Mục lục
Hậu Duệ Kiếm Thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 799: Ta cũng muốn ra ngoài

Người đàn ông nói: “Cha, ông nội, đại ca, cô cô của cậu…”

Ông ta lại nói: “Chết tiệt!”

Mẹ kiếp, đều là cái nhà khốn nạn này.

Diệp Quân: “…”

Người đàn ông nhìn Diệp Quân, lại nói: “Hai người còn lại là Chân Thần và ta”.

Diệp Quân hơi khó hiểu: “Thế tại sao các người không làm nữa?”

Người đàn ông bỗng nói: “Ta muốn hỏi cậu một câu, nếu người ở ngôi sao xanh này có thể biết chính xác thời điểm mình sẽ chết, cậu nghĩ bọn họ sẽ như thế nào?”

Diệp Quân sửng sốt.

Nếu biết mình sẽ chết vào lúc nào thì sẽ thế nào?

Những cái khác không biết nhưng chắc chắn sẽ loạn, sẽ cảm thấy những gì mình đang làm hiện tại đều không còn ý nghĩa.

Người đàn ông khẽ nói: “Sở dĩ mạng sống của con người có giá trị là vì không thể biết được tương lai, nếu mọi thứ đều được biết trước, vậy thì còn ý nghĩa gì nữa?”

Diệp Quân gật đầu: “Đúng là thế”.

Người đàn ông nói tiếp: “Hơn nữa, ép buộc thăm dò tương lai cũng có thể đảo ngược Đại Đạo, làm cho tương lai thay đổi. Nói một cách đơn giản, những người muốn do thám tương lai về cơ bản là người không có khả năng này, mà những người có khả năng làm được thì lại không thèm làm”.

Diệp Quân gật đầu: “Ta hiểu rồi”.

Người đàn ông nói: “Sau khi cậu đến hệ Ngân Hà, tâm cảnh của cậu đã thay đổi rất nhiều, đó là một việc rất tốt. Nhưng ta phải nhắc nhở cậu, nếu cô cô và cha cậu cũng đi vào thời không Tuế Nguyệt, đi ngược dòng thời gian tìm về quá khứ, khi đó cậu phải một mình chống chọi với mọi thứ. Thế nên hãy trân trọng khoảng thời gian này đi”.

Diệp Quân nhìn người đàn ông: “Tiền bối, ta vẫn luôn muốn hỏi tiền bối một câu, Đại Đạo là sự tồn tại cụ thể hay là…”

Người đàn ông nói: “Ở đâu cũng có”.

Ở đâu cũng có!

Diệp Quân trầm tư.

Người đàn ông nói: “Đi đi, tận hưởng khoảng thời gian vui vẻ không còn nhiều của cậu đi”.

Nói rồi ông ta đi về phía khác.

Diệp Quân vội đuổi theo: “Tiền bối, ta mượn một ít bảo vật”.

Người đàn ông từ chối thẳng thừng: “Không có”.

Diệp Quân nói: “Mười món thôi, không có cấp bậc cũng được”.

Người đàn ông tức giận nói: “Cậu nghĩ ta đang bán hàng sỉ à? Còn mười món!”

Diệp Quân nói: “Vậy thì năm món”.

Người đàn ông lắc đầu: “Không có, chẳng có cái quần què gì cả”.

Diệp Quân bỗng lấy một số tiền Hoa Hạ ra: “Ta tìm tiền bối để mua”.

Người đàn ông nhìn Diệp Quân không nói gì.

Diệp Quân mỉm cười: “Cũng khá ít nhưng cực kỳ có tác dụng với tiền bối lúc này, đúng chứ?”

Người đàn ông im lặng không nói.

Quả thật là có tác dụng.

Vì bây giờ ông ta không thể đi khỏi nơi này, cũng không dám đi, ông ta cũng sợ ra khỏi đây thì sẽ có một thanh kiếm rơi từ trên trời xuống.

Người đàn ông nhìn tiền Hoa Hạ trong tay Diệp Quân, im lặng một lúc rồi nói: “Đưa thêm đi”.

Diệp Quân quay sang nhìn Hiêu Hiêu đứng một bên, Hiêu Hiêu hiểu ý vội lấy tiền Hoa Hạ của mình ra.

Diệp Quân đưa hết tiền cho người đàn ông, ông ta nhận lấy rồi nói: “Chỉ có thể đưa cho cậu một món thôi”.

Thật ra ông ta cũng bất đắc dĩ, chỉ có mấy người biết ông ta bị áp chế ở đây, mà mấy người đó lại không thể cho ông ta tiền tiêu, ông ta lại không thể ra ngoài… mẹ nó chứ, ngột ngạt quá rồi đấy.

Một món!

Diệp Quân hơi do dự.

Người đàn ông giận lên nói: “Còn không biết đủ à?”

Diệp Quân cười nói: “Một thì một”.

Người đàn ông trợn mắt nhìn Diệp Quân, sau đó nói: “Muốn lấy món bảo vật thuộc phương diện nào?”

Diệp Quân ngẫm nghĩ rồi nói: “Để tặng cho phụ nữ”.

Phụ nữ!

Người đàn ông suy nghĩ một lúc, sau đó xòe bàn tay ra, một hòn đá to bằng ngón tay cái xuất hiện trước mặt Diệp Quân, hòn đá có nhiều màu, tràn ngập ánh sáng tỏa ra xung quanh, cực kỳ đẹp mắt.

Diệp Quân hỏi tò mò: “Tiền bối, đây là?”

Người đàn ông bình tĩnh nói: “Một trong mười thần khí lớn của Hoa Hạ, đá Nữ Oa, có thể tự động hấp thụ sức mạnh của tinh tú trời đất, cầm theo nó có thể tránh được nhiều tà khí, dung mạo trẻ mãi, trường sinh bất tử”.

Diệp Quân hỏi: “Cấp bậc gì thế?”

Người đàn ông: “Cậu quan tâm cấp bậc gì làm gì, có lấy hay không?”

Diệp Quân vội nói: “Lấy chứ”.

Nói rồi hắn nhận lấy hòn đá, như nghĩ đến điều gì, hắn lại hỏi: “Tiền bối, có thể làm thành dây chuyền giúp ta không?”

Người đàn ông tức giận, lúc này Diệp Quân vội nói: “Ta đưa thêm tiền”.

Người đàn ông im lặng một lúc rồi nói: “Được”.

Ông ta vừa nói vừa lấy một sợi dây màu bạc ra, lần mò một lúc cũng làm được một sợi dây chuyền.

Nhìn thấy sợi dây chuyền này, mắt Hiêu Hiêu sáng lên, phải nói rằng cô ấy cũng đã dao động.

Cô ấy không biết mấy chức năng này nhưng cô ấy biết sợi dây chuyền này rất đẹp.

Diệp Quân nhẹ nhàng sờ sợi dây chuyền: “Tiền bối, đây là?”

Người đàn ông bình tĩnh nói: “Dây chuyền tinh tú được làm bằng sức mạnh của các vì sao, nó có chức năng tự động hấp thụ sức mạnh của các vì sao giống hòn đá Nữ Oa này. Người bình thường đeo nó vào thì sẽ được sức mạnh của các vì sao bảo vệ, sức mạnh của thế giới này không thể làm cô gái đó bị thương. Đương nhiên, bây giờ vẫn trong trạng thái chưa kích hoạt, sức mạnh của các vì sao rất yếu, nếu đã được kích hoạt, cộng thêm đá Nữ Oa này thì cũng là thần khí tối cao”.

Diệp Quân gật đầu: “Được”.

Hắn cẩn thận cất dây chuyền đi, thứ này không chỉ có giá trị nhan sắc cao mà còn cực kỳ thực dụng, vừa vặn phù hợp cho Tô Tử dùng.

Người đàn ông nhìn Diệp Quân, sau đó nói: “Giúp ta một việc”.

Diệp Quân hỏi: “Việc gì?”

Người đàn ông nghiêm túc nói: Xin cô cô của cậu rủ lòng thương mở rộng phạm vi phong ấn ta, mỗi ngày đều bị nhốt ở đây, ta thật sự không chịu nổi nữa rồi, ta cũng muốn ra ngoài, đã rất lâu rồi ta chưa đi rửa chân nữa đấy”.
Chương 800: Mua hộp đựng quà

Nghe chủ nhân bút Đại Đạo nói thế, Diệp Quân tỏ ra đồng cảm sâu sắc bèn nói: “Chuyến này đến Yến Kinh, nếu gặp cô cô thì ta sẽ nói với bà ấy về thỉnh cầu của tiền bối. Nhưng ta không dám đảm bảo bà ấy sẽ đồng ý nghe theo ta”.

Người đàn ông gật đầu: “Vậy thì cảm ơn nhiều”.

Diệp Quân cười nói: “Tiền bối, tạm biệt nhé”.

Người đàn ông gật đầu: “Tạm biệt”.

Diệp Quân đang định đi nhưng nghĩ đến điều gì, hắn bỗng hỏi: “Chân Thần đang ở ngôi sao màu xanh thật à?”

Người đàn ông nói: “Ừ, đang ở Yến Kinh đấy”.

Yến Kinh!

Diệp Quân lặng thinh.

Người đàn ông nhìn Diệp Quân: “Cô ta không có hứng thú với cậu, cô ta chỉ có hứng thú với việc bán sách, chắc cô ta đã viết xong cuốn sách của mình rồi. Viết xong, cô ta sẽ rời khỏi đây”.

Diệp Quân nhíu mày: “Rời khỏi đây sao?”

Người đàn ông gật đầu: “Rời khỏi đây”.

Diệp Quân còn muốn hỏi nữa nhưng người đàn ông nói: “Đi đi, thời gian của cậu cũng không còn nhiều nữa”.

Nói rồi ông ta xoay người đi.

Diệp Quân đứng đó im lặng hồi lâu, rồi dẫn Hiêu Hiêu xoay người đi khỏi đó.

Nhìn hai người Diệp Quân rời đi, người đàn ông lặng thinh hồi lâu, mới khẽ nói: “Vũ Trụ Kiếp sắp đến gần, những kẻ đi ngược dòng thời gian đó đang rục rịch có động tĩnh... Nếu cậu có thể áp chế được mọi thứ thật, còn đối xử thiện lương với hết thảy sinh linh, thiết lập trật tự, trấn áp Càn Khôn thì việc ta trợ giúp cậu cũng không phải là không được...”

Ông ta vừa nói vừa ngẩng đầu lên nhìn trời, ánh mắt hiện lên vẻ bất lực, thực lực mấy người đó quá đáng sợ, nhưng họ đều đã là thần tính, cũng chỉ có một số ít người còn lại chút nhân tính mà thôi.

Số mệnh của những sinh linh phàm trần này không thể giao phó vào tay những kẻ thần tính, vì nếu một người trong số họ có suy nghĩ khác đi thì các sinh linh có thể sẽ biến mất mãi mãi.

Ông ta đang đợi một người đã tu luyện nhân tính đến mức vô địch.

Mà Diệp Quân có thể vẫn giữ được nhân tính khi bất khả chiến bại, hơn nữa còn có thể áp chế được thần tính hay không thì phụ thuộc vào chuyến đi hệ Ngân Hà lần này của hắn.

Ông ta muốn Diệp Quân giữ lại nhân tính, nhưng vị kia lại không muốn ông ta can dự vào, bà ấy muốn để Diệp Quân tự do phát triển.

Là thần tính hay nhân tính, mọi thứ đều do Diệp Quân tự do phát triển.

Đây là nguyên nhân tại sao ông ta lại bị trấn áp.

Nhưng cũng may vị đó cũng không cắt đứt hoàn toàn con đường nhân tính của Diệp Quân, nếu không cũng sẽ không để hắn đến hệ Ngân Hà.

Khi bước vào đại điện, người đàn ông quay đầu lại nhìn về một hướng nào đó, người bán sách vẫn giữ lại một nửa nhân tính của mình, cũng rất thân thiện với tất cả chúng sinh nhưng tiếc là, cô ta…

Người đàn ông lại thở dài, xoay người bước vào trong điện.



Sau khi xuống núi, Diệp Quân và Hiêu Hiêu quay về.

Trên đường về, Hiêu Hiêu hơi tò mò: “Người vừa nãy là?”

Diệp Quân cười nói: “Một người rất lợi hại”.

Hiêu Hiêu nhìn Diệp Quân không nói gì.

Diệp Quân lại nói: “Mỗi tháng bảo người đem chút tiền đến cho ông ta”.

Hiêu Hiêu gật đầu: “Để tôi sắp xếp”.

Diệp Quân khẽ gật đầu, mặc dù chủ nhân bút Đại Đạo không làm điều gì bất lợi với hắn nhưng hắn cũng kiêng dè chủ nhân bút Đại Đạo, người có thể khiến cô cô tự mình trấn áp thì chắc chắn không đơn giản.

Diệp Quân quay đầu nhìn ra ngoài cửa xe, vẻ mặt vô thức trở nên nghiêm trọng.

Nói chuyện với chủ nhân bút Đại Đạo một hồi cũng khiến hắn hiểu được rất nhiều chuyện, bây giờ vũ trụ mênh mông này không đơn giản như thế.

Ngay cả chủ nhân bút Đại Đạo cũng chỉ có thể ngược dòng thời không năm mươi tỷ năm… Tận cuối quá khứ của vũ trụ là dáng vẻ như thế nào?

Hắn nhận ra hắn vẫn rất lạ lẫm với vũ trụ này, nếu có cơ hội thì chuyến đi đến Yến Kinh này phải hỏi cô cô cho rõ ràng.

Diệp Quân không về thẳng khách sạn mà bảo Hiêu Hiêu dẫn hắn đi dạo khắp nơi.

Hắn muốn mua một hộp quà.

Mặc dù đá Nữ Oa đó rất đẹp nhưng lại thiếu một hộp quà đẹp mắt, nếu đã tặng cho người ta thì dĩ nhiên phải có hình thức một chút.

Không lâu sau, Hiêu Hiêu dẫn Diệp Quân đến một trung tâm thương mại lớn nhất thành phố, nơi này rất lớn, cái gì cũng có.

Hiêu Hiêu dẫn hắn đến một cửa hàng quà tặng, một cô gái mặc váy ngắn lập tức bước đến đón tiếp, cô ta mỉm cười nói: “Hai vị cần gì ạ?”

Diệp Quân nói: “Tôi muốn mua một hộp đựng quà”.

Cô gái hỏi: “Anh muốn hộp quà thế nào?”, Diệp Quân nói: “Hộp quà đựng dây chuyền”.

Dây chuyền!

Cô gái mỉm cười nói: “Anh đi theo tôi”.

Nói rồi cô ta dẫn Diệp Quân đến trước một kệ hàng, rất nhiều loại hộp quà được bày trên kệ hàng, đều rất tinh xảo.

Cuối cùng tầm mắt Diệp Quân nhìn đến một cái hộp pha lê trong số đó, hộp pha lê có hình trái tim, trong suốt, cực kỳ đẹp mắt, cũng rất hợp với sợi dây chuyền trên trong tay hắn.

Diệp Quân nói: “Tôi lấy cái này”.

Cô gái thanh tú nói: “Vâng, tôi gói lại cho anh”.

“Khoan đã”.

Đúng lúc này, một giọng nói bỗng vang lên.

Diệp Quân quay đầu lại nhìn, người nói là một cô gái, cô ta khoảng hơn hai mươi tuổi, thân hình mảnh khảnh, trang điểm rất đẹp, khá xinh.

Cô gái nhìn cô nhân viên: “Tôi muốn lấy hộp này”.

Nghe thế nhân viên vội nói: “Cô à, anh này muốn lấy trước”.

Cô gái nhìn Diệp Quân, cười nói: “Anh đẹp trai, có thể nhường cho tôi không?”

Diệp Quân lắc đầu: “Không được”.

Nói rồi hắn nhìn nhân viên: “Gói lại giúp tôi đi”.

Nhân viên đang định gói hộp quà lại thì lúc này cô gái bỗng nói: “Tôi ra giá gấp đôi”.

Nhân viên hơi khó xử.

Diệp Quân hơi khó hiểu, hắn nhìn cô gái, cô ta khiêu khích nhìn hắn: “Tôi nhiều tiền”.

Diệp Quân đang định lên tiếng thì Hiêu Hiêu bỗng bước đến, rút súng ra để lên đầu cô gái: “Cô nói gì cơ? Cô nhiều tiền à? Hả?”

Soạt!

Khung cảnh nhốn nháo.

Nhân viên ngây người.

Đã rút súng ra luôn rồi.

Diệp Quân cũng khá ngạc nhiên, hắn cũng không ngờ Hiêu Hiêu lại làm như thế.

Cô gái bị Hiêu Hiêu lấy súng chĩa vào đầu cũng sững sờ, chơi trò gì đây?

Hiêu Hiêu bỗng nhìn nhân viên: “Mau gói hộp quà đó lại cho đại ca của tôi”.

Nhân viên hoàn hồn, vội nói: “Vâng vâng”.

Nói rồi cô ta ôm lấy hộp quà chạy đến quầy tính tiền.

Hiêu Hiêu nhìn cô gái trước mặt, lạnh lùng nói: “Có tiền thì giỏi lắm à?”

Mặt mày cô gái trắng bệch, sắp khóc đến nơi: “Tôi… tôi…”

Hiêu Hiêu tức giận nói: “Ngậm miệng!”

Cô gái: “…”
Chương 801: Đến dự sinh nhật

Chẳng mấy chốc, nhân viên đã gói xong hộp quà, sau đó đưa cho Diệp Quân, run giọng nói: “Đại… đại ca, đây ạ”.

Diệp Quân hỏi: “Bao nhiêu tiền?”

Nhân viên vội lắc đầu: “Không… không cần tiền”.

Diệp Quân khẽ cười: “Không cần tiền, thế chẳng phải tôi trở thành cướp rồi à?”

Nhân viên còn định nói gì đó, Hiêu Hiêu ở một bên bỗng lấy mấy tờ tiền Hoa Hạ ra đưa cho cô ta, nhân viên do dự rồi cũng nhận lấy.

Diệp Quân nhìn Hiêu Hiêu: “Chúng ta đi thôi”.

Nói rồi hắn xoay người đi khỏi đó.

Hiêu Hiêu trợn mắt nhìn cô gái đó: “Tôi đang cứu cô đấy, có biết không hả? Cứu cô đấy”.

Nói rồi cô ấy xoay người đi.

Cô gái ngồi phịch xuống đất, nhưng sau đó cô ta lấy điện thoại ra bấm số gọi đi, run giọng nói: “Tôi bị bắt nạt, tòa nhà Ngân Tọa…”



Hai người Diệp Quân ra khỏi trung tâm thương mại, Diệp Quân nhìn Hiêu Hiêu bên cạnh cười nói: “Cô sợ tôi giết cô ta à?”

Hiêu Hiêu gật đầu: “Tôi sợ xảy ra mâu thuẫn gay gắt”.

Diệp Quân khẽ cười, sau đó nói: “Cô có lòng thật đấy”.

Hiêu Hiêu do dự rồi nói: “Anh không tức giận à?”

Diệp Quân lắc đầu: “Tôi không phải là tên cuồng giết người, tất nhiên sẽ không tùy tiện giết người chỉ vì một chuyện nhỏ, tiền đề để tôi giết người là đối phương muốn giết tôi”.

Hiêu Hiêu mỉm cười nói: “Giống tôi nghĩ”.

Hai người đang định lên xe thì lúc này, mấy chiếc ô tô đột nhiên từ đằng xa chạy tới rồi dừng lại trước mặt hai người không xa, ngay sau đó hơn hai mươi người lao ra khỏi xe rồi chặn Diệp Quân và Hiêu Hiêu lại.

Nhìn thấy thế, Diệp Quân nhíu mày, anh quay sang nhìn Hiêu Hiêu, sắc mặt Hiêu Hiêu trở nên lạnh lùng, cô ấy quay đầu lại nhìn. Cô gái lúc nãy đi theo đến, xông tới trước mặt Hiêu Hiêu hung dữ nói: “Đồ đê tiện, sao cô dám chĩa súng vào tôi, cô có biết tôi là ai không hả? Tôi là nhà họ Vương…”

Hiêu Hiêu bỗng rút súng ra rồi bóp cò.

Pằng!

Đầu gối cô ta trúng đạn, kêu lên một tiếng rồi quỳ xuống đất.

Thấy Hiêu Hiêu dám nổ súng giữa ban ngày ban mặt như thế, đám đàn ông bao vây hai người Diệp Quân đều sửng sốt.

To gan thế à?

Lúc này Hiêu Hiêu bỗng xoay người lại liên tục nổ súng, hai mươi mấy người đều bị trúng đạn, không ai bị đánh chết, chỉ là bị đánh tàn phế.

Ngay lập tức vài tiếng kêu thảm thiết vang lên.

Hiêu Hiêu bỗng bước đến trước mặt cô gái đó, cô ấy nhìn cô ta: “Lúc nãy cô mắng tôi cái gì cơ?”

Cô gái nhìn Hiêu Hiêu, mặt đầy vẻ sợ hãi: “Cô…”

Hiêu Hiêu nhìn cô ta, mặt không cảm xúc: “Xin lỗi ngay”.

Cô gái vội nói: “Xin lỗi”.

Hiêu Hiêu bỗng lấy súng chĩa vào giữa trán cô ta, sau đó bóp cò.

Pằng!

Cô gái ngã xuống, máu bắn ra tung tóe.

Hiêu Hiêu cất súng đi, lạnh lùng nói: “Tôi không chấp nhận lời xin lỗi của cô”.

Cô gái: “…”

Nói xong, cô ấy xoay người đi đến bên cạnh Diệp Quân: “Chúng ta đi thôi, lát nữa sẽ có người đến xử lý”.

Diệp Quân gật đầu, sau đó lên xe cùng Hiêu Hiêu.

Sau khi xe được khởi động, Diệp Quân nhìn Hiêu Hiêu: “Cô có thể tùy ý giết người sao?”

Hiêu Hiêu bình tĩnh nói: “Với người thường thì không được, nhưng tôi có thể”.

Diệp Quân hỏi: “Phía sau có người chống lưng à?”

Hiêu Hiêu nhìn Diệp Quân gật đầu: “Tôi đến từ Yến Kinh, đến đây để trải nghiệm, bình thường mọi chuyện đều có người gánh vác cho tôi. Hơn nữa tình huống vừa rồi là vì chúng ta phòng vệ chính đáng”.

Diệp Quân gật đầu: “Tôi hiểu rồi”.

Có chỗ chống lưng thật là tốt.

Hiêu Hiêu bỗng nói: “Tôi nên gọi anh thế nào? Gọi công tử và tiền bối đều hơi khách sáo, gọi thẳng tên anh hình như lại hơi không tôn trọng thân phận của anh”.

Diệp Quân đang định đáp lời, Hiêu Hiêu lại nói: “Hay là gọi anh là đại ca nhé? Anh có để ý gì không?”

Diệp Quân nhìn Hiêu Hiêu: “Tùy cô vậy”.

Hiêu Hiêu gật đầu mỉm cười, một tiếng đại ca này làm cho khoảng cách của hai người được kéo lại gần hơn không ít, mình đúng là nhân tài.

Hiêu Hiêu kéo Diệp Quân đến khách sạn, sau đó cô ấy rời đi, bây giờ cô ấy nóng lòng chuẩn bị đi tu luyện.

Cô ấy cực kỳ mong đợi với thế giới tu tiên trong truyền thuyết.

Sau khi về đến phòng, Diệp Quân ngồi khoanh chân trong phòng, tiếp tục hấp thụ linh khí, lần đến Yến Kinh này không biết sẽ xảy ra những chuyện gì, thế nên hắn chuẩn bị cất giữ thêm một ít linh khí.

Hơn nữa theo ý của chủ nhân bút Đại Đạo là có khả năng cô cô váy trắng và cha cũng không ở hệ Ngân Hà lâu, nói cách khác có lẽ họ cũng sắp đi rồi.

Đợi qua sinh nhật Tô Tử thì lập tức đến Yến Kinh.

Vốn dĩ định hấp thụ linh khí một đêm nhưng đến nửa đêm thì hắn không chịu được nữa, ngã xuống gối ngủ say.

Ngày hôm sau.

Trời vừa sáng, Diệp Quân đã ngồi dậy, lúc này điện thoại vang lên, Diệp Quân nhận điện thoại, đầu bên kia vang lên giọng Tô Tử: “Dậy rồi à?”

Diệp Quân nói: “Ừ”.

Tô Tử nói: “Tôi bảo Tiểu Tuyết đến đón anh rồi”.

Diệp Quân nói: “Ừ”.

Tô Tử nói: “Tôi đợi anh”.

Diệp Quân nói: “Ừ”.

Sau khi tắt máy, Diệp Quân tắm rửa chải chuốt một hồi, sau đó mới xuống dưới sảnh, Tiểu Tuyết đã đợi ở trước cửa khách sạn.

Tiểu Tuyết nói: “Anh Diệp”.

Diệp Quân gật đầu: “Đi thôi”.

Hai người bước lên xe rồi đến thẳng nhà họ Tô.

Diệp Quân nhìn túi quà mình cầm, khóe môi cong lên.



Nhà họ Tô.

Hôm nay là sinh nhật của Tô Tử, dĩ nhiên nhà họ Tô sẽ tổ chức một bữa tiệc hoành tráng, cả biệt thự nhà họ Tô đều trở nên bận rộn, những người nổi tiếng thuộc mọi tầng lớp ở thành phố Bạch Vân đã đến từ sớm.

Ngay lúc này một giọng nói vang lên từ cổng biệt thự nhà họ Tô: “Cô Viên Hiên Lăng của gia tộc Viên Hiên ở Yến Kinh đến”.

Cả biệt thự nhà họ Tô vốn dĩ đã ồn ào bỗng im lặng như tờ, mọi người đều đồng loạt đứng dậy, quay đầu lại nhìn ra ngoài cổng.
Chương 802: Vương Nhạc

Gia tộc Hiên Viên!

Một trong bốn gia tộc lớn ở Yến Kinh.

Rất nhiều khách mời đều cực kỳ ngạc nhiên, gia tộc Hiên Viên - một trong bốn gia tộc lớn ở Yến Kinh sao lại xuất hiện ở đây?

Mặc dù nhà họ Tô khá có tiếng ở thành phố Bạch Vân nhưng hoàn toàn không có giá trị gì ở Yến Kinh.

Mọi người đều không ngờ gia tộc Hiên Viên thế mà lại đến tham gia tiệc sinh nhật của Tô Tử.

Một lúc sau, tâm tư của rất nhiều người bắt đầu lung lay.

Nhà họ Tô này không tầm thường.

Ngay khi biết được Hiên Viên Lăng đến, Tô Mục vội vàng dẫn Tô Tử ra tiếp đón.

Hôm nay Hiên Viên Lăng vẫn mặc một bộ váy dài màu trắng ngà, không nhiễm bụi trần, mang mạn che mặt, không nhìn thấy hết khuôn mặt.

Có một ông lão tóc bạc đi theo phía sau Hiên Viên Lăng.

Tô Mục vội cúi người: “Chào mừng cô Lăng đến”.

Hơi hèn mọn.

Không còn cách nào khác, thế lực của nhà họ Tô quả thật có cách biệt cực kỳ cực kỳ xa với gia tộc từ xa xưa như gia tộc Hiên Viên, một câu của đối phương cũng có thể quyết định sự sống chết của cả nhà họ Tô.

Hiên Viên Lăng khách sáo nói: “Bác Tô đừng khách sáo”.

Bác Tô!

Nghe nói thế, mọi người đều ớn lạnh.

Thế mà lại gọi bác Tô.

Sao thể diện của nhà họ Tô sẽ lớn đến thế?

Mọi người đều cảm thấy thắc mắc.

Tô Mục cũng tỏ ra khó tin khi nghe được câu này, có phải đối phương khách sáo quá rồi không?

Lúc này Hiên Viên Lăng bỗng nhìn Tô Tử, cười nói: “Vị này là cô Tô Tử nhỉ?”

Tô Tử gật đầu: “Đúng thế”.

Hiên Viên Lăng cười nói: “Nghe nói vài ngày nữa cô Tô Tử sẽ đến Yến Kinh, đến lúc đó mời cô Tô Tử đến nhà họ Hiên Viên làm khách”.

Tô Tử nhìn Hiên Viên Lăng, cũng cảm thấy kinh hãi, nhưng không nghĩ nhiều, cười nói: “Chắc chắn rồi”.

Hiên Viên Lăng khẽ gật đầu, sau đó quay sang nhìn ông lão bên cạnh, ông lão vội lấy một cái hộp ra đưa cho Tô Tử: “Cô Tô, đây là chút tấm lòng của cô chủ nhà tôi, chúc cô sinh nhật vui vẻ”.

Nói rồi ông ta mở hộp ra.

Bên trong hộp là một cây san hô, loại san hô này đỏ như máu, mặc dù không lớn chỉ bằng bàn tay nhưng lại tỏa ra một mùi dược liệu cực kỳ tinh khiết, đứng cách xa mấy chục mét cũng có thể ngửi được, ai có thể ngửi được mùi hương của nó thì tinh thần thoải mái, sảng khoái.

Lúc này có người bỗng thốt lên: “Đây là… san hô máu ngàn năm”.

San hô máu ngàn năm!

Nghe thế mọi người đều kinh ngạc.

San hô cũng là thứ được phân chia cấp bậc, một cây san hô máu một trăm năm đã có giá trị cực kỳ cao rồi, trị giá hàng trăm triệu lượng vàng.

Một ngàn năm…

Giá trị của nó là vô giá.

Mọi người đều kinh ngạc không thôi, gia tộc Hiên Viên không hổ là gia tộc lớn, vung tay một cái là thần vật quý giá, gia cảnh mạnh đến mức đáng sợ.

Tô Tử cũng kinh ngạc không thôi, cô ấy cũng không ngờ gia tộc Hiên Viên lại tặng cô ấy thần vật quý giá như vậy.

Ông lão bên cạnh Hiên Viên Lăng cười nói: “Cô Tô Tử, thứ này có thể ngăn ngừa lão hóa, làm đẹp da, nếu uống nó, càng có thể thanh lọc cơ thể, có tác dụng thay da đổi thịt”.

Thay da đổi thịt!

Sắc mặt vài người ở đó dao động, đây là thần vật có nằm mơ cũng muốn có với các võ giả.

Tô Tử vội nói: “Cô Lăng, món quà này quá quý giá”.

Hiên Viên Lăng mỉm cười: “Là chút tấm lòng của tôi, nếu cô Tô Tử không chê thì hãy nhận cho”.

Tô Tử do dự một chốc, sau đó nhìn Tô Mục, Tô Mục nhìn Hiên Viên Lăng, ông ấy biết đối phương có ý định kết thân, mặc dù không biết tại sao đối phương lại làm thế nhưng ông ấy cảm thấy điều này sẽ không gây hại cho nhà họ Tô, thế là ông ấy gật đầu.

Thấy Tô Mục gật đầu, Tô Tử cũng không do dự thêm nữa, nói: “Cảm ơn cô”.

Nói rồi cô ấy nhận lấy.

Tô Mục vội nói: “Cô Lăng, mời sang bên này ngồi”, nói rồi, ông ấy dẫn Hiên Viên Lăng đến bàn chính ở một bên, người ngồi ở bàn này đều là những người có thân phận cao quý.

Trong đó có cả Cố Vân Mạn và cháu gái của cô ta.

Lúc này, tất cả mọi người trong bàn bao gồm cả hai người Cố Vân Mạn đều đứng dậy, mãi đến khi Hiên Viên Lăng ngồi xuống, mọi người mới ngồi nhưng đều rất căng thẳng lo lắng, không ai dám lên tiếng chào hỏi.

Cách biệt quá lớn.

Không thể nào chào hỏi.

Cố Vân Mạn nhìn Hiên Viên Lăng, cũng cảm thấy tò mò, sao gia tộc Hiên Viên lại quen biết với nhà họ Tô?

Hơn nữa gia tộc Hiên Viên này còn rất nể mặt nhà họ Tô, phải biết rằng dù là ở Yến Kinh thì nhà họ Hiên Viên cũng rất ít khi nể mặt người khác.

Cố Vân Mạn cảm thấy cực kỳ khó hiểu.

Hiện giờ cô cháu gái xăm trổ ở bên cạnh cô ta lại yên tĩnh hơn nhiều, cũng không dám nói gì.

Sau khi ngồi xuống, Hiên Viên Lăng cứ nhìn xung quanh như đang tìm ai đó.

Đúng lúc này, một người đàn ông bỗng bước vào từ bên ngoài cổng, nhìn thấy người đàn ông này, Tô Tử nhíu mày.

Vài người ở đó lại bật cười.

Người đến là Vương Nhạc của nhà họ Vương, mà chuyện Vương Nhạc theo đuổi Tô Tử cũng chẳng phải là bí mật gì.

Nhà họ Vương cũng xem như có thế lực ở thành phố Bạch Vân, nếu kết thân với nhà họ Tô thì cũng xem là hai thế lực mạnh liên hợp với nhau, thế nên rất nhiều người đều mong chờ mối quan hệ của hai người.

Hôm nay Vương Nhạc mặc một bộ đồ vest màu đen, thật ra tướng mạo gã cũng chẳng khó coi nhưng hơi phát tướng nên vẻ đẹp của gã lại giảm đi mấy phần.

Vương Nhạc sải bước đến trước mặt Tô Tử, sau đó lấy một chiếc hộp tinh xảo ra, cười nói: “Tô Tử, sinh nhật…”

Lúc này Tô Tử bỗng chạy về phía đằng xa.

Thấy thế mọi người đều sửng sốt.

Vẻ mặt Vương Nhạc cứng đờ.

Còn Hiên Viên Lăng đứng bật dậy, cô ấy nhìn ra cổng, có một người đàn ông đang đứng đó.

Người đến chính là Diệp Quân.
Chương 803: Ngu ngốc

Cố Vân Mạn ở bên cạnh Hiên Viên Lăng nhìn cô ấy, sau đó lại nhìn Diệp Quân suy tư.

Ánh mắt cô gái xăm trổ bên cạnh Cố Vân Mạn lộ ra vẻ sợ hãi khi nhìn thấy Diệp Quân.

Lúc này một cô gái ở trong bàn khác cũng đứng lên.

Người này là Mộc Uyển Du.

Hôm nay là sinh nhật của Tô Tử, dĩ nhiên cô ấy phải đến, còn đến từ rất sớm.

Lúc nhìn thấy Diệp Quân, Mộc Uyển Du lập tức trở nên căng thẳng.

Tô Tử chạy đến trước mặt Diệp Quân dưới ánh nhìn của mọi người, cô ấy mỉm cười: “Anh đến rồi”.

Diệp Quân gật đầu, cười nói: “Ừ”.

Hắn nhìn xung quanh, sau đó nói: “Nhiều người thế”.

Tô Tử hơi bất lực: “Ông nội nhất quyết tổ chức cho tôi, hết cách rồi”.

Diệp Quân cười nói: “Cũng được”.

Lúc này Vương Nhạc đó bỗng bước đến, khi nhìn thấy Diệp Quân, gã sửng sốt, giá trị nhan sắc cao thế à?

Nhưng gã cũng cười chế giễu, thế giới này đàn ông có nhan sắc có tác dụng quái gì, phải có tiền, có địa vị mới là vương đạo.

Mặc dù rất không thích Diệp Quân nhưng Vương Nhạc vẫn phải giữ phong độ, không phát cáu, nổi nóng ở đây chỉ khiến người ta khinh thường, mất đi phong độ.

Vương Nhạc nhìn Tô Tử, lại lấy cái hộp tinh xảo của mình ra, sau đó cười nói: “Tô Tử, chúc mừng sinh nhật”.

Gã không đợi Tô Tử nói đã mở hộp ra.

Trong hộp là một sợi dây chuyền bằng đá, đá rất lớn, lớn gần bằng quả trứng ngỗng, vô cùng chói mắt dưới ánh mặt trời.

“Đỉnh Của Thế Giới”.

Có người ngạc nhiên thốt lên.

Đỉnh Của Thế Giới!

Nghe nói thế, mọi người đều vô cùng kinh ngạc.

Đỉnh Của Thế Giới được mệnh danh là một trong mười viên đá lớn của Hoa Hạ, từng được đấu giá khá cao một tỷ hai tệ Hoa Hạ. Mọi người không ngờ viên đá này lại nằm trong tay Vương Nhạc.

Mọi người càng không ngờ Vương Nhạc lại tặng Tô Tử viên đá này, thế này cũng hào phóng quá rồi nhỉ.

Tô Tử nhìn viên đá đó, nhưng lại lắc đầu: “Anh Vương, món quà này quá quý giá”.

Từ chối!

Thấy Tô Tử từ chối, mọi người đều sửng sốt.

Tô Tử thế mà lại từ chối viên đá Đỉnh Của Thế Giới?

Nghĩ sao thế trời?

Vương Nhạc cũng sửng sốt, gã cũng không ngờ Tô Tử lại từ chối, gã cứ nghĩ chỉ cần là phụ nữ đều không thể từ chối viên đá này.

Tô Tử trước mặt này lại từ chối như thế?

Gã ngơ ngác.

Tô Tử nhìn Diệp Quân, cười nói: “Anh vào ngồi đi”.

Diệp Quân vừa định nói gì, nhưng lúc này Vương Nhạc bỗng nói: “Đợi đã”.

Diệp Quân nhìn Vương Nhạc, gã nhìn Diệp Quân, cười nói: “Xưng hô thế nào đây?”

Diệp Quân nói: “Diệp Quân”.

Vương Nhạc nhìn túi quà trong tay Diệp Quân, cười nói: “Không biết anh Diệp tặng quà gì, có thể lấy ra cho mọi người xem không?”

Thấy Vương Nhạc bắt đầu nhắm vào Diệp Quân, Tô Tử cau mày, cực kỳ không vui, cô ấy biết thật ra Diệp Quân rất nghèo, không thể mua được thứ gì đắt tiền, cô ấy cũng không để tâm đến những thứ đắt tiền đó.

Thế là Tô Tử nói: “Dù anh ta tặng gì, tôi cũng thích cả”.

Nghe thế, sắc mặt mọi người đều trở nên kỳ quái, ai nấy cũng nhìn Diệp Quân, tò mò về thân phận của hắn.

Người đàn ông này lại có thể làm cho cô chủ nhà họ Tô xem trọng?

Sắc mặt Vương Nhạc trở nên cực kỳ khó coi, Tô Tử làm thế là chẳng nể mặt gã gì cả.

Lúc này Diệp Quân lấy hộp quà ra đưa cho Tô Tử, cười nói: “Sinh nhật vui vẻ”.

Tô Tử mỉm cười dịu dàng: “Cảm ơn”.

Cô ấy vừa nói vừa nhận lấy món quà nhưng không có ý định mở ra, cô ấy không muốn Diệp Quân bị Vương Nhạc cười nhạo.

Nhưng Vương Nhạc lại không có ý định bỏ qua, cười nói: “Tô Tử, sao không mở ra cho mọi người xem, anh cũng rất muốn biết rốt cuộc quà của anh Diệp là gì mà có thể khiến Tô Tử em từ chối món quà của anh”.

Mọi người cũng đều nhìn Tô Tử, ánh mắt hiện lên vẻ tò mò.

Tô Tử cau mày, không vui lắm, lúc này Diệp Quân nói: “Tô Tử, nếu mọi người đã muốn xem thì cứ cho mọi người xem đi”.

Nghe Diệp Quân nói thế, Tô Tử do dự một lát, sau đó mở hộp. Ngay khi chiếc hộp được mở ra, một sợi dây chuyền xuất hiện trước mắt mọi người.

Sợi dây chuyền ngũ sắc.

Vương Nhạc sửng sốt, sau đó cười nhạo: “Nhỏ thế à?”

Viên đá của Diệp Quân có vẻ đẹp hơn một chút nhưng lại không lớn bằng cái của Vương Nhạc, nhỏ hơn gấp đôi.

Vài người ở đó cũng khá thất vọng.

Mà Tô Tử lại cực kỳ vui, cô ấy rất thích.

Vì nó rất đẹp!

Cũng vì là quà Diệp Quân tặng.

Nhưng lúc này Hiên Viên Lăng ở một bên bỗng bước nhanh đến cạnh Tô Tử.

Là chạy!

Hiên Viên Lăng nhìn đá Nữ Oa trong tay Tô Tử, ánh mắt đầy vẻ khó tin, giọng hơi run: “Đây… đây là… đây…”

Diệp Quân hơi bất ngờ khi nhìn thấy vẻ mặt của Hiên Viên Lăng, cô gái này nhận ra đá Nữ Oa.

Vương Nhạc nhìn Hiên Viên Lăng, cười khẩy: “Chẳng phải chỉ là một viên đá nhỏ thôi sao? Cô kinh ngạc đến mức này cơ à? Nào, tôi cho cô xem viên đá lớn của tôi”.

Nói rồi gã lấy viên đá của mình ra.

Lúc này Hiên Viên Lăng bỗng quay đầu lại nhìn Vương Nhạc, tức giận quát: “Ngu ngốc, câm miệng!”

Mọi người: “…”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK