Mục lục
Hậu Duệ Kiếm Thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1421: Về nhà!

Giết sạch!

Nghe thấy lời của Tần Quan, Thanh Liệt kia lập tức cười to, cười một cách vô cùng điên cuồng.

Còn Trấn Nam Tuyết ở bên cạnh thì hơi đổ mồ hôi, Tần tiền bối này… đúng là quá ngông cuồng.

Đó là tộc Tiên Linh đấy!

Giết sạch?

Tiêu diệt tộc Tiên Linh?

Thật sự quá ngông cuồng.

Tần Quan bình tĩnh nhìn thoáng qua Thanh Liệt vẫn còn đang cười to kia.

Mà sau khi cười một lúc, cuối cùng Thanh Liệt cũng dừng lại, lão ta nhìn về phía Tần Quan: “Chắc chắn đây là câu chuyện cười buồn cười nhất mà ta được nghe trong mấy trăm nghìn năm qua”.

Tần Quan mở lòng bàn tay, một vũ khí bí ẩn đột nhiên xuất hiện trong tay bà ấy, sau đó bà ấy đè tay về phía Thanh Liệt.

Ầm!

Trong nháy mắt, một cột sáng mạnh chợt dâng trào.

Oanh!

Thanh Liệt ở chân trời còn chưa kịp lấy lại tinh thần đã bị đánh bay đi xa mấy chục nghìn trượng, mà khi dừng lại, cơ thể lão ta hoàn toàn nứt ra, máu tươi bắn tung toé.

Lúc này, tất cả mọi người xung quanh đều ngơ ngác.

Trên mặt Trấn Nam Tuyết cũng đầy vẻ khó tin.

Thanh Liệt cũng còn đang sửng sốt, lão ta nhìn Tần Quan phía xa: “Bà…”

Tần Quan chợt cất lời: “Tiểu Ái”.

Bà ấy vừa dứt lời, một người phụ nữ lập tức xuất hiện.

Tần Quan bình tĩnh nói: “Thêm tộc Tiên Linh vào danh sách tiêu diệt”.

Tiểu Ái gật đầu, sau đó lấy một quyển sổ màu đen ra, viết ba chữ “tộc Tiên Linh” lên trên.

Thanh Liệt ở chân trời nhìn chằm chằm Tần Quan, lúc này, cuối cùng lão ta cũng bình tĩnh lại, cũng nhận ra thư viện Quan Huyên này không hề đơn giản như thế.

Phải bàn bạc kỹ hơn!

Nghĩ thế, Thanh Liệt lập tức nói: “Đi”.

Dứt lời, lão ta dẫn theo các cao thủ của tộc Tiên Linh muốn rời đi, nhưng lúc này, một thanh trường thương chợt phá không bay đến, thời không lập tức nứt ra.

Con ngươi Thanh Liệt co lại.

Ầm!

Sau một tiếng nổ vang vọng, Thanh Liệt lập tức bay ra xa, vào khoảnh khắc đó, thân thể vốn đã nứt của lão ta hoàn toàn nổ tung, chỉ còn lại linh hồn, mà lão ta vừa dừng lại đã có một thanh trường thương phá không bay đến, đâm thẳng vào giữa chân mày lão ta.

Oanh!

Thanh Liệt bị cố định tại chỗ, không thể di chuyển.

Vào lúc những cao thủ của tộc Tiên Linh muốn ra tay, Thanh Liệt đột nhiên gào thét: “Đi”.

Đi!

Lúc này, lão ta đã hiểu bọn họ đã đánh giá thấp thực lực của thư viện Quan Huyên, nhất định phải để những Tiên Linh Vệ này trở về thông báo với tộc Tiên Linh.

Nhưng sao Tần Quan có thể cho bọn họ trở về được?

Tần Quan chợt nói: “An cô nương, Niệm cô nương, làm phiền rồi”.

Bà ấy vừa dứt lời, một tia kiếm quang và một tia thương mang lập tức loé lên.

Chẳng mấy chốc, những Tiên Linh Vệ kia đã bị giết chết toàn bộ.

Thấy Tiên Linh Vệ mà mình dẫn đến đều chết hết, Thanh Liệt cảm thấy cả người tê dại.

Sao bên ngoài lại có một thế lực kinh khủng đến thế chứ?

Thanh Liệt nhìn về phía Tần Quan, đang định nói chuyện thì Tần Quan lại vẫy tay, một tia lửa chợt bao phủ lấy lão ta, chẳng mấy chốc, Thanh Liệt đã hoàn toàn biến mất khỏi thế gian.

Tần Quan cất lời: “Ám U, thiếu chủ ở đâu?”

Ám U xuất hiện bên cạnh Tần Quan, cung kính nói: “Tạm thời không biết”.

Tần Quan gật đầu: “Tìm được thằng bé thì bảo nó về nhà”.

Dứt lời, bà ấy xoay người rời đi.

Ám U cung kính hành lễ một lần nữa, sau đó lặng lẽ rời đi.

Ở vị trí ban đầu, Trấn Nam Tuyết vẫn chưa lấy lại tinh thần.

Cao thủ của tộc Tiên Linh cứ thế bị giết sạch rồi ư?

Đó là tộc Tiên Linh đấy!

Rất lâu sau đó, Trấn Nam Tuyết lắc đầu cười khẽ, lúc này cô ta mới biết thì ra người nhà của Diệp công tử đều đáng sợ như thế.



Trong Tiểu Tháp.

Diệp Quân đang ngồi xếp bằng trong biển mây, xung quanh hắn tản ra hơi thở mạnh mẽ, những hơi thở kia khiến biển mây không ngừng dao động, cực kỳ hùng vỹ.

Đột phá cảnh giới Nhân Đạo.

Xung quanh hắn và Ngao Thiên Thiên là mấy chục Tổ Mạch.

Có thể nói bây giờ trong Tiểu Tháp thật sự là một thiên đường tu tiên, không chỉ thời gian khác với bên ngoài, sự nồng đậm của linh khí cũng hơn hẳn những nơi khác ở bên ngoài.

Tu luyện không chú tâm đến năm tháng, cứ như thế đã mấy năm trôi qua.

Hôm nay, Ngao Thiên Thiên đang ngồi xếp bằng trong biển mây chợt mở mắt, khoảnh khắc đó, toàn bộ biển mây lập tức sôi trào, sau đó, những long uy đáng sợ bao phủ trong toàn bộ Tiểu Tháp.

Cảnh giới Thiên Đạo!

Trong biển mây, Ngao Thiên Thiên chậm rãi nhắm mắt lại, trong cơ thể cô ấy có long uy liên tục tản ra, biển mây xung quanh tản ra khắp xung quanh như sóng vỗ, khung cảnh cực kỳ hoành tráng.

Một lúc lâu sau đó, Ngao Thiên Thiên vẫy nhẹ ống tay áo, những long uy xung quanh cô ấy lập tức biến mất.

Mọi thứ đều bình thường trở lại.

Ngao Thiên Thiên lại mở mắt một lần nữa, cô ấy thở dài một hơi, trên mặt mang theo nụ cười, cuối cùng cũng đến được cảnh giới Thiên Đạo.

Là Long tộc, mỗi lần nâng cấp đều cực kỳ khó khăn, bây giờ cô ấy đạt đến cảnh giới Thiên Đạo, có thể nói là đã vượt qua tất cả tiên tổ trước đây của tộc Thiên Long

Bây giờ cô ấy là cao thủ mạnh nhất của tộc Thiên Long từ trước đến này.

Không chỉ về thực lực mà còn cả huyết mạch nữa.

Có thể nói huyết mạch của con cháu cô ấy sau này cũng có thể được thăng cấp rất nhiều.

Lúc này, dường như nghĩ đến điều gì đó, Ngao Thiên Thiên quay đầu nhìn sang, cách đó mấy nghìn trượng, Diệp Quân vẫn đang ngồi xếp bằng trong biển mây.

Ngao Thiên Thiên xuất hiện trước mặt Diệp Quân, nhìn về phía hắn, trên mặt cô ấy chợt hiện lên một nụ cười quyến rũ.

“Cười gì thế?”

Lúc này, Diệp Quân vốn đang nhắm hai mắt đột nhiên mở mắt ra.

Ngao Thiên Thiên bất ngờ cúi người hôn nhẹ lên trán Diệp Quân.

Diệp Quân sửng sốt.

Ngao Thiên Thiên cười khẽ: “Nhớ đến một vài chuyện trước đây”.

Diệp Quân hơi tò mò: “Một vài chuyện trước đây?”

Ngao Thiên Thiên chớp mắt: “Năm đó ta đi tìm huynh là vì muốn giết huynh”.

Diệp Quân cũng lập tức bật cười, lúc trước hắn và tộc Thiên Long suýt đã trở thành kẻ thù không đội trời chung.

Đúng là sự đời vô thường.

Ngao Thiên Thiên chợt khẽ nói: “Cảnh giới Nhân Đạo?”

Diệp Quân thôi suy nghĩ, khẽ gật đầu, hắn mở lòng bàn tay, một thanh ý kiếm xuất hiện.

Cảnh giới Nhân Đạo!

Sau khi cảnh giới thăng cấp, thực lực tổng thể của hắn cũng được nâng lên rất nhiều.

Ngao Thiên Thiên chợt nói: “Dung hợp thử không?”

Diệp Quân gật đầu: “Được”.

Ngao Thiên Thiên khẽ cười, sau đó biến thành một tia kim quang bay vào người Diệp Quân.

Ầm!
Chương 1422: Cô ấy đi đâu?

Trong nháy mắt, một hơi thở long uy đáng sợ chợt bay lên trời từ trong người Diệp Quân.

Diệp Quân chậm rãi siết chặt hai tay, lúc này, hắn cảm nhận được trong cơ thể có một sức mạnh vô cùng vô tận, lúc này, hắn lại cảm nhận được cảm giác vô địch kia một lần nữa.

Diệp Quân không khỏi lắc đầu cười khẽ, mỗi lần khi có cảm giác này đều sẽ bị người ta đánh.

Không thể có cảm giác này được!

Diệp Quân chậm rãi nhắm mắt lại, hắn hít sâu một hơi, Ngao Thiên Thiên thật sự đã bổ sung vào những khuyết điểm của sức mạnh cơ thể, khả năng phòng ngự và lực lượng tinh thần của hắn, có thể nói bây giờ hắn gần như là hoàn mỹ.

Dù không có kiếm Thanh Huyên, cao thủ cảnh giới chín phần thần tính trở xuống vẫn không phải đối thủ của hắn.

Nghĩ thế, Diệp Quân không nhịn được nở nụ cười, nụ cười dần tươi hơn.

Hay là đấu tay đôi với Nhị Nha thử?

Một suy nghĩ đột nhiên xuất hiện trong đầu Diệp Quân, nhưng sau đó nhanh chóng bị hắn gạt đi.

Tuy bây giờ hắn rất tự tin, cũng đã có cảm giác vô địch kia, nhưng trực giác nói với hắn nếu bây giờ đi tìm Nhị Nha, chắc chắn hắn sẽ bị đánh một trận.

Đùa à, Nhị Nha là người có thể đỡ được cả kiếm Thanh Huyên đấy.

Tuy hiện tại dưới sự gia trì của Ngao Thiên Thiên, cơ thể của hắn đã đạt tới một mức độ rất kinh khủng rồi, nhưng chắc chắn vẫn không thể bằng được kiếm Thanh Huyên.

Lúc này, Nhược Mệnh xuất hiện trước mặt Diệp Quân, cô ấy quan sát Diệp Quân, sau đó nói: “Cảnh giới Nhân Đạo?”

Diệp Quân cười nói: “Phải”.

Nhược Mệnh cười khẽ: “Chúc mừng”.

Diệp Quân quan sát Nhược Mệnh một lúc, sau đó nói: “Nhược tỷ có thăng cấp không?”

Nhược Mệnh lắc đầu: “Bây giờ ta muốn tiến thêm một bước còn khó hơn lên trời, có thể nói đây là chuyện hoàn toàn không có khả năng”.

Nói đến đây, cô ấy cũng hơi bất lực.

Muốn từ tám phần thần tính lên được chín phần thần tính thật sự quá khó.

Diệp Quân trầm giọng nói: “Quyển sổ của Thần Nhất…”

Nhược Mệnh lắc đầu cười khẽ: “Trong quyển sổ của Thần Nhất cũng không có cách tu luyện lên chín phần thần tính”.

Diệp Quân nhíu mày: “Không có sao?”

Nhược Mệnh gật đầu: “Theo suy đoán của ta, cảnh giới chín phần thần tính này không thể đạt được theo cách tu luyện gì đó, có lẽ phải dựa vào bản thân mình”.

Diệp Quân im lặng.

Đúng thế, nếu có cách tu luyện gì đó, cao thủ chín phần thần tính trên thế gian này cũng sẽ không ít như thế.

Nhược Mệnh chợt hơi lo lắng: “Tộc Tiên Linh…”

Tộc Tiên Linh!

Diệp Quân đột nhiên cảm nhận một lúc, sau đó hắn sửng sốt: “Thanh Tri cô nương đâu?”

Nhược Mệnh nói: “Cô ấy đi rồi”.

Diệp Quân nhíu mày: “Đi rồi?”

Nhược Mệnh gật đầu: “Phải”.

Diệp Quân trầm giọng nói: “Cô ấy đi đâu?”

Nhược Mệnh khẽ nói: “Chắc ngươi sẽ biết cô ấy đi đâu”.

Diệp Quân thầm thở dài.

Hắn biết Thanh Tri là người của tộc Tiên Linh, mà bây giờ hắn và tộc Tiên Linh lại là kẻ thù, vì thế đối phương ở lại nơi này chắc chắn sẽ thấy khó chịu.

Diệp Quân cất giọng nặng nề: “Ta lo lắng cho sự an toàn của cô ấy…”

Nhược Mệnh nói: “Có lẽ tộc Tiên Linh sẽ không đến mức đi tìm cô ấy ở khắp nơi, việc ngươi nên lo lắng bây giờ là tộc Tiên Linh sẽ đi trả thù gia tộc của ngươi…”

Thư viện Quan Huyên!

Diệp Quân chớp mắt, sau đó nói: “Có lẽ mẹ của ta đã đến thời đại cũ rồi”.

Dứt lời, hắn rời khỏi Tiểu Tháp, vừa định liên lạc với Ám U thì ông ta đã xuất hiện ngay trước mắt.

Diệp Quân đang định nói chuyện, Ám U đã cung kính nói: “Thiếu chủ, Các chủ bảo cậu về nhà”.

Về nhà!

Diệp Quân khẽ nói: “Đúng là nên về nhà rồi”.

Dứt lời, hắn cười to: “Đi thôi”.

Sau đó, hắn và Ám U cùng biến mất khỏi vị trí ban đầu.



Tộc Tiên Linh.

Tiên Linh Thánh Điện.

Trong điện, Trí Sư và Tư Pháp Linh Quân đều mang sắc mặt vô cùng khó coi, vì bọn họ vừa nhận được tin Thanh Liên và những Tiên Linh Vệ đi ra ngoài đều đã chết.

Thanh Liệt là cao thủ tám phần thần tính, còn những Tiên Linh Vệ kia đều là tinh nhuệ trong tộc, sao có thể chết hết được?

Hai người đều biết bọn họ đã đánh giá thấp Diệp Quân, cũng đánh giá thấp thế lực sau lưng hắn rồi.

Trí Sư chợt nói: “Phải nghĩ cách thông báo cho Tộc trưởng”.

Tư Pháp Linh Quân lắc đầu: “Ta đã thử liên lạc nhưng không được”.

Trí Sư im lặng một lúc lâu, sau đó lắc đầu: “Chuyện này phải bàn bạc kỹ lưỡng lại…”

“Còn bàn bạc kỹ lưỡng cái gì?”

Lúc này, một tiếng hét giận dữ vang lên từ ngoài điện, tiếp theo có một ông lão chậm rãi đi vào.

Thấy người đến, Trí Sư và Tư Pháp Linh Quân sửng sốt, Trí Sư kinh ngạc nói: “Thanh Nghiệp trưởng lão… Sao ngài lại xuất quan rồi?”

Thanh Nghiệp!

Thái thượng trưởng lão của tộc Tiên Linh, trong tộc Tiên Linh, ngoài những tiên tổ và Tộc trưởng kia, lão ta chính là người có địa vị cao nhất.
Chương 1423: Lên kế hoạch đối phó

Nhìn thấy Thanh Nghiệp, sắc mặt Trí Sư lập tức trầm xuống.

Bởi vì Thanh Nghiệp là ông nội của Thanh Liệt, bây giờ Thanh Liệt đã chết, sao Thanh Nghiệp có thể chịu để yên?

Thanh Nghiệp đi vào đại điện, khuôn mặt lạnh như băng: “Thanh Liệt bị giết, mấy Tiên Linh Vệ cũng ra đi, tộc Tiên Linh ta đã bao giờ phải chịu sự sỉ nhục lớn thế này?”

Trí Sư trầm giọng nói: “Thanh Nghiệp trưởng lão, đối phương có thể giết được Thanh Liệt trưởng lão thì thực lực hiển nhiên không đơn giản, chúng ta phải lên kế hoạch lâu dài…”

Tư Pháp Linh Quân ở bên cạnh cũng gật đầu: “Chuyện này khá kỳ lạ, phải liên lạc với Tộc trưởng trước đã…”

Thanh Nghiệp cười khẩy: “Tham sống sợ chết”.

Trí Sư trầm giọng nói: “Thanh Nghiệp trưởng lão, ông cũng biết thực lực của Thanh Liệt trưởng lão rồi đấy, nếu ông ấy không muốn đấu, dù mấy cường giả tám phần thần tính cũng chưa chắc có thể ngăn được ông ấy, nhưng ông ấy đã ngã xuống, điều này có nghĩa là thực lực của người ra tay vượt xa tám phần thần tính…”

Thanh Nghiệp hơi híp mắt: “Chín phần thần tính?”

Trí Sư im lặng.

Nói thật, lúc này trong lòng ông ta cũng hơi sợ hãi.

Rốt cuộc người đứng sau Diệp Quân có phải chín phần thần tính không?

Nếu thật sự là chín phần thần tính thì chuyện này thật sự rất phức tạp.

Một cường giả chín phần thần tính, cho dù là tộc Tiên Linh cũng không dám coi thường.

Thanh Nghiệp lúc này cũng đã bình tĩnh lại, đúng thế, một cường giả chín phần thần tính, dù là lão ta cũng phải thận trọng.

Bởi vì thật sự không thể đánh lại!

Tuy lão ta đã đạt tới tám phần thần tính đỉnh phong, nhưng lão ta biết rõ, đối mặt với cường giả chín phần thần tính, lão ta không có khả năng thắng.

Thấy Thanh Nghiệp đã bình tĩnh, Trí Sư và Tư Pháp Linh Quân thở phào nhẹ nhõm, may mà lão già này đã bình tĩnh lại, bây giờ họ chỉ sợ Thanh Nghiệp kích động, tiếp tục dẫn người đi giết Diệp Quân.

Lúc này Thanh Nghiệp chợt nói: “Các ông cảm thấy phía sau Diệp Quân có cường giả chín phần thần tính à?”

Trí Sư và Tư Pháp Linh Quân im lặng.

Chuyện này thật sự khó nói.

Thanh Nghiệp cười lạnh lùng: “Nếu thật sự có cường giả chín phần thần tính, sao tộc Tiên Linh của ta lại không biết?”

Trí Sư trầm giọng bảo: “Dù thế nào người phía sau Diệp Quân chắc chắn không đơn giản, chúng ta không thể bất cẩn được”.

Thanh Nghiệp tức giận nói: “Tên Diệp Quân đó ban đầu giết Đại trưởng lão tộc Tiên Linh ta, sau đó lại giết Thanh Liệt, chuyện này đã truyền ra rồi, nếu để mặc cho hắn ngông nghênh bên ngoài, người đời sẽ nghĩ gì về tộc Tiên Linh chúng ta?”

Trí Sư lại nói: “Vậy nếu sau lưng Diệp Quân thật sự có cường giả chín phần thần tính thì sao?”

Mặt Thanh Nghiệp đầy khinh thường: “Ngoài kia bao nhiêu năm nay cũng chỉ có một mình Thần Nhất, sao có thể xuất hiện thêm cường giả chín phần thần tính thứ hai được nữa? Tuyệt đối không thể”.

Trí Sư thấp giọng nói tiếp: “Thanh Nghiệp trưởng lão, Diệp Quân tuổi còn trẻ mà đã yêu nghiệt như vậy, người phía sau cậu ta chắc chắn không đơn giản, vì thế ta đề nghị nghĩ cách thông báo với Tộc trưởng trước, để Tộc trưởng đi thăm dò”.

Tư Pháp Linh Quân cũng gật đầu: “Thanh Nghiệp trưởng lão, tộc Tiên Linh ta chính vì bất cẩn và khinh địch nên mới tổn thất nhiều cường giả như thế, bây giờ không thể coi thường Diệp Quân thêm nữa kẻo lại tổn thất nhiều hơn nữa. Cho nên đề nghị của ta cũng giống Trí Sư, thông báo cho Tộc trưởng trước, chờ Tộc trưởng về rồi tính tiếp”.

Thanh Nghiệp im lặng.

Trí Sư tiếp tục nói: “Ta sẽ đích thân đến vũ trụ Quan Huyên điều tra một phen”.

Ông ta vẫn quyết định tự mình đi xem, bởi vì cảm giác nguy cơ ngày càng mãnh liệt, điều này khiến ông ta ngày càng bất an.

Thanh Nghiệp nói: “Lão phu đi cùng ngươi”.

Trí Sư hơi do dự.

Thanh Nghiệp lạnh lùng nói: “Sao, sợ lão phu đi làm liên lụy đến ngươi à?”

Trí Sư lắc đầu: “Đương nhiên không phải, Nghiệp trưởng lão, bây giờ Tộc trưởng không ở đây, trong tộc cần người gánh vác đại cục, vì thế ông nên ở lại trong tộc thì hơn”.

Thanh Nghiệp bình tĩnh nói: “Thế nào, ngươi vẫn lo Diệp Quân sẽ dẫn người đến tấn công tộc Tiên Linh à?”

Trí Sư im lặng, với tính tình nóng nảy của Diệp Quân, điều này thật sự không phải không thể.

Lúc này Thanh Nghiệp lại nói: “Dài dòng”.

Nói xong lão ta hóa thành một tia sáng, biến mất nơi chân trời ngoài đại điện.

Tư Pháp Linh Quân trầm giọng bảo: “Trí Sư, ông mau đi đi, tính tình Nghiệp trưởng lão nóng nảy, sợ là sẽ xảy ra chuyện không hay”.

Trí Sư gật đầu sau đó xoay người biến mất tại chỗ.



Thành Quan Huyên.

Diệp Quân đi theo Ám U đến thành Quan Huyên, vừa về đến thành, hắn đã nhìn thấy Tần Quan, Tần Quan đứng trên tường thành, bà mặc bộ váy vải bố trông vô cùng giản dị mộc mạc.

Nhìn thấy Diệp Quân, trên mặt Tần Quan cũng nở nụ cười.

Diệp Quân đi tới trước mặt Tần Quan, cười gọi: “Mẹ”.

Tần Quan dịu dàng xoa đầu Diệp Quân, nhẹ giọng nói: “Trưởng thành hơn nhiều rồi”.

Diệp Quân cười: “Bây giờ con đã ở cảnh giới Nhân Đạo rồi”.

Tần Quan mím môi cười: “Lợi hại rồi”.

Diệp Quân bật cười vui vẻ.

Lúc này, Nhị Nha và Tiểu Bạch xuất hiện, Nhị Nha liếm hồ lô không lên tiếng.

Tiểu Bạch bay tới bên cạnh Tần Quan, rất thân mật.

Mối quan hệ giữa nó và Tần Quan vẫn rất tốt, bởi vì trước đây Tần Quan thường xuyên cho nó những thứ mới mẻ thú vị.

Tần Quan xoa đầu Tiểu Bạch, sau đó nhìn Diệp Quân: “Đi theo mẹ”.

Nói rồi bà dẫn Diệp Quân đến một vùng tinh không.

Mà trong tinh không này đã có một người phụ nữ mặc áo bào trắng tay cầm trường thương đang đứng đó, người này không ai khác chính là An Nam Tịnh.

Nhìn thấy An Nam Tịnh, mí mắt Nhị Nha giật giật, cô bé lặng lẽ cất kẹo hồ lô đi, không còn đùa bỡn nữa mà trở nên nghiêm túc.

Nhìn thấy thế, Diệp Quân không khỏi lắc đầu cười.

Người Nhị Nha sợ nhất vẫn là An tiền bối!

An Nam Tịnh nhìn Diệp Quân, khẽ gật đầu: “Được đấy”.

Diệp Quân khẽ cười: “Cảm ơn An tiền bối khen ngợi”.
Chương 1424: Đầu hàng hoặc là chết

An Nam Tịnh đột nhiên nói: “So vài chiêu nhé?”

Diệp Quân chớp mắt: “Chuyện này…”

An Nam Tịnh bảo: “Đừng nhiều lời”.

Nói rồi bà vung tay, trường thương xuyên qua không trung lao thẳng về phía Diệp Quân.

Nhanh như chớp!

Diệp Quân không dám sơ ý, lập tức kẹp hai ngón tay lại chỉ về phía trước, một thanh ý kiếm phá không trung đâm ra.

Ầm!

Ý kiếm chấn động, Diệp Quân bay ra cả nghìn trượng, mà hắn vừa mới dừng lại, ý kiếm đã đột nhiên phóng ra từ trước mặt An Nam Tịnh.

Vẻ mặt An Nam Tịnh bình tĩnh, dường như đã sớm dự đoán được, bà giơ thương lên chặn lại.

Rầm!

Ý kiếm bị hất bay, nhưng giây tiếp theo lại có một thanh ý kiếm khác phóng ra từ phía sau An Nam Tịnh, vẻ mặt bà vẫn không thay đổi, bà trở tay ném trường thương ra.

Vút!

Thanh ý kiếm phía sau trực tiếp bị hất bay!

Thấy thế, Diệp Quân ở nơi xa sững sờ.

Phòng ngự dễ dàng vậy ư?

Diệp Quân hơi khó tin.

Phải biết là Diên Trì Nhất Kiếm này của hắn dù là cường giả tám phần thần tính cũng khó mà phòng ngự được!

Mà An tiền bối lại có thể phòng ngự dễ dàng như thế.

Quá khó tin!

An Nam Tịnh hờ hững nhìn Diệp Quân: “Đây là kiếm kỹ cậu mới sáng tạo ra à?”

Diệp Quân gật đầu.

An Nam Tịnh khẽ gật đầu: “Tạm được”.

Tạm được!

Vẻ mặt Diệp Quân cứng đờ.

An Nam Tịnh bình tĩnh nói: “Không phục à?”

Diệp Quân gật đầu: “Ta muốn thử lại lần nữa”.

Nghe Diệp Quân nói thế, Nhị Nha và Tiểu Bạch ở bên cạnh đều quay mặt đi, không nỡ nhìn thẳng.

An Nam Tịnh nhướng mày: “Bắt đầu đi”.

Diệp Quân tiến lên một bước, trong nháy mắt, kiếm vực vô địch bao phủ An Nam Tịnh, giây tiếp theo vô số ý kiếm phóng ra từ kiếm vực.

Kiếm vực thời không!

Nhưng giây tiếp theo, An Nam Tịnh đâm ra một thương, thời không kiếm vực đã hoàn toàn vỡ tan.

Tuy nhiên khoảnh khắc khi kiếm vực bị phá vỡ, ba thanh ý kiếm đột nhiên phóng ra từ xung quanh An Nam Tịnh.

An Nam Tịnh vẫn bình thản, tay cầm thương vung lên.

Vút vút vút!

Ba thanh kiếm đều bị hất bay!

Đằng xa, Diệp Quân cười khổ: “Ta thua rồi”.

Nhưng lúc này, An Nam Tịnh cầm thương lại đâm về phía trước lần nữa.

Keng!

Một thanh ý kiếm còn chưa phóng ra từ thời không đã bị hất ngược trở lại.

Thấy cảnh này, vẻ mặt Diệp Quân ngơ ngác: “An tiền bối, người có thể cảm nhận được kiếm ẩn trong thời không của ta ư?”

An Nam Tịnh lắc đầu: “Không cảm nhận được, nhưng ta có thể cảm nhận được nguy cơ”.

Diệp Quân sửng sốt.

Lúc này, Tần Quan ở bên cạnh chậm rãi đi tới: “Ý thức bản năng khi chiến đấu, số trận chiến An tiền bối của con từng trải qua nhiều hơn số cơm con ăn nhiều, vì thế tuy kiếm của con kỳ quái nhưng vẫn không thoát khỏi ý thức bản năng chiến đấu của bà ấy, vậy nên muốn đánh bại An tiền bối của con chỉ có thể dựa vào thực lực thật sự, chẳng hạn như uy lực kiếm của con tăng thêm gấp trăm lần nữa…”

Nghe vậy, Diệp Quân lắc đầu cười.

Tăng thêm gấp trăm lần nữa, khi đó hắn đã giết được cả cường giả chín phần thần tính rồi ấy nhỉ?

Nhìn Diệp Quân bất đắc dĩ, Tần Quan mỉm cười nói: “Ta đã sắp xếp xong Tuế Nguyệt trường hà, vũ trụ Quan Huyên và Chân vũ trụ rồi, đương nhiên muốn thiết lập một trật tự hoàn toàn mới thì không thể vội vàng được, chúng ta cần cân bằng lợi ích các bên, bởi vậy nhiệm vụ hàng đầu của chúng ta là ổn định, ổn định những thế lực vũ trụ chúng ta thông trị trước, nói một cách đơn giản là trước mắt chúng ta cần đặt nền móng tốt…”

Diệp Quân nhìn Tần Quan hỏi: “Mẹ phải đi rồi à?”

Tần Quan gật đầu: “Con đường tiếp theo con vẫn phải tự đi mới được”.

Diệp Quân im lặng.

Tần Quan dịu dàng xoa đầu Diệp Quân, đang định lên tiếng thì hắn khẽ cười bảo: “Con làm được”.

Tần Quan cười: “Mẹ tin con”.

Diệp Quân gật đầu: “Con sẽ dành thời gian về vũ trụ Quan Huyên một chuyến”.

Ra ngoài đã lâu, đã đến lúc nên trở về rồi.

Dù sao nơi đó mới là căn cứ của hắn, hơn nữa đã lâu lắm rồi hắn không gặp Nạp Lan Ca.

Tần Quan nói: “Hiện giờ con cũng nên thành lập đội ngũ của mình đi, tuy con có thể dùng người của mẹ, nhưng dù sao cũng không phải do con tự tuyển chọn, vì thế sau này khi chấp hành, sử dụng người con tự chọn sẽ thoải mái hơn”.

Diệp Quân cười: “Đúng thế, vậy khi nào mẹ đi?”

Tần Quan cười nhẹ: “Khi nào giải quyết xong tộc Tiên Linh. Đương nhiên nếu con muốn tự giải quyết cũng không phải không được”.

Diệp Quân cười: “Con muốn được ở bên mẹ lâu hơn”.

Tần Quan lắc đầu cười: “Được, vậy mẹ giải quyết tộc Tiên Linh giúp con xong sẽ đi”.

Diệp Quân chợt quay lại nhìn An Nam Tịnh: “An tiền bối cũng phải đi ạ?”

Tần Quan gật đầu: “Đúng thế, không chỉ An tiền bối mà cường giả của Dương tộc cũng đều sẽ đi”.

Sắc mặt Diệp Quân lập tức trầm xuống.

Tần Quan cười hỏi: “Sợ à?”

Diệp Quân suy nghĩ một chút, sau đó nói: “Bao nhiêu thế giới vũ trụ như thế… bỗng chốc giao hết cho con ư?”

Tần Quan gật đầu.

Diệp Quân cười khổ.

Tần Quan nói: “Đây là con đường của con, nếu mẹ còn giúp nữa thì không phải đường của con rồi”.

Diệp Quân gật đầu: “Con hiểu”.

Đúng lúc này, tinh hà phía xa chợt sục sôi, sau đó hai luồng khí thế mạnh mẽ quét tới.

Diệp Quân im lặng, hắn biết là cường giả tộc Tiên Linh tới.

Tần Quan nhìn Trí Sư và Thanh Nghiệp bước ra, khẽ cười hỏi: “Đầu hàng hoặc là chết, tộc Tiên Linh chọn một đi?”

Thanh Nghiệp: “…”
Chương 1425: Không thể cứu vãn

Đầu hàng hay chết?

Nghe Tần Quan nói thế, Thanh Nghiệp thoáng chốc bốc hỏa, lão ta phẫn nộ chỉ vào Tần Quan: “Ngông cuồng, đúng là ếch ngồi đáy giếng không biết trời cao đất…”

Lão ta còn chưa nói xong, một thanh kiếm đã phóng ra từ trước mặt lão ta.

Nét mặt Thanh Nghiệp lập tức thay đổi, lão ta vung tay tung ra một quyền.

Ầm!

Một khoảng kiếm quang bùng nổ, Thanh Nghiệp bay ra cả nghìn trượng, mà lão ta vừa dừng lại, cánh tay phải đã nứt ra, máu bắn tung tóe.

Thanh Nghiệp thầm kinh hãi, lão ta nhìn Diệp Quân bên cạnh Tần Quan bên phía xa với vẻ mặt đầy khó tin.

Trước khi đến lão ta đã biết thực lực của Diệp Quân không tệ, nhưng lão ta không ngờ thực lực của hắn lại đáng sợ đến thế.

Diệp Quân hờ hững nhìn Thanh Nghiệp: “Nói chuyện với mẹ ta khách sáo một chút”.

Nghe Diệp Quân nói thế, Tần Quan nở nụ cười xán lạn.

Sắc mặt Thanh Nghiệp cực kỳ khó coi.

Lúc này Trí Sư từ từ bước ra, nhìn Diệp Quân, trong mắt ông ta thoáng qua vẻ phức tạp: “Diệp công tử, chuyện này còn có thể thương lượng được nữa không?”

Diệp Quân cười: “Trí Sư, ông chắc chắn ông đến đây để thương lượng cùng ta chứ?”

Trí Sư cau mày.

Diệp Quân cười nhẹ: “Ta liên tiếp giết mấy người của tộc Tiên Linh các ông, tộc ông sẽ chịu bỏ qua sao?”

Trí Sư im lặng.

Diệp Quân nói tiếp: “Lần này ông tới chắc là để thăm dò thực hư thư viện Quan Huyên của ta chứ gì?”

Trí Sư khẽ gật đầu: “Phải”.

Lần này ông ta lựa chọn thẳng thắn, bởi vì Diệp công tử trước mắt là một người thông minh, giở trò trước mắt hắn không có ý nghĩa gì cả.

Diệp Quân cười nói: “Vậy đã thăm dò được chưa?”

Trí Sư trầm giọng nói: “Diệp công tử, ngươi là người thông minh, ta cũng không vòng vo với ngươi nữa, chúng ta vào thẳng vấn đề đi. Ta hỏi ngươi, phía sau ngươi có đại lão chín phần thần tính không? Nếu có thì giữa chúng ta còn có thể thương lượng, nếu không có… vậy thì thật sự không cần phải thương lượng nữa đâu”.

Diệp Quân khẽ gật đầu: “Có”.

Trí Sư nheo mắt, lúc này Diệp Quân lại nói tiếp: “Hơn nữa không chỉ một người mà là rất nhiều người”.

Trong mắt Trí Sư hiện lên vẻ phức tạp: “Diệp công tử, ta đã thẳng thắn rồi, sao ngươi phải như vậy chứ?”

Diệp Quân nghiêm túc nói: “Ta không lừa ông”.

Sau khi im lặng một lúc lâu, Trí Sư nói: “Nếu Diệp công tử không muốn thẳng thắn thì chúng ta hành động đi, xem thư viện Quan Huyên của ngươi mạnh hơn hay là tộc Tiên Linh của ta mạnh hơn?”

Nói xong ông ta quay người cùng Thanh Nghiệp rời đi.

Diệp Quân cực độ khó hiểu, hắn vẫn chưa đủ thẳng thắn à?

Hắn hơi cạn lời.

Dường như nghĩ tới điều gì, Diệp Quân chợt hỏi: “Mẹ à, Tông chủ Quá Khứ Tông…”

Tần Quan chau mày.

Diệp Quân nhìn Tần Quan hỏi: “Cô ta vẫn còn sống chứ?”

Tần Quan gật đầu: “Còn”.

Sắc mặt Diệp Quân tối sầm lại.

Không biết vì sao hắn lại thấy Tông chủ Quá Khứ Tông này còn nguy hiểm hơn cả tộc Tiên Linh.

Tần Quan lại nói: “Đi luyện tập cùng An tiền bối đi”.

Diệp Quân quay đầu nhìn An Nam Tịnh bên cạnh, khẽ gật đầu: “Vâng”.

Nói thật, bây giờ hắn cũng muốn thực chiến, mà người có thể luyện cùng hắn trước đây chỉ có Nhị Nha, nhưng Nhị Nha ra tay không biết nặng nhẹ, dễ đánh chết người.

Mà An tiền bối vừa khéo rất biết ý!

Không chỉ thực lực cường hãn mà còn hướng dẫn hắn.

An Nam Tịnh lên tiếng: “Đi theo ta”.

Nói xong bà ấy quay người, bay về phía nơi sâu trong tinh không.

Diệp Quân đang định đi theo thì lúc này Tần Quan lại bảo: “Để Thiên Thiên ở lại với mẹ đi”.

Ngao Thiên Thiên!

Nghe Tần Quan nói thế, Ngao Thiên Thiên trốn trong Tiểu Tháp bước ra, đi tới trước mặt Tần Quan, cô ấy hơi cúi đầu ngượng ngùng khẽ nói: “Mẹ”.

Mặc dù cô ấy đã thành hôn với Diệp Quân, nhưng dù sao hai người vẫn chưa phải vợ chồng chính thức, bởi vậy một số chuyện vẫn chưa thể quá thoải mái.

Tần Quan cầm tay Ngao Thiên Thiên, cười bảo: “Người một nhà sau này không cần phải khách sáo đâu”.

Ngao Thiên Thiên gật đầu: “Dạ”.

Tần Quan nhìn Diệp Quân: “Con đi đi”.

Diệp Quân gật đầu: “Vâng”.

Nói xong hắn ngự kiếm bay đi, biến mất tại chỗ.

Nhìn Diệp Quân rời đi, trong mắt Tần Quan hiện lên vẻ dịu dàng: “Thằng nhóc này…”



Bên kia, Thanh Nghiệp và Trí Sư dừng lại tại một tinh vực, sắc mặt hai người đều hơi khó coi.

Thanh Nghiệp gằn giọng: “Đầu hàng hay chết? Thư viện Quan Huyên của hắn đúng là lớn lối”.

Sắc mặt Trí Sư cũng hơi khó coi, khu vực Tiên Linh chưa bị ai đối xử như vậy bao giờ.

Ông ta biết giữa khu vực Tiên Linh và thư viện Quan Huyên đã không còn khả năng cứu vãn được nữa rồi.

Thật sự là ngươi chết ta sống.

Trí Sư thấp giọng bảo: “Dù thế này cũng phải lập tức thông báo chuyện này với Tộc trưởng, đồng thời triệu tập cường giả của tộc Tiên Linh ở ngoài về”.

Thanh Nghiệp gật đầu: “Ta sẽ đến rừng sâu Thần Hư”.

Nói xong lão ta biến mất tại chỗ.

Trí Sư quay về thành Tiên Linh, ông ta ngẩng đầu nhìn những ngôi sao chầm chậm bay qua, xòe lòng bàn tay, ngón tay bắt đầu bấm đốt, chẳng mấy chốc xung quanh ông ta đã xuất hiện những luồng năng lượng bí ẩn.

Lúc này, những ngôi sao trên không trung thành Tiên Linh chợt tách ra, tất cả năng lượng bí ẩn thoáng chốc biến mất không còn dấu vết.

Thấy cảnh này, Trí Sư ngơ ngác tại chỗ: “Sao lại thế này?”

Không thể tính trước được nữa!

Điều này trước đây chưa xảy ra bao giờ.

Nét mặt Trí Sư đầy khó hiểu.

Lúc này, Tư Pháp Linh Quân xuất hiện bên cạnh Trí Sư, ông ta nhìn ngôi sao đã tách ra với vẻ mặt nghiêm trọng: “Lão Trí, thế này là sao vậy?”

Trí Sư lắc đầu: “Không biết”.

Tư Pháp Linh Quân nhíu mày: “Không biết?”

Trí Sư trầm giọng bảo: “Trước đây chưa xảy ra tình trạng này bao giờ”.

Sắc mặt Tư Pháp Linh Quân hơi khó coi: “Chẳng lẽ đây là điềm báo không lành?”

Trí Sư im lặng một lúc rồi lắc đầu: “Không cần lo lắng chuyện này”.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK