Mục lục
Hậu Duệ Kiếm Thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1021: Người tiếp ứng đã xuất hiện

Một mảnh kiếm quang nổ tung, Diệp Thanh Thanh phía xa bị chấn động liên tục lùi ra ngoài mấy vạn trượng. Bà ấy vừa mới dừng lại, vô số sức mạnh cường đại như thủy triều nhấn chìm bà ấy.

Trong mắt Diệp Thanh Thanh lóe lên lệ khí, thanh kiếm trong tay quét ngang, vô số kiếm quang chém ra.

Bùm!

Vô số kiếm quang bị chém vỡ tan, nhưng khoảng hơn chục Tuế Nguyệt Nghịch Lưu Giả cũng bị bà ấy chém thành hư vô.

Sức mạnh cường đại của đám người khiến Diệp Thanh Thanh liên tục rút lui, trong quá trình lùi xa, lại có vô số cường giả lao về phía bà ấy!

Rầm rầm!

Trên chiến trường, tiếng nổ đinh tai nhức óc liên tục vang lên, kiếm quang vỡ vụn, Diệp Thanh Thanh liên tục lui về phía sau!

Khoảnh khắc này thời không xung quanh cũng vỡ tan tành!

Sức mạnh của đám đông quá mạnh, thế giới này không thể chịu đựng được nữa!

Diệp Thanh Thanh vừa dừng lại, một vệt máu chậm rãi tràn ra từ khóe miệng, bà ấy còn chưa kịp hít thở, vô số khí tức cường đại lại lần nữa lao tới.

Ánh mắt Diệp Thanh Thanh đanh lại, không hề sợ hãi, bà ấy lần nữa thi triển kiếm vực, trong nháy mắt, hàng vạn kiếm khí bay ra từ kiếm vực của bà ấy.

Nhìn thấy cảnh này, sắc mặt của các cường giả nhất thời thay đổi, nhưng giờ phút này bọn chúng đã không còn đường lui, chỉ có thể liều chết đánh một trận, dốc toàn lực tiến công.

Bùm!

Đột nhiên, vang lên những tiếng nổ đinh tai nhức óc, còn kèm theo tiếng la hét chói tai và âm thanh thảm thiết thê lương.

Trên chiến trường, vô số sức mạnh cuồng bạo không ngừng lan rộng ra xung quanh, những làn sóng xung kích mạnh mẽ chấn động bốn phía hết đợt này đến đợt khác.

Diệp Thanh Thanh bị chấn động liên tục rút lui, máu không ngừng tuôn ra từ khóe miệng, sắc mặt bà ấy tái nhợt như tờ giấy.

Ngay khi bà ấy dừng lại, Cổ Trấn hóa thành một đạo quyền mang lao về phía bà ấy một lần nữa, rồi đấm thẳng vào mặt bà ấy!

Đương nhiên, ông ta không thể cho người phụ nữ trước mặt bất kỳ cơ hội nào!

Cho tới bây giờ, ông ta vẫn vô cùng kinh ngạc, người phụ nữ này lại có thể đối đầu trực diện với nhiều người lâu như vậy, thực lực này thật đáng sợ!

Bắt buộc phải bị chém chết!

Nhìn thấy Cổ Trấn lại giết đến, sát khí lóe lên trong mắt Diệp Thanh Thanh, bà ấy không để ý đến cảm giác khó chịu trên cơ thể, run rẩy vung kiếm về phía trước.

Bà ấy vẫn chọn cách đối đầu trực diện!

Bùm!

Một mảnh kiếm quang đột nhiên bộc phát, trong nháy mắt, Cổ Trấn bị đánh bay, Diệp Thanh Thanh cũng bay ra ngoài, lúc bà ấy bay xa ra, vô số Tuế Nguyệt Nghịch Lưu Giả và đám cường giả Cổ tộc lao về phía bà ấy!

Nhìn thấy cảnh tượng này, Diệp Thanh Thanh híp mắt lại, hai tay chậm rãi nắm chặt, lúc này mặc dù vẫn muốn rút kiếm, nhưng lực bất tòng tâm.

Cứ chết như vậy sao?

Hai mắt Diệp Thanh Thanh chậm rãi nhắm lại, không cam lòng, lại hơi tiếc nuối, bởi vì bà ấy đã tiếp xúc với Đạo, dựa vào thiên phú của bà ấy vẫn có thể tiến thêm một bước.

Đương nhiên, bà ấy cũng không hối hận.

Nhưng lúc này, sau lưng bà ấy đột nhiên xuất hiện một thanh niên, người tới chính là Diệp Quân.

Sở dĩ hắn đi rồi quay lại là bởi vì sau khi tiến vào Tuế Nguyệt trường hà, hắn phát hiện đám người Cố Trấn không đuổi theo hắn. Hắn biết, nếu như đối phương không đuổi theo thì nhất định là muốn giết Diệp Thanh Thanh.

Vì vậy, hắn dứt khoát lựa chọn quay lại.

Diệp Quân nắm lấy cánh tay của Diệp Thanh Thanh, cơ thể rung chuyển, điên cuồng lui về phía sau, tay phải đồng thời vung kiếm, kiếm khí kinh khủng không ngừng chém về phía đám người xa xa.

Tuy nhiên, kiếm khí của hắn vẫn không thể ngăn cản được đám cường giả, toàn bộ kiếm khí vỡ tan, áp lực đáng sợ không ngừng đè ép về phía hắn.

Nhìn thấy cảnh tượng này, Diệp Quân quả quyết xoay người, ngự kiếm bay đi, biến mất ở cuối chân trời.

Cùng lúc đó, Nam Chủ xuất hiện bên cạnh hắn, sau đó giúp hắn mở ra lối đi ở Tuế Nguyệt trường hà, cứ như vậy, ba người tiến vào trong.

"Đi đâu hả?"

Đúng lúc này, giọng nói của Cổ Trấn đột nhiên từ phía dưới truyền đến, sau đó, một đạo quyền ấn phóng lên trời, lao thẳng về phía đám người Diệp Quân.

Diệp Quân đang định ra tay, lúc này, âm thanh của Tịnh Tuyết truyền tới từ trong nhẫn của Diệp Thanh Thanh đến: “Diệp công tử, đi trước đi”.

Dứt lời, bốn pho tượng đột nhiên từ trên trời giáng xuống, bốn pho tượng cầm đao khổng lồ bổ nhào về phía đám Tuế Nguyệt Nghịch Lưu Giả.

Diệp Quân không dừng lại, xoay người dẫn theo Diệp Thanh Thanh hóa thành đạo kiếm quang tiến vào Tuế Nguyệt trường hà.

Bùm!

Đằng sau hắn, những tiếng nổ liên tục vang lên.

Không lâu sau, bốn pho tượng đã bị đám người Cổ Trấn đập nát, nhưng lúc này, mấy người Diệp Quân đã biến mất ở Tuế Nguyệt trường hà sâu thẳm.

Nhìn thấy cảnh tượng này, sắc mặt Cổ Trấn bỗng trở nên dữ tợn: “Đuổi theo!"

Dứt lời, ông ta dẫn dắt đám người bay vút lên trời, tiến vào Tuế Nguyệt trường hà.

...

Sau khi tiến vào Tuế Nguyệt trường hà, Diệp Quân đưa Tiểu Tháp cho Nam Chủ, sau đó bảo Nam Chủ ngược dòng Tuế Nguyệt đi tìm người tiếp ứng mà chủ nhân bút Đại Đạo để lại.

Còn hắn dẫn theo Diệp Thanh Thanh đi vào Tiểu Tháp, vừa vào Tiểu Tháp, hắn lập tức lấy ra cây thần tự tự nhiên, sau đó bỏ vào trong thức hải của Diệp Thanh Thanh.

Có cây thần tự nhiên tiến vào trong cơ thể, sắc mặt Diệp Thanh Thanh dần dần trở nên tốt hơn.

Diệp Thanh Thanh nhìn về phía Diệp Quân: “Tại sao còn quay lại?"

Diệp Quân hỏi ngược lại: "Tại sao lại cứu con?"

Diệp Thanh Thanh không nói gì.

Diệp Quân cũng im lặng.

Một lúc sau, Diệp Thanh Thanh bình tĩnh nói: "Con không giận ta sao?"

Diệp Quân nghiêm túc nói: "Nếu như người không phải là em gái của cha con thì con cũng không thèm quan tâm đến người!"

Diệp Thanh Thanh nhướng mày, lườm hắn.

Diệp Quân cười ha hả.

Diệp Thanh Thanh bình tĩnh nói: "Con chờ đó cho ta, đợi ta khôi phục, hừ hừ..."

Diệp Quân sững sờ.

Lúc này, trong Tiểu Tháp đột nhiên truyền đến giọng nói của Nam Chủ: “Người tiếp ứng đã xuất hiện!"

Thần sắc của Diệp Quân lập tức đông cứng lại.
Chương 1022: Tung đồng xu

Người tiếp ứng xuất hiện rồi.

Diệp Quân nhìn Diệp Thanh Thanh: “Cô cô, người ở đây trị thương, con đi gặp thử”.

Diệp Thanh Thanh khẽ gật đầu: “Cẩn thận!”

Diệp Quân đáp: “Vâng!”

Nói xong, hắn xoay người ra khỏi Tiểu Tháp.

Diệp Thanh Thanh nằm trên mặt đất chậm rãi nhắm mắt lại, để cây thần tự nhiên trị thương, vết thương của bà ấy lập tức khôi phục nhanh chóng với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường.

Ở bên ngoài.

Sau khi rời khỏi Tiểu Tháp, Diệp Quân nhìn thấy một người đàn ông trung niên cách đó không xa.

Khi nhìn thấy người đàn ông trung niên này, hắn sững sờ.

Người đàn ông trung niên này chính là Vô Biên Chủ.

Nhìn thấy Diệp Quân kinh ngạc, Vô Biên Chủ cười nói: “Bất ngờ lắm à?”

Diệp Quân gật đầu: “Đúng vậy!”

Vô Biên Chủ nói: “Vừa đi vừa nói!”

Nói xong, ông ta quay người, phất tay áo, thời không phía xa mở ra, sau đó ông ta dẫn theo Diệp Quân biến mất ở cuối thời không Tuế Nguyệt.

Trên đường đi, Diệp Quân nhìn Vô Biên Chủ, Vô Biên Chủ bình tĩnh nói: “Lúc ở ngôi sao màu xanh, chủ nhân bút Đại Đạo từng đến tìm ta”.

Diệp Quân khẽ gật đầu, hắn nhớ ra lúc đó chủ nhân bút Đại Đạo từng nói muốn đi gặp một người, người này chắc là Vô Biên Chủ.

Diệp Quân hỏi: “Có phải tiền bối không muốn…”

Vô Biên Chủ cười nhạt: “Lúc đầu đúng là như vậy, nhưng sau đó ta chợt hiểu ra…”

Ông ta vừa nói vừa nhìn về phía cuối Tuế Nguyệt trường hà, nhẹ nhàng nói: “Chí hướng của đại trượng phu phải nên là Đại Đạo của vũ trụ mới đúng”.

Diệp Quân nói: “Có phải ông ấy đã cho ông lợi ích gì không?”

Vô Biên Chủ sững sờ.

Diệp Quân nhìn Vô Biên Chủ, chủ nhân bút Đại Đạo chắc chắn đã cho ông ta lợi ích gì đó.

Vô Biên Chủ cười nói: “Đương nhiên là có lợi ích rồi, nhưng ta vì tín ngưỡng hơn… này, biểu cảm này của cậu là thế nào? Ta giống cha cậu, không bao giờ nói dối”.

Diệp Quân lắc đầu cười.

Vô Biên Chủ nghiêm túc nói: “Bây giờ tình thế hơi nghiêm trọng, cường giả của Chân vũ trụ và vũ trụ Quan Huyên đều đã bị bọn họ ngăn cản, nói cách khác, cả Chân vũ trụ và vũ trụ Quan Huyên đều không thể hy vọng được nữa”.

Diệp Quân trầm giọng nói: “Ta nghe cô cô nói, Tiểu Bạch và Nhị Nha đã tới cứu viện rồi”.

Vô Biên Chủ nhìn Diệp Quân: “Càng không thể trông chờ vào bọn họ”.

Diệp Quân: “…”

Vô Biên Chủ nói tiếp: “Bọn họ không làm loạn đã là sự trợ giúp lớn nhất cho cậu rồi”.

Diệp Quân khẽ thở dài.

Hắn thật sự không có lòng tin vào Tiểu Bạch và Nhị Nha.

Hai người này đúng là không đáng tin cậy!

Bọn họ đúng là quá ham chơi!

Nói cách khác, bọn họ không hề biết mức nghiêm trọng của sự việc, trong mắt họ, cháu trai mình hẳn là không có chuyện gì.

Không có lý do!

Dù sao cũng sẽ không có chuyện gì xảy ra!

Diệp Quân lại thở dài, không biết hai người này bây giờ đang ở đâu…

Bọn họ còn nhớ đến hắn không?



Đâu đó trong vùng biển mênh mông.

Ở một nơi sâu dưới lòng đất, Nhị Nha chậm rãi đi về phía trước.

Nhị Nha liếm cây kẹo hồ lô, Tiểu Bạch ngồi trên vai cô bé, trong tay cũng cầm một cây kẹo.

Đi không bao lâu, mắt Tiểu Bạch chợt sáng lên, vẫy vẫy móng vuốt.

Nhị Nha vội vàng dừng lại, nhìn về phía xa, cách đó hàng ngàn trượng, có một tòa cung điện dưới nước.

Cung điện này rất lớn, giống như chiếm cứ của thú hoang.

Lúc này, Tiểu Bạch móc móng vuốt về phía xa.

Bùm!

Một luồng khí tức đáng sợ từ trong cung điện bắn lên trời, sau đó một tia sáng yếu ớt bay tới, cuối cùng rơi xuống trước mặt Tiểu Bạch và Nhị Nha.

Là một quả hồ lô màu tím.

Tiểu Bạch nhìn quả hồ lô, sau đó cầm lên cất đi.

Nhị Nha khẽ gật đầu, dẫn Tiểu Bạch rời đi.

Sau khi ra khỏi vùng biển, Tiểu Bạch dường như cảm nhận được cái gì đó, hai mắt sáng lên, móng vuốt chỉ về phía bên phải, nhanh chóng vẫy vẫy.

Nhị Nha do dự nói: “Hình như chúng ta vẫn nên đi cứu cháu trai”.

Tiểu Bạch chớp mắt, vẫy vẫy móng vuốt, không biết đang biểu đạt cái gì.

Nhị Nha nghĩ một lúc rồi nói: “Chắc cháu trai không sao đâu nhỉ?”

Tiểu Bạch chớp mắt, không nói gì, nó cũng không biết cháu trai có ổn hay không.

Về lý thuyết thì chắc vẫn ổn.

Nhị Nha nói: “Tung đồng xu quyết định đi! Nếu là mặt ngửa, chúng ta sẽ đi cứu cháu trai, nếu là mặt sấp, chúng ta sẽ đi lấy bảo vật trước, sau đó mới đi cứu cháu trai”.

Tiểu Bạch gật đầu, biểu thị cách này được đấy.

Nếu có gì sai sót thì tất cả đều là do đồng xu.

Đến lúc đó, An Nam Tịnh muốn trách tội thì cứ giao đồng xu ra là được…

Đồng xu: “…”

Nhị Nha lấy ra một đồng xu bạc, búng tay một cái, đồng xu bay lên cao, sau đó rơi xuống lòng bàn tay cô bé, hai người cùng nhìn là mặt ngửa.

Mặt ngửa!

Nhị Nha và Tiểu Bạch chớp chớp mắt.

Nhị Nha nói: “Lại một lần nữa? Ba hiệp thắng hai?”

Tiểu Bạch: “…”


Chương 1023: Suy nghĩ phi thường

Trong Tuế Nguyệt trường hà, Diệp Quân đi theo Vô Biên Chủ ngược dòng Tuế Nguyệt.

Hắn cũng không giúp được gì nên quay lại Tiểu Tháp.

Diệp Quân lẳng lặng ngồi bên cạnh Diệp Thanh Thanh, sau khi được cây thần tự nhiên trị thương, vết thương của Diệp Thanh Thanh đã hồi phục rất nhiều, sắc mặt vốn tái nhợt cũng hồng hào hơn.

Nghĩ đến cảnh Diệp Thanh Thanh cứu mạng mình, Diệp Quân thấy hơi sợ hãi, nếu hắn không quay lại, e rằng cô cô đã chết ở đó rồi.

Lúc này, Diệp Thanh Thanh mở mắt ra, Diệp Quân vội vàng hỏi: “Thế nào rồi?”

Diệp Thanh Thanh nhìn hắn: “Cây thần tự nhiên này của con rất tốt, phục hồi rất nhanh”.

Diệp Quân cười nói: “Vậy thì tốt!”

Diệp Thanh Thanh nói: “Người đến là Vô Biên Chủ à?”

Diệp Quân gật đầu: “Đúng vậy”.

Diệp Thanh Thanh khẽ gật đầu, không nói gì nữa.

Diệp Quân trầm giọng nói: “Cô cô, con có chuyện cần thương lượng với người”.

Diệp Thanh Thanh hỏi: “Chuyện gì?”

Diệp Quân nghiêm túc nói: “Lần sau đừng liều mạng cứu con nữa, nếu người xảy ra chuyện gì thì cha nhất định sẽ không tha cho con”.

Ánh mắt Diệp Thanh Thanh trở nên lạnh lùng: “Vậy là con sợ cha trừng phạt con, cho nên mới không muốn ta xảy ra chuyện sao?”

Diệp Quân ngơ ngác, mạch não của vị cô cô này thật khác người.

Diệp Quân vội vàng nói: “Con đương nhiên cũng không muốn người xảy ra chuyện”.

Diệp Thanh Thanh nhìn hắn, không nói gì.

Diệp Quân hơi mất tự nhiên, vị cô cô này mà nổi giận thì thật sự rất đáng sợ.

Một lúc lâu sau, Diệp Thanh Thanh bình tĩnh nói: “Ban đầu ta giúp con là vì cha con, về sau thì không phải vậy nữa”.

Diệp Quân khẽ gật đầu: “Dù thế nào thì con cũng không muốn cô cô xảy ra chuyện, còn nữa, con hy vọng sau này dù có chuyện gì, chúng ta cũng sẽ cùng nhau đối mặt, dù phải chết cũng không sao. Nếu người cứu con mà chết thì con cũng sẽ không thể sống yên ổn cả đời”.

Diệp Thanh Thanh nhìn hắn: “Ta không nghĩ nhiều như vậy”.

Diệp Quân mỉm cười: “Bất kể thế nào, dù có chuyện gì xảy ra thì cũng ta cũng sẽ cùng nhau đối mặt”.

Diệp Thanh Thanh nhẹ nhàng nói: “Đừng dài dòng nữa, ta muốn làm gì thì sẽ làm cái đó, hiểu không?”

Diệp Quân cười nói: “Được được!”

Hắn biết vị cô cô này rất ngang ngược, không thể cứng rắn được, nếu không sẽ bị đánh chết.

Diệp Thanh Thanh hỏi: “Chủ nhân bút Đại Đạo định làm gì?”

Diệp Quân trầm giọng nói: “Vô Biên Chủ chỉ nói dẫn chúng ta đến một nơi đặc biệt, ở chỗ nào thì ông ta cũng không rõ, nói là chủ nhân bút Đại Đạo sẽ tự lo liệu”.

Diệp Thanh Thanh gật đầu: “Ừ!”

Lúc này, Diệp Quân nghĩ đến điều gì đó, cởi áo ra, để lộ cơ thể cường tráng, Diệp Thanh Thanh nhíu mày: “Thú tính của con bộc phát à?”

“Hả?”

Diệp Quân nghe vậy sững sờ.

Ý gì vậy?

Thú tính bộc phát?

Diệp Thanh Thanh nhìn Diệp Quân, lạnh lùng nói: “Ta là cô cô của con…”

Diệp Quân cắt ngang lời Diệp Thanh Thanh: “Con muốn cho người xem đường vân trên người con… Cô cô đang nghĩ gì vậy…”

Diệp Quân chợt cảm thấy Diệp Thanh Thanh thật đáng sợ.

Nghe Diệp Quân nói vậy, mặt Diệp Thanh Thanh đỏ bừng, nhưng rất nhanh đã bình tĩnh lại: “Con không thể nói trước rồi mới cởi áo sao?”

Diệp Quân sầm mặt lại.

Con đâu biết cô cô có thể suy diễn như vậy chứ?

Hắn tê dại cả người.

Diệp Thanh Thanh nói: “Đều là lỗi của con!”

Diệp Quân không nói gì, cũng không dám nói gì.

Diệp Thanh Thanh lườm hắn, sau đó nhìn cơ thể hắn, một lát sau, bà ấy nhíu mày nói: “Cơ thể phàm nhân!”

Diệp Quân gật đầu: “Đúng vậy, sau khi huyết mạch con thức tỉnh, huyết mạch đã tạo thành cơ thể cho con, cô cô, người biết cơ thể phàm nhân này sao?”

Diệp Thanh Thanh nói: “Biết một chút”.

Diệp Quân vội vàng nói: “Người nói đi”.

Diệp Thanh Thanh nhìn hắn nói: “Chỉ có huyết mạch phàm nhân mới có cơ thể phàm nhân, cho tới nay chỉ có một người có cơ thể phàm nhân”.

Diệp Quân nói: “Cô cô váy trắng?”

Diệp Thanh Thanh gật đầu: “Đúng vậy!”

Diệp Quân hỏi tiếp: “Cơ thể phàm nhân có gì đặc biệt?”

Diệp Thanh Thanh lắc đầu: “Ta không biết!”

Diệp Quân nhíu mày.

Diệp Thanh Thanh nói: “Chỉ có người phụ nữ đó có thể chất này, ngoại trừ người đó ra thì ta chưa gặp ai khác. Mà đối với người đó, thể chất không có gì quan trọng, cho nên không ai biết thể chất này có tác dụng gì”.

Diệp Quân trầm mặc.

Diệp Thanh Thanh nhìn Diệp Quân: “Con vội vàng gì chứ, cơ thể phàm nhân của con sắp tạo thành công rồi, đợi thêm một thời gian nữa chẳng phải được rồi sao”.

Diệp Quân gật đầu, bây giờ chỉ có thể đợi.

Nhưng hắn vẫn rất tò mò về cơ thể phàm nhân này. Nếu chỉ có cô cô váy trắng có thì chắc chắn là không hề tầm thường.

Nghĩ đến đây, hắn thấy hơi mong đợi.

Khi cơ thể phàm nhân đại thành, sẽ là ngày tàn sát tứ phương.

Nghĩ đến đây hắn trở nên phấn khích.

Diệp Thanh Thanh nhìn Diệp Quân: “Nhìn con vui mừng chưa kìa, chỉ là cơ thể phàm nhân thôi mà”.

Diệp Quân mỉm cười, không so đo với suy nghĩ phi thường của bà ấy nữa.

Tính cách của vị cô cô này rất xấu, nổi nóng là đánh người.

Lúc này, giọng nói của Vô Biên Chủ từ bên ngoài truyền tới: “Thằng ngu, bọn ta tới rồi!”

Thằng ngu?

Diệp Quân nhíu mày.
Chương 1024: Yêu thú dưới đáy biển

Sau khi Diệp Quân rời khỏi Tiểu Tháp, Vô Biên Chủ đã dừng lại.

Diệp Quân nhìn Vô Biên Chủ, Vô Biên Chủ nhìn sang bên phải, thời không Tuế Nguyệt nơi đó đã bị ông ta tách ra.

Vô Biên Chủ nói: “Đi”.

Ông ta vừa nói vừa dẫn Diệp Quân biến mất tại đó.

Không lâu sau, hai người xuất hiện trên vùng biển, vùng biển này mênh mông vô tận, không nhìn thấy điểm cuối.

Diệp Quân hỏi: “Đây là?”

Vô Biên Chủ lắc đầu: “Không biết”.

Diệp Quân nói: “Bây giờ chủ nhân bút Đại Đạo đang ở đâu?”

Vô Biên Chủ nói: “Bị người khác chặn lại rồi”.

Diệp Quân nhíu mày: “Tông chủ Quá Khứ Tông à?”

Vô Biên Chủ gật đầu.

Diệp Quân im lặng không nói.

Chủ nhân bút Đại Đạo sắp gặp xui xẻo rồi.

Vô Biên Chủ nói: “Ông ta không thể giúp được cậu, bản thân ông ta không thể ra tay giúp cậu nên chỉ đành tính kế giúp cậu”.

Diệp Quân gật đầu: “Ừ”.

Vô Biên Chủ đưa Diệp Quân biến mất, không lâu sau hai người đến đáy biển, sau đó lặn xuống sâu cả vạn trượng, hai người nhìn thấy một cái vực sâu cực lớn.

Vực sâu dưới biển.

Diệp Quân dùng thần thức lặn vào trong vực sâu, thế nhưng thần thức của hắn vừa lặn đến rìa vực sâu thì lại bị sức mạnh vô hình ngăn lại.

Thấy thế Diệp Quân nhíu mày, hắn quay đầu nhìn Vô Biên Chủ, Vô Biên Chủ lắc đầu: “Ta cũng không biết, ông ta chỉ bảo ta dẫn cậu đến đây”.

Diệp Quân nói: “Cùng vào trong xem thử không?”

Vô Biên Chủ lắc đầu: “Một mình cậu vào đi”.

Diệp Quân sửng sốt.

Vô Biên Chủ tỏ vẻ đứng đắn nói: “Ta vẫn còn rất nhiều việc cần phải làm, cậu tự bảo trọng”.

Nói rồi ông ta xoay người đi.

Diệp Quân đứng đó sửng sốt.

Cái quái gì vậy?

Vô Biên Chủ không có ý dừng lại, vừa xoay người đã biến mất ở tận cuối tinh hà.

Diệp Quân cạn lời.

E là vực sâu dưới đáy biển này rất nguy hiểm.

Bây giờ đi vào sao?

Dĩ nhiên là không!

Diệp Quân quyết định đợi, đợi vết thương của Diệp Thanh Thanh hồi phục hoàn toàn, dù sao Diệp Thanh Thanh trị thương trong Tiểu Tháp, vết thương sẽ hồi phục rất nhanh.

Diệp Quân lại nhìn vực sâu dưới đáy biển đó, vực sâu này rộng cả vạn trượng, vô cùng tối tăm, nhìn cực kỳ đáng sợ.

Hắn suy nghĩ một lát, sau đó lại phóng thần thức của mình ra để nó đi vào vực sâu, nhưng vẫn như trước đó, khi thần thức của hắn đến gần vực sâu thì bị một sức mạnh bí ẩn cản lại, không thể đi vào thêm một tấc nào.

Diệp Quân nhíu mày.

Cứ thế khoảng nửa canh giờ trôi qua, Diệp Thanh Thanh xuất hiện bên cạnh Diệp Quân, bà ấy nhìn vực sâu dưới đáy biển, không lâu sau bà ấy cũng nhíu mày.

Diệp Quân hỏi: “Cô cô phát hiện ra cái gì à?”

Diệp Thanh Thanh im lặng một lúc lâu rồi nói: “Có khí tức nguy hiểm”.

Khí tức nguy hiểm.

Vẻ mặt Diệp Quân thay đổi, cảm thấy hơi ngờ vực, chủ nhân bút Đại Đạo sẽ bẫy mình sao?

Sẽ không có khả năng đấy.

Diệp Thanh Thanh nói: “Đi, đi xem thử”.

Diệp Quân gật đầu.

Hai người ngự kiếm bay lên, đi thẳng đến vực sâu dưới đáy biển.

Không lâu sau, hai người biến thành kiếm quang chìm vào trong biển cả, vừa đi vào trong vực sâu dưới biển, Diệp Quân cảm nhận được một khí tức đáng sợ, khí tức đáng sợ đó đến từ chỗ sâu nhất ở vực sâu.

Diệp Quân cúi đầu nhìn nơi đó, vẻ mặt hơi nghiêm trọng.

Lúc này Diệp Thanh Thanh bỗng nói: “Đừng lo”.

Diệp Quân gật đầu: “Ừ”.

Hai người càng đi xuống, uy lực của khí tức đó càng mạnh, hơn nữa khí tức này vẫn không phải là thứ chủ động toát ra.

Ngay lúc này, Ngao Thiên Thiên bỗng nói: “Cẩn thận một chút”.

Diệp Quân gật đầu.

Không biết qua bao lâu, tốc độ của Diệp Quân và Diệp Thanh Thanh dần trở nên chậm lại, khí tức bức bách hai người càng lúc càng mạnh.

Sắc mặt Diệp Quân vô cùng nghiêm trọng.

Sau khoảng mười lăm phút, Diệp Quân và Diệp Thanh Thanh dừng lại, có một con quái vật khổng lồ đen như mực treo lơ lửng ở dưới đáy vực sâu.

Quy Thú!

Trên lưng con yêu thú này có một cái mai rùa rất dày, vô cùng lớn, dài rộng khoảng cả vạn trượng.

Diệp Quân hơi ngờ vực.

Lẽ nào đây là thú cưng mà chủ nhân bút Đại Đạo tìm đến cho mình?

Ngay lúc này, con Quy Thú đó bỗng run lên, thoáng chốc cả vùng biển sôi sục.

Quy Thú chậm rãi ngẩng đầu, nó nhìn về phía Diệp Quân và Diệp Thanh Thanh, ánh mắt nó nhìn Diệp Thanh Thanh một lúc rồi mới nhìn sang Diệp Quân, khi nhìn thấy Diệp Quân, nó lập tức cau mày.

Diệp Quân hơi cúi chào: “Tiền bối”.

Quy Thú nói: “Chủ nhân bút Đại Đạo bảo ngươi đến à?”

Diệp Quân gật đầu: “Đúng thế”.

Quy Thú không cảm xúc nói: “Cần ta giúp ngươi làm gì?”

Nghe thế Diệp Quân lập tức hiểu ra.

Đây là trợ thủ chủ nhân bút Đại Đạo tìm cho mình.

Diệp Quân ngẫm nghĩ, sau đó nói: “Bảo vệ cho ta được bình an”.

Hắn ngừng lại, sau lại nói: “Một trăm năm”.

Một trăm năm!

Quy Thú nhìn Diệp Quân, cau mày: “Đơn giản như thế à?”

Diệp Quân nhắc: “Tiền bối, ta có vài kẻ thù, thực lực của chúng đều không thể xem thường”.

Quy Thú lạnh nhạt nói: “Vậy sao?”

Diệp Quân gật đầu: “Đúng thế”.

Quy Thú cười nhạo: “Sao thế, lúc chủ nhân bút Đại Đạo bảo ngươi đến không nói với ngươi, ta là ai à?”
Chương 1025: Thực lực ngang nhau

Diệp Quân lắc đầu: “Không nói”.

Quy Thú nhìn Diệp Quân: “Ta là tổ thú Huyền Quy”.

“Ôi vãi!”

Diệp Quân cả kinh, hai mắt trợn tròn, hiện lên vẻ khó tin: “Tiền bối là tổ thú Huyền Quy trong truyền thuyết à?”

Diệp Thanh Thanh nhìn Diệp Quân, dùng huyền khí truyền âm: “Con quen ư?”

Diệp Quân truyền âm bằng huyền khí: “Không quen”.

Khóe miệng Diệp Thanh Thanh khẽ giật.

Nhìn thấy vẻ ngạc nhiên của Diệp Quân, tổ thú Huyền Quy đó cảm thấy rất thoải mái, lập tức nói: “Cũng không cần bảo vệ ngươi một trăm năm, ngươi nói cho ta biết kẻ thù của người là ai, ta sẽ giải quyết chúng cho ngươi luôn”.

Diệp Quân nói: “Tiền bối, chúng đang đuổi giết ta, không bao lâu nữa chắc sẽ đuổi đến đây thôi”.

Tổ thú Huyền Quy nói: “Vậy thì vừa đúng lúc”.

Diệp Quân nhìn tổ thú Huyền Quy, sau đó đầy vẻ cung kính nói: “Tiền bối, cả Tuế Nguyệt trường hà mênh mông này chắc không có cường giả nào là đối thủ của ông nhỉ?”

Tổ thú Huyền Quy ngẫm nghĩ, sau đó nói: “Mặc dù không dám nói vô địch nhưng cũng chắc chắn không có đối thủ”.

Diệp Quân lặng thinh, ông nói vậy cũng như không.

Thế này chẳng phải là đang tự cho mình vô địch đó sao?

Tổ thú Huyền Quy bỗng cảm thấy ngờ vực nói: “Chủ nhân bút Đại Đạo bảo ta làm chuyện đơn giản như thế hình như hơi không hợp với phong cách của ông ta”.

Diệp Quân nhìn tổ thú Huyền Quy: “Tiền bối nợ ơn của chủ nhân bút Đại Đạo à?”

Tổ thú Huyền Quy gật đầu: “Năm đó đánh cược thua ông ta, thế là nợ ông một ơn nghĩa, ông ta nói sau này để ta làm giúp ông ta một việc”.

Diệp Quân khẽ gật đầu: “Hóa ra là thế”.

Tổ thú Huyền Quy bỗng nhìn Diệp Thanh Thanh: “Ta có cảm giác người phụ nữ bên cạnh ngươi rất mạnh”.

Diệp Quân mỉm cười: “Đây là cô cô của ta”.

Tổ thú Huyền Quy khẽ gật đầu: “Nhưng ngươi thì rất yếu”.

Khuôn mặt Diệp Quân cứng đờ.

Lão già này nói chuyện thẳng thắn quá nhỉ.

Tổ thú Huyền Quy bỗng hỏi: “Chủ nhân bút Đại Đạo đâu?”

Diệp Quân nói: “Ông ta đang bận, bận xong thì đến”.

Tổ thú Huyền Quy gật đầu, còn muốn nói gì nhưng ngay lúc này đỉnh đầu bỗng xuất hiện rất nhiều luồng khí tức đáng sợ.

Thấy thế mí mắt Diệp Quân khẽ giật, mẹ nó, đám người này đến cũng nhanh thật.

Ánh mắt tổ thú Huyền Quy lóe lên vẻ lạnh lùng: “Đi”.

Nó vừa nói vừa chậm rãi bay lên trời, thoáng chốc cả vùng biển vô tận cuộn trào, từng đợt sóng biển dâng lên tận trời hệt như thác nước thấu trời, cực kỳ đáng sợ.

Chẳng mấy chốc Diệp Quân và Diệp Thanh Thanh đã ra khỏi vực sâu đáy biển dưới sự dẫn dắt của tổ thú Huyền Quy, ngay khi xuất hiện trên mặt biển, họ đã nhìn thấy Cổ Trấn dẫn đầu, bên cạnh đó còn có hàng ngàn Tuế Nguyệt Nghịch Lưu Giả.

Trong đó có năm vị Đế Quân.

Còn có cường giả lợi hại của Cổ tộc.

Khi tổ thú Huyền Quy nhìn thấy trận thế này, nó sửng sốt.

Nó không ngờ lại có nhiều người đuổi giết Diệp Quân như vậy.

Tổ thú Huyền Quy quay đầu nhìn Diệp Quân, Diệp Quân nói: “Tiền bối, là chúng đuổi giết ta”.

Tổ thú Huyền Quy hơi ngờ vực: “Nhiều người đuổi giết ngươi thế à?”

Diệp Quân gật đầu: “Đúng vậy”.

Tổ thú Huyền Quy nhìn Diệp Quân, không nói gì.

Lúc này nó bỗng có cảm giác tình hình không đúng lắm.

Vốn tưởng chỉ có một hai người đuổi giết tên này, nhưng không ngờ lại nhiều như thế, hơn nữa còn rất mạnh.

Không bình thường.

Diệp Quân cũng không nói gì, lúc này chỉ có thể đánh cược vào tổ thú Huyền Quy.

Khi nhìn thấy tổ thú Huyền Quy, đám người Cổ Trấn ở chân trời cau mày, họ cũng không ngờ rằng tổ thú Huyền Quy trong truyền thuyết lại ở đây.

Lẽ nào tên này và Diệp Quân là đồng bọn?

Nghĩ đến đây, sắc mặt Cổ Trấn lập tức trở nên khó coi.

Nguyên Thiên Đế Quân bên cạnh Cổ Trấn bỗng nói: “Tổ thú Huyền Quy, ngươi và Diệp Quân là?”

Tổ thú Huyền Quy trầm giọng nói: “Tại sao các ngươi lại đuổi giết người này?”

Nguyên Thiên Đế Quân nói: “Hắn là người ủng hộ Thiện Đạo”.

Người ủng hộ Thiện Đạo?

Nghe Nguyên Thiên Đế Quân nói thế, vẻ mặt tổ thú Huyền Quy lại rất bình tĩnh, vì nó biết chủ nhân bút Đại Đạo là một người ủng hộ Thiện Đạo, thế nên Diệp Quân là người ủng hộ Thiện Đạo cũng rất bình thường.

Tổ thú Huyền Quy im lặng một lúc lâu, nhìn Nguyên Thiên Đế Quân: “Có thể nể mặt ta được không?”

Nguyên Thiên Đế Quân lắc đầu: “Tổ thú Huyền Quy, ngươi biết người đằng sau bọn ta là ai không?”

Nghe thế, ánh mắt tổ thú Huyền Quy lộ ra vẻ hung ác: “Sao thế, ngươi đang đe dọa ta sao?”

Nguyên Thiên Đế Quân bình tĩnh nói: “Tổ thú Huyền Quy, ta và ngươi không có ân oán gì, không rảnh để uy hiếp ngươi, ta muốn nói cho ngươi biết đằng sau bọn ta là Quá Khứ Tông và tông chủ Quá Khứ Tông”.

Tông chủ Quá Khứ Tông!

Nghe Nguyên Thiên Đế Quân nói, sắc mặt tổ thú Huyền Quy thay đổi.

Nó không đánh thắng người phụ nữ kia được.

Thấy tổ thú Huyền Quy như thế, Diệp Quân sầm mặt, e là người này muốn bỏ chạy khi nghe đến tên của người phụ nữ đó.

Nghĩ đến đây, Diệp Quân lập tức nói: “Tiền bối, tông chủ Quá Khứ tông không có gì to tát cả, thực lực của chủ nhân bút Đại Đạo và cô ta ngang nhau”.

Chủ nhân bút Đại Đạo: “…”

Nghe Diệp Quân nói thế, Nguyên Thiên Đế Quân đó nhíu mày, ông ta nhìn Diệp Quân: “Ngươi chắc chứ?”

Diệp Quân nói: “Chủ nhân bút Đại Đạo không chỉ đã nắm giữ được Đạo, còn phá Đạo, thực lực của ông ta là vô địch”.

Tổ thú Huyền Quy do dự, sau đó nói: “Thật sao?”

Diệp Quân đang định nói gì thì Nguyên Thiên Đế Quân trầm giọng lên tiếng: “Diệp Quân, ngươi đừng nói chuyện trái lương tâm”.

Diệp Quân nghiêm túc nói: “Ta thấy bọn họ từng đánh, thật sự là thực lực ngang nhau, ta có thể lấy danh dự của cha ta để thề”.

Mọi người: “…”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK