Nghe thấy lời Toại Cổ Kim nói, sắc mặt người đàn ông trung niên lập tức thay đổi, ông ta nhìn Toại Cổ Kim, có chút khó tin lẫn nghi ngờ: “Ngoài nền văn minh Tổ?”
Toại Cổ Kim gật đầu.
Người đàn ông trung niên trầm giọng nói: “Muội chắc chứ?”
Hiển nhiên, y vẫn không tin.
Toại Cổ Kim mở mắt nhìn đàn tế đàn Thần Võ, trong ánh mắt của cô ta lộ vẻ nghiêm trọng: “Lúc bắt đầu ta cho rằng sở dĩ thời gian trong Tiểu Tháp của hắn khác với bên ngoài, đơn thuần là vì đảo ngược thời gian, mặc dù loại năng lực này cũng nghịch thiên, nhưng, không đáng sợ tới vậy, vì nền văn minh Toại Minh ta có hai người có thể làm được, nhưng sau khi đi vào ta mới phát hiện, cái này căn bản không phải là đảo ngược thời gian, mà là tái tạo một loại thời gian!”
Câu cuối cùng, âm thanh của cô ta đã trở nên hơi run rẩy.
“Cái gì?”
Người đàn ông trung niên hơi thất thanh: “Tái tạo một loại thời gian?”
Toại Cổ Kim gật đầu, trong mắt đầy phức tạp: “Một loại thời gian hoàn toàn mới, đó là ý gì? Ý là người đó có thể định nghĩa lại thời gian, khi chúng ta đang nỗ lực theo đuổi phá bỏ sự trói buộc của thời gian, thì người đó đã có thể tái tạo thời gian, định nghĩa thời gian, đối mặt với loại người này, chúng ta không có bất kì cơ hội thắng nào!”
Biểu cảm của người đàn ông trung niên cũng nghiêm trọng vô cùng, thật sự đã bị kinh sợ.
Nếu chỉ là đảo ngược thời gian, mặc dù cũng nghịch thiên, nhưng, sẽ không khiến y thấy đáng sợ, nhưng nếu tái tạo lại một thời gian hoàn toàn mới….
Đây còn là người à?
Toại Cổ Kim nhẹ giọng nói: “Trước mắt, xem ra, vị Diệp công tử đây không chỉ biết mỗi điểm này, hơn nữa, hắn còn sống rất cẩn thận, như chỉ sợ ta muốn hại hắn ấy.”
Nói tới đây, cô ta lắc đầu cười, nhưng chẳng mấy chốc đã khôi phục vẻ bình thường.
Biểu cảm của người đàn ông trung niên lộ vẻ nghiêm trọng, trầm giọng nói: “Vậy chắc Thương Hồng Y cũng có thể cảm nhận được sức mạnh của hai người đó, cô ta…”
Toại Cổ Kim nói: “Lần cuối cùng cô ta ra tay với người phụ nữ váy trắng kia, là đã muốn thăm dò thực lực của đối phương, cô ta đạt được mục đích rồi, nhưng đáng tiếc là, bản thể của cô ta sẽ không bao giờ biết được.”
Người đàn ông trung niên kinh ngạc nói: “Ý muội là người phụ nữ váy trắng kia đã ngăn cô ta báo cho bản thể của mình?”
Toại Cổ Kim khẽ gật đầu.
Người đàn ông trung niên cau mày: “Vì sao cô ta phải làm vậy? Nếu cô ta ra tay, Thương Hồng Y kia chắc chắn không dám đối phó với thiếu niên kiếm tu kia nữa.”
Toại Cổ Kim bình tĩnh nói: “Rất đơn giản, kẻ bọn họ muốn đào tạo không phải là một vua dựa dẫm, mà là một cường giả vô song có thể đi càng xa, thậm chí đạt tới trình độ của bọn họ.”
Người đàn ông trung niên nói: “Nói như vậy, chúng ta với hắn, ván này thắng chắc rồi?”
Toại Cổ Kim lại lắc đầu.
Người đàn ông trung niên hơi bất mãn: “Nha đầu, muội có thể đừng vòng vo với ta không, nói rõ một lần đi?”
Toại Cổ Kim từ từ phân tích nói: “Bàn cờ này, cha hắn hoặc cô cô là người cầm cờ, nói cách khác, còn một người chơi cùng bọn họ, người này là ai? Người có thể đánh cờ với bọn họ, sẽ là người bình thường à? Biết đâu người đánh cờ kia chỉ là cô cô và cha hắn, nhưng liệu có khả năng, chúng ta ở trước người đó, cũng chỉ như con kiến thôi không?”
Người đàn ông trung niên cau chặt mày lại.
Toại Cổ Kim nói tiếp: “Hơn nữa, huynh có phát hiện ra hai loại kiếm ý của vị Diệp công tử này không? Đường hắn đi không phải là con đường dựa dẫm, nhưng là con đường do hắn tự chọn, cũng là con đường không có kẻ địch, mà con đường này, đã chú định rằng hắn không thể quá ỷ lại vào thế lực sau hắn, ta đoán, người đánh cờ với cha và cô cô hắn có hai mục đích, mục đích đầu tiên là người đánh cờ kia thật sự muốn giết hắn, muốn lật đổ nhà bọn họ; loại thứ hai là, người đó có thực lực, nhưng còn chưa tới mức có thể lật đổ nhà hắn, do đó, đối phương mới muốn phá vỡ đạo tâm của hắn.”
Nói rồi, hai mắt cô ta khẽ híp lại: “Có lẽ người đó không muốn hắn xây dựng một trật tự hoàn toàn mới, nói cách khác, có thể người đó cũng muốn tham gia vào cuộc chiến tranh giành Đại Đạo.”
Người đàn ông trung niên u ám nói: “Nói cách khác, cho dù chúng ta đứng bên phía hắn, cũng sẽ có nguy hiểm?”
Toại Cổ Kim gật đầu: “Sẽ, hơn nữa là nguy hiểm cực lớn, vì người có thể đánh cờ với cô cô và cha hắn, thực lực của người đó chắc chắn không phải là kẻ chúng ta có thể đối kháng được, trong cuộc chiến tranh giành Đại Đạo này, nền văn minh Đại Đạo chúng ta chỉ hơi bất cẩn, là sẽ bị vạ lây, thịt nát xương tan. Nhưng nếu không đứng bên phía hắn, chúng ta càng nguy hiểm, vì cho dù cuối cùng hai bên ai thắng, cuối cùng chắc chắn chúng ta cũng chỉ còn cách bị tiêu diệt hoặc thần phục, lúc đó thần phục với bây giờ đứng bên phe nào, hoàn toàn không giống nhau, hơn nữa…”
Nói tới đây, cô ta đột nhiên trở nên hơi hưng phấn: “Đây chẳng phải là cơ hội ngàn năm có một của nền văn minh Toại Minh ta à?”
Người đàn ông trung niên lắc đầu: “Nhưng Cựu Thổ sẽ không cho hắn gia nhập đâu.”
Toại Cổ Kim bình tĩnh nói: “Vậy thì tốt biết bao.”
Người đàn ông trung niên ngạc nhiên: “Sao lại nói vậy?”
Toại Cổ Kim nói: “Cả Cựu Thổ là gồm nền văn minh Toại Minh ta và nền văn minh Quan Huyên, không phải càng tốt à?”
Người đàn ông trung niên ngơ ngác, lập tức gật đầu.
Mặc dù ba nền văn minh Cựu Thổ có quan hệ liên minh, nhưng ai cũng rõ, cuộc liên minh này thật ra không đáng tin, ba nhà luôn muốn thôn tính đối phương.
Người đàn ông trung niên đột nhiên nói: “Ta nhắc nhở muội, vị Diệp công tử này không đơn giản, muội tuyệt đối không được tự cho mình là thông minh.”
Nói rồi, ông ta lắc đầu cười: “Muội chắc chắn cũng biết, muội tự xem rồi làm đi.”
Nói xong, ông ta quay người rời đi.
Toại Cổ Kim nhìn đàn tế đàn Thần Võ ở nơi xa, quay người rời đi, cô ta quay về Cố Vấn Các, sau đó mở lòng bàn tay ra, hàng chục quyển Quan Huyên Pháp bay tới trước mặt mọi người: “Không cần tu luyện theo pháp này, đọc thuộc là được.”
Chương 2822: Ác ôn
Mọi người đều có chút nghi hoặc, nhưng Toại Cổ Kim đã quay người rời đi.
Toại Cổ Kim đi đến gác nhỏ của mình, bốn mặt của các nhỏ này đều là tinh không, trong tinh không, là bầu trời sao chi chít.
Cô ta đi đến một bên ngồi xuống, trên cái bàn trước mặt cô ta, đặt hàng loạt quyển trục, cô ta chạm một cái, mọi quyển trục đều mở ra, những dòng tin tức tràn vào trong thức hải của cô ta.
Thân là quan cố vấn đứng đầu Cố Vấn Các, việc mỗi ngày cô ta phải làm là hiểu rõ những chuyện xảy ra hàng ở giữa các nền văn minh, nắm được tin tức đầu tiên.
Toại Cổ Kim đột nhiên nói: “Linh.”
Vừa dứt lời, một cô gái từ từ đi vào, cúi đầu thật sâu: “Các chủ.”
Toại Cổ Kim nhìn cô gái: “Cô ta vẫn chưa quay về?”
Cô gái gật đầu: “Vâng.”
Nói rồi, cô ta do dự.
Toại Cổ Kim bảo: “Nói.”
Cô gái nói: “Các chủ, thực lực của quan chấp hành đứng đầu quá mạnh, chúng ta lén điều tra cô ta, e là đã bị cô ta phát hiện rồi.”
Toại Cổ Kim nói: “Cô ta phát hiện ở đâu?”
Cô gái nói: “Ở tinh vực Nguyên Minh, cô ta đã hấp thụ được ác niệm của tinh vực đó, sau đó, cô ta rời khỏi tinh vực kia, nhưng chúng ta không dám theo nữa.”
Toại Cổ Kim gật đầu: “Không cần theo quá gần, biết phương hướng đại khái của cô ta là được.”
Cô gái gật đầu: “Vâng.”
Toại Cổ Kim lại hỏi: “Bây giờ phản ứng của Cựu Thổ với Thương Hồng Y thế nào?”
Cô gái nói: “Người thần căm phẫn.”
Toại Cổ Kim bình tĩnh nói: “Có ý kiến bất đồng không?”
Cô gái nói: “Có, nhưng rất ít.”
Toại Cổ Kim khẽ gật đầu: “Phái người đi điều tra những người có ý kiến bất đồng đó.”
Cô gái nói: “Giết?”
Toại Cổ Kim nhìn cô ta: “Những người này có thể phân biệt đúng sai, thì cũng có giá trị đào tạo thành tuyến dưới, chuyện này ngươi tự đi chọn một người thân tín để làm đi.”
Cô gái gật đầu: “Đã hiểu.”
Toại Cổ Kim nói: “Lui đi.”
Cô gái lùi ra.
Toại Cổ Kim lại nói: “U.”
Trong góc, một hư ảnh lặng lẽ ngưng tụ.
Toại Cổ Kim nói: “Đi thử thực lực thật sự của vị quan chấp hành đứng đầu kia.”
Hư ảnh lặng lẽ lùi ra.
Toại Cổ Kim nói: “Địa.”
Vừa dứt lời, một bóng đen xuất hiện trước mặt cô ta, bóng đen cúi đầu thật sâu với cô ta: “Các chủ.”
Toại Cổ Kim nói: “Bây giờ là thời kì bất thường, bảo người ngươi chuẩn bị cho tốt, một khi nền văn minh Cựu Thổ và nền văn minh Vĩnh Sinh có biến động nhỏ, đều phải báo lên kịp thời.”
Bóng đen gật đầu: “Đã hiểu.”
Toại Cổ Kim nói: “Chuyện ta bảo ngươi điều tra thì sao?”
Bóng đen nói: “Trong bốn tiên vực lớn, người của tiên vực Thiên Phủ đã từng tiếp xúc với Diệp công tử, nhưng không biết nói cái gì, còn ba tiên vực lớn kia đã điều tra Diệp công tử từ lâu, theo chúng ta biết, có người ra giá cực cao để giết Diệp công tử.”
Toại Cổ Kim nói: “Cao bao nhiêu?”
Bóng đen trầm giọng nói: “Một linh mạch tổ.”
Toại Cổ Kim lập tức chau mày: “Có người đang cố ý kéo thù hận cho hắn.”
Bóng đen lại nói: “Trận chiến lần này với Diệp công tử, bọn họ đều để ý, có ý rục rịch ngóc đầu dậy.”
Toại Cổ Kim nói: “Bọn họ đang xem chừng, đang sợ hãi.”
Nói rồi, cô ta khẽ cân nhắc, lát sau, nói: “Phát một chiếc thiệp mời cho bốn vị tinh chủ thay ta, ta mở tiệc chiêu đãi họ ở Phi Tiên Lâu, cứ nói ta muốn cùng bàn bạc chuyện lớn với bọn họ.”
Bóng đen nói: “Các chủ muốn lôi kéo bọn họ?”
Toại Cổ Kim gật đầu: “Cho dù không thể lôi kéo được bọn họ, thì bây giờ cũng không thể để bọn họ tới gây phiền toái cho hắn, càng không thể để bọn họ hợp tác, nếu không, quá rắc rối. Tóm lại, có thể lôi kéo thì lôi kéo, không thể lôi kéo thì chia rẽ, để bọn họ đối địch với nhau, không thể để họ hợp tác đối phó hắn được.”
Mặc dù bốn tiên phủ lớn không giống ba nền văn minh lớn ở Cựu Thổ, nhưng mỗi vị phủ chủ đều có thực lực ở cảnh giới Vực Chủ, nếu hợp tác, với thực lực hiện giờ của Diệp Quân, đốt cháy trăm mạng cũng không đánh thắng được.
Bóng đen khẽ hành lễ: “Vâng.”
Toại Cổ Kim nhìn bóng đen: “Bố trí nhiều tai mắt vào vực sâu trong vũ trụ, ta muốn biết chiều hướng và ý đồ của mọi thế lực.”
Hư ảnh gật đầu.
Nói xong, y lặng lẽ biến mất tại chỗ.
Toại Cổ Kim nói: “Thiên.”
Vừa dứt lời, một cô gái mặc cơ giáp màu sẫm xuất hiện trong phòng, nét mặt cô ta lạnh lùng, như khối băng.
Toại Cổ Kim nói: “Thế nào?”
Cô gái nói: “Có thu hoạch.”
Nói rồi, cô ta phất tay áo, người bóng người bị hất ngã ra.
Nếu Diệp Quân ở đây, nhất định sẽ kinh ngạc, vì người trước mắt này, chính là Tổ Đạo.
Tổ Đạo nhìn xung quanh, mặt ngơ ngác, nhưng rất nhanh, y quay đầu nhìn cô gái cơ giáp, phẫn nộ nói: “Đạo đãi khách của nền văn minh Toại Minh ngươi là thế à? Hả?”
Cô gái cơ giáp không nhìn y.
Toại Cổ Kim nhìn chằm chằm vào Tổ Đạo: “Ngươi biết Diệp Quân à?”
Tổ Đạo thu mắt, nhìn Toại Cổ Kim: “Ngươi là Toại Cổ Kim của nền văn minh Toại Minh?”
Thấy Tổ Đạo không lịch sự như vậy, trong mắt cô gái cơ giáp ở một bên lập tức xuất hiện sát ý, nhưng không ra tay, vì Toại Cổ Kim chưa nói gì.
Toại Cổ Kim gật đầu: “Phải.”
Tổ Đạo nói: “Không phải nền văn minh Toại Minh các người muốn giết Diệp Quân à?”
Toại cổ Kim nhìn y: “Phải.”
“Vậy tốt quá rồi.”
Tổ Đạo đột nhiên hưng phấn nói: “Tốt tốt, nên giết thằng nhóc này, hung hăng giết hắn!”
Toại Cổ Kim nói: “Ngươi có thù với hắn à?”
Nghe xong, Tổ Đạo đột nhiên đau buồn, gào khóc: “Cái đồ ác ôn đó, cả nhà bọn họ không phải người mà! Tu vi của ta ơi tu vi của ta!”
Chương 2823: Kể chuyện
Tổ Đạo thật sự buồn tận đáy lòng, càng khóc càng cảm thấy thương tâm, nước mắt cũng tuôn ra.
Y vốn là người mạnh nhất vũ trụ cấp mười, nhưng không ngờ rằng, tất cả đều trở thành của hồi môn của người khác, nếu chỉ như vậy, thật ra y còn có thể chấp nhận được, dù sao thì kỹ năng cũng không bằng người khác, nhưng dựa vào đâu mà tất cả mọi người đều sống lại, tu vi khôi phục, còn y thì không?
Dựa vào cái gì?
Đây không phải là kỳ thị người ta sao?
Thật là khinh người quá đáng.
Toại Cổ Kim nhìn y: “Ngươi biết cái gì? Nói đi?”
Sự hiểu biết của cô ta về Diệp Quân thật ra cũng không nhiều, vì Diệp Quân đã đưa toàn bộ Bỉ Ngạn Giới và Thập Hoang vào trong Tiểu Tháp.
Nhưng cũng may là có cá lọt lưới.
Nghe Toại Cổ Kim nói vậy, Tổ Đạo vội vàng lau nước mắt, vui vẻ hơn: “Người này tu Đạo Trật Tự, nếu các người muốn giết hắn thì tuyệt đối không được nương tay, lập tức điều động toàn bộ cường giả của nền văn minh đi, đừng cho hắn bất kỳ cơ hội nào.”
Toại Cổ Kim nhìn y: “Hắn chỉ ở cảnh giới Đại Đế, điều động toàn bộ cường giả của nền văn minh có phải hơi quá không?”
Tổ Đạo vội vàng xua tay: “Không quá chút nào, người này yêu nghiệt lắm, đầu óc rất thông minh, nếu không lập tức giết hắn, vậy thì sẽ vô cùng phiền phức.”
Nói xong, y lại dùng vẻ mặt nghiêm túc nhấn mạnh lần nữa: “Tuyệt đối không thể coi thường hắn, nhất định phải xử lý hắn triệt để, mọi người cùng nhau tiến lên, không được cho hắn bất kỳ cơ hội nào.”
Toại Cổ Kim nhìn chằm chằm y: “Hắn chỉ có một mình thôi sao?”
Tổ Đạo do dự một lát, sau đó nói: “Không phải chỉ có một mình, sau lưng hắn còn có cô cô, nhưng ngươi không cần lo, thực lực của cô cô hắn thật ra cũng không quá mạnh, nền văn minh Cựu Thổ các người nhất định có thể đánh thắng được.”
“Ồ!”
Toại Cổ Kim nhàn nhạt nói, sau đó không nói thêm gì nữa.
Tổ Đạo đánh giá Toại Cổ Kim, có hơi nghi ngờ, người phụ nữ này có tin mình không nhỉ?
Toại Cổ Kim nói: “Hắn còn có một cô cô sao?”
Tổ Đạo gật đầu: “Đúng vậy.”
Nghĩ tới người phụ nữ váy trắng kinh khủng đó, ánh mắt y có chút kiêng nể, nhưng che giấu nó rất tốt, không để cho người phụ nữ trước mắt nhìn ra, nếu đối phương nhận ra người phụ nữ váy trắng kia không hề đơn giản, e là cũng sẽ không nhắm vào tên Diệp Quân ngu ngốc đó.
Toại Cổ Kim nói: “Thực lực của cô cô hắn thế nào?”
Tổ Đạo bình tĩnh nói: “Nếu ở chỗ của các người, chắc là ở cảnh giới Tiên Đế đỉnh cao, có lẽ còn có thể cao hơn một chút.”
Toại Cổ Kim gật đầu một cái: “Ta biết rồi.”
Tổ Đạo thở phào nhẹ nhõm trong lòng, người phụ nữ này thật dễ lừa.
Toại Cổ Kim đột nhiên nói: “Ngươi có hứng thú gia nhập Cựu Thổ của chúng ta không?”
Tổ Đạo trừng mắt: “Ta có thể sao?”
Toại Cổ Kim nói: “Ngươi là một nhân tài, chúng ta rất chào đón nhân tài.”
Tổ Đạo cười: “Nếu ta đồng ý gia nhập Cựu Thổ, không biết Cựu Thổ định cho ta chức vị gì?”
Toại Cổ Kim nói: “Bây giờ ngươi vẫn chưa khôi phục được thực lực sao?”
Tổ Đạo vội vàng nói: “Cảnh giới của ta dù chưa khôi phục được nhưng ta rất thông minh.”
Toại Cổ Kim gật đầu: “Có thể thấy được.”
Tổ Đạo nghiêm túc nói: “Nếu các người muốn đối phó với Diệp Quân, ta có thể giúp, dù ta không có thực lực, nhưng không có ai hiểu rõ Diệp Quân hơn ta, khuyết điểm lớn nhất của hắn chính là trọng tình trọng nghĩa, háo sắc, chúng ta có thể ra tay từ hai phương diện này.”
Toại Cổ Kim nhìn y: “Nói hết những gì ngươi biết đi.”
Tổ Đạo gật đầu: “Được.”
Chỉ trong chốc lát, y đã nói ra hết những chuyện về Diệp Quân.
Toại Cổ Kim chậm rãi lắng nghe, phân tích những nhân vật mà Tổ Đạo kể, lúc nghe Phạn Chiêu Đế là tử địch của Diệp Quân, cô ta đột nhiên trợn tròn mắt: “Ngươi nói, Phạn Chiêu Đế và hắn là tử địch ư?”
Tổ Đạo gật đầu: “Phải.”
Toại Cổ Kim nói: “Nói rõ đi.”
Tổ Đạo nhìn Toại Cổ Kim, sau đó chậm rãi kể những chuyện xảy ra ở vũ trụ cấp mười.
Sau khi Tổ Đạo kể xong, bầu không khí trong các đột nhiên trở nên tĩnh mịch.
Tổ Đạo cảm thấy hơi bức bối.
Toại Cổ Kim đột nhiên nói: “Trước tiên cho ngươi làm văn chức, đợi sau khi tu vi khôi phục lại thì lại cho ngươi lên một chức vị tốt hơn, ngươi thấy có được không?”
Dù hơi thất vọng, nhưng y vẫn hiểu rõ trong lòng, bây giờ y không có thực lực, có thể làm văn chức đã là một chuyện vô cùng tốt rồi.
Y gật đầu: “Được.”
Toại Cổ Kim nói: “Ngươi ra ngoài đi, bên ngoài sẽ có người chỉ dẫn ngươi.”
Tổ Đạo gật đầu, đứng dậy rời đi.
Toại Cổ Kim nhẹ giọng nói: “Phạn Chiêu Đế, chủ nhân bút Đại Đạo.”
Nói xong, cô ta nhìn cô gái bên cạnh: “Ta muốn có tất cả những thông tin chi tiết về chủ nhân bút Đại Đạo này.”
Cô ta biết chủ nhân bút Đại Đạo nhưng cũng chỉ được nghe nói tới mà chưa tiếp xúc bao giờ.
Cô gái cơ giáp kia gật đầu một cái, xoay người biến mất.
Toại Cổ Kim chậm rãi nhắm mắt lại, cô ta đã lấy được rất nhiều thông tin hữu dụng từ Tổ Đạo kia, chủ nhân bút Đại Đạo, Phạn Chiêu Đế và cả chi tiết của những trận chiến lúc trước...
Còn bây giờ, cô ta dường như đã có thể xác định, chủ nhân bút Đại Đạo chính là một trong những người đánh cờ trong bóng tối.
Còn Phạn Chiêu Đế
Thiện ác cùng tồn tại!
Chương 2824: Bắt đầu ra tay
Điều này thật sự kiến cô ta bất ngờ, vì cô ta không ngờ rằng Phạn Chiêu Đế và Diệp Quân lại là tử địch, ban đầu cô ta đoán Phạn Chiêu Đế và Diệp Quân có thể có quan hệ với nhau, nhưng không đúng!
Toại Cổ Kim đột nhiên mở mắt ra, chuyện này không đúng.
Tổ Đạo nói Phạn Chiêu Đế vốn đã nắm chắc phần thắng, nhưng không biết tại sao lại thất bại vào thời khắc mấu chốt, tu vi toàn thân đều bị Diệp Quân hút mất, cũng chính vì thế, Diệp Quân mới trở thành Đại Đế.
Đương nhiên, đây cũng không phải điểm chính, điểm chính là chuyện sau khi Diệp Quân phế bỏ tu vi, Phạn Chiêu Đế lại có tu vi!
Nói cách khác, tu vi Diệp Quân phế đi lại được trả lại cho Phạn Chiêu Đế.
Hai người này có liên quan với nhau!
Vẻ mặt Toại Cổ Kim âm trầm, chẳng lẽ bọn họ liên thủ lại tính kế Cựu Thổ? Nhưng cũng không đúng, nếu hai người này thật sự liên thủ tính kể Cựu Thổ, Diệp Quân chắc chắn phải biết rõ tất cả tình huống, mà lúc Diệp Quân tới Cựu Thổ, rõ ràng là hắn không biết gì về tình hình của Cựu Thổ, chẳng lẽ là giả vờ?
Toại Cổ Kim nhíu mày, nhưng rất nhanh, cô ta đã dẹp bỏ suy nghĩ này của mình, vì nếu Diệp Quân thật sự liên thủ với Phạn Chiêu Đế, ban đầu Diệp Quân cũng sẽ không bị động như vậy, càng không biết chuyện ba nền văn minh lớn đã liên thủ lại.
Toại Cổ Kim nhíu mày, hai ngón tay của cô ta nhẹ nhàng gõ lên ghế, sau khi suy nghĩ một hồi lâu, không biết cô ta đã nghĩ ra điều gì, ánh mắt đột nhiên sáng lên: “Ta thật là ngu ngốc, tại sao không thử nghĩ nó theo một góc độ khác chứ? Bàn cờ?”
Bàn cờ!
Đây vốn là một bàn cờ, vậy có khi nào Phạn Chiêu Đế là người của cha hoặc cô cô Diệp Quân không, nhưng Diệp Quân cũng không hề hay biết chuyện này.
Cô ta đã biết thực lực của cô cô và cha Diệp Quân, bọn họ tuyệt đối không phải người mà Phạn Chiêu Đế có thể so sánh được, nhưng Phạn Chiêu Đế và Diệp Quân đã giao thủ mấy lần mà không chết, hơn nữa còn càng ngày càng mạnh lên, điều này không bình thường, không chỉ vậy, khi Diệp Quân có thể phản công, Phạn Chiêu Đế lại không chết...
Phân tích tới đây, suy nghĩ của cô ta dần trở nên rõ ràng, giữa Diệp Quân và Phạn Chiêu Đế chỉ có thể xảy ra ba khả năng, thứ nhất, sở dĩ Phạn Chiêu Đế còn sống, là vì cha và cô cô của Diệp Quân cố tình không giết cô ta mà giữ lại cho hắn giải quyết, cũng chính là để bồi luyện, thứ hai là, bản thân Phạn Chiêu Đế đã là người của cha và cô cô Diệp Quân, mục đích cũng là để bồi luyện, thứ ba là, Phạn Chiêu Đế là người của cha và cô cô Diệp Quân nhưng Diệp Quân cũng không biết.
Cô ta dường như có thể xác định được chắc chắn là rơi vào khả năng thứ hai hoặc thứ ba, tuyệt đối không thể nào là thứ nhất.
Vì lúc Diệp Quân phế tu vi, Tổ Đạo không có tu vi, vậy thì đồng nghĩa với thứ đồ chơi này có thể không chế, nếu có thể không chế vậy cũng chính là cố tình làm, đơn giản mà nói, chính là cố tình không cho Tổ Đạo mà chỉ cho Phạn Chiêu Đế, nếu không phải người mình, cần gì phải uổng công vô ích chứ? Cứ cho Diệp Quân không phải tốt hơn sao?
Nhìn theo góc độ khác.
Phạn Chiêu Đế thật sự là quả Sinh Mệnh, cô ta là người của nền văn minh Toại Minh, đơn giản chỉ có một mục đích, chính là nắm toàn bộ văn minh Toại Minh trong tay, thậm chỉ là toàn bộ Cựu Thổ.
Diệp Quân tu Trật Tự, vậy hắn cần cái gì?
Là sức mạnh tín ngưỡng của tất cả chúng sinh, đơn giản mà nói, mục đích của Phạn Chiêu Đế có thể là trợ giúp Diệp Quân có được toàn bộ Cựu Thổ, sau đó giúp Diệp Quân tranh giành Đại Đạo.
Nhưng vẫn còn một vấn đề lớn!
Ba nền văn minh đứng đầu cũng là người tranh giành Đại Đạo, một khi như vậy, hai bên nhất định sẽ có mâu thuẫn.
Toại Cổ Kim nhíu mày, cô ta có thể nghĩ tới mâu thuẫn này, Phạn Chiêu Đế nhất định cũng có thể nghĩ tới, nói cách khác, người phụ nữ này có thể đã lên kế hoạch diệt trừ chủ nhân của ba nền văn minh lớn
Toại Cổ Kim chậm rãi nhắm mắt lại, bây giờ cô ta không biết trong lòng Phạn Chiêu Đế, nền văn minh Toại Minh có quan trọng hay không, nếu quan trọng, vậy thì Phạn Chiêu Đế cũng giống cô ta, quyết định đi theo Diệp Quân để tốt cho nền văn minh Toại Minh, nhưng nếu trong lòng Phạn Chiêu Đế, nền văn minh Toại Minh không hề quan trọng...
Một lát sau, Toại Cổ Kim chậm rãi đứng dậy, cô ta đi ra ngoài, nhìn về phía xa xăm, ánh mắt hiện lên sự lo âu vô cùng.
Cô ta chỉ phân tích ra một số chuyện của Diệp Quân, nhưng đối thủ thì sao?
Cho đến nay, cô ta vẫn chưa thể thoát khỏi bàn cờ và nhìn nó với góc nhìn của một người ngoài cuộc.
Cô ta vẫn đang ở trong bàn cờ.
Mà bên trong bàn cờ thì sẽ rất bị động, giống như bây giờ, cô ta cũng không biết nước cờ kế tiếp của chủ nhân bút Đại Đạo là cái gì, cũng không biết trong lòng Phạn Chiêu Đế có nền văn minh Toại Minh hay không, càng không biết bên trong bàn cờ này có quân cờ nào khác hay không.
Rất lâu sau đó, Toại Cổ Kim đột nhiên cười.
Cô ta vừa nhớ lại những gì Tổ Đạo nói, thật ra cô ta đã bỏ qua một điều vô cùng quan trọng.
Diệp Quân vì toàn bộ vũ trụ cấp mười và những bằng hữu của hắn mà chủ động phế bỏ tu vi của mình.
Trong lòng Phạn Chiêu Đế có nền văn minh Toại Minh không thật ra cũng không quan trọng, không hề quan trọng chút nào, điều quan trọng chính là Toại Cổ Kim phải khiến trong lòng Diệp Quân có nền văn minh Toại Minh.
Chỉ cần trong lòng Diệp Quân có nền văn minh Toại Minh, dù bây giờ trong lòng Phạn Chiêu Đế không có nền văn minh Toại Minh thì sau này cũng sẽ có.
Cả bàn cờ này, Diệp Quân mới thật sự là mấu chốt.
Hắn tình nguyện là quân cờ, cho nên mới có bàn cờ này, nếu hắn không muốn làm quân cờ, ai dám lấy hắn làm quân cờ chứ?
Toại Cổ Kim nhẹ giọng nói: “Nếu các người thích đánh cờ, vậy ta sẽ nhập cuộc đánh cờ với các người!”
Lúc này, một hư ảnh đột nhiên xuất hiện sau lưng Toại Cổ Kim: “Các chủ, trong Tứ Đại Tiên Vực chỉ có vực chủ tiên vực Thiên Phủ đồng ý tới theo lời hẹn.”
Toại Cổ Kim nheo mắt: “Đối phương bắt đầu ra tay rồi.”
Hư ảnh nói: “Có phải báo cáo với Diệp công tử không?”
Toại Cổ Kim lắc đầu: “Không cần, những điều này đều là chuyện nhỏ, không cần làm phiền hắn.”
Nói xong, cô ta biến mất.
Chương 2825: Ngươi đúng là một tên gian trái!
Trong hư không, vô số tia kiếm quang không ngừng đan xen tung hoành, hư không này đã bị bao phủ bởi những tia kiếm quang.
Sau khi đi vào, Diệp Quân đã đại chiến đến tận bây giờ.
Mà những người chiến đấu với hắn đều là những cao thủ cao cấp từ trước đến giờ của nền văn minh Toại Minh, dù không phải bản thể nhưng cũng rất đáng sợ.
Nếu đấu tay đôi thì còn đỡ, nhưng vấn đề là bây giờ cũng không phải đấu tay đôi.
Đánh một lúc, hắn đã điều động cả huyết mạch phong ma và huyết mạch phàm nhân, vì cao thủ xuất hiện xung quanh ngày càng mạnh, cũng ngày càng nhiều hơn.
Đương nhiên hắn không chỉ đang chiến đấu mà còn đang học, học tập đại đạo của những cao thủ cao cấp trước đây của nền văn minh Toại Minh này.
Hắn cảm thấy rất hưng phấn, từ sau khi đột phá, hắn rất ít khi chiến đấu, lần gần nhất là đấu một trận với Cựu Thổ. Đám người ở Cựu Thổ lại rất vô liêm sỉ, thẳng tay đánh hội đồng, hành động đó hoàn toàn không giúp hắn nâng cao thực lực mà là đang lấy mạng hắn.
Nhưng lúc này thì khác, những cao thủ của nền văn minh Toại Minh này không có chút giấu giếm gì với hắn cả, vừa huấn luyện vừa dạy dỗ hắn, giúp hắn thu hoạch được rất nhiều thứ.
Mà Diệp Quân cũng bắt đầu thử dung hợp những kiếm kỹ mình từng học, thuật Trảm Thiên Bạt Kiếm, Nhất Kiếm Quyết Sinh Tử vân vân. Điều hắn muốn làm bây giờ là dung hợp sức mạnh trật tự của mình vào trong đó, để hai kiếm kỹ này dung hợp lại với sức mạnh trật tự, sáng tạo ra một kiếm kỹ hoàn toàn mới.
Theo kiếm đạo Trật Tự thì cũng nên có kiếm kỹ trật tự.
Hắn hiện tại muốn sáng tạo ra một kiếm kỹ cũng không có, khó ở chỗ có thể sáng tạo ra một kiếm kỹ có thể giúp chiến lực của hắn tăng lên thật nhiều.
Mục tiêu của hắn đã không còn là cảnh giới Bất Hủ Đế Chủ nữa, mà lại phải có thể chiến đấu với cao thủ cảnh giới Vực Chủ.
Một lúc sau, Diệp Quân bỗng dừng lại, mà những cao thủ phía xa cũng không tiếp tục ra tay nữa.
Diệp Quân ngồi xếp bằng xuống, hít sâu một hơi, thầm nói: “Tháp gia, ngươi đi cùng ông nội và cha lâu như thế, cho ta biết kiếm kỹ mạnh nhất của họ đi”.
Tiểu Tháp đáp: “Ông nội ngươi cũng chỉ có mỗi cái thuật Trảm Thiên Bạt Kiếm, kiếm kỹ này đã theo ông ta từ rất lâu nhưng vẫn còn chưa lạc hầu. Còn cha ngươi thì rất gà mờ, cái gì cũng học một chút nhưng không tinh thông, còn gà hơn cả ngươi”.
Diệp Quân: “…”
Tiểu Tháp nói tiếp: “Dù là thuật Trảm Thiên Bạt Kiếm hay Nhất Kiếm Quyết Sinh Tử đều là kiếm kỹ rất mạnh, uy lực cũng vô hạn, chỉ phải xem ngươi có phát huy được uy lực của nó hay không… Hơn nữa càng về sau, kiếm kỹ thần thông sẽ càng ít có tác dụng, vì một kiếm đơn giản của cao thủ chân chính cũng có thể huỷ diệt đất trời, đương nhiên thực lực của ngươi bây giờ vẫn chưa làm được điều đó, nhưng mục tiêu của ngươi có lẽ là như thế…”
Diệp Quân gật đầu, hắn mở lòng bàn tay, kiếm Thanh Huyên xuất hiện: “Kiếm Thanh Huyên có thể tích luỹ sức mạnh tín ngưỡng vô cùng vô tận, nên ta muốn dung hợp hai loại kiếm kỹ và sức mạnh tín ngưỡng lại với nhau…”
Tiểu Tháp hỏi: “Có phải ngươi cần ta giúp không?”
Diệp Quân cười to: “Chỉ có mỗi Tháp gia hiểu ta”.
Tiểu Tháp nói: “Nói đi, muốn ta giúp ngươi làm gì?”
Diệp Quân trầm giọng nói: “Tháp gia, không phải ngươi có chức năng che giấu à? Ta muốn dung hợp chức năng che giấu này của ngươi với kiếm kỹ của ta, nói cách khác khi ta thi triển kiếm kỹ này, không một ai có thể cảm nhận được hơi thở của nó…”
“Trời ạ!”
Tiểu Tháp kinh hãi nói: “Ngươi đúng là một tên gian trá”.
Diệp Quân: “…”
Thuật ẩn thân!
Cha nói thế nào ấy nhỉ?
Trong những vũ trụ có thể đánh giá, không ai có thể phát hiện ra Tiểu Tháp đang che giấu hơi thở, nếu chỉ dùng để che giấu cảnh giới của mình thì quá lãng phí.
Hắn muốn che giấu cả kiếm kỹ của mình!
Làm một kẻ mưu mô!
Dùng một kiếm giết người trong vô hình.
Nghĩ đến đây, Diệp Quân không nhịn được cười hì hì.
Tiểu Tháp: “…”
Nghĩ là làm, khoảng thời gian tiếp theo, Diệp Quân bắt đầu thử nghiệm.
…
Phi Tiên Lâu.
Phi Tiên Lâu nằm trong một vùng tinh không đặc biệt, có chín tầng lầu, mỗi tầng là một Trọng Thiên, cả toà lầu như làm từ ngôi sao, cực kỳ sáng chói.
Nơi này đặc biệt là vì nó có một quý tắc, không được ra tay ở đây.
Dù là Cựu Thổ cũng phải nể mặt quy tắc này, vì chủ nhân của Phi Tiên Lâu là Bi Tâm Từ trong truyền thuyết kia.
Dù đã lâu lắm rồi nàng ấy không xuất hiện, nhưng vẫn không ai dám làm trái với quy tắc này.
Toại Cổ Kim vừa đi vào Phi Tiên Lâu, một ông lão đã xuất hiện trước mặt cô ta, Toại Cổ Kim nói: “Chu Lão, đã lâu không gặp”.
Chu Lão nhìn cô ta: “Có chuyện gì à?”
Toại Cổ Kim gật đầu: “Có hẹn với một người ở đây”.
Nói xong, cô ta đi lên lầu.
Chu Lão chợt nói: “Cô có biết chủ nhân ở đâu không?”
Toại Cổ Kim cũng không dừng bước: “Không biết”.
Chu Lão lại hỏi: “Vậy cô cảm thấy nàng ấy sẽ đi đâu?”
Toại Cổ Kim dừng bước: “Chu Lão, Bi Tâm Từ đi đâu đều không quan trọng, quan trọng ở chỗ dù ông tìm thấy nàng ấy cũng có thể làm gì đâu? Một người vô địch như nàng ấy, người bình thường hoàn toàn không thể theo kịp bước chân”.
Sắc mặt Chu Lão tái nhợt.
Toại Cổ Kim lại nói: “Nếu ông muốn đuổi theo nhịp bước của nàng ấy thì phải làm nên chuyện lớn, chứ không phải ngày ngày đợi nàng ấy trở về”.
Cuh Lão nhìn chằm chằm Toại Cổ Kim: “Cô muốn ta trở về à?”