Mục lục
Hậu Duệ Kiếm Thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 346: Phi kiếm Chu Tà

Trong tinh không, Diệp Quân thu kiếm lại, sau đó nói: "Tiền bối, vãn bối phải đi rồi!"

Tăng Vô thu hồi mạch suy nghĩ, hỏi: "Cậu quay về Kiếm Tông sao?"

Diệp Quân gật đầu: "Vâng ạ!"

Tăng Vô cười nói: "Được!"

Diệp Quân khẽ hành lễ: "Đa tạ tiền bối thời gian qua đã chỉ điểm, vãn bối cáo từ".

Tăng Vô khẽ cười: "Được".

Diệp Quân quay người ngự kiếm bay lên, biến mất trên bầu trời.

Tăng Vô nhìn đạo kiếm quang ở phía xa, trầm mặc một hồi lâu rồi mỉm cười, khẽ nói: "Nếu nhìn thấy thằng nhóc này, chắc chắn mọi người sẽ vui lắm".

Nói rồi, ông ấy ngẩng đầu nhìn vũ trụ vô tận, nhẹ giọng nói: "Vũ trụ Quan Huyên ta có người kế thừa rồi".

...

Sau khi Diệp Quân trở về Kiếm Tông, hắn lập tức tới tìm Trần Quan Tử.

Trong điện, Trần Quan Tử nhìn Diệp Quân: "Cần phi kiếm sao?"

Diệp Quân gật đầu: "Còn cần tám thanh nữa!"

Trần Quan Tử khẽ gật đầu: "Theo ta!"

Nói xong y quay người ngự kiếm bay lên, biến mất phía chân trời.

Diệp Quân vội bay theo.

Mộ kiếm.

Trần Quan Tử dẫn Diệp Quân vào sâu trong mộ kiếm. Chẳng bao lâu sau, họ đã tới trước một tảng đá lớn, trên đó có đặt một hộp kiếm.

Hộp kiếm đen nhánh, không có tên.

Trần Quan Tử xòe tay ra, hộp kiếm kia bỗng bay tới trước mặt y, y khẽ búng tay.

Vù!

Bỗng chốc, mười hai thanh phi kiếm bay lên trời, xé rách tầng mây, uốn lượn trên không trung.

Lúc này, Trần Quan Tử lại búng tay, mười hai thanh phi kiếm bay trở về, chớp mắt đã tới trước mặt Diệp Quân. Mười hai thanh phi kiếm này đều rộng chừng hai ngón tay, dài ba thước, không có chuôi.

Trần Quan Tử nhìn Diệp Quân: "Đây là hộp kiếm của Mộ Dung sư huynh, tên là 'Chu Tà', bên trong có mười hai thanh phi kiếm Chu Tà, đều là cấp Thần. Ba mươi năm trước Mộ Dung Khuynh sư huynh đã hi sinh ở chiến trường Hư Chân, ba mươi năm nay, hộp kiếm 'Chu Tà' của huynh ấy vẫn nằm lặng lẽ ở đây, từ bây giờ, chúng nó sẽ theo đệ".

Diệp Quân vội nói: "Vâng!"

Nói rồi hắn giơ tay ra cầm lấy hộp kiếm.

Ầm!

Hộp kiếm rung lên kịch liệt, một luồng kiếm ý khủng bố trào ra ngoài, hai tay Diệp Quân bị hất ra.

Diệp Quân sững người, nhìn Trần Quan Tử: "Đại sư huynh?"

Trần Quan Tử nói: "Người chọn kiếm, kiếm cũng chọn người, thu phục chúng nó đi!"

"Thì ra là vậy!"

Diệp Quân mỉm cười, hắn nhìn hộp kiếm kia rồi bước tới trước một bước, sau đó búng tay về phía hộp kiếm.

Ầm!

Bỗng chốc, hộp kiếm rung lên liên hồi, tiếng kiếm kêu vang vọng đất trời!

Lúc này, mười hai thanh phi kiếm bỗng hóa thành từng đạo phi kiếm chém về phía Diệp Quân.

Thấy mười hai thanh phi kiếm chém tới, Diệp Quân bỗng liên tục xuất kiếm, kiếm quang như mưa.

Vù vù vù!

Trong nháy mắt, mười hai thanh phi kiếm bị chém bay, mà lúc này, Diệp Quân lại phất tay áo, mười hai thanh khí kiếm chém thẳng về phía mười hai thanh phi kiếm.

Rầm!

Mười hai thanh phi kiếm Chu Tà kia bị khí kiếm của Diệp Quân khống chế, dù sao thì khí kiếm của hắn cũng có hàm chứa kiếm ý và kiếm thế mà.

Mười hai thanh phi kiếm Chu Tà kia rõ ràng vẫn không phục, đang tiếp tục phản kháng.

Diệp Quân nhìn mười hai thanh phi kiếm Chu Tà kia, cười nói: "Nếu các ngươi không bằng lòng thì ta không cưỡng cầu nữa".

Nói rồi hắn phất tay, mười hai thanh khí kiếm lập tức tan biến, sau đó hắn quay người rời đi.

Thấy Diệp Quân bỏ đi, mười hai thanh phi kiếm Chu Tà kia đơ ra.

Trò gì thế?

Sao ngươi lại đi mất rồi?

Lúc này, hộp kiếm Chu Tà khẽ động đậy, mười hai thanh phi kiếm Chu Tà vội vã bay tới trước mặt Diệp Quân, chúng nó khẽ rung rung như muốn thể hiện gì đó.

Diệp Quân cười hỏi: "Các ngươi bằng lòng theo ta à?"

Mười hai thanh phi kiếm cuống quýt rung lên.

Diệp Quân cười ha ha, tay phải cầm lấy hộp kiếm Chu Tà kia, bỗng chốc nó hóa thành một tia màu đen chui vào giữa trán hắn.

Ầm!

Trong thức hải của hắn chợt xuất hiện một hộp kiếm.

Cùng lúc đó, mười hai thanh phi kiếm Chu Tà kia cũng hòa làm một thể với thần thức của hắn, bây giờ hắn khẽ động tâm niệm là đã có thể lập tức kích hoạt mười hai thanh phi kiếm.

Diệp Quân ngẩng đầu, khẽ động tâm niệm!

Vù!

Tiếng mười hai thanh phi kiếm kêu vang đất trời, sau đó, chúng nó phóng lên trời, đâm vào sâu trong những tầng mây.

Diệp Quân nhìn chúng nó, tâm niệm khẽ động, mười hai thanh phi kiếm lao vun vút trên bầu trời, tung hoành ngang dọc. Trong nháy mắt, bầu trời đã bị cắt ra gần một trăm vết nứt không gian, vô cùng khiếp người.

Diệp Quân kích động!

Phi kiếm cấp Thần!

Phải công nhận rằng uy lực của chúng nó thật sự rất khủng bố, khí kiếm không thể nào bì được.

Diệp Quân nhìn mười hai thanh phi kiếm kia, trong lòng không khỏi cảm thán, có tông môn vẫn tốt hơn.

Chứ mà đơn thương độc mã thì đến cọng lông cũng không có!

Có tông môn cho tiền cho trang bị!
Chương 347: Đồ sát Võ Viện

Trần Quan Tử bỗng nói: "Vẫn còn một tháng nữa!"

Diệp Quân nhìn Trần Quan Tử, y cũng nhìn hắn: "Cần gì cứ nói với ta, ta có sẽ cho đệ hết!"

Diệp Quân gật đầu: "Vâng!"

Trần Quan Tử không nói thêm gì, quay người rời đi.

Diệp Quân đứng ở đó từ từ nhắm mắt lại.

Một tháng!

Dài quá!

Đúng lúc này, Tào Bạch bỗng xuất hiện trước mặt Diệp Quân, y nhìn Diệp Quân: "Xảy ra một chuyện, có liên quan đến đệ!"

Diệp Quân thu hồi suy tư, hỏi: "Chuyện gì?"

Tào Bạch trầm giọng nói nói: "Đệ có còn nhớ Lâm Càn không?"

Lâm Càn!

Diệp Quân nhíu mày, nghe quen lắm nhưng vẫn chưa nhớ ra là ai.

Tào Bạch nhìn Diệp Quân: "Lâm Càn của Thượng Tiêu Tông!"

Nghe thế, Diệp Quân kinh ngạc: "À!"

Lúc trước ở Huyền Giới, khi hắn và Diệp Khải giết đệ đệ của Lưu Băng Hám Thiên Tông thì vẫn giữ lại mạng cho một người, chính là Lâm Càn.

Suýt chút thì hắn đã quên mất tên này rồi!

Tào Bạch gật đầu: "Tình cảnh bây giờ của hắn ta rất tệ!"

Diệp Quân nhíu mày: "Là sao ạ?"

Tào Bạch trầm giọng nói: "Thượng Tiêu Tông đứng về phe người mang thiên mệnh, mà Lâm Càn ngang nhiên chống đối, hắn ta nói hắn ta và đệ là huynh đệ, dù có chết cũng phải đứng về phía đệ. Sau đó hắn ta bị Thượng Tiêu Tông tước bỏ thân phận đệ tử, trục xuất khỏi tông môn. Mà bây giờ hắn ta là đệ tử của thư viện Quan Huyên, ở trong thư viện thường xuyên bị những đệ tử của mấy thế gia và tông môn đứng về phía người mang thiên mệnh kia ức hiếp, sống khổ lắm!"

Diệp Quân im lặng.

Tên khốn này, ngươi liều mạng thật đấy!

Tào Bạch nhìn Diệp Quân: "Đệ phải lo chuyện này, nếu không sẽ bôi nhọ danh tiếng của đệ".

Diệp Quân lắc đầu cười, sau đó hỏi: "Huynh ấy ở đâu?"

Tào Bạch nói: "Ở Võ Viện".

Diệp Quân gật đầu: "Ta tới Võ Viện một chuyến".

Tào Bạch: "Ta đi với đệ".

Diệp Quân gật đầu: "Được!"

Nói xong hai người ngự kiếm, biến mất trên bầu trời.

Võ Viện.

Hôm nay, Lâm Càn vẫn đi học như ngày thường, nhưng vừa đến cửa Võ Viện hắn ta đã bị vài người cản lại.

Lâm Càn nhìn mấy người kia, sau đó nhìn gã trai mặc đồ trắng cầm đầu, nói: "Lý Xuyên, thế nào, muốn đánh ta à?"

Lý Xuyên cười nói: "Lâm Càn, nói thật thì ta cũng thấy hơi phục ngươi đấy, ít nhất ngươi cũng là một thằng đàn ông thực thụ. Nhưng thứ cho ta nói thẳng, Diệp Quân kia xứng đáng để ngươi liều mạng bảo vệ không?"

Lâm Càn im lặng không lên tiếng.

Lý Xuyên tiếp tục nói: "Lâm Càn, ngươi với bọn ta giống nhau, đều là đệ tử của tông môn, chúng ta không nên trở thành kẻ địch".

Lâm Càn nhìn Lý Xuyên, vẫn không trả lời.

Lý Xuyên cười nói: "Người ở tầng lớp thấp như chúng ta, muốn thay đổi số mệnh là chuyện vô cùng gian khó. Nhưng bây giờ có một cơ hội cực lớn đang bày ra trước mắt chúng ta, chỉ cần đi theo Lục Thiên sư huynh thì số mệnh của chúng ta sẽ thay đổi, không chỉ số mệnh của chúng ta được thay đổi mà đến cả vận mệnh của gia tộc chúng ta cũng được thay đổi".

Lâm Càn bỗng nói: "Nếu Diệp huynh thắng thì sao?"

Lý Xuyên khẽ cười: "Ngươi thấy có khả năng đó không?"

Lâm Càn bình tĩnh nói: "Ngày hôm đó ở Trung Thổ Thần Châu, chẳng phải Diệp huynh đã chiến thắng trong trận đấu với Lục Thiên rồi đó sao?"

Nụ cười trên mặt Lý Xuyên dần tan biến: "Đó là vì hôm ấy Lục Thiên sư huynh chưa dốc hết toàn lực, hơn nữa, thắng thua nhất thời đâu nói lên được điều gì?"

Lâm Càn hỏi: "Hôm ấy Diệp huynh đã có thể thắng gã, ngươi dựa vào cái gì mà cho rằng một tháng sau Diệp huynh không thể lần nữa chiến thắng gã?"

Lý Xuyên nhìn chằm chằm Lâm Càn, nhấn mạnh: "Lục sư huynh là người mang thiên mệnh!"

Lâm Càn lại hỏi: "Nếu gã đã là người mang thiên mệnh thì sao hôm ấy lại thua Diệp huynh?"

Lý Xuyên hơi khó chịu: "Ngươi gợi đòn đúng không?"

Lâm Càn cười nói: "Ta nói lý với ngươi, ngươi nói không lại thì bảo là ta gợi đòn, ngươi không thấy rất nực cười à?"

Nói rồi, hắn ta lắc đầu cười: "Trận chiến giữa Diệp huynh và Lục Thiên, ta không dám nói chắc chắn Diệp huynh sẽ thắng, nhưng các ngươi lại nghĩ rằng nhất định huynh ấy sẽ thua. Mà nguyên nhân khiến các ngươi nghĩ như vậy là vì Lục Thiên là người mang thiên mệnh. Ta thừa nhận, thân phận người mang thiên mệnh rất ngầu, nhưng thế thì đã sao? Kiếm Chủ Nhân Gian vô địch, không có nghĩa là người mang thiên mệnh cũng vô địch!"

Lý Xuyên nhìn Lâm Càn chòng chọc, ánh mắt lạnh lùng: "Ngươi thật sự là dốt nát không cứu nổi. Ta hỏi ngươi, từ xưa đến nay, ai làm nên đại sự mà phía sau lưng không có một thế lực gia tộc khổng lồ? Lục Thiên là người mang thiên mệnh, sau lưng không chỉ có Ngân Hà Tông, Vị Lai Tông và Tiên Bảo Các dốc sức giúp đỡ mà còn có vô số thế gia và tông môn ủng hộ. Còn Diệp Quân kia thì sao? Kiếm Tông? Phúc địa Linh Hư? Động thiên Tuế Nguyệt? Tộc Thiên Long? Những thế lực này có là gì so với Tiên Bảo Các và Ngân Hà Tông chứ?

Lâm Càn cười nói: "Thế ta hỏi ngươi, nếu một tháng sau tỉ võ, Diệp huynh thắng thì sẽ thế nào?"

Lý Xuyên cười khẩy: "Ngươi thấy có khả năng đó không?"

Lâm Càn nói: "Nếu Diệp huynh của ta thắng thì sao?"

Lý Xuyên phất tay áo: "Tuyệt đối không thể! Người mang thiên mệnh là vô địch!"

Lâm Càn nhìn chằm chằm Lý Xuyên: "Gã từng thua Diệp huynh!"

Lý Xuyên lạnh lùnh nói: "Thế thì đã sao? Thắng thua nhất thời đâu nói lên được điều gì? Con đường võ đạo không nhìn thành tích nhất thời mà phải nhìn tới tương lai!"

Lâm Càn nhìn Lý Xuyên một lúc rồi thở dài: "Chó gặp chó thì chỉ có ngửi với liếm thôi. Ta không ghét chó, ta chỉ ghét loại người liếm láp người khác như con chó mà thôi!"

"Láo toét!"

Lý Xuyên nhìn Lâm Chính, giọng điệu u ám: "Lâm Càn, ta thật sự đã nể mặt ngươi quá rồi phải không! Với con mắt nhìn người và trí tuệ này của ngươi, chẳng trách Thượng Tiêu Tông lại trục xuất ngươi ra khỏi Thiên Môn. Loại người có mắt nhìn hạn hẹp như ngươi, cả đời cũng không làm nên cơm cháo gì!"

Lâm Càn bình tĩnh nói: "Dù Lâm Càn ta có đói chết cũng tuyệt đối không nịnh nọt kẻ khác! Ta chưa từng nói Diệp huynh chắc chắn sẽ thắng người mang thiên mệnh, nhưng dù huynh ấy thua thì ông đây cũng đứng về phía huynh ấy!"

Lý Xuyên cười mỉa: "Bây giờ ngươi đã bị trục xuất khỏi Thượng Tiêu Tông, như con chó chết chủ, hắn đã cho ngươi cái gì?"

Lâm Càn cười nói: "Ngươi nịnh đầm người mang thiên mệnh thế này, gã đã cho ngươi cái gì? Ta cũng không thể hiểu nổi! Làm người đàng hoàng không làm, sao lại cứ thích làm loại chó liếm chân người thế nhỉ?"

Lý Xuyên nhìn chằm chằm Lâm Càn: "Đánh tét mỏ hắn cho ta!"

Mấy học viên Võ Viện đứng bên cạnh gã đang định ra tay thì một giọng nói bỗng vang lên bên cạnh: "Ai dám động tới huynh ấy thì hôm nay ta sẽ đồ sát Võ Viện!"

...
Chương 348: Đền tiền!

Đồ sát Võ Viện!

Nghe câu nói này, đám Lý Xuyên đều nổi cơn thịnh nộ.

Nhưng lúc nhìn thấy người nói thì bọn họ đều ngây ra như phỗng.

Thế là cơn thịnh nộ của bọn họ cũng đành phải nuốt xuống.

Vì người tới là Diệp Quân!

Diệp Quân và Tào Bạch đi tới trước mặt Lý Xuyên. Lúc nhìn thấy Diệp Quân, ánh mắt Lý Xuyên bỗng lộ ra vẻ kiêng dè.

Gã không đấu nổi kiếm tu này đâu.

Diệp Quân nhìn Lý Xuyên, sau đó hỏi: "Ngươi muốn đánh huynh ấy à?"

Tuy trong lòng kiêng dè nhưng ngoài mặt Lý Xuyên không hề tỏ ra yếu đuối: "Diệp Quân, đây là Võ Viện!"

Diệp Quân nhìn chằm chằm Lý Xuyên: "Ta biết, ngươi có thể ra tay thử xem, xem thử ta có dám giết ngươi không!"

Lý Xuyên nhìn Diệp Quân chòng chọc, gã siết chặt hai tay.

Cược hay không?

Đương nhiên là không rồi!

Gã đâu có ngốc!

Tuy gã ủng hộ Lục Thiên nhưng không thể ngốc tới nỗi lấy mạng ra ủng hộ được.

Hò hét cổ vũ thì được, chứ liều mạng á? Không đời nào.

Lý Xuyên thôi không nhìn nữa, cười khẩy: "Diệp Quân, làm người mà huênh hoang quá là sẽ rước họa đấy, mong là một tháng sau ngươi vẫn có thể hống hách thế này!"

Nói rồi gã quay người rời đi.

Diệp Quân bỗng nói: "Đợi đã!"

Lý Xuyên quay lại nhìn Diệp Quân, cười nhạt: "Sao, ngươi còn muốn giết ta à? Ta nói cho ngươi biết, vô duyên vô cớ giết người trong thư viện sẽ phải đền mạng đấy!"

Diệp Quân gật đầu: "Ta biết, ta không giết ngươi, nhưng... ta muốn đánh ngươi!"

Nói rồi hắn bỗng phất tay áo.

Bốp!

Một thanh kiếm quất lên má phải của Lý Xuyên.

Trong ánh nhìn của mọi người, Lý Xuyên bị thanh kiếm này đánh bay mười mấy trượng, sau đó đập mạnh xuống đất.

Mọi người đều sững sờ!

Lâm Càn nhìn Diệp Quân, mẹ nó, thằng nhóc này vẫn ngang tàn như xưa.

"Diệp Quân!"

Trên đất, Lý Xuyên đứng bật dậy, gã tức giận nhìn Diệp Quân: "Ngươi dám vô cớ đánh người trong thư viện!"

Diệp Quân quay đầu nhìn Tào Bạch: "Tào huynh, đánh người trong thư viện sẽ bị phạt như thế nào?"

Tào Bạch thản nhiên đáp: "Đền tiền!"

Diệp Quân lại hỏi: "Đền bao nhiêu?"

Tào Bạch đáp: "Phải xem tình hình thế nào, nhưng thông thường thì không quá ba mươi vạn kim tinh!"

Diệp Quân xòe tay, một chiếc nhẫn không gian chậm rãi bay tới trước mặt Lý Xuyên kia, trong nhẫn có ba mươi vạn lẻ một viên kim tinh!"

Diệp Quân nhìn Lý Xuyên: "Ta rộng lượng hơn, cho ngươi thêm một viên đấy!"

"Diệp Quân!"

Mặt mũi Lý Xuyên kia trở nên dữ dằn, mà lúc này, Diệp Quân bỗng phất tay áo.

Bốp!

Một thanh kiếm lại tát mạnh lên mặt Lý Xuyên khiến gã bay ra mười mấy trượng, sau đó đập vào tường đá ở phía xa.

Ầm!

Tường đá sụp đổ!

"Hỗn láo!"

Lúc này, trong Võ Viện vang lên một giọng gào giận dữ, sau đó thì một đám học viên Võ Viện kéo nhau xông ra.

Trong nháy mắt đã có mấy trăm người có mặt!

Cả đám học viên Võ Viện tức giận nhìn Diệp Quân, trong đó có một học viên nhìn hắn chòng chọc: "Diệp Quân, ngươi đừng hiếp người quá đáng!"

Diệp Quân phất tay áo.

Bốp!

Học viên vừa lên tiếng kia bị tát bay!

Cả đám nổi giận, định ra tay.

Diệp Quân nhìn những học viên Võ Viện: "Ai ra tay kẻ đó chết!"

Nghe vậy, mặt đám học viên Võ Viện đều tái đi, hiện nay chỉ có hai người trong Võ Viện có thể đấu với Diệp Quân, một là chủ tịch Võ Viện - Trần Qua, hai là người mang thiên mệnh.

Một nữ học viên trong đó đứng ra, cô ta nhìn chằm chằm Diệp Quân: "Diệp công tử, ân oán giữa ngươi và Lục Thiên sư huynh thì ngươi cứ tới tìm huynh ấy, sao phải tới đây ức hiếp học viên Võ Viện bọn ta?"

Diệp Quân nhìn cô gái kia, cười nói: "Không phải là ta muốn ức hiếp các cô, là người của các cô ức hiếp bạn ta!"

Cô gái nhíu mày.

Diệp Quân tiếp tục nói: "Trận chiến giữa ta và Lục Thiên đúng là chuyện riêng giữa bọn ta, nhưng để nịnh bợ Lục sư huynh của các cô mà Lý Xuyên cố tình gây sự với huynh đệ của ta, các vị thấy hành vi này có nên làm không?"

Nghe thế, tất cả học viên Võ Viện đều nhìn về phía Lý Xuyên đang nằm trên đất kia, có một vài học viên tỏ vẻ ghét bỏ.

Lục Thiên là người của Võ Viện, đương nhiên bọn họ sẽ ủng hộ Lục Thiên, nhưng không có nghĩa là ủng hộ một cách không giới hạn. Rất nhiều học viên vẫn có giới hạn riêng của mình, thế nên sau khi biết hành vi của Lý Xuyên thì tỏ vẻ chán ghét.

Sắc mặt Lý Xuyên cực kỳ khó coi, gã bò dậy rồi tức giận nhìn Diệp Quân: "Diệp Quân, ngươi ngang nhiên đánh người của Võ Viện ngay tại Võ Viện, hoàn toàn không xem Võ Viện ta ra gì. Vừa nãy ngươi còn nói muốn đồ sát Võ Viện ta, mọi người đều nghe thấy cả rồi!"

Gã làm thế này là muốn cột chung cả Võ Viện lại với nhau.

Gã hiểu rất rõ, thực lực của mình gã không thể nào đấu được với Diệp Quân, chỉ khi kéo chung cả Võ Viện lại với nhau thì mới có thể đấu được với Diệp Quân.

Nghe Lý Xuyên nói vậy, sắc mặt của một vài học viên Võ Viện bỗng trở nên cực kỳ khó coi!

Đồ sát Võ Viện!

Đúng là không xem Võ Viện ra gì!
Chương 349: Huynh đệ!

Diệp Quân nhìn tất cả học viên Võ Viện một lượt rồi cười nói: "Hôm nay ta đã đánh Lý Xuyên! Nếu Võ Viện không phục thì lúc nào cũng có thể tới tìm Diệp Quân ta khiêu chiến, bất cứ khi nào cũng có thể quyết chiến sinh tử!"

Nói rồi, hắn nhìn Lý Xuyên: "Từ hôm nay, trong thư viện, ta gặp ngươi lần nào sẽ đánh ngươi lần đấy!"

Nói xong hắn nhìn Lâm Càn: "Chúng ta đi!"

Lâm Càn nhìn Lý Xuyên ở phía xa, sau đó nói: "Con chó liếm láp, liếm tới cuối cùng thì bị đánh thành con chó đần độn!"

Nói xong, hắn ta quay người rời đi.

Sắc mặt Lý Xuyên cực kỳ u ám, gã quay đầu nhìn những đệ tử Võ Viện kia: "Cứ để bọn chúng đi như vậy à? Hắn đánh người của Võ Viện chúng ta đấy, nếu để chúng đi như vậy thì sao sau này Võ Viện chúng ta có thể ngẩng đầu được trong thư viện chứ?"

Một chàng trai trong đó nhìn Lý Xuyên: "Không phải là do ngươi gây chuyện trước à?"

Lý Xuyên tức giận nói: "Chúng ta đều là người của Võ Viện, ngươi lại nói giúp cho Diệp Quân, ngươi có ý gì?"

Chàng trai lắc đầu: "Đó là hành vi của riêng ngươi, đừng gộp chung với cả Võ Viện! Ngươi dẫn người tới gây sự với Lâm Càn, chuyện này vốn đã không đúng rồi. Bây giờ ngươi còn thể hiện đến nỗi bị đánh ngược, rồi lại kéo cả Võ Viện vạ lây, hành vi của ngươi thật sự khiến người khác chán ghét!"

Một người khác cũng nói: "Lý Xuyên, bọn ta đều ủng hộ Lục Thiên sư huynh, vì huynh ấy cũng là người của Võ Viện chúng ta. Nhưng điều này không có nghĩa là người khác không được ủng hộ Diệp Quân. Hành động của ngươi không những đang bôi nhọ Lục Thiên sư huynh mà còn làm xấu mặt cả Võ Viện chúng ta. Bây giờ, ngươi vì sự ích kỷ của mình mà kéo cả Võ Viện vạ lây, tâm địa ngươi xấu xa quá rồi đấy!"

Những người khác nhìn Lý Xuyên bằng ánh mắt ghét bỏ.

Mới đầu bọn họ đều cho rằng Diệp Quân cố tình tới kiếm chuyện, nhưng sau khi biết được đầu đuôi câu chuyện thì bọn họ chỉ tức giận với Lý Xuyên.

Đê tiện quá!

Mất mặt quá!

Bọn họ cũng không thích Diệp Quân, nhưng càng ghét Lý Xuyên hơn, loại người này quá ngu xuẩn!

Tất cả học viên Võ Viện đều lạnh lùng nhìn Lý Xuyên rồi quay người rời đi.

Thấy cảnh này, mặt Lý Xuyên tái mét, gã biết mình đã xong đời rồi!

Lúc này, mấy gã trai bên cạnh Lý Xuyên do dự một lát rồi một kẻ đứng ra nói: "Lý Xuyên, bọn ta lấy làm xấu hổ vì chung nhóm với ngươi! Từ nay trở đi, bọn ta không có quan hệ gì với ngươi nữa!"

Nói xong, đám người này vội đi theo tốp người kia.

Lý Xuyên: "..."

Một bên khác, trên quảng trường.

Diệp Quân nhìn Lâm Càn mà không nói gì.

Lâm Càn cười gượng: "Diệp huynh!"

Sau trận chiến giữa Diệp Quân và người mang thiên mệnh, Thượng Tiêu Tông đã quả quyết chọn người mang thiên mệnh, Lâm Càn rơi vào thế khó.

Nhưng cuối cùng, hắn ta vẫn chọn Diệp Quân!

Hết cách rồi!

Hình tượng đã xây dựng xong cả rồi!

Ai cũng biết hắn ta, Diệp Quân và Diệp Khải là huynh đệ sống chết có nhau, nếu bây giờ hắn ta ủng hộ Lục Thiên thì chẳng phải hình tượng sẽ sụp đổ sao?

Đương nhiên, nguyên nhân quan trọng nhất chính là Lâm Càn và cha hắn ta đều đánh giá Diệp Quân rất cao!

Mẹ nó!

Lục Thiên đánh không thắng thì gọi Thiên Đạo, hành vi này quá hèn hạ.

Thế nên sau khi thương lượng, hai cha con hắn ta đã chọn tiếp tục ủng hộ Diệp Quân, nhưng cái giá phải trả là bị trục xuất khỏi tông môn.

Nhưng hai cha con hắn ta cảm thấy xứng đáng!

Diệp Quân cười nói: "Lâm huynh, huynh đang chơi trò gì vậy?"

Lâm Càn cười khổ: "Không có ý gì khác, ta chỉ thuần túy là ủng hộ huynh thôi, chỉ vậy thôi".

Diệp Quân chỉ cười nhìn Lâm Càn mà không nói gì.

Lâm Càn suy nghĩ rồi nói: "Ta không có ác ý".

Diệp Quân gật đầu: "Ta biết".

Lâm Càn trầm giọng nói: "Diệp huynh, cha ta bảo ta nhắc nhở huynh là đã có rất nhiều thế gia và tông môn đứng về phía Lục Thiên, bây giờ bọn họ đã hoàn toàn cột chặt với nhau thành một thể lợi ích".

Nói rồi, hắn ta dừng lại một chút mới nói tiếp: "Tình thế phát triển đến ngày hôm nay có nghĩa là người mang thiên mệnh không được phép thua, gã buộc phải thắng, nếu gã thua..."

Nói đến đây, Lâm Càn không nói tiếp nữa.

Diệp Quân gật đầu: "Ta hiểu ý của huynh!"

Tào Bạch đứng một bên bỗng nói: "Diệp sư đệ yên tâm, hôm đó Kiếm Tông ta sẽ bảo vệ, hộ tống đệ!"

Diệp Quân khẽ cười, sau đó nhìn Lâm Càn: "Thời gian này huynh ở thư viện khiêm tốn một chút, cố gắng hết sức đừng để bọn chúng tới tìm gây sự!"

Lâm Càn gật đầu: "Ta hiểu!"

Nói rồi hắn ta lấy ra một chiếc nhẫn không gian đưa cho Diệp Quân: "Đây là của cha ta cho huynh, ông ấy nói nhà họ Lâm bọn ta là một gia tộc nhỏ, không thể giúp đỡ Diệp huynh được nhiều hơn, mong huynh đừng chê".

Diệp Quân nhìn lướt qua, trong nhẫn không gian có một trăm vạn tiên tinh.

Diệp Quân cười nói: "Ta nhận tấm lòng của mọi người..."

Lâm Càn lại lắc đầu, hắn ta đặt nhẫn không gian vào tay Diệp Quân rồi nói: "Diệp huynh, huynh đừng từ chối! Bọn ta biết huynh không có gia thế bối cảnh, con đường đi đến ngày hôm nay rất gian khổ, đặc biệt là về mặt tiền bạc. Một trăm vạn tiên tinh đúng là không nhiều, nhưng cũng có thể giúp huynh mua được ít đan dược hay gì đó, tóm lại huynh đừng chê ít, nhận là được rồi!"

Diệp Quân trầm mặc.

Lâm Càn tiếp tục nói: "Thời gian này ta sẽ kín tiếng một chút, không để bọn chúng gây sự với ta nữa, một tháng sau ta sẽ tới võ đài để cổ vũ cho Diệp huynh!"

Nói xong hắn ta quay người rời đi.

Diệp Quân lặng lẽ nhìn Lâm Càn đã đi xa.

Tào Bạch khẽ nói: "Người này cũng được đấy".

Diệp Quân cười rồi cất nhẫn không gian vào.

Đúng lúc này, một chàng trai bỗng xuất hiện trước mặt Diệp Quân và Tào Bạch, chàng trai bước nhanh tới trước mặt Diệp Quân rồi lấy ra một chiếc nhẫn không gian đưa cho hắn.

Trong nhẫn có ba trăm vạn tiên tinh!

Diệp Quân ngơ ngác: "Huynh là?"

Chàng trai nhìn Diệp Quân: "Ta là người của Tần Phong trưởng lão!"

Diệp Quân sững người.

Chàng trai tiếp tục nói: "Trong nhẫn không gian, ngoài ba trăm vạn tiên tinh ra thì còn có ba mươi viên Hồi Phục Đan cấp Thần và ba mươi viên Trị Thương Đan cấp Thần. Tần trưởng lão nói là thân phận của Tần trưởng lão đặc biệt nên không thể đích thân tới gặp huynh, mong huynh đừng để bụng. Còn nữa, Tần trưởng lão nói vĩnh viễn xem huynh là huynh đệ".

Nói xong y quay người rời đi.

Diệp Quân đứng trầm ngâm tại chỗ.
Chương 350: Đảm bảo không sai sót

Tần Phong!

Đương nhiên hắn không hề quên người này, khi ở Trung Thổ Thần Châu, y đã giúp đỡ Diệp Quân rất nhiều!

Sau khi tới vũ trụ Quan Huyên, hắn luôn muốn tới gặp Tần Phong nhưng lại sợ mang phiền phức tới cho y nên vẫn chưa đi gặp.

Hắn không ngờ Tần Phong lại chủ động phái người tới liên lạc với hắn, lại còn mang tiên tinh cho hắn nữa!

Nhìn chiếc nhẫn không gian trong tay, Diệp Quân khẽ mỉm cười.

Suốt quãng thời gian vừa qua, mình có rất nhiều kẻ địch, nhưng cũng có thêm bạn, tuy không nhiều nhưng chất lượng.

Diệp Quân cất nhẫn không gian đi, sau đó nhìn Tào Bạch, cười nói: "Tào sư huynh, chúng ta về Kiếm Tông thôi!"

Tào Bạch gật đầu.

Hai người ngự kiếm bay lên rồi mất hút trên bầu trời.

Sau khi trở về Kiếm Tông, Diệp Quân tới một cánh đồng hoang vu, ngước mắt nhìn ra, rộng vô bờ bến.

Bãi tu luyện.

Đây là nơi chuyên dùng để tu luyện của các đệ tử Kiếm Tông, linh khí dồi dào.

Tu luyện.

Còn một tháng nữa là tới trận quyết chiến với người mang thiên mệnh, đương nhiên hắn sẽ không lãng phí thời gian một tháng này.

Lần này, hắn muốn đột phá bản thân một lần nữa.

Rất nhanh, ở bãi tu luyện, tiếng kiếm kêu vang vọng.

...

Trong nội các.

Lý Bán Tri đang phê duyệt tấu chương bỗng dừng lại, bà ấy nhìn phía trước, ở đó có một hư ảnh đang ngưng kết lại.

Chính là Ám U.

Lý Bán Tri nhìn Ám U: "Điều tra rõ rồi à?"

Ám U lắc đầu: "Không tra được gì cả".

Không tra được gì cả!

Lý Bán Tri nhíu mày, bà ấy trầm mặc một lúc rồi nói: "Không cần tra nữa, cứ tiếp tục tra thì ông sẽ gặp nguy hiểm mất!"

Ám U khẽ gật đầu. Ông ấy do dự một chút rồi nói: "Viện phó đại nhân, ta có một dự cảm cực kỳ không tốt, có lẽ chuyện này không đơn giản như chúng ta nghĩ, phía sau có khả năng còn con cá lớn".

Lý Bán Tri gật nhẹ đầu: "Ta biết, nhưng ông không thể điều tra nữa, tiếp tục điều tra thì ông sẽ gặp nguy. Hơn nữa, tiếp tục điều tra e là sẽ rút dây động rừng".

Ám U gật đầu: "Ta hiểu!"

Lý Bán Tri bỗng nói: "Những người bảo vệ bên thằng nhóc có vấn đề gì không?"

Ám U hơi sững người, sau đó vội nói: "Viện phó đại nhân yên tâm, người của Ám Viện ta tuyệt đối trung thành với Kiếm Chủ!"

Lý Bán Tri khẽ gật đầu: "Ông phái năm vị tuế nguyệt tiên tới Nam Châu, bảo vệ gia tộc họ Diệp và nhà họ Nạp Lan, nếu có bất kỳ động tĩnh nào phải lập tức đưa hai nhà họ về tổng viện".

Ám U gật đầu: "Tuân lệnh".

Lý Bán Tri lại nói: "Phái thêm một vị tuế nguyệt tiên tới theo dõi chỗ Phí Bán Thanh của thư viện Quan Huyên ở Nam Châu nữa".

Ám U gật đầu: "Được!"

Lý Bán Tri: "Ông lui xuống đi!"

Ám U cung kính hành lễ rồi lui xuống.

Ám U rời đi, không gian trước mặt Lý Bán Tri bỗng nứt ra, một giây sau, một ông lão từ từ bước ra, sau lưng ông ấy có ba mươi cường giả mặc chiến giáp đen.

Thần giáp Quan Huyên!

Trang bị mạnh nhất vũ trụ hiện nay!

Ba mươi người này chính là Quan Huyên Vệ thượng cổ, binh chủng hùng mạnh nhất vũ trụ Quan Huyên bấy giờ!

Bọn họ tới từ ba nghìn vạn năm trước, từng tham gia đại chiến Hư Chân, đồng thời là những người sống sót sau trận đại chiến kia.

Có thể nói ở vũ trụ Quan Huyên này, ngoại trừ một số cường giả tuyệt đỉnh ra, bọn họ chính là tốp người mạnh nhất.

Mà cả vũ trụ Quan Huyên hiện nay chỉ còn lại chưa đến một vạn Quan Huyên Vệ thượng cổ!

Ông lão áo đen kia khẽ hành lễ với Lý Bán Tri, ba mươi người sau lưng ông ấy cũng khẽ cúi chào.

Lý Bán Tri nhìn ông lão dẫn đầu: "An nguy của thiếu chủ, giao lại cho các ông!"

Không phải bà ấy không tin Ám U, mà bà ấy phải đảm bảo không có sai sót nào xảy ra.

Người đàn ông đó không có ở đây, bà ấy làm gì cũng phải chuẩn bị cho trường hợp xấu nhất xảy ra.

Ông lão áo đen gật đầu: "Viện phó đại nhân yên tâm, bọn ta còn thì thiếu chủ còn".

Lý Bán Tri gật đầu: "Đi đi!"

Ba mươi mốt người khẽ hành lễ rồi lặng lẽ biến mất.

Sau khi ba mươi mốt người rời đi, Lý Bán Tri đứng dậy rời khỏi điện, bà ấy tới một mảnh tinh không, phía cuối tinh không là một tòa đại điện.

U Minh Điện.

U Minh Điện cũng nằm trong phạm vi quản lý của thư viện Quan Huyên, nhưng rất hiếm người biết tới nơi này.

Lý Bán Tri tới trước cửa U Minh Điện, lúc này, một cô gái ra đón, cô gái tóc bạch kim, mặc một bộ váy trắng như tuyết.

Cô gái nhìn Lý Bán Tri: "Tiền bối là?"

Lý Bán Tri khẽ cười: "Cô chính là Tịch Huyền cô nương à?"

Tịch Huyền hơi sững người: "Tiền bối biết ta sao?"

Lý Bán Tri gật đầu: "Đúng vậy!"

Tịch Huyền ngập ngừng hỏi: "Tiền bối là?"

Lý Bán Tri cười nói: "Ta tên Lý Bán Tri".

Tịch Huyền hơi ngẩn người, sắc mặt hơi biến đổi: "Tiền bối chính là viện phó nội các!"

Lý Bán Tri gật đầu: "Đúng vậy!"

Tịch Huyền vội vàng hành lễ: "Bái kiến viện phó đại nhân!"

Lý Bán Tri lắc đầu: "Không cần đa lễ, cô ở U Minh Điện có ổn không?"

Tịch Huyền gật đầu: "Tốt lắm ạ, sư phụ đối với ta rất tốt".

Lý Bán Tri nhẹ nhàng gật đầu: "Dẫn ta tới gặp sư phụ của cô".

Tịch Huyền vội nói: "Mời!"

Tịch Huyền dẫn Lý Bán Tri vào trong U Minh Điện.

...

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK