Mục lục
Hậu Duệ Kiếm Thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1969: Ta đánh không lại

Diệp Quân đi tới một hải đảo, vừa đặt chân lên đảo, hắn đã nghe thấy tiếng hát từ xa vọng lại. Tuy không hiểu nhưng giọng hát trong trẻo, giai điệu êm tai, tựa như âm thanh đến từ nơi xa xôi khiến lòng người tĩnh lặng.

Diệp Quân nhìn về phía xa, ở đó có một cây cổ thụ cao chót vót, tán cây như một chiếc ô che mất nửa hải đảo, mà dưới cây cổ thụ có một người phụ nữ đang ngồi. Người phụ nữ áy mặc váy dài, trên bộ váy dài có thêu một đôi yêu thú không biết tên, tóc bà ta xõa ra sau lưng, phía dưới được buộc bằng một dải ruy băng màu đỏ.

Trước mặt bà ta có một nhạc cụ tương tự như đàn tranh.

Bởi vì quay lưng lại nên Diệp Quân không nhìn thấy khuôn mặt của đối phương.

Quan chấp hành đứng đầu Phục Võ!

Diệp Quân không tiến lên mà yên lặng nghe người phụ nữ trước mặt hát xong.

Phải thừa nhận rằng giọng bà ta rất êm tai, cực kỳ trong trẻo, giống như trân châu rơi trên đĩa ngọc.

Diệp Quân cũng hơi tò mò về quan chấp hành đứng đầu trong truyền thuyết này, bởi vì danh tiếng của quan chấp hành đứng đầu là do bà ta tạo ra, hơn nữa từ thái độ của Bố Huyền có thể nhìn ra y rất dè chừng quan chấp hành đứng đầu Phục Võ này!

Cuối cùng người phụ nữ cũng hát xong.

Không gian trở nên tĩnh lặng.

Người phụ nữ cất tiếng hỏi: “Có chuyện gì?”

Diệp Quân hơi hành lễ rồi xòe tay ra, một lệnh bài màu xanh chậm rãi bay tới phía sau người phụ nữ: “Thứ này được Thượng Thần Thiên Vân nhờ ta đưa cho tiền bối!”

Hắn cũng không biết lệnh bài này để làm gì nên cũng hơi tò mò, sở dĩ hắn đồng ý tới đây cũng không hoàn toàn vì lợi ích từ Bố Huyền, mà còn vì Thượng Thần Thiên Vân. Thượng Thần Thiên Vân đưa vật này cho hắn, nhờ hắn đưa cho quan chấp hành đứng đầu Phục Võ, điều này có nghĩ là đối phương sẽ không làm hại hắn.

Hắn rất tin tưởng Thượng Thần Thiên Vân.

Người phụ nữ im lặng một lúc sau đó chậm rãi quay người lại, nhưng Diệp Quân vẫn không nhìn thấy dung nhan của bà, bởi vì bà đeo khăn che mặt màu trắng, chỉ nhìn thấy một đôi mắt, đôi mắt ấy trong veo như nước mùa thu.

Người phụ nữ nhìn lệnh bài màu xanh, không nói gì.

Lúc này, lệnh bài màu xanh khẽ rung, tiếp đó, một luồng ánh sáng xanh bay ra rồi chậm rãi ngưng tụ thành một người phụ nữ, người phụ nữ mặc váy dài màu xanh, dung mạo cực kỳ xinh đẹp.

Nhìn thấy người phụ nữ này, Diệp Quân hơi nghi hoặc.

Người phụ nữ này không phải bản thể, chỉ là ảo ảnh, thậm chí còn chẳng phải linh hồn.

Người phụ nữ váy xanh nhìn quan chấp hành đứng đầu Phục Võ trước mắt, trong mắt hiện lên vẻ phức tạp: “Phục Võ, chúng ta lại gặp nhau rồi”.

Phục Võ hờ hững nhìn người phụ nữ trước mặt, không nói gì mà quay người ngồi xuống, ngón tay ngọc ngà khẽ gảy nhạc cụ trước mặt, tiếng nhạc du dương vang lên.

Người phụ nữ váy xanh nhìn người phụ nữ trước mặt thật lâu mới khẽ thở dài: “Ta rất xin lỗi về chuyện năm đó”.

Phục Võ vẫn không lên tiếng.

Người phụ nữ váy xanh đang định lên tiếng thì lúc này như cảm nhận được gì đó, nét mặt bà ta thay đổi rõ rệt. Bà ta quay đầu lại thì thấy thời không trên trời chợt tách ra, sau đó một con vật khổng lồ vọt tới.

Là một con rồng!

Nét mặt Diệp Quân cũng thay đổi, hắn ngẩng đầu nhìn lên, trên đầu con rồng có một người phụ nữ mặc váy dài màu tím đang đứng, trong tay người phụ nữ cầm một chiếc quạt xếp.

Một người một rồng dùng cách thức dã man nhất đột nhập vào vùng trời này!

Diệp Quân nghi hoặc, người này là ai?

“Hỗn xược!”

Đúng lúc này, một giọng nói quen thuộc với Diệp Quân đột nhiên vang vọng khắp trời đất, sau đó, một đạo kiếm quang phóng từ trên trời xuống, chém về phía người phụ nữ váy tím.

Giọng của Tuế Tuế!

Người phụ nữ váy tím không tránh né, khi kiếm quang còn cách bà ta trăm trượng thì một cường giả bí ẩn mặc áo đen đột nhiên xuất hiện rồi phóng thương ra.

Ầm!

Kiếm quang ấy lập tức bị buộc phải dừng lại!

Nhưng lúc này, bầu trời tách ra, Tuế Tuế từ từ đi tới, mặt cô ta lạnh băng, trong mắt hiện lên vẻ nghiêm nghị, không ngờ lại có cường giả dám xông vào nền văn minh Thiên Hành.

Diệp Quân như cảm nhận được điều gì, hắn quay người nhìn lại thì thấy trong tinh không ấy, Bố Huyền đang chiến đấu với một hòa thượng vạm vỡ với thiết hồ lô sau lưng.

Nhìn thấy cảnh này, nét mặt Diệp Quân tối lại.

Mẹ kiếp!

Nền văn minh Thiên Hành sắp có chuyện lớn rồi!

Hắn không chút do dự, quay người bỏ chạy, hắn vẫn biết rõ thực lực của mình, đối phương đã dám tới nền văn minh Thiên Hành gây chuyện thì đây chắc chắn không phải chuyện mà hiện giờ hắn có thể nhúng tay vào.

Nhưng lúc này, người phụ nữ váy xanh lại xuất hiện bên cạnh hắn, kéo hắn lại.

Diệp Quân nhìn người phụ nữ mặc váy xanh đầy nghi hoặc.

Người phụ nữ váy xanh trầm giọng bảo: “Ở đây có phong ấn, an toàn hơn”.

Diệp Quân nửa tin nửa ngờ.

Trên bầu trời, trên con rồng khổng lồ, người phụ nữ váy tím nhìn Phục Võ cười khẽ: “Quan chấp hành đứng đầu Phục Võ, ngưỡng mộ đã lâu!”

Phục Võ không trả lời mà chỉ nhẹ nhàng gảy nhạc cụ trước mặt.

Người phụ nữ váy tím cũng không nhiều lời, bà ta xòe tay ra, một chiếc hộp xuất hiện, chiếc hộp chỉ lớn chừng lòng bàn tay, thân hộp có màu xanh pha lê.

Người phụ nữ váy tím chỉ vào chiệc hộp, trong thoáng chốc, một luồng ánh sáng xanh tỏa ra, sau khi luồng sáng xanh này tỏa ra, đất trời xuất hiện vô số đường màu đỏ như máu, những đường này dày đặc chi chít, một đầu là đất trời, một đầu là trên người quan chấp hành đứng đầu Phục Võ.

Phong ấn!

Nhìn thấy điều này, vẻ mặt Diệp Quân thay đổi, bởi vì hắn cảm nhận được sức mạnh cực kỳ đáng sợ từ những đường màu đỏ máu này.

Mà tất cả đều đang ở trên người Phục Võ!

Đúng lúc này, người phụ nữ váy tím chỉ vào chiếc hộp, chỉ thấy chiếc hộp phóng ra một luồng sáng xanh chói mắt, luồng sáng xanh này nhanh chóng bao trùm cả đất trời, sau đó những đường đỏ máu ấy bắt đầu mờ dần.

Thấy vậy, người phụ nữ váy xanh bên cạnh Diệp Quân biến sắc, vội nói: “Mau ngăn bà ta lại”.

Diệp Quân nhìn người phụ nữ váy xanh: “Ta đánh không lại”.

Người phụ nữ váy xanh khẽ giật mình, bà ta nhìn Diệp Quân rồi mau chóng nhíu mày: “Ngươi không phải con dân nền văn minh Thiên Hành?”

Diệp Quân gật đầu: “Không phải”.
Chương 1970: Tép riu

Người phụ nữ váy xanh càng nhíu mày chặt hơn.

Thấy người phụ nữ váy xanh chau mày, đương nhiên Diệp Quân biết ý bà ta, nhưng hắn không để ý mà nhìn về phía Phục Võ, nhắc nhở: “Phong ấn sắp bị phá rồi”.

Nghe vậy, người phụ nữ váy xanh quay đầu nhìn Phục Võ, lúc này những đường màu đỏ máu trên người Phục Võ đã dần biến mất.

Vẻ mặt người phụ nữ váy xanh lập tức trở nên cực kỳ khó coi: “Xong rồi”.

Nói xong bà ta như nghĩ tới điều gì, lại nhìn Diệp Quân: “Ngươi không phải con dân thì vì sao lại tới được đây?”

Diệp Quân đáp: “Thượng Thần Thiên Vân cho ta vào!”

Người phụ nữ váy xanh nhíu mày: “Con nhóc Thiên Vân ấy…”

Con nhóc…

Nghe người phụ nữ váy xanh nói thế, mí mắt Diệp Quân giật giật, vai vế của người trước mặt này rất cao đây!

Người phụ nữ váy xanh lại bắt đầu quan sát Diệp Quân, ánh mắt bà ta hơi khác thường. Thấy vậy, Diệp Quân lập tức thầm cảnh giác.

Bùm!

Đúng lúc này, đường đỏ trong đất trời chợt rung chuyển dữ dội, và trên người Phục Võ đã chỉ còn lại rất ít đường màu đỏ.

Người phụ nữ váy xanh chợt bảo: “May ra ngoài thông báo cho nhóm Thiên Vân đi!”

Nói xong bà ta hóa thành luồng sáng xanh bay vút lên trời, lao nhanh về phía người phụ nữ váy tím.

Con rồng khổng lồ dưới chân người phụ nữ váy tím gầm lên một tiếng, sau đó chộp móng vuốt xuống.

Đùng đoàng!

Luồng sáng xanh bị móng vuốt ấy giữ lại không trung, không thể tiến thêm được nữa. Mà lúc này người phụ nữ váy xanh trong luồng sáng xanh đột nhiên trở nên hư ảo, trong nháy mắt, ánh sáng xanh xuất hiện phía sau Phục Võ không chút dấu hiệu.

Giương đông kích tây!

Mục tiêu thật sự của bà ta là Phục Võ!

Mà lúc này, Phục Võ đột nhiên xoay người, đưa tay phải ra, nhẹ nhàng nắm lại.

Bùm!

Luồng sáng xanh biến mất, người phụ nữ váy xanh bị Phục Võ bóp cổ.

Phục Võ nhìn chằm chằm người phụ nữ váy xanh với ánh mắt bình tĩnh như nước: “Thượng thần Thanh Từ, ngươi giống như tên hề vậy”.

Nói rồi tay phải bà ta lại nắm chặt hơn nữa.

Bùm!

Phân hồn của Thượng Thần Thanh Từ vỡ nát, hóa thành vô số mảnh vỡ linh hồn.

Phục Võ phất tay, những mảnh vỡ linh hồn ấy hóa thành hư vô ngay lập tức.

Sau khi tiêu diệt Thượng Thần Thanh Từ, bà ta quay đầu nhìn Diệp Quân phía xa. Thấy Phục Võ nhìn lại, mí mắt Diệp Quân lập tức giật giật.

Phục Võ đột nhiên xuất hiện trước mặt Diệp Quân, Diệp Quân không ra tay, bởi vì người phụ nữ trước mắt không có ý định ra tay.

Phục Võ nhìn thẳng vào Diệp Quân: “Ngươi không phải con dân của nền văn minh Thiên Hành”.

Diệp Quân gật đầu: “Không phải”.

Phục Võ vẫn nhìn hắn như vậy: “Vì sao bọn chúng lại cho ngươi vào?”

Diệp Quân đáp: “Ta thành thân với một người dân của nền văn minh Thiên Hành”.

Nghe vậy, trong đôi mắt tuyệt đẹp của Phục Võ hiện lên vẻ ngạc nhiên: “Thành thân với người dân của nền văn minh Thiên Hành?”

Diệp Quân gật đầu.

Phục Võ hỏi: “Bọn chúng đồng ý?”

Diệp Quân lắc đầu: “Lúc đầu không đồng ý”.

Phục Võ lại hỏi: “ Bây giờ đồng ý rồi?”

Diệp Quân gật đầu.

Phục Võ nhìn chằm chằm Diệp Quân: “Vì sao?”

“Bởi vì hắn là kẻ mạnh đời thứ ba!”

Trên bầu trời, người phụ nữ váy tím cầm quạt ngọc nở nụ cười: “Sau lưng hắn có chỗ dựa”.

Diệp Quân nhìn người phụ nữ váy tím, thắc mắc: “Bà là?”

Người phụ nữ váy tím cười đáp: “Ta có thể là kẻ thù tương lai của ngươi đấy”.

Diệp Quân nhíu mày: “Ác Đạo Minh!”

Người phụ nữ váy tím nhoẻn miệng cười: “Ngươi thật thông minh, nhưng ta không phải người của Ác Đạo Minh, bây giờ ta đang hợp tác với Ác Đạo Minh, vậy nên nếu không có gì thay đổi, sau này chúng ta sẽ là kẻ thù”.

Nói xong bà ta không quan tâm Diệp Quân nữa mà nhìn Phục Võ trước mặt Diệp Quân: “Quan chấp hành đứng đầu Phục Võ, chúng ta phải rời khỏi đây trước, người của ta sắp không ngăn được hai quan chấp hành đứng đầu kia nữa rồi”.

Phục Võ nhìn Diệp Quân không nói gì, quay người hóa thành một luồng sáng rồi biến mất trên bầu trời.

Sau khi Phục Võ đi, người phụ nữ váy tím cũng định đi luôn, nhưng như nghĩ tới điều gì, bà ta chợt cúi đầu nhìn Diệp Quân, cười nói: “Bây giờ đúng là ngươi hơi yếu đấy, nếu không phải Nhất điện chủ nói cô cô của ngươi rất lợi hại, rất lợi hại thì bây giờ ta rất muốn cho tiểu long của ta ăn ngươi!”

Nghe người phụ nữ váy tím nói thế, con rồng dưới chân bà ta gầm gừ với Diệp Quân, long uy đáng sợ tuôn ra như áp đảo cả trời đất.

Đất trời đang run rẩy!

Diệp Quân vội phóng kiếm ý vô địch của mình ra, chống lại long uy đáng sợ ấy.

Người phụ nữ váy tím giẫm nhẹ lên con rồng hung dữ muốn ăn thịt người, cười bảo: “Dã Hình, ăn hắn không vui đâu, muốn ăn thì phải ân cô cô của hắn kìa…”

Nói rồi bà ta nhìn Diệp Quân đang nghiêm mặt phía dưới, khẽ cười: “Ta đặt trước thịt của cô cô ngươi, quyết định thế nhé!”

Bà ta nói xong, con rồng gầm lên một tiếng rồi quay đầu bay về nơi sâu tinh không.

Ù!

Lúc này, một tiếng kiếm ngân đột nhiên vang vọng khắp đất trời.

Trên đầu rồng, người phụ nữ váy tím khẽ nhíu mày, quay đầu lại nhìn thì thấy một luồng kiếm quang bay vọt lên trời, chỉ trong nhay mắt đã tới trước con rồng dưới chân bà ta.

Chính là Diệp Quân!

Con rồng khổng lồ cảm nhận được nguy hiểm, quẫy đuôi về phía Diệp Quân một cách hung ác.

Tiêu diệt đất trời!

Mà lúc này, ý kiếm trong tay Diệp Quân đã biến thành kiếm Thanh Huyên.

Nó vừa được triệu hồi!

Phập!

Chỉ một kiếm, đuôi rồng lập tức bị chém đứt, kiêm dài chém mạnh vào bụng rồng, bụng rồng rách toạc thành một đường rộng nghìn trượng, con rồng kêu lên thảm thiết, máu tươi tuôn trào như thác nước trút xuống từ trên trời, cực kỳ tráng lệ!

Người phụ nữ váy tím đứng trên trời, con rồng dưới chân bà ta lăn lộn, rơi từ trên trời xuống dưới…

Bên kia, Diệp Quân cầm kiếm đứng thẳng, hắn nhìn người phụ nữ váy tím đã không còn cười nữa, bình tĩnh nói: “Hóa ra chỉ là tên tép riu!”
Chương 1971: Phục Võ mạnh cỡ nào?

Tép riu!

Cô gái váy tím nhìn chằm chằm Diệp Quân, vẻ tươi cười bình thản trên mặt đã hoàn toàn biến mất, thay vào đó là một vẻ lạnh lẽo thấu xương.

Diệp Quân cười khẽ: “Thấy khó chịu à? Vậy thì lên đấu tay đôi đi! Đồ vô dụng!”

Cô gái váy tím nhếch môi cười nhạt: “Được!”

Nói xong, cô ta lập tức phát hiện mình lỡ miệng, đáy mắt lóe lên một tia sát ý, tay phải nắm chặt.

Ầm ầm!

Đất trời đột nhiên nứt ra, trăm vạn tia sáng từ trong trời đất nháy mắt lao tới, chỉ trong khoảnh khắc, vùng trời này đã sôi trào, từng luồng hơi thở cùng uy lực đáng sợ đủ sức phá hủy mọi thứ chợt ào ra, vô cùng khủng khiếp.

Rầm rầm rầm!

Xa xa, trong cơ thể Diệp Quân đột nhiên bộc phát ra ba hơi thở mang sức mạnh hủy diệt đất trời.

Là sức mạnh của ba loại huyết mạch!

Cùng với ba luồng sức mạnh huyết mạch này, lại có hai luồng sức mạnh đáng sợ khác từ trong cơ thể Diệp Quân bùng nổ ra ngoài, đồng thời, toàn thân hắn bùng cháy lên.

Thiêu đốt thân thể!

Thiêu đốt cả linh hồn!

Diệp Quân chém ra một kiếm.

Một kiếm quyết định sinh tử!

Đây là kiếm thứ nhất của hắn, cùng là kiếm cuối cùng của hắn.

Không phải ngươi chết thì là ta chết!

Một kiếm này của Diệp Quân vừa chém ra, thế kiếm điên cuồng tăng vọt, vượt xa những gì trước đó từng thể hiện.

Ầm ầm!

Một kiếm chém ra, trăm vạn tia sáng ầm ầm vỡ nát, tan biến.

Cô gái váy tím cau mặt, con ngươi co rút lại, chợt xòe bàn tay, một bộ giáp vàng xuất hiện, chắn trước người cô ta.

Rầm!

Bộ giáp vàng vỡ nát.

Cô gái váy tím nọ bị đầy lùi vạn trượng.

Vừa đứng vững lại, thân thể cô ta nứt ra, máu tươi phun trào.

Cô gái váy tím chậm rãi ngẩng đầu nhìn về phía Diệp Quân nơi xa xa, ánh mắt như không thể tin nổi.

Diệp Quân chau mày: “Thì ra ngươi chỉ có thế?”

Cô gái váy tím chằm chằm nhìn Diệp Quân, Diệp Quân lại cười nói: “Thực lực của ta so với cô cô ta thật chẳng khác nào con sâu cái kiến, mà ngươi, ngay cả một kiếm của ta cũng khó lòng đón đỡ, thử hỏi, ngươi có tư cách gì mà miệt thị cô cô ta?”

Cô gái váy tím nở nụ cười: “Ngươi chẳng qua cũng chỉ là một con ếch nơi đáy giếng! Cần nhớ, người tài giỏi đến mấy thì rồi cũng có người giỏi hơn, trong lòng ngươi, cô cô ngươi là thần, nhưng đối với một số thế lực mà nói, cô ta có khi chỉ là một con sâu cái kiến thì sao? Đương nhiên, ta có thể hiểu được suy nghĩ của ngươi, rất hiểu, bởi vì thân là con sâu cái kiến, không cách nào có thể chấp nhận nổi những sự vật sự việc vượt quá xa năng lực lí giải của bản thân, đây là một điều bình thường, giống như con ếch nơi đáy giếng, trong thế giới của nó, bầu trời chỉ lớn bằng miệng giếng mà thôi, sự thật vượt xa tầm nhìn của ngươi, cho nên ta có thể tha thứ cho sự vô tri này…”

Nói đến đó, ánh mắt cô ta lộ một tia thương hại.

Diệp Quân vẫn không hề tức giận, chỉ gật gù nói: “Ngươi nói có lí, những năm gần đây, ta một mực nhắc nhở bản thân, núi cao còn có núi cao hơn, nhất định phải luôn giữ lòng kính sợ với thế giới, bởi vì cô cô là cô cô, ta là ta, cô cô mạnh, không có nghĩa là ta cũng mạnh. Ngươi nói ta vô tri, ta chấp nhận, bởi vì quả thực ta đây còn rất yếu, cũng còn quá ít hiểu biết về vũ trụ này, giống như bây giờ, ta cũng không biết rốt cuộc cô cô ta mạnh cỡ nào…”

Nói đến đây, hắn lại nhìn về phía cô gái váy tím: “Hiện tại, con sâu cái kiến trong mắt ngươi là ta đây có việc này muốn nhờ ngươi, nhờ ngươi, đánh chết ta!”

Cô gái váy tím chỉ nhìn chằm chằm vào Diệp Quân, không nói một lời.

Diệp Quân nở nụ cười: “Vẫn cứ là một tên vô dụng nhỉ!”

Cô gái váy tím híp mắt, sát ý lóe lên, tay phải chợt nắm chặt, trong trời đất, từng luồng hơi thở hùng mạnh khủng bố đang hội tụ về lòng bàn tay cô ta, giây lát sau, cô ta đánh ra một quyền.

Thế quyền như hồng thủy.

Xa xa, Diệp Quân vung tay chém một kiếm.

Vèo!

Quyền thế khủng khiếp đó nháy mắt đã vỡ nát.

Bị nghiền nát lập tức!

Ánh mắt cô gái váy tím rơi xuống thanh kiếm trong tay Diệp Quân, mày nhíu chặt.

Diệp Quân nhìn cô ta, thản nhiên nói: “Ngươi, chỉ là một kẻ vô dụng!”

Cô gái váy tím chăm chú nhìn Diệp Quân, sắc mặt khó coi vô cùng, cô ta lại xòe lòng bàn tay, một chiếc kim ấn xuất hiện.

Nhưng đúng vào lúc này, cô ta dường như vừa cảm thụ được điều gì, vội quay đầu nhìn lại, phía bên kia, hai vị cường giả do cô ta mang tới đã bị hai vị quan chấp hành đứng đầu của nền văn minh Thiên Hành áp chế được.

Chỉ tối đa một khắc nữa thôi chắc chắn sẽ thua!

Cô gái váy tím trầm mặt, quyết định thật nhanh: “Rút thôi!”

Dứt lời, cô ta quay sang phía Diệp Quân: “Hôm nay ta không giết ngươi, ta muốn ngươi thấy tận mắt, vị cô cô mà ngươi tôn thờ đó yếu ớt kém cỏi cỡ nào trước nền văn minh Vô Gian của chúng ta!”

Nói xong, cô ta liền quay người, hóa thành một tia sáng tím, biến mất nơi chân trời.

Xa xa, hai vị cường giả đang đấu với hai vị quan chấp hành đứng đầu như vừa trút được gánh nặng, cũng vội vã bứt ra, xoay người phóng vút lên, nháy mắt đã biến mất không còn bóng dáng.

Lúc này, hai vị quan chấp hành đứng đầu cũng tới bên cạnh Diệp Quân, ngay sau đó, Thượng Thần Thiên Vân và Thượng Thần Thiên Huyên cũng xuất hiện.

Sắc mặt mấy vị Thượng Thần đều vô cùng nặng nề.

Thượng Thần Thiên Vân đột nhiên nói: “Thiên Hành Chủ gặp nguy rồi!”

Nghe vậy, những người còn lại đều biến sắc, Ác Đạo Minh cùng vũ trụ Vô Gian đã hợp tác, hai thế lực này sẽ ra tay tấn công nền văn minh Thiên Hành.

Thượng Thần Thiên Huyên nói: “Đến vũ trụ Vô Gian đi.”

Nói đoạn, bà ta định di chuyển, nhưng Thượng Thần Thiên Vân đã ngăn lại.

Thượng Thần Thiên Huyên khó hiểu nhìn bà ta, Thượng Thần Thiên Vân trầm giọng bảo: “Lúc này không thể loạn, đầu tiên hãy liên hệ với quan chấp hành đứng đầu Tĩnh Sơ trước đã.”

Bà ta nhìn sang phía Tuế Tuế và Bố Huyền, nói: “Hai vị quan chấp hành đứng đầu, chuyện này có quá nhiều kì quái, Ác Đạo Minh cùng vũ trụ Vô Gian nhất định đã có chuẩn bị cho phía sau rồi, xin hai vị quan chấp hành đứng đầu hãy trấn thủ thần cảnh Thiên Hành, để tránh cho thần cảnh Thiên Hành gặp bất trắc gì.”

Tuế Tuế gật đầu: “Đây là việc đương nhiên, chỉ có điều…”

Nói đến đây, cô ta thoáng lo lắng nhìn: “Quan chấp hành đứng đầu Phục Võ…”

Đáy mắt Bố Huyền cũng thoáng lóe lên một tia lo lắng.

Quan chấp hành đứng đầu Phục Võ!

Nghe Tuế Tuế nhắc đến người này, sắc mặt hai vị Thượng Thần cũng trở nên nặng nề, vị quan chấp hành đứng đầu Phục Võ này chính là một nhân vật truyền kỳ của nền văn minh Thiên Hành đó.

Thượng Thần Thiên Vân chợt nói: “Có người tới!”

Vừa dứt lời, một bóng người đã xuất hiện phía sau lưng Thượng Thần Thiên Vân, chỉ cách một đoạn không xa.

Thượng Thần Thiên Vân nói: “Từ bây giờ, nền văn minh Thiên Hành tiến vào trạng thái chiến tranh, lập tức triệu tập toàn bộ các cường giả đang ở bên ngoài, những người đang bế quan lập tức phải xuất quan, khởi động Thiên Hành Trận, mở bảo khố Thiên Hành cho người trong tộc mặc sức chọn…”

Nói đến đó, bà ta ngẩng đầu nhìn về phía tận cùng chân trời, khẽ khàng: “Hi vọng quan chấp hành đứng đầu Phục Võ vẫn còn giữ chút tình cảm với nền văn minh Thiên Hành ta…”

Phục Võ mạnh cỡ nào?

Chính bà ta cũng không biết.

Nhưng có một điều có thể chắc chắn, đây tuyệt đối là một nhân vật vô cùng khủng bố, năm xưa, ngay cả Thiên Hành Chủ đời trước cũng phải bại dưới tay người này.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK