Mục lục
Hậu Duệ Kiếm Thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 331: Không được hai lòng!

Nguyệt Trần nhẹ giọng nói: "Nếu gã thật sự là hậu nhân của Kiếm Chủ thì không cần phải cố ý chứng minh với chúng ta, chỉ cần gã bày ra thân phận của mình, lẽ nào nước Nguyệt chúng ta dám tạo phản sao?"

"Có lý!"

Nguyệt Thiên gật đầu: "Ý của bọn họ là hôm tỉ võ sẽ xảy ra chuyện, muốn chúng ta phái binh tới trấn áp!"

Nói rồi, ông ta khẽ lắc đầu: "Lục Thiên này không có lòng tin khi đối mặt với Diệp Quân!"

Nguyệt Trần bỗng hỏi: "Đại trưởng lão có biết Diệp Quân không?"

Nguyệt Thiên gật đầu: "Đã điều tra từ sớm!"

Nguyệt Trần: "Hắn có khả năng là hậu nhân của Kiếm Chủ Nhân Gian không?"

Nguyệt Thiên ngây người ra.

Nguyệt Trần bước sang bên ngồi xuống, chậm rãi nói: "Trước đây ta có ba nghi vấn. Một là Diệp Quân tới từ Nam Châu, nơi này là một thế giới nhỏ, sao hắn lại có được truyền thừa kiếm đạo? Hơn nữa, tốc độ tu luyện lại nghịch thiên đến cỡ này? Đáp án rất đơn giản, sau lưng hắn có kiếm tu tuyệt thế, mà kiếm tu này đến cả nước Nguyệt của chúng ta cũng không điều tra được, điều này có nghĩa là gì? Nghĩa là đối phương cố tình che giấu thân phận thật sự của Diệp Quân!"

Nguyệt Thiên ngồi trên ghế, nhíu chặt mày.

Nguyệt Trần nói tiếp: "Vấn đề thứ hai chính là trong chuyến hành trình tới Thanh Châu của Diệp Quân, Kiếm Chủ Nhân Gian hiện thế, sau hôm đó, nhà họ An bị xử phạt, Kiếm Chủ Nhân Gian đã nói chuyện rất lâu với Diệp Quân, đặc biệt là thái độ của ông ấy với Diệp Quân, lúc Diệp Quân ngã xuống, ông ấy không hề dùng kiếm khí để đỡ hắn mà lại đích thân tới ôm! Hành động này có ý nghĩa sâu xa!"

Trên mặt Nguyệt Thiên đã túa mồ hôi lạnh.

Nguyệt Trần lại nói: "Nghi vấn cuối cùng, cho tới hôm nay thì Lý viện phó vẫn không có bất kỳ hành động nào, điều này cực kỳ bất thường! Chuyện giữa Lục Thiên và Diệp Quân đã ồn ào đến cỡ này nhưng nội các lại không ngăn cản, vì sao?"

Nói rồi, y suy nghĩ một lát, lại nói tiếp: "Đại trưởng lão, ta đoán Diệp Quân mới là hậu nhân thật sự của Kiếm Chủ Nhân Gian, Lý viện phó cũng đã biết được thân phận của hắn nhưng bà ấy không để lộ!"

Nguyệt Thiên không hiểu: "Vì sao?"

Nguyệt Trần nheo mắt: "Nếu ta đoán không nhầm thì bà ấy muốn mượn cơ hội này để thanh trừ phe thế gia và phe tông môn!"

Nguyệt Thiên sững sờ, sau đó sắc mặt trở nên khó coi.

Nguyệt Trần khẽ nói: "Đây là một cơ hội ngàn năm hiếm gặp đối với bà ấy, vì lần này tất cả những kẻ có dã tâm và hai lòng đều sẽ bị vạch trần, bà ấy có thể một lưới bắt gọn!"

Nguyệt Thiên trầm giọng nói: "Bà ấy không sợ người ta tạo phản à?"

Nguyệt Trần khẽ cười: "Bà ấy còn mong phe thế gia và phe tông môn tạo phản ấy chứ. Đại trưởng lão, ta hỏi ông nhé, bốn đại thế gia chúng ta với phe tông môn và phe thế gia cùng tạo phản thì có thành công không?"

Nguyệt Thiên im lặng.

Nguyệt Trần cười nói: "Ông đang nghĩ là có một chút cơ hội, phải không? Dù sao bản thể của Kiếm Chủ Nhân Gian đã không xuất hiện trong suốt mấy nghìn vạn năm qua, mọi người đều đang nghi ngờ ông ấy đã chết trong trận chiến năm xưa rồi. Nếu ông ấy không còn nữa, bốn đại gia tộc sẽ hoàn toàn có khả năng tạo phản, đúng không?"

Nguyệt Thiên không nói gì.

Nguyệt Trần khẽ nói: "Tiên tổ đã để lại tổ huấn, đi theo hậu nhân Kiếm Chủ Nhân Gian. Câu này có hai ý nghĩa, một là nghĩa đen, hai là nói cho chúng ta biết, thật ra Kiếm Chủ Nhân Gian vẫn còn, không được hai lòng".

Nguyệt Thiên nhìn Nguyệt Trần, nhẹ giọng nói: "Thế nên chúng ta chỉ có thể đời đời kiếp kiếp làm thần sao?"

Nguyệt Trần cười nói: "Đại trưởng lão, nếu chúng ta không làm thần thì sẽ biến mất khỏi thế gian trong tích tắc đấy!"

Nguyệt Thiên nhíu mày.

Nguyệt Trần: "Vũ trụ bây giờ, lòng người đều hướng về Kiếm Chủ Nhân Gian, nếu chúng ta tạo phản, mới bước đầu đã mất đi lòng người rồi! Hơn nữa, chúng ta không có năng lực tạo phản! Ta không tin Kiếm Chủ Nhân Gian không để lại phương án dự phòng, năm xưa ông ấy không làm suy yếu thế gia chúng ta đã là nhân từ, nhưng không có nghĩa là ông ấy không để lại phương án dự phòng".

Nói rồi, y nhìn ra ngoài cửa, khẽ nói: "Vì đã quá quá lâu ông ấy không xuất hiện, nên chúng ta bây giờ đều mất đi sự kính sợ, nói cách khác, chúng ta đều trở nên tự cao cả rồi!"

Nguyệt Thiên thở dài.

Nguyệt Trần: "Nếu nước Nguyệt ta muốn trở thành vua của vũ trụ này, cũng rất đơn giản thôi, lớp trẻ của nước Nguyệt chúng ta phải vượt xa hậu nhân của Kiếm Chủ Nhân Gian, vượt theo kiểu người ta không thể đuổi kịp ấy, thế giới này, thực lực lớn hơn cả mà!"

Nói rồi, y mỉm cười: "Nếu Diệp Quân kia thật sự là hậu nhân của Kiếm Chủ Nhân Gian, ta không nắm chắc sẽ thắng được hắn!"

Nguyệt Thiên cười khổ.

Nguyệt Trần: "Đại trưởng lão, thông báo cho tộc trưởng đi! Báo cáo lại suy đoán của chúng ta cho bà ấy nghe, bà ấy sẽ tự có phán đoán của mình! Chuyện này ta và ông đều không thể làm chủ, mời tộc trưởng quyết định đi!"

Nguyệt Thiên gật đầu, như nhớ ra điều gì, ông ta nhìn Nguyệt Trần: "Công tử thấy nếu hai người họ quyết chiến công bằng thì ai sẽ thắng?"

Nguyệt Trần: "Diệp Quân!"

Nguyệt Thiên sửng sốt: "Vì sao?"

Nguyệt Trần cười đáp: "Người mang thiên mệnh đánh không lại thì sẽ gọi Thiên Đạo, cách làm này kém sang quá! Thiên tài thực thụ đều khinh thường hành vi này của gã!"

Nguyệt Thiên cười nói: "Đúng là kém sang!"

Nguyệt Trần trầm giọng nói: "Trưởng lão, lập tức thông báo cho tộc trưởng đi, chuyện này có lẽ sẽ liên quan đến sự tồn vong của Nguyệt tộc chúng ta, một khi thân phận của Diệp Quân được xác thực, vậy thì Nguyệt tộc của chúng ta phải chuẩn bị rồi!"

Nguyệt Thiên không hiểu: "Chuẩn bị gì?"

Nguyệt Trần khẽ nói: "Chuẩn bị đón tiếp tân vương!"

...

Sau khi rời khỏi Nguyệt Giới, trong tầng mây, Lục Thiên hít sâu vào một hơi.

Thiếu chủ!

Giờ phút này, gã đã thích cảm giác này rồi.

Bốn đại thế gia kiêu ngạo đến nhường nào?

Phải biết rằng gã là người mang thiên mệnh nhưng lúc gã tới thư viện Quan Huyên, bốn đại thế gia này đều chẳng thèm ngó ngàng gì tới gã!

Nhưng vừa rồi, gã chỉ để lộ một tia huyết mạch phong ma thôi...

Đường đường là Đại trưởng lão của nước Nguyệt đã cung kính hành lễ với gã!

Nếu đến ngày gã để lộ thân phận thì chắc chắn tất cả mọi người ở thư viện Quan Huyên đều phải quỳ bái kính ngưỡng!

Nghĩ đến cảnh đó, Lục Thiên bỗng siết hai tay lại, cảm thấy hưng phấn và kích động!

Giây phút này, máu của gã đang cuộn trào!

Lúc này, Đại Võ Tông bỗng nói: "Giữ vững tâm thái!"

Lục Thiên lại hít sâu vào một hơi, đè nén sự xôn xao trong lòng xuống, gã nhìn chân trời: "Phúc địa Linh Hư, động thiên Tuế Nguyệt, và cả Kiếm Tông..."

Nhắc đến những thế lực này, ánh mắt gã dần trở nên lạnh lẽo.

Có một số chuyện, gã nhất định phải nhớ kĩ.

Sau này vẫn cần phải tính sổ.

Theo ta thì sống, nghịch ta thì chết!

Đại Võ Tông nói: "Nếu lần này chúng ta có thể nhận được sự ủng hộ của Cổ tộc nữa thì đại cục về cơ bản đã được định rồi! Đến lúc đó, dù sau lưng Diệp Quân có một nghìn vị Đại Kiếm Đế thì hắn cũng phải chết".

Nói rồi ông ta nhìn Lục Thiên: "Chỉ cần ngươi giết được hắn, ngươi chính là vua, vua của vũ trụ Quan Huyên!"

...
Chương 332: Giấu đầu lòi đuôi

Vua!

Thống nhất vũ trụ Quan Huyên!

Lục Thiên chậm rãi nhắm mắt lại, hai tay siết thật chặt. Giây phút này máu nóng gã mới vừa bình ổn đã lại cuộn trào.

Rất muốn khiêm tốn!

Nhưng thật sự nhịn không được.

Đại Võ Tông khẽ cười: "Giữ tâm thái bình thường!"

Lục Thiên bỗng khom thật sâu người bái Đại Võ Tông: "Dù ta có thể trở thành vua của vũ trụ này hay không, ngài vẫn luôn là sư phụ của ta!"

Đại Võ Tông cười nói: "Tới Cổ tộc thôi! Chỉ cần Cổ tộc đồng ý giúp đỡ là mọi chuyện đã ổn định rồi! Qua trận chiến kia, ngươi sẽ mở ra thời đại hoàn toàn mới của mình!"

Lục Thiên gật đầu.

Rất nhanh, hai người đã tới Cổ Giới.

Cổ tộc cũng không hề sơ suất khi tiếp đãi hai người, Cổ thái tử của Cổ tộc đích thân đón tiếp.

Cổ thái tử!

Yêu nghiệt siêu cấp đứng đầu trên bảng Yêu Nghiệt!

Đương nhiên, điều khủng bố nhất, y là thái tử mà Tín công chúa đã chỉ định, cũng chính là người thừa kế trong tương lai của đế quốc Cổ.

Vì Tín công chúa quanh năm ở thế giới Hư Chân, nên nhà họ Cổ ở vũ trụ Quan Huyên hiện nay đều do Cổ thái tử quản lý.

Hôm nay Cổ thái tử mặc một bộ trường sam màu xanh, tóc được buộc cao, mặt mày phảng phất ý cười, cả người trông rất hiền hòa.

Nhìn thấy Đại Võ Tông và Lục Thiên, Cổ thái tử ôm quyền cười nói: "Đại Võ Tông, Lục huynh!"

Đại Võ Tông: "Cổ thái tử, tiện nói chuyện chút không?"

Cổ thái tử: "Đương nhiên, mời vào điện!"

Ba người cùng tới một gian đại điện, thị nữ dâng trà xong thì lui xuống.

Trong điện chỉ còn lại ba người.

Cổ thái tử chỉ uống trà, không nói gì.

Đại Võ Tông lên tiếng trước: "Cổ thái tử, lần này bọn ta đến đây là mong nhận được sự ủng hộ của Cổ tộc!"

Cổ thái tử đặt chén trà xuống rồi hỏi: "Ý của Võ Tông là mong Cổ tộc ta có thể ủng hộ Lục huynh sao?"

Đại Võ Tông gật đầu.

Cổ thái tử im lặng.

Đại Võ Tông bỗng nhìn Lục Thiên, Lục Thiên đứng dậy, đi sang bên cạnh, hai tay xòe ra, bỗng chốc xung quanh người gã xuất hiện màn ánh sáng đỏ nhàn nhạt.

Ầm!

Một luồng sức mạnh huyết mạch phóng ra xung quanh.

Cổ thái tử nheo mắt: "Huyết mạch phong ma sao?"

Đại Võ Tông gật đầu: "Đúng vậy!"

Cổ thái tử im lặng.

Đại Võ Tông nhìn Cổ thái tử: "Cổ thái tử, Cổ tộc có bằng lòng giúp không? Nếu không thì cũng không sao!"

Cổ thái tử cười hỏi: "Võ Tông muốn Cổ tộc ta làm gì?"

Đại Võ Tông mỉm cười: "Người thông tuệ như Cổ thái tử không thể không biết mục đích của ta được!"

Cổ thái tử bỗng nhìn Lục Thiên: "Lục huynh, trận chiến giữa huynh và Diệp Quân, huynh nắm mấy phần thắng?"

Lục Thiên: "Mười phần!"

Mười phần!

Cổ thái tử im lặng, ngươi bốc phét cỡ này, ta cũng chẳng biết tiếp lời thế nào!

Đại Võ Tông cười nói: "Cổ thái tử thấy thế nào? Cứ nói thẳng, không sao đâu!"

Cổ thái tử bình tĩnh nói: "Chuyện này liên quan trọng đại, ta phải xin ý kiến của tiên tổ!"

Đại Võ Tông khẽ gật đầu: "Được!"

Nói rồi, ông ta đứng dậy ôm quyền: "Vậy hai người bọn ta cáo từ trước!"

Cổ thái tử gật đầu: "Đi cẩn thận".

Đại Võ Tông và Lục Thiên quay người rời đi.

Sau khi hai người đi, Cổ thái tử ngồi trên ghế, lắc đầu cười.

Lúc này, một cô gái bước tới trước mặt Cổ thái tử, cô gái nhìn ra ngoài điện rồi hỏi: "Ca, Lục Thiên kia là hậu nhân của Kiếm Chủ Nhân Gian sao?"

Cổ thái tử lắc đầu: "Không phải!"

Cô gái nhíu mày: "Gã có huyết mạch phong ma mà!"

Cổ thái tử cười nói: "Gã làm thế này là giấu đầu lòi đuôi. Nếu gã là hậu nhân của Kiếm Chủ Nhân Gian thì hoàn toàn không cần phải tới đây yêu cầu Cổ tộc chúng ta giúp đỡ. Vì không phải nên mới tới đây chứng minh!"

Cô gái mỉm cười: "Gã có đạo ấn và cả huyết mạch phong ma nữa!"

Cổ thái tử lắc đầu: "Điều này không chứng minh được gì cả, Dương tộc có huyết mạch phong ma đấy! Họ là hậu nhân của Kiếm Chủ Nhân Gian sao?"

Cô gái im lặng.

Cổ thái tử khẽ nói: "Hơn nữa, Đại Võ Tông và Lục huynh này muốn đi con đường không chính đáng!"

Cô gái nhíu mày: "Là ý gì ạ?"

Cổ thái tử cười nói: "Ta thấy ý của bọn họ là không nắm chắc được phần thắng, nếu đã nắm chắc phần thắng thì bọn họ không cần phải tới tìm kiếm sự giúp đỡ từ Cổ tộc chúng ta!"

Nói rồi, y nhìn ra ngoài điện, khẽ nói: "Nếu ta đoán không nhầm thì hôm quyết chiến, Lục huynh này thắng thì tốt, nhỡ thất bại thì bọn họ rất có thể sẽ trực tiếp cưỡng ép trấn áp Diệp Quân!"

Cô gái nhíu mày: "Bọn họ dám sao?"
Chương 333: Đại cục đã định

Cổ thái tử bình tĩnh nói: "Có gì mà không dám? Bây giờ sau lưng bọn họ có vô số thế gia và tông môn, đặc biệt là Tiên Bảo Các, Ngân Hà Tông và Vị Lai Tông, mấy thế lực này không xem thường được đâu!"

Cô gái cười nói: "Chúng ta là một trong những thế gia lớn nhất!"

Cổ thái tử bỗng híp mắt lại.

Thấy thần sắc của Cổ thái tử, cô gái hỏi: "Sao vậy ạ?"

Như nghĩ ra điều gì, Cổ thái tử bỗng đứng dậy: "Không đúng!"

Cô gái nhíu mày: "Sao cơ ạ?"

Cổ thái tử bỗng siết chặt hai tay lại: "Nội các lại không có bất kỳ động tĩnh nào!"

Cô gái sững sốt: "Ca, ý huynh là..."

Cổ thái tử trầm giọng nói: "Người mang thiên mệnh ngang nhiên kéo bè kết phái, nhưng nội các lại không có bất cứ hành động nào, muội nghĩ chuyện này có bình thường không?"

Cô gái lắc đầu: "Không!"

Cổ thái tử: "Có hai khả năng. Một là Lục Thiên kia thật sự là người mang thiên mệnh, thế nên nội các cho phép gã thành lập những thành viên nòng cốt trong thế lực của mình. Hai là gã không phải là người mang thiên mệnh thật, nội các muốn mượn cơ hội này để trấn áp phe thế gia và phe tông môn!"

Nghe thế, sắc mặt cô gái bỗng nghiêm trọng hẳn!

Cổ thái tử trầm giọng nói: "Lý viện phó giam Diệp chủ tịch không phải là để trừng phạt cô ấy mà là đang bảo vệ cô ấy và khiến phe thế gia với phe tông môn buông lỏng cảnh giác".

Cô gái: "Ca, muội phải nhắc nhở huynh, chúng ta cũng là thế gia!"

Cổ thái tử nheo mắt: "Nếu Cổ tộc chúng ta và Nguyệt tộc đứng nhầm đội, muội thấy thế nào?"

Cô gái lắc đầu: "Nếu hai tộc chúng ta đứng về phía Lục Thiên thì nội các có thể làm gì được? Dù Lục Thiên không phải là hậu nhân của Kiếm Chủ, hai tộc chúng ta cũng có khả năng nâng gã lên!"

Nguyệt tộc và Cổ tộc hợp tác với nhau, họ thật sự không sợ nội các!

Dù có là Quan Huyên Vệ và đạo binh, Cổ tộc và Nguyệt tộc cũng có thể khống chế!

Phải biết rằng quân đội mà hai tộc họ đang nắm giữ lên đến hàng nghìn vạn, hai tộc bọn họ cũng không hề thua thư viện về mặt cường giả siêu cấp!

Cổ thái tử bỗng nói: "Theo lẽ thường thì những lời muội nói đều không sai".

Cô gái: "Nếu không theo lẽ thường thì sao?"

Cổ thái tử nhìn cô gái: "Nếu, nếu Diệp Quân mới là hậu nhân thật sự của Kiếm Chủ Nhân Gian thì sao?"

Cô gái đứng bật dậy, khó tin hỏi: "Sao có thể?"

Cổ thái tử bình tĩnh nói: "Sao lại không thể? Nếu Diệp Quân mới là hậu nhân của Kiếm Chủ Nhân Gian thì việc chúng ta đứng về phía Lục Thiên sẽ khiến Cổ tộc vạn kiếp không ngóc đầu lên được! Một lời cáo buộc tạo phản của nội các đã đủ để đẩy Cổ tộc ta xuống vực thẳm. Đến lúc đó, chúng ta chỉ có hai lựa chọn, một là tạo phản thật, hai là để mặc cho nội các xử lý! Mà nếu tạo phản thật..."

Cô gái hỏi: "Nếu tạo phản thật thì sao?"

Cổ thái tử khẽ nói: "Thế thì bị diệt tộc! Kiếm Chủ Nhân Gian chỉ mới mất tích chứ không phải đã chết! Dù ông ấy thật sự đã ngã xuống rồi thì Thanh Khưu Nữ Đế vẫn còn đó. Cho dù bà ấy vẫn tiếp tục ngủ say, thì chỉ cần chọn bừa vài người trong những đại lão năm xưa từng theo đuổi Kiếm Chủ Nhân Gian, Cổ tộc ta sao có thể chống đỡ nổi?"

Nói rồi y lắc đầu: "Tiên tổ đã để lại tổ huấn, Cổ tộc ta phải đời đời kiếp kiếp đi theo hậu nhân của Kiếm Chủ Nhân Gian. Nhân vật tuyệt thế như tiên tổ, tại sao lại nói lời này? Ta không tin chỉ đơn thuần là sự trung thành, ta nghĩ phần nhiều là vì bà ấy đã biết chỉ khi làm như vậy thì Cổ tộc ta mới có đường sống!"

Cô gái im lặng rất lâu mới lên tiếng: "Bây giờ chúng ta vẫn chưa xác định được thân phận của Diệp Quân!"

Cổ thái tử: "Ta có thể xác định được rồi!"

Cô gái kinh ngạc: "Huynh có thể xác định được sao?"

Cổ thái tử gật đầu: "Ta có chứng cứ!"

Cô gái ngờ vực: "Chứng cứ gì ạ?"

Cổ thái tử xòe bàn tay ra, một bức tranh chậm rãi bay tới trước mặt cô gái: "Đây là tranh vẽ Diệp Quân!"

Cô gái nhìn một cái, mắt sáng lên: "Đẹp trai thật!"

Cổ thái tử trừng mắt: "Muội chỉ nhìn được thế thôi à?"

Cô gái cười gượng, sau đó quan sát lại bức tranh vẽ Diệp Quân, sau đó nói: "Thân hình cũng đẹp nữa!"

Cổ thái tử đen mặt: "Muội không thấy hắn rất giống với Kiếm Chủ Nhân Gian à?"

Cô gái sửng sốt, nhìn lại một lần nữa, chẳng mấy chốc, ánh mắt của cô ấy đã nghiêm trọng hẳn.

Cổ thái tử khẽ nói: "Chắc hắn là con trai của Kiếm Chủ Nhân Gian!"

Cô gái nhìn Cổ thái tử: "Ca, thế chúng ta phải làm sao?"

Sau một thoáng trầm mặc, Cổ thái tử nói: "Lập tức thông báo cho tiên tổ, nếu Diệp Quân này thật sự là hậu nhân của Kiếm Chủ Nhân Gian thì tiên tổ buộc phải xuất hiện!"

Nói rồi, y dừng lại một lát mới nói tiếp: "Chút nữa ta sẽ thông báo cho Đại Võ Tông, nói Cổ tộc chúng ta bằng lòng ủng hộ bọn họ!"

Cô gái khó hiểu: "Vì sao ạ?"

Cổ thái tử bình thản nói: "Ngoài mặt chúng ta ủng hộ Lục Thiên, như vậy thì những thế gia và tông môn chưa chọn đội còn lại sẽ nhìn thấy được thái độ của chúng ta, chắc chắn sẽ lập tức tỏ rõ thái độ ngay. Mặt khác, chúng ta âm thầm giúp đỡ Diệp Quân, đến lúc đó, chúng ta sẽ xoay chuyển ba trăm sáu mươi độ, trực tiếp ủng hộ Diệp Quân!"

Cô gái im lặng một lúc rồi hỏi: "Nếu trong trận chiến, Diệp Quân và người mang thiên mệnh công bằng quyết chiến, người mang thiên mệnh đánh bại Diệp Quân thì thế nào?"

Cổ thái tử nói: "Nếu Diệp Quân là hậu nhân của Kiếm Chủ Nhân Gian mà lại bị đánh bại thì có nghĩa là thời đại của Kiếm Chủ Nhân Gian đã thật sự kết thúc rồi. Đến lúc đó... ai mạnh người đó thắng! Ừm... ta cảm thấy cũng có thể thử xem!"

Cô gái trầm mặc.

Cổ thái tử lại nói: "Nếu Lục Thiên mạnh hơn ta, ta có thể phò tá cho gã như tiên tổ phò tá Kiếm Chủ Nhân Gian vậy, hết cách rồi, người ta ưu tú hơn ta, bối cảnh mạnh hơn ta, ta phò tá gã là cam tâm tình nguyện. Nhưng nếu gã chỉ là một tên bù nhìn thì ta không có hứng thú phò tá!"

Cô gái gật đầu: "Đúng là vậy!"

Cổ thái tử: "Bây giờ ta sẽ liên lạc với tiên tổ!"

Cô gái bỗng nói: "Trước đây Cổ Hạo từng vì số mệnh đại đạo mà tới Thanh Châu để giết Diệp Quân..."

Cổ thái tử nhíu mày: "Muội không nhắc thì ta cũng quên mất chuyện này! Không phải ta đã ra lệnh không được tham gia chuyện này rồi sao?"

Cô gái bất lực: "Y tự ý lén lút đi!"

Cổ thái tử bỗng hỏi: "Câu trước muội nói gì?"

Cô gái hơi ngẩn người rồi nhắc lại: "Trước đây Cổ Hạo từng..."

Cổ thái tử nhíu mày: "Cổ Hạo là ai? Sao ta không biết nhỉ?"

Cô gái: "..."

...

Trên đỉnh núi Võ Viện.

Đại Võ Tông bỗng nhận được một phong thư. Một lúc sau, ông ta bỗng mỉm cười rồi bước về phía Lục Thiên đang tu luyện gần đó: "Cổ tộc đã đồng ý giúp đỡ, đại cục đã được định sẵn rồi!"

Lục Thiên khẽ nhếch khóe miệng, rồi dần dần cười rạng rỡ, cuối cùng gã không kìm được sự vui sướng trong lòng mà bật cười thành tiếng.

Đại cục đã được định!

Thời đại của Lục Thiên gã sắp được mở ra rồi!

...
Chương 334: Vô địch đương thời!

Trên đỉnh núi Võ Viện, Lục Thiên đứng đó, hai tay chắp sau lưng, ánh mắt nhìn thư viện Quan Huyên phía xa, khóe miệng treo một nụ cười nhàn nhạt.

Hai đại gia tộc có quyền thế nhất trong vũ trụ Quan Huyên hiện nay đều đã ủng hộ gã, có thể nói, vị trí của gã đã ổn định rồi.

Dù có là nội các cũng không cản được gã!

Thư viện đã ba nghìn vạn năm không thay chủ mới, mà nay, tân vương đã xuất hiện!

Đại Võ Tông bước tới bên cạnh Lục Thiên, khẽ nói: "Thời đại của ngươi, sắp bắt đầu rồi!"

Lục Thiên gật đầu, gã không hề khiêm tốn.

Là người mang thiên mệnh, đời này của gã đã được định là vô địch!

Đại Võ Tông lại nói: “Tuy đã có Cổ tộc và Nguyệt tộc ủng hộ nhưng vẫn còn một nơi, chúng ta buộc phải có được sự ủng hộ của bọn họ!”

Lục Thiên nhìn Đại Võ Tông, Đại Võ Tông khẽ nói: "Yêu vực!"

Yêu vực!

Lục Thiên nhíu mày.

Yêu vực rất mờ nhạt trong thư viện Quan Huyên, không phải họ không mạnh, ngược lại yêu vực này cực kỳ cực kỳ mạnh.

Mờ nhạt là vì yêu vực là khu tự trị, yêu tộc quanh năm ở trong yêu vực, rất hiếm qua lại với con người, đương nhiên yêu vực vẫn nằm trong phạm vi quản chế của thư viện.

Sở dĩ như vậy là vì nếu yêu tộc thường xuyên ở chung với nhân tộc thì sẽ dễ xảy ra mâu thuẫn.

Thế nên, yêu tộc và loài người thường tách riêng. Nhưng hai tộc cũng có giao lưu với nhau, mỗi mười năm đều có một lần tỉ võ để lớp trẻ giữa yêu tộc và nhân tộc cọ xát với nhau.

Đại Võ Tông nói: "Trong yêu vực có mấy chục vạn chủng tộc yêu, chúng ta không thể có được sự ủng hộ của toàn bộ yêu tộc, nhưng chỉ cần được vài yêu tộc trong số đó ủng hộ là đủ!"

Nói rồi, ông ta khẽ cười: "Ai ủng hộ chúng ta thì sau này chúng ta sẽ nâng đỡ người đó lên làm vương của yêu thú, ta tin bọn họ sẽ không thể từ chối điều kiện này của chúng ta!"

Lục Thiên khẽ nói: "Tộc Thiên Long..."

Đại Võ Tông cười nói: "Đừng để bụng chuyện này! Đợi đến lúc ngươi trở thành người nắm quyền, ngươi có thể nhìn sắc mặt của tộc Thiên Long thử xem, ta nghĩ chắc là đặc sắc lắm!"

Nghe vậy, khóe miệng Lục Thiên nhếch lên: "Chắc chắn sẽ rất đặc sắc!"

Đại Võ Tông gật đầu: "Đi thôi! Tới yêu vực!"

Như nghĩ tới điều gì, Lục Thiên hỏi: "Sư phụ, nước Nguyệt và nước Cổ ủng hộ chúng ta, chắc không có cái bẫy nào trong đây đâu nhỉ?"

Đại Võ Tông khẽ cười: "Bọn họ không có lý do để làm vậy cả, trừ phi hậu nhân của Kiếm Chủ Nhân Gian xuất hiện, nhưng có khả năng đó không?"

Lục Thiên gật đầu rồi hai người biến mất.

...

Trong mộ kiếm ở Kiếm Tông.

Diệp Quân đã ngồi ở đây ba ngày, cũng đã lĩnh ngộ ba ngày.

Thời gian này, mỗi ngày hắn đều giao lưu học tập với những kiếm ý kia.

Dùng đạo của người khác để hoàn thành đạo của chính mình!

Dù tu kiếm hay là tu đạo đều không thể nhắm mắt làm liều, chỉ khi tiếp thu trí tuệ quần chúng, học tập ưu điểm của người khác, mở rộng tầm nhìn của mình thì mới có thể đi xa hơn được.

Bên ngoài mộ kiếm, Trần Quan Tử im lặng nhìn chằm chằm Diệp Quân.

Bên cạnh y là Tào Bạch.

Tào Bạch trầm giọng nói: "Đại sư huynh, ta cứ cảm thấy xung quanh có người đang giám sát Kiếm Tông chúng ta, ta đã tra một lượt nhưng không tìm thấy ai. Đó là ảo giác của ta hay là thực lực của người giám sát chúng ta quá cao cường?"

Trần Quan Tử ngẩng đầu nhìn trời, không trả lời.

Thấy ánh mắt của Trần Quan Tử, sắc mặt Tào Bạch tối hẳn xuống: "Đại sư huynh, thật sự có người đang giám sát Kiếm Tông ta à?"

Trần Quan Tử gật đầu.

"Hỗn xược!"

Sắc mặt Tào Bạch bỗng trở nên lạnh lẽo: "Bọn họ muốn làm gì? Muốn cưỡng ép giết chết Diệp Quân sư đệ sao?"

Trần Quan Tử im lặng.

Y có thể cảm nhận được có người trong bóng tối, hơn nữa người đó còn rất mạnh, mạnh siêu thường ấy, mà không chỉ có một người đâu!

Tào Bạch trầm giọng nói: "Đại sư huynh, chúng ta buộc phải thông báo với các trưởng lão và các sư thúc ở thế giới Hư Chân!"

Trần Quan Tử khẽ gật đầu: "Ta đã thông báo rồi!"

Tào Bạch gật đầu rồi nhìn bầu trời với vẻ lo lắng. Trần Quan Tử nói: "Đừng lo! Có ta trấn thủ ở đây!"

Tào Bạch gật đầu.

Đúng lúc này, Diệp Quân đang ngồi xếp bằng ở đằng xa bỗng mở mắt.

Vù!

Một tiếng kiếm kêu bỗng phóng lên từ sâu trong mộ kiếm, đất trời rung chuyển!

Xung quanh Diệp Quân, vô số kiếm ý trở về với kiếm của mình như nước triều rút.

Mộ kiếm đã yên bình trở lại!

Thấy cảnh này, Tào Bạch bỗng sững người: "Chuyện này?"

Trần Quan Tử nhìn Diệp Quân ở phía xa, không nói gì.

Lúc này, Diệp Quân chậm rãi đứng lên, hắn trông có vẻ trở nên tang thương hơn rất nhiều.

Tiểu Tháp bỗng nói: "Cảm giác thế nào?"

Diệp Quân cười mà không đáp lời.

Tiểu Tháp nói: "Bớt ra vẻ đi, nói nhanh!"

Diệp Quân cười nói: "Cũng tạm!"

Tiểu Tháp ngờ vực: "Cũng tạm là thế nào?"

Diệp Quân suy nghĩ rồi trả lời: "Thì là cảm giác rất tốt, ta đã làm quen được với kiếm đạo của các tiền bối, đều rất ưu tú!"

Tiểu Tháp hỏi: "Sau đó thì sao?"

Diệp Quân nói: "Nhưng ta vẫn cảm thấy kiếm đạo của mình tốt hơn!"

Tiểu Tháp im lặng.

Diệp Quân: "Cảm ngộ được rất nhiều, cũng khiến ta hiểu ra rất nhiều thứ, bội thu!"

Giọng nói bí ẩn bỗng nói: "Tiểu Tháp, bảo hắn tuyệt đối đừng để người khác làm ảnh hưởng tới mình, để mình..."

Lúc này, Diệp Quân lại nói: "Nhưng ta thấy ta có thể học tập đạo của người khác, thậm chí có thể trở thành Võ Thần, nhưng ta buộc phải giữ được bản tâm của mình, giữ được đạo của mình, đây mới là trọng tâm của ta. Thế nên, sau khi cảm nhận được kiếm đạo của các vị tiền bối, ta càng kiên định hơn với kiếm đạo của mình!"

Nói rồi, hắn dừng lại một lát mới nói tiếp: "Đời này nếu không vô địch, cuối cùng cũng là người chết đạo tan! Nếu cuối cùng ta và người khác phải có một người chết thì vẫn nên để người khác chết đi tốt hơn!"

Tiểu Tháp: "..."

"Ha ha!"

Giọng nói bí ẩn bỗng bật cười: "Hay, quá hay! Tâm tính của thằng nhóc này, vô địch đương thời!"
Chương 335: Con không nhìn nhầm người!

Tiểu Tháp hỏi: "Hắn đã đạt đến Đại Kiếm Đế chưa?"

Giọng nói bí ẩn: "Đồ ngốc!"

Tiểu Tháp: "..."

Giọng nói bí ẩn: "Có biết điều gì đáng sợ nhất không?"

Tiểu Tháp: "Ngươi nói vào trọng điểm cho ta, đừng có vòng vo, nói cao thâm quá não ta không tiếp thu nổi, ngươi không biết đầu óc ta đơn giản à?"

Giọng nói bí ẩn trầm mặc một lúc rồi nói: "Đáng sợ nhất là sau khi một người đã trải qua phồn hoa mà vẫn giữ được bản tâm, không bị phồn hoa trước mặt làm mờ mắt!"

Sau một thoáng im lặng, Tiểu Tháp nói: "Nói một cách đơn giản là một người thành thật đã tới dạo chơi một lượt ở những nơi 'không đứng đắn’ kia nhưng vẫn giữ được bản tâm của mình, không làm bừa, đúng vậy không?"

Giọng nói bí ẩn suy nghĩ rồi hỏi: "Không phải ngươi nói trước đây ngươi từng đi học à?"

Tiểu Tháp: "Trả chữ cho thầy rồi!"

Giọng nói bí ẩn: "..."

Tiểu Tháp lại hỏi: "Hắn đạt đến Đại Kiếm Đế chưa?"

Giọng nói bí ẩn: "Nếu ta đoán không nhầm thì chắc hắn còn thiếu một bước nữa!"

Tiểu Tháp nhíu mày: "Một bước?"

Giọng nói bí ẩn: "Đúng vậy! Ta thấy hắn có thể vượt qua được bước này, nhưng hắn không bước qua!"

Tiểu Tháp khó hiểu: "Vì sao?"

Giọng nói bí ẩn suy nghĩ rồi nói: "Thằng nhóc này lắm mưu nhiều kế, ai biết hắn nghĩ gì cơ chứ".

"Đúng, đúng!"

Tiểu Tháp vội nói: "Thằng nhóc này lắm mưu nhiều kế, xấu xa lắm!"

Giọng nói bí ẩn: "..."

Diệp Quân bước tới trước mặt Trần Quan Tử và Tào Bạch, cười chào: "Đại sư huynh!"

Trần Quan Tử khẽ gật đầu, không nói gì mà lại quay người rời đi.

Diệp Quân hơi sững sờ, Tào Bạch đứng bên cười giải thích: "Tính cách của Đại sư huynh là vậy đấy, không thích nói chuyện cho lắm. Ta nói đệ nghe nhé, sau khi đệ vào Kiếm Tông, Đại sư huynh nói chuyện với đệ nhiều nhất đấy!"

Diệp Quân cười nói: "Con người của Đại sư huynh rất tốt!"

Tào Bạch gật đầu: "Cực kỳ tốt! Sau khi bọn ta vào Kiếm Tông, đều là huynh ấy dạy dỗ bọn ta, trong lòng bọn ta, huynh ấy là người bọn ta kính trọng nhất!"

Nói rồi, dường như y nhớ ra gì đó, bỗng nói: "Diệp sư đệ, Diệp chủ tịch phái người tới tìm đệ, còn đang đợi đệ ngoài đó!"

Diệp Quân hơi ngẩn người, sau đó hỏi: "Diệp chủ tịch? Diệp Quan Chỉ sao?"

Tào Bạch gật đầu: "Đúng vậy!"

Diệp Quân vội hỏi: "Đang ở đâu?"

Tào Bạch: "Đang ở Khách Điện!"

Diệp Quân cười nói: "Sư huynh, phiền huynh dẫn đường!"

Sư huynh!

Tào Bạch cười ha ha: "Đi thôi!"

Nói rồi hai huynh đệ ngự kiếm bay đi, biến mất trên bầu trời.

Tại Khách Điện.

Diệp Quân nhìn thấy một bà lão, bà lão nhìn thấy Diệp Quân thì vội đứng dậy: "Diệp công tử, ta là nhũ mẫu của Quan Chỉ, lần này tới tìm cậu là ý của Quan Chỉ, con bé muốn mời cậu tới gặp mặt!"

Diệp Quân gật đầu: "Được!"

Hắn cũng đang muốn tới gặp Diệp Quan Chỉ!

Tào Bạch đứng bên lại bỗng nói: "Không được!"

Diệp Quân và Lý bà bà nhìn Tào Bạch, Tào Bạch trầm giọng nói: "Bây giờ không tiện!"

Lý bà bà nhíu mày: "Sao vậy?"

Diệp Quân cũng không hiểu.

Tào Bạch nói: "Bây giờ là thời điểm nhạy cảm, nếu Diệp sư đệ rời khỏi Kiếm Tông, bọn ta..."

Diệp Quân bỗng hỏi: "Có người đang giám sát ta sao?"

Tào Bạch nhìn Diệp Quân rồi gật đầu: "Đúng vậy!"

Diệp Quân nhíu mày.

Sắc mặt của Lý bà bà u ám: "Bọn họ muốn làm gì?"

Tào Bạch lắc đầu: "Dù thế nào, bây giờ Diệp sư đệ ở lại Kiếm Tông mới là an toàn nhất!"

Diệp Quân suy nghĩ rồi cười nói: "Tào sư huynh, không sao đâu! Vì bọn họ không thể và cũng không cần phải ra tay với ta vào thời điểm này, trừ phi người mang thiên mệnh không có chút lòng tin nào chiến thắng được ta!"

Tào Bạch suy nghĩ, thấy cũng có lý nên gật đầu: "Thế ta đi với đệ tới Nam Uyển!"

Diệp Quân cười nói: "Không cần đâu, huynh yên tâm, dù có nguy hiểm gì thì ta cũng sẽ tự bảo vệ được mình!"

Sau một hồi im lặng, Tào Bạch gật đầu: "Vậy đệ cẩn thận đấy!"

Diệp Quân gật đầu, sau đó nhìn Lý bà bà: "Tiền bối, chúng ta đi thôi!"

Lý bà bà gật đầu, hai người cùng rời đi!

Sau khi rời khỏi Kiếm Tông, hai người đi về hướng Nam Uyển.

Trên đường đi.

Trong tháp, Tiểu Tháp bỗng nói: "Những khí tức trong bóng tối kia mạnh quá, lạ ghê!"

Giọng nói bí ẩn: "Không có ý thù địch, cũng không giống như đang giám sát, lại giống như đang bảo vệ!"

Tiểu Tháp trầm giọng nói: "Lẽ nào thân phận của thằng nhóc này bị lộ rồi? Không phải chứ! Ta giấu kỹ lắm mà!"

Giọng nói bí ẩn: "Ngươi có chắc là ngươi giấu kỹ lắm không?"

Tiểu Tháp nói: "Ta cảm thấy là rất kỹ, ngươi thấy không kỹ à?"

Giọng nói bí ẩn cạn lời.

Lý bà bà đi bên cạnh quan sát Diệp Quân, trong lòng thầm tán thưởng, phải công nhận chàng trai này không những có thiên phú yêu nghiệt mà trông cũng tuấn tú lịch sự, phong độ ngời ngời.

Diệp Quân bỗng hỏi: "Tiền bối, Quan Chỉ cô nương sống ở Nam Uyển có ổn không ạ?"

Lý bà bà hơi cúi đầu: "Bị giam lỏng, sao mà ổn được!"

Diệp Quân bỗng dừng chân, Lý bà bà nhìn hắn, hắn hỏi: "Lý bà bà, nội các ở đâu ạ?"

Lý bà bà sững sờ: "Cậu muốn làm gì?"

Diệp Quân đáp: "Cáo ngự trạng!"

Cáo ngự trạng!

Lý bà bà nhìn Diệp Quân, không nói gì.

Diệp Quân khẽ nói: "Nếu thư viện không một ai lên tiếng bất bình thay cho Quan Chỉ cô nương, thì để ta!"

Lý bà bà nhìn Diệp Quân với vẻ mặt phức tạp, lòng thầm nói: "Nha đầu, con không nhìn nhầm người!"

...

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK