Mục lục
Hậu Duệ Kiếm Thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1776: Hoang đường

Người đàn ông trung niên nói: “Không giấu gì, ta muốn mời Diệp công tử đánh Trọng Thiên thứ tư”.

Diệp Quân nhíu mày: “Đánh Trọng Thiên thứ tư ư?”

Người đàn ông trung niên gật đầu.

Diệp Quân không nói gì.

Người đàn ông trung niên nói: “Trọng Thiên thứ tư đã gây khó cho ít nhất chín mươi phần trăm người dân ở đây, mà Diệp công tử hẳn cũng biết trong mỗi Trọng Thiên đều là một thời đại kỷ nguyên, ngoài những cường giả cực kỳ mạnh, thật ra còn có rất nhiều di vật bí cảnh, trong Trọng Thiên thứ tư này chắc chắn có mỏ tinh thể Vĩnh Hằng trong truyền thuyết”.

Mỏ tinh thể Vĩnh Hằng!

Diệp Quân có hứng thú: “Làm sao mà biết?”

Người đàn ông trung niên lấy một viên tinh thể Vĩnh Hằng ra, cười nói: “Nơi xuất hiện tinh thể Vĩnh Hằng sớm nhất là Đăng Thiên Vực, nói chính xác hơn là Trọng Thiên thứ tư của Đăng Thiên Vực. Sở dĩ Trọng Thiên thứ tư khó đánh đến thế là vì thời đại bên trong có thể là nền văn minh cấp năm… Tất nhiên ta cũng không dám chắc, tất cả chỉ là suy đoán”.

Diệp Quân trầm giọng nói: “Có người từng đi vào Trọng Thiên thứ tư chưa?”

Người đàn ông trung niên gật đầu: “Dĩ nhiên là có nhưng không nhiều, hơn nữa người đi vào chắc chắn sẽ không ra ngoài nói với người ở bên ngoài ở trong đó có gì, dù sao mọi người đều không quen”.

Diệp Quân bỗng nói: “Tại sao lại tìm ta?”

Người đàn ông trung niên trầm giọng nói: “Thật ra sau khi Ác Đạo Minh phát lệnh truy nã Ác Đạo, ta đã nhờ người điều tra về Diệp công tử, được biết trên tay Diệp công tử có một thanh kiếm thần rất lợi, thanh kiếm thần này khắc được vài phong ấn và cấm chế, đúng không?”

Diệp Quân nhìn người đàn ông trung niên, không nói gì.

Nhưng thầm trở nên cảnh giác.

Trước đây số nhiều mình dùng kiếm Thanh Huyên khá nhiều nên bị vài người có tâm để ý đến.

Người đàn ông trung niên mỉm cười nói: “Diệp công tử yên tâm, ta không có ý đối địch với ngươi, cũng không dám có địch ý, dù sao ngay cả Ác Đạo Minh cũng không dám công khai đến tìm ngươi, thì ta làm sao dám nhằm vào ngươi? Lần này ta tới tìm ngươi đúng thật chỉ là vì hợp tác, không có gì hơn”.

Diệp Quân lại lắc đầu: “Với thực lực hiện giờ của ta thì không thể đánh Trọng Thiên thứ tư, tạm biệt”.

Nói rồi hắn đứng lên rời đi.

Đánh Trọng Thiên thứ tư?

Hắn cũng không ngốc.

Mặc dù sức chiến đấu của hắn hơn hẳn cường giả bình thường nhưng hắn sẽ không tự đại cho rằng mình vô địch.

Ngay cả người phụ nữ Cơ Tiểu Kiếm đó cũng chỉ có thể đánh Trọng Thiên thứ ba, còn Bát điện chủ đó đi lên cũng bị đánh xuống, mà thực lực của hai người này chắc chắn mạnh hơn hắn.

Bây giờ mình đi đánh Trọng Thiên thứ tư?

Đó mới là điên rồ, tự mình tìm con đường chết.

Vẫn đi từng bước, phát triển từng bậc mới tốt.

Thấy Diệp Quân không do dự đứng lên rời đi, ánh mắt người đàn ông trung niên lóe lên vẻ ngạc nhiên.

Lúc này trong quán trọ, một người phụ nữ vóc dáng đẫy đà bỗng bước ra, cô ta cười nói: “Cổ Khúc, thôi vậy”.

Người đàn ông trung niên tên Cổ Khúc cười nói: “Thiếu niên này rất điềm tĩnh khiến ta hơi ngạc nhiên”.

Người phụ nữ mập mạp nhìn Diệp Quân tận cuối phố Đạo, sau đó nói: “Quả thật thiếu niên này không tầm thường”.

Cổ Khúc cười nói: “Không tầm thường thế nào?”

Người phụ nữ mập mạp cười nói: "Thứ nhất, hắn không để mắt tới tộc Vu Mã – một trong chín tộc Chiêu Võ. Thứ hai, hắn không thèm để tâm đến Ác Đạo Minh, thế lực đằng sau người này không đơn giản”.

Cổ Khúc lắc đầu nói: “Cô đánh giá thấp rồi”.

Người phụ nữ mập mạp nhìn Cổ Khúc, Cổ Khúc nói: “Cô không chỉ đánh giá thấp thế lực đằng sau hắn, mà còn đánh giá thấp thực lực của hắn. Cô không tin thì một mình đi khiêu khích hắn xem, cô và ta đều không chắc chắn có thể giết được hắn”.

Người phụ nữ mập mạp cười nói: “Ông nói thế thì ta không tin rồi. Mặc dù hắn yêu nghiệt nhưng dù sao cảnh giới cũng quá thấp”.

Cổ Khúc mỉm cười, không giải thích gì thêm, ông ta quay đầu nhìn tận cuối phố Đạo ở ngoài cửa sổ: “Cô nói xem tộc Vu Mã sẽ bỏ qua không?”

Người phụ nữ mập mạp lắc đầu: “Không đâu, thiếu niên đó quá tuyệt tình, sẽ không để cho tộc Vu Mã có đường lui, hôm nay nếu tộc Vu Mã chịu thua thì chắc sẽ thành trò cười. Nếu là thế lực bình thường, có lẽ sẽ không quan tâm đến thể diện, nhưng tộc Vu Mã là một trong chín tộc Chiêu Võ, mặc dù thực lực không còn được như trước nhưng sự kiêu ngạo từ trong xương cốt vẫn còn, thế nên chắc chắn họ sẽ không bỏ qua”.

Cổ Khúc khẽ nói: “Trước kia từng huy hoàng, bây giờ suy tàn, nếu không thể thay đổi thái độ này thì là tai họa cực lớn”.

Người phụ nữ mập mạp ngạc nhiên nói: “Ông xem trọng thiếu niên này à?”

Cổ Khúc nhìn chằm chằm cuối đường: “Lửa Thiên Hành đó một là giả, là thiếu niên đó tìm đến để hù dọa người khác, hai là đã bị ai đó trấn áp. Nếu là trường hợp sau… thì lai lịch của thiếu niên đó khá mạnh đấy”.

Bị trấn áp!

Người phụ nữ mập mạp nhìn về phía cuối đường, trầm giọng nói: “Chúng ta đều đã từng trải qua sự đáng sợ của lửa Thiên Hành, uy lực đó khủng khiếp đến mức nào? Nếu có người có thể trấn áp được nó, có đánh chết ta cũng không tin, vì nó quá mức đáng sợ”.

Cổ Khúc gật đầu: “Tộc Vu Mã chắc chắn cũng sẽ không tin”.

Trấn áp lửa Thiên Hành?

Vừa nghe đã thấy hoang đường.

Cực kỳ hoang đường!

Một ngọn lửa Thiên Hành có thể dễ dàng hủy diệt một nền văn minh vũ trụ đỉnh cấp cấp bốn, đừng nói là cấp bốn, ngay cả một số nền văn minh vũ trụ cấp năm cũng không chịu nổi.

Bị ai đó trấn áp?

Sao có thể?

Cổ Khúc bỗng nói: “Thiên Võ Tân, nghe đồn cha của thiếu niên này là cường giả trên cảnh giới Khai Đạo, cô tin không?”

Người phụ nữ mập mạp tên là Thiên Võ Tân không thể nhịn được cười: “Sao có thể chứ? Hiện nay vũ trụ này chưa từng có một cường giả nào trên cảnh giới Khai Đạo cả, đừng nói là cha hắn, ngay cả ông nội hắn cũng không thể… ta nghĩ tộc Vu Mã nói đúng, chắc chắn tin đồn này là do thiếu niên này cố ý tung ra, mục đích là để khiến mọi người hoang mang, khiến mọi người kiêng kỵ hắn…”

Nói đến đây, cô ta lắc đầu khẽ cười: “Kiếm tu thiếu niên này có khả năng khoác lác đây”.


Chương 1777: Chỉ một kiếm?

Trong bóng tối.

Thấy bóng Diệp Quân biến mất ở cuối đường, Tức Mặc Khô mới nói: “Tiểu Lan, tên này hành xử không có chút cảm tình, e rằng sẽ gặp càng nhiều tai họa”.

Tức Mặc Lan lắc đầu: “Ca ca sai rồi”.

Tức Mặc Khô nhìn sang, nghe cô ta giải thích: “Nếu hắn không giết Vu Mã Ách thì mới càng gặp nhiều phiếu toái. Cuộc đời này là vậy, càng tỏ ra mềm yếu thì càng bị kẻ khác chà đạp. Việc hắn dứt khoát giết Vu Mã Ách mới khiến những người âm thầm ẩn nấp kia phải kiêng dè”.

Tức Mặc Khô hạ giọng: “Nhưng làm vậy chẳng khác gì gây thù chuốc oán với tộc Vu Mã. Muội cũng biết họ và tộc Thiên Vũ sĩ diện nhất, bọn họ tuyệt đối sẽ không bỏ qua chuyện người tộc mình bị giết giữa ban ngày”.

Tức Mặc Lan chỉ hỏi: “Ca ca thấy tộc Vu Mã so với Ác Đạo Minh thế nào?"

Tức Mặc Khô thoáng chần chừ: “Tộc Vu Mã ở thời đỉnh cao có thể sánh với Ác Đạo Minh, nhưng bây giờ thì kém hơn”.

Tức Mặc Lan: “Diệp công tử kia còn không sợ cả Ác Đạo Minh thì tại sao lại phải sợ họ?"

Tức Mặc Khô không nói gì.

Tức Mặc Lan: “Nếu muội đoán không sai thì người của Ác Đạo Minh đã đi tìm họ rồi”.

Ác Đạo Thập Điện.

Sau khi từ biệt Diệp Quân, Bát Điện Chủ trở lại nơi này.

Và chờ đợi.

Chờ người của Ác Đạo Minh tìm đến, nhưng mãi mà không thấy động tĩnh gì.

Có gì đó bất thường!

Bát Điện Chủ chắp tay sau lưng, đi qua đi lại với vẻ lo âu.

Không phải ông ta muốn phản bội Ác Đạo Minh, nhưng ông ta biết ở lại đây thì chỉ có con đường chết.

Vì Ác Đạo Minh tuyệt đối sẽ không bỏ qua.

Mối thù giữa Ác Đạo Minh và Diệp Quân đã không thể hòa giải, đã vậy còn mất hai Điện chủ vào tay Diệp Quân, thử hỏi Ác Đạo Minh sao có thể buông tha? Đã vậy Ác Đạo Minh còn muốn cứu Ác Đạo ở Chân vũ trụ, trong khi Diệp Quân và Chân Thần lại cùng một phe.

Mâu thuẫn không không thể hóa giải.

Chính vì vậy mà Bát Điện Chủ mới lựa chọn trở mặt.

Bởi vì sức mạnh của nữ kiếm tiên kia.

Nhớ lại vẫn khiến ông ta run rẩy.

Chỉ cần nghĩ tới việc phải trở thành kẻ địch của bà ấy, ông ta đã không nhịn được mà run cầm cập trong tuyệt vọng.

Lại nghĩ đến đi theo Diệp Quân thì được cùng phe với bà ấy, lại thấy an toàn vô cùng.

Đôi khi chỉ cần tìm hướng đi khác là cuộc đời nở hoa ngay.

Đúng lúc này, thời không trước mặt ông ta chấn động.

Bát Điện Chủ vươn tay, nghe một giọng nói truyền ra.

Một hồi sau, ông ta lấy một miếng truyền âm phù ra, nói: “Tuân lệnh”.

Rồi hóa thành tia sáng đen biến mất.

Vu Mã giới.

Một người đàn ông tuổi trung niên ngồi trong đại điện, trước mặt là một ông lão đứng với tư thế khiêm nhường.

Người đàn ông này chính là Vu Mã Tiêu, tộc trưởng đương nhiệm của tộc Vu Mã.

Là một trong chín họ Chiêu Võ, bọn họ đã từng chịu thiệt thòi trong quá khứ nên bây giờ hành sự vô cùng cẩn thận, chỉ cho phép một số ít người hoạt động bên ngoài, vị trí chính xác thì không ai biết được.

Nguyên nhân là để đề phòng văn minh Thiên Hành.

Mấy năm gần đây, Vu Mã Tiêu đang không ngừng đưa tộc nhân đi rèn luyện bên ngoài.

Cốt để chấn hưng gia tộc, trở lại đỉnh cao.

Đó là mục tiêu chung của cả chín tộc.

Ông ta mở miệng hỏi: “Chỉ một kiếm?"

Ông lão gật đầu: “Vâng”.

Vu Mã Tiêu: “Vì sao không ngăn cản?"

Ông lão: “Thanh niên kia xuất kiếm quá nhanh, Tiểu Ách lại quá gần, ta không kịp làm gì”.

Ánh mắt Vu Mã Tiêu đanh lại: “Ta hỏi vì sao không ngăn nó chọc giận người kia?"

Ông lão chần chừ: “Ta đã khuyên can nhưng Tiểu Ách cho rằng đối phương chỉ đang giả vờ nên một mực muốn thăm dò”.

"Ngu xuẩn!"

Vu Mã Tiêu tức giận quát: “Người bị Ác Đạo Minh truy nã với giá năm trăm tinh thể Vĩnh Hằng sao có thể bình thường cho được??"

Ông lão cúi đầu im thin thít.

Vu Mã Tiêu lại lắc đầu: “Ngu xuẩn”.

Ông lão thấp giọng nói: “Thanh niên kia phách lối vô cùng, không hề nương tình với tộc Vu Mã...”

Vu Mã Tiêu ngắt lời: “Thì thế nào? Phái người ra giết hắn chắc?"

Ông lão chần chừ: “Chẳng lẽ cứ thế bỏ qua?"

Vu Mã Tiêu đứng dậy, chậm rãi đi đến cửa: “Ngươi thấy hắn như thế nào?"

Ông lão suy nghĩ một hồi, nói: “Thiên phú yêu nghiệt, nhưng ta không cho rằng cha hắn thật sự đã vượt qua cảnh giới Khai Đạo”.

Vu Mã Tiêu: “Vì sao?"

Ông lão: “Nếu đó là thật thì người ấy phải thuộc về văn minh cấp năm, nhưng hiện giờ chỉ có tộc Thiên Vũ và văn minh Thiên Hành đạt đến cấp độ đó mà thôi”.
Chương 1778: Trọng Thiên thứ hai

Tộc Vu Mã trước kia cũng từng có cường giả trên cảnh giới Khai Đạo nhưng đã bị Văn minh Thiên Hành tiêu diệt, từ đó khiến cả tộc đi xuống.

Có thể nói, sở hữu cường giả trên cảnh giới Khai Đạo mới được gọi là văn minh cấp năm.

Vu Mã Tiêu im lặng một hồi mới nói: “Còn lửa Thiên Hành kia...”

Ông lão nói ngay: “Là giả. Cha hắn không phải cường giả trên cảnh giới Khai Đạo, cho dù là thật thì cũng không thể trấn áp loại lửa ấy, nên nó chắc chắn là giả. Nhưng phải nói nó trông như thật, khi hắn tạo ra còn khiến lão phu giật mình”.

Vu Mã Tiêu lắc đầu: “Chuyện này quá sức kỳ quặc, chúng ta cứ tiếp tục quan sát cho đến khi mọi việc sáng tỏ”.

Ông lão lại hỏi: “Thế thôi ư? Còn con thú Thôn Linh non nằm trong tay tên Diệp Quân...”

Thú Thôn Linh!

Sắc mặt Vu Mã Tiêu sa sầm. Nó là thần thú hộ mệnh của Vu Mã Tiêu, sau này trưởng thành sẽ có sức mạnh khổng lồ.

Đáng chết!

Ông ta quăng cho ông lão ánh mắt như đao xẻo, chỉ hận không thể đập chết tại chỗ.

Đối phương biết mình làm sai, không dám nói gì.

Vu Mã Tiêu hạ giọng: “Bây giờ ta cử người trong tộc đi trả thù lại chẳng phải đúng ý Ác Đạo Minh hay sao? Tam trưởng lão, sau này đừng lo tu luyện nữa, học cách dùng não đi”.

Ông ta vẫn còn bực tức vô cùng. Nếu lão già này biết nghĩ thì đã không cho Vu Mã Ách đi chọc Diệp Quân ngay từ đầu rồi để tránh rơi vào hoàn cảnh lúng túng này rồi.

Ông lão: “Nhưng nếu chúng ta không làm gì thì người ngoài sẽ nhìn ta thế nào...”

Quan trọng là thể diện.

Cho dù đã xuống dốc nhưng tộc Vu Mã vẫn thuộc chín tộc Chiêu Võ, không phải ai cũng có thể đè đầu cưỡi cổ.

Việc này lại có liên quan đến thể diện, nếu bọn họ không làm ra hành động gì thì sẽ bị người ngoài cười cho thối mặt.

Vu Mã Tiêu hỏi: “Chúng ta đang có bao nhiêu cường giả cảnh giới Khai Đạo?"

Ông lão đáp: “Tính cả hai ta thì chỉ có bốn”.

Vu Mã Tiêu: “Điều động tất cả”.

Ông lão: “Để tiêu diệt Diệp Quân?"

Vu Mã Tiêu trừng mắt: “Để chịu chết à?"

Ông lão: “...”

Vu Mã Tiêu: “Điều động ra ngoài, thả khí thế ra, làm cho rầm rộ lên”.

Ông lão: “Sau đó thì sao?"

Vu Mã Tiêu: “Che giấu khí tức, đi đâu đó một tháng sau rồi về”.

Ông lão sửng sốt.

Vu Mã Tiêu điềm tĩnh nói: “Tuy không thể thật sự trả thù nhưng vẫn phải làm cho có...”

Ánh mắt ông ta lạnh đi: “Lũ chó má kia đều đang chờ tộc Vu Mã chúng ta làm chim đầu đàn, hoàn thành mộng lớn cho chúng. Một lũ đần độn!"

Ông lão: “...”

Sau đó, có bốn khí tức hùng mạnh phóng lên từ tộc Vu Mã, nhắm thẳng Đăng Thiên Vực.

Họ đi tới đây, tinh vực sôi trào đến đấy khiến vô số cường giả kinh hãi.

Tin tức Vu Mã giới điều động bốn cường giả cao cấp đi trả thù Diệp Quân chẳng mấy chốc mà lan khắp Đăng Thiên Vực.

Ở Đăng Thiên Vực.

Diệp Quân đã đi đến Trọng Thiên thứ hai.

Hắn đang rất cần chiến đấu để tôi luyện kiếm ý, kiếm kỹ và thần tính.

Còn một chút xíu nữa là đạt được mười phần thần tính, khi ấy sức mạnh sẽ nâng cao lên một bậc.

Cảnh giới thì cứ từ từ mà đi, không cần vội.

Vừa đi vào, thời không trước mặt hắn đã chấn động rồi nứt đôi, để một người đàn ông trung niên mặc áo vải bước ra.

Ông ta để tóc dài xõa vai, mặt mày tuấn tú, trong tay chấp kiếm.

Kiếm tu ư?

Diệp Quân ngạc nhiên.

Người đàn ông nhìn hắn, không nói tiếng nào rồi biến mất.

Thời không quanh hắn lập tức vỡ ra khi ngàn vạn thanh kiếm rơi xuống như mưa.

Diệp Quân hoảng hốt, vội vàng gọi kiếm vực.

Uỳnh!

Tốc độ của mọi thanh kiếm đồng thời bùng nổ khi hàng loạt ý kiếm phóng ra từ cơ thể hắn.

Rầm!

Đất trời hóa thành kiếm hải trong phút chốc.

Có tiếng kiếm minh vang lên, sau đó là kiếm quang phá vỡ kiếm hải.

Ầm!

Kiếm quang nổ tung. Diệp Quân bị đánh bay đi nghìn trượng, khi vừa dừng lại thì thấy một thanh kiếm giáng xuống đầu.

U u u!

Ý kiếm trong cơ thể hắn bay lên chặn nó lại.

Người đàn ông đối diện hắn nâng tay trái lên rồi làm động tác chém ngang.

Xoẹt!

Thời không trước mặt Diệp Quân vỡ ra khi hai thanh kiếm đồng thời xuất hiện chém tới.

Huỵch!

Ánh sáng vàng bao bọc cơ thể hắn.

Kim cương thể!

Người đàn ông kia nâng tay phải lên rồi hạ xuống.

Hai thanh kiếm rung lên.

Choang!

Đồng tử Diệp Quân rụt lại, thân thể nứt toác, máu phun tung tóe.
Chương 1779: Đè nén Tuế Nguyệt!

Vào khoảnh khắc cơ thể nổ tung, người Diệp Quân run lên, hắn lùi về phía sau, trong nháy mắt đã lùi lại cả vạn trượng, nhưng hai thanh kiếm kia vẫn đuổi theo dai như đỉa.

Diệp Quân nâng ngang kiếm lên chắn.

Ầm ầm!

Kiếm ý lập tức bị đánh vỡ, Diệp Quân bay ra xa.

Mà lúc này, hai thanh kiếm đột nhiên chém tới trước mặt Diệp Quân, Diệp Quân không dám giữ sức một chút nào, cầm kiếm vung lên.

Nhất Giới Tuế Nguyệt.

Kiếm chém ra, thời không trong thiên địa lập tức trở nên hư ảo, trong nháy mắt hai thanh kiếm đã biến thành bụi rơi tán loạn.

“Hả?”

Trong mắt người đàn ông trung niên ở phía xa lộ vẻ ngạc nhiên: “Sức mạnh thời gian Tuế Nguyệt…”

Sau khi dừng lại, cơ thể Diệp Quân đã nứt ra như mạng nhện, máu tươi cuồn cuộn chảy ra, vô cùng đáng sợ.

Diệp Quân ngẩng đầu nhìn kiếm tu phía xa, trong lòng cực kỳ sợ hãi, hắn không ngờ cao thủ Trọng Thiên thứ hai này lại có thực lực kinh khủng đến thế.

Thực lực của kiếm tu trước mặt chắc chắn không thua kém gì Cơ Tiểu Kiếm mà hắn từng gặp.

Mẹ kiếp!

Cơ Tiểu Kiếm này đánh lên Trọng Thiên thứ ba kiểu gì thế?

Người đàn ông trung niên mở lòng bàn tay, hai thanh phi kiếm bay vào tay ông ta, im lặng lơ lửng bên trên, ông ta nhìn chằm chằm Diệp Quân: “Kiếm kỹ của ngươi khi nãy chứa đựng đạo thời gian Tuế Nguyệt, thực lực của ngươi bây giờ không thể nào có sức mạnh này, sao ngươi có thể làm được chứ?”

Diệp Quân lau đi máu tươi trên khoé miệng, sau đó nói: “Đè nén Tuế Nguyệt”.

Người đàn ông nhất thời hơi tò mò: “Đè nén bằng cách nào?”

Hỏi xong, ông ta nhất thời cảm thấy hơi không ổn, lập tức nói thêm: “Ta mạo muội rồi”.

Diệp Quân mỉm cười: “Nếu tiền bối tò mò, ta cũng có thể giải thích cho tiền bối nghe một chút”.

Người đàn ông hơi chần chừ: “Làm thế… có tiện không?”

Diệp Quân gật đầu: “Tiện chứ”.

Người đàn ông trung niên cất kiếm đi, chắp tay: “Vậy thì cảm ơn”.

Diệp Quân cũng không giấu giếm, lập tức nói ra phương pháp Nhất Niệm dạy cho mình.

Thật ra kiếm kỹ này chỉ có thể là hắn tự học, vì nó phải đè nén thời gian Tuế Nguyệt, phải lợi dụng thời không đặc biệt trong người hắn để tiến hành chuyển đổi thời gian mới có thể đạt được hiệu quả như bây giờ.

Dù người khác có thể đè nén thời không Tuế Nguyệt cũng không thể nghịch chuyển thời gian, cùng lắm là khiến uy lực kiếm kỹ của mình trở nên mạnh hơn một chút mà thôi.

Sau khi nghe Diệp Quân nói xong, người đàn ông trung niên nhất thời thở dài: “Người có thể nghĩ ra cách này đúng là tài giỏi… Có điều ta thấy hơi nghi ngờ, muốn đè nén thời không Tuế Nguyệt cũng không khó, nhưng làm sao có thể khiến Tuế Nguyệt thoáng chốc trôi qua nhiều năm như thế được?”

Diệp Quân cười nói: “Ta còn có một loại thời không đặc biệt, có thể mượn nó tiến hành chuyển đổi thời gian”.

Dù người đàn ông rất tò mò, nhưng cũng không hỏi lại.

Nếu hỏi lại thì thật sự rất mất lịch sự.

Diệp Quân đột nhiên tò mò hỏi: “Tiền bối xưng hô thế nào vậy?”

Người đàn ông cười đáp: “Ta tên Lý Toại Phong, là một kiếm tu”.

Diệp Quân lại hỏi: “Tiền bối cũng bị Đại Đạo trấn áp ở nơi này à?”

Người đàn ông gật đầu: “Phải”.

Diệp Quân trầm giọng nói: “Tiền bối có biết một nữ kiếm tu không?”

Dứt lời, hắn mở lòng bàn tay, sau đó rạch nhẹ một cái, kiếm khí thể hiện thành bức tranh vẽ Cơ Tiểu Kiếm.

Thấy bức tranh vẽ Cơ Tiểu Kiếm, Lý Toại Phong gật đầu: “Cô ta từng đến đây”.

Diệp Quân hỏi: “Cô ta thắng tiền bối à?”

Lý Toại Phong cười đáp: “Cũng không thể nói như thế được, chỉ có thể nói là ta không làm gì được cô ta, nhưng cô ta cũng không làm gì được ta, vì thế cô ta đi tới Trọng Thiên thứ ba”.

Diệp Quân nhẹ giọng đáp: “Thì ra là thế”.

Lý Toại Phong quan sát Diệp Quân một lúc, sau đó nói: “Dù ngươi chỉ có cảnh giới mười phần thần tính nhưng lại dám đến nơi này, đúng là không đơn giản”.

Diệp Quân mỉm cười: “Ta cố tình đến đây để rèn luyện bản thân”.

Lý Toại Phong chần chừ một lúc rồi nói: “Người đừng đi tới Trọng Thiên thứ tư, nếu không sẽ nguy hiểm đến tính mạng đấy”.

Diệp Quân gật đầu: “Ta biết, thực lực của ta bây giờ còn chưa đủ”.

Lý Toại Phong cười nói: “Không chỉ về thực lực, vị đạo hữu ở Trọng Thiên thứ tư rất nóng tính, vô cùng khó chịu với người bên ngoài… Không đúng, phải nói là chúng ta đều không thân thiện với người bên ngoài”.

Diệp Quân hơi tò mò: “Vì sao?”

Lý Toại Phong giải thích: “Mỗi Trọng Thiên đều là một thời đại kỷ nguyên, mà mỗi thời đại kỷ nguyên đều có rất nhiều tài nguyên, mục đích người bên ngoài đi vào nơi này thật ra là vì cướp tài nguyên…”

Nói đến đây, ông ta đảo mắt nhìn xung quanh với nét mặt phức tạp: “Tài nguyên ở thời đại kỷ nguyên này của ta đã bị cướp sạch rồi”.

Diệp Quân trầm giọng nói: “Với thực lực của tiền bối…”

Nói đến đây, hắn chợt im lặng.

Lý Toại Phong cười: “Nếu là đấu tay đôi, đương nhiên là ta không sợ, nhưng nếu người bên ngoài hợp tác với nhau, ta cũng chỉ có thể đứng nhìn bọn họ cướp đi tài nguyên của nơi này thôi”.

Diệp Quân ngẫm nghĩ rồi nói: “Tiền bối có nghĩ đến chuyện tìm mấy người giúp đỡ không?”

Lý Toại Phong nhìn Diệp Quân, không nói gì.

Diệp Quân cười nói: “Thiên Khải tiền bối”.

Thiên Khải lập tức xuất hiện.

Lúc này thực lực của Thiên Khải đã hồi phục được hai phần, hơi thở cũng mạnh hơn trước đây khá nhiều.

Đương nhiên điều này cũng đều nhờ có quả Đạo Linh và tinh thể Vĩnh Hằng.

Thấy Thiên Khải, Lý Toại Phong nhất thời ngạc nhiên: “Thiên Khải, huynh có thể rời đi sao?”

Thiên Khải gật đầu: “Đều nhờ Diệp công tử cả”.

Lý Toại Phong lập tức quay đầu nhìn về phía Diệp Quân: “Ngươi có thể phá vỡ tù ấn Đại Đạo ư?”

Diệp Quân gật đầu.

Lý Toại Phong im lặng một lúc rồi nói: “Ngươi có yêu cầu gì?”

Diệp Quân đáp: “Giúp đỡ ta trăm năm”.

Giúp đỡ trăm năm!

Lý Toại Phong im lặng.

Là một kiếm tu, ông ta thật sự không muốn đi theo người khác.

Thiên Khải chợt cất lời: “Lý huynh, cũng chỉ có một trăm năm, hai chúng ta chỉ cần chớp mắt là qua. Hơn nữa Diệp thiếu rất thân thiện, tính cách thẳng thắn, không có nhiều mưu mô”.
Chương 1780: Tam điện chủ Ác Đạo!

Lý Toại Phong nhìn về phía Diệp Quân: “Diệp công tử, nếu phá vỡ tù ấn Đại Đạo thì chắc chắn sẽ dính vào nhân quả Đại Đạo, ngươi thật sự chịu được nhân quả này à?”

Không đợi Diệp Quân đáp lời, Lý Toại Phong lại nói: “Ta muốn nhắc nhở ngươi, nhân quả Đại Đạo này không phải nhân quả bình thường, một khi dính vào sẽ bị Đại Đạo chú ý, thậm chí còn sẽ trừng phạt ngươi”.

Diệp Quân hơi bất ngờ, kiếm tu trước mắt rất tốt bụng, thiện cảm của hắn với đối phương nhất thời tăng lên rất nhiều, hắn lập tức cười nói: “Tiền bối yên tâm, ta có một thanh kiếm phá vỡ được tù ấn Đại Đạo này, hơn nữa thanh kiếm này còn không bị dính bất cứ nhân quả nào trên thế gian”.

Lý Toại Phong nhất thời hơi tò mò: “Có thần kiếm như thế sao?”

Diệp Quân gật đầu, hắn mở lòng bàn tay, kiếm Thanh Huyên lập tức biến thành một tia kiếm quang phóng lên cao.

Xoẹt!

Thời không phía chân trời nứt ra, sau đó một tù ấn Đại Đạo xuất hiện, trong nháy mắt tù ấn Đại Đạo kia đã bị kiếm Thanh Huyên phá vỡ.

Quanh người Lý Toại Phong lập tức có một sức mạnh bí ẩn tản đi.

Ràng buộc biến mất.

Lý Toại Phong chậm rãi nhắm mắt lại, một lát sau ông ta mới chậm rãi mở mắt, trong mắt là cảm xúc hưng phấn khó kiềm chế: “Thật sự tự do rồi”.

Ông ta vốn cho rằng mình sẽ bị nhốt ở nơi này đến lúc chết, nhưng không ngờ hôm nay lại có cơ duyên được giải thoát.

Nghĩ vậy, Lý Toại Phong nhìn về phía Diệp Quân, cúi người chào: “Cảm ơn”.

Diệp Quân nói: “Bây giờ tiền bối có được mấy phần thực lực so với thời kỳ đỉnh cao?”

Lý Toại Phong đáp: “Khoảng ba phần”.

Diệp Quân thầm thấy hoảng sợ.

Đối phương chỉ còn ba phần sức mạnh so với thời kỳ đỉnh cao mà sức chiến đấu đã kinh khủng như thế, nếu khôi phục lại thời kỳ đỉnh cao thì sẽ kinh khủng đến mức nào nữa?

Diệp Quân hơi hưng phấn.

Thứ hắn thiếu nhất bây giờ chính là một trợ thủ mạnh mẽ, sức chiến đấu cao cấp nhất. Dẫu sao hắn không thể chỉ dựa vào bản thân mình để thống nhất toàn bộ vũ trụ được, vẫn phải phát triển một vài trợ thủ đắc lực của riêng mình.

Mà bây giờ hắn đã có một nhóm trợ thủ mạnh mẽ rồi!

Đội ngũ này đang chậm rãi có quy mô.

Lúc này Diệp Quân dẫn hai người vào trong Tiểu Tháp, sau khi tiến vào Tiểu Tháp, Lý Toại Phong lập tức ngây người.

Thiên Khải bật cười, đương nhiên ông ta hiểu sự ngạc nhiên của Lý Toại Phong, lúc trước khi đi vào, ông ta còn kinh ngạc hơn cả Lý Toại Phong nữa.

Lý Toại Phong đột nhiên quay đầu nghiêm túc nói với Diệp Quân: “Ta vẫn đánh giá thấp Diệp công tử quá”.

Diệp Quân cười khẽ, sau đó hắn mở lòng bàn tay, một quả Đạo Linh bay đến trước mặt Lý Toại Phong: “Tiền bối, thứ này có thể giúp ông hồi phục tu vi”.

Lý Toại Phong nhìn thoáng qua quả Đạo Linh, hơi ngạc nhiên nói: “Thứ này rất tốt”.

Sau đó, ông ta chần chừ một lát rồi nói: “Vô công bất thụ lộc”.

Diệp Quân nghiêm túc nói: “Tiền bối, không giấu gì ông, ta có một kẻ thù rất mạnh, là Ác Đạo Minh, vì thế không lâu nữa, có lẽ còn cần tiền bối giúp đỡ nhiều”.

Lý Toại Phong hơi ngạc nhiên: “Ác Đạo Minh?”

Diệp Quân hỏi: “Tiền bối cũng biết à?”

Lý Toại Phong gật đầu: “Đương nhiên là biết, lúc trước ta còn từng qua lại với bọn họ nữa”.

Diệp Quân chợt hỏi: “Tiền bối là người của thời đại nào vậy?”

Lý Toại Phong đáp: “Có lẽ thời đại của ta đã cách hiện tại mấy tỷ năm rồi”.

Sắc mặt Diệp Quân hơi kỳ lạ.

Lý Toại Phong mỉm cười: “Ngươi muốn nói dù là cao thủ cảnh giới Khai Đạo cũng không thể sống lâu như thế đúng không?”

Diệp Quân gật đầu.

Lý Toại Phong giải thích: “Có hai nguyên nhân, thứ nhất là khi tiếp xúc với bọn họ, ta còn chưa đạt đến cảnh giới Khai Đạo. Thứ hai, người nào bị Đại Đạo trấn áp, tuổi thọ đều sẽ trôi qua vô cùng chậm”.

Diệp Quân thắc mắc: “Vì sao?”

Lý Toại Phong nói: “Đây là sự trừng phạt của Đại Đạo với chúng ta, khiến chúng ta cả đời không thể chạy trốn. Đương nhiên dù tuổi thọ trôi qua rất chậm, nhưng cũng không phải chuyện tốt lành gì. Vì trong quá trình đó cơ thể và linh hồn của chúng ta cũng bắt đầu tan biến dần, nói một cách đơn giản hơn là cái chết mãn tính kết hợp với giày vò mãn tính, chúng ta biết rõ khi nào mình sẽ chết, nhưng lại không thể làm gì được”.

Diệp Quân nhẹ giọng đáp: “Thì ra là thế”.

Lý Toại Phong cất giọng nặng nề: “Nếu Ác Đạo Minh muốn giết cậu thì cậu sẽ rất nguy hiểm”.

Diệp Quân hỏi: “Tiền bối từng qua lại với Điện chủ nào vậy?”

Lý Toại Phong đáp: “Tam điện chủ, người này là một kiếm tu, hơn nữa còn là một Ác Đạo, sử dụng hàng vạn hàng nghìn ác niệm để tạo thành Đạo cho kiếm, Khai Đạo… Sức chiến đấu cực kỳ đáng sợ”.

Diệp Quân im lặng.

Lý Toại Phong nghiêm túc nói: “Diệp công tử yên tâm, nhận ơn một giọt, trả ơn một dòng, dù Tam điện chủ kia có đến, ta cũng liều mạng chiến đấu một trận, bảo vệ cậu chu đáo”.

Thiên Khải vốn cũng muốn bày tỏ gì đó, nhưng không biết ăn nói, chỉ có thể nói: “Ta cũng thế!”

Diệp Quân: “…”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK