Mục lục
Hậu Duệ Kiếm Thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 771: Không chia rẽ đôi uyên ương

Trong một trang viên xa hoa, Mộc Uyển Du cũng chạy đến, lúc nhìn thấy Tô Tử, cô ấy vội hỏi: “Anh ta không sao chứ?”

Tô Tử lắc đầu: “Còn đang cấp cứu”.

Nghe thế, Mộc Uyển Du trở nên căng thẳng, dường như nghĩ đến điều gì đó, cô ấy nhìn Tô Tử: “Chẳng phải anh ta đến công ty của cậu làm việc sao? Sao lại…”

Tô Tử thấp giọng thở dài, nói hết mọi chuyện cho Mộc Uyển Du nghe.

Nghe Tô Tử nói xong, Mộc Uyển Du nôn nóng đáp lời: “Cậu hiểu lầm anh ta rồi, anh ta đến câu lạc bộ Vô Biên không phải để đi chơi đùa mà để tìm người”.

Tô Tử sửng sốt: “Tìm người hả?”

Mộc Uyển Du gật đầu, cười khổ: “Anh ta nói với mình trong ký ức của anh ta, anh ta quen với một người trong câu lạc bộ Vô Biên... nhưng mình nói với anh ta, muốn vào nơi đó thì phải là thành viên của câu lạc bộ, nên anh ta mới muốn kiếm tiền để đến đó…”

Tô Tử sửng sốt.

Mộc Uyển Du do dự, sau đó nói: “Cậu ném anh ta một mình ra ngoài, chắc chắn anh ta đã đi bộ về…”

Tô Tử siết chặt hai tay, cúi đầu không nói gì.



Không biết qua bao lâu, Diệp Quân chậm rãi mở mắt ra, đập vào mắt là một căn phòng xa hoa, còn có mùi thơm thoang thoảng.

Có vẻ như nhận ra điều gì đó, Diệp Quân quay đầu sang một bên, một cô gái nằm sấp bên giường.

Là Tô Tử!

Diệp Quân nhìn ngực của mình, ngực đã được băng bó, vẫn còn hơi đau.

Diệp Quân khẽ lắc đầu, cũng may tên khốn đó không đánh vào đầu.

Nếu không e là mình sắp tiêu đời.

Mẹ kiếp, nếu chết ở nơi này thì mất hết thể diện với toàn bộ vũ trụ rồi.

Lẽ nào mình bị chủ nhân bút Đại Đạo sắp xếp?

Diệp Quân nhíu mày.

Núi Phạn Tịnh, một người đàn ông bỗng tức giận mắng: “Sắp xếp cái con khỉ, ông đây đến bản thân mình còn khó giữ được! Tu vi bị phong ấn, còn bẫy ngươi làm gì, chết tiệt… mẹ kiếp…”

Lúc này ở đằng xa bỗng vang lên giọng nói đầy tức giận: “Ngươi ồn ào gì đấy, còn không mau đi lau sàn nhà chính? Có muốn ăn cơm không? Cả ngày chỉ biết lười biếng”.

Chủ nhân bút Đại Đạo: “…”



Trong căn phòng, Diệp Quân vừa định ngồi dậy, lúc này Tô Tử bỗng ngẩng đầu lên, khi nhìn thấy Diệp Quân đã tỉnh, cô ấy vội nói: “Anh tỉnh rồi à?”

Diệp Quân gật đầu hỏi: “Ừ, Tô Tử cô nương, nơi này là?”

Tô Tử nói: “Nhà của tôi”.

Diệp Quân sửng sốt: “Nhà cô ư?”

Tô Tử gật đầu: “Đúng thế”.

Cô ấy nhìn Diệp Quân, sau đó khẽ nói: “Tại sao anh lại cứu tôi?”

Diệp Quân cười nói: “Mặc dù chúng ta không phải là bạn nhưng cô đã giúp tôi khá nhiều việc, tôi không thể thấy chết mà không cứu!”

Tô Tử nhìn thẳng vào Diệp Quân: “Tại sao anh lại lấy mạng sống để cứu tôi?”

Diệp Quân do dự, sau đó nói: “Lúc đó tình hình cấp bách, không nghĩ nhiều như thế”.

Tô Tử hơi cúi đầu nói: “Tôi xin lỗi, tôi không biết anh đến câu lạc bộ Vô Biên là để tìm người, tôi cứ nghĩ anh đến đó…”

Diệp Quân khẽ cười, sau đó hơi tò mò nói: “Tô Tử cô nương, rốt cuộc câu lạc bộ Vô Biên này làm ăn gì thế?”

Tô Tử nhìn Diệp Quân: “Anh không biết sao?”

Diệp Quân lắc đầu.

Tô Tử bình tĩnh nói: “Một nơi mà đàn ông đều khá thích đến, nơi đó có rất nhiều những cô gái xinh đẹp, chỉ cần anh có tiền…”

Nghe thế Diệp Quân đã hiểu.

Hắn khẽ thở dài, Vô Biên Chủ này điên rồi sao?

Đến đây mở loại hình này làm ăn hả?

Thảo nào phụ nữ vừa nghe nói mình muốn đến nơi này thì mặt mày biến sắc.

Diệp Quân cười khổ, bị tên khốn nạn Vô Biên Chủ này hại thảm. Sau này có cơ hội phải bảo cô cô váy trắng đánh ông ta một trận.

Vô Biên Chủ: “…”

Tô Tử nhìn Diệp Quân, vẻ mặt hết sức phức tạp.

Dường như nghĩ đến gì đó, Diệp Quân bỗng hỏi: “Tô Tử cô nương, mấy người kia là ai thế?”

Nghe thế sắc mặt Tô Tử trở nên lạnh lùng: “Đối thủ cạnh tranh thương mại, lần này tập đoàn Tô Thị muốn đấu thầu một mảnh đất thương mại ở Yến Kinh, có rất nhiều kẻ thèm muốn mảnh đất này nhưng không ai trong số họ có thể cạnh tranh nổi với công ty tôi, thế nên chúng đến tiêu diệt chúng tôi”.

Diệp Quân khẽ nói: “Thì ra là thế, vậy sau này ra ngoài cô phải cẩn thận mới được đấy”.

Tô Tử gật đầu định nói gì đó, lúc này bụng Diệp Quân bỗng phát ra âm thanh.

Tiếng bụng kêu khi đói.

Tô Tử sửng sốt.

Diệp Quân hơi ngượng.

Tô Tử nói: “Anh đợi chút”.

Nói rồi cô ấy xoay người đi.

Diệp Quân ở trên giường hít sâu một hơi, chuyện này lần đã cảnh tỉnh hắn.

Mẹ nó!

Nơi này cũng không an toàn một trăm phần trăm.

Phải khôi phục thực lực thôi.

Nếu không thể khôi phục thực lực thì phải nhanh chóng tu luyện được thực lực.

Nếu không lần sau gặp nguy hiểm, không thể cứ gọi cô cô váy trắng được mà nhỉ?

Lúc này Tô Tử bỗng bưng một bát mì vào, cô ấy bưng đến trước mặt Diệp Quân, Diệp Quân vừa định ngồi dậy nhưng lại cảm thấy khá đau ở ngực, không thể động đậy.

Tô Tử do dự, sau đó nói: “Tôi đút cho anh”.

Diệp Quân hơi do dự: “Chuyện này…”

Tô Tử nhìn Diệp Quân: “Anh có thể tự ăn được sao?”

Diệp Quân ngẫm nghĩ rồi gật đầu: “Vậy thì cảm ơn nhiều”.

Tô Tử gắp một đũa mì đưa đến miệng Diệp Quân, tay cô ấy khá run, có vẻ cô ấy cũng khá căng thẳng.

Cứ thế một người đút, một người ăn, không ai nói gì.

Ăn xong một bát mì, khuôn mặt Tô Tử đầm đìa mồ hôi lạnh.

Diệp Quân cười nói: “Cảm ơn”.

Tô Tử gật đầu: “Anh cố gắng dưỡng thương đi”.

Nói xong cô ấy đi ra ngoài.

Tô Tử đến một căn phòng, trong phòng có một ông lão mặc đồ thời Đường. Trên trán và khóe mắt ông lão có nếp nhăn nhưng tinh thần ông ta rất dồi dào, đôi mắt sắc bén nghiêm nghị, ngồi đó bất động, cả người toát ra vẻ uy nghiêm.

Tô Tử nói: “Ông nội”.

Ông lão trước mặt chính là Tô Mục – người nắm quyền thực tế của tập đoàn Tô Thị.

Tô Mục nhìn Tô Tử: “Cậu ta đã cứu cháu à?”

Tô Tử gật đầu: “Vâng”.

Tô Mục bình tĩnh nói: “Vậy chúng ta phải cảm ơn người ta đàng hoàng”.

Tô Tử gật đầu: “Vâng”.

Tô Mục lại hỏi: “Bạn à?”

Tô Tử gật đầu: “Vâng”.

Tô Mục nhìn Tô Tử: “Bạn thế nào?”

Tô Tử sửng sốt, ông nội đã hiểu lầm. Cô ấy muốn giải thích nhưng lúc này Tô Mục lại nói: “Ông muốn gặp cậu ta”.

Tô Tử cảm thấy hơi bất an.

Thấy Tô Tử bất an, Tô Mục thở dài: “Con bé ngốc này, cháu xem phim nhiều quá rồi đúng không? Sao ông nội cháu có thể làm mấy chuyện lấy oán trả ơn được chứ? Người ta lấy mạng sống để cứu cháu, đó không chỉ là ân nhân của cháu mà cũng là ân nhân của nhà họ Tô. Cháu yên tâm đi, cho dù hắn chỉ là một người bình thường, chỉ cần hai đứa yêu nhau, ông nội sẽ giúp các cháu, sẽ không chia rẽ đôi uyên ương”.

Ông lão vừa nói vừa chậm rãi đứng dậy: “Cho dù thân phận của cậu ta có thấp hèn, không tiền không quyền thế, chỉ cần cháu thích cậu ta, có nhà họ Tô giúp đỡ, cậu ta làm nên sự nghiệp cũng không phải việc gì khó. Đương nhiên, cho dù cháu không muốn gả cho cậu ta, lần này chúng ta cũng phải báo đáp người ta…”
Chương 772: Không tức giận

Nghe Tô Mục nói thế, Tô Tử hơi cảm động, cô ấy biết trong các gia tộc giống bọn họ đều không tự do về hôn nhân, liên hôn là chuyện rất bình thường trong các gia tộc.

Tô Tử giải thích: “Ông nội, cháu và anh ta… chỉ là bạn”.

Tô Mục nhíu mày: “Chỉ là bạn thôi sao?”

Tô Tử gật đầu: “Vâng ạ”.

“Hồ đồ”.

Tô Mục hơi tức giận: “Chỉ là bạn mà người ta lại dùng cả mạng sống để cứu cháu hả?”

Tô Tử cạn lời.

Giải thích?

Cô ấy cũng không biết nên giải thích thế nào, vì cô ấy cũng không ngờ người đàn ông đó sẽ dùng cả mạng sống để cứu cô ấy, lẽ nào anh ta thích mình?

Không thể nào.

Dù sao cũng chỉ mới quen biết không lâu.

Vừa gặp đã yêu?

Hình như cũng không thực tế.

Tô Tử thầm thở dài, cảm thấy hơi phiền.

Tô Mục nhìn Tô Tử, thấp giọng thở dài: “Con bé này, cháu đừng tùy tiện nữa. Mấy năm nay cháu không yêu đương, ông nội cũng không ép cháu nhưng ông là người từng trải nên phải khuyên cháu một câu, nếu gặp được người mình thích thì nhất định phải nắm lấy, đánh mất mới hối hận thì đã muộn rồi”.

Tô Tử lắc đầu: “Ông nội, chúng ta vẫn nên nói việc chính đi. Điều tra được thân phận của đối phương chưa?”

Nghe thế, ánh mắt Tô Mục lóe lên tia sát khí lạnh băng: “Ngoài nhà họ Lý ra thì còn ai vào đây nữa?”

Nhà họ Lý!

Sắc mặt Tô Tử cũng trở nên u ám.

Ở thành phố Bạch Vân này, nhà họ Lý và nhà họ Tô trước giờ là đối thủ cạnh tranh, cô ấy không ngờ lần này đối phương lại to gan như thế.

Làm vậy là không màng quy tắc.

Tô Mục trầm giọng nói: “Bắt đầu từ bây giờ, cháu về nhà sống đi”.

Tô Tử do dự, sau đó nói: “Cháu sống bên ngoài”.

Tô Mục không vui lắm, Tô Tử nói: “Anh ta… anh ta sẽ bảo vệ cháu”.

Tô Mục nhíu mày.

Tô Tử lại nói: “Ông nội, nơi này giống một cái nhà giam, hơn nữa cháu và người phụ nữ đó…”

Nói đến người phụ nữ đó, sắc mặt cô ấy trở nên lạnh lùng.

Tô Mục thở dài: “Tùy cháu vậy”.

Tô Tử mỉm cười: “Cảm ơn ông”.

Tô Mục nói: “Đợi sau khi cậu ta khỏe hơn thì dẫn cậu ta đến gặp ông”.

Tô Tử hoi do dự, muốn giải thích nhưng Tô Mục lại nói: “Ông đích thân cảm ơn cậu ta”.

Tô Tử bất lực: “Vâng ạ”.

Nói xong, cô ấy đi ra ngoài.

Sau khi Tô Tử ra ngoài, một ông lão mặc đồ đen bước ra từ trong góc tối.

Ông lão nhìn bên ngoài cửa, sau đó nói: “Ông cụ, ông ủng hộ cô chủ thật sao?”

Tô Mục không cảm xúc nói: “Nếu thanh niên kia là người bình thường thật, tất nhiên tôi sẽ không ủng hộ, từ xưa đến nay vợ chồng nghèo hèn trăm sự buồn khổ. Nó không hiểu, những người lớn tuổi như chúng ta không thể không hiểu điều đó. Tất nhiên cũng không thể đối xử tệ với người ta, dù sao người ta cũng đã liều mạng cứu, nhà họ Tô nhất định nhớ mãi ơn nghĩa này”.

Ông ấy vừa nói vừa nhắm mắt lại: “Còn cuối cùng thế nào vẫn phải trải qua mới biết”.



Diệp Quân ở trong phòng đang nhắm mắt lại, cảm nhận cơn đau nhói ở bụng, hắn thầm quyết định sau khi hồi phục sẽ chăm chỉ rèn sức khỏe và tu kiếm đạo.

Bây giờ hắn đã có thể ngự kiếm bằng ý niệm, đáng tiếc duy nhất là nơi này có cấm chế khá mạnh, cứ luôn áp chế hắn.

Đối thủ thật sự của hắn là người đã bày bố cấm chế phong ấn cho nơi này.

Lúc này, Tô Tử bỗng bước vào, Diệp Quân mở mắt ra, Tô Tử mặc một chiếc áo len màu trắng rộng rãi, bên dưới mặc chiếc váy rộng màu đen, tóc dài xõa ngang vai, so với tính cách và sự gợi cảm trước đó thì bây giờ cô ấy trông dịu dàng hơn.

Tô Tử bước đến bên giường Diệp Quân ngồi xuống, cô ấy lấy quả táo đã gọt sẵn đưa cho Diệp Quân: “Đỡ hơn chút nào chưa?”

Diệp Quân nhận lấy quả táo, vừa bỏ lên miệng thì lại động đến vết thương ở ngực, hắn nhíu mày.

Tô Tử nói: “Để tôi”.

Cô ấy vừa nói vừa lấy quả táo đưa đến bên miệng Diệp Quân, Diệp Quân cắn một miếng rồi nói: “Tô Tử cô nương, cô biết mấy người hại cô là ai không?”

Tô Tử gật đầu: “Ông nội đã điều tra rồi, ông ấy sẽ giải quyết”.

Diệp Quân gật đầu cũng không nói gì thêm.

Tô Tử bỗng nói: “Trước đó tôi đã hỏi Uyển Du, cô ấy nói anh đến câu lạc bộ Vô Biên tìm người à? Anh muốn tìm ai? Có lẽ tôi có thể giúp anh”.

Diệp Quân vội nói: “Vô Biên Chủ”.

Vô Biên Chủ!

Tô Tử khẽ gật đầu: “Ừ, tôi nhớ rồi. Lát nữa tôi sẽ cho người đi nghe ngóng, xem thử câu lạc bộ Vô Biên này có ai là Vô Biên Chủ không”.

Diệp Quân cười nói: “Cảm ơn”.

Tô Tử nhìn Diệp Quân, sau đó nói: “Anh không hận tôi sao?”

Diệp Quân hơi khó hiểu: “Tôi hận cô làm gì?”

Tô Tử cúi đầu xuống: “Anh đến câu lạc bộ Vô Biên tìm người nhưng tôi lại hiểu lầm anh… còn đuổi anh đi…”

Diệp Quân lắc đầu: “Chuyện này không trách cô, là vấn đề ở tôi, không nói rõ chuyện này”.

Tô Tử nhìn Diệp Quân khẽ nói: “Không giận thật à?”

Diệp Quân lắc đầu: “Không giận mà, hơn nữa cô giúp tôi nhiều như thế, mời tôi ăn cơm, còn mua quần áo cho tôi, tôi rất biết ơn cô”.

Tô Tử mỉm cười: “Không giận là được, giờ tôi đi hỏi tin tức của Vô Biên Chủ giúp anh”.

Nói rồi cô ấy đứng lên đi ra ngoài.

Diệp Quân nằm trên giường nhắm mắt lại, cha và cô cô váy trắng cũng đang ở đây, không biết giờ họ thế nào rồi.

Còn Tiểu Bạch và Nhị Nha nữa.

Bây giờ họ sống thế nào?

Nếu họ bình an, nhận ra mình không ở đó thì có đi tìm mình không?


Chương 773: Bạn gái?

Trong căn phòng VIP ở nơi nào đó.

Nhị Nha ôm Tiểu Bạch ngồi đó, trước mặt hai người là khoảng mười mấy người phụ nữ, những người này đều có vóc dáng khá cao, ăn mặc gợi cảm, ai trong số họ cũng đều rất xinh đẹp, nếu là ở bên ngoài thì đều là người đẹp nữ thần đấy.

Nhị Nha nhìn mười mấy cô gái, sau đó giơ ngón tay lên chỉ: “Cô… cô… cô nữa…”

Cô bé giữ ba người phụ nữ lại.

Vẻ mặt của những người không được chọn trở nên buồn bã, Nhị Nha cô nương này rất hào phóng, quan trọng nhất là cô bé không lợi dụng ai cả.

Sau khi mọi người ra ngoài, Nhị Nha gọi mấy cô gái ngồi xuống, sau đó bật cười rồi lấy điện thoại ra: “Bắt đầu”.

Ba cô gái: “…”

Tiểu Bạch bỗng đẩy Nhị Nha ra, móng vuốt múa may.

Nhị Nha nói: “Cháu trai sẽ không sao đâu…”

Tiểu Bạch vẫn khá lo lắng.

Nhị Nha lấy một cây kẹo hồ lô ra đưa cho Tiểu Bạch, mắt Tiểu Bạch sáng lên, cháu trai gì đó lập tức bị nó ném lên chín tầng mây.



Sau ba ngày tĩnh dưỡng, vết thương của Diệp Quân đã hồi phục khá tốt, bây giờ hắn đã có thể chậm rãi xuống giường đi lại.

Diệp Quân đi đến bên giường, dưới lầu là một vườn hoa rất lớn, rất nhiều người đang bận rộn.

Diệp Quân hít sâu một hơi, tham lam hít thở không khí trong lành.

Lúc này, Tô Tử bước vào, cô ấy đi đến phía sau Diệp Quân nói: “Chúng tôi đã điều tra câu lạc bộ Vô Biên, tổng cộng có mười câu lạc bộ Vô Biên ở thành phố Bạch Vân, người phụ trách của mười địa điểm này đều chưa từng nghe nói đến Vô Biên Chủ”.

Nghe thế, Diệp Quân nhíu mày.

Lẽ nào Nhị Nha gạt mình?

Không thể nào!

Diệp Quân hỏi: “Cơ sở chính của câu lạc bộ Vô Biên ở đâu?”

Tô Tử nói: “Ở Yến Kinh”.

Yến Kinh!

Diệp Quân nhíu mày: “Có xa nơi này không?”

Tô Tử gật đầu: “Rất xa”.

Cô ấy do dự một chốc, sau đó nói: “Câu lạc bộ Vô Biên này không phải là một thế lực đơn giản, chúng tôi có vài mối làm ăn qua lại với họ nên có thể hỏi thăm được một ít thông tin, nhưng nếu đến Yến Kinh... thì tay chúng tôi không thể vươn dài đến bên đó”.

Diệp Quân gật đầu: “Cảm ơn Tô Tử cô nương”.

Tô Tử lắc đầu: “Không thể giúp được anh, xin lỗi”.

Diệp Quân im lặng không nói.

Vô Biên Chủ!

Sau khi tên này đến hệ Ngân Hà có đổi tên không nhỉ?

Nếu đổi tên…

Diệp Quân thở dài, hiện giờ chỉ đành đi từng bước một thôi.

Tô Tử bỗng nói: “Ông… ông nội tôi muốn gặp anh”.

Diệp Quân nhìn Tô Tử, hơi ngạc nhiên: “Ông nội cô sao?”

Tô Tử gật đầu: “Ừ… anh muốn gặp không?”

Diệp Quân hơi tò mò: “Ông ấy gặp tôi làm gì?”

Tô Tử do dự, sau đó nói: “Muốn đích thân cảm ơn anh”.

Diệp Quân nghĩ một lát rồi nói: “Bảo ông ấy đến gặp tôi đi”.

Tô Tử sửng sốt.

Diệp Quân thấy mình lỡ lời, lập tức cười nói: “Dẫn tôi đi gặp ông ấy đi”.

Tô Tử nhìn Diệp Quân, gật đầu: “Ừ”.

Tô Tử dẫn Diệp Quân đến một sảnh lớn, Tô Mục đã đợi ở đó từ trước.

Tô Mục nhìn Diệp Quân, không lên tiếng, cả người toát ra khí thế không giận mà uy.

Tô Tử hơi lo lắng.

Diệp Quân cũng không nói gì, chỉ nhìn Tô Mục.

Mặc dù ông lão này có vẻ hơi uy nghiêm nhưng với hắn lại chẳng đáng là gì.

Thấy Diệp Quân lại dám nhìn thẳng vào mình, Tô Mục hơi sửng sốt, cảm thấy khá ngạc nhiên, ông ấy nhìn Tô Tử: “Cháu đi ra ngoài đi”.

Tô Tử quả quyết lắc đầu.

Tô Mục hơi bất lực: “Ông còn có thể làm hại cậu ta được sao?”

Tô Tử bình tĩnh nói: “Ông nội, ông có gì thì mau nói đi”.

Tô Mục lắc đầu thở dài: “Con gái lớn không thể giữ ở nhà”.

Nghe thế, Tô Tử đỏ bừng mặt, cô ấy nhìn Diệp Quân không nói gì.

Tô Mục nhìn Diệp Quân: “Cậu bạn, cảm ơn cậu đã cứu cháu gái tôi một mạng…”

Vừa nói, ông ấy vừa nhìn sang bên phải, một ông lão đồ đen bước đến trước mặt Diệp Quân, sau đó đưa cho Diệp Quân một tấm thẻ.

Tô Mục nói: “Chút tâm ý cho sự tôn kính, mong cậu nhận cho”.

Diệp Quân nhìn tấm thẻ trước mặt, sau đó nói: “Đây là gì?”

Tô Mục nhìn Diệp Quân: “Năm triệu tệ tiền Hoa Hạ”.

Năm triệu tệ!

Diệp Quân khá ngạc nhiên, đến đây một thời gian hắn đã có hiểu biết sơ về tiền bạc ở đây.

Năm triệu tệ!

Đó là một số tiền lớn.

Diệp Quân không nhận tấm thẻ, hắn nhìn Tô Mục: “Ông cụ, tôi cứu Tô Tử cô nương là vì xem cô ấy là bạn... Mặc dù Tô Tử cô nương không coi tôi là bạn nhưng tôi vẫn xem cô ấy là bạn, cho nên ông không cần cảm ơn tôi bằng tiền”.

Tô Tử liếc nhìn Diệp Quân, thấp giọng nói: “Cái gì mà tôi không xem anh là bạn chứ, chẳng phân biệt được bạn trai và bạn nữa…”

Tô Mục nhìn Tô Tử, sau đó nhìn Diệp Quân: “Bạn?”

Diệp Quân gật đầu.

Tô Mục lại hỏi: “Chỉ là bạn thôi sao?”

Diệp Quân sửng sốt, sau đó nói: “Ông cụ, tôi xem cô ấy là bạn gái, có vấn đề gì sao?”

Tô Tử cứng đờ như chạm phải điện.

Tô Mục nhìn Diệp Quân không nói gì.
Chương 774: Xin lỗi

Nhìn thấy ánh mắt của Tô Tử và Tô Mục, Diệp Quân nhíu mày, lẽ nào bạn gái này còn có ý nghĩa khác sao?

Chẳng phải Uyển Du từng nói không có nghĩa gì khác nữa à?

Ngay lúc này Tô Mục ở một bên bỗng lắc đầu: “Thôi vậy, chuyện của hai đứa thì tự hai đứa giải quyết đi”.

Ông ấy vừa nói vừa phất tay, ông lão đồ đen ở trước mặt Diệp Quân đi ra ngoài.

Tô Mục nhìn Diệp Quân, cười nói: “Dù thế nào thì cũng cảm ơn cậu đã cứu Tô Tử”.

Diệp Quân gật đầu: “Ông cụ khách sáo quá, nếu không có việc gì nữa thì tôi đi đây”.

Tô Mục cười nói: “Ừ”.

Diệp Quân gật đầu, sau đó xoay người đi.

Tô Tử vội đi theo hắn.

Trong sảnh, Tô Mục nhìn Diệp Quân ở đằng xa: “Ông nghĩ thế nào?”

Ông lão đồ đen nhìn Diệp Quân đã đi xa ở ngoài điện: “Rất đúng mực, khí chất bất phàm, chắc chắn không phải là người thường”.

Tô Mục khẽ cười: “Có thể đâm vào cổ họng đối phương bằng một nhánh cây thì sao có thể là người thường được chứ?”

Ông lão im lặng, vẻ mặt hơi nghiêm trọng.

Một nhánh cây đâm vào cổ họng không phải là chuyện người thường có thể làm được, có thể là một võ giả.

Tô Mục bỗng lắc đầu: “Để xem bọn nó thế nào đã”.

Ông lão đồ đen do dự, sau đó nói: “Cần điều tra thân phận của cậu ta không?”

Tô Mục suy tư rồi lắc đầu: “Không cần đâu”.

Ông lão đồ đen nhìn Tô Mục, Tô Mục khẽ nói: “Cậu ta không có ác ý gì với Tô Tử là được”.

Ông lão đồ đen khẽ gật đầu, không nói gì thêm nữa.



Ra khỏi đó, Tô Tử quay đầu sang nhìn Diệp Quân bên cạnh, ánh mắt đầy vẻ thắc mắc.

Bình thường khi đàn ông nhìn thấy ông nội ít nhiều gì cũng sẽ lo lắng, nhưng người đàn ông trước mặt này lại không lo lắng chút nào, ngược lại cũng không hề hống hách, khí chất phi phàm, không yếu thế hơn của ông nội của mình.

Rốt cuộc anh ta là ai thế?

Tô Tử cảm thấy khá tò mò.

Dường như nghĩ đến điều gì đó, Tô Tử bỗng hỏi: “Tại sao anh không lấy tiền của ông nội tôi đưa?”

Diệp Quân cười nói: “Tôi cứu cô không phải vì tiền”.

Tô Tử vô thức hỏi: “Vậy thì vì cái gì?”

Diệp Quân nói: “Tôi xem cô là bạn mà”.

Tô Tử nhìn Diệp Quân: “Bạn?”

Diệp Quân gật đầu: “Tôi nghĩ cô và cô Uyển Du đều rất tốt”.

Tô Tử nhìn Diệp Quân không nói gì.

Diệp Quân quay đầu sang nhìn Tô Tử, hắn sờ vào gò má mình cười nói: “Mặt tôi bẩn à?”

Tô Tử lắc đầu.

Diệp Quân mỉm cười, đang định nói thì lúc này, đột nhiên có một người phụ nữ đi đến từ phía đằng xa, người phụ nữ nhìn qua khoảng ba mươi tuổi, mặc một bộ váy màu đỏ, mặc dù đã ngoài ba mươi nhưng được chăm sóc rất tốt nên trông có vẻ chỉ mới tuổi đôi mươi.

Nhìn thấy người phụ nữ này, Tô Tử lập tức nhíu mày.

Người phụ nữ mỉm cười bước đến trước mặt Diệp Quân và Tô Tử, cô ta nhìn Diệp Quân một lượt, sau đó cười nói: “Cậu là bạn trai của Tô Tử à?”

Diệp Quân gật đầu: “Cô là?”

Tô Tử nhìn Diệp Quân không nói gì.

Người phụ nữ nhìn Diệp Quân: “Làm việc ở đâu?”

Diệp Quân nhíu mày, người này đang chất vấn hắn.

Tô Tử bỗng lạnh lùng nói: “Lý Mai, anh ta làm việc ở đâu liên quan gì đến cô à?”

Người phụ nữ tên là Lý Mai đó mặc kệ Tô Tử, vẫn nhìn chằm chằm Diệp Quân, tỏ vẻ thân thiện: “Theo đuổi những thứ không thuộc về mình sẽ gây chết người đấy”.

Diệp Quân nhìn Lý Mai không nói gì.

Lý Mai nhìn Tô Tử: “Tô Tử, tôi phải nhắc cho cô nhớ cô ở bên cạnh người đàn ông khác, Vương Nhạc sẽ không vui đâu”.

Sắc mặt Tô Tử trở nên lạnh lùng: “Tôi ở bên ai thì liên quan gì đến hắn?”

Lý Mai mỉm cười, sau đó nhìn Diệp Quân: “Tô Tử, đẹp trai cũng vô dụng thôi, người này nhất định phải có bản lĩnh, có lai lịch thân phận lớn, phải xứng đôi vừa lứa, nếu không sẽ chỉ là bi kịch giống như mẹ cô thôi…”

“Lý Mai!”

Tô Tử bỗng tức giận quát, cô ấy nhìn chằm chằm Lý Mai, đôi mắt như phun ra lửa: “Cô còn dám nhắc đến mẹ tôi nữa…”

Lý Mai khinh thường cười nói: “Sao nào, cô định đánh tôi hả? Hiện giờ tôi là mẹ trên danh nghĩa của cô, mặc dù chỉ là mẹ kế nhưng cô đánh tôi một cái, ngày mai Tô Tử cô sẽ lên tin tức toàn quốc, cô có tin…”, cô ta đột nhiên không nói gì nữa.

Vì có một bàn tay đang bóp chặt lấy cổ Lý Mai.

Tô Tử nhìn Diệp Quân, mặt đầy vẻ ngạc nhiên.

Lý Mai cũng sửng sốt.

Diệp Quân hơi dùng sức, đồng tử Lý Mai co lại, trong mắt đầy vẻ sợ hãi.

Diệp Quân nhìn Lý Mai: “Xin lỗi đi rồi tôi sẽ buông cô ra, thế nào?”

Lý Mai nổi giận, lúc này Diệp Quân lại dùng sức siết chặt hơn.

Rắc!

Đã có phần xương vang lên tiếng nứt gãy.

Đồng tử Lý Mai co lại như hình dạng mũi kim, cái chết đang cận kề khiến cô ta mặc kệ mọi thứ mà lập tức gật đầu.

Tay phải Diệp Quân buông ra, Lý Mai suýt thì mềm nhũn ngã nhào xuống đất.

Diệp Quân nhìn Lý Mai: “Xin lỗi đi”.

Lý Mai bỗng gào lên chói tai: “Người đâu! Người đâu!”

Diệp Quân bỗng túm lấy tóc Lý Mai quật mạnh xuống đất.

Rầm!

Mặt đất nứt ra, máu bắn tung tóe.

Những người vừa chạy đến cũng đều sững sờ khi nhìn thấy cảnh tượng trước mắt.

Tô Tử cũng sửng sốt.

Tô Mục chạy đến cũng ngơ ngác khi nhìn thấy cảnh này.

Diệp Quân nhìn Lý Mai kêu gào dưới đất, bình tĩnh nói: “Xin lỗi thôi mà, cũng không phải tôi muốn lấy mạng cô, khó lắm à?”

Lý Mai thù hằn nhìn Diệp Quân, khàn giọng gào: “Còn không mau đánh hắn”.

Đám vệ sĩ của nhà họ Tô xung quanh bước đến, Tô Tử tức giận nói: “Ai dám!”

Nghe thế, đám vệ sĩ không dám bước đến nữa, đều nhìn Tô Mục ở phía xa.

Tô Mục nhìn Diệp Quân không lên tiếng.

Diệp Quân định ra tay nhưng bị Tô Tử vội vàng túm lấy, cô ấy nhìn Diệp Quân, lắc đầu.
Chương 775: Không quyến rũ được tôi đâu

Người phụ nữ trước mặt này là người nhà họ Vương, mà nhà họ Vương là thế lực ngầm ở thành phố Bạch Vân, cô ấy sợ gây họa cho Diệp Quân.

Diệp Quân suy tư, sau đó quay đầu lại nhìn Tô Mục: “Ông cụ Tô, tôi nghĩ ông cũng là người rất có lề lối phép tắc và nhìn xa trông rộng, tại sao lại để một người ngu xuẩn như vậy ở nhà họ Tô? Trong nhà có người vợ ngu xuẩn như vậy là làm hại cả ba đời đấy. Ở chỗ của bọn tôi, loại người này rất dễ mang họa về cho gia đình, hôm nay nể mặt Tô Tử, tôi sẽ tha cho cô ta nhưng nếu sau này cô ta dám to gan đến trả thù tôi thì cô ta sẽ gánh chịu mọi hậu quả”.

Nói rồi hắn xoay người rời đi.

Tô Tử vội chạy theo.

Lý Mai nằm dưới đất không ngừng kêu gào thảm thiết.

Ông lão đồ đen bên cạnh Tô Mục trầm giọng nói: “Ông cụ, trong mắt thanh niên đó có sát khí”.

Tô Mục im lặng hồi lâu rồi nói: “Điều tra thân phận của cậu ta”.

Ông lão đồ đen gật đầu, xoay người đi.

Tô Mục nhìn Lý Mai kêu gào dưới đất, ánh mắt hiện lên vẻ chán ghét, nếu không phải vì nhà họ Vương thì ông ấy đã xử chết người phụ nữ này lâu rồi.

Ngu ngốc không chịu được!



Sau khi ra khỏi nhà họ Tô, Diệp Quân nhắm chặt hai mắt lại, hắn bắt đầu vận chuyển Quan Huyên Pháp, tiếc là huyền khí ở đây quá ít, ít đến đáng thương.

Mặc dù rất ít nhưng chỉ cần có một chút thôi thì hắn cũng có thể làm được rất nhiều việc.

Lúc này Tô Tử đi đến cạnh Diệp Quân, Diệp Quân mở mắt ra, Tô Tử nhìn hắn: “Giận à?”

Diệp Quân nói: “Cô ta là mẹ kế của cô sao?”

Tô Tử gật đầu, sắc mặt u ám: “Bố tôi quen với cô ta ở câu lạc bộ Vô Biên…”

Nghe thế Diệp Quân sửng sốt, bây giờ hắn mới hiểu tại sao lúc mình nói đến câu lạc bộ Vô Biên thì cô ấy lại tức giận như thế.

Diệp Quân ngẫm nghĩ rồi nói: “Vì chuyện của gia đình nên cô mới ra ngoài thuê chung nhà với Uyển Du?”

Tô Tử gật đầu: “Tôi không thích ở đây”.

Diệp Quân khẽ cười, sau đó nói: “Cô có thể đưa tôi về căn chung cư đó không?”

Tô Tử nhìn Diệp Quân: “Tôi cũng phải về mà”.

Diệp Quân hơi ngạc nhiên: “Cô cũng về hả?”

Tô Tử gật đầu.

Diệp Quân do dự rồi nói: “Tình cảnh hiện giờ của cô khá nguy hiểm, ở đây sẽ tốt hơn”.

Tô Tử bỗng nói: “Tôi mời anh làm vệ sĩ cho tôi, thế nào?”

Diệp Quân sửng sốt: “Vệ sĩ?”

Tô Tử gật đầu: “Anh vẫn phải đến câu lạc bộ Vô Biên đúng chứ?”

Diệp Quân gật đầu.

Hắn nhất định phải tự mình đi xem thử, chỉ cần câu lạc bộ Vô Biên là do Vô Biên Chủ mở thật thì hắn chắc chắn có thể tra được một ít manh mối, Tô Tử cười nói: “Anh có biết cần bao nhiêu tiền mới có thể trở thành khách VIP của câu lạc bộ Vô Biên không?”

Diệp Quân lắc đầu.

Tô Tử đưa một ngón tay lên: “Một năm ít nhất phải tốn hai triệu tệ Hoa Hạ”.

Diệp Quân nói: “Cô nên đưa hai ngón tay chứ”.

Tô Tử khẽ cười, sau đó nói tiếp: “Đây mới là khách VIP thông thường thôi, muốn trở thành khách VIP cao cấp thì một năm ít nhất phải tiêu tốn vào chỗ đó hàng trăm triệu tệ mới được”.

Hàng trăm triệu!

Diệp Quân im lặng.

Tô Tử cười nói: “Anh làm vệ sĩ cho tôi, một tháng tôi trả cho anh ba mươi ngàn tệ Hoa Hạ, anh thấy sao?”

Ba mươi ngàn!

Diệp Quân suy nghĩ một chốc mới gật đầu: “Được”.

Tô Tử mỉm cười, sau đó lấy ba mươi ngàn tệ Hoa Hạ ra đưa cho Diệp Quân: “Tôi trả trước cho anh một tháng lương”.

Diệp Quân do dự, sau đó nhận tiền: “Ừ”.

Tô Tử cười nói: “Nhận tiền rồi thì không được phép hối hận”.

Diệp Quân gật đầu: “Không hối hận”.

Tô Tử mỉm cười: “Đi thôi”.

Nói xong, cô ấy lái xe chở Diệp Quân về khu dân cư Tử Quận.

Trong căn hộ.

Vừa mở cửa ra, Diệp Quân đã nhìn thấy Mộc Uyển Du, lúc này Mộc Uyển Du đang mặc một bộ váy ngủ hai dây, trước ngực để lộ ra một vùng tuyết trắng lớn, bên dưới không mặc gì.

Ba người đều sửng sốt.

Mộc Uyển Du “A” một tiếng rồi xoay người chạy về phòng mình.

Diệp Quân cũng hơi lúng túng.

Tô Tử nhìn Diệp Quân: “Anh nhìn thấy gì chưa?”

Diệp Quân do dự, sau đó nói: “Tôi chẳng thấy gì cả”.

Hắn cũng không ngốc mà.

Tô Tử nhìn Diệp Quân, không nói gì.

Lúc này Mộc Uyển Du bước ra, cô ấy đã thay một bộ váy ngủ dài, che kín người.

Mặt Mộc Uyển Du đỏ bừng hệt như quả táo: “Sao hai người lại về đây?”

Diệp Quân cười nói: “Không quen ở đó”.

Mộc Uyển Du nói: “Hai người ăn chưa?”

Diệp Quân lắc đầu.

Mộc Uyển Du vội nói: “Vậy để tôi đi nấu gì đó cho hai người”.

Nói rồi cô ấy đi vào phòng bếp.

Nửa tiếng sau, ba người ngồi vây quanh bàn ăn.

Mộc Uyển Du nhìn Diệp Quân, ngạc nhiên nói: “Làm vệ sĩ?”

Diệp Quân gật đầu: “Đúng thế, đợi đến khi kiếm được ít tiền, tôi sẽ đến câu lạc bộ Vô Biên, nếu không tìm được người tôi cần thì chỉ đành đến Yến Kinh”.

Đến Yến Kinh!

Nghe thế Tô Tử và Mộc Uyển Du đều sửng sốt.

Mộc Uyển Du bỗng cười nói: “Vậy thì tốt, tháng này tôi cũng tốt nghiệp rồi, đến lúc đó tôi cũng sẽ đến Yến Kinh, chúng ta vừa lúc làm bạn đồng hành”.

Diệp Quân cười nói: “Được”.

Tô Tử cười nói: “Tôi cũng muốn đi”.

Diệp Quân nhìn Tô Tử, Tô Tử khẽ mỉm cười: “Mảnh đất mà bọn tôi đấu giá lần này là ở Yến Kinh, tập đoàn Tô Thị bọn tôi vẫn luôn muốn đầu quân vào Yến Kinh, thế nên sau khi mọi thứ ở Yến Kinh đã ổn thỏa, tôi sẽ đến đó”.

Diệp Quân cười nói: “Vậy tốt quá, đến lúc đó có thêm một người đồng hành”.

Tô Tử mỉm cười: “Ừ”.

Mộc Uyển Du nói: “Nếu anh đến câu lạc bộ Vô Biên… có phải cũng nên gọi vài em gái trước không?”

Diệp Quân sửng sốt: “Em gái hả?”

Mộc Uyển Du gật đầu: “Ừ, anh phải tiêu tốn vào đó trước mới có thể trở thành khách VIP”.

Diệp Quân ngẫm nghĩ, vừa định nói gì đó nhưng hắn bỗng nhận ra hai người phụ nữ đều đang nhìn chằm chắm hắn.

Diệp Quân cười: “Ờ thì…”

Mộc Uyển Du nhìn Diệp Quân khẽ nói: “Nghe nói các cô gái ở đó đều rất xinh đẹp, hơn nữa rất hào phòng, có thể trêu chọc đàn ông…”

Diệp Quân cười nói: “Có đẹp bằng các cô không?”

Nghe thế hai người đều sửng sốt.

Diệp Quân và một miếng cơm, sau đó nói: “Nếu không đẹp bằng các cô thì không quyến rũ được tôi đâu”.

Hai người phụ nữ đều mỉm cười.

Mộc Uyển Du chớp mắt: “Nếu đẹp hơn bọn tôi thì sao?”

Diệp Quân buông bát đũa xuống, nghiêm túc nói: “Vậy thì tôi không phản kháng, tùy bọn họ bắt nạt”.

Mộc Uyển Du sửng sốt, sau đó trợn mắt nhìn Diệp Quân: “Anh đúng là xấu xa”.

Tô Tử lắc đầu khẽ cười.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK