Mục lục
Hậu Duệ Kiếm Thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 276: Võ huân

Ai mạnh nhất?

Tiểu Tháp im lặng một lúc lâu mới nói: “Ngươi cho rằng ta ngu ngốc đến mức trả lời câu hỏi của ngươi sao?”

Giọng nói bí ẩn: “…”

Tiểu Tháp bình tĩnh nói: “Sau này ngươi đừng hỏi ta những câu hỏi chí mạng như vậy nữa! Ta không đắc tội nổi, cảm ơn!”

Giọng nói bí ẩn im lặng.

Bây giờ Tiểu Tháp đã trở nên thận trọng hơn!

Trên đài tỉ võ, hư ảnh lùi lại mấy trăm trượng, xung quanh hắn ta có hàng trăm thanh phi kiếm.

Những thanh phi kiếm này bay ra từ không gian xung quanh, nối tiếp nhau, chằng chịt vô cùng khó lường.

Hư ảnh liên tục lùi lại, cuối cùng sau khi lui lại khoảng trăm trượng, hư ảnh đột nhiên dừng bước, lúc này, một thanh phi kiếm đột nhiên chạm vào lông mày của hư ảnh!

Sắc mặt Diệp Quân tái nhợt, sức lực cả người cực kỳ suy yếu!

Lần ngự kiếm này đã tiêu hao toàn bộ huyền khí và sức lực của hắn, hơn nữa thuật ngự kiếm cũng tiêu hao một lượng lớn thần lực!

Nếu không có Khôi Phục Đan thì hắn căn bản không thể sống sót tới bây giờ!

Kiệt sức!

Diệp Quân nằm trên mặt đất, hắn tự uống một viên Trị Thương Đan và Khôi Phục Đan, sau đó chậm rãi nhắm mắt lại!

Khuyết điểm vẫn còn rõ ràng!

Cảnh giới quá thấp!

Cảnh giới tự thân của hắn căn bản không cách nào chống đỡ được cảnh giới kiếm đạo của hắn, nhất định phải đánh nhanh thắng nhanh, nếu không một khi trận chiến kéo dài càng bất lợi với hắn!

Nhưng hắn vẫn không có ý định nhanh chóng thăng cấp cảnh giới!

Hắn vẫn lựa chọn làm đâu chắc đấy!

Thà bây giờ chịu khổ còn hơn sau này chịu khổ!

Hư ảnh ở phía xa cũng không ra tay nữa, hắn ta đứng ở đó, im lặng không nói gì, dáng vẻ thắc mắc khó hiểu!

Hắn ta bị kiếm kỹ của bản thân đánh bại sao?

Trước đây đều là hắn ta học từ người khác, nhưng bây giờ người khác cũng đang học theo hắn ta!

Hư ảnh đột nhiên nhìn về phía Diệp Quân, không biết đang suy nghĩ gì.

Diệp Quân lẳng lặng nằm trên mặt đất, trong đầu nghĩ đến trận chiến trước đó!

Phân tích sau cuộc chiến!

Đây là điều mà hắn thích làm nhất, vì điều đó giúp hắn tìm ra điểm yếu của mình và cải thiện nó!

Thời điểm này, hắn rất phấn khích!

Bởi vì kiếm kỹ của hư ảnh đã giúp hắn mở ra một cánh cửa hoàn toàn mới!

Hóa ra phi kiếm có thể chơi như vậy!

Không thể không nói, thuật ngự kiếm này thật sự quá khủng bố, người bình thường căn bản không có cách nào chống cự, khuyết điểm duy nhất chính là tiêu hao quá nhiều, mà còn là tiêu hao toàn diện.

Sau nửa canh giờ, Diệp Quân chậm rãi đứng lên, hư ảnh cũng không rời đi, mà đứng đó chờ hắn.

Rõ ràng, hắn ta vẫn không phục!

Diệp Quân quan sát hư ảnh: “Mời!”

Hư ảnh đột nhiên biến mất tại chỗ.

Xẹt!

Không gian trước mặt Diệp Quân đột nhiên nứt ra, một thanh kiếm đâm tới!

Sắc mặt Diệp Quân bình tĩnh, khi kiếm cách lông mày hắn mấy tấc, chân phải khẽ động, vào lúc này, hư ảnh đột nhiên xoay người, tung ra một nhát kiếm!

Xoẹt!

Nhát kiếm này đâm vào không khí!

Hư ảnh sững sờ.

Lúc này, một thanh kiếm chạm vào lưng hắn ta!

Hư ảnh trầm lặng, bàn tay cầm kiếm giơ trong không trung.

Lần này, Diệp Quân không giống trước.

Ngươi cho rằng ta sẽ đoán ý ngươi sao?

Không!

Bây giờ ta cũng không đoán nữa!

Cường giả tuyệt thế sẽ không đoán tâm tư của lính mới, bởi vì có thể hắn không nghĩ được nhiều như ngươi nghĩ!

Diệp Quân thu kiếm, khẽ cúi người hành lễ: “Cảm ơn!”

Nói xong, hắn xoay người rời đi.

Thật ra hắn có thể sớm kết thúc trận chiến, nhưng hắn muốn xem cực hạn của hư ảnh và bản thân đến đâu nên không sử dụng chiêu này.

Nhiều khi người thông minh rất dễ bị mắc sai lầm bởi sự thông minh của mình!

Ngay lúc này.

Hư ảnh đột nhiên nói: “Chờ đã!”

Nghe vậy, Diệp Quân sửng sốt, quay đầu nhìn hư ảnh: “Ngươi là người thật hả?”

Hư ảnh lắc đầu: “Không!”

Diệp Quân chớp mắt: “Vậy ngươi là cái gì?”

Hư ảnh nói: “Ta là ý thức của vô số võ giả ngưng tụ thành, nhiệm vụ chính là thu thập các tư liệu chiến đấu ở đây để Võ Các nghiên cứu!”

Diệp Quân nhíu mày: “Võ Các?”

Hư ảnh gật đầu, xòe bàn tay ra, một tấm huy hiệu màu vàng chậm rãi bay đến trước mặt Diệp Quân, mặt ngoài huy hiệu là một lầu các, trên lầu các có ba chữ nhỏ: “Tiên Bảo Các! Ở mặt trái của huy hiệu có chữ “Võ”!

Diệp Quân không hiểu lắm: “Đây là gì?”

Hư ảnh nói: “Võ huân!”

Diệp Quân hỏi: “Có tác dụng gì?”

Hư ảnh nói: “Cầm huy hiệu này, bất cứ lúc nào cũng có thể tiến vào đỉnh thí luyện để thí luyện, hơn nữa, ngươi có thể được hưởng miễn phí tất cả các địa điểm thí luyện trong Tiên Bảo Các và được ứng trước một khoản tiền ở bất kỳ đâu trong Tiên Bảo Các, hạn mức là ba nghìn vạn, mỗi năm một lần”.

Diệp Quân nhìn hư ảnh: “Nói cách khác, ta có thể lấy được ba nghìn vạn kim tinh ở Tiên Bảo Các mỗi năm sao?”

Hư ảnh gật đầu: “Đúng!”

Diệp Quân ngẫm nghĩ, sau đó nói: “Ta bị Tiên Bảo Các cho vào danh sách đen rồi!”

Hư ảnh sửng sốt.

Diệp Quân quan sát hư ảnh: “Ngươi có thể đưa tiền cho ta trước không? Ta sợ đến Tiên Bảo Các thì bọn họ sẽ không đưa cho ta!”

Hư ảnh lắc đầu: “Xin lỗi, ta không có tiền”.

Diệp Quân im lặng.

Hư ảnh nói: “Huy hiệu này là do Võ Các chế tạo, Tiên Bảo Các phải tuân theo nó”.

Diệp Quân hỏi: “Nếu không tuân theo thì sao?”

Hư ảnh suy nghĩ một lúc rồi nói: “Nếu không tuân theo thì ngươi có thể giết bọn họ, sau đó để Võ Các chịu trách nhiệm!”

Diệp Quân sửng sốt.
Chương 277: Đến tầng chữ Thần

Hư ảnh đột nhiên nói: “Đánh với ngươi một trận, rất sảng khoái. Kiếm tu, ta rất chờ mong ngươi lại tới đây!”

Vừa nói hắn ta dần trở nên hư ảo!

Diệp Quân khẽ gật đầu: “Gặp lại sau!”

Nói xong hắn xoay người rời đi.

Nhưng vào lúc này, ở bên cạnh đài tỉ võ phía xa, không gian chấn động, sau đó, một pho tượng chậm rãi bay lên từ dưới đất!

Bức tượng này trông giống hệt hắn!

Ở dưới pho tượng, có hai chữ lớn: Diệp Quân.

Diệp Quân khẽ cười, không thể không nói, Tiên Bảo Các thực sự rất giỏi nắm bắt tâm lý người khác.

Pho tượng này đặt ở đây thực sự thỏa mãn lòng hư vinh của con người.

Diệp Quân xoay người rời đi.

Lúc này, ông lão canh tháp đột nhiên xuất hiện ở trước mặt Diệp Quân.

Diệp Quân quan sát ông lão không nói gì.

Ông lão canh tháp cười nói: “Chúc mừng Diệp công tử!”

Diệp Quân gật đầu: “Lần này, ta thu hoạch được rất nhiều!”

Hắn vừa nói vừa ôm quyền: “Cảm ơn ý tốt của tiền bối, nếu không có tiền bối giúp đỡ, ta không thể an tâm tu luyện ở đây! Diệp Quân ghi nhớ ân tình của tiền bối!”

Nghe vậy, nụ cười trên mặt ông lão canh tháp càng thêm xán lạn.

Diệp Quân nói: “Tiền bối, ta muốn đến tầng chữ Thần!”

Tầng chữ Thần!

Vẻ mặt ông lão canh tháp lập tức trở nên nghiêm trọng: “Diệp công tử, ta biết thực lực của ngươi, nhưng tầng chữ Thần vô cùng đặc biệt, ta khuyên ngươi không nên đi vào lúc này!”

Diệp Quân không hiểu: “Là sao?”

Ông lão canh tháp trầm giọng nói: “Từ khi thành lập Huyền Tháp tới nay, chỉ có hai người tiến vào tầng này, hai người này đã từng là thiên tài yêu nghiệt ở Trung Thổ Thần Châu, hơn nữa một người trong đó còn là người đứng đầu trong cuộc tranh giành số mệnh đại đạo, nhưng hai người họ đều chết ở trong đó!”

Diệp Quân khẽ cau mày: “Đều chết hết sao?”

Ông lão canh tháp gật đầu với vẻ mặt vô cùng nghiêm trọng: “Đúng vậy! Thí luyện ở tầng chữ Đế vẫn là bình thường nhưng thí luyện tầng chữ Thần thì hoàn toàn không bình thường nữa!”

Diệp Quân hơi ngẫm nghĩ, sau đó nói: “Ông nói như vậy, ta càng cảm thấy kích thích!”

Khuôn mặt ông lão canh tháp cứng đờ.

Diệp Quân nói: “Tiền bối, ông có Khôi Phục Đan và Trị Thương Đan không? Ta muốn mua một ít!”

Ông lão canh tháp nhanh chóng lấy ra một chiếc nhẫn không gian đưa cho Diệp Quân: “Trong đó có mười viên Khôi Phục Đan và Trị Thương Đan, Diệp công tử dùng trước đi, nếu không đủ ta có thể ra ngoài mua giúp ngươi!”

Diệp Quân gật đầu, sau đó định đưa tiền, ông lão canh tháp vội vàng xua tay: “Không cần tiền!”

Diệp Quân nhìn ông lão canh tháp, ông ta cười nói: “Chỉ là vài viên đan dược, cần gì phải trả tiền chứ?”

Vừa nói, ông lão vừa lấy ra một cái nhẫn không gian khác đưa cho Diệp Quân: “Diệp công tử, ta trả lại cái này cho ngươi, còn chuyện của Tiên Bảo Các, yên tâm, nơi này đều do ta quản lý, chỉ cần Diệp công tử không bị lộ thì chắc chắn người bên ngoài sẽ không biết, mà bị lộ cũng không sao, ta sẽ nói là không biết gì”.

Diệp Quân trầm giọng nói: “Như vậy sẽ không làm liên lụy đến ông chứ?”

Ông lão canh tháp cười nói: “Không sao!”

Diệp Quân ôm quyền, nghiêm túc nói: “Cảm ơn ông!”

Ông lão canh tháp ngẫm nghĩ, sau đó nói: “Diệp công tử muốn đi tới tầng chữ Thần thật sao?”

Diệp Quân gật đầu: “Phải!”

Ông lão canh tháp nói: “Được! Vậy ta sẽ đưa Diệp công tử đến tầng chữ Thần!”

Vừa nói, ông ta vừa lấy ra một lệnh bài màu đen, sau khi kích hoạt lệnh bài, ông ta và Diệp Quân biến mất tại chỗ.

Trong nháy mắt, hai người đi tới một khoảng tinh không, cách tinh không không xa có một cánh cửa màu đen, trên cánh cửa có một chữ “Thần” rất to.

Tầng chữ Thần.

Ông lão canh tháp trầm giọng nói: “Diệp công tử, ta không thể đi vào tầng này, ngươi hãy cẩn thận!”

Diệp Quân gật đầu: “Được!”

Nói xong hắn đi về phía cánh cửa!

Ông lão canh tháp nhìn Diệp Quân rời đi, trầm mặc suy tư.

Ông ta không muốn nhúng tay vào chuyện của Diệp Quân, dù sao kẻ địch của Diệp Quân là người mang thiên mệnh, bây giờ Tiên Bảo Các đứng về phía người mang thiên mệnh, nhưng sau khi chứng kiến tài năng và thực lực đáng sợ của Diệp Quân, ông ta quyết định thử xem!

Nhỡ đâu Diệp Quân thắng người mang thiên mệnh thì sao?

Diệp Quân đang bị tất cả mọi người nhắm vào, bây giờ giúp hắn một chút, chẳng khác nào giúp người khi gặp nạn, sau này nếu Diệp Quân thật sự trở mình, nhất định sẽ nhớ kỹ người đã giúp hắn khi hắn gặp khó khăn!

Loại ân tình giúp người khi gặp nạn rất đáng quý!

Rủi ro rất lớn, nhưng lợi ích sau này cũng rất lớn!

Mẹ nó!

Thử xem!

Ngộ nhỡ đúng thì sao?

Hơn nữa, ông ta phát hiện Diệp Quân rất giống Tần các chủ, đặc biệt là lông mày, giống như đúc từ một khuôn!

Tần Quan?

Diệp Huyên?

Diệp Quân?

Một ý nghĩ đột nhiên hiện lên trong đầu ông lão canh tháp, lẽ nào Diệp công tử này là con trai của Tần các chủ và Kiếm Chủ Nhân Gian?

Nghĩ tới đây, ông lão canh tháp lắc đầu bật cười, sao có thể chứ?

Nếu đây thật sự là con trai của Tần các chủ, với tính cách bao che con cái của Tần các chủ, có lẽ sau này Tiên Bảo Các sẽ gặp rất nhiều tai ương.



Sau khi Diệp Quân bước vào cánh cửa đó, một luồng sáng trắng đột nhiên lóe lên trước mặt hắn, một giây sau, hắn xuất hiện trên trên một cánh đồng hoang vu, xung quanh vô tận không có điểm dừng.

Bầu trời xám xịt, cộng với cảm giác ngột ngạt nặng nề đè ép!

Lúc này, trời đất đột nhiên chấn động rung chuyển!

Sắc mặt Diệp Quân trở nên vô cùng nghiêm trọng, âm thầm phòng bị!

Sau một lúc, ở nơi cách Diệp Quân mười mấy trượng, một người phụ nữ chậm rãi bước ra, khi người phụ nữ xuất hiện, Diệp Quân sửng sốt: “Là tiền bối...”
Chương 278: Chỉ có một cơ hội

Người phụ nữ bước ra không ai khác chính là người phụ nữ trong thương Võ Thần!

Người phụ nữ mặc một chiếc váy trắng dài như tuyết, vô cùng trong sáng, cực kỳ xinh đẹp, nhưng ánh mắt lại hờ hững, không chút cảm xúc.

Võ Thần!

Nhìn thấy người phụ nữ này, Diệp Quân hơi bất ngờ, hắn không ngờ vị tiền bối này lại xuất hiện ở đây!

Nhìn thấy Diệp Quân, người phụ nữ vẫn bình lặng như nước, trong đôi mắt không một tia gợn sóng, như không hề quen hắn.

Cảm nhận được ánh mắt của người phụ nữ, Diệp Quân chợt cảm thấy nghi ngờ và cảnh giác, hắn lùi lại phía sau.

Thấy chuyện chẳng lành, tránh xa trước đã!

Lúc này, giọng nói của Tiểu Tháp đột nhiên vang lên trong đầu Diệp Quân: “Tên khốn, cô ta không phải bản thể, cũng không phải thần hồn, mà được phục chế từ Võ Các của Tiên Bảo Các, nên chỉ có ý thức chiến đấu, không có bất kỳ cảm xúc nào đâu!”

Nghe vậy, vẻ mặt của Diệp Quân trở nên nghiêm trọng.

Võ Thần!

Vị tiền bối này là Võ Thần!

Hắn không ngờ Võ Các nào đó của Tiên Bảo Các lại có thể phục chế ra một vị Võ Thần.

Đánh với Võ Thần ư?

Diệp Quân bỗng trở nên phấn khích, hắn rất thích cảm giác cận kề cái chết.

Bởi vì khi bên bờ vực của cái chết mới có thể phát huy tối đa tiềm lực của mình, khiến bản thân đạt đến cực hạn, hơn nữa còn có thể vượt qua cực hạn của bản thân.

Sống là phải cuồng nhiệt!

Diệp Quân cảm thấy máu mình đang sôi sục.

Tiểu Tháp nói: “Đừng kích động quá sớm, mặc dù cảnh giới của cô ta bị áp chế, nhưng vẫn có ý thức Võ Thần đáng sợ, hơn nữa cô ta không có cảm xúc, cô ta sẽ giết ngươi thật đấy”.

Diệp Quân gật đầu, run giọng nói: “Ta hiểu! Nhưng ra vẫn rất phấn khích, ta không khống chế được chính mình! Tháp gia, tại sao khi giết người hoặc chuyện kích động, ta đều không thể chống chế được bản thân? Đặc biệt là máu trong cơ thể ta như muốn tỉnh lại, Tháp gia, nhà ta… chẳng lẽ có bệnh di truyền sao?”

Tiểu Tháp không nói nên lời.

Bệnh di truyền!

Nhà các ngươi có bệnh thần kinh thì đúng hơn!

Tiểu Tháp suy nghĩ một lát rồi nói: “Đây chỉ là tinh thần kích động thuần túy mà thôi, hơn nữa, ngươi độc thân lâu quá rồi! Lâu lắm rồi không được làm chuyện kia... cho nên… ngươi hiểu không?”

Giọng nói bí ẩn: “…”

Diệp Quân hơi hoang mang.

Chuyện này liên quan gì đến độc thân?

Mẹ nó!

Tháp gia này đang chơi mình!

Tháp gia này không biết học từ ai, không trêu đùa thì cũng làm quá lên, không nghiêm túc chút nào.

Diệp Quân hít một hơi thật sâu, sau đó không chế cảm giác phấn khích trong cơ thể, một lát sau, hắn nhìn Võ Thần kia, xòe bàn tay ra, kiếm lập tức biến mất.

Tiểu Tháp khó hiểu: “Ngươi định làm gì?”

Diệp Quân híp mắt nói: “Đánh!”

Tiểu Tháp nghi hoặc.

Lúc này, Võ Thần kia chợt biến mất tại chỗ.

Đồng tử của Diệp Quân co rút, vừa nhìn đã thấy tốc độ của đối phương vô cùng đáng sợ, nhanh đến mức hắn không nhìn rõ dấu vết của đối phương.

Diệp Quân vung tay phải lên.

Bùm!

Trong nháy mắt, Diệp Quân lùi về sau mấy chục trượng, hắn còn chưa kịp dừng lại, một tàn ảnh đã xuất hiện trước mặt hắn. Diệp Quân vọt sang bên phải, nhưng trong khoảnh khắc hắn bay lên, một bàn tay nắm chặt chân phải của hắn, sau đó, hắn có cảm giác mình tiếp xúc với mặt đất.

Rầm!

Mặt đất nứt lìa.

Cơn đau dữ dội từ phía sau khiến Diệp Quân cau mày.

Võ Thần xông tới đá một cước vào bụng hắn.

Rầm!

Diệp Quân lập tức bay ra ngoài!

Động tác uyển chuyển khiến hắn không thể đánh trả.

Diệp Quân bay lên mấy chục trượng, sau đó đập mạnh xuống đất, vừa tiếp đất, mặt đất đã nứt lìa, đồng thời phun ra mấy ngụm máu tươi.

Lúc này, Tiểu Tháp vội vàng nói: “Mau rút kiếm đi!”

Diệp Quân không quan tâm tới Tiểu Tháp, hắn vừa tiếp đất, vị Võ Thần kia đã xuất hiện trước mặt hắn như bóng ma, sau đó đấm hắn một cú. Mặc dù không có lực đấm, nhưng lại khiến hắn cảm thấy sức ép mạnh mẽ, giống như trăm ngọn núi đè xuống.

Diệp Quân nhìn nắm đấm phóng tới, hắn nheo mắt, lúc này trong đầu hắn hiện lên hàng trăm cách đối phó.

Nhưng!

Trước nắm đấm này, hắn có cảm giác đối phương đã chặn hết mọi biện pháp chống lại của mình.

Một cú đấm đã chặn hết tất cả lối thoát của hắn.

Bất lực!

Diệp Quân chỉ có thể dùng tay chống đỡ.

Ầm!

Trong chốc lát, Diệp Quân bay ngược ra sau, ngay lúc đó, Võ Thần dùng tay phải nắm lấy chân phải của hắn, sau đó kéo ngược hắn lại, hắn lại tiếp đất lần nữa.

Diệp Quân đập mạnh xuống đất, mặt đất lại nứt lìa, cơn đau dữ dội khiến khuôn mặt hắn méo mó, nhưng vẫn chưa kết thúc, hắn vừa tiếp đất, Võ Thần đã lao tới đá mạnh vào bụng hắn, người hắn cong lại, bay ra ngoài.

Hắn vừa bay ra, nữ Võ Thần lại xông tới, đấm thẳng vào mặt hắn.

Cảm nhận được một cú đấm mạnh mẽ đánh tới, Diệp Quân lại dùng tay chống đỡ.

Rầm!

Diệp Quân bay ra xa trăm trượng, cuối cùng đập mạnh xuống đất, phun ra một ngụm máu tươi.

Tiểu Tháp lo lắng nói: “Mau rút kiếm ra, không rút kiếm, ngươi sẽ…”

Lúc này, giọng nói bí ẩn vang lên: “Hắn đang học tập!”

Tiểu Tháp sững sờ.

Giọng nói bí ẩn nhẹ nhàng nói: “Cho dù dùng kiếm, hắn cũng không phải là đối thủ của vị Võ Thần này, xem đi, lúc hắn rút kiếm, có thể sẽ có bất ngờ!”

Tiểu Tháp không nói nữa.

Vừa đáp xuống đất, vị Võ Thần kia lại lao tới, Diệp Quân đang nằm trên mặt đất dùng tay phải vỗ mạnh xuống đất, cả người bật dật, lần này, hắn không rút lui hay né tránh, mà tung một cú đấm.

Đối đầu trực diện!

Rắc!

Hai nắm đấm chạm vào nhau, cánh tay phải của Diệp Quân đứt lìa, sau đó bay ngược ra sau. Lúc này, Võ Thần bắt lấy cánh tay đã đứt lìa của Diệp Quân, sau đó kéo mạnh về phía mình, nhưng đúng lúc này, trong lòng bàn tay của Diệp Quân bị Võ Thần nắm lấy, phóng ra một thanh kiếm.

Xuất kiếm rồi!

Bởi vì Võ Thần kéo Diệp Quân về phía mình, vì vậy khi Diệp Quân xuất kiếm, có thêm lực kéo của Võ Thần, tốc độ thanh kiếm càng nhanh hơn.

Vụt!

Rầm!

Diệp Quân bay ra ngoài trăm trượng, hắn vừa tiếp đất, cả người rách nát, máu tươi nhuốm đỏ quần áo.

Nhưng ở phía xa, Võ Thần lại đứng yên tại chỗ.

Bởi vì thanh kiếm đã đâm vào giữa lông mày của Võ Thần.

Lấy vết thương đổi mạng!

Võ Thần đứng yên tại chỗ, dần trở nên hư ảo, chẳng mấy chốc đã hoàn toàn biến mất.

Diệp Quân nằm trên mặt đất, uống một viên đan dược, sau đó chậm rãi nhắm mắt lại.

Lúc này, hắn cảm giác toàn thân như mềm nhũn.

Tiểu Tháp nói: “Ngươi không rút kiếm từ đầu là để đợi khoảnh khắc này sao?”

Diệp Quân nhẹ giọng nói: “Thực lực của ta chắc chắn không bằng Võ Thần, nếu ta rút kiếm ngay từ đầu thì sẽ không thắng nổi! Bởi vì một khi Võ Thần biết được tốc độ kiếm của ta, ta sẽ không còn cơ hội nào nữa. Vì vậy, ta chỉ có thể chịu đòn, làm quen với cách đánh của Võ Thần, sau đó rút kiếm vào thời khắc then chốt, cho Võ Thần một đòn chí mạng, ta chỉ có một cơ hội để ra tay mà thôi!”

Tiểu Tháp im lặng.

Diệp Quân nói tiếp: “Ý thức chiến đấu, sức mạnh và tốc độ của Võ Thần có thể nghiền nát ta, ta chỉ có thể tỏ ra yếu đuối, khiến Võ Thần mất cảnh giác, sau đó bất ngờ tấn công, nếu không ta không phải là đối thủ của Võ Thần!”
Chương 279: Ta sẽ không thua nữa

Diệp Quân nhẹ nhàng nói: “Đối mặt với cường giả mạnh hơn chúng ta nhiều, phải tỏ ra yếu thế sau đó ra tay mới là lựa chọn tốt nhất.

Tiểu Tháp thở dài.

Nó biết nếu Diệp Quân rút kiếm ngay từ đầu thì thực sự sẽ không có cơ hội.

Đối đầu trực diện!

Hoàn toàn không có khả năng!

Võ Thần này có ý thức chiến đấu, mặc dù cảm giới đã bị áp chế, nhưng vẫn có thể đánh bại Diệp Quân, trong tình huống này, Diệp Quân không thể đối đầu trực diện.

Giọng nói bí ẩn vang lên: “Đầu óc của thằng nhóc này thật đáng sợ! Cứ tưởng sau khi đột phá, hắn sẽ huênh hoang hơn, nhưng không ngờ hắn vẫn hiểu rõ thực lực của bản thân, không hề kiêu ngạo hay đánh giá thấp kẻ thù. Thật đáng sợ!”

Tiểu Tháp cười nói: “Do ta dạy tốt!”

Trầm mặc một lát, giọng nói thần bí nói: “Da mặt ngươi còn dày hơn cả tiểu chủ nhân của ngươi!”

Tiểu Tháp: “…”

Lúc này, Diệp Quân ngồi bật dậy, hưng phấn nói: “Tháp gia, ta biết vì sao lúc nãy một đấm của Võ Thần có thể bóp chết ta rồi!”

Tiểu Tháp sững sờ, sau đó nói: “Tại sao?”

Diệp Quân kích động nói: “Là khí thế, từ khí thế Võ Thần đã coi thường ta, giống như Nhất Kiếm Định Sinh Tử, khi ta rút kiếm, ngươi nhất định phải chết, loại khí thế này đến từ đâu? Là thực lực, là kinh nghiệm và sức mạnh sau vô số trận chiến. Khi Võ Thần tung nắm đấm, Võ Thần không hề sợ bất kỳ đòn tấn công và phản kháng nào của ta, bởi vì khi đấm, Võ Thần đã nhìn thấy tất cả khả năng của ta, chặn hết đường thoát thân của ta, cho dù ta phản ứng thế nào thì Võ Thần cũng có thể lập tức phản ứng.

Vừa nói, hắn vừa chậm rãi siết chặt hai tay: “Người mới bắt đầu sẽ học từ đơn giản đến phức tạp, đạt đến một trình độ phức tạp nhất định sẽ trở về đơn giản, đại đạo rất đơn giản, thức phức tạp nhất lại càng đơn giản!”

Đại đạo rất đơn giản!

Bùm!

Đột nhiên, thương Võ Thần trong cơ thể Diệp Quân phóng thẳng lên trời.

Tiểu Tháp kinh ngạc nói: “Hắn… thành Võ Thần rồi sao?”

Giọng nói bí ẩn: “Không tính!”

Tiểu Tháp khó hiểu: “Tại sao?”

Giọng nói bí ẩn giải thích: “Bây giờ hắn chỉ được coi là Chuẩn Võ Thần, bởi vì hắn mặc dù đã giác ngộ, nhưng vẫn chưa đạt được. Đại đạo rất đơn giản, bây giờ hắn đang ở giai đoạn phức tạp, muốn đạt tới giai đoạn đơn giản không hề dễ dàng! Biết và làm được là hoàn toàn khác nhau. Chỉ là tên này mới đấu với Võ Thần một trận mà đã phát hiện ra vấn đề này, có thể thấy hắn là thiên tài hiếm có!”

Tiểu Tháp cười nói: “Có ta dẫn dắt tất nhiên phải khác rồi! Dưới sự dạy bảo của ta, ông nội và cha hắn đã vô địch, tiếp theo hắn cũng sẽ vô địch. Chà, ta nghĩ mình nên tự phong một danh hiệu, gọi là… Tháp đạo sư bất khả chiến bại!”

Giọng nói bí ẩn: “???”

Lúc này, Diệp Quân nói: “Trong biển ý thức của ta, có vô số hình ảnh chiến đấu của cường giả, trước đây ta từng quan sát bọn họ chiến đấu rồi học hỏi từ họ, nhưng khi đấu cùng Võ Thần, ta mới phát hiện ra rằng càng muốn giác ngộ thì càng không được, thực chiến mới là vương đạo!”

Vừa nói hắn vừa tung một quyền: “Thoạt nhìn đây chỉ là một quyền đơn giản, nhưng đằng sau quyền này có thể có công lực trăm năm, ngàn năm! Vì vậy, ta cần chiến đấu, ta muốn chiến đấu!”

Nói xong, hắn rời đi, sau đó lại bước vào.

Khi hắn bước vào, vị Võ Thần kia lại xuất hiện.

Diệp Quân nhìn Võ Thần, phấn khích nói: “Đấu tiếp!”

Nói xong, hắn xông lên.



Trong thư viện của vũ trụ Quan Huyên.

Trên đỉnh núi của một ngọn núi cao vạn trượng, một chàng trai đang ngồi xếp bằng, nhắm mắt như đang hòa cùng trời đất.

Người mang thiên mệnh!

Sau khi gia nhập thư viện Quan Huyên, gã lập tức được thư viện huấn luyện.

Tất cả tài nguyên đều là tốt nhất.

Danh tiếng của gã cũng vượt qua Diệp Quan Chỉ và viện chủ Võ Viện - Trần Qua. Có thể nói, bây giờ gã là nhân vật tài giỏi nhất trong thư viện Quan Huyên.

Lúc này, người mang thiên mệnh đột nhiên mở mắt.

Ầm!

Bỗng chốc, giữa trời đất xuất hiện vô số sức mạnh đáng sợ, như sấm sét, địa hỏa, hàn phong… dày đặc, vô cùng đáng sợ.

Cảnh giới Đăng Phong?

Người mang thiên mệnh chậm rãi đứng dậy, một người đàn ông trung niên xuất hiện trước mặt gã.

Nhìn thấy người đàn ông trung niên, người mang thiên mệnh vội vàng lành lễ: “Sư phụ!”

Người trước mặt là Đại võ quan của thư viện Quan Huyên.

Đại võ quan phụ trách dạy võ cho tất cả đệ tử trong thư viện Quan Huyên, địa vị chỉ sau viện chủ Võ Viện và chủ tịch Võ Viện.

Quan trọng nhất là vị đại võ quan này từng đến chiến trường Hư Chân, người có thể sống sót ở nơi đó đều rất đáng sợ.

Đại võ quan nhìn đánh giá người mang thiên mệnh một lượt, hơi ngạc nhiên hỏi: “Cảnh giới Đăng Phong rồi à?”

Người mang thiên mệnh gật đầu, cười nói: “Vâng!”

Gã dừng lại rồi hỏi tiếp: “Diệp Quân đang ở cảnh giới nào?”

Võ quan nói: “Cảnh giới Diệt Không!”

Nghe vậy, người mang thiên mệnh cau mày: “Vẫn ở Diệt Không ư?”

Võ quan gật đầu.

Người mang thiên mệnh trầm mặc.

Võ quan nhìn người mang thiên mệnh: “Trận chiến ngày đó, thua không cam lòng sao?”

Người mang thiên mệnh lắc đầu: “Thua là thua, không có gì phải không cam lòng, là do bản lĩnh của ta không bằng người khác, ta thua là phải! Ta phải cảm tạ hắn ngày đó đã đánh bại ta, nếu không, ta sẽ không thể buông bỏ bản thân, nhận ra bản thân còn nhiều thiếu sót!”

Ánh mắt võ quan hiện lên sự khâm phục: “Thắng thua nhất thời không tính là gì cả, con đường võ đạo không chỉ là nhất thời, mà còn cả tương lai, người có thể cười đến cuối cùng mới là người thắng!”

Người mang thiên mệnh gật đầu: “Ta hiểu rồi! Lần này ta sẽ không thua nữa! Ta sẽ không bao giờ thua nữa!”

Võ quan hơi nheo mắt: “Ngươi nắm chắc phần thắng không?”

Người mang thiên mệnh khẽ nhếch miệng, nhắm mắt lại, thầm niệm chú.

Bùm!

Giữa hai lông mày gã đột nhiên xuất hiện một dấu ấn vàng.

Nhìn thấy dấu ấn vàng, sắc mặt võ quan lập tức thay đổi, trong mắt tràn đầy vẻ kinh ngạc.

Đạo ấn!

Là đạo ấn từng theo Kiếm Chủ Nhân Gian!

Sau trận chiến năm đó, Kiếm Chủ Nhân Gian đã trả lại đạo ấn cho Đạo Môn Đạo Quân, mà lúc này, đạo ấn lại nằm trong tay người mang thiên mệnh.

Người mang thiên mệnh siết chặt hai tay, ngửa đầu nhìn trời, chậm rãi nhắm mắt, bình tĩnh nói: “Ta sẽ trở thành viện trưởng tốt nhất! Diệp Quân sẽ là hòn đá đầu tiên giúp ta bước lên đỉnh cao! Đời này ta nhất định vô địch!”

Gã muốn thừa kế ngôi vị!


Chương 280: Miễn phí

Viện trưởng!

Đại võ quan lặng thinh.

Từ sau khi Kiếm Chủ Nhân Gian mất tích, thư viện không có viện trưởng nữa.

Tại sao?

Ai có thể làm viện trưởng đây?

Ai dám làm chứ?

Tín công chúa và Minh Hoàng có quyền thế vô cùng cao, cũng không có để tâm nhiều đến vị trí này.

Không phải không dám nghĩ mà là không thể nào nghĩ đến, vì không ai tin phục cả.

Đừng thấy hai người họ quyền thế ngút trời, trong tay có đại quân hàng trăm vạn người, lại là thành viên của nội các mà lầm, chỉ cần họ dám có ý nghĩ gì với vị trí đó, họ có thể sẽ không còn tồn tại nữa.

Mọi người đều thầm hiểu chức vụ viện trưởng chỉ có thể là hậu duệ của Kiếm Chủ Nhân Gian hoặc là truyền nhân của Kiếm Chủ Nhân Gian đảm nhận.

Nếu không thì không ai tin phục cả.

Người mang thiên mệnh!

Thật ra lúc đầu thư viện cũng nghi ngờ người mang thiên mệnh là hậu duệ của Kiếm Chủ Nhân Gian, dù sao người mang thiên mệnh của hai đời trước là cha con. Nhưng tiếc là thư viện đã không tìm thấy huyết mạch phong ma trong người của người mang thiên mệnh.

Có hai khả năng, một là người mang thiên mệnh chưa thức tỉnh huyết mạch phong ma; hai là người mang thiên mệnh không phải là hậu duệ của Kiếm Chủ Nhân Gian.

Lúc này đạo ấn xuất hiện ở trong tay người mang thiên mệnh, điều này có nghĩa gì? Tức là cho dù người mang thiên mệnh không phải là hậu duệ của Kiếm Chủ Nhân Gian thì đó cũng có thể là truyền nhân của Kiếm Chủ Nhân Gian.

Có cơ hội kế thừa vị trí không?

Không phải là không có cơ hội.

Đại võ quan híp mắt lại, lúc này trái tim đã tĩnh mịch rất nhiều năm của ông ta bắt đầu xao động.

Lúc đầu ông ta làm giáo viên của người mang thiên mệnh là mệnh lệnh của nội các, nhưng lúc này ông ta thật sự muốn làm công việc này.

Đây có thể là một cơ hội tốt hàng ngàn khó gặp với ông ta.

Nếu thành công thì sẽ một bước lên trời.

Lúc này người mang thiên mệnh bỗng nhìn về phía Đại võ quan, gã chào ông ta nói: “Thầy ơi, ta biết muốn kế thừa vị trí quan trọng này vô cùng khó khăn nên ta muốn người giúp ta một tay, nếu ta thừa kế vị trí này, ta sẽ không bao giờ quên ơn giúp đỡ của người”.

Gã biết gã muốn thừa kế vị trí này thì phải được rất nhiều người ủng hộ, mà Đại võ quan trước mặt này cũng vô cùng quan trọng.

Đại võ quan im lặng một lúc rồi hỏi: “Tiên Bảo Các ủng hộ ngươi như thế có phải là vì đã biết chuyện ngươi được đạo ấn nhận chủ không?”

Người mang thiên mệnh gật đầu: “Vâng”.

Đại võ quan im lặng.

Người mang thiên mệnh lại nói: “Hai thế lực mạnh nhất hệ Ngân Hà là Vị Lai Tông và Ngân Hà Tông cũng ủng hộ ta”.

Đại võ quan cảm thấy ngạc nhiên: “Họ cũng ủng hộ ngươi ư?”

Người mang thiên mệnh gật đầu.

Lúc này Đại võ quan đã rất kinh hoàng.

Mặc dù thực lực của Ngân Hà Tông và Vị Lai Tông không bằng thư viện Quan Huyên, nhưng cũng cực kỳ đáng sợ, hơn cả Cửu Thiên Thập Địa.

Bây giờ Tiên Bảo Các, Vị Lai Tông, Ngân Hà Tông đều ủng hộ người mang thiên mệnh, hơn nữa rất nhiều gia tộc trong thư viện cũng đứng về phía người mang thiên mệnh... Muốn thừa kế vị trí này cũng không phải không có khả năng.

Không đúng!

Là hoàn toàn có thể.

Trầm tư suy nghĩ một lúc lâu, cuối cùng Đại võ quan đưa ra quyết định, ông ta nhìn người mang thiên mệnh, khẽ nói: “Thư viện đã không có thủ lĩnh trong nhiều năm như thế, cũng nên chọn ra viện trưởng rồi”.

Nghe thế người mang thiên mệnh mừng rỡ.

Đại võ quan!

Chức vụ này là chức vụ có thực quyền, ít nhất Võ Viện có hơn tám mươi phần trăm đều là người được ông ta dạy bảo, học trò ở khắp thiên hạ.

Được ông ta ủng hộ thì tiếng nói của gã ở thư viện sẽ có trọng lượng hơn, nhất là ở Võ Viện.

Đại võ quan trầm giọng nói: “Nếu ngươi muốn trở thành thiếu chủ của thư viện thì vẫn phải được nội các và bốn gia tộc siêu cấp đó ủng hộ”.

Người mang thiên mệnh lặng thinh.

Bốn gia tộc siêu cấp.

Cổ tộc, Nguyệt tộc, thần tộc Thái Sơ và một gia tộc lâu đời – Dương tộc.

Mặc dù gã là người mang thiên mệnh nhưng bây giờ gã cũng vô cùng kiêng dè bốn gia tộc lớn này.

Chỉ một gia tộc thôi cũng là sự tồn tại đáng sợ có thể khiến vũ trụ Quan Huyên đảo điên.

Đại võ quan bỗng nói: “Đừng nóng vội, chuyện này không thể vội vàng, phải từ từ chậm rãi. Bây giờ bước đầu tiên chúng ta cần phải làm là trận chiến giữa ngươi và Diệp Quân. Ngươi nhất định phải thắng trận chiến này, chỉ cần ngươi thắng được trận này thì danh tiếng của ngươi sẽ đạt tới đỉnh cao, khi đó với thân phận đặc biệt của ngươi, danh vọng ở vũ trụ Quan Huyên của ngươi cũng sẽ đạt tới đỉnh cao, đến lúc đó cho dù là bốn gia tộc siêu cấp cũng không dám xem thường ngươi”.

Người mang thiên mệnh gật đầu: “Ta hiểu rồi”.

Đại võ quan gật đầu nói: “Thân phận của ngươi khá đặc biệt, lại có Tiên Bảo Các, Ngân Hà Tông và Vị Lai Tông ủng hộ, chỉ cần ngươi mở lòng kết giao, ngoài bốn gia tộc lớn thì các gia tộc còn lại, kể cả Cửu Thiên Thập Địa đều sẽ rất sẵn lòng xích lại gần ngươi. Cho nên nhất định phải thắng trong trận chiến giữa ngươi và Diệp Quân”.

Người mang thiên mệnh khẽ gật đầu, trầm giọng nói: “Con sẽ tự tay giết hắn để chứng minh với mọi người con mới là nhân vật chính ở thế hệ này”.

Đại võ quan bỗng nói: “Dẫn ngươi đến một nơi đặc biệt để tu luyện, sau khi ngươi ra khỏi đó, ta tin chắc trong số những người cùng cấp bậc, chỉ có Diệp Quan Chỉ và Trần Qua mới là đối thủ của ngươi”.

Người mang thiên mệnh vội cúi người với Đại võ quan: “Cảm ơn người”.

Đại võ quan vung tay phải lên rồi dẫn người mang thiên mệnh biến mất khỏi chỗ đó.

Lúc xuất hiện lần nữa, hai người đã đứng trước một tòa tháp cao.

Người mang thiên mệnh hơi ngạc nhiên: “Đây là?”

Đại võ quan cười nói: “Võ Tháp! Là nơi do các chủ của Tiên Bảo Các xây nên, tu luyện trong tháp này, một năm ở bên trong tương ứng với một ngày ở bên ngoài”.

Nghe thế đồng tử người mang thiên mệnh co rụt lại, lộ ra vẻ kinh hãi.

Đại võ quan mỉm cười: “Nơi này rất đặc biệt, người bình thường không thể vào trong tu luyện, chỉ có yêu nghiệt tuyệt thế mới có tư cách bước vào nơi này, hơn nữa người bình thường cũng không tiêu phí nổi khi tu luyện ở đây, vì một ngày tu luyện ở đây cũng tiêu tốn mấy chục vạn tiên tinh”.

Mấy chục vạn tiên tinh!

Vẻ mặt người mang thiên mệnh trở nên đông cứng, mặc dù gã có tiền nhưng gã không phải là Tiên Bảo Các, tiền vô số kể.

Một ngày mấy chục vạn tiên tinh.

Là một con số khá lớn.

Đại võ quan nói: “Đi thôi”.

Người mang thiên mệnh lắc đầu: “Tiền…”

Đại võ quan cười nói: “Bắt đầu từ bây giờ nơi này sẽ miễn phí cho ngươi”.

Người mang thiên mệnh sửng sốt.

Đại võ quan mỉm cười: “Nơi này là do ta quản lý, để thuận tiện thì không có ai quản ta cả”.

Người mang thiên mệnh cúi đầu thật sâu: “Cảm ơn người”.

Nói rồi hai người bước vào trong tháp.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK