Cổ Bàn lạnh lùng nhìn chủ nhân bút Đại Đạo kỳ lạ này một cái, lần này gã không nổi giận.
Nhịn!
Bây giờ gã đã bình tĩnh lại, chỉ cần bản thể ra thì thả bom một cái cũng đủ để cho lão kia chết, cần gì bây giờ phải tức giận?
Thấy Cổ Bàn không phản kích, chủ nhân bút Đại Đạo đột nhiên cảm thấy có chút nhàm chán, ông ta nhìn về phía thanh kiếm Tinh Tuyển ở nơi không xa, lúc này thanh Tinh Tuyền đó không ra tay với Diệp Quân, chỉ là hơi run rẩy, hiển nhiên nó phát hiện bản thân đã quá xem thường thực lực của Diệp Quân.
Diệp Quân nhìn kiếm Tinh Tuyền một cái cũng không ra tay nữa, quay người đi về phía xa.
Chủ nhân bút Đại Đạo kinh ngạc, sau đó hỏi: “Cục tức này cậu có thể nhịn ư?”
Diệp Quân bình tĩnh nói: “Ta tức giận với một thanh kiếm làm gì chứ?”
Cổ Bàn nhân cơ hội châm chọc nói: “Đúng vậy, không giống một số người tính cách đúng là ích kỷ.”
Chủ nhân bút Đại Đạo quay đầu nhìn về phía Cổ Bàn mắng: “Ngươi biết cái quái gì, cậu ta không tức giận với cây kiếm là bởi vì cậu ta biết bây giờ cậu ta cũng không làm gì cây kiếm được, hơn nữa ở đây còn không phải có ta và ngươi nhìn trân trân sao, nếu như cậu ta động tay lỡ như ta và ngươi đánh lén cậu ta thì hoàn cảnh của cậu ta sẽ trở nên vô cùng tệ hại... Ngươi cái gì cũng không hiểu chỉ ở đó kêu la!”
Sắc mặt của Cổ Bàn có chút khó coi, gã quay đầu nhìn về phía Diệp Quân, thấy sắc mặt của Diệp Quân bình tĩnh như nước, đột nhiên gã tức giận, mẹ nó hai người ai cũng tâm cơ, thật sự sơ xuất.
Chủ nhân bút Đại Đạo lạnh lùng nhìn Diệp Quân một cái, sau đó ba người tiếp tục đi về trước.
Trên đường Diệp Quân nói: “Chủ nhân bút Đại Đạo, nước Cổ Thần này rốt cuộc có lai lịch gì?”
Chủ nhân bút Đại Đạo bình tĩnh nói: “Biết thần không?”
Diệp Quân nói: “Biết, cả quãng đường ta đi gặp được vô số đại đế, thần gì đó đều đã giết chán rồi.”
Chủ nhân bút Đại Đạo nhìn hắn một cái, khinh thường nói: “Những thứ đó thì xem là thần gì?”
Diệp Quân có chút hiếu kỳ: “Nói như thế nào?”
Chủ nhân bút Đại Đạo lại không trả lời.
Diệp Quân tiếp tục hỏi: “Chủ nhân bút Đại Đạo, vì sao bây giờ vũ trụ không có một cảnh giới tiêu chuẩn để thống nhất?”
Chủ nhân bút Đại Đạo nói: “Vũ trụ cũng chưa thống nhất, thì sao có cảnh giới thống nhất tiêu chuẩn? Hệ tinh vũ trụ vô số, mỗi hệ tinh đều là nguồn gốc văn mình của mình, mỗi nguồn gốc đều không giống, nguồn gốc không giống cũng có nghĩ là bản hệ tu luyện không giống... Đơn giản mà nói cứ giống như thế giới thế tục, mỗi quốc gia có một chế độ giống nhau sao?”
Diệp Quân nói: “Vậy ông không cảm thấy chúng ta nên thống nhất toàn vũ trụ sao?”
Chủ nhân bút Đại Đạo nhìn hắn một cái: “Ta không muốn thảo luận cùng cậu vấn đề này, bởi vì sự hiểu biết của cậu bây giờ đối với vũ trụ này vẫn còn quá ít ỏi, thảo luận chuyện này với cậu không có bất cứ ý nghĩa nào.”
Diệp Quân cười, không nói chuyện.
Chủ nhân bút Đại Đạo tiếp tục nói: “Thần của nước Cổ Thần, thật ra nghiêm khắc mà nói cũng không xem như thần thực sự gì, nếu như thật sự nói là thần... Nếu có cho một tiêu chuẩn, đó chính là ta.”
Diệp Quân: “...”
Cổ Bàn không ngừng lắc đầu: “Ta chưa từng thấy người nào mặt dày vô sỉ như vậy!”
Chủ nhân bút Đại Đạo liếc gã một cái, trái lại cũng không tức giận.
Diệp Quân thì có chút hiếu kỳ: “Ý ông nói là bản thể của ông, đúng không?”
Chủ nhân bút Đại Đạo không trả lời vấn đề này mà là nói: “Nguồn gốc văn minh của nước Cổ Thần là đến từ chỗ biên giới của hư chân, chính là thế giới của những Hư Chân Linh giúp đỡ cậu, cậu có biết biên giới của Hư Chân không?”
Diệp Quân gật đầu: “Biết một ít, chính là thế giới ở trên hư thời không, gần với thế giới thực tế...”
“Hừ!”
Chủ nhân bút Đại Đạo cười nhạt: “Cậu biết cái gì.”
Diệp Quân: “...”
Chủ nhân bút Đại Đạo nói: “Nơi tiếp giáp của Hư Chân, nơi này cách thế giới thực tế còn khoảng một trăm nghìn tám nghìn dặm.”
Diệp Quân nhíu mày lại.
Chủ nhân bút Đại Đạo nói: “Nơi biên giới của Hư Chân nghiêm túc mà nói thật ra cũng thuộc về thế giới hư, nếu như so sánh với thế giới trong và thế giới ngoài thì nơi đó quả thật một cái chân thuộc về thế giới ngoài, nhưng cậu biết thế giới ngoài này...”
Diệp Quân đột nhiên nói: “Còn đang trên giấy.”
Chủ nhân bút Đại Đạo có chút kinh ngạc.
Diệp Quân nhìn chủ nhân bút Đại Đạo: “Đúng không?”
Chủ nhân bút Đại Đạo gật đầu: “Đúng, nơi đó chỉ có một chân thoát vòng, nhưng thật ra vẫn còn trên giấy, nhưng nơi đó người với sinh linh... Có ưu thế độc quyền, cứ giống như đầu thai vậy, có người đầu thai đến gia đình thông thường, có người thì lại đầu thai đến nhà phú quý...”
Diệp Quân: “Ưu thế là gì?”
Chủ nhân bút Đại Đạo nói: “Không chịu khống chế của đại đạo “thế giới hư” nên nói là chịu ảnh hưởng của những cái khác rất nhỏ...”
Nói xong, ông ta dừng lại rồi nói: “Hạn chế này giống như tiền của thế giới thật, sinh linh và thời không ở nơi biên giới hư thật có một ưu thế tự nhiên cực lớn trời sinh đã có thể cảm nhận được thời không hư cùng với thời không hư chân, bọn họ không thiếu tiền... Hơn nữa, nơi đó còn có rất nhiều di chỉ bí cảnh, vì thế người và sinh linh ở đó, nếu như có cơ duyên tốt thì sẽ nghịch thiên. Khí đế “Đại Đạo Hà” đó của cậu cũng đến từ di tích bí cảnh của nơi đó...”
Chương 3052: Sai lầm
Diệp Quân càng hiếu kỳ hơn: “Lai lịch của di tích bí cảnh ở nơi đó?”
Chủ nhân bút Đại Đạo bình tĩnh nói: “Bố thí đến từ người vòng ngoài!”
Hai mắt của Diệp Quân híp lại.
Chủ nhân bút Đại Đạo nhìn hắn một cái, cười nói: “Tất cả chúng sinh? Thật sự là trò cười, biết không? Thứ gọi là chúng sinh ở trong mắt người nào đó cứ giống như kiến vậy, đối với người cầm quyền nào đó đều không cần động tay, tuỳ tiện một câu nói đã có thể thay đổi sinh mệnh của vô số sinh linh, không nói cái khác chỉ là vũ trụ Quan Huyền của cậu, bây giờ cậu là vua của vũ trụ Quan Huyền, cậu tuỳ tiện cải chính nếu như cải chính này là xấu thì vô số sinh linh vũ trụ Quan Huyền của cậu sẽ sống không bằng chết, cậu có tin không?”
Diệp Quân im lặng.
Chủ nhân bút Đại Đạo nhẹ giọng nói: “Có một số người đối với kẻ lên ngôi mà nói chỉ là chuyện nhỏ “nhỏ nhặt không đáng kể”, mà để ở phía dưới vậy thì có thể là hoạ ngút trời...”
Nói xong, ông ta hơi lắc đầu: “Ta nói với cậu những thứ này để làm gì?”
Diệp Quân nói: “Vì vậy, ông không hy vọng vũ trụ này thống nhất?”
Chủ nhân bút Đại Đạo cười nói: “Diệp Quân, cậu có từng nghĩ đến một vấn đề, cậu có thể thay đổi nhân tính không?”
Diệp Quân nhíu mày.
Chủ nhân bút Đại Đạo nói: “Ta cũng không nói với những đạo lý thiếu niên giết rồng cuối cùng sẽ biến thanh rồng ác, ta chỉ hỏi cậu một vấn đề cậu không phải tham quyền cũng không tham lợi nhưng cậu có thể quản được người phía dưới không? Còn có một điều, sở dĩ cậu không tham quyền, không tham lợi đó là bởi vì những thứ đó cậu đều có, sinh ra đã có mà những người phía dưới cậu thì không có... Sau khi cậu có được không muốn những người khác có, cậu cho rằng người ta sẽ phục không?”
Diệp Quân nhẹ giọng nói: “Ta biết ông nói những vấn đề này, ta đều biết, nhưng bây giờ vũ trụ này hình như cũng không phải rất tốt, ta thấy vũ trụ này không ngừng loạn, chém giết không ngừng, hỗn loạn không chịu nổi...”
Chủ nhân bút Đại Đạo sau khi yên lặng một chút, nói: “Đó chính là đạo, tất cả nhân quả đều do bản thân, thiên đạo tuần hoàn... Người không nên áp đảo ở trên đạo, càng không thể thay thế đạo, bởi vì người có dục vọng riêng, có vô số ác niệm, một khi người nào đó thay thế đạo, áp đảo ở trên đạo, đối với vũ trụ này mà nói chính là một nạn cực lớn.”
Diệp Quân nhìn về phía chủ nhân bút Đại Đạo: “Cái đạo nào ông nói ta có thể hiểu một chút, nhưng có một khả năng không, ta thống nhất vũ trụ thật ra cũng là một loại đạo?”
Chủ nhân bút Đại Đạo nhíu mày.
Diệp Quân nói: “Đạo có vô số khả năng, ta thiết lập trật tự cũng có thể là nghĩa là đạo, cậu cảm thấy thế nào?”
Chủ nhân bút Đại Đạo nói: “Không có khả năng này.”
Diệp Quân hỏi: “Vì sao?”
Chủ nhân bút Đại Đạo nói: “Bởi vì ta đại diện cho đạo!”
Cổ Bàn: “...”
Diệp Quân bật cười: “Vì vậy ông cho rằng ý của ông chính là ý của đạo, ông đại diện đạo?”
Mặt của chủ nhân bút Đại Đạo không biểu cảm: “Vốn dĩ là vậy.”
Diệp Quân ngạc nhiên nhưng rất nhanh trở lại bình thường, hắn cười nói: “Là đạo lợi hại, hay là cô cô của ta lợi hại?”
Chủ nhân bút Đại Đạo cau mày lại.
Diệp Quân nói: “Chủ nhân bút Đại Đạo, ông nói ông đại diện đạo ta xem như ông nói là thật, ta nói thêm vài câu thật ra ông nên nghe thử âm thanh của rất nhiều người phía dưới, cứ giống như đế quốc thế tục một số chính quyền đế quốc nó đại diện cho đạo, đại diện cho trật tự, quả thật vô số chúng sinh ở phía dưới đều nên tuân thủ theo nó, nhưng mà nó cũng nên nghe thử suy nghĩ của vô số chúng sinh, không phải sao?”
Nói xong, hắn cười lại nói: “Đương nhiên ta có thể hiểu, đối với đạo mà nói vô số chúng sinh nhỏ nhặt không đáng kể? Không nói cái khác chỉ là một huyện lệnh nếu như không nguy hại đến quan vị của nó thì nó căn bản sẽ không coi người dân bình thường ra gì...”
Nói đến đây hắn nhìn về phía chủ nhân bút Đại Đạo: “Giữa ông và ta vốn dĩ tranh giành trật tự đại đạo, đến vũ trụ này vốn dĩ là tự mình muốn thiết lập một trật tự, sau đó so sánh xem thử thiết lập của ai tốt hơn, thế nhưng ông lại khiêu khích người của Đế quốc giết ta, đương nhiên đối với loại hành vi này ta hiểu được, dù sao chỉ cần ta bị giết chết thì cuộc đánh cược này đương nhiên cũng là thua, nhưng chủ nhân bút Đại Đạo ông có từng suy nghĩ không? Nếu như ta chết trong tay Đế quốc thì kết cục của Đế quốc sẽ ra sao? Ông nô dịch Đế quốc, lợi dụng bọn họ, ông chưa từng suy nghĩ đến sống chết của bọn chúng! Đó chính là đạo ư?”
Đôi mắt của chủ nhân bút Đại Đạo híp lại.
Diệp Quân tiếp tục nói: “Ông để cả Đế quốc giết ta, nếu như ta thắng thì ta giết Đế quốc lúc đó là ông sai, hay là lỗi của ta? Đạo?”
Chủ nhân bút Đại Đạo sau khi im lặng, nói: “Ta cũng không phải không nghe suy nghĩ của những người ở phía dưới, các cậu có suy nghĩ có thể nói! Đừng có hở ra thì muốn hành động nghịch thiên, thiết lập trật tự gì đó để thay thế đạo, ta cũng hy vọng vũ trụ này tốt hơn...”
Diệp Quân lắc đầu: “Chủ nhân bút Đại Đạo, ông cứ nói bậy đi sở dĩ ông sợ ta thành lập trật tự, không phải bởi vì có người sợ sau khi đàn áp đạo đối với chúng sinh không tốt, ông sợ thật ra chính là lợi ích của bản thân... Giống như tham quan khi bị bắt đều khóc lóc thảm thiết, bày tỏ hối hận, biểu thị xin lỗi người dân, biểu thị bản thân sai lầm lớn... Nếu như không bị bắt thì làm sao?”
Không đợi chủ nhân bút Đại Đạo nói, Diệp Quân tiếp tục nói: “Cứ giống như bây giờ, ông nguyện ngồi xuống nói với ta trật tự, đạo lý này, nói muốn nghe lời của người phía dưới, không phải bởi vì ông lo lắng có chúng sinh, mà là ông sợ, sợ cái gì? Sợ người trong nhà ta, nếu như không có người trong nhà ta, chủ nhân bút Đại Đạo ông có nói với ta những thứ này không?”
Chương 3053: Người tốt
Thấy chủ nhân bút Đại Đạo không nói năng gì trước câu hỏi của mình, Diệp Quân cười.
"Thế nhân nói 'thiên đạo bất nhân, vạn vật như cỏ rác'. Tuy có hơi quy chụp nhưng cũng không phải vô lý”.
Chủ nhân bút Đại Đạo cười gằn: “Nguyên nhân kết quả của chúng sinh đã được định đoạt từ trước. Lấy ví dụ Cơ Chiến của Đế quốc, nếu bản thân gã không có tham vọng, tâm tính đường hoàng thì sao lại nghe lời ta đến giết ngươi? Nếu vì vậy mà nhận lấy kết cuộc thảm bại thì cũng là do gã tự làm tự chịu, liên quan gì đến người khác?"
"Vô liêm sỉ!"
Cổ Bàn cười khẩy: “Chủ nhân bút Đại Đạo, ngươi...”
Người được nhắc tên quay lại: “Câm mồm. Ngươi có tư cách gì mà xen vào?"
Cổ Bàn phẫn nộ siết chặt tay, khí tức dâng lên cuồn cuộn nhưng cuối cùng vẫn đè xuống.
Phải nhịn.
Bằng không sẽ phá hủy kế hoạch.
Đợi bản thể thoát ra rồi, việc đầu tiên y làm chính là giết lão chó già này.
Diệp Quân: “Ông nói cũng có lý, nhưng ông quên một điều rằng nếu ông không nhúng tay vào thì Cơ Chiến đã không chết. Ông nói thiên đạo tuần hoàn, vạn sự đã được định đoạt, nhưng rõ ràng là ông xen vào, lại nói nó thành thiên đạo. Chẳng phải giống như quan lại làm sai nhưng đổ mọi trách nhiệm lên đầu dân thường à? Đúng là ứng với câu 'cướp đêm là giặc, cướp ngày là quan' nhỉ?"
Chủ nhân bút Đại Đạo lạnh tanh đáp: “Ta không đấu võ mồm với ngươi. Giữa chúng ta chỉ cần lấy sức mạnh để nói chuyện là đủ”.
Diệp Quân gật gù: “Ta cũng thấy thế”.
Không ai nói gì thêm, vì không ai có thể thuyết phục được ai.
Giữa họ chỉ có đánh bại và khuất phục người kia bằng nắm đấm chứ không còn cách nào khác.
Diệp Quân càng thêm kiên định với tư tưởng thống nhất vũ trụ, lập ra trật tự mới để cha và ông tin tưởng mình.
Hắn bỗng cười rộ lên đầy bỉ ổi.
Làm chủ nhân bút Đại Đạo nhíu mày, không biết thằng ranh này lại nảy ra ý gì trong đầu.
Cổ Bàn nhìn qua lại giữa hai người một hồi rồi nhắm mắt.
Cả ba nhanh chóng đi vào dãy núi, chỉ thấy bầu trời tối sầm, bốn bề yên tĩnh.
Có vẻ gì đó rất kinh dị.
Diệp Quân giơ kiếm đề phòng.
Chủ nhân bút Đại Đạo và Cổ Bàn cũng đề cao cảnh giác, không dám lơ là.
Đặc biệt là người trước, ông ta biết nước Cổ Thần hùng mạnh thế nào mà vẫn bị một thế lực không biết tên này tiêu diệt.
Rất bất thường.
Thế là ông ta không dám qua loa, dù sao đạo pháp vẫn còn bị phong ấn, nếu bị đánh bại ở đây thì đúng là mất mặt.
Ba người men theo sơn đạo đi một hồi, thấy một ngôi làng xuất hiện.
Diện tích không lớn, chỉ đủ cho tầm một trăm nhân khẩu sinh sống, nhưng quan trọng là có người sinh hoạt ở đây.
Cả ba sửng sốt.
Một ông lão thấy họ đi tới thì lộ vẻ ngạc nhiên, sau đó vừa bỏ chạy vừa la toáng lên: “Có ma! Có maaaa!"
Ba người: “...”
Không lâu sau, có mấy trăm người vọt ra, tay lăm le ngọn đuốc và 'vũ khí' như cái cuốc, lưỡi cày.
Nhưng họ chỉ co cụm ở cổng làng chứ không dám bước ra.
Ai nấy đều ra vẻ hùng hổ nhưng trong mắt rõ ràng có sợ hãi.
Diệp Quân và hai người kia thì ngớ ra khi nhận thấy những người này chỉ là người thường.
Thấy chủ nhân bút Đại Đạo bước tới, bọn họ rối rít lùi về sau.
Ông ta mỉm cười chào hỏi với ông lão đi đầu: “Chào bác, chúng tôi không phải người xấu gì đâu”.
Ông lão kia có mấy phần điềm tĩnh của trưởng làng, nhưng khi mở miệng vẫn cảnh giác: “Các người là ai?"
Chủ nhân bút Đại Đạo: “Chúng tôi là người ngoài đi ngang qua thôi”.
Ông lão ngạc nhiên: “Từ bên ngoài tới?"
Chủ nhân bút Đại Đạo gật đầu.
Ông lão và dân làng đều tỏ vẻ hoài nghi.
Chủ nhân bút Đại Đạo: “Có thể trò chuyện chút được không?"
Ông lão từ chối: “Chúng tôi không hoan nghênh người ngoài”.
Chủ nhân bút Đại Đạo không nói gì mà đưa tay chỉ về bên phải. Một hòn đá tảng cao mười trượng lập tức sụp đổ.
Mọi người: “...”
Ông lão vội vàng bỏ cái cuốc xuống: “Mời ba vị vào”.
Dân làng cũng tách ra nhường đường.
Chủ nhân bút Đại Đạo gật gù rồi nhấc chân đi vào.
Diệp Quân và Cổ Bàn đi theo.
Ông lão nói với người khác: “Buông vũ khí đi. Ba vị này là người tốt, sẽ không hại chúng ta đâu, nhanh lên”.
Dân làng làm theo.
Hình ảnh hòn đá vỡ thành mảnh vụn đã đủ để họ tin ba người này là 'người tốt'.
Chương 3054: Không có đầu óc
Trưởng làng vứt cho họ một ánh mắt, dân làng lập tức túm lại hội ý rồi trở về nhà, giấu hết lương thực vào chỗ kín.
Ông lão dẫn ba người kia đi đến một căn nhà có khoảnh sân đơn sơ, bên trong là một đứa bé dè dặt ló đầu ra.
Ông ta rót trà cho họ rồi lúng túng đứng sang bên.
Chủ nhân bút Đại Đạo mở lời: “Bác đừng hoảng sợ vậy, chúng ta không có ác ý”.
Ông lão chần chừ một hồi rồi nói: “Ta hiểu rồi”.
Đoạn lấy một món đồ màu bạc ra đặt trên bàn: “Các vị, đây là vật quý nhất trong làng chúng ta”.
Khiến ba người kia câm nín.
Chủ nhân bút Đại Đạo: “Chúng ta chỉ muốn hỏi chuyện thôi, không có ý gì khác đâu”.
Ông lão vội nói: “Ngài nói đi ạ”.
Chủ nhân bút Đại Đạo: “Các người vẫn luôn sinh sống ở đây sao?"
Ông lão gật đầu: “Vâng”.
Chủ nhân bút Đại Đạo: “Cha truyền con nối?"
Ông lão: “Vâng”.
Chủ nhân bút Đại Đạo nhíu mày.
Diệp Quân xen vào: “Chắc họ là người dân nước Cổ Thần, nhưng vì là người thường nên không bị thế lực kia đụng đến khi diệt quốc”.
Chủ nhân bút Đại Đạo gật gù: “Có thể”.
Rồi hỏi ông lão: “Bác có biết đây là nơi nào không?"
Ông lão dè dặt: “Là Cổ Khư”.
Cổ Khư?
Diệp Quân hỏi: “Ông còn biết gì nữa?"
Ông lão: “Ông nội ta nói nơi đây tên là Cổ Khư, còn chúng tôi là người dân bị nước Cổ Thần vứt bỏ”.
Sắc mặt ảm đạm vô cùng.
Diệp Quân: “Làng này lên là gì?"
Ông lão: “Đại Loan”.
Diệp Quân: “Mấy người đã từng đi ra ngoài chưa?"
Ông lão xua tay liên tục: “Không thể, những ai đi rồi... đều không trở về”.
Diệp Quân: “Vậy là cũng không biết bên ngoài có gì?"
Ông lão gật đầu: “Không ai biết cả, chỉ biết rất, rất nguy hiểm”.
Ông ta thoáng dừng lại: “Nghe nói, làng kế bên rất giàu, còn có nhiều bảo vật...”
Rồi ngưng ở đây.
Diệp Quân và hai người kia nhíu mày.
Ông già này muốn giá họa cho kẻ khác!
Chủ nhân bút Đại Đạo cười: “Bảo vật à? Bảo vật gì?"
Ông lão vội nói: “Không biết nữa, chỉ nghe là tìm được ở ngoài về, rất lợi hại”.
Ông ta im lặng liếc nhìn bọn họ.
Chủ nhân bút Đại Đạo cười: “Mấy người có thù oán gì với người ta à?"
Ông lão lắc đầu nguầy nguậy: “Không, làm gì có”.
Chủ nhân bút Đại Đạo: “Không thì sao lại tàn ác như vậy?"
Ông lão tái cả mặt, lắp bắp: “Ngài... sao lại nói thế? Tôi có ý gì đâu...”
Chủ nhân bút Đại Đạo liếc ông ta một cái rồi đứng dậy đi mất.
Diệp Quân và Cổ Bàn đi theo.
Dân làng nấp trong bóng tối, len lén nhìn theo họ.
Ba người kia đi ra đường lớn.
Thấy họ khuất bóng, ông lão trưởng làng thở phào nhẹ nhõm.
Một người đàn ông đi tới hỏi: “Nhị thúc, liệu bọn họ có sang làng bên kiếm chuyện không?"
Ông lão đáp chắc nịch: “Chắc chắn”.
Người đàn ông: “Vì sao?"
Ông lão cười: “Ba người này từ bên ngoài tới chắc chắn là để đi tìm bảo vật, mà ta đã nói làng bên có thì họ sẽ động lòng thôi”.
Người đàn ông do dự: “Nhưng người mặc đạo bào kia trông rất lợi hại”.
Ông lão vuốt râu cười: “Rất mạnh nhưng đầu óc không đủ, khó thành đại sự”.
Người đàn ông lập tức nịnh bợ: “Như Nhị thúc nói là hữu dũng vô mưu đúng không?"
Ông lão gật đầu hài lòng.
Người đàn ông: “Vẫn là Nhị thúc lợi hại hơn, chỉ dùng chút thủ đoạn đã hóa giải nguy cơ cho làng ta, còn dẫn bọn họ sang làng bên. Đúng là cao tay mà!"
Ông lão cười khà khà, vỗ vai gã: “Nịnh ta như vậy là đang muốn xin xỏ gì à?"
Người đàn ông: “Dạ thì thành Khâu Ung đang có chính sách giúp đỡ hộ nghèo ấy, mỗi làng có tiêu chuẩn mấy hộ gì đó, chỉ cần là hộ nghèo thì mỗi năm được cho một con heo với trăm cân lúa”.
Ông lão quở: “Nhà ngươi còn tính là nghèo à?"
Người đàn ông cười hề hề: “Kìa, nghèo hay không thì chỉ cần một tiếng của Nhị thúc là được mà?"
Ông lão nhíu mày: “Ý ngươi là gì mà nói ra mấy lời này hả? Nhớ cho kỹ, có một số việc dù là thật thì cũng không được nói ra, hiểu chưa?"
Người đàn ông nghe theo: “Dạ dạ...”
Ông lão nhìn sang nơi khác, cười nói: “Đừng nhắc tới danh sách kia nữa, ba người kia sức mạnh thì có nhưng đầu óc thì không, chắc chắn sẽ đồ sát làng bên. Chúng ta cứ ngồi chờ thu lợi thôi”.
Chương 3055: Làng kế bên
Ba người rời khỏi thôn làng, bước đi trên đường cái.
Cổ Bàn mặt lạnh tanh, không nói gì.
Chủ nhân bút Đại Đạo ngóng nhìn nơi xa, thấy một ngôi làng khác nằm lưng chừng núi, bèn nói.
"Xem ra có khá nhiều người thường sinh sống tại đây, mà thế lực kia lại không xuống tay với họ, thú vị thật”.
Diệp Quân hỏi: “Ông nói văn minh nước Cổ Thần bắt nguồn từ điểm giao Hư Chân?"
Chủ nhân bút Đại Đạo gật đầu: “Phải, nhưng không biết vì sao mà họ lại dời ra ngoài”.
Diệp Quân liếc sang.
Chủ nhân bút Đại Đạo nhìn lại làng Đại Loan, mỉa mai: “Thế nhân thường nói thế giới bên ngoài phức tạp, thật ra cộng đồng như làng xóm mới là phức tạp. Người trong làng cả ngày chỉ biết loan tin thị phi, điên đảo trắng đen, chỉ hận không thể dùng lời nói thọc chết người khác, vì chút lợi ích mà tranh đấu sống chết. Hôm nay đào một góc ruộng nhà này, hôm sau chiếm luôn một thước nhà kia”.
Ông ta lắc đầu: “Cái ác của con người trước giờ không liên quan đến sức mạnh và địa vị, có kẻ sinh ra đã ác sẵn rồi”.
Diệp Quân: “Muốn gì thì nói thẳng đi, bớt vòng vo”.
Chủ nhân bút Đại Đạo cười: “Ngươi không thay đổi thế giới này được đâu, Diệp Quân”.
Diệp Quân liếc ngang: “Đừng có phí thời giờ nói chuyện này với ta”.
Chủ nhân bút Đại Đạo: “Thật ra ta cứ thắc mắc, lấy trí thông minh của ngươi thì hẳn đã nhìn ra vấn đề, vậy nếu có một ngày ngươi lập ra trật tự mới thì sẽ ràng buộc nó như thế nào đây?"
Diệp Quân không nói gì.
Chủ nhân bút Đại Đạo nhìn sang: “Ngươi đã từng nghĩ về điều này rồi chứ?"
Diệp Quân vẫn im lặng.
Thế là chủ nhân bút Đại Đạo cười cười rồi thôi.
Cổ Bàn nhìn cả hai một cái rồi nhắm mắt, tự nhủ hai thằng ngu, đợi bản thể của ta thoát ra được thì sẽ cho chúng bây biết thế nào là lễ độ.
Ba người nhanh chóng đi đến ngôi làng thứ hai.
Nó cũng không lớn lắm nhưng xem ra rộng rãi hơn so với làng kia, nhà cửa xây dựng ngăn nắp chứ không lôi thôi, đường sá sạch sẽ, hai bên còn cắm đuốc soi sáng.
Một ông lão mặc trường bào màu sậm đứng ở cổng làng, thấy bọn họ đến thì chạy ra vái chào.
"Tại hạ là trưởng làng Nguyên Phiên, tham kiến ba vị đại nhân”.
Chủ nhân bút Đại Đạo cười hỏi: “Ông đang đợi chúng ta?"
Nguyên Phiên gật đầu: “Dạ phải”.
Chủ nhân bút Đại Đạo: “Trong làng kia có người của bên ông”.
Nguyên Phiên cong môi: “Không giấu gì ngài, hai làng thường xuyên tranh giành nguồn nước nên mâu thuẫn nặng nề, vì vậy...”
Chủ nhân bút Đại Đạo: “Ông đợi chúng ta làm gì?"
Nguyên Phiên: “Các vị đại nhân nếu không chê xin mời vàng làng, chúng tôi đã chuẩn bị tiệc rượu”.
Chủ nhân bút Đại Đạo: “Thế thì quấy rầy”.
"Mời ngài”.
Nguyên Phiên đưa tay ra mời.
Ba người đi vào, thấy dân làng nhìn họ bằng ánh mắt có nhiều tò mò hơn là đề phòng.
Nguyên Phiên dẫn họ đến một ngôi nhà có bàn tiệc đã bày sẵn trong sân. Một thiếu nữ mặc áo vải đang bận rộn qua lại, dung mạo tuy không nghiêng thành đổ nước nhưng lại có đôi mắt to linh động.
Thấy ba người kia đến, thiếu nữ vội vàng bày chén đũa rồi nép sang một bên, dùng ánh mắt lén lút đánh giá họ - đặc biệt là Diệp Quân.
Nguyên Phiên: “Mời các vị ngồi”.
Ba người cũng không khách sáo, bèn ngồi xuống.
Diệp Quân thấy trên bàn có tầm năm, sáu đĩa thức ăn, không nhiều nhưng ấm cúng.
Nguyên Phiên lại nói: “Mời”.
Diệp Quân gắp một miếng thịt đưa vào miệng nhấm nháp: “Được đấy”.
Thiếu nữ kia len lén cười.
Nguyên Phiên vui vẻ hỏi: “Xin hỏi công tử, các vị là người ở bên ngoài đến?"
Diệp Quân gật đầu: “Phải”.
Nguyên Phiên thì thầm: “Vậy thì thật là lợi hại”.
Chủ nhân bút Đại Đạo: “Nơi này là Cổ Khư?"
Nguyên Phiên gật đầu: “Vâng, chúng tôi nhiều đời sinh sống ở đây, lập thành mấy chục ngôi làng. Hơn trăm dặm về phía Đông là thành Khâu Ung quản lý tất cả làng xóm, nhưng ngay cả võ giả ở đó cũng không dám tùy tiện rời núi”.
Những lời này càng củng cố thêm suy đoán của nhóm Diệp Quân, rằng nơi này còn nhiều sinh linh khác mà thế lực bí ẩn kia đã không đụng đến khi tiêu diệt nước Cổ Thần.
Diệp Quân bất chợt nhíu mày, làm chủ nhân bút Đại Đạo liếc sang rồi hỏi Nguyên Phiên.
"Ông có từng nghĩ đến việc rời khỏi đây không?"
Nguyên Phiên lắc đầu nguầy nguậy: “Chưa từng”.
Chủ nhân bút Đại Đạo hiếu kỳ: “Vì sao?"
Nguyên Phiên: “Chúng tôi chỉ là người thường, tuy có tò mò về thế giới bên ngoài nhưng đó không phải nơi chúng tôi nên đi, ra ngoài đó không biết nên sinh tồn thế nào cả”.
Chủ nhân bút Đại Đạo gật đầu: “Đúng là vậy”.
Rồi ông ta đứng dậy nói: “Cảm ơn ông đã chiêu đãi, giờ chúng ta xin cáo từ”.