Mục lục
Hậu Duệ Kiếm Thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 2771: Miễn cưỡng ngăn cản

Hợp đạo!

Khi thấy tia thần quang đại đạo kia, đừng nói là ghế Thánh Vương, cho dù là Diệp Quân cũng thấy có chút tuyệt vọng.

Điên rồi sao?

Nền văn minh Toại Minh này điên rồi sao?

Thẳng tay dùng đến thứ này luôn?

Hắn muốn ngu luôn, nhưng hết cách rồi, lúc này hắn phải đứng ra gánh vác, nếu không thì tất cả sẽ kết thúc.

Lúc Diệp Quân vừa dứt lời, kiếm Thanh Huyên lập tức rung lên, một tiếng kiếm ngân vang khắp chư thiên vạn giới, ngay sau đó là từng luồng kiếm ý trật tự đáng sợ dâng trào lên trong cơ thể Diệp Quân. Cùng lúc đó, hơi thở trên người hắn cũng tuôn ra như thủy triều, một người một kiếm hòa hợp với nhau, mà trong khoảnh khắc họ hợp đạo kia, hơi thở của Diệp Quân lập tức tăng vọt, vượt qua hẳn hơi thở mà một Đại Đế bình thường nên có!

Nhưng Diệp Quân vẫn cảm thấy không đủ!

Hắn nhanh chóng thúc giục ba loại sức mạnh huyết mạch trong cơ thể.

Ba loại sức mạnh huyết mạch trong cơ thể hắn phóng lên trời, chỉ trong một thoáng, toàn bộ tinh hà đã biến thành một biển máu.

Diệp Quân hít sâu một hơi, hắn nhìn vào tinh hà vũ trụ xa xôi, vì phong ấn kia nên uy thế của thần quang đại đạo kia ngày càng yếu thế, nhưng nó vẫn vô cùng khủng bố, sức mạnh ẩn chứa trong đó cho dù có cách xa vô số vũ trụ tinh hà vẫn đủ để khiến hắn cảm thấy hồi hộp.

Đừng nói là Tháp gia, cả hắn cũng thấy có hơi sợ!

Cảm giác này còn kinh khủng hơn cả lúc hắn đối mặt với Phạn Chiêu Đế!

Thế nhưng lúc này hắn không thể lùi bước được!

Nếu hắn lùi thì tất cả vũ trụ phía sau hắn đều coi như xong.

Diệp Quân lại hít một hơi thật sâu, một khắc sau, hắn lập tức háo thành một luồng kiếm quang biến mất ở sâu trong tinh hà, lao thẳng về phía thần quang đại đạo kia, mà khi hắn ngày càng gần luồng thần quang đó, trong lòng hắn lại càng sợ hãi.

Thế nhưng, ánh mắt hắn lại không hề ánh lên tia nhún nhường nào.

Thật ra nếu hắn muốn chạy trốn thì thứ này chưa chắc có thể đuổi theo được hắn, dù sao kiếm Thanh Huyên có thể tùy ý xuyên qua các tinh hà vũ trụ, nhưng vấn đề là hắn tuyệt đối không được trốn!

Rốt cục Diệp Quân cũng đã đối diện với luồng thần quang kia trong một tinh hà không rõ tên, hắn không chút do dự vung kiếm ra chém đến.

Lúc này đây, hắn đã phát huy sức mạnh của bản thân đến cực hạn!

Tuy hắn cảm giác bản thân có thể sẽ chết, nhưng vẫn quyết chí tiến lên như cũ!

Khoảnh khắc kiếm Thanh Huyên mạnh mẽ chém lên luồng thần quang đó, mấy trăm nghìn tinh vực xung quanh lập tức hóa thành bột mịn... Sức mạnh to lớn trực tiếp trấn lùi hắn ra khỏi mấy vạn tinh vực, hắn căn bản không thể chống đỡ được!

Khi vừa mới tiếp xúc, toàn thân hắn đã nhanh chóng rạn nứt, máu tươi rỉ ra, sức mạnh huyết mạch trong nháy mắt đã bị đánh tan, nhưng cũng may uy lực đó không thể xóa sổ được huyết mạch của hắn, bởi vậy hắn vẫn tiếp tục thúc giục lại sức mạnh huyết mạch của mình, mà kiếm ý của hắn cũng giống với huyết mạch, vừa tiếp xúc đã bị đánh tan.

May mà kiếm Thanh Huyên vẫn đủ cứng!

Nếu không trong nháy mắt vừa tiếp xúc đó, kiếm gãy thì người cũng tan!

Thế nhưng luồng thần quang đại đạo kia vẫn chưa biến mất, không chỉ thế mà sức mạnh to lớn đó còn chấn lui hắn liên tục, chỉ trong khoảnh khắc mà hắn đã thối lùi qua không biết bao nhiêu tinh vực. Diệp Quân đột nhiên gào lên, khuôn mặt hắn vặn vẹo đến mức biến dạng, lúc này hắn đang phải hứng chịu cơn đau tột cùng, uy lực của luồng sáng kia đã vượt quá nhận thức của hắn, nhưng hắn vẫn nắm chặt kiếm Thanh Huyên bước về phía trước. Hắn điên cuồng điều động toàn bộ sức mạnh của bản thân mình, muốn chém nát luồng thần quang đó, bởi vì hắn biết nếu cứ tiếp tục kéo dài như thế này thì hắn sẽ không thể chịu đựng được nữa, hơn nữa nếu luồng thần quang này tiếp tục tiến vào Thập Hoang, thì tất cả còn lại đều phải chết.

Có lẽ là vì kiếm Thanh Huyên, hoặc cũng có thể do phong ấn của Bi Tâm Từ để lại, mà luồng thần quang đại đạo kia đã xuất hiện một vài vết nứt nhỏ.

Điều này khiến Diệp Quân thấy được một chút hi vọng, hắn điên cuồng gào lên, hai tay đã nứt toác vẫn nắm chặt lấy kiếm Thanh Huyên, sức mạnh huyết mạch cùng kiếm ý trật tự trong cơ thể hắn vẫn điên cuồng tuôn ra, ánh kiếm màu đỏ tựa như hóa thành một tấm khiên chắn trước mặt Diệp Quân, cố sức cản lại luồng thần quang kia. Mà các vết nứt bên ngoài luồng sáng đó đã ngày càng nhiều hơn, nhưng sức mạnh ẩn chưa bên trong nó vẫn không suy suyễn. Diệp Quân vẫn cố sức chống đỡ, nhưng vẫn không thể không ngừng lùi lại về sau, trong vài hơi thở, hắn đã bị đẩy lùi hơn mấy trăm nghìn tinh vực.

Lúc này đây, toàn thân hắn đã nứt toác như mạng nhện, trông cực kỳ đáng sợ.

Chẳng mấy chốc, bọn họ đã sắp đến được vũ trụ Thập Hoang.

Diệp Quân đột nhiên rít lên một tiếng, hai mắt biến thành màu đỏ quạch, kiếm ý vô địch cũng xuất hiện trong khoảnh khắc này, tất cả sức mạnh của hắn đã dốc hết toàn bộ ra vào giờ khắc này, rốt cuộc ngay khoảnh khắc luồng thần quang kia sắp rơi vào vũ trụ Thập Hoang, kiếm Thanh Huyên đã xé toác được nó ra, kiếm dài cắm thẳng vào trong luồng sáng, khiến luồng sáng bị cắt thành hai nửa. Cùng lúc đó sức mạnh huyết mạch cùng kiếm ý trật tự cũng nhanh chóng bùng lên, phân giải hết những luồng sáng li ti xung quanh.

Mà gần như ngay khoảnh khắc đó, Diệp Quân đã ngã thẳng xuống, giờ phút này toàn thân hắn như vừa bước ra từ ao máu, các vết nứt trên người không ngừng có màu chảy ra tí tách, trông vô cùng đáng sợ. Không chỉ thế, thần hồn của hắn lúc này cũng như vừa bị rút sạch, cả người bị thương nặng nề, cảm giác mê mang nhanh chóng ập đến như sóng trào.

Hắn suýt nữa đã bị đánh đến hồn phi phách tán!

Lúc này, Tiểu Tháp đột nhiên xuất hiện bên cạnh Diệp Quân, Tiểu Tháp vội vàng phóng một luồng sáng vàng ra bao trùm lấy Diệp Quân lại, khẽ hỏi: "Nhóc con, ngươi còn chịu nổi không?"

Diệp Quân khép hờ hai mắt, lúc này hắn không còn sức lực để mở miệng nữa.

Hắn chưa từng mệt đến mức như vậy!

Nhìn thấy Diệp Quân mê mang, Tiểu Tháp vội vàng thu hắn vào trong tháp để dưỡng thương.
Chương 2772: Diệt được một cái Cựu Thổ

Mà khoảnh khắc Tiểu Tháp và Diệp Quân biến mất đó, ở nơi nào đó trong bóng tối có một bóng mờ chậm rãi bước ra, người đó liếc nhìn nơi Diệp Quân vừa biến mất, khẽ nói: "Lấy sức một người để chống lại Đạo Chiếu, thực lực của hắn khó lòng lường được".

Bên trong Tiểu Tháp.

Qua một lúc lâu, Diệp Quân dần khôi phục lại một chút nguyên khí, các vết nứt trên người hắn đã khép lại, nhưng hắn vẫn cảm thấy rất suy yếu.

Tiểu Tháp vẫn còn sợ hãi trong lòng: "Luồng thần qua kia quá phi lí, may mà ngươi đã thu hết toàn bộ Thập Hoang, Cổ Hoang và văn minh Bỉ Ngạn vào Tiểu Tháp, nếu khung chỉ uy thế của nó thôi cũng đã đủ phá nát toàn bộ".

Thật ra nó cũng có hơi khiếp sợ thực lực của Diệp Quân bây giờ, nó không ngờ Diệp Quân lại có thể cưỡng chế luồng sáng kia lại như vậy được.

Tất nhiên việc này không thể không kể công đến kiếm Thanh Huyên.

Cũng chỉ có kiếm Thanh Huyên mới có thể chịu đựng được sức mạnh của luồng thần quang kia, đổi thành những thần vật khác thì đã sớm gãy tan nát rồi.

Diệp Quân hít một hơi thật sâu, trong mắt đầy vẻ kiêng kỵ, hắn nhìn kiếm Thanh Huyên trong tay, cũng may lần này hắn đã khôi phục tu vi, nếu không chỉ dựa vào kiếm Thanh Huyên thì căn bản không thể chống lại được luồng sức mạnh đáng sợ đó.

Tất nhiên hắn chưa từng ngờ rằng nền văn minh Toại Minh lại chơi lớn như vậy, vừa ra tay đã đánh nát mấy triệu tinh vực vũ trụ.

Xem ra nền văn minh Toại Minh đã bắt đầu xem trọng hắn!

Muốn âm thầm phát triển e là không được rồi.

Nghĩ đến đây, sắc mặt Diệp Quân không khỏi tối đi.

Tiểu Tháp đột nhiên nói: "Tiếp theo ngươi có dự định gì không?"

Diệp Quân im lặng một lát rồi mới đứng dậy đi đến trước ghế Thánh Vương, lúc này ghế Thánh Vương vẫn đang run lẩy bẩy.

Diệp Quân nhìn ghế Thánh Vương: "Vừa rồi là gì vậy?"

Ghế Thánh Vương vẫn đang trong trạng thái hoảng loạn, qua một lúc lâu mới khẽ nói: "Đó là sát khí mạnh nhất của nền văn minh Toại Minh, tên là Đạo Chiếu, bình thường chỉ dùng khi đại chiến với các nền văn minh khác, ta... Ta không ngờ bọn họ lại dùng nó để đối phó ngươi... Khoa trương quá..."

Đạo Chiếu!

Diệp Quân cau mày lại, một lát sau mới trầm giọng nói: "Lần này ta đã cản lại Đạo Chiếu đó rơi xuống Thập Hoang".

Ghế Thánh Vương hãi hùng nói: "Bọn họ rất có thể sẽ nạp thêm sức mạnh lớn hơn để đối phó với ngươi!"

Diệp Quân híp mắt lại, trong mắt hiện lên chiến ý.

Nhận ra được chiến ý trên người Diệp Quân, ghế Thánh Vương do dự một lúc rồi nói: "Ngươi... sẽ không phản công lại nền văn minh Toại Minh chứ?"

Diệp Quân không nói gì, hắn liếc mắt nhìn ghế Thánh Vương: "Ngươi vẫn có thể liên lạc với bọn họ đúng không?"

Ghế Thánh Vương gật đầu: "Có thể".

Diệp Quân gật gật đầu: "Đến lúc đó ta sẽ bảo ngươi làm việc".

Nói xong, hắn xoay người rời đi.

Mà lúc này, ghế Thánh Vương đột nhiên run giọng nói: "Đại ca... đây là đâu?"

Diệp Quân quay đầu nhìn về phía ghế Thánh Vương: "Tiểu Tháp".

Ghế Thánh Vương vội hỏi: "Không phải đằng sau ngươi có người chống lưng hả? Là ngươi rất rất mạnh đúng không? Đúng không vậy?"

Diệp Quân bình tĩnh nói: "Ừ".

Ghế Thánh Vương lại hỏi: "Mạnh đến đâu?"

Diệp Quân đáp: "Chắc búng tay là diệt được một cái Cựu Thổ".

Nói xong, hắn xoay người rời đi.

Ghế Thánh Vương ngẩn ra, sau đó vội la lên: "Đại ca, ngươi đừng có nói đùa! Ta hỏi thật lòng mà..."

Diệp Quân đi ra ngoài, hắn nhìn vào nơi sâu trong vũ trụ tinh hà, ánh mắt dần trở nên âm trầm.

Tiểu Tháp trầm giọng nói: "Nhóc con, đừng nói là ngươi muốn phản công lại nền văn minh Toại Minh nhé".

Diệp Quân trầm mặc.

Thấy Diệp Quân im lặng, Tiểu Tháp cả kinh nói: "Không phải đó chứ??"

Diệp Quân bình tĩnh đáp: "Sao mà được được?"

Tiểu Tháp nghe vậy mới thở phào nhẹ nhõm: "Vậy ngươi có tính toán gì?"

Diệp Quân trả lời: "Chơi chiến thuật rút quân!"

Tiểu Tháp: "..."

Cựu Thổ.

Bên trong thần điện ở nền văn minh Toại Minh, tám trưởng lão tụ hội lại đây, không ai là bản thể, chỉ có bóng mờ.

Ngay lúc này, trên gương mặt già nua của tám trưởng lão đều có chút khó coi.

Huyền Chính chết rồi!

Một trăm thần tướng đồng vàng dẫn theo cũng rơi vào tay kiếm tu kia...

Điều kỳ quái nhất là thanh niên kia lại có thể ngăn chặn được sức mạnh Đạo Chiếu.

Quá bất hợp lí!

Tuy Đạo Chiếu chỉ mới phát ra một phần mười sức mạnh, thêm vào bị phong ấn của Bi Tâm Từ áp chế, nhưng đó cũng không phải là sức mạnh mà một người cảnh giới Đại Đế có thể chống lại!

Hắn thật sự đã khiến bọn họ ngạc nhiên.

Đúng lúc này, một cô gái đi vào.

Nhìn thấy người đến, và trưởng lão lập tức biến sắc, người này là Toại Cổ Kim.

Toại Cổ Kim nhìn mọi người một lượt: "Việc này bây giờ cứ giao cho ta".

Đại trưởng lão dẫn đầu trầm giọng nói: "Cổ Kim đại nhân, rốt cuộc thanh niên kia có lai lịch như thế nào? Còn nữa, hắn rốt cuộc có thực lực ra sao?"

Các trưởng lão còn lại cùng hiếu kỳ nhìn về phía Toại Cổ Kim.

Toại Cổ Kim đi đến ngồi xuống ghế chủ vị, không nói gì, tay ngọc chỉ nhẹ nhàng vung lên, một màn sáng xuất hiện trong đại điện. Bên trong màn sáng là hình ảnh Diệp Quân chống lại Đạo Chiếu, khi thấy Diệp Quân dùng cảnh giới Đại Đế để gắng gượng cản lại Đạo Chiếu, các trưởng lão trong điện đều thấy vô cùng khiếp sợ.

Toại Cổ Kim nhìn chằm chằm vào Diệp Quân bên trong màn sáng: "Thanh kiếm trong tay hắn không thuộc về văn minh này, nói các khác, sau lưng hắn còn có một thế lực bí ẩn khác..."

Một trưởng lão đột nhiên đề nghị: "Để quan chấp hành họ Phạm kia tự mình đến đấu với hắn thử?"

Nghe thấy cái tên đó, Toại Cổ Kim nhíu mày lại, sau đó nói: "Không cần, để tự ta đến".
Chương 2773: Thu hoạch không ít!

Tự ta đến!

Trong điện, vài trưởng lão đưa mắt nhìn nhau, trong mắt đều là vẻ hiếu kỳ, vị quan cố vấn đứng đầu này sao đột nhiên lại thấy hứng thú với tên kiếm tu kia?

Nhưng bọn họ vẫn không dám nói gì.

Toại Cổ Kim cũng không nhiều lời nữa mà đứng dậy rời đi.

Sau khi Toại Cổ Kim rời đi, một trưởng lão trầm giọng nói: "Thanh niên kia e là không đơn giản..."

Một trưởng lão khác lại nói: "Hắn có thể lấy sức một người để cản lại Đạo Chiếu, tuy chúng ta chỉ mới huy động một phần mười sức mạnh của nó, cộng thêm sức mạnh của Đạo Chiếu đã bị phong ấn ở vũ trụ kia trấn áp, nên uy lực thật sự đã bị giảm đi hai lần... Nhưng đó vẫn là một luồng sức mạnh khủng bố, chiến lực chân chính của hắn e là đã đạt đến đỉnh cao Tiên Đế".

Đỉnh cao Tiên Đế!

Các trưởng lão khác đều nhíu mày lại.

Nếu ở Cựu Thổ thì một vị Tiên Đế cũng không có gì đáng ngạc nhiên, nhưng ở Thập Hoang mà lại xuất hiện một vị Tiên Đế thì quả thật không hề bình thường.

Bởi vì tài nguyên thành Đế của Thập Hoang đã bị bọn họ vơ vét hết, mà tài nguyên để thành Tiên Đế thì Thập Hoang căn bản không có.

Trong tình huống đó mà lại có được thực lực của Tiên Đế!

Quá không bình thường.

Một trưởng lão mặc áo bào đen đột nhiên nói: "Theo ta thấy sự tình không đơn giản như vậy, nếu thật sự chỉ là một Tiên Đế thì cũng không đến mức quan cố vấn đứng đầu tự mình ra tay".

Có trưởng lão đột nhiên nói: "Nghe nói quan chấp hành đứng đầu họ Phạn kia cũng đến từ nơi đó..."

Ánh mắt của các trưởng lão đều nghiêm lại, trong đại điện chợt trở nên tĩnh lặng.

Diệp Quân dứt khoát dẫn toàn bộ vũ trụ rời đi.

Đánh không lại!

Hoàn toàn đánh không lại!

Vốn hắn còn muốn âm thầm phát triển, nhưng bây giờ xem ra nền văn minh Toại Minh là người nhạy bén, họ chắc chắn sẽ không cho hắn cơ hội phát triển, nên hắn chỉ có thể chạy nhanh thôi.

Còn vấn đề sinh mệnh trôi qua trong tháp như thế nào thì hắn không có thời gian để quan tâm nhiều đến vậy.

Cũng may bên trong Tiểu Tháp hiện tại có mạch đế nguyên cực phẩm, linh khí nồng nặc hơn rất nhiều so với bên ngoài, nên việc sinh linh của Thập Hoang, Cổ Hoang và nền văn minh Bỉ Ngạn vào tháp tu luyện chắc chắn là một cơ duyên to lớn đối với bọn họ.

Nhất là với những người đã đến Chuẩn Đế, bởi vì trong tháp có mạch đế nguyên cực phẩm nên đã giúp họ tăng tỷ lệ đột phá thành Đế lên rất nhiều, quan trọng nhất vẫn là thời gian, mười năm trong tháp bằng một ngày ở ngoài... Thời gian, tài nguyên, tất cả đều có ở đây, chuyện này với họ mà nói quả thật là cơ hội nghìn năm có một.

Không thể nghi ngờ nữa, cho dù là Thập Hoang, cấm địa Cổ Hoang hay nền văn minh Bỉ Ngạn, bọn họ đều sắp bước vào thời kì được phát triển cấp tốc.

Tất nhiên chuyện này cũng có chỗ tốt cực lớn cho Diệp Quân, bởi vì những người này đều dưới sự trị vì của hắn, là tín đồ thuộc về hắn, bọn họ càng mạnh thì hắn cũng sẽ càng mạnh.

Hiện tại việc hắn cần làm là tạo ra nhiều mạch đế nguyên cực phẩm!

Bởi vì tốc độ tiêu hao của linh khí bên trong Tiểu Tháp vô cùng nhanh chóng, một khi linh khí trong đây tiêu hết sạch thì nhất định sẽ xảy ra đại loạn, bởi vì không còn tài nguyên thì chắc chắn sẽ sinh ra nạn cướp bóc, tranh đoạt.

Mà linh khí bên trong Tiểu Tháp nhiều nhất cũng chỉ đủ duy trì thêm một nghìn năm.

Tính thời gian thật thì cũng chỉ hơn ba tháng một chút.

Đến kỳ hạn ba tháng, một là hắn thả hết bọn họ ra ngoài, hoặc là phải có thêm càng nhiều linh mạch và đế tinh...

Nếu không bên trong chắc chắn sẽ đại loạn.

Bên trong tinh không mịt mù, Diệp Quân ngự kiếm bay đi.

Tiểu Tháp đột nhiên nói: "Ngươi chuẩn bị đi đâu?"

Diệp Quân liếc mắt nhìn trời sao xa xăm: "Đến Cựu Thổ".

Tiểu Tháp cả kinh nói: "Ngươi muốn đến thẳng Cựu Thổ?"

Diệp Quân gật đầu, trầm giọng nói: "Chỗ nguy hiểm nhất chính là chỗ an toàn nhất".

Tiểu Tháp nói: "Ngươi làm vậy có chút mạo hiểm".

Diệp Quân nói: "Không còn cách nào cả, bây giờ ta có đến các văn minh vũ trụ khác thì chỉ có điều làm hại người khác, bởi vậy ta chỉ có thể đến Cựu Thổ, đến đó rồi từ từ tính tiếp".

Tiểu Tháp trầm giọng nói: "Nền văn minh Toại Minh đó không đơn giản đâu, ngươi phải cẩn thận".

Diệp Quân gật gật đầu, lần này suýt nữa đã xóa sổ hắn rồi, hắn thật sự không ngờ đối phương lại dùng đến thứ đó để đánh mình!

Nếu như không phải vì vũ trụ này có phong ấn thì hắn thật sự đã xong đời rồi.

Nghĩ đến luồng thần quang kia, trong lòng hắn vẫn còn thấy sợ hãi, việc này cũng khiến hắn hiểu rằng bây giờ bản thân và nền văn minh Toại Minh đang có một sự chênh lệch cực kỳ lớn, tuyệt đối không thể cứng chọi cứng với người ta, phải dùng mưu mô, phải chơi chiêu trò.

Diệp Quân hít một hơi thật sâu, lần này cũng đã cảnh tỉnh hắn, hắn tuyệt đối không được tự cho là mình thông minh rồi đi coi thường người trong thiên hạ, từ giờ trở đi, hắn nhất định phải dốc toàn bộ tinh lực để ứng phó với nền văn minh Toại Minh này.

Hắn không nghĩ nhiều nữa, mà điều động kiếm Thanh Huyên để nhảy qua vô số tinh vực, đi thẳng đến Cựu Thổ.

Thật ra cũng may là có kiếm Thanh Huyên, nếu không với thực lực của hắn bây giờ, muốn đến Cựu Thổ thì thật sự không biết phải đi đến năm tháng nào.

Khi nhảy qua các tinh vực, Tiểu Tháp đột nhiên nói: "Sau khi cản lại thần quang kia, ngươi có thu hoạch được gì không?"

Nghe vậy, Diệp Quân nở nụ cười: "Thu hoạch không ít!"

Nói đến đây hắn cũng không khỏi phải cảm thán, rất nhiều khi cần phải đến lúc đánh đến mức bị dồn vào đường cùng, thì mới kích phát được tiềm lực của con người.

Lúc đối mặt với luồng thần quang kia, cho dù hắn thấy rất khiếp sợ, thậm chí là muốn lùi bước, nhưng khi hắn thật sự cản lại được rồi, hắn mới phát hiện thì ra hắn vẫn luôn đánh giá thấp bản thân mình.

Cổ ngữ có câu: Dù đường gập ghềnh, phải đi thì mới đến, chuyện tuy nhỏ, phải làm thì mới xong.

Lúc đối diện với sự hoảng sợ, chỉ có vượt lên chính mình thì mới chiến thắng được nỗi sợ, còn nếu lúc đó lùi bước thì có lẽ cả đời cũng sẽ chỉ đi được đến đó.
Chương 2774: Cựu Thổ

Không chỉ hắn mà kiếm Thanh Huyên cũng có được thu hoạch không nhỏ, hắn có cảm giác kiếm Thanh Huyên cũng đã xảy ra rất nhiều biến hóa.

Bây giờ kiếm Thanh Huyên đã không còn là một thanh kiếm bình thường, nó cũng sẽ tự mình tu luyện.

Không biết qua bao lâu, Diệp Quân dừng lại, hắn đột nhiên quay đầu, một khắc sau, kiếm Thanh Huyên đã phá không lao đi, thời không cách đó nghìn trước lập tức bị phá vỡ.

"Ha ha!"

Lúc này, một tiếng cười khẽ đột nhiên vang lên từ phương xa: "Phát hiện ra rồi à?"

Vừa dứt lời, một người đàn ông mặc áo bào đen chậm rãi bước ra.

Diệp Quân xòe tay ra, kiếm Thanh Huyên bay về tay hắn lại, hắn nhìn chằm chằm người đàn ông mặc áo đen nọ, một tia sát khí chợt lóe lên: "Người từ nền văn minh Toại Minh?"

Người đàn ông áo bào đen lắc đầu: "Không phải".

Diệp Quân nhíu mày lại.

Người đàn ông áo đen nhìn chằm chằm Diệp Quân: "Ngươi căn bản không phải là cảnh giới Đại Đế".

Diệp Quân bình tĩnh nói: "Ông là ai?"

Người đàn ông áo bào đen cười nói: "Ngươi có biết chủ nhân bút Đại Đạo không?"

Diệp Quân hơi nhíu mày lại, nói không hề nghĩ: "Không biết".

"Ngươi không thành thật!:

Người đàn ông áo bào đen đi đến cách một khoảng trước mặt Diệp Quân: "Tự giới thiệu một chút, ta tên là Tân Vô Đạo, đến từ một văn minh vũ trụ vô cùng xa xôi, ta phụng lệnh Vực chủ đến điều tra ngươi".

Diệp Quân nhìn chằm chằm Tân Vô Đạo: "Điều tra ta?"

Tân Vô Đạo gật gật đầu: "Chắc ngươi không biết, trước đây không lâu chủ nhân bút Đại Đạo đã đến chỗ của chúng ta, sau đó bảo chúng ta mau đi giết ngươi".

Diệp Quân trầm mặc.

Đồ chó!

Tên chủ nhân bút Đại Đạo chó chết này!

Ông đang lén lút phát triển bản thân mà tên chó đó lại đi kéo địch về, chẳng trách sao mình liều mạng nỗ lực vậy đều vô dụng hết, chỉ vì kẻ địch của hắn mãi mãi ở đẳng cấp trên hắn.

Mẹ kiếp!

Quá chó.

Tân Vô Đạo cười nói: "Ông ta đưa ra một điều kiện cực kỳ ưu đãi".

Diệp Quân liếc mắt nhìn Tân Vô Đạo, bình tĩnh nói: "Vậy các người định làm gì?"

Tân Vô Đạo khẽ mỉm cười: "Đầu tiên, chủ nhân bút Đại Đạo này ngay cả Vực chủ của chúng ta cũng kiêng dè, nên người ông ta muốn giết chắc chắn không hề tầm thường, tuy điều kiện rất mê hoặc, thậm chí khiến Vực chủ của chúng ta không thể từ chối được. Nhưng Vực chủ vẫn cố nhịn để phái ta đến điều tra ngươi một chút".

Diệp Quân hỏi: "Ta có thể gặp chủ nhân bút Đại Đạo không?"

Tân Vô Đạo nói: "E là bây giờ người không đánh lại ông ta được".

Diệp Quân bình tĩnh nói: "Ta có thể chửi chết ông ta hoặc gọi người nhà đến".

Tân Vô Đạo: "..."

Diệp Quân rất rất khó chịu.

Bởi vì hắn đang âm thầm phát triển, ngay cả tu vi cũng giấu nhẹm, chỉ hận không thể mai danh ẩn tích, mà hắn không ngờ tên kia lại đi tới đâu đó tìm kẻ địch về cho hắn.

Điên rồi à?

Chơi như vậy luôn?

Tân Vô Đạo đột nhiên nói: "Diệp công tử, chúng ta không có địch ý với ngươi, lần này ta đến chỉ muốn làm quen với ngươi thôi".

Diệp Quân nhìn về phía Tân Vô Đạo, không nói gì.

Tân Vô Đạo nói: "Tất nhiên để tỏ lòng thành ý, ta sẽ tiết lộ cho ngươi hai thông tin ngươi chưa biết. Thứ nhất, hiện tại người nhắm vào ngươi là quan cố vấn đứng đầu Toại Cổ Kim của nền văn minh Toại Minh, Diệp công tử, chắc ngươi không biết người này là ai, nhưng ta cho ngươi biết, đó là một người thật sự vô cùng đáng gờm. Nền văn minh Toại Minh có thể phát triển nhanh như vậy, đồng thời có thể đứng vững ở Cựu Thổ thì không thể không kể đến công của cô ta. Không chỉ vậy, cô ta còn từng dùng mấy triệu vũ trụ làm quân tốt thí để tranh về cho nền văn minh Toại Minh một địa bàn tiên vực... Nói tóm lại, người này là một nhân vật cực kỳ đáng sợ".

Diệp Quân nhíu mày lại.

Tân Vô Đạo lại nói tiếp: "Theo lý mà nói, cô ta không nên nhắm vào ngươi mới phải, thứ cho ta nói thẳng, với thực lực của ngươi bây giờ hoàn toàn không lọt được vào mắt cô ta, nhưng cô ta cứ nhắm vào ngươi, chuyện này có chút không bình thường".

Diệp Quân trầm giọng nói: "Có phải là do chủ nhân bút Đại Đạo không?"

Tân Vô Đạo lắc đầu: "Ta cũng không biết".

Diệp Quân trầm mặc.

Tân Vô Đạo tiếp tục nói: "Thứ hai, the chúng ta biết, chủ nhân bút Đại Đạo không chỉ tới tìm chúng ta, mà ông ta còn đến nhiều tiên vực khác..."

Vẻ mặt Diệp Quân cứng lại.

Tân Vô Đạo cười nói: "Vực chủ của chúng ta là người cẩn thận, nên ông ấy không trực tiếp ra tay với ngươi mà chỉ phái ta đi điều tra. Ta điều tra rồi thì phát hiện Diệp công tử cũng không phải một người đơn giản, sau khi báo cáo lại thì Vực chủ đã quyết định từ bỏ việc nhắm vào ngươi, đồng thời bán cho ngươi hai ân tình, chuyện là vậy đấy".

Diệp Quân trầm giọng nói: "Vực chủ của các người tên gì?"

Tân Vô Đạo mỉm cười nói: "Sau này nếu có duyên thì Diệp công tử sẽ biết, ta chỉ có thể nói với ngươi tiên vực chúng ta tên là: Tiên vực Thiên Phủ".

Diệp Quân khẽ gật đầu: "Chuyện của các người ta sẽ nhớ kỹ".

Tân Vô Đạo mỉm cười: "Diệp công tử, sau này gặp lại".

Nói rồi ông ta định rời đi.

Mà lúc này, Diệp Quân đột nhiên nói: "Các người hay Cựu Thổ mạnh hơn?"

Tân Vô Đạo đáp: "Cựu Thổ".

Diệp Quân nói: "Còn nền văn minh Toại Minh thì sao?"

Tân Vô Đạo: "Bọn họ càng mạnh hơn".

Diệp Quân trầm mặc.

Tân Vô Đạo nghiêm túc nói: "Diệp công tử, đừng xem thường ba văn minh lớn của Cựu Thổ, hiện tại bọn họ là bá chủ siêu cấp, gốc gác rất đáng sợ, ngươi không thể tưởng tượng ra được đâu".

Diệp Quân khẽ gật đầu: "Đa tạ đã báo tin".

Tân Vô Đạo nói: "Cáo từ".

Nói xong, ông ta đã biến mất.

Diệp Quân trầm mặc một lát, sau đó cũng biến mất.

Nửa tháng.

Nền văn minh Toại Minh, Cố Vấn Các.

Một thanh niên còa trong Cố Vấn Các, hơi thi lễ: "Đại nhân, hắn đã đến Cựu Thổ".

Cách đó không xa là Toại Cổ Kim đang đọc sách, cô ta đặt sách xuống: "Nhanh thật".

Thanh niên hỏi: "Cần phái người bắt hắn lại không?"

Toại Cổ Kim chậm rãi nhắm mắt lại: "Không cần".

Thanh niên hơi nghi hoặc.

Toại Cổ Kim khẽ gõ hai ngón tay lên đùi mình: "Lúc vẫn chưa rõ được thực lực của kẻ địch thì không cần tự mình đi tìm hiểu, có thể.. dùng kế khác, hai quân cờ kia cuối cùng cũng có thể dùng".

Nơi nào đó trong tinh không, Diệp Quân hít một hơi thật sâu: "Tháp, cuối cùng chúng ta cũng đến nơi".

Tiểu Tháp hỏi: "Ngươi có muốn thay đổi dung mạo của mình một chút không?"

Diệp Quân nói trong lòng: "Tháp gia, ngươi cảm thấy nền văn minh Toại Minh sẽ không biết ta đã đến à?"

Tiểu Tháp cả kinh nói: "Sao biết được? Đệt, ý ngươi là ghế Thánh Vương!"

Diệp Quân gật đầu.

Tiểu Tháp ngạc nhiên nói: "Ngươi cố ý giữ lại nó..."

Diệp Quân nhìn về phía xa xa, khẽ nói: "Người phụ nữ kia không phái người đến ngăn cản ta, cũng có nghĩa là cô ta đang chờ ta đến Cựu Thổ..."

Tiểu Tháp trầm mặc một lát rồi nói: "Tháp gia ta không chơi lại bàn cờ lớn đến vậy đâu, tự ngươi cố gắng đi".
Chương 2775: Hiền hậu

Tinh vực Cựu Thổ.

Diệp Quân chậm rãi nhắm mắt lại, trong đầu nhớ lại những ký ức không trọn vẹn của Ung Chủ và Huyền Chính, không bao lâu sau, hắn đã hiểu đại khái về Cựu Thổ này.

Rất nhiều năm trước, tinh vực Cựu Thổ chỉ có một nền văn minh, đó chính là nền văn minh Cựu Thổ, nền văn minh này là nền văn minh bản địa của Cựu Thổ, nhưng sau này, vì ở đây có Linh Tổ Mạch trong truyền thuyết nên nơi này trở thành vùng đất mơ ước của vô số nền văn minh.

Linh Tổ Mạch!

Đây là linh mạch cao cấp nhất trong vũ trụ trước mắt, tương truyền rằng, linh mạch ở cấp này chỉ thuộc về tổ văn minh trong truyền thuyết.

Tổ văn minh!

Tương truyền, chủ nhân nền văn minh đứng đầu chính là cộng chủ của tất cả nền văn minh vũ trụ, cũng chính là cộng chủ của vũ trụ.

Tương truyền rằng năm đó vị cựu thần của nền văn minh Cựu Thổ đã tới tổ tinh hệ trong truyền thuyết và lấy được Linh Tổ Mạch ở trong đó.

Dù là thật hay giả thì trong số các nền văn minh đã biết, hiện nay chỉ có Cựu Thổ có Linh Tổ Mạch, mà điều đáng sợ nhất của Linh Tổ Mạch này chính là linh khí có thể liên tục sinh ra, hơn nữa, cấp bậc của linh khí này còn vượt xa tất cả các linh mạch khác!

Cũng chính vì vậy, toàn bộ Cựu Thổ đã trở thành niềm mơ ước của vô số nền văn minh, cũng may thực lực của nền văn minh Cựu Thổ vô cùng mạnh mẽ, nhất là Cựu Thần, quả thật là vô địch trần đời, trấn áp hết thảy, vì vậy, dù ao ước đến nhường nào thì cũng không có bất kỳ nền văn minh nào dám ra tay với Cựu Thổ.

Nhưng sau khi Cựu Thần của Cựu Thổ đột nhiên biến mất, nền văn minh Cựu Thổ trở thành rồng mất đầu, ngay sau đó, các nền văn minh khác bắt đầu nhăm nhe Cựu Thổ. Sau này, dưới sự chỉ dẫn của Vĩnh Sinh Chủ, nền văn minh Vĩnh Sinh đã định cư ở Cựu Thổ.

Sau đó nữa, nền văn minh Toại Minh đến, cuộc chiến dựng nước lúc đó của nền văn minh Toại Minh vô cùng kịch liệt, nhất là Bi Tâm Từ, quan chấp hành đứng đầu của nền văn minh Toại Minh, vừa mới tới Cựu Thổ đã lập tức nghiền nát hết tất cả bằng tư thế bất khả chiến bại và được coi là người kinh khủng nhất sau Cựu Thần.

Sau đó, nền văn minh Toại Minh cũng dừng chân tại Cựu Thổ.

Cuối cùng, ba nền văn minh hợp thành cộng thức, thành lập liên minh, vẫn luôn chung sống hòa bình với nhau cho tới tận bây giờ.

Đương nhiên, trong thời kỳ đó cũng đã xuất hiện một sự kiện trọng đại, đó chính là quan chấp hành đứng đầu Bi Tâm Từ của nền văn minh Toại Minh đột nhiên phản bội, suýt chút nữa đánh tan toàn bộ Cựu Thổ!

Ba nền văn minh liên thủ lại, cuối cùng cũng chặn được nàng ấy!

Nhưng rốt cuộc là chuyện gì, đến nay vẫn chưa rõ.

Một lát sau, Diệp Quân chậm rãi mở mắt ra, nhẹ giọng nói: “Cựu Thần, Vĩnh Sinh Chủ, Bi Tâm Từ.”

Những cái tên này vừa nghe đã biết là đại lão!

Tiểu Tháp nói: “Tiếp theo đây, ngươi có dự định gì?”

Diệp Quân cười nói: “Thấy chiêu phá chiêu.”

Nói xong, hắn đi về đằng xa.

Tiểu Tháp đột nhiên thấp giọng thở dài: “Tiểu tử, ta cảm thấy kẻ địch của ngươi còn mạnh hơn cả cha ngươi.”

Diệp Quân mỉm cười nói: “Thật ra cũng tốt, ngươi nghĩ xem, trong thế tục, nếu có người muốn làm hoàng đế thì chẳng phải kẻ địch của hắn sẽ vừa đông vừa mạnh sao? Đương nhiên tên chó má chủ nhân bút Đại Đạo này dám làm vậy với ta, ta không thể nhịn được.”

Vừa nghĩ tới tên quét sân ngu ngốc kia, hắn lại thấy tức...

Kẻ địch bình thường thì hắn có thể chấp nhận, nhưng kẻ địch bất thường kiểu này, mẹ kiếp, đánh thế nào được chứ?

Đây không phải là đang ép hắn trở thành vua dựa dẫm sao?

Nghĩ tới đây, Diệp Quân cả kinh!

Mẹ nó!

Ý đồ của tên chủ nhân bút Đại Đạo kia chắc không phải là như vậy đó chứ?

Cuộc chiến tranh giành Đại Đạo!

Trước kia cha sáng lập ra thư viện để thiết lập trật tự cũng đã trải qua không biết bao nhiêu khổ cực? Sau này, thời đại của cha kết thúc, không ở đây tham gia chiến đấu nữa

m mưu!

Hắn cảm giác đó là một âm mưu lớn, tên chó má chủ nhân bút Đại Đạo này định ép mình vào cuộc chiến tranh giành Đại Đạo!

Ôi!

Diệp Quân đột nhiên thở dài.

Vừa phải đối phó với nền văn minh Toại Minh, vừa phải cẩn thận đề phòng chủ nhân bút Đại Đạo chơi xấu sau lưng, hắn thật sự rất mệt mỏi.

Mình đang thiếu người giúp!

Tiểu Tháp nói: “Đừng than thở nữa, ta giúp ngươi.”

Diệp Quân nói: “Tháp gia, ta không có ý gì khác, nhưng ngươi nên thăng cấp rồi.”

Tiểu Tháp: “...”

Ngay lúc này, Diệp Quân đột nhiên quay đầu lại nhìn, cách mấy ngàn dặm về phía bên phải có một chiếc tàu sao bay vụt qua, khi thấy chiếc tàu sao kia, Diệp Quân nhất thời cả kinh, chiếc tàu sao lớn không tưởng, nó lớn ngang bằng một tinh cầu, tốc độ rất nhanh, vừa mới xuất hiện ở tinh vực này, một luồng áp lực kinh khủng như dời núi lấp biển đã lập tức nghiền nát hắn.

Diệp Quân vội vàng phóng thích kiếm thế phòng ngự, nhưng khu vực thời không hắn đang đứng vẫn bị chèn ép tới nỗi thay đổi hình dạng.

Lúc này, tốc độ của chiếc tàu sao kia đột nhiên chậm lại.

Diệp Quân nhìn qua, sĩ binh đang đứng trên tàu sao kia có tầm hơn mười ngàn người, cơ giáp trên người bọn họ đều là màu vàng, tỏa ra ánh kim quang nhàn nhạt, trong tay còn cầm một cây trường thương.

Trên bả vai mỗi người còn có một cơ giáp cỡ nhỏ.

Nền văn minh Vĩnh Sinh!

Diệp Quân rất tò mò, vì đó là một trong ba nền văn minh, nền văn minh Vĩnh Sinh này là nền văn minh Kỹ Thuật, bọn họ phát triển đạo Kỹ Thuật, chứ không phải võ đạo.

Diệp Quân tò mò đánh giá cơ giáp trên người những cường giả kia, những cơ giáp này trông rất phức tạp, tràn đầy cảm giác công nghệ cao, nhưng không biết uy lực thế nào.

Ngay tại lúc này, đám sĩ binh kia đột nhiên tản ra hai bên, tiếp đó, một cô gái chậm rãi bước ra, cô gái cũng mặc cơ giáp, nhưng cơ giáp cô ta mặc là màu trắng, dưới sự nổi bật của bộ cơ giáp này, dáng người của cô ta càng trở nên thon thả, mái tóc màu tím đậm được buộc thành đuôi ngựa, cả người nhìn vô cùng hiên ngang, tay phải cô ta cầm một thanh kiếm cơ giáp, trên thân kiếm phát ra kiếm mang quỷ dị.

Ngay lúc này, cô gái cũng chú ý tới Diệp Quân, khi thấy hắn, cô ta nhíu mày.

Diệp Quân nở một nụ cười hiền hậu.

Nhưng cô gái lại coi thường hắn, dẫn đám sĩ binh cơ giáp chỉnh tế tới tinh cầu ở đằng xa.

Cựu Thổ Tinh!

Thấy cô gái dẫn đám sĩ binh cơ giáp biến mất ở đằng xa, Diệp Quân lắc đầu cười một tiếng, thật ra hắn tò mò về nền văn minh Vĩnh Sinh này vì mẹ hắn cũng làm về kỹ thuật.

Tần Quan!

Diệp Quân thấp giọng thở dài, cũng không biết bà ấy đã đi đâu rồi.

Dù không thể gọi người, nhưng xin người nhà một chút tiền để phát triển cũng không thành vấn đề nhỉ?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK