Mục lục
Hậu Duệ Kiếm Thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1711: Im ắng

Một bộ váy trắng không nhiễm bụi trần.

Mọi người đều đưa mắt nhìn kiếm tu nữ váy trắng vừa bước ra đó.

Đều là những ánh mắt tò mò.

Dĩ nhiên tất cả cường giả Đại Chu đều rất tò mò về những người đứng sau Diệp Quân, dù sao một yêu nghiệt như Diệp Quân chắc chắn không phải là người mà người bình thường có thể dạy dỗ ra được, chỉ là họ không biết rốt cuộc người đứng sau Diệp Quân mạnh đến mức nào.

Chẳng mấy chốc vài cường giả Đại Chu sa sầm mặt mày.

Vì họ nhận ra lúc kiếm tu nữ váy trắng này bước ra, trên người lại không hề có dao động năng lượng, so với lúc cường giả Ác Đạo Minh thì quả thật là một trời một vực.

Từ Thiên đó bỗng khó hiểu nói: “Lão đạo sĩ, tại sao ta không cảm nhận được người này?”

Người phụ nữ váy trắng vừa bước ra, ông ta nhận ra mình không hề cảm nhận được sự tồn tại của người phụ nữ váy trắng.

Hơi bất thường.

Đạo Quân bình thường nói: “Có phải là ngươi quá yếu không?”

Từ Thiên nổi giận: “Mẹ kiếp!”

Đạo Quân mặc kệ Từ Thiên, ông ta nhìn người phụ nữ váy trắng bước ra từ đằng xa, ánh mắt cũng hiện lên vẻ ngờ vực, vì ông ta cũng không cảm nhận được.

Ngay khi người phụ nữ váy trắng bước ra, vẻ mặt Hoàng Đế Đại Chu bỗng trở nên nghiêm trọng.

Vì ông ta cũng không cảm nhận được.

Mà nếu không cảm giác được khí tức của đối phương, chỉ có hai khả năng, một là đối phương có khả năng che giấu cực kỳ cao, giấu được bí mật và khí tức của mình; hai là thực lực của đối phương vượt xa ông ta.

Nghĩ đến đây Hoàng Đế Đại Chu cảm thấy sợ hãi, vì ông ta nghĩ chắc chắn là khả năng thứ hai.

Lúc này đám người Việt Tôn ở phía xa cũng nhìn chằm chằm người phụ nữ váy trắng.

Phải nói là Việt Tôn hơi thất vọng, vì người phụ nữ váy trắng quả thật quá bình thường.

Ngay khi bước ra thế mà lại không có một chút dao động Đại Đạo nào.

Quả thật khiến người khác thất vọng.

Lúc này Việt Tôn cũng cảm thấy khá may mắn, cũng may trước đó không rời đi vì sự bất an của mình, nếu không có thể mình đã đánh mất rất nhiều tài sản của Đại Chu rồi.

Ở một bên khác, sau khi nhìn thấy người phụ nữ váy trắng, Diệp Thanh Thanh lập tức hừ một tiếng, sau đó xoay người ngự kiếm bay đi, thoáng chốc đã biến mất ở tận cuối tinh không.

Thập điện chủ nhìn người phụ nữ váy trắng, sau đó cười nói: “Nghe nói ngươi chưa từng đánh ra nhát kiếm thứ hai?”

Người phụ nữ váy trắng không để ý tới Thập điện chủ mà quay đầu nhìn Diệp Quân, Diệp Quân vội nói: “Ông ta muốn tìm người”, hắn vẫn chưa quên, lần trước hắn bị cô cô đánh một trận vì đối thủ quá yếu, đến nay nhớ lại vẫn cảm thấy sợ.

Người phụ nữ váy trắng thu lại tầm nhìn, sau đó quay đầu nhìn Thập điện chủ, Thập điện chủ bỗng bật cười: “Chuẩn bị cho tốt, ta sẽ đánh vỡ đầu ngươi chỉ bằng một quyền”, nói rồi ông ta đột ngột vươn vai, sau đó năm ngón tay siết chặt thành nắm đấm rồi đấm một quyền vào người phụ nữ váy trắng.

Ầm!

Ngay lập tức, Đại Đạo hiện có giữa trời đất bỗng bị trấn áp, quyền thế đáng sợ bao phủ lấy mọi người.

Mọi người đều nghẹt thở.

Không chỉ thế, vô số cường giả không chịu nổi uy lực quyền đạo đáng sợ đó, cơ thể bắt đầu nứt ra.

Cho dù là cường giả cảnh giới Khai Đạo cũng không ngoại lệ, uy lực của một quyền đáng sợ cực kỳ.

Mọi người đều hãi hùng.

Sắc mặt Diệp Quân thay đổi, vội chắn trước mặt Chu Phạn, kiếm ý vô địch lao ra, thế nhưng kiếm ý vô địch vừa xuất hiện đã bị trấn áp.

Ngay lúc này người phụ nữ váy trắng bỗng phất tay áo, chỉ thấy một tia kiếm quang bay ra.

Ầm!

Mọi người còn chưa kịp hoàn hồn, uy lực quyền đạo đáng sợ đã biến mất.

Lúc nhìn thấy Thập điện chủ, mọi người đều hóa đá.

Một thanh kiếm cắm vào giữa trán Thập điện chủ, ông ta như một khúc gỗ bị đè chặt ở đó.

Mọi người như bị kích thích, đầu óc trống rỗng.

Giết trong tích tắc?

Bị giết trong tích tắc?

Từ Thiên khó tin nhìn cảnh tượng trước mắt, hai mắt trợn tròn, run giọng nói: “A Di Đà… Đệch…”

Cổ họng Đạo Quân khẽ chuyển động, sau đó nói: “Lợi hại!”

Nguyên Tướng nhìn chằm chằm người phụ nữ váy trắng, sau đó nói: “Phong thái tuyệt đỉnh, có một không hai…”

Hoàng Đế Đại Chu cười khổ.

Ông ta biết kiếm tu nữ váy trắng trước mặt này rất mạnh, nhưng ông ta không ngờ lại mạnh đến mức này.

Một nhát kiếm!

Một nhát kiếm nhẹ nhàng đã giết chết một cường giả cảnh giới Khai Đạo đỉnh cấp.

Cảnh giới Khai Đạo thật quá nhỏ bé.

Mặt đám người Việt Tôn ở đằng xa không còn giọt máu, cả người không ngừng run rẩy.

Nhát kiếm đó khiến họ ngây ngẩn cả người.

Lúc này Thập điện chủ dẫn đầu cũng đầu óc trống rỗng.

Thập điện chủ hơi khó tin nhìn người phụ nữ váy trắng: “Ngươi… sao có thể?”

Người phụ nữ váy trắng nhìn Thập điện chủ, ánh mắt không hề có chút dao động: “Ngươi nhỏ bé có khác gì một con kiến không?”

Thập điện chủ bỗng rống to một tiếng: “Không thể nào”, nói rồi ông ta siết chặt hai tay, thoáng chốc một luồng quyền thế đáng sợ lao ra từ trong người ông ta, thế nhưng quyền thế vừa xuất ra lập tức tan thành mây khói.

Trấn áp!

Cho dù Thập điện chủ phản kháng thế nào, sức mạnh của ông ta cũng không thể ra khỏi cơ thể mình, vừa ra khỏi lập tức bị trấn áp.

Chẳng mấy chốc Thập điện chủ cảm thấy tuyệt vọng.

Đám người Việt Tôn bên cạnh ông ta thấy thế bèn xoay người bỏ chạy.

Thế nhưng ngay lúc họ vừa xoay người bỏ chạy thì nhận ra đầu mình vẫn còn ở chỗ cũ, nhưng cơ thể đã chạy đi vạn trượng.

Cơ thể đang bay, hồn đuổi theo sau.

Sáu vị cảnh giới Khai Đạo bị giết trong tích tắc.

Thấy thế, bầu không khí trở nên im ắng.
Chương 1712: Hồi sinh

Lúc này mấy người Từ Thiên đã không còn cảm giác gì nữa.

Ngoài sự kinh hãi, còn có vẻ sợ hãi, vẻ sợ hãi khó có thể hình dung.

Đó là cường giả cảnh giới Khai Đạo đấy.

Hiện giờ đó là sự tồn tại đỉnh cao trong thế giới và nhận thức của họ, mà họ cũng là một trong những sự tồn tại đỉnh cao này.

Thế nhưng lúc này kiếm tu nữ váy trắng này lại giết cảnh giới Khai Đạo như giết một con gà.

Quả thật là hệt như giết gà.

Cảnh giới Khai Đạo nhỏ bé như kiến.

Lúc này trong lòng các cường giả Đại Chu đều có cảm xúc phức tạp vô hình.

Tu đạo một đời cứ tưởng mình đã là sự tồn tại cao nhất rồi, nhưng lúc này có người dùng sự thật nói cho họ biết, họ chẳng qua rất nhỏ bé.

Thế gian này ai ai cũng là ếch ngồi đáy giếng, chẳng qua miệng giếng của vài người quá nhỏ, có người miệng giếng to hơn một chút.

Nhưng trước mặt những người nào đó thì chẳng có sự khác biệt nào.

Như ở trước mặt kiếm tu nữ váy trắng này, đám cảnh giới Khai Đạo như họ chẳng khác nào là kiến.

Lúc này đạo tâm của tất cả cường giả đều sụp đổ, trong lòng có thần.

Diệp Quân vẫn ổn hơn một chút, vì hắn đã quen rồi.

“Ha ha”.

Thập điện chủ ở đằng xa bỗng bật cười thành tiếng, nụ cười cực kỳ thê lương.

Ông ta không ngờ lại có ngày mình bị người ta giết chết.

Lúc này đạo tâm của ông ta cũng sụp đổ. Thập điện chủ nhìn người phụ nữ váy trắng, đang định nói gì đó nhưng lúc này bà ấy vung tay lên, ông ta biến thành tro tàn.

Lập tức bị tiêu diệt triệt để.

Mọi người: “…”

Người phụ nữ váy trắng chậm rãi xoay người lại nhìn Diệp Quân: “Ta vẫn chưa giết đủ”.

Nói rồi bà ấy nhìn các cường giả Đại Chu.

Đại Chu: “?”

Diệp Quân vội nói: “Cô cô, người của mình, họ đều là người của mình”.

Người phụ nữ váy trắng lạnh nhạt nhìn Diệp Quân, sau đó xòe tay ra nhẹ nhàng nắm lại.

Ầm!

Thời không phía xa bỗng rung lên, ngay sau đó vô số năng lượng bí ẩn tụ lại từ bốn phía.

Mọi người hơi khó hiểu.

Đây là đang làm gì thế?

Diệp Quân cũng hơi khó hiểu, cô cô làm gì thế nhỉ?

Không lâu sau năng lượng đằng xa tụ lại một chỗ, từng linh hồn xuất hiện trong ánh mắt đầy vẻ ngờ vực của mọi người.

“A!”

Từ Thiên bỗng kêu lên một tiếng: “Chết tiệt, bà ta đang hồi sinh đám người Ác Đạo Minh, mẹ kiếp…”

Lúc này mọi người đều ngơ ngác.

Hồi sinh!

Bà ấy đang hồi sinh đám người bị bà ấy giết lúc nãy đó.

Vẻ mặt Diệp Quân cũng cứng đờ.

Chẳng mấy chốc đám người Thập điện chủ và Việt Tôn lại xuất hiện trước mặt họ.

Nhưng vào lúc này, một luồng khí tức mạnh mẽ cực kỳ đáng sợ bỗng lan ra từ chỗ sau trong tinh không, sau khi uy lực này xuất hiện, cả trời đất đều trở nên hư ảo.

Không chỉ thế, sức mạnh của uy lực đó khiến mọi người đều biến sắc, một số cường giả khá yếu lập tức quỳ rạp xuống tại chỗ, không thể nào phản kháng.

Cho dù là mấy người cường giả cảnh giới Khai Đạo, lúc này cũng chậm rãi cong đầu gối xuống.

Không một ai có thể phản kháng.

Ngay cả Diệp Quân.

Lúc này Diệp Quân chỉ cảm thấy có rất nhiều ngọn núi đang đè lên đầu tim mình, cho dù hắn phóng ra kiếm ý của mình vẫn không thể chống đỡ được, không chỉ thể hắn còn không thể có nổi một suy nghĩ phản kháng.

Cảm giác đó hệt như lúc người bình thường thấy trời sụp xuống.

Ngoài chết ra thì không còn cách nào khác.

Đây là áp chế Đại Đạo.

Áp chế Đại Đạo đặc biệt mà hắn chưa từng thấy.

Cảm giác như lần đầu đối mặt với Tịnh tông chủ của Quá Khứ Tông đó, không có nổi một ý nghĩ phản kháng.

Đạo của tông chủ Quá Khứ Tông đó là theo lời nói.

Nhưng lúc này đạo này lại là một loại đạo khác.

Mọi người đều lộ ra vẻ sợ hãi.

Đây là cường giả ở đâu ra vậy?

Uy lực đó ngày càng mạnh, cùng lúc đó một giọng nói bỗng vang lên từ tận sâu tinh không vũ trụ: “Kẻ nào dám làm loạn sinh tử, công khai vi phạm trật tự sinh tử Đại Đạo hiện có, chán sống rồi sao?”

Người phụ nữ váy trắng ngẩng đầu liếc mắt nhìn, sau đó giơ tay lên.

Kiếm Hành Đạo bỗng bay ra.

“A! Kiếm Hành Đạo!”

Tận sâu tinh không đằng xa, một tiếng sợ hãi thốt lên: “Hóa ra là Thiên Mệnh đại nhân, ta cúi đầu chào”.

Bụp bụp bụp...

Tiếng dập đầu vang vọng khắp cả vũ trụ.

Mọi người: “…”

Người phụ nữ váy trắng thu lại tầm nhìn, xòe bàn tay ra, kiếm Hành Đạo quay lại trong tay bà ấy, cùng lúc đó còn có một chiếc nhẫn nhưng mọi người không chú ý đến.

Lúc này đám người Thập điện chủ cách trước mặt bà ấy không xa đã sống lại.

Đám người Thập điện chủ và Việt Tôn cực kỳ hoang mang.

Chuyện gì đây?

Chẳng phải mình đã chết rồi sao?

Lẽ nào đang nằm mơ?

Thập điện chủ bỗng nhìn người phụ nữ váy trắng, như nhìn thấy ma: “Ngươi, ngươi muốn làm gì?”

Lúc nhìn thấy người phụ nữ này, họ mới giật mình, thì ra không phải nằm mơ.

Mặt người phụ nữ váy trắng không cảm xúc: “Giết vẫn chưa đủ nên giết lại lần nữa”.

Nói xong, bà ấy vung tay áo lên.

Vèo vèo vèo...

Thoáng chốc đầu đám người Thập điện chủ bay lên trời.

Mọi người: “…”
Chương 1713: Tháp phụ

Giết lần nữa, những người Đại Chu ở đó đứng sững như bị điểm huyệt.

Giết một lần không đủ, hồi sinh rồi giết lần nữa? Còn có thể như thế sao?

Lúc này mọi người hết sức bàng hoàng, chỉ cảm thấy mọi thứ trước mặt như giấc mộng, cực kỳ không chân thực.

Trong Tiểu Tháp, Nhất Niệm ngồi xổm dưới đất, đầu vùi vào giữa hai đầu gối, liên tục thầm nói: Ta không nhìn thấy gì cả, không nhìn thấy gì.

Tiểu Tháp: “…”

Bên ngoài tháp.

Người phụ nữ váy trắng chậm rãi xoay người lại nhìn Diệp Quân, Diệp Quân kéo Chu Phạn vẫn chưa hoàn hồn đi đến trước mặt người phụ nữ váy trắng, sau đó nói: “Cô cô”, dứt lời, hắn gãi nhẹ vào lòng bàn tay Chu Phạn.

Chu Phạn hoàn hồn, do dự một chốc, sau đó hơi cúi người nói: “Cô cô”.

Người phụ nữ váy trắng nhìn Chu Phạn, sau đó vung tay áo lên, một tia kiếm khí bỗng bay ra đi vào trong thời không phía xa.

Mọi người đều khó hiểu.

Người phụ nữ váy trắng nhìn Chu Phạn: “Nó còn ở đây, kiếm khí này còn ở đây, kiếm khí này còn thì Đại Chu không bao giờ diệt vong”.

Nghe thế Hoàng Đế Đại Chu và các cường giả Đại Chu đều mừng rỡ, sau đó đồng loạt cúi người hành lễ.

Bùa hộ thân!

Bùa hộ thân mạnh nhất từ trước đến giờ của Đại Chu.

Mặc dù trước đây vì Diệp Quân mà Đại Chu đánh cược cả con bài cuối cùng, mất hết sạch mọi thứ, nhưng lúc này xem ra đây đúng là xứng đáng.

Hoàng Đế Đại Chu mừng khôn xiết, lần cược lớn này, ông ta thắng rồi.

Mặc dù không biết rốt cuộc thực lực của kiếm tu nữ váy trắng mạnh bao nhiêu, nhưng có thể khẳng định là vị kiếm tu nữ này đến từ vũ trụ nền văn minh cấp năm, thực lực tuyệt đối vượt qua cảnh giới Khai Đạo.

Có cường giả như vậy bảo vệ, Đại Chu thậm chí sẽ không sợ nền văn minh Thiên Hành nữa.

Lần này đánh cược cả quốc vận, Đại Chu thắng rồi.

Chu Phạn mỉm cười nhìn Diệp Quân bên cạnh, dĩ nhiên cô ta biết sở dĩ nữ kiếm tu tử váy trắng này làm thế hoàn toàn là vì Diệp Quân.

Ngay lúc này Đạo Quân ở một bên bỗng bước ra, sau đó cung kính chào: “Tiền bối, vãn bối cả gan hỏi một câu, nếu Cửu điện hạ không còn nữa thì Đại Chu ta có nguy cơ bị diệt vong sao?”

Nghe Đạo Quân nói thế, mọi người đều hoàn hồn.

Đúng thế!

Nữ kiếm tu này nói Chu Phạn còn thì kiếm khí đó còn, nói cách khác nếu Chu Phạn không còn, vậy kiếm khí đó cũng biến mất?

Người phụ nữ váy trắng nhìn Đạo Quân, không đáp lời mà nhìn Diệp Quân: “Đi theo ta”.

Dứt lời, bà ấy xoay người đi sang một bên, ánh mắt Đạo Quân hiện lên vẻ lo lắng.

Diệp Quân kéo Chu Phạn đi theo.

Chu Phạn vốn dĩ muốn từ chối, vì nữ kiếm tu váy trắng này không gọi cô ta nhưng Diệp Quân lại nắm chặt lấy tay cô ta kéo đi, cô ta không còn cách nào khác chỉ đành đi theo.

Người phụ nữ váy trắng chậm rãi bước đi.

Diệp Quân kéo Chu Phạn đi bên cạnh bà ấy.

Người phụ nữ váy trắng nói: “Con phải nhanh một chút”.

Diệp Quân hơi sửng sốt, sau đó nói: “Cô cô, người và cha…”, nói đến đây hắn nhìn người phụ nữ váy trắng, không nói gì nữa.

Người phụ nữ váy trắng nói: “Chuyện của người lớn, trẻ con đừng hỏi”.

Diệp Quân: “…”

Người phụ nữ váy trắng dừng bước, bà ấy xòe tay ra, tám chiếc nhẫn bay đến trước mặt Diệp Quân: “Cho con”.

Diệp Quân thấy cảm động, đây chắc chắn là mấy chiếc nhẫn của đám người Thập điện chủ trước đó, nhưng sau đó hắn nhíu mày, vì hắn nhớ tới khi đó Thập điện chủ chỉ có bảy người, mà ở đây lại có tám chiếc nhẫn.

Diệp Quân nhận lấy nhẫn, sau đó nói: “Cô cô, giọng nói bí ẩn lúc nãy là?”

Người phụ nữ váy trắng nói: “Chỉ là một con kiến thôi”.

Diệp Quân: “…”

Chu Phạn: “…”

Người phụ nữ váy trắng lại nói: “Người bảo vệ trật tự Đại Đạo hiện có”.

Diệp Quân hơi tò mò: “Hình như ông ta quen với người”.

Người phụ nữ váy trắng bình tĩnh nói: “Năm đó đi ngang qua một nơi, Đại Đạo hiện có gì đó hơi kiêu ngạo, bị ta dạy dỗ một trận, bị ông ta nhìn thấy”.

Diệp Quân: “…”

Như nghĩ đến điều gì, Diệp Quân vội lấy Tiểu Tháp ra, sau đó nói: “Cô cô, bây giờ Tháp gia đi theo con hơi mất sức, cô cô có thể thăng cấp cho nó không?”

Tiểu Tháp rất cảm động, vui mừng nói: “Cái tên này, cuối cùng ngươi cũng nói được một câu tiếng người rồi”.

Diệp Quân: “…”

Người phụ nữ váy trắng nhìn Tiểu Tháp, xòe tay ra, Tiểu Tháp lập tức rơi vào trên tay bà ấy, Tiểu Tháp phấn khích nói: “Thiên Mệnh tỷ tỷ”.

Tay trái người phụ nữ váy trắng bỗng xòe ra, ngay sau đó một tia lưu quang bí ẩn bay đến từ chỗ sâu trong tinh không vũ trụ, cuối cùng chui vào trong Tiểu Tháp.

Vù...

Thoáng chốc khí tức đáng sợ bỗng phóng lên trời từ trong Tiểu Tháp, cả tinh hà sục sôi.

Thấy thế Diệp Quân hơi ngạc nhiên, đương nhiên là vui nhiều hơn, sau lần cải tạo này, Tháp gia hẳn là có thể cất cánh. Sau này nếu có nguy hiểm gì, Tháp gia hẳn là có thể trợ giúp.

Đúng lúc này, người phụ nữ váy trắng bỗng dùng ngón tay ấn Tiểu Tháp xuống, khí tức phát ra từ Tiểu Tháp bị trấn áp, cùng lúc đó trong Tiểu Tháp đột nhiên xuất hiện một luồng lưu quang màu sắc sặc sỡ, rất sáng và đẹp.

Diệp Quân đang muốn hỏi, người phụ nữ váy trắng như cảm nhận được gì đó bỗng ngẩng đầu lên, ánh mắt bà ấy lóe sáng, ngay sau đó bà ấy biến mất khỏi đó.

Diệp Quân sửng sốt.

Cứ thế mà đi sao?

Bất lực khẽ cười.

Cô cô này nói đến là đến, nói đi là đi.

Diệp Quân nhìn Tiểu Tháp trước mặt nói: “Tháp gia, bây giờ ngươi…”

Tiểu Tháp bình tĩnh nói: “Bây giờ ta phải từ từ hấp thu, ta nghĩ ngươi nên đổi cách xưng hô này. Ta và cha ngươi tốt xấu gì cũng là xưng huynh gọi đệ, sau này ngươi có thể gọi ta là Tháp phụ…”

Diệp Quân sầm mặt.

Mẹ nó chứ!

Tháp gia bắt đầu tào lao rồi.

Nhưng Tiểu Tháp lại không nói gì nữa, biến thành luồng sáng đi vào cơ thể Diệp Quân.
Chương 1714: Giả chết

Diệp Quân cũng mặc kệ Tháp gia, nhìn chiếc nhẫn cô cô váy trắng đưa cho hắn trong tay, chẳng mấy chốc hắn mừng rỡ.

Trong chiếc nhẫn có tất cả hai ngàn Tổ Mạch.

Trong đó Tổ Mạch của Thập điện chủ là nhiều nhất, một mình ông ta có hơn một ngàn năm trăm Tổ Mạch.

Giàu thật rồi!

Trước kia vì nuôi Tiên Đạo Thụ đó mà hắn tiêu tốn gần hết Tổ Mạch, đang lúc thiếu tiền, không ngờ phút chốc trở thành người giàu.

Vẫn là cướp kiếm tiền nhanh nhất.

Diệp Quân đè nén sự vui mừng, nhìn chiếc nhẫn cuối cùng, chiếc nhẫn này khác với bảy chiếc nhẫn kia, bảy chiếc nhẫn đều là vàng sậm, mà chiếc nhẫn cuối cùng này lại có màu tím nhạt, chiếc nhẫn này hẳn là chiếc nhẫn của người bảo vệ trật tự Đại Đạo hiện có đó.

Diệp Quân hơi tò mò thả thần thức vào trong, hắn sửng sốt.

Trong chiếc nhẫn màu tím nhạt này thế mà có ba mươi tinh thể Vĩnh Hằng.

Tinh thể Vĩnh Hằng.

Diệp Quân vội vàng lấy ra, hắn nhìn kỹ lại, xác nhận chính là tinh thể Vĩnh Hằng, giống hệt chiếc nhẫn lúc đầu Nhất Niệm cho hắn xem. Nhưng tinh thể Vĩnh Hằng trong tay hắn nhỏ hơn chiếc nhẫn kia một nửa, hơn nữa sức mạnh của tinh thể Vĩnh Hằng chứa trong đó kém xa chiếc nhẫn trong tay Nhất Niệm.

Lúc này Chu Phạn ở một bên bỗng ngạc nhiên nói: “Tinh thể Vĩnh Hằng”.

Diệp Quân nhìn Chu Phạn: “Muội cũng nhận ra à?”

Chu Phạn gật đầu: “Trong mấy cuốn sách cổ của hoàng thất có ghi chép về tinh thể Vĩnh Hằng này, nghe nói vật này đến từ vũ trụ nền văn minh cấp năm trong truyền thuyết, cũng không biết là thật hay không”.

Vũ trụ nền văn minh cấp năm!

Diệp Quân nhíu mày, lúc này hắn nghĩ đến Nhất Niệm, Nhất Niệm cũng có tinh thể Vĩnh Hằng, lẽ nào muội ấy đến từ vũ trụ nền văn minh cấp năm?

Cũng không phải không có khả năng.

Tất nhiên hắn sẽ không ngu ngốc đến mức cho rằng Nhất Niệm là một cô gái làm công bình thường, dù sao cô ta cũng có thể hiểu được thời không bí ẩn mà cô cô váy trắng để lại, hắn phải dành thời gian để trò chuyện với cô ta.

Lúc này Chu Phạn bỗng nói: “Tiếp theo huynh có dự định gì?”

Diệp Quân trầm giọng nói: “Mười phần thần tính, tăng cường cơ thể, tu luyện vài loại kiếm kỹ”.

Chu Phạn trầm giọng nói: “Ác Đạo Minh…”

Diệp Quân lắc đầu: “Trước đó ta nghe đám người Việt Tôn gọi cường giả áo đen đó là Thập điện chủ, nói cách khác rất có khả năng Ác Đạo Minh có Cửu điện chủ, Bát điện chủ gì đó. Hơn nữa, Ác Đạo Minh này chuyên lôi kéo Ác Đạo, nhưng trong các cường giả đến lần này thế mà lại không có một vị Ác Đạo nào, rất không bình thường”.

Chu Phạn trầm giọng nói: “Ý của huynh là mấy người chúng ta tiếp xúc có thể chỉ là vai vế nhỏ trong Ác Đạo Minh?”

Diệp Quân gật đầu.

Chu Phạn nói: “Lát nữa ta bảo người đi điều tra”.

Diệp Quân khẽ gật đầu: “Ừ”.

Bây giờ hắn gần như không biết gì về Ác Đạo Minh, có Đại Chu giúp điều tra dĩ nhiên là quá tốt rồi.

Diệp Quân lại nói: “Nếu muội muốn lấy quả Đạo Linh đó thì có thể vào trong Tiểu Tháp, mười năm trong tháp bằng một ngày ở bên ngoài, có thể tiết kiệm rất nhiều thời gian của muội, ngoài ra có thể tu luyện trong Tiên Đạo Thụ của Tiểu Tháp, hiệu quả tốt hơn”.

Chu Phạn gật đầu: “Ừ”.

Như nghĩ đến điều gì, cô ta lại nói: “Huynh muốn đạt đến mười phần thần tính ư?”

Diệp Quân gật đầu: “Phải”.

Chu Phạn nói: “Có lẽ Đại Chu ta giúp được huynh”.

Diệp Quân hơi tò mò: “Giúp thế nào?”

Chu Phạn mỉm cười: “Truyền thừa của hoàng tộc”.

Diệp Quân nói: “Là sao?”

Chu Phạn giải thích: “Đại Chu ta có một thánh địa gọi là vùng đất tiên tổ, nơi đó có rất nhiều thần hồn và truyền thừa do tiên tổ để lại, huynh đến đó tu luyện, họ sẽ hướng dẫn huynh, có lẽ có thể giúp huynh đạt đến mười phần thần tính”.

Diệp Quân suy ngẫm, sau đó nói: “Được”.

Chu Phạn nói: “Ta dẫn huynh đi”.

Diệp Quân khẽ gật đầu: “Ừ”.

Chu Phạn bỗng nói: “Nếu huynh đạt mười phần thần tính…”

Diệp Quân cười nói: “Lo ta sẽ trở thành tu đạo giả thuần túy, trong lòng không có những cái khác nữa à?”

Chu Phạn gật đầu.

Diệp Quân hơi tò mò: “Muội là Bán Bộ Khai Đạo, nói cách khác muội đã là mười phần nhân tính, vậy tại sao muội còn thích ta?”

Chu Phạn mỉm cười nói: “Thần tính của ta không thuần túy như vậy. Sau khi mười phần thần tính, thần tính càng thuần túy, sức mạnh càng đáng sợ, nhưng để đạt được thần tính thuần khiết thực sự không phải là điều dễ dàng. Sau khi thần tính thuần túy sẽ là Độc Khai Nhất Đạo, sẽ mạnh hơn, giống như Thập điện chủ trước đó, người kia chắc chắn là thần tính thuần túy”.

Diệp Quân khẽ gật đầu: “Ta hiểu rồi”.

Chu Phạn nhìn Diệp Quân: “Mục tiêu của huynh chắc không phải là mười phần thần tính thuần túy nhỉ?”

Diệp Quân trầm giọng nói: “Ừ”.

Mục tiêu cuối cùng của hắn cũng là nhân tính áp chế thần tính, nếu không đạt đến thần tính thuần túy thì chẳng có ý nghĩa gì cả.

Nghe Diệp Quân nói thế, Chu Phạn hơi cúi đầu xuống không nói gì.

Diệp Quân nắm tay Chu Phạn, mỉm cười nói: “Nhưng mục tiêu cuối cùng của ta là tu luyện nhân tính, thế nên thần tính thuần túy chỉ là thời kì quá độ của ta”.

Chu Phạn hơi ngạc nhiên: “Nhân tính áp chế thần tính?”

Diệp Quân gật đầu: “Đúng thế”.

Chu Phạn trầm giọng nói: “Ta cũng biết một chút về cảnh giới này, nhưng rất khó”.

Diệp Quân khẽ gật đầu: “Là rất khó, nhưng đó là con đường ta phải đi, tin ta, ta có thể làm được”.

Chu Phạn nhìn Diệp Quân, sau đó gật đầu: “Ừ”.

Dứt lời, cô ta chủ động nắm lấy tay Diệp Quân, sau đó dẫn Diệp Quân biến mất khỏi đó.

Ở một bên khác.

Hoàng Đế Đại Chu đứng trong hư không, ông ta nhìn phía trước hồi lâu cũng không nói gì.

Trước mặt ông ta vốn dĩ là hoàng thành Đại Chu từng rất sầm uất, nhưng bây giờ đã lụi tàn.

Không biết qua bao lâu, ông ta bỗng nói: “A Ông”, một ông lão mặc đồ trong cung xuất hiện sau lưng ông ta, ông lão cúi người xuống.

Hoàng Đế Đại Chu bình tĩnh nói: “Thông báo với mọi người, không ai được lan truyền chuyện nữ kiếm tu váy trắng ra ngoài, phải giữ bí mật tuyệt đối, kẻ nào làm trái lệnh, chu di thập tộc”.

Ông lão do dự một lúc, sau đó nói: “Bệ hạ, tại sao?”

Hoàng Đế Đại Chu mặt không cảm xúc: “Nếu để Ác Đạo Minh biết thực lực của nữ kiếm tu váy trắng đó, chúng có thể tiếp tục giả chết sao?”

Nói đến đây, ánh mắt Hoàng Đế Đại Chu bỗng lóe lên vẻ tàn nhẫn.

A Ông: “…”
Chương 1715: Tạm thời không cần

Vùng đất tiên tổ Đại Chu.

Vùng đất tiên tổ hoàng thất Đại Chu tọa lạc tại một tinh không đặc biệt, tinh không này được trận pháp cực mạnh của hoàng tộc Đại Chu bảo vệ, hơn nữa cách chiến trường trước đó rất xa, cho nên nơi này vẫn chưa bị ảnh hưởng.

Mà nơi này cũng là cấm địa bậc nhất của Đại Chu, vì nơi này từng là nơi an nghỉ dành cho tiên tổ các đời trước của Đại Chu, ngoài con cháu hoàng thất cán cốt nhất của Đại Chu, người ngoài đều không được đi vào nơi này.

Chu Phạn và Diệp Quân vừa đến đây, một ông lão râu tóc bạc phơ bước ra đón, ông ta cúi người chào cả hai: “Bái kiến điện hạ, Diệp công tử”.

Chu Phạn khẽ gật đầu, sau đó dẫn Diệp Quân đi về phía xa.

Ông lão vội giải trừ kết giới.

Khi hai người đi vào vùng đất tiên tổ, nghênh đón cả hai là một tinh không rực rỡ sắc màu, tinh quang xung quanh lung linh, cực kỳ rực rỡ.

Cách trước mặt họ cả ngàn trượng là hơn cả trăm cột sáng lơ lửng.

Chu Phạn cúi người xuống với cột sáng đó: “Các vị tiên tổ, làm phiền rồi”.

Dứt lời, cô ta quay đầu lại nhìn Diệp Quân: “Qua đây”.

Diệp Quân khẽ gật đầu: “Ừ”.

Dứt lời, hắn đi về phía khu vực cột sáng, như nghĩ đến điều gì hắn bỗng dừng bước, sau đó xoay người nhìn Chu Phạn, xòe tay ra, một chiếc nhẫn chậm rãi bay đến trước mặt cô ta.

Chu Phạn hơi khó hiểu.

Diệp Quân mỉm cười nói: “Trận chiến lần này không chỉ có Đại Chu ra sức mà còn vài thế lực mạnh khác nữa, họ bị tổn thất không ít, đây là chút tâm ý của ta, muội giao lại cho họ giúp ta”.

Chu Phạn nhìn chiếc nhẫn rồi gật đầu: “Được”.

Diệp Quân gật đầu, sau đó xoay người đi về phía khu vực cột sáng, khi hắn đến gần, khu vực đó bỗng rung chuyển.

Một giọng nói bỗng vang lên trong một cột sáng trong đó: “Người này không phải người Đại Chu ta”.

Chu Phạn nói: “Hắn là chồng ta”.

Dứt lời, cô ta xòe tay ra, ba chiếc ấn xuất hiện trong tay cô ta.

Cột sáng đó im lặng hồi lâu, ngay sau đó tất cả cột sáng bỗng rung chuyển dữ dội, sau đó từng chùm sáng bay ra, thoáng chốc nhấn chìm Diệp Quân.

Đạo truyền thừa!

Mỗi thế lực đỉnh cấp đều có pháp truyền thừa đặc biệt, là nền văn minh đỉnh cấp cấp bốn, dĩ nhiên Đại Chu cũng không ngoại lệ.

Cũng chính vì có pháp truyền thừa này, chỉ cần nền văn minh đỉnh cấp cấp bốn không gặp kẻ thù cực kỳ mạnh thì cơ bản rất khó bị suy tàn.

Chu Phạn thu lại ba thần ấn đó, cô ta nhìn phía xa, ánh mắt hiện lên vẻ lo lắng.

Mười phần thần tính!

Nếu là người khác, cô ta cũng sẽ không lo lắng như vậy, dù sao muốn đạt đến mười phần thần tính thuần túy cũng không đơn giản như vậy, nhưng Diệp Quân thì lại khác, thiên phú của Diệp Quân quá mức yêu nghiệt, nếu hắn một lòng theo đuổi thần tính thuần túy thì vẫn có cơ hội làm được.

Mà một khi thần tính thuần túy.

Nghĩ đến đây, vẻ lo lắng trong mắt Chu Phạn lại càng nhiều hơn.

Lúc này A Ông bỗng xuất hiện sau lưng Chu Phạn, ông ta hơi cúi người xuống: “Điện hạ, các vị đã đến điện Nghị Sự”.

Chu Phạn nhìn khu vực thời không đó một lúc lâu rồi nói: “A Ông thúc, thúc trông chừng nơi này giúp ta, có động tĩnh gì lập tức báo cho ta”.

A Ông gật đầu: “Được”.

Chu Phạn xoay người rời đi.

Trong một đại điện cũ kỹ.

Chu Phạn ngồi ở vị trí đầu, trong điện là các nhân vật chủ chốt của Đại Chu.

Chu Phạn nhìn mọi người, sau đó nói: “Các vị có thể tự do phát biểu”.

Đạo Quân lập tức đứng dậy, ông ta hơi cúi người xuống, sau đó nói: “Điện hạ, mặc dù Đại Chu thắng trong trận chiến này, nhưng Ác Đạo Minh sẽ không bỏ cuộc nên chúng ta vẫn phải chuẩn bị trước”.

Khi biết được Hoàng Đế Đại Chu ra lệnh phong tỏa tất cả tin tức về người phụ nữ váy trắng, ông ta đã biết ý đồ của Hoàng Đế Đại Chu.

Hoàng Đế Đại Chu này đã dấy lên ý định chém giết với Ác Đạo Minh.

Nhưng điều này cũng bình thường, trận chiến này khiến Đại Chu suýt nữa bị diệt vong, sao có thể dễ dàng buông bỏ hận thù này được?

Không chỉ Đại Chu không buông, chắc chắn Ác Đạo Minh cũng sẽ không buông.

Hai bên đã đến mức ta sống ngươi chết rồi.

Chu Phạn bỗng nói: “Chu Di”.

“Có thuộc hạ”.

Một người đồ đen bỗng xuất hiện chính giữa đại điện.

Người này chính là thủ lĩnh tình báo Đại Chu, nắm quyền tất cả tổ chức tình báo của Đại Chu.

Chu Phạn nói: “Có điều tra được gì không?”

Người áo đen gật đầu nói: “Ác Đạo Điện này có tất cả mười điện, người lúc trước đến xâm phạm Đại Chu ta là người của điện thứ mười, người đàn ông đồ đen đó là điện chủ của điện thứ mười, ta không biết tên của ông ta, chỉ biết ông ta trở về từ Đăng Thiên Vực”.

Chu Phạn nhíu mày: “Đăng Thiên Vực?”

Người áo đen gật đầu: “Thuộc hạ cũng không biết rõ đây là nơi nào, chỉ biết là thực lực của tất cả cường giả cảnh giới Khai Đạo từ nơi này trở về đều vượt xa các cảnh giới Khai Đạo cùng cấp”.

Chu Phạn nhíu mày suy nghĩ.

Người đồ đen nói tiếp: “Hiện giờ chỉ biết được Ác Đạo Minh có mười điện, còn thực lực chín điện khác thế nào, chúng ta hoàn toàn không biết, cũng không có cách nào để điều tra”.

Đạo Quân bỗng nói: “Chuyện này không vội”.

Mọi người nhìn Đạo Quân, Đạo Quân nói: “Cả điện thứ mười đều bị tiêu diệt, Ác Đạo Minh không thể không có động tĩnh, chúng ta đợi thì tốt hơn, chúng sẽ chủ động đến tìm chúng ta”.

Chu Phạn gật đầu, sau đó nói: “Theo các vị thấy, có cần xây dựng lại hoàng thành Đại Chu không?”

Đạo Quân lắc đầu: “Tạm thời không cần thiết”.

Xây lại hoàng thành dĩ nhiên là chuyện nhỏ hết sức đơn giản với Đại Chu, dù sao cũng đều là người có tu vi thông thiên.

Từ Thiên khẽ gật đầu: “Quả thật không cần thiết, nếu Ác Đạo Minh lại đến thì sẽ xảy ra một trận chiến lớn, như thế sẽ chẳng còn gì”.

Chu Phạn gật đầu, sau đó nhìn Chu Di: “Thả tất cả mọi người ra, có động tĩnh gì thì về báo bất cứ lúc nào”.

Chu Di cúi người xuống, sau đó biến mất trong điện.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK