Mục lục
Hậu Duệ Kiếm Thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 2011: Xuất kiếm

Khi Phục Võ và Diệp Quân bị đánh bay ra ngoài, bà ta bảo vệ gắt gao Diệp Quân đang ở sau lưng mình, tự nhận lấy gần như toàn bộ sức mạnh.

Hai người lùi lại mấy vạn trượng mới dừng lại, khi vừa mới dừng lại, Phục Võ cảm thấy trong cổ họng mình hơi ngọt, ngay sau đó, một vệt máu tươi từ từ chảy ra từ trong khóe miệng của bà ta. Bà ta cũng không quan tâm đến bản thân mình mà ngay lập tức phóng ra kiếm ý bảo vệ Diệp Quân đang ở sau lưng, đồng thời, đột nhiên bà ta vung tay cầm kiếm về phía trước.

Kiếm quang giống như ánh trăng.

Vèo!

Ác tự và ác huyết bùng cháy ở trước mặt ngay lập tức bị kiếm của bà ta đẩy lùi, mặc dù ác tự và ác huyết vô cùng mạnh mẽ, nhưng thanh kiếm của Phục Võ cũng rất đáng sợ, vì vậy, những ác tự và ác huyết này hơi kiêng dè thanh kiếm của Phục Võ.

Phục Võ thấy Diệp Quân không bị thương mới từ từ ngẩng đầu nhìn về phương xa, ở bên ngoài cách đây mấy vạn trượng, có một ông lão đang đứng ở đó. Ông lão đó mặc áo dài màu đen, vẻ mặt cực kỳ hung ác, đôi mắt sáng rất có tinh thần, vác theo một thanh kiếm trọng xích ở sau lưng, thanh trọng xích này rất lớn, còn lớn hơn cả cơ thể ông ta, tạo nên cảm giác cực kỳ áp bức.

Tầm mắt của Phục Võ dừng lại trên thanh trọng xích sau lưng ông lão đó một lúc, bà ta xòe bàn tay trái, một luồng kiếm ý bay ra, cuối cùng nó biến thành từng lớp lá chắn bảo vệ Diệp Quân đang đứng ở sau lưng bà ta. Bởi vì bà ta sợ Pháp Thần Ác Đạo sẽ nhân lúc bà ta không chú ý mà hút máu của Diệp Quân một lần nữa.

Ở phía đối diện, Pháp Thần Ác Đạo nhìn ông lão đột nhiên xuất hiện đó, nhíu chặt lông mày lại, cực kỳ không vui: “Hồng Thánh Vương, ông đang làm gì vậy?”

Ông lão bình tĩnh đáp: “Pháp Thần, ta biết ngươi muốn ba loại huyết mạch đặc thù trong người Diệp Quân, ba loại huyết mạch đặc thù đó có thể thuộc về ngươi, nhưng tòa tháp và thanh kiếm trên người hắn phải thuộc về tộc Đại Vu ta. Còn thần vật của nền văn minh Thiên Hành cũng sẽ được phân chia theo những gì chúng ta đã thỏa thuận trước đó”, Pháp Thần Ác Đạo nhìn chằm chằm ông lão, không nói gì.

Ông lão cũng không sợ cô ta: “Rất công bằng, đúng không?”

Pháp Thần Ác Đạo thu ánh mắt lại, cô ta nhìn vào Phục Võ và Diệp Quân đang ở xa xa: “Được”.

Ông lão nhìn Pháp Thần Ác Đạo: “Hợp tác vui vẻ”.

Dứt lời, ông ta đột nhiên bước về phía trước một bước, chỉ trong tích tắc, thanh trọng xích đó đã phóng tới đỉnh đầu của Phục Võ, sau đó đập mạnh xuống.

Vào lúc trọng xích giáng xuống, một luồng khí thế mạnh mẽ đột nhiên càn quét, ngay cả ác tự và ác huyết ở xung quanh cũng liên tục bị ép lùi lại.

Đốt mặt với thanh trọng xích đáng sợ này, Phục Võ vẫn hờ hững, bà ta đâm một thanh kiếm tới.

Ầm!

Một luồng kiếm quang bùng lên, Hồng Thánh Vương cầm trọng xích liên tục lùi lại phía sau ngàn trượng, một luồng sức mạnh vô hình lại một lần nữa xông ra từ trong sân, thời không của toàn bộ thế giới Ác Thư dao động liên hồi, vô cùng kinh khủng.

Sau khi Hồng Thánh Vương dừng lại, ông ta nhìn vào cánh tay đang nứt ra của mình, sau đó ngẩng đầu lên nhìn Phục Võ đang ở phía xa, cười phá lên: “Không hổ là quan chấp hành đứng đầu của nền văn minh Thiên Hành, nếu không phải nền văn minh Thiên Hành đang có xung đột nội bộ thì ngay cả khi tộc Đại Vu của ta và Ác Đạo Minh liên thủ với nhau cũng khó có thể đánh bại được”.

Nền văn minh Thiên Hành!

Nền văn minh này là nền văn minh cấp năm đỉnh cao, chiến đấu một mình, hiện giờ bất cứ nền văn minh cấp năm nào được biết đến đều không phải là đối thủ của họ.

Nghe thấy những gì Hồng Thánh Vương nói, Phục Võ cụp mắt xuống, không nói lời nào.

Hồng Thánh Vương quay đầu lại nhìn Pháp Thần Ác Đạo: “Pháp Thần, bây giờ đừng nói tới mấy quy tắc trong giang hồ nữa, ngươi thấy thế nào?”

Hiển nhiên, ông ta đang bất mãn với việc Pháp Thần Ác Đạo chỉ đứng bên ngoài theo dõi trận chiến mà không vào hỗ trợ. Ông ta cũng biết rằng muốn giết chết quan chấp hành đứng đầu dù lúc này không phải là thời kỳ đỉnh cao của đối phương cũng là chuyện không thể xảy ra.

Nghe thấy lời nói của Hồng Thánh Vương, Pháp Thần Ác Đạo lạnh lùng liếc ông ta, vừa định mở lời thì vào lúc này, Phục Võ đột nhiên biến mất tại chỗ, vẻ mặt của Hồng Thánh Vương đột nhiên thay đổi, vung trọng xích lên chắn ở trước mặt.

Bốp!

Khi nhát kiếm này giáng xuống, Hồng Thánh Vương lập tức bị chém bay, nhưng Phục Võ cũng không thừa thắng xông lên truy đuổi, cơ thể bà ta chợt lóe lên, lại lùi về phía sau bảo vệ bên cạnh Diệp Quân.

Vừa mới về đến bên cạnh Diệp Quân, một luồng ác huyết đã đánh tới, mục tiêu của nó chính là Diệp Quân đang nằm trên mặt đất.

Đôi mắt của Phục Võ lóe lên sự lạnh lùng, chợt chém xuống một kiếm.

Phịch!

Ác huyết lập tức bị chém lùi lại.

Lúc này, Hồng Thánh Vương đột nhiên lao tới phía trước, hai tay cầm theo trọng xích nện thẳng vào người Phục Võ.

Đập xuống một nhát, vô số ác huyết ở xung quanh lập tức sôi sục, dâng cao lên ngàn trượng.

Phục Võ hờ hững giơ tay ra chém một kiếm. Chỉ có một kiếm đơn giản! Phịch! Hồng Thánh Vương và thanh trọng xích lại bị đánh bay ra bên ngoài một lần nữa, nhưng vào lúc này, một cột máu đột nhiên xẹt qua sân, chỉ trong nháy mắt đã đến trước mặt của Phục Võ.

Phục Võ cầm kiếm đâm tới.

Ầm!

Kiếm quang tỏa ra, các cột máu lập tức bị cản lại, nhưng vào lúc này, Hồng Thánh Vương bất ngờ xông tới trước mặt Phục Võ, ông ta gào lên đầy giận dữ, lại hung hăng đập trọng xích vào người Phục Võ.

Phục Võ phất tay áo bên trái.

Ầm!

Hồng Thánh Vương và thanh trọng xích lại bị đánh bay ra ngoài.

Sau khi dừng lại, hai mắt của Hồng Thánh Vương mở to, cảm thấy hơi khó tin, ông ta yếu như vậy sao?

Pháp Thần Ác Đạo hờ hững nhìn Hồng Thánh Vương, rồi nhíu mày lại, lúc lão già này ra sân, thoạt nhìn đánh đấm rất khá, không ngờ lại yếu như vậy! Không thể không nói, quả thật là lúc này Hồng Thánh Vương hơi nghi ngờ cuộc đời.

Theo những gì ông ta thấy, lẽ ra ông ta, Phục Võ và Pháp Thần Ác Đạo phải cùng một cấp bậc, thậm chí ông ta còn có thể mạnh hơn một chút, nhưng trong lúc hai bên đánh nhau, ông ta lại cảm thấy có gì đó không ổn, người phụ nữ này mạnh hơn những gì ông ta tưởng tượng rất nhiều.

Hồng Thánh Vương hơi do dự, sau đó nhìn Diệp Quân đang nằm ở cách đó không xa: “Pháp Thần, ngươi cản bà ta lại, ta giết kẻ này trước”.

Vừa nói ông ta vừa muốn tấn công, nhưng lại chần chừ, sau đó quay đầu nhìn về phía Pháp Thần Ác Đạo.

Sâu thẳm bên trong đôi mắt của Pháp Thần Ác Đạo hiện lên vẻ chán ghét, cô ta cực kỳ khinh thường một số người trong tộc Đại Vu của nền văn minh Vô Gian, nhưng vì toàn cục, cô ta không còn cách nào khác nên đành phải hợp tác với họ.

Không suy nghĩ gì nhiều, Pháp Thần Ác Đạo vung tay áo lên, trong phút chốc, ác tự ở xung quanh đột nhiên tỏa ra từng cột máu cực kỳ đáng sợ bắn nhanh về phía Phục Võ.

Nhìn thấy Pháp Thần Ác Đạo tấn công, cơ thể của Hồng Thánh Vương mới run lên, vọt về phía của Diệp Quân ở đằng xa.

Nhìn thấy cảnh này, Phục Võ cau mày lại, bà ta tiến về trước một bước, tay phải cầm lấy thanh kiếm chém xuống một nhát.

Ầm!

Khi thanh kiếm này chém xuống, đã ép các cột máu đó ngừng lại, nhưng vào lúc này, Hồng Thánh Vương đã lao tới trước mặt Diệp Quân, hung hăng đá một cú về phía Diệp Quân đang nằm trên mặt đất, bấy giờ, Diệp Quân đang nằm trên mặt đất bỗng mở mắt ra.

Hồng Thánh Vương nhìn thấy Diệp Quân mở mắt, chợt sửng sốt.

Đột nhiên Diệp Quân xuất kiếm.

Kiếm Thanh Huyên! Phập!
Chương 2012: Sống quá mệt mỏi

Thanh trọng xích trong tay Hồng Thánh Vương bị kiếm Thanh Huyên của Diệp Quân chém vỡ, nhưng Diệp Quân lại bị đánh bay ra ngoài lần nữa, lần này hắn bị đánh bay ra thật xa, cuối cùng nặng nề ngã xuống, hắn phun máu tươi, tức giận mắng: “Mẹ kiếp…”, vốn dĩ hắn đã bị thương nặng, phải nghỉ rất lâu mới bình phục lại được, nhưng vừa mới tỉnh lại đã thấy một lão già khốn kiếp vung thanh trọng xích đánh hắn…

Không còn cách nào khác, hắn chỉ có thể cố gắng đánh thêm một đòn.

Nhưng trạng thái bây giờ của hắn làm sao ngăn cản nổi sức mạnh của Hồng Thánh Vương…

Đánh ra một đòn này, cơ thể và kiếm ý của hắn mặc dù không bị đánh vỡ, nhưng linh hồn của hắn lại chịu không nổi, nó lập tức trở nên mờ ảo, giống như làn khói, đã muốn hoàn toàn tiêu tán.

Đúng lúc đó, kiếm Thanh Huyên bỗng nhiên hóa thành kiếm quang bay vào trán của Diệp Quân, giúp hắn chữa trị thần hồn…

Đằng xa, Hồng Thánh Vương vừa sợ hãi vừa hưng phấn, sợ hãi là vì ông ta thật sự không ngờ thanh kiếm này của Diệp Quân lại đáng sợ như thế, ngay cả thần vật trong tay ông ta cũng có thể đánh vỡ, hưng phấn là vì thanh kiếm này sắp thuộc về ông ta rồi.

Thấy Diệp Quân đã ngất xỉu, Hồng Thánh Vương nhanh chóng xông về phía hắn.

Nhưng đúng lúc đó, ở đằng xa, cột máu trước mặt Phục Võ bị bà ta chém thẳng tới, tiếp đó, cơ thể bà ta run lên, biến thành một luồng kiếm quang chém thẳng về phía Hồng Thánh Vương.

Bùm!

Hồng Thánh Vương bị một kiếm này của Phục Võ chém lùi xa gần ngàn trượng.

Nhưng Phục Võ không thừa thắng xông lên, cơ thể bà ta run rẩy, lùi đến trước mặt Diệp Quân.

Sau khi Hồng Thánh Vương dừng lại, ông ta nhìn xuống ngực mình, chỗ đó có một vết kiếm sâu, ông ta bỗng nhiên trở nên sợ hãi và căng thẳng.

Pháp Thần Ác Đạo vừa muốn ra tay, bỗng nhiên cô ta như cảm nhận được gì đó, chân mày cau lại, cô ta nhìn chằm chằm Phục Võ: “Bà đang giữ sức”.

Giữ sức sao?

Nghe thấy Pháp Thần Ác Đạo nói như vậy, Hồng Thánh Vương rất ngạc nhiên, đánh cả nửa ngày trời, người phụ nữ này vẫn còn giữ sức sao?

Bỗng nhiên ánh mắt Phục Võ lóe lên tia hung dữ, bà ta chắp hai tay thành hình chữ thập, tiếp đó, bà ta bước lên trước một bước, hai tay làm kiếm chém thẳng về phía trước: “Phá!”

Xoẹt!

Chém ra kiếm này, cả Ác Thế Giới bị chém ra một vết nứt dài, nhưng khóe miệng bà ta lại nhuốm máu tươi.

Bà ta xoay người nhìn Diệp Quân nằm trên mặt đất, sau đó cơ thể bà ta run lên, trốn khỏi Ác Thế Giới.

Vẻ mặt Pháp Thần Ác Đạo trở nên u ám, cơ thể cô ta run lên, biến mất tại chỗ.

Bên ngoài.

Cơ thể đang kéo Diệp Quân của Phục Võ run lên, bà ta đi xuyên qua hàng triệu tinh vực. Khóe miệng bà ta không ngừng trào ra máu tươi.

Bà ta đưa Diệp Quân trở về nền văn minh Thiên Hành, giao Diệp Quân cho Tịnh Sơ. Nhưng vào lúc này, thời không xung quanh bà ta đột nhiên trở nên mờ ảo, sắc mặt Phục Võ trở nên u ám, bà ta chém xuống một nhát kiếm, thời không mờ ảo trước mặt lập tức bị xé rách, ngay sau đó có một bàn tay khô héo từ thời không trước mặt bà ta đưa ra bắt lấy.

Phục Võ híp hai mắt lại, tay trái bà ta kéo Diệp Quân ra phía sau, tay phải vung kiếm ngăn cản.

Bụp!

Kiếm quang vỡ vụn.

Diệp Quân và Phục Võ bị đánh bay thẳng ra rất xa, lúc đó thời không xung quanh tan vỡ, Pháp Thần Ác Đạo cầm Ác Thư chậm rãi xuất hiện, bên cạnh cô ta còn có năm cường giả đi theo.

Chử Thánh Vương, Hồng Thánh Vương, Tông Thánh Vương, Thế Tông, Vu Dịch!

Ngoại trừ những người này thì còn có một ảo ảnh, cánh tay khô héo kia thì ra là của ảo ảnh này, nhưng mà ông ta không phải bản thể mà là một ảo ảnh.

Phục Võ đỡ Diệp Quân ngừng lại, bà ta lau máu tươi trên miệng, sau đó ngẩng đầu nhìn đám cường giả Pháp Thần Ác Đạo, không nói lời vô nghĩa, cơ thể và linh hồn của bà ta đột nhiên bốc cháy.

Khí tức nhanh chóng tăng vọt.

Nhìn thấy cảnh này, Pháp Thần Ác Đạo cau chặt mày.

Còn những vị Thánh Vương khác thì ánh mắt tràn đầy sự căng thẳng.

Không thể không nói, bọn họ thật sự vô cùng kiêng dè Phục Võ, nếu người này vẫn ở trạng thái đỉnh cao…

Bọn họ không dám nghĩ nhiều thêm nữa!

Tay trái của Phục Võ đột nhiên kéo Diệp Quân, sau đó tay trái nắm lấy eo của Diệp Quân, tiếp theo bà ta biến thành một luồng kiếm quang biến mất tại chỗ!

Sắc mặt của Pháp Thần Ác Đạo và những cường giả kia đều thay đổi.

Ngân hà xung quanh bỗng chốc sôi trào, sau đó từng chút tắt đi. Bây giờ, ảo ảnh kia đột nhiên tiến về phía trước, ông ta đưa một cánh tay khô héo ra, sau đó nhẹ nhàng đè xuống phía trước.

Đùng!

Cái đè này, đè thẳng luồng kiếm quang kia xuống đất.

Phục Võ đột nhiên quát lên, tay phải đang cầm kiếm mạnh mẽ xoay tròn.

Rầm!

Ảo ảnh kia lập tức bị đẩy lui xa ra ngoài.

Lúc đó, những cường giả Pháp Thần Ác Đạo đồng thời ra tay…

Đùng đùng…

Giữa sân, theo những tiếng vang lớn đinh tai nhức óc, từng luồng kiếm quang vỡ tan nát, nhưng những cường giả Pháp Thần Ác Đạo cũng bị đánh bay ra… một lát sau, một kiếm quang xé mở thời không, biến mất trong tinh hà vô tận.

Ảo ảnh kia đang muốn đuổi theo, Pháp Thần Ác Đạo đột nhiên nói: “Bà ta sống không nổi đâu”, đám cường giả nhìn Pháp Thần Ác Đạo, lúc này mới phát hiện Ác Thư trong tay cô ta đã biến mất.

Pháp Thần Ác Đạo nhìn tinh không sâu thẳm: “Chuẩn bị đi, lập tức tiêu diệt nền văn minh Thiên Hành và Diệp Quân”.

Cửa vào nền văn minh Thiên Hành.

Phục Võ giúp Diệp Quân đến lối vào, bà ta không đưa Diệp Quân đi vào trong, mà đặt Diệp Quân xuống đất, sau đó tay phải nhẹ nhàng đặt lên ngực Diệp Quân, một tia sức mạnh ôn hòa mạnh mẽ chui vào ngực Diệp Quân, lát sau Diệp Quân đã tỉnh lại.

Thấy Diệp Quân mở mắt ra, Phục Võ nói nhỏ: “Tỉnh rồi sao?”

Diệp Quân ngạc nhiên: “Tiền bối?”

Nói xong, hắn muốn đứng lên nhưng lại phát hiện bây giờ bản thân vô cùng yếu ớt, ngay cả một chút sức cũng không có.

Phục Võ ôn hòa nói: “Ngươi đã từng đến hệ Ngân Hà rồi à?”

Diệp Quân hơi tò mò: “Sao tiền bối biết được?”

Phục Võ nói: “Nhất Niệm nói với ta”.

Diệp Quân đang muốn nói gì đó, nhưng hắn bỗng nhiên nhận ra Phục Võ không bình thường, hắn đang muốn hỏi thì Phục Võ đã nói: “Ta muốn nhờ ngươi hai chuyện, được không?” Diệp Quân trầm giọng nói: “Tiền bối…”

Phục Võ mỉm cười: “Nhất Niệm gọi ta là Phục tỷ…ngươi cũng có thể gọi ta là Phục tỷ…”

Diệp Quân do dự một lát, sau đó gọi: “Phục tỷ…”

Phục Võ gật đầu, nói nhỏ: “Lúc bước vào Tiểu Tháp, ta đã biết được người có thể cứu nền văn minh Thiên Hành chỉ có ngươi… đây là chuyện thứ nhất…”

Nói đến đây, cổ họng bà ta đột nhiên tanh ngọt, một ngụm máu tươi tràn lên. Diệp Quân sợ hãi, vội vàng ngồi dậy đỡ lấy bà ta, giọng run run nói: “Tiền bối?”

Phục Võ lắc đầu, tiếp tục nói: “Chuyện thứ hai.. ta vẫn luôn muốn đến nơi có tên là hệ Ngân Hà đó nhìn xem, đáng tiếc… vẫn mãi không có thời gian… ta hy vọng… sau này nếu ngươi có thời gian, đưa quả hạch của ta đến hệ Ngân Hà một chuyến… đưa ta đi ăn những món ngon của hệ Ngân Hà… sau đó chôn ta ở hệ Ngân Hà…” Nói xong, bà ta chậm rãi ngẩng đầu nhìn về hướng nền văn minh Thiên Hành ở đằng xa, đôi mắt dần dần tiêu tán, thều thào: “Đừng để quả hạch của ta vào tổ thạch luân hồi… sống… quá mệt mỏi… quá mệt mỏi rồi…”
Chương 2013: Thời không kỳ lạ

Diệp Quân đang muốn nói gì thì hắn bỗng kinh hãi, vì hắn phát hiện sau lưng Phục Võ có gì đó đang bốc cháy.

Đó là Ác Thư.

Hàng vạn ác tự đang ăn mòn thân xác và linh hồn bà ta.

Diệp Quân nhanh chóng rút kiếm Thanh Huyên ra đâm vào cơ thể Phục Võ, khi chạm vào kiếm Thanh Huyên, Ác Thư và hàng vạn ác tự lập tức sợ hãi, vội vàng trốn ra khỏi cơ thể Phục Võ, nhưng đã không kịp nữa, thân xác và linh hồn Phục Võ đang nhanh chóng biến mất.

Quan trọng nhất là bản thân Phục Võ đã có ý nghĩ chết, thế nên bà ta không trấn áp ác huyết và ác niệm đó.

Diệp Quân run giọng nói: “Phục Võ tiền bối…”

Cuối cùng Phục Võ nhìn chằm chằm về hướng thần cảnh Thiên Hành, từng cảnh tượng trước kia lóe lên trong đầu bà ta như ánh sáng.

Nhìn một hồi, bà ta nở nụ cười, nhưng dần dần hai hàng nước mắt từ từ rơi xuống, chẳng mấy chốc thân xác và linh hồn của bà ta biến mất hoàn toàn, một quả hạch rơi xuống.

Diệp Quân vội nhận lấy quả hạch, nhìn quả hạch đó, hắn sửng sốt.

Không phải là kiếm Thanh Huyên không có tác dụng, mà Phục Võ tiền bối trước mặt đã không muốn sống nữa.

Nhìn quả hạch trước mặt, cảm xúc của Diệp Quân vô cùng phức tạp.

Ngay lúc này phía sau hắn bỗng có tiếng bước chân.

Diệp Quân xoay người lại nhìn, người đến là Tịnh Sơ và Nhất Niệm.

Nhìn thấy Diệp Quân, Nhất Niệm lập tức chạy đến trước mặt hắn, sau đó ôm chặt lấy hắn.

Diệp Quân nhẹ nhàng ôm Nhất Niệm, dịu dàng nói: “Không sao”.

Nhất Niệm cúi đầu nhìn quả hạch trong tay Diệp Quân, run giọng nói: “Phục tỷ…”, vẻ mặt Diệp Quân rất phức tạp, thấp giọng thở dài.

Tịnh Sơ ở một bên khẽ cau mày, nhưng không nói gì, Diệp Quân trầm giọng nói: “Ác Đạo Minh và vũ trụ Vô Gian sẽ không bỏ qua…”, nói rồi hắn nhìn Tịnh Sơ.

Bây giờ người có thực lực mạnh ở cả nền văn minh Thiên Hành chỉ có quan chấp hành đứng đầu Tịnh Sơ này.

Lặng im một lúc, Tịnh Sơ nhìn Diệp Quân và Nhất Niệm: “Các ngươi đi theo ta”.

Nói rồi bà ta xoay người đi.

Diệp Quân nhìn quả hạch trong tay, cất nó đi, sau đó kéo Nhất Niệm đi theo.

Tịnh Sơ dẫn Diệp Quân và Nhất Niệm đến trước tổ thạch luân hồi và cây thần Sinh Mệnh, bà ta quay sang nhìn Nhất Niệm: “Đưa tổ thạch và cây thần đi đi”, Nhất Niệm sửng sốt.

Diệp Quân cũng ngơ ngác.

Tịnh Sơ cứ thế nhìn Nhất Niệm, bà ta rất nghiêm túc, Diệp Quân thầm thở dài, quả nhiên là thế.

Bây giờ chỉ dựa vào quan chấp hành đứng đầu Tịnh Sơ thì không thể ngăn được Ác Đạo Minh và vũ trụ Vô Gian, nếu mang theo tổ thạch và cây thần Sinh Mệnh, vậy thì nền văn minh Thiên Hành vẫn còn hy vọng”,

Diệp Quân nhìn Tịnh Sơ: “Bà thì sao?”

Tịnh Sơ không nói gì mà xoay người nhìn về phía chân trời, nơi đó còn có rất nhiều người nền văn minh Thiên Hành.

Diệp Quân đã hiểu ý của bà ta, bà ta muốn sống chết đến cùng. Diệp Quân ngẫm nghĩ rồi nói: “Tịnh Sơ tiền bối, ta có một ý, bà nghe thử xem nhé?”

Tịnh Sơ nhìn Diệp Quân, gật đầu.

Diệp Quân trầm giọng nói: “Bây giờ bà dẫn họ đi chiến đấu cũng chẳng có ý nghĩa gì, nếu đã thế, chi bằng giữ lại sức mạnh sinh cơ về sau”, Tịnh Sơ không nói gì.

Diệp Quân nói tiếp: “Ta có thể bỏ người nền văn minh Thiên Hành vào trong Tiểu Tháp”.

Nhất Niệm nhìn Diệp Quân, ánh mắt đầy vẻ trìu mến.

Tịnh Sơ bỗng cúi người với Diệp Quân: “Cảm ơn”.

Diệp Quân nói: “Ta có một yêu cầu nhỏ”, Tịnh Sơ nói: “Được”, lúc này Diệp Quân đưa ra bất kỳ yêu cầu gì, bà ta cũng sẽ đồng ý.

Diệp Quân nói: “Ta muốn một tờ giấy kết hôn”.

Tịnh Sơ nhìn Nhất Niệm, sau đó gật đầu: “Được”.

Diệp Quân lại nói: “Không phải ta và Nhất Niệm”.

Tịnh Sơ sửng sốt, nhưng nhanh chóng hiểu ra, cũng không do dự mà gật đầu: “Được”.

Diệp Quân gật đầu, sau đó xòe tay ra, Tiểu Tháp bỗng phóng lên trời, ngay sau đó Tiểu Tháp phóng ra hàng vạn tia sáng màu vàng bao phủ lấy những người nền văn minh Thiên Hành đó, tất cả bọn họ đều nhận được thu vào trong Tiểu Tháp.

Tổ thạch luân hồi bỗng nói: “Còn ta nữa”.

Khoảng thời gian này, nó thật sự rất khiếp sợ, bên ngoài đúng là nguy hiểm quá.

Diệp Quân để Tiểu Tháp thu cả tổ thạch luân hồi và cây thần Sinh Mệnh vào trong Tiểu Tháp. Vừa vào Tiểu Tháp, tổ thạch luân hồi đó giật mình: “Ôi vãi, lợi hại quá”.

Tiểu Tháp: “…”

Tịnh Sơ nhìn Diệp Quân, Diệp Quân trầm giọng nói: “Hai người cũng vào Tiểu Tháp đi”.

Tịnh Sơ khẽ gật đầu: “Ừ”.

Đợi Tịnh Sơ và Nhất Niệm vào Tiểu Tháp, Diệp Quân lấy kiếm Thanh Huyên ra, sử dụng kiếm Thanh Huyên, bỗng chốc hắn biến thành tia kiếm quang rồi biến mất.

Quay về Đại Chu!

Nơi đó có kiếm khí của cô cô để lại, quay lại nơi đó mới có thể an toàn được.

Bây giờ dĩ nhiên hắn sẽ không liều chết với Ác Đạo Minh và vũ trụ Vô Gian… đánh không lại.

Phát triển thực lực trước đã!

Vừa tiến vào thời không, dường như cảm nhận được gì, Diệp Quân bỗng biến sắc, chỉ thấy thời không xung quanh chỗ hắn bỗng đông cứng lại, thoáng chốc hắn đã tiến vào một thời không kỳ lạ.

Ác Thế Giới! Pháp Thần Ác Đạo!

Diệp Quân sầm mặt, hai tay hắn cầm kiếm chém một nhát.

Vèo!

Thời không ở Ác Thế Giới này bị hắn xé toạc nứt ra, nhưng lúc này một bàn tay khô phá vỡ thời không trước mặt hắn.

Diệp Quân biến sắc, hai tay hắn cầm kiếm chém mạnh một nhát.

Vèo!
Chương 2014: Can đảm

Một tia kiếm quang bị phá vỡ, Diệp Quân văng ra xa, lúc dừng lại, hắn đã xuất hiện trong một tinh không chưa được biết đến.

Một người phụ nữ chậm rãi bước đến từ nơi cách hắn cả ngàn trượng.

Chính là Pháp Thần Ác Đạo.

Bên cạnh Pháp Thần Ác Đạo là Vu Dịch, ba vị Thánh Vương và hư ảnh bí ẩn, có cả Thế Tông.

Pháp Thần Ác Đạo liếc nhìn kiếm Thanh Huyên trong tay Diệp Quân, không nói gì, nhưng ánh mắt của mấy cường giả khác đều đổ dồn vào kiếm Thanh Huyên trong tay Diệp Quân, họ đều khá ngạc nhiên, tất nhiên cũng thèm muốn nó.

Vu Dịch không có hứng thú với kiếm Thanh Huyên, cô ta nhìn chằm chằm Diệp Quân, cười nhạo: “Muốn chạy à? Chạy đi đâu?”

Diệp Quân nhìn Vu Dịch: “Một đánh một?”

Vu Dịch khẽ cười: “Ta muốn đánh hội đồng với ngươi, ngươi muốn thế nào?”, Diệp Quân lạnh nhạt nhìn Vu Dịch: “Không biết xấu hổ”.

Ánh mắt Vu Dịch trở nên lạnh như băng: “Pháp Thần, giết hắn”.

Pháp Thần Ác Đạo quay đầu nhìn Vu Dịch, nhíu mày: “Có phải đầu ngươi có vấn đề không? Ta là thuộc hạ của ngươi à?”

Vu Dịch: “…”

Lúc này hư ảnh đó bỗng nói: “Tất cả mọi thứ của nền văn minh Thiên Hành đều nằm trong tháp của hắn, đừng lãng phí thời gian nữa”.

Nói rồi gã tiến đến trước, đánh ra một quyền.

Ầm! Tinh không dậy sóng.

Diệp Quân cách đó khá xa híp mắt, vừa định ra tay thì lúc này Tịnh Sơ bỗng xuất hiện trước mặt hắn, bà ta đánh ra một quyền.

Bụp!

Hư ảnh đó bị chấn động lùi về sau cả ngàn trượng.

Nhìn thấy Tịnh Sơ, vẻ mặt của mấy vị Thánh Vương trở nên nghiêm trọng, thực lực của quan chấp hành đứng đầu Tịnh Sơ này không thua kém gì Phục Võ.

Tịnh Sơ vừa định ra tay lần nữa, Diệp Quân bỗng nói: “Chúng ta đi thôi, đắc tội rồi”.

Nói rồi hắn kéo cánh tay Tịnh Sơ, sau đó dùng kiếm Thanh Huyên cưỡng ép xuyên qua thời không.

Hắn biết đánh nhau với đám người này ở bên ngoài như vậy, hai người họ không có khả năng thắng, phải dẫn chúng đến Đại Chu.

Nhưng vừa xuyên qua thời không, sắc mặt hắn lại thay đổi, vì xung quanh bỗng xuất hiện rất nhiều chữ màu đỏ máu.

Ác tự!

Tịnh Sơ bỗng tiến đến trước, tay phải bà ta giơ lên, sau đó siết chặt lại.

Ầm!

Một ý chí võ đạo đáng sợ bỗng trào ra từ trong người bà ta, ý chí võ đạo cực mạnh ép ác tự đó lùi lại.

Soạt!

Lúc này thời không cách đó không xa bỗng nứt ra, sau đó một bàn tay khô tóm lấy.

Cả người Diệp Quân run lên, chém một nhát về phía đó.

Diệp Quân bị văng ra xa, nhưng ngay sau đó một bàn tay lại tóm lấy hắn, chính là Tịnh Sơ.

Bàn tay khô đó lại bị nhát kiếm của Diệp Quân chém trúng làm cho trở nên hư ảo.

Sau khi dừng lại, Diệp Quân cảm thấy cánh tay mình tê cứng, hắn ngẩng đầu lên nhìn về phía cuối tầm nhìn, đám người Pháp Thần Ác Đạo chậm rãi bước đến.

Thời không xung quanh rung chuyển từng đợt, sau đó rất nhiều máu trào ra.

Ác huyết!

Rất nhiều ác huyết dâng về phía Diệp Quân và Tịnh Sơ theo các ác tự xung quanh.

Tịnh Sơ híp mắt lại, đang định ra tay thì vào lúc này, Diệp Quân bỗng truyền truyền âm huyền khó cho bà ta: “Tịnh Sơ tiền bối đừng đánh, đợi lát nữa trợ giúp Tháp gia của ta”.

Tịnh Sơ sửng sốt, hơi khó hiểu, vừa định hỏi thì ngay sau đó vô số ác tự và ác huyết đã lao đến trước mặt họ, ngay lúc này Diệp Quân đột nhiên siết chặt hai tay, huyết mạch phong ma trong người hắn lao ra ngoài.

Rầm!

Một sức mạnh huyết mạch đáng sợ dâng lên từ trong người hắn, vì Tịnh Sơ có ý chí võ đạo bảo vệ nên các ác tự và ác huyết kia không thể tới gần bà ta, nên tất cả đều lao về phía Diệp Quân.

Diệp Quân không hề phòng vệ, vô số ác huyết và ác tự lao vào trong người Diệp Quân như điên.

Thấy thế các cường giả Pháp Thần Ác Đạo đều sửng sốt.

Đây là làm gì?

Thật ra Diệp Quân cũng đang đánh cược xem mấy ác huyết và ác tự này không thắng được huyết mạch phong ma.

Mà sự tự tin của hắn là ông nội.

Nhưng Diệp Quân cũng không dám xem thường ác tự và ác huyết này, thế nên lần này hắn hoàn toàn phát điên.

Khi vô số ác huyết và ác tự xâm nhập vào người Diệp Quân, chúng lập tức muốn ăn mòn thân xác và linh hồn của Diệp Quân, nhưng chúng lại giật mình nhận ra huyết mạch phong ma của Diệp Quân đang nuốt lấy chúng.

Cái gì đây?

Các ác tự và ác huyết đều ngơ ngác.

Đã nhiều năm thế rồi, chỉ có chúng ăn mòn người khác, hôm nay lại có người đến nuốt chửng lấy chúng?

Dĩ nhiên chúng sẽ không ngồi yên đợi chết, thế là đánh nhau với huyết mạch phong ma.

Tính cách của huyết mạch phong ma rất tệ.

Lập tức nổi giận.

Điên cuồng hấp thụ ác tự và ác huyết đó.

Sau khi Diệp Quân hoàn toàn phát điên, huyết mạch phong ma của hắn trở nên cực kỳ đáng sợ, ép buộc trấn áp mấy ác tự và ác huyết đó, sau đó nuốt chửng chúng.

Chỉ trong thoáng chốc, khí tức huyết mạch phong ma trên người Diệp Quân đã tăng lên rất nhanh, tốc độ đó hệt như núi lửa phun trào.

Thấy thế sắc mặt đám cường giả Pháp Thần Ác Đạo đều sa sầm lại.

Vu Dịch quay đầu nhìn Pháp Thần Ác Đạo, tức giận nói: “Ngươi mang đến sự ấm áp cho người ta sao? Ngươi…”

Pháp Thần Ác Đạo xoay người tát một bạt tai.

Bốp!

Vu Dịch không kịp đề phòng bị tát văng ra xa.

Pháp Thần Ác Đạo lạnh lùng nhìn Vu Dịch ở đằng xa: “Mẹ kiếp, ngươi lấy can đảm ở đâu ra mà dám nói với ta như thế hả?”
Chương 2015: Hắc Long

Các cường giả nền văn minh Vô Gian đó đều ngơ ngác, vì họ không ngờ Pháp Thần Ác Đạo sẽ bất ngờ tấn công.

Sau khi hoàn hồn, sắc mặt các cường giả nền văn minh Vô Gian sa sầm lại.

Pháp Thần Ác Đạo không chỉ đánh vào thể diện của Vu Dịch mà còn là thể diện của nền văn minh Vô Gian, mặc dù họ không thích vài hành động của Vu Dịch nhưng dĩ nhiên lúc này họ cũng không thể khoanh tay đứng nhìn.

Hư ảnh đó bỗng nói: “Pháp Thần Ác Đạo, cô làm thế là có ý gì?”

Pháp Thần Ác Đạo lạnh lùng nhìn hư ảnh: “Ba Chí Tôn, Ác Đạo Minh ta và vũ trụ Vô Gian của ngươi có quan hệ đồng minh, không phải là quan hệ cấp trên cấp dưới, ta hành xử thế nào, không cần vũ trụ Vô Gian các ngươi chỉ tay năm ngón, hiểu không?”

Dứt lời, cô ta lại nhìn Vu Dịch ở đằng xa, ánh mắt toát ra sát khí: “Còn dám vung tay múa chân với ta nữa thì ta nuốt sống ngươi đấy”.

Vu Dịch nổi giận, định phát cáu nhưng lại bị Ba Chí Tôn ở một bên ngăn lại.

Ba Chí Tôn nói: “Dịch tiểu thư, cô nên có sự tôn trọng với cường giả”.

Sắc mặt Vu Dịch vô cùng khó coi nhưng lại không dám làm gì.

Ba Chí Tôn cũng mặc kệ cô ta, nhìn sang Pháp Thần Ác Đạo: “Pháp Thần, nhiệm vụ cấp bách của chúng ta là giải quyết Diệp Quân này, cô nghĩ sao?”

Pháp Thần Ác Đạo thu hồi ánh mắt, quay đầu nhìn Diệp Quân cách đó không xa, lúc này khí tức của Diệp Quân đã tăng đến mức cực kỳ mạnh, sắc mặt cô ta cực kỳ khó coi.

Vì cô ta nhận ra ác tự và ác huyết của cô ta không đấu lại huyết mạch đặc biệt này của Diệp Quân, thế mà lại bị nuốt chửng hết.

Cô ta khá ngạc nhiên.

Phải biết mấy ác tự và ác huyết này của cô ta đều chứa tà niệm tối thượng của thế gian, mà huyết mạch này lại không hề sợ, hấp thu gần hết?

Huyết mạch này còn mạnh hơn ác tự và ác huyết của cô ta ư?

Pháp Thần Ác Đạo chỉ cảm thấy hơi vô lý.

Tịnh Sơ nhìn Diệp Quân, ánh mắt cũng lộ ra vẻ bất ngờ và kinh ngạc. Ba Chí Tôn bỗng nói: “Phải ngăn hắn lại”.

Lúc này huyết mạch phong ma của Diệp Quân mạnh đến mức bất thường. Pháp Thần Ác Đạo không suy nghĩ nhiều nữa, xòe tay ra, một pháp trượng cổ bỗng xuất hiện trong tay cô ta, cô ta cách không trung chỉ nhẹ về phía Diệp Quân ở phía xa. Thoáng chốc vô số Lôi Kiếp tụ lại từ giữa không trung, cuối cùng lao về phía Diệp Quân như thủy triều. Thấy thế, Tịnh Sơ lập tức bước ra, chậm rãi giơ hai tay lên, sau đó siết chặt lại, khí thế ý chí võ đạo cuộn lên như sấm sét, chống lại những Lôi Kiếp giữa không trung đó.

Pháp Thần Ác Đạo quay đầu lại nhìn Ba Chí Tôn, Ba Chí Tôn hiểu ý, lập tức lao về phía Tịnh Sơ muốn cuồng lôi.

Mặt Tịnh Sơ không cảm xúc, giẫm mạnh chân phải, ý chí võ đạo đáng sợ chặn Ba Chí Tôn tại chỗ.

Nhưng lúc này ba vị Thánh Vương đó bỗng lao đến chỗ Diệp Quân.

Thấy thế ánh mắt Tịnh Sơ lóe lên một tia lạnh lẽo, bà ta bỗng giận dữ hét lên, siết chặt tay phải thành quyền lao về phía trước, nắm đấm bộc phát ra, một quyền thế đáng sợ bỗng lao ra khỏi nắm đấm của bà ta.

Ba vị Thánh Vương bị cú đấm của bà ta làm cho văng ra xa, vô số Lôi Kiếp xung quanh và Ba Chí Tôn cũng bị đánh cho lùi lại.

Lúc này chân phải Tịnh Sơ quét một đường sang bên cạnh, hai tay nhấc lên, một vực bao phủ lấy bà ta và Diệp Quân.

Võ vực!

Tịnh Sơ nhìn đám cường giả Pháp Thần Ác Đạo, vẻ mặt bà ta bỗng trở nên hung hăng, giẫm chân phải ra, hai tay siết chặt thành quyền đánh về phía trước.

Ầm!

Ý chí võ đạo đáng sợ cuồn cuộn lao ra khiến đám cường giả Pháp Thần Ác Đạo lùi về sau cả ngàn trượng.

Sau khi đám cường giả Pháp Thần Ác Đạo dừng lại, sắc mặt vô cùng nghiêm trọng, thực lực của quan chấp hành đứng đầu nền văn minh Thiên Hành đương thời cũng rất kinh người.

Ba Chí Tôn bỗng nói: “Không thể để Diệp Quân tiếp tục hấp thụ mấy cái kia nữa”.

Pháp Thần Ác Đạo nhìn Diệp Quân, lúc này Diệp Quân đã biến thành một huyết nhân, không chỉ thế, trên người hắn bỗng tràn ngập vô số ác niệm, vốn dĩ trên người hắn chỉ có sát ý và tà khí nhưng bây giờ lại có thêm một ác niệm.

Hơn nữa tinh vực xung quanh bắt đầu biến thành màu đỏ.

Không bình thường chút nào!

Pháp Thần Ác Đạo chậm rãi nhắm mắt lại, cô ta biết không thể tiếp tục dây dưa nữa, nếu không đợi thực lực của Diệp Quân cũng tăng lên thì khó giết.

Pháp Thần Ác Đạo bỗng xòe tay ra, một ấn ký màu đen xuất hiện trong tay, một con yêu thú hung ác bay vòng quanh ở phía trên ấn ký, móng vuốt dang rộng, đôi mắt mở to, ngửa đầu lên trời như muốn nuốt chửng trời đất, xung quanh ấn ký màu đen còn có chín con Hắc Long vây quanh, những con Hắc Long sống động như thật.

Pháp Thần Ác Đạo thầm niệm chú cổ, chín con Hắc Long bỗng nhúc nhích, thoáng chốc chín con Hắc Long bay ra khỏi ấn ký đó, sau đó lao thẳng về phía Tịnh Sơ, cơ thể chúng dần trở nên to lớn, trong tích tắc đã dài đến cả vạn trượng, cả vũ trụ tinh vực bị khí tức của chúng nghiền nát.

Nhìn thấy chín con con Hắc Long này, sắc mặt của các Thánh Vương ở một bên đều trở nên cực kỳ nghiêm trọng, vì họ cảm nhận được khí tức trên mỗi con Hắc Long này không hề thua kém họ.

Mấy vị Thánh Vương nhìn nhau, ánh mắt hiện lên vẻ kinh ngạc.

Vẫn hơi xem thường Pháp Thần Ác Đạo này quá.

Ngay khi chín con Hắc Long đó lao vào đến võ vực của Tịnh Sơ, võ vực này lập tức sôi trào, sắc mặt Tịnh Sơ dần trắng bệch. Tịnh Sơ không lùi mà vẫn tiến lên, bà ta xòe tay ra, một ngọn lửa bỗng bùng cháy trong lòng bàn tay, ngay sau đó bà ta đập xuống mạnh xuống.

Ầm!

Ý chí võ đạo đáng sợ bộc phát ra theo quyền hỏa từ trước mặt bà ta, sức mạnh cường lập tức đánh văng chín con Hắc Long ra khỏi võ vực của bà ta, lúc này bà ta lại tiến lên một bước, sau đó lại tung ra một quyền.

Một cột lửa cuồn cuộn lao ra.

Vèo!

Chín con Hắc Long lại bị một quyền của bà ta đánh lùi.

Chín con Hắc Long ngửa đầu lên gầm gừ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK