Mục lục
Hậu Duệ Kiếm Thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 874: Bản đồ vũ trụ

Tinh không này là một bản đồ lớn, bản đồ vô biên vô tận, với thực lực của hắn bây giờ cũng không thể nhìn thấy điểm cuối. Mà ở trong đó, hắn nhìn thấy mấy khu vực quen thuộc, Chân vũ trụ, vũ trụ Quan Huyên, còn có chư thiên vạn giới…

Sở dĩ hắn thấy khiếp sợ và khó tin là vì hắn phát hiện những vũ trụ này gộp lại với nhau, gồm cả hệ Ngân Hà cũng chỉ chiếm chưa đến một phần trăm trong bản đồ tinh không này!

Chưa đến một phần trăm là khái niệm thế nào?

Diệp Quân nhìn bản đồ vũ trụ trước mắt, lúc này hắn thấy vô cùng kinh ngạc, như nghĩ đến điều gì, hắn quay đầu hỏi Từ Chân: “Chân tỷ, đây là?”

Từ Chân đáp: “Bản đồ vũ trụ”.

Diệp Quân nghi ngờ hỏi lại: “Bản đồ vũ trụ?”

Từ Chân gật đầu: “Đây là do một dị nhân đã biết toàn cảnh vũ trụ vẽ ra, dị nhân kia có năng lực đặc biệt, có thể tự do đi lại giữa các vũ trụ, vì thế năm đó đối phương đi qua vô số vũ trụ, vẽ ra bản đồ vũ trụ này”.

Diệp Quân nhìn bản đồ vũ trụ, cười khổ: “Không ngờ vũ trụ Quan Huyên và Chân vũ trụ của chúng ta lại nhỏ bé đến thế”.

Từ Chân cười nói: “Đúng là khá nhỏ bé, hơn nữa bản đồ này vẫn chưa phải bản cuối cùng…”

Dứt lời, cô ta chỉ vào một khu vực màu đen ở phía Nam bản đồ: “Nơi này có tên là khu vực cấm, một khu vực đặc biệt mà dị nhân kia đánh dấu, nó bị nàng đặt tên là khu vực cấm vì nàng cũng không thể đặt chân đến khu vực này!”

Diệp Quân nhíu mày: “Không thể đặt chân đến khu vực kia?”

Từ Chân gật đầu: “Đúng thế”.

Diệp Quân hỏi: “Nguy hiểm lắm sao?”

Từ Chân cười đáp: “Ở nơi này có một đất nước bí ẩn rất lâu đời, họ đã tăng cường phong ấn ở biên giới vũ trụ, cấm người trong nước rời đi, đồng thời cũng cấm người bên ngoài tiến vào! Đương nhiên năm đó sở dĩ dị nhân này không thể tiến vào trong đó là vì xui xẻo, vào năm đó, đất nước bí ẩn kia xuất hiện một nhân vật ghê gớm, đối phương đã tự mở ra một trang mới trên gia phả, sáng lập nên một gia tộc mới…”

Diệp Quân chớp mắt: “Tự mở ra một trang mới trên gia phả?”

Từ Chân cười giải thích: “Đúng thế, nơi đó có một gia tộc cổ xưa, thật ra tổ tiên của đối phương cũng là một nhân vật không tầm thường, nhưng không ngờ con cháu đời sau lại xuất hiện một kẻ ghê gớm, có điều lúc đó dường như nội bộ của họ xuất hiện một vài mâu thuẫn, vì thế đối phương mới rời khỏi gia tộc, tự mở ra một trang mới trên gia phả!”

Diệp Quân lắc đầu cười khẽ, tự mở ra một trang mới trên gia phả của gia tộc, có thể nói là rất lợi hại.

Như nghĩ đến điều gì, Diệp Quân đột nhiên hỏi: “Vì sao bọn họ không cho người ngoài tiến vào?”

Từ Chân cười đáp: “Vì bọn họ có một năng lượng đặc biệt nào đó, vì thế muốn bảo vệ nó”.

Diệp Quân hỏi: “Chân tỷ từng đến đó à?”

Từ Chân đáp: “Đúng thế!”

Diệp Quân lại hỏi: “Người bên đó có thắng được tỷ không?”

Từ Chân khẽ mỉm cười, chớp mắt hỏi ngược lại: “Cậu nghĩ sao?”

Diệp Quân cười đáp: “Chắc chắn không thắng được”.

Từ Chân cười khẽ, sau đó nói: “Đất nước cổ xưa này khá đặc biệt, cậu phải chuẩn bị tâm lý, lỡ như bọn họ ra ngoài…”

Diệp Quân vô thức nói: “Không phải vẫn còn Chân tỷ…”

Nói đến đây, hắn chợt im lặng.

Từ Chân như không nghe thấy lời hắn nói, cô ta chỉ vào một khu vực khác trên bản đồ, nói tiếp: “Cậu nhìn phía Bắc này đi, nơi này là cực Bắc của vũ trụ, có một ngôi chùa cổ, trong ngôi chùa cổ có một nhóm thầy tu. Những thầy tu này đều tu theo kiểu khổ hành, cứ cách một khoảng thời gian sẽ đi về phía Bắc hành hương khổ hạnh, mỗi lần hành hương khổ hạnh đều mất ít nhất hơn nghìn năm!”

Hơn nghìn năm!

Diệp Quân tỏ vẻ kích động!

Từ Chân mỉm cười nói: “Cậu biết những thầy tu khổ hạnh kia mạnh đến mức nào không?”

Diệp Quân lắc đầu.

Từ Chân nói: “Có thể sẽ đổi mới một vài nhận thức của cậu đó!”

Diệp Quân sửng sốt.

Từ Chân lại chỉ về phía Đông của bản đồ: “Khu vực phía Đông này có một khu mộ chôn một và cao thủ thân phận bí ẩn, cứ cách một khoảng thời gian sẽ có cao thủ tỉnh lại từ nơi đó…”

Diệp Quân nhìn Từ Chân, nhẹ giọng nói: “Chân tỷ, tỷ nói mấy chuyện này với ta…”

Từ Chân cười: “Nói những thứ này với cậu là muốn cậu biết vũ trụ rộng lớn đến mức nào, cậu phải chuẩn bị tâm lý”.

Diệp Quân gật đầu, không nói gì thêm.

Từ Chân tiếp tục: “Ngoài ra còn có một vài người nghịch hành Tuế Nguyệt mà cậu từng gặp, thực lực của những người này mạnh hơn trong tưởng tượng của cậu rất nhiều”.

Diệp Quân nhẹ giọng nói: “Con đường của ta vẫn còn rất dài!”

Từ Chân gật đầu: “Đúng thế”.

Diệp Quân cười khổ: “Chợt thấy áp lực lớn quá”.

Từ Chân cười nói: “Có áp lực cũng chưa chắc đã là chuyện xấu”.

Dứt lời, cô ta mở lòng bàn tay, bản đồ vũ trụ kia đột nhiên biến thành một tia sáng bay vào tay cô ta, cuối cùng biến thành một quyển trục, cô ta đưa quyển trục cho Diệp Quân.

Diệp Quân hơi ngạc nhiên: “Cho ta ư?”

Từ Chân gật đầu: “Cậu giữ lại thứ này đi, sau này sẽ có tác dụng với cậu”.

Diệp Quân cũng không từ chối, hắn cất bản đồ vũ trụ đi.

Từ Chân cười nói: “Chúng ta đi thôi!”

Diệp Quân gật đầu: “Được!”

Hai người rời khỏi hang núi, lúc ra ngoài, hắn phát hiện tu vi của hắn lại bị phong ấn rồi.

Cảm nhận được điều này, Diệp Quân lắc đầu cười khẽ, cảm giác vô địch lại biến mất.

Lúc này trời đã tối, xung quanh đen kịt, chỉ có Miêu Trại phía xa thấp thoáng chút tia sáng.

Diệp Quân nói: “Chân tỷ, đi tới Miêu Trại kia tìm chỗ nghỉ ngơi một đêm đã, ngày mai hẳn về Yến Kinh, tỷ thấy sao?”

Từ Chân gật đầu: “Được!”

Một lát sau, Diệp Quân dẫn Từ Chân đi tới một đỉnh núi, nhìn từ vị trí của họ có thể nhìn xuống toàn bộ Miêu Trại.

Lúc này, toàn bộ Miêu Trại đều đèn đuốc sáng ngời như một biển sao, đẹp đẽ nguy nga.

Từ vị trí của hai người có thể thấy hết toàn bộ cảnh đẹp.

Diệp Quân không khỏi thở dài: “Không ngờ cảnh đêm nơi này lại đẹp đến thế”.

Từ Chân khẽ mỉm cười nhìn cảnh đêm Miêu Trại bên dưới, thầm thấy vui vẻ: “Đẹp!”

Diệp Quân cười đáp: “Chân tỷ đẹp hơn!”

Từ Chân quay đầu nhìn về phía Diệp Quân, cười híp cả mắt: “Vậy sao?”

Diệp Quân gật đầu.

Từ Chân cười khẽ nắm lấy tay hắn, không nói gì.

Diệp Quân dắt Từ Chân đi xuống núi, không lâu sau đó, hai người đã đi tới Miêu Trại.

Vì Miêu Trại là khu dụ lịch nên ban đêm càng náo nhiệt hơn, trên đường phố người đến người đi, đa số đều là các đôi yêu nhau, thi thoảng còn làm kiểu chụp ảnh rất vui vẻ.

Diệp Quân và Từ Chân bước đi trên đường phố sầm uất, nhất thời thu hút ánh mắt của không ít người.

Hai người thật sự đều rất đẹp, theo mọi người thấy thì đây chính là trai tài gái sắc trong truyền thuyết.

Từ Chân nhìn xung quanh, mỉm cười nói: “Khói lửa nhân gian!”
Chương 875: Muốn lên giường à?

Diệp Quân gật đầu, khung cảnh trước mắt khiến hắn cũng thấy chán nản với việc chém giết.

Ăn uống vui đùa tán gái… Dường như cuộc sống như thế cũng rất vui!

Từ Chân quay đầu nhìn Diệp Quân, cười nói: “Xem kìa, rất nhiều cô gái đều vô thức nhìn cậu đấy”.

Diệp Quân cười nói: “Ta thì thấy vẻ hâm mộ và ghen tị trong mắt rất nhiều người đàn ông!”

Từ Chân hơi nghi ngờ: “Hâm mộ và ghen tị? Tại sao?”

Diệp Quân mỉm cười nói: “Vì ta đang nắm tay nữ thần đẹp nhất nơi này!”

Từ Chân chớp mắt, sau đó lắc đầu cười khẽ: “Tối ngày chỉ giỏi nói mấy lời dễ nghe”.

Diệp Quân cười khẽ không nói gì, chỉ nắm chặt lấy tay Từ Chân.

Sau khi đi dạo một lát thì hai người đi vào một quán mì.

Từ Chân nhìn thực đơn trên tường, cười gọi: “Ông chủ, cho hai bát mì đậu hũ”.

Ông chủ ở sau quầy hỏi: “Có thêm gì nữa không?”

Từ Chân nhìn thoáng qua, sau đó đáp: “Thịt kho, trứng gà! Thêm cả hai bát!”

Ông chủ gật đầu: “Có ngay đây!”

Từ Chân dẫn Diệp Quân tìm chỗ ngồi xuống, lúc này, Diệp Quân đột nhiên hỏi: “Chân tỷ, thời đại trước kia có nhiều Tổ Nguyên đó lắm sao?”

Từ Chân cười nói: “Sao đột nhiên lại hỏi đến vấn đề này?”

Diệp Quân đáp: “Ta muốn chuẩn bị kỹ lưỡng hơn!”

Từ Chân lắc đầu: “Cậu mơ mộng quá rồi!”

Diệp Quân nhíu mày: “Ít lắm à?”

Từ Chân gật đầu: “Đừng nói thời đại bây giờ, dù ở năm mươi tỷ năm trước cũng là thứ rất hiếm có, kể cả Đại Đạo Nguyên cũng khá hiếm hơi chứ nói gì là Tổ Nguyên”.

Diệp Quân khẽ nói: “Đáng tiếc”.

Nếu có nhiều Tổ Nguyên hơn, hắn hoàn toàn có thể đào tạo ra một nhóm cao thủ cao cấp.

Thứ kia thật sự khá đáng sợ.

Vào lúc Diệp Quân đang suy nghĩ, ông chủ bưng hai bát mì đặt xuống trước mặt hai người.

Diệp Quân nhìn mì trước mặt, bên trên có một miếng đậu hũ to, nước trong veo, nhưng còn có một bát nước chấm nhỏ.

Từ Chân cười nói: “Chấm vào rồ ăn!”

Diệp Quân gật đầu: “Được!”

Dứt lời, hắn gắp mấy sợi mì cho vào nước chấm, sau khi đảo qua đảo lại thì cho vào miệng.

Từ Chân hỏi: “Thấy sao?”

Diệp Quân gật đầu: “Tạm được!”

Từ Chân cười nói: “Đậu hũ này cũng khá ngon, cậu nếm thử xem”.

Diệp Quân nhìn về phía Từ Chân: “Chân tỷ thích ăn à?”

Từ Chân gật đầu: “Lúc mới đến ngôi sao màu xanh, ta từng đến rất nhiều nơi, đồ ăn ngon ở những nơi đó thật sự rất ổn, sau này nếu có thời gian cậu cũng có thể đi dạo các nơi, thú vị lắm”.

Diệp Quân gật đầu: “Được!”

Mười mấy phút sau, hai người tính tiền rời đi.

Lúc này ngoài đường đã khá vắng, ngày càng ít người.

Hai người tìm một khách sạn, cô gái lễ tân nhìn hai người: “Một đêm 399 đồng Hoa Hạ, tiền cọc 500 đồng Hoa Hạ…”

Một lúc lâu sau đó, hai người đi tới một căn phòng bên trong, phòng không rộng lắm, nhưng cũng sạch sẽ ngăn nắp.

Đương nhiên quan trọng nhất là chỉ có một cái giường.

Vì trận chiến trước đó, bây giờ Diệp Quân cảm thấy khá khó chịu, vì thế hắn nói: “Chân tỷ, ta đi tắm đây”.

Dứt lời, hắn đi về phía phòng tắm bên cạnh.

Từ Chân đi tới cửa sổ, cô ta mở cửa sổ, gió núi thổi vào, hơi lạnh lẽo.

Từ Chân cười nhẹ nhàng nhìn cảnh đêm phía xa.

Lúc này, Diệp Quân đi ra từ trong phòng tắm, hắn đi tới bên cạnh, sau một hồi do dự, hắn nhẹ nhàng ôm lấy cô ta từ phía sau, khẽ gọi: “Chân tỷ…”

Từ Chân đột nhiên quay đầu nhìn về phía Diệp Quân: “Cậu muốn lên giường với ta à?”

Diệp Quân: “…”
Chương 876: Trang phục lộng lẫy kết hợp với trang sức bạc

Lăn giường?

Nghe thấy lời của Từ Chân, Diệp Quân nhất thời trợn mắt há mồm.

Đương nhiên hắn vẫn hiểu lăn giường nghĩa là gì.

Từ Chân nhìn Diệp Quân, trên mặt mang theo nụ cười nhẹ nhàng, dù nói những lời này có hơi bẩn, nhưng ánh mắt của cô ta vẫn vô cùng trong suốt.

Diệp Quân khẽ lắc đầu: “Ta chỉ muốn ôm tỷ một lát thôi, không có ý gì khác cả!”

Từ Chân khẽ mỉm cười, cô ta không nói gì mà nhìn ra ngoài cửa sổ, nhẹ giọng nói: “Lần trước đến đây vào ban ngày, nên đã bỏ lỡ cảnh đêm của nơi này, cũng may lần này đã bù đắp được, nếu không thì tiếc lắm”.

Diệp Quân nhìn ra ngoài cửa sổ, nhìn từ nơi này có thể thấy rất nhiều căn nhà sàn kéo dài, những căn nhà sàn này kéo dài từ khu đất bằng phẳng đến lưng chừng núi phía xa, bật đèn sáng rực như một biển đèn, đẹp không thể tả.

Từ Chân nhẹ nhàng vén lọn tóc bồng bềnh bên tai, sau đó nhẹ giọng nói: “Lần này đi rồi không biết có còn cơ hội đến đây nữa không?”

Nghe thấy lời của Từ Chân, sắc mặt Diệp Quân hơi thay đổi: “Chân tỷ, tỷ… phải đi ư?”

Từ Chân cười hỏi: “Không phải cậu cũng thế à?”

Diệp Quân im lặng.

Hắn thật sự sắp rời khỏi nơi này!

Lần này đến hệ Ngân Hà là có nhiệm vụ, sau khi tiếp quản Ngân Hà Tông hắn phải đi. Hơn nữa vũ trụ Quan Huyên còn có rất nhiều chuyện đang đợi hắn.

Từ Chân chợt cười nói: “Ngủ thôi!”

Diệp Quân thôi suy nghĩ: “Được!”

Diệp Quân đi tới bên giường, sau đó nằm xuống.

Diệp Quân nhìn Từ Chân trước mặt, hắn vốn định leo lên giường, nhưng nhất thời lại hơi do dự.

Hôm nay Từ Chân mặc váy dài màu trắng, rất tao nhã, đôi mắt xinh đẹp trong veo, khiến người ta có cảm giác như hoa sen thánh khiết trên trời cao, khiến người ta không dám vấy bẩn.

Thấy Diệp Quân đứng ở mép giường, Từ Chân chớp mắt: “Sao thế?”

Diệp Quân cười khổ: “Ta vẫn nên ngủ sofa thì hơn!”

Từ Chân liếc hắn, trách mắng: “Giả tạo”.

Dứt lời, cô ta nâng tay trái vỗ nhẹ chỗ bên cạnh: “Đến đây”.

Diệp Quân hé miệng cười, sau đó nhanh chóng lên giường nằm xuống bên cạnh Từ Chân.

Từ Chân rất tự nhiên tựa vào tay trái của hắn, sau đó đặt đầu trước ngực hắn, nhẹ giọng nói: “Đừng suy nghĩ nhiều, ta là Đại tỷ của Tiểu Thụ và Tiểu Kính”.

Diệp Quân cười khổ, tỷ không nói còn đỡ, giờ tỷ nói thế lại khiến ta suy nghĩ linh tinh.

Từ Chân ngẩng đầu nhìn về phía Diệp Quân, trong mắt lộ vẻ gian trá: “Dù sao ta cũng rất tin tưởng vào nhân phẩm của cậu”.

Nụ cười của Diệp Quân càng khó coi hơn, nhân phẩm chết tiệt này!

Từ Chân nói: “Nhớ cất kỹ bản đồ vũ trụ kia, nó rất đặc biệt, sau này có thể giúp ích cho ngươi rất nhiều”.

Diệp Quân gật đầu: “Được”.

Từ Chân nói: “Ngủ thôi!”

Diệp Quân lắc đầu: “Không ngủ được”.

Từ Chân thắc mắc: “Sao thế?”

Diệp Quân đáp: “Tỷ có thể trấn áp huyết mạch phong ma giúp ta không? Nó cứ suy nghĩ linh tinh ấy!”

Huyết mạch phong ma: “???”

Từ Chân hơi nhếch môi: “Tiểu tử, cậu định để huyết mạch phong ma gánh tội giúp mình bao lâu nữa?”

Diệp Quân lắc đầu cười khẽ, ôm con gái trong lòng thật sự là vừa vui vẻ vừa đau khổ, vui ở chỗ có thể ôm một người đẹp tuyệt thế, đau khổ ở chỗ ngươi không thể làm gì.

Quá đau khổ!

Như nghĩ đến điều gì, Diệp Quân chợt hỏi: “Chân tỷ, tỷ còn có thể trấn áp Vũ Trụ Kiếp bao lâu nữa?”

Từ Chân khẽ mỉm cười: “Sao tự nhiên lại hỏi đến vấn đề này?”

Diệp Quân đáp: “Tò mò”.

Từ Chân cười khẽ, sau đó nói: “Khoảng thời gian này cậu đã mệt mỏi lắm rồi, nghỉ ngơi cho khoẻ đi”.

Diệp Quân nhíu mày đứng lên, nhưng hắn cũng không hỏi nhiều mà chậm rãi nhắm mắt lại, Từ Chân nói đúng, khoảng thời gian này hắn thật sự hơi mệt mỏi.

Diệp Quân nhanh chóng ngủ thiếp đi.

Lúc này, Từ Chân trong lòng hắn đột nhiên mở mắt ra, cô ta ngẩng đầu nhìn Diệp Quân gần trong gang tấc trước mặt, nở một nụ cười động lòng người.

Hai người ôm nhau ngủ.

Cả đêm, Diệp Quân mơ thấy rất nhiều thứ lộn xộn.

Sáng hôm sau.

Theo một tia sáng mặt trời chiếu vào trong phòng, Diệp Quân nằm trên giường chậm rãi mở mắt ra, hắn cúi đầu nhìn Từ Chân trong lòng, Từ Chân nằm co trong lòng hắn như một con mèo.

Diệp Quân khẽ mỉm cười, hắn cúi đầu hôn nhẹ lên trán Từ Chân.

Lúc này, Từ Chân chậm rãi mở mắt, cô ta nhìn về phía Diệp Quân: “Dậy rồi à?”

Diệp Quân gật đầu: “Chúng ta về Yến Kinh thôi”.

Từ Chân cười đáp: “Được!”

Hai người thức dậy.

Một lúc lâu sau đó, hai người đi trên đường, lúc đi ngang qua một cửa tiệm, Từ Chân đột nhiên nhìn vào trong, trong tiệm treo một vài bộ của quần áo con gái dân tộc Miêu.

Thấy mấy bộ quần áo kia, trong mắt Từ Chân loé lên ánh sáng khác thường.

Diệp Quân cười hỏi: “Muốn mặc thử à?”

Từ Chân gật đầu: “Phải”.

Diệp Quân kéo Từ Chân đi vào tiệm, bà chủ là một cô gái mặc đồ dân tộc Miêu, tuổi cũng không lớn, vẻ ngoài thanh tú, miệng luôn mỉm cười.

Cô gái dân tộc Miêu nhìn về phía Từ Chân, khi thấy Từ Chân, cô ta thoáng ngây người, sau đó cô ta cười nói với Diệp Quân: “Anh chàng đẹp trai, bạn gái của anh xinh thật đấy”.

Bạn gái!

Diệp Quân cười to: “vậy sao?”

Dứt lời, hắn nắm lấy tay Từ Chân.

Từ Chân nở nụ cười nhẹ nhàng quay đầu nhìn hắn.

Cô gái dân tộc Miêu nhìn Từ Chân, cười nói: “Cô gái muốn thử đồ dân tộc Miêu sao?”

Từ Chân gật đầu: “Đúng thế!”

Cô gái cười nói: “Đồ dân tộc Miêu ở nơi này không xứng với cô”.

Từ Chân sửng sốt.

Cô gái lại nói: “Cô đợi một lát”.

Dứt lời, cô ta xoay người chạy vào trong.

Một lát sau, cô gái ôm một cái rương đi ra ngoài, cô ta mở rương, bên trong là một bộ đồ dân tộc Miêu, bộ đồ này đẹp hơn mấy bộ trưng bày rất nhiều, hơn nữa còn có rất nhiều trang sức kết hợp.

Nhìn thấy bộ đồ này, hai mắt Từ Chân lập tức sáng lên.

Cô gái dân tộc Miêu cười nói: “Cô nương thử cái này xem?”

Từ Chân nhìn về phía cô ta, ngạc nhiên hỏi: “Trang phục lộng lẫy kết hợp với trang sức bạc… Đây là áo cưới của cô sao?”

Cô gái gật đầu: “Đúng thế”.

Từ Chân cười khẽ từ chối: “Nếu đã là áo cưới của cô thì sao có thể cho người khác mặc được?”

Cô gái cười đáp: “Có sao đâu chứ? Tôi cũng muốn xem người xinh đẹp như cô mặc đồ dân tộc Miêu lộng lẫy như thế sẽ như thế nào? Đi nào, chúng ta vào trong mặc thử”.
Chương 877: Chụp ảnh

Dứt lời, cô ta ôm lấy quần áo, sau đó kéo Từ Chân đi vào trong phòng.

Nhìn hai người đi vào trong, Diệp Quân cười khẽ, trong lòng cũng hơi chờ mong.

Không lâu sau đó, Từ Chân đi ra từ trong phòng, khi nhìn thấy Từ Chân, Diệp Quân nhất thời sửng sốt.

Lúc này, Từ Chân đội mũ bạc, mũ bạc được làm từ bạc, vô cùng tinh xảo, trang sức bạc rũ xuống từ trên mũ, nhẹ nhàng rũ xuống trước trán và sau tai của cô ta. Theo nhịp bước của cô ta, trang sức bạc va vào nhau, âm thanh đinh đang nhỏ nhất rất trong trẻo.

Cô ta mặc một bộ đồ dân tộc Miêu được dệt nhuộm hai màu đỏ tươi và xanh lam, đồ dân tộc Miêu đều được thêu thủ công, vô cùng tinh xảo, bên trên vẽ một vài hình rất đẹp, trông rất sống động, vô cùng xinh đẹp. Trên cổ Từ Chân đeo dây chuyền màu bạc, dây chuyền loé lên ánh bạc nhàn nhạt, ánh sáng chói mắt.

Vì đồ dân tộc Miêu dài khoảng tám phân, nên cổ tay cổ chân trắng nõn nà của cô ta cũng lộ ra ngoài, cô ta vốn rất trắng, lúc này dưới sự chiếu rọi của trang sức bạc càng trở nên trắng như tuyết như ngọc, vô cùng xinh đẹp.

Đẹp!

Nhìn Từ Chân trước mắt, Diệp Quân cũng không khỏi mất hồn. Vẻ đẹp của Từ Chân vốn là cổ điển tao nhã, mà lúc này sau khi mặc đồ dân tộc Miêu, vẻ đẹp của cô ta đã trở thành một phong cách khác, sáng chói mắt, nhiệt tình như lửa.

Nhìn vào mắt Diệp Quân, Từ Chân nở một nụ cười quyến rũ: “Xinh không?”

Diệp Quân đi tới trước mặt cô ta, gật đầu: “Rất xinh”.

Nghe thấy lời của Diệp Quân, Từ Chân càng cười rạng rỡ hơn.

Lúc này cô gái dân tộc Miêu ở bên cạnh cũng thở dài nói: “Chị gái này thật sự rất xinh đẹp, nếu cô mặc bộ đồ này đi ra ngoài, không biết sẽ khiến bao nhiêu anh trai dân tộc Miêu phát điên đây”.

Từ Chân khẽ mỉm cười, cô ta nhìn mình trong tấm gương ở cách đó không xa, thầm thấy vui vẻ, trên mặt tràn đầy ý cười.

Lúc này, cô gái bên cạnh chợt nói: “Anh trai này, anh có muốn thay một bộ đồ dân tộc Miêu luôn không, tôi chụp cho hai người bức ảnh?”

Diệp Quân nhìn về phía cô gái: “Tôi á?”

Cô gái dân tộc Miêu gật đầu: “Đúng thế”.

Diệp Quân nhìn về phía Từ Chân, Từ Chân cũng nhìn hắn, sau đó mỉm cười nói: “Nếu cậu không thích thì ta cũng không ép, nhưng sau này ta sẽ bảo Tiểu Thụ không được ngủ với cậu”.

Khoé miệng Diệp Quân khẽ giật, Chân tỷ, lời uy hiếp này của tỷ thật sự rất đáng sợ…

Thấy vẻ mặt của Diệp Quân, Từ Chân nhìn hắn, trên mặt lộ vẻ thẹn thùng: “Còn không mau đi thay quần áo đi”.

Diệp Quân bật cười, sau đó nhìn về phía cô gái dân tộc Miêu: “Làm phiền cô rồi”.

Cô gái cười nói: “Đi theo tôi!”

Một lát sau, Diệp Quân ra ngoài, quần áo trang sức của phái nam dân tộc Miêu đơn giản hơn phái nữ, một bộ quần áo bằng vải, rất giản dị, cũng may Diệp Quân đẹp trai, hắn mặc quần áo mộc mạc vào người cũng có thể biến mục nát thành thần ký.

Người đẹp trai, không mặc gì cũng đẹp.

Từ Chân nhìn Diệp Quân mặc đồ dân tộc Miêu, hơi nhếch môi: “Đẹp trai thật đấy!”

Diệp Quân cười to, nắm chặt lấy tay Từ Chân.

Lúc này, cô gái dân tộc Miêu đột nhiên lấy máy ảnh ra, sau đó cười nói: “Hai người đứng cạnh nhau đi, tôi chụp cho hai người bức ảnh”.

Hai người gật đầu.

Cô gái chĩa máy ảnh vào hai người, cười nói: “Cười”.

Hai người đồng thời nở nụ cười, sau khi cô gái bấm nút, hình ảnh của hai người lập tức được ghi vào một bức ảnh.

Một lát sau, hai người thay lại quần áo của mình, cô gái tiễn hai người ra ngoài, lúc này, Diệp Quân chợt hỏi: “Cô có giấy bút không?”

Cô gái vội gật đầu: “Có!”

Dứt lời, cô ta đi lấy giấy bút tới.

Diệp Quân cầm bút viết lên trên giấy.

Trong mắt cô gái lộ vẻ tò mò.

Một lát sau, Diệp Quân dừng bút, hắn đưa tờ giấy cho cô gái: “Cái này tặng cho cô, lúc rảnh cô có thể tu luyện theo những gì tôi viết trên này”.

Cô gái chớp mắt: “Tu luyện?”

Diệp Quân cười đáp: “Đúng thế”.

Sau đó, hắn đặt bút xuống, dắt theo Từ Chân xoay người rời đi.

Cô gái dân tộc Miêu nhìn tờ giấy, trong mắt lộ vẻ tò mò, đợi đến khi Diệp Quân và Từ Chân cùng biến mất ở cuối đường, cô gái mới cất tờ giấy, sau đó trở về trong cửa tiệm. Cô ta lấy ảnh chụp của hai người ra, sau đó dán lên vị trí dễ thấy nhất trên tường.

Vì những người đến đây mua đồ dân tộc Miêu đều sẽ được cô ta chụp làm kỷ niệm, trên vách tường có rất nhiều ảnh của các đôi tình nhân.

Ảnh của hai người Diệp Quân rõ ràng là nổi bật nhất.

Cô gái nhìn ảnh của hai người, cô ta cười ngọt ngào, sau đó xoay người đi vào phòng.

Còn Diệp Quân và Từ Chân đều không biết một ngày nào đó trong tương lai, bức ảnh này đã thay đổi số phận của hai người… Đương nhiên đó là chuyện rất lâu về sau.
Chương 878: Nhị Nha, Tiểu Bạch!

Sau khi từ Miêu Trại về Yến Kinh, Từ Chân tiếp tục công việc sáng tác của mình, còn Diệp Quân thì đến câu lạc bộ Vô Biên.

Cha và Vô Biên Chủ là huynh đệ, chắc chắn Vô Biên Chủ biết cha ở đâu.

Hắn biết có thể cha và cô cô cũng sắp rời khỏi ngôi sao màu xanh, vì thế hắn cảm thấy khi cha đi, hai cha con nên trò chuyện với nhau.

Người có thể đi, nhưng ít nhiều cũng phải để lại chút đồ gì đó chứ.

Mà đến câu lạc bộ Vô Biên, đương nhiên Diệp Quân không thể quên được một người.

Tô Tử!

Diệp Quân đến dưới lầu tập đoàn Tô Thị, không lâu sau Tô Tử vội vã đi ra, lúc này cô ấy đang mặc trang phục công sở, bên trên là áo sơ mi trắng, bên dưới là váy ngắn màu đen ôm lấy cặp mông vểnh, vô cùng quyến rũ và nóng bỏng.

Nhìn thấy Diệp Quân, Tô Tử lập tức chạy tới ôm chặt lấy hắn, run rẩy nói: “Tôi còn tưởng anh quên tôi rồi chứ!’

Diệp Quân cười: “Chẳng phải cô rất bận sao?”

Tô Tử liếc hắn, hờn dỗi: “Rất bận, nhưng anh không thể đến gặp tôi được à?”

Diệp Quân nhẹ nhàng đáp: “Là lỗi của tôi”.

Tô Tử cười ngọt ngào: “Tôi tha thứ cho anh”.

Nhìn cô gái trước mặt, trong lòng Diệp Quân bỗng thấy hơi phức tạp, đúng như Chân tỷ nói, trước đây hắn đúng là quá tồi tệ.

Đều là lỗi của huyết mạch phong ma!

Huyết mạch phong ma: “Ta có thể giết chủ không?”

Diệp Quân chủ động nắm tay Tô Tử, cười bảo: “Dẫn cô đến một nơi”.

Tô Tử tò mò: “Nơi nào?”

Diệp Quân trả lời: “Câu lạc bộ Vô Biên!”

Tô Tử chớp mắt, không nói gì.

Diệp Quân véo nhẹ mặt Tô Tử, cười bảo: “Đang suy nghĩ gì vậy? Tôi đến đó để tìm người”.

Tô Tử cười đáp: “Được!”

Hai người lên xe của thư ký Tô Tử, ngồi ở hàng ghế sau, Tô Tử ôm cánh tay Diệp Quân, dựa đầu vào vai hắn, khẽ nói: “Khoảng thời gian này không biết vì sao tôi luôn cảm thấy rất hoang mang”.

Diệp Quân nhìn Tô Tử, Tô Tử nói tiếp: “Tôi rất sợ, sợ một ngày nào đó bỗng không liên lạc được với anh nữa”.

Diệp Quân nói: “Không đâu”.

Tô Tử nhìn Diệp Quân, Diệp Quân cười: “Không có chuyện đó đâu”.

Tô Tử khẽ mỉm cười: “Ừm”.

Diệp Quân cười, sau đó quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, không biết suy nghĩ gì.

Nửa giờ sau, hai người đến câu lạc bộ lớn nhất Yến Kinh: Câu lạc bộ Vô Biên.

Câu lạc bộ Vô Biên ở đây còn phát triển hơn ở thành phố Bạch Vân, cả tòa nhà đều là của câu lạc bộ Vô Biên, ngoài cửa còn có mấy chục người phụ nữ xinh đẹp đứng ở cửa…

Nhìn cảnh trước mắt, Diệp Quân lắc đầu cười, Vô Biên Chủ thật biết chơi.

Diệp Quân kéo Tô Tử đi về phía câu lạc bộ, vừa đi tới cửa, một người phụ nữ xinh đẹp đã ra chào đón, cô ta hỏi: “Hai người có hẹn trước không ạ?”

Diệp Quân nhíu mày: “Hẹn trước?”

Người phụ nữ xinh đẹp gật đầu: “Đúng thế”.

Diệp Quân lắc đầu.

Người phụ nữ xinh đẹp do dự rồi hỏi: “Anh à, không có hẹn trước thì không có chỗ ngồi đâu ạ”.

Diệp Quân hỏi: “Còn cách nào khác không?”

Người phụ nữ xinh đẹp lắc đầu.

Diệp Quân hơi cạn lời.

Tô Tử bỗng nói: “Chúng tôi sẽ làm thẻ hội viên!”

Người phụ nữ khẽ mỉm cười: “Dù là thành viên cũng vẫn phải hẹn trước ạ”.

Tô Tử nhíu mày.

Diệp Quân bỗng hỏi: “Ông chủ của các cô có ở đây không?”

Nghe thấy Diệp Quân hỏi vậy, người phụ nữ xinh đẹp nhìn hắn, không lên tiếng.

Diệp Quân cười: “Cô gái, cô có thể đi thông báo giúp tôi một tiếng không? Nói là con trai của một người bạn cũ tới thăm”.

Người phụ nữ xinh đẹp lắc đầu: “Rất xin lỗi anh, cấp bậc của tôi rất thấp, không thể gặp được ông chủ”.

Cô ta không hề coi thường hai người trước mặt, họ ăn mặc sang trọng, khí chất bất phàm, không phải người bình thường. Làm nghề này của các cô, điều cần nhất là phải biết nhìn người.

Nghe người phụ nữ xinh đẹp nói thế, Diệp Quân khẽ thở dài, hắn thật sự thấy hơi đau đầu rồi đấy.

Tô Tử nắm lấy tay hắn rồi bảo: “Lần sau chúng ta tới đi? Tôi nghĩ cách giúp anh”.

Diệp Quân suy nghĩ một lúc rồi đáp: “Cũng được”.

Hai người đang định rời đi thì lúc này bỗng có một chiếc xe sang trọng chạy tới, nhìn thấy chiếc xe này, những người phụ nữ đang có mặt ở đây đều hơi biến sắc, bọn họ đứng ngay ngắn, vẻ mặt cung kính.

Mà người phụ nữ xinh đẹp đứng trước mặt Diệp Quân thì mau chóng đi về phía chiếc xe…

Diệp Quân và Tô Tử nhìn chiếc xe sang trọng ấy, hai người đều hơi tò mò, trông có vẻ là khách quý!

Rất nhanh, cửa xe đã mở, một người bước ra.

Khi nhìn thấy người này, hai mắt Diệp Quân bỗng trợn tròn.

Người bước xuống không phải ai khác mà chính là Nhị Nha!

Trên vai Nhị Nha còn có một cục bông nhỏ màu trắng.

Nhị Nha, Tiểu Bạch!

Vẻ mặt Diệp Quân đầy nghi ngờ, sao Nhị Nha và Tiểu Bạch lại tới câu lạc bộ Vô Biên?

Sau khi Nhị Nha xuống xe, chẳng mấy chốc cũng nhìn thấy Diệp Quân, khi nhìn thấy hắn, cô bé nháy mắt, hưng phấn gọi: “Cháu trai!”

Mặt Diệp Quân đầy vạch đen.

Mọi người: “…”

Nhị Nha đưa Tiểu Bạch bước nhanh đến trước mặt Diệp Quân và Tô Tử, quan sát hắn một lượt, cô bé cười bảo: “Sao ngươi lại ở đây?”

Diệp Quân trầm giọng hỏi: “Nhị Nha… Sao ngươi lại ở đây?”

Nhị Nha nháy mắt: “Ta tới đây chơi!”

Diệp Quân khẽ cau mày: “Tới đây chơi?”

Nhị Nha gật đầu: “Đúng thế”.

Vẻ mặt Diệp Quân chợt trở nên kỳ lạ.

Nhị Nha nói ngay: “Đừng nói với Dương ca và An tỷ nhé”.

Diệp Quân: “…”
Chương 879: Bạn trai bạn gái

Nhị Nha bỗng nhìn sang Tô Tử, nháy mắt cười hì hì hỏi: “Đây là… của ngươi hả?”

Diệp Quân kéo tay Tô Tử cười đáp: “Đúng thế”.

Nhị Nha giơ ngón tay cái lên: “Lợi hại!”

Diệp Quân: “…”

Nhị Nha nói: “Đi thôi, ta mời hai người đi chơi!”

Nói xong cô bé kéo Diệp Quân đi vào câu lạc bộ.

Tiểu Bạch bay lên vai Diệp Quân, dùng móng vuốt nhỏ bé xoa đầu hắn, nó cũng đã coi Diệp Quân như cháu trai rồi.

Tô Tử nhìn hai người phía Nhị Nha, trong mắt tràn đày tò mò.

Nhìn thấy Nhị Nha thân thiết với hai người phía Diệp Quân, người phụ nữ xinh đẹp đi cùng mừng thầm, may là vừa rồi cô ta không coi thường họ, nếu không sợ rằng cô ta sẽ mất việc mất.

Địa vị của Nhị Nha ở câu lạc bộ Vô Biên vô cùng khủng.

Sau khi vào câu lạc bộ Vô Biên, Diệp Quân phát hiện bài trí bên trong giống như cung điện, cực kỳ xa hoa, không chỉ vậy, phụ nữ bên trong còn đẹp hơn bên ngoài, lấy bất kỳ người nào ra so sánh cũng đều là cấp bậc nữ thần cả.

Mà khi những người phụ nữ này nhìn thấy Nhị Nha đều kính cẩn chào hỏi, thể hiện sự tôn trọng.

Tô Tử nhìn những người phụ nữ xung quanh mình, trong lòng cũng thầm ngạc nhiên, trước khi đến cô ấy cũng nghe nói tới nơi này, biết nơi này không tầm thường, nhưng chưa đến bao giờ. Mà giờ đây, khi thấy ngoại hình của những người phụ nữ này, dù là cô bé cũng không khỏi cảm thán, những người phụ nữ này thật sự vô cùng xinh đẹp, có một số người thậm chí còn không thua kém gì ngôi sao đang nổi tiếng.

Tô Tử đột nhiên nắm chặt tay Diệp Quân, bởi vì cô ấy phát hiện có rất nhiều phụ nữ đều đang nhìn hắn.

Chẳng mấy chốc, Nhị Nha đã đưa hai người đến một căn phòng riêng vô cùng xa hoa, vừa bước vào, một người phụ nữ xinh đẹp đã vào theo, khi nhìn thấy hai người Diệp Quân, cô ta hơi giật mình sau đó chỉ trong nháy mắt đã bình thường lại, cô ta bước nhanh đến trước mặt Nhị Nha và Tiểu Bạch, cười chào hỏi: “Cô Nhị Nha, hôm nay cô muốn chơi thế nào?”

Nhị Nha đáp: “Mang đồ ăn lên trước đi, món nào ngon nhất ấy”.

Người đẹp cười bảo: “Vâng, vậy cô…”

Nhị Nha nói: “Gọi những cô gái đẹp nhất tới đây”.

Người đẹp khẽ cười: “Được”.

Nói xong cô ta đi ra ngoài.

Nhị Nha quay đầu nhìn Diệp Quân, hào sảng nói: “Đến đây cứ coi như nhà của mình, muốn chơi gì thì chơi, ta mời!”

Diệp Quân bình tĩnh nói: “Khi ta vừa mới tới suýt nữa bị xe đâm chết, sau đó lại suýt nữa bị đói chết…”

Nhị Nha do dự một lúc rồi bảo: “Thật ra chúng ta từng đi tìm ngươi nhưng không tìm thấy”.

Nói rồi cô bé nhìn Diệp Quân, hơi chột dạ.

Tiểu Bạch chớp chớp mắt, cũng hơi chột dạ.

Diệp Quân nhìn hai người, không nói gì.

Nhị Nha cười thật tươi: “Thật mà, chúng ta chưa bao giờ quên ngươi”.

Diệp Quân suy nghĩ rồi hỏi: “Ngươi có biết cha ở đâu không?”

Nhị Nha lắc đầu: “Không biết”.

Diệp Quân hỏi: “Vậy ngươi có thể tìm được ông ấy không?”

Nhị Nha lắc đầu.

Diệp Quân lại cau mày.

Đúng lúc này, một nhóm phụ nữ bước vào, dáng người họ cao gầy, khuôn mặt cực xinh, khi họ nhìn thấy Nhị Nha thì đều nở nụ cười rạng rỡ.

Nhị Nha rất tốt, vô cùng hào phóng!

Nhị Nha nhìn Diệp Quân, đang định lên tiếng, như thể nghĩ tới điều gì, cô bé chợt nhìn Tô Tử, chớp mắt chứ không nói gì.

Tô Tử cười hỏi: “Cô Nhị Nha nhìn tôi làm gì vậy?”

Nhị Nha nghiêm túc hỏi: “Hai người là bạn bè bình thường hay là bạn trai bạn gái?”

Mặt Tô Tử lập tức đỏ lên, cô ấy không nói gì mà chỉ nhìn Diệp Quân.

Diệp Quân cười đáp: “Bạn trai bạn gái!”

Nghe Diệp Quân nói thế, mặt Tô Tử càng đỏ hơn, khi nhìn Diệp Quân, trong mắt cô ấy tràn đầy sự dịu dàng.

Bạn trai bạn gái!

Sau khi nghe Diệp Quân xác nhận lại, Nhị Nha xua tay: “Các cô đi ra đi”.

Cháu trai đã có bạn gái ở đây rồi, đương nhiên không thể để hắn chơi bời nữa, dù sao cũng phải tôn trọng cháu dâu của mình.

Hầy, tiếc thật, hôm nay không chơi bóng được rồi.

Nghe Nhị Nha nói thế, các cô gái hơi thất vọng, nhưng họ không nói gì, cung kính đi ra ngoài.

Lúc này, câu lạc bộ Vô Biên bắt đầu mang thức ăn lên.

Nhị Nha lấy kẹo hồ lô ra ăn: “Ngươi tìm Tiểu Huyên Tử làm gì?”

Diệp Quân đáp: “Có thể họ sắp đi rồi”.

Nhị Nha cau mày: “Sắp đi?”

Diệp Quân gật đầu: “Đúng thế, ta cũng sắp đi rồi”.

Nghe Diệp Quân nói vậy, Tô Tử nhìn hắn, không nói gì.

Nhị Nha trầm giọng tiếp lời: “Vậy thì ta và Tiểu Bạch cũng phải đi à?”

Diệp Quân gật đầu.

Đương nhiên phải đưa Nhị Nha đi cùng rồi, dù sao cô bé cũng đánh nhau rất lợi hại.

Nhị Nha khẽ thở dài.

Diệp Quân hỏi: “Ngươi có cách nào tìm được cha ta không?”

Nhị Nha lắc đầu: “Không! Nhưng có lẽ có một người biết hắn ở đâu”.

Diệp Quân hỏi: “Ai?”

Nhị Nha đáp: “Vô Biên Chủ!”

Diệp Quân khẽ nhíu mày: “Vô Biên Chủ?”

Nhị Nha gật đầu: “Đúng. Đi thôi, ta đưa ngươi đi gặp ông ấy!”

Nói xong, cô bé đứng dậy đi ra ngoài.

Diệp Quân vội kéo Tô Tử đi theo.

Mấy người đi thang máy lên thẳng tầng cao nhất, sau khi ra khỏi thang máy, Nhị Nha đưa hai người Diệp Quân đến căn phòng ở phía xa, cả chặng đường không hề bị ngăn cản.

Nhị Nha đẩy cửa, lớn tiếng gọi: “Vô Biên ngu ngốc, có người tìm ông!”

Diệp Quân: “…”
Chương 880: Kết cục của Vô Biên Chủ

Diệp Quân kéo Tô Tử vào phòng, một người đàn ông trung niên đang đứng bên cửa sổ, ông ta mặc áo choàng dài rộng, mái tóc dài qua vai, trong tay phải cầm một ly rượu vang, khóe miệng nở nụ cười nhẹ vừa quyến rũ vừa cuồng dã.

Vô Biên Chủ!

Nhị Nha ngồi lên chiếc ghế sofa trước mặt Vô Biên Chủ, cô bé cầm bình rượu trên bàn lên uống một ngụm, uống xong tỏ vẻ rất chê.

Vô Biên Chủ lập tức bất mãn nói: “Nhị Nha, vẻ mặt ngươi là sao thế hả? Đây là rượu ngon đấy, một chai những mấy trăm nghìn lận!”

Nhị Nha bĩu môi: “Khó uống bỏ xừ”.

Vô Biên Chủ lắc đầu: “Lãng phí của trời!”

Nói xong ông ta đi sang một bên ngồi xuống, nhìn Diệp Quân bảo: “Ngồi đi”.

Diệp Quân khẽ gật đầu, kéo Tô Tử ngồi xuống.

Vô Biên Chủ nhìn Diệp Quân: “Đến hỏi tung tích của cha cậu à?”

Diệp Quân gật đầu: “Vâng”.

Vô Biên Chủ chỉ cười không nói.

Diệp Quân hỏi: “Tiền bối có biết ông ấy ở đâu không?”

Vô Biên Chủ cười đáp: “Nếu ta là cậu thì sẽ không đi tìm hắn”.

Diệp Quân khó hiểu: “Vì sao ạ?”

Vô Biên Chủ nhìn Diệp Quân: “Vì khi hắn sắp đi, chắc chắn sẽ chủ động đến tìm cậu, việc gì cậu phải chủ động đi tìm hắn nữa? Hơn nữa nếu ta là cậu thì sẽ nhân cơ hội này phát triển thật tốt, bởi vì một khi họ đi, có thể cậu sẽ rất khó sống”.

Diệp Quân im lặng.

Vô Biên Chủ cười: “Xem ra cậu đã chuẩn bị tâm lý rồi”.

Diệp Quân gật đầu.

Vô Biên Chủ nhìn Diệp Quân: “Có dự định gì?”

Diệp Quân cười: “Ta còn lựa chọn nào khác nữa không?”

Vô Biên Chủ đáp: “Có thể lựa chọn mặc kệ sự đời”.

Diệp Quân không tiếp lời.

Vô Biên Chủ cười: “Xem ra cậu cũng giống cha cậu, không định mặc kệ đời”.

Diệp Quân gật đầu.

Vô Biên Chủ dựa vào sofa, nhìn Diệp Quân bảo: “Việc gì phải mệt mỏi thế?”

Diệp Quân suy nghĩ rồi đáp: “Ta cũng muốn vô địch”.

Vô Biên Chủ khẽ cười: “Quá ngây thơ”.

Diệp Quân cười: “Dù sao cũng phải thử xem thế nào”.

Vô Biên Chủ gật đầu: “Đây là lựa chọn của cậu, nhưng ta phải nhắc nhở cậu, con đường này của cậu không dễ đi, thậm chí còn khó hơn cha cậu năm đó!”

Diệp Quân gật đầu: “Ta đã chuẩn bị tâm lý rồi”.

Vô Biên Chủ mỉm cười: “Không, cậu chưa”.

Diệp Quân nhìn Vô Biên Chủ, ông ta cười, nói tiếp: “Cậu vẫn chưa biết điều mình sắp phải đối mặt là gì!”

Diệp Quân thấp giọng hỏi: “Tiền bối, có phải ông đã biết điều gì đó không?”

Vô Biên Chủ khẽ lắc đầu, không muốn nói thêm nữa.

Lúc này, Nhị Nha hơi bực mình: “Vô Biên, ông dài dòng làm cái gì?”

Vô Biên Chủ nhìn Diệp Quân: “Cậu biết vì sao cha cậu có thể phá thần được không?”

Diệp Quân đáp: “Vì thiên phú cao!”

“Tào lao!”

Vô Biên Chủ lắc đầu: “Sở dĩ hắn có thể phá thần, một nguyên nhân lớn nhất là hắn bắt buộc phải phá thần”.

Diệp Quân cau mày: “Là thế nào?”

Vô Biên Chủ nhìn hắn chăm chú: “Vì cô cô của cậu đứng ở đó, gánh hết mọi nhân quả của hắn. Có thể cậu vẫn chưa hiểu lắm, ta lấy thêm cho cậu một ví dụ nữa. Ông nội cậu, năm xưa ông nội cậu đột phá bản thân, cậu có biết xung quanh ông ấy có bao nhiêu người đã chết không?”

Nhị Nha từ từ nắm chặt tay, đương nhiên cô bé cũng không quên trận chiến đó.

Khi ấy cô bé và Tiểu Bạch đều suýt chết.

Vô Biên Chủ nói tiếp: “Nói cách khác, cha cậu có thể thất bại vô số lần, bởi vì có cô cô cậu chống lưng, hắn không phá thần, nàng ấy sẽ luôn ở bên hắn, đến khi nào hắn phá thần thì thôi, nói cách khác, cha cậu đã vĩnh viễn đứng ở vị trí bất bại rồi! Không chỉ vậy, năm đó cô cô cậu còn gánh hết nhân quả cho hắn”.

Diệp Quân trầm giọng hỏi: “Loại phá thần này có khuyết điểm gì không?”

Vô Biên Chủ gật đầu: “Có”.

Diệp Quân nhìn Vô Biên Chủ, Vô Biên Chủ khẽ nói: “Khuyết điểm là hắn sẽ vĩnh viễn không thể vượt qua được cô cô của cậu…”

Diệp Quân im lặng.

Vô Biên Chủ nhìn Diệp Quân: “Cậu có biết điểm khác biệt lớn nhất giữa cậu và cha cậu là gì không?”

Diệp Quân lắc đầu: “Không biết”.

Vô Biên Chủ đáp: “Cha cậu không lựa chọn con đường vô địch, còn cậu thì lựa chọn con đường vô địch…”

Diệp Quân im lặng.

Vô Biên Chủ đứng dậy, chậm rãi đi đến bên giường, nhìn ra ngoài cửa sổ, nhẹ giọng nói: “Chăm chỉ tu luyện đi”.

Diệp Quân nhìn Vô Biên Chủ, hắn biết người trước mắt muốn nói gì đó với mình, nhưng không biết vì sao ông ta lại không nói thẳng ra.

Diệp Quân không hỏi nữa, với hắn mà nói, hắn đã lựa chọn con đường này thì chỉ có thể đi tiếp, không có đường lui, cuối cùng có thành công hay không, hắn không biết, điều hắn phải làm là cố gắng hết sức.

Diệp Quân đứng dậy hơi cúi đầu chào: “Dù thế nào cũng cảm ơn tiền bối đã nhắc nhở, cáo từ”.

Nói xong hắn kéo Tô Tử đi.

Nhị Nha nhìn Vô Biên Chủ bên cửa sổ: “Ông chắc chắn sẽ ở lại hệ Ngân Hà mãi chứ?”

Vô Biên Chủ gật đầu.

Nhị Nha khó hiểu: “Vì sao?”

Vô Biên Chủ cười đáp: “Vì thời đại của ta thật sự đã kết thúc rồi. Ta không như các ngươi, ta không có nhiều may mắn như thế. Nếu còn tiếp tục ngôn, biết đâu ta lại giống mấy tên nhân vật phụ trong phim, hi sinh vì drama nào đó, rồi lại khiến người xem khóc thành một dòng sông. Ta ở lại đây, có lẽ một ngày nào đó còn có thể xuất hiện trước mặt thiên hạ”.

Nhị Nha im lặng, cô bé biết lời Vô Biên Chủ nói không phải nói dối, bởi vì từng có người nói, Vô Biên Chủ đã chạm đến Đạo, có thể cảm ứng được điều gì đó.

Một lúc sau Nhị Nha đứng dậy: “Nếu sau này có cơ hội đến hệ Ngân Hà, ta sẽ tới chơi với ông”.

Vô Biên Chủ cười: “Hoan nghênh!”

Nhị Nha quay người rời đi.

Vô Biên Chủ quay người nhìn ra ngoài cửa sổ, nhấp rượu vang trong ly, khẽ nói: “Sợ là sau này sẽ chẳng còn ai nhớ đến Vô Biên Chủ ta đây nữa đâu…”

Nói tới đây ông ta lắc đầu cười: “Có được một cái kết tốt đẹp chẳng phải chuyện tốt hay sao? Ta cũng nên hài lòng đi thôi”.

Nói rồi, sự u ám buồn phiền trong lòng ông ta khi nãy cũng tan biến.



Diệp Quân đưa Tô Tử ra khỏi câu lạc bộ Vô Biên, hắn không yêu cầu Vô Biên Chủ đưa mình về vũ trụ Quan Huyên, vì đối phương đã liều mạng vì vũ trụ Quan Huyên một lần rồi.

Vô Biên Chủ đã làm đủ nhiều rồi!

Đối phương ở lại đây cũng là một kết thúc tốt đẹp, rất tốt.

Lúc này Nhị Nha và Tiểu Bạch đã đuổi theo tới nơi.

Diệp Quân nhìn Nhị Nha và Tiểu Bạch, Nhị Nha nói: “Bây giờ chúng ta đang sống ở nhà họ Dương, ngươi có thời gian có thể tới tìm chúng ta”.

Diệp Quân hỏi: “Nhà họ Dương của bà cô Liêm Sương đó hả?”

Nhị Nha gật đầu: “Đúng thế”.

Diệp Quân đáp: “Được”.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK