Mục lục
Hậu Duệ Kiếm Thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1791: Nước đầy sẽ tự tràn

Chín kiếm tu kia lặng lẽ đứng sau lưng Chiêu Võ Đạo Đế, không lên tiếng.

Ông lão áo đen cung kính dâng một chén rượu cho Chiêu Võ Đạo Đế, sau đó cung kính nói: “Đạo Đế, cho dù là tên Diệp Quân kia hay cha hắn, cả vị nữ kiếm tiên váy trắng phía sau lưng hắn đi chăng nữa thì đều không đáng để Đạo Đế ra tay, chỉ cần Đạo Đế ra lệnh một tiếng, ta sẽ lấy đầu của bọn chúng cho Đạo Đế”.

Chiêu Võ Đạo Đế một hơi uống cạn chén rượu, sau đó cười nói: “Tiên Lão, khinh địch không phải là một thói quen tốt, cần phải biết rằng từ cổ chí kim không biết đã có bao nhiêu người chết vì tính tự cao và khinh địch của mình rồi, bài học xương máu vẫn còn ngay trước mắt!”

Vẻ mặt Tiên Lão không thay đổi: “Bọn họ ngay cả tư cách khiến chúng ta khinh địch cũng không có”.

Chiêu Võ Đạo Đế cười ha hả: “Đã qua nhiều năm như vậy rồi, ngươi vẫn ngông cuồng như vậy, nhưng mà ta thích”.

Tiên Lão hành lễ, cung kính, khiêm tốn.

Ông ta chỉ cung kính và khiêm tốn với người trước mặt.

Đúng lúc này, một ảo ảnh đột nhiên xuất hiện trong quán rượu, ảo ảnh hành lễ thật sâu: “Đạo Đế, Bát Phật Mật Tàng đã đến, có tiếp kiến không?”

Chiêu Võ Đạo Đế bình tĩnh nói: “Truyền”.

Ảo ảnh yên lặng lui ra.

Sau đó, tám tên hòa thượng chậm rãi đi vào, tám tên hòa thượng này đều mặc áo cà sa màu đen, đầu đội mũ tăng nhân, trong tay cầm phật châu xương trắng, miệng niệm kinh văn cổ xưa không rõ tên.

Tên hòa thượng dẫn đầu tay trái nắm một cái đầu lâu, tay phải cầm một cái chùy bạch cốt, cứ đi hai bước là gõ một gõ.

Đến khi đi tới trước mặt Chiêu Võ Đạo Đế, tám tên hòa thượng mới đồng loạt dừng lại, sau đó hành lễ thật sâu với Chiêu Võ Đạo Đế: “Bái kiến Đạo Đế”.

Chiêu Võ Đạo Đế cười, nói: “Ta còn tưởng rằng các ngươi sẽ không đến”.

Hòa thượng cầm đầu hơi hành lễ: “Năm đó sở dĩ chùa Ám Phật của ta có thể vượt qua Hỏa Kiếp đều nhờ Đạo Đế, hôm nay Đạo Đế có việc cần, sao chùa Ám Phật ta có thể không đến được chứ?”

Chiêu Võ Đạo Đế đánh giá hòa thượng đứng đầu, ông ta cười nói: “Ám Tăng, chúc mừng ngươi đã đạt đến cảnh giới Khai Đạo”.

Ám Tăng hành lễ, cung kính nói: “Cũng nhờ vào chỉ điểm ngày đó của Đạo Đế”.

Chiêu Võ Đạo Đế mỉm cười, nói: “Lần này mời các ngươi đến là muốn để các ngươi chứng kiến thời khắc huy hoàng nhất của ta”.

Dường như nghĩ đến gì đó, con ngươi của Ám Tăng đột nhiên co rút, ông ta hành lễ, nghẹn ngào: “Đây là may mắn ba đời của tiểu tăng”.

Chiêu Võ Đạo Đế cười ha ha, cầm chén uống một hơi cạn sạch.

Tiên Lão đứng bên cạnh nhanh chóng rót rượu.

Lúc này, một người phụ nữ xinh đẹp đẫy đà đi vào quán rượu, người đến chính là Thiên Võ Tân, khi cô ta nhìn thấy trong phòng có thêm tám cường giả cảnh giới Khai đạo, đôi mắt bỗng nhiên co rút, trong lòng gợn sóng như thủy triều.

Thật kinh khủng!

Người phụ nữ xinh đẹp đè nén sự chấn động trong lòng, giả vờ bình tĩnh, chậm rãi đi đến bên cạnh Chiêu Võ Đạo Đế, sau đó cúi người hành lễ: “Đạo Đế! Lệ tộc, tộc Vu Mã và cả tộc Thiên Võ của ta đều đã đồng ý đến trợ giúp, còn tộc Tức Mặc vẫn chưa cho ta câu trả lời rõ ràng. Những tộc khác thì ta chưa từng giao thiệp nên không liên hệ được”.

Chiêu Võ Đạo Đế cười, nói: “Phải sửa cho đúng, không phải muốn các ngươi đến trợ giúp, mà là muốn các ngươi đến chứng kiến lịch sử”.

Người phụ nữ đẫy đà ngẩn ngơ, không hiểu rõ ý của ông ta, nhưng cô ta bỗng như thông suốt gì đó, ánh mắt lập tức trở nên châm chọc, sau đó cúi đầu hành lễ, thầm vui mừng như điên.

Sắp chiếm hời rồi!

Mẹ ơi!

Món hời rồi!

Tộc Thiên Võ sắp bước lên tầm cao mới!

Tiên Lão đứng bên cạnh đột nhiên nói: “Đạo Đế, khi nào ra tay?”

Chiêu Võ Đạo Đế mỉm cười: “Không vội, Tây Thánh Minh Quân và một vài bạn cũ còn chưa đến”.

Tiên Lão quay đầu nhìn thoáng qua bia đá Đăng Thiên đang đứng sừng sững giữa trời đất: “Diệp Quân kia còn đang tu luyện…”

Chiêu Võ Đại Đế cười nói: “Cứ để hắn vùng vẫy, chẳng qua chỉ là một tên hề mà thôi”.



Trọng Thiên thứ ba trong Tiểu Tháp đã qua năm năm.

Năm năm này, mỗi ngày Diệp Quân không ngừng chiến đấu với Nho Uyên và Lý Toại Phong, lực chiến đấu liên tục tăng lên.

Uy lực mấy kiếm kỹ của hắn tăng hơn trước rất nhiều.

Hiện giờ hắn dốc hết sức lực, sử dụng kiếm Thanh Huyên, có thể dùng kiếm chém năm mươi vạn năm Tuế Nguyệt, cho dù không dùng kiếm Thanh Huyên, một nhát kiếm của hắn cũng có thể chém mười vạn năm Tuế Nguyệt.

Có thể nói, dưới cảnh giới Khai Đạo, hắn là vô địch.

Cho dù cường giả cảnh giới Khai Đạo bình thường cũng không chịu nổi kiếm kỹ này của hắn, bởi vì bây giờ hắn có thể tùy ý thi triển được mười nhát kiếm… Nếu dung hợp với Ngao Thiên Thiên thì còn nhiều hơn nữa, uy lực cũng lớn hơn.

Cho dù là Nho Uyên và Lý Toại Phong cũng vô cùng kiêng kỵ Nhất Giới Tuế Nguyệt này của hắn.

Ngoại trừ Nhất Giới Tuế Nguyệt thì Diên Trì Nhất Kiếm, thời không Tuế Nguyệt và thuật Trảm Thiên Bạt Kiếm của Diệp Quân đều tiến bộ rất lớn.

Đặc biệt là Diên Trì Nhất Kiếm, tốc độ nhanh hơn, sức mạnh lớn hơn, xuất quỷ nhập thần, cho dù là Lý Toại Phong và Nho Uyên cũng chỉ có thể miễn cưỡng ngăn cản.

Nếu như Diệp Quân dùng kiếm Thanh Huyên thì hai người kia phải tạm tránh nguy hiểm, kéo xa khoảng cách.

Phía chân trời, Nho Uyên đang đối diện với Diệp Quân, thời không xung quanh hơi rung chuyển.

Nho Uyên đột nhiên nói: “Ngươi đang hạ thấp cảnh giới của mình sao?”

Diệp Quân gật đầu.

Nho Uyên hơi tò mò: “Vì sao phải hạ thấp cảnh giới của bản thân?”

Diệp Quân mỉm cười nói: “Nước đầy sẽ tự tràn”.

Nho Uyên giật mình, nói tiếp: “Có khả năng”.

Ánh mắt ông ta có thêm sự tán thưởng, người trẻ tuổi trước mặt này không kiêu ngạo không nóng nảy, càng không tham lam, tâm tính này thật sự rất hiếm có.
Chương 1792: Không tin

Diệp Quân đột nhiên thu hồi ý kiếm trong tay, sau đó cúi người hành lễ với Nho Uyên, chân thành nói: “Trong khoảng thời gian này, đa tạ tiền bối đã cùng luyện tập và chỉ điểm”.

Khoảng thời gian này nếu không nhờ hai người họ chỉ điểm tận tình, hắn sẽ không thể nào tiến bộ nhanh như vậy được.

Nho Uyên cười nói: “Không cần như thế, ngươi có ơn với ta và Toại Phong, chúng ta dạy ngươi cũng như dạy cho chúng ta, thật sự nhỏ bé không đáng kể, ngươi khách sáo như vậy, ngược tại làm ta hơi xấu hổ”.

Diệp Quân mỉm cười, sau đó mở lòng bàn tay ra, một quả Đạo Linh bay đến trước mặt Nho Uyên: “Tiền bối, vật này sẽ giúp ông nhanh chóng hồi phục”.

Nói xong, hắn lại lấy hai tinh thể Vĩnh Hằng ra đưa cho Nho Uyên.

Lúc này, Nho Uyên không từ chối nữa, bởi vì tiếp theo đây có lẽ Diệp Quân sẽ có một cuộc chiến ác liệt với Ác Đạo Minh, ông ta phải nhanh chóng hồi phục tu vi.

Đúng lúc này, truyền âm phù trong nhẫn không gian của Diệp Quân đột nhiên rung động.

Có người liên hệ!

Diệp Quân từ biệt Nho Uyên, rời khỏi Tiểu Tháp.

Sau khi Diệp Quân rời đi, Lý Toại Phong đột nhiên xuất hiện bên cạnh Nho Uyên, ông ta nói nhỏ: “Tên nhóc này không chỉ có thiên phú và khả năng lĩnh ngộ vô cùng cao, mà còn cực kỳ cố gắng và liều mạng, thật sự là một mầm non tốt, đáng tiếc, hắn đã có đạo của riêng mình, nếu không…”

Nho Uyên mỉm cười, nói: “Quả thật là một mầm non tốt, hơn nữa hắn còn thích đọc sách”.

Trong khoảng thời gian này, Diệp Quân không chỉ tu luyện đối chiến với ông ta, mà còn thỉnh giáo nhiều về học vấn, đặc biệt là đạo trị quốc và cách cai trị chúng sinh.

So sánh với việc tu luyện với Diệp Quân thì ông ta càng thích thảo luận học vấn với Diệp Quân hơn.

Lý Toại Phong đột nhiên nói nhỏ: “Ta từng gặp vị Tam điện chủ kia…”

Nói đến đây, vẻ mặt ông ta trở nên nghiêm trọng hơn.

Nho Uyên yên lặng một lát, bỗng cười nói: “Quan tâm nhiều như vậy làm gì? Chịu ơn một giọt, báo ơn một dòng, ta với ngươi làm hết sức là được rồi”, Lý Toại Phong cười nói: “Cũng đúng”.



Ngoài Tiểu Tháp.

Diệp Quân vừa đến đã gặp Tức Mặc Lan, vẻ mặt Tức Mặc Lan căng thẳng, nói: “Có một tin cực kỳ xấu…”

Cô ta tóm tắt nói lại một lần chuyện của tộc Thiên Võ và Tứ điện chủ.

Sau khi nghe Tức Mặc Lan nói xong, Diệp Quân cau mày: “Tứ Điện Ác Đạo à?”

Tức Mặc Lan gật đầu: “Phải”.

Diệp Quân gật đầu, yên lặng suy nghĩ.

Tức Mặc Lan lại nói: “Có thể ngươi không biết sự lợi hại của Chiêu Võ Đạo Đế này, người này từng là người đứng đầu vũ trụ Chiêu Võ, được xưng là vô địch trong vũ trụ, nói về thực lực, năm đó đã trên cảnh giới Khai Đạo, tuy rằng hiện giờ dáng vẻ vẫn là thiếu niên, không rõ cảnh giới, nhưng chắc chắn không yếu. Hơn nữa, năm đó ông ta còn có một vài người đi theo, người của ta điều tra được gần đây liên tục có cường giả đi vào phố Đạo, gặp mặt với nhau. Kẻ này có thực lực mạnh mẽ, người của ta không dám vào phố Đạo, chỉ có thể điều tra phía ngoài. Vì thế, không có cách nào điều tra được bây giờ bên cạnh ông ta có bao nhiêu cường giả...”

Nói đến đây, cô ta nhìn Diệp Quân, tiếp tục nói: “Ngươi phải tính toán sớm đi”.

Diệp Quân đột nhiên nói: “Vì sao Lan cô nương chọn ta mà lại không chọn vị Đại Đế kia?”

Ngoài mặt Tức Mặc Lan làm ra vẻ rất ngạc nhiên, nhưng trong lòng lại vô cùng bình tĩnh, bởi vì cô ta đoán được người đàn ông trước mặt chắc chắn sẽ hỏi chuyện này, vì thế cô ta lập tức trả lời: “Ta và Diệp công tử là bạn”.

Diệp Quân nhìn chằm chằm Tức Mặc Lan: “Vì điều này sao?”

Tức Mặc Lan cười thản nhiên: “Nếu không thì sao?”

Diệp Quân mỉm cười, nói: “Cảm ơn cô nương đã xem ta là bạn”.

Bỗng nhiên Tức Mặc Lan hơi cúi đầu xuống, vẻ mặt u ám.

Diệp Quân hỏi: “Sao vậy?”

Tức Mặc Lan chỉ lắc đầu, không nói gì.

Diệp Quân hỏi thêm một câu, Tức Mặc Lan do dự một lát mới trả lời: “Vì giúp đỡ Diệp công tử, ta đã trộm ngọc của tổ tiên gia tộc ta, trong vật đó có chứa đựng một tia hồn phách của tổ tiên nhà họ Tức Mặc, đó là con cờ cuối cùng của nhà Tức Mặc, ta trộm vật này đã là tội nhân của cả gia tộc…”

Nói đến đây, vẻ mặt cô ta trở nên buồn bã, sắc mặt tái nhợt, trông rất đáng thương.

Diệp Quân thở dài: “Tức Mặc cô nương, ta có tài đức gì xứng đáng để cô đối xử như thế? Ta… không có gì để báo đáp!”

Tức Mặc khẽ lắc đầu: “Ta không cần ngươi báo đáp, ta đến giúp đỡ ngươi bởi vì xem ngươi là bạn bè, không có ý gì khác, ngươi… ngươi chớ nên nghĩ nhiều”.

Diệp Quân muốn nói tiếp, Tức Mặc Lan đã lên tiếng: “Ngươi phải chuẩn bị trước đi, không lâu nữa đâu, bọn họ chắc chắn sẽ ra tay…

Nói xong, cô ta nhìn Diệp Quân, trong mắt chứa đựng nhiều loại cảm xúc, giống như lo lắng, giống như âm thầm bộc lộ tình cảm, và cũng như oán giận…

Cô ta không nói gì nữa, xoay người đi thẳng.

Cô ta hiểu rõ cách đối xử với đàn ông, phải lúc gần lúc xa, không thể quá mức, nếu không chỉ nhận được phản ứng trái ngược.

Sau khi Tức Mặc Lan rời đi, Diệp Quân cười khẽ.

Tiếu Tháp bỗng nhiên hỏi: “Có phải ngươi không tin người phụ nữ này lắm không?”

Diệp Quân bĩnh tĩnh nói: “Sao lại nói vậy?”

Tiếp Tháp nói: “Trực giác”.

Diệp Quân gật đầu: “Là không tin”.

Tiểu Tháp nghi ngờ hỏi: “Tại sao?”

Diệp Quân nói: “Thứ nhất, ta đã xem rất nhiều sách”.

Tiểu Tháp không hiểu: “Ta cũng đọc rất nhiều sách, nhưng ta đâu có nhìn ra cái gì”.

Diệp Quân nói tiếp: “Thứ hai, ta có rất nhiều phụ nữ”.

Tiểu Tháp yên lặng nữa ngày: “Mẹ kiếp”.

Nó không có phụ nữ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK