Mục lục
Hậu Duệ Kiếm Thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 2261: Thần khí tộc Thiết Thần

Khung Lăng nhìn chằm chằm Diệp Quân: “Ngươi dám giết ta sao?”

Diệp Quân lắc đầu: “Không dám”.

Khung Lăng thầm thấy nhẹ nhõm hơn, còn Diệp Quân thì nói tiếp: “Mới là lạ”.

Dứt lời, tay phải cầm kiếm Thanh Huyên của hắn chợt xoay mạnh.

Oanh!

Thần hồn của Khung Lăng thoáng chốc bị hấp thu sạch sẽ.

Thấy Diệp Quân thẳng tay giết chết Khung Lăng, sắc mặt mấy thiếu nam thiếu nữ ở cách đó không xa nhất thời thay đổi, bọn họ không chút do dự xoay người bỏ chạy.

Diệp Quân cũng không đuổi theo, hắn nhìn về phía trước, sau khi Khung Lăng bị giết thì để lại một chiếc nhẫn không gian, một đôi giày và một áo giáp dày, ngoài ra còn có sáu mảnh vỡ luật pháp Vô Thượng.

Diệp Quân thu mấy mảnh vỡ luật pháp Vô Thượng kia vào, hắn nhìn đôi giày trước mặt, chất liệu giày vô cùng mềm mại, chẳng khác nào bông vải, cầm trên tay không hề có cảm giác nặng nề, đế giày và mặt ngoài có một vài hình vẽ tương tự với phù văn của vũ trụ Quan Huyên, mà trong những hình vẽ phù văn này cũng chứa đựng một sức mạnh bí ẩn đặc biệt.

Lúc này, Lâm Thiên Đế kia đi tới: “Diệp huynh, đây là giày Triệt Địa, là thần khí”.

Diệp Quân nhìn về phía Lâm Thiên Đế: “Thần khí? Mạnh nhất sao?”

Lâm Thiên Đế lắc đầu: “Không phải mạnh nhất, nhưng ở khu vực Thần Hư, nó đã là thần vật cao cấp nhất rồi. Vì chỉ có thần khí tối cao trong truyền thuyết mới mạnh hơn nó, thần vật đó rất hiếm thấy”.

Diệp Quân gật đầu, hắn nhìn về phía giày Triệt Địa trong tay: “Làm sao mới có thể khiến nó phục tùng đây?”

Lâm Thiên Đế lắc đầu: “Không được, đây là do tộc Thiết Thần chế tạo, chỉ người có huyết mạch của tộc Thiết Thần mới có thể thuần phục nó…”

Lúc này, Diệp Quân lấy kiếm Thanh Huyên ra đặt lên trên giày Triệt Địa, đôi giày đột nhiên rung lên dữ dội như bị điện giật, sau đó một u quang bay ra từ bên trong, bay thẳng vào giữa chân mày Diệp Quân.

Trong đầu Diệp Quân nhanh chóng xuất hiện một đôi giày hư ảo.

Xây dựng thần thức!

Thấy cảnh này, nét mặt Lâm Thiên Đế cứng đờ.

Thần khí này cũng sợ chết à!

Diệp Quân động tâm niệm, ngay sau đó, giày Triệt Địa xuất hiện trên hai chân hắn, hắn ngay lập tức bay lên, cùng lúc đó, hắn có cảm giác cơ thể nhẹ tựa lông hồng.

Diệp Quân hơi khiếp sợ, hắn động tâm niệm, một tia kiếm quang thoáng chốc xuất hiện ở chỗ cách đó nghìn trượng, sau đó hắn biến mất, xung quanh thoáng chốc xuất hiện mấy trăm tia kiếm quang.

Lúc hắn trở về chỗ của, mấy kiếm quang đó vẫn chưa biến mất.

Lúc này Diệp Quân đã không chỉ kinh ngạc nữa mà còn khá rung động, vì tốc độ của hắn tăng lên ít nhất là gấp ba lần.

Tốc độ của hắn vốn đã rất nhanh rồi, mà bây giờ lại còn tăng lên gấp mấy lần, đây là một chuyện khó tin đến mức nào chứ?

Đôi giày dưới chân thoáng chốc khiến sức chiến đấu của hắn tăng lên một cấp bậc.

Diệp Quân ổn định lại tâm trạng, hắn lại lấy áo giáp ra, áo giáp này nhìn rất nặng, nhưng thật ra lại rất nhẹ, cầm trên tay như đang cầm một chiếc áo lụa, chất liệu rất đặc biệt, ngoài mặt bóng loáng như gương, sờ vào rất dễ chịu, khi quan sát kỹ mới phát hiện đó được tạo thành từ những chiếc vảy nhỏ như móng tay.

Diệp Quân đặt kiếm Thanh Huyên lên trên áo giáp, áo giáp không chút phản kháng, lập tức đầu hàng.

Sau khi thuần phục áo giáp, Diệp Quân động tâm niệm, sau đó bảo giáp đã xuất hiện trên người hắn.

Diệp Quân nhìn bảo giáp. Bảo giáp này như hợp làm một với cơ thể của hắn, hắn tiến lên một bước.

Sau khi tiến lên, hắn nhất thời sửng sốt, vì hắn phát hiện sức mạnh của hắn chợt tăng lên.

Diệp Quân bỗng dưng lao về phía trước, bảo giáp trên người hắn lập tức bộc phát một sức mạnh đáng sợ, khí thế mạnh mẽ thoáng chốc khiến Lâm Thiên Đế lùi lại gần nghìn trượng.

Sau khi dừng lại, nét mặt Diệp Quân trở nên vô cùng nặng nề.

Hắn phát hiện lúc không sử dụng, áo giáp này nhẹ tựa lông hồng, còn khi sử dụng thì nặng như Thái Sơn, khi nãy hắn chỉ tuỳ tiện xông lên nhưng sức mạnh của nó đã tăng không chỉ năm lần, nếu kết hợp với đôi giày dưới chân thì sức mạnh còn có thể tăng lên thêm nữa.

Áo giáp này kết hợp với giày thật sự là vô địch!

Bây giờ hắn mới hiểu vì sao Khung Lăng kia muốn tông vào mình.

Nếu không nhờ có kiếm Thanh Huyên thì e rằng hắn sẽ không thể chịu đựng được sức mạnh đáng sợ này.

Rất nhiều lúc trang bị có thể tạo ra kỳ tích.

Dường như nghĩ đến điều gì, Diệp Quân vội vàng nhìn về phía nhẫn không gian của Khung Lăng, trong nhẫn không gian còn có mấy món trang bị, sau đó, hắn nhìn về phía một thanh kiếm khổng lồ.

Thanh kiếm này to hơn kiếm bình thường gấp mấy lần, rất to, có màu đen nhánh, dao chưa mài, trông rất dày.

Sở dĩ hắn nhìn về phía thanh kiếm khổng lồ này không phải vì hắn là kiếm tu, mà là vì thanh kiếm đó là một thần khí, cùng cấp bậc với giày và áo giáp.

Diệp Quân mở lòng bàn tay, thanh kiếm khổng lồ xuất hiện trên tay hắn, vào khoảnh khắc cầm lấy kiếm, người hắn chợt cong xuống, vì nó quá nặng, hắn suýt thì không thể giữ được nó.

Diệp Quân thầm hoảng hốt, hắn nhìn thanh kiếm khổng lồ trong tay, thanh kiếm này nặng một cách đáng sợ.

Lúc này, Lâm Thiên Đế chợt ngạc nhiên nói: “Đây là cự kiếm Thiết Thần của tộc Thiết Thần mà…”

Diệp Quân nhìn về phía Lâm Thiên Đế: “Huynh nhận ra nó à?”

Lâm Thiên Đế gật đầu, nét mặt nặng nề: “Thanh kiếm này đứng thứ ba trên bảng thần khí, là một trong những thần khí đại diện cho tộc Thiết Thần, tưng truyền thanh kiếm này do tổ tông của tộc Thần Thiết tạo thành từ tinh hạch của một ngôi sao khổng lồ, lực lượng vô tận…”
Chương 2262: Ta cũng rất mặt dày!

Dứt lời, trong mắt gã loé lên ánh sáng phức tạp, sở trường của tộc Thiết Thần này là rèn sắt, vì thế có rất nhiều thần khí, mà Khung Lăng là thiếu tộc trưởng, đồ gã ta dùng chắc chắn đều là cấp bậc thần khí, bây giờ thì đều thuộc về Diệp huynh này rồi.

Giết người cướp của, phát tài!

Diệp Quân nhìn cự kiếm Thiết Thần trong tay, nhẹ giọng nói: “Áo giáp, giày và thanh kiếm này có lẽ là cùng một bộ!”

Lâm Thiên Đế gật đầu: “Đúng thế, ba món thần khí này kết hợp với nhau có thể nâng cao sức mạnh của chúng”.

Diệp Quân cười nói: “Một đấu với mười”.

Nếu thanh kiếm này kết hợp với kiếm ý trật tự của hắn thì uy lực còn có thể tăng lên thêm nữa.

Lâm Thiên Đế trầm giọng nói: “Diệp huynh, có lẽ tộc Thiết Thần sẽ không bỏ qua đâu, huynh…”

Diệp Quân cất thanh cự kiếm Thiết Thần đi, sau đó nhìn về phía xa: “Huynh đi đi”.

Lâm Thiên Đế thoáng do dự, sau đó cắn răng nói: “Diệp huynh, ta muốn đi theo huynh”.

Diệp Quân quay đầu cười nói với Lâm Thiên Đế: “Đi theo ta ư?”

Lâm Thiên Đế gật đầu: “Ta phát hiện gần như không có khả năng dựa vào thực lực của bản thân để đạt đến Thần Đế Vô Thượng, cho nên ta muốn tìm một đại ca tốt dẫn dắt mình”.

Diệp Quân cười nói: “Huynh có thể mang đến cho ta cái gì?”

Lâm Thiên Đế do dự, sau đó nói: “Ta rất mặt dày”.

Diệp Quân bình tĩnh đáp: “Ta cũng thế”.

Lâm Thiên Đế: “…”

Diệp Quân quay đầu nhìn về phía xa: “Về đi! Kẻ thù của ta không chỉ có tộc Thiết Thần, còn có những kẻ thù mạnh mà ta cũng chẳng biết được, huynh đi cùng ta không chỉ mang đến tai hoạ cho huynh mà còn cho cả gia tộc của huynh nữa”.

Sau đó, hắn ngự kiếm biến mất ở phía xa.

Lâm Thiên Đế đứng im tại chỗ một lúc, sau đó khẽ thở dài, thầm nói đáng tiếc, những năm qua, gã đã hiểu rõ trên đời này, không có người dẫn dắt sẽ không thể phát triển đến đâu cả, nhưng gã cũng biết kiếm tu trước mắt đã giết chết Thiếu tộc trưởng của tộc Thiết Thần, đây là một chuyện rất nghiêm trọng.

Gã ngẫm nghĩ, sau đó khẽ thở dài một lần nữa, không đủ thực lực, đại ca xuất hiện cũng không chịu dẫn dắt mình.

Vẫn nên trở về nâng cao thực lực trước đã!

Sau khi Lâm Thiên Đế rời đi, trong bóng tối có một cô gái và một người đàn ông chậm rãi bước ra.

Cô gái mặc trường bào màu xanh nhạt, tóc xoã ngang vai, ngũ quan vô cùng tinh xảo tựa như bước ra từ trong tranh vậy.

Người đàn ông bên cạnh cô ta mặc áo bào trắng rộng rãi, mái tóc dài búi cao, ngũ quan như được điêu khắc, góc cạnh rõ ràng, hai con ngươi có màu đỏ nhạt.

Người đàn ông nhìn về phía xa, trong mắt loé lên ánh sáng khác thường: “Thanh kiếm trong tay hắn ta ít nhất là một món thần khí tối cao”.

Cô gái đáp: “Đấu tay đôi thì chúng ta cũng không có khả năng chiến thắng”.

Người đàn ông bình tĩnh đáp: “Chưa chắc”.

Cô gái không nói gì thêm.

Người đàn ông cất lời: “Đi thôi”.

Sau đó, người đàn ông biến mất.

Cô gái cũng biến thành một tia lam quang rời đi.



Diệp Quân càng đi về phía trước, hai ý chí cường đại kia càng trở nên mạnh mẽ, lúc này cả kiếm ý trật tự của hắn cũng khó khăn lắm mới ngăn cản được.

Hắn nhìn chằm chằm phía xa, tia kim quang ở cuối tầm mắt của hắn ngày càng lớn hơn.

Hắn biết kim quang đó là tâm luật pháp Vô Thượng mà chiến tướng Khung Dã để lại.

Hắn ngày càng đến gần hơn, nhưng khi còn cách tâm luật pháp Vô Thượng kia khoảng nghìn trượng, hắn chợt phát hiện uy lực của hai loại ý chí của nơi này tăng lên không chỉ gấp mấy lần, hắn càng tiến về phía trước thì uy lực sẽ càng mạnh.

Diệp Quân sa sầm mặt, vì hắn phát hiện kiếm ý trật tự của hắn đã bắt đầu bị trấn áp rồi.

Diệp Quân nhìn chằm chằm tâm luật pháp Vô Thượng kia, ánh mắt hắn trở nên kiên định, bắt đầu bước từng bước về phía khu vực trung tâm, bây giờ mỗi bước đi của hắn đều nặng đến vạn cân, vô cùng khó khăn.

Sau khi đi được mấy trượng, Diệp Quân chợt dừng lại, lúc này, hắn cảm giác cơ thể mình như bị mấy chục nghìn ngọn núi đè lên, cực kỳ nặng nề.

Ý chí!

Diệp Quân nhìn về phía xa, trong mắt loé lên ánh sáng phức tạp, đối phương chỉ để lại hai ý chí đã mạnh như thế rồi, nếu bản thể vẫn còn thì sẽ kinh khủng đến mức nào nữa?

Từ sau khi kiếm ý nâng cấp, thực lực của hắn cũng đã tăng lên rất nhiều, đương nhiên hắn đã không còn là một cậu bé chưa trải sự đời như trước đây nữa, hắn biết rõ là người giỏi có người giỏi hơn, hắn hiện tại vẫn chưa phải là đối thủ của Tịnh tông chủ và Nhất điện chủ.

Nhưng ngoài hai người này, hắn vẫn cảm thấy mình đã đứng trên đỉnh cao rồi.

Mà bây giờ nhìn lại thì thấy hắn vẫn khá là ếch ngồi đáy giếng.

Diệp Quân hít sâu, ánh mắt hắn trở nên nóng bỏng, hắn chợt quát to một tiếng, phóng thích kiếm ý trật tự, cảm nhận được sức chiến đấu của Diệp Quân, kiếm ý trật tự của hắn lập tức cuốn về phía xa như thuỷ triều.

Ý chí đối kháng!

Diệp Quân bước chậm về phía trước, dần dần, hắn ngày càng đến gần tâm luật pháp Vô Thượng kia, lúc này, hai tay hắn siết chặt, trên mặt nổi lên gân xanh, mặt mũi trông khá là dữ tợn.

Mà khi còn cách tâm luật pháp Vô Thượng khoảng mười trượng, chân của hắn đã không nhấc nổi nữa, lúc này ý thức của hắn đã dần trở nên mơ hồ.

Ý chí kia quá mạnh mẽ!

Bây giờ hắn muốn tiến lên nửa bước cũng khó.

Diệp Quân hít sâu một hơi, hắn cắn đầu lưỡi mình, đau đớn dữ dội khiến hắn tỉnh táo được đôi chút, hắn tiếp tục đi về phía trước, dù đi rất chậm nhưng hắn vẫn bước dần từng bước về phía trước, cứ thế không biết đã bao lâu trôi qua, cuối cùng hắn cũng đã đến trước một tia kim quang, vừa mới đi đến đó, hắn đã ngã quỵ dưới đất.

Mà ở khu vực trung tâm này, ý chí mạnh mẽ kia lại biến mất.

Sau khi nghỉ ngơi một lúc lâu, Diệp Quân chậm rãi đứng lên, hắn nhìn về phía tâm luật pháp Vô Thượng kia, sau đó xoay người ngự kiếm, xuất hiện ở chỗ cách đó nghìn trượng.

Hắn không rời đi mà lại xoay người, tiếp tục đi về phía tâm luật pháp Vô Thượng kia một lần nữa.

Không thật sự trải nghiệm sẽ không biết khó, nếu đã khó thì phải trải nghiệm nhiều một chút.

Tiểu Tháp chợt cất lời: “Ngươi không có hứng thú với tâm luật pháp Vô Thượng kia à?”

Diệp Quân chậm rãi nhắm mắt lại, hờ hững nói: “Đó chỉ là vật ngoài thân, có thể lấy, nhưng không cần để tâm”.

Sau đó, kiếm ý trật tự của hắn chợt rung mạnh, phát ra từng tiếng kiếm reo.

Tiểu Tháp im lặng một lúc rồi nói: “Lợi hại, lợi hại!”
Chương 2263: Cứ đợi xem đã!

Sở dĩ Diệp Quân đi một lần nữa cũng không phải vì ý nghĩ nhất thời, mà vì hắn phát hiện sau khi trải qua một lần ma luyện ý chí, kiếm ý trật tự của hắn đã trở nên vững vàng hơn.

Có thể nâng cao!

Phát hiện này khiến hắn rất bất ngờ, đương nhiên là cũng ngạc nhiên và mừng rỡ.

Lần này Diệp Quân đã tiến bộ hơn lần trước nhiều, dù vẫn rất khó khăn nhưng tâm lý thì hoàn toàn khác.

Diệp Quân chậm rãi đi về phía tâm luật pháp Vô Thượng kia, một lúc lâu sau đó, cuối cùng hắn cũng đi tới trước mặt nó, nhưng hắn vẫn không lấy nó đi mà xoay người ngự kiếm quay về vị trí cũ.

Tiếp tục đi một lần nữa.

Hết lần này đến lần khác, dưới sự ma luyện của ý chí kia, kiếm ý trật tự của hắn ngày càng cô đọng hơn, đương nhiên uy lực cũng ngày càng mạnh hơn.

Vào lần đầu tiên, hắn đi từ cách xa nghìn trượng đến trước tâm luật pháp Vô Thượng mất khoảng một canh giờ, nhưng bây giờ hắn chỉ cần chưa tới hai khác.

Mà trong bóng tối, người đàn ông mặc áo bào trắng và cô gái áo xanh vẫn luôn nhìn chằm chằm hắn, người đàn ông cau mày: “Hắn ta cứ tu luyện liên tục như thế à?”

Cô gái áo xanh im lặng nhìn Diệp Quân, không nói một lời.

Người đàn ông áo trắng quay đầu nhìn cô ta: “Tả Hi, chúng ta cứ đứng nhìn hắn tu luyện vậy sao?”

Tả Hi!

Người đứng đầu thế hệ trẻ của học viện Thần Pháp.

Cô gái tên Tả Hi cũng không nói gì mà vẫn nhìn chằm chằm Diệp Quân, thật ra cô ta cũng hơi nghi ngờ, nhưng trực giác nói với cô ta rằng người đàn ông đó có gì đó kỳ lạ.

Thấy Tả Hi im lặng, người đàn ông lạnh nhạt nói: “Ta không muốn đứng nhìn hắn như thế”.

Dứt lời, gã ta đi về phía xa.

Tả Hi chợt cất lời: “Mông Chiêu, cứ đợi xem đã”.

Mông Chiêu!

Người đứng đầu thế hệ trẻ hiện tại của tộc Cự Nhân Thiên Nhung.

Cũng chính là Thiếu tộc trưởng của tộc Cự Nhân Thiên Nhung.

Mông Chiêu quay đầu nhìn về phía Tả Hi: “Chờ đợi không phải phong cách của ta”.

Dứt lời, gã ta đi về phía xa như một mũi tên rời cung, tốc độ vô cùng nhanh, chỉ trong nháy mắt đã lao vào khu vực trung tâm kia, nhưng sau đó tốc độ của gã ta cũng bắt đầu trở nên chậm lại.

Mông Chiêu híp mắt, gã ta quát to một tiếng rồi giẫm chân phải vào trong hư không, tốc độ bỗng nhiên tăng lên, gã ta xông thẳng một đường đến trước tâm luật pháp Vô Thượng kia.

Nhưng tốc độ của gã ta còn chưa tăng lên được bao nhiêu đã bắt đầu chậm lại, dần dần, tốc độ của gã ta trở nên chậm cháp, lúc đến gần tâm luật pháp Vô Thượng kia, tốc độ của gã ta gần như đã chậm như rùa. Hơn nữa đôi mắt gã ta cũng trở nên đỏ thẫm, cả người căng cứng, rõ ràng đang chịu đựng áp lực to lớn.

Lúc này, Diệp Quân đột nhiên đi tới gần chỗ gã ta, Diệp Quân nhìn thoáng qua gã ta, sau đó chậm rãi đi về phía tâm luật pháp Vô Thượng.

Hắn đi không nhanh, cũng tương tự với đi bộ bình thường, nhưng trông hắn rất ung dung.

Thấy thế, sắc mặt Mông Chiêu nhất thời trở nên vô cùng khó coi, đương nhiên gã ta không muốn thua kém như thế, gã ta gào lên một tiếng, trong cơ thể liên tục có những lực lượng đáng sợ dâng trào, gã ta tiếp tục tiến về phía trước, nhưng lúc còn cách tâm luật pháp Vô Thượng khoảng mấy trượng, gã ta bỗng dưng dừng lại, vì thật sự không thể nào di chuyển thêm được nữa.

Uy lực của ý chí ở khu vực trung tâm lúc này thật sự quá kinh khủng.

Mông Chiêu nhìn chằm chằm Diệp Quân, vì Diệp Quân rất dễ dàng đi tới trước tâm luật pháp Vô Thượng, nhưng hắn vẫn không lấy nó đi mà xoay người ngự kiếm, xuất hiện ở chỗ cách đó nghìn trượng.

Đi thêm một lần nữa!

Lúc này Mông Chiêu có cảm giác bị sỉ nhục, sắc mặt gã ta trở nên vô cùng khó coi, gã ta siết chặt hai tay, hít sâu một hơi, sau đó lại đi về phía tâm luật pháp Vô Thượng kia, nhưng lần này gã ta đi chậm hơn, phải tốn rất nhiều thời gian mới có thể tiến một bước về phía trước.

Không biết đã bao lâu trôi qua, Mông Chiêu chợt quay đầu nhìn lại thì thấy Diệp Quân đã đi tới.

Lúc đi qua bên cạnh gã ta, Diệp Quân còn cố ý nhìn gã ta một cái, ánh mắt rất bình tĩnh, sau đó lại tiếp tục đi về phía trước, khi đi đến trước tâm vô thượng, hắn lại xoay người ngự kiếm bay ngược lại nghìn trượng.

Vẫn không lấy!

Vẫn chơi đùa như thế!

Sắc mặt Mông Chiêu cực kỳ khó coi, gã ta nghiến răng tiếp tục đi về phía trước.

Cuối cùng gã ta cũng đến được trước tâm luật pháp Vô Thượng, nhìn nó ở gần trong gang tấc, gã ta vô cùng mừng rỡ, không chút do dự đưa tay muốn cầm lấy, nhưng khi tay gã ta vừa chạm vào nó, một sức mạnh bí ẩn đã lập tức bộc phát ra từ bên trong.

Con ngươi Mông Chiêu co lại…

Ầm!

Chỉ trong nháy mắt, Mông Chiêu đã bị đánh bay đến vạn trượng, vừa dừng lại, cơ thể gã ta đã nứt ra, máu tươi bắn tung toé, cùng lúc đó, tất cả ý chí xung quanh di chuyển như nước thuỷ triều tập trung thành một bàn tay khổng lồ đánh về phía Mông Chiêu.

Sắc mặt Mông Chiêu phía xa thoáng chốc thay đổi, gã ta mặc kệ vết thương trên người, đứng phắt dậy chỉ vào giữa chân mày của mình, thoáng chốc, cơ thể gã ta liên tục trở nên to hơn, chỉ trong nháy mắt, gã ta đã cao tới mấy chục trượng, trở thành một người khổng lồ.

Gã ta gào to một tiếng, hai cái tay giơ lên trước ngực phòng ngự.

Lúc này, bàn tay khổng lồ ngưng tụ từ ý chí đánh mạnh tới.

Ầm!

Một tiếng nổ đinh tai nhức óc vang vọng, cơ thể Mông Chiêu bị đè xuống, miệng liên tục phun ra máu tươi.

Nhưng gã ta vẫn cố chịu đựng.

Lúc này, gã ta chợt ngẩng đầu nhìn về phía cách đó không xa, Diệp Quân đột nhiên chạy tới trước tâm luật pháp Vô Thượng kia, sau đó ôm lấy nó bỏ chạy…

“Mẹ kiếp!”
Chương 2264: Giúp ngươi gánh!

Mông Chiêu nổi giận, cơn giận làm gã ta phun ra một ngụm máu tươi.

Mà Diệp Quân thì đã chạy mất từ lâu.

Lúc này, bàn tay ý chí kia đột nhiên bay lên đuổi theo Diệp Quân.

Mông Chiêu lại phun ra một ngụm máu tươi, gã ta quan sát cơ thể mình, lúc này cơ thể gã ta đã nứt ra, nếu bàn tay kia lại tiếp tục tấn công thì cơ thể của gã ta sẽ lập tức bị phá huỷ.

Mông Chiêu hít sâu một hơi, đang muốn đuổi theo thì Tả Hi chợt nhắc nhở: “Bây giờ ngươi đuổi theo thì có đánh thắng được hắn không?”

Sắc mặt Mông Chiêu cực kỳ khó coi, sát ý trong mắt như biến thành thực thể.

Tả Hi nhìn thoáng qua gã ta, sau đó mở lòng bàn tay, một tia lục quang bay ra từ trong tay cô ta, sau đó bay vào trong cơ thể Mông Chiêu, chẳng mấy chốc, cơ thể Mông Chiêu hồi phục với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường, chỉ với mấy giây, gã ta đã bình thường trở lại.

Mông Chiêu ngạc nhiên nhìn về phía Tả Hi: “Thuật Thần Liệu”.

Tả Hi xoay người nhìn về phía xa: “Thực lực của hắn còn mạnh hơn dự đoán của ta, nếu liều mạng với hắn chúng ta sẽ hoàn toàn không có khả năng chiến thắng, chúng ta phải hợp tác với những người khác ở đây…”

Dường như Mông Chiêu nghĩ đến điều gì, gã ta kinh ngạc hỏi: “Ý cô là liên lạc với bọn họ ư?”

Tả Hi im lặng.

Mông Chiêu do dự nhìn Tả Hi: “Hợp tác với bọn họ chẳng khác nào bảo hổ lột da…”

Tả Hi bình tĩnh nói: “Ngươi có cách nào tốt hơn à?”

Mông Chiêu im lặng.

Tả Hi nói: “Đi thôi”.

Dứt lời, cô ta tiến lên một bước, sau đó biến mất khỏi vị trí vừa đứng.

Mông Chiêu im lặng một lát sau đó cũng đuổi theo.



Ở một nơi khác, sau khi ôm tâm luật pháp Vô Thượng bỏ chạy, Diệp Quân tăng tốc đến mức tối đa, cảm nhận được có bàn tay đuổi theo ở sau lưng, hắn vội vàng đưa tâm luật pháp vào trong Tiểu Tháp.

Tiểu Tháp chợt nói: “Ơ mẹ kiếp”.

Diệp Quân: “…”

Sau khi tâm luật pháp Vô Thượng kia bị đưa vào trong Tiểu Tháp, ý chí vô chủ sau lưng hắn nhất thời mất đi phương hướng dừng lại, sau đó bắt đầu tan biến từng chút một.

Thấy cảnh này, Diệp Quân dừng lại, hắn xoay người nhìn ý chí vô chủ ở cuối tầm mắt kia, trong mắt có ánh sáng loé lên.

Tiểu Tháp cất lời: “Ngươi lại có ý định gì đấy?”

Diệp Quân nhìn chằm chằm ý chí vô chủ kia một lát, sau đó cười nói: “Tháp gia, ý chí này đã vô chủ rồi, nếu ta thu phục được nó…”

Tiểu Tháp hỏi: “Ngươi muốn làm gì?”

Diệp Quân không đáp mà lao thẳng tới trước ý chí kia, ý chí kia đang muốn phản kháng thì Diệp Quân đã đưa nó vào trong Tiểu Tháp, mà cả hắn cũng tiến vào bên trong.

Sau khi tiến vào trong Tiểu Tháp, hắn đặt ý chí vô chủ kia ở một vùng sa mạc, hắn đứng nhìn nó, nhẹ giọng nói: “E rằng uy lực của ý chí vô chúng ta còn không bằng được một phần mười giai đoạn bản thể”.

Tiểu Tháp cất lời: “Dù hiện tại ý chí này đang trong trạng thái vô chủ, nhưng chắc chắn chúng sẽ không dễ dàng phục tùng ngươi, ngươi muốn làm gì?”

Diệp Quân cười đáp: “Chỗ dựa sinh tồn của chúng là tâm luật pháp Vô Thượng kia…”

Dứt lời, người hắn khẽ run, sau đó hắn biến thành một tia kiếm quang đi tới một hòn đảo, tâm luật pháp Vô Thượng kia đang lơ lửng ở cách đó không xa.

Tiểu Tháp hỏi: “Ngươi muốn nuốt tâm luật pháp này trước à?”

Diệp Quân không đáp mà đứng im nhìn chằm chằm tâm luật pháp Vô Thượng kia, hắn cảm nhận một lực lượng vô cùng mạnh mẽ từ bên trong tâm luật pháp Vô Thượng này.

Luật pháp Vô Thượng!

Hắn biết nòng cốt của sức mạnh này là luật pháp vô thượng.

Không thể không nói, những lời Phạn Chiêu Đế nói với hắn khiến hắn rất động lòng, vì nếu hắn thật sự biến Quan Huyên Pháp thành một cách tu luyện, mọi người vì trở nên mạnh mẽ hơn thì nhất định phải tu luyện Quan Huyên Pháp, hơn nữa còn tự nguyện tu luyện Quan Huyên Pháp.

Tự nguyện và ép buộc hoàn toàn khác nhau.

Sau một hồi im lặng, Diệp Quân chậm rãi đi tới trước tâm luật pháp Vô Thượng kia, hắn nhẹ nhàng sờ tâm luật pháp Vô Thượng kia, chỉ trong nháy mắt, hắn đã cảm nhận được một sức mạnh rất đáng sợ, sức mạnh vô cùng vô tận, giống như vũ trụ mênh mông, sâu không lường được.

Diệp Quân chậm rãi nhắm mắt lại.

Tiểu Tháp nói: “Do dự à?”

Diệp Quân gật đầu: “Tháp gia, lời cô gái kia nói khiến ta rất động lòng, ta cũng muốn làm thế, nhưng muốn làm vậy thì ta phải nghiên cứu luật pháp Vô Thượng trước, nhưng ta biết rõ chắc chắn cô ta có mục đích sâu xa hơn, dù làm như thế ta sẽ mạnh hơn, cũng có thể hoàn thiện Quan Huyên Pháp của mình, nhưng cũng sẽ đúng theo ý định của cô ta… bây giờ ta vẫn chưa biết mục đích thật sự của cô ta là gì…”

Tiểu Tháp nói “Trên đời này không có chuyện nào là hoàn mỹ cả, nếu muốn nhận được thì nhất định phải trả giá, đừng suy nghĩ nhiều như thế, cứ làm thôi, có hậu quả gì, Tháp gia và cô cô của ngươi sẽ cùng nhau giúp ngươi gánh”.

Diệp Quân: “…”
Chương 2265: Tâm dị thần

Diệp Quân lắc đầu cười khẽ.

Hắn cũng không định nuốt ngay tâm luật pháp Vô Thượng này mà rời khỏi Tiểu Tháp.

Hắn còn cần phải lấy thần tâm của dị thần.

Diệp Quân nhìn xung quanh, hắn ngự kiếm rồi biến mất.

Khoảng một canh giờ sau, Diệp Quân đi tới một khu vực kỳ lạ, nhiệt độ của khu vực này cực kỳ thấp, vừa bước vào nơi này, hắn đã có cảm giác như bước vào hầm băng.

Diệp Quân đi về phía xa, cuối tầm mắt của hắn có một lá cờ màu đen dựng thẳng, xung quanh lá cờ có vô số khí đen lượng quanh.

Mà dưới lá cờ đó có một trái tim màu đỏ sẫm lơ lửng.

Tâm dị thần!

Diệp Quân đột nhiên biến mất, lúc xuất hiện một lần nữa, hắn đã ở dưới lá cờ đó, nhưng lúc này chợt có dị tượng xuất hiện, khu vực này chợt trở nên vặn vẹo, những lực lượng bí ẩn đáng sợ như những ngọn núi lớn đè tới.

Cùng lúc đó, bên phải chợt có một bóng người lao về phía hắn.

Người đó chính là Mông Chiêu.

Dưới sự trấn áp của lực lượng bí ẩn kia, Diệp Quân lúc này hoàn toàn không thể di chuyển, kiếm ý của hắn vừa xuất hiện thì Mông Chiêu đã tấn công tới.

Ầm!

Diệp Quân ngay lập tức bị đánh bay.

Mà vào lúc hắn bị đánh bay, thời không đen kịt sau lưng hắn chợt xuất hiện vô số đường máu kỳ lạ, những đường máu kia nhanh chóng khép lại, bao trùm lấy hắn như một lồng giam.

Diệp Quân động tâm niệm, kiếm Trật Tự bay ra.

Xoẹt!

Một tia kiếm quang phá không bay đi, cái lưới trước mặt hắn lập tức nứt ra, lúc này, một cột lửa sáng đập mạnh xuống từ trên đầu hắn.

Ầm!

Diệp Quân lại bị đánh bay một lần nữa.

Mà vào lúc bị đánh bay, Mông Chiêu phía xa chợt bay tới trên đầu Diệp Quân, trong tay gã ta không biết xuất hiện một con dao màu đen từ bao giờ, cùng lúc đó, bản thể của gã ta cũng đã hồi phục, gã ta cầm con dao bằng hai tay chém về phía Diệp Quân.

Ầm!

Kiếm quang vỡ tan, Diệp Quân bị đánh bay một lần nữa.

Mông Chiêu đang muốn đuổi theo thì chợt cảm nhận được điều gì đó, gã ta xoay người, một thanh ý kiếm chợt chém tới trước mặt gã ta.

Mông Chiêu nâng dao lên đỡ.

Oanh!

Mông Chiêu liên tục lùi lại gần trăm trượng, vừa dừng lại, gã ta đã xoay người nhìn Diệp Quân phía xa, lúc này Diệp Quân đã lùi xa nghìn trượng, mà không trung trên đầu Diệp Quân có một ấn ký màu đen lơ lửng, trong ấn ký có một chùm sáng màu đen bí ẩn liên tục kéo xuống, bao phủ lấy Diệp Quân.

Trong cột sáng, Diệp Quân động tâm niệm, kiếm Trật Tự chém tới.

Ầm!

Tường sáng trước mặt hắn rung động dữ dội, có một vết nứt xuất hiện, nhưng vào lúc Diệp Quân đang muốn dùng một kiếm nữa để phá hỏng nó hoàn toàn thì chùng sáng đó chợt vỡ tan tành, sau đó những mảnh vụn biến thành những phù văn nhỏ như nòng nọc, những phù văn này nối đầu với đuôi nhau tạo thành một dây dài, sau đó trói chặt lấy hắn.

Diệp Quân vội thả kiếm ý của mình ra, nhưng hắn ngạc nhiên phát hiện kiếm ý trật tự của hắn không thể làm vỡ dây phù văn này.

Lúc này, Mông Chiêu kia cũng xuất hiện trên đầu Diệp Quân, gã ta lại chém con dao sắc bén về phía đầu Diệp Quân một lần nữa.

Diệp Quân híp mắt, kiếm ý vô địch và kiếm ý trật tự đồng thời tản ra.

Ầm!

Trong nháy mắt, sợi dây phù văn trên người hắn nổ tung, cùng lúc đó, hắn biến thành một tia kiếm quang bay lên cao.

Oanh!

Sau một tiếng nổ, Mông Chiêu kia thoáng chốc bị đánh bay.

Mà vào lúc Diệp Quân muốn thừa thắng xông lên, dường như hắn cảm nhận được điều gì đó nên xoay người lại, vừa xoay người, một trường châm hoả diễm đã lao đến trước mặt hắn.

Diệp Quân nâng kiếm lên chém một phát.

Oanh!

Diệp Quân liên tục lùi lại gần nghìn trượng, hắn vừa dừng lại thì trường châm hoả diễm kia đã biến mất, cùng lúc đó, xung quanh hắn cũng trở thành một biển lửa.

Diệp Quân đưa mắt nhìn xung quanh, nhưng vẫn không thể nhìn thấy người vừa ra tay.

Xung quanh bỗng dưng có biển lửa sôi trào, nhanh chóng kéo tới muốn bao trùm lấy hắn.

Diệp Quân động tâm niệm, hai loại kiếm ý kéo tới từ trong cơ thể hắn, hai loại kiếm ý ngăn chặn tất cả ngọn lửa, nhưng lúc này, bên ngoài ngọn lửa có hai ngọn đèn cổ chậm rãi bay lên, trong đèn có một ngọn lửa xanh đang cháy. Vào lúc Diệp Quân thấy nghi ngờ, ngọn đèn cổ kia rung lên, một ánh lửa màu xanh loé lên từ bên trong, thoáng chốc đã bay tới trước mặt hắn.

Sắc mặt Diệp Quân thoáng chốc thay đổi, hắn vội vàng nâng kiếm lên chắn trước mặt.

Ầm!

Chỉ trong nháy mắt, Diệp Quân đã bị đánh bay cả vạn trượng, lúc dừng lại, trước ngực hắn đã nứt ra, máu tươi bắn tung toé.

Diệp Quân thầm thấy sợ hãi, vì một phần sức mạnh của ánh lửa xanh kia đã xuyên thấu cả kiếm Trật Tự của hắn, nếu lực lượng mạnh hơn một chút nữa thì đòn tấn công khi nãy đã đủ để phanh thây hắn ra.

“Chịu chết đi!”

Lúc này, Mông Chiêu kia chợt quát to, sau đó gã ta cầm dao trong tay lao đến trước mặt Diệp Quân một lần nữa.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK