Mục lục
Hậu Duệ Kiếm Thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 395: Mời Thiên Mệnh

Lúc này Tiểu Tháp đã vô cùng hoảng hốt.

Mà Diệp Quân lại bỗng hét lên: “Luân Hồi Chi Chủ ở đâu? Ra đây! Ra đây!”

Ầm!

Thời không trên đỉnh đầu Diệp Quân chợt tách ra, một người đàn ông trung niên nhanh chóng xuất hiện.

Diệp Quân giận dữ nói: “Cứu cô ấy, mau lên!”

Nét mặt Luân Hồi Chi Chủ cực kỳ khó coi: “Thiếu chủ, cô ấy bị thương bởi pháp tắc của Chân thế giới, không thuộc quyền quản lý của vũ trụ chúng ta”.

Nghe vậy, khuôn mặt Diệp Quân chợt trở nên dữ tợn.

Bùng!

Trong nháy mắt, sức mạnh huyết mạch đáng sợ bộc phát ra từ trong cơ thể hắn, bỗng chốc một luồng sát ý ngút ngàn lan ra khắp nơi đây.

Mà lúc này, mái tóc đen của Diệp Quân đã hoàn toàn biến thành màu đỏ, không chỉ vậy, cơ thể của hắn cũng đang dần dần biến thành màu đỏ.

“Chết tiệt!”

Tiểu Tháp nhanh chóng biến thành một luồng kiếm quang lao về phía Diệp Quân, muốn áp chế sức mạnh huyết mạch của hắn.

Nhưng nó vừa lao tới đã bị sức mạnh huyết mạch đáng sợ ấy hất văng.

Tiểu Tháp ngẩn ra.

Đúng lúc này, An Nam Tịnh xuất hiện trước mặt Diệp Quân, đặt tay phải lên vai hắn.

Diệp Quân mở mắt, chém ra một nhát kiếm.

Kiếm Hành Đạo!

Mặc dù chỉ có linh hồn, nhưng giờ phút này uy lực từ kiếm của hắn còn đáng sợ hơn khi hợp nhất cùng Ngao Thiên Thiên không chỉ mười lần.

Huyết mạch phong ma!

Huyết mạch đứng đầu chư thiên vạn giới!

Có sức mạnh huyết mạch này gia trì, thực lực của hắn đã đạt đến một trình độ rất đáng sợ.

An Nam Tịnh nhíu mày, người hơi run lên, xuất hiện phía sau Diệp Quân, hắn chém một nhát vào không trung, tinh hà lập tức nổ tung.

Mọi người đều bị sốc!

Xa xa, hai vị Thần Đế cũng kinh hãi, sức mạnh từ nhát kiếm này rất biến thái.

Lúc này, An Nam Tịnh lại ấn tay phải xuống.

Ầm!

Sức mạnh huyết mạch của Diệp Quân đã bị áp chế.

Nhưng khoảnh khắc tiếp theo…

Bùm!

Trong cơ thể Diệp Quân bỗng bộc phát ra luồng sáng màu đỏ, sức mạnh huyết mạch cường đại đẩy An Nam Tịnh lui về sau mấy bước.

Nhìn thấy cảnh này, trong mắt An Nam Tịnh thoáng qua vẻ khó tin.

Mà Tiểu Tháp ở bên cạnh cũng ngây người.

Cái quái gì vậy?

An Nam Tịnh cũng không trấn áp được?

Trò đùa gì thế?

Lúc này, An Nam Tịnh lại tiến lên lần nữa, đặt tay lên vai Diệp Quân, một luồng võ ý mạnh mẽ bao phủ lấy Diệp Quân.

Cưỡng chế trấn áp!

Bây giờ Diệp Quân vẫn chưa thể chịu được sức mạnh của huyết mạch phong ma, nếu huyết mạch phong ma thức tỉnh thì sẽ ăn mòn linh trí.

Nhưng giờ khắc này, dù là An Nam Tịnh cũng hơi khó trấn áp huyết mạch phong ma, huyết mạch này đã ngủ yên quá lâu, bây giờ mãi mới có cơ hội được hoàn toàn thức tỉnh, sao có thể cam tâm tình nguyện bị áp chế?

Nhìn thấy điều này, vẻ mặt An Nam Tịnh trở nên nặng nề, bà ấy cũng không ngờ huyết mạch phong ma đời này mà Diệp Quân có lại nghịch thiên đến thế.

Mà nếu cưỡng chế trấn áp lần nữa thì chắc chắn sẽ khiến Diệp Quân bị thương.

Phải để hắn tự trấn áp mới được!

Nghĩ đến đây, An Nam Tịnh vội nhìn Ngao Thiên Thiên đang được Tiểu Tháp bảo vệ ở nơi không xa, lúc này cô ta đang được Tiểu Tháp bảo vệ vẫn chưa hoàn toàn tan biến.

Nhưng tình hình không lạc quan!

Vẻ mặt An Nam Tịnh cực kỳ âm trầm, bà thật sự không ngờ vào thời khắc mấu chốt Tiểu Tháp lại không ra tay.

Giờ phút này huyết mạch phong ma trong cơ thể Diệp Quân giống như làn sóng thuỷ triều không ngừng lan ra khắp chốn, thời không xung quanh cũng đã nhuốm màu đỏ máu.

Còn hai mắt hắn thì đã dần biến thành vùng biển máu.

Tất cả mọi người đều kinh hoàng.

Nơi xa, người phụ nữ thần linh nhìn Diệp Quân chăm chú, cau mày nói: “Huyết mạch phong ma!”

Vừa rồi khi An Nam Tịnh lao về phía mình, bà ta đã dùng bí pháp để tránh đòn trí mạng của An Nam Tịnh.

Chỉ cần bà ta không tham chiến thì dù là An Nam Tịnh cũng không thể dễ dàng giết được bà ta.

Lúc này bà ta đang nhìn Diệp Quân, ánh mắt ngoài vẻ nghiêm nghị còn có tò mò.

Bà ta đã từng nghe nói về huyết mạch phong ma.

Trận chiến năm đó, khi Kiếm Chủ Nhân Gian xông vào Chân thế giới cũng ở trạng thái phong ma.

Sau đó nghe nói ngày hôm ấy Chân thế giới như chìm trong biển máu.

Lần đầu tiên trong lịch sử, Chân thế giới bị người khác xâm chiếm.

Cũng chính vì thế, Chân thế giới coi trận chiến đó là một sự sỉ nhục.

Mà bây giờ bà ta lại được thấy huyết mạch phong ma.

Bên cạnh người phụ nữ thần linh, vẻ mặt hai Thần Đế cũng vô cùng nặng nề, Du Đế trầm giọng hỏi: “Ra tay không?”

Người phụ nữ thần linh lắc đầu, bà ta nhìn Diệp Quân: “Thực lực của hắn hiện giờ rất yếu, hơn nữa lại ở trạng thái linh hồn, hắn không thể chịu nổi huyết mạch phong ma. Cứ để hắn thức tỉnh, hắn sẽ tự giết chết bản thân”.

Nghe vậy, hai Thần Đế khẽ gật đầu.

Xa xa, nét mặt An Nam Tịnh càng lúc càng nghiêm nghị, bà ấy cũng biết rõ bây giờ Diệp Quân không thể đánh thức huyết mạch phong ma, bây giờ hắn không chỉ không có thân thể mà cảnh giới lại rất thấp, không thể chịu nổi sức mạnh điên cuồng của huyết mạch phong ma.

Nếu hoàn toàn đánh thức thì rất có thể linh trí của Diệp Quân sẽ bị ăn mòn, sau đó hoán đổi vị trí, huyết mạch phong ma sẽ thành chủ đạo.

Hơn nữa ở tình huống hiện tại, Diệp Quân cũng không thể kiểm soát được huyết mạch phong ma.

Nghĩ đến đây, trong mắt An Nam Tịnh hiện lên vẻ quyết tâm, bà tiến lên, lại đặt tay lên người Diệp Quân lần nữa, khi định cưỡng chế trấn áp thì đúng lúc này, sự cố xảy ra…

Đoàng!

Bỗng có một luồng ánh sáng tím sẫm từ cơ thể Diệp Quân phóng lên trời, điều không ngờ là ánh tím cường đại ấy lại có thể liên tục đẩy lùi huyết mạch phong ma.

Nhìn thấy cảnh này, tất cả mọi người đều sững sờ.

Đây là thứ gì?

An Nam Tịnh cũng ngây ra tại chỗ.

Đúng lúc này, trong cơ thể Diệp Quân lại bộc phát ra một luồng sức mạnh bí ẩn đáng sợ.

Tiểu Tháp kinh hãi nói: “Không ổn, huyết mạch khác trong cơ thể cậu ấy cũng muốn thức tỉnh. Chết rồi, chết rồi… mau mời Thiên Mệnh tỷ tỷ tới đi!”
Chương 396: Không phải sở trường

Một loại huyết mạch khác?

Khoảnh khắc này, tất cả mọi người đều ngơ ngác!

Diệp Quân còn có một loại huyết mạch khác sao?

Điều khiến mọi người bất ngờ hơn là loại huyết mạch khác này lại có thể đẩy lui huyết mạch phong ma!

Huyết mạch phong ma không phải được gọi là huyết mạch số một muôn đời hay sao?

Còn có một loại huyết mạch có thể đối kháng với nó ư?

Mọi người đã hoàn toàn sững sờ.

Lúc này, Tiểu Tháp cũng hoàn toàn hoang mang!

Mẹ nó!

Điên rồi!

Đều điên cả rồi!

Không nhận ra thì đều không nhận ra, vừa nhận ra thì tất cả đều nhận ra luôn.

An Nam Tịnh nhíu chặt chân mày, lại xuất hiện thêm một loại huyết mạch hả?

Hơn nữa, huyết mạch này còn không yếu hơn huyết mạch phong ma!

Rõ ràng đây là huyết mạch của mẹ ruột Diệp Quân!

Tần Quan!

Người phụ nữ tới từ hệ Ngân Hà!

Cùng lúc này, bên trong cơ thể Diệp Quân lại bộc phát ra một sức mạnh huyết mạch phong ma cường đại, ngay sau đó, trong ánh mắt của mọi người, hai loại huyết mạch này bắt đầu đánh nhau.

Mọi người: “...”

Lúc này, linh hồn của Diệp Quân cũng trở nên hư ảo.

Mẹ kiếp?

Hai loại huyết mạch này đang muốn giết chết chủ nhân sao?

Một bên khác, người phụ nữ thần linh kia nhìn Diệp Quân, sát khí trong mắt càng thêm nồng đậm.

Trực giác nói với bà ta rằng hôm nay nếu như không loại trừ cậu thanh niên này thì tương lai tên này nhất định sẽ trở thành đại họa của Chân thế giới.

Nghĩ tới đây, người phụ nữ thần linh mở lòng bàn tay ra, một lá bùa màu vàng đột nhiên lao thẳng lên trời: “Tất cả những người bên trong giới Vương Giới bao gồm Thần Đế, Thần Hoàng, Thần Quân,... và những người biết đánh nhau đều lập tức tới đây cho bản vương, dùng tốc độ nhanh nhất của mấy người, ai dám trì hoãn thì ta nhất định sẽ đào mộ tổ tông mười tám đời người đó lên!”

Bà ta chợt ngừng lại rồi lên tiếng tiếp: “Điều quân cận vệ của bản vương tới đây ngay lập tức!”

Sắc mặt Du Lão đột nhiên biến đổi: “An Vương, quân cận vệ của bà đang trấn thủ Di Giới, nếu như...”

An Vương giơ tay chỉ vào Diệp Quân một cách bực bội: “Sự uy hiếp này mới là lớn nhất, không thể cho hắn bất cứ cơ hội phát triển nào, hiểu không?”

Du Lão không dám nói thêm gì, không thể không nói, Diệp Quân này quả thực yêu nghiệt, ban nãy còn chém vỡ vụn luôn thanh đao của ông ta!

Buộc phải diệt trừ!

An Vương vẫn thấy hơi bất an, bà ta đi qua đi lại, liếc nhìn An Nam Tịnh ở phía xa, sau đó lại nhìn Diệp Quân, cuối cùng bà ta dừng bước. Sau đó lại lấy ra một lá bùa màu vàng, ánh mắt lạnh lùng: “Ta muốn nhờ Chân Thần Điện điều động thần Hoàng Hôn, ta muốn điều động một vạn! Một vạn!”

Du Lão vội vàng nói: “An Vương, thần Hoàng Hôn tổng cộng chỉ có một vạn, bọn họ đang trấn áp Bàn Vũ Giới, nếu điều tới thế giới Quan Huyên thì sẽ xảy ra chuyện lớn!”

An Vương phẫn nộ nói: “Lẽ nào ông không nhìn ra sự uy hiếp của Diệp Quân này sao? Người này vừa là Võ Thần vừa là Đại Kiếm Đế, trên người sở hữu hai loại huyết mạch đặc biệt, thiên phú quái dị sắp sửa theo kịp ta rồi. Quan trọng nhất là đầu óc của hắn lại tốt, bây giờ trừ khử hắn mới có thể kịp thời ngưng tổn thất, nếu không thì sau này khó mà trừ khử được hắn!”

Sắc mặt Du Lão hơi khó coi, trầm giọng nói: “Thế nhưng Chân Thần Điện sẽ không đồng ý đâu!”

An Vương nhìn Diệp Quân phía xa: “Nói khoác!”

Du Lão ngơ ngác.

Khuôn mặt An Vương không chút biểu cảm: “Nói với cấp trên, Diệp Quân này có thiên phú vượt xa cả Kiếm Chủ Nhân Gian, rõ ràng là thiên tài siêu cấp vạn năm có một. Hắn mới mười tám tuổi, nhưng ta đã không phải là đối thủ của hắn nữa rồi, bị hắn đánh thảm hại”.

Nghe vậy, Du Lão hoàn toàn kinh ngạc.

Chơi gì kỳ vậy?

Bà chơi như vậy, cấp trên chắc chắn sẽ cực kỳ xem trọng...

Mồ hôi lạnh trên người Du Lão đột nhiên toát ra!

An Vương này bụng dạ cũng không tốt đẹp gì.

An Vương nhìn Diệp Quân phía xa, giết thiên tài phải nhân lúc còn sớm, tuyệt đối không được cho đối phương thời gian phát triển, lúc bắt đầu phải đánh chết luôn.

Phía xa, lúc này An Nam Tịnh đã thật sự thấy hơi buồn phiền.

Bởi vì hai loại huyết mạch bên trong cơ thể Diệp Quân vẫn đang chiến đấu điên cuồng, hơn nữa còn đánh càng lúc càng kịch liệt, không ai phục ai!

Lúc này, Diệp Quân đã không chống đỡ được sự giày vò của bọn chúng, linh hồn càng mờ nhạt, nếu còn tiếp tục đánh thì linh hồn của Diệp Quân sẽ không còn nữa!

An Nam Tịnh cảm thấy phiền muộn là bởi vì bà ấy không tiện ra tay, bà ấy đương nhiên không sợ hai loại huyết mạch này, thứ bà ấy sợ là khiến cho Diệp Quân bị thương.

Tiểu Tháp đột nhiên run giọng nói: “Hay là để cho Thiên Mệnh Tỷ Tỷ ra tay đi?”

Mặt An Nam Tịnh không chút biểu cảm: “Ngươi đang coi thường ông nội cậu ta sao?”

Mẹ kiếp!

Tiểu Tháp đột nhiên không dám nói gì nữa.

An chủ mẫu ơi!

Bà chụp cái mũ này cho ta, Tiểu Tháp ta sao mà trụ nổi?

Nhìn thấy linh hồn của Diệp Quân càng trở nên mờ ảo, An Nam Tịnh cũng không chần chừ thêm nữa, chuẩn bị gọi Kiếm Chủ Thanh Sam, Kiếm Chủ Thanh Sam mà xuất hiện thì huyết mạch phong ma đương nhiên sẽ không dám hành động lỗ mãng thêm nữa!

Dù gì huyết mạch phong ma của Kiếm Chủ Thanh Sam cũng là đầu nguồn!

Thế nhưng lúc này, dị biến đột ngột xảy ra, hai huyết mạch đánh mãi đánh mãi lại lan tới kiếm Hành Đạo trong tay Diệp Quân, nhìn thấy cảnh tượng này, An Nam Tịnh ngơ ngác.

Lúc này, kiếm Hành Đạo đột nhiên rung lên kịch liệt, một giây sau, nó hóa thành một tia kiếm quang thâm nhập vào bên trong cơ thể Diệp Quân.

Ầm!

Trong nháy mắt, sức mạnh do hai huyết mạch bộc phát ra lập tức bị loại trừ. Cùng lúc này, huyết mạch phong ma và huyết mạch thần bí bên trong cơ thể Diệp Quân cũng khôi phục lại sự bình tĩnh, không dám giày vò hắn thêm nữa.

Mẹ nó, mấy người đánh lộn lại dám đánh cả lên người ta!

Ai cho mấy người lá gan này hả?

Hai huyết mạch lập tức trở nên tĩnh lặng, không có bất cứ phản kháng nào.

Bọn chúng không sợ An Nam Tịnh, bởi vì bọn chúng biết An Nam Tịnh không dám làm gì bọn chúng!

Thế nhưng kiếm Hành Đạo thì khác!

Thanh kiếm này lại dám làm thật!

Thanh kiếm này hơi hổ báo.

Mặc dù hai loại huyết mạch bị trấn áp, nhưng linh hồn của Diệp Quân lại trở nên hư ảo chỉ trong nháy mắt, sắp tan biến.

Nếu kiếm Hành Đạo còn dùng thêm lực thì linh hồn của Diệp Quân sẽ không còn nữa!

An Nam Tịnh mở bàn tay phải ra, một luồng ý chí Võ Thần mạnh mẽ bao phủ linh hồn của Diệp Quân, nhưng tác dụng không lớn, nhìn thấy cảnh tượng này, An Nam Tịnh chợt nhíu mày lại.

Bà ấy giỏi đánh đấm, nhưng cứu người lại không phải sở trường cho lắm.

Không chỉ Diệp Quân, Ngao Thiên Thiên bên cạnh lúc này cũng hư ảo như một làn khói.

An Nam Tịnh đột nhiên nhìn về phía Lý Bán Tri phía bên cạnh: “Kiếm Thanh Huyên!”

Lý Bán Tri trầm giọng nói: “Thanh kiếm đó ở trong tay Đông Lý Tịnh, mà lúc này bà ấy đang ở chiến trường Hư Chân!”

Nghe vậy, An Nam Tịnh chợt cau mày lại.

Lúc này, bên trong Tiểu Tháp đột nhiên xuất hiện một giọng nói: “Để ta!”

Giọng nói vừa vang lên, một tia u quang đột nhiên bao trùm lấy Ngao Thiên Thiên, trong nháy mắt, Ngao Thiên Thiên bị thu vào trong Tiểu Tháp. Cùng lúc này, một tia sáng màu tím đậm cũng bao trùm lấy Diệp Quân. Bỗng chốc, sức mạnh của pháp tắc Hư Chân trên linh hồn Diệp Quân cũng bắt đầu dần tan biến.

Người phụ nữ thần linh ở phía xa đột nhiên híp hai mắt lại, dường như nghĩ ra điều gì đó, bà ta đột nhiên phẫn nộ nhìn thẳng vào Tiểu Tháp: “Là ngươi!”

Tiểu Tháp vội vàng nói: “Bà ta đoán được rồi sao?”
Chương 397: Quân chi viện tới rồi

Giọng nói bí ẩn vang lên: “Mặc kệ bà ta, bà ta đang hăm dọa ngươi đấy!”

Tiểu Tháp trầm giọng nói: “Mẹ kiếp! Không có lấy một kẻ là người tốt!”

Phía xa, trong mắt An Vương lóe lên vẻ nghi hoặc, việc có thể cứu được Ngao Thiên Thiên và Diệp Quân nói lên rằng người ra tay có thể phá được pháp tắc của Chân thế giới.

Không phải người của vũ trụ này không ai làm được, nhưng số người làm được rất ít.

Còn có ông lớn khác!

Sắc mặt An Vương trầm xuống, bà ta nhìn Diệp Quân phía xa, người bên phe tên khốn này nhiều thật.

Phía xa, Diệp Quân từ từ mở to hai mắt, lúc này, hắn có cảm giác vô cùng mệt mỏi.

Mấy người Tịch Huyền bên cạnh cũng hết sức lo lắng.

Trạng thái của Diệp Quân ban nãy thực sự quá đáng sợ.

An Nam Tịnh nhìn Diệp Quân trước mặt: “Cảm thấy thế nào?”

Diệp Quân không trả lời, hắn quay đầu nhìn xung quanh một lượt, lúc không nhìn thấy Ngao Thiên Thiên, hắn đột nhiên ngẩn ra.

An Nam Tịnh vội vàng nói: “Tạm thời cô ấy không sao đâu, được Tiểu Tháp thu vào bên trong tháp rồi”.

Tạm thời không sao!

Diệp Quân lập tức thở phào nhẹ nhõm.

Thay vào đó là sự bất lực!

Khoảnh khắc này, hắn hiểu ra một chuyện, rất nhiều lúc cho dù bạn liều hết tất cả thì cũng chẳng thấm vào đâu.

Đời người là thế!

Diệp Quân quay đầu nhìn về phía hai Thần Đế phía xa, hắn biết nếu như hắn không trở nên mạnh hơn thì sau này những chuyện tương tự như vậy sẽ còn xảy ra, hơn nữa có thể còn nghiêm trọng hơn.

Thực lực!

Diệp Quân từ từ nhắm hai mắt lại.

Ở trong loạn thế, mạng người không đáng tiền!

Không có thực lực mạnh chỉ có thể để mặc cho người ta chém giết.

Nhìn Diệp Quân trước mắt, trong mắt An Nam Tịnh lóe lên vẻ phức tạp, cậu thanh niên này phải chịu đựng áp lực mà ở độ tuổi như cậu ấy không nên chịu đựng.

Nghĩ tới đây, An Nam Tịnh thầm thở dài.

Ba đời nhà họ Dương đều không dễ dàng gì.

Cuộc đời của Kiếm Chủ Thanh Sam có thể nói là khổ sở nhất, bước đi trên con đường đầy máu, đặc biệt tới cuối cùng còn gặp phải một nhân vật khủng bố không bình thường như Thiên Mệnh.

Kiếm Chủ Nhân Gian nửa đầu cuộc đời cũng thảm tới độ không nỡ nhìn.

Ông ấy đã triệt để bị nuôi dưỡng bên ngoài!

Còn cậu thanh niên trước mắt vừa nhận tổ tông đã bị cả Chân thế giới nhắm tới. Không chỉ như vậy, cậu ta còn phải gánh trách nhiệm bảo vệ cả vũ trụ Quan Huyên.

An Nam Tịnh khẽ vỗ lên vai Diệp Quân, rồi nói: “Yên tâm, bọn ta sẽ không để người khác ỷ lớn ức hiếp ngươi!”

Nói xong, bà ấy quay người nhìn An Vương phía xa, thấy An Nam Tịnh nhìn mình, mí mắt An Vương chợt giật, đột nhiên lùi ra sau lưng hai Thần Đế.

Đối diện với Võ Thần này, bà ta cũng rất kiêng dè.

Quá giỏi đánh đấm!

Như bà ấy đã nói, mười Thần Đế tới e rằng cũng không đủ cho bà ấy đánh!

Nếu không phải kiêng dè Diệp Quân thì bọn họ sẽ bị Võ Thần này đuổi đánh!

An Nam Tịnh đột nhiên nói: “Tiểu Tháp!”

Tiểu Tháp vội vàng nói: “Ta đây!”

An Nam Tịnh nhìn Tiểu Tháp, ánh mắt hơi lạnh lùng: “Nuôi dưỡng bên ngoài cũng cần có giới hạn, Thần Đế đó ra tay với cậu ấy thì ngươi cũng để cho cậu ấy tự mình chống đỡ sao?”

Tiểu Tháp run giọng nói: “Ta...ta quên mất!”

Quên mất!

Trong mắt An Nam Tịnh lóe lên ngọn lửa giận, bà ấy thật sự muốn đánh Tiểu Tháp một trận ra trò.

Chuyện này mà ngươi cũng có thể quên được hả?

Lúc này, Diệp Quân đột nhiên nói: “Tiền bối, nơi này không thể ở lại lâu, chúng ta có rút lui không?”

Võ Lão ở bên cạnh vội vàng nói: “Phải đến Trụ Giới, chỉ cần đến Trụ Giới thì cho dù bọn chúng có cử ra mười Thần Đế, chúng ta cũng không sợ!”

Đến Trụ Giới!

An Nam Tịnh quay đầu nhìn An Vương phía xa, khẽ nói: “Tạm thời e rằng không đi được nữa rồi!”

Nghe vậy, Diệp Quân chợt cau mày, hắn nhìn về phía An Vương, rõ ràng người phụ nữ này lại gọi thêm người tới.

An Vương nhìn An Nam Tịnh, cười nói: “Bà là Võ Thần à?”

Nói xong, bà ta giơ ngón tay cái lên: “Không thể không nói, bà thật sự rất giỏi đánh đấm, nếu không phải bà muốn bảo vệ Diệp Quân này thì mấy người bọn ta thật sự không dám giở trò ở trước mặt bà, bà...”

Đúng vào lúc này, thanh thương dài trong tay An Nam Tịnh đột nhiên lao thẳng lên không trung.

Vút!

Thương dài đi tới đâu, thời không cũng chấn động rồi nứt ra tới đó!

Tốc độ của thanh thương dài rất nhanh, mọi người còn chưa phản ứng thì nó đã lao tới trước mặt An Vương.

Nhìn thấy cảnh tượng này, con ngươi của An Vương chợt co lại, giữa ấn đường của bà ta, một tấm kính màu vàng đột nhiên bay ra, sau đó chắn trước mặt bà ta.

Ầm!

Dưới cái nhìn chăm chú của mọi người, tấm kính màu vàng đó đột nhiên vỡ nát, sức mạnh cường đại lập tức khiến cho An Vương chấn động văng ra xa hàng chục nghìn trượng, nhưng thanh thương dài đó vẫn chưa biến mất mà phá không gian lao tới truy đuổi An Vương.

Bên ngoài mấy chục nghìn trượng, An Vương đột nhiên gào lên đầy phẫn nộ: “Hộ giá!”

Vừa dứt lời, hai Thần Đế xuất hiện trước mặt bà ta, Du Lão đột nhiên chỉ điểm về phía trước, một ánh đao bộc phát ra từ đầu ngón tay của ông ta.

Thần Đế còn lại cũng đột nhiên lao về phía trước, tung ra một cú đấm thẳng về phía thanh thương dài kia.

Ầm!

Ầm!

Đột nhiên, hai tiếng nổ đinh tai nhức óc vang lên, cả tinh hà trở nên sục sôi, thanh thương dài của An Nam Tịnh cũng bị ép dừng lại.

Thế nhưng đúng vào lúc này, An Nam Tịnh đột nhiên xuất hiện phía sau thanh thương dài, tay phải bà ấy cầm vào nó rồi đâm mạnh ra.

Ầm ầm!

Hai Thần Đế lập tức bị sức mạnh cường đại làm chấn động tới mức văng ra xa hàng trăm nghìn trượng. Bọn họ vừa dừng lại, thân xác cũng bắt đầu nứt toác, không chỉ như vậy, khu vực thời không phía sau lưng bọn họ cũng vỡ vụn, hóa thành một vùng tối đen, vô cùng kinh người.

An Nam Tịnh không tiếp tục ra tay nữa, cơ thể chợt run lên và lui về bên cạnh Diệp Quân.

Nếu như bà ấy tiếp tục ra tay, muốn giết hai Thần Đế kia đương nhiên là chuyện quá dễ dàng. Thế nhưng bà ấy không dám giao Diệp Quân cho Tiểu Tháp bảo vệ nữa.

Đầu óc của Tiểu Tháp này ngày càng không tốt rồi.

Cùng lúc này, khu vực thời không phía sau lưng An Vương đột nhiên nứt ra, ngay sau đó, một đại đạo màu vàng xuất hiện.

Quân chi viện tới rồi!

Nhìn thấy cảnh tượng này, sắc mặt Diệp Quân chợt trầm xuống, mẹ kiếp, người phụ nữ này lại gọi người tới!

Rõ ràng không hợp lẽ thường!

Lúc này, An Nam Tịnh đột nhiên nói: “Đừng lo lắng, người của chúng ta cũng sắp tới rồi!”

Diệp Quân sững sờ.

...
Chương 398: Hoảng loạn

Phải nói rằng, Diệp Quân cũng hơi bất ngờ.

Bên phía ta còn có người tới sao?

Hình như ta đã đánh giá thấp thực lực của gia tộc mình rồi.

Cũng không biết mình có phải người yếu nhất trong gia tộc không nhỉ?

Tiểu Tháp nói: “Đừng kinh ngạc! Tình hình bây giờ vẫn ổn, bởi vì các cô cô của ngươi chưa tới, nếu họ tới thì mới vui!”

Tiểu Tháp biết rõ mặc dù Diệp Quân được nuôi ở bên ngoài, nhưng có điều Chân vũ trụ không thể ỷ lớn mà bắt nạt Diệp Quân.

Chân vũ trụ phái cường giả mạnh thế nào thì phía Diệp Quân cũng sẽ cử cường giả mạnh như thế!

Nếu Chân Thần ra tay thì bên này sẽ phái Tam Kiếm.

So sánh người?

Nếu người nhà họ Dương thể hiện thì ai có thể sánh bằng?

Diệp Quân hỏi: “Cô cô ư?”

Tiểu Tháp: “Ngươi có rất nhiều cô cô, sau này ngươi sẽ được làm quen với họ”.

Diệp Quân đang định nói thì một người đàn ông trung niên áo trắng đột nhiên xuất hiện từ phía xa trong đường hầm thời không.

Người đàn ông trung niên vừa bước ra, một luồng khí tức mạnh mẽ tỏa ra, cả mảnh tinh vực sôi sục.

Thần Đế!

Lại một vị Thần Đế nữa tới!

Vẻ mặt của đám người bên cạnh Diệp Quân nghiêm túc, cho dù cách mấy vạn trượng, nhưng luồng khí tức mạnh mẽ kia vẫn khiến người ta ngạt thở.

Chân thế giới này thật điên rồ!

Để giết Diệp Quân, hôm nay họ lại phái ra nhiều Thần Đế như vậy!

Cách Diệp Quân không xa, sắc mặt của Võ Lão cực kỳ khó coi, lần này, người có ít cảm giác tồn tại nhất là Tiên Bảo Các.

Bọn họ vốn đến đây để hộ tống, nhưng bây giờ lại chẳng giúp được gì.

Thật sự không có cảm giác tồn tại.

Nhưng ông ta cũng rất bất lực.

Bởi vì Tần Quan để lại con át chủ bài ở Trụ Giới, đến Trụ Giới mới là sân nhà của Tiên Bảo Các.

Mà ông ta cũng không có quyền điều động một số vũ khí bí mật.

Võ Lão đến gần Diệp Quân, trầm giọng nói: “Thiếu chủ, lát nữa có cơ hội, nhất định phải đến Trụ Giới, nơi đó có vô số đồ vật chờ cậu kế thừa”.

Kế thừa!

Diệp Quân nhìn Võ Lão, Võ Lão nghiêm túc nói: “Chỉ cần đến được Trụ Giới, sẽ không ai có thể làm tổn thương cậu!”

Diệp Quân nhìn về phía An Vương phía xa, rõ ràng An Vương này không muốn hắn đến Trụ Giới.

Sau khi Thần Đế áo trắng bước ra, ông ta nhìn An Nam Tịnh, sau đó nhìn An Vương, khẽ cúi người.

Hành lễ?

Nhìn thấy cảnh này, Diệp Quân hơi nheo mắt lại.

An Vương này rốt cuộc có lai lịch thế nào?

Mà lại có thể khiến những Thần Đế này nghe theo mệnh bà ta!

An Vương bình tĩnh nói: “Một mình ngươi sao?”

“Ha ha!”

Đúng lúc này, một tràng cười vang lên từ phía sau đường hầm thời không, sau đó, một người đàn ông trung niên vạm vỡ sải bước ra ngoài. Người đàn ông trung niên này cao lớn, nửa thân trên trần trụi, có rất nhiều hình xăm thần bí, cơ bắp cuồn cuộn, đường gân nổi lên trông vô cùng đáng sợ.

Lại một vị Thần Đế nữa!

Diệp Quân sa sầm mặt mày.

Thần Đế trong Chân thế giới đều vô giá trị vậy sao?

Nói cách khác, bọn họ đều được điều đến đây chặn ta?

Sau khi người đàn ông trung niên vạm vỡ bước ra, ông ta nhìn An Vương, khẽ hành lễ: “An Vương!”

Không thể đắc tội với người phụ nữ này được, người phụ nữ này vô cùng xấu xa.

An Vương khẽ gật đầu: “Những Thần Đế khác đâu? Sao vẫn chưa tới? Không nể mặt ta sao?”

Người đàn ông vạm vỡ vội vàng nói: “Chắc bọn họ đến chậm hơn chút!”

An Vương im lặng.

Người đàn ông vạm vỡ không dám nói gì thêm, nhìn về phía An Nam Tịnh cách đó không xa, cười lớn nói: “Ta đi dạy dỗ tên này trước!”

Vừa dứt lời, ông ta đột nhiên tiến lên, rồi tung một quyền.

Một quyền này khiến xung quanh vũ trụ tinh hà nổ tung như nước sôi.

Quyền Diệt Tinh Hà!

Khuôn mặt An Nam Tịnh không biến sắc, bà ấy tiến bên một bước, đâm một nhát thương.

Bùm!

Dưới ánh mắt của mọi người, người đàn ông vạm vỡ bay xa mất vạn trượng, vừa dừng lại, tay phải ông ta đã bị rạch một đường, máu tươi bắn tung tóe.

Người đàn ông vạm vỡ hơi hoảng hốt! Bà ta mạnh đến vậy sao?

An Nam Tịnh vẫn không thừa thắng xông lên, bà ấy vẫn đứng bên cạnh Diệp Quân.

Vẫn là câu nói đó, Tháp Gia không đáng tin, phải đích thân trông chừng mới được!

Lúc nãy tin Tháp gia quá nên suýt nữa xảy ra chuyện lớn.

Ở xa, An Vương nhìn An Nam Tịnh với vẻ nghiêm túc.

Thực lực của người này vượt xa Thần Đế, đừng nói là mười vị Thần Đế, cho dù là hai mươi vị Thần Đế thì cũng chưa chắc đã có thể đánh bại bà ấy.

Bởi vì đánh đến bây giờ, bà ta phát hiện nữ Võ Thần này chưa dùng hết sức lực.

Nghĩ vậy, vẻ mặt An Vương càng thêm nghiêm trọng.

Người đàn ông vạm vỡ định ra tay tiếp, An Vương đã nói: “Không cần đánh nữa”.

Người đàn ông vạm vỡ nhìn An Vương, An Vương bình tĩnh nói: “Bà ta là Võ Thần, ngươi không phải đối thủ của bà ta!”

Võ Thần!

Người đàn ông vạm vỡ trầm giọng nói: “Ta đã giết vô số Võ Thần ở vũ trụ khác!”

An Vương nhìn người đàn ông vạm vỡ: “Vậy ngươi tiếp tục lên đi”.

Người đàn ông vạm vỡ thấy hơi ngượng ngùng, sao không cho người ta đường lui vậy?

Sau chiêu giao đấu vừa rồi, ông ta đã biết mình không thể đánh lại người phụ nữ kia.

Trong lòng ông ta vô cùng kinh ngạc, không ngờ Võ Thần trong vũ trụ thấp kém này lại mạnh đến vậy.

An Vương nói tiếp: “Đợi một lát rồi chúng ta đánh hội đồng!”

Đánh đơn không nổi thì đánh hội đồng!

Diệp Quân ở bên cạnh An Nam Tịnh trầm giọng nói: “Tiền bối, chắc bọn họ vẫn còn Thần Đế đang tới!”

An Nam Tịnh gật đầu: “Ta biết!”

Diệp Quân nhìn An Nam Tịnh, An Nam Tịnh bình tĩnh nói: “Người của chúng ta cũng sắp đến rồi”.

Diệp Quân hỏi: “Nhiều không?”

An Nam Tịnh lắc đầu: “Không nhiều”.

Diệp Quân không nói nữa, trong lòng hơi hoảng loạn.

An Nam Tịnh nói tiếp: “Nhưng đánh rất giỏi!”

Diệp Quân: “…”

Ầm!
Chương 399: Chỗ dựa vững chắc

Lúc này, trong đường hầm thời không lại xuất hiện một ông lão áo đen, hai tay giấu trong ống tay áo, ánh mắt lạnh lùng. Sau khi bước ra, ông ta không nói lời nào, mà lặng lẽ đi tới bên cạnh An Vương.

An Vương nhìn ông lão: “Vợ ngươi đâu?”

Ông lão áo đen bình tĩnh đáp: “Sắp tới rồi!”

An Vương khẽ gật đầu, bà ta chỉ vào Diệp Quân ở đằng xa: “Lát nữa chủ yếu là giết người này, chính là tên đẹp trai kia, các ngươi nhớ kỹ, ta sẽ nghĩ cách chặn vị Võ Thần kia, các ngươi phải nhanh chóng giết hắn, chúng ta chỉ có một cơ hội ra tay, vì vậy các ngươi phải dùng toàn lực, hiểu chưa?”

Nghe vậy, đám Thần Đế nhìn Diệp Quân, khẽ gật đầu.

Thấy vậy, sắc mặt Diệp Quân trầm xuống.

Chết tiệt!

Người phụ nữ này thật khác lạ!

Ta có thù sâu đại hận gì với bà sao? Bà nhắm vào ta như vậy thật quá đáng!

An Nam Tịnh nhìn An Vương, An Vương muốn giết Diệp Quân, bà ấy đương nhiên phải giết người phụ nữ có thân phận không đơn giản này!

Rầm!

Lúc này, trong đường hầm thời không, một luồng khí tức mạnh mẽ cuộn trào, sau đó, một bà lão chậm rãi đi ra. Bà lão cũng mặc áo đen, sau khi bước tới, bà ta lạnh lùng nhìn đám người Diệp Quân, rồi chậm rãi đi tới bên cạnh An Vương.

Sáu vị Thần Đế!

Thấy đội hình này, đám người phía Diệp Quân càng nghiêm túc hơn bao giờ hết.

Chân thế giới này điên thật rồi!

Diệp Quân cũng trở nên nghiêm nghị, phải biết rằng đến lúc này, Chân thế giới đã phái ra gần mười vị Thần Đế, quan trọng nhất là Chân thế giới tương đương với tác chiến ba tuyến.

Một tốp ở thư viện Quan Huyên.

Một tốp ở đây.

Một tốp chắc chắn đã kìm hãm Diệp Vũ Kiếm Đế ở chiến trường hư không.

Vậy mà ở Chân thế giới vẫn có thể gọi nhiều cường giả như vậy, có thể thấy thực lực tổng thể của Chân thế giới mạnh hơn rất nhiều so với vũ trụ Quan Huyên.

Diệp Quân thầm thở dài.

Vốn tưởng xuất đạo sẽ đỉnh cao lắm, nhưng bây giờ xem ra, đỉnh cao chẳng thấy, chỉ thấy điên rồ.

Thấy người phụ nữ này không ngừng gọi người đến đánh mình, hơn nữa còn là cường giả đỉnh cao nhất, hắn thật sự sắp phát điên rồi.

Lúc này, Diệp Quân nghĩ tới điều gì đó, vội vàng hỏi: “Tháp gia, cái túi vải mẹ ta để lại cho ta đâu?”

Tháp gia nói: “Đây!”

Vừa dứt lời, một cái túi vải nhỏ màu trắng xuất hiện trước mặt Diệp Quân.

Diệp Quân cầm túi vải lên, định mở ra nhưng lại phát hiện không mở được.

Diệp Quân sững sờ.

Tháp gia trầm giọng nói: “Ngươi tạm thời không mở được!”

Diệp Quân khó hiểu: “Tại sao?”

Tiểu Tháp nói: “Bởi vì trong này có thứ rất nguy hiểm, mẹ ngươi sợ ngươi không biết dùng, sẽ tự giết mình”.

Diệp Quân khẽ nhíu mày, nghi hoặc nói: “Thứ gì mà nguy hiểm vậy?”

Tiểu Tháp nói: “Một loại bom!”

Diệp Quân trầm giọng nói: “Bây giờ thế lục đang rất bất lợi, nếu có thần vật tại sao không lấy ra dùng? Tháp gia, ngươi mở ra giúp ta đi!”

Lúc này, hắn không cố chấp nữa.

Có bảo bối gì thì lấy ra dùng hết đi.

Tiểu Tháp trầm giọng nói: “Thứ này thật sự không thể dùng, thật đấy!”

Diệp Quân hơi nghi hoặc: “Chúng ta dùng để đối phó với thần linh cũng không được sao?”

Tiểu Tháp nói: “Không được! Sức sát thương của thứ này không phân ta địch, một khi sử dụng thì mọi người đều xong đời!”

Diệp Quân trầm giọng nói: “Tháp gia, có phải ngươi lại lừa ta không?”

Tiểu Tháp đau khổ nói: “Tiểu tổ tông, ngay cả cha ngươi cũng không dám động vào những thứ mẹ ngươi để lại cho ngươi chứ đừng nói là ngươi, cái này không được, mọi người thật sự sẽ toi mạng đấy”.

Đến hôm nay nó vẫn nhớ quả bom kia đáng sợ đến mức nào!

Nếu rơi vào tay Diệp Quân, Diệp Quân không hiểu lại dùng lung tung thì không ai chống đỡ nổi.

Nghe Tháp gia nói vậy, Diệp Quân nhìn túi vải trong tay, cảm thấy hơi khó hiểu.

Cái quái gì mà uy lực không phân ta địch chứ?

Lúc này, Võ Lão bên cạnh cũng vội vàng gật đầu: “Không được tùy tiện dùng, đợi sau này cậu quen với những thứ đó rồi hẵng dùng!”

Ông ta phụ trách Võ Các, chuyện nghiên cứu về võ đạo, kỹ thuật nhất đạo do Tiểu Ái phụ trách, nhưng ông ta cũng biết những thứ do Tần các chủ và Tiểu Ái tạo ra đều rất đáng sợ.

Đó không phải là thứ mà Diệp Quân bây giờ có thể kiểm soát.

Nghe Lão Võ nói vậy, Diệp Quân từ bỏ ý định mở túi vải, nhưng hắn lại càng tò mò về thứ trong túi vải hơn.

Đúng lúc này, trong đường hầm thời không lại xuất hiện một luồng khí tức mạnh mẽ, sau đó, một người phụ nữ áo xanh bước ra, mái tóc đỏ xõa sau lưng, ánh mắt lạnh lùng không chứa bất kỳ cảm xúc nào.

Sau khi người phụ nữ áo xanh bước ra, bà ta nhìn An Nam Tịnh, sau đó chớp nhoáng đã xuất hiện trước mặt An Vương.

Bảy vị Thần Đế!

Không gian yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng kim rơi.

Bây giờ phía An Vương có bảy vị Thần Đế.

Vị Thần Đế kia vừa bước ra, trong đường hầm thời gian bỗng chấn động kịch liệt.

Dưới ánh mắt của mọi người, một đoàn cường giả giáp đen đột nhiên bước ra từ trong đường hầm thời không.

Có đến hàng ngàn người.

Mấy ngàn người này mặc giáp đen, đầu đội mũ đen, tay cầm thương dài, vừa bước ra, một luồng khí tức mạnh mẽ tỏa ra, sau đó hướng về phía người của thư viện Quan Huyên.

An Nam Tịnh tiến lên một bước, phất tay.

Bùm!

Trong nháy mắt, luồng khí tức mạnh mẽ kia đã bị An Nam Tịnh đánh vỡ.

Thấy cận vệ của mình tới, An Vương xòe tay ra, một đạo ấn vàng kim phóng lên trời, đại ấn đón gió khuếch đại, trong nháy mắt đã trở nên khổng lồ vạn trượng, một luồng áp lực đáng sợ bao trùm An Nam Tịnh.

An Vương nhìn An Nam Tịnh: “Ta sẽ ngăn cản bà ta, các ngươi giết Diệp Quân! Không được nương tay, phải giết hắn cho ta!”

Nghe An Vương nói vậy, đám Thần Đế không hề do dự, lập tức lao về phía Diệp Quân.

An Nam Tịnh vẫn rất bình tĩnh.

Đúng lúc này, thời không trên đầu Diệp Quân mở ra…

Ầm!

Một luồng khí tức mạnh mẽ tỏa ra.

Đến rồi!

Các ngươi có người, bọn ta cũng có người!

So người à?

Để xem ai có chỗ dựa vững chắc hơn!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK