Mục lục
Hậu Duệ Kiếm Thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1801: Nhận lỗi thì có tác dụng gì?

Trong tửu quán.

Nghe thấy lời của Ám Tăng, Đạo Đế cười to: “Xem ra Ám Tăng này xem trọng kiếm của Diệp Quân kia”.

Kiếm tu tên Tu Pháp ở bên cạnh nhíu mày không vui, vì hắn ta cũng để mắt tới thanh kiếm trong tay Diệp Quân. Nếu hắn ta ra tay, hắn ta chắc chắn rằng mình có thể giết chết Diệp Quân, chỉ cần giết chết Diệp Quân, thanh kiếm kia của Diệp Quân đương nhiên sẽ là của hắn ta.

Nhưng hắn ta cũng không dám tự ý quyết định mà quay đầu dò hỏi Đạo Đế, đừng thấy Chiêu Võ Đạo Đế này có vẻ ôn hòa, hắn ta biết một khi Chiêu Võ Đạo Đế trở nên hung hăng thì sẽ rất đáng sợ.

Đạo Đế cười khẽ nâng ly rượu lên uống một ngụm: “Vậy để ông ta chơi đùa trước đi”.

Dù Tu Pháp thấy không vui nhưng cũng không nói gì, hắn ta gật nhẹ đầu, hắn ta nhìn thoáng qua kiếm Thanh Huyên trong tay Diệp Quân ở phía chân trời, sau đó lui sang một bên nhắm mắt dưỡng thần.

Chân trời.

Diệp Quân và Ám Tăng kia đứng cách nhau khá xa, Diệp Quân cầm kiếm Thanh Huyên trong tay, quanh người tản ra kiếm ý vô địch đáng sợ, thời không xung quanh bị kiếm ý của hắn làm chấn động đến mức liên tục vỡ vụn, cực kỳ kinh khủng.

Còn Ám Tăng ở đối diện Diệp Quân thì chắp hai tay, quanh người liên tục có phật quang hắc ám tản ra, trông rất tà ác.

Sau lưng ông ta còn có bảy tên hoà thượng, trên người bảy hoà thượng này cũng đều tản ra ám quang đáng sợ, khí thế cực kỳ mạnh mẽ.

Ám Tăng nhìn chằm chằm Diệp Quân bằng ánh mắt vô cùng nặng nề: “Diệp Quân, nếu ngươi không sử dụng thanh kiếm này thì ta sẽ đấu tay đôi với ngươi. Nếu không chúng ta cùng xông lên, ngươi sẽ không có khả năng chiến thắng đâu”.

Diệp Quân ngẫm nghĩ, sau đó nói: “Ông nói lời phải giữ lời đấy?”

Ám Tăng chắp hai tay: “Đương nhiên rồi”.

Diệp Quân gật đầu: “Được, vậy ta sẽ đấu tay đôi với ông”.

Dứt lời, hắn cất kiếm Thanh Huyên đi.

Thấy Diệp Quân đã cất kiếm Thanh Huyên, Ám Tăng thầm cười khẩy, sau đó quay đầu nhìn một hoà thượng bên cạnh, cất lời: “Các ngươi lui xuống đi”.

Mấy hoà thượng kia lập tức lùi lại vạn trượng, nhường chiến trường lại cho hai người, nhưng khí thế của bọn họ vẫn luôn phong toả xung quanh, rõ ràng là sợ Diệp Quân chạy trốn.

Đợi sau khi mấy hoà thượng lùi lại, Ám Tăng quay đầu nhìn về phía Diệp Quân, ánh mắt ông ta dần trở nên lạnh như băng, sở dĩ ông ta không cho người khác nhúng tay vào đương nhiên là vì có ý đồ riêng. Từ lần đầu tiên nếm trải sự lợi hại của thanh thần kiếm trong tay Diệp Quân, ông ta đã có suy nghĩ muốn chiếm nó làm của riêng. Lúc này sao ông ta có thể để người khác nhúng tay vào được?

Đương nhiên nếu đánh hội đồng như thế thì sẽ mất mặt lắm, nhưng nếu không đánh hội đồng thì kiếm của Diệp Quân thật sự quá sắc bén, ông ta không tự tin rằng mình có thể chiến thắng, cũng may Diệp Quân này dễ nói chuyện, đồng ý không sử dụng kiếm, nếu không nói không chừng hôm nay ông ta chỉ đành không cần thể diện nữa.

Đúng là ngu xuẩn!

Lúc thấy Diệp Quân cất kiếm Thanh Huyên đi, Ám Tăng không khỏi lén cười châm chọc, ông ta biết sở dĩ Diệp Quân đồng ý không sử dụng kiếm đều là vì sự kiêu ngạo của kiếm tu… Mà theo ông ta thì đó thật sự là một hành động rất ngu xuẩn.

Lúc này, Diệp Quân đột nhiên nói: “Đại sư, có thể bắt đầu rồi chứ?”

Ám Tăng thôi suy nghĩ, ông ta gật đầu: “Đương nhiên rồi”.

Diệp Quân mở lòng bàn tay, một thanh kiếm ý xuất hiện, người hắn run lên, biến thành một tia kiếm quang biến mất khỏi vị trí ban đầu.

Xoẹt!

Kiếm quang kia lướt qua, dù không phải kiếm Thanh Huyên nhưng uy lực kiếm đạo của Diệp Quân vẫn mạnh mẽ như trước.

Thấy cảnh này, Ám Tăng hơi ngạc nhiên, ông ta vốn cứ tưởng Diệp Quân nhờ có thanh thần kiếm nên thực lực mới kinh khủng đến thế, nhưng bây giờ xem ra hắn vẫn có chút bản lĩnh, nhưng cũng không nhiều.

Ám Tăng thôi suy nghĩ, ông ta híp mắt lại, hai tay đang chắp lại của ông ta đột nhiên kết Phật ấn, sau đó đè về phía trước, hét to: “Phạn Âm Độ Thế!”

Oanh!

Một tia sáng âm u thoáng chốc càn quét trong thiên địa, toàn bộ đất trời như biến thành địa ngục, cùng lúc đó, những tiếng gào thét điên cuồng liên tục vang vọng khắp đất trời. Những âm thanh này như đến từ địa ngục, vừa xuất hiện đã khiến thiên địa vỡ nát.

Phạn Âm Độ Thế!

Đây là thần thông Phật pháp mạnh nhất của chùa Mật Tàng Ám Phật, một khi thi triển sẽ có năm loại lực lượng là tử vong, mục nát, suy bại, huỷ diệt, phá hư, cũng chính là thứ gọi là ngũ suy của người trời, có thể độ kiếp cho hàng vạn hàng nghìn sinh linh.

Ám Tăng vừa ra tay đã sử dụng tuyệt chiêu!

Vì ông ta không muốn cho thiếu niên trước mắt bất cứ cơ hội nào, lăn lộn nhiều năm như thế, đương nhiên ông ta hiểu sư tử vồ thỏ cũng phải dùng hết toàn lực. Phải biết rằng từ xưa đến nay có rất nhiều cao thủ đều bỏ mạng vì khinh địch.

Ám Tăng ông ta sẽ không mắc phải lỗi ngu xuẩn đó!

Lúc này, Diệp Quân vừa khéo tấn công tới trước mặt Ám Tăng, Ám Tăng lộ vẻ châm chọc, nhưng sau đó, nét mặt ông ta lập tức trở nên cứng đờ.

Vì ông ta phát hiện không biết thiếu niên này lại lấy ra một thanh thần kiếm từ bao giờ.

Sắc mặt Ám Tăng thoáng chốc thay đổi, nhưng đã không kịp thu tay và tránh né nữa rồi.

Kiếm quang vạn trượng chém xuống!

Xoẹt!

Chỉ trong nháy mắt, thiên địa đã nứt ra, tất cả âm quang vỡ tan thành, mà khi mọi người lấy lại tinh thần, Diệp Quân kia đã xuất hiện ở chỗ cách sau lưng Ám Tăng mấy trăm trượng.

Mọi thứ trong thiên địa đều bình thường trở lại!

Ám Tăng ngây ngốc nhìn về phía trước: “Ngươi… Không giữ chữ tín…”

Diệp Quân ở cách đó không xa nghiêm túc đáp: “Ta rất xin lỗi vì chuyện này, xin lỗi ông”.

“Phụt!”

Ám Tăng phun ra một ngụm máu tươi, cơ thể và linh hồn thoáng chốc đồng thời biến mất.

Chết rồi!

Thật ra ông ta có thể chịu đựng thêm một lúc nữa, ông ta là bị câu nói kia của Diệp Quân làm tức chết.

“A!”

Lúc này, một hoà thượng Mật Tàng ở phía xa đột nhiên chạy tới, tức giận chỉ vào Diệp Quân: “Kiếm tu nhà ngươi đúng là vô sỉ, đã nói không sử dụng thần kiếm mà ngươi vẫn cứ dùng, người… người thật sự quá mặt dày”.

Diệp Quân nhíu mày: “Ta cũng đã nhận lỗi rồi, ông còn muốn sao nữa?”

Hoà thượng Mật Tàng kia giận dữ nói: “Người cũng đã chết rồi, ngươi nhận lỗi thì có tác dụng gì nữa hả?”

Diệp Quân nghiêm túc nói: “Vậy ta đốt cho ông ta chút giấy tiền vàng bạc nhé?”

Mọi người: “…”

“A!”

Hoà thượng Mật Tàng kia lập tức hét to: “Kiếm tu vô liêm sỉ, kiếm tu vô liêm sỉ, ngươi đúng là đồ không biết xấu hổ…”

Nói xong, ông ta biến thành một tia Phật quang xông về phía Diệp Quân.

Diệp Quân nhẹ nhàng vung kiếm lên, đất trời thoáng chốc trở nên hư ảo.

Sắc mặt bảy tên hoà thượng kia thoáng chốc thay đổi, bọn họ vội vàng lùi lại, cách xa Diệp Quân.

Vì chiêu kiếm của Diệp Quân đã chém bay năm trăm nghìn năm tuổi thọ của bọn họ.

Bảy hoà thượng vô cùng sợ hãi, không dám tiếp tục tiến lên.

Diệp Quân cười khẩy với bảy hoà thượng: “Không biết xấu hổ? Cảnh giới của lão hoà thượng kia cao hơn ta tận mấy cấp mà còn muốn đánh tay đôi với ta, cái này thì nói là biết xấu hổ à? Cả đám các người vừa xuất hiện đã đánh hội đồng ta, cái này cũng là biết xấu hổ đúng không?”

Hoà thượng dẫn đầu nói với nét mặt nặng nề: “Diệp Quân, hôm nay sẽ là ngày giỗ của ngươi, cùng xông lên”.

Ông ta vừa dứt lời, bảy người đã đồng loạt ra tay đánh hội đồng, mà lúc này, chân trời phía xa chợt vang lên tiếng hét giận dữ: “Ai dám động vào người của Đại Chu ta đấy”.

Ầm!

Thời không phía chân trời rung động, có bốn người nhanh chóng xuất hiện ở nơi đó.

Người tới chính là Hoàng Đế Đại Chu và ba người nhóm Đạo Quân.

Thấy bốn người họ, Diệp Quân hơi ngạc nhiên: “Đạo Quân tiền bối?”

Đạo Quân khẽ mỉm cười: “Cậu gặp nạn, sao chúng ta có thể không tới được?”

Từ Thiên chắp hai tay, cười nói: “Diệp công tử, cậu tu luyện Kim Cang Thể, nói sao cũng là một nửa người của chùa Phạn Thiên, cậu gặp nạn, đương nhiên chùa Phạn Thiên không thể ngồi yên mặc kệ rồi”.

Đạo Quân liên tục lắc đầu: “Từ Thiên, ta thấy ngươi không giống tu luyện Phật pháp chút nào, rõ ràng là tu luyện da mặt, mặt ngươi ngày càng dày hơn rồi”.
Chương 1802: Ngày càng thú vị

Nguyên Tướng nói: “Ông ta không phải mặt dày, mà là không biết xấu hổ”.

Từ Thiên: “…”

Diệp Quân bật cười, nhìn mấy người trước mặt, trong lòng hắn thấy rất ấm áp, hắn không ngờ bốn người họ lại chạy đến đây, rõ ràng đây không phải là một sự trùng hợp, Đại Chu vẫn luôn âm thầm chú ý đến hắn.

Trong tửu quán, Đạo Đế nhìn thoáng qua mấy người nhóm Hoàng Đế Đại Chu, sau đó cất lời: “Đại Chu?”

Ông ta đi đối phó với Diệp Quân cũng không điều tra quá nhiều, vì theo ông ta thấy, có điều tra hay không cũng không có ý nghĩa gì, dù sao kết quả cũng đều như nhau.

Thiên Võ Tân ở bên cạnh vội nói: “Là một nền văn minh vũ trụ cấp bốn, thực lực tiên tổ Thuỷ tổ của Đại Chu bọn họ không tệ, nhưng bây giờ Đại Chu này đã sa sút, thực lực thua xa năm đó, mà bọn họ đến giúp Diệp Quân này hình như là vì bây giờ Hoàng trữ Chu Phạn của Đại Chu đang hẹn hò với Diệp Quân”.

Đạo Đế cười khẽ, ông ta không nói gì mà bưng ly rượu lên uống một ngụm.

Thiên Võ Tân chợt nói: “Người của chúng ta cũng đã đến rồi”.

Cô ta vừa dứt lời, thời không ở chân trời phía Nam đột nhiên sôi trào, ngay sau đó, những khí thế mạnh mẽ mãnh liệt kéo tới như thuỷ triều, chín cao thủ chậm rãi bước ra.

Chín cao thủ cảnh giới Khai Đạo!

Người dẫn đầu chính là Tộc trưởng Vu Mã Lạc của tộc Vu Mã, khi thấy mấy người nhóm Đại Chu xuất hiện giúp đỡ, ông ta biết cơ hội để tộc Vu Mã thể hiện đã đến, vì thế ông ta dứt khoát dẫn mọi người xuất hiện.

Vu Mã Lạc dẫn một nhóm cao thủ của tộc Vu Mã đi tới bên cạnh đám hoà thượng Mật Tàng, thái độ đã rất rõ ràng.

Thấy thế, nhóm người Hoàng Đế Đại Chu lập tức sa sầm mặt, đồng thời cũng hơi nghi ngờ chín cao thủ cảnh giới Khai Đạo này thuộc thế lực nào?

Diệp Quân cũng thấy nghi ngờ, nhưng một giọng nói nhanh chóng vang lên từ trong đầu hắn: “Đây là chín tộc Chiêu Võ, bọn họ đã phục tùng Chiêu Võ Đạo Đế, ngoài tộc Vu Mã này, tộc Thiên Võ kia cũng không ngoại lệ, mà Tộc trưởng và một nhóm cao thủ của tộc Thiên Võ đang trốn trong bóng tối, ngươi phải cẩn thận…”

Người nói chuyện chính là Lệ Hàn.

Lệ Hàn vừa mới nói xong, thời không ở một nơi nào đó chợt rung động kịch liệt, sau đó thời không bỗng nứt ra, mười hai cao thủ chậm rãi bước tới.

Người dẫn đầu chính là Tộc trưởng Thiên Võ Lăng của tộc Thiên Võ.

Mười hai cao thủ cảnh giới Khai Đạo!

Khi thấy Vu Mã Lạc dẫn cao thủ của tộc Vu Mã xuất hiện tỏ thái độ, Thiên Võ Lăng cũng không chịu đi sau, lúc này chọn phe sớm càng có thể có được thiện cảm của Chiêu Võ Đạo Đế hơn, sau này cũng sẽ có được nhiều lợi ích hơn.

Bên phía Diệp Quân thấy mấy cao thủ của tộc Thiên Võ đi ra thì đều rất kinh ngạc, tại sao lại có thêm mười hai tên cao thủ cảnh giới Khai Đạo đến nữa rồi? Hơn nữa những cao thủ này đều rất có khí thế, hoàn toàn khác xa cao thủ cảnh giới Khai Đạo bình thường.

Những người này đến từ đâu vậy?

Mấy người nhóm Đạo Quân đều vô cùng khiếp sợ, phải biết rằng bình thường cao thủ cảnh giới Khai Đạo luôn rất hiếm thấy, nhưng bây giờ đã có hai mươi mấy người tới!

Đều đến để giết Diệp thiếu ư?

Lúc này, giọng nói của Lệ Hàn lại vang lên trong đầu Diệp Quân lần nữa: “Tộc Thiên Võ, dẫn đầu là Tộc trưởng Thiên Võ Lăng, thực lực rất mạnh, phải cẩn thận”.

Tộc Thiên Võ!

Một trong chín họ Chiêu Võ!

Diệp Quân thật sự khá ngạc nhiên, vì hắn không ngờ người của chín họ Chiêu Võ lại đứng về phía Đạo Đế.

Chỉ không biết là có Thuỷ tộc hay không, hắn mang ơn Thuỷ tộc, đương nhiên không muốn đối địch với họ.

Rất nhiều người trong bóng tối nhìn thấy xuất hiện của nhiều cao thủ cảnh giới Khai Đạo như thế thì lập tức xoay người rời đi không chút do dự.

Rời khỏi Đăng Thiên Vực!

Sợ bị vạ lây.

Vì bọn họ đã nhìn ra đây hoàn toàn không phải trận chiến bình thường, đây là một trận đại chiến có một không hai, ở lại đây hóng hớt dù rất thích, nhưng nói không chừng sẽ bị vạ lây, nếu thật sự bị thế thì đúng là chết quá oan.

Không lâu sau đó, cao thủ vây quanh Đăng Thiên Vực đã giải tán gần hết, chỉ còn một vài người ở lại, đều là những người khá tự tin vào thực lực của mình, đương nhiên là cũng có người muốn hóng hớn.

Tức Mặc Lan trong bóng tối nhìn chằm chằm đám người Thiên Võ Lăng ở phía xa, không nói một lời.

Cô ta chợt phát hiện cô ta đã đánh giá thấp Chiêu Võ Đạo Đế này quá rồi.

Chọn đứng về phía Diệp Quân?

Tức Mặc Lan im lặng nhìn Diệp Quân, cô ta biết rõ nếu bây giờ đi ra đứng về phía Diệp Quân thì thật sự là giúp người khi gặp nạn.

Nhưng lúc này, cô ta hơi do dự.

Vì chuyện này không chỉ liên quan đến tộc Tức Mặc mà còn liên quan đến cả cô ta, hôm nay nếu đánh cược thua thì không còn khả năng sống sót nữa.

Vì thế, cô ta do dự.

Quan sát thêm một lúc nữa!

Mà lúc này, phía xa chợt vang lên một tiếng cười lớn, sau đó, thời không sau lưng Diệp Quân rung động, một thiếu niên áo đen chậm rãi bước ra, sau lưng thiếu niên này còn có tám cao thủ cảnh giới Khai Đạo đi theo.

Thiếu niên áo đen này chính là Lệ Hàn!

Thấy Lệ Hàn, Tức Mặc Lan nhất thời nhíu chặt mày, một lúc lâu sau đó, cô ta lắc đầu: “Lỗ mãng!”

Lệ Hàn ở phía xa cười to đi tới trước mặt Diệp Quân: “Diệp huynh, đừng chê ta ít người nhé”.

Công khai chọn phe!

Diệp Quân cười nói với Lệ Hàn đang đi tới: “Sao có thể chứ?”

Lệ Hàn đi tới bên cạnh Diệp Quân, sau đó nhìn xuống một nơi nào đó bên dưới, cất lời: “Đạo Đế kia đang ở một tửu quán tại phố Đạo, mà trong tửu quán đó còn có một vài cao thủ cảnh giới Khai Đạo cao cấp. Không chỉ thế dường như còn có vài người chưa đến, cụ thể là bao nhiêu, rốt cuộc mạnh đến mức nào thì ta cũng không biết, không thể điều tra được, nhưng có thể chắc chắn là đều vô cùng mạnh”.

Diệp Quân cười nói với Lệ Hàn: “Vậy mà ngươi còn đi ra đứng về phía ta?”

Lệ Hàn nghiêm túc nói: “Chúng ta là huynh đệ vào sinh ra tử mà, đây là do ngươi nói, chẳng lẽ ngươi quên rồi?”

Diệp Quân cười to.

Trong tửu quán, Thiên Võ Tân trầm giọng nói “Đạo Đế, người đó là Cửu điện chủ của Ác Đạo Minh các người, cũng là Thế tử của Lệ tộc, tên là Lệ Hàn…”

Nói đến đây, sắc mặt cô ta trở nên u ám: “Không ngờ hắn ta và Lệ tộc lại chọn Diệp Quân này”.

Đạo Đế cười nói: “Không chỉ hắn ta mà Bát điện chủ của Ác Đạo Minh ta cũng đứng về phía Diệp Quân…”

Nói đến đây, ông ta bưng ly rượu trước mặt lên nhẹ nhàng uống một ngụm, sau đó cười nói: “Thú vị, đúng là ngày càng thú vị”.
Chương 1803: Đấu tay đôi

Nghe thấy lời của Chiêu Võ Đạo Đế, Thiên Võ Tân kia nhất thời khiếp sợ vô cùng.

Hai vị điện chủ đều chọn đứng về phía Diệp Quân?

Làm sao có thể?

Thiên Võ Tân quay đầu nhìn chân trời phía xa, cô ta nhìn chằm chằm mấy người nhóm Lệ Hàn đang đứng bên cạnh Diệp Quân, nhíu chặt mày, đầu óc những người này có vấn đề à? Đặc biệt là Lệ tộc này, chắc chắn là một đám óc lợn, bên thắng chắc không chọn lại đi chọn Diệp Quân, đúng là tự tìm đường chết.

Thật ra Chiêu Võ Đạo Đế cũng khá bất ngờ vì sự lựa chọn của Lệ tộc, vì ông ta không ngờ rằng sau khi biết bản thân xuất thế, Lệ tộc vẫn lựa chọn Diệp Quân kia.

Thú vị đấy!

Chiêu Võ Đạo Đế cười khẽ, không quan tâm.

Thật ra nếu đều chọn ông ta thì hơi nhàm chán.

Trong bóng tối nào đó, Tức Mặc Lan vẫn luôn nhìn chằm chằm Diệp Quân và Lệ Hàn, Lệ Hàn này làm như thế rõ ràng là không để lại bất cứ đường lui nào cho mình và Lệ tộc.

Lệ tộc đang cược một ván lớn!

Tức Mặc Lan nhìn chằm chằm Lệ Hàn, cô ta biết Lệ Hàn này cũng không phải một người ngu xuẩn không có não, đối phương có thể trở thành Thế tử của Lệ tộc thì sao có thể ngu ngốc được? Hơn nữa Lệ Hàn này còn là Cửu điện chủ của Ác Đạo Minh, vì thế phải có lý do gì khiến Lệ Hàn cho rằng Diệp Quân có thể thắng nên gã mới chọn dùng số phận toàn bộ gia tộc của mình ra đánh cược!

Bây giờ cô ta có nên đi ra ngoài không?

Tức Mặc Lan vẫn còn hơi do dự.

Phải biết rằng dệt hoa trên gấm cũng không bằng giúp người đang gặp nạn, mà bây giờ nếu cô ta ra ngoài công khai chọn phe thì chính là giúp người đang gặp nạn.

Mà vào lúc Tức Mặc Lan đang do dự, trong tửu quán bên dưới có chín tia kiếm quang bay lên cao, sau đó bên cạnh mấy người Thiên Võ Lăng lại có thêm chín kiếm tu lưng đeo hộp đựng kiếm, mặc áo choàng vải.

Chín kiếm tu Khai Đạo!

Thấy đội ngũ này, Tức Mặc Lan còn đang do dự lập tức sa sầm mặt, cô ta quay đầu nhìn xuống tửu quán bên dưới, nhưng nơi đó có sức mạnh bí ẩn ngăn cách, vì thế cô ta hoàn toàn không thể nhìn thấy bên trong đó có gì.

Tức Mặc Lan nắm chặt tay, nét mặt nặng nề.

Cô ta chợt phát hiện dường như cô ta đã đánh giá quá thấp Chiêu Võ Đạo Đế này rồi, không đúng, phải nói là cô ta đã đánh giá quá thấp Ác Đạo Minh.

Không thể bốc đồng được!

Tức Mặc Lan vội đè nén suy nghĩ muốn đi ra đứng về phía Diệp Quân, cô ta biết lúc này mình cần phải bình tĩnh, nếu bây giờ lựa chọn sai lầm thì sẽ không thể nào quay đầu được nữa.

Tiếp tục quan sát!



Chân trời.

Nhìn thấy chín kiếm tu kia, nét mặt Diệp Quân cũng rất nặng nề, chín kiếm tu này có khí thế dữ dội, chắc chắn không phải kiếm tu bình thường, hơn nữa cả chín người đều có cảnh giới Khai Đạo, sức chiến đấu vượt xa cao thủ cảnh giới Khai Đạo bình thường.

Lệ Hàn ở bên cạnh chợt trầm giọng nói: “Chín kiếm tu này đến từ một vũ trụ tên là Đạo Thiên, được gọi là Cửu Kiếm Đạo Thiên, sở trường phi kiếm và kiếm trận, không rõ sức chiến đấu chân chính, ta chỉ có thể điều tra được từng đấy mà thôi”.

Cửu Kiếm Đạo Thiên!

Diệp Quân cẩn thận quan sát chín tên kiếm tu kia, chín người đều mặc áo choàng vải và giày cỏ cùng một màu, lưng đeo hộp đựng kiếm, ai nấy đều đứng thẳng tắp như thương như kiếm, trên người tản ra uy áp kiếm thế dữ dội.

Không thể không nói, Diệp Quân cũng hơi bất ngờ, không ngờ Tứ điện chủ này lại có thể kêu gọi nhiều cao thủ đến như thế.

Lúc này, Tộc trưởng Thiên Võ Lăng của tộc Thiên Võ chợt nói: “Lệ Hàn, ngươi có biết mình đang làm gì không?”

Lệ Hàn cười nói với Thiên Võ Lăng: “Đương nhiên rồi”.

Thiên Võ Lăng lắc đầu: “Bây giờ nếu ngươi biết quay đầu là bờ thì còn chưa muộn, nếu tiếp tục u mê không tỉnh, dẫn đến bỏ mạng diệt tộc thì đã muộn rồi”.

Lệ Hàn cười khẽ: “Thật ra ta cũng khá bất ngờ vì tộc Thiên Võ sẽ nhúng tay vào trận chiến này”.

Thiên Võ Lăng bình tĩnh nói: “Đoán được khả năng chiến thắng, vì sao tộc Thiên Võ ta không đánh cược chứ?”

Lệ Hàn gật đầu, không nói gì thêm với Thiên Võ Lăng nữa mà quay đầu nhìn về phía Diệp Quân: “Đánh kiểu gì đây?”

Diệp Quân nhìn về phía chín vị kiếm tu: “Giao chín người này cho ngươi được chứ?”

Lệ Hàn hỏi: “Một mình ta đánh với chín người á?”

Diệp Quân gật đầu.

Lệ Hàn nhíu mày: “Có phải ngươi hiểu lầm gì về thực lực của ta không?”

Diệp Quân: “…”

“Ha ha!”

Lúc này chợt có một tiếng cười lớn vang lên, sau đó mấy khí thế mạnh mẽ chợt xuất hiện.

Chính là mấy người nhóm Thiên Xích, Thiên Xích cười to nói: “Diệp thiếu, trường hợp thế này sao có thể không có chúng ta được?”

Lúc này, bên phía Diệp Quân cũng đã có hai mươi mấy cao thủ cảnh giới Khai Đạo, đương nhiên vẫn ít hơn bên phía Thiên Võ Lăng mọt chút.

Thiên Xích nhìn đám người Thiên Võ Lăng ở phía xa, nét mặt dần trở nên nặng nề: “Diệp thiếu, lần này Ác Đạo Minh làm thật rồi”.

Lúc này, Tu Pháp dẫn đầu Cửu Kiếm Đạo Thiên chậm rãi bước ra, gã ta nhìn thẳng về phía Diệp Quân: “Hai chúng ta đấu tay đôi, được chứ?”

Không đợi Diệp Quân đáp lời, gã ta đột nhiên giơ tay phải lên, sau đó nhẹ nhàng đè xuống, ngay sau đó, cảnh giới của gã ta đã bị gã ta trấn áp xuống còn mười phần thần tính.

Tự đè ép cảnh giới.

Diệp Quân cười nói: “Được”.

Dứt lời, hắn thu hồi kiếm Thanh Huyên.

Lệ Hàn trầm giọng nói: “Cẩn thận”.

Diệp Quân gật đầu.

Người của hai bên lùi về sau mấy trăm nghìn trượng, nhường chiến trường lại cho Diệp Quân và Tu Pháp.

Trong tửu quán, Chiêu Võ Đạo Đế cầm ly rượu lên nhẹ nhàng uống một hớp, sau đó cười nói: “Trận chiến giữa kiếm tu à? Thú vị đấy”.

Tiên Lão nhìn kiếm Thanh Huyên trong tay Diệp Quân, không nhịn được nói: “Đạo Đế, cần ta ra tay không?”

Chiêu Võ Đạo Đế lắc đầu: “Không vội, để bọn họ vui đùa trước, vẫn còn mấy người bạn cũ chưa đến, đợi bọn họ đã”.

Tiên Lão gật đầu, không nói gì thêm.

Ở phía chân trời, Diệp Quân mở lòng bàn tay, một thanh ý kiếm ngưng tụ trong tay hắn.

Tu Pháp nhìn chằm chằm Diệp Quân, gã ta đột nhiên tiến một bước về phía trước.

Ong!

Hộp đựng kiếm sau lưng gã ta rung động dữ dội, một tiếng kiếm reo phóng lên cao, ngay sau đó, một thanh kiếm đã chém tới trước người Diệp Quân.

Thời không rách ra!

Diệp Quân đâm tới một kiếm.

Oanh!

Hai tia kiếm quang vỡ tan, Diệp Quân liên tục lùi lại, thời không nơi hắn đi qua đều bị sụp đổ.

Sau khi đánh lui Diệp Quân, Tu Pháp lại tiến lên một bước nữa, sau bước chân này, trong hộp đựng kiếm sau lưng gã ta lại có một thanh phi kiếm bay ra, thanh kiếm thoáng chốc chém tới trước mặt Diệp Quân, nhanh như tia chớp.

Ầm!

Diệp Quân lùi lại một lần nữa.

Mỗi khi Tu Pháp tiến lên một bước sẽ có một thanh phi kiếm bay ra, tốc độ nhanh đến mức khiến Diệp Quân hoàn toàn không thể né tránh, chỉ có thể phòng ngự bị động.

Mới giao chiến, Diệp Quân đã bị phi kiếm áp chế.

Thấy cảnh này, mấy người nhóm Đạo Quân nhất thời sa sầm mặt.

Mà sau khi Diệp Quân lùi lại khoảng mấy vạn trượng, Tu Pháp kia đột nhiên nhíu mày, sau đó gã ta xoay người, tay phải đè xuống, một tấm chắn kiếm khí xuất hiện trước mặt hắn ta.

Oanh!

Không biết đã có một thanh phi kiếm chém tới từ bao giờ.
Chương 1804: Ỷ lớn hiếp nhỏ?

Khi Tu Pháp ngăn cản thanh phi kiếm này, sau lưng gã ta cũng gần như đồng thời xuất hiện một thanh phi kiếm, không chút tiếng động.

Tu Pháp cau mày, gã ta lật tay trái, sau đó đè xuống.

Ầm!

Vô số kiếm quang bay ra từ trong cơ thể hắn ta, ngăn cản thanh phi kiếm này.

Mà lúc này, Diệp Quân ở cách đó mấy vạn trượng đột nhiên biến mất, sau đó một tiếng kiếm reo vang vọng đến tận trời xuất hiện.

Xoẹt!

Một tia kiếm quang thoáng chốc chém tới trước mặt Tu Pháp.

Ầm!

Thanh kiếm này chém Tu Pháp lùi lại hơn vạn trượng, khi gã ta dừng lại, có gần trăm thanh phi kiếm lặng lẽ giết tới.

Tu Pháp híp mắt, chắp hai ngón tay trái, sau đó nhẹ nhàng chỉ lên trên.

Ong!

Trong hộp đựng kiếm sau lưng Tu Pháp chợt có vô số tia kiếm quang bay ra, chằng chịt lướt qua chân trời như sao băng.

Ầm!

Trong nháy mắt, thời không ở chỗ Tu Pháp đã sụp đổ, vô số kiếm quang đan xen vào nhau, tiếng xé rách, tiếng nổ tung, tiếng vỡ vụn liên tục vang vọng.

Mà lúc này, Diệp Quân đột nhiên chém một kiếm nhằm vào Tu Pháp từ xa.

Kiếm không có tiếng động!

Nhất Giới Tuế Nguyệt.

Không phải kiếm Thanh Huyên, vì thế chiêu kiếm này của hắn chỉ có thể chém mất mười vạn năm tuổi thọ của đối phương, nhưng Diệp Quân cũng không chỉ chém ra một kiếm, mà thoáng chốc đã chém ra gần trăm kiếm.

Nghìn vạn năm tuổi thọ biến mất trong nháy mắt!

Khi nhìn thấy cảnh này, tất cả cao thủ xung quanh đều không khỏi thay đổi sắc mặt.

Nghìn vạn năm tuổi thọ!

Cái giá phải trả quá đáng sợ.

Trong tửu quán, Chiêu Võ Đạo Đế hơi ngạc nhiên: “Tăng tốc độ trôi qua của thời gian Tuế Nguyệt… Kiếm kỹ này khá thú vị đấy”.

Ở chân trời, sau khi chém ra thêm một trăm chiêu kiếm Nhất Giới Tuế Nguyệt, Diệp Quân cũng cảm thấy hơi hoa mặt.

Thật sự quá tốn sức!

Cũng may hắn vẫn có thể đứng vững được.

Mà khi nhìn thấy tình trạng hiện tại của Tu Pháp kia, tất cả mọi người không khỏi hoảng sợ.

Lúc này tóc của Tu Pháp đã bạc trắng, trên mặt đầy nếp nhăn, trở nên vô cùng già nua.

Dù không thể nhìn thấy Tu Pháp còn bao nhiêu tuổi thọ, nhưng có thể chắc một điều là có lẽ tuổi thọ của Tu Pháp này không còn lại bao nhiêu.

Vì Tu Pháp không chỉ trở nên già nua mà trên người còn tản ra hơi thở chết chóc và vẩn đục.

Đây là dấu hiệu tuổi thọ sắp hết.

Tu Pháp chậm rãi ngẩng đầu nhìn về phía Diệp Quân, nói với vẻ hơi khó tin: “Kiếm kỹ này của ngươi là gì đấy?”

Diệp Quân đáp: “Nhất Giới Tuế Nguyệt”.

Tu Pháp gật đầu: “Rất lợi hại”.

Dứt lời, gã ta chợt tiến lên một bước, sau động tác đó, hộp đựng kiếm sau lưng gã ta chợt phóng lên cao tới tận chân trời.

Tu Pháp chỉ vào giữa chân mày của mình, giữa chân mày gã ta lập tức nứt ra, một tia kiếm ý phóng lên cao, bay thẳng vào trong hộp đựng kiếm.

Oanh!

Trong hộp đựng kiếm chợt có vô số thanh phi kiếm bay ra, sau đó lao về phía Diệp Quân như mưa rền gió dữ.

Kiếm khí che khuất bầu trời.

Diệp Quân ở bên dưới nhìn thấy kiếm khí dày đặc chém tới thì ánh mắt trở nên lạnh lẽo, hai tay hắn mở ra, trong nháy mắt, vô số kiếm ý vô địch phóng lên cao từ trong cơ thể hắn, những kiếm ý này lập tức hoá thành những thanh ý kiếm nghênh đón phi kiếm kia.

Đối đầu trực diện!

Ầm…

Trong thiên địa thoáng chốc có vô số thanh phi kiếm tung hoành khắp nơi, thời không chỗ hai người chiến đấu biến thành biển kiếm, vô số tiếng kiếm reo và tiếng xé rách liên tục vang lên như dây pháo, khiến màng nhĩ mọi người đau nhói, đầu óc mơ hồ.

Mấy người nhóm Đạo Quân và nhóm Thiên Võ Lăng liên tục lùi lại một lần nữa, cách xa khu vực trung tâm kia.

Cứ thế sau khi vô số phi kiếm so đấu gần nửa khác, hai tia kiếm quang đột nhiên xuất hiện, sau đó đồng thời lao về phía nhau như hai viên sao băng.

Ầm!

Một tia kiếm quang nổ tung trong thiên địa như pháo hoa, vô cùng sáng chói, cùng lúc đó có hai bóng người đồng thời liên tục lùi lại.

Khi Diệp Quân dừng lại, cổ họng hắn có cảm giác ngòn ngọt, phun ra một ngụm máu tươi, trên người hắn có không dưới một trăm vết kiếm, vết kiếm sâu nhất nằm ở ngực, có thể xuyên qua vết thương này nhìn thấy cả ngũ tạng.

Tu Pháp ở phía xa cũng bị thương không nhẹ, trên người gã ta cũng có hơn trăm vết kiếm, tai trái của gã ta đã biến mất, trên mặt có một vết kiếm kéo dài từ tai trái đến má phải, vô cùng dữ tợn.

Thấy cảnh này, mọi người xung quanh đều vô cùng khiếp sợ, đương nhiên kinh ngạc nhất là thực lực của Diệp Quân.

Mọi người đều không ngờ thực lực của Diệp Quân này lại mạnh đến thế, dù Tu Pháp kia áp chế cảnh giới của mình nhưng gã ta cũng là cao thủ cảnh giới Khai Đạo!

Nếu Diệp Quân này đạt đến cảnh giới Khai Đạo thì trong những người cùng cấp bậc, ai có thể là đối thủ của hắn được?

Diệp Quân lau đi máu tươi trên khoé miệng, đang định ra tay một lần nữa thì Tu Pháp kia lại lắc đầu: “Ta không thể làm gì ngươi cả”.

Dứt lời, gã ta lùi lại bên cạnh mấy người nhóm Thiên Võ Lăng kia.

Chịu thua!

Mọi người im lặng.

Hành động này của Tu Pháp cũng tương đương với chịu thua.

Lúc này, Từ Thiên đột nhiên vung tay hô to: “Diệp thiếu lợi hại!”

Mọi người đồng loạt quay đầu nhìn về phía Từ Thiên: “…”

Thấy mọi người chú ý, ông ta hơi chần chừ, sau đó chắp hai tay: “A Di Đà Phật…”

Lại trở về dáng vẻ cao tăng.

Đạo Đế trong tửu quán cười nói: “Tiên Lão, ông thử đi đấu với hắn ta xem?”

Tiên Lão lập tức nói: “Đợi ta mang đầu hắn ta về”.

Dứt lời, người ông ta khẽ rung lên, biến thành một tia hắc quang lao về phía Diệp Quân ở chân trời.

“Ỷ lớn hiếp nhỏ?”

Lúc này, một tiếng cười to chợt vang vọng trong thiên địa, sau đó, một khí thế đáng sợ kéo xuống từ chân trời, trấn áp Tiên Lão kia.

Mọi người hoảng hốt.
Chương 1805: Thú vị quá

Người nào vừa ra tay đấy?

Mọi người đều kinh ngạc nhìn về phía đỉnh đầu Diệp Quân, thì thấy nơi đó có một người đàn ông trung niên.

Người ra tay chính là Thiên Khải.

Diệp Quân vừa kết thúc chiến đấu với Tu Pháp kia, đang trong thời kỳ suy yếu, đương nhiên không thể đấu tay đôi với người khác nữa. Vì thế khi thấy Tiên Lão kia ra tay, Thiên Khải cũng ra tay một cách quyết đoán.

Khi nhìn thấy Thiên Khải, những người đang có mặt đều sửng sốt.

Bọn họ đều từng khiêu chiến Đăng Thiên Lộ, được nhiên biết đến Thiên Khải, sao người này có thể ra ngoài được?

Hơn nữa trông có vẻ còn đang giúp Diệp Quân.

Chuyện gì thế này?

Ngay cả Lệ Hàn cũng khá ngạc nhiên, gã cũng không ngờ Diệp Quân lại dẫn cả cao thủ Trọng Thiên thứ nhất này ra ngoài.

Phải biết rằng trong mỗi Trọng Thiên đều có tù ấn Đại Đạo.

Chẳng lẽ Diệp huynh này phá vỡ tù ấn Đại Đạo rồi?

Nghĩ thế, Lệ Hàn rất kinh ngạc, gã quay đầu nhìn thoáng qua Diệp Quân, có phải gã đã đánh giá Diệp huynh này hơi thấp rồi không?

Diệp Quân tiến vào trong Tiểu Tháp, bắt đầu chữa thương.

Trong tửu quán bên dưới, Chiêu Võ Đạo Đế tỏ vẻ ngạc nhiên: “Không ngờ người này lại có thể ra ngoài”.

Ông ta biết trong mỗi Trọng Thiên đều có tù ấn Đại Đạo, mà người trước mắt lại có thể ra ngoài, rõ ràng tù ấn Đại Đạo đã biến mất.

Chẳng lẽ là Diệp Quân này phá?

Chiêu Võ Đạo Đế nhìn thoáng qua vị trí Diệp Quân biến mất, cười nói: “Đúng là ngày càng thú vị”.

Thiên Võ Tân ở bên cạnh ông ta cũng nhíu chặt mày, cô ta cũng không ngờ cao thủ Nhất Trọng Thiên này lại chạy ra ngoài được.

Đại Đạo hiện hữu làm ăn kiểu gì đấy?

Thiên Võ Tân không khỏi ngẩng đầu nhìn lên Cửu Trọng Thiên.

Ở chân trời, Thiên Khải cười nói với Tiên Lão: “Ông muốn đánh nhau thì để ta đánh với ông”.

Tiên Lão lạnh lùng cười khẩy: “Lên đi!”

Thiên Khải cười to: “Chỗ này quá nhỏ, không tiện thể hiện, đổi sang một nơi khác được không?”

Tiên Lão đáp: “Được”.

Thiên Khải vung tay áo, thời không nứt ra, ông ta lập tức đi vào bên trong.

Tiên Lão không thèm nhiều lời, cũng lập tức đi vào trong đó.

Hai người tiến vào dị thời không để đại chiến, chẳng mấy chốc, trong dị thời không đã vang lên những tiếng nổ đáng sợ.

Lúc này, Thiên Võ Lăng kia chợt lạnh lùng nói: “Lệ Hàn, chúng ta cũng đừng đứng xem nữa, đánh nhau đi?”

Lệ Hàn nhìn Thiên Võ Lăng và đám cao thủ sau lưng ông ta: “Được”.

Thiên Võ Lăng cười to: “Đi lên tinh không đánh”.

Dứt lời, ông ta dẫn theo cao thủ tộc Thiên Võ ở sau lưng bay lên cao.

Lệ Hàn dùng huyền khí truyền âm cho Diệp Quân: “Diệp huynh, ta chỉ có thể giữ chân tộc Thiên Võ, hơn nữa thực lực tổng thể của cao thủ Lệ tộc chúng ta không bằng bọn họ, không thể giữ chân được quá lâu, ngươi nhớ cẩn thận”.

Nói xong, gã dẫn theo một nhóm cao thủ của Lệ tộc bay lên cao.

Chạm trán với tộc Thiên Võ.

Trong tinh không nhanh chóng truyền đến tiếng đánh nhau kịch liệt, hai bên đều là cao thủ cảnh giới Khai Đạo, vì thế trận chiến này thật sự là huỷ diệt đất trời, trong nháy mắt, toàn bộ tinh không đã hoàn toàn biến thành tro bụi.

Vô cùng kịch liệt!

Tu Pháp ở bên dưới nhìn về phía nhóm Hoàng Đế Đại Chu: “Xuất kiếm”.

Giọng nói vừa vang lên, chín người đồng loạt tiến tới, trong hộp đựng kiếm sau lưng bọn họ có những thanh phi kiếm chém về phía nhóm Hoàng Đế Đại Chu.

Thẳng thừng khai chiến!

Mấy người nhóm Hoàng Đế Đại Chu đang muốn ra tay thì chợt có một tiếng kiếm reo vang vọng trong đất trời, sau đó, một tia kiếm quang vạn trượng chợt chém xuống từ trên trời, nhắm thẳng vào Cửu Kiếm Đạo Thiên.

Ầm!

Vô số phi kiếm bị chiêu kiếm này chém vỡ, kiếm khí mạnh mẽ khiến Cửu Kiếm Đạo Thiên liên tục lùi lại gần nghìn trượng!

Mọi người đồng loạt ngẩng đầu nhìn về phía chân trời thì thấy có một kiếm tu đang đứng đó, trong lòng bàn tay ông ta có hai thanh phi kiếm lơ lửng.

Lý Toại Phong.

Khi nhìn thấy Lý Toại Phong, mọi người đều vô cùng khiếp sợ.

Cao thủ kiếm tiên tuyệt thế ở Trọng Thiên tầng hai!

Sao ông ta cũng ra đây rồi?

Chiêu Võ Đạo Đế trong tửu quán nhìn Lý Toại Phong, cười nói: “Không ngờ kiếm tu Trọng Thiên thứ hai cũng đã ra ngoài, thú vị, thú vị quá”.

Thiên Võ Tân nhìn chằm chằm Lý Toại Phong, sắc mặt vô cùng nặng nề, trong lòng không khỏi giận dữ mắng: Một lũ ngu xuẩn.

Lý Toại Phong ở chân trời nhìn Cửu Kiếm Đạo Thiên kia, cười nói: “Tiếp tục đi”.

Dứt lời, ông ta chợt biến thành một tia kiếm quang chém xuống.

Tu Pháp dẫn đầu thấy Lý Toại Phong thì không dám coi thường, lập tức tiến một bước về phía trước, cất lời: “Kiếm trận”.

Giọng nói vừa vang lên, chín người vỗ lên hộp đựng kiếm sau lưng mình, chín hộp kiếm phóng lên cao tận chân trời, trong nháy mắt, chín hộp kiếm hợp lại làm một, cùng lúc đó, một tia kiếm quang sáng chói bắn ra từ trong hộp đựng kiếm kia, chém về phía Lý Toại Phong.

Ầm!

Kiếm quang nổ tung, Lý Toại Phong dừng lại, ông ta ngẩng đầu nhìn lên hộp đựng kiếm, lúc này hộp đựng kiếm chợt rung mạnh, sau đó một thanh thần kiếm thượng cổ bay ra từ bên trong, khi thanh phi kiếm thượng cổ này bay ra, toàn bộ thế giới đều như chậm lại.

Kiếm Cực Ý!

Thanh thần kiếm thượng cổ này bay thẳng tới trước mặt Lý Toại Phong, trong nháy mắt, một kiếm trận xuất hiện dưới chân ông ta, nhốt ông ta lại trong thời không đó, trong kiếm trận có vô số phi kiếm bay lên, tấn công Lý Toại Phong cùng với thanh thần kiếm thượng cổ này.

Vạn kiếm hợp nhất!

Sát trận Đạo Thiên!

Đây là kiếm trận mạnh nhất của Thiên Kiếm Tông, một khi kiếm trận khởi động thì dù là cao thủ cảnh giới Khai Đạo cũng có thể bị giết chết dễ dàng.

Khi nhìn thấy Lý Toại Phong, chín người không dám khinh thường một chút nào, vì thế lập tức sử dụng lá bài tẩy của mình.

Trong kiếm trận, Lý Toại Phong chợt nhắm mắt lại, ông ta mở lòng bàn tay, hai thanh phi kiếm lơ lửng trong lòng bàn tay của ông ta.

Ông ta bất ngờ nắm chặt tay phải.

Oanh!

Kiếm Vực xuất hiện!

Kiếm Vực cấp bậc cao nhất.

Kiếm Vực này vừa xuất hiện, một luồng kiếm thế đáng sợ đã trấn áp được sát trận Đạo Thiên kia, cùng lúc đó, Lý Toại Phong hét to: “Kiếm bay lên”.

Hai thanh phi kiếm trong tay ông ta phát ra hai tiếng kiếm reo, sau đó cả hai biến thành hai tia kiếm quang vạn trượng bay lên cao.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK