Mục lục
Hậu Duệ Kiếm Thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 3151: Đúng là tàn ác

Đúng là lũ chó!

Nghe tin nhà họ Quân lại ra tay với Diệp Quân, Nam Tiêu thiếu điều tức nổ phổi.

Người là do y mang về, vậy mà bọn chúng lại dám đụng vào, đúng là không đặt Nam Tiêu y vào mắt mà! Chưa kể y khó khăn lắm mới khuyên được Diệp Quân gia nhập Chúng Thần Điện, nếu hắn rời đi vì nhà họ Quân thì đúng là tổn thất nặng nề.

Nam Tiêu nói là làm.

Lập tức dẫn một nhóm người Tư Mệnh Phủ vọt tới phủ đệ nguy nga tráng lệ nhà họ Quân.

Đại trưởng lão Quân Duyên thấy y hùng hổ đi đến thì vội ra đón.

Biết rằng nhóm người này không có ý tốt, trong lòng ông ta khẽ động nhưng vẫn lên tiếng: “Quan Tư Mệnh đại giá quang lâm...”

"Bớt già mồm!"

Nam Tiêu tức giận chỉ vào mặt ông ta: “Gọi lão khốn Quân Quyền cút ra đây!"

Thì ra là có liên quan đến hai người một nam một nữ từng xảy ra mâu thuẫn với nhà họ Quân kia. Thần sắc Quân Duyên khó coi ra mặt.

Thằng Quân Bất Khí chết tiệt!

Quân Duyên chửi ầm trong lòng.

Nam Tiêu là quan Tư Mệnh nắm thực quyền ở Chúng Thần Điện, nhà họ Quân đương nhiên không dám qua loa tùy tiện.

Thế là Quân Duyên cân nhắc một hồi, bèn nói: “Không biết có thể dời bước nói chuyện không?"

Nếu có thể dùng tiền giải quyết thì không còn gì tốt hơn.

Bởi trên đời có tên quan nào lại không tham tiền đâu?

Nào ngờ Nam Tiêu lại quắc mắt: “Gọi lão chó già ra đây dập đầu xin lỗi, chừng nào huynh đệ ta hả giận mới thôi!"

Sắc mặt Quân Duyên sa sầm. Quân Quyền là Nhị trưởng lão nhà họ Quân, thuộc về cao tầng, nếu làm theo yêu cầu này rồi bị truyền ra ngoài thì chẳng khác gì một cái tát vào thể diện nhà bọn họ.

Tuyệt đối không thể.

Quân Duyên nói: “Quan Tư Mệnh, ta được biết hai người kia gây sự trong cửa hàng trước, không chỉ đả thương thiếu gia mà còn giết bốn cường giả nhà chúng ta”.

Nam Tiêu cười gằn: “Còn không phải là vì thằng kia bị sắc đẹp che mờ mắt, liên tục quấy rối vợ của huynh đệ ta?"

Diệp Quân và Tang Mi vừa khéo chạy tới nghe được những lời này, đang muốn ra mặt giải thích thì bị Nam Tiêu ngăn lại: “Huynh đệ yên tâm, hôm nay ta nhất định sẽ đòi lại công bằng cho ngươi!"

Tang Mi xen vào: “Đi theo quy trình tư pháp bình thường có làm được không?"

"Nghĩ gì vậy?"

Nam Tiêu la lên: “Đệ muội có biết là trước khi ta tới đây, bọn nhà họ Quân này đã vận dụng quan hệ mua chuộc quan cấp dưới, ký hết văn kiện, không cần đi theo quy trình cũng xử tử được vợ chồng hai người ngay lập tức không?"

Diệp Quân nghe vậy thì ngẩn ra, nhìn sang thấy Tang Mi mặt lạnh tanh: “Mẹ nó, thứ gian ác”.

Diệp Quân: “...”

Nam Tiêu nói tiếp: “Chỉ có quyền lực mới đánh được quyền lực, Diệp huynh và đệ muội cứ để ta lo chuyện này!"

Diệp Quân: “...”

Rồi Nam Tiêu gầm lên: “Bắt chúng!"

Bắt ngay lập tức!

Đám thị vệ theo sau y ùn ùn xông tới.

"Kẻ nào dám!"

Quân Duyên gầm lên. Lập tức có mấy chục khí tức hùng hậu lao ra từ trong phủ, ngăn cản nhóm thị vệ.

Bọn họ là cường giả tử trung chỉ nghe lệnh nhà họ Quân.

Nam Tiêu nheo mắt: “Nhà họ Quân muốn tạo phản đúng không?"

Quân Duyên không chịu thua: “Quan Tư Mệnh, Thần pháp nói muốn lục soát bắt người cần phải có lệnh truy nã. Ngươi...”

Nam Tiêu: “Muốn thì ta viết cho một tờ!"

Y rút ra một trang giấy, dùng tay làm bút viết thành lệnh truy nã, ném ra trước mặt Quân Duyên.

"Đây!"

Sắc mặt mấy cường giả nhà họ Quân kém đi trông thấy.

Quân Duyên lại nói: “Không biết vì sao Quan Tư Mệnh lại muốn bắt trưởng lão Quân Quyền?"

Nam Tiêu: “Ta nghi hắn bất kính với Thần, có ý mưu phản”.

Người khác: “...”

Quân Duyên cũng không nhịn được nữa: “Quan Tư Mệnh! Mấy lời này hoàn toàn vô căn cứ! Có ai không biết nhà họ Quân chúng ta trung thành với Thần cớ nào chứ?!"

Nam Tiêu ngắt lời ông ta: “Xông vào bắt người! Ai cản thì giết!"

Đám thị vệ y dẫn theo lao tới, sau đó bị một khí tức hùng mạnh quét ngang đẩy bay đi.
Chương 3152: Mời đi kiện

Nam Tiêu nheo mắt, nhìn thấy một lão già mặc áo đen như mực đứng gần đó, kế bên là một cô gái mặc váy xanh, để tóc xõa, dung mạo xinh đẹp nhưng lạnh lùng.

"Tham kiến Đại tiểu thư!"

Các cường giả nhà họ Quân đồng loạt hành lễ.

Cô gái này là Quân U.

Người nắm thực quyền nhà họ Quân hiện nay.

Cô ta và lão già đi tới, nói với Nam Tiêu: “Quan Tư Mệnh, ta đã điều tra rõ ngọn ngành. Việc này là người nhà họ Quân sai trước, mạo phạm cô nương kia, chúng ta sẵn sàng xin lỗi lỗi”.

Thấy Quân U nhìn mình và cũng biết phải trái, Tang Mi cười.

"Vốn chỉ là chuyện nhỏ, ta ra tay cũng là vì phiền toái. Cô nương cũng là nữ nên hiểu được ta chứ?"

Quân U gật đầu: “Là nhà chúng ta dạy dỗ không nghiêm, đã gây phiền cho cô”.

Tang Mi lại nói: “Y quấy rối ta, ta đánh y là kết thúc chuyện vặt này. Nhưng y thẹn quá hóa giận, lại hạ sát lệnh với chúng ta, thế thì đã không còn là chuyện nhỏ nữa”.

Quân U nhíu mày.

Tang Mi: “Cô nương đã chịu nói lý thì ta hỏi, công tử nhà họ Quân vì thẹn mà ra tay giết người, tiểu huynh đệ của ta vì tự vệ mà hạ sát thị vệ nhà họ Quân thì có gì sai không?"

Quân U: “Cô nương nói tiếp đi”.

Tang Mi: “Thật ra mọi chuyện đã có thể kết thúc ở đây, nhưng nhà họ Quân lại tiếp tục phái người truy sát chúng ta, còn làm loạn quy trình tư pháp để đẩy chúng ta vào chỗ chết. Tổng cộng đã phạm vào các tội như quấy rối, giết người bất thành, hối lộ, làm loạn tư pháp... Cô có nhận không?"

Quân U im lặng, hai mắt như dao.

Diệp Quân thì thầm hỏi Nam Tiêu: “Thần pháp có mấy loại tội này à?"

Y gật đầu: “Ừ”.

Diệp Quân giật mình, tự hỏi làm sao Tang Mi lại biết rõ như vậy?

Chẳng lẽ trước kia cô ta từng làm luật sư?

Tang Mi lại nói: “Hơn nữa, hành động của Quân thiếu gia cho thấy đây không phải hành vi lần đầu tiên, mà trong quá khứ đã có thể sử dụng thủ đoạn như uy hiếp hay cưỡng bách với những cô gái khác. Đương nhiên, cần chờ điều tra”.

Quân U: “Cô nương không định giải quyết trong êm đẹp chứ gì?"

Tang Mi: “Đương nhiên là muốn, nhưng phải xem cô nương giải quyết thế nào”.

Quân U: “Nể mặt Nam Tiêu đại nhân, nhà chúng ta sẽ bồi thường hai vị, đổi lại những chuyện này chưa từng xảy ra. Thế nào?"

Tang Mi hỏi Diệp Quân: “Ngươi thấy sao?"

Hắn vội nói: “Cô quyết định đi”.

Nam Tiêu liếc sang, thầm nói huynh đệ sợ vợ nhỉ.

Tang Mi chọc vai Diệp Quân.

"Nói ta nghe ngươi nghĩ thế nào”.

Diệp Quân: “Nếu không đồng ý thì có vẻ như chúng ta đang chèn ép đối phương”.

Tang Mi gật đầu: “Đúng. Gặp người quyền quý thường sẽ là vậy, người ta còn chịu bồi thường đã là rộng rãi”.

Ánh mắt cô ta nhìn thấy Quân Bất Khí mang vẻ mặt đầy oán độc ở nơi xa.

Diệp Quân cũng nhìn thấy, nói: “Cô quyết định đi, ta nghe cô”.

Tang Mi liếc hắn rồi nói với Quân U: “Ta thấy pháp luật không nên cúi đầu trước vô pháp, vì vậy xin cô nương hãy nghiêm trị kẻ phạm tội, đặc biệt là Quân Bất Khí, lập tức thủ tiêu công cụ gây án của y”.

Cường giả nhà họ Quân nghe được thì tức tối vô cùng.

Bỗng Quân Quyền từ chỗ nào chạy ra kêu lên: “Mẹ mày! Chúng mày được đằng chân lân đằng đầu!"

Quân U nhìn Tang Mi một hồi rồi gật đầu: “Đã vậy thì mời cô nương tìm cơ quan tư pháp kiện nhà họ Quân đi”.

Sau đó xoay gót đi.

Tang Mi lên tiếng: “Cô nương, làm thiện tích đức, gieo gió gặt bão. Nhà họ Quân diệt trừ kẻ làm ác chính là tạo phúc cho cả họ”.

Quân U dừng bước, xoay người nhìn lại: “Các người muốn nói lý mà đúng không? Vậy thì mời đi kiện để chúng ta hầu. Chúng Thần Điện nhiều cơ quan lắm, cứ việc tìm mà kiện”.

Rồi biến mất trong phủ đệ.

Nam Tiêu vừa mở miệng thì lão già áo đen kia vung tay phóng một tấm lệnh bài tới. Y vừa nhìn thấy thì nheo mắt.

Lão tà lạnh lùng vứt một câu: “Không muốn sống nữa à?"

Rồi cũng biến mất.

Bên kia, Quân Bất Khí trừng mắt nhìn rồi cũng lui vào.

Nam Tiêu hạ giọng: “Chuyện này ta sẽ xử lý, chúng ta đi thôi”.

Diệp Quân gật đầu.

Trên đường về, hắn hỏi Tang Mi: “Lần này thắng được không?"

Cô ta đáp: “Lỗi do bọn họ gây ra. Nếu chúng ta thua thì là vấn đề của Chúng Thần Điện, nhân quả làm ác của nhà họ Quân sẽ tự động chuyển vào đó, do nhân viên Chúng Thần Điện gánh chịu”.

Diệp Quân: “Tuy nói gieo gì gặt nấy nhưng ta không nghĩ người của Chúng Thần Điện sẽ phải chịu gì đâu”.

Tang Mi cười: “Không sao”.

Diệp Quân: “Mà cũng chưa được bao nhiêu ngày lành, ta không muốn bị đánh đâu”.

Tang Mi vỗ vai hắn: “Đừng lo chứ tiểu kiếm tu, Thần linh ở ngay trên đầu ngươi đấy”.

Diệp Quân thì thào: “Ta là người Tiết Độc mà, sợ bị Thần đánh ấy chứ”.

Tang Mi nghiêm giọng: “Vậy thì ngươi liệu mà giữ bí mật cho cẩn thận, bằng không thì nguy to”.
Chương 3153: Tai họa

Tang Mi không về phủ với Diệp Quân mà nói muốn đi dạo.

Tất nhiên Diệp Quân không lo lắng cho an nguy của cô ta, người phụ nữ này chắc chắn rất mạnh, nhưng không biết mạnh đến mức nào.

Khiến hắn đau đầu là Tang Mi mượn một số Chân Linh Tinh của hắn…

Sau khi về đến phủ, Diệp Quân lấy một cuốn “Thần pháp” của Chúng Thần Điện ra nghiên cứu.

Thần pháp.

Tương truyền pháp này được “ý chí Thần Minh” truyền lại, là cốt lõi của Chúng Thần Điện lúc ban đầu. Lúc đầu, mỗi Chúng Thần Điện đều tuân thủ nghiêm ngặt pháp này, nhưng sau khi các Chúng Thần Điện ngày càng lớn và mạnh thì đã dần bắt đầu lơi lỏng trong việc thực hiện pháp này.

Diệp Quân có thể hiểu được điều này.

Hắn đọc khá nhiều lịch sử cổ, biết rõ khi bất kỳ một trật tự mới được thiết lập thì đều rất coi trọng, tôn trọng luật pháp, những quan viên của trật tự này lúc đầu cũng rất trung thực và công bằng, nhưng sau một thời gian, sau khi để những người đó có thể hưởng thụ “quyền lợi” mang lại, họ sẽ bị tha hóa, bắt đầu lợi dụng quyền lợi vì lợi ích của mình, sau đó chà đạp lên pháp luật.

Diệp Quân hiểu đây cũng thuộc “Đạo”, thuộc về quy luật của thế gian.

Điều này cực kỳ khó thay đổi.

Sau này thư viện Quan Huyên của hắn chắc chắn cũng sẽ gặp vấn đề này.

Bản thân hắn cũng có vài biện pháp, dĩ nhiên bây giờ vẫn còn sớm.

Lúc này Nam Tiêu bước vào, sắc mặt y vô cùng khó coi.

Diệp Quân thu hồi suy nghĩ, nhìn Nam Tiêu, nhìn thấy vẻ mặt Nam Tiêu, hắn đoán ra điều gì đó, hỏi: “Nam huynh, lệnh bài mà ông cụ nhà họ Quân đưa cho huynh lúc trước là gì vậy?”

Nam Tiêu trầm giọng nói: “Mệnh Thần Lệnh”.

Diệp Quân nói: “Ông ta là Mệnh Thần?”

Nam Tiêu gật đầu: “Phải”.

Nói rồi ánh mắt y trở nên thâm trầm: “Ta chưa từng nghĩ nhà họ Quân lại có người có thể trở thành Mệnh Thần, khiến ta khá ngạc nhiên… Nhưng Diệp huynh đừng lo lắng, Mệnh Thần chỉ cố địa vị đặc biệt mà thôi, không có nhiều thực quyền, việc của huynh cũng là việc của ta, chuyện này cứ để ta giải quyết, ta đến để nói với huynh là trong khoảng thời gian này huynh cố gắng đừng rời khỏi phủ của ta, vì ta lo nhà họ Quân sẽ chó cùng rứt giậu ám sát huynh”.

Diệp Quân mỉm cười nói: “Được”.

Nam Tiêu lại nói: “Ta sẽ xử lý chuyện này, mấy năm nay ta vẫn có vài người bạn”.

Nói rồi y rời khỏi đó.

Thần pháp!

Diệp Quân cúi đầu nhìn cuốn “Thần pháp” trong tay, sau một hồi im lặng, hắn bắt đầu đọc.

Tiểu Tháp bỗng nói: “Bây giờ ngươi điềm tĩnh và nhún nhường hơn trước nhiều rồi”.

Diệp Quân cười nói: “Lúc còn trẻ, ta không thể buông bỏ được kiêu ngạo, không thể kiềm chế sự ngông cuồng của mình, không chịu cúi đầu, không chịu khom lưng, coi thường sự sống và cái chết… Sau này ta mới nhận ra đôi lúc kiêu ngạo khoe khoang sẽ rước tai họa, chỉ có khiêm tốn mới có thể vững bước tiến về phía trước”.

Tiểu Tháp trầm ngâm rồi nói: “Nếu Thần pháp không đứng về phía ngươi thì phải làm sao?”

Diệp Quân cười nói: “Vậy thì kiếm của ta sẽ là pháp”.



Phủ nhà họ Quân.

Trong đại điện, Quân U ngồi ở vị trí đầu, lúc này các cường giả nhà họ Quân đều đã tập trung đông đủ.

Quân Bất Khí mặt bị đánh nát quỳ trong đại điện, ánh mắt gã u ám đến đáng sợ.

Quân U nhìn chằm chằm Quân Bất Khí: “Biết sai chưa?”

Quân Bất Khí không dám nhìn ông ta, cúi đầu, thấp giọng nói: “Con biết sai rồi”.

Quân U nói: “Sai chỗ nào?”

Quân Bất Khí nói: “Không nên chơi đùa phụ nữ”.

“Sai!”

Quân U nhìn chằm chằm vào Quân Bất Khí: “Chơi đùa với phụ nữ không có gì sai, có tiền thì nên chơi, đàn ông nhà họ Quân ta chơi đùa với vài phụ nữ thì có gì sai?”

Quân Bất Khí sửng sốt.

Quân U nhìn chằm chằm Quân Bất Khí: “Lỗi của ngươi là không phân biệt được dạng phụ nữ nào có thể chơi đùa, người nào không thể”.

Quân Bất Khí lặng thinh.

Quân U chậm rãi nói: “Trên thế giới này, chín mươi phần trăm phụ nữ đều có thể có được bằng tiền, mười phần trăm còn lại cần quyền lực và sức mạnh tối thượng, nhưng mắt nhìn người của ngươi không thể phân biệt được phụ nữ nào là dạng trước hay dạng sau, giữ lại có ích gì?”

Ông ta vừa dứt lời, ông lão áo đen bên cạnh ông ta vung tay áo lên.

Đôi mắt của Quân Bất Khí bị móc ra, Quân Bất Khí gào lên…

Mọi người trong điện lại rất bình tĩnh, rõ là đã quen với thủ đoạn tàn nhẫn của Quân U.

Quân Bất Khí run rẩy.

Cả nhà họ Quân, gã không sợ ai, chỉ sợ một mình tỷ tỷ này, hơn nữa sợ từ nhỏ đến lớn.

Vì chỉ có gã biết người này tàn nhẫn như thế nào.

Gã vốn dĩ còn có một ca ca, sau đó người đó chọc vào cô ta… sau đó gã chỉ còn lại tỷ tỷ.

Quân U bưng chén trà bên cạnh lên nhấp một ngụm, sau đó nói: “Đừng sợ, hiện tại ngươi không cần phải chết, đi xuống chữa vết thương đi, chờ vết thương lành lại, nên ăn uống, đi chơi”.

Đầu óc Quân Bất Khí hơi mơ màng, chuyện gì đây?

Quân Quyền trưởng lão ở một bên vội nói: “Còn không mau đi?”

Quân Bất Khí hoàn hồn, vội đi ra ngoài.

Lúc này các trưởng lão trong điện đã hiểu ý của Quân U rồi.

Bảo Quân Bất Khí nên ăn thì ăn, nên chơi thì chơi… tức là nhà họ Quân muốn đối đầu với kiếm tu và người phụ nữ đó.

Chẳng phải ngươi muốn trừng trị nhà họ Quân ta bằng pháp hay sao?

Ta cho ngươi xem người nhà họ Quân ta phạm pháp vẫn tự do tự tại.

Người gặp tai họa là ngươi.
Chương 3154: Quan hệ

Hiểu được điều này, các cường giả nhà họ Quân cảm thấy có chí khí, cảm thấy vô cùng sảng khoái.

Quân U nhìn mọi người: “Các vị trưởng lão, có gì thì cứ nói, nhưng qua hôm nay thì đừng nói gì nữa”.

Đại trưởng lão khá bình thản trầm giọng nói: “Nhìn cử chỉ, hành động của đôi nam nữ đó chắc chắn không phải người tầm thường”.

Quân U gật đầu: “Tất nhiên sẽ không phải người bình thường, nếu là người bình thường, sao lại dám ra tay giết người trong thương hội của nhà họ Quân; nếu là người bình thường, sao có thể để một người từng được đề cử làm chủ thần bảo vệ như vậy?”

Đại trưởng lão do dự một chốc, sau đó thấp giọng thở dài, không nói gì thêm nữa.

Quân Quyền lạnh lùng nói: “Chúng ta đều hiểu ý của Lão Đại, đối mặt với sự tồn tại không rõ danh tính này tất nhiên không thể tùy tiện trở thành kẻ địch. Nhưng nhà họ Quân chúng ta lại bằng lòng cúi đầu, để chuyện này trở thành chuyện nhỏ thôi, nhưng người phụ nữ đó lại không muốn, có thể diện quá ha”.

Nghe thế các cường giả nhà họ Quân đều gật đầu, cảm thấy tức giận.

Một trưởng lão tức giận nói: “Nhà họ Quân ta sẵn sàng xin lỗi và bồi thường, nhưng người phụ nữ đó vẫn không chịu, đúng là nực cười. Lẽ nào nhà họ Quân giết người của mình, sau đó quỳ lạy cô ta nhận lỗi sao? Cô ta tưởng nghĩ cô ta là Thần Minh à?”

Các trưởng lão gật đầu, đều tỏ ý có thể làm.

Lúc này mà lùi bước thì sẽ khiến người ta chê cười.

Đại trưởng lão Quân Diên trầm giọng nói: “Không rõ lai lịch đôi nam nữ đó là một vấn đề, nhưng việc làm gấp của chúng ta là đối phó với Nam Tiêu trước, dù sao Nam Tiêu cũng là người của Chúng Thần Điện…”

Chúng Thần Điện!

Mọi người đều im lặng không nói.

Đây là chính quyền, mặc dù nhà họ Quân có tiền, cũng có thế, nhưng chắc chắn không thể làm mấy chuyện như ám sát.

Bởi vì mọi người đều biết rất rõ, chỉ cần nhà họ Quân dám ám sát Nam Tiêu, chẳng khác nào phá bỏ giới hạn đỏ của Chúng Thần Điện, Chúng Thần Điện sẽ không bao giờ cho phép.

Quân U bỗng nói: “Ám sát, đó là cách cuối cùng, chẳng phải vị quan Tư Mệnh này xem thường thương nhân đó sao? Vậy chúng ta để hắn nhìn thấy sức mạnh của thương nhân”.

Quân Diên nói: “Ý của thiếu tộc trưởng là…”

Quân U chậm rãi nói: “Làm quan thì có mấy người sạch sẽ? Cho dù có sạch, mấy năm nay hắn cũng đã xử lý rất nhiều vụ án như vậy, lẽ nào đều công bằng và trong sạch sao? Phát động dư luận công kích, nếu có vấn đề thì tuyên dương vấn đề của hắn, không có thì “tạo” vấn đề cho hắn…”

Quân Diên trầm giọng nói: “Kiểu quan viên cấp bậc như hắn có quyền giới hạn ngôn luận…”

Quân U bình tĩnh nói: “Vậy chẳng phải hợp ý ta sao?”

Quân Diên hơi khó hiểu.

Quân U nói: “Hắn hạn chế dư luận ở Bắc Chúng Thần Điện, cho nên chúng ta sẽ tạo ra dư luận ở Nam Chúng Thần Điện, Đông Chúng Thần Điện và Tây Chúng Thần Điện, còn có cả Trung Chúng Thần Điện… Lẽ nào bàn tay Nam Tiêu có thể vươn đến các Chúng Thần Điện khác sao?”

Quân Diên ngẫm nghĩ, sau đó nói: “Ngược lại là có thể, nhưng như thế thì chúng ta sẽ đánh không ngừng”.

Quân U nhìn Quân Diên: “Đã là không ngừng nghỉ rồi”.

Quân Diên lặng thinh.

Quân U nói tiếp: “Bảo người của chúng ta bắt đầu triển khai”.

Quân Quyền bỗng nói: “Như thế có thể giết cái tên đáng chết đó không?”

Quân U không cảm xúc nói: “Cho dù không giết được hắn thì cũng có thể làm hắn lên bờ xuống ruộng, khiến hắn gặp vô số phiền toái. Ngoài ra, cũng phải xem thái độ của các chủ thần ở trên với hắn và nhà họ Quân…”

Quân Diên gật đầu: “Hiểu rồi”.

Quân U nhắm mắt lại: “Tất nhiên, muốn tạo ra hiệu ứng dư luận cực lớn, chúng ta cần đổ thêm dầu vào lửa mới được. Đại trưởng lão, việc này ông tự mình xử lý, đừng tiết kiệm tiền, mua thêm nhiều “nhà văn”, bảo họ lẻn vào đám đông, cố gắng đảo lộn mọi thứ nhiều nhất có thể…”

Quân Diên gật đầu: “Chuyện này dễ xử lý, nhà họ Quân chúng ta không có gì khác, chỉ có tiền thôi”.

Nói rồi ông ta ra ngoài.

Nhà họ Quân chắc chắn là đoàn kết, sau khi xác định đối đầu thì cả nhà họ Quân bắt đầu hoạt động, điều hành một đế quốc kinh doanh khổng lồ như vậy chắc chắn là một chuyện đáng sợ.

Chỉ một ngày mà trong Chúng Thần Điện đã xuất hiện vài dư luận…

“Ngươi nghe nói gì chưa? Nhà họ Quân và quan Tư Mệnh Nam Tiêu đánh nhau rồi đấy”.

“Tất nhiên là có nghe nói, ta nghe nói nguyên nhân là vì một người tu kiếm tên Diệp Quân và một người phụ nữ mua đồ trong một trung tâm mua sắm rộng lớn nhưng lại không muốn trả tiền. Vừa lúc gặp được công tử Quân Bất Khí của nhà họ Quân, Quân Bất Khí công tử ngăn lại, nhưng hai người đó thẹn quá hóa giận thế là ra tay, thậm chí còn giết cả thị vệ của nhà họ Quân…”

“Trời… còn có chuyện này nữa sao, kiếm tu tên Diệp Quân và người phụ nữ đó kiêu ngạo thế, trong mắt họ còn có Thần pháp không vậy?”

“Chậc chậc, ngươi không biết sao? Ngươi có biết tại sao họ lại dám ngông cuồng như vậy không? Vì người đứng sau họ chính là quan Tư Mệnh Nam Tiêu, nghe nói Nam Tiêu và Diệp Quân có quan hệ gì đó…”

“Ôi trời…”

“…”


Chương 3155: Cơ hội thắng

Trong sảnh phụ của phủ đệ nhà họ Quân.

Tông Cố đứng ở trước mặt Quân U, mặc dù đã cố gắng giữ bình tĩnh nhưng y vẫn hơi sợ, vì y không biết tại sao đại tiểu thư nhà họ Quân trước mặt này lại tìm mình.

Quân U bỗng nói: “Có biết tại sao ngươi có thể sống không?”

Tông Cố lặng thinh.

Quân U nói: “Vì ngươi từng ngăn Quân Bất Khí làm chuyện ngu xuẩn hai lần”.

Tông Cố vội nói: “Là bạn bè, đây là việc nên làm”.

Quân U nhìn chằm chằm Tông Cố, nói: “Chẳng phải ngươi rất muốn nhà họ Tông vực dậy sao? Bây giờ ta cho ngươi một cơ hội, xem ngươi có dám hay không”.

Tông Cố hơi ngờ vực.

Quân U nói: “Đi gặp Diệp công tử đó”.

Tông Cố híp mắt: “Cô muốn bảo ta tiếp cận hắn…”

Quân U nói: “Kẻ ngốc không làm được việc này, phải thông minh một chút mới làm được”.

Tông Cố không nói gì.

Quân U xòe tay ra, một quyển trục xuất hiện trước mặt Tông Cố: “Đây là thông tin của Diệp công tử đó”.

Tông Cố nhận lấy đọc, trong quyển trục chẳng có gì cả, y nhíu mày, ngờ vực nhìn Quân U.

Quân U chậm rãi nói: “Người có thể khiến nhà họ Quân ta không điều tra ra được bất cứ thông tin nào thì chỉ có một câu giải thích, hắn đến từ một nền văn minh bên ngoài, mà đến từ một nền văn minh bên ngoài thì chỉ có hệ thống tình báo của Chúng Thần Điện mới có thể tìm ra được. Việc này ta đã ủy thác cho mối quan hệ của mình thuê người làm rồi, hiện tại hy vọng ngươi có thể tiếp cận Diệp công tử, xem hắn là người như thế nào”.

Tông Cố ngẩng đầu lên nhìn Quân U: “Ta có thể từ chối không?”

Quân U gật đầu: “Có thể… Tiểu U, tiễn Tông công tử”.

Cô ta vừa dứt lời, một người phụ nữ bước ra, chính là Tiểu U.

Sắc mặt Tiểu U trắng bệch.

Nhìn thấy cảnh tượng này, Tông Cố thầm thở dài: “Đại tiểu thư, mặc dù ta đã dùng một ít thủ đoạn nhưng chưa bao giờ làm tổn hại đến nhà họ Quân, cho dù là làm ăn kinh doanh, ta cũng tự hỏi, cũng chưa bao giờ làm tổn hại đến lợi ích của nhà họ Quân, cô biết rõ điều này”.

Quân U bình tĩnh nói: “Đây là nguyên nhân tại sao bây giờ các ngươi vẫn còn sống”.

Tông Cố im lặng một chốc mới nói: “Ta không biết hai người đó, nhưng theo lời nói và hành động của hai người đó, rõ ràng họ không phải là người tầm thường… Hai người họ đều có khí chất của một người cấp trên, hơn nữa hành vi của bọn họ hơi kỳ quái… Họ cho ta cảm giác như đang làm thí nghiệm nào đó…”

Quân U nhìn Tông Cố, không nói gì.

Tông Cố thầm thở dài.

Dĩ nhiên y không muốn dây vào vòng xoáy này, cho dù là nhà họ Quân hay là hai người kia đều không phải là người y có thể chọc vào, cho nên y nói những lời này nhưng lại nhìn thấy trong mắt một ý khác trong mắt Quân U.

Nhà họ Quân không còn lựa chọn nữa.

Quân U cũng không có lựa chọn.

Nếu nhà họ Quân thực sự trừng phạt Quân Bất Khí và Quân Quyền, chôn đầu vào bùn thì đây chắc chắn sẽ là một đòn chí mạng vào uy tín của nhà họ Quân, phải biết nhà họ Quân là người đứng đầu của nhiều phòng thương mại, làm như thế là còn muốn thể diện không?

Hơn nữa, nếu đại tiểu thư nhà họ Quân trước mặt thật sự giết Quân Bất Khí và Quân Quyền vì người ngoài, chắc chắn sẽ bị lục đục với người trong tộc của mình, đến lúc đó nhà họ Quân có khả năng sẽ vẫn rơi vào cảnh nội loạn, nếu không cẩn thận có thể sẽ muôn đời không vực dậy.

Nếu Tông Cố y là người nắm quyền nhà họ Quân thì cũng không có sự lựa chọn nào khác.

Ta có thể cúi đầu, thậm chí có thể quỳ xuống với ngươi, nhưng xin lỗi nhé, tiền đề là ngươi mạnh hơn ta, mạnh đến mức khiến ta tuyệt vọng.

Tông Cố không nghĩ nữa: “Bây giờ ta đi tìm họ, họ sẽ nghi ngờ”.

Thấy Tông Cố không phí lời nữa, Quân U khẽ gật đầu, sát ý trong mắt dần không còn: “Ngươi có thể làm theo vài kế hoạch của nhà họ Quân ta, như thế sẽ có thành ý”.

Tông Cố nhìn Quân U nói: “Ta chỉ là một con tốt trong ván cờ của đại tiểu thư, đại tiểu thư có thể hứa rằng cho dù quân cờ này còn sống hay chết đều sẽ không liên quan đến Tiểu U và nhà họ Tông không?”

Tiểu U cúi đầu xuống, hai tay run rẩy.

Quân U gật đầu: “Ta có thể hứa với ngươi, sống hay chết đều không liên quan, nhưng tiền đề là phải nghe lời”.

Tông Cố gật đầu: “Ta hiểu rồi”.

Quân U xòe tay ra, một quyển trục chậm rãi bay tới trước mặt Tông Cố: “Đây là một số kế hoạch mà hiện giờ nhà họ Quân ta hiện đang thực hiện, ngươi có thể đi nói cho hắn biết, hắn sẽ tin ngươi”.

Tông Cố nhận lấy quyển trục đó nói: “Tại sao không phải là đi tiếp xúc với Nam Tiêu hoặc người phụ nữ đó mà lại là Diệp Quân?”

Quân U bình tĩnh nói: “Hắn là kiếm tu”.

Tông Cố hơi khó hiểu.

Quân U nói: “Kiếm tu, tính cách thẳng thắn, lòng dạ lương thiện”.

Tông Cố gật đầu: “Ta hiểu rồi”.

Nói rồi y xoay người rời đi.

Sau khi Tông Cố đi, Quân U nhìn Tiểu U ở một bên, Tiểu U vội quỳ xuống.

Quân U nói: “Ngươi nói xem lời nói và việc làm của Tông Cố công tử vừa rồi thực sự là quan tâm đến ngươi, hay là vì hắn muốn tỏ ra “nhân nghĩa” trước mặt ta?”

Tiểu U do dự một chốc rồi nói: “Cho dù mục đích của Tông Cố công tử là gì thì ít nhất hắn đã thay đổi số phận của ta và đệ đệ của ta. Hành động của hắn thực sự có lợi cho ta, điều này đã là ơn nghĩa khó trả đối với những người nhỏ bé như bọn ta, còn những thứ khác đã không còn quan trọng với ta nữa”.

Quân U khẽ gật đầu: “Cô có thể nghĩ như thế cũng khá hiếm, lui ra đi”.

Tiểu U cung kính chào, sau đó đi ra ngoài.

Quân U đi tới cửa đại sảnh, ngẩng đầu nhìn bầu trời, một đám mây trắng bồng bềnh trôi ở nơi đó, cô ta như đang đợi điều gì đó, hồi lâu sau, không gian trước mặt cô ta khẽ rung lên, sau đó một quyển trục chậm rãi bay ra, cô ta nhận lấy rồi mở quyển trục ra xem, một lát sau cô ta khẽ cười nói: “Diệp Quân… Thì ra là vậy… Vốn dĩ chỉ có năm phần cơ hội thắng, nhưng bây giờ… đã là mười phần rồi”.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK