Mục lục
Hậu Duệ Kiếm Thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 601: Cả nhà ta thật sự đều vô địch

Nhìn thấy ông lão áo đen, nét mặt Diệp Quân trầm xuống, mẹ kiếp, đối phương lại dám đi tìm người trợ giúp.

Ông lão áo đen nhìn chằm chằm Diệp Quân: “Giết hắn!”

Dứt lời, ông ta hóa thành một luồng sáng đen lao về phía Diệp Quân!

Hai ông lão khác cũng không nói lời thừa thãi, đồng loạt xông về phía Diệp Quân.

Ba cường giả cảnh giới Thần Đế!

Tuy chỉ là cảnh giới Thần Đế, nhưng thực lực của ba cường giả này còn mạnh hơn một số cường giả Đại Đế ngoài kia!

Cường giả ở đây hầu như đều không hề màu mè khoa trương!

Diệp Quân tự biết mình không địch lại, người hắn thoáng run lên rồi ngự kiếm bay lên, biến mất ở nơi sâu trong dãy núi kia.

Mà ông lão áo đen sao có thể cam tâm dừng lại? Ông ta dẫn theo hai người trợ giúp đuổi theo Diệp Quân.

Diệp Quân điên cuồng bỏ chạy, mà ông lão áo đen thì điên cuồng đuổi theo, thấy Diệp Quân chỉ chạy, ông lão áo đen đi đầu cũng lơi là cảnh giác, cũng thêm chút khinh thường, đồng thời cũng hơi hối hận vì vừa nãy đã rút lui mà không thẳng tay giết thanh niên kiếm tu kia luôn, bây giờ có thêm hai người trợ giúp thì đến cuối lại phải thêm một phen đổ máu.

Thật sự phiền não!

Dưới cơn tức giận, ông lão áo đen càng đuổi theo gắt gao hơn.

Nhưng lúc này, Diệp Quân phía xa đột nhiên dừng lại, sau đó xoay người chém một kiếm.

Đạo Kiếm!

Đương nhiên hắn cũng không dám khinh thường ông lão áo đen, lập tức thi triển Đạo Kiếm.

Khoảnh khắc kiếm của Diệp Quân xuất hiện, ông lão áo đen vẫn đang đuổi theo hắn biến sắc, ông ta không thể ngờ thanh niên trước mặt lại đánh trả nhanh như thế nên không kịp cảnh giác. May mà ông ta phản ứng nhanh, mau chóng tế ra khiên thần chắn trước mặt mình.

Bùm!

Nhát kiếm của Diệp Quân chém xuống, khiên thần vỡ tan, sức mạnh cường đại khiến ông lão áo đen liên tục lùi lại phía sau.

Diệp Quân không dừng lại, bước về phía trước rút kiếm chém thêm một nhát nữa.

Thuật Trảm Thiên Bạt Kiếm ba mươi sáu nhát chồng chất!

Một kiếm xuất ra, ông lão áo đen đã bị chém lui ra ngoài vạn trượng, mà phía trước mặt hắn và ông ta đã xuất hiện một khe hở thời không sâu thẳm gần vạn trượng.

Diệp Quân không tiếp tục rút kiếm, vì hắn phát hiện Đạo Kiếm và thuật Trảm Thiên Bạt Kiếm tốn quá nhiều sức.

Liên tiếp chém hai nhát suýt nữa đã khiến hắn ngã xuống.

Dù vậy cũng vẫn chưa đủ để giết ông lão áo đen, đối phương cùng lắm chỉ bị thương một chút thôi.

Cường giả ở đây đúng là hàng thật giá thật!

Hai ông lão ở bên cạnh thấy Diệp Quân chém hai nhát liên tục đẩy lùi được ông lão áo đen thì khựng lại, không dám tiến lên nữa, bọn họ nhìn Diệp Quân mà lòng chấn động, kiếm của thanh niên này mạnh quá!

Sau khi ông lão áo đen cầm đầu dừng lại cũng đầy kinh hãi, ông ta nhìn Diệp Quân phía xa, nghi hoặc hỏi: “Chẳng phải ngươi là cảnh giới Địa Tiên ư? Sao thực lực lại mạnh thế này?”

Diệp Quân nhìn ông lão áo đen nói: “Ta mười tám tuổi!”

Mười tám tuổi!

Nghe câu này của Diệp Quân, ba người phía ông lão áo đen sững người, không hiểu, nhưng rồi cả ba nhanh chóng hoàn hồn, vẻ mặt đều trở nên nặng nề!

Chết tiệt!

Tên khốn này đang khoe khoang thiên phú đấy à?

Diệp Quân lại nói: “Ta còn có người nhà!”

Ông lão áo đen nhìn Diệp Quân chăm chăm, không nói gì.

Hắn đang đe dọa đây mà!

Đương nhiên ông ta cũng hơi dè chừng, yêu nghiệt trẻ tuổi thế này, sau lưng chắc chắn có cường giả. Nhưng nếu ông ta cứ thế từ bỏ đá Tỵ Kiếp thì lại không cam lòng, bởi vì đá Tỵ Kiếp đó thực sự quá quý giá, nếu có được, ông ta có thể đến một số mật cảnh đã biết tìm kiếm bảo vật truyền thừa. Quan trọng nhất là ông ta còn cần dùng đá Tỵ Kiếp này để cứu người.

Thấy ông lão áo đen do dự, Diệp Quân đang định lên tiếng, nhưng ông ta lại bỗng nói: “Không đúng!”

Nói rồi ông ta nhìn Diệp Quân bằng ánh mắt như dao.

Diệp Quân cau mày.

Ông lão áo đen nhìn hắn chằm chằm: “Ngươi khoe khoang thiên phú và người nhà chỉ để hù dọa chúng ta thôi!”

Diệp Quân trầm giọng bảo: “Ta thật sự có người nhà!”

Ông lão áo đen bật cười: “Nào, nói cho ta biết ngươi ở tộc nào hay tông nào đi?”

Diệp Quân im lặng.

Người ở nơi này chắc chắn chưa từng nghe nói đến vũ trụ Quan Huyên!

Thấy Diệp Quân im lặng, nụ cười của ông lão áo đen bỗng lạnh đi: “Muốn lừa lão phu à? Lão phu ăn muối nhiều hơn ngươi ăn cơm đấy!”

Diệp Quân nghiêm túc nói: “Ông nghĩ mà xem, ta mới mười tám tuổi đã đạt tới cảnh giới Địa Tiên rồi…”

Ông lão áo đen cắt lời hắn: “Ngươi đừng nói nhiều nữa, chỉ cần nói cho ta biết người phía sau ngươi là ai cho lão phu nghe thôi!”

Diệp Quân nhìn ông ta: “Ông nghe tới Kiếm Chủ Nhân Gian bao giờ chưa?”

Ông lão áo đen nhìn hắn đăm chiêu: “Ngươi đang cố ý kéo dài thờ gian để trị thương cho mình đúng không!”

Thấy bị bại lộ, Diệp Quân không nói gì, quay người ngự kiếm bỏ chạy.

Ông lão áo đen nổi trận lôi đình: “Ngươi dám lừa ta à! Đuổi theo, giết hắn!”

Xa xa, Diệp Quân vừa chạy vừa hét: “Con mẹ nó chứ, ta thật sự không lừa ông! Phía sau ta thật sự có chỗ dựa, cô cô ta vô địch, bác ta vô địch, ông nội ta vô địch, cha ta cũng vô địch…”

“Câm miệng!”

Ông lão áo đen cả giận: “Chắc lão phu tin ngươi!”

Diệp Quân: “…”
Chương 602: Ngư ông đắc lợi

Giữa núi non mênh mông, Diệp Quân ngự kiếm bay đi, lúc này hắn đã tăng tốc độ lên đến cực hạn, kiếm không ngừng bay qua núi non vô tận, kiếm khí thi thoảng tản ra có thể chia cắt ngọn núi nghìn trượng làm hai.

Mà sau lưng hắn, ba cường giả cảnh giới Thần Đế đỉnh cao đuổi theo sát nút như cái đuôi sau mông. Ba người cứ thế lao thẳng, bởi vậy nơi bọn họ đi qua, núi lớn liên tục sụp đổ, bụi bặm sỏi đá bay lên trời, mặt đất rung chuyển, vô cùng hãi hùng.

Giờ khắc này Diệp Quân thật sự hơi bực mình, hắn nói thật mà ba ông già kia lại cứ không tin, điều này khiến hắn thật sự cạn lời.

Nhưng cũng khiến hắn sinh lòng nghi ngờ, danh tiếng của cô cô có vẻ không lớn lắm, không chỉ Chân Vũ Trụ không biết, tộc Bác Thiên không biết mà đến cường giả ở đây cũng không biết, đúng là kỳ lạ.

Nhìn ba cường giả đuổi theo sát nút, Diệp Quân không còn cách nào nên chỉ đành trốn trước, vì bây giờ hắn thật sự không thể đánh lại được ba cường giả này.

Ở vũ trụ Quan Huyên, với thực lực hiện tại thì thật ra cảnh giới Thần Đế không phải đối thủ của hắn, nhưng tới đây rồi hắn mới phát hiện, cường giả cảnh giới Thần Đế nơi đây mới là hàng thật giá thật, cường giả ở vũ trụ Quan Huyên và Chân Vũ Trụ không thể sánh kịp.

Có thể tưởng tượng cường giả cảnh giới Đại Đế ở đây chắc chắn còn kinh khủng hơn nữa!

Diệp Quân không suy nghĩ nhiều, một lần nữa tăng tốc, may mà thuật ngự kiếm của hắn nhanh, ba ông lão kia không thể đuổi kịp ngay được. Nhưng hắn cũng biết cứ thế này cũng không phải cách, bởi vì ba ông lão kia đã có ý đuổi theo tới cùng mới thôi.

Đầu Diệp Quân liên tục suy nghĩ cách ứng phó.

Sau lưng Diệp Quân, ông lão áo đen cầm đầu nhìn chằm chằm hắn, lúc này ông ta vừa giận vừa thẹn, thế mà lại bị một thanh niên lừa gạt.

Chuyện này nếu truyền ra ngoài thì thật sự rất mất mặt!

Dưới cơn giận và thẹn, tốc độ của ông lão áo đen tăng lên không ít.

Không biết đi qua bao nhiêu ngọn núi, Diệp Quân đột ngột dừng lại, thấy hắn dừng, mí mắt ông lão áo đen nhảy lên, ông ta cũng vội vàng dừng lại, đương nhiên bây giờ ông ta không dám khinh thường Diệp Quân nữa.

Hai kiếm lúc trước của hắn thật sự khiến ông ta hãi hùng!

Diệp Quân xoay người, nhìn ba người ông lão áo đen trước mặt: “Ba vị, nếu ta đồng ý giao đá Tỵ Kiếp ra, thì sẽ tha cho ta một con đường sống không?”

Nghe Diệp Quân nói thế, ba người đều sửng sốt, hơi bất ngờ, tên này định đầu hàng ư?

Ông lão áo đen cảnh giác nhìn Diệp Quân, phòng bị nói: “Ngươi định giở trò gì?”

Diệp Quân nghiêm túc nói: “Một đấu một thì ta còn có chút cơ hội thắng, nhưng một đấu ba thì ta không thể thắng được, nên ta chọn cách giao đá Tỵ Kiếp ra, bảo vệ tính mạng. Dù sao đá Tỵ Kiếp quý giá nhưng nếu mạng không còn thì giữa nó lại cũng có ích gì?”

Nghe được lời của Diệp Quân, ông lão áo đen nhìn hắn thật lâu, người trẻ tuổi này không cố chấp, tư tưởng giác ngộ cũng cao đó!

Đúng là nhân tài!

Nhưng ngẫm lại, người này thông minh mưu lược như vậy, làm thế nhất định phải có âm mưu gì đó!

Ông lão áo đen nghĩ đến đây chợt cười khẩy: “Ba chúng ta giết ngươi cũng có thể lấy được đá Tỵ Kiếp, không phải sao?”

Diệp Quân không nhiều lời, xòe tay ra, đá Tỵ Kiếp xuất hiện trong tay hắn, hắn nhẩm niệm, đá Tỵ Kiếp bay ra, nhưng nó không bay tới trước mặt ông lão áo đen mà là bay tới trước mặt ông lão tóc bạc bên phải ông lão áo đen!

Diệp Quân không chút do dự xoay người chạy!

Ba ông lão đều sững sờ.

Đặc biệt là ông lão tóc bạc, ông ta ngớ ra, sao tiểu tử này lại đưa cho mình?

Lúc này, cảm nhận được ánh mắt của ông lão áo đen, ông lão tóc bạc vội vầm đá Tỵ Kiếp trong tay, nhìn ông lão áo đen với vẻ cảnh giác: “Trần Quyền, ngươi định làm gì?”

Ông lão áo đen tên Trần Quyền trầm giọng nói: “Cố U, viên đá này là của ta!”

Cố U nheo mắt, huyền khí trong người lưu chuyển, lạnh lùng nói: “Trần Quyền, thứ này đâu có viết tên ngươi”.

Nghe vậy, nét mặt Trần Quyền lập tức lạnh đi.

Mà lúc này, ông lão áo bào xám bên cạnh bỗng lên tiếng: “Trần Quyền, Cố U, ta không có hứng thú với đá Tỵ Kiếp này. Trước khi tới Trần Quyền đã hứa với ta, chỉ cần giết được thanh niên đó, ông ta sẽ cho ta ba trăm vạn linh nguyên, bây giờ hai người các ngươi một người đưa cho ta ba trăm vạn linh nguyên, ta sẽ đi!”

Gấp đôi!

Nghe lời ông lão áo bào xám nói, Trần Quyền và Cố U đều cau mày.

Vẻ mặt ông lão áo bào xám vẫn bình tĩnh, ông ta nhìn hai người không nói.

Im lặng hồi lâu, Trần Quyền xòe tay, một chiếc nhẫn không gian bay tới trước mặt ông lão áo bào xám, trong nhẫn có vừa đủ ba trăm vạn linh nguyên.

Ông lão áo bào xám cất nhẫn không gian đi, sau đó nhìn Cố U, Cố U cũng không dám không đưa, vì nếu không đưa ai dám đảm bảo ông ta sẽ không liên thủ với Trần Quyền?

Cũng chính vì điều này, ông lão áo bào xám mới dám đòi nhiều như thế!

Cố U xòe tay, một chiếc nhẫn không gian bay tới trước mặt ông lão áo bào xám, đương nhiên ông ta cũng không khách sáo mà nhận lấy ngay, sau đó người ông ta rung lên, biến mất nơi cuối bầu trời.

Nơi đây chỉ còn lại Cố U và Trần Quyền, hai người nhìn nhau với ánh mắt bình tĩnh, nhưng đều toát ra sát khí.

Trần Quyền đột nhiên nói: “Thanh niên đó chắc chắn không phải người tốt, hắn chủ động giao đá Tỵ Kiếp ra chắc chắn có bẫy, ta đoán lúc này có lẽ hắn đang ẩn nấp, chờ hai chúng ta cùng bại trận rồi tới ngư ông đắc lợi!”

Cố U bình tĩnh nói: “Vậy ngươi nghĩ chúng ta nên làm gì?”

Trần Quyền trầm giọng bảo: “Cố U, ngươi nên biết viên đá này quan trọng với ta nhường nào, con trai của ta đi vào Thượng Thanh Tông cùng người ta đến giờ vẫn còn mắc kẹt trong trận kiếp ở đó, chỉ viên đá này mới có thể cứu được mạng họ, nếu ngươi đồng ý đưa viên đá này ra, ta sẵn sàng dâng lên một nghìn vạn linh nguyên!”

Nghìn vạn linh nguyên, ở Loạn Tinh Giới này phải nói là một khoản tiền khổng lồ.

Nơi này không thể so sánh với Chân Vũ Trụ và vũ trụ Quan Huyên, nơi đây bị Chân Vũ Trụ phong tỏa, lại thêm từng có chiến tranh nên rất nhiều linh mạch đã bị tổn hại, bởi thế linh nguyên rất quý giá ở nơi này.

Một nghìn vạn linh nguyên thật sự là một khoản tiền khổng lồ!

Nhưng Cố U lại lắc đầu: “Trần Quyền, ngươi cũng biết giá trị của vật này, có nó không chỉ tránh được các loại kiếp số, còn có thể đến một vài mật cảnh đặc biệt. Nói cách khác, nếu ta mang đi bán thì ít nhất cũng được một tỷ linh nguyên! Bây giờ ngươi lại chỉ ra giá một nghìn vạn, không có thành ý chút nào…”

Còn chưa nói xong, sắc mặt Cố U đã đột nhiên biến đổi, bởi vì Trần Quyền đã lao về phía ông ta!

Ra tay!

Trần Quyền nhìn chằm chằm Cố U trước mặt, sát khí và thù địch trên mặt hiện lên rõ ràng, ông ta biết kiếm tu kia chủ động đưa đá Tỵ Kiếp ra là có âm mưu. Không đúng, kiếm tu đó đưa đá Tỵ Kiếp cho Cố U không phải âm mưu, mà là dương mưu!

Nếu ông ta muốn có đá Tỵ Kiếp này thì chỉ có thể cướp!

Thấy Trần Quyền trực tiếp động thủ, trên mặt Cố U cũng lộ vẻ hung dữ, lúc này mà muốn ông ta chủ động giao đá Tỵ Kiếp đương nhiên là điều không thể, thịt dâng đến miệng rồi sao có thể chủ động nhả ra?

Chẳng mấy chốc, hai người đã lao vào đánh nhau!
Chương 603: Thằng con báo hại!

Thực lực của hai người đều vô cùng mạnh, vừa giao đấu đã khiến đất trời sụp đổ, Vạn Sơn hóa thành tro, cực kỳ khiếp khủng.

Mà trận đại chiến kéo dài gần một canh giờ, Cố U hoàn toàn bị áp chế, rơi vào thế bất lợi tuyệt đối.

Lại nửa canh giờ nữa trôi qua.

Bùm!

Bỗng nhiên một tiếng nổ đinh tai nhức óc vang vọng khắp trời đất, sau đó Cố U bay ra, mà khi ông ta bay ra, Trần Quyền lại tiến về phía trước tung ra một quyền.

Quyền mang vạn trượng!

Rầm!

Cố U bị đánh bay cả vạn trượng, ông ta vừa dừng lại, cơ thể đã vỡ nát.

Trong lòng Cố U kinh hãi, ông ta vội nói: “Trần Quyền, đá Tỵ Kiếp này thuộc về ngươi, ngươi cầm lấy đi…”

Lời còn chưa dứt, Trần Quyền đã lao tới trước mặt rồi đấm lên linh hồn của ông ta.

Bùm!

Trong nháy mắt, thần hồn của Cố U đều bị tiêu diệt!

Trần Quyền xòe tay, một chiếc nhẫn không gian xuất hiện trong tay ông ta, trong nhẫn ngoài đá Tỵ Kiếp còn có hơn năm trăm vạn linh nguyên.

Trong mắt Trần Quyền hiện lên vẻ hung ác: “Giết ngươi thì đá Tỵ Kiếp cũng thuộc về ta!”

Nói rồi ông ta cất nhẫn không gian đi, lạnh lùng nhìn chung quanh: “Thanh niên kiếm tu, ta biết ngươi đang ẩn nấp, ra đây đi!”

Không có phản hồi!

Trần Quyền phóng thần thức bao phủ phạm vi mấy vạn dặm, nhưng rất nhanh ông ta lại cau mày, vì ông ta không phát hiện ra hơi thở của Diệp Quân.

Thật sự đi rồi?

Trần Quyền trầm tư một lúc, đang định rời đi thì lúc này bỗng có biến hóa, thời không trước mặt ông ta tách ra, một tàn ảnh lao ra, không phải Diệp Quân mà là ông lão áo bào xám đã bỏ đi lúc trước!

Sắc mặt Trần Quyền tối sầm, ông ta tung quyền ra.

Đùng đoàng!

Hai người vừa va chạm đã tách ra, đồng thời rút lui, sau khi lùi khoảng vạn trượng, Trần Quyền dừng lại, ông ta nhìn ông lão áo bào xám phía xa, gằn giọng: “Phương Mộc, ngươi là chim sẻ trực sẵn đấy à?”

Ông lão áo bào xám tên Phương Mộc cười khẩy: “Thần vật như đá Tỵ Kiếp sao ta có thể không động lòng được? Trần Quyền, lúc bình thường thì ngươi và ta năm mươi năm mươi, nhưng bây giờ ngươi vừa chiến đấu với Cố U, thực lực không được bảy phần khi ở trạng thái đỉnh cao, bây giờ ngươi giao đấu với ta không có cơ hội thắng đâu. Nếu ngươi đồng ý giao đá Tỵ Kiếp ra thì ta có thể thả ngươi đi”.

Trần Quyền nhìn Phương Mộc, cười nhẹ: “Ngươi cứ việc thử!”

Phương Mộc nheo mắt, cũng không nhiều lời, người rung lên rồi biến mất tại chỗ.

Thời không trước mặt Trần Quyền tách ra, một luồng sức mạnh đáng sợ quét tới.

Vẻ hung ác lóe lên trong mắt Trần Quyền, ông ta lao về phía trước, tung một nắm đấm về phía Phương Mộc.

Rầm!

Thời không xung quanh sôi trào, sau đó hủy diệt!

Hai người đồng thời kịch liệt lui lại, nhưng một khắc sau cả hai lại lao vào nhau.

Chẳng mấy chốc, trời đất rung chuyển, rồi không ngừng vỡ tan và tiêu biến.

Cứ như vậy, hai người đánh nhau suốt một ngày đêm nhưng không phân thắng bại.

Lại thêm vài canh giờ trôi qua, Phương Mục thấy mình không thể đánh bại Trần Quyền nên lập tức dừng lại, không ra chiêu nữa, nhìn chằm chằm Trần Quyền, sắc mặt vô cùng khó coi.

Ông ta phát hiện ông lão trước mắt còn mạnh hơn mình nghĩ!

Nếu tiếp tục đánh thì sẽ cả hai bên cùng bại!

Nghĩ đến đây, Phương Mộc cũng quyết đoán xoay người, biến mất như một tia sáng trên bầu trời.

Trần Quyền đã có sáu trăm vạn linh nguyên, kiếm lời ổn định chứ không lỗ, không cần phải liều mạng nữa!

Thấy Phương Mộc dứt khoát rời đi, Trần Quyền thở phào nhẹ nhõm, nhưng lúc này nét mặt ông ta thay đổi rõ rệt, ông ta quay người tung ra một quyền.

Rầm!

Kiếm quang bộc phát, Trần Quyền lùi lại ngay lập tức, sau đó lại thấy một luồng kiếm quang nữa phóng tới.

Thuật Trảm Thiên Bạt Kiếm ba mươi nhát!

Rầm!

Trời đất nứt lìa, kiếm quang mạnh mẽ chém thẳng vào người Trần Quyền, ông ta bị đánh bay ra xa nghìn trượng, ông ta còn chưa kịp dừng thì đã lại phải đón nhận một kiếm nữa.

Đạo Kiếm!

Một kiếm rồi lại một kiếm!

Ầm!

Thời không xung quanh Trần Quyền nổ tung, cùng nổ với nó còn có thân xác của ông ta.

Nếu như ở trong trạng thái ổn định, ông ta có thể đỡ được kiếm này của Diệp Quân. Nhưng sau khi liên tiếp đánh nhau với hai người, thực lực chưa bằng năm phần khi toàn lực, đương nhiên ông ta đã không còn là đối thủ của Diệp Quân nữa.

Ngay khi linh hồn Trần Quyền vừa nứt, một thanh kiếm đã đâm vào đầu mày của ông ta, ghim ông ta ngay tại chỗ!

Trần Quyền nhìn Diệp Quân xuất hiện ở phía xa, không hề tức giận mà cười nói: “Ta biết ngay ngươi chưa đi mà! Ta đã biết thanh niên như ngươi sẽ biết…”

Diệp Quân hơi khó hiểu: “Nếu đã biết ta chưa đi thì sao ông không từ bỏ đá Tỵ Kiếp này?”

Trần Quyền nhìn Diệp Quân, không nói gì.

Ngay khi hắn định lên tiếng thì ông ta lại cười toe toét: “Thanh niên, đi về dãy núi cách đây trăm vạn dặm phía bên phải, ở đó có một mật cảnh tên là Thượng Thanh, trong mật cảnh có tông môn siêu cấp Thượng Thanh Tông từ nghìn vạn năm trước. Trong mật cảnh Thượng Thanh có vô số kiếp, nguy hiểm trùng trùng, nhưng ngươi có đá Tỵ Kiếp có thể phá được mọi kiếp ở đó!”

Nói rồi ông ta xòe tay, nhẫn không gian chầm chậm bay tới trước mặt Diệp Quân.

Diệp Quân nhìn nhẫn không gian, có tổng cộng hai nghìn vạn linh nguyên!

Diệp Quân cất nhẫn, xoay người rời đi.

Trần Quyền nhìn Diệp Quân rời đi xa, nhẹ giọng nói: “Thanh niên, ngươi nhất định phải đi! Thằng con báo hại này… Nếu lần này con có thể may mắn sống sót thì phải chú ý nhiều hơn nhé! Bởi vì cha không thể bảo vệ con được nữa rồi”.

Dứt lời, linh hồn của ông ta hoàn toàn biến mất.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK