Mục lục
Hậu Duệ Kiếm Thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1121: Chiếm ưu thế

Quá Khứ Giới.

Hôm nay tất cả cường giả Quá Khứ Tông đều tề tựu trong một tinh không, dẫn đầu là Hàn Lăng.

Bên cạnh cô ta là các cường giả Quá Khứ Tông.

Tất cả mọi người bày thế trận chờ quân địch.

Họ đã biết được tin vũ trụ Quan Huyên muốn đến tấn công họ.

Hàn Lăng dẫn đầu cầm kiếm, nheo mắt lại, cố nén khí tức của mình.

Bên cạnh cô ta là cô gái váy vải bố đó, cô ta ôm kiếm trong tay, cũng nhắm mắt lại, vẻ mặt rất bình tĩnh.

Phía sau hai người là cường giả đám người tộc trưởng Quỷ tộc.

Lần này Quá Khứ Tông cũng phái ra rất nhiều tinh nhuệ, vì họ biết thời điểm quyết chiến đến rồi.

Rầm!

Ngay lúc này bỗng có khí tức đáng sợ cuồn cuộn lao đến từ tinh không trên đỉnh đầu Quá Khứ Tông.

Mọi người đều ngẩng đầu lên, chỉ nhìn thấy trong tinh không đó có hàng trăm cột lửa xuyên qua thời không, rơi xuống Quá Khứ Tông.

Trong mỗi cột lửa đều có sức mạnh đáng sợ hủy thiên diệt địa.

Ngoài ra còn có vô số quả cầu lửa, dày đặc như sao băng rơi xuống từ trong tinh không.

Lúc này cả tinh hà đều trở nên sục sôi.

Thấy thế sắc mặt các cường giả Quá Khứ Tông đều trở nên nghiêm trọng.

Hàn Lăng dẫn đầu mở mắt ra: “Trận”.

Các chủ Kiếm Các ở cách đó không xa bỗng hét lên: “Khởi trận”.

Vừa dứt lời hàng trăm vạn thanh kiếm bỗng lao lên trời từ trong Quá Khứ Tông, bay thẳng đến tinh không đó.

Vèo vèo vèo!

Từng đám mây hình nấm liên tục xuất hiện trên đỉnh đầu mọi người, sau đó từng luồng sức mạnh đáng sợ như muốn hủy diệt thế giới không ngừng lan rộng, thoáng chốc cả Quá Khứ Giới bắt đầu bị chia cắt.

Các cường giả Quá Khứ Tông cũng liên tục lùi về sau, tạm tránh khỏi đòn tấn công đó.

Nhưng sau làn sóng lửa, còn có vô số quả cầu lửa cực lớn cuồn cuộn lao đến.

Cảm nhận được năng lượng đáng sợ trong quả cầu lửa đó, Hàn Lăng híp mắt lại: “Trận”.

Cô ta vừa dứt lời, rất nhiều tia sáng trắng lao lên trời, xông thẳng đến mấy quả cầu lửa đó từ trong Quá Khứ Giới.

Rầm rầm rầm!

Chẳng mấy chốc từng tiếng nổ đinh tai vang lên từ trong tinh không, sau đó vô số cột sáng vỡ vụn, sóng xung kích của sức mạnh khủng khiếp lao xuống từ trên trời.

Cả Quá Khứ Tông thoáng chốc trở thành một đống hỗn loạn, vô số cường giả bị đánh bay, cường giả thực lực yếu còn chết tại chỗ.

Hàn Lăng bỗng nói: “Kiếm Các”.

Cô ta vừa dứt lời, một đám cường giả Kiếm Các phía sau cô ta bỗng tiến lên trước một bước, lập tức có vô số kiếm quang lao ra, những sóng nhiệt kia lập tức bị những kiếm quang này xé thành vô số mảnh nhỏ.

Đúng lúc này, một chùm sáng cực lớn bỗng xuất hiện trước mặt mọi người, sau khi chùm sáng đó rơi xuống, một trận pháp dịch chuyển cực lớn xuất hiện ở trước mặt mọi người, ngay sau đó vô số cường giả chậm rãi bước ra từ trong trận pháp dịch chuyển.

Dẫn đầu là Tần Quan.

Hàn Lăng nhìn Tần Quan, không nói gì.

Tần Quan bình tĩnh nói: “Không được để ai sống sót”.

Không để ai sống sót.

Tần Quan vừa dứt lời, các cường giả phía sau bà ấy đồng loạt lao ra.

Không nói gì nhiều mà đánh luôn.

Đến lúc này rồi, lời nói đã không còn ý nghĩa gì nữa.

Diệp Quân nhìn Hàn Lăng, hắn tiến đến trước một bước, lập tức bước đến trước mặt Hàn Lăng.

Hàn Lăng nhìn Diệp Quân chằm chằm, ngón tay cái giơ lên, kiếm trong tay bỗng bay ra.

Gần như cùng lúc đó, kiếm của Diệp Quân cũng bay ra khỏi vỏ.

Đối đầu trực diện!

Vèo!

Kiếm quang bỗng nổ tung, hai người cùng lùi về sau.

Nhưng Hàn Lăng đó lại dừng lại rất nhanh, ngay sau đó cô ta bỗng trở nên mờ ảo, sau đó vô số tàn ảnh xuất hiện xung quanh Diệp Quân, ngàn vạn kiếm quang chém thẳng về phía Diệp Quân hệt như thác nước.

Đứng ở giữa các kiếm quang, Diệp Quân rất bình tĩnh, tay phải nắm chặt chuôi kiếm.

Thuật Trảm Thiên Bạt Kiếm.

Từng tia kiếm quang liên tục dâng lên từ trước mặt Diệp Quân.

Ầm!

Vô số tàn ảnh xung quanh Diệp Quân đều tan vỡ, một bóng người lùi về sau.

Đó là Hàn Lăng.

Sau khi dừng lại, Hàn Lăng nhìn cánh tay phải của mình, lúc này cánh tay phải của cô ta đã nứt toác, máu tuôn trào.

Hàn Lăng ngẩng đầu nhìn Diệp Quân ở phía xa, thực lực của người đàn ông này lại mạnh hơn trước khá nhiều.

Diệp Quân nhìn Hàn Lăng: “Đến đây”.

Vừa dứt lời, hắn bỗng tiến đến trước, một thanh kiếm lập tức bay đến trước mặt Hàn Lăng.

Hàn Lăng giơ tay lên vung lên một nhát kiếm.

Keng!

Kiếm quang vừa xuất hiện lập tức nổ tung, Hàn Lăng lui về sau, khi cô ta dừng lại, mày bỗng cau lại, cô ta nhìn Diệp Quân, trong mắt đầy vẻ không thể tin được: “Tại sao thực lực của ngươi lại mạnh hơn nhiều như thế?”

Trước đó lúc cô ta đánh với Diệp Quân, có thể nói hai người đều ngang nhau, thậm chí cô ta còn chiếm ưu thế.

Nhưng lúc này Diệp Quân lại áp chế cô ta hoàn toàn.

Diệp Quân không đáp lời, hai mắt nhắm chặt lại.

Phải nói là khoảng thời gian tu luyện với cô cô váy trắng đã khiến thực lực của hắn nâng cao lên không ít, bây giờ dù hắn không sử dụng sức mạnh ba huyết mạch cũng có thể đánh lại Hàn Lăng.

Diệp Quân mở mắt ra, hắn nhìn xung quanh, lúc này bên họ đã hoàn toàn chiếm ưu thế.

Diệp Quân nhìn Hàn Lăng: “Lại nào”.

Vừa dứt lời, hắn bỗng tiến đến trước một bước, kiếm quang vạn trượng bỗng lao đến trước mặt Hàn Lăng.
Chương 1122: Cam chịu

Đồng tử Hàn Lăng co lại, đối mặt với kiếm của Diệp Quân, cô ta không dám xem thường, cô ta chỉ ngón tay giữa lông mày và vung mạnh.

Vèo!

Một thanh kiếm bỗng bay ra từ giữa trán cô ta.

Xoẹt!

Kiếm quang đó của Diệp Quân bị nhát kiếm này của cô ta chém trúng, ngay sau đó ánh mắt cô ta lóe lên vẻ hung tàn, hai tay nắm chặt thanh kiếm đè xuống.

Rầm!

Kiếm quang bị phá vỡ.

Nhưng ngay sau đó, hàng vạn kiếm quang lao đến trước mặt cô ta.

Liên tục bảy lần thời không chồng chéo.

Khi nhìn thấy nhát kiếm này của Diệp Quân, đồng tử Hàn Lăng co lại.

Bùm!

Thoáng chốc thời không trước mặt Diệp Quân vỡ nát, Hàn Lăng lùi về sau cả vạn trượng.

Hàn Lăng vừa dừng lại, khóe miệng xuất hiện vệt máu, không chỉ thế, trên người cô ta có ít nhất mười mấy tia kiếm quang.

Một nhát kiếm khiến cô ta bị thương nặng.

Hàn Lăng lau vết máu nơi khóe miệng, sau đó nhìn xung quanh, lúc này Quá Khứ Tông đã hoàn toàn bị trấn áp, cho dù là cường giả Kiếm Các mạnh nhất của Quá Khứ Tông cũng bị trấn áp.

Cứ tiếp tục như thế, thua trận chỉ là vấn đề thời gian.

Thấy thế, Hàn Lăng nhíu chặt mày, đồng thời cũng cảm thấy đáng tiếc.

Trước đây khi Diệp Quân ở một mình là lúc giết Diệp Quân tốt nhất, đáng tiếc.

Bây giờ sau khi người của Diệp Quân đều tập hợp lại, thực lực của họ đã hơn hẳn Quá Khứ Tông.

Dĩ nhiên nguyên nhân chủ yếu là vì có rất nhiều Tuế Nguyệt Nghịch Lưu Giả đều đứng về phía vũ trụ Quan Huyên.

Không còn cách nào khác, tài nguyên mà vũ trụ Quan Huyên đưa quả thật quá nhiều.

Họ không thể nào từ chối.

Không thể coi thường thực lực của những Tuế Nguyệt Nghịch Lưu Giả này, nhất là những Tuế Nguyệt Nghịch Lưu Giả đã đạt đến cấp Đế Quân, họ đều là những cường giả đỉnh cấp trong cả Tuế Nguyệt trường hà, lúc này bên đám người Diệp Quân lại có mấy mươi cường giả cấp Đế Quân.

Hàn Lăng quay đầu lại nhìn nơi xa tinh không, nhíu mày.

Tần Quan bỗng nói: “Đang đợi Chúng Thần Điện sao?”

Hàn Lăng nhìn Tần Quan, Tần Quan mỉm cười: “Ngươi đừng đợi nữa, người mà Chúng Thần Điện phái đến chi viện không đến được đâu”.

Hàn Lăng nhìn Tần Quan, cô ta bỗng biến mất khỏi đó, lúc xuất hiện lần nữa thì không phải ở trước mặt Diệp Quân mà ở trước mặt Tần Quan.

Giết Tần Quan trước.

Thấy thế, Diệp Quân biến sắc, hắn biến mất khỏi chỗ đó.

Hàn Lăng nhìn chằm chằm Tần Quan gần trong gang tấc, kiếm trong tay không hề nương tay đâm đến.

Thấy Hàn Lăng đâm kiếm đến, ánh mắt Tần Quan vẫn rất bình tĩnh, khi thanh kiếm đó chỉ còn cách bà ấy nửa trượng, dưới chân bà ấy bỗng xuất hiện một chiếc khiên Thái Cực.

Vèo!

Kiếm của Hàn Lăng như rơi vào đầm lầy không thể nào đâm đến trước thêm một tấc nào nữa.

Thấy thế đồng tử Hàn Lăng co lại: “Bà…”

Lúc này kiếm Diệp Quân đâm đến, Hàn Lăng vội vàng thu kiếm lại, xoay người chém một nhát.

Vèo!

Hai thanh kiếm vừa chạm vào nhau, Hàn Lăng đã bị sức mạnh đáng sợ trong kiếm của Diệp Quân đánh văng ra xa.

Sau khi dừng lại Hàn Lăng ngẩng đầu lên nhìn Tần Quan, Tần Quan bình tĩnh nói: “Ngươi đang nghĩ gì thế? Đừng nói là ngươi, dù là sư phụ ngươi đến cũng không giết được ta”.

Hàn Lăng cong môi nở nụ cười tàn ác: “Ngông cuồng”.

Tần Quan bình tĩnh nói: “Ngươi có thể gọi sư phụ ngươi đến thử xem”.

Hàn Lăng nhìn Tần Quan chằm chằm.

Tần Quan không để tâm Hàn Lăng nữa mà nhìn Diệp Quân chạy đến trước mặt, bà ấy mỉm cười: “Cô ta không thể làm mẹ bị thương”.

Diệp Quân gật đầu, thầm thở phào.

Diệp Quân xoay người nhìn Hàn Lăng, ánh mắt hiện lên sát khí, không nhiều lời nữa hắn biến thành kiếm quang rồi biến mất khỏi đó.

Hàn Lăng ở phía xa bỗng biến mất.

Rầm!

Kiếm quang phát ra từ trước mặt hai người, sau đó Hàn Lăng lùi lại về sau.

Lúc này Diệp Quân không cho cô ta bất kỳ cơ hội nào, hắn xông thẳng đến chỗ cô ta, thánh kiếm Hiên Viên trong tay vung lên, từng luồng kiếm quang áp chế Hàn Lăng.

Rầm!

Không lâu sau, từng tiếng nổ vang lên.

Hàn Lăng bị Diệp Quân đè ép mà đánh, không có sức đánh trả.

Tình thế hiện giờ ngày càng có lợi cho vũ trụ Quan Huyên.

Lúc này Tần Quan vung tay lên, Tiểu Bạch xuất hiện trước mặt bà ấy, Tần Quan cười nói: “Triệu hồi một đợt Thiên Đạo”.

Tiểu Bạch chớp mắt, lập tức thi triển thuật triệu hồi.

Chẳng mấy chốc, vô số Tuế Nguyệt Thiên Đạo xuyên qua từ các thế giới thời không, khí tức đáng sợ tràn ngập cả Quá Khứ Tông.

Thiên Đạo xuất hiện!

Thấy thế các cường giả Quá Khứ Tông đều biến sắc.

Họ vốn dĩ đã là bên không được lợi, bây giờ cộng thêm Thiên Đạo, họ có thể chống đỡ thế nào được?

Vô số cường giả Quá Khứ Tông cảm thấy tuyệt vọng, các Tuế Nguyệt Nghịch Lưu Giả gia nhập vào với họ đã có ý định cam chịu, nhất là hai gia tộc Tuế Nguyệt.

Rầm!

Lúc này, Diệp Quân bỗng chém một nhát kiếm đánh lui Hàn Lăng, khi hắn vừa định cho Hàn Lăng một đòn trí mạng, một cô gái đột nhiên xuất hiện ở trước mặt hắn.

Cô gái mặc áo bào trắng, còn đeo mặt nạ.

Tịnh tông chủ.

Lúc này thời không phía sau Diệp Quân bỗng nứt lìa, một người phụ nữ chậm rãi bước ra.
Chương 1123: Chỉ còn lại linh hồn

Người tới không phải ai khác, mà chính là Thanh Khưu, bà ấy mặc chiếc váy dài, uyển chuyển duyên dáng, như đóa lan trong thung lũng, tao nhã dịu dàng.

Sau khi Thanh Khưu xuất hiện, bà ấy liếc nhìn Tịnh tông chủ, sau đó nhìn Diệp Quân, mỉm cười.

Nhìn thấy Thanh Khưu, Diệp Quân cũng mỉm cười: “Thanh Khưu cô cô”.

Thanh Khưu gật đầu, bà ấy quan sát Diệp Quân rồi nói: “Tiến bộ hơn nhiều”.

Diệp Quân nhếch miệng cười, nói thật, hắn cũng hơi bất ngờ.

Trong mấy vị cô cô, hắn tiếp xúc với Thanh Khưu cô cô ít nhất, vì vậy hắn không ngờ Thanh Khưu sẽ tới. Thanh Khưu cô cô giống Thiên Mệnh Váy Trắng, đều cho hắn cảm giác ấm áp dịu dàng, tính tình rất tốt.

Thanh Khưu mỉm cười, quay lại nhìn Tịnh tông chủ, nói: “Tịnh tông chủ, đám tiểu bối chơi đùa, cô cũng muốn tham gia sao?”

Tịnh tông chủ nhìn Thanh Khưu, sau đó xòe bàn tay ra, một luồng sức mạnh thần bí bao phủ đám cường giả Quá Khứ Tông phía xa, sau đó luồng sức mạnh này cuốn bọn họ đi.

Thấy vậy, Diệp Quân sa sầm mặt mày, cô gái này lại muốn xen vào.

Chết tiệt!

Định không nói võ đức sao?

Thấy Tịnh tông chủ không nói võ đức, Thanh Khưu nheo mắt lại, không nhiều lời nữa, tiên lên một bước, chém một nhát.

Xẹt!

Một đạo kiếm quang chém về phía Tịnh tông chủ.

Tịnh tông chủ bình tĩnh nói: “Định!”

Bùm!

Thanh kiếm bị ghim chặt tại chỗ, nhưng một giây sau, Thanh Khưu đột nhiên biến mất tại chỗ, trong nháy mắt, bà ấy đã vươn tay nắm lấy chuôi kiếm, vung xuống.

Bùm!

Xung quanh kiếm, luồng sức mạnh thần bí vỡ tan.

Thanh Khưu vung nhẹ kiếm.

Rầm!

Thời không chỗ hai người họ bị cắt đứt, xuất hiện trong một mảnh thời không không xác định.

Lấy kiếm làm vực!

Thanh Khưu quay lại nhìn Diệp Quân, cười nói: “Tùy ý giết!”

Tùy ý giết!

Nghe vậy, Diệp Quân khẽ gật đầu, sau đó cùng đám cường giả Dương tộc đánh về phía Quá Khứ Tông.

Trong kiếm vực, Thanh Khưu nhìn tông chủ Quá Khứ Tông: “Cô phải tuân theo quy tắc”.

Tông chủ Quá Khứ Tông nhìn Thanh Khưu: “Nếu không thì sao?”

Thanh Khưu nhếch môi cười: “Đánh chết cô!”

Tịnh tông chủ nhìn Thanh Khưu: “Thử xem!”

Thanh Khưu gật đầu: “Được!”

Vừa dứt lời, Thanh Khưu đã hóa thành một tia sáng biến mất tại chỗ.

Trong nháy mắt, khí tức đáng sợ từ trong kiếm vực bùng phát, kiếm quang như biển, người bình thường không thể nhìn được cảnh tượng trong khu vực đó.

Diệp Quân dẫn theo người Dương tộc đánh đám cường giả Quá Khứ Tông.

Thấy tông chủ của mình bị ngăn cản, đám cường giả Quá Khứ Tông cũng kinh hãi.

Tịnh tông chủ là chỗ dựa lớn nhất của bọn họ, bởi vì trong mắt bọn họ, tông chủ nhà mình luôn vô địch.

Nhưng lúc này, có người có thực lực ngang ngửa với tông chủ của bọn họ.

Thật đáng sợ!

Cường giả Dương tộc không cho bọn họ nhiều thời gian để kinh ngạc, dưới sự lãnh đạo của An Nam Tịnh, cường giả Dương tộc đã hình thành thế trận bao vây Quá Khứ Tông.

Người lao lên đầu tiên là Nhị Nha.

Nhị Nha có khả năng chiến đấu và chống cự, vừa xông lên, đám người Quá Khứ Tông không dám đối đầu.

Bởi vì Nhị Nha không bao giờ phòng ngự, cô bé luôn tấn công quyết liệt, mỗi cú đấm của cô bé đều mang theo sức mạnh hủy diệt trời đất.

Trong thời gian ngắn, Nhị Nha đã giết mấy chục cường giả Quá Khứ Tông.

Ngoài ra, Thiên Đạo do Tiểu Bạch triệu hồi cũng rất mạnh, nó còn lấy ra các loại thần trang để tăng cường sức mạnh.

Với sự hỗ trợ của các loại thần trang, sức mạnh của những Thiên Đạo và cường giả Dương tộc đã được cải thiện rất nhiều.

Trong tình thế này, Quá Khứ Tông vốn đã bất lợi lại càng khốn đốn hơn.

Thảm hại nhất là Quỷ tộc, cường giả của Quỷ tộc chết nhiều nhất, bởi vì thực lực của bọn chúng không bằng Quá Khứ Tông.

Bùm!

Đúng lúc này, Hàn Lăng phía xa đột nhiên bị một đạo kiếm quang chém lui mấy chục trượng, vừa dừng lại, cơ thể đã nổ tung, chỉ còn lại linh hồn.

Hàn Lăng ngẩng đầu nhìn Diệp Quân, đang định lên tiếng thì Diệp Quân đã biến mất tại chỗ, trong nháy mắt, một thanh kiếm xuyên qua giữa lông mày cô ta.

Xẹt!

Hàn Lăng bị ghim chặt tại chỗ, không thể động đậy.

Sau khi giết Hàn Lăng bằng một nhát kiếm, Diệp Quân tiếp tục giết cô gái váy bố.

Đối thủ của cô gái váy bố vẫn là Diệp An.

Thấy Diệp Quân tiến tới, cô gái váy bố đang đấu với Diệp An thay đổi sắc mặt, quay người vung kiếm, kiếm như thác nước tuôn ra.

Diệp Quân vung kiếm giết tới.

Bùm!

Trong khoảnh khắc, vô số kiếm quang vỡ vụn, cô gái váy bố bay ra ra, vừa dừng lại, một đạo kiếm phong đã phóng tới.

Con ngươi của cô gái váy bố co rút lại, nâng kiếm lên chặn lại.

Bùm!

Cô gái váy bố lùi về sau vạn trượng.

Lúc Diệp Quân và Diệp An chuẩn bị ra tay lần nữa thì cô gái váy bố bị một sức mạnh thần bí dẫn đi, biến mất không tăm tích.

Thấy vậy, Diệp Quân lập tức cau mày.

Cái quái gì vậy?
Chương 1124: Phân thắng bại

Diệp Quân ngẩng đầu nhìn về phía Thanh Khưu, trong kiếm vực Thanh Khưu, kiếm quang như biển, ngoại trừ điều này, hắn không nhìn thấy gì cả.

Diệp Quân hơi lo lắng.

Diệp An nói: “Giết những tên còn lại trước”.

Nói xong, cô ấy hóa thành một đạo huyết quang phóng đi.

Thấy vậy, Diệp Quân cũng định thần lại, hóa thành một đạo kiếm quang phóng đi.

Sau khi hai chị em liên thủ, có thể nói là vô địch, đi qua chỗ nào đầu người bay tới đó.

Diệp Quân cũng hơi bất ngờ, bởi hắn phát hiện thực lực của Diệp An hơi đáng sợ, không hề yếu đuối chút nào.

Thiên phú của tỷ tỷ không hề thua kém hắn.

Không nghĩ nhiều nữa, hắn bắt đầu chuyên tâm giết địch.

Chẳng mấy chốc, cường giả của Quá Khứ Tông và Quỷ tộc đã giảm đi rất nhiều.

Trong số đó có vài Tuế Nguyệt Nghịch Lưu Giả lựa chọn chạy trốn, bởi vì bọn họ đã không còn hy vọng nào nữa.

Bọn họ không phải người Quá Khứ Tông, cũng không phải người Quỷ tộc, vì vậy bọn họ lựa chọn bỏ chạy, dù sao sống sót mới là quan trọng nhất.

Sau khi vài Tuế Nguyệt Nghịch Lưu Giả bỏ chạy, thế cục hiện giờ đã nghiêng về một phía.

Lúc này, tộc trưởng Quỷ tộc quay lại nhìn Tần Quan: “Tần các chủ, Quỷ tộc ta đồng ý đầu hàng”.

Đánh đến lúc này, Quỷ tộc đã tổn thất phần lớn, nếu đánh tiếp thì Quỷ tộc sẽ bị xóa sổ.

Mà quân tiếp viện của Chúng Thần Điện mãi không tới, cho nên ông ta chỉ có thể đầu hàng.

Tần Quan nhìn tộc trưởng Quỷ tộc: “Muộn rồi!”

Muộn rồi!

Lúc này đầu hàng đã muộn.

Nghe Tần Quan nói vậy, sắc mặt tộc trưởng Quỷ tộc trở nên hung ác: “Vậy thì cùng chết đi”.

Ông ta nâng hai tay lên: “Huyết tế!”

Bùm!

Vừa dứt lời, vài cường giả Quỷ tộc xung quanh ông ta đột nhiên nổ tung, ngay sau đó, máu tươi như thủy triều hội tụ về phía ông ta, trong nháy mắt, khí tức của ông ta dâng trào điên cuồng.

Huyết tế!

Đây là bí thuật tàn ác nhất của Quỷ tộc, có thể đạt được sức mạnh mạnh mẽ hơn bằng cách hiến tế người trong tộc.

Tần Quan nhìn tộc trưởng Quỷ tộc bằng ánh mắt bình tĩnh.

Sau khi có được sức mạnh mạnh mẽ, tộc trưởng Quỷ tộc không tiếp tục ra tay mà xoay người xé rách thời không, sau đó chạy trốn.

Trốn thoát rồi!

Thấy vậy, vài cao thủ Quá Khứ Tông sững sờ.

Trò đùa gì vậy?

Ông ta hiến tế người trong tộc chỉ để chạy trốn ư?

Tần Quan nhìn tộc trưởng Quỷ tộc đã chạy trốn phía sau, nói: “An tiền bối, không cần đuổi theo”.

Nghe vậy, An Nam Tịnh dừng lại, bà ấy quay đầu nhìn đám cường giả Quá Khứ Tông, lúc này chỉ còn lại vài tên, nhưng đám cường giả này đều đang liều mạng chống cự.

An Nam Tịnh lui tới bên cạnh Tần Quan, bình tĩnh nói: “Kết thúc rồi”.

Tần Quan lại lắc đầu: “Vừa mới bắt đầu thôi”.

An Nam Tịnh nhìn Tần Quan, Tần Quan mỉm cười: “Vừa mới bắt đầu thôi”.

An Nam Tịnh hỏi: “Bà là một người mẹ tốt!”

Bà ấy hiểu lời Tần Quan vừa nói, Tần Quan không bao giờ nhìn vào hiện tại mà là tương lai, nói một cách đơn giản, Tần Quan đã đi qua con đường trước mặt Diệp Quân, sau đó sắp xếp mọi thứ cho hắn.

An Nam Tịnh nói: “Để cậu ấy tự đi sẽ tốt hơn”.

Tần Quan gật đầu: “Đúng vậy, nhưng điều kiện là đối phương không được phạm quy”.

Giống như lần này, nếu không phải Quá Khứ Tông vây giết Diệp Quân thì bà ấy cũng sẽ không xuất hiện.

Sức chịu đựng!

Bà ấy hy vọng Diệp Quân có thể đi con đường của chính mình, nhưng nếu đối phương quá đáng, bà ta đương nhiên sẽ không ngồi yên.

Lần này, Quá Khứ Tông nhắm vào Diệp Quân, còn phát lệnh truy nã, triệu tập vô số Tuế Nguyệt Nghịch Lưu Giả giết Diệp Quân, nếu bà ấy không xuất hiện thì Diệp Quân chỉ có con đường chết.

Thế giới này là như vậy, nhiều lúc bạn giảng đạo lý, giảng quy tắc cũng không được, bởi vì người khác sẽ không quan tâm đến đạo lý hay quy tắc.

Nơi nào cũng có kẻ xấu.

An Nam Tịnh khẽ gật đầu, không nói gì nữa.

Thật ra bà ấy cũng không muốn Diệp Quân trải qua những gì Kiếm Chủ Nhân Gian từng trải qua.

Đời trước vì nuôi dưỡng ở bên ngoài cho nên mối quan hệ giữa Kiếm Chủ Nhân Gian và Dương tộc mới xa cách.

Hầu hết thời gian đều như vậy, cho nên mọi thứ đều dựa vào chính mình, vậy thì sau khi ông ấy trưởng thành, ông ấy còn cần Dương tộc làm gì nữa?

Lúc đầu, Dương tộc cũng không chú ý tới điểm này, phải nói là Kiếm Chủ Thanh Sam không hề chú ý tới.

Nhưng về sau, Dương tộc mới phát hiện nuôi dưỡng ở bên ngoài chỉ có thể trở thành người xa lạ.

Tần Quan hiểu rõ vấn đề này, vì vậy bà ấy thật sự không muốn nuôi Diệp Quân ở bên ngoài.

Diệp Quân có thể tự đi con đường của chính mình.

Nhưng bà ấy không cho phép những điều bất công đổ lên đầu Diệp Quân.

Sau khi chém một tên cường giả Quá Khứ Tông, Diệp Quân định ra tay tiếp nhưng hắn dường như cảm nhận được điều gì đó, quay đầu lại nhìn về phía xa, nơi đó có kiếm vực Thanh Khưu.

Lúc này, bên trong kiếm vực, vô số khí tức đáng sợ không ngừng tỏa ra, khí tức mạnh mẽ khiến tất cả mọi người kinh động.

Vẻ mặt Diệp Quân vô cùng nghiêm túc.

Định phân thắng bại sao?

Bùm!

Đúng lúc này, kiếm vực đột nhiên vỡ vụn.
Chương 1125: Học viện Thần

Kiếm vực đó bỗng nổ tung, tất cả mọi người đều nhìn sang bên này.

Ai thắng?

Lúc này Diệp Quân cũng hơi lo lắng, mặc dù hắn rất có lòng tin ở Thanh Khưu nhưng đối thủ của Thanh Khưu là cô gái áo bào trắng đó.

Hắn cảm thấy cô gái này còn đáng sợ hơn Ác Đạo.

Không lâu sau, một người phụ nữ chậm rãi bước ra trong vùng kiếm quang vỡ nát đó.

Người bước ra là Thanh Khưu.

Thấy thế Diệp Quân thở phào nhẹ nhõm.

Thanh Khưu nhìn mọi người, sau đó cười nói: “Đều giết hết rồi sao?”

Tần Quan gật đầu.

Bây giờ người Quá Khứ Tông đa số đều đã bị giết, còn một vài người chạy trốn.

Đại cục đã rõ ràng.

Thanh Khưu nhìn Diệp Quân: “Chúng ta nói chuyện một chút”.

Diệp Quân gật đầu: “Được”.

Thanh Khưu dẫn Diệp Quân đi về phía xa.

Tần Quan nhìn hai người không nói gì.

Đi được một lúc, Diệp Quân đang định nói, Thanh Khưu bỗng ho một tiếng, ngay sau đó một vệt máu chảy ra từ khóe miệng bà ấy.

Thấy thế Diệp Quân biến sắc: “Cô cô…”

Thanh Khưu mỉm cười: “Không chết được đâu”.

Diệp Quân run giọng nói: “Chuyện này…”

Hắn cứ nghĩ là Thanh Khưu thắng rồi nhưng giờ xem ra hình như không phải như thế.

Thanh Khưu bỗng nắm lấy cánh tay Diệp Quân, sau đó nói: “Đỡ cô cô một chút”.

Diệp Quân: “…”

Tiểu Tháp: “…”

Phải nói là lúc này cả người Diệp Quân cứng đờ.

Vì nhìn bề ngoài thì vị cô cô này quả thật rất yếu, hơn nữa không phải là suy yếu bình thường.

Bị thương nặng vậy sao?

Tông chủ Quá Khứ Tông đó mạnh đến thế à?

Diệp Quân do dự, sau đó hỏi: “Cô cô, tông chủ Quá Khứ Tông đó…”

Thanh Khưu thấp giọng thở dài, vẻ mặt tối sầm: “Cô ta mạnh lắm, cô cô không phải là đối thủ”.

Diệp Quân: “…”

Thanh Khưu nhìn Diệp Quân, hơi lo lắng nói: “Con không chê cô cô yếu ớt đó chứ?”

Diệp Quân cười khổ: “Sao lại chê chứ… Cô cô đừng nói mấy lời này, con…”

Thanh Khưu mỉm cười: “Cô cô đùa thôi”.

Diệp Quân gật đầu, tâm trạng nặng nề.

Đầu tiên là Ác Đạo, sau đó là cô gái áo bào trắng này.

Áp lực lại lớn hơn rồi.

Lúc này hắn cảm nhận được nguy cơ.

Thanh Khưu liếc nhìn Diệp Quân, sau đó nói: “Bây giờ chuyện Tuế Nguyệt trường hà cơ bản đã được giải quyết, tiếp theo là việc tiếp quản Tuế Nguyệt trường hà, mấy chuyện này không cần con xử lý đâu, con có dự định gì không?”

Diệp Quân trầm giọng nói: “Nâng cao thực lực”.

Thanh Khưu gật đầu: “Cô cô giới thiệu cho con một nơi”.

Diệp Quân nhìn Thanh Khưu, hơi tò mò: “Nơi nào?”

Thanh Khưu cười nói: “Học viện Thần”.

Diệp Quân nhíu mày: “Học viện Thần?”

Thanh Khưu gật đầu: “Đúng thế”.

Diệp Quân ngờ vực: “Chưa từng nghe nói đến”.

Thanh Khưu mỉm cười nói: “Học viện Thần, ở thời đại cũ”.

Diệp Quân sửng sốt: “Mấy trăm tỷ năm trước?”

Thanh Khưu gật đầu: “Đúng thế, học viện Thần này được một vị thần tên là Thần Nhất trong Chúng Thần Điện thành lập vào năm đó. Vào thời đại của Thần Nhất, khi đó vũ trụ vừa ra đời, vẫn còn rất hỗn loạn, rất nhiều sinh linh không biết cách tu luyện, thế nên Thần Nhất này đã thành lập học viện này, chuyên dạy tất cả tu đạo nên nơi này còn được gọi là cội nguồn của Đạo và nền văn minh”.

Diệp Quân trầm giọng nói: “Học viện Thần này và Chúng Thần Điện …”

Thanh Khưu cười nói: “Việc này có liên quan đến Chúng Thần Điện nhưng thần của Chúng Thần Điện không khống chế được họ, vì học viện Thần này tương đối đặc biệt, cho dù mấy vị thần của Chúng Thần Điện đó vẫn còn sống đến ngày nay thì cũng không dám khiêu khích”.

Diệp Quân hỏi: “Cô cô muốn con đến đó học hỏi sao?”

Thanh Khưu gật đầu: “Với thực lực và tài nguyên hiện giờ của con, ra ngoài học hỏi chi bằng học ở trong nhà, dù sao những người xung quanh con đều là những cường giả đỉnh cấp. Nhưng nơi này thì khác, nơi này khá đặc biệt, năm đó Thần Nhất đã tạo ra ba đạo, đó là Nhân Đạo, Thiên Đạo, Thần Đạo, mỗi đạo đều là một sự tồn tại hơn cả Đại Đạo. À không đúng, phải nói là ba đạo mà ông ta tạo ra vốn dĩ đã hơn hẳn Đại Đạo, năm đó ở học viện Thần, Đại Đạo cũng như thế”.

Diệp Quân trầm giọng nói: “Một mình sáng lập ra ba đạo?”

Thanh Khưu cười nói: “Đúng thế”.

Vẻ mặt Diệp Quân hơi nghiêm trọng: “Cô cô, trước đây con nghe chủ nhân bút Đại Đạo nói, năm đó Đại Đạo này cũng do Thần Nhất tạo ra”.

Thanh Khưu gật đầu: “Năm đó Đại Đạo đúng là do ông ta tạo ra, Đại Đạo này cũng được coi là một trật tự, lúc đầu vẫn còn ổn nhưng kể từ khi Thần Nhất này qua đời, Chúng Thần Điện xảy ra nội loạn, Đại Đạo không còn bị gò bó nữa cho nên người ta có suy nghĩ của bản thân, dĩ nhiên đây là chuyện bình thường, cho dù là người hay là thần, hoặc Đại Đạo đều sẽ có dục vọng”.

Diệp Quân do dự, sau đó nói: “Ở học viện Thần có người có thể khống chế Đại Đạo này sao?”

Thanh Khưu mỉm cười, bà ấy xoa đầu Diệp Quân, sau đó nói: “Nhớ kỹ, đừng đặt kỳ vọng vào người khác. Vì con người luôn có tính phụ thuộc, một khi dựa vào người khác một lần thì sau này sẽ luôn dựa dẫm người khác, hơn nữa dựa dẫm vào ai cũng không bằng tự lực cánh sinh, con hiểu không?”

Diệp Quân gật đầu: “Con hiểu rồi”.

Thanh Khưu cười nói: “Ba ngày sau, con và tỷ của con cùng đến học viện Thần đi”.

Diệp Quân hỏi ngạc nhiên: “Tỷ cũng phải đi à?”

Thanh Khưu gật đầu: “Lần này tỷ đệ các con đều đi”.

Diệp Quân cười nói: “Vâng”.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK