Mục lục
Hậu Duệ Kiếm Thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1886: Chỉ có thế thôi, ta nói xong rồi!

Thấy hành động của Nhất Niệm, mấy cao thủ của nền văn minh Thiên Hành đang chạy tới từ xung quanh càng giận dữ hơn.

Không ngờ cô ta còn dám đánh trả?

Một ông lão trong đó giận dữ chỉ về phía Nhất Niệm: “Nhất Niệm, cô đã biết tội hay chưa?”

Nhất Niệm thản nhiên nhìn ông lão: “Chưa biết”.

Nói xong, cô ta ung dung lấy một xâu kẹo hồ lô ra bắt đầu ăn.

Ông lão tức giận nhìn Nhất Niệm: “Cô làm trái với thần pháp, tự tiện sử dụng thần hoả Thiên Hành, thế đã quá lắm rồi, cô lại còn không biết liêm sỉ yêu một con kiến của nền văn minh ngoại tộc, còn muốn bỏ trốn với hắn ta, ngươi vẫn chưa biết tội à?”

Nhất Niệm liếm kẹo hồ lô, sau đó bình tĩnh đáp: “Không biết”.

Ông lão tức đến mức xanh mắt, ông ta tiến lên một bước, sau đó xoay tay phải đánh một chưởng về phía Nhất Niệm từ xa.

Chỉ trong nháy mắt, thời không trên đầu Nhất Niệm đã lần lượt vỡ tan tành rồi sụp đổ, một sức mạnh vô cùng đáng sợ kéo về phía cô ta.

Nhất Niệm đột nhiên mở lòng bàn tay, sau đó nhẹ nhàng nắm chặt lại.

Những thời không trên đầu cô ta lập tức trở lại như ban đầu.

Thấy thế, mọi người sửng sốt.

Thôi Âm kia cũng nhíu mày.

Ông lão này có thực lực cấp sáu, mà Nhất Niệm cũng chỉ mới là cấp sáu, sao cô ta có thể…

Có thể đánh tan lực lượng của ông lão một cách dễ dàng vậy được?

Phân chia cảnh giới ở nền văn minh Thiên Hành không giống những vũ tru khác, bọn họ chia năng lực là:

Từ cấp một đến cấp chín, sau cấp chín là Cực Cảnh, sau Cực Cảnh là Chí Cảnh, mỗi cấp bậc đều khác nhau, năng lực cấp sáu sẽ có thể điều khiển lửa Thiên Hành, được xem là một cao thủ cấp trung trong nền văn minh Thiên Hành.

Nhưng Nhất Niệm đánh tan sức mạnh của ông lão một cách dễ dàng, chứ tỏ thực lực của Nhất Niệm mạnh hơn ông lão nhiều!

“Chẳng lẽ là cấp bảy?”

Thôi Âm cau mày, vì ông ta cũng là cấp bảy, nhưng ông ta là cấp bảy đỉnh cao.

Bên dưới, sau khi đánh tan sức mạnh của ông lão kia, Nhất Niệm cũng không ra tay mà cất Tiểu Tháp đi, sau đó xoay người muốn bỏ chạy.

Thôi Âm thấy vậy thì lập tức nói: “Ngăn cô ta lại”.

Oanh!

Một dấu ấn màu đỏ như máu lập tức xuất hiện trên đầu Nhất Niệm, sau đó thời không xung quanh cô ta lập tức rung động, trong nháy mắt đã có tia sét đỏ như máu xuất hiện dày đặc.

Tù vực thời không!

Nhất Niệm sa sầm mặt, đây là thần bảo của Chấp Pháp Điện, chuyên dùng để nhốt người khác, cô ta đang muốn phá vỡ nó thì một sức mạnh đáng sợ đột nhiên tấn công cô ta từ sau lưng, cô ta xoay người, sau đó nhẹ nhàng đè tay phải xuống.

Ầm!

Một ánh sáng màu trắng xuất hiện từ trước mặt cô ta, bốn vạn ngọn núi ở xung quanh lập tức biến thành tro bụi.

Một bóng người liên tục lùi lại.

Người đó là Thôi Âm kia.

Sau khi dừng lại, Thôi Âm nhìn về phía Nhất Niệm, trong mắt lộ vẻ khó tin: “Vì sao thực lực của cô lại trở nên mạnh như thế?”

Một vài cao thủ của nền văn minh Thiên Hành ở xung quanh đều hơi khiếp sợ, bọn họ cũng không ngờ thực lực của Nhất Niệm lại mạnh như thế.

Nhất Niệm là quan chấp hành, bình thường phóng hoả ở bên ngoài chứ rất ít khi trở về nền văn minh Thiên hành, vì thế mọi người đều không ngờ thực lực cô ta lại mạnh đến thế. Cấp bảy?

Sau nỗi ngạc nhiên, mọi người các tức giận hơn.

Ở trong nền văn minh Thiên Hành, một người chấp pháp cấp bảy đã là yêu nghiệt trong yêu nghiệt rồi.

Người như thế lại thích một người đàn ông thuộc nền văn minh cấp thấp, thật sự khiến nền văn minh Thiên Hành quá mất mặt.

Những năm gần đây, nền văn minh Thiên Hành đã tiêu diệt không biết bao nhiêu nền văn minh, có thể nói ngoài nền văn minh Thiên Hành, ở trong mắt bọn các nền văn minh khác chỉ là kiến.

Cũng không phải kiêu ngạo, mà là bọn họ rất tự tin.

Vì tung hoành vũ trụ nhiều năm như thế, bọn họ gần như chưa từng gặp đối thủ. Nhất Niệm nhìn những người cùng tộc trước mắt, khi thấy sự tức giận và khinh bỉ trong mắt bọn họ, cô ta thầm thở dài: “Ta thích huynh ấy, nhưng ta cũng không muốn làm tổn thương mọi người!”

Lần này cô ta dẫn Diệp Quân về thật ra chủ yếu là để gặp Thượng Thần Thiên Vân, sau khi gặp Thượng Thần Thiên Vân, cô ta định từ chức người chấp pháp, sau đó đi du lịch vũ trụ với Diệp Quân, mà cô ta không ngờ mọi chuyện lại trở thành thế này.

Lúc này, Thôi Âm chợt trầm giọng nói: “Nhất Niệm, chỉ cần cô giao người đàn ông kia ra, chúng ta sẽ tha mạng cho cô, để cô có một cơ hội sửa đổi”.

Nhất Niệm nhìn thoáng qua Thôi Âm, cô ta biết người đàn ông trước mắt cố tình nói thế, từ khi xuất hiện đến giờ, đối phương chưa từng che giấu sự thù địch với cô ta, mà ông ta nói thế chỉ là muốn câu trả lời của cô ta chọc giận người của nền văn minh Thiên Hành ở xung quanh.

Nhất Niệm cất lời: “Ta muốn gặp sư phụ”.

Thôi Âm bình tĩnh đáp: “Cô giao người đàn ông kia ra, ta sẽ cho cô gặp Thượng Thần”.

Nhất Niệm nhíu mày.

Thôi Âm cố ra vẻ thành khẩn: “Nhất Niệm, cô là người chấp hành, còn là đệ tử của Thượng Thần. Chẳng lẽ cô thật sự muốn trở thành kẻ thù với chúng ta chỉ vì một kẻ ngoại tộc vô dụng ư? Chẳng lẽ trong lòng cô chúng ta còn không quan trọng bằng người đàn ông kia? Chỉ cần cô giao người đàn ông kia ra, sau đó giết hắn ta ngay trước mặt chúng ta, ta có thể đảm bảo chắc chắn chúng ta sẽ không làm khó cô”.

Lúc này, Tịnh An xuất hiện trước mặt Nhất Niệm, cô ta đưa mắt ra hiệu cho Nhất Niệm, sau đó quay đầu cười nói với các cao thủ kia: “Nhất Niệm và hắn ta cũng không phải phu thê, hai người họ chỉ là bạn bình thường mà thôi, hai người họ…”

“Chúng ta chính là phu thê!”

Nhất Niệm đột nhiên ngắt lời Tịnh An, cô ta nhìn những người của nền văn minh Thiên Hành đang tỏ vẻ ác ý và khinh bỉ trên bầu trời: “Ta thích huynh ấy, ta muốn sinh con cho huynh ấy đấy, chỉ thế mà thôi, ta nói xong rồi”.

Giọng điệu rất có khí phách.
Chương 1887: Âm thầm giở trò

“Xong rồi!”

Tịnh An nghe Nhất Niệm nói vậy, khuôn mặt tươi cười đột nhiên trở nên trắng bệch, bởi vì cô ta biết Nhất Niệm nói như vậy thì chắc chắn sẽ chọc mấy tên nhóc trên trời đó tức chết. Quả nhiên y như thế, lúc nghe thấy lời của Nhất Niệm, những cường giả của nền văn minh Thiên Hành giận tím mặt, mắng chửi tới tấp.

Người cầm đầu Thôi Âm lập tức bật cười, cười vô cùng đắc ý, bởi vì đây chính là kết quả ông ta muốn.

Với tình hình trước mắt, cho dù Thượng Thần Thiên Vân muốn hy sinh thanh niên này để bảo vệ Nhất Niệm cũng không thể nào được. Lúc nãy ông ta hỏi Nhất Niệm như vậy, mục đích là vì muốn cắt đứt tất cả đường lui của Nhất Niệm và Thượng Thần Thiên Vân.

“Nói hay lắm!”

Đúng lúc đó chân trời bỗng vang lên một giọng nói.

Mọi người ngẩng đầu nhìn về phía chân trời, ở nơi đó, thời không như nước tách ra hai bên, một người phụ nữ mặc váy trắng dần dần xuất hiện.

Phong thái xuất chúng! Thượng Thần Thiên Vân.

Lúc nhìn thấy Thượng Thần Thiên Vân, đôi mày dài của Thôi Âm lập tức run lên, ánh mắt lóe lên sự kiêng dè.

Còn những cường giả tộc Thiên Vân khi nhìn thấy Thượng Thần Thiên Vân thì vẻ mặt đều hơi thay đổi.

Thượng Thần Thiên Vân ở nền văn minh Thiên Hành, địa vị của bà ta nằm trong năm vị trí đầu tiên.

Thượng Thần Thiên Vân không nhìn mọi người xung quanh, bà ta nhìn Nhất Niệm ở phía dưới, mỉm cười, giơ ngón tay cái lên, ánh mắt tràn ngập tán thưởng: “Nói hay lắm, phụ nữ tộc Thiên Hành chúng ta, nên dám yêu dám hận”.

“Thượng Thần Thiên Vân!”

Đúng lúc đó, Thôi Âm đột nhiên bước lên, trầm giọng nói: “Bà đang muốn nói với chúng tôi rằng phụ nữ của nền văn minh Thiên Hành của chúng ta nên đi…”

Thượng Thần Thiên Vân quay phắt đầu lại, ánh mắt nhìn Thôi Âm tựa như dao nhọn: “Quỳ xuống!”

Khí tức đáng sợ đột nhiên từ trên trời giáng xuống, Thôi Âm còn chưa kịp phản ứng đã quỳ thẳng xuống đất.

Mọi người đều hoảng hốt.

Thượng Thần Thiên Vân nhìn Thôi Âm đang quỳ ở đó, ánh mặt lạnh lẽo như băng: “Ngươi thuộc cấp bậc gì, xứng chấp vấn ta sao?”

Thôi Âm quỳ gối ở đó, vẻ mặt khó coi như cổ họng bị rác rưởi nhét kín lại.

Lúc này, ông lão bên cạnh Thôi Âm - người lúc trước làm khó dễ Nhất Niệm bước ra, ông ta hành lễ: “Thượng thần, Nhất Niệm đã phạm phải Thiên Hành Pháp, tội chứng rõ ràng, bà…”

Thượng Thần Thiên Vân đột nhiên vung tay lên: “Ngươi cũng quỳ xuống!”

Gầm!

Ông lão kia quỳ thẳng xuống đất, vẻ mặt ngơ ngác.

Mọi người: “…”

Sao lại không nói đạo lý vậy?

Thượng Thần Thiên Vân lạnh lùng nhìn đám cường giả của nền văn minh Thiên Hành: “Người nào không phục, ra đây đánh tay đôi!”

Nghe vậy, vẻ mặt của đám cường giả thuộc nền văn minh Thiên Hành đều trở nên khó coi, đánh tay đôi à?

Thượng Thần Thiên Vân là cường giả siêu cấp, trong này ai có thể đánh lại bà ta chứ?

Lúc này có một người đàn ông trung niên bỗng nhiên bước ra, ông ta bình tĩnh nhìn chằm chằm Thượng Thần Thiên Vân, ánh mắt ngập tràn phẫn nộ và thương tiếc: “Thượng Thần, ta vốn dĩ rất kính trọng bà, nhưng thật không ngờ, bà lại như thế này”.

Thượng Thần Thiên Vân phất tay áo, đùng!

Người đàn ông trung niên kia trong nháy mắt đã bay khỏi chân trời, biến thành một dấu chấm nho nhỏ.

Mọi người: “…”

Thượng Thần Thiên Vân nhìn Nhất Niệm và Tịnh An đứng phía dưới: “Nhớ cho kỹ, nếu như gặp ràng buộc đạo đức, phải quyết đoán đánh chết hắn, hiểu chưa?”

Tịnh An và Nhất Niệm gật đầu lia lịa, ánh mắt tràn đầy ngưỡng mộ.

Đằng xa, cường giả của nền văn minh Thiên Hành không ai dám nói thêm gì nữa.

Thật sự đánh không lại!

Bọn họ dám ức hiếp Nhất Niệm, nhưng bọn họ không dám ức hiếp Thượng Thần Thiên Vân, vì thế cho nên cả trời đất đều trở nên yên lặng.

Thượng Thần Thiên Vân không ra tay nữa, bà ta nhìn Nhất Niệm và Tịnh An: “Chúng ta đi”.

Hai người phụ nữ gật đầu.

Nhưng đúng lúc này, bỗng có một giọng nói vang lên từ phía chân trời: “Thượng Thần, quá đáng rồi đấy”.

Âm thanh vang lên, chân trời đằng xa đột nhiên tách ra làm hai, sau đó có một một người đàn ông trung niên chậm rãi đi ra, ông ta mặc áo dài vải thô, eo thắt dây lưng màu đen, bộ dạng như con nhà võ.

Phía sau ông ta còn có một ông lão và một bà lão, hai người đều mặc áo bào chấp pháp.

Nhìn thấy người đàn ông trung niên này, Chấp Pháp Vệ ở nơi xa lập tức hành lễ: “Bái kiến điện chủ!”

Điện chủ điện Chấp Pháp – Vu Trụ.

Thấy người đến, Thượng Thần Thiên Vân nhíu mày.

Còn Thôi Âm lại vô cùng vui mừng.

Vu Trụ đứng lại, lão ta nhìn Thượng Thần Thiên Vân đứng đối diện, vẻ mặt bình thường: “Thượng Thần, Nhất Niệm tự tiện yêu người ngoài nền văn minh, hơn nữa còn bỏ trốn cùng nhau, đây là chuyện trái với pháp luật, chứng cứ vô cùng xác thực, điện Chấp Pháp của ta có quyền bắt giữ!”, nói xong, lão ta vung tay lên: “Bắt người”.

Phía sau lão ta, hai cường giả bước lên, chuẩn bị ra tay.

Thượng Thần Thiên Vân đột nhiên nhìn hai người kia: “Thử xem”.

Hai người kia hơi do dự.

Vu Trụ nhìn chằm chằm Thượng Thần Thiên Vân, không nói gì.

Thượng Thần Thiên Vân quay đầu nhìn Vu Trụ: “Vu Trụ, ông là chủ của một điện, không thể nào không biết chuyện này là do Ác Đạo Minh âm thầm giở trò, Ác Đạo Minh bỏ ra nhiều tâm tư như vậy tuyệt đối không phải vì Nhất Niệm, mục đích chính của bọn chúng là muốn nền văn minh Thiên Hành chúng ta giết thanh niên đó, mặc dù thực lực của Ác Đạo Minh không bằng nền văn minh Thiên Hành, nhưng cũng không yếu. Nhưng bọn chúng lại không dám tự mình giết thanh niên này, mà lại giở trò sau lưng, rõ ràng lai lịch của thanh niên này không tầm thường, nếu nền văn minh Thiên Thành ta thật sự giết chết thanh niên này, không biết sẽ phải gánh chịu hậu quả như thế nào!”
Chương 1888: Ai dám?

Vu Trụ lắc đầu: “Thượng Thần, ta không có hứng quan tâm đến những thứ mà bà nói, cũng không có thời gian để quan tâm, đối với ta, ta chỉ biết Nhất Niệm và thanh niên đó đều đã làm trái với Thiên Hành Pháp. Điện Chấp Pháp tồn tại là để bảo vệ uy quyền của Thiên Hành Pháp, do đó, ta sẽ dẫn Nhất Niệm và thanh niên đó đi, xử phạt ở mức cao nhất. Tất nhiên, ta biết Thượng Thần chắc chắn sẽ không để ta dẫn họ đi, nếu đã như vậy thì xin nhờ Thượng Thần dạy bảo”.

Nói xong, lão ta đột ngột xòe tay ra, ở chân trời đột nhiên xuất hiện một ấn màu đen. Ấn Chấp Pháp!

Đây là thần vật đệ nhất của điện Chấp Pháp.

Thần vật này được Thiên Hành Chủ - một nhân tài tuyệt thế của nền văn minh Thiên Hành năm đó tạo ra cho điện Chấp Pháp, có tên là Chấp Pháp Giới, nó có công hiệu áp chế người dân ở nền văn minh Thiên Hành, nếu pháp của người sử dụng ấn là chính pháp, không hề sai trái thì tác dụng trấn áp này sẽ càng mạnh hơn.

Mở ấn!

Thượng Thần Thiên Vân biết rằng trận chiến này là không thể tránh khỏi nhưng nếu bà ta bị Vu Trụ cản lại thì Nhất Niệm sẽ gặp nguy.

Nghĩ tới đây bà ta đột nhiên quay người, đè tay phải về phía trước, đột nhiên thời không chỗ Nhất Niệm đang đứng trở thành một vòng xoáy.

Bà ta vừa cưỡng chế Nhất Niệm đi chỗ khác.

Ngay sau đó, ấn Chấp Pháp đột nhiên rung lên kịch liệt, trong nháy mắt, một luồng ánh sáng màu đen bao trùm lấy Thượng Thần Thiên Vân, Nhất Niệm vẫn chưa kịp bị dịch chuyển đi thì Thượng Thần Thiên Vân đã bị cưỡng bức đưa vào bên trong Chấp Pháp Giới.

Vu Trụ cũng đi vào trong Chấp Pháp Giới.

Vẻ mặt của Thượng Thần Thiên Vân cực kỳ lạnh lùng, bà ta biết bây giờ có nói gì cũng không có tác dụng, chỉ đành chiến đấu.

Ngay sau đó, tiếng đánh nhau kinh thiên động địa vang lên từ Chấp Pháp Giới bên trong ấn Chấp Pháp, ấn Chấp Pháp rung lên dữ dội.

Lúc Thượng Thần Thiên Vân bị đưa vào trong Chấp Pháp Giới, Thôi Âm vốn đang quỳ đột nhiên đứng dậy, cúi đầu xuống nhìn vào Nhất Niệm đang ở bên dưới, trong đôi mắt đó ngoài sát khí còn có vẻ dữ tợn.

Ông ta đường đường là quan chấp pháp của điện Chấp Pháp lại bị Thượng Thần Thiên Vân trấn áp trước mặt mọi người.

Quỳ gối!

Nhục nhã! Cực kỳ nhục nhã!

Đối mặt với Thượng Thần Thiên Vân ông ta cũng không dám nổi giận, nhưng lúc này, Thiên Vân Thượng Thần đã bị ngăn cản, lửa giận trong lòng ông ta không thể kiềm chế được nữa, cứ thế tuôn ra giống như núi lửa đang phun trào, ông ta tức giận chỉ vào Nhất Niệm: “Giết”.

Một nhân viên chấp pháp đột nhiên lao xuống phía dưới, xông tới chỗ Nhất Niệm.

Nhìn thấy cường giả chấp pháp đó xông tới, Nhất Niệm khẽ nhíu mày lại rồi vung tay ra, thời không chấn động ngay lập tức.

Ầm!

Gã chấp pháp đó ngay lập tức bay ra ngoài.

Cô ta cũng không ra đòn giết người, nếu không thì với thực lực hiện giờ của cô ta, những người từ cấp bảy trở xuống đều sẽ bị giết trong nháy mắt.

Sau khi hất bay nhân viên chấp pháp, Nhất Niệm không tiếp tục đánh nữa mà nhét Tiểu Tháp vào tay của Tịnh An đang đứng bên cạnh rồi nói: “Dẫn hắn đi đi”.

Tịnh An nhìn Nhất Niệm: “Gọi cô cô nhé!”

Nhất Niệm khẽ lắc đầu: “Cô cô vẫn chưa công nhận ta, chỉ có chồng ta mới có thể gọi cô cô tới được. Nếu cô cô tới đây, những người này chắc chắn sẽ chọc giận cô cô, nếu không có chồng ta ở đây thì sẽ không còn ai có thể khuyên cô cô được, lúc đó nền văn minh Thiên Hành sẽ gặp phải nguy hiểm”.

Tịnh An hỏi dồn dập: “Vậy phải làm gì bây giờ?”

Nhất Niệm nói: “Dẫn hắn đi đi, giống như những gì sư phụ đã nói, Ác Đạo Minh vẫn đang giở trò ở trong bóng tối, chúng muốn nền văn minh Thiên Hành nhắm vào chồng ta, chúng ta không thể để cho bọn chúng thành công được, cô hãy đưa hắn rời khỏi nền văn minh Thiên Hành đi”.

Tịnh An lắc đầu liên tục, vừa chuẩn bị lên tiếng thì Nhất Niệm đã nói tiếp: “Yên tâm đi, ta là người của nền văn minh Thiên Hành, mặc dù sai, nhưng họ sẽ không giết ta đâu”.

Tịnh An im lặng.

Nhất Niệm hơi nôn nóng: “Đi mau đi”.

Tịnh An không nói gì nữa mà xoay người bỏ đi, cô ta biết rằng Nhất Niệm nói đúng, mặc dù Nhất Niệm phạm pháp nhưng cô ta vẫn là đệ tử của Thượng Thần Thiên Vân, chắc chắn điện Chấp Pháp sẽ không dám giết cô ta.

Thôi Âm nhìn thấy cảnh này, đột nhiên nhíu mày, vốn dĩ ông ta định bắt Tịnh An lại nhưng sau khi suy nghĩ kỹ thì thấy rằng Tịnh An không phạm pháp, nếu vẫn cố tình bắt lại thì cũng không có lý do gì cả, hơn nữa, lúc đó Thượng Thần Thiên Vân sẽ danh chính ngôn thuận trả thù ông ta!

Nghĩ đến đây, ông ta lại nhìn vào Tịnh An.

Nhưng ngay lúc này trong đầu của ông ta vang lên một giọng nói: “Tiểu Tháp mà Nhất Niệm đưa cho cô ta chính là một báu vật, có lẽ Diệp Quân đang trốn ở trong tòa tháp đó, nếu để cho Diệp Quân trốn thoát, lúc đó Nhất Niệm cứ khăng khăng rằng cô ta và Diệp Quân không liên quan gì tới nhau thì ngươi sẽ làm gì được?”

Nghe vậy, vẻ mặt của Thôi Âm thay đổi ngay lập tức, vội vàng chỉ vào Tịnh An đang muốn chạy trốn ở đằng xa: “Chặn ả Tịnh An đó lại, tên tép riu nền văn minh thấp kém đó đang ở bên trong Tiểu Tháp, nếu hắn kháng cự thì giết ngay tại chỗ”.

Nghe thấy Thôi Âm nói vậy, những nhân viên chấp pháp ngay lập tức xông về phía Tịnh An.

Thấy vậy, Nhất Niệm đang ở cách chỗ đó không xa đột nhiên thay đổi sắc mặt, chân mày cô ta nhướng lên, cả người rung chuyển, biến thành một luồng thời không kỳ dị bay thẳng lên trời.

Ầm!

Trong tích tắc, những nhân viên chấp pháp đang xông lên phía trước bị thổi bay ra ngoài khoảng mấy vạn trượng, máu tươi phun ra không ngừng.

Nhất Niệm trừng mắt nhìn đám người Thôi Âm, sát khí dâng lên như sóng thủy triều: “Kẻ nào dám động đến hắn, kẻ nào dám?”

Hắn chính là giới hạn của cô ta!
Chương 1889: Chết cũng không sao

“To gan!”

Phía chân trời, Thôi Âm đột nhiên gầm lên, tiếng vang như sấm: “Nhất Niệm, cô dám vì một người ngoài mà phản bội nền văn minh Thiên Hành, cô tội đáng muôn chết”.

Phản bội nền văn minh Thiên Hành!

Ở nền văn minh Thiên Hành, phản bội nền văn minh Thiên Hành chính là tội nặng nhất, không chỉ có bị thiêu chết, mà cả linh hồn cũng bị nghiệp hỏa thiêu đốt hàng tỉ năm, muốn sống không được, muốn chết không xong.

Sau khi Thôi Âm gắn tội danh này lên người Nhất Niệm, ông ta vội nhìn sang hai người lúc trước đi theo phía sau điện chủ điện Chấp Pháp - Vu Trụ: “Tả Hộ Pháp, Hữu Hộ Pháp, con kiến của nền văn minh ngoại tộc kia đang ở trong Tiểu Tháp trong tay Tịnh An, nhờ hai vị hãy giúp ta bắt người này”.

Hai vị hộ pháp đưa mắt nhìn nhau, khẽ gật đầu, ngay sau đó, cả hai đồng thời biến mất tại chỗ.

Thấy cảnh tượng này, sắc mặt Tịnh An biến đổi, lúc này, Nhất Niệm bất thình lình xuất hiện ở trước mặt cô ta, tay phải cô ta nắm chặt thành quyền, sau đó mạnh mẽ tung cú đấm.

Cú đấm này tung ra, mảnh thời không trước mặt cô ta đột nhiên biến thành một vòng xoáy, sau đó, một sức mạnh thời không đáng sợ đột nhiên phun trào.

Ầm ầm!

Trong nháy mắt, hai hộ pháp kia bị đẩy lùi ra xa hơn nghìn trượng.

Sau khi hai người dừng lại, cả hai đều hơi kinh ngạc, bởi vì bọn họ chính là cường giả tám phần thần tính, mà bây giờ bề ngoài cảnh giới của Nhất Niệm vẫn chỉ là sáu phần thần tính.

Dùng sáu phần thần tính đẩy lùi tám phần thần tính ư?

Hơn nữa còn là một đánh hai!

Tả Hữu Hộ Pháp rất bất ngờ trước sức mạnh của Nhất Niệm, theo lý mà nói, một quan chấp hành không có khả năng có sức mạnh như vậy mới phải. Thôi Âm lúc này cũng vô cùng kinh ngạc, lúc trước ông ta đã từng thấy Nhất Niệm ra tay, lúc đó ông ta cho rằng Nhất Niệm có khả năng đã là cường giả bảy phần thần tính, nhưng giờ xem ra, Nhất Niệm còn mạnh hơn những gì ông ta nghĩ.

Nghĩ đến đây, sắc mặt Thôi Âm tối sầm lại.

Nền văn minh Thiên Hành cũng là một nơi thực tế, nếu Nhất Niệm thật sự yêu nghiệt như vậy, hơn nữa Thượng Thần Thiên Vân lại bao che cô ta, đợi Thượng Thần Thiên Vân ra khỏi Chấp Pháp Giới, đến lúc đó, một khi Thượng Thần Thiên Vân bảo vệ Nhất Niệm, về sau Nhất Niệm trưởng thành hơn, chắc chắn sẽ trả thù ông ta.

Nghĩ đến đây, trong mắt Thôi Âm xẹt qua một tia sát ý lạnh lẽo.

Đều phải chết! Nhất định phải chết!

Thôi Âm bước ra, ánh mắt ông ta u ám, lại mang theo vẻ thương tiếc, nói: “Cô vì một con kiến của nền văn minh ngoại tộc, mà không ngại ra tay với người trong tộc của mình, phản bội nền văn minh của mình, tội cô đáng muôn chết. Dựa theo pháp luật Thiên Hành, ai là con dân của nền văn minh Thiên Hành đều có trách nhiệm trừng phạt kẻ phản bội nền văn minh Thiên Hành, giết!”

Giết!

Dứt lời, ông ta dẫn đầu xông ra trước, mục tiêu của ông ta không phải là Nhất Niệm, mà là Tịnh An ở phía xa, nói chính xác là Diệp Quân.

Xung quanh, những cường giả của điện Chấp Pháp cũng lập tức xông lên.

Nhìn thấy cảnh này, ánh mắt của Nhất Niệm dần trở lên lạnh lùng, cô ta đột nhiên hét lên một tiếng, tay phải vung lên.

Ầm!

Mảnh thời không trước mặt cô ta giống như một mảnh vải, bất ngờ bị cô ta vén lên.

Ầm ầm!

Thôi Âm cầm đầu bị đánh bay trong nháy mắt, những nhân viên chấp pháp còn lại cũng bị chấn động, cuống quít rút lui ra xa mấy vạn trượng.

Tất cả cường giả của nền văn minh Thiên Huyên đều kinh hãi, thực lực của Nhất Niệm lại khủng bố như vậy à?

Sau khi Nhất Niệm đánh bay mọi người, cô ta xoay người nhìn Tịnh An bên cạnh, xòe bàn tay ra, Tiểu Tháp trong tay Tịnh An xuất hiện trong tay cô ta.

Tịnh An đang định lên tiếng, Nhất Niệm đã vươn tay phải nhẹ nhàng trấn áp, Tịnh An bị một luồng sức mạnh dịu dàng nâng lên bay về phía bên kia. Cô ta biết, bây giờ đã không thể để Tịnh An mang theo Diệp Quân đi, nếu như tiếp tục để Tịnh An giữ Tiểu Tháp, Tịnh An cũng sẽ gặp nguy hiểm.

Nhất Niệm nhìn Tịnh An: “Chuyện này ta tự mình giải quyết”.

Nói xong, cô ta xoay người nhìn Thôi Âm, lúc này Thôi Âm cũng đang nhìn chằm chằm cô ta, không nói bất kỳ lời nào, cô ta đột nhiên tiến lên một bước.

Sắc mặt Thôi Âm thay đổi trong nháy mắt, ông ta vừa định ra tay, nhưng Nhất Niệm đã xuất hiện ở trước mặt ông ta, ngay sau đó, một bàn tay bóp cổ ông ta.

Chính là tay của Nhất Niệm!

Thấy cảnh này, mọi người đều hoảng hốt. Thực lực của Nhất Niệm kinh khủng quá nhỉ?

Thôi Âm thấy mình bị Nhất Niệm bắt lại, nhất thời sợ hãi biến sắc, ông ta biết thực lực của Nhất Niệm rất mạnh, nhưng ông ta không ngờ lại khủng bố như thế, ngay cả sức lực đánh trả ông ta cũng không có?

Sao có thể?

Giờ khắc này đầu óc Thôi Âm trống rỗng.

Nhất Niệm ngoảnh lại nhìn Tả Hữu Hộ Pháp của điện Chấp Pháp: “Ta không muốn làm hại các ngươi, ta muốn rời khỏi đây, nếu như các ngươi không đồng ý, ta sẽ bóp chết ông ta”, sắc mặt của Tả Hộ Pháp vô cùng u ám, nói: “Ngươi có biết ngươi đang làm gì không?”

Nhất Niệm nhìn chằm chằm Tả Hộ Pháp: “Để bọn ta rời đi”.

Tả Hộ Pháp lắc đầu: “Không thể nào”.

Nhất Niệm nhàn nhạt nói: “Vậy ta bóp chết ông ta”.

Thôi Âm hoảng hốt, ông ta vội vàng nhìn Tả Hộ Pháp, muốn lên tiếng, nhưng vì bị Nhất Niệm bóp cổ họng, không nói ra được lời nào, vì vậy, ông ta điên cuồng dùng ánh mắt ra hiệu cho Tả Hộ Pháp.

Tả Hộ Pháp liếc nhìn Thôi Âm, phớt lờ ánh mắt của ông ta, mặt vô cảm nói: “Địa vị của ông ta quá thấp, chết cũng không sao”.

Thôi Âm: “??”
Chương 1890: Ta không sai

Sau một lúc im lặng, Nhất Niệm nói: “Ta sẽ ở lại, để chồng ta rời khỏi nền văn minh Thiên Hành”.

Tả Hộ Pháp vẫn lắc đầu: “Không được, hắn làm ô uế người ở nền văn minh Thiên Hành, hắn nhất định phải chết, nếu ngươi đồng ý giao hắn ra, còn tự mình giết hắn, có lẽ vẫn còn đường sống, nếu không…”

Ánh mắt Nhất Niệm dần trở nên lạnh lùng: “Ông nghĩ nhiều rồi đấy”.

Tả Hộ Pháp nhìn chằm chằm Nhất Niệm: “Vậy ngươi ra tay giết ông ta đi”.

Ông ta đang đánh cược Nhất Niệm không dám giết người trong tộc mình.

Thôi Âm hoảng sợ, mặt đầy khó tin nhìn Tả Hộ Pháp.

Nhất Niệm không ra tay mà ngẩng đầu lên nhìn ấn Chấp Pháp, ấn Chấp Pháp vẫn đang rung lên, rõ ràng là trận chiến trong Chấp Pháp Giới đang rất dữ dội, khó phân thắng bại trong một lúc.

Nhất Niệm nhắm mắt lại, cô ta biết chuyện này không thể khoan nhượng.

Một lúc sau, Nhất Niệm bỗng mở mắt ra, cô ta nhìn mấy người Tả Hộ Pháp ở đằng xa: “Nếu chồng ta vô cớ muốn giết người trong tộc nền văn minh Thiên Hành, dù có chết ta sẽ không đồng ý, mặc dù Nhất Niệm ta thích hắn nhưng sẽ không phải là người không có đầu óc; nhưng nếu người trong tộc muốn vô cớ giết hắn, ta sẽ không bao giờ cho phép điều đó xảy ra, vì chồng ta không sai, chính các ngươi mới là người sai, Thiên Hành Pháp chó má gì chứ?”

Nói rồi cô ta siết chặt tay trái.

Ầm!

Thôi Âm đó nổ tung.

Thần hồn tiêu tán!

Thấy thế sắc mặt Tịnh An bên dưới không còn màu máu.

Nền văn minh Thiên Hành giết người trong tộc là tội lớn.

Đáng sợ hơn là Nhất Niệm còn giết người trong tộc vì một người ngoài, tức là giữa Nhất Niệm và nền văn minh Thiên Hành không còn tình nghĩa gì nữa.

Cho dù là Thượng Thần Thiên Vân đến cũng không có tác dụng.

Tịnh An ngồi phịch xuống đất, mặt tái nhợt, lẩm bẩm: “Làm sao đây, nền văn minh Thiên Hành sao có thể bỏ qua được chứ?”

Sau khi Nhất Niệm giết Thôi Âm, xung quanh lặng im như tờ.

Tả Hộ Pháp nhìn chằm chằm Nhất Niệm một hồi, khẽ gật đầu: “Lập tức thông báo cho điện Chấp Hành, Nhất Niệm phản bội nền văn minh Thiên Hành, mong điện Chấp Hành phái quân đội đến trấn áp”.

Điện Chấp Hành!

Ở nền văn minh Thiên Hành, có ba điện là điện Chấp Pháp, điện Chấp Hành và điện Cận Vệ.

Trong đó, điện Chấp Pháp quản lý bên trong, ràng buộc người dân nền văn minh Thiên Hành, tất cả các hành vi vi phạm pháp luật đều do điện Chấp Hành quản lý, mà điện Chấp Hành quản lý bên ngoài, chẳng hạn như loại bỏ các công việc của vũ trụ đều là do người ở điện Chấp Hành xử lý, Nhất Niệm cũng là người của điện Chấp Hành, là một trong chín quan lớn của điện Chấp Hành.

Địa vị và thực lực ở điện Chấp Hành hơn hẳn điện Chấp Pháp.

Điện Chấp Hành là bên đối ngoại của nền văn minh Thiên Hành.

Quân đội tham chiến đều được lựa chọn cẩn thận, là người xuất sắc nhất, hơn nữa có thể đánh thiện chiến, còn điện Chấp Pháp chịu trách nhiệm về đối nội, thực tế là còn kém xa. Về mặt quyền lợi cũng kém xa, dù sao lão đại của điện Chấp Hành cũng là quan chấp hành chủ tịch nền văn minh Thiên Hành.

Xưa nay thực lực của quan chấp hành chủ tịch là chuẩn mực của nền văn minh Thiên Hành.

Thật ra thực lực của điện Cận Vệ không thua kém gì điện Chấp Hành, nhưng công việc của họ lại khác với điện Chấp Hành, điện Cận Vệ là binh lính riêng của Thiên Hành Chủ, hơn nữa chỉ nghe lệnh của Thiên Hành Chủ, chủ yếu bảo vệ Sinh Mệnh Giới – nơi thần thánh của nền văn minh Thiên Hành, cũng chính là nơi thánh vật chí cao của nền văn minh Thiên Hành – cây sinh mệnh Thiên Hành tọa lạc.

Lúc Nhất Niệm không giết Thôi Âm, cùng lắm chỉ có thể xem là phạm pháp, mặc dù Thôi Âm vẫn luôn muốn vu cáo cô ta tội phản nước nhưng thực tế lại không có chứng cứ.

Nhưng bây giờ, Nhất Niệm giết Thôi Âm thì đó là phản nước thật sự. Tả Hộ Pháp không tự mình ra tay, thứ nhất là ông ta không nắm chắc, trận đánh vừa rồi cho thấy thực lực của Nhất Niệm mạnh hơn ông ta nghĩ nhiều; thứ hai, Nhất Niệm là người của Thượng Thần Thiên Vân, nếu hôm nay ông ta ép chết Nhất Niệm ở đây, khó đảm bảo sau này Thượng Thần Thiên Vân sẽ không trả thù, ông ta không phải tên ngốc Thôi Âm kia.

Bây giờ có thể để người khác gánh tội, để điện Chấp Hành đến xử lý chuyện này. Đương nhiên nguyên nhân chủ yếu vẫn là ông ta chưa nắm chắc, vì ông ta không thể giết Thôi Âm trong tích tắc như vậy.

Sau khi giết Thôi Âm, Nhất Niệm nhìn người của nền văn minh Thiên Hành xung quanh, lúc này những người này đều đang nhìn chằm chằm cô ta, ánh mắt họ đều hiện lên vẻ hung ác và sát khí.

Nhất Niệm nhắm mắt lại, mình làm sai rồi sao?

Lẽ nào thích một người cũng là sai sao? Không!

Mình không sai!

Nhất Niệm bỗng mở mắt ra, cô ta hung hăng đối mắt với người trong tộc nền văn minh Thiên Hành.

Thấy Nhất Niệm cây ngay không sợ chết đứng như vậy, những cường giả nền văn minh Thiên Hành xung quanh lập tức nổi giận, nhưng vì ngại thực lực đáng sợ của Nhất Niệm nên không ai dám ra tay, tuy nhiên họ vẫn dám lên tiếng mắng chửi, thế là vô số lời ác ý nhắm thẳng vào Nhất Niệm như thác lũ.

“Chìm đắm trong trụy lạc”.

“Không biết liêm sỉ”.

“Thế mà lại bỏ trốn bôn ba bên ngoài vì một tên đàn ông ngoại tộc thấp hèn, thật kinh tởm”.

Bất cứ một nền văn minh nào cũng có rất nhiều những người như thế, Nhất Niệm hoang mang nhìn chằm chằm những người đó, dần dần cô ta cảm thấy như mình bị những lời mắng nhiếc ác độc đó đâm vào tim, nỗi bất bình vô cớ dâng lên, mũi chua xót, nước mắt giàn giụa.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK