Mọi người đồng loạt ngẩng đầu nhìn về phía đỉnh đầu Diệp Quân, có một bé gái đang đứng ở trên đỉnh đầu Diệp Quân. Trên đầu bé gái mọc hai chiếc sừng, mặc một chiếc áo ngắn tay nhỏ in hình hoa trắng, hai cánh tay nhỏ nhắn lộ ra trong không khí, bên dưới người là một cái quần nhỏ màu xanh, trên quần còn có mấy lỗ thủng, thoạt nhìn trông có vẻ khó khăn. Trên chân lại là một đôi giày nhỏ màu trắng, trên giày in hình mấy loài động vật nhỏ đáng yêu.
Bé gái tay cầm một cây kẹo hồ lô, đang chậm rãi liếm kẹo.
Trên cánh tay của bé gái có một tên nhóc trông như một nhúm lông trắng đang nằm sấp, tên nhóc lúc này đang nhìn chăm chăm vào cây kẹo hồ lô trong tay bé gái, thi thoảng lại liếm môi trông có vẻ thèm thuồng.
Bên cạnh bé gái còn có một người phụ nữ mặc váy trắng, tóc dài ngang vai, đôi mắt đẹp như tranh vẽ, bà ấy đang cầm một thanh Phương Thiên Họa Kích trong tay.
Hai người?
Diệp Quân hơi hoài nghi, hắn liếc nhìn tên nhóc màu trắng trên cánh tay bé gái, cộng thêm tên này thì miễn cưỡng cũng coi là hai người rưỡi!
Hai người rưỡi!
Hơi ít!
Lúc này, An Nam Tịnh đột nhiên chỉ vào Diệp Quân: “Tiểu Bạch, bảo vệ tên này, Nhị Nha, Vị Nhiên, đánh!”
Nói xong, bà ấy cũng xông ra.
Nghe An Nam Tịnh nói vậy, người phụ nữ váy trắng bên cạnh Nhị Nha đột nhiên lao tới, còn bé gái tên Nhị Nha cũng đưa cây kẹo hồ lô trong tay cho tên nhóc nằm trên cánh tay rồi cũng xông ra theo. Khoảnh khắc này, cả vũ trụ tinh hà cũng rung chuyển như sắp sụp đổ!
Tất cả mọi người đều kinh ngạc!
Diệp Quân trợn tròn hai mắt!
Bé gái này mạnh thật!
Tên nhóc màu trắng lại ở nguyên vị trí, nó vội vàng liếm viên kẹo hồ lô cuối cùng, lúc này, phía xa đột nhiên vang lên giọng nói của An Nam Tịnh: “Tiểu Bạch, bảo vệ tên kia cho tốt!”
Bảo vệ?
Nghe vậy, Tiểu Bạch chớp mắt, hơi ngẩn ra, nó liếc nhìn khắp xung quanh một lượt, bảo vệ ai cơ?
Lúc này, Diệp Quân phía bên dưới đột nhiên lên tiếng: “Ta!”
Tiểu Bạch nhìn về phía Diệp Quân, Diệp Quân chỉ vào bản thân: “Bà ấy bảo ngươi bảo vệ ta!”
Tiểu Bạch quan sát Diệp Quân một lượt, nó chớp mắt, rất nhanh, nó bay tới trên cánh tay Diệp Quân, sau đó dùng móng vuốt nhỏ khẽ vò đầu Diệp Quân.
Diệp Quân trầm mặc, ngươi coi ta là mèo đấy à?
Cùng lúc này, Diệp Quân đột nhiên quay đầu lại. Chỉ thấy cách đó không xa, một thanh giáo dài đột nhiên lao ra từ giữa trán của một Thần Đế, sức mạnh cường đại đẩy Thần Đế đó lùi ra bên ngoài hàng vạn trượng. Bé gái Nhị Nha bên cạnh An Nam Tịnh cũng nhún người nhảy lên, tung ra một cú đấm đánh vỡ một miền tinh không. Mà hai Thần Đế đang đứng trong miền tinh không đó cũng lùi ra xa mấy trăm nghìn trượng, vừa dừng lại, thân xác của hai Thần Đế cứ thế mai một dần đi, linh hồn cũng tan biến!
Nhìn thấy cảnh tượng này, sắc mặt của Diệp Quân chợt biến đổi!
Bé gái tên Nhị Nha này thật khủng bố!
Ở một diễn biến khác, người phụ nữ váy trắng tay cầm Phương Thiên Họa Kích một mình chiến đấu với ba Thần Đế nhưng không hề yếu thế, bà ấy đã ép mấy Thần Đế thở không ra hơi!
Mạnh thật!
Nhìn thấy cảnh tượng này, đám cường giả bên phía thư viện Quan Huyên đều kinh ngạc không thôi.
Mặc dù người ít, nhưng rất giỏi đánh đấm!
Diệp Quân đột nhiên quay đầu nhìn về phía tên nhóc màu trắng trên cánh tay, hỏi: “Có phải ngươi cũng rất giỏi đánh lộn không?”
Tiểu Bạch chớp mắt, sau đó giơ vuốt nhỏ lên vung vẩy một hồi, vung mãi vung mãi rồi nó đột nhiên rút ra hai viên giống như quả trứng, bên trên còn có nút ấn.
“Mẹ kiếp!”
Tiểu Tháp đột nhiên kinh ngạc thốt lên: “Bom...”
Diệp Quân vẻ mặt hoài nghi: “Đây là thứ gì vậy?”
Tiểu Bạch nhếch miệng cười, sau đó đưa hai viên giống như quả trứng đó cho Diệp Quân.
Diệp Quân nhận lấy, Tiểu Tháp đột nhiên hô lên đầy khiếp sợ: “Đừng nghịch thứ này, sẽ...”
Lúc này, Diệp Quân đã ấn cái nút kia luôn rồi.
Tiểu Tháp: “...”
Nhìn thấy Diệp Quân đã ấn cái nút đó, Tiểu Bạch chớp mắt, sau đó vuốt nhỏ nhanh chóng khua về một bên.
Diệp Quân hoàn toàn mờ mịt: “Ý gì thế?”
Tiểu Tháp đột nhiên run giọng nói: “Chết tiệt, mau vứt đi!”
Diệp Quân ngẩn ra.
Bấy giờ, Tiểu Bạch đột nhiên đưa hai vuốt lên che hai mắt.
Ầm!
Trong nháy mắt, một sức mạnh khủng bố đột nhiên bộc phát ra từ trong lòng bàn tay của Diệp Quân, sức mạnh cường lại lập tức đẩy Diệp Quân văng xa ra cả chục nghìn trượng!
Mọi người đều sững sờ!
Sau khi Diệp Quân dừng lại thì linh hồn cũng trở nên hư ảo trong suốt, nếu không phải ông lớn bí ẩn bên trong Tiểu Tháp ra tay tương trợ thì linh hồn của hắn đã bị nổ tung!
Tất cả mọi người nhìn Tiểu Bạch, gương mặt ngập tràn vẻ phòng bị!
Tên này không phải do đối phương cử tới chứ?
Diệp Quân cũng ngẩn ra!
Khoảnh khắc này, hắn cảm giác đầu mình đang kêu ong ong.
Thứ gì vậy chứ?
Suýt làm hắn nổ mất xác luôn rồi!
Lần đầu tiên hắn cảm thấy cái chết cận kề tới như vậy!
Cùng lúc này, Võ Lão cũng xuất hiện trước mặt Diệp Quân, ông ấy mở lòng bàn tay ra, một cái hộp màu đen đột nhiên bay tới trên đỉnh đầu Diệp Quân. Một giây sau, từng luồng khí tức linh hồn thanh khiết không ngừng chảy vào bên trong linh hồn Diệp Quân, chẳng mấy chốc, linh hồn của Diệp Quân đã trở nên bình thường hơn một chút.
Nhìn thấy cảnh tượng này, mọi người xung quanh cũng lập tức thở phào nhẹ nhõm.
Diệp Quân nhìn Tiểu Bạch bên cạnh, Tiểu Bạch trông rất vô tội, vuốt nhỏ của nó vung vẩy một hồi giống như đang biểu đạt gì đó.
Diệp Quân thầm hỏi: “Tháp gia, nó đang nói gì thế?”
Tiểu Tháp trầm giọng nói: “Nó nói tại sao ngươi không ném?”
Diệp Quân trầm mặc.
Chết tiệt, ta đâu biết ngươi đưa cho ta một thứ sẽ phát nổ chứ?
Cú nổ này suýt thì nổ tan luôn cả linh hồn của hắn!
Da đầu tê dại!
Đúng lúc này, Tiểu Bạch đột nhiên vung móng vuốt nhỏ, đột nhiên có một quả trứng cỡ như trái dưa hấu xuất hiện trước mặt nó.
Diệp Quân sửng sốt.
Những người khác cũng bày ra vẻ mặt nghiêm trọng và phòng bị, đồng loạt lùi ra sau.
Móng vuốt nhỏ của Tiểu Bạch chỉ vào quả trứng lớn, miệng nở nụ cười.
Diệp Quân nhìn Tiểu Bạch, cả gương mặt mang vẻ phòng bị, thầm hỏi trong lòng: “Tháp gia, nó nói gì thế?”
Tiểu Tháp bình tĩnh nói: “Nó nói viên này uy lực lớn hơn, có thể khiến cho cả vũ trụ này nổ tung, hỏi ngươi có muốn chơi không?”
Chương 401: Vua dựa dẫm
Diệp Quân nghệt mặt ra: “Nó đang nghiêm túc đấy à?”
Tiểu Tháp nói: “Có thể nó không ngờ được là ngươi rất yếu!”
Diệp Quân: “...”
Ầm ầm!
Cùng lúc này, thời không phía xa đột nhiên nứt lìa, một luồng khí tức cường đại đột nhiên lao thẳng về phía Diệp Quân!
Người ra tay chính là An Vương!
An Vương nhìn Diệp Quân chằm chằm, sau khi nhìn thấy thực lực của ba người An Nam Tịnh, bà ta biết những Thần Đế này sẽ không ngăn cản được ba người họ!
Mẹ kiếp, đánh nhau giỏi quá mà!
Do đó nếu bà ta muốn giết Diệp Quân thì buộc phải tranh thủ, cơ hội đến trong phút chốc này!
Nhìn thấy An Vương xông tới, sắc mặt Diệp Quân lập tức biến đổi, thực lực của An Vương này mạnh hơn đám Thần Đế kia một chút!
Còn bên phía mình...
Diệp Quân đột nhiên quay đầu nhìn về phía Tiểu Bạch, lúc Tiểu Bạch thấy An Vương xông tới thì ngơ ngác, sau đó trốn ra phía sau người Diệp Quân, dùng hai tay che mắt.
Diệp Quân suýt thì sụp đổ!
Tên nhóc này thật sự tới để bảo vệ mình sao?
Ai bảo vệ cho ai đây?
Tiểu Tháp cũng suýt ngất: “Tiểu Bạch, ngươi đánh bà ta đi! Ngươi đánh lại bà ta đó!”
Nghe thấy Tiểu Tháp nói vậy, Tiểu Bạch sững sờ, sau đó nó ấn cái nút trên quả trứng lớn trước mặt rồi lại đứng nguyên tại chỗ che mắt.
“Mẹ kiếp!”
Nhìn thấy cảnh tượng này, sắc mặt của tất cả mọi người lập tức biến đổi kịch liệt, đồng loạt lùi ra sau.
Sắc mặt của Diệp Quân cũng biến đổi, mẹ kiếp, tên nhóc này thật sự là người của phe đối diện cử tới phải không?
Lúc này, Tiểu Tháp đột nhiên hóa thành một tia kim quang xuất hiện trước mặt Diệp Quân, nó phẫn nộ hô lên: “Tất cả mọi người mau chạy đi!”
Nói xong, nó đưa Diệp Quân và Tiểu Bạch lùi ra sau!
Lúc mọi người xung quanh nhìn thấy Tiểu Bạch châm ngòi cho thứ đó thì cũng bắt đầu lùi nhanh ra sau.
Mặc dù bọn họ không biết đó là thứ gì, nhưng bọn họ biết thứ đó vô cùng nguy hiểm!
Lúc này, An Vương vừa hay lao tới, nhìn thấy quả trứng lớn đang rung lên kịch liệt, An Vương khẽ nhíu mày lại, sau đó giơ tay tung ra một cú đấm!
Ầm ầm!
Đột nhiên, một tiếng nổ lớn vang lên khắp khoảng vũ trụ tinh không, ngay sau đó, một đám mây hình nấm khổng lồ rộng cả trăm nghìn trượng lao thẳng lên trời, sức mạnh cường đại khiến cho thời không trong phạm vi cả trăm nghìn trượng chấn động sụp đổ. Đám mây hình nấm đó tiến thẳng tới nơi sâu bên trong tinh không, cả vũ trụ tinh không đều trở nên sục sôi trong chính khoảnh khắc này.
An Vương cũng bị chấn động tới mức bay ra xa cả trăm nghìn trượng, khi bà ta dừng lại cũng ngơ ngác, lúc này, thân xác của bà ta đang dần rạn nứt.
Thứ gì vậy?
Phía xa, đám cường giả của thư viện Quan Huyên và cường giả của Tiên Bảo Các cũng hoàn toàn sững sờ!
Uy lực mạnh tới vậy sao?
Diệp Quân nhìn thôi cũng cảm thấy da đầu tê dại, nếu không phải Tháp gia kéo hắn lùi ra sau thì e rằng hắn đã chuyển kiếp đầu thai luôn rồi.
Thứ đồ chơi gì vậy chứ?
Diệp Quân nhìn Tiểu Bạch bên cạnh, Tiểu Bạch chớp mắt, sau đó móng vuốt nhỏ lại khua khua, dáng vẻ trông rất phấn khích.
Diệp Quân hoài nghi, còn trong ánh mắt của mọi người, hai móng vuốt nhỏ của Tiểu Bạch khua một hồi lại xuất hiện thêm hai quả trứng giống như quả dưa hấu!
Nhìn thấy cảnh tượng này, mọi người lại tiếp tục lùi nhanh ra sau!
Diệp Quân cũng liên tiếp lùi ra sau, cách xa Tiểu Bạch!
Mẹ nó!
Sắp bị thứ này lấy mạng luôn rồi!
Nhìn thấy mọi người lùi ra sau, Tiểu Bạch sửng sốt, cuối cùng nó nhìn về phía Diệp Quân, sau đó nở nụ cười ngây thơ vô hại, vô cùng đáng yêu.
Diệp Quân trầm mặc.
Tên này không được bình thường!
Cùng lúc này, phía xa đột nhiên truyền tới một tiếng vang lớn, ngay sau đó, một khoảng thời không bị hủy diệt.
Mọi người vội vàng nhìn qua, cách đó không xa, Nhị Nha đang tung một cú đấm khiến một Thần Đế nát bươm!
Chưa tới vài phút ngắn ngủi đã có rất nhiều Thần Đế rơi xuống.
Là rơi xuống thật sự chứ không chỉ có phân thân rơi xuống! Nếu không phải mấy Thần Đế phía sau thông minh, không tiếp tục đối kháng mà liên tiếp tránh né thì cả đám Thần Đế e rằng đã rơi xuống hết toàn bộ.
Ở trước mặt ba người này, Thần Đế rõ ràng chỉ như một lũ vô dụng!
An Vương vốn đang định ra tay nhìn thấy cảnh tượng này thì đột nhiên cau mày lại, bà ta không ngờ ở trước mặt ba người này, những Thần Đế kia lại dễ dàng bị đánh hạ tới thế!
Nếu cứ tiếp tục thì tất cả Thần Đế đều sẽ bị giết sạch!
Thế nhưng bà ta lại không muốn từ bỏ, bởi vì trực giác mách bảo bà ta nếu như hôm nay không giết được Diệp Quân thì tương lai người này nhất định sẽ mang tới rắc rối rất lớn cho Chân thế giới.
Nghĩ tới đây, An Vương lại nhìn về phía Diệp Quân, dấy lên ý định giết người: “Tại sao đám thần Hoàng Hôn vẫn chưa tới?”
Chỉ có đội quân đó mới có thể đối kháng được với ba người Võ Thần!
Lúc này, một ông lão mặc áo đen đột nhiên xuất hiện trước mặt bà ta, ông lão mặc áo đen trầm giọng nói: “An Vương, phải rút lui thôi!”
Nghe vậy, An Vương nổi giận đùng đùng: “Ý gì?”
Ông lão mặc áo đen trầm giọng nói: “Kéo dài quá lâu rồi! Người của thế giới Hư Chân chúng ta sắp không chống đỡ nổi nữa, còn không đi mau thì những Đại Kiếm Đế của thế giới Hư Chân sẽ giết trở về! Tới lúc đó, tất cả thần linh ở vũ trụ này của chúng ta đều phải chết”.
An Vương siết chặt hai bàn tay, trầm mặc không nói.
Ông lão mặc áo đen tiếp tục nói: “Chúng ta thất bại trong hành động chém đầu lần này rồi!”
An Vương vẫn không lên tiếng, bà ta chăm chăm nhìn Diệp Quân phía xa: “Người bên trên đã biết tới sự tồn tại của người này chưa?”
Ông lão mặc áo đen gật đầu: “Biết rồi!”
An Vương híp hai mắt lại: “Vậy bọn họ không dồn hết toàn lực để giết hắn sao?”
Ông lão mặc áo đen muốn nói gì đó nhưng lại thôi.
Mặt An Vương không chút biểu cảm: “Nói!”
Ông lão mặc áo đen trầm giọng nói: “An Vương, bọn họ vẫn còn người!”
An Vương nhìn về phía ông lão mặc áo đen: “Vẫn còn người ư?”
Ông lão mặc áo đen gật đầu, sắc mặt vô cùng khó coi: “Một vị kiếm tu tuyệt thế, dựa vào chính sức mình ngăn chặn được ba mươi sáu thần Hoàng Hôn Vệ của chúng ta, hơn nữa còn giết được vài người...”
Nghe vậy, con ngươi của An Vương đột nhiên co lại.
Ngay cả thần Hoàng Hôn Vệ cũng có thể giết được ư? Hơn nữa còn một địch mấy chục!
Dường như nghĩ tới điều gì đó, An Vương đột nhiên nổi trận lôi đình, bà ta quay người phẫn nộ nhìn Diệp Quân: “Rốt cuộc ngươi còn có bao nhiêu chỗ dựa, ngươi là vua dựa dẫm à?”
Diệp Quân nghĩ ngợi, sau đó nói: “Họ hàng nhiều, lại giỏi đánh đấm, ta cũng rất bất ngờ…”
An Vương điên tiết, suýt thì nôn ra máu.
Chương 402: Ngu xuẩn
Diệp Quân cũng cạn lời, bà chỉ thấy có người tới giúp ta, còn bà gọi người đến giết ta thì không nói chữ nào!
Bà đúng là đồ phụ nữ tiêu chuẩn kép!
Đương nhiên hắn quả thật rất bất ngờ, không ngờ lại có nhiều họ hàng tới vậy, hơn nữa đều giỏi đánh đấm!
Đặc biệt là hai người Nhị Nha cô nương mới xuất hiện, họ quá đáng sợ!
Về phần thằng nhóc tên Tiểu Bạch...
Thôi quên đi!
Diệp Quân liếc nhìn Tiểu Bạch, không nói gì nữa.
Vừa rồi suýt chút nữa hắn đã bị thằng nhóc này làm cho nổ tung!
Phía xa, không thể không nói, An Vương lúc này thật sự rất tức giận!
Dĩ nhiên, nhiều hơn là khiếp sợ!
Hành động chém đầu lần này là kế hoạch của một mình bà ta, bởi vì theo bà ta thấy tuyệt đối sẽ không xảy ra sơ suất, dù sao cũng có cường giả vũ trụ Quan Huyên làm nội ứng, mà bây giờ Diệp Quân lại yếu như vậy, mười mấy Thần Đế cùng ra tay, sao có thể thất bại được chứ?
Nhưng bà ta không ngờ đột nhiên lại xuất hiện nhiều cường giả tới vậy.
Những cường giả này rốt cuộc tới từ đâu?
Phải biết rằng, trong trận đại chiến ba nghìn vạn năm trước, những cường giả này chưa từng xuất hiện!
Nhưng vào lúc này, lại đột nhiên xuất hiện nhiều cường giả tuyệt thế.
Quan trọng nhất là bà ta gọi thần Hoàng Hôn tới, lại bị người ta chặn lại, mặc dù chỉ có mấy chục người, nhưng vẫn rất đáng sợ.
Đám thần Hoàng Hôn đó lại bị đánh chặn bởi một kiếm tu!
Có thể tưởng tượng được thực lực vị kiếm tu kia khủng bố tới mức nào!
Trong lòng An Vương chợt dâng lên cảm giác bất lực.
Bà ta biết hôm nay không giết được thiếu chủ thư viện Quan Huyên trước mắt này, ít nhất là không thể giết công khai được!
Phải giở thủ đoạn!
Nghĩ đến đây, An Vương thu hồi ánh mắt, quả quyết nói: “Rút lui!”
Sau khi nói xong, sau lưng bà ta đột nhiên xuất hiện một đường hầm thời không, ngay khi bọn họ muốn rút lui, An Nam Tịnh ở phía xa đột nhiên biến mất tại chỗ.
Vèo!
Thời không đột nhiên bị vỡ lìa!
Một cây thương dài trong nháy mắt chém tới trước mặt đám người An Vương, mắt An Vương hơi nheo lại, phất tay áo, một luồng ánh sáng đen phát ra từ trong tay áo bà ta!
Ầm!
Ánh sáng đen vỡ tan, cây thương dài phá thời không lao tới, nhưng đám người An Vương đã tiến vào đường hầm không gian.
An Vương nhìn Diệp Quan ở đằng xa, cơ thể dần dần trở nên hư ảo.
Diệp Quân liếc xéo An Vương, không nói gì.
Hắn biết, người phụ nữ này đã để mắt đến mình!
Đáng tiếc hắn chưa giết được đối phương, e rằng sẽ có vô vàn phiền toái ập đến.
Chẳng mấy chốc, đám người An Vương đã hoàn toàn biến mất.
Sau khi An Nam Tịnh trầm mặc một lát, đột nhiên quay đầu nhìn về phía Diệp Quân: “Đi cùng bọn họ tới Trụ Giới trước đi, Nhị Nha, Vị Nhiên đi theo ta”.
Bà ấy vừa nói vừa tiến lên một bước, đâm một giáo ra.
Vèo!
Thời không nứt toác, An Nam Tịnh, Nhị Nha và Trang Vị Nhiên lao thẳng vào đường hầm không gian.
Rõ ràng, An Nam Tịnh vẫn không muốn tha cho An Vương!
Võ Lão ở bên cạnh vội vàng nói: “Thiếu các chủ, chúng ta đi tới Trụ Giới thôi!”
Diệp Quân khẽ gật đầu: “Được!”
Võ Lão lập tức sai người mở đường hầm thời không, mọi người cùng nhau bước vào đó.
…
Thư viện Quan Huyên.
Lúc này, đám Thần Đế và Thần Hoàng trước mặt Mộ Niệm Niệm cũng đang lui dần, rõ ràng bọn họ đã nhận được mệnh lệnh của An Vương. Có thêm đám người An Nam Tịnh tham gia, bây giờ muốn giết Diệp Quân là điều không thể, vậy nên quyết định rút lui.
Một nhóm cường giả thần linh rút lui, Lục Thiên rất không cam lòng.
Cứ kết thúc như vậy sao?
Thái Hòa Thần Đế liếc nhìn Lục Thiên, nói: “Đi thôi!”
Mặt Lục Thiên hết sức u ám.
Thái Hòa Thần Đế bình tĩnh nói: “Chúng ta đã đánh giá thấp người sau lưng Diệp Quân, càng lúc càng nhiều người xuất hiện giúp đỡ hắn, nên tạm thời chỉ có thể rút lui!”
Lục Thiên trầm giọng nói: “Con không cam lòng!”
Lông mày Thái Hòa Thần Đế đột nhiên cau lại, không vui lắm.
Lục Thiên này quá ngu dốt!
Bản thân ngươi cũng không đánh lại người ta, có gì không cam lòng hả?
Lúc này, Lục Thiên nhận ra Thái Hòa Thần Đế không vui, lập tức nói: “Chúng ta đi thôi!”
Bây giờ chắc chắn gã không thể ở lại thư viện Quan Huyên được nữa.
Đường sống duy nhất là đi đến Chân thế giới!
Thái Hòa Thần Đế khẽ gật đầu, không nói một lời xoay người rời đi, nhưng lúc này, một luồng khí tức đáng sợ đột nhiên lóe lên rồi bay thẳng về phía Lục Thiên!
Người ra tay chính là Đại Võ Tông!
Thái Hòa Thần Đế khẽ cau mày, xoay người áp tay phải xuống.
Ầm!
Đại Võ Tông bị sức mạnh kinh khủng áp chế tại chỗ!
Đại Võ Tông nhìn chằm chằm Lục Thiên, không lên tiếng.
Lục Thiên trầm giọng nói: “Võ Tông, nơi này không có chỗ cho ông đâu, cùng ta tới Chân thế giới đi!”
Đại Võ Tông nhìn chằm chằm Lục Thiên: “Ngươi là con rối của Chân thế giới, ngươi căn bản không phải người mang thiên mệnh!”
Mặt Lục Thiên không chút thay đổi: “Ta từng gia nhập Đạo Môn, nhưng sau đó chuyển qua Chân thế giới”.
Gã khẽ cười nói: “Ta đã từng tới Chân thế giới, Võ Tông, để ta nói cho ông biết, vũ trụ Quan Huyên không thể đánh thắng được Chân thế giới, cho dù là Kiếm CHủ Nhân Gian vô địch năm đó cũng không phải không thể làm gì được Chân thế giới sao?”
Đại Võ Tông đột nhiên cười khẽ: “Lục Thiên ơi Lục Thiên, ngươi có biết bản thân ngu xuẩn nhường nào không?”
Lục Thiên khẽ nhíu mày: “Ông có ý gì?”
Chương 403: Dấu chấm hết
Đại Võ Tông nhìn Lục Thiên: “Ngươi phản bội vũ trụ của mình, ngươi nghĩ rằng thần linh trong Chân thế giới sẽ coi trọng ngươi sao? Không đâu, nếu ngươi đến vũ trụ của chúng, chúng sẽ chỉ coi ngươi như một con chó, bởi vì sẽ không ai coi trọng một người phản bội chính vũ trụ của mình!”
Sắc mặt Lục Thiên u ám, ánh mắt đằng đằng sát khí.
Đại Võ Tông nhìn Lục Thiên, trong mắt ông ta hiện lên vẻ thương hại: “Bây giờ ta mới nhận ra rằng ngươi kém Diệp Quân không chỉ một chút!”
Lục Thiên cười khẩy nói: “Ông nghĩ rằng bây giờ ông nói tốt cho hắn thì hắn sẽ bỏ qua cho ông sao?”
Đại Võ Tông cũng không phí lời nữa, ông ta quay đầu liếc mắt nhìn thư viện Quan Huyên bị phá hỏng, trong mắt ông ta hiện lên vẻ mờ mịt, rất nhanh, vẻ mờ mịt đó biến thành tiếc nuối.
Ông ta chỉ muốn thư viện Quan Huyên trở nên tốt hơn!
Đương nhiên ông ta cũng có một vài tư lợi riêng.
Nhưng ông ta chưa từng nghĩ tới việc phản bội thư viện Quan Huyên!
Ông ta được đào tạo bởi thư viện Quan Huyên, đã từng chiến đấu với các thần linh cùng các sư huynh đệ, nhưng không còn mấy người còn sống.
Ông ta ủng hộ Lục Thiên, hy vọng rằng người mang thiên mệnh thế hệ này sẽ giúp thư viện Quan Huyên chiến đấu chống lại Chân thế giới, cùng nhau chiến đấu với các thần linh!
Nhưng trời cao như đang trêu đùa ông ta.
Người mà ông ta ủng hộ lại là người của thần linh!
Đại Võ Tông đột nhiên bật cười.
Lúc này, Lục Thiên lại nói: “Võ Tông, ông cố chấp như vậy làm gì? Với tài năng của ông, cho dù đi tới Chân thế giới, cũng có thể được trọng dụng! Còn nếu ông ở lại đây thì Diệp Quân nhất định sẽ không bỏ qua...”
“Câm miệng!”
Đại Võ Tông đột nhiên quay đầu gầm lên: “Ngươi là con chó của đám thần linh! Ta nói cho ngươi biết, nếu ngươi muốn làm chó, không ai ngăn cản ngươi, nhưng Đại Võ Tông ta vĩnh viễn không bao giờ làm chó của thần linh!”
Dứt lời, ông ta siết chặt hai tay.
Ầm!
Trong nháy mắt, một sức mạnh mạnh mẽ bộc phát khỏi cơ thể ông ta.
Tự sát!
Tất cả mọi người kinh hãi!
Hiển nhiên, không ai ngờ Đại Võ Tông sẽ chọn tự sát!
Lục Thiên cũng bất ngờ, sắc mặt thay đổi, vội vàng lùi lại.
Đại Võ Tông vừa tự sát, một sức mạnh lớn bộc phát khắp nơi, ngay cả sức mạnh của Thái Hòa Thần Đế cũng lập tức bị phá vỡ, ngay khi sức mạnh cường đại đó sắp nhấn chìm Lục Thiên, Thái Hòa Thần Đế đột nhiên đánh ra một quyền!
Ầm!
Một quyền này tung ra, sức mạnh khủng bố kia hóa thành tro bụi.
Thế gian này không còn Đại Võ Tông nữa!
Lục Thiên ở phía xa, sắc mặt cực kỳ khó coi, gã không ngờ Đại Võ Tông sẽ chọn tự sát!
Lục Thiên lạnh lùng nói: “Có cơ hội sống mà lại lựa chọn chết, ngu xuẩn!”
Thái Hòa Thần Đế liếc mắt nhìn Lục Thiên: “Đi thôi!”
Giữ lại tên Lục Thiên này vẫn còn có ích.
Lục Thiên gật đầu, gã nhìn thoáng qua thư viện Quan Huyên ở phía xa, trong mắt lóe lên vẻ lạnh lùng: “Diệp Quân, sau này ta sẽ đích thân tới lấy đầu ngươi!”
Dứt lời, gã xoay người rời đi.
Nhưng lúc này, Mộ Niệm Niệm đột nhiên nói: “Chờ đã!”
Lục Thiên khẽ nhíu mày, gã quay đầu nhìn về phía Mộ Niệm Niệm, lúc này, bà ấy đột nhiên biến mất tại chỗ!
Thấy Mộ Niệm Niệm bỗng nhiên biến mất, sắc mặt Lục Thiên u ám, Thái Hòa Thần Đế bên cạnh nhíu mày lại, vừa định ra tay, nhưng lúc này, Thiên Tú lại xuất hiện trước mặt ông ta.
Sắc mặt Thái Hòa Thần Đế nhất thời trở nên khó coi.
Bởi vì vừa rồi ông ta nói rút lui, tất cả cường giả tộc thần linh đều đã rút lui hết.
Nói cách khác, bây giờ bên cạnh ông ta không còn người nào!
Lúc này, một thanh kiếm xuyên thủng giữa lông mày Lục Thiên!
Lục Thiên hoảng sợ nói: “Cứu ta! Cứu ta!”
Thái Hòa Thần Đế nhìn Lục Thiên, không khỏi tức giận mắng: “Ngu ngốc!”
Bảo ngươi đi thì ngươi lại không đi luôn, còn muốn nói lời cay độc trước khi rời đi!
Não ngươi có vấn đề à?
Thái Hòa Thần Đế không quan tâm đến Lục Thiên mà quay lưng biến mất trong đường hầm thời không phía xa.
Khoảnh khắc này, Lục Thiên tuyệt vọng.
Mộ Niệm Niệm nhìn Lục Thiên trước mặt, khi gã định lên tiếng, Mộ Niệm Niệm đã giơ tay lên chém một nhát kiếm.
Vèo!
Cái đầu be bét máu của Lục Thiên bay ra xa hàng trăm mét!
Vẻ mặt Mộ Niệm Niệm bình tĩnh: “Đệ đệ của ta từng nói nhổ cỏ phải nhổ tận gốc, ta thấy nói rất đúng”.
Lục Thiên: “...”
Mộ Niệm Niệm quay sang nhìn đám người Thiên Tú bên cạnh, Thiên Tú trầm giọng nói: “Kết thúc chưa?”
Mộ Niệm Niệm lắc đầu.
Trong mắt Thiên Tú có vẻ kinh ngạc.
Mộ Niệm Niệm nhẹ giọng nói: “Vừa rồi ta nhận được tin tức, Chân thế giới đã biết đến sự tồn tại của thằng nhóc này, An Vương mặc dù rút lui, nhưng bọn chúng chắc chắn sẽ không từ bỏ ý định, bọn chúng sẽ tìm cách giết thằng nhóc này trước khi trưởng thành!”
Thiên Tú im lặng.
Mộ Niệm Niệm ngẩng đầu nhìn về phía chỗ sâu trong tinh không, nhẹ giọng nói: “Chúng ta phải bảo vệ hắn lên ngôi xưng vương, để một mình hắn hưởng ba nghìn số mệnh đại đạo. Chân thế giới nhất định sẽ không để hắn dễ dàng xưng vương như vậy, bởi vì năm đó chủ nhân bút Đại Đạo từng tiên đoán, con cháu của Diệp Huyên sẽ là dấu chấm hết của Chân thế giới...”
Thiên Tú nhìn Mộ Niệm Niệm: “Bà cho rằng hắn sẽ là dấu chấm hết của Chân thế giới sao?”
Mộ Niệm Niệm hơi trầm mặc.
Khi đó bà ấy và Kiếm Chủ Nhân Gian cùng tiến vào Chân thế giới, nên bà ấy biết rõ thực lực Chân thế giới kinh khủng như thế nào.
Trong trận chiến đó, huyết mạch phong ma của Diệp Huyên bị biến đổi dị thường!
Cũng chính trong trận chiến đó, kiếm Thanh Huyên và Tiểu Tháp bị thương nặng, đặc biệt là kiếm Thanh Huyên đã chìm vào ngủ sâu vô số năm.
Diệp Quân thật sự có thể kết thúc Chân thế giới sao?
Trong mắt Mộ Niệm Niệm cũng hiện lên vẻ hoang mang.
Đó cũng là nơi nhân tài xuất hiện lớp lớp!
Đặc biệt là vị Chân Thần kia...
Chương 404: Ra oai phủ đầu
Thành Tiểu Quan ở Trụ Giới.
Lúc tới thành Tiểu Quan, Diệp Quân đột nhiên bị tòa thành trước mắt này làm cho chấn động.
Tường thành của cả tòa thành cao vạn trượng!
Vạn trượng!
Bức tường thành này giống như chạm tới bầu trời!
Hơn nữa còn rộng tới mức nhìn không thấy chân trời!
Tường của cả tòa thành do vàng đá không rõ tên tạo nên, trên bề mặt vẽ vô số phù văn thần bí nhỏ như con kiến, chi chi chít chít, mỗi một phù văn đều đang toát lên một sức mạnh bí ẩn.
Không chỉ như vậy, bên trên tường thành, mỗi một trăm trượng lại có một tòa tháp cao rất lớn, tháp cao lên tới cả nghìn trượng, xung quanh có tia sét chớp lóe, trông hết sức kinh người.
Ngoài ra, bên cạnh mỗi tòa tháp cao đều có một người khổng lồ mặc giáp trụ đứng đó.
Những người khổng lồ này đều cao cả nghìn trượng, tay cầm kiếm, trên người mặc khôi giáp màu vàng sẫm, đứng sừng sững toát lên cảm giác áp chế kinh người.
Có tới hàng chục nghìn loại người khổng lồ này đứng bên trên mặt tường thành số một.
Ngoài ra, khoảng trời phía trên tòa thành có một màn ánh sáng bao trùm lấy cả thành Quan Huyên giống như một chiếc ô, thi thoảng lại có ánh sáng màu vàng chiếu xuống từ bên trong màn ánh sáng, sau đó hóa thành từng tia hộ giáp bảo vệ cả tòa thành Quan Huyên.
Kinh hãi!
Nhìn tòa thành Tiểu Quan trước mắt, không chỉ có Diệp Quân mà một số cường giả của vũ trụ Quan Huyên chưa từng tới nơi này cũng vô cùng chấn động.
Lúc này, cổng thành rộng tới nghìn trượng đột nhiên mở toang, ngay sau đó, rất nhiều ông lão mặc áo trắng bước ra ngoài trước tiên, có khoảng ba mươi ngươi, trên tay đều cầm Hắc Ngọc Pháp Trượng.
Bên cạnh Diệp Quân, Võ Lão vội vàng giới thiệu: “Thiếu chủ, đây là Thần Điện, bọn họ đều là thần thuật sư của Tiên Bảo Các chúng ta, thấp nhất là cường giả cảnh giới Đế Cảnh. Bọn họ không đi đón thiếu chủ là bởi vì ta bảo bọn họ ở lại nơi này trấn thủ Trụ Giới, bởi vì bên trong Tiên Bảo Các xuất hiện nội gián, cần có bọn họ trông chừng!”
Diệp Quân gật đầu, không nói gì cả.
Lúc này, ba mươi ông lão áo trắng đi tới trước mặt Diệp Quân, đồng loạt quỳ xuống, sau đó cung kính nói: “Tham kiến thiếu các chủ!”
Thiếu các chủ!
Diệp Quân khẽ gật đầu: “Mời đứng dậy!”
Ba mươi người cùng đứng dậy, bọn họ nhìn Diệp Quân, trong lòng cũng hiếu kỳ không thôi.
Thiếu các chủ!
Đây là con trai của các chủ!
Cả đám thần thuật sư quan sát Diệp Quân một lượt, mặt nở nụ cười.
Bọn họ là do Tần Quan bồi dưỡng, luôn trung thành tuyệt đối với Tần Quan, còn đối với con trai của Tần Quan thì đương nhiên cũng sẽ tôn trọng.
Tiên Bảo Các!
Chỉ có thể do con trai của Tần Quan kế thừa, ai khác đều không được!
Cùng lúc này, mặt đất đột nhiên rung chuyển!
Bên trong tường thành, một đám cường giả người mặc áo giáp đồng loạt bước ra, có khoảng một trăm nghìn người, đều tay trái cầm khiên, tay phải cầm giáo, trên người toát ra khí tức vô cùng cường đại.
Ông lão trung niên đứng đầu mặt vuông, ánh mắt toát lên khí thế bức người, ở bên cạnh ông ta còn có một nam thanh niên, lúc này, nam thanh niên đó đang hiếu kỳ quan sát Diệp Quân.
Bên cạnh Diệp Quân, Võ Lão vội vàng giới thiệu: “Thiếu chủ, đây là đại nguyên soái đạo binh, Trấn Quan”.
Trấn Quan dẫn theo một tốp đạo binh đồng loạt đi tới trước mặt Diệp Quân. Ông ta liếc nhìn Diệp Quân một lượt, sau đó khẽ cúi người hành lễ, bình tĩnh nói: “Thuộc hạ tham kiến thiếu chủ!”
Phía sau lưng ông ta, một trăm nghìn đạo binh cũng cúi người hành lễ, đồng thanh lên tiếng: “Tham kiến thiếu chủ”.
Không hề quỳ xuống bái lễ!
Nhìn thấy cảnh tượng này, mấy người Võ Lão đột nhiên cau mày.
Theo lý mà nói thì nên quỳ xuống bái lễ mới phải.
Lý Bán Tri của thư viện Quan Huyên cũng nhíu mày, chuyện này không hợp quy tắc lắm thì phải.
Diệp Quân không nói gì hết, cười bảo: “Không cần đa lễ!”
Trấn Quan đứng thẳng người, nhưng đám người phía sau lưng ông ta vẫn đang khom lưng.
Diệp Quân nhìn về phía những đạo binh kia, cười nói: “Các vị không cần đa lễ”.
Đám đạo binh đó lại phớt lờ Diệp Quân và nhìn về phía Trấn Quan!
Khuôn mặt Trấn Quan không chút cảm xúc: “Đứng thẳng dậy!”
Vừa dứt lời, một trăm nghìn đạo binh đồng loạt đứng thẳng người.
Nhìn thấy cảnh tượng này, ánh mắt Lý Bán Tri đứng bên cạnh Diệp Quân chợt trở nên lạnh lùng, khuôn mặt của đám cường giả thư viện Quan Huyên đứng bên cạnh bà ấy cũng lập tức đanh lại!
Sắc mặt Võ Lão và đám thần thuật sư đứng bên cạnh Diệp Quân cũng trở nên vô cùng khó coi!
Bọn họ đang muốn ra oai phủ đầu với thiếu chủ sao?
Vẻ mặt Diệp Quân lại vô cùng bình tĩnh, hắn nhìn Trấn Quan trước mặt, sắc mặt Trấn Quan cũng rất bình tĩnh.
Diệp Quân đột nhiên quay đầu nhìn về phía Võ Lão: “Giết bọn chúng đi!”
Mặt Võ Lão đầy vẻ kinh ngạc.
Mọi người cũng sững sờ.
Trấn Quan nhìn Diệp Quân, không nói gì.
Phía sau lưng ông ta, đám đạo binh lại nổi điên lên!
Bọn chúng đồng loạt nhìn Diệp Quân bằng ánh mắt phẫn nộ!
Diệp Quân nhìn Võ Lão, cười nói: “Không được sao?”
Võ Lão do dự một lát, sau đó nói: “Thiếu chủ, chuyện này...”
Diệp Quân đột nhiên quay đầu nhìn về phía Lý Bán Tri: “Dì Tri, chúng ta tới chiến trường Hư Chân”.
Lý Bán Tri gật đầu: “Được!”
Ám U lập tức phất tay về phía bên phải, mở ra đường hầm thời không.
Diệp Quân không hề do dự, quay người đi vào trong đường hầm thời không!
Thấy vậy, sắc mặt Võ Lão lập tức biến đổi, ông ấy vội vàng ngăn Diệp Quân lại, run giọng nói: “Thiếu chủ, chuyện này...”
Diệp Quân liếc nhìn Võ Lão, không nói gì, hắn đi sâu vào bên trong đường hầm thời không.
Lúc này, một thanh niên bên cạnh Trấn Quan khẽ cười nói: “Thiếu chủ lợi hại thật đấy! Vẫn chưa đăng vị đã muốn giết một trăm nghìn đạo binh chúng ta để ra oai, đúng là lợi hại!”
Nghe thanh niên đó nói vậy, đám cường giả thư viện Quan Huyên bên phía Diệp Quân đột nhiên nổi giận, Trần Quan Tử nhìn về phía thanh niên: “Nếu ngươi thích nói mấy lời kháy đểu như vậy thì xuống âm phủ luôn đi!”
Vừa dứt lời...
Vút!
Một tia kiếm quang đột nhiên lao vút giữa không gian!
Thanh niên đó nheo hai mắt lại, đang định ra tay, Trấn Quan đó đột nhiên tiến lên trước một bước và phất ống tay áo.
Chương 405: Không nhìn mặt mẹ
Ầm!
Tia kiếm quang bị chặn lại.
Lúc này, đám người phía sau lưng Diệp Quân cũng dùng thần thức khóa chặt lấy mấy người Trấn Quan!
Đám đạo binh phía sau lưng Trấn Quan đột nhiên đồng loạt tiến lên một bước, một khí tức cường đại bao trùm lấy đám cường giả bên phía thư viện Quan Huyên.
Nhìn thấy cảnh tượng này, sắc mặt của mấy người Võ Lão đột nhiên biến đổi, Diệp Quân bên cạnh lại đột nhiên lên tiếng: “Đại sư huynh, chúng ta đi thôi!”
Đi?
Trần Quan Tử trầm mặc.
Y đương nhiên đang rất tức giận!
Tiên Bảo Các là của ai?
Của Tần Quan!
Mà bây giờ, Tần các chủ không có mặt, những người này lại tới để ra oai phủ đầu với Diệp Quân.
Bọn chúng đang ức hiếp Diệp Quân vì cha mẹ đều không ở đây sao?
Nghĩ tới đây, Trần Quan Tử đột nhiên lắc đầu: “Diệp sư đệ, chuyện này đệ có thể nhịn nhưng Kiếm Tông của ta thì không!”
Nói xong, y đột nhiên tiến lên trước một bước, trong nháy mắt, y hóa thành một tia kiếm quang lao về phía Trấn Quan.
Trấn Quan híp hai mắt lại, ông ta tiến lên trước một bước, cổ tay xoay chuyển, một thanh giáo dài lập tức lao tới, tốc độ rất nhanh.
Ầm ầm!
Cùng với tiếng nổ đinh tai nhức óc vang lên, một màn kiếm quang và thương mang cũng bộc phát mạnh mẽ, Trấn Quan và Trần Quan Tử đồng thời liên tiếp lùi ra sau.
Thời không xung quanh nứt vỡ!
Mấy người Trần Quan Tử vẫn muốn ra tay, Lý Bán Tri phía bên cạnh đột nhiên nói: “Dừng tay lại!”
Trần Quan Tử nhìn về phía Lý Bán Tri, bà ấy lắc đầu: “Nghe lời thiếu chủ đi!”
Trần Quan Tử trầm mặc, thanh kiếm trong tay rung lên kịch liệt.
Đám kiếm tu phía sau lưng y cũng phẫn nộ không thôi, đúng là ức hiếp người quá đáng!
Lúc này, Diệp Quân đột nhiên lấy ra một cái túi vải nhỏ của Tần Quan, hắn nhìn túi vải nhỏ trong tay, sau đó mở lòng bàn tay ra, túi vải nhỏ chậm rãi rơi trên mặt đất.
Mọi người ngơ ngác!
Diệp Quân nhìn về phía Võ Lão: “Trả cái túi vải này cho mẹ ta, nói với bà ấy ta vất vả nhiều năm như vậy thật sự đã quen rồi. Mặc dù Tiên Bảo Các rất giàu có, nhưng ta thực sự cũng không ham hố gì. Mấy người cũng yên tâm, ta sẽ không tới phá hoại lợi ích của mấy người, đều là của mấy người, tất cả đều là của mấy người!”
Nói xong, hắn quay người bước vào trong đường hầm thời không.
Lý Bán Tri liếc nhìn mấy người Võ Lão một lượt rồi cũng đi theo.
Đám cường giả của thư viện Quan Huyên cũng vội vàng đi theo.
Từ bỏ Tiên Bảo Các!
Võ Lão đứng nguyên tại chỗ nhìn túi vải nhỏ phía trước, sắc mặt trắng bệch như giấy.
sắc mặt của Trấn Quan lại trở nên u ám, cậu thanh niên đứng bên cạnh ông ta lại cười khẩy không thôi, thấp giọng nói: “Đi thì đi đi, Tiên Bảo Các ba mươi triệu năm nay không có các chủ không phải vẫn tốt sao?”
Đúng lúc này, bên cạnh đường hầm thời không, thời không nơi đó đột nhiên nứt lìa. Một người phụ nữ mặc đồ xanh chậm rãi bước ra, phía sau lưng người phụ nữ mặc đồ xanh còn có mấy trăm cường giả siêu cấp.
Ưng Thanh!
Sau khi Ưng Thanh xuất hiện, bà ấy lập tức đi tới gần Diệp Quân, sau đó chậm rãi quỳ một chân xuống: “Thuộc hạ...”
Diệp Quân không hề dừng bước, đi thẳng vào bên trong đường hầm thời không. Nhìn thấy cảnh tượng này, sắc mặt Ưng Thanh lập tức trắng bệch!
Đám cường giả của thư viện Quan Huyên cũng đồng loạt đi vào trong đường hầm thời gian đã mở sẵn, đường hầm thời gian khẽ rúng động, Diệp Quân tiến vào sâu bên trong. Nhưng đúng vào lúc này, cách đó không xa, cái túi vải nhỏ kia đột nhiên rung lên, một giây sau, trong ánh mắt của tất cả mọi người, một tia sáng màu trắng từ từ bay lên từ bên trong túi vải.
Tia sáng đó ngưng tụ thành một người phụ nữ giữa không trung!
Người phụ nữ mặc áo tay ngắn, bên dưới là chiếc váy vải, chân mang một đôi giày vải nhỏ, trông rất giản dị.
Nhìn thấy người phụ nữ, sắc mặt của Ưng Thanh và đám người Tiên Bảo Các đang có mặt lập tức biến đổi, đồng loạt quỳ xuống: “Tham kiến các chủ!”
Các chủ!
Tần Quan!
Trấn Quan và đám đạo binh phía sau lưng ông ta cũng vội vàng quỳ xuống, cả người run lẩy bẩy.
Tần các chủ xuất hiện rồi!
Bên phía thư viện Quan Huyên, mọi người cũng vô cùng bất ngờ.
Bọn họ đều không ngờ Tần Quan lại xuất hiện!
Đám người của thư viện Quan Huyên do dự một lát, sau đó cũng đồng loạt hành lễ: “Tham kiến chủ mẫu!”
Mặc dù bọn họ không ưa gì Tiên Bảo Các, nhưng Tần Quan thì vẫn phải tôn trọng.
Tần Quan nhìn Diệp Quân phía xa, lúc này Diệp Quân đã dừng bước, có điều hắn không quay người lại.
Tần Quan nhìn Diệp Quân, khẽ nói: “Con không quay người lại nhìn mẹ một chút sao?”
Diệp Quân trầm mặc một lát, sau đó khẽ nói: “Mặc dù con rất nghèo, nhưng con thật sự chưa từng nghĩ tới chuyện muốn kế thừa cái gì, cho dù là Tiên Bảo Các hay thư viện Quan Huyên, con thật sự chưa một lần nào bận tâm tới. Thật ra con càng hy vọng được cha mẹ ở bên cạnh từ nhỏ hơn...”
Nói xong, hắn bước nhanh rồi biến mất ở phía xa.
Lý Bán Tri liếc nhìn Tần Quan, sau đó cũng dẫn theo đám cường giả của thư viện Quan Huyên biến mất cách đó không xa.
Chẳng mấy chốc, đường hầm thời không cũng biến mất theo.
Tần Quan khẽ cúi đầu.
Xung quanh, đám cường giả của Tiên Bảo Các run rẩy quỳ trên mặt đất.
Sắc mặt của Ưng Thanh cũng trắng bệch như trang giấy.
Lúc này, Tần Quan đột nhiên ngẩng đầu lên, khẽ nói: “Ta nuôi dưỡng các ngươi không phải để các ngươi lên mặt với con trai ta! Người đâu!”
Ầm ầm!
Đột nhiên, trời đất nứt ra, hàng chục cường giả thần bí tay cầm lưỡi đao đột nhiên từ trên trời lao xuống.
Cùng lúc này, bên trên tường thành, tất cả Thần Tướng Quan Huyên đồng loạt mở to hai mắt, trong nháy mắt, hàng chục nghìn Thần Tướng Quan Huyên cũng nhảy xuống từ trên tường thành.
Sắc mặt của tất cả mọi người đang có mặt đều biến đổi!
Tần Quan nhìn về phía Ưng Thanh: “Từ nơi đâu tới thì về lại đó, ngay lập tức!”
Ưng Thanh ngồi thụp xuống đất!
Tần Quan lại nói: “Kể từ giây phút này, Võ Các lập tức giải tán, tất cả mọi người trong Võ Các cả đời này vĩnh viễn không thu nhận lại!”
Nghe vậy, sắc mặt của Võ Lão tái nhợt, đang định nói gì đó thì một cường giả áo đen đã xuất hiện trước mặt ông ấy, không có bất cứ lời nói dư thừa nào, thẳng thừng lôi ông ấy đi.
Tất cả người trong Võ Các cũng đồng loạt bị dẫn đi!
Ưng Thanh nhìn Tần Quan, đang định nói gì đó thì một lưỡi đao đã kề sát trên yết hầu của bà ấy, sau đó bà ấy cũng bị cưỡng chế lôi xuống.
Sắc mặt của Trấn Quan và đám đạo binh phía sau lưng ông ta nhợt nhạt, đồng loạt nằm bò trên mặt đất, run rẩy không ngừng.
Trấn Quan đang định nói gì đó, Tần Quan đột nhiên lên tiếng: “Xử lý đám đạo binh này ngay tại chỗ!”
Trong nháy mắt, hàng chục lưỡi đao bay vút qua không gian.
Vút...
Chỉ trong khoảnh khắc, một trăm nghìn cái đầu đẫm máu văng thẳng lên trời, máu chảy thành sông.