ biết thủ lĩnh đang cố tình chọc tức thanh niên này. Chỉ cần hắn dám ra tay, họ có thể tuân theo quy định nơi này mà đánh chết tại chỗ.

Thấy Diệp Quân không nói gì, Đạo binh khích tướng: “Không thử à?"

Hắn bất ngờ nắm tay lại.

Uỳnh!

Ba loại huyết mạch đồng thời kích hoạt, Ngao Thiên Thiên dung hợp, thả ra khí tức áp đảo sức mạnh phong ấn. Sức mạnh từ huyết mạch, kiếm ý vô địch và Long tộc ép Đạo binh dẫn đầu quỳ xuống.

Diệp Quân toàn thân như tắm máu, vươn tay phải bóp đầu Đạo binh, hung tợn hỏi: “Mi lên mặt với ta chứ gì?"

Nói rồi dộng đầu đối phương xuống đất.

Uỳnh!

Mặt đất nổ tung, thân xác tên Đạo binh thành một đống thịt.

Diệp Quân quắc đôi mắt đỏ ké lên: “Kể từ hôm nay, không được Dương gia cho phép, để ta xem thằng nào con nào dám mở Đạo Thị...”

"Dương gia của mi là thứ gì?"

Một giọng nói vang lên từ nơi xa.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK