Mục lục
Hậu Duệ Kiếm Thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Vô Biên thúc thúc!

Sắc mặt Diệp Quân đen lại, nhưng hắn không thể phản bác.

Mẹ nó!

Hắn biết người này là huynh đệ được cha già công nhận nên xét theo vai vế thì hình như hắn thật sự phải gọi là thúc thúc.

Tần Quan nhìn Vô Biên Chủ nói: “Làm phiền”.

Vô Biên Chủ mỉm cười nói: “Yên tâm đi, có ta ở đây, đảm bảo hắn sẽ không làm loạn ở nơi đó”.

Diệp Quân nhìn thấy Tần Quan vẫn hơi lo lắng, nói: “Mẹ yên tâm đi, con không phải gia gia, gặp người thì gây chuyện, mấy năm nay con đã chịu khổ nhiều rồi nên cũng học được cách khiêm tốn, ngài yên tâm, con tuyệt đối sẽ không gây rắc rối, nếu gặp chuyện không đánh thắng được thì chắc chắn sẽ bỏ chạy ngay.

Tần Quan gật đầu, nói với giọng dịu dàng: “Mẹ biết tính cách của con, con khiêm tốn không thích nổi bật, là người thành thật nhất, mẹ chỉ sợ huyết mạch điên cuồng trong cơ thể con, huyết mạch này không nghiêm túc, mẹ sợ rằng nó sẽ dạy hư con.

Huyết mạch điên cuồng: “. . .”

Nó thật sự rất oan ức, ông trời thấy còn thương, tên này mà là người thành thật sao? Còn sợ nó dạy hư?

Nó vừa tủi vừa nhục nhưng lại không dám nói ra.

Diệp Quân cũng thấy hơi xấu hổ, thì ra hình tượng của hắn trong mắt mẹ lại uy nghiêm sáng ngời như vậy...

Vô Biên Chủ lắc đầu, ông ta biết tính cách của Diệp Quân giống với cha hắn, hai cha con này thực sự rất gian xảo, điều khác biệt duy nhất là tên nhóc Diệp Quân này càng ranh mãnh hơn nhưng bề ngoài thì lại rất thành thật...

Diệp Quân cười nói: “Mẹ, chúng con đi đây”.

Nói xong, hắn nhìn về phía Vô Biên Chủ, nói: “Tiền bối, chúng ta quay ngược thời gian đi!”

“Quay cái cây búa!”

Vô Biên Chủ mỉm cười nói: “Cái tên nhóc nhà ngươi, thời đại thượng cổ đó đã cách đây mấy nghìn tỷ năm rồi, ngươi cho rằng hai người chúng ta có năng lực quay ngược thời gian trở lại lúc đó sao? Hơn nữa, trên đường đi còn không biết sẽ gặp phải bao nhiêu pháp tắc thiên đạo cản trở..”.

Lúc này Diệp Quân mới ý thức được, lần này đảo ngược thời gian không đơn giản như vậy, hắn nhìn Tần Quan, Tần Quan nói: “Các ngươi đi theo ta”.

Nói xong, bà ấy vừa dẫn Diệp Quân và Vô Biên Chủ đến một tinh vực khác, vừa đến tinh vực này, Diệp Quân đã bị cảnh tượng trước mắt làm kinh ngạc tại chỗ, tinh vực này là một trận pháp khổng lồ, vô số ngôi sao xung quanh đang vận hành theo những quy luật nhất định, sức mạnh vô tận của các ngôi sao không ngừng hội tụ từ sâu trong Thiên Hà trong vũ trụ đến tinh vực này.

Diệp Quân hơi kinh ngạc: “Mẹ, đây là cái gì?”

Tần Quan nói: “Trận pháp dịch chuyển thời gian, trên lý luận mà nói, có thể dịch chuyển các ngươi đến tận cùng của năm tháng”.

Diệp Quân nói: “Thực tế thì sao?”

Tần Quan cười nói: “Thực tế sẽ có rất nhiều vấn đề xuất hiện, hơn nữa đều là những vấn đề không biết rõ”.

Diệp Quân gật đầu: “Con hiểu rồi”.

Tần Quan nói: “Có cần mặc một ít trang bị không? Có rất nhiều thần vật tối cao, con có thể tùy ý lựa chọn”.

Diệp Quân nhếch mép cười: “Không cần đâu, kiếm của con là trang bị tốt nhất”.

Tần Quan cười nói: “Được, được”.

Nói xong, bà ấy quay đầu nhìn sang một bên: “Khởi động trận pháp dịch chuyển”.

Khi giọng nói vừa dứt, toàn bộ ngân hà đột nhiên rung chuyển dữ dội, ngay sau đó, ánh sáng vô tận của các vì sao tụ tập dưới chân Diệp Quân và Vô Biên Chủ, một sức mạnh khủng khiếp dâng lên từ dưới chân của Diệp Quân và Vô Biên Chủ, sau đó bao bọc họ lại, tiếp theo, sức mạnh khủng khiếp đó trực tiếp xuyên qua rào cản thời không, đưa hai người họ vào dòng sông thời gian vô tận…

Đi ngược dòng chảy!

Tần Quan nhìn Diệp Quân đã biến mất trong dòng sông thời gian, nhẹ giọng nói: “Nhóc con, con nhất định phải nắm bắt cơ hội!”

Nói xong bà ấy quay người bỏ đi.

Một thời gian sau, bà ấy đi đến nền văn minh Quần tinh.

Khi biết tin Tần Quan đến, Mạc Lăng, tộc trưởng của nền văn minh Quần tinh, đã đích thân mang theo người trong tộc của mình ra chào đón. Khi Mạc Lăng nhìn thấy Tần Quan ở phía xa, ông ta nhanh chóng chắp tay làm lễ, phấn khích nói: “Tần các chủ, sự hiện diện của ngài thực sự làm cho nền văn minh Quần tinh của chúng ta cảm thấy rất vinh hạnh! Người đâu, chơi nhạc, biểu diễn cho Tần các chủ xem một màn pháo hoa ngôi sao..”.

Mặc dù hành vi của Mạc Lăng có phần nịnh nọt nhưng xung quanh không ai tỏ ra khinh thường ông ta cả, ngược lại, họ chỉ cảm thấy Mạc Lăng làm chưa đủ...

Tiền!

Nền văn minh Quần tinh nợ người ta rất nhiều tiền... Nếu người ta đến đây để đòi nợ thì nền văn minh Quần tinh không biết phải lùi lại bao nhiêu năm nữa.

Không có bất kỳ nền văn minh nào cần tiền nhiều như nền văn minh Quần tinh...

Những người cho rằng mặt mũi quan trọng hơn tiền bạc hoặc là còn quá trẻ hoặc chưa từng nghèo.

Tần Quan cười nói: “Lăng tộc trưởng, không cần phải làm như vậy, lần này ta tới tìm các ngươi là bởi vì có chuyện muốn nói với các ngươi”.

Nghe được câu nói này, đám người Mạc Lăng bỗng nhiên cảm thấy hồi hộp trong lòng, không phải thật sự là tới đòi nợ đó chứ?

Mạc Lăng đưa mắt ra hiệu cho một trưởng lão bên cạnh để ông ta nhanh chóng gọi huynh muội Mạc Tinh Hà tới ... Người kia hiểu ý và vội vàng quay người rời đi.

Mạc Lăng và cả đám trưởng lão thì mời Tần Quan vào một đại điện, sau khi người hầu phục vụ Linh trà, trưởng lão của nền văn minh Quần tinh cũng mang Mạc Tinh Hà và Mạc Tinh Thần bước vào, vẻ mặt của hai huynh muội ngơ ngác.

Mạc Lăng hồi hộp nói: “Tần các chủ, ngài yên tâm, chúng ta nhất định sẽ trả lại số tiền nợ Tiên Bảo Các... Nền văn minh Quần tinh của chúng ta không phải là loại người quỵt nợ, chỉ là gần đây chúng ta..”.

Tần Quan cười nói: “Lăng tộc trưởng hiểu lầm rồi, hôm nay ta tới đây không phải vì số nợ đó”.

Mạc Lăng hơi kinh ngạc: “Là vì?”

Tần Quan đột nhiên nhìn về phía Mạc Tinh Hà và Mạc Tinh Thần cách đó không xa, cười nói: “Các ngươi qua đây”.

Một trưởng lão bên cạnh Mạc Tinh Hà kích động nói: “Đi nhanh đi, đây là Tần các chủ, nhanh lên…”

Tần các chủ!

Mạc Tinh Hà và Mạc Tinh Thần cũng rất phấn khích, đây là người giàu có nhất vũ trụ.

Mạc Tinh Hà và Mạc Tinh Thần căng thẳng đi tới trước mặt Tần Quan, Tần Quan nhìn hai người, cười nói: “Rất tốt”.

Vừa nói, bà ấy vừa nhìn Mạc Lăng và nói: “Lăng tộc trưởng, chuyện là như thế này, hai đứa nhỏ này có duyên với con trai ta, vì vậy, ta muốn cho bọn họ đến tu luyện trong tháp đá tu luyện của Tiên Bảo Các, Võ Các của ta cũng sẽ giúp họ đề cao thực lực, tất cả tinh hạch tinh cần cho việc tu luyện sẽ do ta chịu trách nhiệm”.

Những lời này vừa nói ra, các trưởng lão của nền văn minh Quần tinh có mặt ở đó đều sửng sốt, không gian đột nhiên im lặng, mọi người đều run lên vì hưng phấn.

Mạc Lăng run giọng nói: “Tần các chủ, cái này..”.

Mạc Tinh Hà đột nhiên quỳ xuống nói: “Tần các chủ, ngài là mẫu thân của đại ca, cho nên ngài là...là người thân của chúng ta, chúng ta dập đầu với ngài”.

Vừa nói xong, hắn ta trực tiếp dập đầu thật mạnh xuống, hắn ta nhận ra điều gì đó và nhanh chóng kéo muội muội Mạc Tinh Thần bên cạnh.

Mạc Tinh Thần cũng lấy lại tinh thần, vội vàng quỳ xuống buột miệng nói: “Mẹ, con dập đầu với mẹ”.

Nàng ta kính cẩn dập đầu...

Mạc Tinh Hà: “…”

Mọi người: “... “.

Nhìn Mạc Tinh Thần trước mặt, trên mặt Tần Quan hiện lên một nụ cười dịu dàng, bà ấy nhẹ nhàng giơ tay phải lên, hai huynh muội lập tức bị một sức mạnh mềm mại nhấc lên, bà ấy cười nói: “Còn có một việc nữa là ta đã quyết định tài trợ cho tất cả những cường giả trong nền văn minh Quần tinh từ Phá Thần Cảnh trở lên, không chỉ vậy, ta còn cung cấp tinh hạch tinh cho các ngươi, để các ngươi có thể tiếp tục nghiên cứu 《 đạo tinh pháp 》, giúp các ngươi vượt qua xiềng xích của nền văn minh..”.

Những lời này vừa nói ra, tất cả cường giả của nền văn minh Quần tinh có mặt tại hiện trường đều hóa đá tại chỗ, toàn bộ đại điện rơi vào sự im lặng chết chóc.

Tộc trưởng Mạc Lăng là người đầu tiên lấy lại tinh thần, ông ta chậm rãi đứng dậy, run rẩy nói: “Tần các chủ... Đây là... lời ngài nói... là sự thật sao?”

Tần Quan nói: “Ta đâu có rảnh đến mức chạy từ xa đến đây để nói đùa với ngươi đúng không?”

Sau khi được Tần Quan xác nhận, tất cả cường giả của nền văn minh Quần tinh trong điện đều kích động.

Mạc Lăng thì lại bình tĩnh hơn rất nhiều, sau đó ông ta do dự hỏi: “Tần các chủ, tại sao ngài lại làm như vậy?”

Mọi người trong đại điện cũng nhìn về phía Tần Quan, thắc mắc tại sao Tần Quan lại đột nhiên làm như vậy.

Tần Quan nhìn Mạc Tinh Hà và Mạc Tinh Thần trước mặt, cười nói: “Sở dĩ ta kiếm tiền là vì con trai ta, hơn nữa hai nhóc con này là bạn của con trai ta, mà các ngươi lại đang gặp khó khăn, cho nên ta đương nhiên sẽ giúp đỡ”.

Nói xong, bà ấy đứng lên nói: “Hiện tại hai đứa nhỏ có thể xuất phát đi đến thấp đá tu luyện của Tiên Bảo Các, về phần viện trợ của văn minh Quần tinh thì sẽ có người lập tức đưa tới”.

Nói xong bà ấy bước ra ngoài.

Mạc Lăng và những người khác lập tức đứng dậy và đưa bà ấy đi...

Mạc Tinh Thần đột nhiên giơ cây cung dài lên và nói: “Đền đáp Diệp Quân đại ca, đến hết cuộc đời!”

Mọi người: “...”.



Tần Quan lại lần lượt đến tộc Thác Cổ và Tiêu gia ở Bắc Vực, bà ấy cũng không hề keo kiệt với hai nền văn minh này, trực tiếp mở ra tháp đá tu luyện của Tiên Bảo Các cho thế hệ trẻ của hai nền văn minh, mở miễn phí, Thác Cổ Nguyên và Tiêu Nguyên Khải cũng có thể tiến vào Võ Các, nhận được sự hướng dẫn của người trong Võ Các...

Đối với Thác Cổ Nguyên và Tiêu Nguyên Khải, nhiều người cho rằng hai người này chỉ là may mắn mà thôi…

Tần Quan đi vào chủ vũ trụ, bà ấy đi thẳng đến một đại điện, phía sau một chiếc bàn, một người phụ nữ chậm rãi ngẩng đầu lên nhìn Tần Quan.

Người phụ nữ này không ai khác chính là Toại Cổ Kim!

Toại Cổ Kim chậm rãi đứng dậy, nhìn Tần Quan: “Ngài là?”

Tần Quan cười nói: “Ta là mẹ của hắn”.

Toại Cổ Kim hơi giật mình.

Tần Quan đi tới trước mặt Toại Cổ Kim, bà ấy nhìn thoáng qua đống văn kiện dày đặc kia, sau đó nói: “Đi theo ta đi”.

Toại Cổ Kim hỏi: “Con đường của hắn đã đến điểm cuối rồi sao?”

Tần Quan nhìn Toại Cổ Kim, cười nói: “Đúng là giống như những người phía dưới nói, ngươi rất thông minh”.

Toại Cổ Kim không nói gì.

Tần Quan nói: “Vừa rồi ta đã đi dạo một chút ở bên ngoài, nơi này quản lý tốt hơn ta tưởng tượng rất nhiều, hệ thống rất hoàn chỉnh, thật sự rất tuyệt vời”.

Toại Cổ Kim nói: “Tần các chủ quá khen, chỉ là một chút việc nhỏ thôi”.

Tần Quan cười nói: “Đi thôi”.

Toại Cổ Kim lắc đầu.

Tần Quan nhìn Toại Cổ Kim, cô ta bình tĩnh nói: “Con đường của hắn đã đi đến hồi kết, và kết cục đó chắc chắn không phải là điều mà hiện tại ta có thể tưởng tượng được, ta đi cũng không thể giúp được gì cho hắn, nhưng ít nhất ta có thể làm được gì đó ở đây”.

Tần Quan nói: “Đến những lúc như thế này, người một nhà hẳn là nên ở nên nhau”.

Nói xong, bà ấy kéo Toại Cổ Kim đi ra ngoài: “Nơi này sẽ có người tới tiếp quản”.

Toại Cổ Kim nói: “Trận chiến này không chắc chắn sao?”

Tần Quan không chút do dự nói: “Không có”.

“..”.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK