Mục lục
Hậu Duệ Kiếm Thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 2616: Hết hi vọng

Nhìn thấy cảnh này, sắc mặt Tổ Đạo lập tức hơi khó coi.

Tiếp tục nhớ lại.

Dần dần, hai tay Diệp Quân từ từ nắm chặt lại, vì lúc này đúng lúc đang nhớ lại lúc đám người Tam tỷ hy sinh vì hắn.

Sở dĩ có thể thấy cảnh này, là vì trong cuộc chiến đó, Tổ Đạo luôn quan sát ở bên kia biển.

Hai tay Diệp Quân từ từ nắm lại, hắn nhìn chằm chằm vào mảnh Quang Âm Tuế Nguyệt trường hà kia, lúc này, tim hắn như bị một bàn tay bóp chặt, căn bản không thể thở nổi.

Nhìn đám người Tam tỷ lần lượt chết trong biển Khổ Giới, hai mắt Diệp Quân từ từ nhắm lại, thân thể không ngừng run rẩy.

Nhưng chẳng mấy chốc, hắn lại mở mắt ra, nhìn chằm chằm vào mảnh Quang Âm Tuế Nguyệt trường hà, rất nhanh, hắn nhìn thấy Lăng Tiêu, khoảnh khắc lúc thấy Lăng Tiêu chết trận, tầm mắt của hắn bỗng trở nên mờ mịt, run rẩy nói, “Đại ca!”

Tổ Đạo nhìn Lăng Tiêu chết trận kia, biểu cảm cũng phức tạp, Lăng Tiêu này là đối thủ của y, hơn nữa đã đấu cả đời, y cực kì công nhận Lăng Tiêu, cũng từng lôi kéo mấy lần. Nếu người này sinh cùng một thời với y, hai người cùng chạy, thì y thật sự không có bất kì cơ hội thắng nào.

Cả Phạn Chiêu Đế, nếu Phạn Chiêu Đế không dung hòa với tu vi của Tổ Đạo y, rất có khả năng đã chết dưới thuật Đồ Đao của Lăng Tiêu rồi.

Đao cuối cùng đó quá khủng bố!

Hi sinh thân mình!

Thế mà lại có thể tạo ra cảnh giới khủng bố như vậy!

Tuy nhiên thật đáng tiếc, Lăng Tiêu lại gặp phải Phạn Chiêu Đế còn biến thái hơn.

Vừa nghĩ tới đây, Tổ Đạo lại tức giận!

Mình đúng là ngu xuẩn!

Trong đá Đạo Tố, cảnh tượng bỗng biến đổi, Tịnh tông chủ xuất hiện trong tầm mắt Diệp Quân, lúc thấy Tịnh tông chủ biến thành tượng, ánh mắt hắn dần đỏ hoe.

Trong lòng Diệp Quân run rẩy nói, “Tháp gia, đáng lẽ ta nên chết với bọn họ.”

Tiểu Tháp nói, “Biết tại sao bọn họ lại liều mạng cứu ngươi như vậy không? Là vì bọn họ cho rằng tương lai ngươi nhất định có thể đánh bại người phụ nữ kia.”

Diệp Quân lắc đầu, lúc này, tim hắn như bị kim đâm, trong người hắn, huyết mạch phong ma đã bắt đầu sôi trào, toàn thân hắn, phát ra sức mạnh huyết mạch khủng bố.

Thấy cảnh này, sắc mặt Tổ Đạo lập tức thay đổi, y vẫn hơi sợ Diệp Quân phát điên.

Y vội thúc đẩy đá Đạo Tố nhớ lại.

Khi Tổ Đạo tăng tốc độ thúc đẩy đá Đạo Tố, chẳng mấy chốc, mảnh Quang Âm Tuế Nguyệt trường hà kia dâng lên những đợt sóng gợn, nháy mắt, hình ảnh chuyển đến cảnh y đạt đến cảnh giới Tế Chúng Sinh.

Thấy cảnh này, Tổ Đạo lập tức kích động, y nhìn thấy mình ở đỉnh cao, còn lúc này, Phạn Chiêu Đế đang chiếm đoạt tu vi của y, nhìn thấy Phạn Chiêu Đế chiếm đoạt tu vi của y, ánh mắt y lập tức lạnh tanh.

Y thật sự rất hận!

Tổ Đạo hít một hơi thật sâu, khi y muốn tiếp tục tìm hiểu, thì đúng lúc này, chỉ thấy Phạn Chiêu Đế bỗng ngẩng đầu nhìn về chỗ bọn họ, ánh mắt cô ta rơi xuống người Diệp Quân, trong mắt cô ta, là biển mắt vô tận.

Thấy Phạn Chiêu Đế nhìn tới, trong lòng Tổ Đạo sợ hãi, mẹ nó, đối phương lại có thể phát hiện ra mình à? Y vội thúc đẩy đá Đạo Tố, nhưng đúng lúc này, chỉ thấy Phạn Chiêu Đế bỗng chỉ tay vào không trung.

Ầm ầm!

Giây phút đó, cả thời không Quang Âm Tuế Nguyệt trong đá Đạo Tố đều sôi trào, tiếp đó, một luồng sức mạnh Ác Đạo mạnh mẽ xông qua đá Đạo Tố lao tới chỗ Tổ Đạo!

“Má!”

Tổ Đạo lập tức sợ tới hồn bay phách tán.

Đúng lúc này, Diệp Quân kéo Tổ Đạo ra, hắn đâm một kiếm.

Ầm!

Kiếm quang tan vỡ, Diệp Quân và Tổ Đạo lùi về liên tục, sau khi dừng lại, Tổ Đạo vội đóng đá Đạo Tố vào, còn lúc mảnh Quang Âm Tuế Nguyệt trường hà kia hoàn toàn biến mất, Phạn Chiêu Đế nhìn Diệp Quân trong mọi thời không Tuế Nguyệt trường hà, cười khinh nói, “Chỉ như vậy thôi à?”

Vừa dứt lời, Quang Âm Tuế Nguyệt trường hà đã đóng lại hoàn toàn.

Trong sân, Tổ Đạo tê liệt ngồi xuống đất, lẩm bẩm như mất hồn, “Xong rồi, hoàn toàn xong rồi, người phụ nữ này vô địch rồi.”

Diệp Quân im lặng, sắc mặt cũng hơi khó coi, người phụ nữ đó thật sự có thể can dự vào thế giới tương lai.

Thực lực này!

Diệp Quân hít một hơi thật sâu, ánh mắt hằn từ từ trở nên kiên định, hắn nhìn Tổ Đạo tê liệt tuyệt vọng ngồi dưới đất bên cạnh, “Đừng có xong rồi nữa, chúng ta không phải không có hy vọng.”

Tổ Đạo lắc đầu, sắc mặt tuyệt vọng, “Hết hy vọng rồi, người phụ nữ đó có thể chém qua cả tương lai, còn xuyên qua đá Đạo Tố trong truyền thuyết đấy, ngươi biết không? Vừa nãy cô ta chỉ tùy tiện ra tay, đã áp chế được hai loại Đại Đạo, một loại là Đại Đạo của đá Đạo Tố, một loại là sức mạnh của cô ta trên vũ trụ Đại Đạo của Bỉ Ngạn Giới, mạnh mẽ hơn nhiều so với tưởng tượng của chúng ta đấy.”

Diệp Quân đột nhiên nói, “Ngươi có thể đầu hàng không đánh không?”

Tổ Đạo quay đầu nhìn Diệp Quân, Diệp Quân bình tĩnh nói, “Nếu đã không thể đầu hàng không đánh, ngoài nỗ lực hết sức ra, ngươi còn có lựa chọn khác à?”

Tổ Đạo im lặng.

Diệp Quân nhẹ giọng nói, “Cô ta rất mạnh, nhưng chúng ta cũng không phải không có cơ hội, bây giờ ta phải bế quan tu luyện, ngươi tự suy nghĩ cho kĩ đi.”

Nói xong, hắn xoay người rời đi.

Tổ Đạo đột nhiên run rẩy nói, “Vừa nãy cô ta nhìn ta và ngươi rồi, nói cách khác, cô ta biết ta và ngươi vẫn còn sống sau trận đấu đó.”

Diệp Quân dừng chân lại.
Chương 2617: Khủng bố

Diệp Quân đứng tại chỗ, mặt vô cảm, hai tay nắm chặt, Phạn Chiêu Đế nhìn thấy hắn qua thời không, cũng có nghĩa là lúc đó đối phương đã biết hắn không chết, vậy có phải đối phương có thể nhìn thấy những chuyện xa hơn không?

Tương lai!

Phạn Chiêu Đế có thể biết trước tương lai không?

Hắn không rõ!

Nhưng hắn hiểu rõ, hắn còn sống tới bên đây, chắc chắn có quan liên quan tới chủ nhân bút Đại Đạo.

Bây giờ rất có khả năng hắn đang ở trong một trò chơi, mà với thực lực của Phạn Chiêu Đế và chủ nhân bút Đại Đạo, căn bản không cần đặt một cái bẫy phiền phức như vậy… Nói cách khác, người mà chủ nhân bút Đại Đạo và Phạn Chiêu Đế thật sự muốn đối phó, rất có khả năng là cô cô.

Sau khi Diệp Quân im lặng một lúc lâu, hắn hít một hơi thật sâu, quay người nhìn Tổ Đạo, “Cho dù có âm mưu gì, bây giờ chuyện chúng ta có thể làm là gặp chiêu nào xử chiêu đấy, chứ không phải tuyệt vọng chờ chết, ngươi phải vui lên, đến lúc đó ta sẽ nghĩ cách giúp ngươi khôi phục tu vi.”

Nói xong, hắn xoay người rời đi.

Ở vị trí cũ, Tổ Đạo ngồi xuống đất, sắc mặt ầm rầm, rất lâu sau, y mới hít một hơi thật sâu, ánh mắt trở nên kiên định.

Đúng như Diệp Quân nói, bây giờ dù y đầu hàng thì Phạn Chiêu Đế cũng sẽ không bỏ qua cho y!

Chỉ còn cách duy nhất là liều mạng!

Hình như nghĩ tới gì đó, y quay đầu nhìn xung quanh, lúc này y bỗng ý thức được, trước khi chưa khôi phục được tu vi, mình có thể tu luyện ở đây, nhưng vừa nghĩ tới phải bắt đầu lại từ con số không là y muốn điên rồi, y tu luyện hàng trăm triệu năm mới đạt tới cảnh giới Đạo Ngã Tự Tại, bây giờ phải tu luyện lại.

Mẹ nó!

Y không tu luyện nữa.

Vẫn nên đợi sau này có cơ hội tìm lại tu vi trong đá Đạo Tố thôi!

Bên khác.

Diệp Quân đi tới một bên rồi ngồi xuống, hai mắt từ từ nhắm lại.

Tiểu Tháp đột nhiên nói: “Người phụ nữ đó, thật sự rất khủng bố, không thể khinh thường.”

Diệp Quân khẽ gật đầu, hai tay hắn từ từ nắm chặt, ánh mắt kiên định chưa từng có, “Ta phải trở nên mạnh mẽ.”

Trở nên mạnh mẽ!

Trước đó, hắn chưa từng gặp đối thủ có cấp bậc này, hơn nữa đối thủ còn là dạng tăng trưởng, cho dù thiên phú hay chỉ số thông minh của đối phương, đều là đỉnh cao trên thế giới.

Cảm giác gấp rút!

Có người như vậy làm đối thủ, lúc nào Diệp Quân hắn cũng phải duy trì cảm giác gấp rút, không dám buông lỏng tí nào.

Tiểu Tháp cũng nói: “Phải cố gắng hơn, cũng phải gấp rút hơn, người phụ nữ đó chắc chắn sẽ không cho chúng ta quá nhiều thời gian đâu.”

Diệp Quân gật đầu, hắn thu hồi suy nghĩ, bắt đầu cảm nhận phong ấn Ác Đạo giữa lông mày mà lúc đầu Phạn Chiêu Đế để lại.

Lúc đầu hắn thử dùng ác niệm của mình tiếp xúc với phong ấn Ác Đạo đó, không ngờ lại thành công, hơn nữa điều này cũng khiến hắn phát hiện ra một phương hướng mới.

Hòa thuận với ác niệm của mình!

Không ai địch lại!

Ai không có ác niệm?

Đương nhiên, ác niệm cũng có loại to loại nhỏ, trong lòng mỗi người đều có một mặt tăm tối, chỉ là nhiều lúc, vì có luật lệ và sự đàn áp của đạo đức chính mình, do đó, mặt tăm tối này mới được mọi người giấu kín.

Nhưng nó thật sự tồn tại!

Lắm người nhiều lúc vẫn trốn tránh khỏi mặt tăm tối trong lòng mình!

Đương nhiên, biết được mặt tăm tối trong mình, cũng không phải muốn khuất phục trước điều tăm tối này, lần giải phong ấn đó khiến hắn hiểu, điều hắn cần không phải là khuất phục trước mặt tăm tối này, cũng không phải là hoàn toàn loại bỏ mặt tăm tối này, mà là phải học cách cùng tồn tại! Nhận ra khuyết điểm của mình!

Chấp nhận khuyết điểm của bản thân!

Thế gian này, nơi có ánh sáng sẽ có bóng tối, nơi có điều tốt thì chắc chắn sẽ có điều xấu, Diệp Quân hắn cũng không thể giải quyết hết điều xấu trên đời.

Giống như huyết mạch phong ma vậy!

Mỗi lần hắn kích hoạt huyết mạch phong ma, đều rất sợ nó, thậm chí có thể là hơi bài xích, vì mỗi lần kích hoạt huyết mạch phong ma, hắn đều sợ ảnh hưởng tới thần trí, cũng chính vì vậy, từ lúc đầu tới giờ, huyết mạch phong mà hắn hắn, thật ra đều chưa từng thật sự là một thể.

Không chỉ hắn, thật ra đến cha hắn và huyết mạch phong ma cũng chưa từng thật sự là một thể.

Cũng chỉ có Kiếm Chủ Thanh Sam mới thật sự là một thể với huyết mạch phong ma, vì cũng chỉ ông ấy, mới chưa từng tránh né cái ác trong mình. Nên làm gì thì làm!

Thật sự thờ ơ với sống chết, không phục thì cứ làm thôi.

Đến nay, biểu hiện trước mặt người ngoài của vị Kiếm Chủ Thanh Sam này đều rất dễ gần, vì thế giới này đã không còn ai có thể khiến ông ấy tức giận nữa.

Lòng bàn tay Diệp Quân từ từ mở ra, quanh người hắn, huyết mạch phong ma bắt đầu dâng trào.

Lúc đầu ở Thiên Mộ Giới, hắn đã nghĩ phải thử hòa giải với điều ác trong mình thật tốt, nhưng khi đó thời gian không cho phép, vì vậy, chỉ có thôi.

Bây giờ, hắn phải thử hẳn hoi.

Huyết mạch phong ma và huyết mạch phàm nhân là hai con át chủ bài mạnh nhất trong các con át chủ bài của hắn, cũng là con át chủ bài không có giới hạn, nhưng bây giờ, hắn căn bản chưa phát huy sức mạnh của hai huyết mạch này được.

Hắn phải khai quật!

Chỉ là toàn thân hắn nóng sôi sùng sục, thời không quanh hắn bắt đầu trở nên đỏ như máu từng chút một.

Thân thể Diệp Quân hơi run rẩy.

Khoảnh khắc này, hắn chỉ cảm thấy huyết mạch phong ma khủng bố vô cùng.
Chương 2618: Kì quái

Sức mạnh của huyết mạch phong ma này, vô cùng vô tận, không có giới hạn, cộng thêm ảnh hưởng của tâm trí, do đó, hắn cảm thấy rất khủng bố, đây cũng là nguyên nhân vì sao mỗi lần hắn phóng thích huyết mạch phong mà đều phải đè ép huyết mạch phong ma lại.

Hắn vừa phải dùng nó, vừa phải đè ép nó, thế này thì sao có thể phát huy uy lực thật sự của nó chứ?

Khi thúc đẩy huyết mạch phong ma, theo bản năng Diệp Quân muốn ngăn cản tất cả.

Nhưng lần này hắn không kìm nén xung động này nữa, mà đi cảm nhận ý cảnh của phong ma.

Chỉ nháy mắt, cả người hắn trở nên đỏ như máu, ý định giết chóc vô tận lan ra từ thức hải của hắn.

Hai tay Diệp Quân nắm chặt lại, hắn vẫn không kiềm chế ý định điên dại lại, lần này ý định điên dại đó cũng không chống đối hắn như thường lệ nữa, ngược lại còn hơi thân cận với hắn…

Bấy lâu nay, Diệp Quân đều không ngừng đè ép nó, lần này, là lần đầu tiên Diệp Quân không lựa chọn kiềm chế nó, điều này khiến nó hưng phấn vô cùng.

Tiểu Tháp đột nhiên nói: “Cẩn thận!”

Lúc này, nó có thể cảm nhận được huyết mạch phong ma rất điên cuồng!

Nó hiểu rõ được chỗ khủng bố của huyết mạch phong ma, nếu thật sự cho phép nó điên lên, vậy thì sẽ cực kì đáng sợ.

Năm đó lúc chủ nhân cũ hoàn toàn điên dại, đến cả nó còn bị vứt bỏ.

Đúng là mất hết tính người mà!

Bây giờ nhớ tới, nó nghĩ lại mà phát sợ.

Đương nhiên, chủ nhân đời trước có lúc điên lên, thì hoàn toàn không thích hợp nữa, rất nhiều lần nó đã nghi ngờ chủ cũ muốn cố ý vứt bỏ nó… Chỉ là không có chứng cớ.

Giờ này khắc này, thân thể Diệp Quân dần dần bắt đầu run rẩy, sức mạnh huyết mạch phong ma quanh người hắn càng ngày càng nhiều, cũng càng ngày càng mạnh, lệ khí vô tận không ngừng xuất hiện quanh người hắn.

Khủng bố!

Đây là lần đầu tiên hắn cảm nhận kĩ về huyết mạch phong ma như vậy, còn cảm nhận của hắn là khủng bố.

Hắn phát hiện, mặc dù hắn sở hữu huyết mạch phong ma, nhưng chưa từng thật sự cảm nhận về huyết mạch phong ma này, cũng chưa thật sự hiểu về huyết mạch phong ma này.

Huyết mạch này, không thể bị đè ép!

Đương nhiên, cũng không thể để huyết mạch khống chế, trở thành cỗ máy giết chóc, điều hắn muốn là, lúc nên tốt thì tốt cho hẳn hoi, lúc nên ác, vậy thì phải thật ác vào!

Diệp Quân bắt đầu từ từ tiếp xúc với huyết mạch phong ma, vì hắn không đè ép và chống lại huyết mạch phong ma như trước, nên lần này huyết mạch phong ma cực kì thân thiện với hắn, càng không chủ động đi ăn mòn toàn bộ thần trí của hắn, do đó, dù bây giờ hắn đã đứng ở bờ cực điên dại hoàn toàn, nhưng, thần trí của hắn vẫn tỉnh táo!

Huyết mạch phong ma cũng thông minh, nó rất rõ, chủ nhân nhỏ trước mắt này không phải là chủ nhân đời đầu, nó không thể buông thả bản thân ngay, phải từ từ mới được, buông thả bản thân ngay, thì chủ nhân nhỏ này không tiếp nhận sức mạnh của nó nổi!

Lần này, trên ý nghĩa thì xem như hai bên đã thật sự hòa giải rồi!

Một cơ thể đồng lòng!

Tất nhiên Diệp Quân cũng cảm nhận được ý tốt mà huyết mạch phong ma thả ra, khóe miệng hắn khẽ nhếch lên, đương nhiên, lúc này vì có huyết mạch phong ma ảnh hưởng, nên ý cười của hắn thật sự hơi xấu xa.

Đúng lúc này, một người phụ nữ đi tới bên cạnh.

Người tới chính là Phạn Thiện!

Thấy Diệp Quân như người máu, Phạn Thiện hơi sợ, nhưng vẫn từ từ đi tới, lúc cô ta bước đến, nhìn ánh mắt Diệp Quân, sắc mặt Phạn Thiện thay đổi, lập tức lùi về sau theo bản năng.

Diệp Quân khẽ cười nói, “Tiểu Thiện.”

Âm thanh vừa dứt, nháy mắt, huyết khí quanh người bỗng biến mất không còn gì, ánh mắt hắn cũng khôi phục thành vẻ bình thường.

Thấy Diệp Quân khôi phục vẻ bình thường, Tiểu Thiện lập tức thở phào nhẹ nhõm, cô ta đi tới trước mặt Diệp Quân, “Vừa nãy ngươi…”

Diệp Quân cười nói: “Đang tu luyện thôi!”

Phạn Thiện ngồi trước mặt hắn, đột nhiên cười nói: “Gần đây ta tu luyện, tiến bộ rất nhanh đó.”

Diệp Quân gật đầu, “Rất tốt, cô có chuyện gì à?”

Phạn Thiện gật đầu, “Gần đây trong đầu ta thường có những hình ảnh kì quái chậm chạp.”

Diệp Quân cau mày, “Hình ảnh kì quái?”

Phạn Thiện gật đầu, “Ừ, những cảnh tượng đó như nằm mơ ấy, cứ hiện lên, rồi lại biến mất, ta cũng không biết là chuyện gì.”

Diệp Quân trầm giọng nói: “Vẫn nhớ tình huống cụ thể trong những cảnh tượng đó chứ?”

Phạn Thiện lắc đầu, “Không nhớ lắm.”

Diệp Quân hơi nghi ngờ.

Phạn Thiện bỗng hơi căng thẳng: “Có phải ta tu luyện đến tẩu hỏa nhập ma rồi không?”

Diệp Quân cười rạng rỡ, “Sẽ không đâu, cô đừng nghĩ nhiều.”

Phạn Thiên hơi nghi hoặc nói: “Vậy thì nguyên nhân là gì chứ?”

Diệp Quân suy nghĩ, sau đó nói: “Lần sau mà cảnh tượng đó lại xuất hiện, cô hãy nỗ lực ghi nhớ, được không?”

Phạn Thiện gật đầu, “Ta sẽ cố gắng.”

Diệp Quân cười, “Nếu tu luyện có gì không hiểu, cứ tới tìm ta bất cứ lúc nào?”

Phạn Thiện cười tươi, “Được!”

Nói xong, cô ta đứng dậy rời đi.

Nhìn Phạn Thiện nhảy nhót biến mất ở chỗ không xa, Diệp Quân đột nhiên nhẹ giọng nói: “Tháp gia, ngươi nói xem, Phạn Thiện có quan hệ gì với Phạn Chiêu Đế không?”

Tiểu tháp : “…”
Chương 2619: Chảy ngược

Tiểu Tháp nghe Diệp Quân nói thì rất kinh ngạc: “Sao ngươi lại nghĩ như vậy?”

Diệp Quân lắc đầu cười: “Ta chỉ nghĩ bừa thôi.”

Dứt lời, hắn từ từ nhắm mắt lại, tiếp tục kết nối với huyết mạch phong ma.

Bỉ Ngạn Giới.

Sau khi đám người Đại chủ giáo trở lại bên ngoài, dưới sự chỉ đạo của Đại chủ giáo, tin tức thánh tử sắp tới nhân gian đã nhanh chóng được truyền khắp Bỉ Ngạn Giới.

Khi biết được tin tức này, tất cả mọi người ở Bỉ Ngạn Giới đều rất sửng sốt, vì lần này lại có tận hai vị thánh tử!

Đại thánh tử!

Tiểu thánh tử!

Chuyện này trước đây đều chưa từng xảy ra!

Mặc dù có phần bất ngờ, nhưng mọi người đều nhanh chóng chấp nhận, vì chuyện này được truyền ra từ bên trong Thánh Đường Bỉ Ngạn.

Mà dưới mệnh lệnh của Đại chủ giáo, đội Thánh Kỵ Sĩ đang ở bên ngoài chấp hành đều vội vã trở về Thánh Đường Bỉ Ngạn. Đội Thánh Kỵ Sĩ Bỉ Ngạn và Thánh Vệ Bỉ Ngạn chính là hai đội quân cường đại nhất của Bỉ Ngạn Giới. Trong đội có rất nhiều người từng tham gia hai trận thánh chiến năm đó, nên có thể nói là đội quân tinh nhuệ trong tinh nhuệ.

Ngoài ra, một vài trưởng lão của Thánh Đường Bỉ Ngạn đang ở bên ngoài chấp hành nhiệm vụ cũng bị triệu hồi về. Có thể nói, hôm nay trên bầu trời của Thánh Thành Bỉ Ngạn vô cùng náo nhiệt, không ngừng có từng luồng từng luồng khí tức khủng bố tràn về từ bốn phương tám hướng.

Mà chính vào ngày hôm nay, ở biên giới bờ biển Bỉ Ngạn xa xôi, có một ông lão mặc trường bào màu đỏ sẫm đã đến đây, đằng sau ông ta còn có vài chục ông lão khác đang đứng, tất cả đều mặc áo thần với vô số phù văn thần bí. Những phù văn thần bí đó giống như những sinh vật sống, tỏa ra thần quang mờ nhạt.

Ông lão đứng đầu chính là Mục Thủ chủ giáo của Thánh Đường Bỉ Ngạn, những ông lão khác ở đằng sau ông ta đều ở cấp bậc chủ giáo, địa vị ở Thánh Đường Bỉ Ngạn rất cao, chỉ đứng sau bốn vị đại chủ giáo.

Mục Thủ chủ giáo nhìn sang bên kia biển Khổ Giới. Từ bên này nhìn qua, bên đó chỉ là một khoảng mênh mông mù mịt, không nhìn thấy được gì.

Dị đoan!

Nghĩ đến lời dặn dò của giáo chủ, Mục Thủ chủ giáo cau chặt mày lại.

Năm đó chủ nhân bút Đại Đạo từ bên kia tới, sau đó ông ta cùng Tổ Điện Man Hoang phát động thánh chiến. Trận chiến đó, Thánh Đường Bỉ Ngạn chết mấy vị chân thánh, vô số cường giả chết trận, suýt chút nữa bị chủ nhân bút Đại Đạo lật đổ.

Thật là một thảm họa!

Mục Thủ chủ giáo im lặng một hồi lâu rồi đáp: “Khởi động trận pháp.”

Dứt lời, ông ta bước về phía trước một bước, chậm rãi giơ hai tay lên. Hai quả cầu thần quang từ trong lòng bàn tay ông ta phóng ra, trong miệng thầm đọc những câu thần chú cổ xưa.

Mà ở đằng sau ông ta, tất cả trưởng lão cũng đồng loạt giơ hai tay lên, thầm đọc những câu thần chú cổ xưa.

Rất nhanh, trong trời đất đột nhiên xuất hiện vô số năng lượng đáng sợ kỳ dị. Phía bên bờ biển Bỉ Ngạn đột nhiên mọc lên một bức tường ánh sáng phù văn cao vạn trượng. Đồng thời, trên mặt đất cũng xuất hiện vô số phù văn. Những phù văn này giống như những sinh vật sống, chúng khẽ run rẩy, phát ra thần quang mờ nhạt, trong mỗi luồng phù văn đều ẩn chứa nguồn năng lượng khủng khiếp có thể hủy diệt thiên địa.

Trận pháp Tru Nghịch!

Đây là trận pháp mà năm đó một số vị chân thánh liên thủ lại với nhau để lập trận, mục đích là để đề phòng dị đoan ở bên kia biển Khổ Giới.

Sau khi trận pháp được kích hoạt, Mục Thủ chủ giáo nhìn về phía bên kia biển Khổ Hải, sau đó nói: “Đi.”

Dứt lời, ông ta dẫn người xoay người rời đi.

Thánh Đường Bỉ Ngạn.

Sau khi giáo chủ xử lí xong việc ở bên ngoài, ông ta bước vào trong Tiểu Tháp của Diệp Quân, nhìn vào khoảng thời không kỳ lạ này, ánh mắt ông ta hiện lên một tia phức tạp.

Kĩ thuật như vậy, thực sự quá tinh diệu!

Ông ta không tin Diệp Quân là thánh tử, nhưng đối với ông ta mà nói, Diệp Quân có phải là thánh tử hay không đã không còn quan trọng nữa rồi.

Diệp Quân sở hữu thần vật như vậy, chỉ sợ rằng người đứng đằng sau hắn có lẽ cũng không hề yếu hơn thuyền thánh Bỉ Ngạn! Tất nhiên, suy nghĩ này có phần hỗn xược.

Nhưng đầu óc ông ta vô cùng tỉnh táo, sự thực chính là như vậy.

Vì vậy, việc Diệp Quân có phải là thánh tử hay không đã không còn quan trọng nữa. Điều quan trọng là vị Diệp công tử này đồng ý chia sẻ thần vật này với mọi người.

Ngoại trừ giáo chủ, thì còn có rất nhiều đại học sĩ áo đỏ cũng bước vào bên trong Tiểu Tháp. Những đại học sĩ áo đỏ này chính là nhóm người có học thức nhất Bỉ Ngạn Giới. Bình thường nhiệm vụ chủ yếu của bọn họ là nghiên cứu kinh thánh Bỉ Ngạn và một số sách cổ Bỉ Ngạn, còn cải tiến một số công pháp, võ thuật và thần công các loại…

Địa vị của bọn họ ở Thánh Đường Bỉ Ngạn vô cùng ưu việt, cho dù là bốn đại chủ giáo cũng phải cư xử đúng mực khi nhìn thấy bọn họ.

Mà sau khi bọn họ bước vào bên trong Tiểu Tháp này thì đã trực tiếp bùng nổ.

Bên trong tháp mười năm!

Bằng một ngày ở bên ngoài!

Đây không phải là công cụ gian lận sao?

Không có nhiều đại học sĩ áo đỏ, chỉ có mười hai vị, đứng đầu là một ông lão mái tóc trắng xóa. Ông lão đứng ở bên trong nhìn thời không ở xung quanh, ánh mắt có phần mờ mịt.

Có một cô gái mặc áo đỏ nhạt đứng ở bên cạnh ông ta. Cô gái này thoạt nhìn rất trẻ, chỉ khoảng hai mươi tuổi. Khuôn mặt rất xinh đẹp, trong tay cô ta ôm một quyển sách cổ dày cộm, lúc này cũng đang quan sát xung quanh, trong mắt tràn đầy sự tò mò.

Cô ta chính là người trẻ nhất có mặt ở đây, cũng là người trẻ tuổi duy nhất, còn lại đều là ông lão rất lớn tuổi, khiến cô ta trông vô cùng chói mắt.

Ông lão tóc trắng đứng đầu chính là đại giáo sĩ Tống Uyên của Thánh Đường Bỉ Ngạn, địa vị vô cùng cao. Cho dù là giáo chủ khi nhìn thấy ông ta cũng phải tôn trọng gọi một tiếng “thầy”.

Lúc này, tất cả giáo sĩ đều đang thảo luận sôi nổi.

Bọn họ thực sự quá chấn động với nơi này.

“Thời gian chảy ngược!”

Chính vào lúc này, Tống Uyên đứng đầu lại bỗng nhiên cất lời.
Chương 2620: Khâm phục

Ông ta vừa nói, những người khác đều im lặng lại.

Tống Uyên nhìn xung quanh, trong mắt hiện lên một tia phức tạp: “Có thể làm được trong tháp mười năm, bên ngoài một ngày này thì phải đột phá được cấm chế và quy luật của thời gian mới có thể làm được như vậy. Đồng nghĩa với việc đối phương đã có thể có được sự bất tử ở một vài vũ trụ nào đó. Ngoài ra còn có thể kìm hãm được Đại Đạo vũ trụ nơi tòa tháp này tọa lạc.”

Dứt lời, giọng nói của ông ta bỗng nhiên có phần run rẩy: “Các vị, quy tắc Đại Đạo của Bỉ Ngạn Giới chúng ta đã bị tòa tháp này kìm hãm rồi.”

Dứt lời, mọi người đều đưa mắt nhìn nhau, trong lòng kinh hãi.

Đại Đạo của Bỉ Ngạn Giới là ai?

Đó chính là một tia ý chí của thuyền Bỉ Ngạn ngưng tụ thành!

Lúc này, cô gái bên cạnh Tống Uyên đột nhiên lên tiếng: “Không biết người làm ra tòa tháp này là thuyền thánh hay là người nào khác. Nếu như là người khác, vậy thì trong tháp mười năm, bên ngoài một ngày có phải là cực hạn của họ rồi không? Hay họ chỉ là tiện tay làm?”

Giọng nói của cô ta rất nhẹ nhàng, vô cùng dễ nghe.

Cực hạn?

Tiện tay làm?

Nghe được hai từ mấu chốt này, các giáo sĩ càng nghĩ càng cảm thấy đáng sợ.

Nếu không phải do thuyền thánh làm ra mà là do con người làm, thì như nha đầu này nói thì đây đã là cực hạn của đối phương chưa? Nếu không phải là cực hạn của đối phương vậy thì cực hạn của đối phương phải là bao nhiêu cơ chứ?

Càng nghĩ càng cảm thấy đáng sợ!

Tống Uyên đột nhiên nói: “Thiếu niên kia đâu?”

Một giáo sĩ đáp: “Hình như đang tu luyện.”

Tống Uyên khẽ gật đầu: “Thiếu niên này đồng ý chia sẻ tòa tháp này với chúng ta, để chúng ta cùng tu luyện, nghiên cứu. Tấm lòng như vậy thực sự khiến ta bội phục, quả không hổ là thánh tử.”

Không hổ là thánh tử!

Dứt lời, mọi người có mặt ở đây đều hiểu ngay ra.

Loại thần vật này, con mẹ nó, chỉ có thể là do thuyền thánh mới làm ra được!

Thuyền thánh là chí cao vô thượng!

Nếu nói là do người khác làm ra, vậy thì truyền ra ngoài sẽ ảnh hưởng đến địa vị thần thánh của thuyền thánh trong lòng mọi người.

Do vậy, thứ đồ chơi này chỉ có thể là do thuyền thánh tạo ra. Vị Diệp công tử đó, chỉ có thể là thánh tử!

Lúc này, cô gái đột nhiên lên tiếng: “Thầy, thời không này có thể đột phá được bí ẩn của chân thánh không?”

Tống Uyên nheo mắt lại, giọng điệu chắc chắn: “Có.”

Có!

Sắc mặt của mọi người lộ ra vẻ xúc động sau đó lại trở lên phấn khích.

Tống Uyên nhìn xung quanh, sau đó nói: “Tất nhiên, muốn phá giải được bí ẩn thời không của nơi này thì cần phải làm một vài thí nghiệm để kiểm chứng. May mà ở trong này mười năm bằng một ngày ở bên ngoài nên chúng ta có đủ thời gian để kiểm chứng.”

Dứt lời, ông ta nhìn cô gái đứng ở bên cạnh: “Trú Hàn, cô đi tìm giáo chủ mượn Tạo Hóa Ngọc Điệp tới đây, cứ nói là ta mượn ông ấy.”

Cô gái tên là Trúc Hàn gật đầu: “Vâng!”

Nói xong, cô ta xoay người rời đi.

Sau khi Trú Hàn rời đi, tay phải Tống Uyên nhẹ nhàng chạm vào thời không, khẽ giọng nói: “Nếu có thể nghiên cứu được thời không ở đây thì sợ rằng đạt tới chân thánh chỉ là chuyện nhỏ!”

Nghe thấy lời của Tống Uyên, các giáo sĩ đều âm thầm kinh hãi.

Càng ngày càng có nhiều cường giả ở Thánh Đường Bỉ Ngạn đi vào tu luyện và lĩnh hội. Tất nhiên chủ yếu là đám người Tống Uyên, vì đám người này là những người có học thức nhất ở Bỉ Ngạn Giới.

Chân thánh!

Vốn có rất nhiều người không ôm hy vọng gì về việc trở thành chân thánh. Dù sao việc này thực sự quá khó khăn.

Nhưng giờ phút này, bọn họ lại nhìn thấy được hy vọng!

Mà bọn họ đương nhiên cũng cảm kích Diệp Quân từ tận đáy lòng. Vì nếu Diệp Quân không lấy ra thần vật này, thì ai biết được hắn sở hữu được thần vật như vậy chứ?

Lúc này, ai dám đứng ra nghi ngờ Diệp Quân thì bọn họ chính là những người đầu tiên phản đối.

Ở bên kia, thánh tử Nam Y cũng đang nghiên cứu bí ẩn của thời không này. Càng nghiên cứu, y càng chấn động vì y phát hiện, kiến thức và đạo có liên quan ở đây thực sự quá phức tạp, hoàn toàn vượt qua sự hiểu biết của y.

Đơn giản mà nói thì nó quá khó tin!

Đương nhiên sau kinh ngạc chính là phấn khích.

Mục tiêu của y cũng là trở thành chân thánh. Mặc dù có sự giúp đỡ của thuyền Bỉ Ngạn, nhưng cũng cần phải có thời gian. Mà bây giờ, y ở đây tu luyện có thể tiết kiệm được rất nhiều thời gian, hơn nữa, nếu có thể thông suốt được một số bí ẩn thời không ở nơi này thì giá trị chân thánh của y nhất định có thể tăng lên rất nhiều.

Lúc này, y cũng vô cùng khâm phục hành động hào phóng này của Diệp Quân. Bởi vì nếu so sánh mà nói, đổi lại là y, y nhất định sẽ không muốn lấy vật này ra đâu.

Không chỉ vì tư lợi, mà còn sợ người khác ghen tị!

Giết người cướp bảo vật đây là chuyện rất thường tình.

Nam Y dừng suy nghĩ, y thở dài thật sâu: “Tấm lòng của Diệp huynh đúng là người thường không thể so sánh được.”

Ở bên kia, Diệp Quân đang khoanh chân ngồi ở trên mặt đất. Giờ phút này, hắn đã biến thành một người máu. Nhưng điều ngạc nhiên là xung quanh hắn lại không hề có sát khí và lệ khí nào cả.

Lúc này, Tháp gia bỗng nhiên lên tiếng: “Ngươi chia sẻ nơi này với bọn chúng, không sợ sẽ xảy ra chuyện gì sao?”

Diệp Quân bình tĩnh đáp: “Muốn đạt được mục đích thì phải trả giá bằng Tháp gia!”

Tiểu Tháp: “…”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK