Mục lục
Hậu Duệ Kiếm Thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1876: Nếu các ngươi khó chịu thì tới mà đánh ta đi

Quan chấp pháp Thôi Âm ít nhất cũng có thực lực cảnh giới Diệt Đạo, thậm chí còn cao hơn, nhưng ở trước mặt Thượng Thần Thiên Vân vẫn không có sức đánh trả.

Thật đáng gờm!

“Thượng thần, xin hãy nương tay!”

Lúc này, bên ngoài điện chợt vang lên một giọng nói.

Thượng Thần Thiên Vân hờ hững nhìn ra ngoài điện: “Trong vòng mười giây, nếu như không thấy Nhất Niệm, ta sẽ vi phạm một loạt thần pháp, nếu các ngươi khó chịu thì tới mà đánh ta đi!”

Diệp Quân: “…”

“Ài!”

Một tiếng thở dài bỗng vang lên từ ngoài điện.

Rất nhanh, một luồng ánh sáng trắng đáp xuống cửa đại điện, trong luồng sáng chính là Nhất Niệm.

Nhất Niệm chạy nhanh vào trong điện rồi nhào vào lòng Thượng Thần Thiên Vân, kích động gọi: “Sư phụ”.

Thượng Thần Thiên Vân nhẹ nhàng xoa đầu Nhất Niệm, trong mắt đầy vẻ cưng chiều, bà ta nhìn quan chấp pháp ở cách đó không xa rồi phất tay áo, Thôi Âm lập tức bị hất văng ra khỏi điện.

Quan chấp pháp cúi đầu, khuôn mặt cực kỳ u ám, sát ý trong mắt càng rõ hơn, nhưng ông ta cúi đầu rất thấp, không lên tiếng, còn cúi người thật sâu rồi mới từ từ lui đi.

Trong điện.

Nhất Niệm đột nhiên kéo Diệp Quân đi tới trước mặt Thượng Thần Thiên Vân, đỏ mặt nói: “Sư phụ, chàng ấy là tướng công của con”.

Thấy Nhất Niệm như vậy, Thượng Thần Thiên Vân lắc đầu cười, bà xoa nhẹ đầu Nhất Niệm rồi quay sang nhìn Diệp Quân, cười nói: “Người con chọn rất được”.

Nghe thế Nhất Niệm mừng rỡ, ôm chặt lấy Thượng Thần Thiên Vân.

Cô ta là quả được Thượng Thần Thiên Vân hái xuống từ trên cây, từ khi ra đời đã đi theo bà ta học tập. Ở vũ trụ Quan Huyên, Thượng Thần Thiên Vân cũng được coi là người thân nhất của cô ta, lần này cô ta đưa Diệp Quân về là muốn Diệp Quân được người phụ nữ trước mắt này công nhận.

Trước khi trở về, cô ta còn hơi thấp thỏm lo âu, bởi cô ta sợ Diệp Quân không được sư phụ mình công nhận. Nhưng bây giờ sau khi nghe sư phụ nói thế, cô ta thật sự vô cùng vui mừng, giống như ăn cả trăm con cừu vậy.

Thượng Thần Thiên Vân bỗng nói: “Con với Tịnh An ra ngoài chờ đi, ta có lời muốn nói với tướng công của con”.

Nhất Niệm chớp mắt: “Con có thể nghe không ạ?”

Thượng Thần Thiên Vân cười: “Không được”.

Nhất Niệm hơi bất đắc dĩ: “Thôi được rồi!”

Nói rồi cô ta nháy mắt với Diệp Quân, Diệp Quân mỉm cười gật đầu.

Nhất Niệm kéo Tịnh An quay người rời đi.

Cô ta rất yên tâm về Diệp Quân, bởi vì tướng công của cô ta rất thông minh, mà sư phụ của cô ta cũng rất thông minh.

Cả hai đều là người thông minh, chắc chắn sẽ không xảy ra mâu thuẫn gì.

Sau khi Tịnh An và Nhất Niệm đi, Thượng Thần Thiên Vân khẽ nói: “Nhìn ra được con bé thật sự rất thích ngươi”.

Diệp Quân gật đầu, nhưng không nói gì.

Thượng Thần Thiên Vân hỏi: “Ngươi nghĩ thế nào về chuyện này?”

Diệp Quân đáp: “Thân phận của ta bại lộ ắt hẳn có liên quan đến Ác Đạo Minh”.

Thượng Thần Thiên Vân gật đầu: “Nền văn minh Thiên Hành của ta đã ký hiệp ước hòa bình với Ác Đạo Minh, sở dĩ ký hiệp ước hòa bình là vì Thiên Hành Chủ của chúng ta gặp chút vấn đề ở vũ trụ Vô Gian”.

Diệp Quân tò mò: “Gặp vấn đề ư?”

Thượng Thần Thiên Vân gật đầu: “Chuyện này vốn là cơ mật, không nên nói cho người ngoài, nhưng ngươi là tướng công của Nhất Niệm, ta cũng không coi ngươi là người ngoài nữa. Những năm đầu, khi Thiên Hành Chủ đang gấp một vùng vũ trụ thì tình cờ phát hiện ra một thời không vũ trụ đặc biệt, chúng ta gọi nó là vũ trụ Vô Gian. Vũ trụ Vô Gian này vô cùng đặc biệt, lửa Thiên Hành cũng không thể vào được. Sau này thiên Hành Chủ nghiên cứu về vũ trụ Vô Gian này, nhưng không có tiến triển gì. Về sau bà ấy giấu chúng ta một mình vào đó, mà lần cuối cùng bà ấy liên lạc với chúng ta là lần không lâu trước đây, bà ấy để lại cho chúng ta một lời nhắn là đừng vội vào vũ trụ Vô Gian, từ đó về sau chúng ta không còn liên lạc được với bà ấy nữa”.

Nói đến đây, bà ta dừng lại một chút rồi nói: “Mấy năm nay chúng ta vẫn luôn nghĩ cách phá giải vũ trụ Vô Gian đó nhưng không có tiến triển gì, mãi cho đến cách đây không lâu, Ác Đạo Minh đến tìm chúng ta, Pháp Thần Ác Linh của chúng nói có thể phá giải được bí ẩn của vũ trụ Vô Gian”.

Diệp Quân thắc mắc: “Pháp Thần Ác Linh?”

Thượng Thần Thiên Vân gật đầu: “Trong Ác Đạo Minh có bốn thực lực rất mạnh, đầu tiên là Nhất điện chủ Ác Đạo, người này rất bí ẩn, chúng ta chưa gặp bao giờ. Người thứ hai là Nhị điện chủ, người này tên là Khâu Bạch Vân, quy mô phát triển của Ác Đạo Minh có thể lớn thế này, đồng thời ảnh hưởng tới vô số nền văn minh vũ trụ cấp thấp, ông ta là người có công lớn nhất. Người thứ ba là Ác Đạo của Ác vũ trụ, thực lực người này…”

Nói tới đây, vẻ mặt bà ta chợt trở nên hơi nặng nề.

Diệp Quân hơi ngạc nhiên: “Vị Ác Đạo này làm sao?”

Thượng Thần Thiên Vân trầm giọng kể: “Vị Ác Đạo này rất không bình thường, năm đó sau khi bà ta tu luyện tới cực hạn rồi dứt khoát tiêu tán tu vi, lựa chọn trùng sinh, tái thế tu luyện, bà ta vẫn luôn đột phá cực hạn của bản thân… Khi ấy chúng ta đã từng điều tra, vị Ác Đạo này đã trùng sinh tu luyện chín nghìn chín trăm chín mươi chín kiếp rồi, nếu ta đoán không nhầm thì có lẽ bây giờ bà ta đang tu kiếp cuối, nếu kiếp cuối này thành công thì bà ta sẽ hoàn toàn viên mãn, kết hợp với tu vi vạn kiếp, đạt đến một mức độ chưa từng có… Cũng có thể nói rằng có thể đạt tới nền văn minh vũ trụ cấp sáu trong truyền thuyết, đương nhiên chỉ là phỏng đoán mà thôi…”

Vạn kiếp!

Chuyển kiếp tu lại!

Diệp Quân trầm tư, đột nhiên như nghĩ tới điều gì, hai mắt trợn to, hắn đứng bật dậy…
Chương 1877: Cao thủ là vua!

Chân vũ trụ!

Sắc mặt Diệp Quân chợt trở nên hơi khó coi, vì sao Ác Đạo Minh vẫn luôn không chịu bỏ qua cho hắn?

Đương nhiên là vì Ác Đạo của Chân vũ trụ rồi.

Dù thực lực Ác Đạo của Chân vũ trụ rất mạnh, nhưng đến bây giờ thì thật ra thực lực cũng không mạnh lắm.

Theo tình huống bình thường, Ác Đạo Minh không thể nào liều mạng với hắn vì một Ác Đạo mới phải, trừ khi…

Nghĩ thế, bây giờ hắn đã hoàn toàn chắc chắn.

Ác Đạo bị trấn áp ở Chân vũ trụ có lẽ là Ác Đạo chuyển kiếp tu luyện lại theo lời Thượng Thần Thiên Vân.

Nghĩ đến đây, hắn sa sầm mặt.

Hắn biết giữa hắn và Ác Đạo Minh chắc chắn phải không chết không thôi.

Thấy nét mặt của Diệp Quân, Thượng Thần Thiên Vân hơi tò mò: “Sao vậy?”

Diệp Quân thôi suy nghĩ, sau đó kể chuyện Ác Đạo của Chân vũ trụ.

Sau khi nghe Diệp Quân nói xong, Thượng Thần Thiên Vân nhẹ giọng nói: “Suy đoán của ngươi có lẽ không sai, rất có thể Ác Đạo ở Chân vũ trụ chính là Ác Đạo chuyển kiếp tu luyện lại…”

Nói xong, bà ta nhìn về phía Diệp Quân: “Chân Thần kia đã trấn áp nó hàng triệu lần rồi sao?”

Diệp Quân gật đầu.

Thượng Thần Thiên Vân trầm giọng nói: “Vũ Trụ Kiếp càng bị trấn áp thực lực sẽ càng mạnh, hàng triệu lần, chưa nói đến chuyện dung hợp tu vi vạn kiếp, dù bây giờ nó thoát được thì thực lực cũng sẽ trở nên cực kỳ đáng sợ, mà nếu dung hợp tu vi vạn kiếp, vậy…”

Nói đến đây, ánh mắt bà ta cũng trở nên nặng nề.

Sắc mặt Diệp Quân cũng nặng nề không kém.

Thượng Thần Thiên Vân nói tiếp: “Bây giờ ta đã hiểu đại khái vì sao Ác Đạo Minh muốn chủ động giúp đỡ nền văn minh Thiên Hành của chúng ta rồi”.

Diệp Quân nhìn về phía Thượng Thần Thiên Vân, bà ta nói: “Có lẽ bọn họ muốn cứu Ác Đạo kia, mà trong quá trình đó, bọn họ sợ nền văn minh Thiên Hành của chúng ta cũng ra tay với bọn họ. Cho nên bọn họ mới chủ động đến tìm chúng ta, còn sẵn lòng giúp đỡ chúng ta đi tìm Thiên Hành Chủ”.

Diệp Quân im lặng.

Hắn phát hiện chuyện này đang ngày càng phức tạp hơn. Vả lại hắn đã đánh giá quá thấp Ác Đạo Minh này rồi.

Nhớ đến chuyện đã hứa với Chân tỷ, Diệp Quân không khỏi lắc đầu cười khổ.

Trận chiến này, hắn chỉ có thể dựa vào bản thân thôi!

Áp lực nặng nề quá!

Thượng Thần Thiên Vân lại nói: “Ngoài Nhất điện chủ, Nhị điện chủ và Ác Đạo này, Ác Đạo Minh còn có một tồn tại rất bí ẩn chính là Pháp Thần Ác Linh, người này lai lịch rất bí ẩn, tinh thông một vài thần pháp cổ xưa cường đại, có một vài thần pháp nền văn minh Thiên Hành chúng ta cũng chưa từng nghe nói tới…”

Diệp Quân hỏi: “Thượng Thần từng tiếp xúc với Pháp Thần Ác Linh này chưa?”

Thượng Thần Thiên Vân gật đầu: “Từng tiếp xúc, người này kiến thức cực kỳ uyên bác, thành tựu thần pháp rất cao, sâu không lường được. Vì thế khi ông ta nói ông ta có thể phá giải vũ trụ Vô Gian, chúng ta vẫn khá là tin tưởng”.

Diệp Quân ngẫm nghĩ, sau đó nói: “Tiền bối ở lại một mình để nói với ta những chuyện này là muốn cho ta biết, nền văn minh Thiên Hành sẽ không nhúng tay vào chuyện giữa ta và Ác Đạo Minh, đúng không?”

Thượng Thần Thiên Vân gật đầu: “Ừm. Trước mắt, chuyện quan trọng nhất của nền văn minh Thiên Hành chúng ta là phá giải vũ trụ Vô Gian, tìm thấy Thiên Hành Chủ”.

Nói đến đây, bà ta nhìn về phía Diệp Quân: “Ta vừa nhận được tin tức, Nhị điện chủ Ác Đạo Minh đã tiếp xúc với mấy người nhóm Tổng lý nội các tại nội các, đầu tiên là vì chuyện Nhất Niệm phóng hoả. Nhất Niệm không được trao quyền đã huỷ diệt Ác vũ trụ, hành động này đã vi phạm thần pháp, mà con bé lại ở cùng ngươi, ngươi đến từ nền văn minh bên ngoài, việc này đã không đơn giản là phạm pháp nữa mà đã vi phạm cấm kỵ của nền văn minh Thiên Hành ta, bây giờ Ác Đạo Minh lại ly gián…”

Nói đến đây, bà ta khẽ thở dài: “Ta vốn muốn để ngươi ở lại đây tu luyện, có ta che chở, ta có thể đè chuyện này xuống. Nhưng bây giờ chuyện này đã rất phức tạp, không bao lâu nữa, có lẽ nội các sẽ đến tìm ta nói chuyện”.

Diệp Quân nhất thời cảm thấy hơi áy náy: “Xin lỗi Thượng Thần, đã mang đến phiền phức cho bà rồi”.

Thượng Thần Thiên Vân khẽ mỉm cười: “Thật ra không sao cả, Nhất Niệm là học sinh của ta, cũng là người thân của ta, đứa trẻ đến một thời điểm nhất định đều sẽ phản nghịch, đương nhiên ta không cho rằng việc con bé tìm thấy người mình thích là một chuyện sai lầm”.

Diệp Quân nhất thời hơi tò mò; “Tiền bối, hình như bà cũng không phản đối cô gái của nền văn minh Thiên Hành thích người đàn ông bên ngoài, vì sao thế?”

Thượng Thần Thiên Vân đi tới một bên, bà ta ngồi xuống, sau đó bưng chung trà trước mặt lên uống một ngụm rồi nói: “Dù chúng ta đều sinh ra từ trong quả, nhưng họ có tình cảm, có suy nghĩ, họ có quyền yêu người mình muốn yêu. Một vài thần pháp của nền văn minh Thiên Hành ta đã quá lạc hậu, quá bảo thủ rồi, hơn nữa còn có vẻ kiêu căng…”

Nói đến đây, trong mắt bà ta lộ vẻ lo lắng: “Chúng ta rất ghét người khác kiêu căng, nhưng chúng ta lại mặc cho bản thân làm điều đó, kiêu căng là mầm tai hoạ, một nền văn minh xuất sắc chân chính phải biết khiêm tốn, chứ không phải ngạo mạn”.

Nghe thấy thế, Diệp Quân chợt thấy kính trọng người phụ nữ trước mặt.

Không thể không nói từ khi gặp nhau đến bây giờ, hắn thật lòng thấy kính trọng sự tu dưỡng và thái độ bao dung của người phụ nữ trước mắt.

Một cao thủ chân chính, cao thủ có tu dưỡng chắc chắn luôn sẵn sàng lấy kẻ yếu làm ranh giới.

Đương nhiên cuộc đời đa phần vẫn là cao thủ là vua.

Cao thủ tự do phóng khoáng.

Người yếu cam chịu số phận.
Chương 1878: Quan trọng nhất là cô ấy phải vui!

Thượng Thần Thiên Vân nói tiếp: “Những năm gần đây, ta luôn muốn thay đổi thần pháp, nhưng hiệu quả quá ít, đây là một công việc rất gian nan, hầy”.

Diệp Quân nói: “Chỉ cần phá nó là dễ thay đổi thôi”.

Thượng Thần Thiên Vân hơi nhếch môi: “Ta cũng nghĩ thế, nhưng rất đáng tiếc là không thể phá được, thực lực của ta không đủ để đánh bại tất cả mọi người. Nếu người ngoài phá vỡ…”

Nói đến đây, trên khuôn mặt xinh đẹp của bà ta lộ vẻ lo lắng: “Nếu người ngoài phá vỡ, khi đó e rằng nền văn minh Thiên Hành của ta còn không có cả cơ hội thay đổi. Vì ta không cho rằng nền văn minh Thiên Hành là một tồn tại vô địch trong vũ trụ vô tận này, vũ trụ rộng lớn, chắc chắn có nền văn minh mạnh hơn chúng ta…”

Diệp Quân im lặng, đúng thế, suốt chặng hành trình vừa qua, hắn đã gặp rất nhiều nền văn minh lớn mạnh, bây giờ nhìn lại, những nền văn minh lớn mạnh đến mức khiến hắn tuyệt vọng lúc trước cũng chỉ có thế mà thôi.

Có lẽ một ngày nào đó khi hắn quay đầu nhìn lại, có lẽ nền văn minh Thiên Hành cũng chẳng là gì cả.

Vũ trụ vô cùng vô tận, vô số điều không rõ.

Không có mạnh nhất, chỉ có mạnh hơn.

Thượng Thần Thiên Vân chợt nói: “Nói nhiều như thế có hơi lạc đề rồi”.

Sau đó, bà ta cười nói với Diệp Quân: “Chuyện đến nước này, dù thế nào cũng phải tìm một cách để giải quyết, thật ra thì ta có một cách có thể giải quyết tạm thời khó khăn mà ngươi và Nhất Niệm sắp phải đối mặt, ngươi nghe thử xem thế nào?”

Diệp Quân gật đầu: “Được”.

Thượng Thần Thiên Vân nói: “Bây giờ Ác Đạo Minh đang dựa vào điều ước hoà bình và chuyện Nhất Niệm dẫn một người ngoại tộc về để làm khó, trước đó Nhất Niệm không biết chuyện chúng ta đã ký điều ước hoà bình với Ác Đạo Minh. Vì thế, dù vấn đề này nghiêm trọng nhưng ta vẫn có thể lo được. Vấn đề thứ hai là con bé yêu người ngoại tộc, vấn đề này khá là nghiêm trọng, vì theo chúng ta, yêu người ngoại tộc là một nỗi sỉ nhục, tộc nhân sẽ rất có ác ý với con bé…”

Nói đến đây, bà ta nhìn về phía Diệp Quân: “Cách của ta là lúc này ngươi phải rời khỏi nền văn minh Thiên Hành, đây là vì tốt cho Nhất Niệm, cũng vì tốt cho ngươi, vì nếu ngươi không rời đi thì mâu thuẫn sẽ ngày càng nghiêm trọng”.

Diệp Quân ngẫm nghĩ, sau đó nói: “Ta rời khỏi nền văn minh Thiên Hành thì Nhất Niệm sẽ không có vấn đề gì nữa đúng không?”

Thượng Thần Thiên Vân gật đầu: “Sẽ không có vấn đề gì nữa”.

Diệp Quân gật đầu: “Có thể cho ta nói tạm biệt với Nhất Niệm không?”

Thượng Thần Thiên Vân gật đầu: “Được”.

Dứt lời, bà ta ngẩng đầu nhìn ra ngoài điện: “Nhất Niệm, con vào đi”.

Nhất Niệm đi vào cùng với Tịnh An, cô ta hơi thấp thỏm nhìn thoáng qua Thượng Thần Thiên Vân và Diệp Quân.

Diệp Quân đi tới trước mặt Nhất Niệm, mỉm cười nói: “Nhất Niệm, ta…”

Nhất Niệm ngắt lời Diệp Quân: “Huynh muốn đi một mình, để ta ở lại đây đúng không?”

Diệp Quân thoáng ngây người, sau đó gật đầu: “Muội ở lại đây đợi ta một năm, một năm sau ta đến đón muội, được không?”

Nhất Niệm nhìn Diệp Quân: “Một ngày cũng không được”.

Diệp Quân nhìn vào mắt Nhất Niệm một lúc lâu, cười nói: “Vậy muội đi cùng với ta”.

Nhất Niệm lập tức cười tươi như hoa.

Còn Thượng Thần Thiên Vân thì im lặng nhìn về phía Diệp Quân.

Diệp Quân nắm tay Nhất Niệm, sau đó quay đầu nhìn về phía Thượng Thần Thiên Vân: “Thượng Thần, cách của bà rất hay, nhưng ta không thể làm như thế được, vì ta không muốn cô ấy có gì không vui, trời đất bao la, quan trọng nhất là cô ấy vui vẻ, cho nên hôm nay ta muốn dẫn cô ấy đi”.

Thượng Thần Thiên Vân lắc đầu: “Ngươi làm thế là đang chọn con đường khó đi nhất đấy”.

Diệp Quân gật đầu: “Ta biết, ta sẽ một mình gánh chịu tất cả mọi hậu quả”.

Thượng Thần Thiên Vân nhìn Diệp Quân, một lúc lâu rồi đột nhiên mở lòng bàn tay, ngay sau đó, một uy thế vô hình lập tức bao phủ cả toà đại điện.

Nhất Niệm vội chắn trước mặt Diệp Quân, cô ta cắn răng nhìn Thượng Thần Thiên Vân, trong mắt hiện lên sương mù: “Sư phụ…”

Thượng Thần Thiên Vân không nói gì, bà ta đột nhiên siết chặt tay phải.

Oanh!

Trước mặt Diệp Quân và Nhất Niệm chợt xuất hiện một đường hầm thời không.

Nhất Niệm sửng sốt.

Thượng Thần Thiên Vân đột nhiên đi tới trước mặt Diệp Quân, bà ta kéo tay Diệp Quân, sau đó lại kéo tay Nhất Niệm, tiếp theo, bà ta đặt tay Nhất Niệm vào tay Diệp Quân rồi nhìn về phía Diệp Quân: “Chăm sóc tốt cho con bé, cũng như những gì ngươi vừa nói đấy, đừng để con bé không vui”.

Diệp Quân gật đầu: “Ta biết”.

Thượng Thần Thiên Vân gật đầu, sau đó lại lấy một chiếc nhẫn không gian ra đặt vào tay Nhất Niệm: “Đi đi!”

Nhất Niệm đột nhiên ôm lấy Thượng Thần Thiên Vân, nước mắt thoáng chốc tuôn rơi.

Thượng Thần Thiên Vân khẽ mỉm cười vỗ nhẹ lên vai cô ta, sau đó nói: “Mau đi đi”.

Nhất Niệm lau nước mắt, cô ta nhìn Tịnh An ở bên cạnh, vẫy tay nói: “Tịnh An, đợi chúng ta trở về trong huy hoàng nhé”.

Nói xong, cô ta kéo Diệp Quân đi vào trong đường hầm thời không.

Tịnh An rơi nước mắt: “Dê của ta…”
Chương 1879: Dê của ta...

Nhất Niệm và Diệp Quân vừa đi thì có một ông lão đi vào.

Bên cạnh ông lão còn có một người đàn ông trung niên đi theo, người đàn ông này chính là người chấp pháp Thôi Âm kia.

Thấy ông lão này, sắc mặt của Tịnh An còn đang tiếc sau này không được ăn dê nữa lập tức trở nên nặng nề.

Tổng lý nội các Mục Tướng.

Mục Tướng nhìn về phía Thượng Thần Thiên Vân với nét mặt phức tạp: “Thượng Thần, bà làm thế này… Hầy!”

Thượng Thần Thiên Vân bình tĩnh nói: “Tướng Lão, cho họ một cơ hội đi”.

Mục Tướng lắc đầu: “Nếu bỏ qua cho chuyện này thì về sau còn ai làm theo thần pháp nữa? Nếu đều học theo Nhất Niệm thì chẳng phải nền văn minh Thiên Hành sẽ loạn luôn à?”

Thượng Thần Thiên Vân lạnh lùng nói: “Vậy thì thay đổi thần pháp đi?”

Mục Tướng cười khổ: “Thượng Thần, đây là thứ mà tổ tiên đặt ra, sao có thể nói đổi là đổi được?”

Thượng Thần Thiên Vân đi sang một bên ngồi xuống, sau đó nói: “Tướng Lão, ngồi nói chuyện một lát không?”

Mục Tướng lắc đầu: “Thượng Thần, bà đừng kéo dài thời gian nữa, bà đưa bọn họ đi đâu?”

Thượng Thần Thiên Vân đáp: “Ta quên mất rồi”.

Nét mặt Mục Tướng trở nên cứng đờ, ông ta lắc đầu cười khổ, không nói gì nữa mà dẫn theo Thôi Âm xoay người rời đi. Vì ông ta biết tiếp tục mất thời gian với Thượng Thần này không có ý nghĩa gì cả. Ông ta không thể ép Thượng Thần này làm bất cứ chuyện gì, đừng nói ông ta, dù lúc Thiên Hành Chủ còn ở đây, ngài ấy cũng vô cùng đau đầu với Thượng Thần này.

Sau khi hai người nhóm Mục Tướng rời đi, trong mắt Thượng Thần Thiên Vân nhất thời lộ vẻ lo lắng, dù bà ta ủng hộ Nhất Niệm và Diệp Quân, nhưng bà ta biết nền văn minh Thiên Hành chắc chắn không cho phép Nhất Niệm ở bên một người đàn ông ngoại tộc, dù có chạy đến chân trời góc biển, nền văn minh Thiên Hành cũng sẽ không bỏ qua.

Nghĩ đến đây, vẻ lo lắng trong mắt bà ta càng trở nên nồng đậm hơn.

Nhưng nét mặt của Tịnh An ở bên cạnh thì lại rất bình tĩnh, vì cô ta biết sở dĩ Nhất Niệm dẫn Diệp Quân đi cũng không phải chỉ vì sợ Diệp Quân bị tổn thương, cô ta còn sợ nền văn minh Thiên Hành và Diệp Quân sẽ xảy ra mâu thuẫn, từ đó gặp phải tai hoạ ngập đầu.

Chỉ mỗi cô ta và Nhất Niệm biết nữ kiếm tiên váy trắng kia có thực lực đáng sợ đến mức nào.

Nếu Diệp Quân bị tổn thương ở đây…

Tịnh An thở dài một lần nữa: “Dê của ta…”



Bên ngoài đại điện.

Sau khi Mục Tướng và Thôi Âm đi ra ngoài, Mục Tướng khẽ thở dài, không biết phải làm sao.

Thôi Âm cất giọng nặng nề: “Mục Tướng, chuyện này ảnh hưởng rất nặng nề, Nhất Niệm kia không biết liêm sỉ đi yêu nhân loại của một nền văn minh cấp thấp, đây thật sự là nỗi sỉ nhục của nền văn minh Thiên Hành chúng ta. Mà Thượng Thần Thiên Vân kia còn bao che cho cô ta một cách trắng trợn, hành động như thế không phải là ngang nhiên khiêu khích thần pháp của nền văn minh Thiên Hành chúng ta à, bà ta…”

Mục Tướng hờ hững nhìn Thôi Âm: “Ngươi nói với ta những chuyện này có tác dụng gì? Ngươi không đánh lại Thượng Thần Thiên Vân, ngươi nghĩ ta có thể đánh lại à?”

Sắc mặt Thôi Âm vô cùng khó coi.

Mục Tướng lắc đầu: “Người chấp pháp, ta khuyên ngươi một câu, dù Thượng Thần Thiên Vân khá bao che khuyết điểm, nhưng cống hiến của bà ta với nền văn minh Thiên Hành là thứ không ai có thể sánh bằng, chỉ cần bà ta không phản bội nền văn minh Thiên Hành thì cả Thiên Hành Chủ cũng không thật sự trừng phạt bà ta. Nếu ngươi không hiểu điều này mà muốn trả thù bà ta, thì ngươi là đang tự tìm đường chết đấy”.

Thôi Âm im lặng cúi đầu, không để người trước mắt nhìn thấy nét mặt của ông ta: “Cảm ơn Mục Tướng chỉ dạy, ta chưa bao giờ có suy nghĩ trả thù Thượng Thần Thiên Vân, có điều suy cho cùng chuyện này cũng cần phải có một phương pháp giải quyết, dẫu sao bây giờ chuyện Nhất Niệm yêu người của nền văn minh cấp thấp đã lan truyền khắp nơi rồi”.

Mục Tướng im lặng suy nghĩ một lát thì nói: “Đuổi theo”.

Nếu là chuyện bình thường, ông ta không ngại nể mặt Thượng Thần Thiên Vân, nhưng chuyện này thật sự ảnh hưởng quá nặng nề. Nếu bỏ qua cho chuyện này, sau này nền văn minh Thiên Hành sẽ rất mất trật tự, hơn nữa cũng sẽ ảnh hưởng đến huyết mạch thuần khiết của nền văn minh Thiên Hành.

Tuyệt đối không cho phép kết hôn với nền văn minh bên ngoài.

Huyết mạch của nền văn minh Thiên Hành tuyệt đối không thể bị vấy bẩn.

Nhận được mệnh lệnh của Mục Tướng, Thôi Âm xoay người rời đi.

Mục Tướng chợt nói thêm: “Đợi đã”.

Thôi Âm dừng bước, xoay người nhìn về phía Mục Tướng, Mục Tướng nhìn chằm chằm ông ta: “Dù Nhất Niệm vi phạm thần pháp nhưng dù sao cô ta cũng là người của Thượng Thần Thiên Vân, đừng quá tuyệt tình, giữ mạng cô ta, sau đó nội các sẽ bàn bạc nên xử lý cô ta thế nào, còn người đàn ông kia…”

Nói đến đây, ông ta không tiếp tục nữa.
Chương 1880: Ván cờ đã bắt đầu

Thôi Âm lập tức đáp: “Thuộc hạ hiểu rồi”.

Dứt lời, Thôi Âm xoay người biến mất ở cách đó không xa.

Mục Tướng im lặng một lát rồi cũng xoay người rời đi.

Thôi Âm vừa dẫn một nhóm người chấp pháp rời khỏi nền văn minh Thiên Hành thì gặp phải một người đàn ông trung niên, người đàn ông trung niên này chính là Nhị điện chủ Khâu Bạch Y của Ác Đạo Minh.

Khâu Bạch Y cười nói: “Thôi chấp pháp đang đi lùng bắt Diệp Quân sao?”

Thôi Âm gật đầu: “Nhị điện chủ, tiện nhân Nhất Niệm kia tự tiện thả lửa Thiên Hành ra đốt cháy Ác vũ trụ, chuyện này…”

Khâu Bạch Y lắc đầu: “Đây là chuyện nhỏ, không ảnh hưởng đến giao ước giữa Ác Đạo Minh ta và nền văn minh Thiên Hành”.

Thôi Âm gật nhẹ đầu: “Thế thì tốt”.

Khâu Bạch Y trầm giọng nói: “Người chấp pháp, thực lực của kẻ đứng sau Diệp Quân kia cực kỳ mạnh mẽ, các ông đi lùng bắt hắn ta, nếu chọc giận người đứng sau hắn ta thì…”

Thôi Âm lạnh lùng nói: “Sao thế, Nhị điện chủ cảm thấy nền văn minh Thiên Hành chúng ta không bằng người sau lưng hắn à?”

Khâu Bạch Y vội lắc đầu: “Ta không có ý đó, ta chỉ nhắc nhở thiện chí, chỉ thế mà thôi”.

Thôi Âm cười nói: “Nhị điện chủ, trong mấy năm qua, nền văn minh Thiên Hành chúng ta chưa từng thua ai bao giờ”.

Khâu Bạch Y gật đầu: “Đúng thế”.

Thôi Âm lại nói: “Nếu người đứng sau Diệp Quân thật sự vô địch và lợi hại thì hắn ta cần gì phải chạy trốn? Vì sao không gọi đến đánh một trận với chúng ta luôn?”

Khâu Bạch Y nhìn Thôi Âm, sau đó lắc đầu cười khẽ: “Không giấu gì ông, khoảng thời gian gần đây Ác Đạo Minh ta giao thủ với Diệp Quân đã chịu thiệt hại nặng nề… Hầy, coi đầu óc ta này, ta quên mát một điều, mấy Điện chủ kia của Ác Đạo Minh ta sao có thể bằng Thôi chấp pháp được?”

Nghe thấy lời Khâu Bạch Y, Thôi Âm nở nụ cười: “Nhị điện chủ đừng nói vậy, Ác Đạo Minh vẫn có chút thực lực mà”.

Khâu Bạch Y liên tục lắc đầu: “Không không, so sánh với nền văn minh Thiên Hành, Ác Đạo Minh của ta hoàn toàn không cùng đẳng cấp”.

Dù trong lòng Thôi Âm cũng cho là vậy, nhưng ông ta cũng không biểu hiện ra mà cười nói: “Nhị điện chủ, chúng ta đừng nói đến những chuyện không có ý nghĩa này nữa. Bây giờ nền văn minh Thiên Hành ta đã ký điều ước hoà bình với Ác Đạo Minh, trong giai đoạn thực hiện điều ước hoà bình, chúng ta có thể xem như một nửa đồng minh, về Diệp Quân thuộc chủng tộc của nền văn minh cấp thấp, Ác Đạo Minh các ông không giết được thì để nền văn minh Thiên Hành chúng ta giết”.

Khâu Bạch Y nhìn những người chấp pháp sau lưng Thôi Âm, ông ta chần chừ một lát rồi nói: “Có cần dẫn theo nhiều người chấp pháp một chút không?”

Thôi Âm chợt hỏi ngược lại: “Diệp Quân kia có cảnh giới gì?”

Khâu Bạch Y đáp: “Có lẽ là cảnh giới Ách Đạo”.

Thôi Âm nhíu mày: “Yếu vậy mà Ác Đạo Minh các ông lại không thể giết chết cậu ta…”

Nói đến đây, dường như ông ta cảm thấy hơi không ổn, vội sửa lời: “Nhị điện chủ, không phải ta muốn nói Ác Đạo Minh các ông vô dụng, ông tuyệt đối đừng nghĩ nhiều”.

Khâu Bạch Y cười khổ: “Mấy năm gần đây, Ác Đạo Minh ta thật sự thua xa lúc trước, hầy, người chấp pháp, ta tin nếu ông ra tay, lần này Diệp Quân kia sẽ chết chắc, có điều sau lưng Diệp Quân có người chống lưng, thực lực của người đó…”

Thôi Âm nhìn thoáng qua Khâu Bạch Y: “Nhị điện chủ, người chống lưng của hắn ta mạnh lắm sao?”

Khâu Bạch Y gật đầu.

Thôi Âm bình tĩnh nói: “Ác Đạo Minh các ông cảm thấy rất mạnh, nhưng với nền văn minh Thiên Hành chúng ta…”

Nói đến đây, ông ta khẽ mỉm cười: “Ta không có ý gì cả, ông tuyệt đối đừng nghĩ nhiều nhé”.

Khâu Bạch Y cười ngượng ngùng, sau đó nói: “Tạm biệt, tạm biệt”.

Dứt lời, ông ta xoay người rời đi.

Thôi Âm nhìn Khâu Bạch Y đã đi bằng ánh mắt giễu cợt: “Ác Đạo Minh này đúng là một đám người ngu ngốc!”

Nói xong, ông ta dẫn theo một nhóm cao thủ biến mất ở cuối chân trời.



Ở một nơi khác, Khâu Bạch Y nhìn đám người Thôi Âm biến mất ở cuối tinh hà, ông ta cười khẽ rồi xoay người rời đi.

Ván cờ đã bắt đầu, ông ta phải lên kế hoạch thôi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK