Mục lục
Hậu Duệ Kiếm Thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1201: Ngươi có thể cho ta cái gì?

Võ Châu.

Sau khi tiến vào Võ Châu, Diệp Quân ngạc nhiên phát hiện linh khí ở nơi này rất dồi dào, không chỉ có thể mà hắn còn cảm nhận được Tổ Nguyên trong những linh khí này.

Không nhiều, cũng không đủ tinh khiết, nhưng đúng là hơi thở của Tổ Nguyên.

Lúc này, bà cụ bên cạnh chợt nói: “Phía trước chính là dãy núi Hoành Võ, Võ Tông ở bên trong dãy núi này”.

Diệp Quân nhìn dãy núi không thể nhìn thấy điểm cuối kia, cất tiếng hỏi: “Thực lực của Võ Tông thế nào ở Võ Châu này?”

Bà cụ trầm giọng nói: “Đứng đầu”.

Đứng đầu!

Diệp Quân gật đầu, nói thật thì có hơi khó khăn, vì chắc chắn người ta sẽ không tuỳ tiện cho hắn mượn dùng Truyền Tống Trận.

Nếu dùng tiền thì khó đảm bảo đối phương sẽ không nổi lòng tham.

Bà cụ lại nói: “Người sáng lập Võ Tông này tên Hoành Võ, là cao thủ đứng đầu vũ trụ chúng ta năm đó, sau khi chiến đấu với toàn bộ vũ trụ đều không có đối thủ, bèn thành lập Võ Tông. Từ sau đó Võ Tông cũng trở thành tông môn đứng đầu toàn bộ vũ trụ, mãi đến về sau phu tử sáng lập Văn Viện, vũ trụ này mới có một thế lực đối kháng với Võ Tông”.

Diệp Quân nhìn về phía bà cụ: “Phu tử chính là nữ phu tử trước đó à?”

Bà cụ gật đầu: “Đúng thế, bà ấy là người sáng lập Văn Viện”.

Diệp Quân hơi tò mò, đến lúc này nữ phu tử kia vẫn không có bất cứ động tĩnh gì, chuyện này thật sự không được bình thường!

Chẳng lẽ đối phương đang chuẩn bị đại chiêu?

Nữ phu tử: “…”

Bà cụ hỏi: “Diệp công tử, tiếp theo cậu định đi vào luôn, hay là…”

Diệp Quân quay đầu nhìn về phía dãy núi kia, hắn im lặng suy nghĩ một lúc lâu rồi nói: “Đi vào luôn!”

Hắn không muốn lãng phí quá nhiều thời gian ở nơi này, vì thế hắn quyết định hành động dứt khoát luôn.

Diệp Quân nói: “Chúng ta đi thôi”.

Bà cụ gật đầu, dẫn theo Diệp Quân biến mất ở cuối chân trời.

Hai người nhanh chóng đi tới dưới một chân núi lớn, Diệp Quân ngẩng đầu nhìn lên ngọn núi cao vạn trượng, đỉnh núi ẩn mình trong đám mây, mấy cung điện kiến trúc hùng vĩ như ẩn như hiện.

Võ Tông.

Diệp Quân đi theo bà cụ tới trước sơn môn của Võ Tông, hai người vừa mới đi đến đã có một ông lão xuất hiện ngay trước mặt.

Ông lão nhìn hai người nhóm Diệp Quân: “Các người là người phương nào?”

Diệp Quân tiến lên một bước, chắp tay: “Tại hạ Diệp Quân đến để thăm hỏi tông chủ Võ Tông”.

Ông lão lập tức nhíu mày: “Tông chủ là ai mà người nào muốn gặp cũng…”

Nói đến đây, ông ta chợt im lặng.

Vì trước mặt ông ta xuất hiện một viên đan dược.

Tổ Nguyên Đan!

Cảm nhận được sức mạnh Tổ Nguyên bên trong đan dược, ông lão lập tức thay đổi sắc mặt, ông ta nhìn về phía Diệp Quân, nét mặt đã dịu dàng hơn nhiều: “Các hạ xưng hô thế nào?”

Diệp Quân khẽ mỉm cười: “Diệp Quân”.

Ông lão hơi nghi ngờ, vì ông ta chưa từng nghe thấy cái tên này.

Diệp Quân lại nói: “Phiền ông thông báo với tông chủ của mình”.

Sau đó, hắn lại lấy một viên Tổ Nguyên Đan ra!

Thấy cảnh này, ông lão nhất thời tỏ vẻ kinh ngạc, người này ra tay cực kỳ rộng rãi, chắc chắn không phải một người bình thường.

Nghĩ đến đây, ông lão nhận lấy hai viên Tổ Nguyên Đan: “Xin đợi một lát”.

Dứt lời, ông ta xoay người rời đi.

Diệp Quân im lặng chờ đợi, hắn nhìn vào trong Võ Tông, hắn cảm nhận được rất nhiều khí thế mạnh mẽ ở sâu trong Võ Tông này.

Không lâu sau đó, ông lão quay lại, đi tới trước mặt Diệp Quân, cất lời: “Mời các hạ đi theo ta”.

Diệp Quân gật đầu.

Diệp Quân đi theo ông lão đến trước một đại điện, ông lão giơ tay ra hiệu: “Mời”.

Diệp Quân nói: “Làm phiền rồi”.

Sau đó, hắn đi vào trong đại điện.

Trong đại điện rất trống trải và yên tĩnh, trước mặt hắn không xa có một người phụ nữ, người phụ nữ mặc áo bào màu tím, tóc trắng như tuyết xoã xuống, hai tay chắp sau lưng, bà ta đứng trên bục cao nhìn xuống Diệp Quân, trên người có một sức mạnh áp đảo vô hình.

Diệp Quân hơi bất ngờ, không ngờ tông chủ của Võ Tông lại là một người phụ nữ.

Người phụ nữ nhìn chằm chằm Diệp Quân, không nói một lời.

Cảm giác bị chèn ép kia ngày càng mạnh hơn.

Diệp Quân lấy bình tĩnh, hành xử đúng mực: “Tông chủ, lần này ta đến đây là muốn mượn dùng trận pháp của quý tông môn để rời khỏi đây”.

Đi thẳng vào vấn đề.

Người phụ nữ chậm rãi bước xuống bậc thang, mỗi khi bà ta tiến một bước về phía trước, áp lực vô hình kia sẽ mạnh hơn một chút.

Diệp Quân bình tĩnh nhìn người phụ nữ.

Người phụ nữ nhanh chóng đi đến trước mặt Diệp Quân, bà ta rất cao, cao hơn Diệp Quân rất nhiều. Bà ta đưa mắt nhìn xuống Diệp Quân: “Người ngoại lai?”

Diệp Quân gật đầu.

Người phụ nữ lại hỏi: “Ngươi có thể cho ta cái gì?”

Diệp Quân mở lòng bàn tay, một luồng Tổ Nguyên xuất hiện.

Tổ Nguyên!

Người phụ nữ bình tĩnh nhìn Tổ Nguyên trong lòng bàn tay hắn: “Chỉ thế thôi à?”

Diệp Quân hỏi: “Tiền bối cần bao nhiêu?”

Người phụ nữ duỗi một ngón tay trắng như ngọc.

Diệp Quân gật đầu, lại lấy mười Tổ Nguyên ra.

Người phụ nữ nhìn chằm chằm Diệp Quân: “Là một trăm”.

Một trăm Tổ Nguyên!

Diệp Quân im lặng.

Một trăm Tổ Nguyên là một số lượng lớn.

Đương nhiên cũng chỉ là con bò rụng lông với hắn.
Chương 1202: Thiện chí

Người phụ nữ nói: “Nếu không có thì mời về cho”.

Dứt lời, bà ta xoay người.

Nhưng lúc này, Diệp Quân đưa ra một trăm Tổ Nguyên.

Người phụ nữ dừng bước, bà ta xoay người không nhìn Tổ Nguyên kia, mà là nhìn chằm chằm Diệp Quân.

Bốn mắt nhìn nhau.

Người phụ nữ có mặt trái xoan, mắt phượng, ngũ quan rất hoàn mỹ, đặc biệt là mái tóc bạc kia, khiến người phụ nữ trông xinh đẹp hơn. Nhưng bà ta thật sự quá có khí thế, đặc biệt là đôi mắt phượng, khi nhìn chằm chằm người khác sẽ cho người khác một cảm giác bị nhìn thấu.

Diệp Quân đối mắt với bà ta, ánh mắt của hắn bình tĩnh, rất ôn hoà và ung dung.

Khí thế của cao thủ hoàn toàn không thể uy hiếp đến hắn, dù sao thì hắn cũng đã gặp được quá nhiều cao thủ rồi.

Lúc này, người phụ nữ tóc trắng đột nhiên nhìn một trăm Tổ Nguyên trong lòng bàn tay Diệp Quân, sau đó nói: “Ngươi không sợ ta giết ngươi sau đó cướp đi tất cả Tổ Nguyên trên người ngươi sao?”

Diệp Quân thản nhiên nói: “Ta từng suy xét đến chuyện này”.

Người phụ nữ tóc trắng nhìn về phía Diệp Quân, khá là tò mò: “Vậy ngươi còn dám lấy ra nhiều Tổ Nguyên như thế”.

Diệp Quân nghiêm túc nói: “Ta biết tiền bối có thể sẽ vì cám dỗ to lớn mà giết người cướp của, dù sao Tổ Nguyên cũng rất quý giá, nhưng ta có thể lấy ra nhiều Tổ Nguyên như thế trong phút chốc, chắc chắn tiền bối đang nghĩ là ta có nhiều hơn. Đúng như tiền bối đoán, trên người ta thật sự có rất nhiều, nhưng ta vẫn muốn thể hiện thiện chí của ta trước, để tiền bối biết lần này ta đến Võ Tông không phải muốn gây thù chuốc oán với Võ Tông, chỉ muốn mượn truyền thừa của quý tông môn để rời khỏi đây thôi”.

Thiện chí!

Trong lúc đến đây, hắn đã nghĩ đến rất nhiều khả năng, một khả năng trong đó là Võ Tông không chịu được cám dỗ giết người cướp của, cuối cùng hắn và Võ Tông sẽ trở thành kẻ thù không đội trời chung.

Mà dù là thế hắn vẫn muốn thể hiện thiện chí của mình trước.

Chu du bên ngoài, phải đối đãi với mọi người bằng lòng thiện.

Hắn không tin tất cả mọi người đều không có não, động một tý là giết người cướp của.

Người phụ nữ nhìn chằm chằm Diệp Quân: “Nếu ta thật sự muốn giết người cướp của thì ngươi phải làm sao?”

Diệp Quân bình tĩnh nói: “Khi nãy tiền bối nói muốn một trăm Tổ Nguyên thật ra là muốn ta biết khó mà lui, đúng không?”

Người phụ nữ cười khẽ: “Nhưng ngươi cũng không biết khó mà lui, không đúng, có lẽ là ta đánh giá thấp sự giàu có của ngươi rồi”.

Diệp Quân nghiêm túc nói: “Tiền bối, có phải không thể sử dụng trận pháp kia không?”

Người phụ nữ nhìn Diệp Quân, bình tĩnh nói: “Từ nghìn năm trước đã không thể sử dụng rồi”.

Diệp Quân thắc mắc: “Vì sao?”

Người phụ nữ giải thích: “Trận pháp đã hư hại, nhưng dù không hư hại thì cũng không thể sử dụng, vì mỗi lần điều động trận pháp đều tốn rất nhiều Tổ Nguyên. Dù là Võ Tông ta cũng không chịu nổi nhiều Tổ Nguyên như thế”.

Diệp Quân cau mày, hơi khó xử, chẳng lẽ thật sự phải đối đầu trực diện với phong ấn mà Thần Nhất để lại sao?

Hiện tại hắn ở lại nơi này là rất nguy hiểm, vì một khi nguỵ thần đến hắn chắc chắn sẽ toi đời.

Lúc này, người phụ nữ đột nhiên nhận lấy Tổ Nguyên trước mặt.

Diệp Quân sửng sốt.

Cái quái gì vậy?

Người phụ nữ nhìn Diệp Quân: “Ngươi đừng nghĩ linh tinh, ta còn chưa đến mức phải chút cướp Tổ Nguyên này của ngươi”.

Diệp Quân nghi ngờ: “Vậy tông chủ là đang?”

Người phụ nữ bình tĩnh nói: “Không phải ngươi muốn đi ra ngoài à? Ta nghĩ cách giúp ngươi”.

Diệp Quân vội hỏi: “Cách gì cơ?”

Người phụ nữ đáp: “Đang nghĩ”.

Diệp Quân: “???”

Người phụ nữ chắp hai tay sau lưng, dáng vẻ nghiêm chỉnh: “Võ Tông của ta sẽ thèm chút Tổ Nguyên này của ngươi chắc? Ngươi yên tâm, ta nói nghĩ cách thì sẽ nghĩ cách, ngươi tạm thời cứ ở lại Võ Tông, đợi ta nghĩ ra cách rồi sẽ giúp ngươi ra ngoài”.

Diệp Quân hỏi: “Bao lâu?”

Người phụ nữ giơ một ngón tay.

Diệp Quân nói: “Một ngày à?”

Người phụ nữ lắc đầu: “Một năm”.

Diệp Quân nhìn chằm chằm người phụ nữ, không nói gì.

Người phụ nữ ngẫm nghĩ một lát rồi nói: “Nửa năm?”

Diệp Quân khẽ thở dài: “Cô nương, ta không có nhiều thời gian như thế đâu, ta cho tiền bối ba ngày, trong vòng ba ngày người phải nghĩ cách giúp ta rời khỏi đây, nếu không tiền bối phải trả lại Tổ Nguyên cho ta”.

Người phụ nữ im lặng.

Diệp Quân nhìn bà ta: “Được chứ?”

Người phụ nữ lắc đầu: “Ba ngày không đủ, mười ngày, ít nhất là mười ngày”.

Diệp Quân im lặng.

Người phụ nữ lại nói: “Muốn rời khỏi đây cũng chỉ có hai cách, một là phá vỡ sức mạnh phong ấn mà Thần Nhất để lại, thứ hai là mượn trận pháp dịch chuyển kia. Phong ấn Thần Nhất gặp mạnh sẽ càng mạnh hơn, hoàn toàn không thể phá vỡ. Vì thế chỉ có thể mượn trận pháp dịch chuyển kia thôi, mà trận pháp dịch chuyển đã bị hư hại, muốn sửa chữa phải mất một khoảng thời gian”.

Diệp Quân trầm giọng hỏi: “Trận pháp dịch chuyển có thể sửa được sao?”

Người phụ nữ gật đầu: “Chỉ cần đủ tiền là được”.

Diệp Quân nhìn bà ta, sau đó nói: “Vậy ta đợi mười ngày”.

Người phụ nữ gật đầu: “Khoảng thời gian này ngươi có thể đợi ở Võ Tông, nhưng có rất nhiều chỗ ngươi không thể đi”.

Diệp Quân gật đầu: “Được”.

Dứt lời, hắn xoay người rời đi.

Sau khi Diệp Quân đi, người phụ nữ nhìn chằm chằm bên ngoài điện, hơi híp mắt.

Lúc này, một ông lão lưng còng xuất hiện sau lưng người phụ nữ như bóng ma.

Ông lão nhìn chằm chằm ngoài điện, nói với giọng điệu âm u: “Tông chủ, người này có thể dễ dàng lấy ra một trăm Tổ Nguyên có nghĩa trên người cậu ta chắc chắn có Tổ Mạch”.

Nét mặt người phụ nữ không chút cảm xúc: “Đương nhiên ta biết trên người hắn có Tổ Mạch”.

Ông lão hơi chần chừ, sau đó nói: “Vậy vì sao tông chủ không…”

Dứt lời, ông ta làm một động tác cắt cổ.

Người phụ nữ lạnh lùng nhìn ông ta: “Ông muốn giết người cướp của, chẳng lẽ không phải nên điều tra lai lịch của đối phương trước à?”

Ông lão vội nói: “Thuộc hạ lập tức đi ngay”.

Sau đó, ông ta biến mất.

Người phụ nữ nhìn bóng người mơ hồ ngoài điện phía xa, bình tĩnh nói: “Thế lực sau lưng ngươi mạnh, ta sẽ làm bạn với ngươi, nếu không mạnh…”

Nói đến đây, ánh mắt bà ta dần trở nên lạnh như băng.
Chương 1203: Ai lợi hại hơn?

Bạn?

Không phải ai cũng có tư cách làm bạn với bà ta.

Sở dĩ bà ta không ra tay là vì như lời bà ta nói khi nãy, trong lúc còn chưa điều tra rõ lai lịch của đối phương, đương nhiên bà ta sẽ không tự tiện ra tay, dù sao người có Tổ Mạch chắc chắn là lai lịch không đơn giản.

Cũng không vội làm gì!

Người phụ nữ xoay người rời đi.



Ngoài điện.

Diệp Quân cũng không chọn đi lang thang trong Võ Tông, hắn đi tới chỗ ở Võ Tông sắp xếp cho, sau khi vào phòng, hắn đặt ra một cấm chế bên trong, sau đó tiến vào trong Tiểu Tháp.

Vừa đi vào Tiểu Tháp, Mộc Nguyên đã xuất hiện trước mặt hắn, tỏ vẻ muốn nói lại thôi.

Diệp Quân cười hỏi: “Tiền bối muốn nói chuyện Võ Tông sao?”

Mộc Nguyên gật đầu, sau đó nói: “Ta hiểu ý cậu là muốn bày tỏ thiện chí, kết thiện duyên, việc này đương nhiên là không sai, có điều có lẽ cậu đã đánh giá thấp sự độc ác của nhân tính rồi”.

Diệp Quân bình tĩnh nói: “Ta hiểu, nhân tính tham lam là chuyện rất thường tình”.

Mộc Nguyên nhìn về phía Diệp Quân: “Cho nên công tử đang cược với nhân tính của Võ Tông à?”

Diệp Quân lắc đầu: “Ta không phải đang cược”.

Mộc Nguyên thắc mắc: “Thế thì là gì?”

Diệp Quân cười nói: “Dù sao chúng ta cũng muốn nhờ vả Võ Tông, nếu đã nhờ vả người khác thì đương nhiên phải cho người khác lợi ích, người khác cũng không nợ chúng ta cái gì, đây là chuyện chúng ta nên làm, về việc bọn họ muốn làm thế nào đó là chuyện của bọn họ”.

Mộc Nguyên nhìn Diệp Quân với nét mặt phức tạp.

Nên làm!

Thật ra dù bây giờ họ bị phong ấn tu vi, nhưng với thực lực của Diệp Quân hiện tại cộng thêm đám cao thủ trong tháp, nếu chiến đầu thì đúng là Võ Tông không thể nào thắng nổi.

Phải biết rằng sau khi dung hợp với Ngao Thiên Thiên, Diệp Quân đã có thể chống lại phong ấn để chiến đấu, nhưng Diệp Quân nói đúng, nếu ngươi muốn nhờ vả người khác thì đương nhiên phải có thái độ và hành động của một người nhờ vả. Ngươi không thể vì người ta có khả năng muốn hại người mà trở mặt với người ta được?

Diệp Quân ngồi xếp bằng xuống, tập trung tinh thần.

Trong suốt hành trình tu luyện, hắn phát hiện cách nhanh nhất để nâng cao thực lực chính là chiến đấu và tu tâm.

Chiến đấu đương nhiên không cần phải nói, chỉ có thông qua những trận chiến sinh tử, ép bản thân đến giới hạn mới có thể đột phá được giới hạn, đạt tới một độ cao khác, còn tu tâm cũng giống như mài dao, phải tự xem xét bản thân mọi lúc, không ngừng nhìn kỹ nội tâm của mình, nhận rõ nội tâm, hàng phục nội tâm.

Chiến đấu là tu luyện thân thể.

Tu tâm là tu luyện linh hồn.

Hai thứ không thể thiếu được thứ nào.



Chân vũ trụ.

Trong một vùng đất tuyết mênh mông ở phía Bắc có một thiếu niên mặc áo bào đen chậm rãi bước đi.

Gió rét gào thét, thiếu niên ngược gió tiến lên.

Thiếu niên này chính là Diệp Khải.

Hiện tại, dưới sự đào tạo của vũ trụ Quan Huyên, cảnh giới của Diệp Khải cũng đã đạt đến Mệnh Vận Đại Đế, là thiên tài yêu nghiệt nhất chỉ đứng sau Diệp Quân, Diệp An và Ngao Thiên Thiên.

Vũ trụ Quan Huyên luôn dồn hết sức để đào tạo nhóm thiên tài cùng thế hệ với Diệp Quân năm đó, không chỉ cho bọn họ tài nguyên tốt nhất mà còn có danh sư dạy dỗ. Vì thế mấy người nhóm Diệp Khải tiến bộ cực kỳ đáng sợ.

Không chỉ có vũ trụ Quan Huyên mà Chân vũ trụ cũng dồn hết tâm trí để đào tạo thế hệ trẻ.

Mà hiện tại, từ sau khi Chân vũ trụ hợp tác với vũ trụ Quan Huyên, hai vũ trụ đều tiến vào thời kỳ phát triển với tốc độ cao.

Đây là thời đại tốt nhất với sinh linh hai vũ trụ.

Dù là Chân vũ trụ hay vũ trụ Quan Huyên đều có thiên tài liên tục xuất hiện như măng mọc sau mưa.

Mà hiện tại, Tuế Nguyệt trường hà chính là nơi rèn luyện của hai vũ trụ, dù Chân vũ trụ và vũ trụ Quan Huyên đã sống chung hoà bình, nhưng việc cạnh tranh giữa hai vũ trụ vẫn luôn tồn tại, đương nhiên bây giờ là cạnh tranh tích cực. Hơn nữa dưới sự dẫn dắt của Chân vũ trụ và vũ trụ Quan Huyên, hai vũ trụ đã không còn xem nhau là mục tiêu nữa.

Mục tiêu của thiên tài yêu nghiệt ở hai vũ trụ hiện tại là Tuế Nguyệt trường hà, là thời đại cũ, là Diệp Quân!

Đúng!

Mục tiêu của thiên tài yêu nghiệt ở hai vũ trụ hiện tại là Diệp Quân!

Vì Diệp Quân là người lợi hại nhất của Chân vũ trụ và vũ trụ Quan Huyên hiện tại, là đối tượng được tất cả thiên tài và yêu nghiệt theo đuổi.

Mục tiêu của Diệp Khải cũng là Diệp Quân!

Phải nói rằng từ trước đến giờ, mục tiêu của y vẫn luôn là Diệp Quân.

Lúc này, Diệp Khải dừng lại, y ngẩng đầu nhìn lên một ngọn núi tuyết phía xa, có thể nhìn thấy thấp thoáng một ngôi miếu cổ xưa trên ngọn núi tuyết.

Diệp Khải cười nói: “Sư phụ, chúng ta đến rồi”.

Một giọng nói vang lên trong đầu Diệp Khải: “Lên đi”.

Diệp Khải gật đầu, sau đó bắt đầu đi lên núi.

Trên đường đi, giọng nói kia chợt cất lời: “Nghe nói Diệp Quân đã tiến vào thời đại cũ, hơn nữa hắn còn đạt đến cảnh giới Đế Quân rồi”.

Diệp Khải gật đầu: “Con biết”.

Giọng nói kia ngập ngừng.

Diệp Khải cười nói: “Sư phụ muốn bảo con đừng đặt Diệp Quân huynh làm mục tiêu đúng không?”

Giọng nói kia khẽ thở dài: “Hắn quá yêu nghiệt, còn được trời ưu ái, có rất nhiều đại lão âm thầm đào tạo, nếu con xem hắn là mục tiêu thì đến một ngày nào đó, con sẽ phát hiện có đuổi theo thế nào cũng không kịp, ta sợ tâm cảnh của con sẽ sụp đổ”.

Diệp Khải nhẹ giọng nói: “Sư phụ, người nói xem nếu con và Diệp Quân huynh đều không có ai hướng dẫn, cả hai phát triển tự do thì ai sẽ lợi hại hơn?”
Chương 1204: Sinh ra đã ở ngoài Đạo!

Giọng nói kia im lặng một lúc lâu rồi hỏi: “Bản thân con cảm thấy sao?”

Diệp Khải mỉm cười: “Lúc ở Diệp Tộc, con và huynh ấy đều không có ai hướng dẫn, nhưng vị trí thế tử vẫn là của huynh ấy, con không thể tranh với huynh ấy. Đương nhiên con cũng chịu thua vì huynh ấy đúng là ưu tú hơn con. Sau đó có sư phụ giúp đỡ, con cho rằng con đã có thể vượt qua huynh ấy. Lúc đó con còn cảm thấy hơi xấu hổ, cảm thấy không công bằng với huynh ấy, nhưng không ngờ huynh ấy lại là con trai của Kiếm Chủ Nhân Gian…”

Nói đến đây, hắn lắc đầu cười khẽ.

Âm thanh kia nhỏ giọng nói: “Sau đó thì sao?”

Diệp Khải phủi tuyết trên người, sau đó cười nói: “Sau đó thấy Diệp Quân huynh thừa kế vũ trụ Quan Huyên, càng đi càng xa, con thật lòng vui vẻ thay huynh ấy”.

Người kia im lặng.

Diệp Khải cười nói: “Sư phụ sợ con ghen tị với Diệp Quân huynh ư?”

Giọng nói kia đáp: “Từng có lo lắng này”.

Diệp Khải bình tĩnh nói: “Con sẽ không ghen tị với Diệp Quân huynh”.

Giọng nói kia tỏ vẻ tò mò: “Vì sao?”

Diệp Khải ngẩng đầu nhìn ngôi miếu cổ ngày càng gần kia, nhẹ giọng nói: “Diệp Quân huynh là con trai của Kiếm Chủ Nhân Gian, thân phận này là một trợ giúp lớn với huynh ấy, nhưng chẳng phải cũng là một ràng buộc sao? Tương lai của toàn bộ vũ trụ đều đè lên người huynh ấy, áp lực đó sẽ đáng sợ đến mức nào?”

Giọng nói kia đáp: “Đúng là thế”.

Diệp Khải nói tiếp: “Hơn nữa con nhận được sự giúp đỡ của sư phụ, đã có điểm xuất phát vượt xa người bình thường, con đã thoả mãn lắm rồi. Làm người phải biết đủ, nếu không biết đủ thì sẽ chỉ rơi vào ma chướng, tự mình hại mình”.

Giọng nói kia cười đáp: “Thiện”.

Diệp Khải lại phủi tuyết trước ngực, sau đó nói: “Đợi sau khi thí luyện lần này kết thúc, con sẽ đến Tuế Nguyệt trường hà ngược dòng Tuế Nguyệt, sau đó đuổi kịp Diệp Quân huynh đánh một trận với huynh ấy. Làm người dù gì cũng phải có một mục tiêu đúng không”.

Người kia cười nói: “Đánh một trận cũng được, ta cũng muốn xem thử bây giờ thằng nhóc kia đã đến trình độ nào rồi”.

Diệp Khải cười to, vừa mới cười, vô số gió tuyết đã bay vào họng y khiến y sặc đến mức ho khan một trận.

Không lâu sau đó, Diệp Khải đi tới trước cửa ngôi miếu cổ, trên cửa ngôi miếu có một ngọn đèn dầu, gió tuyết thổi qua nhưng ngọn đèn dầu vẫn không hề lung lay.

Diệp Khải đứng trước cửa miếu, sau đó gõ nhẹ lên cửa, không có tiếng động.

Diệp Khải gõ cửa một lần nữa.

Kẽo kẹt!

Cửa ngôi miếu cột đột nhiên mở ra, một khuôn mặt già nua xuất hiện trước mặt Diệp Khải.

Ông lão nhìn chằm chằm Diệp Khải, không nói một lời.

Diệp Khải mở lòng bàn tay, một miếng ngọc bội xuất hiện: “Có một vị tiền bối bảo ta đến đây”.

Khi nhìn thấy ngọc bội kia, sắc mặt ông lão lập tức thay đổi, ông ta vội mở cửa rồi nói: “Mời vào”.

Diệp Khải cúi người đi vào miếu, đập vào mắt là một cái sân không lớn lắm, khắp nơi lót đá xanh, rất sạch sẽ, còn có một hoà thượng đang dọn dẹp.

Thấy Diệp Khải, hoà thượng nhìn thoáng qua y, sau đó hơi cúi chào.

Diệp Khải cũng vội vàng đáp lễ.

Dưới sự chỉ dẫn của lão hoà thượng kia, Diệp Khải tiến vào một đại điện, trong đại điện là một tượng phật cổ đắp bằng bùn, nghiêm túc trang trọng.

Lão hoà thượng bái lạy, sau đó xoay người nhìn về phía Diệp Khải, Diệp Khải thoáng do dự rồi nói: “Ta không xuất gia”.

Lão hoà thượng không nói gì, chỉ lấy một bộ áo tăng ra đưa cho Diệp Khải: “Mặc vào đi”.

Diệp Khải không từ chối mà lập tức mặc áo tăng vào.

Lão hoà thượng lại nói: “Đi theo ta”.

Dứt lời, ông ta xoay người rời đi.

Diệp Khải đi theo lão hoà thượng đi tới cửa sau của miếu, sau khi ông ta mở cửa, gió tuyết bên ngoài gào thét thổi vào, ác liệt tựa như dao.

Lão hoà thượng chỉ xuống đất, Diệp Khải nhìn theo, dưới mắt đất có những dấu chân chồng lên nhau.

Diệp Khải hơi khó hiểu.

Lão hoà thượng chắp tay: “Đi theo nó đi”.

Diệp Khải chần chừ một lúc rồi hỏi: “Đại sư, đây là hướng thánh sao?”

Lão hoà thượng gật đầu.

Diệp Khải lại hỏi: “Vị thánh này là ai?”

Lão hoà thượng lắc đầu: “Đừng hỏi nhiều”.

Diệp Khải gật đầu, cũng không hỏi thêm gì nữa, y bước ra cửa miếu, nhưng vừa mới đi ra ngoài thì y đã lập tức sửng sốt.

Toàn bộ tu vi bị phong ấn!

Diệp Khải sửng sốt, y quay đầu nhìn về phía lão hoà thượng, lão hoà thượng gật đầu: “Đi đi!”

Diệp Khải im lặng một lúc rồi gật đầu, y xoay người đi về phía xa theo những dấu chân kia, chẳng mấy chốc, Diệp Khải đã biến mất trong gió tuyết.

Lão hoà thượng đưa mắt nhìn Diệp Khải rời đi, sau đó tiến vào trong miếu đóng cửa lại.

Lúc này có hai người xuất hiện bên ngoài cửa miếu.

Một người trong đó là chủ nhân bút Đại Đạo, người đàn ông bên cạnh ông ta là Vô Biên Chủ.

Vô Biên Chủ nhìn bóng lưng Diệp Khải biến mất ở phía xa, nhẹ giọng nói: “Thật ra người mới đầu ông chọn không phải Diệp Quân mà là tiểu tử này…”

Chủ nhân bút Đại Đạo nhìn về phía xa, không nói gì.

Vô Biên Chủ quay đầu nhìn về phía chủ nhân bút Đại Đạo, hơi nhíu mày: “Không đúng, nếu mục tiêu của ông là tiểu tử này mà không phải Diệp Quân kia, vậy vì sao sau đó ông…”

Chủ nhân bút Đại Đạo bình tĩnh nói: “Đến tận bây giờ Diệp Quân vẫn không nằm trong kiểm soát của ta”.

Vô Biên Chủ sửng sốt.

Chủ nhân bút Đại Đạo nhẹ giọng nói: “Từ khi hắn ra đời đã không ở trong Đạo rồi, Đại Đạo hoàn toàn không có tư cách kiểm soát hắn, cũng không dám kiểm soát… Vừa sinh ra đã ở ngoài Đạo, có kinh khủng không chứ?”

Vô Biên Chủ im lặng một lúc lâu rồi nói: “Quá kinh khủng”.
Chương 1205: Đây là nhật ký

Trước ngôi miếu, chủ nhân bút Đại Đạo và Vô Biên Chủ đứng im tại đó, chủ nhân bút Đại Đạo đưa mắt nhìn về phía trước, xung quanh gió tuyết gào thét như dao cắt lên mặt.

Vô Biên Chủ chợt cất lời: “Tiếp theo có dự tính gì không?”

Chủ nhân bút Đại Đạo bình tĩnh nói: “Tạo dựng trật tự”.

Vô Biên Chủ hỏi: “Xây dựng lại trật tự Thần Nhất à?”

Chủ nhân bút Đại Đạo lắc đầu: “Một trật tự hoàn toàn mới”.

Vô Biên Chủ cau mày: “Một trật tự hoàn toàn mới?”

Chủ nhân bút Đại Đạo gật đầu, ông ta ngẩng đầu nhìn về phía cuối tầm mắt xa xa, nhẹ giọng nói: “Ở thời đại đó, trật tự Thần Nhất đúng là tốt nhất, nhưng vẫn còn chưa đủ hoàn mỹ, vì lúc ông ta còn sống, trật tự có thể vận hành, nhưng một khi ông ta chết đi, trật tự sẽ lập tức sụp đổ, những người dưới trướng ông ta sẽ bắt đầu cắn trả lại vũ trụ, mang đến tai hoạ cho vũ trụ”.

Nói đến đây, ông ta nhẹ nhàng lắc đầu: “Trật tự thế này không ổn định”.

Vô Biên Chủ lắc đầu: “Không thể có trật tự hoàn mỹ được”.

Chủ nhân bút Đại Đạo nhẹ giọng nói: “Ta biết, nhưng vũ trụ này cần một trật tự, nếu không tuổi thọ của nó hiện tại…”

Nói đến đây, trong mắt ông ta lộ vẻ lo lắng.

Vô Biên Chủ im lặng.

Vũ trụ!

Tuổi thọ của vũ trụ cũng không phải là vô cùng vô tận, nếu tất cả vũ trụ đều như hệ Ngân Hà, mọi người đều không tu luyện, thì đương nhiên tuổi thọ của vũ trụ sẽ có thể kéo dài rất lâu, nhưng bây giờ vũ trụ này có quá nhiều người tu luyện?

Người tu luyện càng nhiều thì gánh nặng của vũ trụ sẽ càng lớn.

Hơn nữa tất cả người tu luyện đều đang cướp đoạt tài nguyên của vũ trụ mà không chút kiểm soát, đặc biệt là những người tu luyện thần tính ngày càng mạnh, bọn họ chỉ muốn vét sạch tài nguyên của vũ trụ, dùng nó để bản thân trở nên mạnh mẽ. Dần dà, chắc chắn vũ trụ sẽ không chịu nổi gánh nặng, cuối cùng tất cả sinh linh đều cùng nhau đi về phía diệt vong.

Chủ nhân bút Đại Đạo nhẹ giọng nói: “Ta từng đến rất nhiều vũ trụ, gặp rất nhiều nền văn minh rực rỡ, nhưng cuối cùng những nền văn minh này cũng dần đi về phía huỷ diệt vì sự tham lam, kể cả nền văn minh Thần Nhất cũng đang đi về hướng sa sút. Nếu vũ trụ này không có một trật tự hoàn toàn mới kiểm soát thì sẽ không tồn tại được lâu nữa, cuối cùng cũng sẽ hoàn toàn đi về phía diệt vong”.

Vô Biên Chủ trầm giọng nói: “Vũ Trụ Kiếp?”

Chủ nhân bút Đại Đạo gật đầu: “Dù Chân Thần đã áp chế Vũ Trụ Kiếp, nhưng mà… Vũ Trụ Kiếp vẫn luôn tồn tại, hơn nữa hành động đó của cô ta không chỉ đi ngược với Đạo mà còn là một tai hoạ ngầm to lớn, vì dưới sự áp chế của cô ta Vũ Trụ Kiếp sẽ chỉ ngày càng mạnh hơn”.

Vô Biên Chủ trầm giọng nói: “Không thể hoàn toàn huỷ diệt nó à?”

Chủ nhân bút Đại Đạo lắc đầu: “Kiếp này vốn sinh ra vì chúng ta, huỷ diệt Vũ Trụ Kiếp cũng tương đương với huỷ diệt vũ trụ này… Vì thế Chân Thần cũng chỉ có thể kéo dài thời gian mà thôi”.

Vô Biên Chủ nhìn về phía cuối tầm mắt: “Ông muốn cho Diệp Khải này…”

Chủ nhân bút Đại Đạo cười nói: “Đây là một thiếu niên tốt, sau này có thể gánh vác được trọng trách, dù sao muốn thành lập một trật tự hoàn toàn mới không thể chỉ dựa vào một mình Diệp Quân được, hắn cần có một vài trợ thủ đắc lực, mà những trợ thủ này không chỉ phải đủ điều kiện về thực lực mà nhân phẩm và tâm lý cũng phải vượt qua kiểm tra mới được”.

Vô Biên Chủ gật đầu: “Đúng là thế”.

Chủ nhân bút Đại Đạo ngẩng đầu nhìn về phía xa, cười nói: “Ngoài Diệp Khải này còn có mấy người rất được, đáng để dốc sức đào tạo”.

Vô Biên Chủ nhìn về phía chủ nhân bút Đại Đạo: “Ông mặc kệ Diệp Quân rồi à?”

Chủ nhân bút Đại Đạo trợn trắng mắt: “Bây giờ hắn là người an toàn nhất của cả vũ trụ này đấy”.

Vô Biên Chủ cười to.

Chủ nhân bút Đại Đạo ngẩng đầu nhìn về phía sâu trong bầu trời, nhẹ giọng nói: “Nếu đoán không nhầm, có lẽ cô gái kia không muốn tiếp tục chờ đợi nữa”.

Nghe thấy thế, nụ cười trên mặt Vô Biên Chủ dần biến mất, ông ta hỏi: “Nếu Thiên Mệnh chiến đấu với cô ta… Ai sẽ là người chiến thắng đây?”

Chủ nhân bút Đại Đạo cười nhạt, không đáp.



Tuế Nguyệt trường hà.

Một cô gái ngự kiếm di chuyển ngược dòng.

Người này chính là Từ Kính.

Sau khi Chân vũ trụ hoàn toàn ổn định trở lại, nàng ta lập tức tiến vào Tuế Nguyệt trường hà, ngược dòng Tuế Nguyệt.

Mà mục tiêu của nàng ta cũng là thời đại cũ kia.

Nàng ta không phải muốn đi tìm Diệp Quân, mà chỉ là muốn ngược dòng Tuế Nguyệt để nâng cao thực lực, dù sao thực lực của Diệp Quân bây giờ đã dần vượt qua nàng ta rồi.

Đây là chuyện không thể chấp nhận được với nàng ta.

Nàng ta vẫn thích cảm giác có thể tuỳ ý bắt nạt Diệp Quân như trước đây hơn!

Dù là chuyện kia, nàng ta cũng thích nằm ở trên, không thích nằm ở dưới.

Quyền chủ động phải nằm trong tay nàng ta!

Từ Kính nhanh chóng biến mất trong Tuế Nguyệt trường hà rộng lớn.



Võ Tông, thời đại cũ.

Diệp Quân vẫn còn đang tu luyện trong Tiểu Tháp, mỗi ngày ngoài tĩnh ngộ tu tâm thì hắn chỉ đọc sách, đọc những quyển thần tịch mà Thần Nhất để lại.

Những thần tịch này không chỉ có rất nhiều biện pháp tu luyện mà còn ghi chép lại một vài thuật thần thông cổ xưa, đều là thần thông và bí pháp của thời đại cũ, đặc biệt là thuật thần pháp, cực kỳ mạnh mẽ, khiến Diệp Quân không khỏi muốn thăm dò nghiên cứu, nhưng hắn không học nó.

Hắn không muốn phân tán quá nhiều sự chú ý của bản thân, đối với hắn hiện tại, tập trung tu luyện kiếm đạo mới là việc đúng đắn nhất.

Mà trong những cổ tịch Thần Nhất để là có một quyển màu đen là bí ẩn nhất, không chỉ Diệp Quân xem không hiểu chữ viết trong quyển cổ tịch này mà ngay cả Mộc Nguyên cũng không hiểu, hơn nữa thần thức cũng không thể tiến vào bên trong, rất bí ẩn.

Diệp Quân và Mộc Nguyên cùng nghiên cứu một lúc lâu vẫn không nghiên cứu ra được manh mối gì.

Hai người im lặng nhìn cổ tịch màu đen trước mắt.

Lúc này, một giọng nói đột nhiên vang lên: “Đây là nhật ký mà chủ nhân viết”.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK