Mục lục
Hậu Duệ Kiếm Thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 2391: Tránh xa tiểu thư nhà ta ra!

Bà Dư đứng trong phòng, trên người mắc bộ đồ màu đen, mà trong phòng đang tối nên trông bà ấy càng u ám hơn.

Bà ấy cứ thế nhìn chằm chằm vào Diệp Quân với ánh mắt sâu thăm thẳm, khiến ai thấy cũng phải lạnh sống lưng.

Đương nhiên Diệp Quân không hề bị doạ sợ, hắn ngồi dậy rồi bình tĩnh hỏi: “Có việc gì không?”

Bà Dư nhìn hắn hồi lâu rồi nói: “Tránh xa tiểu thư nhà ta ra”.

Diệp Quân cau mày: “Ta với tiểu thư nhà bà chỉ là bạn bè thôi”.

“Bạn bè?”

Bà Dư liếc nhìn Diệp Quân: “Chàng trai, ta khuyên cậu tránh xa tiểu thư nhà ta ra là muốn tốt cho cậu đấy”.

Diệp Quân: “Đây là chuyện riêng giữa ta và cô ấy, không liên quan đến bà, hiểu chưa?”

Bà Dư híp mắt lại.

Diệp Quân nhìn thẳng vào bà ấy rồi nói: “Là hạ nhân thì cần phải biết thân phận của mình, nhớ chưa?”

Bà Dư chầm chậm nắm bàn tay phải lại.

Còn Diệp Quân thì vẫn rất bình tĩnh.

Đúng lúc này, cửa chợt mở ra. Đạo sĩ Trương đi vào, y cười nói: “Sao hôm nay bà Dư lại rảnh rỗi mà sang nhà ta chơi thế này!”

Thấy đạo sĩ Trương đi vào, bà Dư lạnh lùng lườm Diệp Quân rồi quay người bỏ đi.

Bà ấy đi rồi, đạo sĩ Trương mới cười nói với Diệp Quân: “Sao cậu lại chọc vào bà ấy?”

Diệp Quân lắc đầu: “Ta có làm gì đâu, chỉ làm quên với cô gái hàng xóm thôi mà bà ta đã loạn lên rồi”.

“Tả Nhạn ư?”

Đạo sĩ Trương tỏ vẻ ngạc nhiên.

Diệp Quân gật đầu.

Đạo sĩ Trương trầm mặc.

Diệp Quân hỏi: “Sao thế?”

Y đáp: “Cô gái ấy không đơn giản đâu”.

Diệp Quân gật đầu: “Ta cũng thấy thế”.

Đạo sĩ Trương cười nói: “Cô ấy khác với mọi người ở đây, vì một lý do đặc biệt nào đó nên cô ấy mới chủ động được đưa vào trong này. Hơn nữa, phía sau cô ấy là một thế lực rất lớn. Người phụ nữ ban nãy nói không sai đâu, cậu nên bớt tiếp xúc với cô ấy lại, như thế mới tốt cho cậu. Nhưng rõ ràng bà Dư đã đánh giá thấp lai lịch của cậu rồi”.

Diệp Quân: “Chúng ta chỉ là bạn bè bình thường thôi”.

Đạo sĩ Trương gật đầu: “Cô gái đó rất được, vừa xinh đẹp vừa hoạt bát, nhưng có lúc hơi bị nhiệt tình quá khiến người khác không đỡ được”.

Diệp Quân: “Cô ấy được cố tình đưa đến đây à?”

Đạo sĩ Trương gật đầu: “Đương nhiên, phúc vận của cô ấy cũng lớn lắm, khéo còn hơn cậu đó. Vì thế, khi được đưa đến đây không hề bị bài xích chút nào”.

Diệp Quân tò mò hỏi: “Nhưng cô ấy đến đây làm gì?”

Đạo sĩ Trương: “Tìm cơ duyên”.

Diệp Quân cau mày.

Đạo sĩ Trương: “Cậu cũng thế còn gì?”

Diệp Quân lắc đầu: “Cơ duyên không có tác dụng gì với ta cả, ta chỉ bị đưa nhầm vào đây thôi”.

Đạo sĩ Trương: “Thôi kệ đi, nếu đã vào đây rồi thì cứ ở lại một thời gian, nơi này không đơn giản, khéo cậu lại gặp cơ duyên lớn đấy”.

Diệp Quân khẽ thở dài.

Đạo sĩ Trương: “Cậu nghỉ ngơi đi”.

Dứt lời, y quay người bỏ đi.

Diệp Quân nằm trên giường rồi thầm nghĩ: “Phải nghĩ cách liên lạc với tỷ tỷ, để tỷ ấy nghĩ cách mới được…”

Tiểu Tháp: “Liên lạc kiểu gì?”

Diệp Quân: “Khéo Tả Nhạn biết cách, mai ta sẽ nói chuyện với cô ấy”.

Một đêm trôi qua.

Ngày hôm sau, khi trời vừa hửng sáng, Diệp Quân đã bị tiếng gõ cửa làm tỉnh ngủ.

Hắn đứng dậy đi ra mở cửa thì thấy người gõ cửa chính là Tả Nhạn.

Diệp Quân cười trừ hỏi: “Cô làm gì thế?”

Tả Nhạn lập tức kéo hắn bỏ chạy.

Diệp Quân: “…”

Tả Nhạn kéo Diệp Quân ra khỏi tiểu viện xong thì chạy tiếp trên phố. Loáng cái, cô ấy đã kéo hắn đến một khe núi. Sâu trong khe núi này có một thác nước tự nhiên cao gần trăm trượng khiến người ta rất chấn động, phía sau thác nước là một rừng cây xanh mướt, thác nước chảy từ trên đỉnh vách núi xuống nên tạo ra âm thanh rất lớn

Một cảnh tượng hùng vĩ!

Diệp Quân ngoảnh sang nhìn Tả Nhạn, cô ấy mỉm cười thần bí nói: “Đi thôi”.

Sau đó, cô ấy chạy ra xa.

Diệp Quân thoáng do dự rồi cũng đi theo.

Chẳng mấy chốc, hắn đã đi theo Tả Nhạn đến gần thác nước kia, nhìn ở cự ly gần càng khiến người ta thất kinh hơn.

Tả Nhạn kéo Diệp Quân men theo rìa thác nước leo lên vách núi, lúc hắn đang không hiểu ra làm sao thì cô ấy đã chỉ về một phía gần đó, Diệp Quân nhìn theo thì thấy có một con đường nhỏ tối thẳng ra sau thác nước.

Diệp Quân hơi ngỡ ngàng.

Tả Nhạn không nói gì, chỉ tiếp tục dẫn hắn đi tiếp.

Loáng cái, cô ấy đã dẫn hắn ra sau thác nước. Phía sau đó có một hang động, vừa vào trong, Diệp Quân đã thấy một bầu không khí vừa mát vừa ẩm, cách biệt hoàn toàn với khí hậu khô nóng ở bên ngoài.
Chương 2392: Hiện thân rồi

Bên trong hang hơi tối và bí, chỉ có chút ánh sáng le lói từ đá trên vách tường.

Tả Nhạn dẫn Diệp Quân đi vào sâu bên trong.

Diệp Quân tò mò hỏi: “Đây là nơi nào?”

Tả Nhạn cười đáp: “Đây là một nơi mà ta tình cờ tìm thấy khi đi chơi đấy, nhưng một mình ta thì không dám vào sâu bên trong”.

Diệp Quân nhìn Diệp Quân, không ngờ cô nhóc này cũng hơi nhát gan.

Hai người đi sâu vào bên trong, càng đi thì càng thấy yên lặng, may mà vẫn có ánh sáng phát ra từ đá nên bớt tĩnh mịch đi phần nào.

Diệp Quân phát hiện hang động này rất sâu, họ đã đi gần 15 phút rồi mà vẫn chưa đi hết.

Tả Nhạn thì vừa đi vừa chụp ảnh liên tục.

Cuối cùng, sau hơn nửa canh giờ, họ cũng đã nhìn thấy cửa động.

Đến đích rồi!

Diệp Quân và Tả Nhạn đi tới đó. Diệp Quân quan sát cửa động thì thấy là một cánh cửa đá không có gì đặc biệt cả.

Lúc này, Tả Nhạn chợt tiến lên rồi đá vào cánh cửa.

Cánh cửa rung lên rồi chầm chậm nâng lên.

Diệp Quân hơi thất kinh nhìn Tả Nhạn, còn cô ấy thì cười he he nói: “Đi thôi”.

Diệp Quân vội hỏi: “Thế là mở được cửa à?”

Tả Nhạn: “Ừ”.

Diệp Quân thấy hơi khó tin.

Sau khi đi qua cánh cửa, họ nhìn thấy ngay một thôn trang nhỏ chỉ có hơn chục ngôi nhà đều mới xây một cách sơ sài.

Không gian im ắng!

Diệp Quân thấy hơi là lạ.

Tả Nhạn cũng thấy vậy, cô ấy tò mò quan sát xung quanh.

Hai người đi tiếp vào trong thôn, sau đó phát hiện ở đây vô cùng yên tĩnh, không hề có một sinh vật sống nào.

Lúc này, Tả Nhạn chợt kéo Diệp Quân đi sang bên phải. Đang lúc Diệp Quân thấy lạ thì Tả Nhạn đã kéo hắn đến trước một ngôi nhà lá đơn sơ.

Diệp Quân ngoái nhìn Tả Nhạn thì thấy cô ấy đang nhìn chằm chằm vào ngôi nhà.

Đột nhiên trong nhà vang lên tiếng bước chân.

Diệp Quân giật mình rồi ngoảnh lại nhìn ngôi nhà là, sau đó nghĩ thầm: “Tháp gia, ngươi có cảm thấy có người không?”

Tiểu Tháp trầm mặc rồi nói: “Ta là thứ vô dụng”.

Đầu Diệp Quân đầy vạch đen.

Sao giờ Tháp gia lại kém cỏi vậy!

Cánh cửa của ngôi nhà lá chợt bật mở, một người đàn ông trung niên chầm chậm bước ra. Ông ấy mặc áo bào màu đen sẫm vô cùng đơn giản, không hề có một hoạ tiết nào, gương mặt thì gày gò, ánh mắt thâm thuý với vẻ trầm ổn.

Khi nhìn thấy Diệp Quân và Tả Nhạn, ông ấy mỉm cười nói: “Bao năm rồi mới có người đến đây lần đầu, hơn nữa còn có những hai người”.

Diệp Quân trầm giọng hỏi: “Các hạ là?”

Người đàn ông nhìn snag hắn, không biết đã nhìn thấy gì mà chợt tỏ vẻ ngạc nhiên, sau đó xoè tay ra. Ngay sau đó, Tiểu Tháp đã xuất hiện trong lòng bàn tay ông ấy, ông ấy nhìn Tiểu Tháp rồi nói: “Nghịch chuyển thời gian”.

Nói xong, ông ấy cười nói với Diệp Quân: “Bảo sao trên người cậu lại có phúc vận lớn thế”.

Nói xong, ông ấy chầm chậm trả lại Tiểu Tháp cho Diệp Quân.

Diệp Quân nhận lại rồi nghĩ thầm: “Tháp gia, ngươi không biết phản kháng à?”

Tiểu Tháp: “Ngươi mau hoàn thành nhiệm vụ đi, mẹ kiếp! Ta muốn đột phá!”

Diệp Quân: “…”

Người đàn ông lại nhìn sang Tả Nhạn rồi cười nói: “Chẳng trách cô có thể tìm được đến đây, ra là vậy!”

Nói rồi, ông ấy lại tỏ vẻ sâu xa khó hiểu.

Tả Nhạn cười hỏi: “Tiền bối là?”

Người đàn ông cười đáp: “Ta là Hàn Tuần”.

Tả Nhạn ngẫm nghĩ rồi lắc đầu: “Chưa nghe tên này bao giờ”.

Người đàn ông bật cười lớn.

Tả Nhạn: “Tiền bối vẫn còn sống à?”

Người đàn ông: “Cô đoán xem”.

Tả Nhạn quan sát ông ấy rồi lắc đầu: “Chịu”.

Người đàn ông mỉm cười nói: “Ta sống cô độc cả đời, không có người thân, cũng không nhận đồ đệ, cô có muốn làm đồ đệ của ta không?”

Tả Nhạn chớp mắt hỏi: “Có được lợi gì không?”

Người đàn ông: “Có chứ”.

Tả Nhạn sáng mắt lên: “Gì thế?”

Người đàn ông: “Cô cứ đồng ý đi rồi biết”.

Tả Nhạn ngẫm nghĩ rồi nói: “Ta cũng muốn nhưng sợ người nhà không đồng ý”.

Người đàn ông: “Chắc chắn người nhà cô sẽ không đồng ý, bất quá thì ta sẽ tới nói chuyện với họ”.

Tả Nhạn: “Thế thì được”.

Nói rồi, cô ấy quỳ xuống hành lễ.

“Ha ha!”

Người đàn ông bật cười ha hả.

Lúc này, Tả Nhạn chợt kéo lấy Diệp Quân: “Sư phụ, huynh ấy cũng khá lắm. Người xem này trông cũng trắng trẻo nõn nà, tổng thể hay ra phết!”

Diệp Quân: “…”

Người đàn ông quay sang nhìn Diệp Quân rồi cười nói: “Đại đạo của cậu ấy không hợp với ta nên không làm đồ đệ được”.

Tả Nhạn nói nhỏ với Diệp Quân: “Không sao, sau này ta sẽ dạy cho huynh”.

Diệp Quân nói với cô ấy: “Cảm ơn”.

Người đàn ông chợt xoè tay ra, một cuốn cổ tịch xuất hiện. Ông ấy đưa nó cho Tả Nhạn, cô ấy nhận lấy rồi tò mò hỏi: “Đây là gì vậy hả sư phụ?”

Người đàn ông: “Con hay học theo nó trước, thời cơ tới thì sư phụ sẽ đến tìm con”.

Tả Nhạn nhìn người đàn ông: “Đây không phải bản thể của sư phụ ạ?”

Người đàn ông gật đầu.

Tả Nhạn cười nói: “Vâng”.

Sau đó, cô ấy cất cuốn cổ tịch đi.

Người đàn ông: “Hai đứa về đi”.

Tả Nhạn gật đầu, sau đó kéo Diệp Quân rời đi.

Sau khi hai người biến mất, người đàn ông mỉm cười rồi biến thành ảo ảnh, sau đó biến mất, đất trời như có thêm vài thứ gì đó.

Cùng lúc này, đạo sĩ Trương đang bày hàng chợt quay phắt người lại, sau đó nhìn chằm chằm lên trời với vẻ hứng thú: “Hiện thân rồi”.

Sau đó, cả vực Cửu Châu bên ngoài tiểu trấn đã có vô vàn các khi tức khủng bố bay vút lên cao rồi xông thẳng tới đây.
Chương 2393: Số mệnh Cửu Châu

Lúc này, có một ông lão đang nhìn chằm chằm về phía của tiểu trấn trên một con đường nhỏ ở bên ngoài. Ánh mắt của ông ta chứa đầy vẻ hưng phấn và một chút căng thẳng.

Người này chính là Hoè Hầu, chủ của Vũ Châu thuộc vực Cửu Châu.

Đột nhiên có tiếng bước chân vang lên sau lưng Hoè Hầu, làm ông ta hơi cau mày lại.

Có một người đàn ông trung niên bước tới, người này mặc y phục màu trắng sạch sẽ, toát lên vẻ nho nhã.

Người đàn ông trung niên cười nói với Hoè Hầu: “Đến sớm thế!”

Hoè Hầu bình thản đáp: “Tả Lâu, ông cũng kém cạnh gì đâu”.

Tả Lâu chính là chủ của Thần Châu.

Tả Lâu mỉm cười, sau đó ngẩn lên nhìn về phía tiểu trấn rồi nói: “Bao nhiêu năm rồi, cuối cùng cũng chịu hiện thân”.

Hoè Hầu vẫn chỉ nhìn đăm đăm về tiểu trấn mà không nói gì.

Đúng lúc này, trên bầu trời của tiểu trấn chợt có các chất khí màu tím nhạt.

Nhìn thấy chất khí ấy, hai người đàn ông đều híp mắt lại.

Số mệnh đại đạo.

Cả hai lập tức nắm chặt tay thành quyền.

Số mệnh đại đạo này không hề bình thường, mà là số mệnh khi vị kia biến mất khỏi Cửu Châu. Nếu ai có được nó thì sẽ rất có lợi cho con cháu của mình sau này.

Phải biết rằng trong giới tu luyện, nhiều lúc không chỉ cần có nỗ lực, mà còn cần cả may mắn nữa. Mà trong cõi tục thì vận may là một thứ gì đó rất khó nắm bắt. Song, trong thế giới của người tu luyện thì khác, nó tồn tại một cách thật sự.

Ai mà có được số mệnh của đại đạo thì sẽ một bước lên mây.

Hơn nữa, các số mệnh đại đạo hiện giờ còn là của vị kia để lại nên càng phi thường hơn.

Ánh mắt của hai người đàn ông đều như rực lửa, lúc họ đang định tranh giành các số mệnh đại đạo ấy thì các số mệnh đại đạo đang bay trên cao lại chầm chậm hạ xuống rồi trở lại tiểu trấn.

Thấy thế, cả hai người ngẩn ra, sau đó không khỏi cau có. Họ không ngờ các số mệnh đại đạo này lại rút về.

Sau đó, Tả Lâu chợt bật cười nói: “Xem ra chỉ người trong tiểu trấn mới được hưởng rồi”.

Hoè Hầu sa sầm mặt, không nói gì.

Tả Lâu nói tiếp: “Nghe nói năm xưa, trấn đó từng giúp vị kia. Giờ xem ra không phải tin đồn, mà là thật rồi”.

Nói rồi, ông ấy thoáng có vẻ phức tạp: “Số mệnh trong tiểu trấn đã vượt xa bên ngoài, nếu là tu luyện thì nhất định có thể làm chơi ăn thật. Tiếc là lại có một cấm chế ở đó, không cho người trong trấn ra ngoài tiếp xúc với giới tu hành, thật không hiểu người đó làm vậy để làm gì nữa”.

Hoè Hầu thờ ơ nói: “Thì để bảo vệ người trong trấn thôi, tuy không thể tu luyện trong đó, nhưng họ vẫn có thể sống bình an và khoẻ mạnh. Đây là một niềm hạnh phúc với hầu hết mọi người rồi”.

Tả Lâu gật gù: “Chắc đó chính là mục đích của vị kia thật”.

Hoè Hầu nhìn chằm chằm về tiểu trấn: “Số mệnh đại đạo lần này quá phi phàm, chúng ta phải chọn người trước thời hạn thôi”.

Tả Lâu im lặng nhìn ông ta.

“Ta không đến muộn chứ?”

Đúng lúc này, chợt có một giọng nói vang lên.

Sau đó có một người đàn ông mặc áo bào đen trông rất ngang ngược bước tới.

Người này chính là Bàn Trấn - chủ của Bàn Châu.

Bàn Trấn nhìn hai người kia rồi cười nói: “Hình như ban nãy, ta đã nhìn thấy số mệnh đại đạo từ phía xa, có nhầm không nhỉ?”

Hoè Hầu liếc nhìn Bàn Trấn rồi đáp: “Lâu rồi không gặp, còn tưởng ông chết rồi cơ”.

Bàn Trấn cười phá lên: “Ông chưa chết thì ta hẹo thế nào được!”

Hoè Hầu tỏ vẻ không quan tâm.

Bàn Trấn khoanh tay rồi nói: “Đừng nói là ông muốn giết ta đấy nhé, nhưng tiếc là không được đâu, ha ha”.

“Được rồi!”

Lúc này, Tả Lâu ở cạnh đó chợt đứng ra giảng hoà: “Này hai vị, chúng ta nên bàn chuyện chính đi thì hơn. Vị đó hiện thân, số mệnh đại đạo xuất hiện. Hai vị cũng đã biết số mệnh của người đó cũng chính là số mệnh của Cửu Châu nên có ý nghĩa rất lớn. Mà bây giờ, chắc chắn trong trấn đã có người lấy được số mệnh ấy rồi. Vì thế, chắc chúng ta cần liên thủ để phá phong ấn trước thời hạn, sau đó vào trong đón người”.

Bàn Trấn cười nói: “Ta thấy được”.

Hoè Hầu vẫn chỉ im lặng.

Tả Lâu nhìn về phía tiểu trấn rồi nói: “Nếu thế thì chúng ta bắt đầu ngay thôi”.

Hoè Hầu chợt nói: “Ban nãy ta đã nhìn thấy có bốn đường số mệnh Cửu Châu, giờ tính chia thế nào?”

Tả Lâu: “Vẫn quy tắc cũ, sau khi vào trong thì tự đi chọn người, sau đó xem ai đón được nhiều người hơn”.

Hoè Hầu và Bàn Trấn đều im lặng.

Tả Lâu: “Chuẩn bị một chút đi, mai sẽ phá phong ấn”.

Dứt lời, ông ấy quay người bỏ đi.

Bàn Trấn và Hoè Hầu cũng đi luôn.

Trong tiểu trấn.

Diệp Quân và Tả Nhạn rời khỏi hang động xong thì đã quay về nhà. Mà lúc này, bà Dư bất chợt xuất hiện, Tả Nhạn lập tức chớp mắt và mỉm cười với bà ấy.

Bà Dư nhìn Diệp Quân đứng cạnh đó rồi nói: “Đi thôi”.

Dứt lời, bà ấy đã kéo Tả Nhạn rời đi.

Song, Tả Nhạn vẫn cố quay lại vẫy tay với Diệp Quân.
Chương 2394: Tin tốt và tin xấu

Sau đó, Tiểu Tháp chợt lên tiếng: “Người ban nãy không đơn giản đâu”.

Diệp Quân: “Ngươi nói sư phụ của Tả Nhạn ư?”

Tiểu Tháp: “Ừ”.

Diệp Quân gật đầu rồi nói: “Nơi này đúng là đầm rồng hang hổ”.

Nói xong, hắn như cảm thấy gì đó rồi chợt ngẩng đầu lên, sau đó chỉ thấy có bốn chất khí màu tím nhạt chầm chậm rơi xuống.

Diệp Quân thấy hơi là lạ: “Số mệnh đại đạo”.

Tiểu Tháp: “Số mệnh này được phết!”

Lúc này, một số mệnh đại đạo chợt bay về phía tiểu viện của Diệp Quân. Thấy thế, hắn mỉm cười, nhưng ngay sau đó đã cau mày, vì số mệnh kia lại bay sang nhà sát vách.

Không phải sang nhà của Tả Nhạn, mà là nhà bên trái.

Diệp Quân lập tức đen mặt.

Mẹ kiếp!

Số mệnh này mắt mũi để đâu thế không biết!

Hắn thoáng do dự rồi trèo tường sang nhà bên cạnh, sau đó nhìn thấy có một đôi nam nữ đang bận rộn. Người đàn ông gánh nước, người phụ nữ thì dệt vải.

Hắn biết cả hai người này.

Đó chính là Tông Nạp và Nhạc Liễu.

Số mệnh đại đạo chầm chậm rơi xuống đỉnh đầu của Tông Nạp, mà lúc này đôi uyên ương cũng đã nhìn thấy nó.

Cả hai đều có vẻ ngạc nhiên.

Tông Nạp bỏ thùng nước trong tay xuống, sau đó xoè tay ra, số mệnh đại đạo khi đã rơi vào tay gã, khiến toàn thân gã được bao phủ bời chất khí màu tím trông rất chói loà.

Tông Nạp thấy hơi bất ngờ.

Nhạc liễu cũng bỏ miếng vải lại rồi đứng dậy, sau đó đi tới cạnh Tông Nạp: “Đây là…”

Tông Nạp lắc đầu: “Không biết là thứ gì, nhưng chắc chắn là đồ quý”.

Nói xong, gã bỏ chất khí ấy vào tay Nhạc Liễu. Cô ấy sững người rồi nhìn lại gã.

Tông Nạp cười nói: “Cho muội đấy”.

Nhạc Liễu lắc đầu, cô ấy vừa định từ chối thì ngay sau đó như cảm nhận được điều gì đó nên nhìn xuống chất khí trong tay mình thì thấy nó rung lên rồi lại bay sang tay của Tông Nạp.

Cả hai đều sững sờ.

Tông Nạp mỉm cười, sau đó lại đưa chất khí cho Nhạc Nhiễu: “Muội là vợ ta, chúng ta sẽ cùng sở hữu nó”.

Dứt lời, gã quay đi gánh nước tiếp.

Nhạc Liễu cầm chất khí kia với vẻ bàng hoàng. Lúc này, chấ khí ấy chợt nhạt màu rồi như sắp biến mất.

Nó hơi rung len, sau đó hoá thành một tia sáng tím chui vào mi tâm của Nhạc Liễu.

Uỳnh!

Loáng cái, toàn thân Nhạc Liễu đã xuất hiện một màn sáng tím.

Thấy thế, Tông Nạp đang gánh nước gần đó thấy vô cùng kinh ngạc.

Nhạc Liễu nắm chặt đôi tay lại với vẻ căng thẳng, một lát sau, trong mắt cô ấy xuất hiện một tia sáng tím.

Diệp Quân ngồi trên tường đã chứng kiến tất cả: “Số mệnh của cô gái này chắc sẽ thay đổi rồi”.

Dù hắn công nhận số mệnh đại đạo này rất phi thường, nhưng điều khiến hắn thấy hơi khó hiểu là sao nó không chọn mình. Đương nhiên, hắn cũng không quá coi trọng số mệnh đại đạo, dẫu sao số mệnh với hắn mà nói cũng không có tác dụng gì.

Hắn chỉ dựa vào người nhà thôi.

Đúng lúc này, cửa tiểu viện chợt mở ra, Diệp Quân vội vàng nhảy xuống, người mở cửa chính là đạo sĩ Trương.

Y vội chạy tới cạnh Diệp Quân rồi nói: “Có lấy được số mệnh đại đạo không?”

Diệp Quân lắc đầu: “Không”.

Đạo sĩ Trương ngẩn ra: “Không ư?”

Diệp Quân gật đầu: “Ừm”.

Đạo sĩ Trương quan sát hắn, khi thấy trên người hắn không có khí tức của số mệnh Cửu Châu thì lập tức nhíu mày, đúng là không có thật, sao lại vậy chứ!

Diệp Quân: “Số mệnh Cửu Châu”.

Đạo sĩ Trương: “Cậu không biết à?”

Diệp Quân: “Không”.

Đạo sĩ Trương: “Số mệnh Cửu Châu là một loại số mệnh lợi hại nhất ở vực Cửu Châu, nếu có được thì sẽ thay đổi số phận”.

“Ta không ngờ vận khí của cậu tốt như thế, lẽ ra phải vớ được một cái chứ nhỉ, lạ quá!”

Diệp Quân tò mò hỏi: “Sao lại có số mệnh rơi xuống?”

Đạo sĩ Trương giải thích: “Vị kia xuất hiện rồi”.

Diệp Quân: “Vị kia?”

Đạo sĩ Trương gật đầu: “Chính là người khiến nơi đây biến thành phúc địa ấy”.

Diệp Quân ngẩn ra: “Chủ của Cửu Châu”.

Đạo sĩ Trương gật đầu.

Diệp Quân trầm mặc.

Sau đó, hắn chợt nghĩ tới sư phụ của Tả Nhạn, lẽ nào người đó chính là Cửu Châu Chủ.

Đạo sĩ Trương chợt nói tiếp: “Có một tin tốt và một tin xấu, cậu muốn nghe cái nào trước?”

Diệp Quân cười đáp: “Tin tốt trước đi”.

Đạo sĩ Trương: “Vận khí của Cửu Châu xuất hiện, người bên ngoài chắc chắn không chờ được mà sẽ vào chọn người trước thời hạn. Điều này có nghĩa là cậu có thể ra ngoài rồi”.

Diệp Quân: “Tin xấu thì sao?”

Đạo sĩ Trương: “Tin xấu là cậu không có số mệnh Cửu Châu, vì thế chưa chắc đã được chọn để mà ra ngoài”.

Diệp Quân lập tức đen mặt.
Chương 2395: Đừng từ chối

Diệp Quân hỏi: “Ý huynh là sẽ có người từ bên ngoài vào đón trước thời hạn à?”

Đạo sĩ Trương khẽ gật đầu: "Bọn họ không nhẫn nhịn được nữa, dù sao cũng là khí vận Cửu Châu, có điều cấm chế ở đó vẫn chưa hoàn toàn bị phá vỡ, cho nên bọn họ nhiều nhất cũng chỉ đón được vài người, nếu với khí vận của cậu trước đây thì chắc chắn đủ để đón người ra ngoài, nhưng bây giờ phúc vận của cậu quá nhỏ bé so với khí vận Cửu Châu."

Sắc mặt Diệp Quân trầm xuống, hắn không quan tâm đến khí vận Cửu Châu lắm, nhưng hắn tương đối tò mò là tại sao thứ đồ chơi đó lại không chọn mình?

Đạo sĩ Trương đột nhiên nói: "Có lẽ cậu nên tìm Tả cô nương để hỏi thử."

Diệp Quân thoát khỏi dòng suy nghĩ, lắc đầu: "Bọn ta mới gặp mặt, nhanh như vậy mà đã nhờ cô ấy giúp đỡ thì hơi…."

Đạo sĩ Trương mỉm cười: "Nếu đã là bạn bè thì tại sao phải bận tâm nhiều như vậy? Bây giờ cô ấy giúp cậu, sau này cậu giúp cô ấy, vậy là được rồi."

Diệp Quân suy nghĩ một chút rồi nói: “Khi đến lúc ta sẽ nói chuyện với cô ấy.”

Đạo sĩ Trương đột nhiên nói: "Hôm nay cậu với cô ấy gặp phải người nào à?"

Diệp Quân nhìn đạo sĩ Trương, không nói gì.

Đạo sĩ Trương cười ha ha: “Ta chỉ tò mò muốn hỏi thôi."

Diệp Quân cười: "Tiền bối hẳn là có mục đích gì mới đến đây đúng không?"

Đạo sĩ Trương cười nói: “Cậu Diệp thẳng thắn ghê, khiến ta đây chẳng biết nên đáp thế nào."

Diệp Quân nói: "Tiền bối, điều khiến ta càng tò mò hơn là tại sao vị Cửu Châu Chủ kia không cho phép người ở đây rời đi?"

Đạo sĩ Trương nói: “Thực ra không cho họ rời đi và để họ sống bình an ở đây cả đời, cũng không phải là điều xấu.”

Nói đến đây, y cười nói: “Ở đây, con người không có tai họa và bệnh tật. Tuổi thọ của họ tuy không dài nhưng họ có thể sống hạnh phúc đến cuối đời, ta nghĩ việc đó cũng không tệ."

Diệp Quân khẽ gật đầu, ở đây cũng giống như hệ Ngân Hà, chỗ khác biệt là nơi đây có phúc vận bảo hộ, cho nên còn có thể sống hạnh phúc, mà người dân ở hệ Ngân Hà … phải sống dưới rất nhiều áp lực.

Đạo sĩ Trương đột nhiên quay đầu nhìn về phía Tả Nhạn ở trong sân, thở dài nói: "Vận may của cô gái này thật sự rất đáng ghen tị!"

Diệp Quân gật đầu, cũng không nói gì.

Đạo sĩ Trương đột nhiên nhìn Diệp Quân: “Cậu không ghen tị sao?"

Diệp Quân mỉm cười: "Ghen tị cái gì?"

Đạo sĩ Trương mỉm cười: "Cậu nhóc, ngay từ lần đầu tiên gặp cậu, ta đã biết cậu có đầu óc thông minh, ta không tin cậu không biết cô ấy có được cơ duyên gì."

Diệp Quân khẽ mỉm cười: “Ta cảm thấy rất tốt mà”.

Đạo sĩ Trương liếc nhìn Diệp Quân, sau đó nói: "Xem ra ta đánh giá thấp cậu rồi."

Diệp Quân mỉm cười, không nói thêm gì nữa.

Đạo sĩ Trương nói: "Nếu ta không nhầm, ngày mai bọn họ sẽ hợp lực phá phong ấn. Khi chuyện đó xảy ra, người từ bên ngoài sẽ tiến vào, nếu muốn rời đi thì trước tiên phải liên lạc với Tả Nhạn cô nương."

Diệp Quân khẽ gật đầu: "Được."

Sau khi tán gẫu mấy câu, đạo sĩ Trương rời đi

Nhìn đạo sĩ Trương rời đi, Diệp Quân cau mày suy nghĩ một lát, hắn lắc đầu, mặc kệ đối phương đến nơi này có mục đích gì, cũng không liên quan gì đến hắn, hắn ra ngoài sân, vừa ra ngoài thì nhìn thấy Tả Nhạn đang ngồi trên đầu tường, tay cầm một quả dưa chuột đang gặm dở.

Nhìn thấy Diệp Quân, Tả Nhạn không nói gì, chỉ lấy ra một quả dưa chuột ném cho hắn.

Diệp Quân nhận lấy dưa chuột, cắn một miếng, cười nói:

"Cảm ơn."

Tả Nhạn gật đầu, không nói gì cả.

Diệp Quân trèo lên tường, ngồi xuống bên cạnh cô ấy, nói: "Phải đi à?"

Tả Nhạn gật đầu: "Ừ.”

Diệp Quân suy nghĩ một chút rồi nói: "Ta cũng muốn ra ngoài, cô có cách nào không?"

Tả Nhạn quay đầu nhìn Diệp Quân, Diệp Quân cười nói: "Có lẽ hơi mạo muội nhỉ."

Tả Nhạn nói: "Ta không thể bảo đảm."

Diệp Quân mỉm cười: "Không sao, nếu không được thì sau khi ra ngoài giúp ta mang thư đến cho tỷ tỷ ta là được, tỷ ấy sẽ tìm cách đón ta."

Tả Nhạn mỉm cười: "Huynh có tỷ tỷ à?"

Diệp Quân gật đầu, hắn lấy ra một lá thư đưa cho Tả Nhạn, Tả Nhạn nhận lấy bức thư, sau đó ngẩng đầu nhìn lên bầu trời đầy sao, đêm nay không có sao, không có trăng, cô ấy nói khẽ: "Mặc dù trước kia ta vẫn luôn muốn rời khỏi đây, nhưng khi thật sự sắp rời đi, ta phát hiện khoảng thời gian ở nơi này thật ra cũng khá tốt, không có đấu đá, mỗi ngày cũng không cần tu luyện, có thể chơi bời tùy thích, sau khi ra ngoài..."

Nói đến đây, lông mày cô ấy hơi nhíu lại, giữa hai hàng lông mày có chút u buồn.

Diệp Quân đột nhiên nói: "Trở nên mạnh mẽ hơn."

Tả Nhạn quay đầu nhìn Diệp Quân, cười nói: "Khi thực lực đủ mạnh thì có thể chơi bời tùy thích."

Tả Nhạn cười nói: "Huynh nói đúng, nhưng việc đó sẽ mất rất nhiều thời gian."

Diệp Quân gật đầu: “Cứ từ từ."

Tả Nhạn nói: "Ngày mai chúng ta sẽ ra ngoài."

Vừa nói, cô ấy đột nhiên lấy ra một quyển sách cổ từ trong lồng ngực đưa cho Diệp Quân.

Diệp Quân khó hiểu.

Tả Nhạn bình tĩnh nói: "Ta đã chép một bản sao của cuốn sách cổ mà sư phụ đưa cho ta."

Diệp Quân nghiêm túc nói: "Cái này rất quý giá."

Tả Nhạn quay đầu nhìn Diệp Quân, cười nói: "Ai thấy thì có phần”.

Diệp Quân lắc đầu từ chối: "Đây là cơ duyên của cô."

Tả Nhạn cười một tiếng: "Đừng từ chối."

Diệp Quân vốn định từ chối lần nữa, nhưng Tả Nhạn lại nghiêm túc nói: "Nếu huynh từ chối nữa, ta sẽ không vui."

Diệp Quân lắc đầu mỉm cười, không từ chối, cất quyển sách cổ màu đen đi, giống như đang nghĩ đến điều gì đó, hắn hỏi: "Cô có biết thân phận thật sự của sư phụ cô không?"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK